1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK KHI PHỤ NỮ XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NAM (Tư Đồ Yêu Yêu) - (78c) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 36





      Ma Da dùng tư thế bơi chó vác Lý Mộ Tư lên bờ, bọn Lạc Nhĩ lập tức vừa khóc vừa cười chạy tới vây quanh Lý Mộ Tư, vừa vui mừng vừa trách cứ. Chỉ có mấy người trong tộc Thỏ, sau khi phát thân phận bại lộ vẫn luôn kinh hồn bạt vía nhìn xa xa, gương mặt biết làm sao.

      Ma Da liếc mắt liền thấy Lạc Nhĩ giở trò với Lý Mộ Tư, véo cái mặt non nớt hồng hào của Lý Mộ Tư, dạy dỗ Lý Mộ Tư đến đáng thương hề hề. Trong cổ họng Ma Da vang lên hai tiếng hừ hừ, từ từ dạo bước qua, chen vào trong đám người, nhún cái, Lạc Nhĩ lúc nãy còn rất uy phong liền ngã bẹp xuống đất, cái mông chỏng lên cao, cái váy bằng quả ma bị lật lên, lộ ra cái mông trần vừa vểnh vừa cao.

      Trong cổ họng Ma Da kềm được phát ra tiếng cười hí hí, lại chợt nhếch miệng khi Lạc Nhĩ nghiêng đầu căm tức nhìn mình, đôi mắt màu vàng óng của híp cái, lúc Lạc Nhĩ xắn tay áo xông lên muốn tính sổ với chợt lắc mình làm khô lông, nhất thời, mấy giọt nước màu đỏ liền văng ra bốn phía.

      Giống cái xung quanh sững sờ, sau đó cùng nhau hét lên tiếng, bắt đầu chạy trối chết, Lạc Nhĩ chạy trốn xa xa, vẫn tức nhịn nổi, lượm bùn lên ném loạn vào Ma Da, trong miệng hận hận mắng to.

      Ma Da lắc lắc đầu, đau nhột vẫy vẫy cái đuôi, bộ dáng coi rẻ, khiến người xem ngứa ngáy hàm răng.

      Lạc Nhĩ nhất thời giận đến hếch gương mặt, chống nạnh dậm chân mắng to: "Cậu muốn chết rồi! Sao bị cá ăn thịt ăn hết luôn ?"

      Ma Da nghía cái, chẳng hề để ý hóa thành hình người, trần truồng kéo Lý Mộ Tư lộ vẻ áy náy qua, xách lên cánh tay, đưa mắt nhìn mặt nước.

      Lý Mộ Tư ngồi trong khuỷu tay của , dám động đậy, thậm chí quên tra xét vết thương người Ma Da. Bởi vì chân của cong xuống, mủi chân vừa vặn đủ đụng phải cái phần to lớn giữa hai chân Ma Da, bị sợ đến cong lại cả mười đầu ngón chân tròn vo béo ụt ịt, cũng còn cơ hội thấy gương mặt phớt tỉnh của Ma Da ra nụ cười xấu xa và vẻ săn sóc.

      Ngược lại, Hoắc Khắc thu hồi cánh rơi xuống hóa thành hình người rồi vòng quanh Ma Da hai vòng, vuốt mái tóc màu đỏ mà mình vô cùng quý thầm : "Bị cắn mà tinh thần vẫn tốt thế. . . ." Rồi nghĩ đến lông vũ mỹ lệ đẹp đẽ của mình, nếu như bị cắn rụng mấy cọ

      Hoắc Khắc bắt đầu đau lòng đến mức nhếch miệng.

      Bảo La chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, thân thể to lớn đau đến điên cuồng đong đưa ở trong nước, mấy người thú vây ở bên cạnh nhìn tới nhìn bởi vì lòng hiếu kỳ của họ mà bị xúc tua khổng lồ đánh bay, rơi tõm tõm khắp nơi, vất vả mới nhe răng trợn mắt bò lên bờ, cả người nhếch nhác. Cá ăn thịt trong nước càng khổ sở, bị lực lượng cuồng bạo quậy đến tan xương nát thịt.

      Lý Mộ Tư ngồi ở trong khuỷu tay Ma Da, tay tự giác xoa lỗ tai lông mềm đầu Ma Da, được người che chở bảo bọc thế này, nên dù đối mặt với bọt sóng cuồn cuộn nổi lên cao hơn mười thước cũng có cảm thấy hoảng sợ, chỉ há tròn miệng lẩm bẩm: "Má. . . . Trời ơi! Đây là sóng thần do người chế tạo ra!" Bị kinh ngạc đến nỗi ngay cả dòng nước chảy dọc xuống theo cái mông cũng quên.

      Qua lúc lâu, mặt nước rốt cuộc bình tĩnh lại. Lý Mộ Tư vội vàng rướn cổ lên nhìn lại, thuận tay còn ấn chặt đầu Ma Da để thuận thế nhảy lên —— lần trước dì cả tới, bị đám người thú chui vào giữa đùi hù dọa muốn chết, nào có cơ hội nghiêm túc thấy ràng? Lúc này gì cũng thể bỏ qua cho thời khắc tiến hóa vĩ đại như vậy! Nắm quyền!

      Trong lòng Lý Mộ Tư nhiệt huyết sôi trào, chút nào phát người thú chung quanh thấy Ma Da bị ấn chặt đầu như nhấn khoai tây làm bộ bàn luận xôn xao nhưng kì thực lại hả hê, càng phát sắc mặt càng ngày càng đen của Ma Da.

      Rốt cuộc, bên bờ cách đó xa toát ra mấy bọt khí, Lý Mộ Tư thiếu chút nữa ngừng thở, chỉ thấy mái tóc quăn màu đen lộ ra, sau đó lại vèo rụt trở về như bị giật mình, chốc lát sau, cái đầu kia mới lại cẩn thận cẩn thận lộ nửa cái ra ngoài, lập tức đối mặt đôi mắt sáng trong suốt của Lý Mộ Tư.

      ". . . . Cảm thấy như thế nào?" Lý Mộ Tư dùng dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ hỏi.

      "Mộ Tư!" Cái đầu kia căn bản có chú ý hỏi cái gì, chỉ nhìn cái liền chui khỏi nước,

      lát sau, người kia bắt đầu ngừng gọi tên , tựa như con cún con lắc đầu vẫy đuôi: "Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư. . . . . ."

      Lý Mộ Tư nghẹn họng nhìn trân trối: chỉ thấy người nọ có mái tóc đen xoăn giống như tảo biển, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tràn đầy khấn cầu và vui mừng. Mặc dù cũng khôi ngô cường tráng như người thú khác, nhưng da người lại trong veo như nước khiến người ta thích, tràn đầy co dãn như thạch quả, da trắng nõn nà đó nha má nó!

      —— Tôi có thể đánh đàn dương cầm ở làn da!

      Trong đầu Lý Mộ Tư vụt toát ra câu quảng cáo này, nhất thời ước ao ghen tị.

      Nhưng, những thứ này đều phải là trọng điểm, trọng điểm là. . . Gương mặt đó. . . . Gương mặt đó. . . . ràng chính là Akaya Kirihara[1]! ! !

      Má nó đây rốt cuộc là thế giới gì! Có đại nhân Sephiroth đủ, thêm đại nhân Sesshomaru cũng đủ, còn thêm Kirihara! ! ! Đây ràng là thế giới khiến phụ nữ che mặt xấu hổ!

      Lý Mộ Tư ưm tiếng, tiều tụy vỗ trán: "Chúng ta hay là trở về huyệt động trước ."

      Bảo La thấy tất cả mọi người tự nhiên rời , sửng sốt lát sau, rốt cuộc hiểu ra: bọn họ. . . . Bọn họ có đuổi !

      Người thú có ý thức về lãnh địa rất mạnh, có đuổi liền chứng tỏ bọn họ tiếp nhận !

      Bảo La lộ ra nụ cười vui mừng vui vẻ theo, nhưng, chưa được mấy bước, liền phát ra tiếng "bang".

      Tất cả người thú và giống cái phía trước đều quay đầu lại, chỉ thấy Bảo La tội nghiệp ngã mặt đất, người quấn dây thực vật dài thòn, sau lưng kéo thêm mấy cái xúc tua khổng lồ —— hiển nhiên, người này bị mấy cái xúc tua khổng lồ của liên lụy, sau khi b căn bản kéo được.

      Hả hả hả? Hóa hình? Người này vì sao còn kéo xúc tua hả trời ơi!

      Trong nháy mắt, tất cả người thú đều há to miệng sững sờ tại chỗ: này này chuyện này. . . . Người này rốt cuộc là hóa hình hay chưa hóa hình hả? Này này chuyện này. . . . Bọn họ rốt cuộc nên xem người này là Đọa Lạc Giả hay là đồng bạn?

      Nhìn xúc tua mềm mại quơ múa, Lý Mộ Tư rên rỉ che mặt, cảm thấy hạn cuối của mình lại bị đụng mạnh.

      Lạc Nhĩ ngó ngó Bảo La, tin chắc thần trí tỉnh táo, lập tức vui mừng chạy tới rà qua rà lại mấy cái xúc tua mềm mại kia, bóp cho khuôn mặt Bảo La đỏ bừng, dùng xúc tua chống đất né tránh nhanh.

      "Ưmh, tình huống như thế, tôi cũng chưa bao giờ gặp!" Lạc Nhĩ nhéo càm trầm tư hồi, lập tức kéo Mễ Hiết Nhĩ qua, nháy mắt với , "Đến đây, siết chặt xem, cảm giác rất ! hỗ là người thú sống dưới nước, mềm mịn non nớt, hoàn toàn khác với mấy tên có cơ thể cứng rắn kia!"

      Mễ Hiết Nhĩ bị dáng vẻ má mì của làm xấu hổ, rúc tay liên tiếp lui về phía sau, Lạc Nhĩ chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc cái, sau đó nghiêm túc vỗ tay: "Đúng nha! Tôi còn chưa thử loại hình này, rất muốn. . . . Thử xem chút đấy!"

      vừa mới dứt lời, Phí Lặc gầm , khí thế hung hăng vọt tới, khiêng lên vai chạy về huyệt động núi, vẫn còn nửa đường, con gấu đuôi ngắn bị xâm phạm tôn nghiêm của giống đực nhanh tay chân tháo ra quần vải quả ma người Lạc Nhĩ, hò hét tiện tay vứt bỏ, sau đó lật tới lật lui Lạc Nhĩ trần truồng để giở trò. Vì vậy, người thú phía dưới cứ như vậy trơ mắt thấy cái quần vải kia từ nửa lưng núi lâng lâng đáp xuống. . . .

      Chúng người thú cùng nhau ngửa đầu, lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng.

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      im lặng miệng hít khí, bỗng nhiên cảm thấy cái gì dính dính ướt ướt mềm mềm gãi gãi bànLý Mộ Tư cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bảo La sử dụng mắt đen long lanh của nhìn , đám xúc tua mềm mại quấn tới quấn lui tỏ vẻ xin lỗi: " cảm thấy. . . . Nếu như lại được Mộ Tư phun lần nữa, có thể hoàn toàn hóa hình rồi."

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ." đủ chưa! quá lắm rồi còn muốn !

      Ma Da nhìn chăm chú vào Bảo La.

      Xúc tua của Bảo La lập tức cuốn lại lợi hại hơn, mặt cũng đỏ bừng như máu: "Tôi ! Tôi tôi tôi. . . . cảm thấy có lẽ do tôi rơi xuống quá lâu, cho nên. . . hóa hình hoàn toàn." Nhìn tay chân thể hoàn toàn hóa hình, hơi đau lòng càng càng .

      Bộ dáng này. . . . Mộ Tư căn bản thể thích.

      Ma Da nhìn lát, hòa hoãn sắc mặt: "Dáng vẻ này của cậu, vẫn có thể đến huyệt động chứ?"

      Cho dù đoán được bộ lạc Mộ Sắc tiếp nhận mình rồi, nhưng chính tai nghe được lời của Ma Da, Bảo La vẫn hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu ngừng, mái tóc xoăn đen ướt chèm nhẹp cũng lay động theo động tác của .

      "Có thể! Có thể! Mặc dù thể hoàn toàn hóa hình, nhưng kỳ . . . ." ngượng ngùng đỏ mặt, len lén dùng xúc tua vùi mình, " ra tôi quen với mấy cái xúc tua này rồi, đột nhiên hóa hình, chừng cả đường cũng được."

      Tư Nạp Khắc lập tức lộ vẻ mặt đồng tình: "Tôi hiểu cậu!"

      Ma Da bị vẻ mặt nghiêm túc của làm cho cứng lên, quét mắt nhìn cái, trong lòng mắng to: có tên ngốc là đủ rồi, lại thêm tên!

      "Như vậy trước tiên trở về huyệt động . Cái này của Mộ Tư tới khoảng mấy ngày lận, hôm nay ấy cần nghỉ ngơi."

      Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, chợt phát , bàn tay Ma Da vẫn đặt ở bụng của —— . . . . . vẫn nhớ cảnh dì cả của tới lần trước, biết bụng thoải mái, hơn nữa bởi vì hôm nay rơi xuống nước mà lo lắng.

      Lý Mộ Tư đột nhiên cũng cảm động, khỏi cọ xát cổ Ma Da.

      Trong mắt vàng của Ma Da lộ ra vẻ dịu dàng, bàn tay nhàng xoa xoa hai cái ở bụng Lý Mộ Tư, thuận tiện đưa mặt tới. Lý Mộ Tư lập tức biết nghe lời nâng lên, hôn mạnh cái.

      Cái hôn này khiến Tư Nạp Khắc và Bảo La bên cạnh liền đồng thời nuốt nước miếng cái, phát ra tiếng ực.

      thanh kia quá vang dội, hai người đều nghe được phản ứng của đối phương, lập tức liếc nhau cái, trong mắt bắn ra các loại khiêu khích và tia lửa: ra người này cũng là đối thủ sau mùa mưa của mình! Mới dễ dàng để Mộ Tư chạy đâu!

      Ma Da ôm Lý Mộ Tư chuẩn bị bò lên núi, Bảo La tự giác dùng giác hút hút rất nhiều nước, chuẩn bị theo sau lưng Lý Mộ Tư, rửa sạch vết máu chảy xuống phía sau , tránh đưa tới phiền toái.

      Lý Mộ Tư thấy giống đực Tộc Thỏ đều đứng ở bên, dáng vẻ muốn tới đây lại dám tới, lập tức ngoắc bọn họ: "Hi Mễ La, giúp tôi nhìn tảo biển dính người bạch tuộc, xem có thể ăn hay , miệng tôi bị nóng nổi mụn hết rồi, muốn gặm thịt nữa."

      Mễ La cảm kích nhìn cái, nhìn trộm Ốc Mỗ, liền nhìn thấy ta quay đầu lại, rút vào sơn động có lên tiếng ngăn cản . lập tức cười, nhảy tới, giúp Bảo La gạt mấy tảo biển quấn quanh xuống, gạt gạt, lựa ra cọng màu tím đậm: "Đây là món ăn hải sản đó, có thể ăn! Tôi. . . . Tôi lấy về giúp cậu."

      giống như sợ người của bộ lạc Mộ Sắc đuổi bọn họ , nhanh chóng thu thập món ăn hải sản, nâng ở tay, sau đó báo cáo với những người trong tộc, rồi hơi thấp thỏm theo Ma Da vào động.

      Bảo La thỉnh thoảng vươn xúc tua của qua, giả mượn phun nước để lén đụng bắp chân của Lý Mộ Tư, mỗi lần đụng đều ngắm Lý Mộ Tư cái, chỉ sợ ghét . Nghe được đối thoại của hai người, vội vàng giới thiệu mình" tên là Bảo La, Mộ Tư gọi Bảo La !"

      "Mộ Tư thích tảo này à? Hôm nào vào nước tìm cho Mộ Tư!"

      "Mộ Tư em còn thích gì? Trong nước có cá rất xinh đẹp, Mộ Tư em thích ?"

      "Mộ Tư. . . . . ."

      Ma Da quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn : "Câm miệng! Tên bạch tuộc ngốc này!"

      Bảo La uất ức lắc lắc xúc tua, mềm oặt nằm mặt đất, thầm nho : "Người ta mới phải bạch tuộc, người ta là thú nhiều chân chi mềm. . . ."

      Ma Da sờ sờ cơ thể hơi lạnh của Lý Mộ Tư, : " nấu ít nước cho em tắm, nếu lát nữa em đau bụng."

      Bảo La lập tức huơ xúc tua hoan hô: "Tôi tôi ! Việc này tôi biết!"

      Khóe miệng Ma Da vểnh lên: "Tốt. Vậy giao cho cậu." Liền ôm Lý Mộ Tư vào động của mình, hơn nữa còn vô tình thả tấm rèm da thú ở cửa động xuống.

      Bảo La ngẩn người, dùng xúc tua của gãi gãi đầu: ơ. . . . sao có cảm giác bị lợi dụng?

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 37





      Bảo La phải loại ngốc nghếch như Tư Nạp Khắc, mình lưu vong lâu như vậy, có chút thông minh, chỉ nghĩ nghĩ liền phát mình bị khích tướng, nhưng mà tính tình thà, cho tới nay nguyện vọng lớn nhất chính là có thể hóa hình, có thể quang minh chánh đại bảo vệ những giống cái đáng , cho nên vẫn vui mừng quơ múa xúc tua của nhanh chóng chẻ củi, nổi lửa, nấu nước.

      có nhiều xúc tua, lại có giác hút có thể chứa nước, làm mấy chuyện vặt này vừa nhanh vừa thích, những người thú khác nhìn mà mắt tỏa sáng lấp lánh.

      Các người thú vui mừng, mỗi người đều vuốt ve gương mặt vô cùng co dãn của Bảo La, trong miệng hiên ngang lẫm liệt hoan nghênh, nhưng quay lưng lại liền vui mừng nhướng mày, chụm đầu vào nhau len lén thầm: " tốt quá! Chúng ta rốt cuộc có thể được giải thoát!"

      Đa số người thú đều là người chân tay vụng về, kêu gào xé nát con mồi rất sở trường, nhưng làm những chuyện nhặt kia lại rối loạn, tỷ như làm bể nồi đá, xé rách quần áo bằng quả ma rất vất vả mới may được. Mỗi lần đều bị Lạc Nhĩ tức giận đuổi giết. Lý Mộ Tư luôn mỉm cười , đó là đầu ngón tay bởi vì bọn họ quá thô.

      Cố tình những tên này lúc nào cũng muốn lấy lòng giống cái, vừa thấy giống cái làm mấy chuyện này luôn đến gần, sau đó khiến mình khổ thể tả. Cũng khó trách vừa thấy Bảo La quơ múa vô số xúc tua chung quanh, các người thú liền tỏ vẻ như thấy được ánh sáng trong bóng tối.

      Hắc hắc he he, về sau chuyện lấy lòng giống cái cú len lén giao cho tiểu tử này !

      Các người thú dáo dác quan sát lẫn nhau, mắt lấn tới lấn lui, cũng hề cảm thấy áy náy mà để lộ ra ý nghĩ này —— ai bảo mấy tên này khờ chút? Bọn họ tính toán khá lắm!

      Bảo La thấy các người thú sờ sờ bấm bấm xong tất cả đều tỏ vẻ xun xoe chạy mất, cũng tức giận, đưa xúc tua gãi gãi mặt cười vui vẻ: hay, chẳng lẽ con Tuyết Mao Hống kia ra là muốn cho tan ra tiến vào

      Đôi mắt đảo lòng vòng, xúc tua quơ múa càng vui mừng.

      Sau khi tộc Thỏ bị bạo lộ liền hết sức lo lắng, bồi hồi lo âu, người thú bầu bạn với bọn họ đều lộ sắc mặt thối thúi vác bọn họ rồi, chỉ còn lại Mễ Nhã lo lắng vô cùng, vừa sợ hãi bị đuổi , vừa sợ các người thú mạnh mẽ xx , cuối cùng phơi thây ở trường OX.

      cũng dám ở lại trong động nữa, mực cẩn thận từng chút theo sau lưng Lý Mộ Tư xa, muốn tìm cơ hội chuyện với . Nhưng Lý Mộ Tư đảo mắt liền bị Ma Da mang , con thỏ gấp đến độ nước mắt lưng tròng, lại cũng chỉ có thể bồi hồi ở ngoài động của Lý Mộ Tư, dám tự tiện xông vào địa bàn của giống đực khác.

      Bảo La ngồi bên cạnh cái nồi đá chờ nước sôi.

      Nồi đá này vừa lớn vừa sâu, là do lúc các người thú đào núi Lý Mộ Tư cố ý bảo các người thú đào cho để làm bồn tắm. Cũng may tính năng giải nhiệt của đá tốt lắm, nồi nước có thể nóng đến hai tiếng, là thoải mái. Nhưng nấu nước dễ dàng, mặc dù các người thú đều vô cùng đồng ý giúp đỡ, Lý Mộ Tư cũng thường dùng. Về phần các người thú sau lưng len lén thầm Lý Mộ Tư lại có thích ném mình vào trong nồi nấu, liền. . . . Liền coi thường là được —— khốn kiếp! đám cơ bắp chưa từng thấy bồn tắm!

      Bảo La vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy hai mắt Mễ Nhã hồng hồng đứng đó, tội nghiệp ôm đầu gối, nhất thời dâng lên lòng đồng tình, vì vậy ngoắc ngoắc mấy cái xúc tua kêu cậu: "Tới đây, mình cậu ngây ngô làm cái gì?"

      Mễ Nhã khiếp sợ liếc cái, thấy người nọ giống thú cũng giống người thú, khỏi cảm thấy đồng bệnh tương liên, vì vậy chuyển tới từng bước .

      Bảo La chỉ chỉ cái nồi đá bên cạnh (đây mới là nồi cơm), rạo rực vui vẻ : "Tôi nghe các cậu biết trồng rau, là lợi hại! phải Mộ Tư muốn ăn sao? Các cậu có ?" Đôi mắt to đen của vụt sáng mong đợi nhìn Mễ Nhã.

      Mễ Nhã bị tầm mắt thản nhiên lại thuần khiết của nhìn mà yên lòng, lần đầu tiên có sợ hãi, giọng : "Chúng tôi. . . . Có len lén trồng nấm trong huyệt động."

      "A? ? ? là lợi hại!" Bảo La la hoảng lên, sau đó cười, "Có thể chia tôi mấy cây xem ? Chỉ cần vài cây là được! Tôi lấy của cậu, lần tới cho các cậu cá hố. Ăn ngon lắm!" dùng sức gật đầu để tăng cường lực thuyết phục.

      Mễ Nhã nhếch khóe miệng cười tiếng, chạy bình bịch về huyệt động của cậu, đẩy ra cái góc bị cỏ che kín, lấy ra đống gỗ mục, phía quả nhiên tràn đầy cây nắm trắng , trông sáng bóng mập mạp, khiến người ta thích.

      Cậu liền bứt ra mấy cây, đưa cho Bảo La, thấy Bảo La vui vẻ rửa sạch , lúc này mới cắt thành miếng bỏ vào trong nồi cơm, vừa bỏ vừa với cậu: "Ừ, thêm chút thịt, thêm chút muối, ừ, có Hương Thảo ( loại thảo được có mùi thơm như vani) cũng phải thêm chút, từ từ nấu, nấu phải nát, Mộ Tư nhất định thích!"

      Mễ Nhã ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy vô số xúc tua ngừng huơ qua huơ lại, bận việc ngừng, có thể nhìn ra vui sướng, nước mắt của cậu liền rớt xuống: " biết bọn Mễ La thế nào. . . . . ."

      Bảo La ngừng độc tác khuấy muỗng lát, quay đầu lại nhìn cậu, mặt kinh ngạc: "Có thể như thế nào? Nhất định là có việc gì! Ưmh, nếu có chuyện, bọn họ cũng cho phép các cậu vào huyệt động này."

      Bảo La cười cười, mặt giống như tỏa ra ánh sáng dìu dịu: "Huyệt động này là nhà lớn mà, phải đồng bạn, cho phép tiến vào." Cho nên, cũng có nhà, có thể quang minh chánh đại bảo vệ và chăm sóc những giống cái đáng . tốt quá!

      Lý Mộ Tư bị Ma Da ôm vào huyệt, đặt ở đệm giường da thú, chỉ thấy sau đó Ma Da cúi người xuống, liếm lên bắp chân .

      Lý Mộ Tư la oái tiếng, lúc này mới nhớ tới chân còn bị cá ăn thịt cắn cái! Lúc nãy sống sót sau tai nạn, lại qu

      Đầu lưỡi của người thú hơi thô ráp, liếm lên vết thương đau rát. Lý Mộ Tư ngừng co chân về, lại bị Ma Da giữ chặt cổ chân thả. Lý Mộ Tư đau đến đá vào mặt của Ma Da, bị Ma Da trừng mắt: "Đừng động! Có lợi cho vết thương của em mà!"

      Lý Mộ Tư lập tức nước mắt lưng tròng rụt chân về, cuộn thành đống, yên lặng khóc: tôi siết! Người này đột nhiên lộ mặt hổ, lại. . . . Lại còn rất dọa người. . . . . .

      Thôi . . . Thôi, người già đều nước miếng có thể trừ độc, chừng nước miếng người thú có năng lực trừ độc tốt hơn. thấy chó bị thương đều le đầu lưỡi loạn liếm hồi sao?

      Nhưng, hai người hiển nhiên đều quên, tại Lý Mộ Tư ở thời kỳ cực kỳ. . . .

      Cả Đọa Lạc Giả như Bảo La cũng có thể bị thúc ra kích thích tố mãnh liệt, người thú mạnh mẽ bình thường, cả mùa mưa đều được phát tiết thú làm sao có thể gánh vác được?

      Ma Da liếm liếm, đầu lưỡi liền dọc theo chân Lý Mộ Tư lên, cố tình quần lót của Lý Mộ Tư rách, hôm nay giống như giống cái khác, dưới váy da thú trần truồng, Ma Da lập tức ngửi được mùi vị nồng nặc, trong cổ họng nhất thời phát ra tiếng gầm .

      Lý Mộ Tư sợ nhảy lên, vừa muốn nhảy dựng lên, Ma Da nhào tới, Lý Mộ Tư kẹp lại hai chân, nhưng chậm bước, ngược lại kẹp đầu Ma Da vào giữa hai chân. Lập tức, Lý Mộ Tư cũng cảm thấy dòng khí nóng hồng hộc hồng hộc phun cúc nhụy nhạy cảm của . . . .

      cư nhiên liếm liếm liếm liếm. . . . Liếm vào trong của ! còn bị dì cả thăm hỏi đó!

      Cả người Lý Mộ Tư lập tức cứng ngắc, nội tâm điên cuồng mắng: Ma Da cho rằng là chó sao? là chó sao? Vừa ngửi thấy mùi dịch của người ta liền rất là vui vẻ tiến lên liếm? Bảo làm sao mà chịu nổi!

      "Đừng liếm. . . ." Lý Mộ Tư biết thể nào, vẫn muốn phản kháng, kết quả quả nhiên là chỉ có thể rơi lệ đầy mặt, đón gió hóa đá: thế giới này rốt cuộc thế nào! Có chuyện gì có chuyện gì lại tới đẩy hạn cuối của ! Phát điên ~~~

      Phía dưới truyền đến tiếng nước chảy nhép nhép, Lý Mộ Tư run run run run lại run run, lấy ra dũng khí nghẹn tiểu khi xe lửa vẫn có biện pháp khống chế thân thể nhạy cảm vào kỳ kinh nguyệt, luồng khí nóng chảy xuống ——

      Hai mắt Lý Mộ Tư đăm đăm, thầm nghĩ xong rồi!

      Quả nhiên, Ma Da ngần ngại chút nào liếm sạch .

      Lý Mộ Tư rên rỉ lên tiếng, lật người nằm xuống, chui đầu vào dưới da thú, nỗi tang thương trong lòng giống như ở trong nhà tranh đỉnh núi: về sau tuyệt đối tuyệt đối muốn hôn môi với người này!

      Ma Da chút nào thể nghiệm được tang thương và khổ sở trong lòng Lý Mộ Tư, người thú vốn chính là chủng tộc tuân theo bản tính, bản tính của bọn họ khiến bọn họ tránh thoát nguy hiểm, khiến bọn họ cường tráng và tiến hóa, cho nên, khi bản tính muốn tuân theo khát vọng liếm liếm, tự nhiên liền liếm liếm —— chỉ cần còn trong mùa mưa này, Lý Mộ Tư chính là thuộc về .

      Nhưng liếm hết xong, cảm thấy ổn.

      Vật lớn giữa hai chân dữ tợn nhúc nhích vươn lên như cây cột chỉ trời, bắp thịt ở bắp đùi cũng nhảy lên theo, gân xanh bay loạn. Ma Da đau khổ ngồi ở đó, cả người kìm nén đến đỏ bừng và nóng lên.

      nhìn cái chỗ chảy máu dầm dề của Lý Mộ Tư, nhìn lại mình chút "Kình thiên trụ" , chợt u buồn —— cuối cùng hiểu người thú bản tính vì sao để cho ba tháp ba tháp rồi, ra là. . . . . . Lý Mộ Tư 【 ti ——】 chẳng những có Lệnh thú nhân hóa hình chức năng, còn có thúc giục X chức năng! So thúc giục hình thú tròn tròn uy lực còn lớn hơn!

      Ma Da lần đầu tiên hối hận mình nghe theo bản tính của người thú như vậy. . . .

      Lý Mộ Tư nghe được tiếng thở dốc nặng nề mà đè nén, nghe lâu, thanh kia chẳng những ngừng, ngược lại càng ngày càng nặng.

      chậm rì rì từ trong da thú bò ra ngoài, gương mặt đỏ bừng liếc Ma Da cái, thấy nhắm chặt hai mắt tựa vào tường, mồ hôi lâm ly theo bắp thịt rắn chắc ngừng chảy xuống dưới, cơ đùi cũng nhảy nhảy, ngừng co quắp.

      Lý Mộ Tư rốt cuộc kì kèo mè nheo qua, hai cái tay ôm lấy, bắt đầu "chà củ cải".

      Cơ thể căng thẳng của Ma Da chợt run lên, gầm tiếng mở bắp đùi bền chắc ra, mặc cho Lý Mộ Tư chăm sóc đầy đủ.

      Lý Mộ Tư ngâm nga ca khúc thiếu nhi trong lòng để dời chú ý của mình: " củ cải, nhổ củ cải, hò hét hò hét nhổ củ cải, hò hét hò hét, nhổ ra. . . ."

      ngờ tới cái cột chỉ trời nóng bỏng trong tay đột nhiên run lên, phun ra luồng khí nóng.

      Lý Mộ Tư sớm biết chiến lực của Ma Da kéo dài, nhưng như thế nào cũng ngờ tới hôm nay tình huống lại đặc biệt, căn bản kịp tránh né, chỉ đứng ở đó, bị phun đầy đầu đầy mặt đầy người.

      Người thú xuất tinh giống đàn ông bình thường, từng phát từng phát liên miên dứt, cơ hồ có thể kéo dài gần mười phút. Lý Mộ Tư chỉ sững sờ lát, lập tức, cả tóc cũng bị phun đầy rồi.

      Lý Mộ Tư ngây người chốc lát, oa tiếng liền khóc lớn lên: làm nữa! muốn bãi công! phun người khác cũng phải là cố ý, vì sao lập tức bị phun trở lại!

      ngờ miệng vừa mở, lập tức bị bắn vào đầy miệng. Tiếng khóc của Lý Mộ Tư nhất thời cắm ở trong cổ họng, gương mặt xanh xanh tím tím biến đổi qua lại ngừng, uất ức càng mạnh —— - đoan chính, rơi vào chỗ nguy hiểm như vậy đủ đáng thương, vì sao cứ phải chạm đến hạn cuối

      Mặc dù vẫn ngừng điều chỉnh trạng thái trong lòng của mình, hơn nữa ngừng khích lệ mình phải lạc quan nhìn tất cả chung quanh, Lý Mộ Tư vẫn bị hạn cuối càng ngày càng nặng miệng làm cho sắp hỏng mất.

      Ma Da dù thế nào cũng đoán được Lý Mộ Tư phản ứng như thế, nhất thời tay chân luống cuống ôm chầm , đặt ở đầu gối ngừng dụ dỗ.

      nhàng vỗ lưng của , nhàng an ủi , hề biết khi phụ nữ có người dụ dỗ thường thường chỉ càng khóc càng dữ.

      Ma Da cuối cùng khổ mặt, hết cách : "Em thích. . . . Vậy coi như hết."

      Lý Mộ Tư ngẩn người, nâng đôi mắt sưng húp lên nhìn , hồi lâu, lau chùi nước mắt tiến sát vào ngực , tựa vào ngực cứng rắn của giọng : " phải lỗi của , là chính em có điều chỉnh tốt. tại tốt rồi. Em. . . . Em chuyện, em mghĩ. . . . bây giờ em có thể cho biết."

      cắn môi, nghĩ thầm, Lý Mộ Tư à Lý Mộ Tư, nếu như người đàn ông tốt với đến mức này mà còn biết quý ta, cũng quá đáng thương.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 38





      "Em sống ở thế giới hoàn toàn khác nơi này, sau đó giải thích được xuất ở nơi này." Lý Mộ Tư suy nghĩ chút, bắt đầu giải thích.

      Cây cột chỉ trời của Ma Da đâm vào cái mông của Lý Mộ Tư, sau khi được "chăm sóc", trong cổ họng vừa phát ra thanh hồng hộc hồng hộc, vừa buồn buồn hỏi: "Khác nhau chỗ nào?

      Ưmh. . . . Chuyện này đúng là dễ , giống như bạn có biện pháp với người nguyên thủy cái gì gọi là người ngoài hành tinh. Vì vậy, Lý Mộ Tư quyết định sửa cách .

      "Cũng tỷ như em, em gọi là phụ nữ, giống giống cái ở đây."

      Ma Da hơi mê mang: "Phụ nữ? Cái gì gọi là phụ nữ?"

      Lý Mộ Tư nhíu chặt mày, hơi phát điên: "Là. . . . Là. . . . Có thể sanh con đấy!"

      Ma Da bừng tỉnh hiểu ra, ngón tay lén lén lút lút sờ tới cúc hoa của Lý Mộ Tư, bồi hồi vuốt ve ở lối vào —— làm người thú, thích nơi này, nhưng Lý Mộ Tư lại cho vào.

      Ma Da thầm than trong lòng, dựa lưng vào vách động phía sau, nắm lấy tiểu JJ của mình lắc lắc về phía Lý Mộ Tư ý bảo Lý Mộ Tư nhổ củ cải lần nữa: "Vậy cũng khác giống cái mấy!"

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Năng lực biểu đạt! cần năng lực biểu đạt!

      Lý Mộ Tư xoay quanh trong chốc lát, dứt khoát gạt váy da thú của mình lên, lộ ra 34C của , rồi chỉ chỉ phía dưới: "Thấy chưa? Phụ nữ chúng em có tiểu JJ!" Lại chỉ phía , ngạo nghễ ngẩng cằm lên, "Nhưng có ngực! 34C!" ngừng cường điệu trọng điểm này.

      Ma Da xem xem ngực , hôn cái, Lý Mộ Tư ưm tiếng, che ngực, chợt đỏ mặt, cũng dám khoe nữa.

      Chỉ thấy Ma Da cúi đầu nhìn qua chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống dưới người , chậm rãi trừng mắt nhìn, chậm rãi : "Hiểu, giống cái có tiểu JJ!"

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Quay đầu, té nhào vào đệm giường da thú phát ra tiếng rên khổ sở vì đàn gảy tai tr

      Lăn lộn dùng sức giày xéo tóc của mình, Lý Mộ Tư chợt hiểu, tinh thần bất khuất bò dậy, chỉ vào chất lỏng màu đỏ đùi mình hả hê : "Thấy ? Thấy cái này chưa! Em còn có dì cả, mỗi tháng đều có lần, uy lực bá đạo, giống cái có!"

      Chú ý tới tầm mắt hoài nghi của Ma Da, Lý Mộ Tư hơi tỉnh ngộ, xấu hổ giận mắng: "Khốn kiếp! Đây mới phải di chứng sau khi bị thương! nghĩ cái gì?"

      Ma Da đầu chậm rãi nâng lên, trong đôi mắt vèo toát ra đám tia lửa, sáng đến khiến Lý Mộ Tư kinh hãi, lật người lui về sau bước, Ma Da lại đột nhiên tiến lên, ôm lấy xoay vòng tại chỗ, trong cổ họng bộc phát ra tiếng cười to giống như thú rống, còn ngừng : "Lúc nãy em em có thể sanh con? Em có thể sanh con? Trước kia em gạt phải ? Ha ha ha ha!"

      Lý Mộ Tư liền ngừng lại động tác đấm đầu vai Ma Da, xin lỗi mấp máy môi, giọng : "Ưmh, đúng, việc này. . . . việc này xác thực cũng là lừa gạt . Nhưng, em cố ý đâu, ai bảo em giống các ? Em sợ chứ sao."

      Ma Da hồn nhiên để ý thân thể trần trụi của mình, xoay mấy vòng liên tiếp mới ngừng, vùi đầu hôn mạnh mấy cái lên mặt Lý Mộ Tư, hôn đến hai chân Lý Mộ Tư đạp đạp, oa oa kêu to: "Khốn kiếp! Nước miếng! Tất cả đều là nước miếng của ! Gào khóc ngao, em muốn hôn rồi! Tên khốn kiếp này!"

      Ma Da để ý chút nào, sảng lãng cười to, lồng ngực chấn động ngừng, đôi mắt vàng lập lòe sáng lên: "Mộ Tư, sinh con cho ! Giống đực cũng tốt, giống cái cũng tốt, phụ nữ cũng tốt, có tiểu JJ cũng được, giúp sinh con !"

      Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Tư thấy lộ ra cười to chút nào khắc chế, bị tiếng cười của lây, Lý Mộ Tư chút nghĩ ngợi liền gật đầu lia lịa: "Được được được, sinh! Chúng ta nhất định sinh! . . . . mau buông em xuống, đầu em choáng quá, choáng quá choáng quá. . ."

      Chính cũng nhớ đến, lần thẳng thắn này sao lại thay đổi thành như thế. Nhưng chút gánh nặng trong lòng, rốt cuộc trở thành hư rồi.

      Về phần trong bộ lạc đột nhiên lưu truyền ra tin Lý Mộ Tư mang thai, cả đám đều lộ ra vẻ mặt ghen tỵ vây xem, hơn nữa mãnh liệt cầu vuốt ve bụng và cúc hoa của Lý Mộ Tư, khiến Lý Mộ Tư đen mặt: bụng còn có thể miễn cưỡng dâng hiến, cúc hoa hả! Sao có thể để người ta sờ tới sờ lui cúc hoa? Mặc dù dâng tặng xử nữ X cho xe đạp, nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ hề giả!

      Sùng bái sinh sản của bộ lạc nguyên thủy ghê tởm! Tiên sư bố nó đấy!

      Ai dám đột nhiên toát ra tới sờ cúc hoa của , liền bấu rơi tiểu JJ cắm vào hậu môn !

      Sau khi Lý Mộ Tư căm giận giải thích, thấy tình huống vẫn có thay đổi, khỏi vừa vội vàng làm hai cái quần lót mới và băng vệ sinh cho mình, vừa thầm ôm ý nghĩ hạ lưu đó trong lòng.

      Mấy ngày qua, mặt trời bắt đầu thường xuyên ra, biểu thị mùa mưa dần dần qua, cũng biểu thị khoảng thời gian gian nan chót nhất của mùa mưa đến rồi.

      mặt nước chậm rãi lan tràn ra quả thai chín, vô số động vật sống dưới nước bắt đầu tụ tập, cướp đoạt trái cây ngon. Mỗi ngày, màu máu mặt nước đều chưa từng tản , tiếng nước chảy rào rạt cũng chưa từng ngừng nghỉ, liếc nhìn lại, khắp nơi đều tràn ra bọt nước, từng đóa từng đóa, phiếm sóng nước trong veo, nhìn như mỹ lệ lại biểu thị tử vong.

      Lúc này đám cá ăn thịt trốn trong quả thai luôn hung bạo khác thường, điên cuồng lùng giết tất cả động vật bị quả thai hấp dẫn.

      Trong đoạn thời gian trước khi quả thai kết quả, cá ăn thịt đói bụng thể tự giết lẫn nhau, điều này làm cho số lượng của bọn nó giảm bớt ít, nhưng lại khiến cá ăn thịt sống sót càng thêm tàn bạo và hung ác, bây giờ thức ăn đầy đủ, cắn ăn thị lại bắt đầu chung sức hợp tác, đồng loạt xông lên, dã thú hung mãnh hơn cũng đảo mắt thành xương khô --- cả xương cũng bị mấy con cá hung ác này gặm thành bụi phấn.

      Nhưng quả thai vẫn giống như ma túy hấp dẫn đông đảo loài cá, động vật tre già măng mọ

      Sắc mặt các người thú dần dần nghiêm túc, bọn họ cơ hồ là cả đêm ngủ, mở mắt xanh ra nhìn chằm chằm mặt nước, chuẩn bị tranh đoạt trái cây với vô số người thú ở bộ lạc khác khi quả thai vừa chín.

      Làm người thú, bọn họ cũng quá e ngại hàm răng của cá ăn thịt, nhất là người thú sống dưới nước có giáp cứng như Ni Lỗ, hàm răng sát khí của cá ăn thịt cũng thể làm gì họ, nhưng, bọn họ lại có nắm chặt cướp được trái cây trước tiên từ trong miệng ngàn vạn loài cá tham ăn.

      Đây chính là thời điểm thức ăn bắt đầu thiếu hụt, phân ra người chờ đợi quả thai chín kết quả khiến thức ăn càng thêm thiếu hụt, cho dù là người thú cường tráng cũng dần dần suy yếu. khi va chạm với các người thú đến tìm quả thai từ các bộ lạc khác, cũng ai biết là hậu quả gì.

      may là có Bảo La gia nhập bộ lạc, Lý Mộ Tư liền có sáng kiến, lớn mật đề nghị, cả cá ăn thịt cũng biết ôm cây đợi thỏ, nếu như để cho Bảo La công kích cao và Ni Lỗ phòng thủ cao phối hợp, dùng quả thai chín làm mồi, sợ câu được vô số cá.

      Đề nghị này các người thú kiên quyết đồng ý, ở trong mắt của người thú, quả thai có thể giúp giống cái mang thai, có gì có thể quan trọng hơn điều này, nhưng Lý Mộ Tư vô sỉ liên lạc tất cả giống cái, thuyết phục bọn họ trước bước, các người thú cũng chỉ có thể đồng ý.

      Thức ăn, quả thai, đây mới là hai vấn đề lớn mà bộ lạc muốn phát triển phải giải quyết.

      Lý Mộ Tư cau mày cảm thấy dưỡng khí trong khí càng ngày càng ít trong ánh mặt trời chiếu xuống.

      Mùa mưa sắp hết, khí bắt đầu nóng bức, dưỡng khí bốc hơi, vô cùng dễ dàng tạo thành gió lớn. Đến lúc đó chung quanh thành bùn lầy, mãnh thú bị đói bụng cả mùa mưa lại cực kỳ hung tàn bắt đầu , đường xá di chuyển trở về chỉ sợ càng thêm khó khăn hơn lúc mùa mưa mới đến.

      Lý Mộ Tư nhìn chằm chằm mấy quả thai trong cái ao nước được đào trước huyệt động mà mất hồn

      nhớ tới Ma Da từng , quả thai chỉ có ở trong nước chảy mới có thể kết quả. Điểm này được chứng . Tựa như những cây quả thai này, mặc kệ dáng vẻ tươi tốt thế nào, nhưng từ đầu đến cuối quả, ngay cả mấy đóa hoa trắng nở rễ cây lúc đầu cũng rất mau héo tàn. Trừ có thể cung cấp thức ăn gia súc cho động vật ăn cỏ ra, còn tác dụng khác. Nhưng Lý Mộ Tư nghĩ, lại là làm sao sinh sôi nảy nở.

      Có phải là quá tham hay ? Lý Mộ Tư chà xát mặt, nhìn lại huyệt động cái, thầm nghĩ chuyện này còn phải thảo luận với chuyên gia chút.

      đỡ tường kết thúc ngắm nhìn hôm nay, nện bước con cua bước run rẩy vào huyệt động, chuẩn bị nhờ bọn Mễ La chỉ dẫn.

      Bắp đùi của vẫn hơi khép lại được, vừa động liền đau như rút gân. Việc này đều do Ma Da, kể từ khi biết có thể sinh con, liền ngày ngày tinh X lên não, khiến nhổ củ cải đến tên tay, hận hận quyết định về sau ăn củ cải nữa! Nào ngờ, tên kia còn than thở đếm đầu ngón tay đợi dì cả của trở về.

      Té ——

      Dám ghét bỏ !

      nhổ tốt sao? Nhổ tốt sao? cũng tin thực hành lâu vậy còn nhổ tốt! Làm người nên quá mức! Làm người thú cũng thể!

      Vì vậy, mấy ngày sau, đợi dì cả của trở về rồi, Ma Da liền kịp đợi OOXX với . Tình cảnh lúc ấy, là nghe mà đau lòng người nghe rơi lệ —— quả nhiên, cái gì trước hoa dưới trăng cũng sánh nổi tốn tiền dưới trời (XXOO ý =D). Đáng thương chỉ mới thu cây ngọc, lại bị bán rẻ thế.

      Nhưng là ai chứ? là Lý Mộ Tư kiên cường! Dù sao sớm muộn đều có ngày như thế, kẹp ngọc cũng lâu rồi, phải là vừa nhắm mắt mở mắt lên sao? Cứ thế !

      Vì vậy, cứ như thế bị XX, còn mỗi ngày bị

      Tang thương rơi lệ ~

      may là, trải qua trui luyện, rốt cuộc cũng thành công thoát khỏi đảng Lạp Đăng (ý chỉ tác giả viết văn, vừa viết trời sáng) vừa nhắm mắt mở mắt, bắt đầu có thể nếm đến chút xíu niềm vui thú rồi.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 39:





      Hơn hai tháng ở chungg, đủ để cho Lý Mộ Tư nhớ rất nhiều huyệt tường này thuộc về người nào, chầm chậm đến trước huyệt của Ốc Mỗ rồi lên tiếng gọi, chỉ chốc lát sau, tấm rèm da thú liền bị vén lên, lộ ra gương mặt trắng mềm của Mễ La.

      Thấy là Lý Mộ Tư, nét mặt gò bó của Mễ La mới thả nới lỏng, nhìn nữa dáng vẻ bộ nhe răng trợn mắt của Lý Mộ Tư, lại nhịn được phì cười ra tiếng, mặc dù rất nhanh bụm miệng, nhưng mặt tựa như sứ trắng vẫn ra vệt đỏ ửng, sau đó len lén sờ sờ cái mông.

      Lý Mộ Tư nện bước con cua chui vào trong huyệt động, trong miệng rầm rì lầm bầm: "Lại thêm người thích phì, đời trước đều là xạ thủ tách đậu phộng (hình như ám chỉ tiếng tách đậu giống tiếng cười)!"

      Cái huyệt này ràng bị Ốc Mỗ làm lớn ra ít, cũng rất khác huyệt của người thú khác.

      gian mở rộng bị Mễ La dùng để trồng trọt lên rất nhiều thực vật, bởi vì trong huyệt thiếu hụt ánh mặt trời, nên đều trồng loại thích bóng mát. khúc gỗ mục có rất nhiều nấm sinh trưởng, mảng bùn đất dài trồng thực vật xanh mơn mởn như giá, phiến đá có cỏ xỉ rêu và loài dương xỉ bò đầy, có số còn phát ra ánh sáng sáng bóng.

      "Trong chỗ của cậu là tràn đầy sức sống." Lý Mộ Tư hơi hâm mộ, nhe răng trợn mắt chuyển chân, khó khăn ngồi vào da th

      Mễ La giương mắt nhanh, cho là Lý Mộ Tư cười nhạo . Dù sao, giống cái đều thích giống đực cường tráng, ngay cả tộc Thỏ bọn họ cũng hâm mộ những người thú cường tráng kia mà.
      Nhưng rất nhanh nhìn ra thái độ chân thành của Lý Mộ Tư, vì vậy ngượng ngùng cười, khẽ cúi đầu, : "Nếu như Mộ Tư thích, có thể hái chút để ăn. Mộ Tư thích ăn cái này đúng ?"

      len lén liếc Lý Mộ Tư cái, trong ánh mắt có chút chờ đợi, ngón tay lại khẩn trương đặt tại cùng nhau —— biết, các người thú đều rất ghét thức ăn chay, cho nên cũng thích kẻ ngồi như họ, thậm chí cười nhạo bọn họ bởi vì ăn thịt mới gầy như vậy. Chỉ có giống cái mới có thể thỉnh thoảng ăn chay. Nhưng người thú càng cường tráng càng có thể lấy được đầy đủ thức ăn, cho nên, nếu như bầu bạn của người thú vẫn ngồi , người thú đó nhất định bị người khác cười nhạo. Cho nên, mặc dù Mễ La tin chắc Lý Mộ Tư đặc biệt thích thực vật, vẫn hơi thấp thỏm.

      vừa muốn thông qua sở trường khó được xem trọng của mình để giao hảo giống cái trong bộ lạc, vừa sợ bị Ma Da biết, cho là xem thường y, sau đó đuổi bọn họ .

      Lý Mộ Tư lại hào sảng vỗ vai Mễ La, động tác này khiến phía dưới đau xót, khàn tiếng, nhưng vẫn nhếch nhếch miệng : "Vậy là tốt quá! Cậu xem, tôi ăn thịt nóng đến mức miệng có thể phun ra lửa đó." há mồm chỉ cho Mễ La nhìn, đầu lưỡi quả nhiên có mấy vết nước phồng.

      "A, đúng rồi, tôi tới tìm cậu là có chuyện muốn hỏi cậu. Trước kia cậu với tôi cậu có thể bồi dưỡng tất cả thực vật phải ? Vậy quả thai có được ?"

      Mễ La nghe vậy kinh ngạc trợn to mắt: "Trời! phải chứ? Cậu muốn trồng quả thai? , tôi phải bồi dưỡng, tôi là trồng trọt, chúng tôi có thể ‘ trồng trọt ’ tất cả thực vật."

      Lý Mộ Tư nhíu nhíu mày: "Tại sao ? Luôn có thể nghĩ ra biện pháp mà. Chỉ là, lời như vậy, mặc dù có thể hơi mạo muội, nhưng có vấn đề rất quan trọng, tôi vẫn hy vọng lấy được câu trả lời từ chỗ

      nghiêng người tới trước: "Tộc Thỏ các cậu giải quyết vấn đề Đọa Lạc Giả như thế nào? Phải biết, trước kia các cậu đều ngụy trang thành giống cái để vượt qua mùa mưa, vậy các cậu giải quyết vấn đề sinh sôi như thế nào? Nếu như vấn đề sinh sôi giải quyết, số tuổi của giống đực trưởng thành càng lúc càng lớn, sợ rằng rất dễ thành Đọa Lạc Giả?"

      Vấn đề thẳng thắn như vậy khiến mặt của Mễ La lập tức đỏ lên, ấp úng lát, mới cúi đầu xuống trong cái nhìn soi mói của Lý Mộ Tư, giọng : ", chúng tôi. . . . Chúng tôi bởi vì ngụy trang thành giống cái, cho nên, thời gian sinh sôi chậm hơn người khác, mùa gió và mùa mưa mới là thời kỳ sinh sôi của chúng tôi. Hơn nữa, tộc Thỏ của chúng tôi căn bản thể xuất Đọa Lạc Giả."

      Mễ La suy nghĩ chốc, chậm rãi : "Mộ Tư là giống cái, cho nên căn bản hiểu vấn đềrơi xuống. ra , tôi vẫn cảm thấy, căn bản mà , rơi xuống là quá trình mà phần người trong cơ thể người thú thể ngăn cản phần thú từ từ mất lý trí. Cho nên, thực tế, chỉ có người thú càng cường đại mới càng dễ dàng rơi xuống, giống tộc Thỏ chúng tôi, hình thú cường đại, tính tình cũng tương đối dịu dàng, cho nên, căn bản là rất khó rơi xuống."

      Lý Mộ Tư ngờ cách của Mễ La cư nhiên rất có độ cao lý luận nghiên cứu, kinh ngạc thảo luận với , đáng tiếc chẳng được bao lâu, Ốc Mỗ trở lại rồi, trong tay còn cầm quả màu xanh. Mặc dù màu sắc đẹp lắm, nhưng khi mùa mưa còn chưa hoàn toàn kết thúc, có thể tìm được trái cây ở núi Ba Sa Khắc hoang vu là khó được.

      Lý Mộ Tư cũng thể ngồi nữa, lên tiếng chào hỏi với Ốc Mỗ xong liền nện bước con cua rời . Trước khi rời lại nhịn được, dù sao cũng hơi lo lắng, vì vậy len lén quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó thở phào nhõm: mặc dù sắc mặt Ốc Mỗ vẫn lạnh nhạt, Mễ La cũng vẫn hơi run run rẩy rẩy, nhưng dầu gì có chuyện tình bạo hành gia đình gì xảy ra. Oh rò rò rò rò! Cái loại. . . . Cái loại chuyện tình lật tới lật lui OOXX đó. . . . Cũng tạm thời tính là bạo hành , che mặt ~

      Lý Mộ Tư khiếp sợ, nhưng thấy ánh mắt hài hước của Ốc Mỗ, nhất thời liền để rèm da thú xuống như sợ phỏng tay, tăng tốc bước con cua, bảy quẹo tám rẽ nhanh chóng khóc chạy về cửa nhà mình, thậm chí quên mất hái nấm, chỉ lệ rơi đầy mặt trong lòng kêu rên: phải cố ý! Hàng vạn hàng nghìn đừng đau mắt hột!

      Chỉ là suy nghĩ lại, cũng may Ốc Mỗ cùng với Mễ La, dầu gì còn có cơ thể tương đối mềm mại để đẩy ngã, nếu như là hai người lớn cỡ Ốc Mỗ lăn qua lộn lại với nhau mỗi ngày. . . . .

      Lý Mộ Tư đột nhiên có kích động tự đâm vào hai mắt.

      Cả đường nện bước con cua chạy đến cửa huyệt, lại thấy phía treo con cá bạc tươi mới, lớn chừng năm sáu cân, đối với người thú mà là hoàn toàn đủ điền đầy bụng, nhưng đối với Lý Mộ Tư vừa khít bữa.

      Lý Mộ Tư nhìn lên cũng biết đây là Bảo La đưa tới —— dì cả uy vũ của rốt cuộc khiến Bảo La hoàn toàn hóa hình rồi, mặc dù thể ngổn ngang trong gió dâng hiến cái băng vệ sinh nhuộm đầy "máu" và "nước mắt" của , nhưng may là các người thú chỉ dùng ánh mắt "Mộ Tư lợi hại" sáng trông suốt nhìn , hoàn toàn ghét bỏ cái thứ khiến đất dung thân.

      Sau khi Bảo La biến hóa hoàn toàn mái tóc xoăn đen tự nhiên, rất nhanh biểu ra bản tính sáng sủa của , vừa liền lộ ra hàm răng trắng noãn lóe sáng, hiển nhiên giống bé trai. Theo gương mặt của hình như khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng làn da óng ánh trong suốt trắng trẻo mũm mĩm lại khiến có vẻ non nớt ít, nếu như có chiều cao 2m3, hoàn toàn là thiếu niên ánh mặt trời.

      Có lẽ do hình thú khác nhau, cách mỗi ba bốn ngày nhất định phải vào trong nước tắm tắm, nếu làn da vừa trắng vừa mềm từ từ bị nứt nẻ, lột da. Nhưng lòng trách nhiệm của người này lại mạnh cực kỳ, khi vừa gia nhập bộ lạc liền bắt đầu theo các người thú trong bộ lạc, cùng nhau tẫn chức tẫn trách phụ trách thủ vệ, săn đuổi, hoàn thành tất cả trách nhiệm giống đực nên gánh, ngay cả mấy ngày đầu vẫn còn xúc tua bạch tuộc cũng khiến lười biếng chút nào.

      Càng về sau thức ăn càng thiếu hụt, Lý Mộ Tư nảy ra sáng kiến tìm thức ăn trong nước, Bảo La càng thêm tự giác trách nhiệm to lớn, mỗi thời mỗi khắc đều quên cố gắng, sức mạnh này, cả Ni Lỗ cũng len lén khuyên hai lần, bảo nên quên nghỉ ngơi —— dù sao, dù bề mặt da tay của có dịch nhờn bảo vệ, cũng có lực phòng hộ bằng giáp của Ni Lộ, cứ vào trong nước để cá ăn thịt tập kích như thế, dù mỗi lần chỉ bị cắn bị thương chút xíu, nhưng lâu dài vết thương cách nào khép lại, phiền toái.

      Nhưng mỗi lần Bảo La đều chỉ gãi gãi đầu, nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn: " sao, năng lực chữa lành của tôi tốt vô cùng, có vấn đề lớn."

      Nhưng chính vì nỗ lực như vậy, mặc dù ga nhập bộ lạc trễ hơn những người khác, các người thú trong bộ lạc lại rất nhanh đón nhận .

      Như loại cá bạc này, miệng có gai nhọn, thân hình thoi, đầu lớn, hàm răng lại sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh, đối với các người thú to lớn mà là con mồi tuyệt đối được bù mất, rất ít người muốn bắt nó. Nhưng bởi vì cá bạc vô cùng tươi ngon, hơn nữa gần như có gai, nên rất hợp khẩu vị của Lý Mộ Tư, vì vậy, Bảo La đều luôn nắm lấy thời cơ bắt hai con đưa cho .

      người hết sức chăm chú, bởi vì gánh chịu trách nhiệm quan trọng về thức ăn của bộ lạc, nên bình thường khi săn bắt tuyệt đối lạm dụng thời gian đuổi theo cá bạc dễ bắt, nhưng cách mỗi ba bốn ngày, khi xuống nước ngâm ngâm, điên cuồng đuổi theo những con cá bạc này. Cho nên, Lý Mộ Tư vừa nhìn thấy cá bạc treo ở cửa, liền biết lại xuống nước tắm rồi.

      Quả nhiên, Lý Mộ Tư xách theo cá bạc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cái đầu rong biển ướt nhẹp cách đó xa rụt về nhanh. Lý Mộ Tư khỏi mỉm cười, ngoắc ngoắc tay với cái đầu rong biển. hồi lâu, mới thấy Bảo La hơi xấu hổ nhích lại gần.

      dịch chuyển từng bước , dáng vẻ giống như cậu em trai hàng xóm giận dỗi, khiến Lý Mộ Tư nhịn được giơ cá bạc lên trêu chọc : "Nè, tặng quà cho tôi, lại cho tôi biết, cảm thấy lãng phí sao?"

      Bảo La nhanh chóng ngắm cái, cười tiếng liền lộ ra tám cái răng của : "Việc này. . . . . Bởi vì mùa mưa này Mộ Tư thuộc về Ma Da, cho nên. . . . Cho nên. . . ." cúi đầu nhìn mũi chân của mình chằm chằm, sau đó ngượng ngùng bỏ lại câu nhanh, "Nhưng mùa mưa sau cố gắng tranh thủ Mộ Tư."

      Lý Mộ Tư tức cười, thầm kêu tốt: cây lớn của Ma Da chịu nổi, bạch tuộc trong truyền thuyết còn biết có bao nhiêu cây lớn, . . . . quả chính là ngày tận thế đó!

      Bảo La xoay người chạy , nửa đường xoay người lại khoát tay với , nụ cười mặc dù ngượng ngùng nhưng rất chân thành: "Hi vọng Mộ Tư thích quà tặng của !"

      biết từ lúc nào Ma Da lại nhô ra hừ tiếng, hơi vui ôm hông của Lý Mộ Tư, tay an phận sờ cái mông của Lý Mộ Tư: "Mùa mưa sau, em cũng là của đó."

      Mới sờ hai cái, cái cây khổng lồ oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang chỉa vào cổ của Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư lập tức cứng đờ.

      Tiên sư bố nó đấy! Đây chính là chiều cao chênh lệch mang tới bi kịch! Người ta vươn lên chỉa vào mông, vô cùng mập mờ, vô cùng thích hợp bước tiến công kế tiếp, nhưng sao? Chỉa cái liền chỉa vào cổ! Con bà nó cứ như cắt cổ họng! Hại cả quay đầu lại cũng dám —— vừa quay đầu lại phải đối mặt tiến công của kẻ địch!

      Nhưng hiển nhiên, Lý Mộ Tư còn chưa hiểu ra, để sau lưng lại cho kẻ địch có ý đồ tiến công là sáng suốt cỡ nào, vì vậy, lập tức bị hai tay Ma Da ôm lấy eo, sau đó trực tiếp đẩy ngã đệm da thú.

      "Tôi XXXX! Sức lực của mạnh cứ như xe ủi đất, đừng hòng dùng kiểu sau lưng!" khuôn mặt nhắn của Lý Mộ Tư tái , dùng cả tay chân chạy trốn, Ma Da lại chỉ nhíu mày, bắt được cái mông của kéo trở lại, nghiêm túc : "Tin tưởng , lần nào em cũng nằm, hề ra sức làm việc, nên rất dễ dàng ngất , mặc dù bò mệt chút, nhưng lực chú ý tương đối tập trung, có thể kiên trì lâu hơn chút."

      tay Lý Mộ Tư nắm váy da thú của mình, hoài nghi quay đầu lại: "?"

      thể trách dùng thái độ nghiêm túc như thế để thảo luận chuyện bỉ ổi này, là. . . . Chuyện như vậy liên quan sức sống, bạn nghiêm túc đối đãi, sao

      Ma Da ba chân bốn cẳng kéo váy da thú của Lý Mộ Tư xuống, đối mặt cái quần lót cuối cùng còn dư lại mông Lý Mộ Tư, lại hơi đau răng thả tay chân, dùng hai đầu ngón tay kéo xuống ——

      Phù! Ma Da há miệng thở: cuối cùng có làm hư!

      thể trách cẩn thận như thế, là Lý Mộ Tư vì mặc quần lót thoải mái, bảo A Lạc giúp hấp quả ma thành vô cùng mềm mại, xúc cảm mới có thể đến gần cotton. Cố tình đặc tính của quả ma là càng mềm mại càng bền chắc. Ma Da lỗ mãng của bỏ ra giá cả to lớn, tỷ như cả nhổ củ cải cũng được, khiến thể thận trọng.

      Ma Da thấy dáng vẻ trần truồng trắng trẻo của Lý Mộ Tư mắt vàng liền híp cái, chính trực khác thường Lý Mộ Tư: "."

      xong nằm xuống, quỳ gối sau lưng Lý Mộ Tư, cẩn thận đè , sau đó thuận tay nắm hai viên thịt ở bộ ngực Lý Mộ Tư, quả nhiên thấy Lý Mộ Tư trong nháy mắt đỏ mặt, cánh tay chống đất cũng bắt đầu run rẩy: " . . . . đừng bóp. . . . Tay tay đầu ngón tay. . . . Đừng nặn. . . ."

      Ma Da len lén hơi cong môi cái, hôn cái lên mông Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư hét lên tiếng, xoay chân đá cái: "Khốn kiếp! lại mơ ước cúc hoa của em rồi! cho phép rồi !"

      cước này ngay giữa sống mũi Ma Da, Ma Da vuốt vuốt, thầm nghĩ mỗi lần hôn cúc hoa của em, em ràng rất hưng phấn mà!

      tiếc nuối nhìn cúc hoa trắng trẻo mũm mĩm ngừng co rúc lại cái, trong thanh rầm rì của Lý Mộ Tư tay vuốt vuốt bộ ngực mềm mại của , tay xoay qua xoay lại, dùng ngón tay đẩy mạnh vào trong cúc nhụy của Lý Mộ Tư, trằn trọc khuấy khuất hồi, đầu ngón tay liền bắt đầu đẩy đưa ra tiếng nước chảy ướt át, Ma Da kịp chờ đợi gầm tiếng, đẩy lên phía trước ——

      "Rống ——" đây là thanh hưng phấn

      "A ——" đây là tiếng thét chói tai của Lý Mộ Tư khi bị đâm bay ra bước.

      "Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! đóng đinh hay sao thế hả má nó!"

      Lý Mộ Tư lệ rơi đầy mặt: quả nhiên nên ôm lấy mong đợi về kỹ thuật thô lỗ quá mức của các người thú! Trừ mạnh mẽ đâm tới, bọn họ rốt cuộc biết gì? Biết gì? ràng dạy nhiều lần rồi!

      chỉ có lý luận, cũng bất cứ giá nào muốn lý luận chỉ đạo thực tế, vì sao vẫn khó khăn như vậy hảaaaa. . . .

      Quả nhiên, dã thú chính là dã thú, làm gì có việc tiếp nhận lý luận hướng dẫn, hừ!

      . . . . lát nữa phải ngừng cố gắng tiếp tục luyện tập gắp ngọc, về sau ai dám đóng đinh , liền rắc rắc bẻ gãy cái ấy của người đó!

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 40





      Mặc dù lúc đầu thấy khổ sở, nhưng dần dần cũng có chút cảm giác, dù vậy, khổ sở vẫn nhiều hơn sung sướng.

      Lý Mộ Tư sợ mình có ngày sinh ra mâu thuẫn với thói đời bây giờ, ở trong thế giới có hạn cuối này, loại tâm lý bệnh tật này còn khó chịu hơn muốn mạng người, cho nên dám khinh thường. May mà nhớ lại lời dạy của chủ tịch dành cho mọi người: chúng ta phải công thủ nhiều mặt, che giấu bản thân, tiêu diệt kẻ thù!

      Vì vậy, Lý Mộ Tư hạ quyết tâm, lập tức khàn giọng kêu thảm thiết hai tiếng dọa Ma Da sợ dám tấn công, sau đó vung quyền đánh vào quai hàm của Ma Da, rống giận: " muốn giết chết em hả? A a à? Đầu tư lâu dài chịu, cứ muốn tiêu phí hết lần

      Ma Da nhất thời sững sờ, Lý Mộ Tư vội vàng nhe răng trợn mắt bò lên phía trước hai bước, hai chân phát run rút hình cụ (cái ấy ấy =D) ra khỏi nhụy hoa, cảm thấy người khác lại rục rịch ngóc đầu dậy, lập tức xoay đầu hung ác trừng mắt, nét mặt kia, bao nhiêu hung ác có bấy nhiêu hung ác, chỉ sợ dọa nổi tên cầm thú này.

      Cũng may bọn cầm thú này dù hung tàn, nhưng đối diện với giống cái đều héo, Ma Da thấy bò, trong lòng liền ngứa ngáy, mới vừa đưa tay chuẩn bị kéo Lý Mộ Tư về, liền bị Lý Mộ Tư cực kỳ hung ác trừng mắt, lập tức lẩm bẩm rút tay về. Chỉ cúi đầu tội nghiệp nhìn chằm chằm hình cụ hung tàn của mình, ý trong ánh mắt và động tác ý đều vô cùng ràng.

      Lý Mộ Tư thầm khi dễ: giả bộ đáng thương cũng vô ích! Cũng nhìn xem kích thước của mình, lại còn biết xấu hổ giả bộ đáng thương? Kỹ năng này bị đám đàn ông to lớn này dùng, lực sát thương có thể giảm thẳng xuống sao? Thiếu niên Mễ Nhã dùng còn được!

      Lý Mộ Tư tự động viên trong lòng, rồi rốt cuộc hung hãn nhào tới, đôi tay ráng sức đẩy ngực Ma Da —— nhưng đẩy được! Mặc dù dùng hết hơi sức cả người, nhưng hiển nhiên vẫn đánh giá sai chênh lệch giữa hai người.

      Sắc mặt Lý Mộ Tư nhất thời lúc đỏ lúc lại trắng, may là Ma Da phải mấy tên tứ chi phát triển đầu óc ngu si, có thêm dầu vào lửa câu "Em làm sao vậy?", mà là nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn thuận theo sức lực của Lý Mộ Tư nằm xuống.

      Sắc mặt Lý Mộ Tư tốt hơn chút, cảnh cáo dặn dò Ma Da đôi câu: "Đừng động! Cảnh cáo đừng cử động! Lộn xộn, về sau cả nhổ củ cải cugn4 có đầu!"

      Ma Da mới vừa lén lén lút lút vươn tay ra muốn ăn vụng, lập tức rút về, nhanh chóng đặt ở đỉnh đầu, còn ngoan ngoãn run lỗ tai cái, tỏ vẻ cực kỳ nghe lời.

      Lúc này Lý Mộ Tư mới hài lòng, hì hì hục hục leo lên chân Ma Da, ngồi xong, xanh cả mặt quan sát hình cụ khổng lồ này, cuối cùng hạ quyết tâm, tách ra hai chân run run rẩy rẩy ngồi xuống, đôi môi cũng ngừng run run, nhưng vẫn tự an ủi mình: " đau, tuyệt đau, dầu gì. . . . Dầu gì quyền chủ động ở tay mình, huống chi tâm lý mình còn chiếm ưu thế."

      Ma Da bình thường cả nhổ củ cải cũng muốn mè nheo lâu, thấy vậy mắt vàng liền sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư cũng dịu dàng hơn, bàn tay xoa lưng Lý Mộ Tư, nhàng an ủi, thậm chí trong cổ họng cũng phát ra tiếng ừng ực nhàng.

      Lý Mộ Tư ra sức làm công việc này, thỉnh thoảng uốn éo mông, vặn vòng, lập tức nghe được tiếng ừng ực trong cổ họng Ma Da đổi thành tiếng gầm , tay đặt ở đỉnh đầu cũng lập tức nắm chặt, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào, vì vậy vội vàng đổi góc độ, thỉnh thoảng lại nông nông sâu sâu, dùng hết các loại kiểu dáng —— cái gì? Bạn ấy phải xử nữ? Sao lại biết nhiều kiểu thế? Hừ, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Chưa thấy người , còn chưa xem Anime sao?

      Vào lúc này Lý Mộ Tư hạ quyết tâm: nếm được chưa? Nếm được trí khôn văn minh của chúng tôi rồi chứ? cứ mạnh mẽ đâm tới, rất lợi hại sao? Rất lợi hại sao? Về sau nhớ lấy kỹ thuật dịu dàng của chúng tôi làm chuẩn đó!

      Đáng tiếc mệt sống mệt chết biết bao lâu, Lý Mộ Tư yếu ớt rốt cuộc vẫn phải nước mắt lưng tròng té nhào vào người của Ma Da, chỉ còn lại mấy tiếng thều thào: ". . . . sao vẫn chưa xong hả?"

      . . . . ra hai lần rồi, chảy nước mắt ~

      Nhớ ngày đó, bên người có mấy bạn dũng mãnh ham chơi thích đùa, dùng lời của các ấy mà , chính là bằng gì mà cho phép đàn ông chơi phụ nữ, lại cho phụ nữ chơi đàn ông? Dù sao đều là chơi, có tấm màng, chơi người hay đám có ai biết?

      Dũng mãnh như thế, phải trường hợp cá biệt.

      Lúc ấy, sau khi đám chị em chơi xong về liền tụ lại trao đổi kinh nghiệm, gì "Thói đời này công bằng! Bằng gì đàn ông bắn xong lại có thể bắn nữa, phụ nữ lại cả đời bắn được lần?", còn từng tiếc hận nhìn rà qua rà lại, : "Bánh ngọt à, cậu sao cậu còn "xử" thế? lãng phí! Chỉ bằng gương mặt, ngực, mông của câu, cậu nên theo cùng chúng mình, biết quyến rũ được bao nhiêu đàn ông nữa đấy

      Chỉ là, lúc ấy, Lý Mộ Tư biết dụng tâm hiểm ác của đám phụ nữ này: đám phụ nữ này, ra chỉ muốn tung lưới rộng để vớt cái tên đàn ông có thể làm các ấy bắn ra. . . .

      Theo mấy chị em này , đàn ông như vậy, chơi mới cực phẩm!

      Nhưng. . . . . . . . bây giờ phải chơi, mà là muốn kềm giữ lâu dài, cơ thể yếu ớt này của làm sao chịu được!

      bánh ngọt hao hết thể lực, đỡ eo nằm ở người của Ma Da, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông quá mức mạnh khỏe này, lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng hừ hừ.

      Ma Da lập tức phát ra mấy tiếng nín cười khùng khục từ trong cổ họng, lúc này thản nhiên nghiêng người, vô cùng uy phong vác súng ra trận, phong cách cuồng bạo của người thú lập tức thay thế nhàng, tần số, lực độ, cộng với tiếng va chạm phầm phập hoàn toàn đủ cho bạn biết tình huống chiến đấu tiến hành kịch liệt cỡ nào.

      Lý Mộ Tư bị giày vò được chết sống lại, nước X thấm ướt nguyên mảng đệm da thú.

      Trong lúc chóng mặt, Lý Mộ Tư chợt giật mình, ah ah ah ah ah? Mình gánh chịu bên công hết nửa trận mà vẫn chưa ngất ? ! !

      Lý Mộ Tư mềm nhũn, nằm ở đó ưm ưm ư ư, trong nháy mắt này, ý chí chiến đấu lại sục sôi, thầm nắm quyền cuồng vung trong lòng: quả nhiên, tiến công mới là phòng thủ mạnh mẽ nhất, về sau nhất định phải tiếp tục công ra! Công ra!

      Hai người hài lòng, hùng tâm bừng bừng, cuối cùng khi trong mấy huyệt động khác truyền ra tiếng ưm ưm ư ư hòa hài ôm nhau ngủ.

      Mặc dù, đối với Ma Da mà , có thể tới mấy lần nữa tốt hơn, nhưng vẫn cực kỳ săn sóc phối hợp cơ thể yếu ớt của Lý Mộ Tư, dĩ nhiên, điều này cũng có thể là nhờ vào lần này Lý Mộ Tư có ngất , mà vẫn phát ra thanh mềm mại đáng làm nhiệt huyết sôi trào mang đến cho thỏa mãn khổng lồ —— hà, chỉ theo đuổi thỏa mãn về cơ thể, tư t bỉ ổi! Quá hạ lưu!

      Nhưng, sáng ngày hôm sau xảy ra kịch biến lập tức làm mất tâm trạng tốt của Ma Da —— có lẽ, cũng làm mất tất cả tâm trạng tốt của các người thú.

      trong các người thú phụ trách bảo vệ nhất thời phát đúng, mặc dù bọn họ rất ưa thích nằm sấp ở ngoài huyệt động của những người thú có bạn đời để rình coi nghe lén, nhưng tuyệt đối bỏ rơi chức trách phòng thủ của mình, cho nên vừa phát đúng, lập tức phát ra báo động, tất cả người thú nhanh chóng từ trong huyệt động vọt ra, Lạc Nhĩ, Tát Tư vô cùng có kinh nghiệm đem giống cái —— có lẽ trước mắt còn mang theo mấy giống đực yếu ớt của tộc Thỏ, chạy vào chỗ sâu trong huyệt động.

      So sánh với các mãnh thú cường đại mà , thể chất của giống cái yếu ớt đáng nhắc tới, nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ chính là bảo đảm mình rơi vào trong tay của kẻ địch, trở thành gánh nặng.

      Mặc dù Lý Mộ Tư còn chưa dưỡng thành tư cách chiến đấu cao siêu như thế, nhưng sau hai ba tháng rèn luyện, từ lâu tiến rất xa hơn quá khức, cáu giận lúc rời giường, hay ngủ nướng đều hoàn toàn có, chỉ mơ hồ tới giây tỉnh táo lại, nhanh chóng tụ chung với đám giống cái, trốn ở chỗ sâu trong huyệt động.

      Hyệt động này sớm bị các người thú đục sâu ít nhất hơn 100m, các người thú có thể thấy mọi vật vào cả ban đêm, cho nên cần đốt lửa, cây đuốc quá tiêu hao dưỡng khí, cũng thể xuất tại nơi này, cho nên chỉ có thể mượn ít khoáng vật phát sáng để miễn cưỡng thấy bóng người mơ hồ.

      Trong bóng tối mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe được thanh rào rào phần phật thỉnh thoảng truyền đến, là thanh cá ăn thịt nhảy ra bọt sóng để săn đuổi sinh vật sống dưới nước khác, ở địa phương sâu thế này mà vẫn nghe được ràng.

      thanh này những ngày qua Lý Mộ Tư nghe quen, cho dù tranh cãi lại cũng có thể ngủ an ổn, nhưng hôm nay cẩn thận nghe, mới phát giác đúng.

      Mễ Hiết Nhĩ chần chờ lôi kéo cánh tay người bên cạnh: "Lạc Nhĩ, hình như. . . . hình như đúng lắm, thanh này quá lớn. Dù là con mồi rất hung mãnh, cá ăn thịt cũng thể tạo ra tiếng sng lớn thế chứ?"

      Người bị kéo ho hai tiếng, : " là Tát Tư."

      "A!" Mễ Hiết Nhĩ ngẩn ngơ.

      Liền nghe Tát Tư chậm rãi : "Cho nên, đây phải là săn đuổi bình thường của cá ăn thịt. Tốc độ ăn của chúng rất nhanh, đồng loạt xông lên, dù là con mồi mạnh mẽ cũng chỉ còn xương, làm sao cứ luôn nhảy ra bọt sóng lớn như vậy?"

      Trong bóng tối chợt sáng lên, Tát Tư phân tích tình trạng trước mắt dừng chút, người trong bóng tối đều nhìn lại theo ánh sáng này, liền nhìn thấy Mễ Nhã cười yếu ớt, hơi khẩn trương lộ ra hai lúm đồng tiền đáng : "Là hoa lồng đèn mà em trồng, ở trong bóng tối phát sáng."

      Mễ Hiết Nhĩ thở phào nhõm, vỗ ngực : " tốt quá, tối thui nhìn là đáng sợ."

      Lý Mộ Tư chỉ lẩm nhẩm trong lòng: trâu bò quá! Đây mới là trâu bò! Kỹ năng trồng trọt là mạnh mẽ!

      Tát Tư cười trấn an Mễ Nhã, mượn ánh sáng mặt đất tính toán: "Cho nên, tôi đoán, đây phải là cá ăn thịt vồ mồi, mà là có thứ gì khơi dậy phản ứng mãnh liệt của cá ăn thịt, cũng chính là. . . Bị bắt!"

      Đầu ngón tay điểm mạnh lên mặt đất cái, sau đó hơi lo lắng: "Lấy cá ăn thịt làm thức ăn, đều là thú dữ cực kỳ mạnh mẽ, nếu như mà tôi đoán sai, tiếng vang lớn vậy, phải là thú dữ cỡ lớn sống theo bầy, như vậy. . . . chắc là ưng đen ba móng?"

      vừa mới dứt lời, bên ngoài quả nhiên vang lên tiếng ưng kêu bén nhọn, tiếng ưng kêu mặc dù thê lương lại cực kỳ hung mãnh, theo tiếng ưng kêu này vang lên, mấy tiếng ưng kêu liên tiếp liền chấn động trong khí. Bọn Lý Mộ Tư đều thể chống lại, toàn bộ bịt lỗ tai kêu rên, ngay cả hoa lồng đèn mà Mễ Nhã nâng trong tay cũng rớt xuống đất, biết bị ai đá cước, lăn lộc cộc vào trong góc, rể cây bị gãy, ánh sáng nhất thời tắt .

      Mấy người thú giật mình cố va chạm vào nhau, liền thấy giống cái lăn lộn đầy đất.

      Lý Mộ Tư cảm thấy giống như bị người ta hung hăng xáng bạt tai, mắt nổ đom đóm, Tát Tư cố nén, đứng dậy từ dưới đất, nắm lấy quần lót của Lý Mộ Tư dùng sức xé ra ——

      Roẹt tiếng, quần lót của Lý Mộ Tư lập tức bị , sau đó nhanh chóng nhét vào lỗ tai của mấy giống cái —— có cách nào, giống cái khác chưa bao giờ mặc quần lót, vì quả ma bền và chắc, nên chưa bao giờ chưng thành mềm như quần lót của Lý Mộ Tư, nhét lỗ tai, vẫn là quần lót của Lý Mộ Tư thích hợp nhất.

      Lý Mộ Tư che lỗ tai bị nhét, cởi truồng đứng ở nơi đó, vừa 囧 vừa ngượng, nhất thời biết nên cảm ơn Tát Tư trước hay là che cái mông trước.

      Liền nghe loạt tiếng bước chân truyền đến, các người thú đều chạy tới.

      Đối mặt ánh mắt hỏi thăm của giống cái, Ma Da lắc đầu cái, nhíu mày : "Rất nhiều ưng đen ba móng, chúng tôi chặn cửa động, hi vọng bị phát ." dùng từ "rất", khiến tất cả mọi người cảm thấy tình huống nghiêm trọng.

      Trong huyệt động trầm mặc hồi, Tát Tư giọng : "Tôi nhớ, nơi có ưng đen ba móng có rồng đất?"

      Lần này, ai cũng lên tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :