1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK KHI PHỤ NỮ XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NAM (Tư Đồ Yêu Yêu) - (78c) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 31





      Lý Mộ Tư xắn tay áo bảo Ma Da giúp tay đào cái hố to ở mảnh đất bên ngoài, chờ nước mưa xối đầy hố, là có thể thành cái ao nước lớn . chỉ huy các người thú lượm số quả thai về ném vào trong, dĩ nhiên, những con cá ăn thịt núp ở trong cành quả thai phải bị giết chết và vứt bỏ! Cả cái trứng cá cũng thể giữ!

      Lý Mộ Tư tin tưởng, lấy theo tốc độ xâm lấn kinh khủng để sinh sôi của quả thai, rất nhanh có thể chen lấn đầy khắp cả ao nước, đây là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề thức nhanh của bộ lạc mà nghĩ ra được.

      Những con mồi đói bụng đến mệt mỏi muốn kiêng ăn chịu nổi nữa, cho nên, khi Lý Mộ Tư thử cầm quả thai đến gần mấy con trâu sừng, liền thấy mấy con trâu sừng chỉ còn da bọc xương vừa giậm chân vừa nghiêng ngã lảo đảo xông lại, cái dạng này. . . . Quả hận thể nhai luôn cả đầu ngón tay của !

      Đảo mắt tiến vào tháng kế tiếp của mùa mưa rồi, ngoài dãy núi Ba Sa Khắc cơ hồ nhìn thấy con mồi, săn đuổi càng ngày càng trở nên khó khăn, mấy con mồi sống bắt được trước đó dưới tình huống thiếu thức ăn này bây giờ cũng chỉ còn da bọc xương, chỉ sợ qua thời gian nữa cũng chỉ còn lại xương để nhai nhai —— ai bảo Ba Sa Khắc là tòa núi hoang đây?

      Theo như trước đây, các người thú còn có thể dựa vào địa lợi để bắt con mồi chạy trốn lên núi trước khi mùa mưa tới, rồi kéo xuống mấy miếng thịt dùng muối ướp lại (đúng, người thú biết thông qua ướp gia vị để kéo dài kỳ hạn giữ thức ăn, điều này làm cho Lý Mộ Tư vô cùng kinh ngạc, còn cảm thấy cảm giác tồn tại của mình ngày càng héo rút). Đây cũng là lý do mỗi lần trước mùa mưa, bộ lạc đều cực khổ phái người theo Hải tộc để tìm muối. Nhưng, lần này, đoàn người Khải Tư Đặc thể mang theo muối quý báu trở về đúng hạn, nên ai cũng dám phóng túng lãng phí.

      may là trong bộ lạc còn có ít thịt khô hong gió, mặc dù mùa mưa thời tiết ươn ướt, thịt khô cũng thể giữ quá lâu, nhưng cuối cùng sau khi ăn xong những động vật chỉ còn da bọc xương k cũng đến nỗi đói bụng.

      Các người thú tự giác lặng lẽ bắt đầu giảm bớt thức ăn, loại hành vi này, ở trong vòng vài ngày đầu Lý Mộ Tư căn bản có phát , chỉ cảm thấy Ma Da bởi vì nguyên nhân gì đó mà khẩu vị tốt, còn khuyên mấy câu, lại bị nhanh chóng đẩy ngã xxoo, Lý Mộ Tư liền mệt mỏi thở gấp như cún.

      Nhưng, sau đó, Lý Mộ Tư trước nayluôn nỗ lực quan sát và học tập tất cả chung quanh rất nhanh phát hành động giống thế của người thú khác, thậm chí, nhìn thấy vài người thú còn gặp loài cá ăn thịt người —— từng bắt loài cá ăn thịt này, bởi vì muốn dùng xương hàm hàm dưới cứng rắn mà sắc bén của loại cá này làm bẫy thú, cho nên biết rất các người thú thích ăn loài cá này, bởi vì này khắp người loài cá này trừ xương cơ hồ có thịt.

      Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, sau đó cảm thấy hốc mắt ê ẩm.

      Đúng, đây chính là săn sóc của những người đàn ông thô lỗ này. Chỉ là, xem ra, người biết tất cả hình như vẫn luôn chỉ có mình .

      Sau đó, nhớ lại Ma Da chưa bao giờ ăn thịt đưa cho , bởi vì là giống cái, trong thịt của có thêm muối.

      Lý Mộ Tư bắt đầu khổ cực suy nghĩ, muốn phát huy trí khôn của người phụ nữ đường đường xuyên qua từ 5000 sau để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt. Đáng tiếc, cho dù xuyên qua thế nào, vẫn là , độ thông minh vẫn thế, cũng đột nhiên nhảy lên cao. Huống chi, phân công của xã hội đại quá xác thực, dù đoạt huy chương giải Nobel, ra khỏi đất nước quen thuộc chỉ sợ cũng phải hai mắt đen thui, chớ đến nho , mới vừa ra khỏi đại học giáo viên như .

      may là, khi đứng ở cửa động ưu thương nghiêng 45° nhìn về nơi xa, đột nhiên liền thấy mảng màu xanh lá cây, nhất thời hận thể cho mình hai bàn tay, vì vậy vui mừng tìm Ma Da.

      Ma Da vừa chịu mệt nhọc, vừa hoài nghi cách làm của : "Chỉ có nước chảy mới có thể làm quả thai sinh sôi, ao nước được." Cho nên hàng năm người thú mới luôn chà xát tay giành lấy quả thai từ kẽ răng của cá ăn thịt

      Lòng tự tin của Lý Mộ Tư thoáng chốc lại bành trướng ra giống như bong bóng được bơm lên: ai nha nha, lũ tiểu tử sinh sống hoang dã này cũng nhớ, người mới đến như nhớ cũng là có lý do mà.

      Vì vậy cười cong đôi mắt, phóng khoáng vung tay lên: " có việc gì, em mong đợi nó kết quả!"

      vui mừng đắc chí vừa lòng nghĩ ràng kết quả, hơn nữa chết cũng hối cải: có nhu cầu mới có phát triển, tất cả bọn Ma Da đều là động vật ăn thịt, mỗi ngày làm sao có thể suy tính đến động vật ăn cỏ cần gì? Ở trong mắt của động vật ăn thịt, động vật ăn cỏ căn bản chỉ có kết quả: giết chết!

      Những quả thai kia quả sinh trưởng rất tốt, chưa đến mấy ngày giúp những con mồi còn lại nhiều lắm ăn no rồi. Lần đầu tiên Lý Mộ Tư có cảm giác đặc biệt vì là xuyên , mặc dù chuyện như vậy nghĩ kĩ lại ra có quan hệ gì với xuyên , nhưng mỗi ngày vẫn cười híp mắt chạy đến bóp bắp đùi của con bò sừng, giống như bà cụ mua thức ăn, khiến những giống đực khác thấy thế đều nhếch miệng cười ngừng, bắt được liền hỏi: "Hôm nay mập chưa?"

      Lý Mộ Tư chào hỏi mọi người suốt đường, được vui vẻ gật đầu: "Mập! Vừa mập rồi !"

      Đám giống đực luôn ngứa ngáy trong lòng đến gần sờ sờ mặt, bóp bóp cái mông giống cái, bị Lý Mộ Tư giựt giựt khóe miệng đá vào đùi, lại vẫn cười ngây ngô: "Sinh cont rai chưa?"

      Lý Mộ Tư sờ cằm, trong đầu toát ra bộ dáng heo sữa quay, thịt dê, cừu con nướng cháy vàng thơm nức, nước miếng rơi xuống tí tách —— ăn thịt nướng liên miên bất tận hơn tháng, bắt đầu hoài niệm các loại gia vị: "Sinh con trai? Sinh con trai tốt!"

      Đám giống đực liền nháy mắt cười to ồn ào, khoác cánh tay qua cổ Ma Da như em thân thiết, : "Ai nha, Mộ Tư của chúng ta cũng sinh rồi, Ma Da cậu phải cố gắng lên đó!"

      Còn có người vừa biểu diễn thân hình và bắp thịt của mình, vừa cố gắng kéo tay Lý Mộ Tư sờ cái đó của mì truyền ánh mắt quyến rũ cho Lý Mộ Tư như bị động kinh, mặt đều là vẻ quyến rũ "Đến đây đến đây ! Sinh con trai với tuyệt đối cường tráng!".

      Thậm chí còn có người bỉ ổi hơn, trực tiếp vén váy da thú của Ma Da, miệng kêu to, "Đến đây, tới xem chút, xem mấy ngày nay Ma Da có cố gắng tốt !"

      Lý Mộ Tư: ". . . . . . ==|||"

      Sau đó yên lặng xoay người, xoa xoa tay cánh tay đỡ tường tiều tụy ra động.

      thể trách , , màn này quá khiêu chiến hạn cuối của .

      đám đàn ông mạnh khỏe có chiều cao vượt qua hai thước, lúc tách ra nhìn gương mặt đó dáng dấp đó đều man đến khiến chảy nước miếng, chỉ khi nào tiến đến cùng chỗ sờ nhau. . . . .

      xin lỗi, chỉ còn dư lại cảm giác cả người nổi da gà.

      muốn cứ luôn giáng xuống hạn cuối của mình.

      Nhìn sắc trời, Lý Mộ Tư bắt đầu thực tập leo núi, thuận tiện thử đào ít rể cây trở về nấu chung với thịt. Mặc dù biết như vậy cũng tiết kiệm được bao nhiêu thức ăn, nhưng chút vẫn là có, có thể làm cũng chỉ bấy nhiêu thôi, cả các người thú cũng kiêng kỵ, còn chưa có ngu và lớn mật đến mức thân mình chạy vào trong dãy núi. Huống chi, mặn chay phối hợp, cũng rất tốt cho cơ thể.

      Lý Mộ Tư chọn con đường trước kia chưa từng , để xem có thể tìm dđược nhiều rể cây hơn —— dĩ nhiên, tuyệt đối rời huyệt động quá xa.

      Kỳ trước kia chỉ cần muốn lấy rể cây, các người thú liền giúp vơ vét trở về, nhưng kể từ khi Lý Mộ Tư phát thức ăn thiếu hụt, bèn thử để cho những người đàn ông này ăn thịt băm từ rể cây trộn thịt nấu lên, các người thú luôn ngàn y trăm thuận với giống cái liền bắt đầu xí xô xí xào đánh bàn toán rồi.

      Vì vậy, đừng mỗi khi Lý Mộ Tư muốn tìm các người thú giúp đào chút rể cây trở về các người thú luôn tự nhiên có việc bận gì đó, những bọn người thú này còn lén bắt đầu diệt trừ tất cả thực vật lân cận huyệt động —— nếu như phải bọn họ làm quá ràng, khiến buổi sáng Lý Mộ Tư ra liền phát xung quanh đột nhiên còn thấy cây cỏ nào cả, có lẽ còn chưa biết, mấy người đàn ông ngốc nghếch này ràng cũng biết. . . . . làm cái trò buồn cười này.

      Dĩ nhiên, các người thú tuyệt đối thừa nhận, chỉ là những lúc để ý chột dạ len lén liếc nhìn cái nhanh.

      Mấy người đàn ông cao hơn hai thước, làm loại động tác này, khiến buồn cười, thể làm gì khác hơn là làm bộ như biết —— dù sao, bảo sư tử đổi ngồi là rất có khả năng. Nhưng, những người này thể với sao? đâu phải nhất định ép bọn họ cau mày nuốt xuống. . . . . ăn thịt cũng ăn đến miệng bị lở ra rồi đây!

      Sau khi quan sát cẩn thận, cảm thấy thành công lừa gạt qua, lúc này các người thú mới thở phào nhõm, từ đó nhắc đến chuyện rể cây nữa. Chỉ có Tư Nạp Khắc, có lẽ cho rằng Lý Mộ Tư biết, lại còn cố ý vòng quanh cái nồi nấu thức ăn của Lý Mộ Tư, trong miệng than thở: "Ai nha, hôm nay có thịt băm Mộ Tư nấu sao?" Vẻ mặt thành khẩn như " đáng tiếc! Tư Nạp Khắc rất thích ăn!". Lý Mộ Tư nhìn mà khóe miệng giật giật.

      Lý Mộ Tư bắt đầu bò từ dưới cái khe dần dần rộng ra để lên , ánh mắt ngừng bồi hồi chung quanh.

      Bởi vì bụi bậm tích tụ trong cái khe dễ bị nước mưa cuốn trôi, nên lâu ngày, tạo thành tầng bùn đất, cho nên trong những cái khe này thường có được thu hoạch tưởng được. Tỷ như số thuốc rất ít thấy, hoặc là vài rể cây có chất lỏng ngọt ngào. Thỉnh thoảng có vài cái khe hơi lớn, bò vào rồi còn có khoảng trời riêng, có thể thấy được đồ tốt mọc thành bụi ở trong đó.

      Những thứ này đều là do trong khoảng thời gian qua Lý Mộ Tư bò loạn chung quanh mà tổng kết ra. Nhưng muốn với những người thú kia, tránh cho hai ngày nữa đến xem, cả cái khe đều bị chận

      Lúc bò được nửa, Lý Mộ Tư chợt ngửi thấy hương vị hoa quả ngọt ngào như có như —— dĩ nhiên, mùi vị này bị các người thú ngửi được thấy hôi thối vô cùng, ai bảo đó là bầy thú thịt vui đây?

      Lý Mộ Tư ồ lên tiếng, sau đó hơi hưng phấn. Nhưng có tùy tiện hành động, mà là cẩn thận kiểm tra dọc theo cái khe hồi.

      Quả nhiên, ở chỗ có thể đặt chân, phát vài dấu chân, dấu chân phải rất nhiều, nhưng vẫn còn rất mới mẻ, hơn nữa rất có quy luật, xem ra là có người thường cách đoạn thời gian tới đây chuyến.

      như vậy, mấy thứ trong này cũng rất có thể là người nào đó trồng?

      Lý Mộ Tư hơi kinh ngạc, thậm chí phản ứng đầu tiên chính là quay người bỏ chạy.

      Bộ lạc của bọn họ ở chỗ này sắp tháng, trong phạm vi mười mấy dặm lân cận đều trở thành phạm vi săn thú trong lãnh thổ của họ, làm sao có thể cho phép khác ai tới nơi này trồng thực vật? Các người thú đều có quan niệm về lãnh địa mạnh vô cùng!

      Lý Mộ Tư cố kiềm lại thần kinh bắt đầu nhạy cảm của , cẩn thận thăm dò lần nữa, sau đó liền thả lỏng.

      Những dấu chân này rất có quy luật, quả thận trọng tìm kiếm điểm dừng chân, cũng giống như kiệt tác của các người thú —— nếu như là đám đàn ông lỗ mãng và cường hãn kia, bọn họ trực tiếp tiến vào ngay, tuyệt để lại nhiều dấu chân thế.

      Cho nên, sau khi tự hỏi cẩn thận, Lý Mộ Tư quyết định vịn theo cái khe xuống xem chút —— mới có ý trộm trái cây đâu! đó! loại bỏ nguy hiểm vì bộ lạc mà!!!

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 32



      Cái khe có hình dáng như cái túi, lối vào chỉ bằng chiều rộng của ba người, nhưng bên trong lại hơn 10m, và rộng mở trong sáng.

      Độ nghiêng của mặt đất cao, con sông chậm rãi chảy qua, mặt nước rất hẹp, rộng khoảng 3 - 4 mét, có vẻ là do nước đọng và nước ngầm tạo thành. Hoàn toàn khác với nước lũ bẩn đục bên ngoài, rất là tinh khiết. Lý Mộ Tư thử vốc ít lên liếm liếm, lập tức quyết định về sau đến đây múc nước uống, vừa đúng vẫn sợ uống nước bẩn bị bệnh!

      Nước sông cũng sâu, mượn tia sáng chiếu nghiêng vào còn có thể thấy đáy nước, nhưng Lý Mộ Tư kể từ sau khi bị cá ăn thịt dọa liền cực kỳ cn thận. Cho nên nàng đứng xa xa lượm cục đá ném vào, chờ cả ngày có phản ứng gì, lúc này mới thở phào nhõm.

      Lại rẽ bảy quẹo tám mấy bước, mùi thơm trái cây lập tức liền truyền lên rất đậm, Lý Mộ Tư vòng qua tảng đá lớn, trước mắt nhất thời ra quang cảnh khác.

      Chỉ thấy mảnh đất bằng cỡ 20 mét vuông, có rất nhiều cây thấp cỡ nửa người, cây treo đầy quả mọng màu tím biết tên, mùi thơm ngát xông vào mũi, cực kỳ khiến người thích.

      nóc huyệt động có cái khe to, tựa như người nào há mồm cười, ánh sáng từ trong cái khe chiếu xuống vừa đủ cung cấp cho những quả mọng thích bóng tối sinh trưởng. Thỉnh thoảng có gió thổi vào, tạo thành hồi vù vù ở khe hở, thanh cực kỳ thê lương như kêu rên, nếu phải biển trái cây trong khoảng gian này khiến người thích, chỉ sợ Lý Mộ Tư run sợ trong lòng.

      Từ cái khe nơi đó nhìn ra ngoài chỉ nhìn lấy được bầu trời trắng sáng, Lý Mộ Tư quan sát lát phát , nơi này lại ở bên bờ vực. Khó trách nhiều quả mọng thế mà ai phát , ra là trừ cái khe kia còn đường nào cả.

      khổ não nghĩ xem mấy quả mọng này có thể ăn được , chợt từ cái khe có mấy con chim màu vàng bay vài. Cũng sợ người, hơn mười con chim đứng ở chỗ cao mắt to trừng mắt với Lý Mộ Tư lát, rốt cuộc đạt thành nhận thức chung, vỗ cánh bay xuống, r ríu rít bắt đầu mổ những quả mọng chín kia.

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Lần này biết thứ này có ăn được hay rồi.

      ngồi chồm hổm xuống, hái quả mọng bỏ vào trong miệng, nhất thời nheo mắt lại: ăn ngon! Vừa chua vừa ngọt, tựa như ăn quả đào! Còn có hột!

      Lý Mộ Tư nhìn chút, cuối cùng chỉ có thể xé áo ngực ra, lật qua, bắt đầu đựng quả mọng vào "hai cái chén " đó, vừa đựng vừa ở trong lòng rơi lệ đầy mặt: mẹ, rốt cuộc hoàn toàn luân lạc thành bà dì có hạn cuối rồi, ố ồ ô. . . .

      vừa hái vừa ném vào trong miệng, vì vậy hái được lúc lâu còn chưa có đầy áo ngực, quả nhiên, 34C chính là giống bình thường!

      lúc này, bên tai chợt nghe tiếng bước chân chạy nhanh tới, vừa chạy vừa phát ra thanh đuổi : "Khốn kiếp! Lại là mấy con chim đuôi vàng bọn bây, dâu tím của tao sắp bị bọn bây ăn sạch rồi! Mau cút mau cút!" Sau đó chính là thanh sợ hãi vỗ cánh bay của chim tước khi bị đá chọi.

      Lý Mộ Tư đứng ở nơi đó, cảm thấy thanh này quen thuộc, thuận tay ném quả dâu tím vào trong miệng, lúc này mới thận trọng ngẩng đầu lên nhìn ra từ khe hở giữa cành cây dâu tím, sau đó liền ngây ngẩn cả người: ta hận! Người giận thở hổn hển đuổi chim tước phải Mễ La là ai? Người này! Phát đồ tốt lại ăn mình!

      Cây dâu tím cao cỡ nửa người, Mễ La ràng có phát Lý Mộ Tư đứng ở trong góc. đuổi chim vàng xong, liền qua bên cạnh xuỵt xuỵt.

      Lý Mộ Tư tức xạm mặt lại nghe tiếng nước chảy tí tách có lên tiếng —— . . . . mới phải sợ người ta biến thái rình coi đâu, . . . . chỉ vẫn luôn hơi hoài nghi những họ Mễ này mà?

      Mễ La hiển nhiên chuẩn bị đầy đủ hơn Lý Mộ Tư, xuỵt xuỵt hết liền từ trong ngực móc ra cái túi vải làm từ quả ma, thận trọng hải quả dâu tím chín xuống, gói kỹ

      Lý Mộ Tư mút mút ngón tay, có chút nỡ bỏ trái cây chua chua ngọt ngọt này. Đầu ngón tay cẩn thận đụng phải vết lỡ ở đầu lưỡi, đau đến le lưỡi, lập tức lẽ thẳng khí hùng quyết định bổ sung Vitamin, tay ngọc vô sỉ ngừng hái trái cây.

      Lúc này lại dám vừa hái vừa ăn, tốc độ hái nhanh hơn nhiều. Vì vậy, chờ Mễ La hái xong dâu tím ở bên trai vòng lại đây, liền nhìn thấy bên phải trống , chỉ còn lại lá cây xanh tươi và mấy trái màu đỏ chưa chín, khỏi ngây dại: "Sao. . . . sao lại như vậy? Hai ngày trước đến xem ràng còn có rất nhiều trái sắp chín mà!"

      Lý Mộ Tư dùng áo ngực thận trọng ôm lấy rất nhiều dâu tím chột dạ vùi đầu nhích ra bên ngoài nghe như thế, le lưỡi cái, vội vàng cúi đầu thấp hơn, nên nhìn thấy sắc mặt của Mễ La đột nhiên thay đổi.

      Mễ La phát đúng, liền xách cái túi đầy dâu tím lên quay đầu chạy ra ngoài, Lý Mộ Tư bị động tác đột nhiên của làm sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện né sang bên cạnh, ngờ vừa đúng núp ở chỗ Mễ La xuỵt xuỵt.

      Chợt trận gió kêu vù vù chui vào từ cái khe đỉnh đầu, mùi xuỵt xuỵt liền vô tình bị thổi cuồn cuộn lên, nhào vào trong lỗ mũi Lý Mộ Tư.

      Cả người Lý Mộ Tư cứng đờ, lỗ mũi mấp máy hồi, rốt cuộc nhận chỗ đúng —— mặc dù có ngũ giác bén nhạy như người thú, nhưng cũng giống như phụ nữ vĩnh viễn cảm thấy mùi nước tiểu của đàn ông hôi, khứu giác chưa hoàn toàn thoái hóa của loài người vẫn miễn cưỡng có thể bén nhạy ngửi ra mùi của phái khác.

      Khó trách chưa bao giờ thấy xuỵt xuỵt gần huyệt động!

      Nghĩ đến khó khăn của bộ lạc, lửa giận của Lý Mộ Tư vụt lên, lập tức bật ra: "Đứng lại!"

      Động tác chạy của Mễ La nhất thời dừng lại, cả người giật nảy mình run lên, đôi tay ôm lấy đầu theo phản xạ.

      Túi tay của lập tức rơi xuống mặt đất mặt ngoài túi vải rỉ ra ít nước màu tím.

      "Đừng. . . . Đừng ăn tôi! Tôi tôi tôi . . . Tôi phải cố ý! phải cố ý!"

      Động tác giống như com-pa của Lý Mộ Tư nhất thời cứng lại.

      dám khiển trách Mễ La ra cũng có suy tính, đầu tiên đương nhiên là bởi vì sợ cơ thể của Mễ La, dù đánh nhau, trong chốc lát đối phương cũng làm gì được . Tiếp theo chính là chỗ này xa bộ lạc lắm, nếu quả xảy ra chuyện gì, mấy người đàn ông trong bộ lạc nhất định đuổi được tới đây. Nếu , cũng thể nào lờ mà lờ mờ nhảy ra sau khi hoài nghi đối phương.

      Nhưng ngờ, Mễ La còn nhát gan thế! Chẳng lẽ lá gan của sao?

      Tiên sư bố nó đấy! Vì sao cảm thấy mình tựa như đại đạo hái hoa cướp đoạt dân nữ!

      Đại đạo hái hoa Lý Mộ Tư chống nạnh mặt ngoài khí thế hung hăng kì thực thận trọng đến gần thiếu niên run lẩy bẩy cuộn lại, thấy đối phương ôm chặt đầu, Lý Mộ Tư chợt nhớ lại lỗ tai trắng trắng chợt lóe lên mà mình thấy ngày đó, nhất thời nhíu chân mày, lừa : "Cậu còn giả bộ hả? Cậu căn bản phải giống cái! Lỗ tai của cậu lộ ra rồi!"

      Lần này Mễ La hoàn toàn luống cuống, đôi tay bắt đầu sờ loạn ở đầu.

      gấp cũng may, vừa gấp, đôi lỗ tai vừa dài vừa trắng lập tức lộ ra từ đỉnh đầu , ngừng loạn run.

      Lý Mộ Tư lập tức che miệng lại, mắt nhanh chóng chớp chớp: thỏ. . . . Thỏ? Ông già thỏ? Má nó! ra cách ông già thỏ có căn cứ đó!

      Mễ La đặt mông ngồi xuống dưới đất, ánh mắt mờ mịt. hồi lâu, chợt nhảy lên, Lý Mộ Tư sợ hạ độc thủ, muốn né tránh, nhưng làm sao trốn được năng lực nhảy lên của ông già thỏ? đúng là xem thường đối phương, mặc dù thỏ vô cùng yếu, nhưng rốt cuộc là người thú, có điều kiện trời cho mà cách nà

      Lý Mộ Tư há mồm muốn hô, Mễ La tay bịt miệng , trong đôi mắt đỏ như mã não chảy ra hai chuỗi nước mắt trong trẻo: "Cậu cậu cậu. . . . cậu cậu cậu đừng gọi, đừng. . . . Đừng có gọi. . . . . ."

      Lý Mộ Tư nháy mắt mấy cái, phát . . . . . . cư nhiên khẩn trương hơn mình? Cả cái tay che miệng mình cũng phát run!

      Lý Mộ Tư nhất thời bình tĩnh, chỉ chỉ miệng của mình, Mễ La và nhìn nhau hồi lâu, mới thận trọng buông ra, đôi tai thỏ trắng đỉnh đầu vì khẩn trương mà run run ngừng.

      Khó trách lá gan bọn họ như vậy, nếu mình là động vật ăn cỏ, đột nhiên rơi vào trong đám người thú thịt vui, mình cũng sợ!

      Lý Mộ Tư vỗ vỗ, kéo Mễ La run sợ ngồi xuống, thuận tay an ủi đưa cho Mễ La trái dâu tím.

      Vừa mới đưa ra, Lý Mộ Tư chợt phát có cái gì đúng, chợt cúi đầu, nhìn thấy "cái chén" mình cầm trong tay, mới phát . . . . Phát . . . . Cư nhiên mình còn trần truồng!

      Mặt của Lý Mộ Tư nhất thời đỏ dần đến cổ: Trời ơi! Quá lừa bịp rồi ! Mới vừa rồi còn cho là bạn nữ tốt, cho nên thẳng thắn giấu giếm, nào ngờ bạn nữ tốt đảo mắt thành giả rồi!

      10086 con Thảo Nê Mã[1] ùng ùng chạy như điên qua óc Lý Mộ Tư. . . .

      Mễ La cũng được tự nhiên, mắt ngạc nhiên nhìn 34C của Lý Mộ Tư, sau đó lại xoay nhanh.

      vội vã cởi áo vải khoác lên người Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư lắc lắc cái đầu bị Thảo Nê Mã chà đạp hỗn loạn, nở nụ cười xấu hổ: "Cám ơn."

      Mễ La ngượng ngùng cười cười, tai thỏ cụp xuống, lại dựng lên, ngừng run : " sao. . . . Tôi cũng vậy. . . . Tôi cũng là giống đực, chăm sóc giống cái là phải thôi."

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Nhìn chằm chằm cơ thể "Gầy mặc dù gầy, nhưng rất có ‘ thịt ’" lại nở đầy "hoa hồng " của Mễ La, Lý Mộ Tư nhịn được châm chọc ở trong lòng: ông già thỏ khó giữ được cúc hoa, câu này biết xấu hổ sao?

      Chỉ là, cách mạng hữu nghị chính là phát triển dưới tình huống đồng cam cộng khổ này.

      Nghĩ đến mình mặc dù chưa bị bạo cúc, nhưng cuối cùng cũng bị bạo, Lý Mộ Tư nhất thời dâng lên tình cảm chị em hiểu nhau cần với Mễ La.

      " như vậy, toàn bộ các cậu đều là thỏ?"

      Mễ La ngượng ngùng gật đầu cái: "Ừ, chúng tôi. . . . Chúng tôi rất yếu, lại biết săn thú, đều chỉ ăn ít trái cây và rau dưa. Nhưng đến mùa mưa có biện pháp vượt qua mình, cho nên. . . . Cho nên mới lẫn vào trong bộ lạc các cậu. Bởi vì. . . . Bởi vì thấy bộ lạc các cậu chỉ có loại thú, Mễ Nhã cảm thấy, dù chúng tôi bại lộ, các cậu có lẽ cũng giết chết chúng tôi." Lúc câu này, len lén, thận trọng nhìn sắc mặt của Lý Mộ Tư.

      "Như vậy, vậy. . . . Mễ Nhã là giống cái chứ?" Lý Mộ Tư nghĩ đến thiếu niên đáng đó, trong đầu tự thêm lỗ tai thỏ cho , nhất thời. . . . . .

      Lý Mộ Tư bóp chặt lỗ mũi.

      Mễ La thấp thỏm nhìn cái, gật đầu cái giống như quyết định, sau đó vừa khẩn trương hề hề vừa lộ vẻ thảm thiết: "Nhưng. . . . Nhưng các cậu thể đụng vào Mễ Nhã, chết, chết. Trước kia. . . . Trước kia trong bộ lạc chúng tôi có giống cái, thích người thú tộc hổ lầm vào bộ lạc chúng tôi, người thú tộc hổ đó liền ở lại bộ lạc chúng tôi, cùng chúng tôi vượt qua mùa mưa, nhưng. . . Nhưng. . . . Trong mùa mưa đó, giống cái đó lại chết ."

      Mễ La ôm lấy đầu gối khóc hu hu: "Quả nhiên. . . . hu hu hu. . . . Lời nhắc nhở lưu truyền thể làm trái, giống cái tộc thỏ chúng tôi, là tuyệt đối tuyệt đối thể ở cùng người thú tộc khác, cho nên. . . . Cho nên các cậu thể ở chung với Mễ Nhã!"

      Lý Mộ Tư nhìn khóc dữ dội, rất muốn an ủi , nhưng lúc này chính cũng tức giận đến hậu môn thít chặt: Má nó! Nhắc nhở chó má gì! ràng chính là hình hài xứng đôi bị OX tới chết có được ? giống cái thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, cư nhiên ở chung với người đàn ông mạnh mẽ tộc hổ, có thể chết sao? Có thể chết sao? Chẳng lẽ mấy người biết, hổ là loài tráng dương nhất sao?

      A a a a, vì sao đột nhiên có cảm giác tang thương đồng mệnh tương liên với thiếu niên đáng thương đó! Đừng! muốn chết bi thảm như vậy! . . . . phải về kẹp ngọc (cây ngọc Ma Da cho đấy =D)!

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 33





      Hai người hiểu nhau trò chuyện trong chốc lát, tình cảm đột nhiên tăng mạnh.

      Lý Mộ Tư hiểu: "Tại sao bọn Ma Da có cách ngửi ra mùi vị của các cậu?"

      Mễ La gãi lỗ tai trắng trắng mềm nhũn xấu hổ cười: "Ừ, mùi của chúng mình rất nhạt, cơ hồ ngửi được, nhất là sau khi ở chung lâu ngà

      Lý Mộ Tư gật đầu: hiểu! Đây chính là "Vào phòng hoa lan còn ngửi được mùi thơm, vào phòng cá muối còn ngửi ra mùi thối"! Khó trách những người thú tộc thỏ này từ lúc đầu ra sân phải mạo hiểm giả bộ bị rơi xuống nước để được cứu, ra là vì mượn hơi nước che giấu mùi hương mấy nồng người, chờ hơi nước tan, mấy người thú sống với họ trong chốc lát quen với mùi đó rồi.

      Nhưng tựa như người thú tiểu để đánh dấu địa bàn, mùi của nước tiểu luôn rất nặng, cho nên bọn họ mới dám xuỵt xuỵt ở gần huyệt động.

      khó trách lúc đầu bọn họ sợ như thế, có lẽ là lo lắng lỗ mũi của người thú nào quá linh khiến bọn họ bị bại lộ.

      Oh, vì cái bụng mà bán cúc hoa, cũng coi là phải lao động mới thu hoạch, nhưng mà. . . . phải có dũng khí đó!

      Chân thỏ đực như sóc, mắt thỏ cái mê ly, hai thỏ cùng nhau chạy, khó phân được đực cái —— lão tổ tông thông minh lừa chúng ta!

      Ánh mắt bỉ ổi của Lý Mộ Tư lướt lên lướt xuống cái mông đối phương, sau đó nhanh chóng trượt : ai ơ nhé! Cái mông rất tròn rất vểnh lên! Hại. . . . Hại cũng muốn sờ chút >_<! Quả nhiên hổ là là ông già thỏ trời sanh!

      "Cậu. . . . Cậu có thể với người khác ? Chúng mình. . . . Chúng mình chỉ vượt qua mùa mưa này là rời ." Mễ La khẩn trương nắm ngón tay, mong đợi nhìn Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư cau mày suy nghĩ lát, sau đó chậm rãi lắc đầu cái: "Việc này được, tôi ít nhất phải với Ma Da, tại ấy đại diện chức Tộc trưởng, chuyện như vậy phải để cho ấy hạ quyết định mới được."

      Trong mắt của Mễ La nhất thời hiển lộ ra tuyệt vọng sâu sắc: ", bọn họ ăn chúng tôi!" Cả người câu run rẩy, sợ hãi vòng tới vòng lui, "Lão tộc trưởng , người thú khác đều là quái vật miệng to như chậu máu, hơn nữa. . . . Thích ăn nhất là thỏ trắng mềm. Chúng tôi. . . . . Chúng tôi bị ăn hết."

      "Lão tộc trưởng?" cái trán Lý Mộ Tư nổi lên hai vạch đen: sao nghe được lời này lại thấy như chê bai? Cái gì miệng to như chậu máu? Người ta là người thú ăn thịt, có thể miệng to như chậu máu sao? Có thể thích ăn thỏ trắng mềm sao? Nhưng các cậu là người thỏ chứ đâu phải thỏ!

      "Ừ." Mễ La nước mắt lưng tròng gật đầu, ôm đầu gối ngồi ở đối diện Lý Mộ Tư, đau lòng vùi đầu vào trong đầu gối, "Lão tộc trưởng chết rồi. Ông ấy lớn tuổi, mang theo chúng tôi rời khỏi chỗ của chúng tôi để tìm kiếm bộ lạc người thú có thể dựa vào tạm thời, nhưng đường. . . . đường ông ấy chết rồi."

      "Bộ lạc chúng tôi có rất ít người, nghe lão tộc trưởng , bộ lạc chúng tôi là bộ lạc tộc thỏ duy nhất còn lại. Lão tộc trưởng , trước kia có rất nhiều rất nhiều tộc thỏ, nhưng chúng tôi biết săn bắt, lại yếu, dần dần, tất cả mọi người chết rồi, chỉ còn sót bộ lạc chúng tôi."

      "Trước khi Lão tộc trưởng chết, chia chúng tôi thành năm đội ngũ, chia ra tìm kiếm bộ lạc người thú có thể che chở của chúng tôi. Lão tộc trưởng , nếu như trong chúng tôi có ai bị người thú phát thân phận, ít nhất. . . . Ít nhất còn có mấy đội ngũ khác có thể sống sót. Ai bảo. . . . Tộc thỏ chúng tôi chỉ có mấy người chứ? Có thể sống người đỡ người. Lão tộc trưởng , đừng để tộc thỏ bị diệt là tốt rồi."

      Tròng mắt đỏ lên của thể đỏ hơn, đến mức chỉ có thể nhìn chuỗi chuỗi nước mắt từ bên trong chảy xuống, bị luống cuống lau sạch .

      lắp bắp nhìn Lý Mộ Tư: "Cho nên. . . . Cho nên cậu có thể. . . . Có thể với người khác hay ?"

      Lý Mộ Tư lắc đầu cái, trong đôi mắt của Mễ La thoáng chốc lộ ra vẻ tuyệt vọng.

      Lý Mộ Tư vỗ vỗ bả vai , hé miệng cười cười với : "Tôi ra với bọn họ, như vậy các cậu có thể ở lại đây ?"

      Mắt của Mễ La nhất thời mở to, lập tức búng lên, nhảy lên c quả nhiên hổ là tộc thỏ.

      "Cậu cậu cậu. . . . cậu cái gì?"

      Lý Mộ Tư chắp tay sau lưng cười: "Tôi , tôi hi vọng các cậu có thể ở lại bộ lạc! Tôi nghĩ bọn họ cũng đồng ý. phải Ốc Mỗ rất thích cậu sao?" bĩu bịu môi nhìn cơ thể lõa lồ đầy vết hồng hồng của , cười ý vị sâu xa.

      Mặt của Mễ La liền đỏ hết lên, cúi đầu ấp úng: "Nhưng. . . . Nhưng nghĩ mình là giống cái. Chúng mình. . . . Chúng mình rất yếu, nếu như. . . . Nếu như giả làm giống cái, căn bản có bộ lạc nào nguyện ý muốn chúng mình." nhanh chóng nhìn Lý Mộ Tư cái, giọng , "Có phải cậu xem thường mình hay ?"

      Lý Mộ Tư kinh ngạc mở to mắt: "Sao lại như vậy? Mặc dù các cậu thể săn đuổi, nhưng lúc nãy tôi nghe cậu , các cậu rất am hiểu trồng trọt đúng ?"

      Có lẽ là đến lĩnh vực mình am hiểu, ánh mắt của Mễ La lập tức sáng lên: "Ừm! Chúng mình có thể trồng thuốc, còn có thể ép nước quả, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác. Chỉ cần là thực vật, có loài nào chúng mình trồng được. Đời đời của chúng mình sưu tập rất nhiều rất nhiều các loài cây! Cậu xem, dâu tím ở đây là mình trồng đó, chỉ dùng hơn mười ngày là nó ra trái rồi!"

      " lợi hại!" Lý Mộ Tư giơ ngón tay cái lên.

      Mễ La ngượng ngùng mím môi cái, lòng tự tin chưa bao giờ được giống cái khen lập tức tràn đầy.

      Lý Mộ Tư buông buông tay: "Cậu xem, bản lãnh của cậu rất có ích, cho nên, bộ lạc có lý do gì chấp nhận các cậu chứ? Về phần Ốc Mỗ. . . . Nếu như ta nguyện ý tiếp nhận cậu tốt, nếu như nguyện ý, chỉ cần tất cả mọi người đồng ý cho các cậu ở lại, tôi nghĩ ta cũng đối địch với các cậu."

      Tựa như Tát Tư, mặc dù vô cùng ghét tộc chim, nhưng lúc Ma Da quyết định cho Hoắc Khắc ở lại, Tát Tư vẫn có phản đối, chỉ là chưa bao giờ cho con chim kia sắc mặt tốt m

      Các người thú có quan niệm quần thể cực kỳ mạnh, bởi vì nếu chỉ có mình mạnh mẽ cũng có cách nào mình sống ở trong môi trường này.

      Hơn nữa, Lý Mộ Tư nghĩ, nếu như nhóm ông già thỏ gia nhập bộ lạc, chừng còn có thể hóa giải vấn đề độc thân lớn tuổi đấy! lý thuyết suy luận mà , tỷ lệ trống mái khác biệt khổng lồ như vậy, tuyệt đối có giống đực sinh ra tình kết BL (boy love) chân chính —— ai bảo trong lòng mỗi người đàn ông đều có nam đồng tính đây?

      Dĩ nhiên, khi sức sản xuất càng thấp xuống, càng vô cùng khẩn cầu với sinh sôi nẩy nở của đời sau. Cho nên, Lý Mộ Tư suy đoán, có giống đực theo đuổi thất bại giúp đỡ nhau trong mùa mưa, nhưng như thế cũng trở ngại bọn họ tiếp tục theo đuổi giống cái vào mùa mưa. Loại hành động thỉnh thoảng xúm lại cố định của giống đực và giống đực, có lẽ cũng gần như là 419.

      Chỉ là, ai, vấn đề phía Ốc Mỗ đúng là hơi phức tạp, dù sao, mấy bầu bạn được tộc thỏ chọn trúng, bọn họ đều bị lừa gạt! Tình cảm của giống đực dành cho giống cái sâu, vô tư, mà càng sâu hận càng nhiều, nên Lý Mộ Tư chắc chắn bọn Ốc Mỗ có phản ứng gì.

      Nhưng rốt cuộc là thành viên của bộ lạc Mộ Sắc, biết chân tướng còn giấu giếm đồng bạn, tuyệt đối làm được. Chỉ có thể bước tính bước!

      Nghe Lý Mộ Tư khuyên giải, Mễ La ngược lại hưng phấn lên. thấy Lý Mộ Tư thích ăn dâu tím, vội vàng : "Dâu tím ở đây mỗi hai ngày chín lần, lần sau cùng nhau tới hái nhé."

      Lý Mộ Tư cười híp mắt gật đầu, hơi hất cằm hướng về phía bao bố tay : "Đây là hái về cho bọn Mễ Nhã?"

      Mễ La đỏ mặt lên, gật đầu: "Ừ, chúng mình là người thú ăn chay mà, ăn thịt lâu ngày ngã bệnh. Mễ Nhã là giống cái, sức khỏe còn yếu hơn chúng mình, cho nên. . . ."

      "Cho nên cậu mới tốn sức trồng cho cậu ta nhiều dâu tím thế này?" Lý Mộ Tư chống cằm, "Aờ tôi lại hái trộm được."

      Mễ La gãi gãi tai, thấp giọng cười: "Mộ Tư cậu là người tốt!"

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ." có chỗ nào giống người tốt, .

      Mễ La dắt Lý Mộ Tư trở về. Có lẽ là do bại lộ thân phận giống đực của mình, Mễ La còn cố ý giả bộ yếu, Lý Mộ Tư rất dễ dàng xác định khác nhau của cậu ta và giống cái.

      Cơ thể của yếu, cho nên vô cùng linh hoạt, ràng còn là hình người, nhưng nhàng giật mình cũng có thể nhảy ra xa bốn, năm mét rồi, nếu như cần leo vách núi, phiến đá nhô ra vách núi cũng đủ.

      Mễ La giải thích: " ra tộc thỏ chúng mình cực kỳ bén nhạy, nếu như chỉ trốn chạy, rất nhiều người thú đều đuổi kịp chúng mình, nhất là khúc quanh, cơ hồ có thể bỏ rơi phần lớn người thú." có chút tự hào cười híp cả mắt.

      Lý Mộ Tư nghe vậy hơi nghi ngờ những dấu chân thận trọng ở lối vào động, nhưng lập tức bừng tỉnh hiểu ra: có lẽ Mễ La sợ hãi bị người nào thấy, cho nên khi đó căn bản dám chạy quá nhanh. cố ý mê hoặc người ta!

      Ôi, ai thỏ giảo hoạt?

      Sau khi bọn họ leo ra miệng khe, Mễ La ân cần nhìn chằm chằm Lý Mộ Tư bò từ từ xuống núi, có vẻ còn khẩn trương hơn cả Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư nghiêng đầu an ủi : "Yên tâm! Tôi có kinh nghiệm leo ra, trừ tốc độ chậm chút, kém các cậu đâu!"

      vừa mới dứt lời, chợt roẹt tiếng, cả người Lý Mộ Tư cứng đờ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy cái quần bơi xuyên qua chung với bị tảng đá sắc bén cắt rách.

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Má nó! may chỉ là rách quần! Thiếu chút nữa. . . . Ch thiếu chút! phải từ cái lỗ biến thành hai cái rồi!

      Vẻ mặt lúng túng, bên cạnh lại đột nhiên vang lên tràng tiếng cười to.

      Lý Mộ Tư tức giận nghiêng đầu, chỉ thấy Mễ La ôm bụng cười đến nghiêng trước ngữa sau, gương mặt cực kỳ trắng nõn của tộc thỏ rất nhanh lộ ra vẻ mềm mại đỏ ửng.

      Má. . . . má nó! Mỹ nhân! Vì sao khắp nơi đều là mỹ nhân! Sao có ai giống chứ? Lệ ~

      Lý Mộ Tư kích động, khí huyết cuồn cuộn, nhất thời. . . . luồng khí nóng xông thẳng xuống phía dưới!

      Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, kẹp chặt hai chân đứng thẳng bất động ở nơi đó, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.

      Mễ La cười đủ rồi, hai mắt rưng rưng, trong veo mê người như nước. nhún nhún lỗ mũi, nghi ngờ: "Mộ Tư, người cậu. . . . Sao có mùi máu?"

      Lý Mộ Tư nghĩ đến tình cảnh đám dã thú chui dưới mông côlần trước, nhất thời cả người được tự nhiên, may là lần này sớm có chuẩn bị, bảo A Lạc chưng mất quả ma cho mềm ra, nghĩ là, làm hai cái quần lót, làm thêm hai miếng băng vệ sinh vẫn có thể chứ?

      Lý Mộ Tư mở miệng hít thở, vỗ vỗ ngực: may là dã thú trong bộ lạc hóa hình hết, nếu còn phải bị buộc thu nhóm "Bề tôi dưới váy" nữa rồi.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 34





      Dù là ông già thỏ, Mễ La rốt cuộc vẫn là người thú giống đực, rất nhanh ngửi được cái mùi kỳ dị, mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư. Nhưng sau khắc, sắc mặt của đột nhiên biến đổi, vì nghĩ tới mùi này có thể mang tới nguy hiểm.

      bắt lấy cổ tay Lý Mộ Tư: "Chúng ta mau trở lại huyệt động !"

      Đột nhiên nhớ tới hình dáng đáng thương leo lên leo xuống thạch bích cao chót vót của Lý Mộ Tư, Mễ La dậm chân cái, quay người vượt qua ẵm Lý Mộ Tư bỏ chạy, cư nhiên có thể nhàng nhảy ngọn dốc nghiêng 45 độ này, lại còn bước như bay.

      Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, còn chưa hồi hồn từ cái ôm công chúa, chỉ cảm thấy có thứ ẩm ướt nhớp nhúa theo bắp đùi của chảy ra ngoài, bị động tác bế lên đột nhiên sửa lại phương hướng, lại. . . . Lại chảy trở về mông, sau đó treo và treo, hợp thành vũng, cuối cùng. . . . . Cuối cùng có lẽ là chảy xuống theo lồng ngực đầy dấu vết hồng hồng tím tím của Mễ La.

      Dù là "bà dì" như Lý Mộ Tư, nghĩ đến tình cảnh này, gương mặt cũng khỏi cháy sạch đỏ bừng, vội vàng đưa tay che cái mông, rụt cổ híp mắt, chôn ở trong ngực thiếu niên đẹp trai giả bộ chim cút.

      bầu trời chợt vang lên tiếng chim hót dài mà sắc bén, động tác chạy ra của Mễ La cứng đờ, thiếu chút nữa lảo đảo cái. và Lý Mộ Tư kinh hoảng đồng thời nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy con ác điểu lông xám khổng lồ ré dài từ phía giương cánh mà đến, tiếng kêu này vừa mới vang lên, vĩ vẫn còn quanh quẩn ở trung, bóng dáng màu xám khổng lồ gần đến ngay trước mắt.

      "Là Tật Chuẩn! Còn là Đọa Lạc Giả. . . . . ." chân Mễ La bắt đầu run rẩy rồi.

      Tộc thỏ bọn họ sợ nhất là ác điểu, đây là thiên địch, quả tựa như cây búa to, gõ cho mắt nổ đom đóm đầu choáng não đau, nếu như phải còn nhớ trong ngực ôm Lý Mộ Tư, chỉ sợ lại ôm đầu ngồi chồm hổm đất phát run rồi.

      Miệng huyệt động của bộ lạc Mộ Sắc vẫn luôn có người thú canh giữ, ngay từ lúc phát địch liền làm ra báo động. Ma Da bị các người thú quấy rầy sắp nổi giận nghe được báo động phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm Lý Mộ Tư, phát Lý Mộ Tư có ở đây, trái tim liền nhảy loạn thình thịch hồi, lập tức nổi giận gầm lên tiếng hóa thành hình thú từ trong huyệt động bắn nhanh ra ngoài, còn nhảy ở giữaung, tầm mắt đảo qua, liền thấy được bóng dáng của Lý Mộ Tư, thậm chí thấy ràng mấy vết máu loang lổ người , lập tức chạy nhanh đến.

      màu đỏ y hệt đám lửa theo sát sau lưng , cũng giương cánh đánh tới, hiển nhiên là Hoắc Khắc tộc chim duy nhất trong bộ lạc Mộ Sắc rồi.

      Nhưng Tật Chuẩn, chính là loại người thú có tốc độ nhanh nhất trong tộc chim. Mặc kệ là Hoắc Khắc hay là Ma Da, vẫn còn ở nửa đường, thấy được ánh mắt mãnh liệt của con Tật Chuẩn kia, cánh đột nhiên thu lại, rống lên tiếng để thị uy, làm tốt tư thế bổ nhào xuống bắt.

      Quả nhiên! Sau khắc, bóng xám kia chỉ thoáng sửng sốt liền bổ nhào về phía hai người Mễ La!

      "Rống ——"

      Các người thú ngừng lao ra huyệt động cùng nhau trợn tròn hai mắt, phát ra tiếng hô tuyệt vọng mà tức giận.

      Mễ La nghe được thanh, kịp quay đầu lại, khóe mắt liền quét qua cái bóng nhào xuống. bị sợ vô cùng, vào giờ khắc này ngược lại cứng rắn trấn định lại.

      cũng biết tại saomột khắc kia lá gan của mình lại lớn thế, có lẽ là do thiên tính của giống đực rốt cuộc chiến thắng nhát gan trời sinh của , ngượng ngùng nhếch môi cười với Lý Mộ Tư, thuận tay ném Lý Mộ Tư xuống dưới chân núi ——

      Lý Mộ Tư chỉ kịp kêu lên tiếng "Mễ La!" lăn bình bịch xuống sườn núi giống như trái hồ lô.

      Lưng của bị tảng đá lớn va vào phát, cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, nửa đoạn thanh còn dư lại nhất thời cũng cắm ở trong cổ họng. Lý Mộ Tư kịp lo lắng, chỉ phản ứng nhanh chóng cuộn người lại, ôm lấy đầu gối giống như đứa bé ở trong tử cung của người mẹ, đầu liều mạng vùi vào bụng, bảo vệ những chỗ hiểm yếu cơ thể, chỉ là hoảng sợ và lo lắng trong lòng vẫn trùng điệp giống như vết máu rơi lại đường.

      Ma Da vừa chạy như điên vừa nhìn Mễ La cái, cđột nhiên nhào xuống dưới, tứ chi lập tức vững vàng chạm đất, hơi dùng sức, liền đạp cho đất đá lăn loạn, rốt cuộc cứng rắn thay đổi phương hướng, điên cuồng đuổi theo Lý Mộ Tư lăn bình bịch xuống núi.

      Mễ La cảm thấy mình chưa từng dũng cảm và trấn định thế này, vứt bỏ Lý Mộ Tư xong lập tức đè thấp thân thể, dồn sức cả người chờ đợi —— nếu như lúc này Lý Mộ Tư có cơ hội quan sát lát, có thể phát , động tác này quá tương tự với thỏ đạp ưng trong thế giới động vật.

      Thỏ là động vật vô cùng yếu, chim ưng trước giờ vốn là thiên địch của họ, nhưng nếu bạn thấy đường chim ưng săn thỏ, mà thỏ đột nhiên ngừng lại sau khi chạy như điên, ngàn vạn lần được cho rằng nó nghển cổ đợi giết —— đây là kích trước khi chết của con thỏ yếu, dồn hết lực lượng chạy trốn vào hai đùi sau, đột nhiên đạp vào chim ưng bổ nhào xuống, sức lực mãnh liệt, ước chừng có thể đạp cho xương ngực chim ưng gãy lìa, chết đến mức thể chết thêm. Con thỏ yếu này lại có thể sống sót sau cuộc chiến sống chết.

      Như vậy có thể thấy được, yếu mạnh đấu nhau, tới cuối cùng, ra hoàn toàn thể khẳng định như bề ngoài.

      tại Mễ La áp dụng chiêu này, biện pháp khi còn cách nào —— đánh nhau đến chết. Ai sinh ai chết, tự có trời định.

      Dầu gì thân là người thú, cái nhìn của Mễ La tất nhiên sai, con Tật Chuẩn kia đích xác là con Đọa Lạc Giả, con Đọa Lạc Giả hoàn toàn mất trí chỉ còn lại bản năng hung tàn độc ác.

      Có lẽ do theo đuổi ăn sâu bén rễ của người thú đối với giống cái, Đọa Lạc Giả luôn ngừng tập kích giống cái, nhưng bọn họ chỉ còn lại bản năng hung tàn độc ác, phàm là giống cái rơi vào tay Đọa Lạc Giả cuối cùng tất cả đều ai sống sót, thậm chí có người chết mà tứ chi trọn vẹn, mặt còn nguyên.

      Đây mới là nguyên nhân các bộ lạc căm hận Đọa Lạc Giả.

      Con Tật Chuẩn này chính là bị mùi vị chợt nồng lên gấp mấy lần của Lý Mộ Tư hấp dẫn tới, may là, loài chim muốn tập kết xuống đất phải thu cánh bớt tốc độ cực nhanh, sau khi phát động tập kích, muốn chợt thay đổi phương hướng là rất khó, loài chim có tốc độ càng nhanh càng khó, cho nên, mặc dù Tật Chuẩn thấy Lý Mộ Tư lăn xuống núi, cũng chỉ có thể phát ra tiếng hí cam lòng, hung hăng, chộp tới Mễ La cho hả giận.

      Mễ La chỉ phát cái bóng vô cùng nhanh chóng bao phủ tới, tim lộp bộp, lập tức chợt co rụt vai lại, móng nhọn của Tật Chuẩn nhất thời xẹt qua bờ vai của , để lại ba rãnh máu sâu.

      Sống chết trước mắt, Mễ La lại thấy đau, tinh thần của hoàn toàn tập trung vào hai chân của mình, trong khoảnh khắc Tật Chuẩn bổ nhào xuống, tay đột nhiên khẽ chống mặt đất, hai chân đạp cao về phía sau, chỉ nghe tiếng bốp, Tật Chuẩn phát ra tiếng gào thét cực kỳ thống khổ, thân thể to lớn ngã qua bên cạnh.

      tàn ảnh màu gỉ sét xẹt qua mang theo tiếng gió bén nhọn, cả người Mễ La như nhũn ra té xuống đất, vội vã ngẩng đầu nhìn chân của mình, chỉ thấy cái đuôi bò cạp dài sáng bóng như kim loại hung hăng ghim vào đầu Tật Chuẩn, sau đó cực kỳ tức giận xé ra sau, bóng xám khổng lồ của Tật Chuẩn liền bị quẳng mạnh lên mặt đất, óc văng khắp nơi.

      Cả người Mễ La đột nhiên rét run, tự chủ được co rút thành cục, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Ốc Mỗ mặt mày méo mó từng bước từng bước về phía , cái đuôi bò cạp dài, màu gỉ sét ngừng lắc lư sau lưng , máu và thịt vụn của Tật Chuẩn dính ở bị vẩy khắp nơi. Cuối đuôi bò cạp của còn lấp lánh ánh lạnh, phía còn dính giọt nọc độc, kinh khủng như mặt của Ốc Mỗ.

      "Cậu lừa tôi! Cậu cư nhiên gạt tôi!" Ốc Mỗ nhảy đến trước mặt , cơ hồ dẫm lên đầu của , cúi người rống giận với , hàm răng sắc bén trong miệng thiếu chút nữa đụng phải mặt của .

      Ốc Mỗ tức giận nhấc lên Mễ La lúc nãy còn dũng cảm mà giờ cuộn người run rẩy, nhấc tới trước mắt, trong hai mắt cơ hồ phun ra lửa. Vô cùng tức giận, bảo trì được hình người, hóa nửa thú cái đuôi bò cạp dài chừng bốn năm mét sau lưng liền điên cuồng múa may, vỗ bành bạch vào đất, đập mấy tảng đá nát bấy, lăn lộc cộc xuống chân núi.

      Lý Mộ Tư lăn đến đầu choáng não đau, tốc độ nhanh, người cũng càng ngày càng bị thương nhiều hơn, may là còn nhớ bảo vệ đầu. Nhưng cái tư thế này của mặc dù an toàn, nhưng lại khiến cuộn thành hình cầu, càng lăn càng nhanh.

      vốn bị Mễ La đẩy cái xuống chân núi, nên nhanh hơn động tác Ma Da xoay mình, thêm với Ma Da vốn cách khá xa, lại còn xoay chuyển giữa đường, nên vừa tăng tốc lên, Ma Da mặc dù càng đuổi càng gần, nhưng vẫn đuổi kịp.

      Mắt thấy Lý Mộ Tư sắp rơi vào trong nước, nghĩ đến vô số cá ăn thịt chỉ cần đuổi theo là có thể ăn sạch , trong con mắt màu vàng óng của Ma Da nháy mắt tràn đầy máu, biến thành hoàn toàn đỏ ngầu.

      Lý Mộ Tư hoàn toàn nghĩ đến vấn đề cá ăn thịt, cho đến khi rào tiếng rơi vào trong nước, cái đầu bị rơi hỗn loạn mới hơi tỉnh táo chút.

      rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm: sao từ khi mình xuyên qua cứ mãi xung khắc với nước thế!

      Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mình bởi vì xung lượng mà chìm xuống khoảng 20m, liền dám khinh thường, lập tức giản ra tay chân chuẩn bị bơi lên . ngờ mới vừa quẫy hai cái, cây cỏ nước bị đạp trúng kia dạt ra, liền thấy cá ăn thịt thành quần kết đội lộ ra hàm răng dữ tợn bơi về phía như ong vỡ tổ, trong nháy mắt bên tai cơ hồ vang đầy mấy thanh kẹp lại cạch cạch cạch cạch.

      Lòng của Lý Mộ Tư liền lạnh , hàm răng ngừng run lên.

      Luân lạc đến thế giới lạ này hơn tháng, lần đầu tiên bị sợ hãi vô ngần bao phủ, cả từng dòng kinh nguyệt lan tỏa trong nước cũng có chú ý đến, cơ hồ là chờ chết.

      Nhưng, chỉ trong nháy mắt, trong lòng của lại toát ra dũng khí vô biên: được! Tuyệt đối! Tuyệt đối thể ngồi chờ chết! ấy. . . đến cứu mình!

      đọc hai lần ở trong lòng, lập tức liền tràn đầy lực lượng. Mắt thấy từng nhóm cá ăn thịt tràn đầy nhào tới như núi Thái Sơn đè xuống, cũng dám nổi lên nữa, hai chân đạp cái, nín thở cái liền quay người lẻn xuống nước s

      Trong lúc quay người lại, nghe được thanh nhảy tõm vào nước ở sau lưng, khóe miệng lập tức nhếch lên —— biết! biết! ấy. . . . Nhất định tới!

      Lý Mộ Tư là cao thủ nghiệp dư lặn nước, nhưng vô luận như thế nào, vẫn là loài sống đất bằng, tuyệt đối thể nào nhanh bằng cá ăn thịt.

      mới vừa lặn chỉ vài mét, đùi luền chợt đau nhói, bị con cá ăn thịt cắn cái, xé miếng thịt to.

      Nước mắt của Lý Mộ Tư toát ra, nhưng vẫn cắn răng, đột nhiên cong chân lại, thân thể lập tức cực kỳ linh xảo thay đổi phương hướng, khó khăn tránh thoát lần tập kích thứ hai của đám cá ăn thịt hung mãnh. Nhưng, chỉ nháy mắt, cá ăn thịt từ bốn phương tám hướng cũng vây quanh .

      Xong rồi. . . . . .

      Trong lòng Lý Mộ Tư đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng biết vì sao, hề sợ hãi.

      Trong chớp nhoáng này suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới người mẹ mỹ nhân quanh năm suốt tháng đều muốn ở nhà của mình, nhớ tới từ đến lớn thường theo mẹ mỹ nhân chụp phong cảnh các nơi thế giới, nhưng nghĩ đến nhiều hơn, lại là hơn tháng ngắn ngủn khi tới nơi này cái thế giới.

      Có Lạc Nhĩ sáng sủa, có Tát Tư giống hai, có có các người thú thô lỗ lại thẳng thắn, còn có. . . . Còn có Ma Da luôn thích nghiêm mặt lại dịu dàng săn sóc. . . .

      suy nghĩ rất nhiều, nhưng kỳ cũng chỉ là chốc lát.

      Khi cách nào phản kháng chỉ có thể đợi bị đám cá ăn thịt xé xác ăn, thanh nước chảy sau lưng chợt khác thường, Lý Mộ Tư kịp quay đầu nhìn lại, liền bị thứ mềm mại nhớp nhúa bao vây dưới cả người .

      Lý Mộ Tư ngây người chốc lát, đột nhiên nhận ra. . . Là ! Là con bạch tuộc! Chính là người thú đó!

      Phần lưng Bảo La màu đen, nhìn từ xuống dưới chính là màu sắc tự vệ thiên nhiên, nhưng bụng của lại là màu gần như trong suốt.

      Lý Mộ Tư bị vô số chi thịt bao vây ở trong, còn có thể xuyên thấu qua màu thịt gần trong suốt mơ mơ hồ hồ thấy bên ngoài, thấy những con cá miệng to như chậu máu lao tới cắn cắn cạch cạch vào những cái chi to lớn của bạch tuộc, mà . . . . bị thương chút nào.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 35





      Bảo La biết trong khoảng thời gian thần chí của mình thỉnh thoảng , sớm dám lộ diện, vẫn thân trong căn hầm đá dưới đáy nước. Thỉnh thoảng lúc tỉnh táo, nhìn thấy bên cạnh xúc tua khổng lồ của mình có mấy bộ hài cốt, người thú thiện lương bị sợ đến vung loạn xúc tua, hận thể lập tức bỏ chạy xa xa, chỉ sợ lần tới tỉnh táo lại, thấy hài cốt của giống cái nào đó.

      Chỉ tiếc, mỗi hồi luôn vất vả thừa dịp tỉnh táo ngắn ngủi lưu luyến rời chạy ra xa, nhưng chờ lúc mất lý trí lần nữa, bất tri bất giác, liền mơ mơ màng màng chạy về, con thú chi mềm nhiều chân ủ rũ vung loạn các chi, cuối cùng dứt khoát tự giận mình núp ở trong hầm đá dưới nước sâu, tội nghiệp nhìn về phía huyệt động của bộ lạc Mộ Sắc, nghĩ: thôi, chờ mình mất trí biến thành Đọa Lạc Giả rồi, để cho. . . . để cho bọn họ giết mình , tóm. . . . Tóm lại mình tuyệt đối tuyệt đối muốn thương tổn mấy giống cái đáng !

      Ngày hôm đó, Bảo La đau đầu, sắp bị mất thần chí, chỉ có thể hung hăng đụng vào tảng đá ở đáy nước từng phát từng phát, đụng cho cái thân mềm trở nên kỳ quái, chợt, mùi vị khác thường làm động lòng theo nước chảy yếu ớt chui vào vô số xúc tua múa loạn xung quanh của .

      Con thú chi mềm nhiều chân quơ loạn xúc tua nổi điên loạn nhất thời dừng lại, sau đó, đợi nghĩ ràng, mấy cái chi đen thùi nghe sai khiến mà đạp nước, ào ào l về phía kia.

      Bảo La vui vẻ, cảm thấy mùi vị này rất dễ ngửi, ngửi thấy khiến cả người thoải mái thoải mái, tất cả thịt chi đều ngừng muốn chạy theo cái mùi này, bất tri bất giác tiến tới rồi.

      còn chưa kịp phân biệt, liền bơi đến chỗ nước cạn, đôi mắt đen như đậu nhìn chăm chú vào cái eo, hai chân du động trong nước của Lý Mộ Tư, cảm thấy. . . . Ai nha, sao lại thấy đẹp mắt quá vậy? là muốn. . . . là muốn đụng cái, chỉ đụng cái là tốt rồi, thương tổn .

      Lúc này, chia tay cái núi đáng chết kia, nhưng đại não vẫn còn dây dưa ở việc mình là Đọa Lạc Giả, chỉ có kia cái thịt chi rốt cuộc nơm nớp lo sợ ngượng ngùng khó xử vươn ra muốn đụng vào cái mùi kia, ôm trọn đó vào trong ngực.

      nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, thậm chí còn muốn dùng sức mạnh hơn, mạnh hơn nữa, ôm chặt giống cái dễ ngửi này, cho ai hết, cũng để ai cướp !

      lúc này, cơn đau đớn truyền đến từ thịt chi của , Bảo La tê tê hét lên tiếng, thịt non mềm mại lập tức run rẩy như nước gợn. Nhưng chính bởi vì cơn đau này, rốt cuộc tỉnh lại từ cảm giác mơ mơ màng màng bay bổng thành tiên, sau đó, liền bị mình làm giật mình —— . . . cư nhiên ôm Mộ Mộ Mộ Tư!

      Đôi mắt hạt đậu của Bảo La run run rẩy rẩy lộ ra từ đỉnh đầu, cùng Lý Mộ Tư hai mặt nhìn nhau, sau đó. . . . . . Sau đó toàn thân liền bắt đầu phát run, vừa mừng vừa sợ.

      Làm thế nào làm thế nào!

      Bạch tuộc bắt đầu xoay quanh: . . . . lúc nãy thiếu chút xíu nữa kéo mạnh Mộ Tư vào ngực rồi, . . . . sức lực của lớn như vậy, Mộ Tư như vậy yếu như vậy, sao có thể chịu được? Ô ô ô, thiếu chút xíu nữa giết chết giống cái đáng rồi, quả nhiên là Đọa Lạc Giả ghê tởm, hung ác rồi sao?

      Lý Mộ Tư bị mấy cái xúc tua của quấn vào, vây lại cực kỳ chặt chẽ, trơ mắt nhìn đám cá ăn thịt rậm rạp chằng chịt ùn ùn kéo tới vì ngửi thấy mùi máu tươi, từng cái miệng rộng trắng hếu cắt chặt vào người con bạch tuộc, chỉ chốc lát sau, bao trùm tầng dày đặc chặt chẽ bên ngoài con bạch tuộc.

      Ngẩng đầu nhìn lại, xuyên thấu qua màu thịt hơi mờ của bạch tuộc, còn có thể thấy răng trắng rậm rạp chằng chịt dày đặc, Lý Mộ Tư nhìn mà cả người cứng ngắc sống lưng phát rét. Nhưng Bảo La lại như có cảm giác đến, sau khi đau xót kinh hoảng, liền bắt đầu mang theo đeo cơ thể đầy cá ăn thịt, nhanh chóng đạp nước, hiển nhiên chuẩn bị mau chóng đưa Lý Mộ Tư lên bờ.

      ngược lại có cảm nhận gì về cá ăn thịt, ngược lại thấy may mắn vì mình bị cắn. . . . Vô số lần, nếu có lẽ phạm phải sai lầm lớn rồi. Huống chi, là con thú nhiều chân chi mềm bá chủ đáy nước, da tay của nhìn như yếu ớt, thực tế vô cùng bền chắc, hơn nữa co dãn khác thường, lại còn trơn trợt, có khớp xương, dù gặp phải người thú khác công kích cũng nhất định có chuyện, huống chi là bọn cá ăn thịt lấy số lượng làm mạnh? bị cắn, bằng đám cá ăn thịt này vừa cắn xuống, hàm răng rơi vào trong thịt mềm của , rút ra được!

      mặt ngoài xác thực chịu rất nhiều vết thương , nhưng chỉ hơi đau thôi, còn chưa tới trình độ tổn thương tính mạng. Mà dù thương tổn tánh mạng, cái tên lập chí bảo vệ giống cái này có lẽ cũng xem việc bảo vệ Lý Mộ Tư là nhiệm vụ quan trọng nhất.

      Đáng tiếc, những điều này Lý Mộ Tư biết.

      chỉ cảm thấy con bạch tuộc khổng lồ này nhàng buông lỏng sức lực, nhìn thấy hoang mang sợ hãi mang lên mặt nước, để ý đến vết thương khắp người, khỏi vừa đau lòng vừa cảm kích.

      nghĩ đến dì cả vô địch của mình, lại nghĩ đến miêu tả về Đọa Lạc Giả của các người thú, rốt cuộc thành tâm thành ý hi vọng vị thân thích mỗi tháng quang lâm lần của mình phát uy ra, khiến con thú mềm mại này có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm.

      Nhưng, lúc trước cũng chỉ nằm vật xuống mặc cho người ta đùa giỡn, đám người thú kia liền liên tục ngừng gào khóc hóa hình, hề biết làm sao mới có thể trùng chấn uy nghi mẫu nghi thiên hạ. là. . . . là đến thời gian sử dụng cái đó lại biết dùng! Khóc nh

      Lúc này mấy người thú của bộ lạc Mộ Sắc cũng vào nước, thấy Lý Mộ Tư rơi vào tay cá ăn thịt rồi lại bị cá Đọa Lạc Giả bao lấy, các người thú vừa mới bị con đọa lạc giả Tật Chuẩn làm sợ hết hồn, bây giờ bị sợ đến linh hồn bé cũng mất rồi. Cũng may Ma Da mặc dù tứ chi phát triển, nhưng ngày ngày bị Lý Mộ Tư hành hạ như thế, đầu có cơ hội đơn giản hóa, nhìn cái liền biết Lý Mộ Tư bị thương tổn —— mặc dù cũng kinh ngạc vì lúc đầu Bảo La ràng mất thần trí rồi, tại sao còn có thể tỉnh táo lại, nhưng lúc này cũng kịp suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

      có lân giáp dày như Ni Lỗ, hai là phải người thú sống dưới nước như Bảo La, vừa vào nước, tấn công của đám cá ăn thịt đông đảo cũng tạo thành tổn thương rất lớn cho , quyết đoán quát bảo các người thú ngưng lại việc tập kích Bảo La, lập tức dẫn các người thú vừa đánh vừa lui, vừa để Ni Lỗ đầu, còn mình và mấy người khác cản sau Bảo La và Lý Mộ Tư, vừa thầm cảnh giác Bảo La, chỉ sợ lại đột nhiên mất trí. may là, Bảo La chỉ lòng nổi lên mặt nước, cũng có động tác khác.

      Càng tiếp cận mặt nước, động tác của Bảo La lại càng chậm.

      nỡ, biết đây chính là lần cuối cùng nhìn thấy Lý Mộ Tư rồi.

      Nhưng nghĩ lại, lại rất vui vẻ, cả mắt hạt đậu cũng cười híp lại —— lần gặp mặt này hiếm hoi! còn tưởng rằng lần trước chính là lần cuối rồi!

      Xúc tua của vẫn chịu khống chế rục rịch ngóc đầu dậy, trong lòng run sợ, vừa mắng mình quá phận quá mất mặt, vừa hoàn toàn có biện pháp ức chế tình say đắm trời sinh —— đây là giống cái đó, là giống cái mà yên lặng bảo vệ lâu!

      Cái chi mềm gần Lý Mộ Tư nhất rốt cuộc thử dò xét giật giật, nhàng, nhàng vuốt ve cơ thể ấm áp, mềm nhũn của Lý Mộ Tư, sau đó lại văng ra như bị giật mình.

      Lý Mộ Tư bị chọt eo, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng lại chết sống dám cười, mắt long lanh nhìn đôi mắt đậu đen trốn tránh của Bảo La. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ngường cái tên khổng lồ này, Lý Mộ Tư lại nhịn được nhếch nhếch miệng.

      Bảo La trộm dò xét ánh mắt của , nhất thời liền buông lỏng, mấy cái xúc tua ngượng ngùng động động, lén lén lút lút cẩn thận thăm dò ở người Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư bị các người thú sờ quen, cộng thêm cũng muốn cho con bạch tuộc cứu thiệt nhiều lần có thể hóa hình, cho nên dứt khoát nhúc nhích —— theo ý tưởng của , biết làm sao trùng chấn uy nghi mẫu nghi thiên hạ, nhưng người này dầu gì cũng là người thú, chắc là biết chứ? Dì cả của vừa tới, là lúc rào rạt, lần trước thúc được sáu con, lúc này mới , dù mệt chết rồi, nhưng nhất định cũng được chứ?

      Nhưng. . . . nhưng mà, người này thể nổi lên mặt nước trước rồi mới ôm ôm sờ sờ sao? sắp nín thở được nữa rồi!

      Lý Mộ Tư mắng thầm trong lòng, mặt bỗng dưng xanh mét, mắt trừng to: này này chuyện này. . . . Người này nhìn đàng hoàng, ngượng ngùng, nhưng cũng là tên khốn khiếp! Sao. . . . Sao có thể thọt vào trong của ! ! ! Còn hiên ngang ——

      Bảo La từ từ nổi lên mặt nước, trong lòng vô cùng kích động.

      Mặc dù Lý Mộ Tư gọi bạch tuộc, nhưng bạch tuộc và thú chi mềm nhiều chân có chỗ khác nhau. Tựa như lúc đầu Lý Mộ Tư lầm tưởng Ma Da là chó Samoyed, nhưng vẫn có chỗ khác, giống loài ở thế giới này có ngoại hình tương tự với thế giới của , nhưng thực tế vẫn khác biệt.

      Thí dụ như Bảo La, xúc tua của mặc dù cũng có vô số giác hút giống bạch tuộc, mặt ngoài cũng hề bóng loáng. Phía đầy mấy lỗ nhô ra, mấy lỗ này bình thường rất mềm, đầy ngoài cơ thể , nhưng khi tâm tình Bảo La kích động phồng dậy như quả bóng được bơm hơi, tạo thành hình cầu thịt lớn đều, nếu gặp phải tập kích, bên trong những quả cầu thịt này còn có thể bắn ra cái tua, đâm độc trong cầu thịt vào cơ thể đối thủ. Phối hợp với đạn nước từ giác hút của Bảo La phun ra, quả thực là tiến trình tấn công thích hợp.

      Trước mắt Bảo La dĩ nhiên là thể nào lấy ra độc châm với Lý Mộ Tư, nhưng, hưng phấn, mấy quả cầu thịt tránh khỏi to lên, nhất thời, cái chi thịt lièn thay đổi. . . . Biến thành từng cái từng cái XX to lớn! Còn có mặt ngoài lồi lõm nữa, trời ơi!

      Suy nghĩ tà ác của Lý Mộ Tư sớm trôi trở lại, nhất thời khóc ra nước mắt —— trời ơi! Trang bị của mấy người thú này căn bản có cái nào liên quan đến XXOO hả?

      Bảo La lén lén lút lút đụng vào, lại có gặp phải chống cự, nhất thời khó mà kiềm chế, kích động đến cả người đều nổi lên "mụn hồng".

      Có lẽ là khát vọng bản năng của Đọa Lạc Giả, những xúc tua kia sờ sờ liền sờ đến cúc nhụy của Lý Mộ Tư, cư nhiên hoàn toàn có gây ra chuyện cười nhầm lẫn giữa cúc và hoa như Ma Da, là. . . . tiến bộ hơn!

      Lúc nãy Lý Mộ Tư tiến vào trong nước, bởi vì sức ép của nước, mà kinh nguyệt ở trong người ra được, chỉ có chút sớm chảy ra theo nước phiêu lưu bị Bảo La ngửi được. Nhưng bây giờ, càng ngày càng đến gần mặt nước, sức ép của nước càng ngày càng , giác hút xúc tua của Bảo La bồi hồi ở miệng cúc nhụy lát, còn chịu thôi mà hơi chui vào, hút cái ——

      Mặc dù Lý Mộ Tư lệ rơi đầy mặt, vẫn phản xạ có điều kiện kẹp lại hai chân, đáng tiếc xúc tua mềm mại này phải cái đó của Ma Da, căn bản là trơn mượt bắt được. Nhất thời, chỉ cảm thấy luồng khí nóng vô cùng mạnh mẽ lao ra ngoài cơ thể ——

      Vừa vặn lúc này bị Bảo La đưa ra mặt nước, vừa đúng cúi đầu nhìn, cứ như vậy trơ mắt. . . . . Trơ mắt thấy máu tươi đè nén lâu dùng xu thế mạnh mẽ phóng khoáng phun lên mặt Bảo La! Bên tai còn vang lên tiếng phụt!

      Lý Mộ Tư ướt chèm nhẹp lộ ở mặt nước, tóc, người, chỗ nào cũng có nước chảy, đôi tay còn ôm cái xúc tua khổng lồ mà Bảo La dâng hiến ra, mắt đăm đăm nhìn nhau với Bảo La bị phun đầy đầu đầy mặc, lúng túng kinh ngạc, gương mặt đỏ đỏ trắng trắng rồi phát xanh.

      Thiên lôi đâu! Hạn cuối của lại bị phình ra rồi! Này này chuyện này. . . Này ràng chính là "phun ra" phải ! Má nó . . . . muốn sống! Phun ra! Còn vào mặt thú! Quá. . . . Quá nặng miệng! hãm hại n

      Bảo La chỉ cảm thấy dòng mùi vị nồng nặc của giống cái phun đầy người , cũng kinh ngạc chốc, nhưng biết có phải là vẫn khát vọng hóa hình hay , cả người của nóng lên, giống như là nổ tung từ trong ra ngoài. lập tức nhớ lại cảm giác hóa hình mà các người thú trong bộ lạc khoe với để lấy le, trong lòng nhất thời dâng lên hi vọng khổng lồ!

      chỉ sợ sau đó mình hóa hình làm Lý Mộ Tư lại ngã vào trong nước, nhất thời nhịn lại đau đớn muốn nổ tung, cố gắng bơi về phía bờ, chuẩn bị dàn xếp Lý Mộ Tư tốt trước.

      Bên cạnh mặt nước chợt nổ tung, bọn Ma Da và Ni Lỗ toát khỏi nước , khỏi kinh ngạc nhìn con thú chi mềm nhiều chân sớm nên rơi xuống nhưng vẫn chưa rơi xuống, cư nhiên bây giờ còn sắp hóa hình.

      người Ma Da bị thương ít, nghiêng đầu cắn con cá ăn thịt cắn chặt người chịu nhả ra cái tan xương nát thịt, sau đó nhận lấy Lý Mộ Tư ngu si bơi về bờ.

      Lý Mộ Tư cưỡi lưng , vẫn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn con bạch tuộc khổng lồ bị phun phải, chỉ thấy thân hình của lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu lại, Lý Mộ Tư lập tức nhảy dựng lên, "A a a? ! !" sợ hãi kêu vung tay múa chân hồi, sau đó nắm lông lưng Ma Da vui mừng cười to: " . . . ta sắp hóa hình có đúng hay ? Sắp hóa hình rồi ! Sắp hóa hình rồi !"

      Ma Da nghiêng đầu nhìn chất lỏng đỏ tươi theo lông tuyết trắng của mình chảy xuống, khóe mắt nhếch lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực vui hay buồn, cõng Lý Mộ Tư lên bờ nhanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :