1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK KHI PHỤ NỮ XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NAM (Tư Đồ Yêu Yêu) - (78c) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 5





      Mặc dù vẻ mặt Ân Lợi Nhĩ sa sầm ràng quá vui mừng, nhưng Tát Tư đồng ý vẫn khiến cho gian kế của Lý Mộ Tư được như ý.

      Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ rất là lưu luyến, mặc dù chung đụng chưa quá lâu, nhưng Lý Mộ Tư tin chắc mình cách nào cảm nhận được những tình cảm mặt trái như dối trá, lợi dụng từ người của bọn họ, điều này khiến trăm mối vẫn có cách giải.

      Được rồi, có lẽ may mắn, xuyên đến thế giới nguyên thủy có cư dân thuần phác nhiệt tình thiện lương cũng chừng đấy chứ? rốt cuộc có thể ngừng lo lắng cho mạng của mình.

      Vừa nghĩ như thế, Lý Mộ Tư cũng nhiệt tình phất tay từ biệt bọn Lạc Nhĩ, thậm chí còn ôm từng người —— Lý Mộ Tư vui mừng gào khóc trong lòng, phải biết, Lạc Nhĩ cũng tốt, Mễ Hiết Nhĩ cũng tốt, còn có A Lạc, mặc dù đều kém địa vị của đại nhân Sephiroth trong lòng , nhưng tuyệt đối đều là mỹ nam a mỹ nam!

      Phóng mắt nhìn , Hoàn phì Yến gầy, loại hình nào đều có. . . . Oh, từ trình độ mà , đây thế giới tuyệt vời vô cùng, nâng mặt ~

      Nhà của Tát Tư nằm ở phía bắc bộ lạc gần rừng rậm Mộ Sắc. Rừng rậm Mộ Sắc bao la, um tùm, mênh mông bát ngát, đại biểu con mồi phong phú đồng thời cũng đại biểu nguy hiểm biết núp ở nơi nào.

      Lúc Tát Tư giới thiệu, vô cùng nghiêm túc với Lý Mộ Tư: " , tôi thấy em nên ở nhà tôi cho lắm." nhìn Ân Lợi Nhĩ trầm mặc theo phía sau hai người cái, cường điệu, "Cho dù Ân Lợi Nhĩ ở ngay bên cạnh, cho dù cậu ta cực kỳ mạnh mẽ."

      Con ngươi màu vàng lợt của Ân Lợi Nhĩ nhìn qua bên này, Lý Mộ Tư nhất thời cảm thấy giống như có cái đinh ba đâm vào lưng của .

      Lý Mộ Tư rơi lệ: mặc dù biết bị ghét, nhưng ngờ lại bị ghét dữ thế! Có phải ngủ thẳng đến lúc nửa đêm bị ta xử lý ?

      Tát Tư thấy dáng vẻ mờ mịt của Lý Mộ Tư, thở dài tiếng giới thiệu: "Được rồi, cũng giống như lúc tôi vừa tới nơi này, tôi nghĩ tôi phải giới thiệu vài tình huống nơi này cho em, Mộ Tư, chỗ này gian nan hơn em nghĩ nhiều."

      Tát Tư ngẩng đầu lên, lộ ra nét mặt nhớ lại, mái tóc dài màu bạc nhàng đung đưa sau lưng .

      "Tên của bộ lạc Mộ Sắc đến từ cánh rừng này, có lẽ em chưa hiểu điều này đại biểu cái gì —— đúng vậy, bất kỳ giống cái nào được cưng chiều bình an lớn lên trong bộ lạc cũng hiểu điều này đại biểu cái gì, khi đó tôi cũng giống vậy —— điều này đại biểu . . . . bộ lạc này căn bản có tên của mình, điều này đại biểu, bộ lạc này lúc đầu có tồn tại." thanh Tát Tư trầm giống như bài ca cũ xưa.

      "Em thấy, đàn ông ở bộ lạc chúng ta cũng có lực lượng thống nhất, điều này căn bản xuất ở bộ lạc khác. ‘ Máu mủ mang đến lực lượng trời cho, người ngoài đến bị đuổi ’, những lời này mỗi đứa bé trong bộ lạc từ lúc còn rất biết rồi. Cho nên, lúc đầu em mới sợ thế sao?"

      Tát Tư hài hước cười với Lý Mộ Tư tiếng: "Lúc vừa thấy em, em hình như rất lo lắng, nhưng cần sợ hãi đâu, mấy lời đó đều chỉ nhằm vào giống đực, giống cái mặc kệ tới chỗ nào cũng đều được hoan nghênh mà, ai bảo bảo vệ giống cái là thiên chức của giống đực đây?"

      "Ưmh. . . . . ." Lý Mộ Tư cười gượng. Chẳng lẽ có thể cho biết, việc lo lắng hoàn toàn khác sao?

      "Cho nên, ra đàn ông ở bộ lạc Mộ Sắc đều là đứa trẻ lang thang, nhi, người bị đuổi, nơi này chứa chấp mọi người, mặc kệ em tới từ nơi nào về phương nào. Nhưng, mặc dù như vậy, ra phần lớn mọi người chỉ là bởi vì nhiều nguyên nhân mà tình cờ xuyên qua rừng rậm Mộ Sắc nguy hiểm, mới đến mảnh đất ở giữa rừng rậm Mộ Sắc và bình nguyên Hắc Nhưỡng mà thôi."

      "Bộ lạc của chúng ta to lớn, Mộ Tư, dù những lời này có lẽ khiến em có ý rời khỏi bộ lạc, tôi vẫn muốn giấu em, em phải có quyền lợi lựa chọn, giống cái cũng phải có quyền lợi như vậy." Tát Tư hơi cảm khái , sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Ân Lợi Nhĩ cái —— cho dù biết phải Mễ Già Lặc, nhưng ai bảo dáng dấp của giống Mễ Già Lặc như đúc chứ?

      "Nhưng ngược lại, rừng rậm Mộ Sắc hay bình nguyên Hắc Nhưỡng đều có nguy cơ tứ phía. Có rất nhiều nguy hiểm đè xuống bộ lạc, cho dù giống đực là đứa trẻ lang thang có thân thể cường tráng hơn giống đực bình thường cũng cách nào làm bộ lạc ở chỗ này mạnh lên. Vì vậy, là giống cái có lực lượng yếu, nên tôi thấy em nên đến chỗ tôi ở —— nơi đó quá gần rừng rậm."

      Lý Mộ Tư cảm thấy kỳ quái: "Vậy còn ?"

      Tát Tư nhàng cười tiếng, rũ mắt xuống: "Tôi sao? Tôi có chồng từ sớm, mặc dù ấy . . . . Hơn nữa, nơi đó dù sao cũng là nhà của tôi và Mễ Già Khắc." dừng lát, nở nụ cười dịu dàng ấm áp lần nữa, thậm chí vuốt vuốt mái tóc ngắn của Lý Mộ Tư, "Nhưng Mộ Tư giống, giống cái có phối ngẫu đối với bộ lạc mà là tài sản quan trọng tuyệt đối thể bỏ lỡ. Chỉ cần em nguyện ý, tôi tin tưởng bất kỳ ai trong bộ lạc cũng hoan nghênh

      Tại sao Lý Mộ Tư nghe lời thất là kỳ cục, bĩu môi: "Tựa như Lạc Nhĩ?"

      bỗng nhiên có loại cảm giác như mình là quả trứng lớn thơm ngào ngạt. Chẳng lẽ Lạc Nhĩ nhiệt tình như vậy là bởi vì có ý nghĩ quá phận gì với ? Oh, sấm sét ầm ầm! người đàn ông 1m8 thích làm nũng, thích giả bộ đáng ? Xin tha thứ nhận nổi. . . . .

      Tát Tư lại cười, dùng ánh mắt nào đó chỉ hiểu mà diễn đạt được bằng lời quan sát : "Đúng vậy, tựa như Lạc Nhĩ. Em trai cậu ấy đích xác là giống đực tốt!"

      Ai? Em trai của ai? biết sao? Lý Mộ Tư mờ mịt nháy nháy mắt.

      Ân Lợi Nhĩ sớm bất mãn, khi Tát Tư ca ngợi giống đực khác bất mãn này rốt cuộc bạo phát ra. chợt sải bước lên trước, tiếng bước chân bình bịch trầm ổn có lực.

      Lý Mộ Tư nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mặt khó chịu đến gần, cánh tay chợt cong lại, từng khối bắp thịt lớn nhảy dựng lên bựt bựt, giống như cánh tay có cả sườn núi .

      Lý Mộ Tư trợn to hai mắt: này. . . . tiên sinh thân hình tráng kiện này làm động tác như thế để làm gì chứ hả? phải vậy chứ!

      Khóe miệng giựt giựt, trơ mắt nhìn người đàn ông to lớn cư nhiên sử dụng nửa người cường tráng lõa lồ của để đẩy Tát Tư hơn nhiều, sau đó mím môi quơ múa cánh tay tráng kiện, ngừng khoa tay múa chân làm ra động tác tuyệt đối đạt điểm tráng kiện đẹp đẽ cao nhất.

      Trời. . . . Gì đây chứ! Hành động mang theo sắc thái giận dỗi ràng là chuyện gì đây hả ả ả! Mấu chốt là. . . . Vì sao vừa co giật khóe miệng vừa cảm thấy đáng quỷ đị? !

      Mẹ. . . . Bây giờ muốn té xỉu!

      Lý Mộ Tư khóc rống sám hối trong lòng, sau đó len lén nhìn qua mấy ngón tay che mắt, nhìn đến say sưa ngon lành —— người dân lao động chất phác là. . . . . . là quá good job rồi ! Nếu như. . . . Nếu như bị 【chấm】 phải là đại nhân Sephiroth thích tốt hơn, lệ ~

      Nhưng, cái gì cũng kém hơn an toàn của bản thân!

      Khi bị ánh mắt ràng có châm chích sát khí của Ân Lợi Nhĩ bắn trúng, Lý Mộ Tư hề dũng cảm nhanh chóng ngồi chồm hổm ôm đầu, nỗ lực co rút mình thành cục, làm yếu bớt cảm giác tồn tại của mình.

      "Ân. . . . . . Ân Lợi Nhĩ! Cậu làm gì!" Tát Tư hiển nhiên cũng bị hành động của Ân Lợi Nhĩ dọa sợ, nhưng trong thời gian ngắn còn ngây ngốc, Ân Lợi Nhĩ khoe hết thân thể cường tráng nhanh chóng làm ra cử động kế tiếp —— phóng khoáng nhấc quần mỏng lên, bắt lấy tay Tát Tư kéo về phía dưới mình!

      Lạc Nhĩ sai, năng lực xxoo của giống đực cũng là bộ phận đáng được khoe khoang, giống đực có cách nào thỏa mãn giống cái của mình phải giống đực tốt! Nhưng Ân Lợi Nhĩ tin chắc mình hoàn toàn có vấn đề ở phương diện đó! mặt của toát ra kiêu ngạo và say mê ràng.

      Lý Mộ Tư rình coi từ giữa kẽ tay lại bị sét đánh —— này này này. . . . Đây rốt cuộc là thế giới như thế nào! Cả đám đàn ông coa lớn chỉ mặc cái quần cụt tùy ý đưa "trym" dạo khắp nơi , còn. . . . còn ở trước mặt mọi người trình diễn cấp hạn chế? ? ?

      OMG! cả phim A (phim 18+) cũng chưa từng xem phải cấp tốc thăng cấp đến xem phim G (phim gay) ngay tại trường sao? Thẹn thùng quá ~

      ràng có quan hệ với bản thân, Lý Mộ Tư thuần khiết lại đột nhiên dâng lên cảm giác "Bởi vì chung với nhau mà sợ hãi bị quần chúng ngang qua cho rằng phóng khoáng giống nhau", mặc dù trong lòng vẫn còn giãy giụa, thân thể cũng phát động mau hơn suy nghĩ, nhanh chóng dùng cả tay chân lui ra vài bước, mặt đỏ tới mang tai bắt lấy. . . . Bắt lấy cây củ cải lớn vừa mới chà xát người của . . . . nhưng hình như. . . . á?

      Đột nhiên cảm thấy khác thường, Lý Mộ Tư thử bóp hai cái, sau đó toàn thân cứng rắc rắc rắc rắc quay đầu .

      Chỉ tiếc, mặc kệ cầu nguyện như thế nào thứ đồ chơi kia vẫn thể nào biến mất như mong muốn, Lý Mộ Tư đối mặt cái mặt rắn khổng lồ —— Má ơi! nhận được ra được! Đây phải là con rắn lớn màu xanh lá cây dám tập kích ngực sao? !

      Phụ nữ trời sanh sợ hãi loài bò sát lạnh lẽo khiến Lý Mộ Tư lúc nãy còn sôi trào đến độ sắp phun máu nhưng trong nháy mắt lại đông lạnh thành băng cứng.

      Thân thể cứng ngắc dám làm cử động nào, ngây ngốc nhìn trong đôi mắt con rắn lớn màu xanh lá cây lóe lên vui sướng, dùng động tác lười biếng chậm rãi quấn lên thân thể của , còn giả bộ đáng đưa đầu lại gần cọ cọ gò má —— nằm lên nữa! Với hình thể này, mi có giả bộ cũng đáng được!

      "Tê tê. . . ." Con rắn lớn màu xanh lá cây chút để ý, chỉ ngừng đung đưa đầu. Lưỡi rắn đỏ tươi càng lấy lòng liếm liếm gò má mềm mại của Lý Mộ Tư, trong con ngươi màu máu đỏ đều là hạnh phúc —— " ấm, mềm, Tư Nạp Khắc thích!"

      Vì càng thêm hưởng thụ cảm giác ấm áp mềm mại này, con rắn lớn màu xanh lá chỉ suy tư trong nháy mắt liền hoạt động thân thể cao lớn của mình, thận trọng quấn lên thân thể Lý Mộ Tư.

      Vảy lạnh lẽo sướt qua thân thể mềm mại ấm áp của giống cái, từng dòng điện kích thích khiến Tư Nạp Khắc cảm thấy thoải mái ngừng phát ra thanh tê tê.

      Thân thể như muốn căng phồng lên, loại cảm giác này lạ lẫm khiến Tư Nạp Khắc mê mang vui mừng, toàn thân mềm nhũn có hơi sức, sức nặng khổng lồ nhất thời đè hết lên người của Lý Mộ Tư.

      Khi Lý Mộ Tư cảm thấy cup C của mình sắp bị đè cho bằng, rốt cuộc có biện pháp giữ vững thăng bằng ngã lộn nhào mang theo con rắn lớn quấn đầy toàn thân mình lăn mặt đất, tuyệt vọng duỗi thẳng cổ, hít thở khó khăn.

      "Tát. . . . . . Tát Tư. . . . . ." Lý Mộ Tư hoàn toàn thể thừa nhận sức nặng của dã thú có dáng vóc to, kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn hai người tìnhng ý thiếp chà xát xoa nắn bóp nhờ giúp đỡ.

      Chỉ tiếc Tát Tư kinh hãi vì Ân Lợi Nhĩ luôn trầm mặc ít lại đột nhiên làm ra loại. . . . Loại. . . . hành động cầu ái này, cho đến khi bị Ân Lợi Nhĩ nắm tay cầm lên cái cây khổng lồ, nóng bỏng, hơn nữa ngừng trở nên lớn hơn mới chợt hồi tinh thần lại.

      "Ân. . . . . . Ân Lợi Nhĩ! Cậu làm gì? ! Buông tôi ra!"

      Tát Tư bắt đầu giãy giụa kịch liệt, đáng tiếc giống cái và giống đực trời sinh thân thể chênh lệch nên mặc kệ Tát Tư cố gắng thế nào đều thể thoát. Tát Tư kiệt lực giãy giụa chỉ làm Ân Lợi Nhĩ thoải mái hừ hai tiếng, quần mỏng nhất thời bị đồ chơi khổng lồ đỉnh lên cái lều cao, đoạn màu đỏ thẩm nhất thời phách lối đập thình thịch như như ở phía dưới. . . .

      Mặt của Tát Tư nhất thời xanh lá —— từng có kinh nghiệm phong phú hoàn toàn ràng, lực chiến đấu mạnh mẽ của những cái dã thú này căn bản là có quan hệ trực tiếp với lực mạnh mẽ của cái đó của họ, chỉ cần bắt đầu căn bản thể bỏ dở giữa chừng!

      Đầu Tát Tư nhất thời hỗn loạn lên, vô lực mà hơi hốt hoảng ngăn lại: "Ân Lợi Nhĩ dừng tay! Cậu xem tôi là ai!"

      Tát Tư giãy giụa làm Ân Lợi Nhĩ thoải mái híp híp mắt, nghe vậy cúi đầu chôn ở bả vai Tát Tư, ngũ giác bén nhạy của thú nhân khiến ngửi được mùi người Tát Tư ràng, dùng giọng như chuyện đương nhiên buồn buồn trả lời: "Tát Tư. . . . Tát Tư. . . ."

      Tát Tư: ". . . . . ." Y phải hỏi đâu!

      Bên cạnh chợt phịch tiếng, Tát Tư hoàn toàn hỗn loạn hết rét run, mượn cơ hội này từ trong ngực Ân Lợi Nhĩ nhảy ra, luống cuống tay chân dẫm vào rổ thuốc biết rơi mặt đất từ lúc nào, dược thảo lẻ tẻ bên trong và vài trái cây tươi lăn ra, nước trái cây văng khắp nơi.

      Tát Tư vén lung tung hai lọn tóc dài vì giãy giụa mà xốc xếch, ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời sắc mặt càng khó nhìn hơ

      "Ông trời ơi. . . . . ." vừa khổ sở vừa kinh sợ sợ rên rỉ tiếng, "Hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra à? ! hai . . . Mộ Tư em sao chớ?"

      nhanh chóng chạy tới đỡ Lý Mộ Tư quỳ chân đất ngừng ho khan dậy, sau đó hung ác nhìn chăm chú vào con rắn lớn màu xanh lá cây ngã mặt đất: "Tư Nạp Khắc, em làm gì?"

      Lông màu trắng rối bù của chó Samoyed dựng lên toàn bộ, từng sợi giống như cây gai trong suốt, làm người khác nổi da gà. Trong miệng lộ ra hàm răng thú sắc bén như chủy thủ, làm động tác hạ thấp tứ chi gầm thét của tràn đầy tính công kích. Thân thể to lớn của che ở giữa Lý Mộ Tư và Tư Nạp Khắc, đôi tròng mắt thú màu vàng sáng sớm hung ác dựng thẳng thành hai đường thẳng tắp.
      fujjko thích bài này.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 6:





      Trận đại chiến giữa rắn và chó này Lý Mộ Tư xem được, nhưng tiếng nổ rầm rầm làm lỗ tai đau nhức vô cùng, may mà Tát Tư săn sóc che lỗ tai của , nhanh chóng dẫn cách xa chiến trường. Cố tình Lý Mộ Tư nhịn được lòng hiếu kỳ, nửa đường lại quay đầu về, vì vậy. . . . . . . . hình như thấy được đôi con ngươi màu đỏ như máu uất ức tội nghiệp cực kỳ?

      Lý Mộ Tư run cái, nhanh chóng chạy, bao giờ quay đầu lại nữa.

      Tát Tư dẫn Lý Mộ Tư về nhà của , hơn nữa còn hung hăng đóng cửa lại khi Ân Lợi Nhĩ trầm mặc muốn tiến vào, Lý Mộ Tư ràng thấy cửa kia dùng khí thế phóng khoáng trở lại đập vào mặt Ân Lợi Nhỉ, vang lên tiếng rầm.

      Thượng Đế phù hộ lỗ mũi của bị gãy! Lý Mộ Tư dùng ngữ điệu hả hê để mấy lời đọng tình, sau đó nhanh chóng vểnh tai, chỉ tiếc, sau khắc, liền bị tiếng rít gào của dã thú đột nhiên bộc phát ngoài cửa làm sợ đến đứng cũng

      "Tát. . . . Tát Tư. . . . Đến gần rừng rậm quả. . . . Quả nhiên rất nguy hiểm a ha ha. . . ." Lý Mộ Tư vịn cái bàn mới có mất thể diện ngồi sững đất, chợt kích động muốn lập tức mở cửa xem Ân Lợi Nhĩ cao lớn, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng còn ở đó hay —— dù đối phương bình thường chào đón .

      Tát Tư cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, hừ tiếng xong, liền hoàn toàn cử động: "Được rồi Mộ Tư, trước vào nhà sắc thuốc với tôi. Những thứ này là Lạc Nhĩ phân phó, có thể giúp chữa bệnh của em."

      Tát Tư trấn định an ủi Lý Mộ Tư, nghĩ đến tình cảm của Ân Lợi Nhĩ dành cho Tát Tư ý, Lý Mộ Tư cảm thấy, dù đối phương bị đụng gãy lỗ mũi cũng tuyệt đối xông tới trước tiên khi có nguy hiểm. Nhưng, nghĩ đến vô luận giải thích như thế nào cũng biện pháp khiến bọn đàn ông này tán thành căn bản hề có bệnh lại khiến cho Lý Mộ Tư như đưa đám.

      Thấy nét mặt , Tát Tư cười liếc , rồi nhìn vào nồi thuốc nổi bọt ùng ục chứng tỏ sôi, cẩn thận lấy cái hủ xuống từ tủ thức ăn, thận trọng lấy ra cục gì đó màu đậm bỏ vào trong nồi thuốc khuấy lên lát, lúc này mới buồn cười đưa cho Lý Mộ Tư: "Được rồi, đừng lộ vẻ mặt đau khổ, thử xem chút, đắng lắm đâu."

      Lý Mộ Tư uống thuốc viên ở đại quen rồi, cho tới bây giờ chưa từng uống thuốc bắc, nhưng lúc lộ vẻ mặt đau khổ uống xong ngụm thứ nhất, lại phát mùi vị tốt hơn mình tưởng tượng nhiều.

      kinh ngạc nhìn Tát Tư, lập tức nghĩ đến có phải do cục màu đậm đó .

      Tát Tư gật đầu cái đồng ý phỏng đoán của , cười nâng cái hũ đó qua, lại lấy phần của thứ gì màu đậm trực tiếp nhét vào trong miệng của .

      Là tổ ong! Tổ ong có đầy đủ mật ong! Mùi vị thuần túy hơn mật ong trước kia mua rất nhiều, ngọt hơn rất nhiều, cũng thơm hơn rất nhiều.

      Lý Mộ Tư bị ngọt đến cả khuôn mặt cũng nhăn lại với nhau, nét mặt này hiển nhiên làm Tát Tư vui, cười khúc khích, còn liếm sạch mật ong dính ngón tay mình. Trong tiếng mút hưng phấn, mười ngón tay thon dài xinh đẹp mau chóng ướt nhẹp.

      Mặt của Lý Mộ Tư bỗng dưng đỏ —— mặc dù. . . . Mặc dù rất muốn ngủ với đại nhân Sephiroth, nhưng. . . . Nhưng phát triển nhanh vậy vẫn rất xấu hổ! Thẹn thùng. . . .

      Mới là lạ! sợ xấu xa mọn của mình bị tên đàn ông cao lớn hay ghen đó phát , sau đó mạng Game Over! Giết nhau vì tình, mới muốn bị cuốn vào !

      Tình đáng quý, sinh mạng giá cao hơn!

      Lý Mộ Tư dùng sức nắm quyền, đón gió rơi lệ: . . . . phải là mỹ nam, mới thèm!

      biết có phải bởi vì vô tội bị kinh sợ hay , mà buổi tối người trong bộ lạc lại muốn cử hành bữa tiệc cho , điều này làm cho Lý Mộ Tư kinh sợ vì được thương , chút nhận thấy mặt của mỗi người ngang qua mình đều mang theo nụ cười mập mờ.

      Đám đàn ông to lớn nhặt được đống củi lớn để đốt, nên đốt lên đống lửa còn cao to hơn Lý Mộ Tư mặt đất của bộ lạc, hai nhánh cây chia ra cắm vào mặt đất, đầu của con dã thú nào đó được lột da được nướng ngọn lửa, dầu giọt xuống dưới. Ánh lửa bập bùng chiếu lên người của người đàn ông ở bên cạnh nướng thịt, mồ hôi hòa trộn nên da thịt trở nên bóng loáng, tóm lại cực kỳ hấp dẫn.

      Lý Mộ Tư tự chủ lau nước miếng, lại tiếp nhận thịt nướng và nụ cười từ người đàn ông cao lớn, nhất thời có cảm giác rất là ngượng ngùng.

      Bên cạnh đống lửa có mấy người đàn ông kêu gào, Lý Mộ Tư thấy là lạ nên nhìn qua, Tát Tư dẫn tới nhìn thấy động tác của nên dẫn qua xem.

      ra ở giữa có hai người đàn ông đánh nhau, hai người nắm nửa người , cánh tay, và eo mạnh của đối phương, hai chân được dùng sức nhưng phải đánh ngã đối phương đất. Hai người đàn ông đều là cơ bắp vạm vỡ, động tác là có thể thấy bắp thịt giựt giựt, cái tiếp cái, từng khối từng khối, làm cha như có thể nghe được tiếng rắc rắc rắc rắc từ bắp thịt vang ra. giọt giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuôi ở mặt ngoài bắp thịt lồi lõm, để lại giọt nước bị ánh lửa chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh, hấp dẫn đến mức người xem sôi trào máu nóng.

      Quá. . . . Quá quyến rũ!

      Lý Mộ Tư ôm gương mặt nóng bỏng theo sau lưng Tát Tư qua bên kia, cho dù đứng xem cách xa mấy mét, cũng có thể nghe được ràng từ trong cổ họng của hai người đàn ông thi đấu phát ra tiếng thỏ8 ồ ồ hưng phấn, tựa như dã thú, hung mãnh, trực tiếp, rất có ý uy hiếp.

      Quần chúng vây xem rối rít trầm trồ khen ngợi, quơ múa cánh tay phát ra tiếng kêu gào, quả tựa như hận thể tự xông lên. Lý Mộ Tư bưng mặt nghiêng đầu nhìn cái, nhất thời mắt mù —— ràng thấy, có mấy cái váy da thú của họ bị cái đó đội lên, ở dưới ánh lửa có thể mơ hồ thấy được màu đỏ hoặc màu đỏ tím dữ tợn.

      Quả. . . . Quả nhiên đàn ông. . . . Đều là sinh vật dễ dàng kích động?

      Lý Mộ Tư đờ đẫn đứng ở nơi đó, hai mắt vô hồn nhìn chăm chú vào hai người đàn ông thi đấu, ánh mắt lại kiềm được nghiêng mắt nhìn mấy người đàn ông bên cạnh —— phải háo sắc! Đây. . . . Đây chỉ là tâm tình rất hiếu kỳ với người khác mà thôi! No bụng. . .. Bụng no nghĩ đến XX, bây giờ xác định những người này thương tổn , lòng hiếu kỳ. . . Dĩ nhiên liền ló đầu! Người ta đều gió thổi mát mẻ, xấu hổ cái mông đó!

      Vừa nghĩ như thế, Lý Mộ Tư nhất thời lẽ thẳng khí hùng rồi, bắt đầu trắng trợn nghiêng đầu quan sát —— bởi vì vấn đề chiều cao, chỉ mới đến thắt lưng của đám đàn ông, cần cúi đầu và ngẩng đầu cũng có thể thấy cái thứ khổng lồ —— . . . . rất khổng lồ. . . . A. . . .

      Lý Mộ Tư trợn mắt hốc mồm đến mức quai hàm hơi đau, biết có phải do mình nhìn chăm chú quá , mấy cây đó cư nhiên càng lúc càng lớn, thậm chí có khuynh hướng hướng thẳng lên trời!

      Lúc này Lý Mộ Tư nổi nóng: chu. . . . Chung quanh đều là đàn ông động dục, áp lực của

      Tát Tư ở bên bật cười hì hì, tiến tới bên tai Lý Mộ Tư nóng cả người, cười hỏi : "Cảm thấy giống đực ở bộ lạc chúng ta như thế nào? Có phải cực kỳ mạnh mẽ hay ?" Tát Tư hơi kiêu ngạo , "Mặc dù mọi người đều là dân du cư, nhưng dân du cư rất là mạnh mẽ." Nếu căn bản cũng thểsống sót xuyên qua rừng rậm Mộ Sắc, cho dù là nhờ may mắn cũng thể.

      Lý Mộ Tư cũng vội vàng len lén khoa tay múa chân , sau đó chợt nghĩ đến. . . . Trước kia đám sắc nữ bên cạnh mình len lén thảo luận về đàn ông hình như đều cảm thấy chỗ đó của đàn ông càng lớn càng tốt, tuyệt đối là bởi vì đám sắc nữ đáng thương kia chưa thấy loại hàng lạ lùng trước mắt này! Nếu , họ tuyệt đối mong đợi loại hình này —— đây căn bản là ghế hùm (chiếc ghế dài cho người ta ngồi lên, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao càng đau) mà?

      Phụ nữ ở đây. . . . Có sức chứa lớn. . . .

      Khi Lý Mộ Tư run run, thể khống chế càng nghĩ càng xa, hai người đàn ông thi đấu cũng bởi vì giống cái vây xem mà bắt đầu kích động, cuộc thi cho vui lúc đầu liền nhanh chóng tóe ra tia lửa.

      Rốt cuộc, người đàn ông A phát ra tiếng hừ hừ cam lòng từ trong cổ họng, rồi bị ném mạnh mặt đất, váy da thú bởi vì tư thế của thay đổi mà nhàng rơi xuống, Lý Mộ Tư cứ như vậy trơ mắt nhìn dưới lớp váy da thú đó, cái cây khổng lồ khoa trương lúc lắc cái, sau đó té xuống cái pẹp như đại ca của nó.

      Lý Mộ Tư: ". . . . . .". Sắc mặt tái xanh nhìn người thắng hưng phấn đập xuống ngực như con vượn, hơi cúi người xuống phát ra tiếng gầm thét hưng phấn với .

      Lý Mộ Tư liền kéo Tát Tư xoay người rời , bị Tát Tư chân tướng nhìn soi mói nên xấu hổ phẫn hận : "Quá thô tục!"

      Người thắng cố ý ném người thất bại ngã xuống trước giống cái, để cho giống cái mới tới có thể chú ý tới vẻ oai hùng của mình, mờ mịt duy trì tư thế gầm thét nhìn Lý Mộ Tư tránh ra nhanh, rồi đặt mông ngồi ở bên cạnh đống lửa, bao giờ nhìn mình cái n cuối cùng cũng chỉ có thể khổ não gãi gãi đầu, đưa tay kéo người thất bại từ mặt đất kéo lên.

      Người thất bại hả hê phủi mông cái, vỗ vào bả vai người thắng: "Lần sau tuyệt đối thua cậu đau! Nhưng mà, cho dù cậu thắng cũng lấy được trái tim của giống cái!"

      càng càng buồn cười, xong trực tiếp vỗ cánh tay và sau lưng người thắng rồi cười lên ha ha, sau đó liền bị đấm cho cú: "Khốn kiếp! Muốn đánh nhau phải ? !"

      ★★★★★★★★
      fujjko thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 7





      Lạc Nhĩ kéo kéo sọt lá cây về bên này, liếc mắt liền thấy Lý Mộ Tư ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng như lão tăng ngồi thiền, khỏi bật cười, dùng bả vai đụng , liếc mắt đưa tình : "Hắc Mộ Tư, sao tỏ vẻ mất hứng thế? Tối hôm nay phải vui vẻ lên chút, mới có thể gặp được đàn ông tốt!"

      ". . . . . ." Lời này nghe ra sao có cái gì đúng?

      Thấy Lạc Nhĩ vội vàng lấy từng cái lá lớn bằng bàn tay từ trong giỏ ra rửa sạch, Lý Mộ Tư vội vàng ngồi chồm hổm xuống hổ trợ, bảo đảm mình có bộ dáng thoạt nhìn qua "Rất bận rất bận, cái gì cũng thấy, !" Bên cạnh đống lửa ở sau lưng , mấy người đàn ông (giống đực và giống cái =D) đều túm tụm thành hai người nhóm, ngồi xuống giang chân bá cổ, to với nhau. . . . .

      Trời ơi! Cả hôn môi cũng có luôn hả? Rốt cuộc có người chú ý tới người ngoài như ! A a à? ! Hình ảnh kích tình bắn ra bốn phía chớp mù mắt chó rốt cuộc là chuyện gì đây!

      Làm hủ nữ giả chỉ ra vẻ thích bên ngoài, thích giả bộ để ở lại lâu dài tại thế giới 2D, tận mắt thấy đám đàn ông nhất là đám cơ bắp vạm vỡ hoàn toàn phù hợp vẻ mảnh khảnh của thiếu nữ ôm người đàn ông khác, còn cùng nhau tình chàng ý thiếp sờ sờ gặm gặm, cảm thấy. . . . Áp lực rất lớn. . . .

      Thanh "chụt chụt", "chậc chậc", "chép chép", "xào xạc" ngừng vang lên, còn càng ngày càng vang, tưởng tượng của Lý Mộ Tư cũng ùng ùng gia tốc theo, vượt xa tốc độ rửa lá cây của , gương mặt nhất thời đỏ cả, Lý Mộ Tư vội vàng đọc thầm lời sám hối Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, đầu càng lúc càng cúi thấp. . . .

      Vừa đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có sức lực mạnh mẽo lao tới, bịch tiếng, Lý Mộ Tư tập trung tinh thần lập tức ngã nhào, chìm vào trong sọt tre chứa đầy lá cây, bị mùi thơm nồng nặc bao trùm.

      Lạc Nhĩ ngây người, định sưng mặt lên khiển trách kẻ đầu sỏ gây nên, chỉ tiếc liếc mắt liền thấy hai cái chân dài trắng nõn của Lý Mộ Tư ngừng quơ quơ, nhất thời kềm được, đỡ eo kêu lên ai , cười đến nghiêng trước ngữa sau. Chọc cho tất cả giống đực tai mắt bén nhạy nhìn lại, cùng nhau cười ha ha làm Lý Mộ Tư xấu hổ muốn chết —— tiếng cười kia vừa to vừa vang, tuyệt đối có quan hệ trực tiếp với hình thể của bọn họ.

      Con rắn xanh lớn nhiệt tình nhào tới ngây ngô như cọc gỗ tại chỗ chốc lát, rốt cuộc khiếp sợ phẫy đuôi oa oa kêu to: "Ô oa, Tư Nạp Khắc cố ý a ô ô ô, đừng ghét Tư Nạp Khắc!"

      Chó Samoyed bước thong thả chậm rãi tới đây nhìn cái, lại lắc đầu hừ ra tiếng từ lỗ mũi: "Ngu ngốc!" Sau đó ưu nhã bước nhanh lên, đẩy rắn xanh lớn ra, dẫn đầu cắn hai cái chân dài trắng mịn của Lý Mộ Tư kéo từ trong sọt tre ra, trong lúc thuận tiện. . . . Khụ, là thuận tiện. . . . Dựa lên trước chút, liếc về cảnh tượng dưới váy da báo vằn do ngã mà bị lật lên của Lý Mộ Tư —— chỉ tiếc cái quần tam giác đường viền hoa cản trở tầm mắt của .

      Chó Samoyed liền cụp hai cái lỗ tai xuống, trấn định tự nhiên thả Lý Mộ Tư xuống, lè cái lưỡi dài nóng bỏng ra liếm hai bắp đùi thon dài tuyết trắng của Lý Mộ Tư vừa thẹn thùng vừa lúng túng hai cái, ác ý để lại vũng nước lớn ở cái quần tam giác ngăn lại tầm mắt của , lúc này mới trấn định tự nhiên thong thả qua bên cạnh, nằm xuống, lười biếng liếm hai cái chân trước của mình trước khi Lý Mộ Tư nhảy dựng lên —— ngu ngốc mặc dù ngu ngốc, nhưng đánh nhau yếu, mặc dù cắn đứt miếng vảy lớn của ngu ngốc, nhưng ngu ngốc cũng thiếu chút nữa cắt đứt chân của

      Hứ, nếu phải muốn mạng của con rắn đần kia, nhất định cho ta đẹp mắt.

      Chó Samoyed thử răng, nhìn trộm Lý Mộ Tư, chỉ thấy Lý Mộ Tư che bắp đùi của mình ngạc nhiên nghi ngờ nhìn . lập tức ung dung dời tầm mắt , thậm chí còn vừa liếm chân trước của mình vừa kêu hai tiếng hừ hừ ô ô. Lý Mộ Tư cau mày khổ não hồi lâu, rồi mới len lén xoa xoa nước miếng ở bắp đùi phẫn hận nghiêng đầu sang chỗ khác.

      Khóe mắt chó Samoyed nhất thời cong xuống.

      Lý Mộ Tư bên cạnh liên tiếp nhìn lén con chó Samoyed to, bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đúng.

      nhìn chằm chằm đống lửa bắt đầu hồi tưởng ngày hỗn loạn này, dần dần chú ý tới vài chi tiết cùng nhau nổi lên, nhưng đến gần chỗ mấu chốt lại thể nhận ra. Lý Mộ Tư khổ não gãi đầu, cho đến khi Lạc Nhĩ nhận lấy miệng thịt được chia từ người đàn ông cao lớn rồi dùng lá rửa sạch bọc lại đưa tới tay Lý Mộ Tư, nhiệt độ nóng bỏng này mới khiến Lý Mộ Tư kêu to oa oa phục hồi tinh thần lại.

      Lạc Nhĩ cười ha ha ngã lệch ở trong ngực của người đàn ông bên cạnh, người đàn ông kia thà cười cười với Lý Mộ Tư, thoải mái đưa tay kéo hông của Lạc Nhĩ, tránh cho lăn vào trong đống lửa.

      Lý Mộ Tư vội vàng cười lại, nỗ lực ra vẻ " hề kỳ thị gay chút nào! !" tránh cho dẫm lên chân đau của người ta mà vô tội bị đánh giết —— nhận ra người đàn ông này rồi, phải là Phí Lặc sao? Lúc mới từ trong đầm nước chui ra ngoài liền gặp . có ấn tượng với người đàn ông cao lớn có vẻ thà đàng hoàng nhưng hết sức sắc lang này! Loại đàn ông này đáng sợ nhất, rất biết giả bộ!

      Ai , cho nên, nên trách nịnh hót, mặc dù loại đàn ông cao hơn hai thước này cho áp lực rất lớn, nhưng lại đơn thuần! Ai bảo mình có quyền phát ngôn dưới điều kiện sống ác liệt của đám đàn ông khôi ngô cường tráng này? chỉ cố gắng mở rộng khả năng sinh tồn của mình thôi!

      Lý Mộ Tư cười đến mặt cũng cứng, Lạc Nhĩ nụ cười mặt và Lý Mộ Tư cùng tan , tay len lén đưa ra ngoài, bấu mạnh vào hông của Phí Lặc, nghiêng đầu nhanh, hung tợn uy hiếp: "Cười nữa?! Cười nữa liền bấu thằng nhóc của !"

      Phí Lặc vô tội nháy nháy mắt: ". . . . . ." Dứt khoát cúi đầu, xé thịt nướng thành miếng đút vào trong miệng Lạc Nhĩ.

      Lý Mộ Tư ngồi yên bên cạnh thảy cục thịt từ tay trái qua tay phải, lại từ tay phải ném về, chút phát hai gay ngồi cạnh dăng liếc mắt đưa tình.

      Lúc này Lạc Nhĩ mới hài lòng, cười hì hì nhìn Lý Mộ Tư, bĩu môi với : "Được rồi, đừng để lạnh, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon!"

      "A đúng rồi, cái này cho em, bởi vì Mộ Tư mới tới, cho nên cố ý để lại cho em, nếu là quá khứ, chỉ có đàn ông cường tráng nhất trong bộ lạc mới có tư cách ăn!"

      Lạc Nhĩ vừa , vừa hào khí vượt mây chỉ vào đống lửa, Phí Lặc lập tức ngoan ngoãn qua, gạt ra mấy cây củi còn cháy, từ phía dưới lửa nóng bới ra hai viên gì đó đen sì, dùng lá cây gói kỹ đưa cho Lạc Nhĩ, sau đó nhếch môi cười tiếng lấy lòng.

      Lạc Nhĩ thoả mãn gật gật đầu, nhét gói lá cây vào trong ngực Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư phản xạ có điều kiện nhận lấy, lại phát bên tất cả đàn ông thậm chí những thứ dã thú khổng lồ ngồi vây quanh đống lửa trong nháy mắt đều ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào , nhất thời cảm thấy gói lá cây trong tay vô cùng phỏng tay, chỉ có thể ngơ ngác cười gượng: "Cám ơn." Sau đó nhanh chóng xoay người, đưa phần lưng về phía người đàn ông thích giả bộ đáng còn luôn gây ra phiền toái cho , lúc này mới mở lá cây ra, mùi thơm nồng nặc lập tức xông vào mũi.

      Lý Mộ Tư kinh ngạc.

      Lúc đầu chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông này nướng chín thịt, trừ thận trọng rắc vào chút muối còn gia vị gì cả, còn cảm thấy mình ăn quen các món ăn ngon ăn vô, ngờ mùi vị thơm như vậy?

      Nhưng, cúi đầu ngửi ngửi, Lý Mộ Tư lập tức phát , hương vị kia chủ yếu đến từ chính lá cây tay. Lá cây gói thịt rất chắc chắn, thịt bị nhiệt độ cực nóng nướng, khi thịt ngấm vào, lập tức nhanh chóng xẹp xuống, đồng thời phát ra mùi thơm nồng nặc. Dùng lá cây này quấn thịt lại, mùi thơm dĩ nhiên ngừng chui vào từ rất nhiều lỗ cục thịt.

      Lý Mộ Tư nhất thời xấu hổ: còn tưởng rằng mình thông minh đa năng, ra những người đàn ông nhìn rất nguyên thủy này mới có trí khôn cao!

      Lý Mộ Tư lập tức gặm cục thịt từng chút, bỏng đến la làng nhưng tay vẫn giữ chặt —— tựa như đứa bé luôn cảm thấy cơm nhà người ta thơm hơn, món chưa từng ăn luôn có thể kích thích vị giác hơn.

      Về phần trong lá cây mà Lạc Nhĩ cố ý đưa tới có cái gì, cho đến khi đám đàn ông cao lớn thấy Lý Mộ Tư xấu hổ mà dời tầm mắt, Lý Mộ Tư mới len lén nhìn nhìn.

      Đâm đâm, đè đè, cuồn cuộn. . . . . .

      Mặc dù nướng đến mức bẹp ra, nhưng vẫn tròn trịa, rất co dãn, nhìn thế nào cũng giống như hai viên thuốc?

      Viên thuốc có gì ly kỳ sao? Còn là đàn ông cường tráng nhất trong bộ lạc mới có tư cách ăn? Chẳng lẽ là thứ thịt làm thành viên thuốc này rất hiếm?

      Lý Mộ Tư suy nghĩ, rốt cuộc bù được tò mò trong lòng, vê thành viên nhét vào trong miệng, lập tức bị bỏng đến nhe răng trợn mắt la làng.

      Đâu có thấy ngon lành gì chứ?

      Lý Mộ Tư bồn chồn rồi.

      Chỉ là. . . . . .

      biết có phải do có ảo giác , Lý Mộ Tư ngậm viên thuốc, thoáng chốc có cảm giác, trong nháy mắt, cặp mắt của hàng động vật vóc dáng to lớn ngồi đối diện sáng lên nhìn , bao gồm con chó Samoyed ghê tởm kia.

      Này này này. . . . Chẳng lẽ viên thuốc này tốt như vậy?

      Lý Mộ Tư nháy nháy mắt, khác với lần đầu nuốt như nuốt quả tạo, viên thuốc thứ hai bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.

      Đợi chết sống có nếm ra mùi vị đặc biệt gì chỉ có thể cam lòng nuốt vào bụng, cúc hoa của Lý Mộ Tư căng thẳng, cảm thấy lúc này ánh mắt mọi người nhìn đều thích hợp.

      Ở cả đám ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn soi mói, tóc gáy lưng Lý Mộ Tư dựng lên, lúng túng khép lại hai chân ngồi xếp bằng —— xui xẻo tận cùng vì chỉ mặc bộ bikini, cả cái áo cũng mang theo. Cố tình đám đàn ông nơi này lại tìm ra bộ y phục lớn hơn nhiều, nên chỉ có thể học theo đám đàn ông cao lớn này dùng tấm da lớn quấn quanh người thôi.

      may là bikini của còn có cái quần tam giác có thể cho làm quần lót, . . . . mới muốn học theo đám đàn ông cao lớn để mát mẻ thoải mái! Dù có tiểu JJ cũng muốn!

      . . . . Chỉ là. . . . Trước mắt rốt cuộc là tình huống gì!

      Lý Mộ Tư dám động, ngồi cứng ở đàng kia chịu đựng các loại ánh mắt thử thách.

      may là, cũng lâu lắm, hiểu đáp án —— cả người bắt đầu nóng lên, phần ngực dưới da thú bắt đầu ngứa ngáy, chậm rãi đứng thẳng lên, khiến tự giác muốn ma sát ngực, đáng sợ nhất là. . .

      ràng phát , có chất nóng từ chỗ đó của chảy ra!

      Đám đàn ông cao lớn chung quanh nhàng giật giật lỗ mũi, nhất thời hưng phấn đến cặp mắt sáng lên nhìn về phía Lý Mộ Tư.

      Lúc này chẳng những cúc hoa của Lý Mộ Tư chặt lại, cả chỗ đó cũng thít lại vô cùng, may là đám đàn ông cao lớn kia vô cùng khắc chế lui về phía sau. .

      Nhưng. . . . Nhưng vì. . . . Vì sao đám dã thú kia càng đến gần càng gần hả? ! ! !

      Lý Mộ Tư trừng lớn cặp mắt, nhìn Lạc Nhĩ cầu cứu, Lạc Nhĩ lại cười hì hì tựa vào trong ngực Phí Lặc phất tay với .

      Trời ơi! Đàn ông thích nũng nịu quả nhiên nhờ vả được!

      Lý Mộ Tư vội vàng nhìn về phía đại nhân Sephiroth, nào ngờ Tát Tư lại cũng chỉ khích lệ cười cười với .

      Lý Mộ Tư tuyệt vọng.

      Trời ơi! Mấy người có khẩu vị nặng thế chứ?

      Lý Mộ Tư trợn mắt hốc mồm.

      Khi bị đám gia súc bao vây, Lý Mộ Tư chợt nghĩ ra, thiếu chút nữa á mồm chửi má nó: mà. . . . trời ơi ơi ơi ơi ơi ơi! rốt cuộc biết lúc nãy ăn cái gì rồi ! Trứng đó! Cư nhiên là "Trứng" đó! ! !
      fujjko thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 8





      Nếu như cạnh tay cây súng, có lẽ bắn thủng đầu của bọn nó trong khoảnh khắc bọn dã thú nhào lên —— giết con đủ vốn, giết hai con có lời; nếu như cây đao, nắm chặt nằm vật xuống, cho đến phút chc bị xỏ xuyên, cho đến khi những dã thú này lộ ra cái bụng mềm mại của chúng đâm mạnh vào trái tim của bọn nó.

      Chỉ tiếc có gì cả, cho nên Lý Mộ Tư chỉ sợ hãi căng cứng thân thể, từ bỏ giãy giụa vô vị —— mới phải sợ! . . . . chỉ là xem xét thời thế!

      Nhưng rất nhanh, Lý Mộ Tư liền đ mặt phát mình tự mình đa tình —— đám thú dữ kia mặc dù hưng phấn đến mức từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu ừng ực, cả đám hai mắt tỏa sáng, nhưng hề có ý đồ xâm phạm , uhm. . . . Nhiều lắm là dùng lỗ mũi ướt nhẹp lạnh dằng dặc của chúng đẩy hai chân ra, đưa đầu vào dưới váy liếm liếm ngửi ngửi cái gì, . . . . Cho dù có ai an phận muốn cởi quần lót của ra, cũng chẳng qua vừa mới hưng phấn phát ra thanh uông uông, sau khắc, bị con thú dữ khác chen tới nhe răng hung ác đụng bay ra.

      Thấy từng con thú dữ gào khóc kêu đến rồi lại . . . .

      Chẳng. . . . Chẳng lẽ đạt đến mức. . . trời đất đều dung sao?

      Trời ! ràng còn là xử nữ thuần khiết, thẹn thùng ~

      Lý Mộ Tư trợn mắt cứng lưỡi, xấu hổ quẩy người cái, đầu ngón chân lập tức bị thứ ướt nhẹp thuần khiết liếm. . . . Liếm lên.

      Lý Mộ Tư sợ nhột nên lắc ngón chân, rụt chân, uốn éo người lăn lộn, lại nhìn trúng đôi tròng mắt màu vàng sáng của con chó Samoyed quen thuộc.

      Chú ý tới tầm mắt của Lý Mộ Tư, chó Samoyed cũng nhìn lại cái, nhếch miệng, nhe răng cười xấu xa, khi Lý Mộ Tư run sợ nhìn soi mói nó dùng hàm răng sắc bén giống như dao găm nhàng ngậm chân trần của , đầu lưỡi dài quấn quấn, ngậm hết cái chân của vào trong miệng.

      Trời. . . . Trời ơi! mặc bikini nên chân đất cả ngày rồi đó! Dù bị hôi chân, vậy. . . . Cũng thể bảo đảm có đạp lên vật bẩn gì nên đạp hay .

      Lý Mộ Tư mở to hai mắt, chỉ sợ chó Samoyed bị vật bẩn gì làm choáng, cắn cái.

      đùi chợt lạnh, toàn thân cao thấp giống như đều bị tập kích, hoàn toàn biết nên bảo vệ áo ngực da thú yếu ớt ở ngực bị đầu lưới lớn liếm hay là nên ngăn cản cái đuôi đầy lông biết từ nơi nào đưa qua, chà dọc theo quần lót của đến trong chỗ kín của , Lý Mộ Tư luống cuống tay chân nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cái đuôi màu xanh lá cây cực quen mắt lặng lẽ, lén lén lút lút dây dưtheo cổ chân của , vỗ bành bạch hai cái chút khách khí quét cái đuôi càng ngày càng quá đáng ra, rồi lại dùng tốc độ nhanh hơn dây dưa đến bắp đùi của . . . .

      Lạnh quá, xúc cảm trơn láng làm cả người Lý Mộ Tư nhất thời nổi da gà, đột nhiên rùng mình cái —— coi. . . . Coi như cái đuôi kia dính đầy "Chất lỏng" ướt nhẹp làm rất thẹn thùng bắn rất quen, cũng tốt hơn loại cảm giác làm sống lưng người ta rét lạnh này. . . Tốt! Đuôi. . . . . . Cái đuôi kia, nên. . . . nên tiếp tục . . . . Đến đây ! . . . . quen rồi!

      Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt, hoàn toàn thần phục thế giới lạ có khẩu vị nặng này.

      Cái đuôi rắn màu xanh lá cây như cảm nhận được sợ hãi của , nên nhàng đụng cái bắp đùi mảnh khảnh của , sau đó ngượng ngùng cuốn lại, khều khều, lắc lắc, sau đó nhanh chóng chui xuống dưới váy , chỉ lộ ra thứ gì đó đung đưa dưới váy mỏng.

      Lý Mộ Tư lặng yên: ". . . . . ." Bỉ ổi như thế, đây mới là "Giấu" sao?

      Nhưng khi bị vòng thú dữ bao vây, toàn thân cao thấp cho dù là chỗ đó cũng bị liếm ướt nhẹp, cảm giác sợ hãi lại dần dần bị động tác nhân tính hóa đó loại bỏ —— nặng. . . . khẩu vị nặng cứ tới nữa cho quen! mới phải bởi vì ăn tròn tròn mà đói khát đến mức chỗ đó lúc mở lúc khép! Thẹn thùng ~

      Chó Samoyed cũng bất mãn vì lực chú ý của Lý Mộ Tư bị con rắn ngu ngốc hấp dẫn , lập tức nặng nghiến đầu ngón chân cái.

      Lý Mộ Tư ừ hừ nghiêng đầu trừng tới, đầu lưỡi của chó Samoyed lại chợt cong lên, đầu lưỡi thô ráp phớt mạnh qua lòng bàn chân của Lý Mộ Tư —— Lý Mộ Tư kịp chuẩn bị giật mình cái, trợn to hai mắt kẹp chặt hai chân, đáng tiếc kịp rồi !

      Nghiên cứu y học nước ta tỏ , bàn chân chỉ là điểm khởi đầu của kinh Túc Tam , còn là chỗ kết thúc của kinh Túc Tam Dương, mắt cá chân trở xuống có 33 huyệt vị phân bố, ngũ tạng lục phủ tứ chi bách hài đều có phản xạ đối ứng và huyệt vị ở bàn chân. Huyệt vị ở hai chân tổng cộng là 66 huyệt, chiếm 1/10 huyệt vị

      . . . . như vậy mới phải muốn giải thích cái gì đâu (nghiêm nghị ing), chỉ muốn dùng khoa học để thuyết minh, hậu môn của co rút, chỗ đó đột nhiên chảy nước ra, chỉ. . . . Chỉ là phản ứng bình thường khi bị kích thích!

      Dòng nước này vừa tràn ra, Lý Mộ Tư liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngay cả đầu ngón chân cũng chút hơi sức. Đám thú dữ chung quanh đều động động lỗ mũi, hưng phấn tựa như đều ăn trứng.

      Lý Mộ Tư cũng muốn nhúc nhích, nằm xuống mặc cho vò mẻ lại sứt, miệng rầm rì —— mặc dù. . . . Mặc dù bị đám dã thú bao quanh nhưng. . . . Nhưng. . . . Chỉ cần trái tim mạnh mẽ, là có thể giống như đại nhân Sephiroth mà luông thích! Thẹn thùng ~

      Chỉ tiếc, có lẽ khi còn bé làm quá nhiều chuyện thất đức như ném sâu vào trong đũng quần của nam sinh, nên Lý Mộ Tư cuối cùng bị báo ứng —— cái đuôi mềm quấn ở chân lén lén lút lút chui vào dọc theo bắp đùi của , phát Lý Mộ Tư có chống cự, lập tức vui mừng đổi thành đầu rắn quấn tới, lưỡi rắn càng thêm hưng phấn lè ra.

      Nước ở chỗ đó vừa vặn chảy ra, Tư Nạp Khắc gần nguồn nước lập tức ngửi được mùi hương nồng đậm kích thích, quá mức. . . . Thậm chí còn " cẩn thận" nếm được!

      Đầu rắn lắc lư thẹn thùng ~

      Vì vậy. . . . . .

      Xoạch ——

      Lý Mộ Tư nằm thả lỏng tay chân, lại có thứ gì chợt rơi người của .

      Tầm mắt lướt qua cup 34C phập phồng theo hô hấp của , Lý Mộ Tư hí mắt nhìn.

      Chốc lát sau. . . . . .

      liền đột nhiên kinh hãi trợn to hai mắt —— con rắn to màu xanh lá cây kia cư nhiên trong chớp mắt liền thay đổi thành người đàn ông t có mái tóc dài màu xanh lá cây ở trước ánh nhìn chăm chú của ! ! !

      Gào khóc gào khóc ——

      Lý Mộ Tư nhất thời eo nhức, lưng đau, đứng cũng mạnh mẽ, lập tức bò dậy, chỉ vào người đàn ông mặc dù có cơ bắp vạm vỡ, nhưng nhìn thế nào cũng giống con người lắm, run rẩy ra lời: "Cậu cậu cậu cậu cậu cậu. . . ."

      Mẹ, có quái a a a a! ! !

      Tư Nạp Khắc mới vừa biến thành hình người vô tội nháy nháy mắt, lắc lắc cái hông đột nhiên còn linh hoạt lắm, chạy về phía Lý Mộ Tư, vui mừng kêu: "Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư. . . ." Sau đó té ngã đất.

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Tư Nạp Khắc vặn vẹo, hồi lâu, cuối cùng kịp phản ứng, quá thích ứng duỗi chân ra, dùng cả tay chân lâu mới bò dậy, lưu loát nhào tới trước nhấn Lý Mộ Tư ngã xuống đất, dán sát cup 34C của Lý Mộ Tư, cọ mạnh hồi, hạnh phúc vô cùng: "Ưmh ưmh, mềm, ấm ừ, Tư Nạp Khắc cực kỳ thích!"

      . . . . . . Lý Mộ Tư vẫn cứng ngắc ở nơi nào, đầu óc rối loạn.

      Đáng tiếc, đợi Tư Nạp Khắc cọ thỏa mãn, cái đuôi dài tráng kiện tuyết trắng đột nhiên đâm mạnh tới.

      Bị thân thể to lớn của chó Samoyed va chạm, Tư Nạp Khắc vừa mới biến thành hình người nhất thời phản ứng được kêu thảm a a rồi bị đụng bay ra ngoài. Ngay sau đó chó Samoyed lật người, liền nhấn Lý Mộ Tư ngã xuống đất, đối mặt cặp mắt đờ đẫn của Lý Mộ Tư.

      Lần này, khi Lý Mộ Tư tuyệt đối nháy mắt nhìn chăm chú, con chó màu trắng khổng lồ nhanh chóng biến thành người đàn ông trần truồng khôi ngô, tóc bạch kim mắt vàng, ánh mắt sắc bén.

      Lý Mộ Tư càng cứng ngắc, nghiêng trong bão tố: mẹ! quái thành đống a a a!

      bụng chợt ngứa, Lý Mộ Tư nằm ngửa mặt đất tiếng động hô hào thấy có đồ vật gì đó khoác lên bụng , dù hiểu được " nên nhìn! nên cúi đầu! Tuyệt đối hối hận!", Lý Mộ Tư lại quản được hai mắt của mình, chưa từ bỏ ý định liếc cái xuống dưới, thoáng chốc mắt mù —— chỉ thấy cái khổng lồ khóa ở bụng của ! ! !

      Nhìn hình hào, hình thể, hai phe địch ta vô cùng chênh lệch!

      Lý Mộ Tư khẽ run rẩy, răng răng dưới đụng nhau răng rắc —— hoàn toàn hi vọng thấy thứ "Cứng rắn" này! Hoàn toàn !

      Nhìn đám đàn ông cao lớn cách đó xa, nhìn lại người vừa đụng ngã mình, rốt cuộc hLý Mộ Tư ậu tri hậu giác ý thức được đây là thế giới khổ ép thế nào liền ưhm tiếng, cứ như vậy hạnh phúc hôn mê bất tỉnh sau khi bị người đàn ông trần truồng tóc bạch kim mắt vàng đụng ngã.

      Về phần diễm phúc, hay là bị phạt ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao càng đau) sau hãy !

      Tang thương nhắm mắt rơi lệ ing

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 9





      Lý Mộ Tư nhắm mắt lại giả chết ở giường, thỉnh thoảng hí mắt rình coi, những mái tóc đầy màu sắc kia ánh vào mắt làm càng thêm kiên định giả làm đà điểu.

      Mễ Hiết Nhĩ có gương mặt trẻ con, ánh mắt màu hổ phách tỏa sáng, khoa trương ôm mặt lớn tiếng hỏi Lạc Nhĩ: " ? ? Mộ Tư khiến gần nửa thiếu niên trong bộ lạc thành niên à? Quá lợi hại! Lần đầu tiên em nghe đó!"

      —— rơi lệ. . . . Lợi hại cái gì, quá. . . . Quá nặng miệng! Cơ nghe gì cả! nghe! Cụp tai ing

      Lạc Nhĩ kiêu ngạo hất cằm lên, tựa như người chảy đầy "dịch" là : "Đó là đương nhiên!" Thuận tay vỗ lên tấm lưng cao lớn của em trai, che miệng cười ngừng, "Ma Da nhà cũng là nhờ Mộ Tư mới được thành niên, làm sao có thể ràng! Phải , Ma Da? thấy được em. . . . Há há. . . ." mặt Lạc Nhĩ lộ ra nụ cười xấu xa "Em hiểu! Hiểu rồi đó!", rồi tiến tới đụng đụng bả vai Ma Da.

      Thân thể khôi ngô của Ma Da nhúc nhích, nhưng tròng mắt màu vàng sáng của lại liếc qua, sau đó giơ tay lên, nhàng phủi phủi bả vai hề dính bụi bậm rồi tiếp tục ngồi ở bên giường chơi tóc ngắn của Lý Mộ Tư.

      Lạc Nhĩ ngẩn ngơ, đỉnh đầu toát ra luồng khói dầy đặc: "Wey wey Wey! Tiểu quỷ thúi như em có thái độ gì! A a à? Vì sao em trai của tôi hề đáng thế này! Trưởng thành rồi vẫn có tính khí xấu? đánh em! đánh em!" Lạc Nhĩ bị thái độ của làm nghẹn, ngừng giơ chân huơ quyền nhảy lên nhảy xuống gào khóc kêu loạn.

      Phí Lặc bên cạnh chỉ sợ lại bị Lạc Nhĩ kéo ra bức đánh trận với Ma Da, vội vàng xoay đầu tùy tiện nhìn nơi nào đó, vuốt đầu cười há há ngây ngô.

      —— Gương mặt Lý Mộ Tư ửng hồng, níu chăn da thú lại, nhanh chóng nhắm chặt đôi mắt vừa hí ra đường : ngượng ngùng cái . . . . Cái gì, . . . . đâu có đâu! Nhớ tới lúc bị dã thú liếm chỗ đó, đâu có đâu! ! Nghĩ đến nước dịch lần đầu tiên mất rồi, đâu có đâu! có! ! !

      Cũng ngay lúc đó, đôi tai hơi nhọn giấu trong mái tóc bạch kim của Ma Da hơi run lên, bắt được tiếng va chạm rất phát ra dưới chăn da thú, nhất thời hí mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư nằm, sau đó nhàng, nhàng nhướng đuôi lông mày —— Lý Mộ Tư nhắm chặt hai mắt biết chút nào.

      Tát Tư sớm quen đời sống, lại lớn tuổi hơn những người khác chút, nên dĩ nhiên lo lắng sức khỏe của Mộ Tư đầu tiên: "Tại sao Mộ Tư còn chưa tỉnh? Có vấn đề gì ?"

      " biết. . . . ?" Lạc Nhĩ chần chờ, "Hya là khiến nhiều thiếu niên trưởng thành trong lần nên tiêu hao quá nhiều thể lực?"

      Tư Nạp Khắc ngó dáo dác rình coi ở cửa ra vào lập tức lắc đầu lớn tiếng trả lời: " có! Tư Nạp Khắc rất nhàng! có tổn thương Mộ Tư!"

      Lạc Nhĩ: ". . . . . ." Cam chịu quay đầu lại, thấy Tư Nạp Khắc bởi vì hình thú mà có vẻ hơi mảnh khảnh, lại vì vừa mới trưởng thành mà thỉnh thoảng phải uốn éo eo, nhất thời thích ứng nên nhắm chặt mắt, quả quyết mà nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Mễ Hiết Nhĩ, quan sát hồi, sau đó hỏi, "Lần đầu tiên em tiết dịch có mấy thiếu niên trưởng thành?"

      Mặt Mễ Hiết Nhĩ đỏ lên, liếc thấy trong nhà gỗ còn có nhiều giống đực khác, vì vậy lâu mới ngại ngùng vươn ra hai đầu ngón tay.

      Tin rằng cảnh tượng đàn thú tiến hóa hùng vĩ lúc Lý Mộ Tư tiết dịch lần đầu, cho dù là Mễ Hiết Nhĩ có tính trẻ con cũng khó biết xấu hổ, vì vậy bên ngoài mạnh bên trong yếu ưỡn ngực cái chống nạnh hỏi Lạc Nhĩ: "Em. . . . Em rất nỗ lực! Lạc Nhĩ biết còn hỏi em, sao?"

      Lạc Nhĩ nghe vậy liền ho khan hồi, tầm mắt chạy loạn khắp nơi, Mễ Hiết Nhĩ cũng bỏ qua cho , đôi mắt trừng to. Lạc Nhĩ chỉ có thể phẫn hận nguýt nhìn Phí Lặc cười khúc khích hòng cho qua, cắn răng nghiến lợi : "!"

      Mễ Hiết Nhĩ lập tức hài lòng, gật gù hả hê: "Ai nha, ra em phải yếu nhất! là quá tốt!"

      Lạc Nhĩ bị nghẹn, sau đó phẫn hận hỏi Tát Tư phát tốt nên bắt đầu rút lui ra cửa: "Tát Tư sao?"

      Tát Tư lui được nửa cười gằn tiếng, lảng ra chuyện khác: "À. . . . Da thú ít ngày trước Ân Lợi Nhĩ đưa đến còn chưa xử lý, tại rãnh rỗi, về trước đây."

      Mễ Hiết Nhĩ và Lạc Nhĩ liếc nhau cái, đồng thời nhào tới, trái phải giữ lấy Tát Tư, cùng nhau lắc đầu cười xấu xa: " được! Chúng em đều , Tát Tư cũng được chạy!"

      Tát Tư liếc hai cái, rồi quay đầu lại, quả nhiên thấy Ân Lợi Nhĩ vĩnh viễn ở cách đó xa như hình với bóng.

      Tiếp thu được ánh mắt cầu cứu của Tát Tư, Ân Lợi Nhĩ chần chờ lát rồi sải bước vào, đáng tiếc Mễ Hiết Nhĩ và Lạc Nhĩ mới để ý tới đâu —— cũng tin dám tùy tiện tổn thương giống cái!

      Lạc Nhĩ thẹn quá thành giận thậm chí hung hãn nâng chân lên cao, đặt lên lồng ngực rộng rãi của Ân Lợi Nhĩ, ngăn lại, trong miệng vẫn còn oa oa kêu to: "Phí Lặc giỏi! để em bị người ta khi dễ sao?"

      Mễ Hiết Nhĩ cũng giúp sức, giương nanh múa vuốt gọi: "Ân Lợi Nhĩ dám! dám khi dễ chúng tôi à!"

      Dù là Ân Lợi Nhĩ từ trước đến giờ trầm mặc ít đến mức người ta phải sợ cũng trợn tròn mắt, cũng có cách gì với hai người này.

      Tát Tư thở dài tiếng, thỏa hiệp cười khổ: "Được rồi, hai người, chính là Ân Lợi Nhĩ và Mễ Già Lặc. Đó là chuyện xảy ra khi lầm vào rừng rậm Mộ Sắc, khi đó gặp được hai em Mễ Già Lặc. Vốn cho rằng bị dã thú ăn mất, ngờ lại là hai con thú nhân chưa trưởng thành."

      Lạc Nhĩ sờ cằm cười xấu xa: "Ai nha ai nha, nhưng cuối cùng vẫn bị ‘ ăn hết ’ mà! Hở, Mễ Hiết Nhĩ?"

      Mễ Hiết Nhĩ vội vàng gật đầu, gương mặt trẻ con cũng có thể cười đến hết sức bỉ ổi.

      Tát Tư có hăng hái cười khan, đẩy tay của hai tên vô lại ra: "Được rồi, phải về, có gì cần giúp nhất định phải tới biết. Mộ Tư tỉnh lại cũng nhớ cho biết."

      Lạc Nhĩ phát đúng, nhất thời ngượng ngùng: "Tát Tư. . . . . . . . ?"

      Tát Tư lắc đầu cái.

      Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ liếc nhau cái, đồng thời cúi đầu: " xin lỗi Tát Tư, chúng em cố ý."

      Lạc Nhĩ còn khuyên : " mình cũng đâu cần sống khổ cực thế chứ Tát Tư, Mễ Già Lạc là vì bộ lạc mới. . . . Tất cả mọi người chăm sóc , tại sao nhất định phải sống mình?"

      Tát Tư cười, tóc dài màu bạc được buộc lỏng sau lưng, ánh nắng sáng sớm chiếu vào làm phát ra màu sắc sáng bóng: "Bởi vì cảm thấy giống cái nhất định cần giống đực chăm sóc! Đúng vậy, chúng ta mạnh mẽ bằng giống đực, nhưng cũng phải tay trói gà chặt! Em xem, giống bây giờ, dù sống hơi khổ, nhưng hái trái cây thảo dược, cũng hoàn toàn có thể sống được. Huống chi còn có bộ lạc chăm sóc mà? cần lo lắng cho ."

      Mễ Hiết Nhĩ khó hiểu nhìn lén Ân Lợi Nhĩ cái, phát sắc mặt của Ân Lợi Nhĩ khó coi cực kỳ, vì vậy ngập ngừng: "Nhưng sống mình, phải quá đơn sao? Hơn nữa Ân Lợi Nhĩ. . . ."

      Tát Tư dùng ánh mắt ngăn trở lời kế tiếp của .

      Lý Mộ Tư len lén hé mở mắt ra nhìn, trong lòng thầm ủng hộ Tát Tư, hơn nữa còn sinh ra rất nhiều đấu chí —— quả nhiên! Đại nhân Sephiroth vĩnh viễn là thần tượng thần tượng nhất! Mắt lấp lánh!

      So với đại nhân Sephiroth, còn thoải mái hơn nhiều! Nắm quyền!

      Được rồi! Về sau, phải tỉnh lại! Khiến dũng cảm chạy như bay về phía trời chiều!

      Nhân. . . . Nhân thú cái gì, dầu gì còn có bề ngoài giống người! Sợ cái gì mà sợ!

      Trong nháy mắt Lý Mộ Tư sục sôi rồi !

      sôi trào, chợt chân bị người nào đó bắt được, ánh lửa vừa nhôcủa Lý Mộ Tư lập tức tắt sạch sẻ.

      Cảm thấy bàn tay kia ôm trọn cả bàn chân của trong lòng bàn tay, siết chặt sờ sờ, vuốt vuốt. Phát phản ứng của phải rất mãnh liệt, bàn tay vuốt vuốt kia liền sờ vào giữa lòng bàn chân , khi Lý Mộ Tư run sợ trong lòng, đầu ngón tay đưa ra ngoài, nhàng sờ sờ.

      "Ha ha ha ——" Lý Mộ Tư trời sanh sợ nhột nháy mắt bắn lên.

      Bẹp ——

      Hai môi kề nhau.

      Lý Mộ Tư cứng đờ, mở to mắt nhìn đôi tròng mắt vàng sáng gần trong gang tấc.

      Người cả phòng cùng nhau quay đầu lại nhìn sang.

      Tư Nạp Khắc nháy mắt rơi lệ: "Ma Da mi mi mi. . . . Sao mi có thể! ! !"

      Lạc Nhĩ hưng phấn đến mức len lén nắm quyền, thầm khen: làm rất khá!

      Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt, cứng ngắc chậm rãi ngửa đầu ra sau.

      Mắt thấy sắp tách khỏi Ma Da, nào ngờ, Ma Da lại chợt duỗi lưỡi liếm cái.

      Lý Mộ Tư nhất thời che miệng trợn to hai mắt —— gào khóc gào khóc! Tại sao có thể! Con chó thúi khốn khiếp! nếm được đầu lưỡi của rồi!

      Tư Nạp Khắc lắc mông vọt vào, mắt đỏ thắm lã chã chực khóc, kêu thê thê thảm thảm cực kỳ bi thương: "Ô ô, Mộ Tư ——! Tư Nạp Khắc bảo vệ em!"

      Cả người Lý Mộ Tư run lên, mặt kinh hãi rụt về phía sau: mặc dù vị này vì là loài rắn nên hơi mảnh khảnh, nhưng mà, dầu gì cũng là người đàn ông cao hơn hai thước! Hiệu quả này. . . . Hoàn toàn có thể sánh với Lạc Nhĩ!

      làm ho người ta. . . . . . • lạnh • mà • run!

      Oh, Thiên Lôi ơi!

      cảm thấy, so với chạy như bay về phía trời chiều, nên thay đổi "tam quan" (cách nhìn về thế giới, cách nhìn về cuộc đời, cách nhìn về giá trị) của hơn —— ôi cái thế giới có giới hạn này! Giơ ngón giữa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :