1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK KHI PHỤ NỮ XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NAM (Tư Đồ Yêu Yêu) - (78c) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 55





      Chẳng được bao lâu, từng con thỏ liền thò đầu ra khỏi phòng.

      Đối với việc bị mọi người thấy được hình thú cường tráng lắm của họ, đám thỏ hiển nhiên có chút xấu hổ, gương mặt nào cũng ửng đỏ, cộng thêm da bọn họ mềm mại, màu da trắng nõn, lại thuộc kiểu người thú nhanh nhẹn, cho nên dáng vẻ mảnh khảnh, đám thỏ này đều là mỹ nam trăm phần trăm, hết sức đẹp mắt, dáng vẻ ngượng ngùng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào này, khiến Lý Mộ Tư nhìn mà mắt lấp lánh.

      Đám thỏ ngó dáo dác hồi, lúc này mới kì kèo mè nheo từ trong phòng nhích ra ngoài, cúi đầu di chuyển đến giữa các người thú.

      Mùi máu tươi nồng đậm tích lũy quanh năm người đám người thú khiến mấy động vật ăn cỏ rụt cổ đứng đó, mặc dù hiểu mọi người đều cùng bộ lạc, nhưng thiên tính của động vật khiến lá gan của bọn họ có biện pháp lớn hơn.

      Dưới đa số ánh mắt áp lực nhìn soi mói của mọi người, đám thỏ thiếu chút nữa khóc lên, cuối cùng len lén dùng ánh mắt trao đổi lát, đám thỏ xấu xa đồng loạt lén lén lút lút duỗi ra ngón tay, thọt ngang lưng Mễ La, đẩy Mễ La từ trong đội ngũ ra ngoài.

      Sau khi làm động tác này, đám thỏ ngoài mặt vẫn duy trì động tác cúi đầu, dáng vẻ mềm mại lại khéo léo.

      Mễ La chưa kịp chuẩn bị bị đẩy ra khiến trái tim bé nhảy lên kịch liệt thình thịch, đỉnh đầu, đôi lỗ tai trắng non mềm cũng xông ra.

      Mễ La nhanh chóng che đỉnh đầu, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu, liếc mắt liền thấy được Ốc Mỗ trong đám người.

      cao lớn lại khôi ngô, da là màu cháy vàng giống như thịt hươu nướng chín bốc khói, từng khối bắp thịt khổng lồ nhô ra dễ thấy, tạo thành đường cong lưu loát, khiến chỉ khoanh tay đứng đó, cũng có vẻ vô cùng uy vũ, uy vũ đến mức khiến tọc Thỏ trời sanh yếu ghen tỵ —— Mễ La nhìn chằm chằm bắp thịt của Ốc Mỗ, chua chát

      Ốc Mỗ lại như nhìn thấu tâm tư của , nhe răng cười với tiếng, hàm răng trắng hếu vô cùng sắc bén, tỏa sáng lấp lánh, tựa như con dao con, Mễ La nhìn mà run cái, thiếu chút nữa che cái mông —— ô ô, Ốc Mỗ là tên biến thái, rất thích cắn cái mông của ! Còn cái mông của vừa trắng vừa tròn cắn rất vui, ô ô. . . . . .

      Bị Ốc Mỗ kích thích, dũng khí của Mễ La lập tức liền lên tới —— mặc dù tộc Thỏ bọn họ rất yếu, mặc dù luôn bởi vì là động vật ăn cỏ mà run lẩy bẩy theobản năng, nhưng dù là giống đực nào cũng thiếu hụt dũng khí, tựa như thời điểm chiến đấu với Tề Cách Nhĩ, bọn họ cũng dám nhảy ra ngoài.

      Mễ La lập tức ngửa đầu lên, nắm quả đấm, đối mặt với bọn người thú cao lớn này: "Việc này, ra có vấn đề gì, chung quanh bộ lạc của chúng ta đều có rất nhiều rất nhiều Tư Ba Đạt. Các cũng biết, tộc thỏ chúng tôi rất yếu, có cách nào chiến đấu với người thú khác, cho nên. . . . Cho nên. . . . . ."

      thanh của Mễ La càng ngày càng , hề phát dưới ánh mắt nhìn soi mói càng lúc càng sáng của các người thú, cặp chân của lại bắt đầu run rẩy.

      mạnh mẽ nuốt nước miếng cái: "Cho nên chúng tôi mới chận lại lối vào bộ lạc, để người thú và dã thú khác dám tùy ý vào. Các . . . . Các yên tâm , ở chỗ rễ hoa Tư Ba Đạt luôn có loại nấm màu tím mọc ra, hái loại nấm này phơi khô rồi mài thành phấn, đựng trong túi, đeo ở người, hoa Tư Ba Đạt công kích các . . . . . , tôi lừa các ."

      Mễ La vừa xong, liền ngồi xổm xuống, ôm đầu co rút thành cục, che mông run lẩy bẩy.

      "Ô ô, tôi láo, tôi cố ý, ô ô. . . . . ."

      Các người thú nhìn nhau, nghĩ ra, bọn họ rốt cuộc làm gì? Vi sao mấy con thỏ này sợ vậy, những người này rốt cuộc có phải giống đực ?

      Có người thú xì

      Lý Mộ Tư lập tức bay lên cước đá vào cái mông tên kia, cái bụng hơi nhô ra cản trở động tác của chút nào.

      Đối phương rít lên tiếng, mắt đỏ bừng xoay người lại, trong miệng la hét: "Tên khốn nào đánh lén!" Nhìn thấy là Lý Mộ Tư, người thú đáng thương lập tức jéo rũ trong ánh mắt hả hê của đồng bạn, xoa cái mông hừ hừ trong lòng: cha sai, giống cái quả nhiên đều là sinh vật hỉ nộ vô thường.

      Lý Mộ Tư khá hiểu đám thỏ, cho dù là ai, bị đám người thú như kingkong nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm, tim gan đều phải nhảy bùm hai cái, may mắn mới bị bệnh tim.

      Ốc Mỗ lại tới, cúi người xuống, vỗ cái vào cái mông của Mễ La, phát ra tiếng bốp, lúc này mới đưa tay giữ chặt Mễ La la lên, lăn qua lộn lại sờ soạng lần, nghi ngờ: " người cậu có nấm tím?"

      Mễ La đỏ mắt, ôm lấy cổ của Ốc Mỗ, xin lỗi nên lắc lắc cái lỗ tai vì sợ mà nhô ra, : "Ừ, việc này. . . . tộc thỏ của chúng tôi vốn có mùi của giống cái, . . . . phải vậy thể nào giả trang thành giống cái."

      Mặt của đỏ lên, hiển nhiên cũng thấy chuyện giả làm giống cái vinh quang cỡ nào: "Khi chúng tôi biến thành hình thú, loại năng lực này mạnh hơn nhiều lắm, cho nên. . . . Loài thực vật có nhiều trí khôn như Tư Ba Đạt, rất dễ dàng bị lừa gạt bọn họ công đánh chúng tôi."

      "Ừ! Đúng thế!" Mấy con thỏ khác ngừng gật đầu, chứng minh cách của Mễ La có sai.

      Hoắc Khắc nghe được gật đầu liên tục: "Oh, đẹp trai như vậy à, cũng sắp bằng nửa đại gia Hoắc Khắc rồi."

      Tư Nạp Khắc lập tức kịch liệt đả kích : "Hứ! Cậu tính là gì?" Liếc mắt nhìn tỏ vẻ khinh thường vô cùng.

      Đáng tiếc, tự luyến của Hoắc Khắc sâu tận xương tủy, bất luận kẻ nào cũng cách nào đả kích được

      Chỉ thấy thương hại vỗ vỗ vai Tư Nạp Khắc, tràn đầy đồng tình : ", cần ghen tỵ, mặc dù cậu có cách nào đạt tới trình độ tuấn như đại gia Hoắc Khắc, nhưng cố gắng chút, miễn cưỡng đủ nửa vẫn có thể. Chắc chắn có nhiều giống cái biết thưởng thức vẻ đẹp của đại gia Hoắc Khắc, mà mắt kèm nhèm coi trọng cậu."

      Tư Nạp Khắc ngẩn ngơ, đỉnh đầu bắt đầu bốc khói, lập tức giương nanh múa vuốt, chỉ vào Hoắc Khắc hét lớn: "Cậu cái gì? Cái gì! Tên khôn kiếp! Tôi muốn khiêu chiến cậu! Tôi muốn quyết đấu với cậu!"

      Hoắc Khắc hời hợt nghiêng người , ngón tay cuốn lấy lọn tóc đỏ như lửa của mình, thở dài nhìn trời 45°, trầm lặng : ", đại gia Hoắc Khắc thể đánh bại lòng tự tin của cậu, cảm ơn đại gia Hoắc Khắc nhân từ !"

      Tư Nạp Khắc: ". . . . . ."

      rốt cuộc chịu được, trọng thương bổ nhào.

      —— đây, chính là trong truyền thuyết. . . . . . Giết người vô hình!

      William rốt cuộc bị hai con sói nhiệt tình liếm láp loạn xạ đến mức chịu nỗi nữa cũng vừa lăn vừa bò tới đây, nhìn quanh trong chốc lát, nhón chân lên nhích tới gần bên cạnh A Lạc có vẻ dịu dàng thiện lương nhất.

      lau nước miếng mặt, ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi tai thỏ lắc lư đỉnh đầu Mễ La, lập tức trợn mắt há hốc mồm, tay run run chỉ mắng to: "Ôi mẹ nó! đôi gay? Còn. . . . Còn con mẹ nó chơi tai thỏ?"

      thể trách kinh ngạc, luôn cho rằng, mình đủ đứng đắn, đủ nặng miệng, ngờ ngờ, người ở chỗ này còn nặng miệng hơn! Chơi gay , còn quần thể vây xem thỏ gay!

      Nghĩ đến từ gay, William yếu ớt che kín ngực, sợ trừng hai mắt —— chàng trai tuấn như , chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . .

      . . . . chứ?

      William cố gắng cho mình chút xíu lòng tin, đột nhiên cảm thấy, kế hoạch chạy trốn của phải tăng nhanh. Nhưng, nhìn vòng thực vật giương nanh múa vuốt quanh bộ lạc. . . .

      William nức nở ngồi chồm hổm, chảy xuống hai hàng lệ . . . .

      Làm thủ lĩnh, vừa nghe đám thỏ xong, Ma Da lập tức nhận ra được chỗ tốt của hoa Tư Ba Đạt, cũng hiểu tại sao Tộc Thỏ yếu có thể sống được.

      Nếu như trước kia bộ lạc chính là nàng mở rộng tấm lòng đứng đầu đường chờ khách, như vậy, bây giờ bộ lạc quả chính là liệt nữ trinh tiết ôm bom trong ngực, ai muốn sờ vào phải chuẩn bị tâm lý nổ banh xác —— dĩ nhiên, ví dụ này tuyệt đối xuất từ Lý Mộ Tư càng ngày càng có hạn cuối.

      Mà bộ lạc nếu như có thứ này bảo vệ, tự nhiên, về sau mỗi ngày những giống đực ra ngoài săn thú có thể nhiều hơn nửa, phối hợp với nhau, chẳng những nguy hiểm thấp hơn, còn có thể bắt được nhiều con mồi hơn, khi mùa mưa, cũng cần lãng phí nhiều thời gian cho việc săn đuội, tất cả mọi người có thể vùi ở trong sơn động cố gắng "này nọ í é í é", sinh ra nhiều đời sau hơn, đào tạo nhiều thợ săn hơn, cứ tuần hoàn như thế. . . .

      Ma Da chỉ cảm thấy con đường bằng vàng kéo dài trước mắt —— chừng bao lâu, bộ lạc Mộ Sắc có thể trở thành bộ lạc lớn, sau đó ra rừng rậm Mộ Sắc, chiếm lĩnh mảnh đất phì nhiêu, đoạt thêm nhiều giống cái cho những thanh niên lớn tuổi chưa cưới trong bộ lạc. . . .

      Dù Ma Da luôn bình tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn trẻ tuổi, từ trước mùa mưa mới bắt đầu tạm thay mặt tộc trưởng, lúc này, nên trái tim mạnh khỏe liền có tiền đồ đập thình thịch trong lồng ngực.

      Lý Mộ Tư luôn đứng cạnh ồ lên tiếng, lấm lét nhìn trái phải hai lượt, mới kinh ngạc xác định chỗ phát ra thanh quỷ dị này.

      Lén dò xét gương mặt đỏ lên của Ma Da, Lý Mộ Tư gãi gãi mặt, chân tướng thận trọng dán lỗ tai tới. . . . . .

      Thình. . . .

      Thình thịch. . . . .

      thanh cường tráng có lực càng ngày càng nhanh.

      Lý Mộ Tư len lén di chuyển bước chân, cách cái tên oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang này xa chút.

      Ma Da vất vả mới trấn định lại, may nhờ được Lý Mộ Tư huấn luyện, mới có thể cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu với đám thỏ cái: "Vậy tốt, hãy mau phơi khô nấm tím. Nhất định thể để cho tộc nhân bị ngộ thương."

      Đám thỏ cảm thấy đầu vai nặng trĩu đột nhiên hưng phấn nắm quả đấm, dùng sức gật đầu, gương mặt hồng hào: "Ừm! Hôm nay có thể chuẩn bị xong! Nấm tím sinh trưởng rất nhanh!"

      Đám thỏ đột nhiên cảm thấy mình có ích cũng rất cao hứng, ngay cả Mễ Nhã cũng vội vàng từ bên cạnh Bảo La chạy ra, đưa bàn tay ra, lấy cây nấm màu tím to cỡ trái banh tennis: "Xem, đây chính là nấm tím, chúng tôi bắt đầu đào được, rất nhanh có thể chuẩn bị xong."

      William ồ lên tiếng, đưa đầu qua, vui vẻ : "À, tôi biết cái này! Đây phải là Tiểu Phun ( loại nấm trong trò chơi Plans vs Zombie) sao?"

      Lý Mộ Tư nhìn lướt qua, đúng là giống!

      Lý Mộ Tư cảm khái nhìn William, nhiệt tình : "Ai nha ai nha, cũng chơi 《Plans vs Zombie》 à? Level của bao nhiêu?"

      William rốt cuộc có cảm giác đồng bệnh tương liên, kích động : "Chơi chứ, tôi rất lợi hại! Tùy tùy tiện tiện càn quét ngay!" xong ưỡn ngực lên, thuận tay liền muốn lấy cây nấm tímMễ Nhã kêu lên tiếng: "Đừng!"

      Đáng tiếc, đợi rút tay về, nấm tím bị William chộp vào tay.

      Lập tức, chỉ thấy nấm tím búng cái, màn sương mù màu tím theo đỉnh đầu cây nấm phun ra ngoài, phèo tiếng bay vào mặt William.

      William liền nhắm mắt, cặp chân nhũn ra như sợi mì, cả người lập tức mềm nhũn ngã mặt đất, phát ra tiếng phịch.

      Lúc này Mễ Nhã mới giải thích, mặc dù cũng có chút sững sờ: "Nấm tím này. . . . mọc xen kẽ với hoa Tư Ba Đạt, nhưng. . . . . Cũng phải là loài hiền lành, có. . . . Có tác dụng khiến người ta hôn mê, thường thường sau khi Tư Ba Đạt phát ra tiếng khóc trẻ con dụ con mồi tới, chúng phụt khói độc ra."

      Đôi mắt y hệt mã nạo đỏ của bỗng chốc nước mắt lưng tròng, vội vàng đảo quanh, nắm lấy tay của Bảo La mà quen thuộc nhất, vội la lên: "Tôi. . . . Tôi có phải gây họa?"

      Tát Tư nhanh chóng kiểm tra trạng của William, sau đó thở ra hơi, mỉm cười an ủi Mễ Nhã sợ hãi: "Yên tâm, có chuyện gì, tuy rằng bởi vì hoa Tư Ba Đạt quá nguy hiểm, tôi chưa bao giờ biết bên trong còn có loại nấm tím này tồn tại, nhưng kinh nghiệm của tôi cho tôi biết, William chỉ ngất . Nhưng tôi dù sao cũng hiểu độc tính của loại nấm tím này, có thể mời cho tôi biết, người trúng độc có bị nóng lên ?" Tát Tư vuốt thân thể William, nhíu mày cái.

      Mễ Nhã thiếu chút nữa co rút thành cục, mặc dù đám thỏ đều ở bên cạnh an ủi .

      Mễ La thay thế Mễ Nhã khóc thành tiếng trả lời vấn đề của Tát Tư: "Chuyện này. . . . Chúng tôi cũng phải rất ràng, bởi vì. . . . Bởi vì cho dù có người tự tiện xông vào bụi hoa Tư Ba Đạt, chúng tôi. . . . . Chúng tôi cũng dám đến gần những dã thú trúng độc để kiểm tra, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ." Theo nhát gan của đám thỏ, đây cũng là chuyện rất bình thường.

      Lý Mộ Tư vội vàng : "Ngày hôm qua bọn Ma Da bắt về mấy con hươu chân dài, phải đều còn sống sao? Lấy con ra ngoài thử xem thế nào?"

      Tát Tư tán thưởng gật đầu: "Quá tuyệt vời, cứ như vậy ! may là tại William có vấn đề gì lớn, chờ lát có chuyện."

      Mễ Nhã lau khô nước mắt, bò dậy nhanh: "Tôi !"

      em Tắc Nạp tha nâng William hôn mê nóng lên chạy vào trong nhà, cẩn thận đặt William ở giường.

      Nhưng, cũng lâu lắm, địa phương nuôi nhốt con mồi chợt vang lên tiếng thét chói tai của Mễ Nhã: " xong, hươu chân dài. . . . hươu chân dài phát tình rồi !"

      Trong lòng Lý Mộ Tư hồi hộp, nhanh chân chạy tới, liền nhìn thấy con hươu chân dài phát khùng trông nom con hươu chân dà bên cạnh cũng là giống đực, chỉ lo nhấc cái chân trước bò lên lưng của đối phương.

      Hươu chân dài nổi điên kêu to, điên cuồng dùng cái thứ căng cứng của mình đâm cúc hoa của con hươu vô tội, đáng thương khác, mặc cho con hươu chân dài vô tội giãy giụa như thế nào, như thế nào cắn nó, nó vẫn tinh thần bất khuất xông lên, thậm chí dùng cái sừng dài của mình đâm vào cổ con huơu kia, khiến cổ của đối phương đầm đìa máu tươi. . . . . .

      Lý Mộ Tư tay bịt miệng, quay đầu lại nhìn về phía William, mắt trừng to —— . . . . . . rốt cuộc có nên cứu vớt trinh tiết của vị đồng hương kia ? Quá. . . Quá con mẹ nó máu tanh rồi?



      Chương 56





      William từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm thấy cả người cực kì khó chịu, đầu có chút hỗn loạn, chỉ là, khi nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy mỹ nữ thích nhất nửa che nửa lộ làm dáng trước mặt .

      "Oh oh oh! Tôi biết ngay! Tôiay!" William hưng phấn đến huơ tay múa chân, "Đáng chết! Lúc trước nhất định là giấc mộng đáng chết! Hi, bảo bối, tới đây, tới đây để cho hôn cái, tâm linh của bị thương cần em an ủi!"

      William hưng phấn nhào tới, sau đó liền bắt đầu thét chói tai: "Fuck! Lông? Tại sao có lông? Đáng chết!" tội nghiệp trợn to hai mắt, phát mỹ nữ lẳng lơ lúc nãy còn lắc lư ngay trước mắt chớp mắt thay đổi thành người đàn ông mạnh khỏe khôi ngô lông ngực rậm rạp, mà tay của đặt ở phần ngực đầy lông của đối phương —— đối phương lại còn vô sỉ lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đá lông nheo với .

      William chỉ cảm thấy soạt tiếng, lông măng cả người đều bị dựng lên, yếu ớt trợn to hai mắt, sau đó dùng thanh yếu ớt đáng thương lẩm bẩm tiếng: "Cứu mạng, hai. . . . ."

      " đúng! Là mấy tên gay! Là bọn họ! Nhất định là bọn họ khiến mình gặp cơn ác mộng này!"

      William chóng mặt đến mức phân biệt thực tế và ảo giác, ôm lấy đầu liền ngồi xổm xuống.

      Chỉ là, nhờ vào kỷ xảo thuần thục của William, cả người nóng ran nên bắt đầu ra tay tự cởi quần áo của mình rồi, còn vừa cởi vừa kêu la: "Khốn kiếp! Người này là ai dẫn dụ đến? Tôi muốn trừ tiền lương của tên đó! Oh, tôi phải gọi ai tới? Julie? Diana? Kelly? Đáng chết, mặc kệ là ai, để cho tôi quên cơn ác mộng trước mắt này !"

      Hai con sói nằm ở bên cạnh William thấy động tác quỷ dị của bèn nhìn nhau, tai sói nhọn của Tắc Nạp run lên, trong mũi phát ra tiếng phì phì —— thể giải thích vì sao giống cái này vừa sử dụng tay của y sờ tới sờ lui lớp lông lưng , vừa thầm mấy câu ngổn ngang khó hiểu.

      Được rồi, có lẽ điều này quan trọng, quan trọng là, nếu như tay của y tiếp tục xuống dưới động. . . .

      Khụ, cũng dám bảo đảm có đại phát thú tính trước nhiệt tình của đối phương.

      Tắc Nạp vẩy đầu, miễn cưỡng híp lại ánh sáng xấu xa lộ ra trong đôi. nghiêng đầu, liếm liếm mu bàn tay William, thầm nghĩ chỉ có giống cái ngốc này mới cho rằng con thú cưng thành .

      So sánh với Tắc Nạp, Tắc Nạp Lí Tư gầy yếu hơn nhiều. Lông của màu xám bạc, nhưng so sánh với màu xám bạc của Tắc Nạp lông của sắc ràng ảm đạm hơn nhiều, tựa như kim loại mất vẻ sáng bóng —— đây là biểu kém cỏi từ khi sinh ra.

      Nhưng dù như thế, nằm ở bên cạnh William mơ mơ màng màng cũng dài hơn William nửa đoạn, thể trọng đạt tới 250 kí lô (được rồi, đây phải là con số tốt, nhưng tham khảo thể trọng của hổ Bangladesh trưởng thành cơ thể của chúng nó còn dài đến 2m9).

      Tắc Nạp Lí Tư nghiêng đầu, cằm đặti lưng của William, thỉnh thoảng liếm liếm lưng William.

      thể , William bình thường tập luyện vẫn rất tốt, cơ bụng sáu múi của chính là chứng minh mạnh mẽ —— dùng lời William đúng là, hoa hoa công tử cũng cần tiền vốn, đây chính là lực sống của bản thân! Đàn ông tai to mặt lớn dẫn theo mỹ nữ mà bạn từng gặp, có thể được gọi là hoa hoa công tử sao? Đó kêu là bao nuôi! Thuần túy chính là đại biểu cho người nhiều tiền thôi! Tôi có sức quyến rũ của bản thân, cần phân biệt!

      Đáng tiếc, William biết, vóc người bền chắc dễ nuôi sống của , khiến càng thêm phù hợp thẩm mỹ quan của thế giới này đối với giống cái, tỷ như. . . hai con sói háo sắc lớn tuổi chưa "ăn thịt" nằm bên cạnh .

      Mùi hương nhạt hơn mùi của người thú nhiều xông vào lỗ mũi Tắc Nạp Lí Tư, hành hạ vị sắc lang xử nam lớn tuổi này quá mức, từng đợt kích động mãnh liệt trào ra, khiến phát ra tiếng rên hơi khó chịu. Nhìn trai cái, sau đó cuộn tròn thân thể, nghiêng đầu, cong lưng lên, liếm cái chỗ cứng lên của mình —— đây chính là chua cay khi có giống cái phối ngẫu!

      ngờ, vừa lúc đó, William nằm lỳ ở giường chợt ngẩng đầu lên, cởi quần ra, hăng hái nắm quả đấm rống tiếng: "Ngao! nhịn được! Tới 3P ! Mặc kệ em là Anna, Juliet hay là phương đông đáng , cùng nhau hết ! Hôm nay bản thiếu gia bộc phát tinh thần, tuyệt đối có thể nhảy lên

      xong, liền vội vã nhào về phía Tắc Nạp.

      Tắc Nạp cũng phát đúng rồi, tròng mắt hơi híp, đột nhiên Hóa thành hình người.

      Quả nhiên, William cái gì lông mềm như nhung nữa, ngược lại ôm liền bắt đầu gặm gặm sờ sờ siết chặt, nhưng miệng vẫn oán trách ngừng: "Oh, em , gần đây em rèn luyện cơ thể rồi à?" Nhưng từ trước đến giờ đều ga lăng với mỹ nữ, vì vậy lập tức ngọt ngào dụ dỗ: "Mỹ nhân khỏe mạnh tồi." xong, mở to đôi mắt hơi hốt hoảng, nâng đầu Tắc Nạp lên, vất vả tìm đúng miệng liền hôn cái.

      Trong cổ họng Tắc Nạp nhất thời phát ra tiếng rống kích tình buồn bực.

      Là giống đực đều nhịn được!

      Tắc Nạp viện cớ cho mình, muốn xoay eo, lật người đè lên William, ngờ, William lại vỗ vào mông bành bạch hai cái, nhướng mày, nở nụ cười xấu xa, trêu đùa : "Hi, nàng, cảm xúc tệ nha!"

      xong, cũng nhịn được cơn nóng ran và kích động trong cơ thể, quơ quơ cái đó của liền bắt đầu lục lọi người Tắc Nạp tìm kiếm.

      Đầu óc Tắc Nạp nhất thời cứng lại.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 57





      William cũng mặc kệ nhiều như vậy, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm tùm lum, liền chuẩn bị vác súng ra trận. Tắc Nạp thầm mắng đáng chết, nhưng vừa nghiêng đầu, thấy Tắc Nạp Lí Tư, đột nhiên có ưởng.

      Người thú đều nhạy cảm, Tắc Nạp sớm phát William có hảo cảm với người thú.

      Đây là bệnh! Phải trị! Đây là phản ứng đầu tiên của Tắc Nạp.

      Dĩ nhiên, ở người thú xem ra, đó đích xác là bệnh —— có cảm giác với giống đực, chẳng lẽ muốn lên con đường bỉ ổi kinh khủng nhau với giống cái sao? Vậy chẳng những là bệnh, còn là lãng phí cách tàn nhẫn! Lãng phí!

      Giờ khắc này, Tắc Nạp chua cay nhắm mắt lại, rốt cuộc hạ quyết tâm. với Tắc Nạp Lí Tư: "Người này, lòng tự tin luôn thỉnh thoảng bành trướng quá đáng, dùng mềm quá thành công, vậy cũng chỉ có thể mạnh bạo thôi, Lí Tư, lên !"

      Tắc Nạp Lí Tư nghe vậy liền biến thành hình người, đó là có người đàn ông có mái tóc ngắn màu xám bạc, có lẽ do từ khi sinh ra kém cỏi nên màu da hơi trắng, khiến có vẻ nho nhã yếu đuối.

      kinh ngạc nhìn Tắc Nạp chút, rồi nhìn lại William vừa sờ tới sờ lui gặm tới gặm người Tắc Nạp, vừa quên sờ sờ đùi , trong khoảnh khắc hiểu ý của trai, gương mặt của cơ hồ đỏ ửng.

      "? . . . . để cho em. . . ."

      Tắc Nạp tang thương xoay đầu , gật đầu cái.

      Mặt của Tắc Nạp Lí Tư trắng hơn, thấy William tay chân rất nhanh, chuẩn bị thọc, sợ đến ôm hông của William, nâng lên.

      Đáng tiếc, William bị nấm tím gây ảo giác kích thích hoàn toàn hiểu ý tố của Tắc Nạp Lí Tư, chỉ luống cuống đạp chân, ngừng kêu la: "Buông ra! Buông bản thiếu gia ra!"

      Từ chối lúc lâu, thiếu gia William chơi đùa mình đến thở hồng hộc, quay đầu lại, nhìn Tắc Nạp Lí Tư hai lượt, chợt sáng tỏ cười xấu xa hai tiếng, lộ ra lúm đồng tiền má trái.

      thuần thục tiến tới, miệng hôn Tắc Nạp Lí Tư cái, vuốt ve bắp đùi của Tắc Nạp Lí Tư, sử dụng giọng mỹ diệu của giọng : "Hì bảo bối, nên gấp gáp, cảm thấy bây giờ có thể đánh ngã con trâu, cho nên, cần giành, đều đến phiên em!"

      Sờ soạng hai lượt, thiếu gia William nhịn được, lại lầm bầm câu: "Oh, bắp đùi bền chắc, đáng chết, cảm thấy sờ tới bắp thịt rồi, chẳng lẽ tại đều lưu hành mỹ nhân khỏe mạnh sao?"

      Tắc Nạp Lí Tư có chút áy náy nhìn Tắc Nạp cái, cúi đầu: ", nếu để em tối, em. . . . dáng vẻ của em. . . . bộ dáng này. . . . . ."

      Tắc Nạp thiếu chút nữa tát vào mặt cái, tức giận gầm : "Cái gì gọi là bộ dáng này! Em phải giống đực à? nuôi em lớn như vậy, em có chỗ nào kém người khác chứ?" dừng chút, buồn bực , "Phải tin tưởng mình, Tắc Nạp Lí Tư."

      Tắc Nạp Lí Tư há miệng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, ôm lấy ngang lưng William, tựa như con dã thú nhàng ngậm cổ của William, dựa theo tư thế này đè lên trước cái ——

      "A a a a a ——" thiếu gia William lâm vào các ảo tưởng tùy theo phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

      Đồng thời, Tắc Nạp cũng rên lên tiếng, hơi thích ứng.

      Chỉ là, hiển nhiên, tố chất thân thể của người thú, chỉ suy tính theo kích thước của cái đó, tổn thương mà William tạo thành cho cũng đáng kể.

      lúc này cửa chính bị người ta đẩy ra, Lý Mộ Tư do dự rất lâu rốt cuộc vẫn bỏ được đồng hương nên đứng thẳng ở cửa giương mắt nhìn.

      Nhìn ba người xếp chồng lên nhau, vô luận như thế nào cũng nghĩ ra, vì sao người ở dưới cùng. . . . . . . Lại là Tắc Nạp cường tráng nhất

      Oh đáng chết! nghĩ cái gì chứ? Chẳng lẽ mong đợi cái gì? Thẹn thùng nha ~

      ". . . . xin lỗi!" hai gò má Lý Mộ Tư chợt ửng Hồng, bụm mặt chạy vội ra ngoài, cửa phòng ở sau lưng đóng lại, phát ra tiếng phịch. Xa xa, còn truyền đến tiếng hát có chút kích động của Lý Mộ Tư: ". . . . . . Cúc hoa tàn, đau tràn đầy. . . . . ."

      Ríu rít, Jay Chou, tôi rốt cuộc hiểu ! (#Ami: Lý Mộ Tư hát nhạc chế từ bài Đài hoa cúc)

      Người thú, nhất là người thú lớn tuổi chưa cưới, lần đầu tiên luôn khá cuồng dã, huống chi, lại là 3P. Mãi cho đến ngày thứ ba, William mới tỉnh lại, cũng may, thấy trường máu chảy thành sông này —— được rồi, hơi khoa trương chút.

      cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, đầu cũng rất nặng, quan trọng nhất là, vì sao mông đau quá? Trong đầu của William chợt xẹt qua chút cảm giác ổn, trí nhớ mơ mơ hồ hồ cũng bởi vì suy đoán kinh khủng kia mà dần dần ràng.

      " tỉnh?" Mễ Nhã khiếp sợ chờ ở bên giường, mở to đôi mắt mã não đỏ nhìn , ngón tay lo lắng xoắn vào nhau.

      Đám thỏ tự biết gây họa, hai ngày nay đều ở bên cạnh giường với , vào lúc này vừa vặn đến phiên Mễ Nhã. Thấy William tỉnh lại, Mễ Nhã mới khe khẽ thở ra hơi.

      William nhúc nhích ở giường, lập tức nhe răng trợn mắt che cái mông, Mễ Nhã đưa tay đỡ , : " cẩn thận chút, mông bị thương, chẳng qua tôi bôi thuốc cho rồi, hai ngày nữa tốt." xong, lộ ra nụ cười đáng , thiếu chút nữa khiến thiếu gia William hoa mắt.

      Nghĩ đến vị trí xức thuốc của mình, William liền chảy nước mắt —— ý này là hậu môn của bị tấn công sao?

      William chầm rì rì động đậy thân thể nhào vào giường, che cái mông đáng thương của liền đập giường khóc nháo lên: "Gay đều tìm chết tìm chết tìm chết! Bản thiếu gia lại "lên" người đàn ông! trong sạch của bản thiếu gia mất rồi!"

      Đôi môi mỏng của Mễ Nhã giật giật, cuối cùng đàng hoàng ngậm miệng lại quyết định kích thích William tức giận nữa, chẳng qua lại nhịn được len lén nhìn về phía Tắc Nạp Lí Tư dựa vào bên cạnh cửa cũng dám tiến vào, thầm nghĩ tại sao trong sạch mà giống cái này quan tâm lại là y lên người đàn ông mà phải bị đàn ông lên? Chuyện này. . . . phải nên do Tắc Nạp quan tâm sao?

      Oh, Tắc Nạp đáng thương, ràng là giống đực rất cường tráng. Hi vọng ta bị giống đực khác cười nhạo.

      Cốc cốc ——

      Tắc Nạp cong ngón tay gõ lên cửa hai cái, mặt trầm từ bên ngoài vào, nhìn chăm chú vào William, khiến William lập tức nuốt tiếng rít gào trở lại trong bụng.

      Tắc Nạp hiển nhiên thong dong hơn đám thỏ ngượng ngùng nhiều, cho nên, đặt mông ngồi ở giường, nhìn William hoang mang sợ hãi liền hừ hừ hai tiếng, giọng ồm ồm : "Nghe nè nhóc! Trước khi cậu cảm thấy thua thiệt, chẳng lẽ nên bày tỏ xin lỗi với tôi sao?"

      William len lén xê dịch ra sau, biết là động tác rất hay do tâm trạng khẩn trương, cư nhiên có cảm thấy đau lắm, chỉ là trái tim đập thình thịch ngừng —— lần đầu tiên cảm nhận được câu văn "trong lòng như có con thỏ " mà sao chép của bạn cùng bạn là thế nào.

      cảnh giác sờ đệm giường da thú bao lấy mình, run run rẩy rẩy nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt: ". . . . là ai hả! muốn làm gì?" Còn cứng rắn cương cổ, hừ tiếng, "Đừng tưởng rằng cường tráng thiếu gia sợ !" xong, có chút ghen tỵ liếc cơ ngực và cơ bụng của Tắc Nạp cái —— đáng chết, mặc dù cũng có cơ bụng, nhưng ràng chất lượng như nhau.

      Mễ Nhã che miệng cười cong mắt, còn rón rén lui ra.

      gặp Tắc Nạp Lí Tư loay hoay mấy cục đá ở cửa, lộ ra khuôn mặt tươi cười lễ phép. Tắc Nạp Lí Tư vội vàng nở nụ cười, sau đó cúi đầu, nhưng lỗ tai vẫn dựng nhiên quan tâm tình huống trong phòng.

      Mặc dù Mễ Nhã vừa tới bộ lạc bao lâu, nhưng cũng biết sở thích của Tắc Nạp Lí Tư. thích thu thập rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, nghe người thú khác , đây là bởi vì Tắc Nạp Lí Tư đủ cường tráng, có biện pháp quang minh chánh đại săn bắt, mới luôn nghĩ ra những đường ngang ngõ tắt. Nhưng Lý Mộ Tư lại có quan hệ tệ với Tắc Nạp Lí Tư, , chuẩn xác, Lý Mộ Tư cảm thấy rất hứng thú với những thứ kỳ quái của Tắc Nạp Lí Tư, cho là những "Công cụ" này là "dấu hiệu người nguyên thủy từ bắp thịt tiến hóa thành có đầu óc".

      Trong phòng, Tắc Nạp hừ lạnh tiếng, khoanh hai cánh tay, tiến tới gần William, uy nghiêm : "Nhóc, coi như cậu lợi hại, cắm cái mông tôi, còn dám ở trước mặt tôi hung dữ!"

      Miệng William lập tức mở ra to tròn —— đáng chết! Mặc dù mơ mơ màng màng nhớ trong sạch của mình còn, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . căn bản biết gì, cái tên cướp trong sạch của lại là. . . . . Là cái tên to khỏe này!

      William ngẩng đầu nhìn Tắc Nạp, nuốt nước miếng cái ực.

      . . . . . đúng, theo cách của tên này, hình như. . . . .hình như thua thiệt phải là mình?

      Phi phi phi! phải là gay! Má nó! Người này lừa !

      Tắc Nạp lập tức nhíu mắt lại, khí thế của William còn chưa dậy, đấm quyền lên ván giường.

      Diễn ra trước mắt William, chỉ nghe rắc rắc, tấm gỗ dày cỡ 1m cư nhiên rách ra.

      William hét lên tiếng, khoác chăn da thú lăn xuống đất, nhìn chằm chằm ván giường gỗ gảy lìa sững sờ chưa tỉnh hồn lại, cho đến khi cúc hoa thấy đau.

      Tắc Nạp từ cao nhìn xuống theo dõi , híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm: " phải cậu đổi ý chớ?"

      ngờ, William cư nhiên lập tức nh nức nở, nghễnh cổ cặp mắt hồng hồng nhìn chằm chằm: "Đáng chết! Tôi đè lên như thế nào! Như thế nào!"

      như đứa bé bị ăn hiếp, cứ như muốn dùng nắm đấm đánh ngã Tắc Nạp lại tự giác có thực lực đó nên thành ra đáng thương, cả ngạo mạn tự xưng thiếu gia cũng quên.

      "Cúc hoa của lão tử cũng bị thọc, lão tử còn chưa tìm người phụ trách ! . . . . lại biết xấu hổ tới tìm tôi phụ trách? Đừng cho là tôi ngu! Với thể trạng của , tôi cũng tin tôi có thể đẩy ngã !"

      Tắc Nạp sửng sốt chút, lộ ra vẻ mặt buồn cười, chậm rì rì : "Được rồi, tựa như cậu , tôi có khi dễ cậu, tôi muốn cậu phụ trách là được, còn cho người ta phụ trách với cậu, vậy được chưa?"

      ngoắc ngoắc tay với ngoài cửa, cười xấu xa vì gian kế thực được: "Hi, Lí Tư, mau tới đây, tên nhóc này muốn em phụ trách !"

      William ngẩn ngơ, lập tức nghĩ lại, tay run run chỉ chỉ Tắc Nạp: "Khốn. . . . Khốn kiếp! tính toán tôi!"

      Tắc Nạp quay đầu lại, nhíu lông mày với y, vào lúc này, mặt của còn vẻ dữ dằn nữa, chỉ còn lại tràn đầy vẻ dương dương hả hê.

      Vẻ mặt này. . . . quen thuộc!

      William có chút nghi ngờ sờ sờ cái cằm.

      Khi tìm kiếm, cửa cọt kẹt tiếng, bóng dáng cỡ 1m9 vào. Ánh mặt trời có chút chói mắt, William thích ứng lát mới nhìn mặt người đó, đối phương lập tức cho nụ cười ngại ngùng mà vui mừng.

      William càng cảm thấy quen thuộc.

      "Xin chào, William, . . . . trai đối xử với em tốt. Cám ơn em chịu tiếp nhận chúng tôi." Tắc Nạp Lí Tư có chút hưng phấn, cơ hồ mạch lạc

      "Đợi nào...!" William lập tức híp mắt, biểu tình kia, có sáu bảy phần tương tự với người trai xảo trá thương trường của .

      dùng ánh mắt hồ nghi quét qua Tắc Nạp, lại quét qua Tắc Nạp Lí Tư, rốt cuộc hừm hừ cười lạnh: " trai? Em trai? È hèm? Tốt, hai tên gay này, lại dám tính toán bản thiếu gia!"

      em Tắc Nạp đồng thời lộ ra nụ cười thà, trước khi William sắp nổi đóa, hai em chợt rùn người cái, đồng thời hóa thành con sói khổng lồ nhào tới William, đẩy lên tấm đệm lông mềm.

      William hét thảm ai , mặt lập tức bị liếm vô số nước miếng.

      dùng lực khước từ hai con sói to, rốt cuộc hậu tri hậu giác hét rầm lên: "A a a! Là hai người? Lại là hai người này! Hai người là. . . . . Druid? ? ?" Hiển nhiên, là người phương Tây, thiếu gia William còn chưa có khái niệm về quái.

      Chỉ là, trong chốc lát, tiếng kêu của thiếu gia William liền thay đổi.

      "Đáng chết! Hai kẻ hảo sắc này, hai người ở liếm đâu đó!"

      "Buông ra! Buông tôi ra!"

      "Cứu mạng! Cứu mạng! Sói ăn hiếp người!"

      Đáng tiếc, qua bao lâu, thanh tràn đầy nguyên khí kia liền dần dần thay đổi. . . .

      "Ô ô ô, tha cho tôi , đừng liếm cúc hoa của tôi, ô ô ô. . . . . ."

      "Rống rống ——"

      Hai con sói hưng phấn quên hết tất cả, trong lòng hề áy náy, hiên ngang lẫm liệt gật đầu: ừ, chúng tôi khiến dược hiệu mau sớm phát huy tác dụng,

      Dĩ nhiên, kết quả sớm ngày phát huy tác dụng là cái gì, cũng cần rồi.

      Ở ngoài cửa, Lý Mộ Tư áy náy muốn tới thăm đồng hương nhưng lần này có lỗ mãng xông tới, xa xa, vừa nghe thanh này liền ảo não rời , còn ngừng phi phi: "Hừ hừ, có lập trường! Còn sắc lang nữa, sắp biến thành bị sắc lang rồi, đức hạnh gì! có hạn cuối! Thua thiệt chị em vẫn lo lắng!"

      lầu bầu lẩm bẩm về phía trước, trước mắt chợt thoáng cái, Mễ Hiết Nhĩ hấp tấp biết từ nơi nào vọt tới, lôi kéo bỏ chạy, líu ríu hưng phấn: "Mộ Tư sao cậu vẫn còn ở nơi này? Nhanh lên chút nhanh lên chút! Lạc Nhĩ sắp sinh, chúng ta mau xem!"

      "Sinh. . . . . . Sinh?" Lý Mộ Tư 囧 xun xoe chạy theo Mễ Hiết Nhĩ, "Nhanh như vậy? Lúc này mới hơn bốn tháng chứ?"

      Rụt đầu ngón tay lại, trong lòng Lý Mộ Tư hiểu sao cảm thấy nặng trịu: Má nó! Sao lại nhanh thế chứ? Bởi vì xem đàn ông sanh con à? Nhưng tìm rồi, phía dưới người đàn ông này chỉ có cái lỗ thôi mà?

      Lý Mộ Tư khẽ run rẩy, ôm bụng của mình, đột nhiên cảm thấy, trước kia còn nghe người ta trừ sanh con cái gì đều biết, ngờ, cái chớp mắt, cả sinh đứa bé cũng sánh bằng đàn ông, aizzz. . . . . . . . . . Áp lực to nha. . . .

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 58





      Lạc Nhĩ bị Phí Lặc nóng lòng như lửa đốt ôm lấy, ùng ùng vọt vào phòng sinh do Tát Tư đặc biệt chuẩn bị. Các người thú rất nhanh vây thành vòng quanh phòng, ngó dáo dác vào trong phòng. Phần lớn người thú trẻ tuổi ở đây đều là dân du cư, kỳ thị của người khác và cuộc sống gian nan khiến bọn họ có rất ít bầu bạn và đứa bé, cho nên cũng vô cùng tò mò và nhiệt tình với đứa bé của người khác

      Lúc Mễ Hiết Nhĩ lôi kéo Lý Mộ Tư chạy tới, bị bức tường người cao chắn bên ngoài, mặc cho vừa chen vừa nhảy cũng thấy gì bên trong, gấp đến độ kêu to, mặt đỏ rần.

      Lý Mộ Tư thở hồng hộc, cảm nhận đầy đủ rèn luyện mình trải qua, nhưng đáng thương thay thể lực vẫn còn chênh lệch với giống cái, chỉ là, khi chống đầu gối nhìn, lại ràng thấy, mấy người đàn ông cao to kia mặc cho Mễ Hiết Nhĩ vịn bả vai đè lưng bọn họ vừa chen vừa đẩy mà vẫn nhúc nhích trong ánh mắt lóe vẻ xảo trá!

      Mấy tên này thích chiếm lời của giống cái! Lý Mộ Tư nín cười trong lòng.

      Giống cái quen ngang ngược kiêu ngạo nên rốt cuộc Mễ Hiết Nhĩ mất kiên trì, kêu to hất gương mặt đáng lên lại hung dữ quyền đấm cước đá, mấy người thú dám cản đường che đũng quần gào khóc kêu nhường đường, lúc này mới giương cằm lên, kéo Lý Mộ Tư chui vào từ trong đám người thú còng eo, che đũng quần.

      Phía trước cửa sổ cũng có đám người vây quanh, cảnh tượng đỡ đẻ hoàn toàn hợp quy cách này khiến Lý Mộ Tư đổ mồ hôi hột: sợ lây h? Được rồi, tố chất thân thể của những người này tốt!

      Nhưng chui vào xem, mới phát trán Tát Tư đứng và Lạc Nhĩ nằm đều có mồ hôi.

      "Sao lại còn chưa sinh nữa?" Mễ Hiết Nhĩ tuổi còn , còn chưa nhận ra có cái gì đúng, há mồm liền hỏi.

      Lý Mộ Tư thấy Lạc Nhĩ co rúm khổ sở, trong lòng lộp bộp: "Khó sinh rồi hả?"

      Hai từ "Khó sanh" lập tức kích thích thần kinh của những người ở chỗ này, trong góc có đồ vật gì đó bỗng nhúc nhích, Lý Mộ Tư sợ hết hồn, mới phát đó lại là Phí Lặc.

      Cơ thể của cường tráng như gấu, đứng sừng sững ở đó, hai cánh tay ôm đầu, thấy vẻ mặt, nhưng nhìn qua liền thấy hơi thở tăm tối tràn đầy cả người . Vừa mở miệng, người đàn ông cao lớn cường tráng đối mặt với rồng Khoa Mạc Đa chớp mắt này lại nức nở: "Đều là tôi tốt! Đều là tôi tốt!"

      xong, quả đấm to bằng cái bát liền đấm thùm thụp vào ngực.

      Ma Da tới, níu lại quả đấm của , trong cổ họng lao ra tiếng gầm thét: "Muốn chết muốn sống cút ra ngoài cho tôi! Con mẹ nó bộ lạc chúng ta thiếu giống đực!" mắt đỏ bừng, ánh mắt lo lắng khống chế được nhìn lướt qua cái bụng phồng dậy ràng của Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư có chú ý tới, bị chấn động tinh thần ! Trắng trợn chấn động tinh thần !

      Người đàn ông phúc hắc bình tĩnh từ khi nào lại gầm thét triển lộ uy phong thế?

      Lý Mộ Tư nghiêm mặt, trái tim bé cũng nhảy loạn thình thịch: ái chà, thỉnh thoảng chuyển đổi hình tượng à. . . . Sao đáng thế! Che mặt, đây chính là có mới nới cũ hở? Nhưng như vậy là phá hư gương mặt giống Sesshomaru rồi. . . .

      Tát Tư ho tiếng, thu hồi cái tay kiểm tra giùm Lạc Nhĩ, vừa rửa vừa cau mày giải thích với ba người khác: "Dưới tình huống bình thường, nếu thai nhi là giống đực sinh ra rất dễ dàng, trừ phi. . . . . ."

      Mặt của Tát Tư đỏ lên, phía sau , Ân Lợi Nhĩ mặc kệ tới chỗ nào cũng yên lặng theo nhìn vào lưng của .

      Tát Tư quá tự nhiên : "Trừ phi ở lúc thai nhi sắp sinh, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

      Phí Lặc liền ngẩng đầu qua đây, ấp úng đáp: "Tôi làm gì cả, chỉ giống mấy ngày trước thôi."

      Ít ngày trước?

      Mọi người hồi tưởng lại, trong nháy mắt cùng nhau hướng ánh mắt khinh bỉ tới Phí Lặc —— Má nó! Đừng ít ngày trước nữa, đoạn thời gian này hai người biết xấu hổ, chuyện thường xuyên làm nhất phải là lăn qua lộn lại OOXX sao? Quyến rũ nhiều người trẻ tuổi lòng xuân nhọn nhạo! Vậy là do OOXX sinh ra sai lầm rồi à? Quá cần cù rồi!

      Phí Lặc ngớ ngẩn, lồng ngực cấp tốc phập phồng lên: "Là bởi vì tôi? Lạc Nhĩ em ấy. . . Rốt cuộc như thế nào? Tát Tư cậu cho tôi biết!"

      Ân Lợi Nhĩ vĩnh viễn yên lặng theo sau lưng Tát Tư cất bước, vươn tay đẩy ngực Phí lặc, gầm thét tiếng đẩy Phí Lặc cấp tốc xông tới a.

      Tát Tư nhìn Ân Lợi Nhĩ cái, yên lặng gật đầu, dùng giọng vô cùng nghiêm túc ra lời khiến khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: "Đúng, tôi đoán có lẽ lúc thai nhi muốn ra bị đẩy về. Cho nên. . . . . ."

      Phí Lặc nhất thời ngây người, từ từ, cái đầu to rũ xuống tới ngực từng chút, lỗ mũi của phập phồng, từng giọt nước mắt to rơi rào rào đất, cả Lý Mộ Tư cũng có thể nghe được tiếng vang đó: "Đều do tôi tốt! Là tôi! Rống ——"

      Lý Mộ Tư cũng chầm chậm hồi hồn. Đúng rồi, nếu giống cái ở dị thế mang thai giống đực, có cảm giác gì, giống phụ nữ, phải chết sống lại. Hơn nữa huyết thống hỗn loạn, có biện pháp dự tính ngày sinh chính xác, cho nên, cẩn thận, tên ngốc Phí Lặc này đẩy con trai của bản thân về rồi à?

      Mặc dù rất bi thương, nhưng Lý Mộ Tư vẫn khống chế được che kín mặt —— thế giới hoàn toàn có hạn cuối này!

      Thế giới người thú bình thường sinh sản rất dễ dàng, cho nên, mặc dù Tát Tư vẫn lấy thầy tế làm mục tiêu nên y thuật tệ, nhưng đối với việc đỡ đẻ vẫn có kinh nghiệm gì.

      Lý Mộ Tư thấy lắc đầu, trái tim cũng liền treo lên, hơn nữa thấy Ma Da nhíu chặt chân mày, lòng của cũng căng thẳng.

      Mặc dù mọi người đều , nhưng cha của Ma Da và Lạc Nhĩ cũng dữ nhiều lành ít, chẳng lẽ tại Lạc Nhĩ cũng xảy ra chuyện xấu sao?

      Lý Mộ Tư tới lui ở trong phòng, cuối cùng cắn răng cái, quyết định ngựa chết làm như ngựa sống mà ch

      Lý Mộ Tư dùng sức vỗ gò má của Lạc Nhĩ đến mấy lần, tin chắc thần chí Lạc Nhĩ ràng, lúc này mới hít hơi dài, hỏi : "Lạc Nhĩ, tôi có biện pháp, nhưng tôi chắc chắn có thể thành công, muốn thử ?"

      Mễ La dùng tấm vải quả ma đặc chế cực kỳ mềm mại lau mồ hôi trán Lạc Nhĩ, Lạc Nhĩ mở to mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư, dùng sức hít hơi, rống giận: "Hỏi cái gì mà hỏi! Lão tử đau muốn chết! Còn mau chút!"

      Cái trán Lý Mộ Tư trợt xuống giọt mồ hôi to, quả nhiên, dù lúc nào, Lạc Nhĩ vĩnh viễn là người mạnh mẽ nhất.

      Tát Tư lại khó được nở nụ cười: "Có tinh thần là tốt rồi." Lại bắt lấy tay Lý Mộ Tư, cảm thấy cả cánh tay Lý Mộ Tư cũng khẩn trương căng thẳng, nhàng vỗ vỗ, dịu dàng an ủi , "Đừng lo lắng, từ từ , tinh thần Lạc Nhĩ vẫn còn rất tốt mà?"

      Lạc Nhĩ nghe vậy, há miệng, cắn răng : "Còn chưa có chết." xong còn vô cùng có sức sống trợn mắt nhìn Phí Lặc cái, đổi lấy nụ cười lấy lòng của Phí Lặc.

      Tâm thần của Lý Mộ Tư dần dần được hóa giải nhờ Tát Tư an ủi. có rượu mạnh, Lý Mộ Tư nhận lấy chất lỏng màu tím từ đám thỏ để tỉ mỉ rửa sạch tay và cánh tay. Loại chất lỏng này dùng loại dương xỉ tên là Mây Mù Màu Tím đun sôi thành, có tác dụng trừ độc rất tốt, bình thường dùng để rửa sạch vết thương.

      Bọn Tát Tư cũng hỏi Lý Mộ Tư rốt cuộc muốn làm gì, vì tuyệt đối tin tưởng Lý Mộ Tư.

      Lý Mộ Tư để Lạc Nhĩ nằm nghiêng ở giường, lại cho Ma Da và Phí Lặc chia ra đè xuống bả vai và chân của Lạc Nhĩ, lúc này mới hít sâu hơi, đưa tay thăm dò vào cúc hoa của Lạc Nhĩ từng chút.

      Cả phòng nhất thời vang lên tiếng hít khí.

      Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt: mấy tưởng tôi muốn sao? Tưởng tôi muốn sao? Chúng chị em thích đặc biệt gì, hai cần giương quốc uy, bạo cúc cái gì, ghé nhất đó!

      thực tế, Lý Mộ Tư từ đến lớn theo người mẹ thích chạy loạn khắp nơi của ấy qua rất nhiều nơi. từng ở nông trường nước hai tháng, tận mắt thấy bác sỹ thú y ở nông trường đỡ đẻ cho dê mẹ khó sanh. Mặc dù thời gian trôi qua mấy năm, nhưng bởi vì ấn tượng quá sâu, Lý Mộ Tư còn nhớ rất ràng.

      Lúc ấy có con dê mẹ bởi vì thai vị đúng, con dê con sinh ra được, cuối cùng có cách nào, bác sỹ thú y bôi dầu thơm cánh tay rồi đưa tay vào, kéo con dê con ra từng chút. Sau đó mẹ tròn con vuông.

      Nhưng Lý Mộ Tư dù sao phải bác sĩ chuyên nghiệp, Lạc Nhĩ cũng phải là súc sinh (mặc dù là người thú giống cái), Lý Mộ Tư cũng dám bảo đảm mình có thể thành công.

      Với lại, cả người đàn ông mạnh như Phí Lặc mà người này cũng có thể chịu đựng, đôi tay phụ nữ có xương cốt giống như , có lẽ có vấn đề chứ?

      Bởi vì chiều cao chênh lệch, Lý Mộ Tư rất dễ dàng liếc thấy cái đó của Phí Lặc, lại liếc cổ tay của mình cái, thầm nghĩ mềm mà còn to thế, uh uh uh, cổ tay của tôi quả nhiên rất an toàn.

      Lý Mộ Tư lập tức liền buông lỏng tâm trạng khẩn xương, thậm chí bắt đầu tò mò: Má nó! Tôi tự tìm tòi ra đó mà? Có ý nghĩa khoa học cỡ nào!

      Tay Lý Mộ Tư chậm rãi chuyển động, từ từ đưa vào cúc hoa của Lạc Nhĩ, có lẽ cũng tò mò vì cúc hoa của đàn ông cũng có thể sinh con, nên thích ứng tâm lý của dần dần giảm bớt. Lại nghía sắc mặt của Lạc Nhĩ, khóe miệng Lý Mộ Tư rụt rụt, chút sợ hãi cuối cùng cũng biến mất: Ái chời! Quả nhiên là cúc hoa quen với cái to! Co dãn tốt! Hoàn toàn có áp lực! Té!

      Sau khi thầm vào khoảng inch, Lý Mộ Tư cảm thấy đầu ngón tay mình sờ tới thứ gì tròn tròn lớn bằng miệng chén. Vật kia có nhiệt độ cao hơn chỗ khác chút, béo múp míp, còn có mạch đập.

      Lý Mộ Tư ngừng tự với mình: con mẹ nó cái này phải cúc hoa! Cái này là cái bánh bao, bánh bao lớn Đông Bắc! Bánh bao lớn Đông Bắc nóng hổ

      Miệng lầm bầm, Lý Mộ Tư duỗi ngón tay sờ qua, ngờ vật kia đột nhiên va chạm ra phía ngoài, đụng vào trong lòng bàn tay .

      Lý Mộ Tư liền thét lên tiếng, khiến mọi người chăm chú nhìn bị sợ hết hồn.

      "Thế nào thế nào?" mồ hôi mặt Phí Lặc cứ như trời mưa, khiến tiếng thét chói tai của Lý Mộ Tư bị sợ đến run run.

      Lý Mộ Tư xin lỗi cười cười: "Chuyện này. . . . Hình như. . . . Hình như là con trai của va phát vào tay của tôi."

      Mặt của Phí Lặc lập tức đỏ bừng: "Quá. . . . tốt quá." gầm tiếng, dùng sức phất quả đấm, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lý Mộ Tư —— người đàn ông mạnh khỏe, loại vẻ mặt này, khiến áp lực của Lý Mộ Tư đột nhiên tăng.

      Lý Mộ Tư tò mò tiếp tục sờ soạng, từ từ, điều tra ràng quả bóng đó, hay đúng hơn là. . . . buồng trứng.

      Khó trách giống cái có thể dựng dục đời sau, giống cái nơi này mặc dù ngoại hình giống đàn ông địa cầu, nhưng cấu tạo trong cơ thể lại khác nhau rất lớn, có thể , bọn họ thực tế là phái nữ mạnh khỏe.

      Ruột của bọn họ thực tế có chữ Y, bên là ruột chính, bên thông đến buồng trứng, phần miệng nhánh mở rộng có cái nắp tròn đậy buồng trứng lại, cái bánh bao Đông Bắc lớn mà Lý Mộ Tư sờ được lúc đầu chính là nắp buồng trứng.

      Có lẽ là vì phòng ngừa buồng trứng bị vô ý đẩy ra, ảnh hưởng đến thai nhi trong buồng trứng, đường ống thông từ nắp buồng trứng đến buồng trứng có hình cái phễu, bên ngoài lớn bên trong , cho nên chỉ có từ trong đẩy ra, từ ngoài đẩy vào bị đường ống hẹp mắt kẹt.

      Nhưng tựa như phía khí quản của con người cũng có nắp chống đỡ, để phòng ngừa thức ăn bị sặc trong khí quản, lại vẫn cách nào ngăn trở người xui xẻo bị sặc chết, Lạc Nhĩ cũng xui xẻo, khi thai nhi muốn trợt ra bên ngoài, hai vợ chồng phát giác gì lại hưng phấn OOXX, thận, bên hướng ra phía ngoài, bên hướng vào phía trong, dưới tác dụng sức lực của hai bên, nắp buồng trứng bị đẩy sai lệch, cắm ở nơi đó, mặc cho thai nhi cố gắng đẩy như thế nào, vẫn có biện pháp từ trong buồng trứng ra ngoài, thời gian dài, thai nhi chỉ có con đường chết, mặc cho thai nhi của người thú có sức sống tràn đầy cũng thể sống sót.

      may là, Lý Mộ Tư gan lớn, nhịn lấy cảm giác buồn nôn khi bạo cúc hoa người ta, đưa tay sờ tiếp. . . .

      Nếu tìm được nguyên nhân, Lý Mộ Tư cũng chậm trễ, nhắc nhở Lạc Nhĩ câu: "Kiên nhẫn chút!"

      Liền thừa dịp thai nhi đưa đẩy, dùng ngón tay đẩy nắp buồng trứng méo xẹo hai cái, vốn tưởng rằng rất dễ dàng có thể đẩy thẳng nắp buồng trứng trở về. Khi Lý Mộ Tư bỏ qua, thai nhi bị buồng trứng đẩy đến miệng ống. hơi dùng lực, thai nhi cũng ngừng đè ép ở chỗ khác, do chịu lực đều, nên thể để nắp buồng trứng về đúng vị trí, Lý Mộ Tư sợ mình cẩn thận, đẩy ngã tất cả!

      Hơn nữa, loại đau đớn đến từ trong cơ thể vô cùng giày vò, Lạc Nhĩ vốn có phản ứng gì liền hét thảm lên, thân thể cũng giãy giụa, nếu như phải do Lý Mộ Tư sớm kêu Ma Da và Phí Lặc ấn chặt , chỉ sợ Lý Mộ Tư cẩn thận, chọc thủng nắp buồng trứng luôn.

      Mồ hôi của Lý Mộ Tư rơi xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy ngừng.

      tự biết mình có bản lãnh lấy xuống nữa, vội vàng rụt tay trở về, phát của mình với Tát Tư và đám thỏ. Hai người này, là thầy thuốc, là thầy thảo dược, thế nào cũng có kinh nghiệm hơn .

      Tát Tư và đám thỏ cũng tương đối ngạc nhiên.

      Tài nghệ phát triển y học của người thú đại lục vô cùng thấp, giải phẫu học càng thêm chưa từng nghe, lại càng thêm trân quý thân thể giống cái nên tự nhiên càng để cho người khác hiểu . Đây cũng là nguyên nhân lúc nãy bọn họ bó tay hết cách.

      Nhưng nghe Lý Mộ Tư triệu chứng, hai người tinh thông như họ thế nào cũng biết cách chế thuốcLý Mộ Tư.

      Bọn họ thương lượng lát, cuối cùng do Tát Tư xuống tay, quả nhiên, trong chốc lát, ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của Lạc Nhĩ, khi Lý Mộ Tư hoảng sợ hoài niệm thuốc tê Tát Tư rụt tay trở về, khi rút tay về, vật cũng theo sát trượt ra cúc hoa của Lạc Nhĩ.

      Khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: đây quả nhiên là con. . . . . gấu chưa mở mắt.

      Giờ khắc này, tất cả mọi người rất hưng phấn, nhất là Tát Tư, gương mặt đỏ bừng, mắt tỏa sáng, ngừng lẩm bẩm phải nhớ kỹ. Chỉ có Lý Mộ Tư, vuốt bụng của mình, cảm giác rất tuyệt diệu rất tuyệt diệu. . . .

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 59





      Phí Lặc cười ngây ngô, vô sỉ thẹn thùng, xoa xoa tay, thận trọng đến gần bên giường, thả con gấu chừng bàn tay vào trong lòng bàn tay, cái tay khá sờ mó trong túi quần, biết từ chỗ nào lấy ra quả màu trắng sữa.

      Khóe miệng Lý Mộ Tư nhất thời kịch liệt co quắp: Má ơi! chỉ có cái váy da thú, thứ này rốt cuộc móc từ chỗ nào ra hả! Đừng cho tôi biết dùng cái đó kẹp lấy nó! Nặng miệng! Quá nặng miệng!

      Phí Lặc chút nào biết hôm nay Lý Mộ Tư có hạn cuối tới trình độ nào rồi, dùng đầu ngón tay nhàng bấm cái lỗ quả này, mỉm cười đến mức làm cho da đầu người ta tê dại, đút tới trong miệng gấu con miệng còn hôi sữa.

      Ngoại hình quả này hơi giống quả xoài, nhưng óng ánh trong suốt, Phí Lặc vừa bấm lỗ, trong khí liền tràn ngập ra mùi sữa thơm —— đây chính là nguyên nhân khác mà giống cái bình thường mang thai ở mùa mưa, loại quả sữa này có dinh dưỡng phong phú thích hợp làm mồi cho thú con nhanh chóng chín vào mùa mưa.

      Gấu con béo múp míp chỉ lớn cỡ bàn tay, người có tầng lông máu ngắn ngủn, vào lúc này vẫn thể mở mắt ra, nhưng vừa ngửi thấy mùi sữa liền vội vàng phát ra thanh chiêm chiếp, tứ chi mềm nhũn gian nan ra sức, chống cơ thể béo múp míp liền lăn vòng qua, ngậm lấy quả này, hút chụt chụt. Chỉ chốc lát sau, nước trái cây màu trắng sữa liền dính ướt cái miệng nhắn, chảy xuống dọc theo cổ, bộ dạng thèm ăn vô cùng khiến người khắp phòng vui vẻ.

      Các người thú vây xem ngoài phòng vừa nghe thanh này, cũng gấp đến độ vò đầu bứt tai, mọi người cũng muốn chui vào vây xem, đáng tiếc người thú trời sanh nóng nảy vĩnh viễn hiểu khiêm nhượng, trong chốc lát, bên ngoài liền xảy ra vài vụ đánh lộn đánh lạo.

      Mặc dù gấu con thoạt nhìn như con gấu con, nhưng dù sao cũng là người thú, nên thông minh hơn thú nguyên sinh. Nghe được thanh này cũng biết mọi người cười mình. Quả nhiên, chỉ thấy lỗ tai của nó run lên, bất mãn kêu hai tiếng chiêm chiếp, hai móng trước ôm lấy quả sữa còn to hơn nó, cả người ngửa về phía sau, té bịch ở trong lòng bàn tay Phí Lặc, nhưng bốn móng vuốt lại thuận thế thành công ôm quả vào trong ngực, kẹp lại chặt, sau đó gian nan lộn qua, xoay cái mông về phía mọi người, rầm rì hai tiếng, lúc này mới vui vẻ hút chụt chụt, chỉ chốc lát sau, bụng to lên rồi.

      Chỉ thấy bắp chân của nó đạp cái, lưu luyến rời đá văng quả sữa ra, lúc này mới nằm ngửa người ở trong lòng bàn tay Phí Lặc. lát sau, chu cái miệng , nấc tiếng, bong bóng màu trắng sữa lảo đảo bắn ra từ miệng nó.

      Phí Lặc nhìn ngây ngô cười ngừng, biết từ nơi nào lại sờ soạng ra quả sữa nữa, lau lau lên người, mặt hạnh phúc hỏi: "Con trai, còn ăn ? Còn ăn ?"

      Dù là người có tính khí tốt như Tát Tư cũng thiếu chút nữa trợn trắng mắt, vội vàng ngăn lại Phí Lặc ngớ ngẩn, để cho gấu con ăn nữa.

      Lạc Nhĩ mới vừa nhận hết hành hạ vào lúc này tính khí cũng tốt, ném chiếc giày tới cái bộp, đánh thẳng lên mặt Phí Lặc, miệng mắng: "Để cho ta đút ! Ngu ngốc đần độn! Trướng chết tuyệt đối ai sinh đứa thứ hai cho đâu! Đau chết tôi rồi!"

      Gấu con đạp chân ợ, mặc dù nó nhìn thấy, nhưng lỗ tai lại cực kì bén nhạy, vừa nghe thanh của Lạc Nhĩ, lập tức v cái tai to bằng cái móng út lên, ngửa đầu lắc lắc, liền chính xác nhắm ngay hướng Lạc Nhĩ, kêu lên chiêm chiếp. Tay chân mềm nhũn cũng nỗ lực chống đỡ chống thân thể tròn xoe, vừa bò vừa nhào về phía Lạc Nhĩ.

      Lạc Nhĩ cong cong môi, lập tức liền mềm lòng, lầm bầm: "Được rồi được rồi, cho em nhìn chút."

      Phí Lặc càng cười ngu hơn rồi, vui vẻ chạy tới, thận trọng thả gấu con vào trong ngực Lạc Nhĩ. Gấu con nhanh chóng tìm vị trí thoải mái trong ngực Lạc Nhĩ, đặt đầu ngón tay của Lạc Nhĩ, bắt đầu le đầu lưỡi mềm mại an tâm thở to ngủ.

      Lạc Nhĩ vươn ngón tay đâm ót gấu con, vừa đâm vừa mắng: "Chính là vật như con, thiếu chút nữa khiến mẹ đau chết! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp như tên Phí Lặc kia!"

      Bởi vì thú con đều do giống đực nuôi dưỡng, Lạc Nhĩ làm giống cái mặc dù xác thực quan tâm con của mình, hơn nữa gấu con còn là đứa bé đầu tiên của , nhưng hiển nhiên cũng có cưng chiều như những người mẹ địa cầu, huống chi, hoàn cảnh sinh tồn ở thế giới người thú cũng khác, giống cái tự nhiên càng thêm tán thành đạo lý cá lớn nuốt cá bé, những gì bọn họ nghe và thấy sớm khiến bọn họ tin phụng đạo lý "Vùi ở trong ngực giống cái mà sống, bằng chết ở dưới vuốt thú dữ". Cho nên, chỉ sờ vật lát, Lạc Nhĩ cũng chút nào khách khí giơ vật lên ném nó vào ngực Phí Lặc, mặc dù vật ngừng phát ra thanh chiêm chiếp van xin.

      Lý Mộ Tư thấy mà trái tim đập thình thịch, hơn nữa còn thấy cơ thể yếu ớt của gấu con bị Lạc Nhĩ dùng hai ngón tay xách lên, tựa như từng thấy người ta vứt bỏ mèo con ở nông thôn.

      Lý Mộ Tư cảm thấy quan niệm của bị đánh thẳng vào, dù sao hiểu cũng có nghĩa là đồng ý.

      Tay của tự chủ ôm lấy bụng của mình, bộ mặt rối rắm: "Nó. . . . nó còn quá, sợ nó bị thương sao?"

      Lạc Nhĩ mệt mỏi nhắm hai mắt, dáng vẻ chẳng hề để ý: "Chỉ có giống đực kiên cường nhất mới có thể sống sót." dừng chút, tăng thêm câu, "Chính vì nó còn ."

      Lý Mộ Tư quả quyết giơ ngón tay giữa lên, khinh thường bĩu môi: "Giả bộ như con sói đuôi dài, đừng cho là tôi thấy len lén mở mắt ra!"

      Lạc Nhĩ xấu hổ trừng mắt nhìn , khổ nổi tinh lực chưa đủ, cuối cùng vẫn còn dần dần ngủ mất, chỉ là trong miệng lẩm bẩm: "Hừ, người có mang giống cái có tư cách tôi! Hừ hừ, có mang giống cái rất giỏi à!"

      Lý Mộ Tư thầm : Stop! thuần túy là ước ao ghen tị!

      Vừa nghiêng đầu, lại thấy vẻ mặt của người đàn ông của mình, khỏi cứng họng —— được! Đây mới là ước ao ghen tị!

      Ma Da vươn tay ôm Lý Mộ Tư lên, đưa về phòng mình, vừa rối rắm vừa vui mừng dính lỗ tai vào cái bụng to cỡ trái banh bóng rổ của Lý Mộ Tư nghe nghe.

      rối rắm dĩ nhiên là thằng nhóc của Phí Lặc sinh ra rồi, vì sao thằng nhóc của mình còn chưa có động tĩnh đây? Nhưng vui mừng cũng vì vậy —— Lý Mộ Tư mang thai lâu như vậy còn chưa có sinh, khả năng rất lớn là giống cái !

      Tai trái của Ma Da nằm ở bụng Lý Mộ Tư nghe lát, rồi lỗ tai phải lại nghe lát, hồi lâu, mới xoa xoa tay cố gắng nghiêm túc, gật đầu : "Ừ, nếu như là giống cái yếu ớt, dưỡng dục tương đối khó khăn rồi. nghĩ, trước tiên cần phải làm chút chuẩn bị, tỷ như. . . . Dùng quả ma mềm như da chế thành áo khoác."

      Lý Mộ Tư cương mặt cười, gật đầu liên tục, đột nhiên sau đó nhớ tới: "A, đúng rồi, hai ngày trước em bảo Tắc Nạp Lí Tư giúp làm cái giường và xe đẩy cho trẻ, biết Tắc Nạp Lí Tư làm xong chưa, hỏi chút !"

      Ma Da lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, ngón tay ma sát người Lý Mộ Tư theo lệ thường cũng dừng lại: "Hình như em chưa với ."

      Giống như nhận ra lời này của mình nghe có vẻ kỳ cục, Ma Da nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt của mình, liếc Lý Mộ Tư cái, lơ đãng tăng thêm câu: "Cậu ta làm được, cũng "

      Trong lòng hận hận cắn răng: bọn khốn kiếp nhìn thấy giống cái liền mắt xám ngắt này! Lý Mộ Tư bây giờ còn là của tôi đấy! Tôi đấy! Đáng chết, bằng cầu nguyện con thú con này có thể nán lại trong bụng Lý Mộ Tư đoạn thời gian nữa?

      Nhưng, nghĩ đến Lý Mộ Tư và giống cá kháci có chút giống nhau, mang thai có vẻ khiến cực kỳ khổ sở, Ma Da lại nhẫn tâm.

      Được rồi, là giống đực cường tráng, vĩnh viễn e ngại khiêu chiến, dù lại cạnh tranh lần nữa, tuyệt đối cũng thất bại!

      Lý Mộ Tư vịn trán: ". . . . Ách, em tin tưởng, đánh nhau, tuyệt đối thua, nhưng. . . . người xoa bóp cho em hai tháng rồi mà vẫn còn tệ vậy em cách nào hy vọng quá lớn vào thủ công của . ."

      Ma Da: . . . . . . OO cái đó XX! Sở thích quỷ dị như tên Tắc Nạp Lí Tư cũng có giống cái thích! Chẳng lẽ người cơ bắp mạnh mẽ như tôi lại có sức quyến rũ hơn sao?

      Ma Da phẫn hận lật người lên, thuận thế đề cao mắt cá chân xoa bóp trong tay, trực tiếp sử dụng hành động thực tế để chứng minh thực lực của mình.

      Lý Mộ Tư hồi hồn liền bị hành động đột nhiên này làm cho giật mình, chỉ cảm thấy cảm giác tê dại chui lên sống lưng, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, vì vậy vỗ giường nhắc nhở: "Nếu cũng giống như Phí Lặc, đụng con của em quay trở về liền xong đời!"

      Ma Da thiếu chút nữa mềm xuống, trong lòng thầm mắng to: em cho rằng ai cũng ngu xuẩn như con gấu đuôi ngắn lại cứ tinh trùng lên não kia?

      Nghe được trong phòng truyền tới tiếng vang kịch liệt, cùng với tiếng gầm của Ma Da, Bảo La có chút chán nản đứng vững bước, dừng ở trong lối .

      Mấy giống đực có hormone tiết ra quá vượng lại đáng thương tìm được giống cái sớm chạy tới giành vị trí tốt khi thanh đặc biệt nào đó vang lên, càn rỡ nghe vách tường, phát cười trộm quay đầu lại, dùng tay kêu Bảo La, thậm chí rất là rộng lượng dời ra vị trí tốt cho Bảo La, lộ ra vẻ mặt "Như thế nào? em tệ với cậu chứ?"

      Mấy người này tuyệt đối làm chuyện như vậy ít lần, động tác thuần thục vô cùng, mặc dù bị thanh kia kích thích đến mặt đầy máu, nhưng cố cắn răng có tiết lộ chút thanh, chính là cái thứ cao vút kia bại lộ việc bọn họ nhịn khổ cực cỡ nào, cả Bảo La cũng nhịn được lộ ra bộ dáng bội phục.

      Nghĩ đến khổ sở trong đó, Bảo La lại ngại ngùng kéo kéo váy da thú của mình, che kín cái đó bị thanh này quấy nhiễu quyến rũ đến run rẩy ngẩng đầu, kiên định lắc đầu cái với mấy người em —— cho nên đây phải là mơ mộng rành rành sao? Bộ lạc nào mà có giống cái bị giống đực OOXX ở trong mộng lần, tuyệt đối là do giống đực ở bộ lạc đó mạnh, phải đàn ông!

      Bảo La nhìn đồ trong tay, cúi đầu, còn hơi sức kêu câu vào trong phòng: "Ma Da, tôi có đồ cho xem, tôi. . . . Tôi đem cho Tát Tư xem trước vậy." xong, lưu luyến rời xoay người, che cái đó dần dần ngẩng đầu chân thấp chân cao bỏ .

      Ma Da hét lớn tiếng bày tỏ trả lời, mấy người nghe vách tường ngờ Bảo La cư nhiên làm ra chuyện như vậy, nhất thời ngây người. Còn chưa kịp chạy, liền nghe tiếng rắc rắc, cửa sổ đầu bị mở ra, vang rầm rầm rầm mấy tiếng, đầu mấy tên theo thứ tự bị đánh mạnh.

      "Đau đau đau!"

      "Rống! Ma Da cậu ác!"

      đám giống đực ôm đầu đứng ở đó, vừa oán trách, vừa dứt khoát mở cửa sổ ra gian xảo nhìn dô trong.

      Ma Da cẩn thận nằm người của Lý Mộ Tư có thai, hả hê OOXX, cái thứ to lớn dữ tợn mỗi lần rút ra chen vào đều phát ra tiếng nước chảy hưng phấn, khiến đám người thú đẩy cửa sổ ra xem càng vươn đầu vào sâu, thiếu chút nữa cả người cũng lật vào.

      Ma Da OOXX quá tận hứng, sớm hóa nửa thú, vào lúc này, cái đuôi đầy lông phách lối lại hả hê dng lên, tâm lý giống đực mênh mông trước nay chưa có, cả chuyện Phí Lặc có con cũng bị quên hết: xem xem! Cho mấy người nhìn đến X hết người chết! Nhìn thấy mà ăn được! Oa ha ha!

      Ưmh, nếu như lúc nào đó Lý Mộ Tư chịu cho thú X lần. . . . Vậy càng tốt hơn!

      Cúi đầu nhìn cái thứ đó chỉ mới hóa nửa thú to vô cùng của mình, Ma Da êm ái ôm hông của Lý Mộ Tư cả người ửng hồng, ngừng giãy dụa, lại khổ nổi cái bụng khổng lồ nên chỉ có thể nằm ngửa rầm rì, cảm thấy. . . . Đây chính là tiếc nuối duy nhất của hôm nay!

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 60





      Lúc Bảo La tìm được Tát Tư, Tát Tư trò chuyện với đám thỏ vui. Đây là chuyện rất hiếm trong những bộ lạc khác.

      Bởi vì giống cái vô cùng trân quý, nên giống đực luôn đến lấy lòng, nhưng dưới tình huống bình thường bao lâu các giống đực bắt đầu đánh nhau, mỗi lúc này, người thú khác đều bên vây xem trầm trồ khen ngợi —— quả quyết hài hòa!

      Nhưng có lẽ ai nghĩ đám thỏ là giống đực, cho nên, mặc dù bọn họ luôn có quan hệ tệ với cả đám giống cái, cũng xuất chuyện bị ai quấy rối. Ưmh, rất khó đây là may mắn hay may mắn.

      Tát Tư thảo luận học thuật với mấy chú thỏ phái kỹ thuật, chúng thỏ vây xem, tụ tập cho có khí thế và ra ý kiến.

      "Cỏ cầm máu ít ngày trước được mấy giống đực giúp tìm về ít trong lúc săn thú, đủ dùng để chế tạo rồi. Liền trồng trọt ở chung quanh bộ lạc, có thể chứ?"

      Đám thỏ mở đôi mắt to mờ mịch ngây ngốc nháy mắt, Mễ La che cái trán, quả quyết trả lời thay : "Có

      Tát Tư cũng hơi khổ não: "Nhưng loại thảo dược này đều rất dễ dàng tìm được, còn có số dược thảo tương đối hiếm có cũng biết làm sao."

      Mễ Đoàn luôn ầm ĩ nhảy ra: "Ai nha, chỗ chúng tôi có rất nhiều hạt mầm, cả đời thỏ chúng tôi luôn thu thập hạt mầm. Nhưng nếu lấy hạt giống trồng tốn khá nhiều thời gian, thảo dược càng hiếm có càng lớn lên chậm, nếu thể kết quả trước khi mùa mưa đến, cả hạt giống cũng mất lên!"

      Tát Tư thở dài: "Đúng vậy, chuyện này thể được. Ai, điều kiện nơi này quá kém, hoàn toàn thích hợp định cư lâu dài."

      Lúc này đám thỏ mới gãi đầu chen vào câu, lại tiếp tục đề tài sớm chạy xa có giới hạn: "Việc này. . . . Cỏ cầm máu có thể cần tôi phụ trách ? Mộ Tư bảo tôi cố gắng nghĩ biện pháp đào tạo quả thai đấy. Chúng tôi thương lượng ra vài vấn đề rồi, chừng sau mùa mưa là có thể giải quyết."

      Tát Tư và đám thỏ cùng nhau nghiêng đầu nhìn , gương mặt đám thỏ nhanh chóng nung đỏ, che mặt vì có đồng bạn chậm lụt chịu nổi, khổ sở than : "Mễ Phạn, cậu chỉ cần lo phần kỹ thuật thôi. Những thứ khác giao cho chúng tôi là được rồi."

      Mễ Đoàn cũng nước mắt lưng tròng gật đầu —— người thích ầm ĩ như , đối diện với người giỏi kỹ thuật nhưng phản ứng chậm lụt như Mễ Phạn, là khổ sở.

      Mễ Nhã bị đám người kia chọc cho che miệng ngừng cười trộm, vừa nghiêng đầu lại thấy Bảo La đứng ở cửa, khỏi đỏ bừng cả mặt đứng lên, chủ động lên tiếng chào Bảo La —— đây chính là rất khó được, đám thỏ là động vật ăn cỏ đặc biệt nhát gan, trừ ra thời điểm đối mặt giống cái, bọn họ luôn nơm nớp lo sợ.

      Tát Tư cũng phát Bảo La, nhiệt tình ngoắc vào. Ấn tượng của dành cho Bảo La rất tốt, bởi vì thái độ của Bảo La đối với ai cũng rất tốt, lúc nào cũng vui vẻ cười, mà cũng đàng hoàng chăm chỉ, dù người thú khác thỉnh thoảng làm việc chính, lén lén lút lút rình coi quấy rầy giống cái, cũng mình cần cù chăm chỉ làm xong chuyện

      Tát Tư khỏi cảm khái: là đứa bé ngoan!

      Dĩ nhiên, Ân Lợi Nhĩ luôn nắm chặt tất cả thời gian theo Tát Tư rất nhanh phát việc này, bắt đầu bắn ra địch ý như có như với Bảo La, cho đến buổi sáng, có người thú dậy sớm phát Tát Tư vô cùng ly kỳ, tóc ướt nhẹp, gương mặt ửng đỏ từ bên ngoài bộ lạc trở về với Ân Lợi Nhĩ, địch ý của Ân Lợi Nhĩ dành cho Bảo La mới đột nhiên bỏ .

      Chỉ là, từ sau đó, lúc Tát Tư đối mặt Bảo La lại bắt đầu có chút mất tự nhiên, bởi vì luôn nhịn được nhớ lại, ràng chỉ lấy thân phận của người lớn tuổi, đáng thương Bảo La mới vừa tới bộ lạc, sợ bởi vì Ân Lợi Nhĩ chèn ép mà cuộc sống vui vẻ, mới chính đáng hợp tình kêu Ân Lợi Nhĩ , giải thích cho mình có ý đặc biệt với Bảo La, nhưng thế nào cũng ngờ. . . . xảy ra loại chuyện đó!

      Đáng chết bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể động dục . . . . Dã. . . . Dã thú!

      "Hì Tát Tư, còn có mọi người." Bảo La lộ ra nụ cười xán lạn, đôi mắt lóe sáng, luôn là bộ dạng vui vẻ.

      "Tát Tư, tôi phát cái này, vốn tôi chuẩn bị đưa cho Mộ Tư xem, biết đó, ấy luôn biết rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, nhưng ấy. . ." Bảo La gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

      "Hả?" Lúc này Mễ Phấn mới vừa tính toán xong mảnh đất nào trong bộ lạc trồng loại thực vật nào ngẩng đầu lên, mờ mịt phát ra tiếtnghi vấn, sau đó thuận miệng đồng ý, "Là bởi vì bọn họ ừ ừ a a nên rãnh sao?"

      Tát Tư và chúng thỏ đồng loạt đứng hình, lúng túng nở nụ cười. Nhất là đám thỏ, thiếu chút nữa khóc dữ dội: mặc dù ngoại hình bọn họ rất tương tự với giống cái, nhưng ai cũng còn biện pháp phủ nhận bọ họ có năng lực biến thân, là giống đực chánh tông, cho nên, lỗ tai còn rất bén nhạy! Động tĩnh của Lý Mộ Tư và Ma Da, hai lỗ tai lớn vậy dọc đỉnh đầu của bọn họ, sao có thể nghe được?

      Bóp chết Mễ Phấn! Bóp chết Mễ Ph

      Chúng thỏ đỏ mặt, sử dụng ánh mắt bày tỏ bất mãn của từng người.

      Mễ Phấn sửng sốt, nghiêng đầu. . . . . . Trước sau như bày tỏ việc chịu nhận sai.

      Chúng thỏ: ". . . . . ."

      "Đây là cái gì?" Tát Tư nhận lấy thứ Bảo La đưa tới, lật tới lật lui nhìn chút, trợn to hai mắt, xác định : "Đây là. . . . . . Muối?"

      Mặc dù thứ Bảo La cho ra như đống bùn đất khô khốc, nhưng lúc Tát Tư bóp vỡ bùn đất trong lòng bàn tay, phát số viên bi kết tinh màu trắng.

      Bảo La cũng có chút hưng phấn, gật đầu liên tục: "Đúng, là muối. Trong bộ lạc phải vẫn thiếu muối sao? Nhưng nơi này của chúng ta cách biển quá xa, có cách nào dễ dàng đổi lấy muối ăn. Nhưng, tôi dầu gì cũng là thành viên của tộc biển, ít nhiều biết muối ăn xuất tại địa phương nào, đất liền cũng phải nhất định có. Cho nên mấy ngày qua tôi bỏ ra chút thời gian tìm tìm, cuối cùng may mắn tìm được hồ nước mặn."

      Tát Tư ngẩn ra, lúc nàyhắn mới phát ra Bảo La đen rất nhiều, mặt, cánh tay có nhiều chỗ thậm chí ửng hồng, lột da, ràng cho thấy là phơi đến bị thương. Tát Tư bắt đầu nhớ lại, lúc này mới giật mình xác thực có vài ngày thấy bóng Bảo La. Chỉ là, bởi vì bộ lạc cũng thống nhất quản lý cứng nhắc, nên cũng có ai phát .

      như vậy, những ngày qua Bảo La mình chạy tìm kiếm muối ăn rồi hả ?

      Lúc nãy dáng vẻ của Bảo La rất hời hợt, hề tìm kiếm muối ăn khổ cực cỡ nào, nhưng Tát Tư là người lấy thầy tế làm mục tiêu, kiến thức rộng rãi, sao biết Bảo La là người thú sống dưới nước, thời gian dài bại lộ ở dã ngoại, bại lộ dưới ánh mặt trời là nguy hiểm cỡ nào? Thậm chí có thể khiến thoát nước tử vong!

      Tát Tư hiểu được gian khổ trong đó, cũng hiểu Bảo La làm nhiều như vậy là vì cái gì, cho nên, trước tiên đem chút kết tinh màu trắng hơi lẫn vào bùn đất dơ bẩn bỏ vào trong ống trúc, trả lại cho Bảo La, còn cười cười với , giọng khích lệ : "Cứ giao cho tôi như vậy cảm thấy đáng tiếc sao? Chờ lát, chờ Mộ Tư đến đây, lại tự mình giao cho ấy. ấy ."

      Tròng mắt màu đỏ của đám thỏ nhìn nhau trong chốc lát, chợt cùng nhau hoan hô lên: " Bảo La, chúng tôi đều ủng hộ cậu!"

      Mễ Nhã hơi vui nhìn khuôn mặt tươi cười của Bảo La, nhưng thời điểm Bảo La nhìn sang, lại lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng với y.

      lúc mọi người ồn ào, mặt của Bảo La rất nhanh đỏ lên. cười khúc khích gãi gãi mặt, hồi lâu, mới giọng hỏi: "Chuyện này. . . . Mộ Tư thích quà tặng của tôi chứ?"

      Mọi người cùng kêu lên trả lời: "Đương nhiênể!"

      Lúc này Bảo La mới lại ngây ngô cười lên, sau đó dùng lực cầm quả đấm, huơ hai cái: "Tôi cố gắng!"

      hơi nhao nhao muốn thử, vui mừng với Tát Tư: "Mặc dù rất ràng cụ thể làm sao lấy muối ra, nhưng cũng hiểu chút, hôm nào tôi và mọi người cùng đến hồ nước mặn đó, chúng ta nhất định lấy thêm muối, đến lúc đó cũng cần ngàn dặm xa xôi tìm tộc biển đổi về."

      "Tất cả mọi người vui mừng à?" Vừa vặn Lý Mộ Tư và Ma Da làm xong, tới bên này.

      Thấy Ma Da ở chỗ này, hăng hái của Bảo La khỏi giảm nhiều, nhưng vẫn cầm đồ vật cho Lý Mộ Tư xem.

      Lý Mộ Tư nghiêm túc nhìn chút, vuốt cái trán suy tính lát, liền vỗ tay, : "Làm như vậy , bùn đất hòa tan nước, chúng ta ngâm muối và bùn vào trong nước, khuấy đều đặn, sau đó lắng đọng, loại bỏ tạp chất, lặp lại mấy lần, cũng chỉ còn lại nước muối sạch , sau đó phơi khô, có thể lấy được muối ăn."

      Đám thỏ cùng nhau giương cái miệng nhắn, hồi lâu, mới ríu rít khích lệ: " là lợi hại!

      " ngờ Mộ Tư lợi hại như vậy!"

      Lý Mộ Tư ngừng khiêm tốn: " có gì, bình thường thôi." Nhưng nụ cười hả hê mặt ràng bán đứng nội tâm —— Má ơi! Kiến thức tự nhiên ở tiểu học cũng có thể khoe khoang đấy! Xem xem đôi mắt sáng rỡ của những thiếu niên xinh đẹp này, ai nha nha, chúng chị em chăm chỉ khắc khổ học tập quả nhiên vẫn có ích, ha ha ha!

      Ánh mắt của Bảo La lại dần dần chán nản: ấy hề chú ý thấy mình bị thương sao?

      Mặc dù thời điểm cố gắng tìm muối, cũng có nghĩ tới phải dựa vào việc bị thương tranh thủ đồng tình, nhưng thời điểm bị lơ là lại xác thực dễ chịu chút nào.

      ra sớm suy nghĩ muốn tìm muối, chỉ là, làm người thú sống dưới nước, thể tốn thời gian rất lâu để chuẩn bị nhiều túi nước mới có thể ra Được. dùng mấy ngày thời gian tìm tung tích của mấy loài động vật thường cần nhiều muối mà mình nhớ được, sau đó thận trọng theo dõi, lâu trong rừng rậm và vùng núi, mới rốt cuộc tìm được những động vật này liếm láp hồ chứa bùn và muối. Trong thời gian này, người thú chỉ có ở trong nước mới có thể phát huy lực chiến đấu lớn nhất như , có mấy lần thiếu chút bị dã thú vồ, mấy lần thiếu chút nữa làm mất con mồi, vất vả mới tìm được hồ nước mặn, lưu lại ký hiệu. Chờ lúc trở lại, lại phát theo con mồi vòng quanh rừng mắt ngày nay, sớm lạc mất phương hướng rồi. may là đường sớm có chuẩn bị, lúc này mới lại tốn hơn nửa ngày, tìm ra đường chính xác trở về bộ lạc.

      Dọc theo con đường này, đích xác là vô cùng gian khổ.

      Nhưng là giống đực, dĩ nhiên thể oán trách với giống cái, hơn nữa, giống cái kia lại là người muốn theo đuổi.

      Cho nên, Bảo La chỉ cúi đầu, yên lặng mình lui ra ngoài, ngờ, mới vừa thối lui khỏi cửa, Lý Mộ Tư được khen ngợi lâng lâng chợt xoay người nhìn về phía , mặt mày cong cong cười tiếng: "Bảo La, sao lại ? người có bị thương ? Mau lên mau lên, mau qua đây, để Tát Tư và các ông già thỏ giúp xem chút! Cho rằng mình là giống đực có thể tùy tiện giằng co sao?"

      "À?" Bảo La ngẩn ngơ, sau đó, tâm tình nhanh chóng tốt lên, "Được! Cám ơn Mộ Tư!"

      bay vọt vào nhà, Tát Tư và đám thỏ nhìn nhau cười tiếng, cùng nhau hỏi : "Này! Trị liệu cho cậu là chúng tôi chứ? Tại sao cám ơn Mộ Tư?"

      Bảo La lúng túng nhếch nhếch miệng, trong đôi mắt lại tràn đầy ánh sáng vui mừng, trái tim nghĩ tới: còn có thể tìm quà tặng gì cho Mộ Tư nữa? Hi vọng ấy thích!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :