1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK-Hải Đường Nhàn Thê - Hải Đường Xuân Thụy Tảo (4Q-hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 12 – Q3





      Hạ táng Tiểu Ngũ, Hải Đường cũng có phần dịu lại, tuy rằng nàng vẫn ít , ít cười nhưng bắt đầu có phản ứng, hỏi gì cũng đáp, còn thất hồn lạc phách ngồi yên chỗ như lúc trước.

      Qua vài ngày, Đại phu nhân đột nhiên đến ngoại trạch.

      “Hải Đường, ngươi ốm sao?”, phu nhân vừa vào cửa liền trông thấy Hải Đường, mi mày cau lại, chỉ thời gian ngắn mà khuôn mặt đầy đặn kia trở nên gầy gò thế này.

      “Đa tạ nương quan tâm, Hải Đường tốt hơn rồi!”, Hải Đường nhu thuận tạ ơn.

      Phu nhân kéo tay nàng thở dài, “Tuy rằng thấy qua Tiểu Ngũ nhiều lắm nhưng ta vẫn biết nàng là nha đầu lanh lợi, ta đa tạ nàng, bằng , Hải Đường còn phải…Ai~, ngày mai ta phân phó Phương quản gia tìm cao tăng đến niệm kinh cho nàng, coi như tẫn phần đạo nghĩa”

      “Hải Đường thay Tiểu Ngũ đa tạ nương”, Hải Đường muốn đứng dậy hành lễ nhưng lại bị phu nhân kéo xuống.

      “Ngốc, cảm tạ cái gì? Ngươi là người nhà của chúng ta, nàng cứu ngươi chính là ân nhân của Phương gia, chút chuyện như vậy tính là gì, chỉ cần các ngươi đều bình an, bảo ta cả ngày ăn chay niệm phật cũng được”, phu nhân chuyện rất thành khẩn khiến Hải Đường vô cùng cảm động.

      “Hải Đường hiểu. Nương, hôm nay người đến đây có chuyện gì sao?”

      “Nhìn xem, suýt chút nữa ta quên chính . Ta cùng lão phu nhân nghe bên ngoại trạch xảy ra chuyện nên liên tục mấy ngày ngủ được. Hôm qua lão phu nhân chuyện với ta, sinh nhật của Đô Đô sắp đến rồi, chi bằng trước hết hồi phủ, chúng ta giám sát chặt chẽ chút, để tiếp cận hồ nước, ta cũng tin trong phủ nhiều người như vậy lại trông nom được tiểu hài tử”

      “Hồi phủ?”, Hải Đường sửng sốt nhảy dựng.

      “Đúng vậy, bên ngoài thế nào cũng thể so với trong nhà, đúng ? Đường Viên tu sửa gần xong, cứ quyết định như vậy ”. Phu nhân nhìn thấy Hải Đường có chút do dự liền “thẳng tay” quyết định.

      tú lâu, Tiểu Tình thu thập này nọ, Hải Đường ngồi trường kỷ nhìn cổ thụ dưới sân đến thất thần.

      “Tiểu Tình, ngươi cần quay về Phương phủ”, thanh của Hải Đường rất .

      Tiểu Tình ngừng động tác hỏi lại câu, “Sao cơ?”

      Hải Đường quay đầu nhìn Tiểu Tình rồi lặp lại, “Ngươi cần quay về Phương phủ”.

      Tiểu Tình bỏ quần áo tay xuống, “Tiểu thư, chuyện này làm sao có thể?”

      “Ngày mai ta đến chuyện với Ngô Thiên Phàm, bảo sớm định ngày mang ngươi xuất giá, ngươi cứ an tâm ở lại nơi này là được”

      được”

      “Ta được là được! Lúc trước chính là định như vậy, chờ ta hồi phủ ngươi liền bước vào cửa Ngô gia”, mấy ngày nay Hải Đường luôn cảm thấy mệt mỏi.

      “Bây giờ chính là lúc quan trọng, Tiểu Ngũ lại…dù sao ta cũng cần”, sắc mặt Tiểu Tình trắng bệch khi nhìn Hải Đường.

      “Dù gì cũng gả , sớm xuất giá vẫn hơn. Tiểu Ngũ mất, phải vẫn còn Tiểu Cam sao?”

      Tiểu Tình u oán nhìn nàng, “Tiểu Cam? được, nàng làm việc cẩn thận. Tiểu thư, chi bằng trước tiên ta cùng người hồi phủ. Về phần…về phần lập gia đình cũng cần gấp!”, câu cuối cùng có chút “nghĩ đằng nẻo”

      Hải Đường vô lực xê dịch thân mình, vài ngày này nàng rất sợ nằm lâu vì rất dễ mệt, “ cần, ngươi yên tâm được rồi, vẫn còn Mục Thư Nhi nữa. Người phu nhân mang đến tồi, nàng làm việc trầm ổn lại cẩn thận, ngươi cũng cần lo lắng gì, ngoan ngoãn lập gia đình

      “Tiểu thư”, Tiểu Tình nhìn Hải Đường nằm nhắm mắt khép hờ, bộ dáng dường như toàn bộ tâm lực đều cạn kiệt, nàng thở dài, “Được rồi, lại bao nhiêu năm Tiểu Tình rời xa tiểu thư, yên lòng. Nhưng…tiểu thư, dù gặp phải chuyện gì, người cũng được như trước đây. Người phải khai giải khúc mắc, đừng bao giờ tìm đến cái chết như ngày hôm đó nữa, được ?”

      “Được”

      Cách ngày, Hải Đường phân phó Trầm thúc sang mời Ngô Thiên Phàm đến chuyện. Nàng cùng xác định ngày Tiểu Tình xuất giá, cũng tồi, chính là trước sinh nhật của Đô Đô vài ngày. Hải Đường đáp ứng ngày hôm đó đến chủ trì hôn .

      Ngày hồi phủ, phu nhân cho đốt pháo tại Đường Viên, là trừ tà đuổi ma. Nhìn vô số mảnh giấy hồng hồng đất, Hải Đường thất thần trong khoảnh khắc, nàng tựa như nhìn thấy tấm lưng đẫm máu đỏ tươi của Tiểu Ngũ hôm nọ.

      Gian chính của Đường Viên được xây thêm lầu, thư phòng mở rộng, lầu có thêm mấy gian phòng, loạt hành lang nối liền hai gian nhà giữa, phía tây là hai gian phòng hạ nhân, Hải Đường vẫn như trước trụ lại phòng phía đông, Mục Thư Nhi cùng Trầm mẫu ở lại lầu, gian dưới lầu là chỗ của Tiểu Cam, Tri Lan cùng Di tẩu.

      Trầm thúc đem Tri Lan vào Phương phủ để Hải Đường cẩn thận dạy dỗ nàng chút, về sau cũng có người tri kỷ. Trầm thúc lưu lại ngoại trạch, là bản thân bước vào Phương phủ tiện nên muốn thay nàng ở lại trông nom ngoại trạch.

      Phu nhân nhìn những người trong Đường Viên, thiếu Tiểu Tình cùng Tiểu Ngũ, nàng cảm giác “nhân khí vượng” liền đem hai tiểu nha đầu của chính mình lại đây, trả thêm ngân lượng cho Tiểu Cam, xem như thăng cấp đại nha hoàn.

      Hải Đường nhìn hai nha đầu kia, Vân Nhi bộ dáng thông minh lanh lợi, chuyện lưu loát, tuy phải mỹ nhân nhưng rất dễ nhìn. Như Sinh tuy ít lời nhưng ánh mắt rất tinh , Hải Đường vừa định đến rót chén trà uống nàng tiến tới châm đầy bình trà. Hải Đường vừa lòng. Phu nhân hai tiểu nha đầu này đều là người được Mục Thư Nhi dạy dỗ, vậy nên nàng liền giao bọn họ cho Mục Thư Nhi an bài.

      Còn chưa dàn xếp đâu vào đấy Như Ý đến đây, là lão phu nhân muốn Thiếu phu nhân cùng Đô Đô tiểu thiếu gia đến bồi tiếp.

      Vào Du Viên, nhìn thấy ánh mắt thương hại của lão phu nhân nhìn mình, tâm Hải Đường tựa như bị kim đâm, “Lão phu nhân, người đừng nhìn ta như vậy, ta vẫn bình thường a!”

      “Đứa ngốc, ta biết trong lòng ngươi rất khổ tâm, trái tim được tạo nên từ máu thịt, tuy Tiểu Ngũ quen biết ngươi lâu nhưng vẫn có chút cảm tình. Tâm tình của ngươi, ta hiểu, nhưng người chết thể sống lại a! Nhưng người còn sống dù thế nào cũng phái tiến về phía trước. Đô Đô cũng sắp bốn tuổi rồi, ngươi làm nương chẳng phải nên đem nhiều tâm tư đặt lên người của sao?”, lão phu nhân hy vọng Hải Đường có thể vì Đô Đô mà thanh tỉnh chút.

      “Ta hiểu, chỉ là nhất thời thể chấp nhận được, vài ngày nay tốt hơn rất nhiều. Lão phu nhân, về sau Hải Đường vẫn muốn đến quấy rầy người”, Hải Đường nhìn lão phu nhân liền nghĩ đến nãi nãi của chính mình, thân mình nàng tự chủ tựa vào người lão phu nhân, nàng muốn hấp thụ chút ấm áp từ lồng ngực này.

      Lão phu nhân gì, bàn tay gầy gò vỗ nhịp nhàng theo tiết tấu lên vai Hải Đường tựa như nãi nãi trước đây vừa ru nàng ngủ vừa nhàng vỗ về nàng, khiến nàng cảm giác được an tâm che chở.

      “Lão phu nhân, Hải Đường có thể gọi người là nãi nãi ?”, Hải Đường híp mắt hưởng thụ trấn an của lão phu nhân.

      “Nha đầu ngốc, ta vốn là nãi nãi của ngươi a! Nếu ngươi cảm thấy gọi lão phu nhân xa lạ cứ gọi ta là nãi nãi như Sở Đình

      Mũi Hải Đường cay cay, lệ rưng rưng khóe mắt, “Nãi nãi”

      “Nha đầu, đường về sau còn rất dài. Người sống đời thoát khỏi sinh lão bệnh tử, từ từ cũng biến mất. Xương cốt của ta già, những người lúc trước bên cạnh ta cũng rồi, ta biết ngày đó của mình cũng còn xa. Ta vốn muốn lưu lại cho ngươi chút gì, chỉ là biết có thể làm được hay ”, trong mắt lão phu nhân có chút thương cảm.

      “Nãi nãi, người bừa gì vậy? Người thọ trăm tuổi”, Hải Đường thầm mắng chính mình tại sao lại dẫn dắt lão phu nhân đến chuyện thương tâm.

      “Trường thọ cũng phải là chuyện tốt a. Được rồi, chúng ta về chuyện này nữa, hôm nay cứ ở lại chỗ ta ngày, trong Đường Viên vẫn chưa thu thập xong đâu vào đấy mà!”

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 13 – Q3





      “Đô Đô! Đô Đô!”, Hải Đường mở to mắt, nàng quay đầu nhìn đứa con ngủ say. Hải Đường ôm chặt con trai vào lòng, quần áo người đều ướt đẫm, chỉ cần nhắm mắt lại, cơn ác mộng kia lập tức xuất trong đầu nàng. Mỗi ngày nàng đều ngủ muộn và cảm thấy bất an, từ nay về sau phải sống thế nào a!

      Hải Đường hoảng sợ dám ngủ tiếp, nghe được tiếng hô hấp bĩnh tĩnh của Sở Đình, tâm nàng sinh tia oán hận. Tại sao lại có thể bình yên vào giấc ngủ? Chẳng lẽ lo lắng sao? Nếu bọn họ ngủ quên để Đô Đô bị người ôm mất phải làm sao bây giờ?

      Tô Lam Nhân mang theo Hoằng Ngọc đến thỉnh an lão phu nhân. Vừa tiến vào cửa liền nhìn thấy Đô Đô hát nhạc thiếu nhi cho lão phu nhân nghe, nàng tự chủ xiết chặt tay đứa con, Hoằng Ngọc hô đau, nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ.

      “Lam Nhân, làm gì vậy?”, lão phu nhân chú ý đến bộ dáng kêu đau của Hoằng Ngọc.

      Tô Lam Nhân cả kinh giật mình, nàng vội vàng buông tay con trai, “Lão phu nhân, ta chỉ thất thần chút, Hoằng Ngọc đau , để nương vuốt tay cho ngươi”, nàng vừa an ủi con trai vừa nhìn thoáng qua Hải Đường. Hải Đường nhìn Lam Nhân chằm chằm, ánh mắt kia còn giống với lúc trước, có lẽ vốn dĩ nó cũng mang theo tia khinh thường nhưng tại chỉ thấy được tia băng lãnh khiến lòng người phát run.

      Tô Lam Nhân mỉm cười hành lễ, “Tỷ tỷ”

      Hải Đường nhìn khuôn mặt “cười mà cười” này liền hạ thấp mi để che dấu vẻ cười nhạo trong mắt mình, “Lam Nhân muội muội đến đây, Hoằng Ngọc cũng đến đây, đứng đó làm gì? Ngồi !”

      cần ngồi, Lam Nhân chỉ vội mang Hoàng Ngọc đến thỉnh an lão phu nhân, lát nữa tiên sinh của Hoằng Ngọc đến rồi, bài vở và bài tập cũng thể trì hoãn”, Lam Nhân lôi kéo Hoằng Ngọc đến trước mặt lão phu nhân để thỉnh an lão phu nhân.

      “Hoằng Ngọc!”, Đô Đô cao hứng kéo tay Hoằng Ngọc, Hoằng Ngọc cũng vui vẻ kêu tiếng “ca ca”. vừa kêu xong liền lo lắng liếc nhìn Lam Nhân cái.

      “Chúng ta cùng chơi!”, Đô Đô muốn kéo ra ngoài chơi nhưng ngờ Hoằng Ngọc lại giãy tay ra rồi đứng cúi đầu.

      Hải Đường cười lạnh, “Đô Đô, lại đây, đệ đệ phải học, ngươi cần quấy rầy ”. Đô Đô chán nản đến bên cạnh Hải Đường, cúi đầu tựa vào người nàng.

      Lão phu nhân thở dài, “Hải Đường, Đô Đô cũng bốn tuổi rồi, ngươi xem có phải đến lúc thỉnh tiên sinh đến dạy chữ cho ?”

      Cũng đến thời điểm để học vỡ lòng rồi, “Toàn bộ đều nhờ nãi nãi làm chủ”. Hai tiếng “nãi nãi” này đổi lấy ánh mắt oán hận như đao.

      “Ta thấy tiên sinh của Hoằng Ngọc cũng được, chi bằng để huynh đệ bọn họ học cùng nhau

      Học cùng nhau? Hải Đường cau mày, “Nãi nãi, tiểu hài tử tính tình khác nhau, nếu cùng học sợ tĩnh tâm được, tách ra học tốt hơn. Hơn nữa, Hoằng Ngọc cũng học thời gian, ta sợ Đô Đô theo kịp a!”

      Lão phu nhân ngẫm nghĩ hồi, “Cũng tốt, cứ vậy , buổi sáng thỉnh tiên sinh đến dạy Hoằng Ngọc, buổi chiều dạy Đô Đô, Lam Nhân đến với tiên sinh tiếng, từ ngày mai hai tiểu thiếu gia của chúng ta đều giao cho

      Tiên sinh dạy học trong thư phòng ở tiền viện, Hải Đường nắm tay Đô Đô đến bái sư, dâng trà. Tiên sinh bê trà hỏi tên Đô Đô, lớn tiếng đáp, “Phương Hoằng Du”. Tiên sinh vuốt râu gật đầu hài lòng, “Thiếu phu nhân, lệnh công tử thông mình, lão phu thu nhận đệ tử tốt này”

      Hải Đường thu xếp cho Đô Đô ngồi ngay ngắn bàn học, chính mình lại ngồi bên nhìn. Tiên Sinh họ Mễ, vóc người gầy, mặc bộ trường sam màu xám. Nhận thấy ánh mắt nhìn mình trừng trừng, Hải Đường theo đó nhìn lại, nguyên lai là Mễ tiên sinh, tựa như bị chính nàng ngồi đây quấy rầy dạy học nên rất cao hứng. Hải Đường cúi đầu uống ngụm trà, trực tiếp… nhìn nữa.

      Tam Tự Kinh là quyển sách vỡ lòng đầu tiên của Đô Đô, Hải Đường có chút kỳ quái, tại sao lại là Tam Tự Kinh? Bất quá, Đô Đô tuy rằng có tính trẻ con nhưng học thuộc lòng rất nhanh.

      Dùng qua cơm tối, Đô Đô quấn quít Sở Đình để “khoe” đoạn Tam Tự Kinh mà hôm nay tiên sinh dạy . Sở Đình kiên nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng còn sửa lỗi phát cho . Đọc bài xong, bắt chước nương tản bộ trong phòng, vừa vừa lẩm bẩm, “, hai, ba,…mười”, tại có thể đếm ràng đến mười.

      “Nghe hôm nay ngươi đến bồi tiếp Đô Đô học bài?”, Sở Đình nhìn Hải Đường bế Đô Đô ngủ say đặt lên giường rồi thu vén chăn cho .

      “Đúng vậy”

      “Ngày mai ngươi nên đến, làm như vậy tiên sinh mất hứng”

      “Tại sao lại mất hứng?”, Hải Đường quan tâm, nàng ngồi xuống trường kỷ.

      “Chúng ta đem hài tử giao cho nên tin tưởng , ngươi làm như vậy khiến tiên sinh cảm thấy ngươi giám thị

      “Vừa đúng lúc đốc xúc dạy nhiệt tình chút a!”

      Sở Đình kiên nhẫn khuyên giải, “Ngươi ngồi đó tiện a!”

      Hải Đường giương mắt nhìn chút rồi lại hạ thấp mi mắt, “Ngày mai ta để Trầm nhũ mẫu thay ta là được”

      “Diệp Hải Đường, ngươi hẳn hiểu được ta có ý này”

      Hải Đường vỗ lên mặt bàn, “Được rồi, vậy ta cũng , là ta lo lắng. Nếu Đô Đô lại bị người ôm phải làm sao bây giờ?”

      “Nếu ngươi lo lắng, ta để Thành Thụy theo là được rồi!”

      Hải Đường phất tay, “Quên , Thành Thụy theo ngươi tốt hơn, Đô Đô có ta là được rồi”

      “Ngươi!”, Sở Đình có chút bất đắc dĩ nhìn Hải Đường, nữ nhân này làm sao vậy? Mấy ngày nay nàng tựa như sư tử mẹ trông con, chỉ cần có người chú ý đến Đô Đô nàng liền ném ánh mắt địch ý nhìn chằm chằm đối phương, tựa như sợ người khác gây tổn hại đến Đô Đô. Tuy rằng có thể lý giải tại sao nàng lại trở nên như vậy, chỉ là…chuyện này phải có chút quá đáng sao?

      “Hải Đường, ngươi thể cứ như vậy được”, kiên nhẫn giải thích, “Ngươi thể theo như vậy đến suốt đời, ngày mai ta với Thành Thụy, về sau theo Đô Đô là được”

      “Ta cần!”, Hải Đường nổi giận gầm lên tiếng, cả người đứng bật lên, “Con của ta, tự ta bảo hộ!”

      “Ngươi có thể làm gì? Ngươi có thể tự bảo hộ tốt chính mình là được rồi!”

      “Ta còn có Trầm mẫu, Trầm mẫu có thể giúp ta!”

      Sở Đình nhìn nàng lý mà cười lạnh tiếng, “Trầm mẫu! Hừ, đến cả Tiểu Ngũ còn tránh được…”

      Bàn tay nàng xiết chặt thành quyền, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt để ngăn cản cơn run rẩy của chính mình, “Quả nhiên…quả nhiên chỉ giỏi !”. Đau đớn này… dễ chịu đựng!

      “Ta…”, Sở Đình nhìn ánh mắt lạnh như băng kia, cắn răng nện quyền lên ghế rồi phất tay áo bỏ .

      Dựa vào lan can, làn gió thu mang theo hơi lạnh ôn nhu thổi qua khuôn mặt Hải Đường, tựa như bàn tay vuốt ve của cha mẹ. Hải Đường từ từ nhắm mắt nhớ đến cha mẹ, nàng cười khẽ, giọt lệ lặng yên rơi xuống tiếng động. Rốt cuộc nàng có thể cảm nhận được, khi nàng lần đầu tiên đến nhà trẻ, ba ba mẹ lén lút đứng bên ngoài cửa sổ vụng trộm liếc nhìn nàng. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hành động đó buồn cười, cũng coi trọng cảm giác của mẹ. Nuôi con khó a!

      Hôm nay ánh mắt của lão phu nhân cùng phu nhân có chút giống. Bọn họ đều nhìn nàng trìu mến hơn, phu nhân vừa kéo tay nàng ngồi xuống vừa thương cảm thở dài, Hải Đường vừa cảm động vừa giận dữ, nhất định là Phương Sở Đình gì đó.

      “Hải Đường, ta vẫn biết, nguyên lai, nguyên lai,…”, phu nhân nữa, nàng lại thở dài.

      “Được rồi, thê tử của Đình Tùng, ngươi cần nữa. Chuyện của Đô Đô ta với nương của ngươi, để nàng cẩn trọng hơn”, lão phu nhân thay Hải Đường giải thích.

      “Nương, Hải Đường hiểu chuyện để người lo lắng”

      “Ta là…ngay cả chuyện của tôn tử cũng biết. Ai~, Hải Đường, nghe ta câu, làm người thể mềm lòng, mềm lòng chịu thiệt a!”, phu nhân liên tưởng đến chính mình liền khỏi ảm đạm.

      Hải Đường khiếm tốn lắng nghe, nàng nhu thuận khẽ gật đầu.

      “Ngươi lại cãi nhau với Sở Đình sao?”, lão phu nhân lên tiếng hỏi.

      “Trong phủ cãi nhau là tốt, chỉ cần ngọn cỏ trong Đường Viên bị gió thổi lay, nhân mã bên ngoài cũng biết”

      “Dạ”

      “Thu liễm tính tình chút, ta biết ngươi bị ủy khuất, nhưng Sở Định sai, tiên sinh chuyện này với Đình Tùng rồi!”

      Hải Đường thầm, “Ta chỉ lo lắng”

      “Để lão thái này suy nghĩ biện pháp cho ngươi, ta cho Như Ý mời người, lát nữa đến”

      Qua canh giờ, Như Ý dẫn theo phụ nhân tiến đến. Phụ nhân kia quần áo mộc mạc đơn sơ, đầu cài đơn giản chiếc trẫm gỗ, nàng vừa bước vào phòng đưa mắt quét nhìn mọi người lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại người Đô Đô, thần sắc nàng bỗng trở nên nhu hòa, lúc này toàn bộ đường cong khuôn mặt mới giãn xuống.

      “Lão phu nhân, Nhâm đến”, Như Ý trước thông báo danh tính.

      “Từ Nhâm, ngươi đến rồi, ngồi xuống rồi ”, lão phu nhân đối với nàng khách khí.

      Phụ nhân kia trước tiên là thi lễ, sau đó khách khí ngồi xuống ghế bên cạnh, “Lão phu nhân, lâu gặp, khí sắc của người so với lúc trước càng tốt hơn nhiều”

      “Từ Nhâm, ngươi khéo miệng. Ta cũng nghe chuyện của ngươi, cũng là… thể nào hôn kia cũng là ta tự mình đồng ý, nghĩ lại thành ra như vậy”

      “Để lão phu nhân lo lắng, Từ Nhâm phải. Sinh lão bệnh tử, thiên ý như thế, lão phu nhân cũng đừng quá bận tâm. Trước đó vài ngày Như Ý có mang tặng chút ngân lượng, Từ Nhâm vẫn còn chưa tiến đến lời tạ ơn, thừa dịp này ta đến tạ ơn lão phu nhân thể”, thần sắc Từ Nhâm rất thản nhiên nhưng đáy mắt vẫn còn vương vấn tia thương cảm.

      “Hải Đường, Từ Nhâm là họ hàng xa của nhà ta, luận bối phận ngươi còn phải gọi nàng tiếng . Mười năm trước là ta chủ trương chọn cửa hôn nhân cho nàng, ngờ nhà kia có phúc, có được thê tử tốt như vậy nhưng lại thể sống cùng nhau đến đầu bạc răng long a!”, lão phu nhân liên tục thở dài.

      “Hải Đường bái kiến Từ Nhâm ”, Hải Đường đối với vị phụ nhân này rất có hảo cảm. Nàng tiến lui có quy củ, kiêu ngạo cũng siểm nịnh khiến Hải Đường thầm khen ngợi.

      dám”, phụ nhân kia nhìn Hải Đường đánh giá phen, “Lão phu nhân, vị này chính là thê tử của Sở Đình sao?”, nhắc đến hai chữ “Sở Đình”, mặt phụ thân phá lệ lộ vẻ thân thiết.

      Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, ngươi xem, nhiều năm hồi phủ, tại Sở Đình cưới thê tử, ngay cả hài tử cũng có, Đô Đô, lại đây!”

      Đô Đô vốn ngồi bên chơi đùa, nghe được thái nãi nãi lên tiếng gọi, liền chạy đến bên cạnh lão phu nhân, trèo lên ghế, vói tay qua bàn chọn trái cây mâm rồi cho vào miệng, vừa cắn vừa , “Thái nãi nãi, Đô Đô ăn rồi!”

      “Đô Đô, ta gọi ngươi đến đây ăn trái cây a!”, lão phu nhân sờ sờ đầu Đô Đô, “Đên đây, bái kiến Nhâm phu nhân !”

      Đô Đô nhảy xuống ghế hành lễ, phụ nhân kia liên tục xua tay, “Lão phu nhân, tại sao lại bảo tiểu thiếu gia gọi ta là Nhâm phu nhân!”

      “Tại sao lại gọi được, năm đó chẳng phải Sở Đình cũng gọi ngươi là Nhâm sao?”, phu nhân cười đáp lời.

      “Cái này…”, mặt phụ nhân có chút ngượng ngùng.

      phu nhân, Đô Đô hữu lễ”, Đô Đô theo quy củ thi lễ.

      Từ Nhân nhận lễ này, vẻ tươi cười mặt lại càng thân thiết hơn, “Tiểu thiếu gia gọi là Đô Đô sao? Đến, đây là lễ gặp mặt”, nàng lấy từ trong ngực áo ra khối phật ngọc rồi đeo lên cổ Đô Đô.

      Đô Đô giơ khối phật ngọc nhìn lát, mẫu thân của cho mang đồ vật này nọ lên cổ nên tại khối ngọc này đối với rất mới mẻ, “Đa tạ phu nhân”, xong liền chạy đến trước mặt Hải Đường “khoe mẽ”

      “Từ Nhâm a, tại ta có chuyện muốn phiền toái ngươi”

      “Lão phu nhân gì vậy, người có đại ân với Từ Nhâm, dù Từ Nhâm có chết cũng đáp trả được a!”

      “Cái gì đại ân, cần nhắc lại. Như Ý với ngươi chưa?”, lão phu nhân cẩn thận hỏi thăm.

      Từ Nhâm gật đầu, nàng trầm ngâm hồi, “Vốn chiếu cố Đô Đô tiểu thiếu gia cũng phải chuyện khó xử gì, bất quá, người cũng biết Thu Qua nhà ta còn , ta có chút yên lòng”

      Lão phu nhân khoát tay, “Chuyện của Thu Qua ngươi cần lo lắng, ta thu xếp đâu vào đấy. tại cũng bảy tám tuổi rồi, là thời điểm tốt để học hành, cứ để vào phủ cùng học với Đô Đô, ngươi xem như vậy có được ?”

      Từ Nhâm cân nhắc chút, “Lão phu nhân thay Từ Nhâm suy nghĩ chu đáo, Từ Nhâm chỉ có thể tạ ơn. Để Thu Qua bên cạnh ta có thể yên tâm chút, Thu Qua cũng có thể học ít bổn , đây là tạo hóa của Thu Qua. Chuyện này lão phu nhân cứ yên tâm giao cho ta

      “Được rồi, ngươi hãy về trước thu thập, sau đó đem đứa cùng nhau tiến phủ”

      “Lão phu nhân, phu nhân, thiếu phu nhân, Từ Nhâm xin cáo từ trước”

      Mọi người khách khí phen, Như Ý tiễn Từ Nhâm ra cửa.

      “Hải Đường, ta mời Từ Nhâm trở về chiếu cố Đô Đô, ngươi có ý kiến gì ?”

      “Tại sao lại có ý kiến? Phu nhân luôn muốn tốt cho Đô Đô”, chỉ là Từ Nhâm này có bổn gì lại khiến lão phu nhân thương lượng với nàng như vậy?

      Lão phu nhân tựa như có thể nghe được câu hỏi trong lòng nàng, “Từ Nhâm giống với các hạ nhân khác trong phủ, nàng là nữ nhi của đệ đệ bà con xa của ta. Đệ đệ kia của ta hy sinh chiến trường, trong nhà chỉ còn lại mình Từ Nhâm, ta nhận nuôi và đem nàng đến đây. Từ nàng theo phụ thân học chút bổn , từ sau khi đến Phương gia nàng vẫn chiếu cố Sở Đình, nhiều lần Sở Đình suýt gặp chuyện ngoài ý muốn đều là nhờ nàng nên mới tránh được”

      Nút thắt trong tâm Hải Đường cuối cùng cũng có thể nới lỏng, có Từ Nhâm, Đô Đô vừa an toàn vừa có thêm tầng bảo đảm, “Hải Đường lấy lễ đối đãi với nàng, nãi nãi yên tâm”

      Cách hai ngày, Từ Nhâm mang theo Thu Qua bảy tuổi đến Đường Viên. Bộ dáng của Thu Qua rắn chắc, cánh tay nhắn kia cứng cáp, chỉ là khuôn mặt khá lạnh lùng, lúc chuyện cũng rất ngắn gọn, thường vượt quá năm chữ. Đô Đô đối với biểu tình của Thu Qua rất tò mò, đầu tiên là đứng bên đánh giá khá lâu, sau đó vây quanh vài vòng. Thu Qua chỉ đứng đó lời nào, cũng nhúc nhích, Đô Đô liền mất hứng quay đầu tìm Tri Lan cùng chơi.

      Nhân cơ hội này, Sở Đình trở lại Đường Viên, cùng Từ Nhâm dùng cơm chiều, sau đó mặc kệ Hải Đường tỏ vẻ vui, trực tiếp mang theo con trai… ngủ.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 14 – Q3





      Sáng sớm, từ dưới sân truyền đến thanh luyện quyền. Đô Đô bị thanh kia hấp dẫn, ghé thân mình vào cửa sổ, khuôn mặt nhắn tràn ngập tò mò. Đô Đô thúc giục Mục Thư Nhi mau mặc quần áo cho , sau đó ầm ầm chạy xuống lầu.

      Đô Đô chạy đến trước mặt Thu Qua liền ngừng lại, vừa định mở miệng chào hỏi Thu Qua đem nắm tay thu hồi bên hông rồi thi lễ với Đô Đô, “Chào thiếu gia”. Sau đó, thản nhiên vào gian phòng ở phía nam, để lại phía sau gương mặt cực kỳ hâm mộ của Đô Đô.

      Để tiện chiếu cố Đô Đô, Trầm mẫu cùng Nhâm thay đổi phòng, Trầm mẫu trụ lại dưới lầu, Thu Qua mình sống tại dãy phòng phía nam. Khi biết được chính mình được “ người phòng”, mặt Thu Qua thoáng nở nụ cười nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

      Buổi sáng, Đô Đô mang mọi chuyện kể lại với lão phu nhân, nào là Thu Qua có thể đánh quyền, Thu Qua chuyện với , Thu Qua tung đồng xu rất cao…Hải Đường nhìn bộ dáng của nhịn được liền nở nụ cười, con trai nàng rốt cuộc cũng gặp được đối thủ, phải ai cũng thể kháng cự được “chiêu bài nụ cười tươi” của ngươi a!

      Buổi chiều, lão phu nhân phân phó Như Ý cùng Nhâm đưa hai đứa nhóc đến thư phòng, Mễ tiên sinh vô cùng sảng khoái đồng ý. Buổi tối trở về, Đô Đô ngừng chạy đến cửa nhìn quanh, phương hướng trông ngóng nhìn là dãy phòng phía nam vẫn còn sáng đèn, vài lần định bước chân qua đó nhưng lại thôi.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Đô Đô dậy sớm hơn nửa canh giờ so với bình thường, thỉnh thoảng còn leo lên ghế, ghé đầu vào cửa sổ nhìn xuống sân. Dưới lầu rốt cuộc cũng truyền đến thanh luyện quyền, vội vàng nhảy xuống ghế. Đô Đô mang giày, chạy xuống lầu, dám nhiều lời mà chỉ đứng phía sau Thu Qua học khoa tay múa chân. Qua khắc, quyền cước cũng luyện xong rồi. Thu Qua ngừng lại, mặt lạnh lấm tấm mồ hôi, đến trước mặt Đô Đô thi lễ, “Chào tiểu thiếu gia”, sau đó nhìn Đô Đô chút rồi thản nhiên trở về phòng của chính mình.

      Hải Đường vẫn lên tiếng, nàng chỉ im lặng quan sát. Lần này Đô Đô có chút nản lòng, mỗi buổi sáng đều bắt chuyện với đối phương thành công. Đô Đô chu miệng nhắn, tự nghịch với cánh tay của mình, còn thường xuyên vung tay múa chân.

      Lão phu nhân cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này tại sao hôm nay lại im lặng như vậy? Lão phu nhân dò hỏi Hải Đường, nàng nhún vai, “Đô Đô bị phớt lờ”

      “Cái gì?”

      Hải Đường sờ sờ cổ, “Chỉ là Đô Đô muốn chơi cùng Thu Qua, nhưng đứa kia dường như nguyện ý đến gần

      “Hóa ra là vậy”, lão phu nhân hiểu ý mỉm cười.

      “Đứa kia hướng nội, thích chuyện, cũng biết là bởi vì Nhâm dạy dỗ nghiêm khắc hay vì nguyên nhân gì khác? Làm người phải có quy củ, có lễ giáo, nhưng vẫn chỉ là tiểu hài tử a!”

      “Phụ thân vừa tạ thế, lại gặp hoàn cảnh mới, khó tránh tính tình có chút trầm ổn”

      Lực hấp dẫn của Thu Qua đối với Đô Đô qua , lại muốn học chữ. Thời gian trầm ngâm mình của Hải Đường nhiều hơn, nàng vẫn thường ngồi thơ thẩn lầu, lẳng lặng nhìn xuống sân, ai biết nàng suy nghĩ điều gì. Sở Đình tức giận, sau lần cãi nhau lần trước, Hải Đường vẫn chịu liếc mắt nhìn , hỏi gì nàng cũng làm ra bộ dáng xa cách mà trả lời cho có.

      Qua được mấy ngày, Hải Đường nắm tay Đô Đô vào Du Viên. Lão phu nhân cùng phu nhân thương lượng chuyện gì, vừa thấy nàng tiến vào, bọn họ liền trao đổi ánh mắt. “Đô Đô đến đây”, phu nhân bế Đô Đô hỏi linh tinh này nọ, sau đó phân phó Như Ý mang ra đại sảnh chơi.

      “Hải Đường, vừa rồi ta cùng lão phu nhân thương lượng chút. Tuổi tác của ta cao, việc trong nhà cũng nhiều, có chút lực bất tòng tâm a!”, phu nhân tiến nhập chính đề.

      “Phu nhân nên chú trọng thân thể hơn, có nên thỉnh đại phu đến bắt mạch cho người ?”, Hải Đường vừa nghe liền biết đây chỉ là ý ngầm.

      Phu nhân nhất thời tiếp được, nàng quay đầu nhìn lão phu nhân liếc mắt cái, “Được rồi, vòng quanh với nha đầu này nữa. Hai chúng ta thương lượng để ngươi giúp phu nhân tay”

      “Chuyện này, Tần di nương cùng Nhị phu nhân thể giúp người sao? Thế nào lại đến phiên ta?”, Hai Đường muốn tranh giành quyền lực Phương gia.

      Phu nhân chuẩn bị nha hoàn bên ngoài dẫn vài phụ nhân tiến vào, đầu là Nhị phu nhân. Nhị phu nhân mặc váy đỏ điểm xanh, cánh tay mang vòng trang sức bằng bảo thạch, cổ theo dây chuyền ngọc, đầu cắm cây trâm cũng bằng ngọc, mỗi bước của nàng đều “lanh canh leng keng” thu hút ánh mắt của mọi người. Người còn chưa đến cửa nhưng thanh truyền tới, “Phu nhân, ta đến thỉnh an người, hôm qua người ngủ có ngon giấc ?”

      Nhìn hai vị tiểu thiếp tranh nhau thỉnh an lão phu nhân, Tô Lam Nhân đứng phía sau, trước tiên nàng thỉnh an lão phu nhân, sau đó là phu nhân, cuối cùng đến trước mặt Hải Đường “thi triển” nụ cười tươi rồi hô tiếng “tỷ tỷ”. để ý đến phản ứng của Hải Đường, Lam Nhân trở lại đứng bên cạnh Nhị phu nhân.

      Lão phu nhân gật đầu tán thưởng. Sau khi quét mắt liếc nhìn mọi người lượt, lão phu nhân định mở miệng nữ tử lại đến.

      Nàng kia quả nhiên xinh đẹp, mi tựa trăng non, mắt như thu thủy, môi đào, nụ cười trong suốt, “Tiểu Ninh thỉnh an lão phu nhân”, thanh ngọt ngào động lòng người.

      Nàng chính là Tần Tiểu Ninh? Thê tử Phương Sở Lâu, chất nữ của Tần di nương. Hải Đường ngây ngốc nhìn nàng, Tần Tiểu Ninh bái lạy các vị phu nhân, di nương, cuối cùng đến trước mặt Hải Đường, thân hình mỏng manh cúi xuống, “Vị này chính là đại tẩu đúng ? Tiểu Ninh tiến nhập Phương gia lâu nhưng vẫn chưa đến bái kiến đại tẩu, thỉnh đại tẩu tha thứ”, xong liền vén áo thi lễ.

      Hải Đường cũng mỉm cười đáp lễ, “Đệ muội cần đa lễ, là ta thất lễ trước, ngày đại hôn của đệ muội cũng thể đến tham gia, mong đệ muội lấy làm phiền lòng”

      “Tại sao lại như vậy? Đại tẩu là vì hài tử, dĩ nhiên hài tử vẫn quan trọng hơn”, nàng xong liền nhàng mỉm cười.

      Nha đầu bên ngoài mang trà bánh tiến vào, mọi người theo bối phận ngồi xuống. Lão phu nhân nhìn thấy mọi người an tọa liền mở miệng chính , “Hôm nay các ngươi cũng đến đông đủ, vừa lúc ta có chuyện muốn thương lượng với các ngươi. Nhà chúng ta mấy năm nay thêm ít người, gia cũng nhiều thêm, thê tử Đình Tùng tuổi tác cũng lớn, trong lòng ta có chút băn khoăn, nghĩ muốn tìm người hỗ trợ nàng”

      Nhị phu nhân vừa nghe thấy lời này ánh mắt liền sáng ngời, đôi con người xoay chuyển vòng rồi vội vàng mỉm cười quyến rũ tiếp nhận đề tài, “Đúng vậy, để mình Đại phu nhân ngày đêm vất vả, mọi người cũng cảm thấy áy ngại”

      Tần di nương cam lòng là người đến sau, nghe lão phu nhân vậy, nàng biết đây là cơ hội lớn nhất của mình. Mấy năm nay nàng luôn cướp việc “giúp đỡ” phu nhân, xem ra công sức bỏ ra cũng vô ích, “Chỉ mới vài năm mà tóc của Đại phu nhân trắng thêm nhiều, nếu để ngoại nhân nhìn thấy còn cho là chúng ta làm mệt nàng”

      Đại phu nhân dịu dàng liếc mắt nhìn mọi người lượt, “Cũng phải mệt hay , vào cửa Phương gia, vì trong nhà làm chút chuyện tính là gì. Trước tiên ta xin đa tạ lão phu nhân, có thêm người trợ lực quả còn gì tốt hơn”

      Lão phu nhân hài lòng gật đầu, “Nếu tất cả mọi người đều có ý kiến chuyện này cứ quyết định như vậy. Hải Đường vào Phương gia chúng ta cũng năm năm, ta muốn giúp nàng tẫn đạo thê tử, để nàng hỗ trợ Đại phu nhân”

      Hải Đường định mở miệng từ chối Nhị phu nhân lên tiếng trước, “Lão phu nhân, phải tiểu thiếp lắm mồm, nhưng trong phủ ít nhiều cũng mấy trăm nhân khẩu, nên tìm người ổn trọng chút vẫn hơn”

      đến tính ổn trọng, ta thấy tính tình Hải Đường rất trầm ổn, chuyện này cần lo lắng”

      “Lão phu nhân, lời này sai, bất quá “rừng lớn chim chóc gì cũng có”, chỉ sợ nàng thể đối phó được những nô tài có chút vọng tưởng khi dễ chủ nhân. Thiếu phu nhân tuổi còn trẻ như vậy, đến lúc đó sợ thể khống chế được”

      “Như muội muội , Phương gia chúng ta từ khi nào lại có loại nô tài dám cả gan làm loạn như vậy? Hơn nữa, Hải Đường chỉ đến hỗ trợ ta, phải vẫn còn có ta sao?”, phu nhân có chút mất hứng, việc trong nhà vẫn do nàng quản, nếu có nô tài khi chủ, phải nàng quản nghiêm sao?

      “Tỷ tỷ, người cũng đừng tức giận, ta có ý tứ khác. phải ta lo lắng Đại thiếu phu nhân chịu ủy khuất sao?”, Tần di nương bị mất mặt, nụ cười kia lại bắt đầu xuất .

      “Lão phu nhân, đại tẩu, ta cũng ý kiến gì, chỉ là sợ Hải Đường quản khiến người phía dưới phục”, Nhị phu nhân vẫn cam tâm.

      “Được rồi! Các ngươi thứ này cũng yên tâm, thứ kia cũng yên tâm, để lão bà như ta đảm đương là được”, lão phu nhân tức giận.

      “Làm sao có thể như vậy được, người tuổi tác cao, có chuyện gì cứ phân phó chúng ta làm là được a!”, vài người đứng lên khuyên bảo.

      “Nếu được cứ làm như lời ta . Hải Đường, để ngươi giúp đỡ phu nhân, ngươi có gì khó xử ?”, lão phu nhân ngừng nháy mắt với nàng.

      Mi mắt Hải Đường cụp xuống, nàng bê tách trà trầm ngâm cân nhắc, “Vậy…Hải Đường cứ thử xem”

      Nhị phu nhân nghe Hải Đường vậy liền “hừ” tiếng. Đây phải là để tiểu hài tử uống cạn rượu trong nhà sao? Địa vị trong phủ của chúng ta cũng phải tùy ý trêu đùa.

      Lão phu nhân nghe được lời đáp của Hải Đường, sắc mặt cũng dịu xuống chút, “Hải Đường nguyện ý thử, thê tử Đình Tùng cũng nguyện ý chỉ giáo, người trong phủ của chúng ta luôn luôn tuân thủ quy củ, quản lý cũng dễ dàng, trước tiên cứ thử xem”

      “Lão phu nhân, dù sao cũng gọi là thử, cũng nên có kỳ hạn a! Nếu được, chẳng lẽ còn muốn cứng rắn bó buộc?”, xem tình hình lão phu nhân định chủ ý để đại phòng chiếm ưu đãi, Nhị phu nhân có chút cam lòng.

      “Nhị phu nhân đúng, nương, nãi nãi, Hải Đường nguyện ý thử lần, kỳ hạn chính là ba tháng, thế nào?”, thời hạn thử việc của kiếp trước phải cũng là ba tháng sao?

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 15 – Q3





      Hải Đường nhìn chồng sổ sách trước mắt liền cảm thấy đau đầu, từ sau khi tốt nghiệp nàng đụng đến sổ sách, tại bản thân xuyên qua cổ đại còn muốn nàng tính toán con số lung tung, có chút hoài niệm a! Chỉ là nhớ đến sắc mặt của Nhị phu nhân, trong lòng nàng liền ngập tràn ý chí chiến đấu, tuy rằng bản thân vui nhưng vẫn thể để các nàng chế giễu a. Ba tháng thử việc này, bổn tiểu thư còn chống đỡ được sao?

      Tiền chi tiêu mỗi tháng trong phủ phải tính thế nào? Ngân lượng mỗi tháng phải tính thế nào? Phạm lỗi phải xử phạt như thế nào? Gia hỉ tang lễ của các phòng phải tặng lễ như thế nào? Khách đến phải tặng lễ thế nào? Ngày tết phải chuẩn bị những gì? chỉ tính toán sổ sách mỗi ngày, ngoài ra còn thường xuyên có người đến xin chỉ thị, vô cùng vất vả, hoàn hảo là Đô Đô tại cần nàng trông coi, mình Từ Nhâm có thể quản thúc .

      Đến canh ba Sở Đình mới trở về viện, chuẩn bị lên lầu liền nhìn thấy trong thư phòng còn đốt đèn. đẩy cửa bước vào, tại nữ nhân nhà mình chảy nước miếng đánh cờ cùng Chu Công, dưới tay nàng là chồng sổ sách liệt kê quy củ, chế độ,… lấy chiếc khăn vừa giúp Hải Đường lau nước miếng vừa thầm vui sướng. May mắn là cùng mẫu thân thương lượng được biện pháp, bằng nữ nhân này ngồi ngây ngốc cả ngày ở nhà, rốt cuộc thành bộ dáng gì cũng biết.

      Hải Đường chuyển dịch thân mình, nàng cảm giác có người giúp mình lau nước miếng liền mở mắt nhập nhèm. Nàng trừng mắt nhìn , nuốt nước miếng rồi quẹt mũi, “Tướng công, về rồi sao?”. Thanh khàn khàn, lời còn chưa xong nhưng mí mắt rũ xuống.

      Nhìn bộ dáng lôi thôi của nàng, Phương Sở Định cảm thấy xúc động. Tại sao? Chẳng lẽ quy củ trong phủ lại phức tạp và khó khăn đến vậy sao?

      “Lên lầu ngủ ”, nâng Hải Đường đứng dậy, thổi tắt ngọn nến, thừa dịp ánh trăng sáng mà dìu Hải Đường lên lầu. Lúc này, xoay người khép cửa, quay đầu lại thấy nữ nhân này ngã người xuống giường thiếp ngủ . Nhìn tư thế ngủ thể gọi là “văn nhã” của nàng, Sở Đình an tâm nở nụ cười. thay nàng cởi búi tóc, nghĩ đến bộ dáng của nàng vài ngày trước đó vẫn khiến đau lòng. tại chỉ cần nàng có thể sống khỏe mạnh, những chuyện khác cũng quan trọng.

      Từ khi Hải Đường bắt đầu tiếp quản gia lớn trong phủ, nàng liền cảm thấy phiền toái ngừng kéo đến. Vừa quen việc đến hai ngày, Lục tiểu thư Văn Tĩnh đến trách cứ nhà bếp làm thức ăn sạch , rằng trong hộp cơm của nàng có lẫn cát đá. Hải Đường còn chưa kịp xử lý Tần di nương bên kia lại phái nha đầu tới, là giường cũ khiến nàng đau lưng, muốn đổi giường mới. Hải Đường lật sổ sách xem thử liền phát giường này chỉ mới đổi ba tháng trước, Tần di nương này cũng quá đáng a! Vừa mới đuổi nha đầu kia , Nhị phu nhân lại chạy tới tiền hằng tháng tính thiếu. Vấn đề tiền bạc thể nhầm lẫn, đợi nàng đến phòng thu chi cầm sổ sách kiểm tra lại, Nhị phu nhân lại tới nữa, là chính mình tính nhầm rồi. Đây là chuyện gì a? phải cố ý làm khó nàng sao?

      Hải Đường phù phù thổi tóc trán. Các ngươi dám khi dễ ta, chẳng lẽ ta sống ba mươi năm uổng phí sao? Nàng bất động thanh sắc gọi quản lý nhà bếp đến, giao trách nhiệm rửa sạch nguyên liệu nấu ăn cho nàng, hơn nữa còn bắt các hạ nhân khác ký tên đồng ý. Hải Đường cho người phụ trách thu gom tất cả chăn bông lại, kể cả chăn bông trong phòng Tần di nương, là nếu muốn đổi giường theo ý của nàng nàng phải tự xuất ngân lượng. Về phần tiền chi tiêu hằng tháng của Nhị phu nhân, về sau mỗi tháng đều cho phòng thu chi đem danh sách liệt kê giao cho nàng, như vậy hẳn phản đối gì nữa.

      Phu nhân lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe Hải Đường phân phó hạ nhân làm việc, nàng hiểu ý mỉm cười, Sở Đình quả nhiên có biện pháp. Hải Đường hề ốm yếu, tin rằng bao lâu nữa nàng có thể an tâm ngồi ôm tôn tử.

      đến mười ngày, cảm thấy xương sống cùng thắt lưng có phần đau, Hải Đường muốn tìm người hỗ trợ, có Tiểu Tình bên người quả nhiên vất vả hơn nhiều. Hải Đường đem người trong Đường Viên cân nhắc hồi, hóa ra chỉ toàn là phụ nhân lớn tuổi, chính mình cũng dám sai sử quá nhiều. Tiểu Cam có tiếng nhanh mồm nhanh miệng, cũng thể để nàng khắp nơi gây chuyện. Vân Nhi hoạt bát có thừa nhưng đủ trầm ổn, thể trông cậy vào. Chọn tới chọn lui, cuối cùng nàng quyết định để Như Sinh giúp mình. Nha đầu kia bình tĩnh cẩn thận, tính tình trầm ổn, nếu có thiếu sót nàng cũng thể hỗ trợ. Tri Lan cũng tốt, chỉ là nàng còn quá , Hải Đường cũng muốn bóc lột sức lao động trẻ em. Hải Đường tìm Mục Thư Nhi, để nàng giúp đỡ dạy dỗ Tri Lan, về sau chừng còn có thêm trợ thủ. tại chỉ có thể bồi dưỡng người của mình là tốt nhất.

      Lại trước đó vài ngày Tiểu Tình xuất giá. Hải Đường tự mình chủ trì hôn . Ngày hôn lễ, Sở Đình mang theo hai mẫu tử nàng trở về ngoại trạch. Vừa tiến vào cửa, Nữu Nữu vô cùng đắc ý chạy đến trước mặt Đô Đô khoe khoang bộ đồ mới tinh của chính mình, lại còn tặng cho phụ thân bài múa hát. ngờ, Đô Đô có phần hứng thú, chỉ đứng trong sân múa quyền pháp bản thân học trộm được. Cuối cùng, Nữu Nữu đành xuất ra “pháp bảo” của chính mình, bày ra trước mặt thanh chủy thủ , là quà sinh nhật phụ thân tặng. Quả nhiên, thanh chủy thủ kia thu hút ánh mắt của Đô Đô, đuổi theo đòi nhìn bằng được, hai đứa nhóc chạy ngược chạy xuôi trong sân, náo nhiệt.

      Tân nương xinh đẹp, tân lang tiêu sái, lễ bái hoàn thành, thanh chúc phúc của mọi người đồng loạt vang lên, đám tiểu hài tử đùa giỡn mệt.

      Như Sinh vừa nhắc nhở nàng đến giờ dùng cơm vừa giúp nàng tay thu dọn sổ sách gọn gàng. Hai ngày nay, Hải Đường chỉ ngồi xem sổ sách. Để tiện cho việc tính toán của mình, nàng đem chữ số truyền thống giấy chuyển thành con số Ả Rập. Mặc khác, có số chỗ nàng xem hiểu liền để trống, đợi khi khác bổ sung vào.

      Thư giãn lát, Như Ý liền tiến vào, là lão phu nhân gọi nàng đến Du Viên dùng bữa.

      Hải Đường mang theo Đô Đô rửa tay, bọn nha đầu bê thức ăn lên bàn, lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa, “Đợi lát nữa”

      chuyện, phu nhân tiến vào, nha hoàn Ngưng Nhi phía sau mang theo hộp thức ăn, “Lão phu nhân đói bụng chưa? Đây là thức ăn tại Túy Tiên Lâu ở Tây thị, ta đặc biệt phân phó người đến đó mua về để mẫu tử chúng ta ăn thử”

      Ngưng Nhi lấy đũa mang lên bàn. Con cá nướng kia được ướp bột rồi nướng, bên ngoài tựa như da hổ, bên trong lại tươi ngon, ánh vàng ngon giòn khiến người ta thèm nước miếng.

      Trong đại sảnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của lão phu nhân. Hôm nay tâm tình của Hải Đường tồi, nàng kể vào mẩu chuyện cười cho bọn họ nghe, hiệu quả hẳn nhiên giống nhau, Như Ý vừa vỗ lưng lão phu nhân vừa sẳng giọng, “Thiếu phu nhân, lúc lão phu nhân ăn cơm thể cười a!”

      còn cách nào khác, cứ để nàng , ăn bữa xơm quả náo nhiệt a!”, lão phu nhân bật cười tiếp nhận chén trà Đại phu nhân đưa qua rồi uống ngụm.

      “Được rồi, Hải Đường, ăn cơm rồi tiếp”, phu nhân mỉm cười gắp cá cho Đô Đô. Đô Đô nhìn thấy mọi người cười cũng khanh khách cười theo hai tiếng, sau đó vùi đầu vào khúc cá mà “mãnh chiến”. Tiểu tử này chịu để người khác đút cơm, chật vật cầm đũa tự mình gắp cá.

      cười cười, bữa cơm cũng sắp xong, lúc này Phương quản gia vội vàng vào, nhìn thấy các nàng vẫn dùng cơm liền khoanh tay đứng chờ bên.

      Hải Đường nhìn biểu tình trong mắt Phương quản gia, nàng biết có chuyện cấp bách nên mở miệng hỏi, “Phương quản gia, có chuyện gì sao?”

      “Đúng vậy, nhưng tiểu nhân sau, sao, gấp!”, Phương quản gia nhìn phu nhân chút rồi đáp lời.

      Nếm chút hoa quả, nhấm chút rượu, đợi khi mọi người ngồi xuống trường kỷ, lúc này Phương quản gia mới tiến đến bẩm báo, “Vừa rồi bên Sấu Băng Viện phái người tới, là Nhị phu nhân bị mất đồ, trong viện rất ầm ĩ”

      “Đánh mất đồ?”, lão phu nhân mất hứng trừng mắt cái, bao nhiêu năm hề có chuyện trộm cắp, tại sao tại lại xuất kẻ trộm?, “Đánh mất cái gì?”

      “Hồi bẩm lão phu nhân, là vòng tay Bích Yên”, Phương quản gia cẩn thận đáp lời.

      Phu nhân nghe được ba chữ này liền bật dậy, “Ngươi cái gì? Vòng tay Bích Yên? Đây chính là lễ vật mà lúc trước Phương gia cho chúng ta, tại sao nàng lại cẩn thận như vậy?”

      “Hải Đường, đỡ ta đứng dậy, chúng ta đến Sấu Băng Viện”, lão phu nhân sắc mặt hóa hồng, huyết khí đều tập trung lên đầu, xem ra lão phu nhân tức giận.

      “Nãi nãi, người vừa mới ăn cơm xong, cứ nghỉ ngơi . Để Hải Đường bồi tiếp nương qua đó xem thử, người giúp Hải Đường cho tiểu tử này ăn cá nướng là được rồi”, nàng cố ý mang Đô Đô nhét vào lòng lão phu nhân.

      Lão phu nhân ôm Đô Đô, sắc mặt dịu xuống, “Cũng được, các ngươi xem thế nào, ta mang tiểu tử này ngủ”

      Phu nhân mỉm cười khen ngợi Hải Đường, “Lão phu nhân, người nghỉ ngơi trước, chúng ta đến đó chút”

      Ra khỏi Du Viên, Hải Đường tò mò hỏi, “Nương, vòng tay Bích Yên này có gì đặc biệt sao?”

      Phu nhân vén tay áo để lộ cổ tay, “Ngươi xem, đây là đôi với chiếc vòng tay Bích Yên đó”. Hải Đường cẩn thận ngắm nhiều lần, nguyên lai là ngọc thúy chứ hoa văn màu bạc, nhìn qua tựa như sương khói, quả nhiên là trân phẩm.

      “Hai chiếc giống nhau như đúc sao?”

      “Làm sao có thể? Thiên hạ làm gì có hai chiếc vòng ngọc giống nhau như đúc? Đôi vòng tay này được tạo thành từ khối ngọc thạch, nghe là lão gia cùng phu nhân trong lúc vô tình có được. Lão phu nhân cho ta cùng Nhị phu nhân làm lễ vật”

      “Vật như vậy làm sao có thể làm mất? Chẳng lẽ trong phủ có trộm?”, Hải Đường đối với vòng ngọc quả có chút lưu ý, nàng nhịn được liếc mắt nhiều lần.

      Phu nhân hơi cau mày, “Từ khi Thành sư phụ đến làm hộ viện, trong phủ nghe có trộm, lúc này cư nhiên lại…Ai~! Cứ đến đó xem thử!”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 16 – Q3





      Vẫn còn chưa đến cổng lớn của Sấu Băng Viện nhưng thanh chửi rủa bên trong xộc vào tai mọi người. Như Sinh cùng Ngưng Nhi phía sau khe khẽ chuyện cũng lập tức im bặt.

      Phương quản gia gõ cửa, thấy ai đáp lời liền đẩy cửa định tiến vào. Chỉ là chân chưa bước qua cánh cửa đột nhiên vật gì đó bay thẳng lại đây, nhanh nhẹn né tránh “vật đánh lén”, tiếng giòn vang dừng lại dưới chân Hải Đường, chén trà sứ men xanh thượng phẩm “tan xác” dưới nền nhà.

      Phương quản gia hơi cau mày nhưng thái độ đó lập tức biến mất, đứng ngoài cửa lớn tiếng hô, “Nhị phu nhân, Đại phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân đến đây”

      Nghe được câu như thế, thanh bên trong lại càng lớn hơn, Hải Đường cẩn thận lắng nghe chút, tựa như “ai đó” mắng cái gì kẻ trộm, cái gì tiện nhân…linh tinh!

      ngang đám hạ nhân quỳ bên ngoài, mọi người bước vào trong. Nhị phu nhân đứng giữa phòng, búi tóc có chút hỗn loạn, ánh mắt phát hỏa, miệng ngừng mắng chửi. Nhị thiếu phu nhân Tần Tiểu Ninh khuyên nhủ nàng. Đỗ di nương có chút thoái lui nhìn người mới tới, miệng vài câu an ủi. Chỉ có Văn Tĩnh vẫn im lặng đứng bên, nàng cúi đầu suy nghĩ, tựa như hết thảy mọi chuyện đều liên quan đến mình. Còn có đại nha hoàn đứng dưới bậc thang, tay cầm chổi lông gà, nha hoàn kia là Đông Mai, nha đầu hồi môn của Nhị phu nhân.

      “Đệ muội, đây là làm sao?”, phu nhân nhìn lướt qua đám hạ nhân quỳ gối mặt đất, ngữ khí ôn hòa thận trọng.

      Nhị phu nhân liếc mắt nhìn phu nhân, biểu tình lập tức thay đổi, nàng chộp lấy khăn mùi xoa tay Tiểu Ninh rồi lau lau khóe mắt, “Đại tẩu, người tới, kẻ trộm này quả khi dễ đầu ta mà, chuyện thế này…người bảo ta phải sống thế nào a!”

      “Đến đây, vào nhà rồi chuyện, cần nóng giận hại thân”, phu nhân ý bảo Tiểu Ninh giúp Nhị phu nhân ngồi xuống.

      “Đại tẩu, người phải làm chủ cho ta, vòng tay này cũng phải là vật bình thường, người cũng biết, cả hai chúng ta đều có. Người ta làm sao có thể tức giận a! Trong hậu viện có trộm, ta sống trong phủ cũng yên ổn a!”

      “Ngươi đừng vội, uống ngụm nước . Lần cuối cùng đệ muội nhìn thấy vòng tay kia là khi nào?”

      “Hôm qua, hôm qua ta vẫn còn đeo tay!”

      “Khi ngủ Nhị phu nhân có tháo ra ?”

      “Đương nhiên, chẳng lẽ vật đeo tay bị người ta trộm mà ta lại biết?”, Nhị phu nhân mất hứng nhìn Hải Đường vừa xen vào.

      Phu nhân ý bảo Hải Đường cần can thiệp, nàng tiếp tục hỏi, “Ngươi đặt vòng tay ở đâu?”

      “Bình thường ta vẫn để vòng tay trong chiếc hộp kia”, Nhị phu nhân chỉ chiếc hộp gấm bàn trang điểm, “Vừa rồi ta muốn đeo vòng liền phát tìm thấy”

      “Có phải ngươi đặt vòng tay ở chỗ khác ? Tìm kỹ chưa?”

      Nhị phu nhân đứng bật lên, “Đại tẩu, người được lời này chẳng lẽ ta lại nghĩ tới. Tìm khắp rồi, có!”

      Hải Đường nhìn đám hạ nhân quỳ gối bên ngoài, gương mặt bọn họ đều trắng bệch khiến người khác cảm thấy thoải mái, “Nhị phu nhân hoài nghi kẻ trộm là người trong viện của mình sao?”

      “Ta cũng như vậy”, nàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, “Bất quá, nếu tra xét ở đây, chẳng lẽ lại đến Đường Viên tra?”

      Hải Đường nhướng mi, “Nhị phu nhân hiểu lý lẽ. Nương, nếu Nhị phu nhân như vậy chúng ta cứ bắt đầu tra xét từ Sấu Băng Viện vậy”

      “Đệ muội, ngươi muốn tra xét thế nào?”

      Nhị phu nhân oán hận liếc Hải Đường cái, “Đánh, đánh mạnh! Ta tin bọn họ dám khai!”

      “Thế này… ổn! Chuyện này nếu truyền ra ngoài cũng rất khó nghe!”, phu nhân có ý tốt khuyên bảo.

      “Chẳng lẽ ý của Đại tẩu là bảo ta dâng vòng ngọc cho người? tra xét?”

      Phu nhân cau mày, Hải Đường muốn giúp phu nhân giải vây, “Nhị phu nhân, tại sao tra hỏi trước? Nếu thẩm vấn được dùng hình cũng muộn a!”

      “Nếu có thể hỏi được việc ta phải phát hỏa? Đại thiếu phu nhân, phải ta ỷ vào bối phận mà giáo huấn ngươi, đối phó với kẻ trộm phải cứng rắn!”

      Hải Đường gật đầu về phía nàng, “Nhị phu nhân đúng, Hải Đường chỉ lo lắng nếu để kẻ trộm kia quyết tâm cứng rắn, đem vòng tay giấu biệt, khi ấy…mất nhiều hơn được a!”

      “Nếu vậy, làm phiền Đại thiếu phu nhân giúp ta thẩm vấn. Đại thiếu phu nhân, ngươi nhất định phải giúp ta tra hỏi bằng được a!”, Nhị phu nhân bày ra bộ dáng xem kịch vui, nàng bê tách trà nhấp ngụm.

      Hải Đường nhìn vẻ mặt của Nhị phu nhân, trong lòng thẫm nghĩ vật quý trọng đó hai mươi năm nay mất, tại sao lại trùng hợp bị trộm vào thời điểm này? Hơn nữa, bộ dáng này của nàng là thế nào? Chẳng lẽ bên trong có mưu gì sao?

      Hải Đường nhàng vào tai phu nhân hai câu, phu nhân hoài nghi nhìn nàng nhưng vẫn gật đầu. Được phu nhân đồng ý, Hải Đường phân phó Đông Mai đem hộp trang sức kia tiến vào, sau đó nàng đến dưới bậc thang, xen vào đám người quỳ rồi hai vòng, cuối cùng dừng trước mặt tiểu nha đầu.

      Tiểu nha đầu nhìn bóng người trước mặt, nàng có chút run rẩy, “Ngươi, tên gì?”

      “Hồi bẩm Đại thiếu phu nhân, ta tên là Tranh”

      “Tranh”, Hải Đường trầm ngâm, “Ngươi đứng lên, theo ta”

      “Dạ”, Tiểu nha đầu run rẩy đứng lên.

      Hải Đường vào chính sảnh, “Nhị phu nhân, đợi lát nữa ta tra hỏi nàng, hy vọng người xen lời ta, được ?”

      “Được”

      “Đa tạ”, Hải Đường cúi đầu nhìn Tranh, “Bước vào rồi đóng cửa lại!”

      “Dạ!”, Tranh quay đầu đóng cửa lại, bàn tay bất an vò góc áo.

      “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

      Nha đầu kia có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Hải Đường liếc mắt cái, sau lại giật mình cúi đầu, “Mười bốn”

      “Vào phủ khi nào?”

      năm trước”

      “Nhà ở đâu?”, Hải Đường vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của mọi người.

      “Dương Châu”

      “Trong nhà còn những người nào?”

      Tranh lắc đầu, “Năm kia gặp lũ lụt, trong nhà còn ai!”

      “Tối qua Nhị phu nhân ngủ khi nào?”

      Tranh ngước mắt nhìn Nhị phu nhân lườm mình, nàng nhanh chóng trả lời, “Khoảng canh hai”

      “Giờ nào?”

      “Khoảng giờ hợi canh ba”

      “Khoảng? Được rồi, là ngươi hầu hạ Nhị phu nhân nghỉ sao?”

      phải”

      “Vậy tại sao ngươi biết là giờ hợi canh ba?”

      Tranh vò vò góc áo, “Bởi vì…bởi vì…khi đó đèn trong phòng phu nhân tắt…”

      “Lúc ấy có ai trong phòng Nhị phu nhân?”

      “Chắc là Đông Mai tỷ tỷ”

      “Chắc là? còn ai khác sao?”

      “Ta…ta biết”

      Hải Đường ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi phất tay chỉ vào thiên sảnh, “Được rồi, ngươi đứng chờ bên kia. Như Sinh, ngươi tùy ý gọi người vào đây”

      Như Sinh nhận lệnh mở cửa gọi người tiến vào. Người nọ là phụ nhân có tuổi, quỳ gối thời gian khiến bắp chân nàng run rẩy.

      “Vị phụ nhân này họ gì?”

      “Lão nô họ Giang”

      “Giang lão làm việc gì trong viện?”, Hải Đường uống ngụm trà.

      “Lão nô chuyên quét tước”

      “Giang lão bình thường nghỉ ngơi khi nào?”

      “Lão nô ngủ rất sớm, bình thường chưa đến giờ hợi ngủ rồi”

      “Tối hôm qua cũng vậy?”

      “Mỗi ngày đều như vậy”

      “Buổi sáng thức dậy khi nào?”

      “Chưa đến giờ Mão”

      Hải Đường ngừng lại, “Giang lão, buổi sáng có nhìn thấy ai từ trong phòng phu nhân bước ra ?”

      Giang lão cũng thận trọng, “ có”

      “Được rồi, ngươi cũng qua bên kia đứng chờ”, Hải Đường lại phất tay, “Như Sinh”

      Như Sinh hiểu ý tiến ra cửa gọi người. Hải Đường nhìn Đông Mai đứng bên, hộp trang sức vẫn cầm tay, “Đông Mai, tối qua Nhị phu nhân đem vòng tay đặt ở đâu?”

      Đông Mai mở hộp rồi chỉ vào tầng , “Là tầng

      Hải Đường nhìn qua rồi , “Qua bên kia đứng”

      Như Sinh lại gọi thêm vài người tiến vào, Hải Đường chỉ hỏi lung tung vài vấn đề râu ria. Hải Đường nhìn trộm Nhị phu nhân, thần sắc của nàng có chút kiên nhẫn.

      Người đứng trước mặt Hải Đường là đại nha hoàn lớn tuổi, Như Sinh khom người khẽ vào tai nàng, “Nàng là Đông Tuyết, cũng là nha hoàn tâm phúc của Nhị phu nhân”

      Vì sao vừa rồi Đông Mai cần quỳ mà nàng lại phải quỳ gối bên ngoài?

      “Đông Tuyết?”

      Đông Tuyết nhàng gật đầu, “Nha hoàn Đông Tuyết”

      “Thường ngày ngươi vẫn hầu hạ bên cạnh Nhị phu nhân sao?”, Hải Đường nhìn chăm chăm vào mắt của nàng.

      Nha hoàng kia mỉm cười trả lời, “Đúng vậy”

      “Tối hôm qua cũng vậy?”, Hải Đường vừa hỏi vừa đứng lên, ngồi lâu cũng có chút mệt.

      có, hôm qua Đông Tuyết hơi bị sốt nên phu nhân cho phép ta nghỉ ngơi sớm”

      “Bình thường phu nhân đem vòng ngọc đặt ở đâu?”

      Đông Tuyết nhìn thoáng qua hộp gấm bàn rồi lấy tay chỉ chỉ, “Đặt trong hộp kia”

      “Tầng mấy?”

      “Cái này…cũng cố định, có khi ở tầng hai, có khi ở tầng ba”

      “Ngươi ngủ cùng phòng với ai?”, trong viện nhiều hạ nhân như vậy, ắt hẳn có chuyện người gian a?

      “Đông Mai”

      “Nàng trở về phòng khi nào?”

      Đông Tuyết chần chừ, sau đó nàng ngẩng đầu định nhìn Đông Mai, Hải Đường đúng lúc ngăn cách tầm mắt của nàng, Đông Tuyết khẽ cắn môi, “Chưa tới canh ba”

      “Ngươi khẳng định?”

      “Lúc ấy ta vẫn chưa ngủ sâu, bao lâu sau khi Đông Mai tiến vào ta liền nghe tiếng mõ canh ba”

      Hải Đường vừa lòng gật đầu.















      Chương 17 – Q3





      như vậy, tối hôm qua chỉ có mình Đông Mai ở lại hầu hạ người đúng , Nhị phu nhân?”, Hải Đường quay đầu nhìn nàng.

      Nhị phu nhân khinh thường khịt mũi, cũng trả lời nàng, “Đại thiếu phu nhân, ngươi thẩm vấn như vậy sao? Người này cũng khả nghi, người kia cũng khả nghi, chẳng lẽ mình ta đem vòng tay giấu biệt ?”, Nhị phu nhân ngừng xoa thân mình, lúc này xương sống có chút đau.

      “Nhị phu nhân, dù sao cũng phải hỏi ràng, nhiều người như vậy, nếu có tâm muốn giấu cũng dễ dàng tìm ra”

      Nhị phu nhân kiên nhẫn đứng lên, “Vậy cần hỏi nữa, cứ đánh ! Nếu còn khai cứ tiếp tục đánh, ta tin có thể bỏ sót”

      Nguyên lai chủ ý của nàng là đánh đập hạ nhân, là…muốn gà bay chó sủa sao?

      “Tại sao lại hỏi tiếp, ta chỉ vừa thấy có chút manh mối…”

      “Manh mối? Tại sao ta thấy?”, Nhị phu nhân hoài nghi nhìn nàng, Hải Đường nhìn thấy trong mắt nàng có chút xác định, tựa như tin chắc Hải Đường thể nhìn ra chân tướng gì.

      “Kẻ trộm vòng tay…”, kỳ nàng cũng thể xác định, chỉ là Nhị phu nhân cho nàng đường lui, Hải Đường nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đảo khắp lượt, sau đó nàng chỉ vào Đông Mai vẫn im lặng đứng bên cạnh Nhị phu nhân, “Chính là nàng”

      Trong mắt Đông Mai lên tia bối rối nhưng rất nhanh trấn định xuống, “Đại thiếu phu nhân, người thể oan uổng ta a!”

      Hải Đường vừa lòng tia bối rối vừa rồi trong mắt nàng. Vốn Hải Đường dám xác định nhưng tại có vài phần chắc chắn, nàng mỉm cười lạnh lùng, “Ta oan uổng ngươi sao? Buổi tối hôm qua chỉ có mình ngươi trong phòng phu nhân, cũng chỉ có mình ngươi biết vòng tay cất ở nơi nào, ngươi là người dễ dàng động thủ nhất. Ta hỏi ngươi, sau khi hầu hạ phu nhân ngủ, ngươi làm gì? Hơn nửa canh giờ, ngươi đâu?”

      Đông Mai cắn chặt răng, “Ta…ta rửa mặt rồi mới ngủ!”

      “Có người nhìn thấy ngươi sao?”, Hải Đường tiến gần chút.

      , có. Lúc đó đa số mọi người đều ngủ rồi!”, nàng muốn chuyển dịch thân mình ra phía sau chút nhưng lại phát Hải Đường chằm chằm nhìn thẳng vào mình, nàng đành cắn răng đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Hải Đường tiến đến bàn đặt hộp trang sức, nàng mở nắp rồi đóng nắp, sau đó lại mở rồi đóng, đột nhiên, nàng đóng mạnh nắp hộp rồi quay đầu lại, “Hơn nửa canh giờ cũng đủ để ngươi trộm vòng tay rồi đem giấu!”

      “Nhị phu nhân, ta…ta trộm!”, Đông Mai nhanh chóng quỳ gối xuống trước mặt Nhị phu nhân. Nàng lớn tiếng hô oan, thân mình cũng mềm oặt xuống.

      “Ai nha~! Đại thiếu phu nhân, người trong viện của ta cũng thể oan uổng vô duyên vô cớ, ngươi có chứng cớ gì ?!”, nàng vừa vừa nhàng đá đá Đông Mai.

      Động tác kia thoát khỏi ánh mắt của Đại phu nhân, trong lòng nàng vốn có chút sinh nghị, tại có chút tự tin nhìn Hải Đường. Đại phu nhân với Nhị phu nhân, “ vậy, các ngươi đến phòng Đông Mai kiểm tra cho ta, nếu tìm được tính cách khác”

      “Tốt, các ngươi cứ !”, khóe miệng Nhị phu nhân nhàng nhếch lên.

      “Đông Mai, các ngươi cùng nhau, ta cũng muốn bị là cố ý oan uổng ngươi. Ngưng Nhi, Như Sinh, các ngươi cũng theo”, Hải Đường gọi mấy người ra cửa.

      Đông Mai phía trước, Hải Đường nhìn ngón tay run rẩy của nàng khi xốc rèm cửa lại càng hoài nghi nàng, “Đại thiếu phu nhân, phải ta đâu”. Cánh cửa còn chưa đẩy ra, Đông Mai phía trước lo lắng nhìn về phía Hải Đường.

      “Yên tâm, nếu phải là ngươi, ta cũng khăng khăng bảo là ngươi. Loại tình này nên oan uổng người khác”, Hải Đường nhướn mắt ý bảo nàng mở cửa ra.

      Đông Mai bất an mở cửa, nàng chỉ vào chiếc giường nằm cách đó xa, “Đây là giường của ta”

      Như Sinh cùng Ngưng Nhi nhìn thấy Hải Đường gật đầu liền bước tới, Như Sinh mở chiếc rương gỗ bên cạnh giường liếc mắt cái, đột nhiên nàng ngừng tay, cầm lên vật màu trắng trắng nhìn kỹ, rồi lại đặt xuống, nàng ngây người vài giây rồi lên tiếng, “Thiếu phu nhân, người đến đây xem thử”

      Hải Đường liếc mắt liền nhìn thấy mặt mũi trắng bệch của Đông Mai, nàng tò mò bước tới, “Chuyện gì?”. Tiếp nhận đồ vật tay Như Sinh, Hải Đường nhìn trái ngó phải, là chiếc khăn tay màu trắng, đó có thêu chữ “Lâu”. Hải Đường chậm rãi cuộn lại chiếc khăn màu trắng, ánh mắt khép hờ, khóe miệng lộ ra nụ cười khó lường, nàng đến bên cạnh Đông Mai, đem chữ thêu kia chìa cho nàng xem.

      Đông Mai mềm nhũn tựa vào vách tường phía sau, môi trắng bệch run rẩy, “Chúng ta có thể tâm chút ?”, Hải Đường giọng , đối phương bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, “Hai người các ngươi cứ tiếp tục tìm”

      “Được rồi, , là ai vậy?”, Hải Đường lần nữa đem khăn cuốn lại. Chiếc khăn với chữ “Lâu” này được nàng giấu kín, chẳng lẽ lo lắng vật này bị người phát sao?

      Đông Mai nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay Hải Đường, nhìn thấy chữ “Lâu” được giấu vào trong, tảng đá trong lòng có chút buông lỏng. Đông Mai ôm chặt tay nàng thốt lên, “Đại thiếu phu nhân, cứu ta!”

      “Để xem ngươi có , lúc ấy ta mới biết có nên giúp hay giúp ngươi”, Hải Đường hạ thấp thanh .

      “Ta người tin sao?”, Đông Mai nghe nàng như vậy liền có chút yên lòng.

      hay dối ta đều biết, ngươi

      “Nhị thiếu gia”, nàng xong liền cắn chặt môi.

      “Ngươi cùng ?”, Phương Sở Lâu phải chỉ mới thành thân sao? Tần Tiểu Ninh kia chẳng phải là đại mỹ nhân như hoa như ngọc sao?

      “Đại thiếu phu nhân, Đông Mai tâm hầu hạ Nhị thiếu gia, có ý gì khác trong đầu”

      “Nhị phu nhân biết ?”

      Nàng gì, khóe mắt rưng rưng lắc đầu.

      “Tối hôm qua?”

      “Đúng, là ta gặp Nhị thiếu gia”

      “Nguyên lai là vậy, ta nhớ Tiểu Cam năm trước là vì ngươi nên mới bị đẩy xuống trù phòng”, Hải Đường nhớ tới chuyện của vài năm trước.

      Đông Mai mạnh mẽ lắc đầu, trong mắt chỉ có e ngại, “Ta…Đại thiếu phu nhân, người là đại nhân đại lượng, năm đó ta hiểu chuyện, ta lắm mồm, thỉnh Đại thiếu phu nhân tha thứ”

      “Vòng tay là ai trộm?”, Hải Đường vào chính đề, “Là…là…Đại thiếu phu nhân, ta thể . Nếu ra, ta nhất định phải chết, ta van cầu người buông tha ta

      “Kỳ ngươi cần ta, cầu chính ngươi là được”, Hải Đường cúi xuống vào tai nàng mấy câu, sắc mặt nàng trắng lại càng trắng hơn, ngay cả môi cũng còn chút huyết sắc. Đông Mai liên tục lắc đầu, miệng ngừng được”.

      “Cơ hội phải tự mình nắm chắc. Ngày mai buổi sáng là thời gian cuối cùng của ngươi”, Hải Đường mỉm cười đem chữ “Lâu” kia huơ huơ trước mặt nàng.

      Đông Mai chân tay luống cuống đứng lên, trong phòng chỉ còn nghe thấy thanh lục lọi của hai người kia. Qua khoảng thời gian nửa khắc, Đông Mai cắn răng, vẻ mặt tựa như vừa hạ quyết tâm rất lớn, “Hy vọng Đại thiếu phu nhân tuân thủ lời hứa hẹn”

      Hải Đường mỉm cười nhìn nàng gật đầu, “Tốt lắm, tất cả mọi người cần tìm nữa, chúng ta ra ngoài”. Hải Đường xong liền mang các nàng ra khỏi cửa.

      Trong chính đường, các vị phu nhân, di nương ngồi chỗ chuyện. Nhị phu nhân nhàn hạ cắn hạt dưa, khi nhìn thấy các nàng tiến vào, Nhị phu nhân tựa hồ như xem kịch vui mà hỏi câu, “Thế nào a, Đại thiếu phu nhân”

      Hải Đường trước tiên hướng phu nhân bẩm báo, “Hồi bẩm phu nhân, trong phòng Đông Mai có”. Sau đó, nàng quay đầu về phía Nhị phu nhân thi lễ, “Nhị phu nhân, là Hải Đường lo lắng chu toàn, thỉnh phu nhân lấy làm phiền lòng”

      Nhị phu nhân nhướng mi, “ câu lấy làm phiền lòng là xong sao? Đông Mai là nha hoàn hồi môn của ta, thể cứ để ngươi vu hãm như vậy”

      “Đệ muội lời này cũng xuôi tai, người trong vườn đều thuộc diện tình nghi, cái gì vu hãm hay vu hãm, ta thấy Hải Đường vừa rồi cũng rất có lý, Đông Mai quả nửa canh giờ kia nàng làm gì, ở đâu!”

      “Thỉnh Nhị phu nhân an tâm, ta nhất định thay người tìm vòng tay trở về, dù sao cũng là sính lễ lão phu nhân đưa cho Nhị phu nhân, chỉ xin người cho ta chút thời gian”, Hải Đường cùng nàng so đo, chỉ cần có thể đem vật nọ trở về, những chuyện khác cũng trọng yếu.

      “Được thôi, trưởng bối ta cũng muốn làm khó ngươi, ngươi xem, phải mất bao lâu?”, Nhị phu nhân văn nhã ói ra câu.

      “Hai ngày, được ?”

      “Được, ta chờ”, nàng xong liền hài lòng nhìn Đông Mai, chỉ là nàng phát được thần sắc của Đông Mai có phần đúng.

      Ra khỏi Sấu Băng Viện, phu nhân lôi kéo cánh tay Hải Đường hỏi thăm, “Nương yên tâm, Hải Đường có biện pháp, người cứ chờ hai ngày

      “Hải Đường, nếu …chúng ta báo quan . Chuyện này, chừng phải là người trong phủ trộm”, trong phủ vẫn còn vật quan trọng hơn, tại sao lại bị mất trộm?

      “Phương quản gia, ngươi với Thành sư phụ, từ ngày hôm nay trở , bất luận kẻ nào xuất môn cũng phải kiểm tra chút”, đợi Phương quản gia rồi, Hải Đường vài câu vào tai phu nhân.

      Phu nhân cau mày, lúc sau cũng gì, “Nương, người trách ta tự ý đáp ứng nàng chứ?”

      Phu nhân trả lời, chỉ yên lặng lắc đầu, lát sau phu nhân lên tiếng, “Hải Đường, chuyện này phải cảnh cáo nàng, làm hạ nhân phải tuân thủ bổn phận, được suy nghĩ trèo cao. Lần này bỏ qua cho nàng nhưng tuyệt đối có lần sau, quy củ trong phủ cũng thể để nàng tùy ý thay đổi như vậy”

      “Hải Đường hiểu, ta xử lý tốt”, chỉ cần phu nhân đứng bên cạnh nàng, chuyện gì cũng dễ làm, chỉ là tại sao Nhị phu nhân lại sốt ruột muốn đánh đập hạ nhân như vậy? Chẳng lẽ có người trong số đó khiến nàng cảm thấy chướng mắt?















      Chương 18 – Q3





      Trời tờ mờ sáng, Hải Đường tỉnh giấc, nàng quay đầu nhìn hai phụ tử ngủ say, mấy ngày nay bận rộn, nàng có nhiều thời gian chăm sóc Đô Đô nên có chút áy náy. Còn Sở Đình…từ sau khi bọn họ cãi nhau vì chuyện của Đô Đô ngày hôm ấy, hai người cũng chuyện nhiều, giải thích, khắc khẩu, cứ như vậy mà giải quyết được gì. Mấy ngày nay phải quay trở về quá tối mà là do nàng quá mệt mỏi, ừm, cũng có phần giống cuộc sống vợ chồng tất bật ở kiếp trước!

      Người bên cạnh động đậy, Hải Đường nhanh chóng nhắm mắt cuộn người trong chăn, nàng lại nhịn được khẽ hé mắt ra xem, chỉ thấy ngồi dậy, sau đó quay đầu lại nhìn con trai, lại giúp nàng thu vén chăn chút rồi bước xuống giường, mặc quần áo…Cánh cửa nhàng mở ra rồi đóng lại.

      Lại mở mắt ra, Hải Đường nhìn đăm đăm sa rèm đầu, tại sao màu đỏ này lại chói mắt như vậy, ngày mai phải bảo Vân Nhi đổi lại. Làm việc bận rộn quả nhiên là “thuốc tiên” chữa thương, bộ dáng của Tiểu Ngũ còn xuất trong mộng của nàng, cũng còn nhiều thời gian để nàng đau xót, chỉ là…ngẫu nhiên nàng nghĩ ngợi đến điều gì đó đầu cảm thấy choáng váng chút. Thời gian có thể xóa nhòa tất cả sao?

      Có tiếng đập cửa truyền đến, Như Sinh đứng ngoài cửa nhàng lên tiếng, “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!”

      Hải Đường xốc chăn, bò qua Đô Đô, mặc áo choàng rồi mở cửa, “Chuyện gì?”

      “Vật đó trở lại”, trong mắt Như Sinh lấp lóe tia hưng phấn.

      “Như thế nào?”

      “Mới vừa rồi Phương quản gia đến đây, là sáng sớm nay trông thấy chiếc hộp gấm đặt trước cửa phòng…”, lúc này là dưới lầu, Như Sinh cũng cố ý đè thấp thanh . Hải Đường gật đầu, “Ta thay quần áo, ngươi gọi Nhâm đến trông coi Đô Đô”. Quần áo vừa mặc xong Nhâm liền tiến vào, Hải Đường có chút áy náy, “Nhâm , hôm nay ta có chút bận rộn, phiền người mang Đô Đô đến Du Viên”

      mặt Nhâm lên chút thương tiếc, “Thiếu phu nhân vất vả, chiếu cố Đô Đô thiếu gia là trách nhiệm của Từ Nhâm, người cứ an tâm làm việc!”

      Hải Đường hơi thi lễ chút rồi mở cửa xuống lầu. Dưới lầu, Phương quản gia có chút sợ hãi cầm chiếc hộp gấm đứng đợi sẵn, “Phương quản gia, tại sao lại ngồi?”

      “Đại thiếu phu nhân đùa, nơi này làm sao có chỗ cho tiểu nhân ngồi a!”

      “Phương quản gia vì Phương gia vất vả nhiều năm như vậy, Hải Đường về sau còn phải nhờ vào ngươi, ngồi xuống coi là gì? Ngồi , ngồi xuống rồi

      “Đa tạ Đại thiếu phu nhân”, Phương quản gia trước tiên đem chiếc hộp trình cho nàng rồi ngồi nửa người xuống ghế.

      Hải Đường mở hộp, bên trong là chiếc vòng ngọc thúy bị mất trộm, so với chiếc vòng tay của phu nhân có chút giống. Hải Đường đưa chiếc vòng lên ánh sáng nhìn ngắm, độ sáng, độ bóng, độ lên nước…quả là thượng phẩm a!

      “Là ngươi phát ?”, Hải Đường thản nhiên hỏi câu.

      “Đúng vậy, sáng sớm tiểu nhân mở cửa liền nhìn thấy nó, cũng biết tại sao?”

      “Ngươi nghĩ thế nào?”

      “Nhất định là kẻ trộm kia ngờ chuyện này lại bị làm lớn như vậy, cũng thể mang ra khỏi phủ nên lén lút trả trở về!”, Phương quản gia ngẫm nghĩ chút rồi cẩn thận trả lời.

      Hải Đường hài lòng nở nụ cười, “ thôi, chúng ta tìm phu nhân”

      đường đến Sấu Băng Viện, Hải Đường giúp đỡ phu nhân ở giữa, phía trước là Phương quản gia dẫn đường, theo sau là hai nha đầu trò truyện lâm râm như trước. Hôm qua nàng dặn dò Như Sinh, chuyện phát chiếc khăn trắng kia tuyệt đối được để lộ ra ngoài. Nha đầu kia cam đoan giữ kín.

      Trong phòng, các phu nhân và tiểu thư tập trung đầy đủ, Hải Đường bảo Như sinh đem chiếc hộp đưa cho Nhị phu nhân, “Nhị phu nhân, trước tiên người nhìn qua chút, xem đó có phải là vật bị mất trộm kia hay ?”

      Nhị phu nhân đoạt lất chiếc hộp, nàng có chút tin mở ra, khi nhìn thấy chiếc vòng tay thần sắc của nàng có chút đờ đẫn, “Cái này…làm sao tìm ra?”

      vậy, vật này sai, đúng ?”

      Nhị phu nhân gắt gao giữ chặt vòng tay, thần sắc có chút kích động, “Là ai trộm?”

      biết”

      biết? Lời này có ý tứ gì?”

      “Sáng nay có người đặt nó trước cửa phòng Phương quản gia”, Hải Đường tao nhã bê trà nhấp ngụm.

      “Tại sao lại có thể? Tại sao lại có thể như vậy?”, nàng cau mày, miệng thào tự .

      “Nhị phu nhân có ý tưởng khác sao?”, Hải Đường cố ý dẫn dắt nàng cắn câu.

      “Có phải ngươi sai người trộm , sau đó lại trả trở về?”, Nhị phu nhân nghe được ám chỉ của Hải Đường liền có lý do thoái thác mới.

      Hải Đường giật mình mở to hai mắt, “Nhị phu nhân, tại sao lại nghĩ như vậy? Lão thiên gia làm chứng, Hải Đường vì tìm lại chiếc vòng ngọc cho người hao hết tâm lực!”, xong, Hải Đường nhàng hít mũi, mặt lộ ra biểu tình ai oán, nàng rút từ trong ngực áo ra chiếc khăn tay rồi nhàng lau khóe mắt, “Nhị phu nhân thế, Hải Đường thương tâm a!”

      “Bằng , tại sao ngươi tin tưởng có thể tìm lại được chiếc vòng tay này? Còn chỉ trong hai ngày liền có thể tìm được?”

      “Nhị phu nhân hỏi Hải Đường, Hải Đường phải hỏi ai a?! Ta cũng muốn hỏi kẻ trộm kia chút, tại sao đồ tốt nhiều như vậy lại trộm, phải trộm vòng tay của Nhị phu nhân mới được a, tuy vòng tay này là vật trân quý, nhưng trong phủ thiếu gì vật trân quý hơn!”

      “Được rồi, đệ muội cũng nên thế, có thể tìm lại vật bị mất là tốt rồi! Nếu tìm được, chắc chắn làm thất vọng lão tổ tông trong từ đường a. Đệ muội, lần này được đánh mất nữa, người Phương gia chúng ta gánh vác nổi chuyện này đâu!”

      “Chỉ cần trong phủ này an toàn ta cũng lo đánh mất a!”, Nhị phu nhân cắn răng kiên trì.

      “Vòng tay này cả ngươi và ta đeo hơn hai mươi năm đều bị mất, tại sao lúc này ngươi liền đánh mất? Vẫn nên bảo quản kỹ chút, nếu lão phu nhân trách cứ, đệ muội cũng gánh nổi đâu. Tuy vật này cũng tính là bảo vật gia truyền của Phương gia, nhưng vẫn chính tay lão phu nhân trao tặng cho ngươi a!”

      cũng phải lại, lần này tuy chỉ là đánh mất đồ vật này nọ, nhưng nếu chẳng may kẻ trộm vào phòng làm bị thương người phải làm sao a!”

      “Nương!”, Tần Tiểu Ninh đến giờ vẫn im lặng liền lên tiếng, “Vòng tay tìm trở về được là tốt rồi, người cũng đừng lo lắng, hộ viện trong phủ có thể bảo hộ chúng ta”

      “Đúng vậy, Thành sư phụ huấn luyện hộ viện cũng bình thường, kẻ trộm muốn tiến nhập Phương gia cũng phải là chuyện dễ. Nhị phu nhân, người cần lo lắng!”

      Nhị phu nhân “cùng từ đuối lý”, nàng căm giận trừng mắt nhìn Hải Đường.

      “Ngồi lâu như vậy, chúng ta cũng nên , Hải Đường, thôi!”, phu nhân đứng lên.

      “Đại tẩu, ta tiễn, ta còn phải đem vòng tay cất kỹ!”

      Hải Đường nhàng mỉm cười, “Nhị phu nhân, lúc này phải giấu cẩn thận, đừng để người ta tìm lại được”, xong, Hải Đường cũng chờ nàng phản ứng liền nhanh nhẹn đỡ phu nhân ra khỏi cửa.

      Vừa bước ra khỏi cửa vài bước, Hải Đường chợt nghe phía sau truyền đến thanh chửi bới, “Còn đứng trong này làm gì? Nên làm gì làm , muốn lãng công sao? Đông Mai, đỡ ta trở về phòng!”

      Cách ngày, Hải Đường phân phó Như Sinh tìm cơ hội gọi Đông Mai đến rồi đem chiếc khăn trắng trả lại nàng, “Đông Mai, muốn bước qua cửa Phương gia phải danh chính ngôn thuận. Chuyện này ta truy cứu, chỉ là, nếu về sau có người phát , ta cũng cứu được ngươi. Ngươi ở trong phủ cũng khá lâu, quy củ trong phủ dĩ nhiên cần ta dạy ngươi, ngươi hẳn rất ràng, đừng người trong phủ, ngay cả Nhị phu nhân của ngươi cũng chấp nhận được chuyện này”, Hải Đường cảnh báo.

      Đông Mai nghe như thế, thần sắc liền tối sầm, nàng thất thần rời .

      Trời tối, Hải Đường trở lại Đường Viên, nàng nhìn thấy đám tiểu hài tử chơi đùa trong sân. Tri Lan nhu thuận đứng bên lẳng lặng nhìn Thu Qua giúp Đô Đô sửa lại thế đứng trung bình tấn. Thu Qua vẫn nghiêm mặt lạnh lùng như trước, chỉ là ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, đám tiểu hài tử này quan hệ tốt như vậy từ khi nào?

      “Thu Qua, là như thế này sao? Hay là như vậy?”, Đô Đô béo béo tròn tròn đứng tách hai chân, mặt mồ hôi chảy ròng ròng.

      “Tiểu thiếu gia, thắt lưng phải thẳng, nơi này phải như vầy”, Thu Qua vừa vừa làm mẫu.

      Đô Đô đứng chút, chân có vẻ như sắp nhũn ra, thân mình đổ phịch mặt đất gượng dậy nổi, “ được, chơi nữa!”

      Thu Qua vừa nghe những lời này, vẻ nhu hòa trong mắt liền trở nên cứng rắn, “Tiểu thiếu gia nhận thua sao?”

      “Ai ?”, Đô Đô lồm cồm bò dậy, ngoan ngoan sửa sang lại tư thế trung bình tấn.

      Tiểu Cam dự định gọi bọn họ vào nhà, nhìn thấy Hải Đường đứng yên ở góc hành lang, nàng lén lút chạy tới, “Thiếu phu nhân, người nhìn gì mà xuất thần như vậy?”

      “Ngươi !”, Hải Đường để ý đến nàng liền lập tức tiến về đám tiểu hài tử, “Các ngươi chơi gì vậy? Để ta cùng gia nhập có được ?”

      “Nương, người xem ta , đây là trung bình tấn, người làm được ?”, Đô Đô nhìn thấy Hải Đường đến đây, eo lập tức thẳng tắp.

      “Được a, xem đây!”, Hải Đường tùy ý đứng thử, lâu vận động, lúc này vừa đứng chút liền cảm thấy có chút mệt. muốn bị bêu xấu trước mặt con trai, Hải Đường “xấu xa” dùng ngón trỏ khều khều vào eo Đô Đô.

      “Nương, đừng khều ta, ai nha, ta đứng vững được!”, lời còn chưa dứt, “phịch” tiếng, Đô Đô ngã ngồi mặt đất.

      “Ha ha ha!”

      chơi nữa, nương, được cười, được cười!”, Đô Đô đuổi theo Hải Đường chạy khắp sân, người trong Đường Viện ngóng đầu ra nhìn, nghe được tiếng cười khanh khách của Hải Đường, tảng đá trong lòng mọi người cuối cùng cũng có thể buông xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :