1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK-Hải Đường Nhàn Thê - Hải Đường Xuân Thụy Tảo (4Q-hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 28 – Q4





      Tô Lam Nhân khóc cả đêm, sang ngày hôm sau, trời vừa mới sáng nàng phân phó Hà Hương tìm Hoằng Ngọc, qua nửa canh giờ, Hà Hương trở lại mình.





      “Hoằng Ngọc đâu?”, Tô Lam Nhân chưa từ bỏ ý định, nàng vừa hỏi vừa nhìn ra phía sau.





      Giúp đỡ thân mình mềm oặt kia, Hà Hương cẩn thận khuyên nhủ, “Tiểu thư, người chú ý chút. Tiểu thiếu gia đến thư phòng, vừa rồi Đại thiếu gia có , chờ sau khi tiểu thiếu gia học xong cho trở về viện”





      Tô Lam Nhân thở dài nhõm, tay chân nàng mềm nhũn ngã ngồi mặt đất, Hà Hương nhanh chóng chạy đến nâng nàng dậy rồi rót tách trà cho nàng, “Tiểu thư, nghe Hà Hương khuyên câu, đừng gây với đại thiếu gia nữa, người ta vẫn thường nữ tử gả là nước tát khỏi nhà. Chuyện nhà thân mẫu của người còn là chuyện của người, dù gì người cũng tận tâm!”, tới đây, Hà Hương nhìn trái nhìn phải rồi cúi xuống vào tai Lam Nhân, “Người trong phủ Đại thiếu phu nhân lại bỏ trốn. Người a, đừng bỏ qua cơ hội tốt này, thừa dịp nàng có ở nhà liền đem tâm của Đại thiếu gia kéo trở về đây”





      “Nàng lại bỏ trốn? Vậy Đô Đô đâu? Cũng mang ? Ha ha, vậy địa vị của Hoằng Ngọc còn người tranh giành nữa!”, tinh thần của Tô Lam Nhân trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, “Hà Hương, ta ngủ chút, đợi lát nữa hãy gọi ta dậy”





      Nhìn tiểu thư khôi phục tinh thần, Hà Hương cảm thấy an tâm chút, kỳ nàng căn bản gặp được thiếu gia mà là Thành Thụy với nàng, có thể từ nay về sau thiếu gia đến phật đường nữa, còn tiểu thư lại thể bước ra khỏi phật đường dù chỉ nửa bước.





      Hoằng Ngọc còn chưa học xong Tô Lam Nhân ngồi chờ tại chính đường, sau khi ngủ chút, tinh thần của nàng cũng khá hơn. Trong lòng nàng thầm nghĩ, đợi lát nếu Sở Đình đến đây nàng nhất định chuyện đàng hoàng với , ngàn vạn lần được nổi điên.





      nhắm mắt dưỡng thần bên ngoài bỗng truyền đến thanh của Hoằng Ngọc, Tô Lam Nhân mở mắt, sửa sang lại đầu tóc rồi chạy ra ngoài đón , chỉ là vừa nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người.





      Phu nhân nắm tay Hoằng Ngọc, theo sau là đám nhũ mẫu cùng nha hoàn đến, “Hoằng Ngọc, ngươi về phòng chuẩn bị chút”





      Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Tô Lam Nhân còn chưa hoàn hồn bị những lời này làm kinh ngạc, “Phu nhân, người đây là…?”





      có gì! Lam Nhân, chuyện hôm qua chúng ta biết, ngươi yên tâm, ta cũng hiểu được những lời kia được thốt lên vào lúc tức giận, chúng ta cũng chấp nhất. Ta cùng lão gia thương lượng qua, Hoằng Ngọc cũng lớn, thể để kề cận mẫu thân mãi như vậy, vậy nên chúng ta chuẩn bị cho gian phòng ở tây viện, để đến ngủ mình tại đó. Đây là Mục Thư, nha đầu hồi môn ngày trước của ta, cuộc sống hằng ngày của Hoằng Ngọc do nàng chiếu cố, ngươi có ý kiến gì ?”





      Tô Lam Nhân bị tin tức đột ngột này khiến giật mình, nàng cẩn thận nghĩ lại, phu nhân là để Hoằng Ngọc ngủ mình, cũng bảo rời khỏi mình. Chỉ là, bảo Hoằng Ngọc ngủ mình, còn chấp nhất, đây chính là tin nàng. Lại nghĩ, vẫn là quên , Hoằng Ngọc cũng năm sáu tuổi, hẳn cũng đến lúc nên ngủ mình. Thế nhưng phân phó Mục Thư đến đây chiếu cố cuộc sống hằng ngày của là có ý tứ gì? Nàng phải là người trong viện của Hải Đường sao?





      “Lam Nhân? Có gì muốn ?”, phu nhân thấy nàng trả lời mình liền bất mãn trong lòng.





      . có gì”, Tô Lam Nhân lắc đầu, “Phu nhân sao cứ làm vậy , Lam Nhân có ý kiến”





      Phu nhân gật đầu, nàng chỉ huy đám nha hoàn nhũ mẫu chuẩn bị phòng ở rồi với Lam Nhân, “Trong phủ còn có việc, ta trở về trước”, nàng xong liền chuẩn bị rời .





      Tô Lam Nhân thấy nàng sắp rời liền nhớ đến chuyện, “Phu nhân, tướng công hôm nay ngủ ở đâu vậy?”





      Phu nhân nghe nàng hỏi như thế liền quét mắt cái, “Xuất môn, đừng trách ta lắm lời, Sở Đình ở kinh thành vì chuyện của nhà ngươi đắc tội biết bao nhiêu người. Vậy mà ngươi còn bảo nghĩ đến tình nghĩa phu thê. Khổ sở của có thể với ai? Ngươi cũng còn , đừng làm loạn nữa, bằng Phương gia giữ được ngươi”, lời cũng đến mức này, chỉ mong nàng có thể thức tỉnh.





      Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng Lam Nhân dâng lên loại cảm xúc khó hiểu, tướng công vì chuyện nhà nàng mà đắc tội người, về sau quan trường phải làm sao? Lời cuối cùng của phu nhân , chính là cảnh cáo nàng, tại nàng còn chỗ dựa trong cung, đầu này thể cúi thấp, “Lam Nhân hiểu, về sau làm tướng công khó xử nữa, còn thỉnh phu nhân tha thứ”





      “Ừm, hiểu được là tốt rồi, hãy dạy đứa tốt, đây mới chính là hy vọng của ngươi”





      Phu nhân rồi, Lam Nhân ngồi ngây ngốc trong phòng nghĩ lại lời của nàng, vậy… vậy…chẳng lẽ về sau tướng công đến phật đường? Diệp Hải Đường rồi, chẳng lẽ tướng công còn có thể bỏ rơi mình? Quên , trước mắt phải nhịn chút, chỉ cần có Hoằng Ngọc nơi này còn cơ hội.





      Phương Sở Đình đem chuyện Tô Lam Nhân giao cho mẫu thân, bản thân vội vàng đến Ngô gia, Hải Đường cùng Tiểu Tình nhiều năm thâm giao, chừng Tiểu Tình có tin tức, tại mất dấu nàng, chỉ có thể tìm đến đây hay đến đó.





      Ngô Thiên Phàm có ở nhà, sau khi Tiểu Tình nghe được tin tức từ liền sợ đến tái mặt, nàng nhất thời chẳng biết gì cả mà chỉ khóc và khóc.





      “Tiểu Tình, ngươi đừng khóc a, ngẫm lại xem Hải Đường có thể nơi nào?”, Phương Sở Đình than thầm trong lòng, xem ra chuyến này là công , nhìn bộ dáng của Tiểu Tình khẳng định nàng biết Hải Đường đâu.





      gia, cho đến bây giờ tiểu thư vẫn chưa từng với ta rời a, làm sao Tiểu Tình biết nàng nơi nào?”, Tiểu Tình khóc như mưa, càng khóc càng thể nín được, khóc đến độ Phương Sở Đình đại loạn trong lòng.





      Tiểu Tình biết, Tiểu Cam cũng biết, Văn Tiệp khóc hết nước mắt, nữ nhân này…xem ra nàng chỉ là nhất thời xúc động. Chỉ là hơn tháng rồi, chẳng lẽ nàng chưa bình tâm lại? Chờ nàng ngoan ngoãn trở về nhà là có khả năng, xem ra vẫn phải phái nhiều người ra ngoài tìm.





      Đương lúc Phương Sở Đình mất dấu nàng Hải Đường dạo tại Tô Châu phủ, kiếp trước nàng thể đến Tô Châu du lịch đúng là tiếc unối, kiếp này nhất định lặp lại nữa.





      Ở lại Tô Châu năm sáu ngày, Hải Đường bắt đầu lo lắng, Tô Châu cách Ứng Thiên xa, nếu bị người phát chỉ sợ còn thoải mái ngâm chân ngâm tay vào nước ấm nữa, vẫn nên rời .





      Hải Đường bước vào phòng bếp liền trông thấy Yên Nhược vội vàng nấu cơm chiều, “Yên Nhược, ngày mai chúng ta





      Yên Nhược ngừng tay đem dao gọt củ quả giơ lên hỏi, “Ngày mai ?”





      Hải Đường cầm dao tay nàng đặt sang chỗ khác, “Ừm, chú ý an toàn”





      Yên Nhược ngượng ngùng , “ sao? thể ở lại thêm hai ngày nữa sao?”





      được, chúng ra rời nhà hai tháng rồi, đến lúc phải trở về”, Hải Đường vừa vừa sờ sờ cổ.





      Yên Nhược đến trước mặt nàng rồi cầm lất tay nàng, “ luyến tiếc, nếu người ở lại thêm vài ngày nữa hẳn





      Hải Đường cười ngượng ngùng, “ được a!”





      “Cũng là…người nhà giàu nhiều quy củ! Người chờ chút để ta ra ngoài mua chút rượu và thức ăn, đêm nay chúng ta phải làm bữa thống khoái”, nàng xong liền thổi tắt bếp chạy ra ngoài, Hải Đường ngăn cản kịp.





      Ngày hôm sau, Yên Nhược dặn dò đến cả ngàn lần, ba người bọn họ ngồi xe ngựa mà Chu Tiêu thuê giúp rồi thẳng tiến về phương bắc.





      Người đánh xe ngựa là thân thích của Chu Tiêu, coi như là người của mình, Hải Đường thống khổ rên rỉ vì đau đầu do tối hôm qua uống khá nhiều rượu, chẳng phải thân thể này có thể uống rượu sao? Hà cớ gì sáng nay lại đâu đầu đến mức này?





      “Lý đại ca, từ nơi này đến Ứng Thiên như thế nào?”, Hải Đường vừa lắc đầu vừa vén rèm xe hỏi.





      “Công tử, huynh đệ nhà ta bảo rằng dọc theo Thái Hồ có quan đạo, đường đó an toàn hơn chút”





      “Khi nào đến?”





      “Theo ta là hai ngày, chừng đến hai ngày đến được Vô Tích”, Lý đại ca vừa vừa vung dây cương thúc ngựa chạy ngừng.





      Hải Đường buông rèm xe, nàng nhắm mắt tính toán, phải tìm cơ hội tách khỏi . Chỉ là khi thoát khỏi nơi nào a? Trong đầu nàng nhớ lại chuyến du lịch lúc trước, chỉ là lần du lịch Tô Châu năm đó theo nhóm, kế hoạch của nàng là dạo quanh vòng Tô Châu, Hàng Châu, Gia Hưng, Nghi Hưng, Vô Tích, Hồ Châu…hình như bên cạnh Vô Tích là Nghi Hưng, vậy quyết định Nghi Hưng . có chủ ý, tâm cũng kiên định, đầu càng lúc càng đau, nàng tựa vào thành xe ngủ thiếp .





      biết qua bao lâu, Hải Đường bị Đô Đô gọi dậy, “Phụ thân, mau dậy , mau nhìn xem a, có thuyền, Đô Đô muốn ngồi thuyền”





      Hải Đường bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy, tiểu tử này dư năng lượng a, nàng bỉu môi cầm tay nhìn ra ngoài, nơi này hẳn là Thái Hồ, hồ có rất nhiều thuyền đánh cá, các ngư dân thu lưới trở về.





      “Còn muốn ngồi thuyền, tháng trước ngươi ngồi chưa đủ sao?”, Hải Đường gõ đầu cái.





      đủ, đủ, Đô Đô còn muốn ngồi thuyền”, con trai nàng ủy khuất cúi đầu, từ sau khi nương làm phụ thân, nàng gõ đầu càng lúc càng đau.





      Nhìn khuôn mặt nhắn nhăn nhó kia, đau sao? Tại sao lại làm ra bộ dáng này, “Để lần sau , được ?”





      “A, được rồi”, Đô Đô cũng để ý, quay đầu lại tiếp tục nhìn phong cảnh. Đô Đô bao lâu gặp Phương Sở Đình, hơn tháng rồi, haiz! Hải Đường khỏi thở dài rước lấy ánh mắt dò hỏi của Trầm nhũ mẫu. Hải Đường vô lực lắc đầu, chỉ mong tương lai con trai oán trách nàng. Cũng biết bây giờ thế nào rồi? Tiểu Tứ hẳn sớm đem tin tức bọn họ bỏ trốn báo lên , Hải Đường từ từ nhắm hai mắt nghĩ đến bộ dáng tức giận của , tại Phương gia biết ra sao, chuyện cứu Oánh Nhi lên Hoàng Thượng chưa? Hải Đường quả rất muốn hỏi thăm tình hình, chỉ là nàng thể để người khác phát hành tung, nếu lựa chọn rời , nàng dễ dàng quay trở về.





      Quên , vẫn là nên nghĩ xem trạm kế tiếp đến nơi nào, cứ di chuyển mãi thế này, đừng người chịu nổi, ngân lượng cũng chịu nổi a! Hải Đường suy nghĩ, phải chọn địa phương nào? Càng nghĩ càng đau đầu, xem ra phải chờ đến khi tỉnh rượu rồi hẳn tính.





      Thời điểm Phương Sở Đình đau đầu Thành Thụy từ bên ngoài vọt vào Đường Viên, “Thiếu gia! Thiếu gia!”





      Sở Đình ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt vui sướng của Thành Thụy, tim bỗng đập nhanh hơn, “Thế nào? Có tin tức sao?”





      “Dạ”, Thành Thụy cao hứng gật đầu, “Người của chúng ta ở Tô Châu phát tiểu hài tử bộ dáng rất giống tiểu thiếu gia, là vô cùng giống với người trong bức họa”





      “Tô Châu?”, mắt Phương Sở Đình chợt sáng lên, tin tức lần trước là có người trông thấy Đô Đô ở Tề Trữ, lần này lại là Tô Châu, chẳng lẽ bọn họ…xuôi thuyền theo kênh đào? Đúng vậy, chắc chắn là vậy, nữ nhân này luôn làm người khác bất ngờ, “, chúng ta đến Tô Châu”





      “Đợi , thiếu gia, tại khuya, cửa thành chỉ sợ đóng lại, vẫn nên chờ đến sáng mai rồi hẳn lên đường”, Thành Thụy nhắc nhở .





      “Được, sáng mai Tô Châu!”, Phương Sở Đình nhìn đêm tối bên ngoài, Diệp Hải Đường, để xem nàng chạy đâu!

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 29 – Q4





      Sau khi đến Vô Tích, Hải Đường cắt đuôi Lý đại ca, đương nhiên thủ đoạn của nàng mấy quanh minh, bao mê dược kia vẫn còn lại ít, nàng liền dùng nốt cho vị đại ca này, tất nhiên ít bạc cho và thư cho Yên Nhược là thể thiếu, trong thư nàng chỉ bảo mình muốn chơi chút để Yên Nhược cần lo lắng.





      Khi viết hai chữ “lo lắng”, Hải Đường cảm thấy rất áy náy, bỏ trốn như vậy, bảo người ta làm sao lo lắng? Quên , nếu về sau còn cơ hội giải thích với nàng vậy!





      Thay đổi xe ngựa, Hải Đường mướn người đánh xe mà để Trầm nhũ mẫu làm việc đó, bọn họ đến Nghi Hưng, sau đó lại Hồ Châu rồi đánh vòng qua Thái Hồ, đường trừ bỏ lúc cần mao xí, bọn họ đều xuống xe, Đô Đô cau có cằn nhằn, Hải Đường cũng cảm thấy khó chịu, chỉ là lúc này thể trì hoãn ở lại Tô Châu, sau khi Lý đại ca trở về, Yên Nhược khẳng định thông tri đến chỗ Phương Sở Đình.





      được vài ngày đến Chiết Giang, Hải Đường thở dài nhõm, nàng với Trầm nhũ mẫu tìm nơi nghỉ chân, Trầm nhũ mẫu theo lời Hải Đường đưa bọn họ đến quán trọ , như vậy mới gây chú ý.





      Xuống xe, quán trọ này có tên gọi là Dư Phúc, tuy quy mô lớn nhưng bên trong có vẻ sạch chỉnh tề. Thấy có khách đến, nữ nhân gầy gò bước tới, “Khách quan, ngài dùng bữa hay ở trọ?”





      “Ở trọ”





      Nữ nhân kia nở nụ cười trấn an, trong quán lâu có khách nhân ở lại, lúc này bọn họ đúng là khách quý, “Ở trọ sao, đúng lúc, trong quán còn tiểu viện thanh tĩnh, biết khách quan có hài lòng ?”, quán trọ này chỉ có tầng lầu, mặt sau còn có hai gian tiểu viện, gian để người nhà mình sử dụng, gian dành cho thuê.





      “Vậy sao, nhìn qua chút rồi tính”, Hải Đường nghe được liền động tâm, nếu là gian độc lập tốt quá.





      Nữ nhân cao hứng gọi to, “A Hảo!”





      Tiểu viện này lớn, bất quá thanh tĩnh, gian phòng khách, gian phòng ngủ, sân vườn cũng khá rộng, “Chọn nơi này !”





      “Khách quan cứ nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa ta cho người đưa thức ăn đến”, nữ nhân sau khi thu tiền đặt cọc liền cao hứng ra khỏi cửa.





      Thức ăn còn chưa đưa tới mà Hải Đường đói cồn cào, trời cũng gần tối rồi, tại sao còn chưa có người đưa thức ăn đến, vậy nên nàng phân phó Trầm nhũ mẫu xem.





      Chốc lát sau, Trầm nhũ mẫu trở về, sắc mặt có chút khó coi, nàng hoa tay múa chân trước mặt Hải Đường.





      “Cái gì? Bây giờ mới bắt đầu làm?”, Hải Đường nổi giận, khó trách quán trọ này lại vắng như vậy, làm ăn như vậy còn chưa bị đóng cửa tiệm là may rồi, “Ta đến xem thử”, Hải Đường xong liền xông ra ngoài.





      Người còn chưa ra đến cửa chưởng quầy kia chạy vào, “Khách quan, khách quan, ngài vào trước, ta phải trốn lát, ngàn vạn lần đừng bảo ta có ở đây”, nàng xong liền tìm chỗ nấp.





      Hải Đường sửng sờ nửa ngày, đây là thế nào, “Trầm nhũ mẫu, chúng ta ra ngoài nhìn xem”, nàng xong liền nắm tay Đô Đô dẫn ra khỏi cửa.





      Bên ngoài sảnh đường truyền đến trận thanh la mắng, Trầm nhũ mẫu đứng che cho Hải Đường, bản thân Hải Đường vụng trộm nhìn ra ngoài, đám người ngồi trong phòng, người trong số đó hùng hùng hổ hổ quát to, “Thiếu nợ trả tiền, ngươi đây thiếu tiền trả là thế nào?”





      “Vương lão Đại, ngài làm như vậy bảo ta phải mở cửa buôn bán như thế nào? Khách nhân cũng bị ngài dọa chạy a! có khách, có tiền, ngài bảo ta trả tiền ngài làm sao đây!”, nữ chưởng quầy cúi đầu hành lễ trước , bên cạnh còn có tiểu tử chừng năm sáu tuổi, đứng phía sau nữ nhân căm tức nhìn đám người kia.





      “Ngươi bán cửa tiệm này là có tiền đấy thôi!”





      “Bán? Đây là cửa tiệm tướng công quá cố để lại cho mẫu tử chúng ta, làm sao có thể bán được? Vương lão Đại a, xin ngài rủ lòng thương xót thư thả cho chúng ta vài ngày, chỗ bạc này xem như khoản lãi trả ngài, được ?”, nàng lấy từ trong ngực áo ra khoản tiền đặt cọc mà Hải Đường đưa khi nãy, tuy rằng muốn nhưng chẳng còn cách nào khác.





      Lão đại kia nhìn thấy bạc, tuy rằng vẫn hùng hổ nhưng bộ dáng cũng áp bức như trước, “Được, đừng ta nể tình tướng công quá cố của ngươi, chỗ bạc này ta thu trước, ngươi vẫn phải mau kiếm tiền trả cho ta, các ngươi phải ăn cơm, huynh đệ của ta cũng vậy a!”, xong liền vung tay lên, đám người kia liền theo ra khỏi cửa.





      “Nương! Tại sao người lại đưa tiền cho ? Đưa rồi, thức ăn ngày mai khách nhân của chúng ta phải làm sao?”, tiểu tử kia nén giận .





      “Băng làm sao bây giờ? vất vả mới có người khách, chẳng lẽ lại để bọn họ dọa khách chạy mất? Được rồi, nữa! Mau nấu cơm thôi, thức ăn khi nãy đều bị bọn họ đánh đổ, đừng để khách đói bụng”, nàng vừa vừa liếc mắt nhìn về hướng này, “Khách quan? Tại sao lại ra đây?”





      Hải Đường sờ sờ bụng, “Ta đói chịu được liền ra đây xem sao”





      Sắc mặt chưởng quầy nhất thời tối sầm xuống, nàng thúc giục con trai, “Nhanh lên! Đừng để khách đói bụng!”, nàng xong liền thi lễ với Hải Đường, “ ngại quá, bởi vì trong quán có chút chuyện nên chậm trễ phục vụ, thỉnh khách quan đừng nóng giận”





      “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”, Hải Đường cũng muốn xen vào chuyện người khác, bất quá, nếu nơi này an toàn nàng thể ở lại.





      Chưởng quầy khó xử nhìn bọn họ, “Khách quan, ngài cần lo lắng, những người đó chỉ gây với chúng ta, làm phiền đến ngài”





      Hải Đường nhướng mắt, ai làm phiền? tại cơm còn chưa có để ăn, “ ta nghe chút”





      “Khi tướng công của ta ngã bệnh, bởi vì phải chữa bệnh nên có vay mượn bọn chúng ít ngân lượng, vốn là nhiều lắm, chỉ khoảng ba mươi hai lượng, thế nhưng qua nửa năm, số tiền lời tăng lên thành năm mươi hai lượng, chúng ta làm sao trả nổi a? Việc làm ăn của quán trọ cũng tốt, hơn nữa bọn họ luôn đến thu tiền khiến khách nhân chạy mất, ta…ta căn bản còn cách nào khác?”, chưởng quầy xong liền bật khóc.





      Nghe đến đó, Hải Đường gật gật đầu, làm ăn như vậy, muốn tìm năm mươi lượng bạc quả rất khó, “Về sau thế nào? Ngươi định làm gì bây giờ?”





      Chưởng quầy lắc đầu, “Chẳng còn cách nào khác, có lẽ ta phải bán nơi này trả nợ”, tiếng khóc càng lúc càng lớn, hô hấp cũng gấp gáp hơn, tựa như sắp sửa còn thở nổi.





      “Trầm nhũ mẫu!”, Hải Đường nhìn thấy nàng có chút đúng liền sốt ruột gọi Trầm nhũ mẫu đến xem.





      Trầm nhũ mẫu bắt mạch cho nàng, sau đó giúp nàng vỗ lưng, trong chốc lát, tiếng thở của chưởng quầy cũng ổn định trở lại, “Đa tạ, ta sao!”





      “Chưởng quầy, xe đến chân núi tự nhiên có đường, ngươi cứ yên tâm, ta ở lại nơi này thời gian, ngân lượng cũng trả trước cho ngươi”





      “Đa tạ khách quan, đa tạ!”, chưởng quầy nhìn thấy bọn họ có ý rời liền nhàng thở ra, hô hấp cũng thuận lợi hơn.





      Trở lại tiểu viện, Trầm nhũ mẫu hỏi Hải Đường xem có phải nàng chọn nơi này?





      “Làm sao người biết?”, Hải Đường nở nụ cười, tuy rằng Trầm nhũ mẫu thể chuyện nhưng lại có thế đoán ra tâm tư của chính mình, “Dù sao chúng ta vẫn phải tìm chỗ để đặt chân, năm mươi hai lượng tính là nhiều, chúng ta vẫn lo liệu được. Kế hoạch của ta là để bọn họ tiếp tục làm việc ở nơi này, cũng hẳn là mua lại toàn bộ, chỉ là thu phần tiền thôi”





      Ngày thứ hai, Hải Đường thay đổi trang phục ra ngoài để thăm dò tình hình quán trọ này, nếu có ý định làm ăn buôn bán cũng phải biết xem đối phương là ai.





      Người dân quanh đây đánh giá ba mẫu tử bọn họ cũng tệ lắm, chưởng quầy nhà này họ Lưu, cách làm người thành , bọn họ mở quán trọ tại nơi này lâu, nửa năm trước Lưu chưởng quầy mất để lại nhi quả phụ, cuộc sống của bọn họ dễ dàng. Nghe đến đây, Hải Đường cười khổ trong lòng, chỉ cần là người có quy củ, những chuyện khác cũng quan trọng.





      Qua vài ngày, Hải Đường đến tìm chưởng quầy, “Chưởng quầy, nếu ngươi muốn bán quán trọ này ra giá như thế nào?”





      “Ngài…ngài muốn mua lại sao?”, chưởng quầy có chút thất thố, tuy nàng muốn bán nhưng vẫn chút luyến tiếc.





      “Chúng ta muốn mở rộng làm ăn tại nơi này, lúc trước có nhìn thấy vài chỗ nhưng hài lòng, tại ta cảm thấy nơi này rất tốt, vừa vặn ngươi cũng có ý muốn bán”





      “Haiz, đây là tài sản tướng công quá cố của ta lưu lại, ta muốn bán , chỉ là…chỉ là…”, chưởng quầy lau nước mắt, tại còn cách nào khác, đành phải như vậy thôi, “Ta cũng nhiều lời, trăm năm mươi hai lượng, còn thỉnh khách quan đừng bỏ phí nó, đừng để tâm huyết của tướng công ta trở nên uổng phí…”, nàng xong liền khóc rống lên.





      Hải Đường nhìn nàng khóc đến thương tâm liền trực tiếp ra, “Chưởng quầy, trước hết hãy nghe ta , kỳ …kỳ ta cũng buôn bán, ta muốn…hợp tác với các ngươi, tiền lời ta bốn các ngươi sáu, hai đứa nhà ngươi có thể ở lại đây làm việc và được trả tiền công như tiểu nhị bình thường, thế nào?





      Chưởng quầy kia choáng váng, còn có chuyện may mắn này sao, “ ? , , tiền lời chia đều, ta làm sao có thể chiếm phần hơn, nếu ngài đồng ý được”





      “Đừng, ta ngồi thu bạc, làm sao có thể chiếm phần hơn, nếu ngươi đồng ý quên





      “Chuyện này…chuyện này làm sao được! Ngài giúp đỡ chúng ta, nhà ta làm sao có thể nhận phần hơn, ngài là tốt bụng!”, chưởng quầy vẫn chịu đáp ứng.





      “Tại sao ta làm thế đúng ? Chỉ cần các ngươi đừng nghĩ ta cố tình chiếm phần hơn là được”, Hải Đường vỗ vỗ tay nàng.





      Mặc dù chưởng quầy lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ người này tại sao lại hảo tâm như vậy, chẳng lẽ đây là ý trời, “Tại sao?”





      “Đừng hỏi tại sao, chỉ cần tiếng đồng ý hay đồng ý”





      “Phu nhân, , công tử, đại ân đại đức của ngài, ta xin đa tạ!”





      Hải Dường sờ sờ cổ, “Xem ra ngươi đoán được?”





      Chưởng quầy gật đầu, nàng cũng nhiều lời, vị phu nhân này vừa nhìn thấy liền biết xuất thân phú gia, tuy rằng hiểu nàng rời nhà vì lý do gì nhưng nàng quả là ân nhân của nhà mình, “Công tử, còn chưa thỉnh giáo đại danh quý tính của ngài”





      “Ta họ Trương”, rốt cuộc Hải Đường có thể ra tên họ của mình, Trương Hải Đường, cái tên bị quên lãng rất lâu.





      “Phu gia nhà ta họ Lưu, mọi người đều gọi ta là Lưu tỷ”





      “Tốt lắm, về sau ta gọi ngươi là Lưu tỷ”, nàng lấy từ trong ngực áo ra thỏi bạc, “Đêm nay chúng ta phải ăn mừng, xem như nghi thức gia nhập của chúng ta!”





      “Ừm, ngày mai ta lên quan phủ làm công văn bão lãnh”, Lưu tỷ xong liền lớn tiếng gọi ra bên ngoài, “Tiểu Ngọc, nhanh ra chợ mua thức ăn, đêm nay mẫu tử chúng ta xuống bếp, nhất định phải làm bữa hoành tráng đa tạ ân nhân của nhà chúng ta!”





      “Lưu tỷ, đừng gọi ân nhân gì cả, chúng là hợp tác với nhau, chính là người nhà a!”, Hải Đường nhấn mạnh.





      “Đúng, là người nhà”, Lưu tỷ hề đa lễ mà cầm bạc chạy ra khỏi cửa, Hải Đường có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của mẫu tử nhà nàng từ ngoài sân truyền vào.













      Chương 30 – Q4





      Cách ngày, Lưu tỷ mời người đến làm chứng, song phương định khế ước, Hải Đường chồng tiền trực tiếp, Lưu tỷ cầm bạc tay mà nước mắt lưng tròng, rốt cục cần lo lắng về chuyện tiền nong nữa rồi.





      trận pháo nổ vang, quán trọ xem như khai trương lần nữa, Lưu tỷ giúp Hải Đường tìm gian tiểu viện nằm ngay phía sau quán trọ. Sau khi thanh toán ngân lượng, nàng nhờ người đến phá thông lối qua lại quán trọ và tiểu viện để tiện việc qua lại, như vậy cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.





      Muốn làm ăn có ngân lượng vẫn đủ, Hải Đường hiểu điều này, quán trọ muốn thu hút khách ngoài việc làm người ta có cảm giác như ở nhà còn phải tập trung đầu tư vào khoản thức ăn. Kỳ Hải Đường giỏi nấu ăn cho lắm, kiếp trước khi nàng có tâm tình tốt thường xuống bếp làm bữa sáng, lúc tâm tình tốt cứ ăn cho qua bữa.





      Lúc Lưu chưởng quầy còn sống, Lưu tỷ luôn phụ việc dưới bếp, tại nàng truyền nghề lại cho nữ nhi, tài nghệ nấu nướng của nàng cũng được Hải Đường đánh giá qua, những món này chỉ có thể gọi là nấu chín chứ thể gọi là ngon.





      Lưu Nghiệp là đứa cần củ, biết nương làm việc vất vả, mặc dù thích nghề đầu bếp nhưng cũng tận tâm học tập. Sau khi Hải Đường đến đây liền thường xuyên đến phòng bếp dạy làm vài món ăn mới lạ, đến tháng, tài nghệ nấu nướng của Lưu Nghiệp cũng có tiến bộ, hơn nữa những món ăn mới lạ của Hải Đường cũng được khách nhân thích, lượng khách đến quán dùng cơm càng lúc càng nhiều.





      Thái độ làm người của Lưu tỷ tồi, nàng thường xuyên chạy ra chợ mua rau xanh còn tươi mới, cá cũng chọn loại tốt nhất, nàng cũng tìm người đứng ngoài cổng thành đón khách, nếu có người muốn trọ lại địa phương lập tức đưa đến nơi này.





      Từ sau khi có người giúp đỡ đón khách đến, trong đầu Hải Đường liền xuất ý tưởng, những khách sạn quán rượu ở kiếp trước của nàng luôn trả tiền hoa hồng cho taxi để bọn họ dẫn khách đến đây, vì thế Hải Đường liền nhờ Lưu tỷ gọi số xa phu đến đây rồi đãi bọn họ bàn rượu ngon, nàng đồng ý trả tiền hoa hồng cho bọn họ nếu có thể đưa khách nhân đến quán, số tiền này cũng góp phần cải thiện cuộc sống tại của bọn họ.





      Đãi vài bàn rượu như thế, việc kinh doanh của quán trọ tốt hơn mấy lần. Mỗi ngày đều có xa phu chở khách tới dùng cơm hoặc tìm nơi ngủ trọ, Lưu tỷ cười đến thể khép miệng lại. Hải Đường cũng biết cách thức này sớm muộn cũng bị người bắt chước làm theo, khi đó những xa phu chọn nơi có tiền hoa hồng ưu đãi nhất mà đưa khách đến đó, bất quá tạm thời cứ để vậy, mặt khác quan hệ giữa bọn họ và Lưu tỷ cũng tồi.





      Mắt thấy quán trọ dần dần vào quỹ đạo, Hải Đường liền giao phó hẳn việc kinh doanh cho Lưu tỷ, thế nào hai phu thê nhà nàng cũng kinh doanh quán trọ lâu năm, so với nàng hẳn nhiên kinh nghiệm nhiều hơn nên có thể yên lòng. Hải Đường ở trong phòng dạy Đô Đô viết chữ, đọc thơ, có đôi khi nàng còn cùng chơi trò chơi.





      Mấy tháng này Đô Đô thường xuyên nhắc đến phụ thân của , phụ thân sau khi xong việc đến tìm bọn họ, tại sao bây giờ còn chưa đến, Hải Đường bị hỏi mãi mà biết phải trả lời làm sao nên đành gạt , “Phụ thân ngươi làm quan lớn, cũng giống như lúc trước nữa, đương nhiên bận hơn, ngươi cứ đợi !”. Mỗi lần gạt con, chính Hải Đường cũng cảm thấy đau lòng, tuy rằng chuyện này phải lần đầu tiên nhưng bây giờ lớn, so với trước kia khó dụ dỗ hơn nhiều.





      Hải Đường thay đổi nữ trang, dù sao cũng cần ra ngoài, hơn nữa bọn họ biết mình là nữ nhân nên cần cải trang nữa…Tiểu Ngọc, khuê nữ của Lưu tỷ, thường xuyên đến tiểu viện của nàng chơi, từ sau khi Đô Đô tiết lộ việc bọn họ từng đến kinh thành, còn ngồi thuyền kênh đào nàng suốt ngày tò tò theo Hải Đường mà hỏi thăm chuyện ở thế giới bên ngoài, nàng chẳng những nghe thôi mà còn biểu lộ tò mò gương mặt. Từ sau khi Lưu Nghiệp biết Hải Đường là nữ nhân liền ít lui tới tiểu viện của nàng mặc dù thái độ vẫn cung kính gì thay đổi. Lưu tỷ dạy con tồi, hai đứa đều rất ngoan ngoãn lễ độ.





      Ngày hôm đó, Hải Đường có động tác khiến Trầm nhũ mẫu chú ý. Khi ngang qua phòng bếp, lúc đó Lưu Nghiệp chiên cá, mùi cá lẫn mùi dầu mỡ xộc vào mũi Hải Đường, dạ dày nàng bỗng nôn nao dẫn đến trận nôn nhớ đời.





      Nôn xong, Trầm nhũ mẫu đứng sẵn bên cạnh nàng, Hải Đường tiếp nhận khăn lau miệng. Hải Đường nhìn Trầm nhũ mẫu sợ đến tái mét liền cười ảm đạm, “ sao. Ai nha, cần bắt mạch”, nàng nhàng gạt tay Trầm nhũ mẫu, chỉ là tránh thoát.





      Trầm nhũ mẫu trừng mắt nhìn nàng, hô hấp trở nên gấp gáp, Hải Đường ngượng ngùng , “Trầm nhũ mẫu, đừng giận mà, ta thừa nhận ta giấu người, kỳ lúc còn ở Tề Trữ ta cũng biết”





      Trầm nhũ mẫu kéo nàng vào nhà, đặt nàng ngồi xuống rồi bắt đầu hoa tay múa chân.





      Hải Đường nhàng vỗ trán, kỳ nàng sớm biết, chỉ là chưa , nàng muốn Trầm nhũ mẫu lo lắng, dọc theo đường nàng cũng chú ý ăn uống và để chính mình bị mệt mỏi. Bình thường nàng ăn ngon ngủ ngon, dù sao cũng phải lần đầu tiên mang thai, chung là cũng có kinh nghiệm.





      “Đúng vậy, bốn tháng rồi”, Hải Đường giấu nữa, “Trầm nhũ mẫu, ta vẫn cảm thấy lần này có chút giống với lần mang thai Đô Đô. Ta cảm thấy buồn nôn, vừa rồi là lần đầu tiên nôn tới mặt xanh như vậy! Hơn nữa ta cũng ăn nhiều hơn mọi khi là mấy, mọi dấu thai ngén đều thấy!”, haiz, từ khi đến cổ đại, mình biến thành trư bát giới, chỉ cần hợp khẩu vị là ăn đến buông tay.





      Trầm nhũ mẫu nghe thế, mặt liền ánh lên tia sáng kỳ dị, nàng để ý đến Hải Đường mà mình chạy ra quán, chốc lát sau lôi kéo Lưu tỷ đến đây.





      Hải Đường thầm rên rỉ, có cần để tất cả mọi người biết chuyện này ?





      “Muội muội, làm sao vậy? thoải mái sao? Tại sao lại tái mét như vậy”, Lưu tỷ khẩn trương sờ lên trán Hải Đường, muội muội này chính là cứu tinh của nhà mình, thể để nàng xảy ra việc gì a, tại nhiều việc quan trọng trong quán trọ cũng do nàng làm chủ, chính mình còn phải trông cậy vào nàng.





      Hải Đường vỗ vỗ tay Lưu tỷ, “Đừng lo lắng, ta sao, chỉ là ngửi chút mùi cá liền nhịn được nên…nôn ra”





      “Nôn?”, Lưu tỷ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hải Đường, tuy Hải Đường xuất thân danh môn nhưng bình thường cũng thấy nàng biểu tiểu thư như vậy, mỗi lần dọn cá trong bữa ăn nàng ăn so với bất cứ ai cũng nhiều hơn, như thế nào lại thành ra sợ mùi cá?





      Trầm nhũ mẫu gấp gáp khoa tay múa chân, Hải Đường thở dài, bảo chính mình ra chuyện này có chút gì đó được tự nhiên, “Ta…ta mang thai”





      Lưu tỷ ngẩn ngơ chút liền cười , “ sao? Tốt quá, chúc mừng ngươi a!”, chỉ là nụ cười tươi lập tức héo hắt, haiz, Hải Đường đúng đáng thương, tại hoài thai đứa mà tướng công lại có bên cạnh, biết rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, có lần nàng thoáng nhắc tới lại bị chuyển đề tài, bản thân nàng cũng muốn hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, chỉ sợ có đoạn thương tâm. Bất quá, Đô Đô thường xuyên nhắc đến phụ thân, vậy còn phụ thân của chắc chắn tìm đến, chỉ là Hải Đường vẫn chưa đề cập tới chuyện này.





      “Đa tạ, về sau còn phải làm phiền tỷ rồi”





      “Đó là tất nhiên, ngươi cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuyện sau này cứ giao cho ta. Thừa dịp sắc trời hãy còn sớm, ta mua ra ngoài mua con gà để đêm nay làm món ăn tẩm bổ cho ngươi”, nàng xong liền vén váy chạy ra ngoài.





      Hải Đường nén giận nhìn Trầm nhũ mẫu nhiều chuyện, nào ngờ Trầm nhũ mẫu ra dấu làm nàng nhất thời nên lời, ý của Trầm nhũ mẫu là: phải ngươi hoài thai cảm giác giống với Đô Đô sao? Ta vốn định hỏi Lưu tỷ chút, rằng khi nàng hoài thai Tiểu Ngọc cùng Lưu Nghiệp có gì bất đồng?





      Bụng Hải Đường càng lúc càng to, tất cả chú ý của Đô Đô đều đặt lên bụng nàng, chuyện của phụ thân thèm để ý mà suốt ngày quấn quít quanh nàng, miệng luôn gọi “đệ đệ”, thậm chí còn đem mặt dán lên bụng nàng rồi thầm gì đó.





      “Đô Đô a, tại sao ngươi lại gọi là đệ đệ?”, Tiểu Ngọc cảm thấy kỳ quái.





      Đô Đô ngẩng đầu , “Đệ đệ có thể chơi với ta”





      “Muội muội được sao?”, Tiểu Ngọc thầm nghĩ, trước giờ đại ca cũng thường chơi đùa với mình, chẳng lẽ những tiểu tử đều giống nhau sao?





      được, ta muốn có đệ đệ”, Đô Đô tìm được lý do đành phải nhấn mạnh hơn khiến mọi người cười vang.





      Tiểu Ngọc lại chọc , “Nhưng muội muội rất nghe lời a, nàng có thể làm thức ăn ngon cho ngươi, may đồ mới cho ngươi mặc, nhìn xem đồ người đại ca của ta xem, đều là ta giúp làm”, nàng xong rồi đắc ý nhìn Lưu Nghiệp cái.





      sao?”, Đô Đô nghiêng đầu suy nghĩ lâu. Muội muội nghe lời? Đệ đệ có thể cùng chơi đùa? Rốt cuộc phải chọn bên nào a?





      Kể từ hôm đó, mỗi ngày Đô Đô đều tranh luận cùng Tiểu Ngọc xem rốt cuộc hài tử trong bụng Hải Đường là đệ đệ hay muội muội, Đô Đô bị chọc giận liền đuổi Tiểu Ngọc chạy vòng vòng trong sân, vừa chạy vừa gào, “Ta chỉ muốn đệ đệ! Ta chỉ muốn đệ đệ!”





      Hải Đường cũng nhìn bụng đoán mò xem rốt cuộc là đệ đệ hay là muội muội của Đô Đô, kỳ nàng muốn có nữ nhi, ai cũng nữ nhi là tri kỷ của mẫu thân, tại nàng cũng có tuổi, quả rất muốn có tri kỷ a!





      Lại , mọi người thường thích chơi trò đoán tiểu hài tử trong bụng là nam hay nữ, còn bảo là những đứa trẻ có khả năng nhìn thấy trước, như thế chẳng lẽ hài tử trong bụng nàng là đệ đệ của của Đô Đô sao? Hải Đường nghĩ đến đây liền cười khổ, Đô Đô nghịch ngợm đủ mệt rồi, thêm đứa nữa đúng là chịu nổi.





      Nhìn Tiểu Ngọc, Hải Đường càng muốn có nữ nhi, Lưu tỷ tốt số có nữ nhi làm tri kỷ, tuy rằng tướng công nàng mất sớm nhưng vẫn còn hai đứa hiếu thuận này, coi như phúc khí tệ.





      Mấy ngày nay chỉ cần trong quán trọ có việc gì là Tiểu Ngọc lại đến đây chơi với Hải Đường, nàng còn phụ giúp may quần áo cho đứa , cùng chơi với Đô Đô, Hải Đường thích nàng, những lúc rỗi rành liền dạy nàng viết chữ, học số. Hải Đường thầm nghĩ trong lòng, sau này Lưu tỷ lớn tuổi vẫn còn Tiểu Ngọc giúp đỡ chính mình.





      Lưu tỷ cũng là nữ nhân nhìn thoáng, trông thấy Hải Đường dụng tâm dạy Tiểu Ngọc, trong lòng nàng vui thích vô cùng, tuy nữ nhân cần đọc sách nhưng vì tương lai của nữ nhi…biết đâu lại là chuyện tốt, biết chút chữ cũng khó, ở những nhà giàu, các tiểu thư phu nhân đều biết chữ a. Có tâm tư này, Lưu tỷ càng để tâm đến quán trọ hơn, ngay cả thức ăn cũng do chính nàng tự tay làm, thực đơn cũng phong phú đa dạng, nàng thường xuyên mang món tẩm bổ đến chỗ Hải Đường, hy vọng Hải Đường có thể sinh được tiểu hài tử mập mạp khỏe mạnh.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 31 – Q4





      Đuổi tới Tô Châu, Phương Sở Đình tiến hành điều tra các quán trọ tại đây, chỉ là kết quả điều tra lại ngoài ý muốn, căn bản có quán trọ nào gặp qua bọn họ, rốt cuộc nàng có đến Tô Châu ?





      Phương Sở Đình thất vọng, chuẩn bị trở về người nhà đưa thư đến, vui mừng khi biết được nàng từng ở chỗ Yên Nhược, chỉ là sau đó có chút buồn bực, nguyên lai nàng lại dùng mê dược, lá gan của nữ nhân này đúng là to. Có điều, cảm giác được nàng xa, chừng nàng chỉ quanh quẩn đâu đây, nghĩ thế nên liền mang theo người của mình bắt đầu lần theo dấu vết.





      Thành Thụy nhìn Phương Sở Đình, trong lòng có chút lo lắng, mấy tháng nay thiếu gia lại trở nên gầy như vậy, Đại thiếu phu nhân đúng là có khiếu tra tấn người, chỉ mong Tiểu Cam đừng học theo nàng. Vốn Tiểu Cam thầm với , bảo là chờ Thiếu phu nhân từ kinh thành trở về đến chuyện cầu hôn, chỉ là Đại thiếu phu nhân cứ bặt vô tín như vậy, Tiểu Cam mãi đến bây giờ cũng chịu để ý đến , vậy nàng còn tuyên bố, “Thiếu phu nhân trở lại, ta xuất giá!”





      “Thiếu gia, thuyền đến Dư Hàng, có cần tìm chỗ nghỉ chân chút , ngày mai lại tìm Thiếu phu nhân?”, nhìn thuyền chậm rãi cập bờ, Thành Thụy giọng nhắc nhở.





      “Được, chúng ta lên bờ trước”, Phương Sở Đình nhìn thị trấn trước mặt, trong lòng có chút buồn khổ, đây là thị trấn thứ mấy? Mười? Hai mươi? Trong đầu nhớ , cứ tìm như vậy khi nào mới có thể gặp được nàng đây?





      bến tàu có đám xa phụ tụ tập, xa phu bộ dáng to lớn nhìn thấy bọn họ rời thuyền liền lập tức chạy đến, “Vị đại gia này ghé qua địa phương của chúng ta sao? tìm được quán trọ chưa?”





      Thành Thụy nóng lạnh trả lời, “Ngươi muốn gì?”





      “Đại gia, ngài đừng nóng giận. Tiểu nhân đánh xe, thấy các vị quen thuộc nơi này nên muốn giới thiệu quán trọ, ngài yên tâm, nếu hài lòng ta giúp ngài tìm nơi khác, cho đến khi ngài hài lòng mới thôi”





      Nghe xa phu vậy, Phương Sở Đình gật đầu, ở địa phương này có người của mình, nếu có dân địa phương dẫn đường thuận tiện hơn nhiều.





      Xa phu cao hứng dẫn bọn họ đến xe ngựa của chính mình, nhìn thấy phía sau có thêm vài người rời thuyền, liền gọi đồng bạn đến bắt khách, bản thân mình đưa khách quý chạy thẳng vào thị trấn.





      Lại quán trọ nữa, xa phu nhìn sắc trời, tay khẽ vuốt lên bụng. Từ sớm bụng của réo, nhưng các vị đại gia này cứ chuyển từ quán trọ này sang quán trọ khác, nơi nào cũng vừa ý, mắt thấy các quán trọ lớn của thị trấn đều đến, kế tiếp phải nơi nào đây?





      Đúng rồi. Lưu tỷ. Vừa đúng lúc tới chỗ Lưu tỷ ăn cơm, nàng khẳng định dọn phần tốt hơn cho . nghĩ ngợi đoàn người lại trở ra, “Đại gia, vẫn hài lòng sao? sao, tiểu nhân đưa ngài đến quán trọ khác, nơi này tuy rằng lớn nhưng thức ăn lại rất ngon, ngài có muốn đến xem thử ?”





      “Thiếu gia, lâu như vậy rồi quả cũng có chút đói bụng, chi bằng chúng ta ghé nơi nào dùng cơm rồi tính tiếp?”, Thành Thụy xem xa phu này cũng đáng thương, cả ngày nay chở bọn họ hết quán trọ này đến quán trọ khác, bên ngoài trời cũng gần tối, vậy mà vẫn ngồi chờ. Được Phương Sở Đình ngầm đồng ý, xa phu liền đưa bọn họ băng qua ngõ tắt rồi ngừng lại trước quán trọ Dư Phúc, “Tới rồi, đại gia, mời ngài vào”





      Phương Sở Đình vào quán trọ, đột nhiên cảm giác được thân thiết ở nơi này, trong phòng sạch , tường viết tên vài món ăn, còn có những món ăn được giới thiệu vô cùng đặc sắc. Chưởng quầy bước đến đón khách, phục trang nàng sạch chỉnh tề, gương mặt tươi cười nhân hậu khiến người nhìn vào phát sinh cảm giác thân thiết.





      “Khách quan, ngài dùng cơm hay nghỉ trọ?”, Lưu tỷ nhìn nhóm người này, trong lòng nàng thầm tính toán, hôm nay chỉ sợ trong quán đủ chỗ.





      “Dùng cơm trước , nếu phục vụ tốt chừng đêm nay trọ lại”, Thành Thụy để lại câu.





      Nhóm người ngồi xuống, Lưu tỷ cười tủm tỉm đưa cho xa phu ít bạc vụn, sau đó nàng cười hỏi, “Các vị muốn dùng món gì? Nếu vẫn chưa quyết định hãy chọn món đặc sắc nhất ở quán chúng ta là lẩu cá, thế nào?”





      Phương Sở Đình nghe câu này liền cảm thấy chút quen tai, chỉ là nhất thời nhớ nổi nên bất giác gật đầu.





      “Được rồi. Chúng ta làm thêm món gà xào nấm hương, được ? Gà chỗ chúng ta là gà sống, nếu ngài cảm thấy được ta bảo nhà bếp mổ gà”, Lưu tỷ liên tiếp mời chào món ăn, Phương Sở Đình đều đồng ý tất, nàng vui rạo rực chạy vào phòng bếp thu xếp.





      Chốc lát sau, lẩu cá được đưa lên, ở giữa là khoang chứa nước dùng, vòng xung quan là món tươi sống chờ nước sôi thả vào, than hồng cháy ti tách bên dưới, đầu cá được xếp gọn bên, mùi hương thức ăn nhàng lan tỏa.





      Phương Sở Đình chỉ cảm thấy quen mắt, thứ này dường như gặp qua ở nơi nào, nghĩ ngợi đột nhiên nghe được thanh quen thuộc truyền đến.





      “Lưu thẩm, cơm chiều có chưa, Đô Đô đói bụng!”, thân ảnh mặc áo màu xanh vừa vừa chạy đến.





      Đôi đũa vỗn gắp thịt bò tay Phương Sở Đình run lên, thịt bò rơi tõm vào tách trà, chỉ là trơ mắt bất chấp thất thố mà kích động quăng đũa sang bên, “Đô Đô!”





      Đô Đô ngây người, đầu tiên quay đầu nghi hoặc nhìn bọn họ, bỗng nhiên vui vẻ ra mặt, thanh cao hứng vang lên, “Phụ thân!”, lời còn chưa gào lên xong thân hình thần tốc nhào vào lòng ngực của Sở Đình.





      Lưu tỷ choáng váng, cả nửa ngày nàng mới khôi phục tinh thần lại, nguyên lai là…Lưu tỷ kịp nghĩ nhiều mà vội vàng vừa chạy ra sau vừa hô to, “Muội muội a, muội muội a, tướng công của ngươi đến đây!”





      Bên kia Lưu tỷ chạy vào hậu viện, bên ngày Phương Sở Đình ôm Đô Đô theo nàng vào phía sau hậu viện, trong lòng có chút uất ức, nữ nhân này đúng là có khiếu bỏ trốn, mới mấy tháng mà nàng chạy đến được nơi này.





      Vừa mới tiến vào sân Lưu tỷ vừa chạy vào vội chạy ra, gương mặt cực kỳ gấp gáp, “Mau lên, mau tìm bà mụ, muội muội sắp sinh rồi!!!”





      Sinh? Sinh cái gì? Phương Sở Đình ngơ ngác chút rồi mới phản ứng lại, hài tử? đem Đô Đô nhét vào lòng Thành Thụy rồi ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Nữ nhân này điên rồi, trong nhà có sẵn đại phu bà mụ chịu, lại cố tình chạy đến thị trấn bé tẹo này để sinh hài tử, nếu có chuyện hay xảy ra phải làm sao bây giờ? Trong đầu bỗng lên tình cảnh lúc Lam Nhân sinh đứa , đúng là thập tử nhất sinh a!





      Đêm đến, ánh trăng trời sáng tỏ, tinh tú lung linh, cảnh đem đẹp thế này nhưng ai có tâm tình thưởng thức. Trong viện đèn đuốc sáng trưng, Hải Đường hét rồi lại hét, thanh từ trong phòng truyền thẳng ra ngoài, thời gian qua , thanh dần trở nên mỏi mệt, tựa như nàng dùng hết sức lực.





      Hải Đường kêu tiếng, Phương Sở Đình hết hồn lần, sốt ruột tới lui trong phòng, miệng ngừng lẩm bẩm, Thành Thụy dựng lỗ tai lắng nghe, vội vàng vươn tai bịt miệng mình, sợ rằng cười thành tiếng. Thiếu gia quả nhiên…trước giờ thiếu gia chưa từng bái phật, vậy mà tại đợi nước đến chân mới nhảy, có phải hơi muộn rồi ?





      Sớm hay muộn cũng quản được, Phương Sở Đình ngừng lẩm nhẩm trong miệng, cái gì Bồ Tát, cái gì Phật Tổ,…tất cả thần tiên trời đều bị lôi xuống điểm danh tất tần tật.





      Ồn ào đêm, khi trời gần sáng, tiếng khóc chào đời của đứa cuối cùng cũng từ trong phòng truyền ra ngoài. sinh rồi! Phương Sở Đình định đẩy mọi người để chạy vào xem bị Trầm nhũ mẫu chặn lại, nàng ngừng hoa tay múa chân, ý là nam nhân thể vào trong đó lúc này, bằng cả mẫu thân lẫn tiểu hài tử đều gặp họa đổ máu, tức giận đến cực điểm nhưng làm gì được.





      lát sau, bà mụ ôm tiểu hài tử ra, đứa oa oa khóc lớn tựa như rời khỏi lòng mẫu thân nên có chút sợ hãi, “Chúc mừng đại gia, chúc mừng đại gia, là thiên kim”





      Phương Sở Đình cẩn thận đón đứa vào lòng. Nữ nhi vừa được ôm liền ngừng khóc, tựa như biết được người này là phụ thân của nàng, là đấng sinh thành của nàng. Bàn tay cứng nhắc, biết phải bế con như thế nào, chỉ có thể đặt hài tử sát vào lòng ngực của mình, có thân hình bé mềm mại như vậy ngọ nguậy trong lòng, sợ cẩn thận làm nàng bị thương. Nữ nhi. Phương Sở Đình nhìn khuôn mặt nhắn này, trong lòng thầm tưởng tưởng đến bộ dáng của nữ nhi sau này, khẽ mỉm cười. Ừm, nữ nhi tốt, nữ nhi ngoan, chỉ cần học theo nương bỏ trốn là được rồi.





      Thời gian trôi nhanh, hai tháng sau, Hải Đường cho con uống sữa no liền ra khỏi phòng. Nhìn thấy Phương Sở Đình viết lách gì đó, nàng rót tách trà đưa đến cho , “Viết gì vậy?”. Ngày đó nghe tin đến đây, nàng căng thẳng đến vỡ nước ối, cũng may đứa việc gì, bằng nàng tha cho .





      Phương Sở Đình nhận tách trà uống ngụm, “Viết báo cáo lên Hoàng Thượng”





      “Có việc quan trọng sao? Nếu quan trọng ngươi cứ trở về cũng được”, hai tháng này nàng sống cũng thoải mái gì, Phương Sở Đình xem nàng như phạm nhân mà bám dính vào, mặc kệ nàng đâu cũng tò tò theo, nếu đẩy được khỏi có thể thoải mái được chút. tại dưới Tô gia bị chém đầu, nghe Thành Thụy Sở Đình cuối cùng tìm Hoàng Thượng, cũng biết là vì nguyên nhân gì?





      nheo mắt nhìn kỹ nàng, “Thế nào? Còn muốn bỏ trốn?”





      “Có thể sao? Ngươi là hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, ta thể trì hoãn chính của ngươi a!”, Hải Đường ngăn đề tài.





      Phương Sở Đình trừng mắt liếc nhìn nàng cái rồi lại tiếp tục cắm đầu viết báo cáo, vừa viết vừa , “Ta hướng Hoàng Thượng xin từ quan”





      “Vì cái gì?”





      “Như ngươi , gần vua như gần cọp, sớm ra vẫn tốt hơn. Huống hồ Sở Các đỗ Trạng Nguyên, Phương gia về sau cũng có người đỡ đần, ta có thể buông tay”, tại người trong nhà biết tìm được Hải Đường và thúc giục bọn họ trở về, chỉ là nhưng nhân này dường như có chút tự giác phải trở về nhà phải. Hai tháng liền sống ở đây, cả ngày ở bên cạnh mẫu tử nàng, tuy rằng cuộc sống có chút nhàn rỗi nhưng cũng thư thái, mỗi ngày đều ôm nữ nhi tay, nhìn biểu tình thay đổi gương mặt nàng phong phú. Đột nhiên nhận ra mấy năm nay vì chuyện của Hoàng Thượng, của Hán Vương mà mệt mỏi, tại cũng đến lúc nghỉ ngơi.





      nam nhân như ngươi muốn ở lì trong này để ta nuôi ngươi chứ?”, Hải Đường trêu ghẹo .





      mà chẳng thèm nhìn nàng, “Ta muốn tìm vài nơi có mặt tiền để khai trương tửu lâu, nuôi ba mẫu tử các ngươi hẳn thành vấn đề”





      “Cái gì, ngươi quay về? Vậy người trong phủ phải làm sao bây giờ? Ngươi mặc kệ phụ mẫu của ngươi sao?”, chính là gia chủ tương lai của Phương gia a!





      “Thế còn phải xem ngươi, chừng nào ngươi trở về ta trở về”





      Hải Đường bất đắc dĩ than thầm, lót đường cho nàng trở thành tội nhân của Phương gia, mấy ngày hôm trước Thành Thụy đứng trước mặt nàng ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng năn nỉ nàng nhanh chóng hồi phủ, bởi vì Tiểu Cam nếu nàng quay về chịu xuất giá, câu này của khiến Hải Đường bị sặc trà, nha đầu kia đúng là để người khác bớt lo.





      Hải Đường nghiêng đầu nhìn , dưới ánh nến, nàng phát tóc có vài sợi bạc, vì thế nàng vươn tay cẩn thận nhổ xuống, “Tại sao hỏi ta?”





      “Hỏi cái gì?”





      “Lần trước phải ngươi hỏi rất nhiều sao?”, lần trước nàng bỏ trốn bị thẩm vấn cả đêm, vậy mà hai tháng nay ngay cả câu cũng chẳng thấy hỏi đến.





      cần hỏi, ngươi nghĩ gì ta cũng hiểu được”, khép lại báo cáo rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Bởi vì ngươi là thê tử của ta, là hiền thê của ta!”

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :