1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK-Hải Đường Nhàn Thê - Hải Đường Xuân Thụy Tảo (4Q-hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 40 – Q3





      Lão phu nhân ngồi yên lặng trong đình, Hải Đường từ xa nhìn lại, trông nàng tựa như bức họa u buồn, lão nhân độc ngồi cạnh bụi hoa, bốn phía là gió lùa bướm lượn nhưng lại lọt vào tầm mắt nàng.





      Như Ý đứng ngoài đình, nhìn thấy Thiếu phu nhân tiến vào liền thở dài nhõm, nàng chạy nhanh đến đón tiếp, “Đại thiếu phu nhân, người tới!”





      Hải Đường hạ thấp thanh , “Tại sao lại để lão nhân gia ngồi mình thế kia?”





      Như Ý quay đầu nhìn lão phu nhân thương hại, “Sau khi Nhị lão gia rời , người vẫn ngồi ở nơi ấy, ta định ngồi tiếp chuyện với người nhưng bị đuổi ra. Thiếu phu nhân hãy đến khuyên nhủ người, lão phu nhân muốn thấy người buồn phiền đâu”





      “Ừm, ngươi đến phòng bếp bảo họ chuẩn bị cơm rồi mời lão gia cùng phu nhân đến đây dùng cơm, nhiều người chút bớt độc hơn”





      “Dạ”





      Hải Đường lặng lẽ tiến đến gần lão phu nhân rồi dùng tay bịt kín mắt nàng lại, nàng cố tình sửa giọng, “Ta là ai?”, đợi hồi cũng thấy đối phương phản ứng, Hải Đường còn cách nào khác liền buông tay, “Lão phu nhân”





      “Biết ngay là nha đầu nhà ngươi”





      “Vậy mà cũng chịu phối hợp, ta còn làm được gì nữa?”, nàng vói tay lấy hoa bàn bỏ vào miệng nhai.





      “Rãnh rỗi sao?”, thanh nhàng tựa như từ cõi xa xôi truyền đến.





      “Hôm nay Hải Đường ở lại Du Viên dùng cơm, được ?”





      Lão phu nhân nhìn nàng cái, tầm mắt lại hướng ra ngoài, “ gì thế, bây giờ ta còn phải dựa vào các ngươi mới có cơm ăn”





      “Là ai ? Nếu có lão thái gia cùng lão phu nhân đặt nền móng, Phương gia làm gì có nhiều gia sản như vậy?”





      khuôn mặt già nua thoáng tia cười, lão phu nhân chớp mắt nhìn lướt qua, “Cũng chỉ có ngươi vậy”





      “Lão phu nhân, lời này công bằng. Lão gia, phu nhân, tướng công, mọi người cao thấp trong phủ đều biết công lao của người đối với Phương gia này”





      “Mấy ngày nay ta thường nghĩ…người cũng già rồi, còn dùng được, nên chết sớm để bị người khác ghét bỏ”





      Hải Đường giả vờ tức giận đánh lão phu nhân chút, “Ta chỉ nghe nhà có người già như có bảo vật, cũng nghe ai muốn ghét bỏ người”





      Tự sâu trong đáy mắt lão phu nhân ánh lên tia bi ai, “Ở cửa gặp rồi đó”





      “Ai?”





      “Gia đình lão Nhị”





      “Ừm”, Hải Đường bỏ miếng bánh hạnh nhân vào miệng, “Người nếm thử món này chút





      Lão phu nhân nhàng híp mắt nhìn nàng, xem như hài lòng nàng chuyển đề tài.





      “Lão phu nhân”





      gì?”, tựa như chịu buông tha nàng, kỳ chính là chịu buông tha chính mình.





      Hải Đường tùy ý đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào món điểm tâm tay, “ sao cũng được”





      “Gì? Lại muốn dối?”





      “Người đừng sáng suốt như vậy có được ?”, Hải Đường la hét.





      “Haiz, ngươi ta cũng biết, ngày mai chuyển nhà rồi phải ? Bọn họ với ta, ngươi còn lo gì nữa?”





      câu này khiến Hải Đường thể trả lời, nàng đanh cúi đầu lên tiếng.





      “Đưa thiệp mời cho ngươi rồi?”





      Nàng lí nhí, “Ta





      “Tại sao lại ? Người khác cho là chúng ta hẹp họi, ngươi thay mặt lão bà này ! Đợi lát nữa bảo Như Ý đưa lễ vật cho bọn họ”





      “Lão phu nhân, thể sai nha hoàn sao? Ngươi ta muốn mà!”





      Lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng, “Sao nữa? tại lời của ta còn tác dụng gì nữa sao? Haiz,…”, nàng xong liền thở dài rồi dùng tay gạt khóe mắt.





      Hải Đường nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay, “Đừng mà, ta ta





      ***





      Phu nhân cùng Hải Đường ngồi trong xe ngựa lạch cạch nửa canh giờ, ra đến ngoài Tam Sơn Môn, còn chưa đến được biệt uyển nghe phía trước “bùm bùm” hai tiếng pháo, người đánh xe giật mình dùng sức kìm dây cương trấn định con ngựa bị kinh hách.





      Hai gã gia đinh ngoài cửa đỡ phu nhân xuống xe rồi lập tức xướng lớn, “Ứng Thiên Phủ Doãn phu nhân, Phương gia Thiếu phu nhân đến!”





      Lời vừa xướng xong liền có tiểu nha hoàn chạy bộ đến đây, “Đại phu nhân, Đại thiếu phu nhân, lão gia cùng phu nhân chúng ta đợi hai vị lâu, thỉnh hai vị vào trong”





      “Nguyên lai là Trầm quản . A, trí nhớ của ta tệ quá, tại hẳn là Trầm quản gia, xấu hổ! Xem xe có cái gì, phiền ngươi lấy vào ”, Trầ quản gia là người nhà thân mẫu của Nhị phu nhân, từ trước đến nay luôn làm quản trong thôn, tại coi như được thăng chức.





      sao, ngươi, còn có ngươi, hai người các ngươi giúp Đại phu nhân mang lễ vật vào”, nghe Hải Đường gọi tiếng quản gia, lập tức đứng thẳng người biểu uy phong, “Mời hai vị theo ta, hai vị còn chưa biết, phu nhân nhà chúng ta vừa nhắc đến hai vị xong, là tại sao giờ này còn chưa thấy hai vị khách quý đến nên phân phó tiểu nhân ra cửa nghênh đón”





      “A, vậy sao? Hải Đường, chúng ta cũng nên vào thôi”





      “Xin mời”





      Vào đến đại sảnh, bên trong treo rèm đỏ, kết hoa hồng, cảnh tượng vô cùng huyên náo. Trong viện, trước cửa phòng, nha hoàn hạ nhân ra vào ngừng, ít vị khách chiêm ngưỡng bài trí nội thất. Phương Đình Bách mặc bộ trường sam màu đỏ thẩm, Nhị phu nhân cũng sặc sỡ kém, phỏng chừng đem toàn bộ trang sức trân quý của mình treo cả lên người.





      Hai người ngoác miệng tươi cười cùng khách khứa lớn tiếng đàm luận. Nhị phu nhân liếc mắt trông thấy hai người tiến vào cửa liền lôi kéo Nhị lão gia lại đây, “Đại tẩu, vất vả người đến đây rồi. A, Hải Đường a, hôm nay rảnh sao?”





      “Nhị thúc, đệ muội, chúc mừng chúc mừng”, phu nhân cười yếu ớt.





      “Hải Đường chúc mừng Nhị lão gia, Nhị phu nhân. Hôm nay là ngày vui lớn của hai vị, Hải Đường sao dám đến góp phần náo nhiệt. Hơn nữa, lễ vật của lão phu nhân cũng phải do chính ta tự mình đưa đến mới xứng đáng với hai vị a!”





      “A, cháu dâu ngoan, còn gọi cái gì Nhị lão gia, Nhị phu nhân? Kêu tiếng Nhị thúc, Nhị thẩm là được rồi!”, Nhị lão gia vô cùng cao hứng, tuy mẫu thân cùng đại ca đến nhưng chỉ cần có người Phương gia đến đây cũng xem như dập bớt lời đồn, “Hải Đường cung kính bằng tuân mệnh, Nhị thúc, Nhị thẩm”, nàng xong liền thi lễ theo quy củ.





      “Tốt, tốt! Đại tẩu, mời vào bên trong, đến xem tòa nhà của chúng ta, thế nào?”





      tồi!”





      “Đâu chỉ tồi! Bài trí thiết kế trong phòng tương xứng với Nhị thúc a!”, ánh mắt khép hờ của Hải Đường tràn đầy châm chọc.





      Nhị phu nhân nhướn mi, “Cháu dâu cũng thấy vậy sao? Ngươi đúng là tri của ta a, mấy thứ này đều do tay ta đặt mua”





      “Đó là Nhị thẩm có mắt nghệ thuật”, bị người khác đem châm chọc biến thành khen ngợi, đúng là thú vị.





      Mọi người dạo quanh tòa nhà vòng rồi trở lại đại sảnh, vừa định ngồi xuống lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng xướng lớn, “Diệp gia Nhị công tử đến!”





      Vừa nghe xướng xong, phu thê Phương Đình Bách vội vàng cáo lỗi mọi người rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa khiến khách khứa nổi lên nghị luận.





      “Diệp gia nào thế?”, Hải Đường ngồi phía sau thấp giọng hỏi người bên cạnh.





      “Ngươi biết sao? Là Nhị công tử của Lại bộ thượng thư”





      “Nguyên lai là , Phương lão Nhị có cây đại thụ này từ bao giờ vậy?”





      Lời này truyền đến Hải Đường hết sức chói tai, gương mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Lại là ! Tại sao người này hồn tiêu tán? Hải Đường nuốt nước bọt rồi đem ánh mắt chuyển hướng trong viện, áo choàng màu xanh nhạt, dây buộc tóc màu trắng, nụ cười yếu ớt tao nhã, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tản thứ hương thơm nho nhã.





      “Diệp công tử, xin mời lên ghế ”, Phương Đình Bách tự mình mời vào sảnh đường.





      mỉm cười, “Phương lão gia khách khí rồi, hậu sinh như ta sao lại dám ngồi ghế , ở đây nhiều trưởng bối như vậy, vẫn nên để họ ngồi ”, vừa vừa đảo mắt liếc nhìn mọi người, khi trông thấy phu nhân cùng Hải Đường ngồi ở góc nhanh chóng tiến lên.





      “Vị này chính là thân gia phu nhân sao? Ngày đó Thừa Mật đưa muội muội nhập quý phủ từng bái kiến lần, biết phu nhân còn nhớ Thừa Mật ?”, rồi thi lễ vãn bối.





      Phu nhân nâng dậy, “Bên thông gia cần đa lễ, đều là người nhà sao lại nhớ? Năm trước lão gia nhà ta còn muốn lời tạ ơn bên thông gia giúp đỡ mà tận bây giờ vẫn chưa đến được, còn thỉnh công tử chớ trách”





      “Đó đều là việc Thừa Mật phải làm, đáng tạ ơn, còn thỉnh phu nhân chiếu cố Tam muội nhà ta, người phải lời tạ ơn chính là ta mới đúng”





      “Đều là người trong nhà, thể ai chiếu cố ai”





      Diệp Thừa Mật nghiêng đầu nhìn Hải Đường để lộ vẻ khinh thường mặt, “Tam muội, nhiều ngày gặp, muội vẫn khỏe chứ?”





      Hải Đường “hừ” tiếng trong lòng, “Đa tạ Nhị ca quan tâm, Hải Đường hết thảy đều khỏe”





      nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng rồi cau mày lắc đầu, “Tại sao lại gầy thế này? Nắm trước nhìn thấy ngươi còn mập mạp hơn bây giờ!”





      Hải Đường đột nhiên nhớ lại lần gặp mặt vào năm trước, nàng phải quan tâm đến Phương gia nhiều hơn, xem ra việc ra riêng này biết từ sớm, “Gầy tốt sao? Mập mạp quá lại khiến Hải Đường lo lắng tướng công có thể ghét bỏ”





      “Nếu có suy nghĩ này, đừng Nhị ca của ngươi bỏ qua cho , ta nghĩ ngay cả phu nhân thân gia cũng đồng ý”, vừa vừa mỉm cười nhìn phu nhân.





      Phu nhân đáp lời mà chỉ gật đầu đồng ý với lý do thoái thác của .





      “Diệp công tử, mau ngồi xuống , vẫn còn thời gian để ôn chuyện ngày xưa mà”, Nhị phu nhân nhìn thấy Diệp Thừa Mật cùng phu nhân thân thiện liền có chút thoải mái.





      Thấy tất cả mọi người ngồi xuống, Phương Đình Bách tiến vào giữa đại sảnh, chắp tay nhìn bốn phía, “Các vị, hôm nay là ngày vui Phương mỗ ta dọn vào nhà mới. Các vị có mặt ngày hôm nay đều là bằng hữu tri giao với ta, tương lai có gì cần mọi người giúp đỡ, còn phiền các vị chiếu cố phen, Phương mỗ tại đây xin lời đa tạ trước”, xong liền khom lưng hành lễ với mọi người.











      Chương 41 – Q3





      Lời này xong, gương mặt vốn dĩ luôn bình tĩnh của phu nhân cũng để lộ vẻ tức giận, lão Nhị này quả chừa mặt mũi cho chính mình, làm như nàng ngồi ở nơi này, hoặc là cố ý những lời đó để cho nàng nghe.





      Hải Đường nghe xong liền cười lạnh, những lời này chỉ làm được, bọn họ có thể thực được sao, càng nghe càng thấy lố bịch.





      Giọng nghị luân phía sau hai người lại nổi lên, “Ngươi biết chưa? Phương lão Nhị ra ở riêng chính là vì trở mặt với Phủ doãn đại nhân”





      thể nào, nhìn xem, kia chính là phu nhân cùng thiếu phu nhân của Thiên Phủ Doãn, nếu bọn họ trở mặt hai người đó còn đến sao?”





      “Ngươi biết gì? Phú gia rất xem trọng thể diện, nếu đến bị toàn thành gièm pha a!”





      “Ngươi vậy cũng đúng, nếu tại sao Phủ doãn đại nhân lại đến?”





      Thanh tuy rằng lớn nhưng vẫn rơi vào tai Nhị phu nhân đứng bên cạnh, nàng oán hận hướng bên này trừng mắt vài lần, sau đó nhìn lão gia của chính mình mà dậm chân hài lòng, sớm đến mời lão Đại, kết quả chịu mời để lúc này bị người khác này nọ.





      Phương Đình Bách xấu hổ cười cười rồi tiếp tục , “Phương mỗ cho chuẩn bị vài bàn tiệc rượu trong thiên sảnh, thỉnh các vị ngồi vào vị trí, tuy chỉ là rượu nhạt nhưng thỉnh chư vị thứ lỗi”





      Lời vừa dứt, trong đại sảnh có mấy người đứng lên, “Phương lão gia, nhà chúng ta còn có chuyện quan trọng, dám quấy rầy thêm, ngày khác lại kéo đến làm phiền!”





      “Chuyện này….”, Phương Đình Bách nhìn bọn họ, nguyên lai mấy người này đều là khách hàng của Phương lão gia, trước nay có giao tình rất tốt với Phương gia, tại chắc chọn đứng sang bên, đành vậy, “ phải với các vị. Lần sau Phương mỗ nhất định đặt bàn tại Túy Tiên Lâu, còn thỉnh các vị đến để ta lấy làm hãnh diện”





      “Đâu có, đâu có!”, mấy người đến trước mặt phu nhân thi lễ, sau đó mới thi lễ với Phương Đình Bách trước khi ra khỏi cửa.





      Ý tứ ràng khiến trong phòng ít người đánh trống ngực, đúng là có chút khó xử. Bọn họ nhìn xung quanh lúc lâu rồi đồng loạt nhìn về phía phu nhân, trong lòng đều tính toán như nhau, chỉ cần Phủ doãn phu nhân chạy lấy người, chính mình cũng theo.





      Phu thê Phương Đình Bách nhìn cảnh này, vẻ xấu hổ mặt càng đậm, họ đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thừa Mật, chỉ thấy vẫn như trước cười đạm mặc, bàn tay đem tách trà đặt lên bàn rồi đến trước mặt phu nhân, “Thân gia phu nhân, chúng ta ngồi vào bàn





      Phu nhân thấy Diệp Thừa Mật đến mời liền tiện chối từ, nàng theo ngồi vào ghế, Hải Đường nhìn bộ dáng của Diệp Thừa Mật liền muốn từ đằng sau đạp vào mông cước, nhưng nàng chỉ có thể đem tức giận nuốt vào bụng mà ngồi xuống bên cạnh phu nhân.





      Phương Đình Bách vụng trộm lau mồ hôi trán, may mắn có Diệp Thừa Mật lúc này, nếu còn biết phải làm thế nào. Nhị lão gia quay đầu đa tạ , trong đại sảnh mọi người thở dài hơi rồi tự tìm lấy vị trí ngồi của mình.





      Thức ăn bàn phong phú, tất cả đều từ tửu lâu đưa tới, chỉ là mọi người có tâm tư thưởng thức, thức ăn đưa vào miệng cũng vô vị, bọn họ sau khi ăn ít liền lục tục đứng lên cáo từ.





      Phu nhân bị Nhị phu nhân mời vào hậu viện, Hải Đường muốn nên tìm lý do xin trở về trước nghỉ ngơi. Tại chỗ sân yên tĩnh, Hải Đường cùng Như Sinh bước qua cánh cửa, nàng tựa vào dãy hành lang dài nghỉ ngơi. Khép hờ mắt, nay là tháng sáu, trán đổ mồ hôi, “Thiếu phu nhân, để Như Sinh cho người đem quạt đến, được ?”





      !”, Hải Đường nhìn Như Sinh ra cửa, trong lòng muốn tìm chỗ râm mát hơn. được vài bước, nàng phát ngoài bờ tường xuất bóng dáng hai người, chính là Nhị lão gia cùng Diệp Thừa Mật, hai người vừa vừa , Nhị lão gia khom mình bước sau bước, mà Diệp Thừa Mật lại ngẩng đầu ưỡn ngực phía trươcs.





      Hai người đến chỗ nở rộ hoa dại liền ngừng lại, Diệp Thừa Mật cúi người hái đóa thược dược đưa lên mũi ngửi ngửi, mũi chun lại, đóa hoa lại được đưa sang tay Nhị lão gia.





      Hải Đường lén tựa vào tường, nàng muốn trộm nghe xem bọn họ đàm luận những gì.





      “Diệp công tử, hôm nay cũng nhờ ngài, bằng Phương mỗ chẳng còn mặt mũi gì nữa”





      Chỉ thấy Diệp Thừa Mật cười nhàng, “Ngươi hẳn cũng đoán được, Phương Đình Tùng ở tại quan trường nhiều năm như vậy, lại được Hoàng Thượng sủng ái, người bình thường tha đắc tội ngươi cũng nguyện ý đắc tội





      “Haiz, công tử cũng đúng, kỳ phải Phương mỗ lo lắng mà chỉ là ngờ những người này lại nể mặt mũi như vậy, tuy ta ra ở riêng nhưng Phương Đình Bách này vẫn là người Phương gia, tình cảm huynh đệ cũng phải là thứ bọn họ có thể so sánh”





      “Bọn họ cũng nghĩ nhiều như vậy, dù lúc này bọn họ bỏ qua chỗ dựa cũ Phương Đình Tùng cũng thể trách tội…”





      Hải Đường lén lút lần mò theo bờ tường đến khung cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, chỉ thấy Diệp Thừa Mật nhìn thẳng, khóe miệng cười khẽ.





      “Diệp công tử, sau này Phương mỗ chỉ có thể dựa vào ngài, còn cầu xin ngài tốt giúp Phương mỗ trước mặt Diệp đại nhân”





      “Đây là tự nhiên, sau khi thuyết phục ngươi đề nghị tách riêng Phương gia, ta tự nhiên mặc kệ ngươi. Ngươi yên tâm, theo ta, ngươi chịu thiệt”





      Trong đầu Hải Đường “choang” tiếng, cảm thấy đom đóm lấp lánh trước mặt, hết thảy mọi thứ đều trở nên lừa dối. Nguyên lai Nhị lão gia là do xúi giục nên mới tính đến chuyện ra riêng, Diệp Thừa Mật a, lần này ngươi lại muốn giở trò gì nữa?





      “Sau này chỉ cần công tử để mắt, Phương mỗ tự biết phải làm như thế nào, về phương diện ngân lượng nhất định mất phần của công tử”





      Diệp Thừa Mật thu hồi ánh mắt nhìn thẳng mà chuyển sang nhìn Phương Đình Bách, “Phương lão gia quả nhiên hiểu đời, bằng hữu này rất đáng kết giao”





      “Phương mỗ đứng trước mặt công tử dám xưng bằng hữu, chỉ cần được công tử để mắt đến, đó là phúc khí của Phương mỗ rồi”





      “Ha ha ha”





      “Nhị thúc, Nhị ca”, Hải Đường từ sau vách tường bước vòng ra rồi đến trước mặt bọn họ, “Hai người chuyện gì mà cười vui vẻ vậy a!”





      Phương Đình Bách nhìn thấy Hải Đường xuất liền ngẩn ra, gương mặt trở nên mất tự nhiên, “Cháu dâu a, ta cùng tâm với Nhị công tử, cũng có gì!”





      “Tam muội muốn cùng chúng ta tán gẫu sao?”, sắc mặt Diệp Thừa Mật hề thay đổi.





      “Đó là đương nhiên, chuyện có thể khiến bản thân cao hứng ai mà chẳng muốn tham dự!”





      Diệp Thừa Mật nhàng lắc đầu, “Chỉ sợ thích hợp rồi, vấn đề chúng ta tán gẫu chính là các kỹ nữ thanh lâu!”





      “Nguyên lai bàn đến chuyện hồng nhan tri kỷ, chẳng lẽ Nhị thúc cũng thường xuyên đến đó? Nhị thúc sợ Nhị thẩm đem tòa nhà này dìm vào ao dấm chua sao?”





      có, có”, Phương Đình Bách tự chủ lau mồ hôi trán.





      Hải Đường nhướn mi, “Nhị thúc, ta cùng Nhị ca nhiều ngày gặp nên muốn chuyện nhà chút, biết Nhị thúc có thể nguyện ý cho ta cơ hội?”





      “Đó là tất nhiên, hai người các ngươi cứ tán gẫu, Phương mỗ phải tiếp đón khách”, xong liền chắp tay thi lễ với Diệp Thừa Mật rồi rời .





      Hải Đường nhìn chằm chằm xuống chân, đóa thược dược kia bị Nhị lão gia xé , vứt xuống đất và bị dẫm đạp thương tiếc.





      “Tam muội muốn chuyện nhà với ta?”





      về phụ thân, được ?”, nàng ngẩng đầu mà chỉ tùy ý hỏi câu.





      “Được chứ, người rất nhớ Tam muội”





      “Phải ?”, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt cười của , “Rốt cuộc Nhị ca sắm vai nhân vật nào?”





      “Lời Tam muội , Nhị ca hiểu”





      Hải Đường nhìn vào khung cửa sổ ban nãy, “Vừa rồi Tam muội có chợp mắt bên kia chút, sau lại bị hai con ruồi đánh thức”





      “Hôm nay ruồi bọ rất nhiều”





      “Bởi vì thức tỉnh nên có những điều nên và nên nghe đều lọt vào tai. Nhị ca hẳn phải giúp Tam muội giải thích nghi hoặc chút, đúng ?”





      Diệp Thừa Mật nhếch môi cười, “Nếu nghe được, cần gì phải tốn công ta giải thích?”





      “Ý của Nhị ca…những gì Tam muội nghe thấy chính là toàn bộ? Nhị ca có gì cần bổ sung sao?”





      có”





      Hải Đường trừng mắt, “ sao?”





      có”, xong liền đem ánh mắt chuyển hướng lên khóm hoa li.





      “Để ta đoán xem”, Hải Đường theo ánh mắt hái xuống đóa hoa rồi phe phẩy tay, “Ta đến chủ tử của ngươi, chủ tử lẽ nào lại đủ tiền tiêu? Chậc, đúng là có tầm mắt, Giang Nam tuy là nơi đông đúc và giàu có nhưng Phương gia thế nào cũng thể lọt vào mắt ”, nàng nheo mắt liếc nhìn cái, thấy phản ứng gì liền tiếp, “ phải chủ tử của ngươi? Chẳng lẽ lại là ngươi? Nhị ca, ngươi ăn uống phải rất ít sao, chút ngân lượng của Nhị thúc, ngay cả Hải Đường cũng cảm thấy chướng mắt, lẽ nào Diệp gia lại nghèo nàn hơn sao?”





      “Tam muội quả nhiên hiểu ta”





      “Nếu phải vì ngân lượng, ta quả nghĩ ra dụng tâm của Nhị ca”, Hải Đường để lộ bộ dáng trầm ngâm khó hiểu, trong lòng nàng thầm mắng, ai chẳng biết ngươi muốn Phương gia gà chó yên?





      “Nghĩ ra đừng nghĩ nữa, chuyện của nam nhân, nữ nhân như ngươi thể giải thích được”, Diệp Thừa Mật khẽ thở dài tiếng khiến Hải Đường cảm giác mơ hồ.





      “Nhị ca, ngươi làm nhiều như vậy đơn giản là muốn nhà của tướng công ta mệt mỏi ứng phó, chỉ là chuyện này ta biết, ta khoanh tay ngồi nhìn”, trong mắt Hải Đường tỏa ra hàn khí.





      Ý cười trong mắt Diệp Thừa Mật thu lại, “ khoanh tay ngồi nhìn? Ngươi có thể làm được gì? Phương lão nhị muốn ra riêng liền ra riêng, ngươi có thể làm gì? Thôn trang nhà ngươi có người đến náo loạn, ngươi có thể làm gì? Nha đầu kia của ngươi chết liền chết, ngươi còn có thể làm được gì?”





      Câu cuối cùng tựa như mũi đao trực tiếp cắm vào ngực nàng khiến nàng thể hô hấp, thể chuyện, thể phản bác, nàng chỉ có thể gắt gao nắm chặt bàn tay và khống chế chính bản thân mình đấm thẳng vào mặt trong cơn xúc động.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 42 – Q3





      Diệp Thừa Mật vừa lòng với biểu tình của nàng, “Thế nào? Nhịn được sao? Tam muội a, bộ dáng trước đây của ngươi phải thế này a!”





      “Phải ?”, Hải Đường cảnh giác nhìn , trước sau cũng thể phát chính mình có gì bất đồng.





      “Tam muội, nghe ta khuyên câu, ngươi nên xen vào nữa. Chuyện cần biết ngươi biết, hãy thay ta mang câu đến tướng công của ngươi, cần đối nghịch nữa”





      “Tại sao Nhị ca trực tiếp với tướng công. Có phải dám?”





      dám? Tại sao lại dám? nên chọc giận ta, bằng mũ ô sa đầu lão gia nhà ngươi khó giữ được, lúc ấy đừng trách ta vô tình”





      Hải Đường cười khinh miệt, “Mũ ô sa đầu lão gia nhà ta có thể để người như ngươi tùy ý lấy xuống sao? Ngươi hỏi qua Hoàng Thượng tiếng rồi hẳn , chỉ là, kẻ vô danh tiểu tốt phẩm hàm như ngươi có thể diện kiến long nhan sao?”





      ngửa đầu cười to, cười đến khóe mắt xuất sương mù, cúi đầu giọng bên tai nàng, “Tam muội a, còn muốn ta sao? Nếu tại ta chạy tới nha môn báo rằng việc làm chứng lần nọ ở nha môn căn bản phải ta tận mắt nhìn thấy mà là Tam muội cầu ta đến , ngươi nghĩ kết quả thế nào?”





      “Ngươi…! Vô sỉ!”, Hải Đường dùng sức vung tay, “Chát!” tiếng, năm dấu tay hằn lên gương mặt , nàng kinh ngạc tại sao né tránh liền phát mặt xuất nụ cười đắc ý.





      Còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra từ phía sau bỗng vang lên thanh , “Hải Đường, ngươi…”





      Hải Đường ngơ ngác nhìn bàn tay của chính mình, Diệp Thừa Mật hổ là tiểu hồ ly, ở góc độ này chỉ mình mới có thể thấy được người từ phía sau tới, chính nàng bị tính kế.





      Phu nhân bước nhanh đến chỗ bọn họ, nàng lôi kéo tay Hải Đường, “Hải Đường, ngươi làm gì vậy? Tại sao ngươi có thể đánh Nhị ca của ngươi a?”





      Nhị phu nhân đau lòng nhìn gương mặt của Diệp Thừa Mật, năm lằn đỏ vẫn trông thấy ràng, nàng thở dài, “Ai nha, xuống tay ngoan độc, ngay cả thân ca của mình cũng hạ thủ được. Cháu dâu a, có loại hận thế này sao?”





      Hận. Đương nhiên hận. Hận người vô sỉ như tính kế Phương gia, tính kế nàng, tại sao lại hận.





      “Thân gia phu nhân, việc này trách Tam muội, là ta chọc giận nàng. Tam muội, Nhị ca để ngươi đánh, ngươi đừng giận nữa”, vừa vừa cười đắc ý.





      Hải Đường uất nghẹn nên lời.





      “Hải Đường, còn chịu xin lỗi Nhị ca. Huynh đệ trong nhà, có chuyện gì mà lại phải động thủ?”, thanh của phu nhân đầy bất mãn.





      Hải Đường hít sâu hơi rồi cúi đầu trước Diệp Thừa Mật, “Nhị ca, là Tam muội đúng, xin Nhị ca tha thứ”





      “Ngươi là muội muội của ta, còn tha thứ với tha thứ, lời này nghiêm trọng a!”





      Hải Đường theo phía sau phu nhân, nàng hận thể cắn cái, gặp qua người vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ bằng . Diệp Hải Đường, ngươi còn phải học hỏi, người ta tùy tiện đưa mặt cho ngươi động thủ, ràng là khơi mào trước, vậy mà mình lại phải chịu nhận sai.





      xe ngựa, phu nhân ý bảo hai nha hoàn ngồi sang bên, bản thân nàng đến ngồi cạnh Hải Đường, “Hải Đường, chuyện nhà của ngươi ta đương nhiên ràng lắm. Thế nhưng, việc động thủ đánh người phải là bộ dáng của tiểu thư khuê các, bình thường ta thấy ngươi rất trầm ổn, tại sao hôm nay lại ra tay đánh người?”





      “Nương, xin lỗi, là Hải Đường làm người mất thể diện”, Hải Đường cúi đầu nhận sai.





      gì vậy, tại sao ta lại mất thể diện?”, tuy nàng nhận sai nhưng phu nhân cảm thấy nàng vẫn còn có chút tức giận.





      “Nương, tại trong lòng Hải Đường rất bối rối, ta biết phải thế nào, chỉ là, nếu lúc ấy người nghe những lời cũng nhịn được”, Hải Đường có chút xong.





      “Quên , cũng phải ta trách ngươi, gì?”





      …”, Hải Đường trấn tĩnh, việc này cũng thể với phu nhân, “Ngươi đừng hỏi nữa, đều là chuyện liên quan đến Diệp gia chúng ta, vẫn nên để ta mình giải quyết”





      Phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt nàng nửa ngày, trong lòng đoán chừng đáp án, có lẽ là chuyện liên quan đến mẫu thân của Hải Đường, Diệp nhị công tử này phải là con trai của thân gia phu nhân, tự nhiên tôn trọng nàng, chính mình lẽ ra nên hỏi đến, “Được rồi, ngươi biết giải quyết thế nào là được rồi!”, phu nhân xong liền vỗ vỗ tay nàng.





      Mắt thấy cổng lớn của Phương phủ ở ngay trước mắt, Hải Đường đột nhiên đổi ý, “Nương, người cứ về trước, Hải Đường còn có số việc phải xử lý, đợi lát nữa trở về, được ?”





      Phu nhân hồ nghi nhìn nàng, “Phải ra ngoài sao?”, sau đó liền nhanh chóng cười lớn, “ sớm về sớm”





      Hải Đường xuống xe đỡ phu nhân rồi nhảy trở vào trong, trước khi buông rèm xe, nàng câu, “Cẩm Hồng Lâu”





      Mới bước vào cửa, tiểu nhị lật đật chào đón, “Vị phu nhân này, tại là thời điểm quán đóng cửa, thỉnh phu nhân…”





      “Đợi , phu nhân, tại sao người lại đến đây?”, Tiểu Tam từ lầu bước xuống, ý bảo tiểu nhị làm chuyện khác, bản thân nàng lại đến trước mặt Hải Đường thi lễ, “Phu nhân lại đến tìm công tử sao?”





      phải, là tìm ngươi”





      Tiểu Tam giật mình nhìn nàng, “Tìm ta sao? Vậy…mời người theo ta lên lầu”, Tiểu Tam mỉm cười tự nhiên rồi xoay người hướng dẫn nàng tiến vào trong quán.





      “Như Sinh, ta muốn chuyện riêng với Tiểu Tam chút, ngươi tìm chỗ nghĩ ngơi





      “Thiếu phu nhân, Như Sinh đứng trước cửa đợi người, người muốn gì cứ lên tiếng gọi ta là được”, Như Sinh vừa vừa liếc mắt nhìn Tiểu Tam.





      Tiểu Tam cũng để ý, nàng khẽ cười đóng cửa lại, “Phu nhân, biết người tìm Tiểu Tam có chuyện gì?”





      Hải Đường nhìn nàng, bỗng cảm thấy được nữ tử đứng trước mắt cùng nữ tử quỳ gối trước mặt mình cầu xin được làm thiếp cùng người, có lẽ…người nào cũng có hai mặt a, “Ngươi có muốn thay Tiểu Ngũ báo thù?”





      Bàn tay châm trà chợt dừng lại, sau lại tiếp tục rót đầy tách trà, “Lời này của phu nhân có ý gì? tìm được kẻ sát hại Tiểu Ngũ rồi sao?”





      Hải Đường cười khinh thường, “ phải là Diệp Thừa Mật sao? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng biết?”





      “Phu nhân tìm được chứng cớ? Tại sao lại đến với Tiểu Tam mà trực tiếp giao cho nha môn?”, nàng còn giả vừa ngớ ngẩn để lừa đảo.





      có chứng cớ, nhưng ta biết là





      “Phu nhân, phải Tiểu Tam giúp người, nhưng chuyện này ta biết phải giúp người thế nào. Nếu , người cùng công tử thương lượng , ngài ấy hẳn có biện pháp”





      Hải Đường bê tách trà nhấp ngụm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tách trà nổi lên ít bọt, “Ta muốn tự mình giải quyết chuyện này, liên lụy





      “Lời của phu nhân, Tiểu Tam lại càng hiểu, nếu muốn liên lụy tại động thủ”





      “Có ý gì?”, Hải Đường nhìn nàng.





      Tiểu Tam hất mái tóc dài trước ngực ra sau, “Phu nhân biết công tử giúp ai làm việc sao? Rốt cuộc là chuyện của phu nhân trọng yếu hay chuyện của công tử trọng yếu?”





      Hải Đường nheo mắt suy nghĩ, “Ý của ngươi, nếu tại ta thay Tiểu Ngũ báo thù có thể phá hư kế hoạch của các ngươi?”





      “Phu nhân là người thông minh, tự nhiên cần Tiểu Tam nhiều lời”





      “Chỉ là ta cảm thấy, nếu có thể diệt trừ Diệp Thừa Mật, đây phải là giúp sao?”





      “Lúc này động thủ dĩ nhiên bị sập bẫy của , phu nhân, có số việc người biết, người này giảo hoạt, nếu muốn chế ngự bằng cách ám sát, chỉ sợ thể thành công”





      “Vậy sao?”





      “Tiểu Tam có thể với người chuyện, ngươi còn nhớ những kẻ lừa đảo làm náo loạn trong thôn năm ngoái?”





      Hồng lão Tứ?





      Nhìn biểu tình của Hải Đường, Tiểu Tam gật đầu, “Những người đó, năm ngoái cũng chết”





      chết?”, vậy nên Diệp Thừa Mật mới kiêng nể gì mà uy hiếp nàng.





      “Đúng vậy, bị người che mặt giết chết, đầu lĩnh chính là nam tử cưỡi ngựa đen cầm đại đao. Phu nhân hẳn chưa quên?”





      Hải Đường đứng bật dậy trừng mắt nhìn nàng, “Là bọn chúng?”, Hải Đường bừng tỉnh đại ngộ, hết thảy đều Diệp Thừa Mật gài bẫy, dù biết mục đích của nhưng chuyện này chắc chắn đả kích Phương gia, đả kích Phương Sở Đình làm thời gian suy nghĩ những chuyện khác.





      “Đúng vậy, nhóm người này xuất quỷ nhập thần, chúng ta còn chưa đến gần bọn chúng đắc thủ rồi nhanh chóng bỏ chạy, thủ pháp vô cùng sạch . Phu nhân, có đám ngươi như thế bên cạnh , chúng ta còn có thể ám sát thành công sao?”





      phải còn có các ngươi sao?”





      “Phu nhân sai rồi, chúng ta là người của công tử, phải người của phu nhân”, Tiểu Tam xong, gương mặt còn lộ ra tia thống khoái chói mắt. Hải Đường gì mà chỉ trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Tam tiếp tục , “Mất Tiểu Ngũ đủ, dựa vào cái gì mà phu nhân muốn chúng ta cống nạp hết cho người?”





      Hải Đường lắc đầu mỉm cười mất mát, “Đúng vậy, để mất Tiểu Ngũ là đủ rồi, hừ, như vậy, các ngươi giúp ta?”





      “Nếu phu nhân muốn tự mình động thủ tự mình nghĩ biện pháp, cần liên lụy người bên ngoài”





      Hải Dường cắn răng , “Được thôi!”





      “Bất quá, ta cảm thấy phu nhân kỳ có biện pháp đối phó với Nhị ca của người, dù sao cũng là huynh muội trong nhà, dĩ nhiên đề phòng người”, phải ? Ta muốn giết , lẽ nào lại ngoan ngoãn nhận lấy cái chết?





      Nhìn biểu tình cam lòng của Hải Đường, trong lòng Tiểu Tam thầm vui sướng, “Điểm ấy cần vội, Tiểu Tam có thể giúp ngươi. Ta từng nghe qua loại độc, người bị trúng độc này, ý thức chậm rãi tan rã, cuối cùng là chết trong ảo giác”





      Cảm giác được trong chuyện này có chút gì đó bất thường, chỉ là trong lúc tinh thần bối rối nàng nhận ra được, “Phải ?”





      “Phu nhân cứ nghĩ kỹ ! Nếu muốn có nó, có lẽ Tiểu Tam thay người tìm được”, Tiểu Tam tiếp tục hấp dẫn nàng.





      Hải Đường động tâm, nếu đời này có loại độc như vậy, có lẽ nàng tìm được cơ hội giết cũng biết chừng, “Được, vậy làm phiền ngươi rồi, Tam nương”

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 43 – Q3





      Tiểu Tam Hải Đường về nhà trước, đợi tìm được món nọ cho người đến thông báo với nàng. Hải Đường ngồi xe ngựa, tâm trí dần dần bình tĩnh trở lại, từ bao giờ mà hận ý của nàng đối với Diệp Thừa Mật càng lúc càng sâu? tại nàng hoàn toàn khống chế được chính mình, cái tát ngày hôm nay bị đè nén rất lâu, chỉ là làm thế khiến nàng cảm thấy thoải mái, chỉ là giết người lại đơn giản như vậy sao?





      Miên man suy nghĩ hồi cũng trở về Đường Viên, nàng tiến về phòng của chính mình, rót tách trà rồi uống ngụm, lại cảm thấy khát, lại rót lại uống thêm ngụm, mới uống nửa liền gặp Đô Đô vừa gọi tên nàng vừa xông lên lầu.





      “Chuyện gì vậy?”, nàng chậm rãi đem phần nước còn lại đưa đến bên miệng con trai.





      ngậm nước trong miệng, bàn tay giơ lên ống trúc , “Nương, người nghe xem!”, rồi đem ống trúc đặt bên tai Hải Dường.





      Nguyên lai là dế mèn, “Dế? Là ngươi bắt sao?”





      Đô Đô lắc đầu, “Là Thu Qua bắt, nương, hôm nay chúng ta chơi sau núi, còn có Hoằng Ngọc nữa”





      “Hoằng Ngọc?”





      Tiểu tử hưng phấn gật đầu rồi đem ống trúc đặt bên tai của chính mình, nghe thấy thanh bên trong, hài lòng lắc lắc ống trúc, lại tiếp tục để lên tai.





      “Ừm, ngươi xuống lầu chơi , để nương nghỉ ngơi lát”





      Nhìn con trai xuống lầu, Hải Đường thất thần khép hờ mắt tựa vào thành giường, nụ cười đắc ý của Diệp Thừa Mật lại lên trong đầu nàng, muốn thoát cũng thoát được.





      Thức ăn dọn lên bàn, Hải Đường vừa cầm đũa bê bát chợt nghe bên ngoài cánh cửa bị người gõ mạnh, Vân Nhi vội lên tiếng, “Nghe rồi! Nghe rồi!”. Cửa vừa được mở nửa có người mạnh mẽ xông vào, Vân Nhi bị đẩy ngã mặt đất.





      Tô Lam Nhân dẫn theo vài nha hoàn hùng hổ xông vào, cả bọn đứng trước mặt Hải Đường, ngay cả chút lễ tiết cũng .





      Hải Đường bất đắc dĩ buông bát, “Muội muội, đến đây làm gì?”





      “Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi rắp tâm gì?”, thanh đay nghiến, sắc mặt trắng bệch, tựa như rất giận.





      hiểu nàng gì, Hải Đường nhẫn nhịn, “Lời này hiểu thế nào?”





      “Hiểu thế nào? Ngày thường người làm trò trước mặt lão phu nhân, ta cũng gì. Chỉ là hôm nay ta nhịn được nữa”





      “Muội muội, ngươi có thể từ đầu được , đột nhiến đến đây phán câu, ngươi cho ta là thần tiên biết tỏng trong bụng ngươi muốn gì sao?”, Hải Đường nén giận.





      “Hừ, đừng giả vờ biết. Bây giờ tướng công như vậy, ta nhẫn nhịn, chỉ là tỷ tỷ dường như muốn buông tha mẫu tử chúng ta, Hoằng Ngọc vẫn là đứa tốt biết nghe lời, từ khi tỷ tỷ trở về liên thay đổi”





      “Chuyện này liên quan gì đến ta?”





      liên quan sao? Nếu phải con trai của ngươi dạy hư , có thể như bây giờ sao?”





      “Hoằng Ngọc bây giờ thế nào?”





      dối! Con trai ngươi cư nhiên dạy dối! Đúng là mẹ nào con đó, mới từng tuổi đó dối”, Tô Lam Nhân chỉ vào Đô Đô, thanh độc ác gào thét.





      Hải Đường cười lạnh bác bỏ bàn tay chỉ vào Đô Đô, “ chuyện phải có chứng cớ! Đô Đô dối làm sao có thể dạy con trai ngươi dối?”





      “Đừng tưởng ngươi đứng sau lưng điều khiển mọi chuyện có người biết. phải Đô Đô dạy là ngươi dạy, ngươi xúi Hoằng Ngọc lén lút ra khỏi viện, trốn học bỏ chơi, ngươi đây là muốn gì?”





      “Buồn cười, hôm nay ta ở bên ngoài cả ngày, rảnh rang đến giúp ngươi dạy con sao? Chính ngươi dạy con tốt còn muốn đổ lên đầu ta, mơ sao?”





      “Còn muốn ngụy biện! Bằng ngươi cho ta biết, Hoằng Ngọc đọc sách trong thư viện hà cớ gì lại theo ra sau núi? Nếu phải có người xúi giục , làm sao dám ra ngoài?”





      “Muội muội, chỉ có thế mà ngươi dám xác định là ta xúi giục sao? Ai thấy? Gọi đứng ra đây cho ta! Ta muốn xem kẻ nào đặt chuyện sinh để phủ này gà chó yên!”, Hải Đường sờ sờ bụng rồi mặc xác Tô Lam Nhân mà cầm đũa ăn liền hai miệng cơm.





      Thấy Hải Đường để ý đến mình, cơn tức của Tô Lam Nhân càng bùng lên, nàng cũng nhìn đến thân phận của chính mình mà vọt đến cạnh bàn phất tay cái, “loảng xoảng”, tất cả chén đĩa đũa muỗng bàn đều đáp xuống đất.





      Đô Đô hoảng sợ nhào vào lòng Hải Đường. Hải Đường nhìn Nhâm liếc mắt cái, ý bảo nàng đem Đô Đô tránh . Nhìn đứa con lên lầu, Hải Đường thong thả đứng lên đối mặt Tô Lam Nhân, “Tô Lam Nhân, đừng quên thân phận của chính mình, ngươi bất quá chỉ là tiểu thiếp, suy nghĩ mà dám chạy đến đây nổi điên với ta”





      “Diệp Hải Đường, ngươi cũng đừng quên, nếu phải tỷ tỷ của ta phải tiến cung, Đại thiếu phu nhân Phương gia có phần của ngươi sao?”, Lam Nhân khinh miệt hất đầu.





      sao? Tô Lam Nhân, đừng trách ta đánh thức ngươi, nếu phải tỷ tỷ ngươi tiến cung, ngươi có thể bước qua cánh cửa Phương gia này , hay là còn phải hỏi ta?”





      “Làm loạn cái gì?”, Phương Sở Đình vội vã chạy vào, nhìn đống hỗn độn trước mắt, gương mặt trở nên xanh mét, “Đây là chuyện gì?”, mới vừa tiến vào cửa liền có người chạy đến, là Đường Viên xảy ra chuyện nên vội vàng chạy đến đây, nghĩ mọi thứ lại thành ra thế này.





      “Đừng hỏi ta!”, Hải Đường vung tay áo ngồi xuống ghế.





      Tô Lam Nhân vừa thấy tiến vào cửa sắc mặt lập tức biến đổi, nước mắt dâng lên, mũi phập phồng, nàng tiến đến bên cạnh , “Tướng công, ngài phải làm chủ cho ta, tại Lam Nhân muốn chết a!”





      Hải Đường phát ra tiếng hừ lạnh rồi chuyển hướng nhìn sang Vân Nhi, vài nha hoàn bắt đầu lặng lẽ thu dọn tàn cục, nàng sờ sờ bụng của chính mình, ăn còn chưa được ăn bị người đến mắng chửi, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, lúc nào cũng nghĩ muốn đánh muốn mắng.





      “Ai làm?”





      Tô Lam Nhân khẽ lau khóe mắt, “Là ta, nhưng mà tướng công, ta rất tức giận, tỷ tỷ hơi quá đáng”





      “Quá đáng?”, Sở Đình liếc mắt sang Hải Đường, chỉ thấy miệng nàng cong lên, tựa như hết thảy những chuyện này đều can hệ đến nàng, “Thế nào là quá đáng?”





      “Ngài biết rồi đó, Hoằng Ngọc trước giờ rất nghe lời, chưa từng biết dối, chỉ là hôm nay cư nhiên dối theo Đô Đô ra sau núi chơi, lúc trở về còn bảo là tìm tiên sinh hỏi bài, nếu phải có người dạy , làm sao biết phải như vậy?!”, nàng vừa vừa khóc nhiều nước mắt hơn, bộ dáng ủy khuất khiến người bên ngoài nhìn vào đều cảm thấy đáng thương.





      “Ai dạy?”





      “Trong nhà này ai xem mẫu tử chúng ta vừa mắt? Hoằng Ngọc học dốt, ai vui sướng trong lòng? Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm được người thứ hai”





      “Chuyện vớ vẩn tầm phào này ngươi nghĩ đến làm gì? Lại còn chạy đến nơi này náo loạn, còn ra thể thống gì?”, Sở Đình có chút kiên nhẫn trách mắng.





      “Tướng công, chuyện vớ vẩn tầm phào gì chứ? Ngày thường tỷ tỷ luôn giả vờ đối xử tốt với Hoằng Ngọc, đúng là giả mù sa mưa, nàng tưởng người khác biết. Nàng đây là muốn làm vui lòng tướng công, lão phu nhân, kỳ trong lòng nàng muốn Hoằng Ngọc tương lai tiền đồ, ít nhất cũng thể so sánh với Đô Đô để địa vị trưởng tôn của bị ai dao động”





      “Được rồi, được lung tung nữa!”





      mặt Hải Đường chợt lên vẻ mất kiên nhẫn, nàng đến trước mặt Tô Lam Nhân, “Có tiền đồ sao? Là trưởng tôn như thế nào? Ngươi có bản lĩnh bảo tỷ tỷ của ngươi đuổi ta ra khỏi Phương gia, chạy tới nơi này tác oai tác quái cái gì? Nơi này là Đường Viên, phải chỗ của ngươi, mau cút ra ngoài cho ta!”





      “Ngươi! Tướng công , ngươi dựa vào cái gì đuổi ta ?”





      “Dựa vào cái gì? Ta xem ngươi vừa mắt, ngươi dạy con ta giúp ngươi dạy, ngày mai ta với lão phu nhân để Hoằng Ngọc đến Đường Viên, từ nay về sau là con trai của ta, gọi ta tiếng nương!”





      “Ngươi! Đúng là nữ nhân biết xấu hổ, cướp tướng công của ta, lại còn muốn cướp con trai ta, ta và ngươi liều mạng”, lời còn chưa xong người xông tới, bàn tay chộp vào tóc Hải Đường khiến nó bung ra, lại còn cố sống cố chết vói tới mặt Hải Đường. Hải Đường tránh thoát móng vuốt của nàng nhưng lại bị nàng kéo tóc, Hải Đường giữ chặt tóc đồng thời đấm mạnh vào ngực Tô Lam Nhân, chỉ nghe thấy Tô Lam Nhân la to tiếng “A!”





      Trong phòng mọi người choáng váng, nghe tiếng kêu như thế liền bật người nhào đến can ngăn. Hải Đường cười thầm, ngực của nữ nhân này đúng là , bất quá cũng sao, để xem hôm nay người ngươi để lại bao nhiêu vết bầm. Tô Lam Nhân ôm ngực nhe răng trợn mắt nhìn Hải Đường, hận thể ăn tươi nuốt sống nàng, lại nghĩ tới chính mình bị ủy khuất, nàng “oa” tiếng rồi khóc nức nở.





      “Đều câm miệng cho ta, nhìn hai người các ngươi xem, đây là bộ dáng gì? Động thủ đánh người? Chuyện này truyền ra ngoài còn thể thống gì?”, Phương Sở Đình tức giận trừng mắt quát mắng các nàng.





      Hải Đường nghiêng đầu cười, ngày chất đầy uất nghẹn được rút bỏ, nàng quay đầu với Tiểu Cam, “Tiểu Cam, ngươi xuống phòng bếp xem còn chút gì ăn được , trước làm chút đưa lên lầu, ta cùng Đô Đô vẫn còn đói”, nàng xong liền để ý ánh mắt của người khác mà trực tiếp bước lên lầu.





      Tiến vào phòng, Hải Đường cũng bận tâm xem người bên dưới nháo thế nào, dù sao cũng phải chuyện của nàng, quay đầu nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Đô Đô, Hải Đường nhanh chóng ôm vào lòng, “Sao vậy?”





      “Nương, tại sao di nương lại giận?”, Đô Đô nhìn tóc của Hải Đường, nhăn mũi giúp Hải Đường chải lại tóc cho thẳng.





      “Bởi vì Hoằng Ngọc dối”





      “Hoằng Ngọc dối?”, Đô Đô hiểu, muốn hỏi nhưng lại dám hỏi.





      “Nếu Đô Đô dối, nương cũng rất tức giận, bất quá nương trách người khác mà chỉ trách mình. Vậy nên Đô Đô ngàn vạn lần được dối, bằng nương rất đau lòng”





      “Đô Đô dối”, Đô Đô nghĩ nghĩ lúc, sau đó liền khẳng định gật đầu.





      Hải Đường sờ sờ đầu rồi cúi xuống hôn vào má cái kêu, “Ta biết Đô Đô ngoan, có đói bụng ? Vừa rồi chắc chưa ăn được gì?”





      “Nhâm cho ta ăn điểm tâm”, vừa vừa cầm miếng bánh nhét vào miệng nàng.





      “Ừm, ngon!”





      Dưới lầu rốt cục yên lặng, Tiểu Cam bê thức ăn lên, muốn mở miệng thuật lại tình hình dưới lầu liền bị Hải Đường phất tay bảo ngừng lại, “Để ta ăn cơm trước!”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 44 – Q3







      Phương Sở Đình đặt tay lên cạnh cửa, động tác bỗng dừng lại, ngẩng đầu ngạc nhiên, tại sao lại đẩy vào được? Chẳng lẽ khóa bên trong? lại đẩy, cánh cửa chút nhúc nhích.





      Trong phòng tối đen như mực, có lẽ người bên trong ngủ, nhàng gõ cửa, “Hải Đường?”. Vẫn yên lặng, liền lên cao giọng, “Hải Đường? Mở cửa!”





      Cánh cửa bên này còn chưa mở cánh cửa bên kia hé ra, Nhâm lên tiếng, “Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân ngủ rồi sao? Cửa khóa? Bình thường cũng thấy nàng khóa cửa, tại sao hôm nay lại khóa?”, Nhâm xong liền lên tiếng gọi, “Thiếu phu nhân, ngủ rồi sao?”





      Sở Đình ngượng ngùng , “Nhâm , đánh thức người rồi! Là ta về muộn, có thể nàng ngủ say!”





      cánh cửa “cạch” tiếng mở ra, Hải Đường mặc váy ngủ màu trắng đứng trong cửa nhìn Nhâm cách bẽn lẽn, “Nhâm , ta ngủ say, ngờ lại đánh thức người”





      “A, sao, thiếu gia trở về rồi, để ta lấy chút nước đây”, nàng xong liền xuống lầu.





      Phương Sở Đình giữ nàng lại, “ cần, ta rửa mặt rồi, người ngủ trước ”, xong liền nhảy vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.





      “Ngủ say sao?”, Phương Sở Đình híp mắt nhìn Hải Đường châm nến.





      “Ừm!”, nàng thức tỉnh từ sớm, chỉ là muốn ra mở cửa.





      “Vậy sao?”, đôi mắt híp bỗng mở ra, biểu tình này của nàng khẳng định là cố ý. Hải Đường cũng đáp lời, nàng đứng đó mở to mắt nhìn đến tận khi khóe mắt cay cay mới quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.





      Cả nửa ngày cũng nghe hỏi, Hải Đường buồn bực, chẳng lẽ ngủ mà cứ ngồi như vậy cả đêm sao? muốn đứng dậy ngủ đột nhiên nàng nghe từ phía sau truyền đến tiếng thở dài, “Hôm nay ngươi lỗ mãng!”. Mới vừa rồi mẫu thân với rằng nàng tát Diệp Thừa Mật cái, ngẫm lại cũng biết là cố ý chọc giận nàng, chỉ là tại sao nàng chịu nhẫn nhịn? Khó trách buổi chiều Tiểu Tam báo lại, là nàng muốn báo thù.





      “Lỗ mãng?”, Hải Đường mạnh mẽ quay đầu lại, trong mắt có lửa, chuyện này còn chưa xong sao, “Lỗ mãng cái gì? Bị người ta khi dễ đến vậy, ta còn thể đánh trả sao?”, là nữ nhân kia động thủ trước, còn dám bảo nàng lỗ mãng?





      “Chuyện này…ngươi thể bàn bạc kỹ hơn sao? Tại sao lại muốn động thủ?”, chuyện của Diệp Thừa Mật luôn nằm trong lòng , chỉ là tại chưa phải là thời điểm thích hợp. Đến bây giờ vẫn chưa bộc lộ nhược điểm, hết thảy còn phải chờ cơ hội.





      “Phương Sở Đình, bàn bạc kỹ hơn, ngươi sao mà nhàng? Ngươi cho nàng ít màu, nàng có thể mở phường nhuộm, ngươi còn muốn dạy ta sao?”, bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn như thế nào? Chẳng lẽ Phương Sở Đình ngươi còn có thể hưu nàng?





      Phương Sở Đình cố nén giận. Nữ nhân này nhẫn nhịn được liền cho ăn tát, sau lại còn kêu gào muốn tìm người báo thù, đây là phương pháp của nàng sao?, “Việc nhẫn nhịn làm loạn việc lớn, trước khi động thủ ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?”





      Hải Đường đứng lên nhìn , nàng bước bước lui ra sau rồi nở nụ cười, “Đều là vì chuyện này…ngươi còn bảo ta nghĩ ràng hẳn động thủ? Ngươi có thể, bởi vì ngươi là quân tử. xin lỗi, ta phải quân tử”, cũng buồn cười , đau lòng tiểu thê thiếp cứ đau lòng , cư nhiền còn dùng lời lẽ đường hoàng như vậy.





      “Ngươi gì vậy? Là ta muốn tốt cho ngươi”





      “Ngươi dễ nghe! Tốt cho ta? Ngươi tốt với ta sao? Còn bảo ta phải chịu đựng, chẳng lẽ nàng tát vào má trái của ta ta còn phải đưa má phải ra cho nàng tát nốt? Có người ngu ngốc đến thế sao?”





      “Ai ngu ngốc? Ngươi gì vậy? Ai bảo ngươi đem mặt cho đánh?”, tại sao nàng càng lúc càng nóng giận? Chẳng lẽ nàng thể bình tâm suy ngẫm lại mọi chuyện sao?





      “Nếu ngươi có ý gì?”, Hải Đường trừng mắt nhìn .





      “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đem chuyện này giao cho ta xử lý, cần lỗ mãng nữa!”





      Hải Đường vui vẻ, “Ta muốn quản, ta cũng hy vọng có thể dễ dàng sống qua ngày, chỉ là có thể sao? Ai làm cho ta thoải mái?”, nhắc tới chuyện này vẫn còn chưa hết giận, nàng tình nguyện tiếp nhận gia nhà , lại còn Nhị phu nhân chuyên gây chuyện cũng rồi, Tô Lam Nhân nhảy tới đây gây , đúng là để nàng thanh tĩnh!





      “Là ngươi buông tay được!”, từ sau khi Tiểu Ngũ mất, nàng còn giống với ngày trước, chỉ cần có chút như ý liền lên cơn tức, tối hôm nay cùng với Lam Nhân cũng vậy, nếu là ngày trước, nàng khẳng định ra những lời như vậy.





      “Ta buông tay được? Tại sao ta lại buông tay được, của hiếm lạ gì chứ? Ngươi cho rằng ta muốn quản cái nhà này, muốn quản nhóm người các ngươi sao?”, nếu phải chọc giận nàng, nàng cũng ra những lời này. là, đem nàng đánh đồng với hạng nữ nhan tranh quyền đoạt lợi, đúng là xem thương nàng!





      “Ngươi gì vậy? Tại sao ngươi lại nhắc đến chuyện nhà của ta?”, Phương Sở Đình cảm thấy lời này càng càng đúng, ràng đến chuyện của Diệp Thừa Mật, như thế nào lại nhắc đến chuyện Phương gia?





      hiểu? hiểu cũng phải hiểu, ngày mai ta với phu nhân, ta mặc kệ, ai muốn làm gì làm ”, lời còn chưa xong người đứng lên, nàng tóm ống tay áo của kéo ra ngoài, “Ngươi ra ngoài! ra ngoài! tìm tiểu nương tử của ngươi , nơi này của ta chào đón ngươi!”, cũng biết sức lực từ đâu tới, nàng lôi kéo Phương Sở Đình đến cạnh cửa, mở cửa rồi đẩy ra ngoài.





      “Diệp Hải Đường, ngươi phát điên gì vậy? Bây giờ cũng hơn nửa đêm, ngươi sợ đánh thức người khác sao?”, Phương Sở Đình hạ thấp thanh , tay cũng chặn lên cửa để cho nàng đóng cửa.





      “Điên! Ta điên rồi!”, nàng xong liền ngoạm phát lên tay rồi nghiến chút.





      “A!”, Phương Sở Đình rút tay lại, tay vừa rút cửa cũng theo đó đóng sập lại, vỗ vỗ cánh cửa, “Mở cửa!”





      “Chờ !”, Hải Đường dùng lưng chặn cửa lại, ngươi muốn đâu , bổn nương hầu hạ.





      “Diệp Hải Đường! Mở cửa!”, vẫn tiếng gõ cửa như trước nhưng thanh lên cao vài phần, đột nhiên cánh cửa bên phòng Nhâm mở ra, “Thiếu gia? Lại chuyện gì nữa vậy?”





      “Nhâm , ngại quá, lại đánh thức người nữa rồi!”, Phương Sở Đình ngừng gõ cửa, áy náy khoanh tay thi lễ.





      Hải Đường ghé mắt nhìn qua cánh cửa, chỉ thấy tiễn Nhâm về phòng, sau đó trừng mắt với cánh cửa đóng chặt tựa như biết tỏng nàng đứng đằng kia nhìn lén.





      Phương Sở Đình bỏ về thư phòng, bàn tay nện lên cửa “rầm” tiếng, lúc này mới chợt nhớ lúc này là nửa đêm, tất cả mọi người nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi? Trừ bỏ Đô Đô có thể nghỉ ngơi sau trận lớn tiếng như vậy còn ai bị thức tỉnh? Chuyện này chỉ sợ ngày mai toàn bộ người trong phủ đều biết.





      Ngã lưng xuống trường kỷ, nhắm mắt lại, biết rằng ngày mai vẫn còn khối chuyện nên tốt hơn hết hãy mau chóng ngủ .





      Qua hồi, lại mở mắt, cau mày, đệm ghế cứng như vậy bảo ngủ thế nào? Chuyện này cuối cùng là sao? cả ngày ở bê ngoài lo lắng đề phòng, về nhà còn thể an bình, tại ngay cả giường để ngủ cũng có, nếu chuyện này truyền ra ngoài biết bị chế nhạo thành bộ dáng gì.





      Diệp Hải Đường, rốt cuộc trong đầu nàng nghĩ gì? Hôm nay Tiểu Tam đến báo, là Hải Đường tìm nàng, muốn nàng tìm Diệp Thừa Mật báo thù, nữ nhân này thậm chí cùng mình thương lượng chút, nếu nàng xảy ra chuyện gì chính mình phải ăn thế nào với Thừa Nghệ? Tốt xấu gì mình cũng là phu quân của nàng, tại sao nàng lại chạy tìm người ngoài mà chịu đến tìm ?





      Nghĩ đến đây, tâm Sở Đình đau nhói cái, tình lúc trước có thể nàng quên, nhưng giờ sao? tự cho là hai người kết hợp làm , dù có chuyện nhưng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.





      Nàng cho rằng mình muốn báo thù sao, nàng biết mình cho người theo dõi Diệp Thừa Mật, chỉ cần làm chuyện phạm pháp lập tức bị tóm ngay, chỉ là tiểu tử này vẫn theo khuôn phép cũ, mỗi ngày nếu phải ngồi ngây ngốc trong nhà cũng là nơi sản nghiệp Diệp gia, ngay cả thanh lâu cũng thấy bóng dáng , cũng thấy liên hệ với Hán vương, bảo mình phải xuống tay như thế nào? Dù biết giở trò quỷ, nhưng cũng là Nhị thúc của chính mình có ý tưởng này a, nếu có tâm tư ra riêng dù người ngoài cố tình châm ngòi cũng vô dụng. Haizz!!!





      Buổi tối ở Ức Oánh tiểu trúc bị làm phiền chịu được. Lam Nhân từ Đường Viên trở về cũng chịu yên tĩnh, đầu tiên là nhào lên giường khóc lớn, sau bị giáo huấn vài câu liền nháo loạn lên, nàng chạy tới quát mắng Hoằng Ngọc khiến Hoằng Ngọc sợ tới mức bỏ trốn sau lưng , nhìn con trai cắn răng chịu đựng, khỏi đau lòng.





      Lam Nhân luôn mồm nếu Hải Đường dám cướp Hoằng Ngọc nàng cáo ngự trạng để Hoàng Thượng đến phân xử. chịu nổi nàng, xét theo tính tình Hải Đường nàng căn bản có ý định làm vậy, bất quá chỉ hù dọa Lam Nhân mà thôi, chỉ điểm ấy mà muốn nháo lên Hoàng Thượng mặt mũi Phương gia để đâu? Tóc dài, kiến thức ngắn, quả chẳng sai.





      Miên man suy nghĩ trong chốc lát, vừa mới trở đầu trời gần sáng, tựa vào trường kỷ này mà lăn qua lộn lại cả đêm cũng ngu được, vậy lưng còn bị đau.





      Bên ngoài có người nhàng gõ cửa, “Ai?”





      “Thiếu gia, là ta!”, nguyên lai là Thành Thụy.





      “Vào





      “Người có muốn lên lầu đổi áo khoác ?”, Thành Thụy nhìn chiếc áo khoác nhăn nhúm của Sở Đình liền cẩn thận lên tiếng.





      Tối hôm qua nàng thức khá khuya, lúc này khẳng định còn chưa thức dậy, vậy cửa này phỏng chừng cũng vào được, vẫn là cần đánh thức nàng, “ cần, đến Ức Oánh tiểu trúc trước”





      Vừa ra đến trước cửa, Sở Đình theo bản năng liếc mắt nhìn lên lầu cái, bỗng thấy bên cửa sổ có bóng người lên, tập trung nhìn lại, ràng bóng người, cười lắc đầu tự giễu, tại nàng phát hỏa lớn như vậy…khẳng định là mình nhìn nhầm rồi.











      Chương 45 – Q3





      Hải Đường bực mình cả ngày, hôm nay xem ánh mắt người trong phủ có chút bình thường, vẻ mặt gian gian của bọn họ dường như muốn , “Hóa ra nàng là người như vậy!”





      Sáng sớm khi chải đầu, Như Sinh luôn lén lút nhìn trộm Hải Đường từ đằng sau, bình thường tay chân nàng nhanh nhẹn, lúc này quá nửa tách trà vẫn chưa chuẩn bị xong. Hải Đường trong lúc vô ý nhìn qua gương đồng trông thấy ánh mắt Như Sinh, nàng mạnh mẽ quay đầu lại, đôi bàn tay kia khẽ rung lên nhưng lại vờ như chẳng có gì, vậy còn giả bộ nhìn chằm chằm tóc lúc, chỉ là chiếc lược tiết lộ nội tâm khẩn trương của nàng, trong lúc vô tình làm đứt vài sợi tóc mà nàng hồn nhiên nhận ra.





      Ngày thường phu nhân trừ phi có chính , bằng tới tới lui lui phòng của nàng, vậy mà nội trong ngày hôm nay đến phòng của nàng những bốn lần, cũng thấy nàng chuyện gì mấu chốt mà chỉ là hàn huyên vài câu, xong lại cảm thấy còn gì để liền ngừng lại rồi rời .





      đường, xa xa có vài ba nha hoàn nhìn hướng nàng chỉ trỏ, muốn tiến đến hỏi xem bọn họ bọn họ nhanh chân chạy biến đâu mất, muốn đuổi cũng đuổi kịp.





      Bản thân mình đáng sợ như vậy sao? Chỉ là tát Diệp Thừa Mật bạt tay, đấm vào ngực Tô Lam Nhân cú, lúc ấy tình huống khẩn cấp, còn ai quản ngực nàng ở nơi nào, nàng chưa sử dụng đến chân là tốt lắm rồi. Hải Đường nhịn được liền than thầm tiếng, bộ dáng đoan trang hiền thục ngày thường bị chính mình phá vỡ, tại trong phủ lời đồn nổi lên bốn phía, chỉ sợ chính mình trong mắt mọi người trở thành lão hổ thành tinh.





      Liên tiếp năm ngày Hải Đường nhìn thấy Phương Sở Đình, cần nghĩ, khẳng định ở Ức Oánh tiểu trúc. Tiểu Cam lặng lẽ phân phó người khác nếu có việc gì đừng quấy rầy Thiếu phu nhân, có việc gì đừng ở trước mặt nàng qua lại, nếu tự hỏa thiêu chính mình. Khi lời này, nàng còn lén lút nhìn xung quanh tựa như sợ Hải Đường nghe được, chỉ là nàng phát bên ngoài cửa có bóng dáng người.





      Hải Đường ngồi ghế nghiến răng nghiến lợi, nha đầu chết bằm kia, nhất định phải tìm lão nhân đem nàng gả quách cho rồi, xem nàng còn dám gì nữa?





      Tiểu Cam đứng bên cạnh Hải Đường, mi mắt từ sớm còn chống đỡ được, đầu có chút mơ màng, thân mình đổ nghiêng về phía trước suýt đâm sầm xuống đất, nàng giật mình cái rồi tỉnh táo trở lại. Cũng may chân tay nàng mau lẹ chống lên cạnh bàn, bằng u đầu mẻ trán.





      Tiểu Cam nhón chân nhìn sang Thiếu phu nhân bên cạnh rồi nhìn chồng sổ sách bàn, chừng còn phải xem thêm canh giờ nữa a, tại là canh ba, tại sao còn chưa chịu nghỉ ngơi a!? Số khổ đúng là số khổ, tại nàng thăng chức làm đại nha hoàn nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nàng lại bị chỉ đích danh đến đây hầu hạ. Chân cũng tê cứng, đầu óc cũng mơ hồ, vậy mà còn chưa được trở về nghỉ ngơi, đúng là mệnh khổ a!





      Tiểu Cam cố ý ho khẽ vài tiếng, hy vọng có thể khiến Thiếu phu nhân chú ý.





      Thiếu phu nhân ngẩng đầu lên mà chỉ lật thêm trang sách, “Ho cái gì mà ho, đừng làm ồn ta, đọc sách cần giữ yên tĩnh”





      Tiểu Cam phục. Im lặng sao? Trước đây Đô Đô nháo loạn ầm ĩ bên cạnh nhưng Thiếu phu nhân cũng nhắc mình cần giữ yên tĩnh, lúc này lại cần, “Thiếu phu nhân, người vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”





      “Đọc thêm chút”, thanh vẫn thản nhiên như trước.





      “Ta biết, người chờ thiếu gia đúng ?”, Tiểu Cam nghĩ muốn vỡ đầu mới sắp lại được trật tự những từ này.





      Hải Đường lật thêm trang rồi vỗ vỗ lên sách, “Ta giữ im lặng!”





      “Kỳ người cần chờ, sau khi ăn cơm xong ta nghe Thành Thụy đêm nay thiếu gia đến đây, ta vốn muốn với người nhưng người lại bảo ta yên lặng, vậy nên ta ”, Tiểu Cam sợ chết mà tiếp tục lải nhải.





      “Ai ta đợi ?”, trong thanh lãnh đạm mang thêm chút tức giận.





      “A, hóa ra ta nghĩ sai rồi”, Tiểu Cam liếc mắt nhìn biểu tình của Hải Đường liền phát thái độ của nàng đúng là tốt nên lặng lẽ nhích ra xa bước.





      “Đừng nhúc nhích, ngươi che mất ánh sáng của ta rồi”





      Tiểu Cam bĩu môi, ràng còn sáng trưng mà, “Thiếu phu nhân, ta nghe Thành Thụy thiếu gia nhiều ngày nay đều ngủ ở Đông viện”





      “Liên quan gì tới ta?”, thanh bắt đầu còn lạnh nhạt như lúc trước nữa.





      “Đương nhiên liên quan đến người rồi!”, Tiểu Cam thấy nàng rốt cuộc cũng có phản ứng nên vội vàng bắt lấy, “Điều này chứng minh thiếu gia chưa đến chỗ của Nhị phu nhân”





      Hải Đường vỗ bàn, “Tiểu Cam, ngươi rốt cuộc có nghe ? Ta ta muốn đọc sách, phải giữ yên lặng, ngươi cứ ở bên cạnh lảm nhảm mãi, có chịu để ta yên ? ngủ ở Đông viện cũng vậy, Tây viện cũng thế, có gì phân biệt?”, tới đây, Hải Đường đột ngột ngừng lại, Đông viện, Tây viện đều phải là Ức Oánh tiểu trúc, chẵng lẽ có gì phân biệt?





      Thấy Hải Đường ngừng lại, Tiểu Cam đắc ý nhún vai, lúc này Thiếu phu nhân hẳn nhận ra, nàng giọng bỏ thêm câu, “Đông viện là nơi chỉ có chính thê mới có thể ở lại”





      Hải Đường quay đầu trừng mắt nhìn nàng cái, sau đó lại nâng sách lên, “Về sau còn muốn ở lại Đường Viên câm miệng cho ta”, ánh mắt tuy vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách nhưng suy nghĩ phiêu dạt đến tận nơi nào. Ức Oánh tiểu trúc, Đông viện, Tây viện, chẳng lẽ… đúng, phải là Phương Sở Đình người phòng, mặc kệ, đông tây gì cũng vậy, chẳng liên quan gì đến mình.





      Chỉ là Hải Đường muốn quên nhưng sau khi nha đầu kia hai câu khiến nàng thể quên được. muốn trở về cũng có cửa, mặc kệ có về hay , cứ đến đúng giờ là Đường Viên khóa cửa, ai cũng cho tiến vào!





      Sau đó ngày, đương lúc chạng vạng, cơn tức của Hải Đường còn chưa tiêu biến Thành Thụy lại đến, “Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó ta đến báo với người tiếng, ngày mai thiếu gia phải xuất môn xa, khoảng vài ngày nữa mới có thể trở về”





      Hải Đường vẫn thản nhiên, môi còn mang theo nụ cười mỉm, “Thành Thụy, ngươi giúp ta truyền lời đến , là những việc như thế này về sau cần báo với ta”





      Thành Thụy kinh ngạc há hốc miệng nhưng lại lập tức cúi đầu, “Dạ”. Trước lúc xuất môn đúng lúc nhìn thấy Tiểu Cam tiến vào, liếc mắt nhìn nàng ra dấu rồi ra ngoài viện đứng chờ.





      “Thành Thụy, có chuyện gì mau”, Tiểu Cam nhìn vào trong viện rồi quay đầu nhìn .





      “Những lời ngày hôm qua ta dặn ngươi chưa?”





      rồi a!”, Tiểu Cam dậm chân, “Thiếu phu nhân rất tức giận a, ta thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài nên cũng dám làm phiền nàng”





      “Haizz, quên , ngươi cứ hầu hạ Thiếu phu nhân cho tốt, có chuyện gì tìm phụ thân của ta. Sắp tới ta cùng thiếu gia lên kinh thành, cũng biết khi nào mới có thể trở về, ngươi ở đây giữ yên tĩnh chút, đừng gây chuyện nữa”





      “Lên kinh thành? Các ngươi lên kinh thành làm gì?”





      “Nữ nhân lắm chuyện, khó trách Thiếu phu nhân muốn đuổi ngươi ”, Thành Thụy bất mãn cau mày rồi vội vàng rời .





      Tiểu Cam bĩu môi, nghĩ muốn chửi ầm lên nhưng lại chỉ có thể chửi sau lưng nên nàng cắn môi thầm mắng, “Chờ ngươi về tính sổ với ngươi”





      Sở Đình cầm thư mật trong tay, Hoàng Thái Tôn phái vào kinh nhưng gì, chỉ tình khẩn cấp, bảo dẫn theo mọi người hồi kinh. Chẳng lẽ Hán Vương bắt đầu hành động? Phương Sở Đình vừa có chút khẩn trương vừa có chút hưng phấn, chờ đợi những năm gần đây chính là chờ ngày hôm nay, nếu có thể tóm được Hán Vương những vất vả bao lâu nay mới uổng phí.





      Chỉ là bên Diệp gia có chút khó xử. Tuy Hải Đường quên tất cả nhưng Diệp Duy Vũ thế nào cũng là thân phụ của nàng, nếu ngày như vậy, nàng làm sao? Nghĩ đến đây, Phương Sở Đình có chút khó nghĩ, mặc lệ, xe đến trước núi ắt có đường.





      Thành Thụy nhìn Phương Sở Đình ngẩn người mà dám lên tiếng quấy rầy, chỉ là có chuyện này… thể a!





      “Thành Thụy, chuyện gì?”, nhìn bộ dạng bối rối của Thành Thụy, Sở Đình liền biết có điều muốn .





      Thành Thụy tự chủ mà lắp chút, “Chuyện này…chuyện này…kỳ cũng có gì”





      “Có phải nàng những chuyện này về sau cần báo với nàng?”, Sở Đình nhìn biểu tình kinh ngạc của Thành Thụy liền biết mình đoán đúng, chỉ có thể lắc đầu cảm thán. Tính tình nữ nhân này đúng là quật cường, bản thân đoán đúng nhưng biết nên cao hứng hay khổ sở.





      Thành Thụy đứng đối diện nhanh chóng lắc đầu, “Thiếu gia, Thiếu phu nhân chỉ là…chỉ là…”, tìm ra lý do thoái thác, vò đầu bối rối, “Chỉ là lời lúc tức giận, cần để trong lòng”





      “Ta biết, ngươi cần nữa, trước thu dọn chút, ngày mốt phải thượng kinh rồi, ta muốn bàn giao chút việc cho phụ thân ngươi”, Sở Đình vô lực phất tay.





      canh ba, Phương Sở Đình vẫn thể chợp mắt được, hăn đứng dậy bước ra cửa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bàn chân tự chủ nương theo ánh trăng tiến về phía Đường Viên.





      Đứng ở ngoài viện, Sở Đình muốn gõ cửa nhưng lại ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn lên phòng của nàng, đèn tắt, vậy nàng ngủ rồi, nên đánh thức nàng, tất cả chờ trở về hẳn sau. lui ra vài bước để chính mình có thể nhìn căn phòng của nàng hơn.





      Hải Đường cảm thấy khát nước liền ngồi dậy uống ngụm, trong lúc vô ý nàng nhìn thoáng ra ngoài liên phát bên ngoài có bóng người màu trắng, nàng giật mình, là ai đứng ngoài viện? Nàng đẩy chăn nheo mắt nhìn kỹ, muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào, chẳng lẽ là…? trễ thế này còn đứng trong này làm gì? phải ngày mai phải xuất môn xa nhà rồi sao?





      Nghĩ mãi vẫn cảm thấy yên lòng, trễ thế này…chẳng lẽ có chuyện gì rồi sao? Nàng lặng lẽ mở cửa xuống lầu, lại phát bên ngoài có ai, Hải Đường cảm giác mất mác đóng cánh cửa lại, có lẽ mình hoa mắt?

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Quyển 4
      Chương 1 – Q4





      Trong Cẩm Hoa Điện, Oánh phi nằm nghiêng ghế đệm, quạt lụa cầm tay phe phẩy nhàng, tuy bước sang tháng bảy mặt trời lên cao nhưng Cẩm Hoa Điện vẫn râm mát như thường, lọn gió thổi tới, sa rèm khẽ lay động, xuyên qua bức rèm nhìn lại, khoảnh ao xanh rì lọt vào trong mắt.





      Khinh Diệp từ ngoài điện tiến vào, trán lấm tấm mồ hôi, nàng nhìn cung nữ đứng phía sau nương nương rồi phất tay, sau đó tiến đến thầm bên tai Oánh phi, “Nương nương, Dư nhũ mẫu vừa đưa tin lại đây, tại hoàng thành thể ra ngoài được”





      “Hửm?”, Oánh phi dứt ánh mắt ra khỏi mặt ao, “Đây là chuyện gì?”, hoàng thành tuy rằng cảnh vệ sâm nghiêm nhưng nếu có lệnh bài của nàng việc ra khỏi hoàng cung cũng khó.





      , bất quá tối hôm qua cũng phong thành, người bên ngoài cho tiến vào, người bên trong được phép ra, có lệnh của thái tử nội bất xuất ngoại bất nhập”, hôm nay là ngày người của Hán Vương đến liên hệ tin tức, đúng lúc này lại cho người ra khỏi thành, kì quái!





      “Cung nữ muốn xuất cung ra ngoài mua này nọ cũng được sao? Ngươi bảo Tiểu Tần Tử đến hỏi thăm phòng quản chút”





      “Dạ, nương nương”, Khinh Điệp nhận lệnh lui ra.





      Oánh phi từ ghế đệm ngồi dậy, nàng tới lui dọc theo dãy hành lang dài. Hoàng thành đột nhiên bị phong bế, chuyện này rất hiếm khi xảy ra, chẳng lẽ ngoài cung phát sinh điều gì sao? Tại sao Hán Vương đưa tin tức vào đây?





      Quá nửa canh giờ, Khinh Điệp mang theo tiểu thái giám tiến vào, trước tiên cúi đầu thi lễ với nàng, sau đó giọng , “Nương nương, Tiểu Tần Tử trở lại”





      “Ừm, Tiểu Tần Tử, quản phòng thế nào?”, Tiểu Tần Tử cúi đầu thi lễ rồi , “Hồi bẩm nương nương, Liễu công công bên phòng quản rằng ngày hôm qua trong thành xuất loại bệnh kỳ quái lây nhiễm rất nhanh, có tin đồn là ôn dịch. Thái tử sợ bệnh lây lan vào trong cung làm ảnh hưởng đến các quý nhân khó giao đãi với Hoàng Thượng nên tạm thời phong thành, chờ điều tra chứng bệnh sau. Quý nhân trong cung nếu cần mua gì thỉnh nương nương liệt kê danh sách để bọn họ mua thay”





      “Được rồi, ngươi lui xuống , đợi lát nữa đến lấy danh sách từ bản cung đưa cho bọn họ”





      “Dạ”, nhìn Tiểu Tần Tử lui ra ngoài, Oánh phi hỏi Khinh Điệp, “Ngươi nghĩ thế nào?”





      “Nương nương, việc này e là chỉ có thể tin nửa”





      “Tại sao?”, Oánh phi nhìn nàng, đây là cung nữ lúc trước Hán Vương giao cho nàng, Kinh Điệp sống trong cung từ nên mọi chuyện trong cung như lòng bàn tay, mấy năm nay nàng hỗ trợ mình rất nhiều.





      Khinh Điệp cười khinh miệt, “Chuyện trời dưới đất, có bao nhiêu chuyện là , chỉ là giấu người biết mà thôi”





      Oánh phi cau mày, “Giấu người biết? Khinh Điệp, ngươi tìm Dư nhũ mẫu thương lượng xem có thể tìm hiểu chút xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào ?”





      “Dạ”





      Chờ Khinh Điệp bước ra cửa, Oánh phi lặng lẽ di chuyển ra sau cánh cửa trong điện, hết bức tường hoa là đến dãy hành lang dài, cuối dãy hành lang là căn phòng yên lặng. Nàng quay đầu nhìn lại chút rồi nhàng gõ lên cửa vài tiếng, “Ai?”





      “Là bản cung”





      Cánh cửa “cạch” tiếng mở ra, Oánh phi tiến vào trong phòng.





      Phía sau cánh cửa là lão nhân, gương mặt đầy nếp nhăn kia vẫn che dấu được vẻ xinh đẹp thời, chỉ là chữ “phạm” trán khiến người nhìn vào cảm thấy sợ hãi. Lão nhân nhìn bốn phía, đóng cửa lại rồi nhanh chóng quỳ xuống, “Lão nô bái kiến nương nương”





      “Trân nương, ngàn vạn lần đừng như vậy, ngồi rồi ”, Oánh phi đỡ Trân nương đến trước chiếc ghế duy nhất trong phòng.





      “Nương nương, hôm nay tại sao lại đến đây?”, Trân nương vừa vừa rót trà cho nàng.





      Oánh phi chặn tay nàng lại, “Trân nương, bản cung có chuyện muốn hỏi người”





      “Nương nương cứ hỏi, lão nô biết hết”





      Oánh phi nhìn nhìn bên ngoài, thanh có chút lo lắng, “Trân nương, người ở trong cung cũng thời gian dài, người biết dưới tình huống nào có thể phong tỏa hoàng thành ?





      “Chuyện này…rất nhiều…Chẳng lẽ…?”, Trân nương cẩn thận hỏi lại.





      “Đúng vậy, tại phòng quản bảo rằng ngoài cung có ôn dịch nên cho phong tỏa hoàng thành”, Oánh phi cảm thấy việc này có chút bất thường.





      “Nương nương, phong tỏa hoàng thành kỳ chính là phong tỏa tin tức”, trong đôi mắt ảm đạm của Trân nương ánh lên tia sáng.





      Oánh phi cân nhắc hai chữ này, tin tức? Tin tức gì? Là tin tức bên trong thành hay là bên ngoài thành?





      “Trân nương, có thể giúp bản cung hỏi thăm chút được ?”





      mặt Oánh phi để lộ rất nhiều lo âu, vị Trân nương này chính là người sống lâu năm trong cung, nghe vào những năm Hồng Vũ nàng từng là cung nữ của vị phi tử được sủng ái, sau khi người phi tử đó được ban thưởng tử, nàng liền bị đưa vào lãnh cung hầu hạ các nương nương thất sủng, có lần nàng bị đám thái giám khi dễ, may được Oánh phi ra tay cứu giúp, Oánh phi muốn mang nàng đến Cẩm Hoa điện nhưng ngờ lại bị Trân nương cự tuyệt, vậy nên Oánh phi sắp đặt nàng đến nơi này tìm chỗ thoải mái làm việc, ngày thường nàng cũng giúp Oánh phi tìm hiểu chút tin tức.





      Qua hai ngày, Khinh Điệp mang tin tức đến, là ôn dịch vẫn hoành hành trong kinh thành như trước, muốn ra vào cung phải có thủ lệnh của thái tử.





      Oánh phi đứng ngồi yên suốt hai ngày, nàng phái Khinh Điệp đến tìm Dư nhũ mẫu thương lượng, sau đó lại mình đến phòng của Trân nương, “Nương nương, người hãy ngồi xuống uống ngụm trà để bình tĩnh chút”





      Trong lòng nàng rối bời như tơ vò, Trân nương lời này là có ý gì?





      “Trân nương, bản cung đợi được nữa, người mau!”





      Trân nương tiến đến bên tai nàng hai câu, ánh mắt lóe lên tia vui sướng.





      “Cái gì? Người Hoàng Thượng…ưm…ưm…”, lời còn chưa kịp ra bị Trân nương bưng kín miệng.





      “Nương nương, chuyện này chỉ có người bên Thái tử mới biết, nếu người …chính là…”, lời định nghẹn lại trong cổ họng.





      Trong lòng Oánh phi tính toán, đây chính là cơ hội tốt cho Hán Vương khởi , chỉ tiếc tin tức này đến quá muộn, đúng, vẫn chưa muộn, chỉ cần tin tức này vẫn chưa truyền ra quá muộn, “Trân nương, việc này bản cung hiểu, người cũng nên cẩn thận chút, bản cung trước”





      Phải làm sao mới có thể đem tin tức truyền ra ngoài? Oánh phi qua lại trong Cẩm Hoa Điện canh giờ, Khinh Điệp vẫn chưa trở về, cũng biết chỗ Dư nhũ mẫu có nghĩ ra được biện pháp nào , Dư nhũ mẫu là người của ngự trù phòng, ngày thường có thể xuất cung chọn mua vài thứ, thuận đường giúp Hán Vương truyền chút tin tức.





      “Nương nương, nô tỳ trở lại”, Khinh Điệp nhìn Oánh phi qua lại trong điện liền chạy nhanh đến thưa bẩm.





      Oánh phi quét mắt nhìn nàng cái, “Thế nào? Có cách gì chưa?”





      “Hồi bẩm nương nương, qua hai ngày nữa Dư nhũ mẫu có thể xuất cung chuyến”, Khinh Điệp thở dài hơi, rốt cục có thể ra ngoài tim hiểu chút tin tức.





      Oánh phi nhìn Khinh Điệp chằm chằm, đột nhiên cảm thấy chuyện của Hoàng Thượng vẫn nên với nha đầu này hơn, nàng dù sao cũng là người của Hán Vương, nếu có gì sơ xuất, chỉ sợ nàng nhớ chính mình mới là chủ tử của nàng, “Có thể mang tin đến Hán Vương ?”





      “Nương nương có tin tức gì muốn chuyển đến Hán Vương sao?”





      “Đem lỗ tai lại đây”, nàng nhàng hai câu, “Hoàng Thái Tôn bắc thượng”.





      Nhìn Khinh Điệp ra cửa, mặt Oánh phi lộ ra nụ cười tươi khó lường, Hán Vương a, hy vọng ngươi có thể đến kịp.





      Tụ Hiền Lâu – Kinh thành.





      Sở Đình mang theo đám người tiến vào Tụ Hiền Lâu, đường bôn ba mệt mỏi, còn chưa kịp nghỉ chân có người đến gõ cửa.





      Sở Đình đánh mắt nhìn Thành Thụy ý bảo mở cửa, khi nhìn thấy bên ngoài là vị lão nho tinh thần quắc thước, Sở Đình liền bật người đứng dậy đón tiếp, “Tiên sinh? Tại sao ngài lại đến đây?”





      Lão nho tiến vào phòng, Sở Đình thỉnh ngồi lên ghế rồi khom lưng thi lễ, “Sau khi tiên sinh hồi hương, đệ tử chưa từng đến bái phỏng, còn thỉnh tiên sinh đừng trách”





      “Sở Đình, cần đa lễ, mấy năm nay lão phu luôn dạo chơi tại ngoại, ngươi muốn đến cũng gặp được lão phu”





      Lão nho chính là ân sư của Sở Đình, tiền nhiệm Lại bộ thượng thư Dương đại nhân, “Tại sao tiên sinh lại biết ta đến kinh thành? Hay là ngài dạo chơi đến tận nơi này?”





      “Là Thái Tôn điện hạ gọi lão phu trở về, hơn năm nay lão phu vẫn ở lại kinh thành”, Dương đại nhân từ tốn nhìn .





      “Thái Tôn điện hạ?”, Sở Đình cẩn thận suy đoán.





      Dương đại nhân nở nụ cười, “Chuyện của ngươi cùng Thừa Nghệ, kỳ ta sớm biết, là lão phu đề cử lên điện hạ”





      “Đệ tử đa tạ tiên sinh chỉ dẫn. Hôm nay ngài đến đây chính là do điện hạ phân phó?”





      Dương đại nhân cười , sau đó dùng ngón tay viết lên bàn hai chữ khiến Phương Sở Đình cả kinh vội vàng quỳ mặt đất hướng về phương bắc khấu đầu vài cái.





      “Điện hạ đâu?”





      bắc thượng. Điện hạ lệnh cho ngươi phối hợp với đông cung thủ vệ, tức tốc bắt gọn vây cánh của Hán Vương trong kinh thành, tránh để lộ tin tức”





      “Dạ. Đệ tử thi hành lập tức”





      Trong kinh thành, trong căn nàh tại nơi hẻo lánh, vài cánh bồ câu từ dưới mái nhà vụt lên bầu trời rồi hướng thẳng phía đông bay . nam tử đứng trong viện thầm nhìn theo cánh bồ câu rồi thở dài hơi nhõm. Mấy ngày liền kinh thành bị phong tỏa, người bên trong thể truyền tin tức đến, hôm nay cuối cùng có thể đưa đến Hán Vương chút tin tức hữu dụng.





      chuẩn bị rời ngoài cửa truyền đến trận thanh dồn dập, còn chưa kịp phản ứng người bên ngoài vọt vào, thanh đại đao kề lên cổ , người khác trực tiếp phóng vào trong, chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc bị lật tung, tâm nam tử căng thẳng liền trở nên thoái mái hơn, biết chính mình chỉ còn con đường chết liền cầm đại đao cổ mình ấn sâu chút, máu tươi bắn tung tóe lên khắp trang phục người cầm đao.





      Trong Đường Viên, gió hanh nổi lên bốn phía khiến khí trở nên oi bức vô cùng. Hải Đường nhìn vầng thái dương bên ngoài cửa sổ, tháng bảy này quả rất nóng, tháng bảy? Sử viết, năm Vĩnh Lạc thứ hai mươi hai, Chu Lệ băng hà hành trình bắc thượng. Nghĩ đến đây, Hải Đường ngẩn ngơ, lần này xuất môn cũng là vì việc này?





      Đột nhiên nàng nhớ đến thân ảnh đứng trước cửa đêm nọ, chỉ sợ đêm đó phải là mình hoa mắt, là muốn gì sao? Nghĩ đến đây, tim nàng trở nên bối rối…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :