Chương 70
Thiên sơn vạn thủy chia tay người
Bản đồ Giang Nam cập nhật vào thứ Tư, trong lúc Tô Tiểu Tục mình cưỡi mèo con lang thang ở Giang Nam, tên của Đại thần đột nhiên sáng lên.
Tô Tiểu Tục nhìn hàng màu xanh lóe lên, trong phút chốc thậm chí bắt đầu nghi ngờ đôi mắt của mình, nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn với này.
[Thế lực] Nếu : (gõ đầu) Hồn Thiên Cơ
em Băng Tâm này mới được Xá Lỵ kéo vào thế lực, với bất cứ thế lực chiến đấu nào ở Đại Hoang, Băng Tâm đều chê nhiều. Lần này, Tô Tiểu Tục cũng chê trách gì, nhìn dòng chữ dưới góc trái bị kênh thế lực đẩy , lặng lẽ mở thư gửi của Đại thần.
<Bạn tốt> Bạn với Chích Thiên: đấy à?
<Bạn tốt> Chích Thiên: ừ =-=
<Bạn tốt> Bạn với Chích Thiên: vào đội , đến Đan Chu
<Bạn tốt> Chích Thiên: ...
<Bạn tốt> Chích Thiên: là ly hôn mà! Hử?
Tô Tiểu Tục rất ít khi thấy tâm trạng Đại thần bộc lộ ra như thế, cho dù Thế lực chiến bị đối phương vây giết, cũng chỉ cười trừ. Duy có lần thấy tỏ ra vừa lòng có lẽ là lần ở nhà quẳng đũa với, hôm nay thấy phản ứng kịch liệt của , Tô Tiểu Tục đúng là được sủng ái mà lo sợ.
Lời thoại vẫn rất tầm thường tẻ nhạt, Đại thần cố chấp phản đối ly hôn, lòng muốn thoát khỏi cảnh túng quẫn tại.
nghĩ, Đại thần có lẽ còn chưa thành thục hẳn, cho rằng với mối quan hệ của hai người, khi chia tay đối phương chẳng lo nghĩ gật đầu đồng ý, thậm chí có thể kịp chờ đợi vứt cái cục nợ .
cũng thiếu hồng nhan tri kỷ, trước là Noãn Noãn, Ngữ Tiếu Yên Nhiên, đơn giản là mới đây có Nếu , Tô Tiểu Tục cũng hiểu, bên cạnh Đại thần chẳng bao giờ thiếu bóng dáng oanh oanh yến yến.
Vậy tại sao lại cố chấp buông tay? Vì bản thân có được gia đình yên ấm nên có nhạy cảm khác thường với việc ly hôn? Hay là bỏ được lòng tự tôn buồn cười kia của chính mình?
Tô Tiểu Tục gõ tiếp chữ vào thư.
<Bạn tốt> Bạn với Chích Thiên: ngoan, đừng ồn ào, với Thế lực là em chơi nữa, muốn bán acc cho nên mới ly hôn
Ý ngoài lời là có thể đổ hết trách nhiệm cho em, cần gánh vác gì cả mà cứ tiếp tục tìm kiếm mùa xuân mới.
Nhưng Đại thần vẫn cố chấp lặp lại câu cũ:
<Bạn tốt> Chích Thiên: là muốn! !
... Tô Tiểu Tục nhíu mày, chưa bao giờ dự liệu được chia tay lại là quá trình chuyền chuyền lại như thế. biết mình nên thêm gì, đối phương như đứa bé chịu nghe ý kiến của người khác, gạt bỏ hết lời , mãi đến rất lâu sau Xá Lỵ biết đến đoạn đối thoại chia tay của Tô Tiểu Tục và Đại thần mới cười khổ hỏi , tâm trạng khi đó của thế nào.
Tô Tiểu Tục có gì luyến tiếc, rất bình tĩnh, vì luôn tự bảo rằng, chỉ có tàn nhẫn với mình lúc này về sau hai bên mới có thể tốt hơn.
Xá Lỵ vẫn cười khổ , Túc Túc, có biết tiểu Thiên rất quan tâm đến .
Tô Tiểu Tục .
Phía bên kia YY, giọng của Xá Lỵ rất chậm, có hơi chần chừ, "Tiểu Thiên và Noãn Noãn tốt như nghĩ, có thấy thời gian cuối tuần cậu ta đều chơi game ?"
Tô Tiểu Tục cười, "Vậy sao?" cũng muốn nghe những chuyện liên quan đến Chích Thiên, bởi vì lòng dạ nhen cực đoan của với , chẳng lẽ chơi game cùng là quan tâm? Chán ghét người bạn thực tế, ngại ta phiền phức là có thể vượt quá giới hạn trong game?
Đại thần trong mắt vốn phải như thế.
Có lẽ câu kia thực rất đúng, khi bạn tưởng tượng người quá hoàn hảo, chỉ cần phát thấy dù chỉ chút xíu khuyết điểm người , cảm giác thất vọng đó rất lớn, đủ để phá hủy toàn bộ cảm tình với .
Trước khi nhận được cuộc gọi của Nhậm Tiếu, Đại thần trong mắt vẫn mang theo điều tốt đẹp, cho dù thỉnh thoảng lơ mơ, thỉnh thoảng trẻ con, dù là lúc cùng treo máy câu cá bỏ xem phim, cũng vẫn nghĩ, chí ít với , cũng có lòng.
dành cho , vô vàng tín nhiệm.
Sau đó sao?
Khi gặp nhau, có thể mở to mắt dối thề rằng mình độc thân, như thế, những lời đường mật, quan tâm dỗ dành, những lời hứa hẹn, trong đó có bao nhiêu là xuất phát từ đáy lòng, xuất phát từ chân tâm?
Tô Túc, có phải mày quá tham lam? Đại Hoang này với , từ khi bắt đầu chỉ là trò chơi, trăm mối lo, vui vẻ, mỗi giọt nước mắt của mày rơi xuống, mỗi lần tủi thân vì mà nhẫn nhịn, cũng chỉ coi mày là lần gặp dịp chơi!
nhìn thấu , cũng biết làm sao mới có thể hiểu . Giống như bây giờ, thái độ của đối phương rất kiên trì, như đinh đóng cột, nhưng lại tự với mình, có lẽ ở màn hình phía bên kia, tập trung dối dỗ mày đấy.
Bạn thấy đó, đôi khi khoảng cách giữa chúng ta chỉ là mạng lưới, mà giữa chúng ta lại giống như cách muôn sông nghìn núi.
= =
có tâm trạng lý giải tâm trạng của Đạithần, Tô Tiểu Tục truyền tống đến Đan Chu, tìm NPC được đặt tên là Vui Buồn Hợp Tan Luôn Là Tình, lựa chọn cưỡng chế ly hôn.
Có lẽ nhận được thông tin hệ thống, dù đối mặt nhưng Tô Tiểu Tục cũng có thể nhận ra tâm trạng thay đổi.
luôn có thể nhạy bén cảm nhận được buồn bã hoặc tức giận của , bởi vì luôn tỉ mỉ suy đoán mỗi câu chữ viết, mỗi suy nghĩ mỗi động tác. Giống như khi hai người ôm nhau, gõ biểu tượng xấu hổ, Tô Tiểu Tục lập tức hiểu muốn giết người, thấy Đại thần trước mặt im lặng, Tô Tiểu Tục định bụng gõ những lời hài hước làm dịu bầu khí giữa hai người, song, đến khi gõ xong lựa chọn gửi tin, hệ thống mặt thay đổi thông báo với - Chích Thiên phải là bạn tốt của bạn, thể gửi tin nhắn.
Tô Tiểu Tục nghẹn họng nhìn trân trối.
Lật xem danh sách thành viên Thế lực, tên của Đại thần vẫn sáng, muốn cười nhưng có cảm giác mình cười còn khó coi hơn khóc.
Bỗng chốc biết hình dung tâm trạng lúc này ra sao, việc theo như nghĩ, dây dưa, vui vẻ. phải đùa giỡn với , phải làm nũng, cho nên thể tùy hứng, càng thể kiểu cách.
Cái tên đó trong danh sách thành viên Thế lực chợt tối , cũng chỉ mấy phút sau, kênh Thế lực lên hàng chữ .
[Thế lực] Thượng Thư [Cái Gì Cũng Có] lên mạng.
Tô Tiểu Tục mở xem giấy hôn thú được hệ thống , cái tên phu quân từ "Chích Thiên" biến thành "Cái Gì Cũng Có", nhìn danh hiệu vợ chồng luôn dùng, bên dưới ID Vô Pháp Vô Thiên là "Nương tử của Cái Gì Cũng Có".
Cuối cùng vẫn bị cái tên ngốc nghếch này làm cho tức cười, con chuột trượt đến thời gian kết hôn, hóa ra và dây dưa hơn năm.
Lần này là lúc tạm biệt.
Tô Tiểu Tục nhìn Thế lực vì Chích Thiên đột nhiên đổi tên mà trở nên náo nhiệt, chỉ thầm câu "Tạm biệt" trong lòng, tắt trò chơi, từ nay về sau, thiên sơn vạn thủy chia tay người.
Chương 71
Làm Tô Tiểu Tục vui vẻ hạnh phúc
Đại thần cũng có rêu rao tin tức bị cưỡng ép ly hôn cho mọi người trong thế lực biết, càng như nghĩ ban đầu là dương dương tự đắc tuyên bố tin tức mình "độc thân" với hồng nhan tri kỷ. Cho nên, ba ngày sau Tô Tiểu Tục đăng nhập, Đại Hoang và thế lực vẫn có gợn sóng.
Kỳ thực, nên cám ơn lần im lặng này của Đại thần.
Bởi vì còn chưa chuẩn bị rời khỏi Đại Hoang, nếu việc và Đại thần ly hôn bị làm lớn lên, nhất định có rất nhiều người xúm vào hoà giải. Khi kết hôn được người khắp thiên hạ chúc mừng, chí ít khi rời , muốn im lặng, bị ai quấy rầy lựa chọn của mình.
Cũng bởi im lặng của Đại thần, hôm nay đăng nhập vẫn có thể làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, đào bảo, câu có hoặc theo Xá Lỵ lăn lộn trong các phụ bản kinh nghiệm.
Danh hiệu của từ vợ chồng muôn đời đổi trở lại thành danh hiệu Lưu Quang còn nữa, ngược lại khi vào phụ bản Kiếm Vực bị trai Băng Tâm trong đoàn đùa giỡn.
[Đoàn đội] Người Sống Chữa: (lau máu mũi) em Vân Lộc có chồng chưa?
[Thủ lĩnh đoàn đội] Thường Hỏa Cửu: (huơ nắm đấm) ông bố chăm con muốn làm gì?
[Thủ lĩnh đoàn đội] Tiểu Hoang Hỏa: (nện đất cười to) ông bố chăm con động lòng xuân
[Đoàn đội] Người Sống Chữa: (giơ bàn tính cười to)
[Đoàn đội] Vô Pháp Vô Thiên: = =
giải thích gì cả, chỉ lặng lẽ đổi danh hiệu thương lẫn nhau sinh gỗ quý, sau khi ông bố chăm con nhìn thấy liền nhiều lời nữa, chỉ gửi cho lời mời kết bạn, thế là phụ bản Kiếm Vực bình yên vượt qua.
Sau đó lúc treo máy chồng cây ở Yến Khâu, hiếm khi ghi trạng thái lên chim cánh cụt, lặng lẽ ngồi xem các bạn trong lớp Đại học tán gẫu.
Đa số họ đều có công việc ổn định, lăn lộn trời nam đất bắc, bên xấu cấp bên đào bới bát quái.
Trong đó có bạn học thời Đại học tốt nghiệp cái liền kết hôn, bây giờ con cũng được mấy tháng rồi. Các cặp đôi từng gắn bó kéo sơn trong Đại học giờ cũng chạy tứ phía, nghe chia tay rồi, mối quan hệ rất lạnh nhạt. Lớp trưởng mặc quần cộc hoa như tay buôn cá tốt nghiệp xong về quê, vừa mới mua được căn nhà cấp bốn ở trung tâm thành phố, trong nhóm thiếu người trêu ghẹo hỏi về dự định khi nào kết hôn để mọi người uống rượu mừng, chỉ cười, rằng áp lực cuộc sống quá lớn, vẫn cứ nên từ từ.
... Đó là cảm giác rất kỳ lạ. ràng mọi người chỉ kể những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, tập hợp lại có thể khiến người ta ngửi thấy hương vị hạnh phúc. Cái gọi là cuộc sống, phải là củi gạo dầu muối tương giấm trà sao? có Đại thần cao cao tại thượng trong thế giới hư ảo, có lừa gạt cách internet, là hạnh phúc chân , thấy được sờ được.
Nhưng ngờ rằng, sau khi Tô Tiểu Tục cưỡng ép ly hôn, cái đầu luôn màu xám lại chợt sáng lên vào lúc này.
Chích Thiên: "Có đó ?"
Tô Tiểu Tục do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy dù ly hôn cũng nên làm cho thỏa đáng đừng cứng rắn quá. Cuối cùng, giả vờ thoát ra mà cười trả lời , "Có đây, sao thế?"
"Có phải ly hôn ?"
Đại thần mở miệng, giọng điệu ngưng trọng nghiêm túc Tô Tiểu Tục chưa từng thấy qua.
Trong nháy mắt, Tô Tiểu Tục có cảm giác lồng ngực như bị bóp chặt, khó chịu, uất ức như dòng nước vỡ đê nhấn chìm . Nhưng quệt miệng, muốn nước mắt lăn xuống.
Tô Túc, trước kia mày rất thảm hại chẳng ra sao, ít nhất bây giờ, ít nhất vào lúc chia tay, mày thể khóc.
Hít sâu hơi, phải dũng cảm!
"Chia tay , gặp gỡ vui vẻ chia tay êm đẹp "
"Bởi vì lên mạng quá ít, thể ở với em?"
" phải."
"Vậy vì cái gì?"
... Con người vì sao cứ luôn chấp nhất vì lý do thế?.
Cho nên em lựa chọn rời , phải vì trò chơi, vì em hiểu, bản thân chịu đựng nỏi.
Sau khi kết hôn, em luôn để danh hiệu vợ chồng, bởi vì chỉ cần thấy tên là em vui sướng nhảy nhót, nhưng còn , Lưu Quang cũng được, chiến trường cũng được, danh hiệu Lưu Quang có lẽ là danh hiệu có thuộc tính tốt nhất mà người thế giới ước ao hả? Cho nên, gần tới ngày được năm kết hôn, em hề thấy tên mình bên dưới ID của .
Em lún quá sâu, còn trong mắt , tất cả chỉ là trò chơi, bởi vì biết trước mắt là vực sâu vạn trượng, ngoại trừ dừng lại đúng lúc, em còn có thể làm gì được đây?
Nhưng những lời này thể với , là chuyện của cá nhân, tình mới là chuyện của hai người, giữa chúng ta có tình , tất cả, đều chỉ là ảo tưởng của em, cho dù em tất cả những việc mình làm cho nghe, cũng chỉ càng khiến em trở nên nhếch nhác hơn.
"Nếu quả phải lý do, bởi vì trong thực tế ở cùng Lý Di Noãn, em muốn làm người thứ ba."
" có thể với ta, có thể chia tay ta."
"Có ảnh hưởng gì sao?"
"..."
nghĩ, cuối cùng Đại thần vẫn nghe hiểu ý .
"Có phải đôi lúc em cho rằng là kẻ vô cùng cặn bã?"
Phì, thấy câu này của Đại thần, Tô Tiểu Tục bật cười.
bạn, hóa ra còn tự biết đấy à?
Nhưng lời này nếu ra quả làm tổn thương người ta quá, chỉ dùng hành động ôm lấy của Thiên Hạ Tam với , " đâu, rất tốt."
thực rất tốt, lạc quan, có chí tiến thủ, hăng hái.
Có ước mơ, có bốc đồng, có nghĩa khí, có kiên trì.
có cương quyết em có, luôn kiên trì và giữ vững ước mơ.
Chẳng qua, thế giới này cũng tốt, Đại Hoang cũng tốt, có trái tim.
chỉ có Đại Hoang, ngay cả thực, trong mắt , cũng chỉ là trò đùa.
" còn chút đường sống nào để vãn hồi sao?"
Tô Tiểu Tục gật đầu như đinh chém sắt, "Phải."
"..."
Lần này, Đại thần kiên trì nữa.
, " hiểu."
, hãy luôn vui vẻ.
, hãy luôn làm Tô Tiểu Tục khoái khoái lạc lạc.
...
, tạm biệt
Tô Tiểu Tục xoa mắt, rơi nước mắt, vì vậy cười trả lời .
" cũng vậy, tạm biệt."
Cái hình đầu đó, vĩnh viễn tối xám.
Có lẽ là vì thay đổi tâm trạng, Tô Tiểu Tục chui đến nhà Ninh nữ vương xin ăn xin uống.
Mỗi thứ Sáu là lúc gia đình nhà họ Ninh tụ tạp, phòng ăn lâu mang theo hương thơm từ thức ăn, trong phòng khách mở ti vi, bàn trà đặt lá trà mới ngâm, salon có cái gối ôm mềm mại.
- Đây là hương vị của nhà.
Phụ huynh của Ninh Tiếu Tiếu lúc nào quên thúc giục Tô Tiểu Tục cố gắng phấn đấu, ít nhất là ra ngoài nhiều hơn, bớt ở nhà, tốt cho cơ hội.
Tô Tiểu Tục cắn miếng cà chua ngừng bận rộn gật đầu phải, bỗng nhiên nhớ đến tên người kia, mũi hơi chua xót, có gì ghê gớm, hít nhiều hết.
Sau khi ăn cơm tối xong Ninh Tiếu Tiếu gọi cho Ninh Triệt ở nơi xa xôi khác, đường truyền video cũng coi là kém, cái màn hình , Tô Tiểu Tục thấy khuôn mặt lâu gặp, nghe giọng lâu nghe.
A, Ninh Triệt vẫn như cũ, gương mặt thối khi cười làm người ta ghét.
Nhưng biết vì nguyên nhân gì, Tô Tiểu Tục cảm thấy số lần Ninh Triệt cười hôm nay nhiều lắm... bưng má suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra từ để hình dung cảm giác Ninh Triệt cho - Đó là đôi mắt hàm xuân!
bị khả năng liên tưởng của mình làm cho như bị sét đánh =_=
Nhất định hôm nay cách mở mắt đúng, nhất định là vậy!
Bố Ninh mẹ Ninh gặp con trai tự nhiên là muốn hỏi tình huống cua ranh bến đó, lợi dụng lúc rảnh rỗi, trốn vào bếp giúp thu dọn tàn cuộc sau khi ăn xong.
Có lẽ thấy bóng thanh mai trúc mã đâu, Ninh Triệt trực tiếp mở miệng hỏi, "Túc Túc về rồi ạ?"
"Hừm!"
Ninh Tiếu Tiếu nữ vương phát giác đúng giống như túm lấy bím tóc của cả, "Đôi mắt ti hí kia càng lúc càng sắc bén nhỉ?"
Ninh Triệt chỉ cười, Ninh Tiếu Tiếu có lòng chuyển màn hình sang Tô Tiểu Tục chuyên tâm với cái bàn, chủ đề câu chuyện lúc này mới thuận lợi tiếp tục tiến hành.
Khi bị hỏi có muốn chuyện với Ninh Triệt , đồng chí Tô Tiểu Tục kiên định lắc đầu.
đùa! Nếu bị ta biết qua mạng, lại còn thất bại nhất định bị cười đến mức chui xuống mồ!
"Biết ta sống tốt, tớ cũng yên lòng ."
"Túc Túc... phiền em lần sau có kháy cũng đừng để nghe được..." Ninh công tử ở bên kia bất đắc dĩ đỡ trán.
"Gió lớn quá, tôi nghe ..."
"HHP." Đây là tiếng cười nện lên ghế salon của Ninh Tiếu Tiếu.
xem, em sống tốt.
luôn và mãi vui vẻ.
Cho dù, thế giới của em từ nay còn có .
Last edited by a moderator: 19/9/16