1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin lỗi em chỉ là con đĩ - Tào Đình

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Rồi lanh lẹn múc hai bát.
      con của tôi vui sướng ngồi ăn, ba ơi ngon quá ba ơi ngọt cực ba ơi mát lạnh!
      Con tôi trò chuyện vẫn nối những câu dứt như vậy.
      Tôi ngồi nhìn con ăn trìu mến, còn tôi thể nào ăn, tôi sợ nuốt mất những nhớ thương.
      Con ăn hết, mãn nguyện vui hớn hở dạo cùng tôi, đường còn hỏi: - "Ba ba, khi nãy là cái gì mà ăn ngon tuyệt."
      "- Đó là hồi ức!" – Trong tim tôi đắng nghét những đau.
      Buổi tối, con về bảo mẹ, hôm nay con ăn hết hai bát hồi ức. Tiểu Mãn nghe xong cười rung cả nhà.
      Người mà cái gì cũng hiểu hạnh phúc.

      ngày tôi làm về muộn. Vừa xuống xe tôi thấy có bóng người theo sau.
      Nghĩ là cướp, tôi định ngay vào khu chung cư.
      "- Hà Niệm Bân! Chờ !"
      Tôi quay lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông gọi lên tên tôi, dắt thằng cu chừng mười tuổi. Thằng bé xấu hổ, nấp sau lưng người kia chỉ lộ ra nửa gương mặt.
      "- là…?" – Tôi nhớ ra là ai, thấy gương mặt hơi quen mà thôi.
      "- Tôi tên là gì quan trọng. thăm Hạ Âu mau!"
      Tôi nghĩ khi nghe đến hai chữ Hạ Âu, tôi trợn tròn mắt. Tôi nhìn khắp người đối diện, quần áo bình thường, tuổi trạc 50… Tôi nhìn ông ta như nhìn tình địch, mươi giây, rồi hỏi:
      "- Vì sao biết tôi ở đây?"
      "- Công ty ai mà chả biết giám đốc Bân?"
      Tôi càng buồn phiền.
      "- Có thể chuyện ?" – Ông ta trực tiếp hỏi.
      Tôi biết chắc có việc gì đó thể người ngoài biết, tuy cảnh giác, nhưng tôi thể giấu tò mò trong lòng bao năm. Tôi đưa ông ta vào nhà, vừa may Tiểu Mãn mang con về ngoại.
      "- Mời uống trà!" – đưa chén nước cho ông ta, ngồi xuống đối diện.
      "- Ôi cảm ơn ."– Ông ta nhìn khắp nhà tôi, thấy tôi bưng trà tới vội câu khách sáo.
      "- có việc gì? . Hạ Âu rốt cuộc ở đâu, ấy sao rồi?" – Lòng tôi nôn nao, nhìn đứa bé ngồi nghiêm trang cạnh ông ta - "Thế còn đứa bé này là ai?"
      "- Hà Niệm Bân đừng nôn nóng. Ngày hôm nay tôi đến đây, là mong muốn tìm Hạ Âu. Tất nhiên tôi cho tất cả câu chuyện. Chuyện này chỉ ba người biết. người là tôi, người là Hạ Âu, còn lại là người đàn ông hại Hạ Âu thể rũ bỏ thân phận mình."
      Mỗi tế bào người tôi đều tập trung tai điểm, tôi chưa bao giờ chăm chú và lo lắng thế. Tôi oán trách ông ta quá chậm, ông ta làm sao hiểu nổi những gì chôn kỹ trong đáy lòng giờ bị thức dậy dày vò tôi ra sao.
      "- Hy Hy, cháu xem ti-vi ở trong nhà ." - Người đàn ông bảo đứa trẻ.
      Đứa bé ngoan ngoãn vào phòng. Khi qua chỗ tôi, tôi gặp lại nét quá quen thuộc trong ánh nhìn phẳng lặng từ đôi mắt cậu bé.
      "- cứ ."
      "- Hạ Âu là người con tốt! Và là đứa trẻ đáng thương!"
      Lời nhập đề của ông ta suýt làm tôi rơi nước mắt. Cái điều tôi sợ hãi nhất bao năm nay là tôi hiểu Hạ Âu.
      "- Lần đầu tôi gặp Hạ Âu là khi ấy 16 tuổi. Có thể , tôi nhìn thấy ấy trưởng thành. Tuổi thần tiên, lại mang gương mặt với thần thái mà người lớn nào biểu lộ được. Tôi chưa bao giờ thấy ấy cười, ấy rất ít . Nhưng tôi lại tận mắt phải chứng kiến ấy bị… Trời ạ, lúc đó lòng tôi đau xót thay cho ấy, đứa con , bị dày vò đến mức khắp người đầy vết thương, khi sếp có mặt ấy còn an ủi tôi, kêu, chú Lý chú đừng để ý đến con, dùng rượu nóng bóp là khỏi nhanh thôi. xem, những lời của ấy đến người lớn cũng phải ăn năn. Nhưng chúng ta giúp được gì cho nhau? Chúng ta cũng phải mang lương về nuôi con nuôi vợ. Vâng, tôi là lái xe cho sếp. Tôi lái xe cho sếp gần 20 năm rồi!"
      Ông ta uống ngụm trà, tiếp:
      "- Sếp bao mẹ Hạ Âu là cớ, sếp chỉ thích Hạ Âu. Chỉ dùng mẹ Hạ Âu làm miếng mồi dụ dỗ chờ mười mấy tuổi mắc câu. Còn Hạ Âu, đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lẽo của ấy, bướng bỉnh mà hiếu nghĩa. Cho nên, mỗi khi sếp về công ty, hầu như đều kêu Hạ Âu đến. ấy mới chỉ là bé thôi a, bảo làm sao ấy có thể vui có thể tươi cười. Và mỗi lần sếp kêu ấy tới, đều bắt tôi lái xe. Có những lúc tôi dằn lòng nổi. Từng ấy năm, tôi coi ấy như là con ruột của tôi."
      ra ông ta chính là người lái xe đó. Tôi bảo xin hãy kể tiếp , những điều này Hạ Âu với tôi rồi.
      Ông ta nhìn tôi, tiếp tục:
      "- Sau này mẹ ấy mất rồi, Hạ Âu ngày xưa vốn coi rẻ lão sếp, nhưng rồi lại gặp . Đáng lẽ ấy có thể ra , ấy thù hận người đàn ông kia như thế cơ mà. Nhưng rồi mỗi lần ông sếp gọi, lại tới, ngoan ngoãn!"
      Tôi hiểu. Nhưng trong khi ông ta tôi tiện ngắt lời. Zz "- nhìn thấy Hạ Âu khóc bao giờ chưa? Tôi chỉ thấy lần, là lúc ấy có thai khoảng 1 tháng."
      "- Vì sao?"
      "- Sếp cũng hiểu tại sao nữa. Những mà chung đàn ông với đàn bà… biết đấy, có lúc cũng rất khó . Tại vì bình thường lúc nào sếp cũng chuẩn bị sẵn áo mưa, và xưa nay lần nào cũng mang bao. Nhưng có lần ông sếp phải cách ba tháng mới quay lại đây, mang bao. Hạ Âu cũng biết, cảm nhận. Sau này khi tôi nghe từ chính miệng sếp kể, mới vội vã tìm Hạ Âu hỏi. Khi đó Hạ Âu có bầu 1 tháng rồi. Cho nên, khi đó rất lo lắng, bản thân cũng biết cái thai là của ai. Vì rất muốn có con, ấy nhất định thể nào giết đứa bé. Nhưng ấy sợ nếu đó phải con của , cho nên cuối cùng chọn cách ra . Ngày đó, lo việc thai nghén cho đều tay vợ tôi, bà ấy cũng xót xa cho cuộc đời Hạ Âu."
      Tôi sững sờ, sao ngốc thế em ơi! Zz "- Cho đến khi đứa bé chào đời bình an, là bé trai. ấy vội vã tìm , thấy bên có thêm người phụ nữ. Hà, Hạ Âu hề bạc với ! Con trai cũng được chăm sóc đến lớn từng này rồi!"
      "- Làm sao ấy biết đây là con tôi?" – Tôi lập tức nghi ngờ, cho dù ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu bé, tôi cảm giác thể ra. Như cảm giác thầm kín lúc bạn thấy bố mẹ thân thuộc gần bên.
      "- Còn nhớ hôm dẫn bạn dạo phố ? Lúc ấy ra là tôi chở ấy gặp sếp. Nhưng vô tình gặp lại , ấy lên xe rồi, Hạ Âu kêu lên đòi bằng được xuống xe tìm . Cho nên tôi mới nhượng bộ, đỗ xe cho . ấy quay lại, tay cầm chiếc khăn giấy thấm máu, kích động tới mức tay run bần bật, , đó là máu của ."
      Tôi nhớ chứ, là máu khi tôi bị người lạ đâm sầm vào.
      "- Ngay trong ngày, mang con xét nghiệm DNA, kết quả là con trai . Ngay giây phút có kết quả xét nghiệm, ôm lấy con khóc cười mãi. Nhưng rồi sau hiểu vì sao, lại mất. ai biết ấy đâu, đến tôi cũng hề biết."
      Tôi nghe và thấy trái tim tôi dừng đập, tôi cầm ly trà, cầm suốt hai tiếng đồng hồ.
      Ông ta nhấp ngụm, nữa:
      "- Mãi đến tháng 6 năm nay, ấy mới nhờ người tìm tôi, bảo mang đứa bé qua đây, còn ấy đến. Tôi có khẩn khoản người mang Hy Hy tới mách cho tôi tình hình Hạ Âu, lúc đầu bà ta sống chết chịu , sáng nay tôi lại tìm, bà ta mới , Hạ Âu vốn làm việc tại khách sạn 5 sao ở Thẩm Quyến, tuy sống chật vật song có đứa con đáng ở bên cũng hạnh phúc. Hai tuần trước, người đàn ông trọ ở khách sạn đó mượn rượu ép Hạ Âu, con bé tất nhiên chịu, lỡ tay giết chết ông khách kia! Tôi cũng lắm, có lẽ nên gọi là phòng vệ chính đáng, nhưng Hạ Âu giết người ta rồi, đây lại là người họ hàng của ông sếp to bên công an. Tôi nghĩ, có lẽ là hận thù suốt hai mươi năm tích tụ. Nên cũng phải tù chung thân."
      Lúc đó quên biết tôi còn cảm giác gì, phải máu cũng đông lại chảy trong huyết mạch.
      "- ấy nhờ những bạn bè chị em xung quanh mang đứa bé gửi sang cho tôi. xem, tất cả là nghiệp chướng! Tôi vội đến đây ngay, kêu hãy tìm Hạ Âu ngay, cho dù là lần gặp mặt cuối cùng… cho dù… cho ấy gặp người thân duy nhất…"
      đến đây, người đàn ông dày dạn việc đời nghẹn ngào.
      Tôi khóc, đầu óc tôi kín mít.
      "- , hãy cho tôi biết, ông sếp kia là ai?"
      "- Cậu ơi, cậu cho rằng cậu chỉ bốn năm vẻn vẹn, leo đến chức này được sao? Hại đời Hạ Âu, cậu cũng có phần đấy! Tất nhiên, thủ phạm chính là Lưu Quang Đông." Zz Tôi sững sờ.
      Lưu là Tổng giám đốc của tập đoàn đầu tư xx.
      Tôi chỉ là giám đốc khu vực của tập đoàn này, thẳng ra tôi cũng chỉ là tay chân dưới quyền làm thuê cho ông ta. Tôi chỉ có bốn năm ngắn ngủi từ tổ trưởng thăng tiến đến ngày nay, tôi vẫn từng kiêu hãnh vì năng lực của mình. nghĩ đến, người con , dùng cả sinh mệnh và ô nhục để đổi lấy nó. Zz Tôi đờ đẫn vào buồng, tay ôm ghì đứa con trai, con của bố ơi! Mười tuổi mới biết có bố! Bố làm gì mẹ con thế này!
      Tôi rúc đầu vào lòng đứa con trai bé bỏng.
      Đêm. ngủ. Đặt vé chuyến bay sớm mai. Tôi kể câu chuyện cho vợ, vợ tôi khóc kinh thiên động địa, sau đó khẳng định, vợ nhất định đứa con trai hơn công chúa Lộ Lộ.
      Ngày hôm sau tôi bay Thẩm Quyến.
      Hạ Âu, người con thiện lương, tôi đến đây, em đừng sợ hãi nữa!
      Ba năm sau vào mỗi tiết Thanh Minh, tôi lại mang vợ con đến nơi này. Cả nhà đều quỳ lạy người dưới mộ vài lễ.
      Ngày đó chắc ấy chẳng đau đớn lâu. chịu án tử hình ở pháp trường, chết dưới súng.
      Cả đời sống trong nỗi đau, có thể chỉ cái chết mới là giải thoát.
      "- ơi, dưới này là ai hả ?" – Con tôi hỏi con trai tôi.
      "- Là mẹ." Zz "- Nhưng mà mẹ đây rồi cơ mà!"
      Con trai tôi nhìn trời, nước mắt nó dâng ngập tràn mi nhưng chịu chảy ra. Nó có đôi con ngươi thuần khiết y hệt mẹ nó, đôi khi vẫn lên vẻ yên tĩnh như của mẹ. Zz "- Đây là mẹ ở trời mây." – Con trai .
      Vợ là loài nhạy cảm, ấy đứng bên tôi khóc thút thít.
      "Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!"


      Kết Thúc (END)

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :