1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin hãy quên em đi - Hà Kiều Ân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      5.2
      Cạch!

      còn kịp rồi, Xà Thiên nhanh chóng đóng cửa lại .

      Trong đêm đông rét lạnh, Ôn Uyển khẩn trương nắm làn váy, nhịn được khẽ run, chẳng qua là biết , nguyên nhân run lên phải vì lạnh mà là do tồn tại của Quyền Thiên Trạm.

      ở phía sau , ôm lấy chặt, hơi thở nóng bỏng của lan tỏa toàn thân .

      “Chúng ta chuyện chút.” Giọng trầm thấp gần như là dán vào tai .

      đợi kịp phản ứng nhấc hành lý lên, tay bá đạo ôm lấy rời khỏi nơi lánh nạn tuần nay.

      ***

      Cuối cùng, bị mang về nhà .

      Đó là biệt thự cao cấp theo lối kiến trúc Nhật, vườn hoa rộng lớn, nhà để xe to lớn.

      Khi tới cửa đúng lúc gặp xe bảo vệ chạy ngang qua, xem ra ở đây rất an toàn.

      “Từ hôm nay trở , em ở đây.”

      Quyền Thiên Trạm vừa đóng cửa lại liền dắt tay bé của về phía cầu thang.

      “Cái gì?” Ôn Uyển cho là mình nghe lầm, khỏi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía .

      làm như có chuyện gì xảy ra tiếp tục : “ giúp em mang số thứ tới đây.”

      “Cái gì?” trợn tròn mắt dừng chân, chịu về phía trước.

      mang thứ gì tới đây? Từ nơi nào?

      Chẳng lẽ... chẳng lẽ là từ nhà thuê?

      Quyền Thiên Trạm cũng dừng bước lại, nắm chặc tay , trong mắt tràn ngập kiên quyết.

      “Trước khi bắt được Quách Tuyển, em ở đây.”

      Ông trời ơi, nghe lầm chứ, muốn ở đây sao.

      “Chờ chút, em hiểu...” day day đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “ phải có chuyện cần sao?”

      “Chúng ta xong rồi.” Quyền Thiên Trạm đứng đắn .

      “Cái gì?” kinh ngạc, từ lúc bước vào căn nhà này, có biết bao câu hỏi dồn dập chạy tới : “Lúc nào chứ?”

      “Mới vừa.” .

      “Mới vừa?” mờ mịt nhìn : “Nhưng mà vừa rồi gì hết, chỉ muốn em ở đây, còn có… đồ…”

      “Cho nên chúng ta xong rồi.”

      “Cái gì?”

      ? chuyện làm ư?

      Đây ràng là cưỡng chế!

      dẫn em xem phòng.” Quyền Thiên Trạm bình thản nhấc hành lý lên về phía trước.

      Hành lý màu xanh da trời trong tay giống như món đồ chơi. Khi bước lên cầu thang cũng hề có tiếng động, mà Ôn Uyển vẫn ngây người nhìn căn phòng trước mặt.

      Trong phòng, mỗi bộ vật dụng đều giống y chang căn nhà cũ của , từ giấy dán tường đến căn mềm…

      Giống nhau như đúc?

      vọt tới rèm cửa sổ, đây chính là tấm rèm tự làm bằng tay mà.

      nhanh chóng xoay người, dám tin nhìn về phía Quyền Thiên Trạm.

      “Đây là của em!” nắm rèm cửa sổ, nghĩ tới ngay tới thứ này cũng mang đến.

      “Có đồ vật quen thuộc em nhanh chóng quen với nơi này.” như chuyện đương nhiên đồng thời cất hành lý của sang bên.

      Nhìn có nửa điểm áy náy, khỏi tức giận.

      Cái gì gọi là quen thuộc chứ? chưa đồng ý ở đây. Còn nữa, tại sao lại có thể tự tiện đụng vào đồ của chứ…

      Giống như nghĩ đến thứ gì, chạy về phía .

      “Làm sao có thể vào nhà em?” tức giận chất vấn, cho tới bây giờ, mới phát ra vấn đề này. nhớ mình có khóa cửa nhà khi ra ngoài.

      nhìn khuôn mặt nhắn hồng hồng tức giận của , khóe miệng khỏi khẽ nhếch lên.

      “Lần trước em chạy trốn có để lại cái chìa khóa.” thấp giọng , nhìn chăm chú ánh mắt của : “ vẫn luôn mang cái chìa khóa kia theo bên người.”

      hít sâu hơi, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.

      sai, ngày đó, có để lại cái chìa khóa nhưng đó là để cho an toàn, hề có dụng ý khác, làm sao có thể…

      Mặt đỏ lên, xấu hổ vươn tay bé: “Trả chìa khóa kia cho em!”

      Quyền Thiên Trạm mắt điếc tai ngơ, thèm nhìn cánh tay vươn ra.

      “Em nghỉ ngơi cho tốt , ở phòng kế bên, có vấn đề gì gọi .” Sau đó dặn phòng bếp làm thức ăn rồi xoay người ra khỏi phòng.

      “Em muốn ở nơi này!” lập tức đuổi theo.

      chuẩn bị chạy trốn lại bị mang đến đây, sau đó đột nhiên bị “Giam cầm” ở chỗ này, bị chọc tức chứ làm gì có tâm trạng nghỉ ngơi.

      được.” Quyền Thiên Trạm dừng bước.

      tức giận đến giậm chân: “ thể bắt ép em!”

      có.”

      , còn láo!” biết trầm mặc ít , cũng biết đối với đối thủ rất mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ biết, lại đạo lý như vậy.

      ràng là quyết định từ lâu, ràng chưa hề hỏi qua ý kiến của , … thậm chí còn trả lại chìa khóa nhà cho .

      Chân Ôn Uyển tức giận, giận đến mức chạy đến trước mặt , bắt ép trả lại chìa khóa nhưng lại chú ý đến việc sớm dừng chân. Thế là đụng vào tấm lưng cứng rắn của . May nhờ Quyền Thiên Trạm phản ứng nhanh kịp thời xoay người ôm lại.

      Lập tức, nằm gọn trong lòng , hơi thở tràn đầy nam tính bao quanh , nhanh chóng làm mặt đỏ lên.

      xin lỗi, em cố ý!”

      nhanh chóng đứng ngay ngắn lui về phía sau nhưng lại chịu buông tay. ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn thấy trong mắt tràn ngập thương.

      Mặc dù ôm rất chặc nhưng hề làm đau . Bất luận là ánh mắt hay động tác của đều rất dịu dàng.

      ép em, chỉ lo em bị quấy rối.” nhìn thẳng mắt của , nhàn nhạt giải thích: “ chỉ muốn bảo vệ .” Câu sau cùng, rất thận trọng, giống như điều quan trọng nhất.
      Lòng Ôn Uyển rung động nhưng lại có cách dời tầm mắt .

      “Nhưng là... nhưng là...” cắn cắn môi: “Nhưng mà việc em ở đây, căn bản là hai chuyện khác nhau…” còn muốn phản bác, khí thế cũng tăng hơn phân nửa.

      “Em ở đây an toàn hơn.”

      “Ở chỗ khác cũng nguy hiểm.” đỏ mặt, được tự nhiên muốn tránh thoát ngực của , hoàn toàn có chú ý tới eo uốn éo châm ngòi lửa.

      Thân hình cao lớn phút chốc cứng ngắc, con mắt của Quyền Thiên Trạm đen lại, khàn khàn : “Mỗi ngày đưa đón em làm.”

      “Em có thể tự .” Ôn Uyển hồn nhiên phát ra điều gì khác thường.

      an toàn.” thu hẹp cánh tay.

      “Em tự bảo vệ mình...”

      “Em mệt ?” đột nhiên hỏi.

      nháy mắt mấy cái: “... mệt.” nghĩ là muốn kéo sang cái khác nên nhăn mặt vội vàng kéo đề tài lại: “Tóm lại, em muốn ở nơi này, em muốn gây phiền toái cho , cũng muốn thiếu tình nghĩa của , chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè, thể...”

      “Bạn bè?”

      Quyền Thiên Trạm nhăn mày, bất luận là giọng hay vẻ mặt, tất cả đều thay đổi trong nháy mắt.

      “Á!” Ôn uyển lập tức giật mình, biết mình sai, hối hận muốn che miệng lại nhưng Quyền Thiên Trạm lại trừng phạt nhanh hơn.

      hung hăng hôn lên nàng!

      Đôi môi nóng bỏng càn rỡ liếm mút môi côi, cắn môi bừa bãi càn quét vào bên trong làm nhịn được rên rỉ.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      5.3
      Khi “Trừng phạt”, gần như muốn ngất xỉu, tay chân mềm nhũn chỉ có thể dựa vào , mặc cho vuốt ve.

      Lúc lâu sau, đột nhiên thu hẹp hai cánh tay, đem ôm ngang lên.

      “Quyền, Quyền...” thở gấp, lý trí trở về nhưng mà động tác của nhanh hơn. Hai thân thể ngừng ma sát, trận run rẩy kéo tới, càng làm ý loạn tình mê.

      “Gọi Thiên Trạm.”

      khàn khàn ra lệnh, bước chân vững vàng đem ôm vào phòng của mình, lập tức, liền ôm tới giường, nhàng để xuống.

      Sư hoảng hốt lóe lên trong mắt , níu lấy cái mềm, thân thể mềm mại thon dài ngào ngạt ngừng run rẩy.

      “Quyền...”

      mới mở miệng chữ, liền lại cúi đầu hôn nàngcô.

      So với lúc trước càn rỡ, lần này, nụ hôn của dịu dàng làm muốn xĩu.

      như hành khách sa mạc, ngừng quấn lấy miệng lấy nước, mà bàn tau nhanh chóng trườn vào trong, xoa lên đôi gò bông đào đầy đặn của .

      “Ừ... muốn...” thử giãy giụa, vậy mà thân thể sớm còn sức kháng cự, mềm yếu ngã về phía sau.

      Chiếc giường KingSize rộng lớn, tiếng động đè lên , đem vây giữa hai cánh tau , đôi mắt như muốn thêu đốt toàn thân .

      “Muốn.” khàn khàn lẩm bẩm, sau đó cởi áo của ra, dọc theo cái cổ duyên dáng lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về .

      gần như chịu nổi nhiệt tình của .

      Thân thể mềm mại ngừng khẽ run, lại càng thêm càn rỡ đem bàn tay thăm dò vào trong quần , sờ lên cái thứ béo mập giữa hai chân.

      “A, ...” muốn ngăn lại động tác này, lại đột nhiên cúi người ngậm lấy đỉnh tuyết hồng của hồng, đầu lưỡi uốn quanh nó.

      Khoái cảm mãnh liệt ập tới, ngửa đầu thở gấp than .

      “Em là của .” Quyền Thiên Trạm cậy mạnh , bừa bãi liếm hôn ngực , đồng thời ngón tay cũng vào vùng cấm địa, bá đạo xoa lên cánh hoa ướt át.

      ... thể!” tia lý trí cuối cùng chợt lên, kẹp chặc chân, mềm nhũn bắt lấy cái tay làm loạn, hé ra khuôn mặt đỏ như hoa mẫu đơn, đôi mắt kích tình : “Em... Chúng ta thể làm nữa...” thở gấp phì phò, căn bản cách nào thuận lợi xong câu .

      Quyền Thiên Trạm nâng lên khóe miệng, ánh mắt phát sáng như thú hoang.

      hiểu loạn, cũng hiểu hoảng hốt nhưng lần này, để trốn thoát nữa.

      Nếu phải muốn hù dọa , ngay từ lần đầu tiên hoan ái kia, thậm chí là cái ngày ở đài truyền hình, bắt lấy chặc chứ phải giả bộ ngủ say, mặc cho chạy trốn.

      Chẳng qua là được có lần thứ ba, nhẫn nại của đến giới hạn.

      mặc dù có thể kềm chế bụng tương tư, cho hai tuần để điều chỉnh tâm trạng nhưng lại thể kéo dài them hai năm tương tư.

      Bởi vì , hai năm!

      , thận trọng trong từng bước , chờ đến khi chia tay, mới quang minh chánh đại đến gần , dâng hiến mọi thứ cho .

      muốn , muốn là của !

      Bàn tay kéo hai tay lên đỉnh đầu, cũng tách hai chân của ra.

      Trong cái nhìn hoảng hốt và soi mói của , lại lần nữa chen vào cấm địa, ác ý trêu đùa cánh hoa của .

      Kích thích mãnh liệt càng làm them run rẩy, trước đây mấy giây đôi môi đỏ mọng ngừng la hét mà bây giờ kiều mỵ nỉ non.

      “Có thể.” mỉm cười cách hoang dã, ràng cảm nhận được sớm ướt: “ xác định là em cũng muốn .” nhìn chằm chằm gương mặt mê loạn, chợt đâm ngón tay vào.

      “A...” níu lấy cái mền, ngửa đầu khóc, ngay cả tia lý trí cuối cùng cũng biến mất.

      Theo ngón trỏ khẽ lắc, lại bắt đầu giãy giũa, hai gò tuyết trắng ngừng lắc lư, ngón chân tinh xảo co lại, khó chịu cọ cọ.

      Hô hấp của Quyền Thiên Trạm dồn dập, cho đến khi ngón tay dính đầy nước mới cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất cởi hết quần áo của mình cùng với mảnh vài cuối cùng người .

      “Em là đẹp.” khó chịu gầm , nhanh chóng nâng đôi chân thon dài lên gác lên vai , lửa nóng cứng rắn tấc lại tấc thâm nhập vào trong.

      Ôn Uyển nhăn mày, liên tiếp thở gấp, đôi chân thon dài lắc lư vì động tác của .

      “A... a... Quyền... em... em...” rên rỉ theo từng động tác của . tựa như món nhạc cụ nhạc bị khống chế, ngừng phát ra thanh cao thấp.

      Ngoài cửa sổ, chẳng biết lúc nào trời bắt đầu mưa to.

      Giọt nước mưa lung linh đánh vào cửa sổ đem theo tiếng vang nhưng lại biết.

      bị khoái cảm bao vây, chỉ biết nhiệt độ của , thở dốc, mồ hôi nóng của , chạy nước rút. rong ruổi trong cơ thể , mỗi lần vào là mỗi lần đem đến đỉnh điểm.

      Vào sâu ra cạn, cảm giác mãnh liệt làm ngừng khóc thút thút. Còn lại nắm lấy cái mông tròn của , chạy nước rút nhanh hơn.

      em!”

      Lúc lâu sau, khi khoái cảm dâng trào lớn tiếng .

      Lần này thể trốn nữa, chỉ có chống đỡ đầu vai , chịu đựng mọi thứ, cùng lướt qua thời khắc sáng lạng kia…
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6

      bị đánh thức.

      Khi mở mắt ra liền thấy Quyền Thiên Trạm ngồi giường nhìn cười.

      Có vài giây, cho là mình vẫn còn nằm mộng. Cho đến khi ôm vào phòng tắm, thả vào bồn tắm nước ấm mới chợt giật mình. Bây giờ người có mảnh vải che thân.

      đỏ mặt, hai tay bận rộn che giấu thân mình. Thế nhưng hình ảnh nóng bỏng đêm qua lại chợt lên trong đầu, hai chân mềm nhũn chứng tỏ mọi chuyện là .

      thẹn đến muốn chui xuống đất, thể làm gì khác hơn là nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía .

      “Em... em... em...” lắp ba lắp bắp nên lời.

      có làm đồ ăn trưa, chút nữa ra ăn.” Quyền Thiên Trạm bình tĩnh cầm khăn xoa lên người , muốn lau sạch người cho .

      “A!” Nhận thấy được ý đồ của nên vội vàng né tránh: “Em, em tự mình làm.” cong cong thân mình, hoài nghi có khi mình ngất vì thẹn thùng. May nhờ Quyền Thiên Trạm hiểu ý nên cũng kiên trì muốn “Hầu hạ” .

      Chẳng qua là khí nóng xung quanh làm thân hình như gốm sứ của càng nổi bật, dễ dàng dụ dỗ người khác…

      kìm được hôn lên bờ vai .

      chờ em dưới lầu.” khàn khàn , giọng tràn ngập dục vọng.

      Mặt Chân Ôn Uyển đỏ tới mang tai, gật đầu bừa bãi, thân thể mềm mại vì cảm nhận được diện của ngừng run lên.

      ngồi bên bồn tắm hồi lâu rồi mới bằng lòng rời .

      Cho đến cửa phòng tắm đóng lại như mềm nhũn ra trong bồn tắm. ngơ ngác nhìn mặt nước, phát ra tiếng áo não.

      Ông trời ơi! Tại sao mọi chuyện lại như vậy?

      Lần đầu tiên... Là nhất thời hồ đồ, vậy lần thứ hai giải thích như thế nào đây? Huống chi... huống chi giữa bọn họ, phải chỉ có lần thứ hai!

      “Oh!” Ôn Uyển xấu hổ đem mặt chôn sâu hơn, cả người vì nhớ tới kích tình đêm qua mà nhũn ra.

      chứng minh, có lần thứ nhất, có lần thứ hai, tiếp theo là lần thứ ba, lần thứ tư...

      chính là kiên định mới có thể lầm lạc như vậy…

      Hôm nay ở dưới lầu, cho dù muốn chạy trốn cũng thực được.

      Ông trời ơi, phải làm sao đây?

      ***

      muốn xuống lầu nhưng nhìn bảo vệ xung quanh tòa nhà là biết mình có cơ hội chạy trốn.

      Cuối cùng, tới cửa phòng bếp. Trong phòng bếp, Quyền Thiên Trạm vừa đúng xoay người, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đỏ bừng, lui về sau bước.

      “Ách... Em...” nắm làn váy, suy nghĩ lâu, mới nghĩ đến câu hỏi an toàn: “Quyên Quyên đâu?” cố ý tránh chuyện đêm qua.

      “Nó ở bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.” Quyền Thiên Trạm , sắc thái bình tĩnh chẳng qua là ánh mắt nhìn như thêu như đốt.

      “À.” Khuôn mặt nhắn càng đỏ, níu lấy làn váy, lui về phía sau bước, đột nhiên biết gì.

      Lần trước may mắn chạy trốn được nhưng lần này lại thành công. lúng túng nhìn , trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

      “Ăn chút gì .” bước tới, ngăn cản chạy trốn.

      thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho mang mình vào phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn.

      Nếu có lời nào để , chỉ có thể giữ im lặng. Sau khi ăn xong nhất định phải với chuyện rời khỏi đây.

      Mặc dù giữa hai người... à... xảy ra chút chuyện “Ngoài ý muốn” nhưng cũng muốn gây phiền phức cho . Hơn nữa ngay từ đầu xem mọi chuyện là quá khứ, cho nên muốn vì mà thay đổi gì, chỉ muốn đơn giản như từ trước đến giờ.

      hít sâu hơi, nhìn mang hai tô sứ lên bàn ăn. nhìn những thứ kì quái trong tô, nho khô, cỏ linh lăng, cá viên… khuông mặt nhắn của ngây ra.

      “Đây là cái gì?” nhịn được hỏi .

      “Bữa trưa.” thành đáp.

      còn gì để mở to mắt: “Bình thường đều ăn những thứ này?”

      “Món này rất dễ ăn.” ngồi xuống đối diện , đưa cho cái thìa: “Phân lượng vừa đủ ăn.” múc miếng cà chua lên .

      Nhìn ăn như chuyện bình thường, Ôn Uyển khỏi trợn mắt hốc mồm.

      vẫn cho là với địa vị của trải qua cuộc sống rất sung sướng, mặc dù đến nỗi sơn hào hải vị nhưng mà cũng đến nỗi… à, ăn “những thứ” trước mắt này.

      Có lẽ biết nấu ăn, nhưng ít ra cũng phải biết nấu cơm chứ…

      “Chẳng lẽ ai giúp nấu cơm sao?” nhịn được lại hỏi.

      “Nửa năm trước có, sau đó về hưu rồi.” Công việc của rất bận rộn nên thường về nhà ăn cơm, cho nên đầu bếp cũng cần phải có. “Em thích?” phát chưa hề ăn miếng nào.

      “Em phải là thích, chẳng qua là...” Nhìn người đàn ông lại phải ăn những thứ này, thể đau lòng.

      có tiền có thế nhưng lại vì công việc mà bữa cơm ngon lành. Chẳng lẽ nữa năm qua đều ăn như vậy sao?

      cái ý niệm chợt thoáng qua đầu, còn chưa suy nghĩ gì miệng : “ có muốn thay đổi khẩu vị ?”

      Quyền Thiên Trạm bỏ đĩa xuống, nhìn hỏi: “Em muốn ra ngoài ăn sao?”

      phải, em muốn nấu cho ăn.” xấu hổ cúi gầm mặt bổ sung thêm câu: “Nếu như... nếu như ngại...”

      Quyền Thiên Trạm nhếch miệng cười.

      đương nhiên ngại.” thấp giọng , tròng mắt rực sáng vì lời đề nghị của .

      “Vâng.” gật đầu cái, vì đồng ý mà khỏi cảm thấy vui: “Vậy muốn ăn gì?” ngẩng đầu lên, xấu hổ hỏi.

      “Cái gì cũng được nhưng mà ở đây có nhiều nguyên liệu lắm.” Sauk hi đều bếp nghỉ cũng mua nhiều đồ lắm, chỉ có số thứ là còn tồn tại ví dụ như trứng gà.

      sao, em xem chút.” nhanh chóng đứng dậy vòng qua cái bàn, mở cửa tủ lạnh ra, phát bên trong có nhiều đồ lắm, trừ sữa tươi, rau quả, chính là trứng gà.

      suy nghĩ chút, lấy trứng gà, cà rốt và bắp cải ra. Sau đó dưới hỗ trợ của mở cánh cửa tủ ra, phát trong đó còn bột mì, hơn nữa vẫn còn hạn sử dụng

      tốt quá, có thể làm món mì trứng rồi.

      Quyết định như vậy, nhanh chóng nấu nước nóng, chuẩn bị rau củ gia vị, sợ mì. Sau đó chờ nước sôi bỏ vào nồi. Chưa tới 10 phút, món ăn ngon lành ra.

      thành thạo chia làm hai phần, phần của nhiều hơn của .

      bưng tô mì nóng ra để trước mặt .

      “Được rồi, có thể ăn.” nhìn cười dịu dàng, thuận miệng nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”

      Quyền Thiên Trạm cũng cầm đũa lên ngay lập tức mà là đưa tay lên vuốt ve má lúm đồng tiền của .

      “Cám ơn.” thấp giọng .

      , cần khách sáo.” luống cuống nắm làn váy, biết nhất định mặt mình đỏ: “Em… em biết thích ăn mùi vị ra sao nên làm theo ý mình, thử chút… có được ?” Gương mặt đỏ bừng, dám lộn xộn.

      nhìn lúc lâu mới rút tay mình lại.

      cầm đũa lên, sợ nóng mà ăn nhanh. phát nước súp dầu ngán, hương vị thuần túy, sợi mì trơn trượt, so với mì bên ngoài ngon gấp trăm ngàn lần.

      “Ăn ngon.” vừa dứt lời là tiếp tục ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba…

      Ôn Uyển nhìn ăn ngon rất vui.

      cười ngọt ngào cũng bắt đầu ăn tô mì của mình.

      Ánh đèn dịu dàng bao trùm cả phòng bếp, mặc dù chỉ là món mì đơn giản nhưng cũng làm người ta thấy hạnh phúc…

      nhìn ăn gần hết tô mì rồi mới bắt đầu chậm rãi ăn từng ngụm . Mấy phút sau ngoài trời chợt phát ra tiếng động, ra là trời bắt đầu mưa.

      “Buổi tối có nấu ?” Quyền Thiên Trạm chợt lên tiếng.

      “Cái gì?” nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “A, bữa tối sao?”

      “Buổi chiều rước Quyên Quyên, em ở nhà nấu bữa tối cho bọn chứ?” hỏi gọn gàng dứt khoát.
      ly sắcChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      6.2
      Ôn Uyển nhìn khát vọng trong mắt nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cũng hoàn toàn vì xấu hổ, mà là vì cảm giác gì đó đánh sâu vào trong lòng.

      Bây giờ nên từ chối nếu như muốn rời khỏi đây càng sớm càng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      6.3
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :