1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin hãy quên em đi - Hà Kiều Ân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ôn Uyển thấy chỉ còn mấy cm nữa là con chó cắn đứt ngón tay mặc dù tức giận vẫn to gan tới bên cạnh nó, ôm chặc lấy nó.

      Qua những hành động của nó, biết nó được người ta huấn luyện. Mọi hành động của nó đều là vì bảo vệ cho nên nó làm bị thương.

      Quả nhiên con chó hề quay ngược lại cắn mà nhanh chóng thu hồi răng nanh, ôn thuận để ôm. Chẳng qua là cặp mắt kia vẫn nhìn
      [​IMG]
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3

      biết mọi chuyện phát sinh như thế nào.

      chỉ nhớ mình khóc ngừng, khóc đến thương tâm, hình như là lại trờ thành bé của hai mươi năm trước bị lạc giữa con mưa to. Toàn thân run rẩy, mọi người đường đều vội vã qua, ai để ý đến .

      Nhưng đột nhiên, có người ôm lấy , lau nước mắt cho , mang thoát khỏi đoạn ký ức kia.

      cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ giúp xua nỗi sợ hãi.

      Ôn Uyển chậm rãi mở mắt ra, phát Quyền Thiên Trạm cúi đầu hôn mình.

      hôn lên nước mắt mặt , lần lại lần để xóa bi thương trong mắt .

      Trong nháy mắt, mọi đau thương như tan biến hết, thay vào đó là kinh ngạc và khiếp sợ.

      khiếp sợ đến ngưng hoạt động, ngay cả khóc cũng quên. Mà hình như cảm nhận được thay đổi của nên chợt đem đôi môi nóng bỏng quyện lấy cánh môi

      “A...”

      chỉ kịp kêu lên tiếng rồi lại nhanh chóng bị ngăn lại.

      Đầu lưỡi càn quét, linh hoạt xông vào miệng .

      thử đẩy ra nhưng mùi vị vừa xa lạ vừa hấp dẫn nhanh chóng lấy ý thức của .

      Ngực tràn ngập ấm áp làm cảm thấy rất an toàn.

      Ở đây, ai có thê tổn thương

      “Ôn Uyển...”

      gọi tên bằng giọng nhàng, hình như bị thôi mien ngã vào ấm áp của , bứt cúc áo trong vô thức cũng như tìm kiếm hơi thở .

      Rồi sau đó, là nhiều nụ hôn hơn.

      Môi nóng của dời xuống, nhanh chóng hôn khắp da thịt non mềm của .

      Lửa nóng lan nhanh, ít khoái cảm nhanh chóng ập tới. ngửa đầu than lại cổ vũ them dục vọng của Quyền Thiên Trạm.

      Tình huống bắt đầu mất khống chế.

      Nụ hôn nhàng dần trở nên nóng bỏng, hai tay ôm dần dần thăm dò vào trong, nâng lên hai khỏa mềm mại của . nhàng như chạm vào báu vật quý nhất đời.

      Nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua bàn tay nhanh chóng làm người nóng lên.

      cái áo lặng lẽ rơi xuống đất.

      Sau đó là cái thứ hai, thứ ba…

      biết tiếp theo phát sinh chuyện gì nhưng muốn ngăn cản.

      ***

      Phía sau hậu trường Đài truyền hình lúc nào cũng nhộn nhịp.

      Ôn Uyển nhàng trang điểm cho Xà Thiên .

      “Ngày đó tớ vội vàng diễn, lại an tâm để cậu mình nên nhờ A Trạm đến chăm sóc cậu, cậu để ý chứ?”

      Cây cọ tây Ôn Uyển thiếu chút nữa rơi xuống đất.

      “Sao vậy?” Ôn Uyển nhanh chóng lấy lại tinh thần: “ sao, dù sao tớ với Trạm… cũng quen thuộc lắm. Huống chi lúc đó tớ bệnh hiểu gì, gây phiền phức cho ấy nên cảm thấy ngượng ngùng.”

      “Gì mà phiền phức chứ, mọi người đều quen biết nhau. Với lại A Trạm là người tốt, nếu tớ cũng nhờ cậu ấy chăm sóc cậu.” Xà Thiên giải thích.

      “Tớ biết.” Ôn Uyển khẩn trương gật đầu, nhanh chóng lấy hai cái chân mày giả để trước mặt Thiên : “Tớ mới mua hai loại này, cậu thích màu nào.” thử sang chuyện khác.

      “Cậu quyết định là được rồi.” Xà Thiên tùy ý , sau đó do dự tiếp: “Nhưng mà tớ cũng hiểu ý cậu, nếu là tớ cũng để cho người đàn ông khác nhìn thấy bộ dạng mình lúc bị bệnh. Chẳng qua lúc đó cậu bị sốt cao mà tớ lại tìm được ai thích hợp, đúng lúc đó A Trạm gọi điện tới…” nhún nhún vai: “ tóm lại, mặc dù A Trạm nhiều nhưng lại rất quan tâm cậu. Mọi người đều là bạn bè cho nên cậu cần ngại ngùng.”

      “À...Tốt.” Ôn Uyển ngu ngơ gật đầu. Sau đó lại tỉ mĩ vẽ chân mày cho Thiên .

      Động tác của lưu loát thuần thục, khẽ cắn môi dưới. Động tác này chứng tỏ rất lo sợ. Thiên híp mắt lại, khỏi có chút suy nghĩ.

      “Đúng rồi, tớ nghe A Trạm ...”

      Cạch!

      Cây vẽ chân mày rơi xuống đất, Ôn Uyển kinh sợ nhìn bạn tốt, giống như
      [​IMG]
      Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ở khách sạn hai ngày, thỉnh thoảng lại nghĩ về .

      Cũng bởi vì quá đơn nên mới lợi dụng . chỉ dám để lại tờ giấy “ xin lỗi” rồi bỏ chạy, biết có tức giận ?

      Hơn nữa và Thiên , Trình Minh đều là bạn tốt. Bọn họ thường xuyên gặp nhau, mà là nhà trang điểm của Thiên , tất nhiên cũng phải theo, đến lúc đó phải đối mặt với thế nào đây?

      lo lắng lúc nào cũng có thể xuất .

      May mà, có chuyện gì hết.

      Thiên biết gì, Trình Minh cũng gọi điện cho , mọi chuyện như có gì…

      Cho nên quan tâm đến ngày đó?

      suy nghĩ miên man đến khi đám nhân viên vào mới ý thức được mình lại nghĩ về .

      hoảng sợ thu dọn đồ đạc, chạy tới bãi giữ xe.

      ra cần gì phải suy nghĩ nhiều. Với thân phận của , chắc sớm có nhiều phụ nữ. chẳng xem ngày đó là gì hết, sớm quên rồi.

      Từ nay về sau, chỉ là nhà trang điểm bên cạnh ca sĩ. Mà , vĩnh viễn là nhạc sĩ vàng thể với tới.

      Ngày đó sớm trở thành quá khứ.

      Mọi chuyện.

      Cũng qua.
      [​IMG]
      Kỳ lạ, tại sao lại thấy buồn? Nếu quên chuyện ngày đó, phải vui mới đúng chứ, tại sao lại…

      ra trốn ở đây.”

      Giọng quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      Ôn Uyển kinh sợ xoay người, đôi mắt trợn to.

      “Quách Tuyển?”

      thời gian gặp, xem ra sống cũng tệ lắm.” Chẳng biết khi nào Quách Tuyển đẩy cửa ra, mặt cười nhưng trong lòng lại cười.

      tới đây làm gì?” Ôn Uyển cũng có tâm trạng chuyện với , chẳng qua là cảnh giác nhìn chằm chằm.

      Kể từ chuyện lần trước, vì chuyện của Thiên Trạm mà quên mất tồn tại của Quách Tuyển.

      “Tôi mất công việc cũng mất danh tiếng, còn có thể làm gì? Dĩ nhiên chỉ có thể tìm bạn cũ xem có thể lợi dùng quan hệ tìm cho tôi công việc .” vừa vừa đóng cửa phòng lại.

      Chân Ôn Uyển cẩn thận lui về phía sau.

      “Có liên quan gì đến tôi chứ?”

      Quách Tuyển xem thường : “Thế nào? Còn muốn giả vộ sao? Tỉnh lại , nơi này chỉ có chúng ta, diễn trò cho ai xem chứ? cũng biết mục đích tôi tới đây.”

      Ôn Uyển nhăn đầu lông mày, hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Tôi hiểu gì.” nhanh chóng vòng qua cái rương phía sau, cẩn thận giữ khoảng cách: “Hơn nữa tôi , tôi làm gì cả, cũng nhờ Thiên Trình tố cáo . dây dưa như vậy làm tôi thoải mái.”

      thoải mái?” Quách Tuyển giễu cợt : “Tôi nghĩa phải là thoải mái, mà là có tật giật mình! Bởi vì sợ tôi chạy tới trước mặt tình nhân mới của lung tung . Chỉ là tôi có thắc mắc, rốt cuộc làm thế nào mà có thể leo lên giường của Quyền Thiên Trạm?”

      Ôn Uyển tức giận cắn chặc môi, thể tin vào những gì mình nghe thấy.

      “Quách Tuyển, hưu vượn cái gì thế? Tôi và Quyền xảy ra gì hết, …”

      cắt đứt lời .

      “Làm trò, người có thể tùy tiện lại trong phòng mà lại có gì? Tôi qua lại với hai năm, ngay cả cửa lớn còn chưa được đặt chân tới, tôi còn tưởng là người phụ nữ thú vị, ngược lại còn câu được con rùa vàng.” nhìn chằm chằm , từng bước tiến tới gần: “Các ngươi bắt đầu lúc nào? Chắc là từ sớm rồi? biết trẻ mồ côi như có hấp dẫn gì chứ?”

      Ôn Uyển bị bức phải lui về phía sau, muốn tông cửa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      hiểu tính cách , lần này bị thua thiệt nhất định nghĩ cách đòi lại. muốn vì chuyện cá nhân của mà gây phiền phức cho Quyền Thiên Trạm. Nên muốn giải quyết vấn đề ngay bây giờ, nhưng tay của ...

      rút tay lại theo bản năng, hoàn toàn biết Quyền Thiên Trạm vì động tác của giận tái mặt.

      !” buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.

      “Nhưng mà...”

      “Em lo cho ?” Quyền Thiên Trạm nheo mắt lại, rốt cuộc cũng dừng chân.

      Ôn Uyển nghi ngờ nhíu mày: “À, ... phải vậy, em chỉ sợ …” thử giải thích nhưng Quách Tuyển chợt cắt đứt .

      “Quyền Thiên Trạm! Phụ nữ như ta có gì hay chứ? Chẳng những mẹ bỏ theo trai còn bị cha bỏ rơi, ta là đứa trẻ ai muốn.” Quách Tuyển ôm bụng phẫn nộ : “ ta giống y mẹ ta, chỉ biết quyến rũ đàn ông. Hôm nay quyến rũ mày, hôm sau lên giường với thằng khác, mày chờ bị cắm sừng , mày...”

      “Câm mồm!” Quyền Thiên Trạm dữ dằn quát.

      Có lẽ là do giật mình nên Quách Tuyển ngậm miệng, dám phát
      [​IMG]
      Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5

      Cuộc sống lại qua tuần lễ.

      Trong phòng khách rộng lớn, Xà Thiên liền vùi mình ghế sa lon, từng ngụm từng ngụm thưởng thức món mì hải sản do Ôn Uyển tự tay chế biến. Món ngon trước mặt làm thể nheo mắt lại, cười thỏa mãn.

      Cho đến khi tô mì trước mặt còn nửa mới thỏa mãn ngẩng đầu lên.

      “Ôn Uyển, ngày mai có làm ?” thuận miệng hỏi.

      Bàn tay bé của Ôn Uyển chợt cứng đờ, khỏi cắn cắn cái miệng nhắn.

      xin lỗi, tớ muốn nghỉ ngơi them mấy ngày nữa.” quay đầu hỏi ngược lại: “Có thể ?”

      “Có cái gì thể, tớ chỉ lo cậu ở mình buồn bực nên hỏi chút.” Xà Thiên nghiêng người rút tờ giấy lau khóe miệng.

      buồn, mấy ngày nay tớ vừa nghĩ ra mấy mẫu thiết kế, vừa hay có thể cho cậu chọn.” Ôn Uyển có được đáp án liền thở phào nhõm. “Hơn nữa nếu Quách Tuyển biết tớ làm lại tới quấy rối. Đến lúc đó lại càng them phiền phức.” giải thích suy nghĩ của mình.

      “Hừ! Nếu tên khốn kiếp kia dám xuất lần nữa tớ là người đầu tiên tha cho .” Xà Thiên tức tối .

      ra ngày đó có trợ lý báo cho Thiên biết, mặc dù có Quyền Thiên Trạm nhưng vẫn lo lắng, nhanh chóng chạy trở về đài truyền hình.

      Kết quả nghĩ tới mới được nửa đường lại nghe được tin Quách Tuyển nhân dịp hỗn loạn chạy mất.

      và Trình Minh vừa tức vừa vội, lo lắng Ôn Uyển lại gặp phiền phức. Đúng lúc bọn họ chạy tới nơi thấy ngoắc xe chạy .

      Phản ứng đầu tiên của họ là đem nhét Ôn Uyển lên xe.

      Mặc dù chính miệng ấy có nguy hiểm gì nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt đỏ ửng, đôi môi bị sưng đỏ, khoác áo khoác nam, hơn nữa A Trạm lại khẩn cấp gọi điện thoại tới...

      Người ngốc cũng đoán ra được mối quan hệ của hai người. Chẳng qua là Ôn Uyển đề cập tới cũng muốn hỏi. Vì vậy dưới đề nghị của Trình Minh liền đưa Ôn Uyển đến chỗ mình, thứ nhất là vì bảo đảm an toàn cho ấy, thứ hai là vì để cho ấy nghỉ ngơi mấy ngày.

      “Lúc đầu tớ nên qua lại với Quách Tuyển.” Ôn Uyển thở dài hơi: “ thay đổi nhiều.”

      Xà Thiên liếc cái, vui vì cuối cùng ấy cũng thong suốt, hơn nữa cũng chuyện thay nữa.

      “Chó gấp cũng nhảy tường, huống chi là người, hơn nữa tên khốn kiếp kia vốn phải là người tốt.” đến Quách Tuyển, theo thói quen hừ tiếng: “May là hôm đó có A Trạm đến tìm cậu nếu biết hậu quả như thế nào.”

      ra là hôm đó tìm , nhưng mà đài truyền hình lớn như vậy làm sao có thể tìm được chứ, chẳng lẽ có mắt thần?

      Lần trước cũng là cứu

      Ôn Uyển vừa nhớ tới Quyền Thiên Trạm hai gò má liền đỏ lên…

      cắn môi dưới, thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cầm sợi len lên, ép chính mình nghĩ đến chuyện khác.

      “À... Đúng vậy, tớ rất biết ơn Quyền.” như thế nhưng lại nhanh chóng đem đề tài dời đến Quách Tuyển: “Có tin tức của Quách Tuyển ? Tớ nghe cảnh sát tìm khắp nơi?”

      “Tên khốn kia sớm muộn gì cũng bị bắt. Nếu cậu lo lắng tìm cậu gây phiền phức cứ yên tâm , A Trạm khi cậu làm cậu ấy đưa đón cậu.”

      “Cái gì?” Ôn Uyển run lên, quả cầu len giữa hai chân cứ như vậy mà rơi xuống.

      Xà Thiên lại giống như phát thất thường của bạn tốt, vui vẻ : “Tớ rồi mà, A Trạm rất quan tâm cậu. Khi cậu làm nhớ gọi cho cậu ấy, về phần tên khốn kiếp kia cậu đừng nhớ đến nữa.”

      “Tớ...” Ôn Uyển che ngực.

      Muốn đừng nhớ tới Quách Tuyển?

      Nhưng vấn đề là chưa từng nhớ tới ?

      Ôn Uyển ngây ngô nhìn cuộn len lăn đến chân bàn, lúc này mới giật mình. chưa hề nhớ tới nhưng lại nhớ tới Quyền Thiên Trạm.

      Suốt tuần lễ, lúc nào nhớ tới , nhớ tới bong lưng to lớn của .

      Hơn nữa chỉ là tuần này mà thời gian trước, cũng muốn gặp .

      Ôn Uyển thất thần ngồi bên, còn Xà Thiên nhanh chóng ăn sạch tô mì, cũng đem tô rửa sạch. Khi quay lại phòng khách mới phát Ôn Uyển ngây người.

      “Ôn Uyển, cậu có khỏe ?” nhịn được sờ sờ mặt bạn tốt.

      Ôn Uyển nháy nháy mắt hồi hồn.

      “À, mình, mình...” chột dạ nhìn ánh mắt hoài nghi của bạn tốt.

      So với chuyện thất tình lại quan tâm Quyền Thiên Trạm hơn!

      xuất của tựa như viên đá làm mặt hồ dậy sóng.

      cho rằng Quách Tuyển rất quan trọng với nhưng thực tế phải vậy. cho rằng hận đến chết nhưng thực tế là sớm quên mất .

      Đây là phản ứng khi thất tình ư?

      Hay là đúng như , là người phụ nữ lẳng lơ nên mới có thể vừa chia tay với người này nghĩ tới người khác?
      Khuôn mặt nhắn trắng bệch, hốt hoảng đứng lên.

      “Ôn Uyển?” Xà Thiên vẫn còn ngơ ngác ngồi ở ghế sa lon.

      “Thiên , tớ muốn, tớ... tớ... muốn rời khỏi đây!” Ôn Uyển nắm làn váy, phát ra lời kinh người. Sau đó giống như là sợ hãi điều gì, nhanh chóng quay về phòng thu xếp hành lý.

      “Cái gì?” Xà Thiên lo lắng nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh: “Tại sao lại như vậy? Tên khốn kia còn chưa bị bắt, nếu lại quấy rầy cậu sao...”

      “Tự tớ cẩn thận!” nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó vọt khỏi phòng.

      “Nhưng mà... nhưng mà...” Cho dù Xà Thiên có thông minh hơn người nhưng lúc này cũng bị bạn tốt làm cho á khẩu.

      “Thiên , cám ơn cậu chăm sóc tớ mấy ngày qua.” Ô n Uyển xách hành lý theo, nhanh chân về phía cửa: “Khi nào tớ quyết định làm, gọi điện cho cậu.”

      Giọng của , giống như là chuẩn bị biến mất!

      Cuối cùng Xà Thiên cũng ngửi thấy mùi lạ, nhưng mà Ôn Uyển sớm ra cửa...

      “Em muốn đâu?”

      Giọng mạnh mẽ vang lên phía cửa.

      Chân Ôn Uyển như bị hóa đá, mà mắt của Xà Thiên tỏa sáng, nhanh chóng chạy ra phía cửa.

      tốt quá! Quả nhiên là A Trạm!

      “A Trạm, nhanh! Mau giúp tớ khuyên nhủ Ôn Uyển, ấy muốn rời khỏi đây, tớ khuyên được.”

      Xà Thiên vội vàng kêu cứu binh.

      Ánh mắt bén nhọn lập tức hướng về phía gương mặt nhắn, nhìn thấy hốt hoảng lui về phía sau, khẩn trương níu lấy làn váy.

      “Tớ biết, tớ khuyên ấy.” bình tĩnh gật đầu, đồng thời đưa tay nhận lấy hành lý trong tay Ôn Uyển.

      “A!” khẩn trương nắm lấy hành lý của mình, vẫn dám ngẩng đầu nhìn : “Đây là của em…” giọng , giọng vừa hốt hoảng lại tuyệt vọng.

      giúp em cầm.” Vẻ mặt thay đổi , bàn tay khẻ tăng them lực cho cướp hành lý về: “Em muốn đâu, đưa em .” Sau đó cướp luôn bàn tay của .

      Ôn Uyển dám giãy giụa.

      , cần, em có thể taxi.”

      “Khuya lắm rồi, ngồi xe taxi an toàn, chở em .”

      Cho dù từ đầu tới đuôi, giọng điệu của hề tăng lên như uy lực của nó kinh hồn.

      Ôn Uyển níu lấy làn váy, sợ đến phát khóc. Vậy mà đầu của vẫn từ bỏ ý định bỏ trốn.

      phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, phải…

      “A!”

      Đột nhiên, Xà Thiên đẩy về phía Quyền Thiên Trạm.

      tốt quá, nếu A Trạm rãnh rỗi, vậy hãy để cho cậu ấy chở , nhân lúc này cậu cũng có thể cám ơn cậu ấy.”

      “Thiên , tớ ...”

      “À? Mấy giờ rồi, sao buồn ngủ thế này, A Trạm, tớ giao ấy cho cậu, cậu cần phải chăm sóc tốt ấy.” Xà Thiên nháy nháy mắt, nhanh chóng đóng cửa lại.

      “Thiên chờ chút...” Ngàn vạn lần đừng đóng cửa, bắt đầu hối hận,
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :