1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      Chương 9: Cá muối gào thét


      Đại hắc xà được thông minh cho lắm, chở Liêu Đình Nhạn đến phòng sếp lại gặp đúng lúc sếp tắm rửa, tí nữa lật xe, để Liêu Đình Nhạn phải hoài nghi biết có phải đồng nghiệp hắc xà này muốn mượn đao giết người, xử lý đồng nghiệp mới là nàng đây .

      Nhưng mà sau mấy ngày quan sát, nàng rút ra kết luận, trí thông mình của con rắn này cùng đẳng cấp với con Đại bảo bối mà bạn cùng phòng cũ của nàng nuôi. Việc có độ khó cao như đấu đá nơi văn phòng như thế này rất khó mà làm được với cái đầu của nó, thế nên nàng đơn phương tha thứ cho hành vi hắc xe của nó, vẫn cho nó ít trúc dịch mỗi khi nó đến xin ăn.

      Ai cũng phải ăn, ăn vặt khi làm việc là phải chia sẻ với đồng nghiệp.

      Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Liêu Đình Nhạn quen với công việc mới này. Đồng nghiệp dễ mến, ông chủ còn thường xuyên vắng mặt, đối tượng công tác tuy vừa thích chửi bới vừa thích phun lửa nhưng nhìn chung vẫn dễ giải quyết. tóm lại là có gì là nàng hài lòng cả, hạn chế duy nhất là đường làm quá gian lao, hai mươi tầng lầu kia nàng trèo đến độ sống dở chết dở.

      Ba ngày, Liêu Đình Nhạn chịu nổi cái cảnh này nữa, cuối cùng đành phải nghĩ cách giải quyết —— nàng chuyển hết đồ đạc của mình lên tầng 22, sinh hoạt ở tháp trung tâm luôn, bớt nỗi đau khổ ngày ngày bò cầu thang.

      Mặc dù nàng cũng sợ vị tổ tông kia, nhưng sợ hãi có thể quen dần hoặc vượt qua được, chứ mệt .

      Ngày đầu tiên dọn vào tầng 22, nàng còn lo rằng sư tổ nổi giận, dán nàng lên tường làm bích hoặc, kết quả là người ta còn chẳng thèm quan tâm nữa là.

      Hôm đó là trăng non, Liêu Đình Nhạn nằm giường nhìn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, ánh trăng gần như biến mất mập mờ trong tầng mây mờ ảo.

      Nàng bố trí chỗ sinh hoạt của mình ở góc hẻo lánh,vừa thoáng vừa sáng sủa, phong cảnh cũng đẹp. Từ khẩn trương hồi đầu, đến trạng thái tê liệt như bây giờ. Nnagf thờ ơ với xiềng xích khổng lồ ở bên ngoài, trước khi ngủ vẫn có thể nằm ngắm trăng. Có lẽ tiềm lực của con người là vô hạn, năng lực thích ứng cũng là số .

      Đêm nay trời có gió, dù có mở cửa sổ ta, cũng chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng phà vào. Liêu Đình Nhạn bỗng thấy người bồn chồn, vậy nên dù qua giờ ngủ từ lâu, nàng vẫn còn ngồi đó ngẩn người.

      "Hôm nay là trăng non." Ngọn lửa gần đó đột nhiên , giọng non nớt đầy hưng phấn: "Năm trăm năm qua, Tam Thánh Sơn cuối cùng cũng gặp trăng non."

      Từ sáng sớm nay thế, ngọn lửa này giận dữ uy hiếp như ngày thường nữa mà trầm mặc hơn. Liêu Đình Nhạn tưới nước cho nó, nhận ra nó hơn ngày thường nhiều. Giờ, nàng quay sang, thấy ngọn lửa càng thêm , nếu so sánh nó với ngọn lửa bình thường, vậy tình trạng giờ của nó rất tệ. Thế nhưng nó hề thấy sợ hãi, trái lại ngữ khí đầy chờ mong,

      mong chờ cái gì?

      Liêu Đình Nhạn bỗng thấy rợn người, có hàn ý tràn vào từ cửa, thân ảnh tối đen xuất ở đó, vì y, khí nóng bức vừa nãy lập tức giảm mạnh.

      Sao sư tổ lại đến vào giờ này?

      Liêu Đình Nhạn từ trạng thái tê liệt chuyển ngay sang trạng thái căng thẳng, thậm chí tự giác được bắt đầu nín thở. Tư Mã Tiêu vẻ mặt tăm tối lạnh lẽo bước vào, bờ môi đỏ tươi nhếch lên.

      ra hồi trước Liêu Đình Nhạn cũng lần nhìn thấy vị tổ tông này bỗng xuất giữa đêm, chính là cái lúc mà đại hắc xà vì muốn uống trúc dịch mà làm nàng tỉnh. Khi vô tình liếc qua cửa sổ, nàng hai lần nhìn thấy Tư Mã Tiêu. Khi ấy y cũng mặc thân đen kịt thế này, lướt khoảng đất làm bằng ngọc thạch mênh mông như du hồn. Y xuống Tam Thánh Sơn, đến khoảng cách nhất định dừng bước, nhìn ra phương xa, xiềng xích quấn quanh tháo trung tâm theo mỗi bước chân y đều rầm rầm lay động. Đứng đấy lát, y lại quay về, áo bào tung bay theo bước chân y như mảng mây đen.

      Tư Mã Tiêu tại, cũng có cảm giác áp lực như thế. Y tới trước ngọn lửa, vươn tay, cầm nó xuống.

      Ngọn lửa rực cháy vô thanh vô tức lan tràn toàn thân y, rồi lấy tốc độ nhanh chóng dung hòa với y.

      Liêu Đình Nhạn nhìn cảnh tượng kì dị này, len lén kéo tấm thảm bên dưới lên, che kín người mình lại. Hơi lạnh quá nhiều, đến giờ vẫn còn thấy rét.

      Chẳng biết có phải do hành động của nàng hay , Tư Mã Tiêu quay phắt về phía nàng.

      Liêu Đình Nhạn: "..." Hãy xem tuyệt chiêu giả chết của ta đây.

      trán Tư Mã Tiêu xuất ấn kí hình ngọn lửa, dung hợp ngọn lửa mà khí chất vẫn trầm lạnh lẽo, giống y hệt ma đầu giơ tay là giết người. Liêu Đình Nhạn hé mắt nhìn y, dám động đậy.

      Tư Mã Tiêu giơ tay lên.

      Hái đóa hoa trơ trọi trong hồ .

      Liêu Đình Nhạn: "..." Chắc ngọn lửa nóng tính kia khóc thét mất, đợi , đừng bảo cái hồ nước xanh biếc này là nước mắt của nó đấy nhé.

      Tư Mã Tiêu cầm đóa Hồng Liên kia, đến gần Liêu Đình Nhạn, cuối cùng đặt mông ngồi xuống giường nàng.

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy đóa hồng liên kia phớt qua mặt nàng, mùi thơm ngát thoang thoảng chui vào mũi, khiến cho nàng bỗng tỉnh táo hơn gấp trăm lần, y như vừa uống xong ba thùng bò húc vậy.

      "Biết cái này là gì ?"

      Tư Mã Tiêu ngồi giường nàng đung đưa đóa sen hồng xinh đẹp kia.

      Liêu Đình Nhạn phát mình lại trúng cái BUFF của thằng cha này, thân bất do kỷ thành trả lời: "Hoa sen màu đỏ."

      Tư Mã Tiêu: "Sai, đây là Phụng sơn Huyết Ngưng hoa."

      Y lại hỏi: "Ngươi có biết tác dụng của nó là gì ?”

      Liêu Đình Nhạn tiếp tục hỏi gì đáp nấy: "Biết, cánh hoa ngàn năm tu vi."

      Tư Mã Tiêu tùy ý đùa nghịch đóa hoa trong tay: "Đúng, cánh hoa ngàn năm tu vi. Thế nhưng, nếu như có máu của ta làm thuốc dẫn, dù là chỉ ăn chút xíu, cũng bị nổ tung thành bãi máu.”

      Mồ hôi lạnh của Liêu Đình Nhạn chảy ròng ròng, cảm ơn bản tính cá muối, cái này nàng chỉ dám để ngắm chứ dám ăn, nếu ăn rồi chắc giờ sớm biến thành bãi máu tung tóe rồi.

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng, trong mắt y có mê hoặc kì dị, y lại hỏi: "Ngươi có muốn giết ta ?"

      Vấn đề này hình như hồi trước ngươi cũng hỏi lần rồi. Chẳng lẽ trông ta giống kẻ cuồng sát lắm hả? Liêu Đình Nhạn nằm liệt ở đó phát ra thanh của cá muối: " muốn."

      Tư Mã Tiêu bỗng bật cười, ném đóa hồng liên trong tay cho nàng: "Cho ngươi đấy."

      Mặc dù là bảo bối, nhưng cmn ta có dùng được quái đâu! Liêu Đình Nhạn đỡ lấy đóa hoa, thầm ca thán. Cái thằng sếp ngu xuẩn này, cho nàng cái rương, lại thèm cho chìa khoá, đây chẳng phải là giỡn mặt với nàng à.

      Tư Mã Tiêu chống cằm, đột nhiên hỏi nàng: "Có phải ngươi thầm chửi ta ?"

      Liêu Đình Nhạn: "Đúng thế đó."

      Á á a a BUFF giết ta!

      Tư Mã Tiêu cho nàng chưởng, biết cái công tắc nào của y bỗng lệch pha, ngồi cạnh nàng bắt đầu cười rộ lên.

      Đêm nay sếp bỗng thân thiện quá chừng, Liêu Đình Nhạn sợ, núp trong cái chăn bí mật quan sát, nơm nớp lo sợ hỏi: "Ngài... Sao vậy?"

      Tư Mã Tiêu: "Có phải thấy hôm nay ta dễ tính lắm ? Ngươi nghĩ vì sao ta bỗng dễ dãi thế?"

      Liêu Đình Nhạn phát BUFF biến mất, nàng cẩn thận suy nghĩ lát, thử thăm dò hỏi: "Bởi vì ta sắp chết?" Trừ cái đó ra, nàng chẳng còn nghĩ ra ý nào khác.

      Tư Mã Tiêu cười quái dị: "Ngươi đoán đúng rồi, thông minh đấy."

      Liêu Đình Nhạn: "..." À há.

      Tư Mã Tiêu bỗng vung tay lên. Trong tiếng gió vun vút, giữa hư bỗng có người kêu lên, chỉ là người, nghe giọng hình như là có vài ba kẻ.

      Liêu Đình Nhạn nhìn thấy mấy thân ảnh thướt tha xuất , rơi vào góc điện. Liêu Đình Nhạn cũng có chút ấn tượng với mấy nàng, hình như đều thuộc nữa đoàn trăm người cả. Mấy vị tỷ muội này trâu bò đến thế cơ à, lúc nàng còn run sợ dưới cái bóng của tổ tông, mấy nàng thầm xuất chiêu.

      Tuy rằng hình như ở trong thế bị động, Tư Mã Tiêu vẫn ngồi im cái giường của Liêu Đình, chỉ hơi phẩy tay thôi, mấy người kia đều phải chật vật lùi về sau, mắt ai cũng lóe ra vẻ sợ sệt và kinh ngạc.

      "Sao lại thế này, chẳng phải giờ là lúc y suy yếu nhất sao!" nương trẻ tuổi thốt lên.

      "Đừng lùi lại, lên !" Em dẫn đầu thấy chết sờn phi đến. Ba người sau lưng nàng nhìn nhau, cũng xốc lại tình thần, rút linh kiếm ra.

      Theo Liêu Đình Nhạn thấy, tình hình cũng căng thẳng mấy. Bởi vì vị tổ tông ngồi cạnh nào còn thả hồn nơi khác, còn hơi chán chưởng kéo cái chăn của nàng ra lau tay. Liêu Đình Nhạn chỉ chớp mắt cái, mấy em khí thế bừng bừng kia bay vào mấy cây cột, hộc máu.

      Liêu Đình Nhạn im lặng phủ cánh hoa tay lên mắt.

      Nàng nghe thấyTư Mã Tiêu : "Ta ở đây bị nhốt năm trăm năm, tu vi bị áp chế, ngày ngày chịu tra tấn. Giờ là đêm trăng non đầu tiên, chính là thời điểm ta yếu nhất, muốn ra tay, qua đêm nay, còn cơ hội nào nữa."

      Lần đầu tiên thấy kẻ lại tự khoe nhược điểm của mình ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy vị tổ tông này đầu óc bị chập mặc , hoặc là y phách lối đến độ thiếu giết thiếu đánh. Trong lúc nàng thầm phun tào, bỗng nhiên nàng cảm thấy sát khí mãnh liệt ào tới, ép người thở nổi.

      "Sư thúc, đắc tội." nữ tử áo trắng xuất trong hư , nàng cung kính thi lễ với Tư Mã Tiêu.

      Liêu Đình Nhạn từng gặp nữ tử này, đây cũng là vị trong nữ đoàn trăm người. Nàng nhớ là nữ tử này nổi bật lắm, lúc mới vào vai vế cũng cao. Thế nhưng giờ nàng lại nghe thấy người ta gọi sư tổ là sư thúc, cũng hiểu được vai vế của vị tỷ tỷ áo trắng này phải dạng thường, lại còn cùng thế hệ với cả chưởng môn. Những người cùng thế hệ với chưởng môn, tu vi cũng phải từ Hợp thể trở lên, mấy người tài ba trâu bò thế này mà lại phải cải trang thành đệ tử trà trộn vào đây?

      Hình như mục tiêu vẫn là để giết Tư Mã Tiêu, tình hình của tập đoàn này đúng là phức tạp.

      "Mặc dù sư thúc là mệnh mạch của Canh Thần Tiên phủ, nhưng sư thúc giết sư phụ ta, thù này ta thể báo. Chờ đến lúc giết được sư thúc rồi, ta nhận tội với chưởng môn." Vị đại lão xong, sát chiêu cũng lập tức triển khai.

      Chẳng phải ở đây vận được linh lực à, sao mà mấy người vẫn chiến máu thế! Vì Liêu Đình Nhạn ngồi gần Tư Mã Tiêu quá nên cũng bị ảnh hưởng, vô tội lăn vào chiến trường, nội tâm đầy đmm chạy qua.

      Tư Mã Tiêu vung tay áo, cuồng phong nổi lên, cuốn nát ngàn vạn lợi kiếm lao tới, còn bắn vô số mảnh vỡ ra xung quanh.

      Vị tỷ tỷ kia dù thành công, nhưng ánh mắt lại sáng bừng lên, vui vẻ : "Quả nhiên tu vi của ngươi tổn hao nhiều!"

      Chiêu thức phất càng rào rạt hơn, thế nhưng Tư Mã Tiêu chỉ ngồi chỗ đó cản nàng lại, vẫn giữ nguyên biểu cảm cười như mặt, lại thêm chút u ám chán chường. Liêu Đình Nhạn yên tĩnh như gà, ngay cả thở thôi cũng dám.

      "Phụt —— "

      Nữ tử áo trắng bay ra ngoài, khả năng là bị trọng thương, đứng dậy nổi. Với tu vi của mấy nàng bây giờ, hô phong hoán vũ, di sơn đảo hải là chuyện bình thường, Nhưng mà ở đây, chỗ này là đặc biệt, nàng bị quản chế rất nhiều. So với nàng, Tư Mã Tiêu còn bị quản chế nhiều hơn, nhưng dù có thế nàng vẫn thể đến gần y được. Nữ tử áo trắng phẫn hận hộc máu, cam lòng.

      "Ngươi... ra người hề nguyên khí đại thương, cũng ảnh hưởng bởi trăng non. Ngươi là cố ý, cố ý dụ chúng ta đến nơi đây.” Nữ tử áo trắng khàn giọng : "Ta còn tưởng rằng, ngươi có phát chúng ta. Giờ xem ra, ngươi sớm biết, ngươi cố ý. Đáng thương ta, phải làm trâu làm ngựa."

      "Ngươi sai rồi, quả ta nguyên khí đại thương, hôm nay là ngày ta yếu nhất. Nếu muốn giết ta, đây đúng là cơ hội ngàn năm có , chỉ là..." Tư Mã Tiêu cười: "Dù cho ta có yếu đến thế này, đối với ta các ngươi vẫn quá yếu."

      Liêu Đình Nhạn: Tổ tông à, sếp ơi, lúc ngài lời thoại ngầu lòi này khóe miệng chảy máu đấy ạ.
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12342 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Haha, buồn cười dã man mấy cái suy nghĩ k dám của bạn nữ chính
      Quy Linh Cao thích bài này.

    3. inbeibe

      inbeibe New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      7
      Chuyện hay quá editor ơi. Ủng hộ ra chương mới nhiệt tình hiu hiu. Cả lão tổ tông cả nữ chính đều dễ thương quáaa. Chỉ sợ về sau phức tạp huhu
      Quy Linh Cao thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ơn giời, edit đây rồi. Hãy lấp hố đầy cho chúng tôi nữa edit ơi
      Quy Linh Cao thích bài này.

    5. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      @Mengotinh_Ranluoi Haiz dạo này bận quá, cố làm được chừng nào hay chừng ấy thui :-(((
      levuong, Biaaaaaa57Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :