1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halinn

      Halinn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Cẩu lương này mình chấp nhận ăn :yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 73. Bạo quân

      Tư Mã Tiêu tỉnh lại, phát mình ngủ xe ngựa. rất ít khi có thể ngủ an ổn, càng đừng xe ngựa. Hơn nữa hồi tưởng lại trước khi ngủ, phát ký ức thế nhưng có chút mơ hồ, phảng phất là chuyện với Liêu Đình Nhạn, liền cảm thấy buồn ngủ —— nữ nhân này có vẻ thích hợp, lập tức nhận thấy điểm này.

      Nữ nhân thích hợp ôm cổ , dựa vào ngực , ngủ rất say sưa. Tư Mã Tiêu mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn quá ràng, theo bản năng ôm eo nàng, nhéo nhéo gáy nàng, làm xong mới thanh tỉnh lại, nhìn tay mình, biểu tình thần bí khó lường.

      Nữ nhân này đến tột cùng là thần thánh phương nào?

      Rốt cuộc Tư Mã Tiêu là điển hình của hoàng đế táo bạo “Bên giường mình cho phép người khác ngủ ngáy”, còn có vật còn sống nào có thể ở bên cạnh yên ổn ngủ. Bình thường mà , bên cạnh có người, cũng tuyệt ngủ được.

      “Tỉnh tỉnh.” Tư Mã Tiêu lay động nữ nhân vừa ngủ liền dậy nổi trong lòng ngực.

      Liêu Đình Nhạn tâm thần thả lỏng, ngủ được vừa lúc, cảm giác được tần suất lay động đánh thức quen thuộc này, đương nhiên liền phản xạ có điều kiện —— đây là Tư Mã Tiêu lại nháo nàng.

      Vì thế phản xạ có điều kiện tiếp theo của nàng là ôm chặt cổ Tư Mã Tiêu, chôn mặt vào cổ người ta, hàm hồ hai tiếng: “Ừ ừ, nháo.”

      Căn bản là mở mắt ra.

      Tư Mã Tiêu cảm giác mũi và môi nàng đều ghé vào bên cạnh cổ mình, hô hấp rào rạt quét vào cổ, cả người đều thích hợp. Là cái loại này, lý trí nhận thấy đúng, nhưng phản ứng kịp, tâm cảnh giác cùng dự cảm với nguy hiểm cũng sử dụng ra.

      Liêu Đình Nhạn có khuôn mặt thường xuất ở trong mộng của , hay là bởi vì như vậy, có thể chịu đựng nàng đến tận đây? Tư Mã Tiêu hiểu lắm, nhíu mày suy nghĩ sâu xa nửa ngày. Sau khi lấy lại tinh thần, phát mình còn ôm người vào trong ngực buông ra, tay còn phảng phất tự có ý thức vuốt bụng người ta.

      Bệ hạ đầy mặt suy tư, thầm nghĩ, còn sờ khá tốt.

      chà xát ngón tay nghĩ, cũng thôi, đặt ở bên mình quan sát phen, nếu có gì đúng, sớm hay muộn lộ ra dấu vết. Nữ tử này thân cận lấy lòng mình, nếu như vậy, hồi cung rồi cho nàng phân vị cao chút là được.

      nghĩ, xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, dương quang sáng lạn lọt vào trong xe, chiếu vào mặt Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn: “…… Nóng.”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      bấm tay gõ gõ vách xe, xe ngựa lập tức chậm lại, có nội thị kéo cửa sa và mành cẩm, quỳ gối trước cửa xe : “Bệ hạ ——”

      liếc mắt cái nhìn thấy Tư Mã Tiêu ôm Liêu Đình Nhạn, mặt lộ ra ngạc nhiên, lại thấy sắc mặt Tư Mã Tiêu chợt trầm xuống, nhanh chóng sợ hãi cúi đầu.

      Tư Mã Tiêu: “Lấy băng tới đây.”

      Vì chuẩn bị thời khắc thỏa mãn các loại nhu cầu của bệ hạ, đoàn xe mang theo lượng lớn vật phẩm hưởng thụ xa xỉ, nội thị theo tiếng xuống, thực nhanh lệnh cho người bưng đồ đựng đá tỏa ra hàn khí lên sắp đặt.

      Liêu Đình Nhạn kỳ kêu xong tiếng nóng liền tỉnh lại, nàng ngủ mơ hồ phòng bị, thiếu chút nữa chuẩn bị trực tiếp dùng thuật pháp hạ nhiệt độ, nguy hiểm, nhớ tới tại là tình huống thế nào, mới ngày đầu tiên gặp mặt đế vương phàm nhân Tư Mã Tiêu, làm trận lớn như vậy, cũng đừng dọa đến .

      Vạn nhất bị ngộ nhận là quái làm sao bây giờ, ví dụ như hồ ly tinh ý đồ họa loạn triều cương gì đó, nàng quá muốn chạy theo kịch bản này.

      Vẫn là ở bên quá thả lỏng, thể như vậy, phải chú ý chút.

      Tư Mã Tiêu: “Tỉnh dậy, chân bị nàng đè tê rần.”

      Liêu Đình Nhạn chậm rì rì ngồi bên, nhìn chân , thân thể phàm nhân quá yếu ớt. Nàng vừa hoảng hốt, trước mắt bỗng nhiên phù quang lược ảnh xuất đoạn ngắn nào đó.

      Tư Mã Tiêu mặc trường bào màu đen ngồi ở lưng cự xà, cúi đầu nhìn nàng ngồi ở trong lòng ngực, tựa hồ có chút ghét bỏ : “Ngươi có chút tu vi như vậy, quá yếu, chẳng phải là ta thoáng dùng sức ngươi liền mất mạng.”

      Đảo mắt lại vẫn là Tư Mã Tiêu này, chút do dự đâm thủng bàn tay mình, đút máu cho nàng.

      Nàng cũng từng là người yếu ớt như thế này, là biến nàng thành như bây giờ.

      ……

      Trong xe ngựa bệ hạ mười sáu tuổi chú ý đến biểu tình của Liêu Đình Nhạn, cho người mở đồ đựng đá, lấy ra trái cây để bên trong, ý bảo Liêu Đình Nhạn ăn.

      “Ăn .”

      dựa vào kia gõ gõ đầu gối mình, bỗng nhiên nghĩ, vì sao tự nhiên như vậy ta muốn cho nàng ăn?

      Liêu Đình Nhạn chớp chớp mắt, ôm quả đào to phát ra hàn khí, tiến đến bên cạnh Tư Mã Tiêu, làm bộ bóp cái chân chết lặng cho , kỳ chụp cho vào đạo linh lực, làm thân thể có thể huyết mạch thẳng đường.

      muốn cho nội thị tới đấm chân, trong lỗ mũi bệ hạ hừ hừ hai tiếng, lại như đại gia sát gần trở về, cảm thấy mỹ nhân này vẫn thực ái mộ mình, nào nhào vào trong ngực, nào liếc mắt đưa tình, còn chủ động đấm chân cho .

      Bệ hạ có chút bành trướng.

      Liêu Đình Nhạn chỉ gõ ba cái, thu tay lại ăn đào. thế nào, quả nhiên là từ giàu về nghèo khó, ăn quá nhiều linh quả linh thực Tu Tiên giới, cái tư vị này đủ rồi.

      Tư Mã Tiêu: “…… Nàng biết lấy lòng người?” Chỉ gõ ba cái là có ý tứ gì?

      Liêu Đình Nhạn: “……chân bệ hạ còn mỏi?” phải chân tê rần sao, nàng dùng linh lực, đập ba lần vậy là đủ rồi.

      Tư Mã Tiêu: “……” Xác tê rần nữa, nhưng mà nàng lấy lòng nhiều hơn sao?

      dùng ánh mắt uy nghiêm mà có cảm giác áp bách chăm chú nhìn Liêu Đình Nhạn. chung, lộ ra thần sắc như vậy, dù là những đại thần hay là cung nhân nội thị hoặc là mỹ nhân hậu cung, tất cả đều sợ đến được.

      Liêu Đình Nhạn: phải, ngươi hai phải nhìn ta như vậy sao? Ngươi là Tư Mã làm nũng sao?

      Thôi, nàng nghĩ, mới mười sáu tuổi, kỳ phản nghịch cũng chưa qua, thỏa mãn chút thế nào. Cỏ già so đo trâu non, bóp chân bóp chân.

      Tuy rằng mục đích đạt được, nhưng là bệ hạ biết vì sao cảm thấy Liêu Đình Nhạn giống như nghĩ quá giống mình, có loại cảm giác này, thậm chí cảm thấy mình nghe được Liêu Đình Nhạn ở trong lòng thương gọi là tiểu bệ hạ.

      Tư Mã Tiêu: “……” Ảo giác .

      nhìn con sông ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện, lại gõ gõ vách xe.

      “Bệ hạ.” người cưỡi ngựa ngoài xe ghé sát vào thấp giọng .

      Tư Mã Tiêu : “Ngụy Hiển Du thế nào?”

      Người hầu : “Ngụy quận thủ quay lại.”

      Tư Mã Tiêu xoa xoa giữa trán mình. Quên xử lý Ngụy Hiển Du, đến Lật Dương đương nhiên phải tùy tiện, Ngụy Hiển Du người này lúc trước cùng với Nam Yển hầu câu kết làm bậy, ngầm làm ít động tác , vốn dĩ chuẩn bị lúc này tới thuận tiện giải quyết Ngụy Hiển Du. Chỉ là…… nhìn Liêu Đình Nhạn bên cạnh, là xảy ra chút chuyện, trong nhất thời thế nhưng quên mất việc này.

      do dự lát giữa hai lựa chọn “Tạm thời buông tha Ngụy Hiển Du” và “Thừa dịp còn chưa xa trực tiếp gọi người trở về xử lý Ngụy Hiển Du”, là chọn cái sau.

      Tới tới, khẳng định thể buông tha ta. lập tức phái mấy người quay trở về, giải quyết chuyện này.

      Mấy người đó vài ngày sau đuổi kịp đội ngũ, mang về kết quả làm Tư Mã Tiêu vừa lòng.

      Thuộc hạ đám nội thị nghe lời dùng tốt, đối với trung thành và tận tâm, tề danh cùng những mỹ nhân rắn rết trong hậu cung . Ở trong mắt chư vị đại thần, đều phải cái thứ tốt gì. Mỹ nhân rắn rết hủy gia, nội thị tàn nhẫn đoạt mệnh, nội ngoại, giết chóc hay ngột ngạt đều ngang hàng.

      Mấy năm nay, phàm là người làm Tư Mã Tiêu thoải mái, đều rơi vào kết cục đáng sợ.

      Nếu phải bởi vì đều bị Tư Mã Tiêu chỉnh cho sợ hãi, tùy ý ra cung dạo như vậy, vừa hai tháng, trong triều còn phải sớm nháo lật trời, sao còn an tĩnh như gà được.

      Cũng mất công để ý tới vụ trong triều, cơ bản đều là mấy vị lão thần thay thế, mấy vị lão thần từng người đại biểu cho các thế lực bất đồng, ở trong triều có thể dựng đài tuồng, Tư Mã Tiêu vốn nên là vai chính quân vương, cuối cùng ngược lại trở thành quần chúng.

      quần chúng làm người ta sợ hãi lại chán ghét.

      Đoàn xe nghi thức của Tư Mã Tiêu mới vừa tiến vào vương đô Yến Thành, liền có ít người chờ ở cửa thành chạy như bay trở về thông báo khắp nơi, Tư Mã Tiêu trở lại, tỏ vẻ ngày lành của mọi người lại phải kết thúc.

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy rất mới mẻ, nàng và Tư Mã Tiêu ở bên nhau cũng có đoạn thời gian rất dài. Lúc ấy tuy rằng rất lợi hại, tất cả mọi người sợ hãi , nhưng cơ bản muốn làm tư thế bộ tịch gì thực khoa trương. ra ngoài càng thích mang theo nàng và hắc xà cùng , bị người khác quấy rầy cao hứng, nhưng tại có tư thế tiền hô hậu ủng thế này, là “Hoàng đế” thực.

      Đoàn xe đường dọc theo phố chính rộng lớn, nối thẳng tới cửa cung, bên đường có trọng binh canh gác, ngăn cách những người khác tiếp cận.

      Vương cung Yến Thành là khu cung điện rộng lớn, đều giống những kiến trúc Tu Tiên giới và Ma Vực mà Liêu Đình Nhạn từng gặp, tòa cung điện này đại khái có chút lịch sử, kiến trúc đại khí, gạch tường màu xanh lá có hơi thở chất phác dày nặng, có lẽ chính là dấu vết thời gian độc thuộc về phàm nhân, quá giống những thứ vĩnh viễn duy trì mới tinh, hoa mỹ của Tu Tiên giới.

      Nàng làm “Nhân sĩ tu tiên” rất nhiều năm, cơ hồ sắp quên chính mình cũng từng là người thường.

      Tư Mã Tiêu thấy nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình có chút đơn xuất thần, trong lòng liền rất cao hứng. Hay là nàng muốn vào cung? đến lúc này, mới ý thức được sau này có cuộc sống thế nào? Nàng có biểu tình này là ý tứ gì?

      Tư Mã Tiêu vừa cao hứng, liền quyết định nhấc phân vị lúc trước quyết định cho Liêu Đình Nhạn lên cao hơn chút.

      Như vậy nàng hẳn là cao hứng.

      Nếu như thế này còn cao hứng, vậy quá mức cậy sủng mà kiêu, luôn chịu đựng nữa.

      Hoàn toàn phát bệ hạ não bổ thứ gì, Liêu Đình Nhạn bị đưa tới thần điện Tư Mã Tiêu cư trú, tắm rửa thay quần áo, xử lý xong tham gia tiệc tối.

      Tư Mã Tiêu mỗi lần ở bên ngoài du đãng trở về đều phải mở yến hội, cùng nhóm thần tử cửu biệt tăng tiến chút cảm tình —— lấy phương thức đưa mỹ nhân cho mọi người.

      Nhóm hậu cung của ngồi ở nội điện cách xa nhau tấm chắn, có thể nhìn thấy đám bóng người thướt tha mờ mờ ảo ảo, còn lại ngoại điện là các đại thần, đám biểu tình trầm trọng giống như tham gia tang yến.

      Tư Mã Tiêu mang theo Liêu Đình Nhạn trình diện cuối cùng. Liêu Đình Nhạn cảm giác mình ở bên Tư Mã Tiêu, tất cả mọi người đều nhìn mình, so với nhìn Tư Mã Tiêu còn nhiều hơn.

      Tư Mã Tiêu ngồi ở chủ vị, cũng để Liêu Đình Nhạn nội điện ngồi, trực tiếp cho nàng ngồi ở bên cạnh mình, cử động này lại khiến cho mảnh ồ lên. Liêu Đình Nhạn dỏng tai nghe được đám mỹ nhân nội điện kia nháy mắt đều xôn xao.

      “Khai yến.”

      Thanh Tư Mã Tiêu vừa ra, liền có người hầu nối liền dứt đưa lên đồ ăn và rượu nóng, dọn điểm tâm ban đầu, vũ cơ nhanh nhẹn cũng vặn vòng eo, từ ngoài điện phiêu nhiên lướt tới, chớp mắt chính là ca vũ thăng bình.

      Liêu Đình Nhạn nhìn bàn ăn trước mặt có vẻ rất ngon miệng mà chuẩn bị bắt đầu ăn, nàng lại tự mình ăn miếng, nghe thấy nội thị dâng rượu bên cạnh phát ra tiếng hút khí, tức khắc nghĩ đến giờ thể so với lúc trước, khỏi cứng đờ đôi đũa.

      Tư Mã Tiêu ngữ khí tùy ý với Liêu Đình Nhạn: “Muốn ăn cái gì ăn.”

      Quay đầu lại giọng mang vui với nội thị kia: “Cút xuống .”

      Nội thị nhanh chóng xoa mồ hôi lạnh trán xuống. Tính cách bệ hạ so với trước đây hình như tốt hơn ít, là nhặt về cái mạng.

      Liêu Đình Nhạn ăn lát thử thức ăn tươi, thấy Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn mình ăn, cũng động đũa, nhịn được hỏi: “Bệ hạ ăn?”

      Trong khoảng thời gian này ở đường cũng thế, rất ít ăn cái gì, trước kia chính là như vậy, cái gì cũng thích ăn, nhưng tại là phàm nhân, nếu ăn gì, sống thế nào? Khó trách biến thân thể thành như vậy, người này tật xấu cũng quá nhiều.

      Liêu Đình Nhạn trong lòng tính toán khi nào mở bếp riêng bổ dưỡng cho chút, tùy tay múc thịt viên cho , “Bệ hạ, cái này ăn ngon, người nếm thử sao.”

      Vừa lúc nội thị tới đưa rượu thấy thế, sợ tới mức khay trong tay đều bị rớt.

      Liêu Đình Nhạn: phải, các ngươi làm gì lúc kinh lúc rống như vậy?

      Tư Mã Tiêu phiền chán mà nhìn thịt viên trong chén, vẫy vẫy tay cho nội thị sợ tới mức quỳ gối bên cút , vừa đáp: “ ăn.”

      Gen kén ăn này chẳng lẽ là viết ở thần hồn sao?

      Liêu Đình Nhạn bất đắc dĩ, gắp về tự mình ăn.

      Có lẽ là bởi vì đêm nay bệ hạ quá vô hại, các đại thần chờ được làm trò, sôi nổi thả lỏng hơn, hưởng thụ ca vũ thịnh yến, rượu quá ba tuần, ít người say. Theo thói quen, nhóm thần tử bước ra khỏi hàng nâng cốc chúc mừng.

      Sau đó là phân đoạn ban thưởng.

      Tư Mã Tiêu theo thường lệ thưởng xuống hai mỹ nhân.

      vị đại thần họ Triệu, mấy năm nay nổi bật nhất, xem như dòng chính của Tư Mã Tiêu, rất được Tư Mã Tiêu trọng dụng —— coi trọng đủ vô sỉ, đủ tâm tàn nhẫn, mới hai mươi mấy tuổi thăng làm thiếu phủ thứ nhất trong cửu khanh. Vị này vốn thả bay vài tháng, lại uống ít rượu, có chút bốc đồng, lúc này vì tỏ vẻ thân cận, liền dùng ngữ khí nửa đùa : “Bệ hạ mới được mỹ nhân, hạ thần nhìn nhưng ra rất thích, biết có thể bỏ được thứ thích.”

      Giữa sân đột ngột an tĩnh lại.

      Tư Mã Tiêu gì, chuyển ánh mắt hướng về phía Triệu thiếu phủ, mặt tia biểu tình cũng có.

      Trong điện ca vũ thanh nhạc ngừng lại, ồn ào nâng cốc chúc mừng cũng còn thanh , mọi người đều nhận thấy cái gì, tự phát an tĩnh lại, vì thế chỉ còn lại có mảnh tĩnh mịch áp lực.

      “Ngươi muốn Quý Phi của ?” Tư Mã Tiêu nhô người ra, giọng hỏi.

      Thanh này khinh phiêu phiêu, lại giống như tiếng sấm, làm tất cả mọi người trận hãi hùng khiếp vía.

      Quý Phi? Vị bệ hạ này, toàn bộ mỹ nhân hậu cung đều có phân vị, chỉ có giai thấp nhất là mỹ nhân. Hoàng Hậu, nhất phẩm tam phu nhân, cửu tần, các danh hiệu này đều còn chưa đặt, chưa bao giờ thấy cho mỹ nhân nào phân vị, giờ lại vô thanh vô tức, bỗng nhiên mang ra Quý Phi?

      nữ tử lai lịch , đột nhiên thành Quý Phi?

      Nếu Tư Mã Tiêu bị sắc đẹp mê hoặc, tất cả mọi người tin, nhưng tại, bọn họ lại quá khẳng định.

      Triệu thiếu phủ rốt cuộc có chút tỉnh rượu, ngạc nhiên nhìn mặt Tư Mã Tiêu trầm, run run rẩy rẩy quỳ xuống, lắp băp: “Thần, hạ thần uống nhiều quá, nhất thời, nhất thời hồ đồ……”

      Tư Mã Tiêu khinh phiêu phiêu gõ gõ bàn, “Rút đầu lưỡi của , treo cổ ở cửa cung.”

      Lúc trước vẫn luôn có bóng dáng nội thị đứng ở xung quanh, bốn người bước ra khỏi hàng, hung thần ác sát nhào lên, ở trước mặt mọi người, hai người đè tay chân, người bẻ miệng, người rút đầu lưỡi.

      “Ách a —— oẹ ——”

      Liêu Đình Nhạn còn giơ đũa, nhìn hai người kéo khối thân thể run rẩy càng càng xa, trong điện vết màu đỏ kéo dài, ai rửa sạch, cả điện mảnh yên tĩnh.

      Tư Mã Tiêu lúc này lại nhìn Liêu Đình Nhạn, khẽ cười lên, gương mặt thiếu niên nhìn ra chút nào trầm lệ khí vừa rồi, ngữ khí hòa hoãn : “Sao tiếp tục ăn? Tới nếm thử món lưỡi bò này.” Giống như giết người xong, rốt cuộc sảng khoái hơn, đối diện đồ ăn trước mặt cũng có hứng thú.

      Liêu Đình Nhạn: “……”
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran26 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tiểu bệ hạ là người trần vẫn đủ biến thái nhỡ
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 74. Sứ mệnh của ma tướng

      Liêu Đình Nhạn, Quý Phi nửa đường này, cứ như vậy thể hiểu được, có thể khinh suất mà trở thành chủ hậu cung của Tư Mã Tiêu, xét thấy Tư Mã Tiêu còn có Hoàng Hậu, giờ nàng chính là cấp bậc tối cao.

      Tư Mã Tiêu có thể là có thích thiên nhiên đối với việc dẫn người thăng cấp, động bất động liền cho cú sốc.

      chỉ có nhảy lớp, Tư Mã Tiêu còn vung tay áo lên, để Liêu Đình Nhạn vào ở cung Tử Tuyền—— cung điện của Hoàng Hậu.

      Bệ hạ từ trước đến nay tùy hứng, ai cũng làm gì được, như vậy, cũng ai dám ra nửa chữ , máu trước điện còn chưa lau khô đâu.

      Liêu Đình Nhạn vào ở cung Tử Tuyền, nghĩ thầm, ở cùng Tư Mã Tiêu cũng tốt, buổi tối có thể triệu các thuộc hạ tới hỏi chút chuyện, thuận tiện bảo Hồng Loa dẫn người về Ma Vực xem tình huống.

      Tuy rằng cung Tử Tuyền chỉ có nàng chủ nhân như vậy, nhưng người bên trong ít, tới tới lui lui, đem cung điện lớn như vậy tô đậm ra khí náo nhiệt.

      Cung nhân nữ hầu phụ trách hầu hạ nàng có đống lớn, đếm sơ sơ ít nhất trăm người, hầu hạ chiếu cố bên người trong nội điện, phụ trách tóc, phụ trách châu báu trang sức, phụ trách quần áo, phụ trách huân hương, phụ trách giày…… Từ đầu đến chân, đến móng tay nhuộm màu cũng có chuyên gia phụ trách.

      Trừ cái đó ra còn có phụ trách nhà kho tài vụ, phụ trách quản nước trà, quản ẩm thực dùng bữa, quản mùa hè dùng băng, mùa đông dùng than, quản đình viện hoa cỏ, quản đèn dầu cửa sổ, quản quét rác trong điện …… trong vòng nửa ngày cũng toàn bộ đúng chỗ, phân công tinh tế, Liêu Đình Nhạn có chút nhớ .

      Cuộc sống của hoàng đế phàm nhân này, so với nhân sĩ tu tiên còn xa xỉ sa đọa đến thế nào? Đương nhiên tu tiên lúc ấy Tư Mã Tiêu thích quá nhiều người bên cạnh chuyển động chung quanh, khi đó cảm giác của quá nhạy bén, phàm là có người bên cạnh liền dễ bị ảnh hưởng, đặc biệt bực bội, hơn nữa lúc ấy rất nhiều việc có thể trực tiếp dùng thuật pháp hoàn thành với hiệu suất cao. Đem ra so sánh, hoàng đế phàm nhân này là quá khoa trương.

      Liêu Đình Nhạn cơ hồ bị đống người cùng nhau cung phụng như Bồ Tát thu thập xong, lại hoa đoàn cẩm thốc mà di dời đến cái giường to rộng, đốt huân hương, thả mành, nhóm nữ hầu lại có thứ tự lui ra.

      Liêu Đình Nhạn rũ chăn nằm xuống, ngủ đến nửa đêm, bị người ta đánh thức. Có thể tới gần còn làm tỉnh nàng, thế giới này chỉ , Tư Mã Tiêu.

      Ta như thế nào lại nửa đêm xuất ?

      Liêu Đình Nhạn nhìn cái hắc ảnh ở mép giường, thế nhưng chút cũng cảm thấy kỳ quái. cái tật xấu nửa đêm lui tới này, có lẽ giống như thích ăn cái gì, đều viết ở giả thiết từ lúc nhân vật mới bắt đầu.

      Nàng lại nhớ tới chút đoạn ngắn trước đây, là ở Canh Thần Tiên Phủ, Tam Thánh Sơn, nàng lần nửa đêm tỉnh lại, thấy sư tổ hắc y bồi hồi ở bụi hoa kỳ quái, còn tùy tay giết nương xinh đẹp. Hoa đó là Nhật Nguyệt U Đàm, trong đầu đột ngột toát ra ý niệm. Còn nương đó có cái thân phận gì nàng quá nhớ , hình như là đội viên nào dự thi chịu khổ bị đào thải.

      ở bên mấy năm nay, nàng hồi tưởng lại ít thứ, mấy ngày nay nhớ ra đặc biệt nhiều, tuy rằng đều là mảnh ký ức bình thường, nhưng đều làm nàng cảm thấy mới lạ lại cảm khái —— ta trước kia là đầu óc bị rút mới đương cùng loại tặc biến thái nhiều tật xấu này sao?

      Tư Mã Tiêu ngồi ở đầu giường nhìn nàng, đốt đèn cũng lời nào, nếu là người thường có thể bị dọa ra chuyện. Nhưng Liêu Đình Nhạn sợ hãi chỗ nào, nàng nhìn bệ hạ này quầng thâm mắt có điểm nặng, chủ động vươn tay với , “Bệ hạ, người muốn cùng ngủ sao?”

      Tư Mã Tiêu sớm phát người này sợ mình, nhưng nghe nàng như vậy, vẫn sững sờ, “ phải nàng rất sợ ra tay với nàng? Sao giờ lại thay đổi chủ ý?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” , ta là sợ chính mình ra tay với chàng.

      Liêu Đình Nhạn: “Muốn ngủ hay a? khuya rồi, chàng nghỉ ngơi a?” Người thường thức đêm chỉ có quầng thâm mắt, còn rụng tóc, thậm chí thận mệt. Nàng có chút xúc động mà sờ soạng phen đầu tóc mình giờ vẫn đen nhánh lượng lệ, vẫn là tu tiên tốt.

      Tư Mã Tiêu để ý tới lời nàng , tay chống ở bên gối, từ cao nhìn xuống mà nhìn chăm chú nàng: “Nàng là cái gì?”

      nhìn kỹ Liêu Đình Nhạn, gần, giống như muốn nhìn thấu nàng hoàn toàn.

      quá thân cận, hô hấp sát gần, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên rất muốn cười, ngửa đầu hôn cái ở . là đáng a.

      “Pi.”

      Tư Mã Tiêu: “……” chậm rãi ngồi thẳng thân thể.

      Sau lúc lâu, mới : “Nàng là vật? Mê hoặc quân vương? Mục đích của nàng là gì, khiến mất nước?”

      Liêu Đình Nhạn: Đây là cái gì với cái gì, chàng sao lại điên cuồng thêm diễn cho ta?

      Liêu Đình Nhạn: “…… Ta phải, ta có, chàng đừng bậy.”

      Tư Mã Tiêu: “Hay là dòng tinh quái, muốn mượn vận thế vương triều để tu luyện?”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Ta phải, có.”

      phải, gương mặt này của ta giống người xấu như vậy sao?

      Tư Mã Tiêu căn bản lắng nghe người ta , “Nàng dùng biện pháp gì tiến vào trong mộng của ?”

      Liêu Đình Nhạn: Gì? Trong mộng.

      Nàng ngồi dậy, “Chàng từng mơ thấy ta?”

      Tư Mã Tiêu nhíu mày: “ phải nàng dùng phương pháp gì làm ta mơ thấy?”

      Hắc, còn rất đúng lý hợp tình đâu, chính chàng nhớ thương ta, còn trách ta sao?

      Liêu Đình Nhạn nghiêm mặt : “ dám dấu diếm, bệ hạ, kỳ ta là tiên nữ hạ phàm từ trời, chúng ta có duyên định tam sinh, cho nên ta mới có thể đến tìm chàng tái tục tiền duyên.”

      Tư Mã Tiêu cười nhạo: “Nàng cho rằng là trẻ con ba tuổi, đến loại chuyện ma quỷ này cũng tin?”

      Liêu Đình Nhạn: “Chàng là tin chuyện tiên nữ hạ phàm, hay là tin duyên định tam sinh?”

      Tư Mã Tiêu chút do dự: “ tin tiên nữ hạ phàm.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Mẹ nó, ta có mỹ mạo này còn thể xưng là tiên nữ sao!

      Tư Mã Tiêu đứng lên, “Thôi, xem nàng nỗ lực dối đùa vui vẻ như vậy, tối nay liền làm khó nàng.” Bệ hạ tâm tình tồi, đứng lên hất tay áo rồi, hiển nhiên đặt lời nàng ở trong lòng.

      bá. Liêu Đình Nhạn bang cái ngã trở về giường.

      Ngày thứ hai, Liêu Đình Nhạn gặp được hậu cung của Tư Mã Tiêu, đám đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương chạy đến dưới mí mắt nàng, là muốn thỉnh an. mặt nhìn qua đều là mảnh thuận theo, nhưng trong mắt mọi người, ghen ghét, bài xích, tính kế, đủ loại ác ý đều sắp tràn ra.

      Nhìn các nàng, Liêu Đình Nhạn lại nghĩ tới đám Tam Thánh Sơn kia, bắt đầu chết, kết cục trừ nàng, nhóm mỹ nhân toàn diệt. Lịch sử luôn tương tự kinh người.

      Ở hậu cung Tư Mã Tiêu muốn bình an sống đến bây giờ, thực dễ dàng đâu, đây đều là người sống sót dựa vào nỗ lực và thực lực của chính mình.

      Quý Phi đứng đầu nhất phẩm tam phu nhân, các mỹ nhân đều gọi nàng là phu nhân.

      “Phu nhân quê nhà ở nơi nào?”

      “Phu nhân mới tới vương cung, nếu chê, cứ triệu chúng ta đến làm bạn giải buồn.”

      Tư Mã Tiêu tới, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn bị đám mỹ nhân vây quanh ở giữa, xem ra giống như đám hoa ăn thịt người vây quanh đóa tiểu bạch hoa run bần bật, tất cả mọi người đều có hảo ý với Liêu Đình Nhạn.

      “Quý Phi.”

      Liêu Đình Nhạn từng chữ chân phương là cảm giác trái ôm phải ấp, bỗng nhiên nghe ngữ khí nặng nề của Tư Mã Tiêu, bước tới đây, biểu tình mặt viết ràng chuẩn bị phát giận. Đây thực bình thường, năm 365 ngày, có 364 ngày đều phát giận.

      “Quý Phi thích hoa gì?” Tư Mã Tiêu đầu tiên là hỏi như vậy.

      Vì sao hỏi cái này? Liêu Đình Nhạn thể hiểu được, vẫn đáp: “Thược dược.” Đặc biệt là thược dược hồng nhạt, uyển chuyển nhàng trong sáng, phá lệ nhàng.

      Tư Mã Tiêu cười cười với nàng, tựa hồ cũng cảm thấy thược dược tồi.

      Sau đó chỉ hai mỹ nhân, trở mặt : “Vùi hai người này vào bụi hoa thược dược, vậy sang năm thược dược có thể nở càng đẹp.”

      Liêu Đình Nhạn: Tuy rằng hai vị này vừa rồi ác ý với ta có vẻ ràng, nhưng bệ hạ đây chủ động giúp ta thu phục mỹ nhân hậu cung có phải sai sót cái gì hay ? Ta nhớ xe ngựa hồi cung ngươi còn dáng vẻ chuẩn bị nhìn ta ăn mệt.

      Đuổi những mỹ nhân còn lại sợ tới mức mặt còn chút máu, Tư Mã Tiêu : “Nàng phải quái sao, chẳng lẽ phát được các nàng ấy trừng nàng? Bị mạo phạm cũng phản ứng, nếu các nàng ấy hại nàng, nàng phải làm thế nào? Mới vừa rồi hai người kia, giỏi dùng độc thảo, nàng ở gần như vậy, thế nhưng có nửa điểm phòng bị.”

      Trong mắt tràn ngập giận mà phát.

      Ma Vực đại lão Liêu Đình Nhạn:…… Xin hỏi, ngài cho ta gian phát huy sao? có.

      “Ta phải quái.” Nàng .

      Tư Mã Tiêu: “Thôi, này nọ với nàng.”

      lôi Liêu Đình Nhạn tới chỗ mình, “Nàng vẫn nên theo , đừng chạy loạn.”

      Liêu Đình Nhạn rốt cuộc phát , vị bệ hạ này bệnh rất nghiêm trọng.

      Nàng bị đưa tới tiền triều nơi các đại thần nghị , Tư Mã Tiêu mang nàng đến, sai người dọn chỗ ngồi và bàn cho nàng, đặt đồ ăn vặt, để nàng qua thời gian.

      Các đại thần trầm mặc lát, nhìn thấy Tư Mã Tiêu ngồi ở chủ vị chuyện, ý tưởng giống nhau là làm bộ thấy Liêu Đình Nhạn tồn tại, tiếp tục thảo luận chuyện lúc trước.

      Tư Mã Tiêu lúc trước ở chỗ này ngồi yên ổn, nghe bọn họ nháo lúc, bỗng nhiên đứng lên rồi, bọn họ còn tưởng rằng bệ hạ kiên nhẫn với bọn họ khắc khẩu, luôn, kết quả ai biết là đưa vị Quý Phi biết lai lịch tới.

      là hôn quân! Vốn còn tưởng rằng mê sắc đẹp, tại xem ra là chưa tới tuổi, nhìn cái bây giờ, đây phải vừa lộ ra manh mối!

      Các đại thần vô cùng đau đớn.

      Liêu Đình Nhạn nghe xong, phát bọn họ khắc khẩu việc tu sửa kênh đào, việc này tựa hồ nháo lâu, tại còn thể định ra.

      Trong triều bên muốn sửa, sửa kênh đào các loại tiện lợi, tạo phúc đời sau, còn có thể phân lưu Lan hà, tránh cho mỗi năm Lan hà gây tai hoạ hồng thủy. bên thể sửa, thể thêm gánh nặng cho bá tánh nữa, sửa kênh đào phải công trình đơn giản, khoảng cách lớn như vậy, biết phải mộ bao nhiêu dịch phu, đến lúc đó hao tài tốn của, chắc chắn chọc đến thiên nộ nhân oán. Còn có bên là cỏ đầu tường, đứng bên này trong chốc lát, đứng bên kia trong chốc lát.

      Tư Mã Tiêu nghe, câu cũng , tùy tiện cho bọn họ nháo.

      chỉ cuối cùng bẫng câu: “Nếu Đại Tư muốn sửa, vậy sửa .”

      Trung niên râu đẹp nghe vậy, lộ ra thần sắc tự đắc, chắp tay khen: “Bệ hạ thánh minh!”

      “Bệ hạ cân nhắc, bệ hạ thể a!” lão nhân có râu khác vừa rồi khẩu chiến quần hùng cơ hồ sắp khóc ra, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. giờ tình huống quốc nội xong, vương hầu các phương như hổ rình mồi, trong triều lại tiếng oán than dậy đất, dưới tình trạng như vậy, hẳn là duy trì ổn định mới đúng, nhưng bệ hạ…… Bệ hạ ràng ràng, lại nửa điểm thèm để ý.

      Lão nhân làm lão sư của Tư Mã Tiêu mấy năm, bởi vì coi như thức thời, bình an thăng quan, nhưng giờ là sầu lo cực kỳ, ở trong điện lão lệ tung hoành. có gì càng thống khổ hơn so với phụ tá đế vương ràng có năng lực làm minh quân lại hai phải làm hôn quân.

      Liêu Đình Nhạn ở bên bị khóc đến ăn vào.

      Ban đêm, nàng ngồi bên cửa sổ, phát tín hiệu, triệu hai ma tướng tới.

      “Ma chủ!” Hai ma tướng cùng kêu lên.

      Sau đó bọn họ thu được mệnh lệnh kỳ quái nhất đời này.

      Liêu Đình Nhạn: “Biết sửa kênh đào sao?”

      Ma tướng: “???”

      Nhân sĩ tu tiên, tu vi tới trình độ nhất định, di sơn đảo hải cũng phải việc khó. Liêu Đình Nhạn tự mình làm, giao việc này cho mấy ma tướng thủ hạ.

      đến hai ngày, tin tức truyền ra ồn ào huyên náo.

      —— Trời cao hiển linh! Trong đêm trống rỗng xuất cái kênh đào dài! Nối thẳng vương đô Yến Thành tới Khánh huyện bên cạnh!

      Kênh đào mới xuất liên thông Lan hà và Li giang, giải quyết vấn đề lũ lụt của Lan hà, lại thuận tiện thu phục vấn đề nguồn nước của bốn quận Bắc bộ, còn liên thông mấy quận huyện phồn hoa Nam bộ, làm ra thương đạo sông vừa nhanh vừa tiện.

      Trong triều toàn bộ đại thần đều thiếu chút nữa điên rồi, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy lão gia tử ba ngày trước khóc nước mũi phen nước mắt phen, thiếu chút nữa đương trường nhảy disco, nhiệt tình dào dạt thổi đống lớn cầu vồng thí, khen Tư Mã Tiêu bệ hạ này được trời cao chiếu cố.

      Ngày này, Liêu Đình Nhạn xem như kiến thức được cái gì gọi là trợn mắt dối, dù sao chính là nhắm mắt mà khen. Tất cả mọi người khen Tư Mã Tiêu. Trong đêm, tất cả mọi người đều quên là bạo quân.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      Vào ban đêm, đám ma tướng đào xong lạch ngòi tiến đến phục mệnh.

      “Ma chủ, bọn thuộc hạ tạo xong kênh đào!”

      Liêu Đình Nhạn vừa lòng khích lệ bọn họ: “ tồi.”

      Chưa hai câu, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên xông vào, tiếng bước chân ở ngoài mành.

      Liêu Đình Nhạn cả kinh, theo bản năng nàng cảm thấy Tư Mã Tiêu giờ là người thường, dễ đối phó, phòng bị thế nào, mắt thấy người sắp vào, Liêu Đình Nhạn theo bản năng tay vừa động, biến hai ma tướng thành hai con mèo.

      Nàng mấy năm nay học được thuật pháp thú vị thứ nhất —— biến mèo, biến chó, biến chuột, biến chim, đều được.

      Liêu Đình Nhạn động tay xong mới phản ứng lại, nhìn hai ma tướng mèo trước mặt mộng bức, thầm nghĩ, ta choáng váng sao, trực tiếp cho bọn họ dùng pháp lực thân phải được sao, dù sao Tư Mã Tiêu tại cũng nhìn ra.

      Tư Mã Tiêu đến, nhìn hai con mèo xấu xí kì kì quặc quặc: “Cái gì đây.”

      Liêu Đình Nhạn: “A…… Mèo hoang , ha ha.”

      Hai ma tướng xui xẻo: “……” Ma chủ, vì sao muốn tạo ra cảm giác phảng phất như ở trước mặt ma chủ đương vụng trộm a, chúng ta chính là vô tội.

      Tư Mã Tiêu gần lại Liêu Đình Nhạn, đè nàng ở giường, “Việc kênh đào hẳn là nàng làm, hử? Nàng còn mình phải quái?”

      Mắt thấy muốn phát triển thành cốt truyện thể miêu tả, hai ma tướng mèo co ở bên: “……” Chúng ta phải hay a? Lưu lại nơi này xem, bị giết mất?

      Liêu Đình Nhạn làm điệu bộ cho bọn họ —— chạy nhanh !
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran22 others thích bài này.

    5. Halinn

      Halinn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Khổ thân mấy vị ma tướng quá cơ.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :