1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 69. Đời này nàng thể quên được ta

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình giống như cùng đạo lữ tới thất niên chi dương.

      "Thất niên chi dương" - đôi lứa nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, nếu xa nhau vĩnh viễn, thể tái hợp.

      Tư Mã Tiêu gần đấy đối với nàng có chút lãnh đạm, lôi kéo nàng cùng nhau ngâm nước, cũng cùng nàng song tu. Dù mỗi đêm ngủ được, trong ánh mắt đều là tơ máu, cũng muốn cùng nàng song tu giảm bớt.

      Càng khoa trương chính là, nửa tháng trước bắt đầu nhốt mình trong điện, ai cũng gặp. Cái ‘ ai ’ này cũng bao gồm cả Liêu Đình Nhạn. Những năm gần đây, khi nào Liêu Đình Nhạn muốn gặp Tư Mã Tiêu đều có thể dù làm gì, nhưng lần này được, Tư Mã Tiêu đến nàng cũng cự tuyệt gặp.

      cảm thấy đây là vấn đề cảm tình?” Hồng Loa tu luyện công pháp đặc thù, thời gian mấy năm lớn lên ít, nhìn giống tiểu nương mười hai mười ba tuổi lên sơ trung —— đương nhiên ngữ khí thần thái chuyện vẫn là lão bánh quẩy bạo hoàng kia, “Nam nhân đều như vậy, quản nghĩ cái gì, ngủ phục là được, đạo lữ mà, có cái gì mà song tu thể giải quyết a.”

      Liêu Đình Nhạn: “Lời này có bản lĩnh trước mặt Tư Mã Tiêu.”

      Hồng Loa lập tức co rụt cổ, “ được được, chính thôi, ai còn dám gặp a, bị giết! Lão nhân gia càng ngày càng thích đốt người!”

      Mấy ngày hôm trước có ma tướng từ Ma Vực tới, giải mấy gian tế ý đồ xâm nhập cấm cung, chuẩn bị giao cho ma chủ. Kết quả những người đó vừa đến phía trước cung điện Tư Mã Tiêu bế quan bị thiêu cháy, ngọn lửa vô sắc, người bị thiêu cũng chưa kịp phản ứng lại, mới phía trước vài bước, huyết nhục người biến thành bụi vừa vừa rớt xuống, đến trước bậc thang, bị đốt đến còn dư lại chút đập lên mặt đất, nháy mắt biến thành vôi, trường hợp quỷ dị lại hung tàn.

      Có thể tới gần bậc thang kia chỉ có hắc xà và Liêu Đình Nhạn, nhưng hắc xà tới bậc thang cũng thể tiếp tục tiến lên, còn duy nhất Liêu Đình Nhạn là có thể tới cửa.

      Liêu Đình Nhạn ngồi nhánh cây của cái cây lớn, nhìn tòa cung điện Tư Mã Tiêu bế quan. Nàng nhàng nhăn mi, Hồng Loa cố ý đùa chọc cười cũng thể làm nàng nhoẻn miệng.

      Hồng Loa đánh giá nàng, vỗ vỗ bàn tay, “ bảo trì biểu tình này, tốt nhất là u buồn chút, ừ, nữ tử mang theo thanh sầu u buồn, sau đó có thể đứng trước cửa điện tạo hình, ta dám cam đoan, thực nhanh ma chủ từ trong cửa ra dỗ dành .”

      Liêu Đình Nhạn: “???” Cái thứ vớ vẩn gì?

      Hồng Loa: “ được, cái biểu tình này được, phải cái vừa rồi kia.”

      Liêu Đình Nhạn mắt trợn trắng, nằm xuống, “Thôi, muốn làm cái gì làm , tính cách đó, muốn làm cái gì người khác đều ngăn cản được, bạo quân nhất ý hành này, ta đành phải chờ làm xong rồi tự cho ta.”

      Hôm nay Nhạn Thành trời trong nắng ấm, màu xanh da trời sạch lại thuần túy, mây trắng xếp thành đoàn ở đỉnh núi xa, núi rừng màu xanh lục lúc trước là tảng lớn phấn hồng của Xích hoa, giờ màu xanh đặc biệt tươi mới.

      Đặc sản Xích quả của Ma Vực, bởi vì nàng thích ăn, mấy năm trước Tư Mã Tiêu lệnh cho người thụ dọn những cây Xích đó tới Nhạn Thành, bởi vì mọc tốt, còn mời người Cốc Vũ ổ đến hỗ trợ trồng cây, vì thế mấy năm nay mỗi mùa xuân, núi đều là mảng lớn màu phấn hồng, lại tới tháng bảy nóng bức nhất, Xích quả đầy núi có thể ăn.

      Nhạn Thành có rất nhiều ma tu, cũng có ít tiên tu, đều là mấy năm nay dọn tới, bởi vì Liêu Đình Nhạn thích ăn các loại đồ ăn, trong thành đặc sản lớn nhất chính là mỹ thực, mười mấy con phố chung quanh đều xếp các cửa hàng mỹ thực đặc sắc, đặc biệt là bên ngoài hành cung Liêu Đình Nhạn ở, con phố mỹ thực nổi tiếng nhất.

      Mấy năm trước, Tư Mã Tiêu còn thường bồi Liêu Đình Nhạn cùng lên đường ăn cái gì, Liêu Đình Nhạn ăn, ngồi ở bên cạnh nhìn. Ngẫu nhiên còn mang Hồng Loa hoặc là hắc xà Ti Ti, số lần mang hắc xà tương đối nhiều, bởi vì ở phương diện ăn này, như là thân sinh với Liêu Đình Nhạn.

      ùng ục ùng ục, lại chẹp chẹp chẹp.

      đường những lão bản đó sợ hãi lại kích động, sau đó quen thuộc rồi còn dám cùng Liêu Đình Nhạn đáp mấy câu, bọn họ phát ma chủ giết người như ma trong truyền thuyết, cũng tùy tiện giết bọn —— nếu bọn họ có thể làm ra đồ ăn Liêu Đình Nhạn thích, còn có thể được đến rất nhiều chỗ tốt, nếu mà đặc biệt vừa lòng, thậm chí rơi xuống vật phẩm hi hữu, đan dược thuật pháp linh khí cao cấp linh tinh.

      Khiến cho chỉ có ma tu, rất nhiều tiên tu chính đạo cũng theo đến mở cửa hàng, cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, bọn họ dọn cửa hàng đến nơi này, cho người đưa tới đầu bếp giỏi nhất. Liêu Đình Nhạn lại lần cảm thấy mình giống như BOSS có thể rơi xuống vật phẩm hi hữu, gọi các đạo nhân mã cùng nhau tới xoát.

      Trong khoảng thời gian Tư Mã Tiêu bế quan, số lần Liêu Đình Nhạn phố mỹ thực đều ít rất nhiều.

      Đại bộ phận thời gian nàng nằm thân cây sau hành cung. Câu đại thụ này phá lệ cao lớn, góc nhìn thực tồi, ở chỗ này nàng có thể thu hết toàn bộ hành cung vào tầm mắt, nhìn phía dưới từng khoảng phường thị đường phố, còn có những ngọn núi trồng đầy cây Xích .

      Cây đại thụ này gọi là thanh mộc trầm, phải cây bình thường, dưới ánh mặt trời nó tản mát ra loại hương khí nhàn nhạt, hương khí này có thể giải sầu thanh tâm, làm tâm tình thư hoãn thả lỏng.

      Lúc ấy các nàng mới vừa chuyển đến hành cung Nhạn Thành bao lâu, có đoạn thời gian có thể là song tu quá thường xuyên, Liêu Đình Nhạn bị ngọn lửa tư duy nóng rực của Tư Mã Tiêu ảnh hưởng, luôn cảm giác trong ngực rầu rĩ, cho nên Tư Mã Tiêu cho người tìm loại cây này. Từ đó về sau, mỗi khi trời trong có thái dương, Liêu Đình Nhạn đều thích nằm cây gỗ này, tìm cái nhánh cây có góc nhìn thực tốt làm ổ để ngủ.

      Hắc xà Ti Ti cũng thích quấn nhánh cây, gia hỏa này tuy rằng có thể biến thành thân người, nhưng mấy năm qua hề có ý tứ lớn lên, vẫn là bộ dáng đứa bé kia, lúc Tư Mã Tiêu thấy nó, nó càng thích dùng thân rắn, Liêu Đình Nhạn cũng mặc kệ.

      Nơi xa chân trời đàm chin cánh lớn bay tới, chúng nó bay thành hình chữ nhân, cánh trắng giống như mây, nhàng dừng ở Nhạn Thành. Đó là loại linh thú mà rất nhiều môn phái tu tiên thích thuần dưỡng, bình thường dùng để đưa hàng hóa này nọ, Liêu Đình Nhạn có thể nhận ra đó là chim được Cốc Vũ ổ thuần dưỡng, bởi vì chúng nó đều mang rau dưa trái cây cùng các loại thịt mới, là các sư huynh đệ đưa đến cho nàng.

      Cũng chỉ có hàng hóa Cốc Vũ ổ mới có thể trực tiếp bay vào thành, cần dừng ở ngoài thành rồi tiến vào từ cửa thành.

      Mấy năm nay, ít người Cốc Vũ ổ rốt cuộc cũng biết thân phận của nàng, đạo lữ của ma chủ Ma Vực. Ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều rất hài hòa, ai dám nháo ra chuyện, ít nhất bề ngoài ai dám, còn phát triển ra cái chợ trao đổi đặc sắc.

      ……

      Tư Mã Tiêu xây dựng cho nàng hoàn cảnh thoải mái, vô ưu vô lự. cần sầu lo ngoại vật nữa, nàng duy nhất cần lo âu để ý cũng chỉ còn lại Tư Mã Tiêu.

      Có đôi khi nàng cảm thấy người này cố ý, cái đồ tâm cơ này.

      Liêu Đình Nhạn ngủ ngày ở nhánh cây, buổi tối cũng xuống, nửa đêm nàng mơ mơ màng màng cảm giác được cái gì, như là có cây dây leo nhàng lôi kéo tim nàng, làm nàng từ trong lúc ngủ mơ tự nhiên tỉnh lại.

      Hình người nàng rất quen thuộc đứng cách đó xa, nhìn núi nơi xa, còn có mảnh hồ sóng nước lóng lánh. chắp tay sau lưng, tóc dài và vạt áo ngẫu nhiên phất qua lá cây hình bầu dục của cây thanh mộc trầm.

      là quỷ hút máu sao, tại sao luôn đột nhiên xông ra lúc nửa đêm. ’ Trong đầu Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên toát ra ý niệm này, nàng động đậy, đột ngột nhớ lại cảnh tượng, hình như cũng là nửa đêm, nàng bị người ta đánh thức trong lúc ngủ, nhìn thấy mép giường có ngọn đèn khắc hoa nhàng đong đưa, Tư Mã Tiêu ở mép giường nàng, nửa người chìm trong bóng đêm, nửa chìm trong ánh đèn ái muội mờ nhạt.

      “Xin thương xót, tổ tông, nửa đêm ngài đừng đánh thức ta được ? Người trở lại trực tiếp ngủ ? Ta để lại chỗ cho người.” Nàng thống khổ mà nằm liệt ra .

      được.”

      Nàng liền giơ khuôn mặt ngủ đủ cuốn chăn lăn đến bên sườn.

      ……

      Liêu Đình Nhạn sửng sốt, nhớ việc này phát sinh ở nơi nào …… Là đoạn kí ức trong trí nhớ nàng quên kia sao?

      Lúc này Tư Mã Tiêu đứng ở kia quay đầu lại nhìn cái, “Nửa tháng gặp ta mà thôi, nhận ra?”

      Liêu Đình Nhạn ngồi dậy xếp bằng, nhìn tới từ ngọn cây bên kia, giống con mèo đen lặng yên tiếng động trong đêm tối.

      “Chàng bế quan xong rồi?”

      Tư Mã Tiêu: “Chưa, ra nhìn nàng xem.”

      Liêu Đình Nhạn bắt lấy tay , tay ấm áp, tản ra nhiệt độ người bình thường. bình thường mới là bình thường.

      “Chàng cần ngâm nước sao?”

      .” Tư Mã Tiêu , nhéo cổ tay nàng, cái tay khác theo gương mặt nàng sờ đến sau tai, cuối cùng ngừng ở sau cổ, kéo nàng sát vào mình ít, “ cao hứng? Vì cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Chàng còn có mặt mũi hỏi vì cái gì.

      Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm giác chàng làm việc nguy hiểm.”

      Tư Mã Tiêu: “Cho nên nàng lo lắng ta, lo lắng vô cùng? Muốn cáu kỉnh với ta?”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Lời này nàng nên lời, tính tình cũng nháo nổi.

      Tư Mã Tiêu liền cười, lôi tay nàng nhảy xuống, hai người giống hai con cú tản bộ nóc nhà ở hành cung.

      Sáng sớm, Tư Mã Tiêu chuẩn bị trở về bế quan, kéo tay Liêu Đình Nhạn, hôn cái lên ngón tay đeo nhẫn, ngay sau đó buông nàng ra : “Cho người tìm linh thú lông trắng xinh đẹp cho nàng, hôm nay đưa đến Nhạn Thành, chờ lát nữa chính nàng chơi , chơi vui vẻ chút.”

      Vừa dứt lời, bóng người liền tiêu tán.

      Liêu Đình Nhạn đứng ở nóc nhà, sau lưng là bầu trời vừa lộ ra đường ánh sáng.

      “Ai muốn chơi lông trắng, cái đồ lông đen thối này.” Nàng lầm bầm lầu bầu, cảm thấy cuộc sống này thể chịu nổi.

      Nhạn Thành hôm nay lại thực náo nhiệt, ma tướng đưa tới con tuyết linh hồ dị thường quý hiếm, thứ này bởi vì ít nguyên nhân sắp diệt sạch, biết bọn họ tìm được con từ nơi nào, ma chủ riêng đưa tới cho đạo lữ chơi đùa giải buồn.

      Tuyết linh hồ to bằng bàn tay, có lông mềm mại lại màu trắng, đôi mắt đen ngập nước ướt dầm dề, lỗ tai to lại mềm, cùng cái đuôi to xoã tung như mây, còn có móng vuốt có đệm thịt phấn nộn.

      Tiểu khả ái lông nhung quả thực là thuốc hay, vuốt hồ ly làm thân tâm thoải mái, ngay cả hắc xà cũng trầm mê vuốt lông, thậm chí nguyện ý vì càng dễ vuốt cục lông này mà mỗi ngày bảo trì hình người nửa ngày.

      con tuyết linh hồ gầy yếu, theo Liêu Đình Nhạn ăn ăn uống uống nửa tháng, liền từ to bằng bàn tay béo thành quả bóng rổ, khuôn mặt nhòn nhọn đều tròn hơn ít. Bởi vì tiếng nó kêu ang ang ——, tên của nó là Ngang Ngang.

      Liêu Đình Nhạn bên cạnh có Hồng Loa, có hắc xà, tại lại thêm tuyết linh hồ Ngang Ngang, càng thêm náo nhiệt. Đều gà bay chó sủa, nhiệm vụ ‘ cẩu ’ này thuộc về hắc xà, tuyết linh hồ cũng chỉ có thể đảm đương làm ‘ gà ’ bay lên, hai vị này chỉ số thông minh tám lạng nửa cân, rất có chút hương vị kỳ phùng địch thủ, mỗi ngày ở bên Liêu Đình Nhạn trình diễn truy đuổi.

      Tư Mã Tiêu cách mười ngày nửa tháng từ trong cung điện ra, ra liền tới tìm Liêu Đình Nhạn, cơ hồ đều vào nửa đêm, mạnh mẽ đánh thức nàng xong, bồi nàng đêm, sau đó buổi sáng biến mất, Liêu Đình Nhạn sắp hoài nghi có phải tự giết chết mình rồi, giờ biến thành u linh linh tinh gì đó thể xuất vào ban ngày.

      “Sai người thuần dưỡng ít chim thú cho nàng, đợi vận chuyển đến, xem.” Trước khi biến mất như sương sớm, Tư Mã Tiêu lưu lại câu như vậy.

      Ban ngày này, Nhạn Thành bay tới rất nhiều chim trẳng, đây là đám chim chóc thân thể duyên dáng, đặc sắc lớn nhất là chúng có thể ngắn ngủi biến ảo thành hình người, khoác vũ y khiêu vũ bầu trời.

      Liêu Đình Nhạn:…… Đây phải đoàn ca vũ sao?

      Tư Mã Tiêu biết khi nào sai người làm đoàn ca vũ cho nàng, chỉ cần rung lục lạc, đàn huyễn điểu sống ở gần đó từ núi rừng bay lên, tới khiêu vũ ca hát cho nàng, dỗ nàng vui vẻ.

      Lần thứ ba xuất quan nhìn Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi nàng: “Dọn Cốc Vũ ổ đến phụ cận Nhạn Thành thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn túm miệng .

      Liêu Đình Nhạn: “Chàng cảm thấy ta đủ náo nhiệt sao?”

      Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, nắm ở trong tay, “Sống náo nhiệt tốt? phải nàng rất thích?”

      Liêu Đình Nhạn nhìn sau lúc lâu, duỗi tay ôm lấy eo , “Ta có thể tiến vào tư duy chàng xem cái sao?”

      Tư Mã Tiêu bế nàng lên, chống ót nàng gõ hai cái, “ được, bây giờ nàng tiến vào, thần hồn bị thiêu cháy.”

      Sao có thể, bọn họ hai người tiến vào tư duy lẫn nhau nhiều lần như vậy, dù thế nào nàng đều bị thiêu, trừ phi xú đại lão điên đến mức thiêu chính thần hồn , mới có thể liên lụy nàng cũng bị thiêu.

      …… phải đâu.

      Liêu Đình Nhạn nhào lên kéo ót Tư Mã Tiêu, giương nanh múa vuốt, “Để ta vào!”

      Tư Mã Tiêu tay chế trụ tay nàng, giữ chân nàng, thuận thế đè nặng đầu nàng vùi vào ngực mình. Liêu Đình Nhạn giãy giụa lúc lâu đứng dậy được, nằm liệt người , nghe tiếng cười chấn động ngực Tư Mã Tiêu, bất giác thấy bi ai.

      , cuộc sống này sống nổi nữa, Tư Mã đại lão biết xuất phát từ nguyên nhân gì tựa hồ tìm chết, nàng hoài nghi mình sắp biến thành quả phụ.

      Tư Mã Tiêu ra rất vui vẻ, cười lúc lâu cũng chưa ngừng.

      Thái độ này của , giống như phát sinh đại gì ghê gớm, Liêu Đình Nhạn có chút mê mang, biết đến tột cùng làm cái gì.

      Năm này vào lúc mùa đông lạnh nhất, Tư Mã Tiêu hoàn toàn xuất quan, ở bên người Liêu Đình Nhạn, tựa hồ có gì bất đồng với trước kia.

      lần tuyết lớn rơi ba ngày bốn đêm, Nhạn Thành đều biến thành màu trắng, có chút giống Đông thành màu trắng bên trong Ma Vực kia.

      Tư Mã Tiêu vào ban đêm lắc tỉnh Liêu Đình Nhạn.

      “Làm gì?” Liêu Đình Nhạn mơ hồ hỏi.

      Tư Mã Tiêu gật đầu, “Có thể.”

      Nhưng cái gì? Liêu Đình Nhạn thể hiểu được, quần áo bị cởi.

      Liêu Đình Nhạn: “???” Chờ , xin hỏi xe này vì sao dựng lên a?

      ……

      Tư Mã Tiêu ôm nàng vào cái hồ nước bích sắc, nơi này từng nở ra huyết ngưng hoa, dưỡng ngọn lửa, nhưng Liêu Đình Nhạn lâu thấy ngọn lửa đó, nàng vì sao phải ở chỗ này, muốn nghĩ, chỉ theo bản năng ôm cổ Tư Mã Tiêu, thử dán cái trán vào trán , nửa đường bị bàn tay Tư Mã Tiêu bưng kín.

      được.” Lòng bàn tay nóng cháy, đầu tiên là che cái trán của nàng, sau đó dời xuống, che khuất đôi mắt nàng. Liêu Đình Nhạn vừa hút khí vừa túm cánh tay , cảm giác môi bị lấp kín, chất lỏng ấm áp tràn vào. Như là nước gì thơm ngọt nồng đậm, thứ này tiến vào trong thân thể, cảm giác ấm áp liền nảy lên khắp người.

      Liêu Đình Nhạn trầm trầm phù phù, cảm giác tu vi mình đột nhiên cất cao tiết lại tiết, lấy tốc độ đột phá khiến nàng hoảng sợ.

      Liêu Đình Nhạn: “Chờ…… Chờ , chàng…… cho ta, uống, cái gì……”

      Tư Mã Tiêu chỉ cười ở bên tai nàng, chặt chẽ che lại đôi mắt nàng, cũng lời nào. Liêu Đình Nhạn có chút nổi giận, thầm nghĩ thằng nhãi này lại làm chuyện xấu gì, quay đầu muốn uống, nhưng tay Tư Mã Tiêu chặt chẽ giữ đầu nàng, nàng căn bản có cách nào nhúc nhích.

      Chỉ cần muốn khống chế, ai có thể tránh thoát, nhưng Liêu Đình Nhạn là lần đầu tiên gặp loại đãi ngộ này, bình thường nàng muốn cái gì, Tư Mã Tiêu cũng bức nàng.

      Nàng bị bắt nuốt xuống miệng chất lỏng đổ vào, nếu phải có huyết tinh khí, nàng còn cảm thấy đây kỳ là máu. Theo chất lỏng ùa vào yết hầu, nàng cảm giác cả người giống như bị vứt vào biển lửa, đến đầu óc cũng bị đốt thành đống hồ nhão.

      ràng ở trong ao, những nước đó lại mang đến cho nàng tia mát lạnh, ngước lại chúng đều như biến thành ngọn lửa, chui vào trong thân thể nàng.

      Bên ngoài vang lên tiếng sấm, tiếng sấm phi thường vang dội, cơ hồ nổ đỉnh đầu, Liêu Đình Nhạn hoảng hốt, cảm giác thần thức tránh thoát khống chế của Tư Mã Tiêu, bay lên. Bên ngoài cuồng phong cuốn tuyết, lôi vân đôi cuốn, điện quang loạn vũ, nàng còn nghe thấy ít tiếng quát tháo ồn ào.

      Sấm sét nhanh chóng mà phẫn nộ bổ xuống, Liêu Đình Nhạn cảm giác được lực lượng khủng bố, mang theo ý vị thể nào đó, nàng mượn từ trạng thái tại này cảm ứng được ít, tự chủ được run bần bật.

      Tư Mã Tiêu ấn nàng vào trong lòng ngực, buông đôi mắt nàng ra, Liêu Đình Nhạn ôm cổ , mở mắt ra nhìn thấy ngực phá ra cái miệng to, huyết lưu động bên trong là kim sắc, có huyết tinh khí, chỉ có chút hương khí giống như hoa.

      Là thứ nàng vừa uống.

      Liêu Đình Nhạn trong nhất thời tức giận muốn đập nam nhân này trận, trong nhất thời lại vì vết thương người mà kinh hãi. Duỗi tay liền ngừng lại.

      cần.” Tư Mã Tiêu thân mật hôn hôn ở tóc nàng, “Lập tức bắt đầu rồi.”

      “Lập tức bắt đầu cái gì, chàng con mẹ nó ra với ta a!” Liêu Đình Nhạn nhịn được thét lên. Người này đến tột cùng làm cái gì mà thiên lôi đánh xuống, lôi kia mang theo hơi thở dị thường đáng sợ.

      Nàng sắp bị nam nhân này bức điên rồi. Tư Mã Tiêu nhìn nàng khó thở, lại cười ha hả, kéo cằm nàng lên, lại độ huyết biến dị cho nàng. Liêu Đình Nhạn cắn lưỡi , bắt được cái gì cắn cái ấy, chân muốn đá ra xa vạn dặm, Tư Mã Tiêu ấn sau cổ nàng, nửa bước lùi.

      “Lúc ta sinh ra thừa nhận các loại đau đớn, nàng làm chút này, đau ngứa, biết .” buông Liêu Đình Nhạn ra, ngón cái sát sát môi nàng, thấp giọng như vậy, phảng phất như tình nhân thân mật thầm.

      Liêu Đình Nhạn cảm giác máu trong thân thể mình sôi trào lên, sắp cháy, “Đến tột cùng chàng…… làm cái gì a.”

      Tư Mã Tiêu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thực ôn nhu, ôn nhu lại điên cuồng.

      : “Ta luyện hóa Phụng Sơn linh hỏa, luyện vào huyết nhục thần hồn ta, lại qua lát, nó đều thuộc về nàng.”

      Phụng Sơn linh hỏa là thần hỏa, nó ở tộc Tư Mã tổng cộng bị luyện sáu lần, lần là Tư Mã Ngạc, vì luyện linh hỏa thành thuần tịnh, để Tư Mã Tiêu có thể dung hợp, nàng dâng ra thân thể và thần hồn, bị hỏa cắn nuốt đến dư thừa cái gì.

      Mà Tư Mã Tiêu, là người duy nhất trong tộc có linh hỏa hóa luyện ở trong thân thể, cũng là kẻ điên duy nhất dùng thân thể của mình sống sờ sờ luyện hóa hỏa này.

      “Yên tâm, đau, ta để lại hỏa này cho nàng, về sau thế gian này có gì có thể thương tổn nàng, thù địch đều bị ta giết xong, ta để lại cho nàng đều là những thú mà nàng thích.”

      “Vì sao a, yên ổn vì sao chàng muốn làm như vậy, ta lại muốn……” Liêu Đình Nhạn cảm giác mình chảy xuống nước mắt, nhưng nước mắt ở bị cực nóng chưng bốc hơi rồi.

      nóng như vậy, sao nàng còn nhừ ra? Sao bỏng chết trước mặt đồ đại móng heo tự cho là đúng này?

      Tư Mã Tiêu che mặt nàng lại, “Ta vốn dĩ thể lâu dài, người thể lâu dài, mới có thể điên giống ta, nàng ràng nhất, tư duy ta có ngọn lửa quanh năm tắt, nó cho ta hết thảy lực lượng siêu việt, cũng cướp những thứ khác của ta.”

      Lúc trước ở Canh Thần Tiên Phủ, cắn nuốt đóa tân hỏa mà tộc Sư thị tốn nhiều năm luyện ra, lại cơ hồ tiêu hao quá mức mà dùng toàn bộ linh hỏa của mình thiêu hủy nội hạch Canh Thần Tiên Phủ cùng hơn phân nửa tu sĩ tộc Sư thị, từ đó về sau, thân thể bắt đầu sinh ra dấu hiệu hỏng mất.

      Cường đại là phải trả giá. Tộc Tư Mã chú định diệt vong, chết, chết, lửa trong thân thể cũng tắt theo.

      Nhưng cam lòng, cũng yên tâm.

      Cho nên nhiều năm thử, rốt cuộc thành công luyện chính mình thành cây ‘đuốc’, dùng thân thể châm tẫn, thần hồn thiêu diệt, là có thể thay hình đổi dạng hỏa này, đưa cho Liêu Đình Nhạn. Từ nay về sau, nàng chính là thứ hai, có thể có được lực lượng vượt qua hết thảy sinh linh, chỉ cần thừa nhận thống khổ ngọn lửa mang đến, đây là đóa tân sinh hỏa chân chính, còn là Phụng Sơn linh hỏa.

      “Trời muốn ta chết, nhưng ta muốn đem mệnh này cho nó, thế gian này ta duy chỉ nàng, đương nhiên phải cho nàng.”

      Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy cả người khó chịu, đôi mắt đỏ, khó chịu mà cắn tay Tư Mã Tiêu, muốn hung hăng cắn rớt miếng thịt của .

      Linh khí người điên cuồng ùa vào thân thể của nàng, hồ nước xanh biếc lập loè bốc ánh sáng màu đỏ, là trận pháp phức tạp, trận pháp này kết nối hai bọn họ.

      Lôi rơi xuống, dừng ở bên hồ nước, dù thế nào cũng đánh trúng hai người.

      Liêu Đình Nhạn trong thống khổ lửa đốt ở đây, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng xa lạ, cũng là lôi và điện đầy trời, nàng nhìn lên bóng dáng Tư Mã Tiêu, thấy chắn ở trước người mình, xé rách lôi đánh xuống, giống hùng đỉnh thiên lập địa, chính là cái loại hùng cái thế như ban lan tiên tử dẫm lên đám mây bảy màu.

      Phi, cái gì hùng cái thế! Nàng tức phát khóc, tay túm Tư Mã Tiêu mà ngừng run rẩy.

      “Chàng chờ đấy, chờ chàng chết, ta chính là phú bà kế thừa vô số di sản, chàng vừa chết, ta liền nuôi mấy trăm dã nam nhân!”

      Tư Mã Tiêu cười to trong tiếng sấm, nhéo sau cổ nàng, dựa vào bên tai nàng : “ có người khác, đời này nàng quên được ta.”

      Đúng vậy, cả đời nàng đều quên được Tư Mã Tiêu.

      Nhưng đời này sao lại có nam nhân làm người ta vừa lại hận như vậy.

      “Chàng tưởng bở, chàng muốn thế nào thế ấy sao, ta càng để chàng như ý!”
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran25 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ơ hay, tổ tông của ta a~~~~~ :yoyo44:
      heavydizzy thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Huhu, làm ta đau lòng quá Tổ tông ơi!!!!
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 70. Mười bảy năm

      Nhạn Thành mỗi ngày, bắt đầu từ con phố ngoài cung thành kia bay ra đủ loại mùi đồ ăn.

      Mấy năm nay, cửa hàng mỹ thực, tửu lầu càng ngày càng nhiều ở Nhạn Thành, tất cả mọi người coi việc có thể lấy được Liêu Đình Nhạn ưu ái làm vinh dự.

      Thành chủ Nhạn Thành kiêm ma chủ Ma Vực Liêu Đình Nhạn hoàn toàn bất đồng với ma chủ tiền nhiệm Tư Mã Tiêu, nàng có tính tình quỷ thần khó lường, cũng táo bạo dễ giận, trong rất nhiều tình huống nàng đều phi thường dễ chuyện.

      Nhưng cũng ai dám xem thường ma chủ dễ chuyện này, chỉ cần nàng còn có linh hỏa, linh hỏa từng thuộc sở hữu của Tư Mã Tiêu, làm người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, ai dám khiêu chiến quyền uy của nàng.

      Hơn nữa Tư Mã Tiêu chết ngần ấy năm, có ít tin đồn nhảm nhí truyền ra. Ví dụ như năm đó ma chủ Tư Mã Tiêu đột nhiên tử vong minh bạch, cơ hồ tất cả mọi người cảm thấy đỉnh sinh tồn của chuỗi thực vật dễ dàng chết như vậy, trừ phi là người thân mật nhất bên cạnh xuống tay, cho nên từngần có đồn đãi là Liêu Đình Nhạn vì cướp lấy linh hỏa mà giết chết Tư Mã Tiêu.

      Cái đồn đãi này truyền đến ra dáng ra hình, lại thêm vào lúc trước Liêu Đình Nhạn cũng có thể thuần thục sử dụng lửa giết mấy ma tướng có dị tâm gây , ít người Ma Vực đều thập phần kính sợ Liêu Đình Nhạn.

      Nữ nhân tàn nhẫn độc ác lại có thủ đoạn, thậm chí có thể dựa vào tâm cơ giết chết Tư Mã Tiêu cướp lấy quyền lợi, tuyệt đối thể khinh thường.

      Bị nhận định là nữ nhân có lòng dạ cùng tâm cơ nhất Ma Vực, Liêu Đình Nhạn lúc này ngâm mình ở trong ao hạ nhiệt độ, đầy mặt buồn bực mà phát ra thanh “Ta muốn chết”.

      Hồng Loa xuyên qua con đường ấm, ngoặt qua mảnh tường hoa cao bằng người, vào chỗ linh trì nửa lộ thiên. Nàng thấy Liêu Đình Nhạn ngâm mình ở trong nước, tiến lên ghé vào lan can ngọc gọi nàng: “Hôm nay ngâm đủ chưa, bữa sáng có muốn ăn hay đây?”

      “Muốn, muốn ăn, chờ ta .” Liêu Đình Nhạn giãy giụa từ trong ao bò ra, kéo đầu tóc dài và váy ngủ sũng nước, mặt trắng giống thủy quỷ.

      Nàng thay đổi quần áo ở sau bình phong, chải tóc, vừa tô son môi, vừa oán giận: “Ta phục cái ngọn lửa nát này, lại làm đau ta ngày.”

      Hồng Loa ngồi bên cảm thán: “Đây chính là trả giá để có được lực lượng.”

      Liêu Đình Nhạn căm giận mà đập bàn trang điểm, nhớ tới Tư Mã Tiêu giờ biết ở cái góc xó xỉnh nào, càng giận sôi máu.

      Nhớ năm đó Tư Mã Tiêu bởi vì sử dụng quá độ huyết mạch linh hỏa của mình, còn tùy tiện dung hợp tân hỏa Sư thị dưỡng ra, làm hỏng thân thể của mình, sau đó đột phát kỳ tưởng luyện chính mình thành ngọn nến, muốn thiêu đốt huyết nhục và linh hồn của mình, luyện hóa linh hỏa truyền cho nàng.

      Liêu Đình Nhạn lúc ấy bị chọc đến đầu óc nóng lên, thuận thế chủ động cướp lấy lực lượng của , sau đó chủ động kết thúc truyền linh hỏa, trái lại đem thần hồn mới đốt chút, mạnh mẽ nắm lấy dẫn độ linh hỏa.

      Hỏa cuối cùng vẫn là truyền thành công, nhưng có đại bộ phận thần hồn Tư Mã Tiêu làm dẫn, thiếu chút nữa làm Liêu Đình Nhạn sống sờ sờ bị đau chết. Tuy rằng sau đó phải mỗi thời mỗi khắc đều đau, nhưng cũng để lại di chứng, chính là mỗi tháng lần, Liêu Đình Nhạn đều bị đau như vậy mấy ngày.

      Ngoại trừ trong lúc đó chảy máu, đây quả thực chính là chu kỳ dì cả tiêu chuẩn.

      Nàng vào Tu Chân giới, vất vả lên làm nữ tu sĩ có kỳ kinh nguyệt, vốn tưởng rằng dì cả vĩnh viễn rời , nghĩ tới vẫn bị Tư Mã Tiêu đại móng heo này sống sờ sờ làm ra ‘ dì cả ’ mới.

      Mấy năm nay, mỗi tháng tới mấy ngày này, Liêu Đình Nhạn liền đau đến chết sống lại, là cái loại đau bị bỏng, thế nào cũng phải ngâm mình ở trong nước mới cảm giác tốt hơn chút. Mỗi lần nổi ở trong nước, nàng đều cảm thấy mình là con cá chết.

      Đến nỗi thần hồn Tư Mã Tiêu kia bị nàng đột nhiên bùng nổ muốn chết muốn sống cường lưu lại, bởi vì lúc trước bị đại móng heo tìm đường chết đó dùng để luyện hóa linh hỏa, trở nên có chút yếu ớt. Liêu Đình Nhạn thể lập tức vận dụng phương pháp gửi hồn đầu thai, chọn người dựng thích hợp đưa đầu thai lần nữa.

      Lúc trước Tư Mã Tiêu gửi hồn đầu thai cho Hồng Loa, Liêu Đình Nhạn nhìn xem toàn bộ quấ trình, bởi vậy nàng cũng biết nên làm như thế nào.

      Chỉ là gửi hồn đầu thai này còn có vấn đề. Nếu muốn thành công, tốt nhất phải đầu thai ở người dựng thai có quan hệ huyết thống. Nhưng cơ hồ toàn bộ huyết mạch tộc Tư Mã đều bị Tư Mã Tiêu tự mình giết sạch .

      loại khác chính là giống Hồng Loa, chọn thai thể có trình độ dung hợp thần hồn lớn nhất với . Lúc trước Hồng Loa có thể nhanh chóng lấy ra thân thể thích hợp, là bởi vì thần hồn Hồng Loa cũng cường đại, người thích hợp với nàng có ít. Nhưng đổi là Tư Mã Tiêu giống, thần hồn cho dù có tổn thương, cũng phải tùy tiện thai thể nào cũng có thể thích hợp.

      Liêu Đình Nhạn căn bản tìm thấy dựng thể thích hợp với , rơi vào đường cùng, chỉ đành dùng bí pháp bao lấy thần hồn thả ra ngoài, để có cảm ứng tự động tìm kiếm dựng giả và thai thể thích hợp.

      Cũng bởi vì như vậy, Liêu Đình Nhạn giờ căn bản tìm thấy Tư Mã Tiêu, biết rốt cuộc dấn thân vào cái góc thế giới nào. Hơn nữa biết người dựng giả sinh hạ ở nơi nào, cho nên cũng thể trước khi dựng giả sinh hạ cho ăn Hoàn Hồn Đan. có ngoại lực này trợ giúp giữ lại ký ức trước, cũng biết dựa vào chính có thể nhớ ra bao nhiêu.

      sai biệt lắm mười bảy năm qua , Liêu Đình Nhạn phái ra vô số tu sĩ Ma Vực, tìm kiếm nơi Tư Mã Tiêu rơi xuống. Đây là đại công trình, tìm mười bảy năm vẫn tìm được. Canh Thần Tiên Phủ từng có người có huyết mạch Tư Mã thị thực loãng, đầu tiên bị Liêu Đình Nhạn toàn bộ kiểm tra lần.

      Sau đó chính là những hài tử rất có tư chất từ đại môn phái sinh ra, lật hết lượt Ma Vực và Tu Tiên giới cũng tìm được. Nàng rải võng càng rộng, Tư Mã Tiêu vẫn cứ có tin tức.

      Hồng Loa biết tâm bệnh của Liêu Đình Nhạn, thấy nàng lộ ra loại biểu tình này, biết nàng khẳng định lại nghĩ tới việc Tư Mã Tiêu.

      “Gấp cái gì? Dù sao cũng ra được, bao nhiêu năm qua , khẳng định người sớm sinh ra, chưa tìm trở về lên chưa nhớ lại, hoặc cách quá xa chưa về. giờ chúng ta bắt đầu tìm kiếm những góc xa xôi trong thế giới phàm nhân, phỏng chừng thực nhanh có thể tìm được.” Hồng Loa cứ theo lẽ thường an ủi nàng.

      Các nàng tìm kiếm phạm vi càng ngày càng rộng, tiến độ tìm tòi tới thế giới phàm nhân ở đại lục bên cạnh.

      Liêu Đình Nhạn lúc trước còn nằm mơ, mơ thấy Tư Mã Tiêu biến thành nông phu nông thôn mặt đen, nông phu làn da ngăm đen, dáng người thô tráng, đống lời âu yếm thổ vị. Nàng còn mơ thấy Tư Mã Tiêu biến thành khất cái, lưu lạc nơi nơi, bị khất cái khác khi dễ, tính tình nát đó của là nhịn nổi, phát sinh tứ chi xung đột với người ta, dưới giận dữ đánh chết đối phương, cuối cùng bị nhốt vào trong nhà lao, thấy mặt trời.

      …… Nếu là trạng thái này, nàng làm thế nào mới có thể tìm được tổ tông này? Vậy cũng quá thảm .

      Liêu Đình Nhạn cùng Hồng Loa mang theo hắc xà cùng tuyết linh hồ chơi đùa ở bên ngoài vừa trở về, ra ngoài ăn bữa sáng.

      Tuy rằng Tư Mã Tiêu làm người ta sốt ruột, nhưng theo như lời trước khi rời , những thứ để lại cho nàng đều là nàng thích nhất. Cho nên mấy năm nay , nàng sinh hoạt vẫn phi thường bình tĩnh, cũng hoàn toàn thiếu người làm bạn, dù sao toàn bộ buồn rầu và hài lòng của nàng đều đơn giản là vấn đề về lịch sử di lưu Tư Mã Tiêu này.

      Liêu Đình Nhạn ăn bữa sáng được toàn bộ lão bản quầy hàng nhiệt liệt hoan nghênh, nàng quen những cái nhìn chăm chú tha thiết, tùy tiện chọn quán thường ăn nhất. Vì thế các lão bản tựa như phi tử tranh sủng, lão bản được lựa chọn đắc ý phi thường mà đón các nàng vào, người còn lại thở ngắn than dài, hoặc là lấy lại sĩ khí, chuẩn bị ngày mai tái chiến.

      Đây là tiết mục mỗi ngày Nhạn Thành đều trình diễn.

      Liêu Đình Nhạn ở chỗ này ăn được nửa, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, có ma tu phong trần mệt mỏi tìm tới đây, dừng ở cửa quán ăn.

      “Ma chủ, ma tướng đại nhân sưu tầm ở nam đại lục đưa tới tin tức mới nhất.” Ma tu dị thường hưng phấn vào trước mặt Liêu Đình Nhạn hành lễ.

      “Ma tướng đại nhân , lần này tuyệt đối chính là vị kia đầu thai, chỉ hồn đăng ngài làm có phản ứng, phi thường trùng hợp vị kia vẫn là tên cũ, nghe dung mạo cũng tương tự!”

      Liêu Đình Nhạn nghe đến đó, tay run lên, bánh bao thủy tinh vỏ mỏng nhân lớn tinh oánh dịch thấu, rơi bàn.

      “Mẹ kiếp”, nàng nhịn được mắng tiếng, rộng rãi đứng lên, “Mang theo người, chúng ta !”

      Người ở Hỗ Quốc nam đại lục, nam đại lục bên kia linh khí rất ít, bởi vậy, cũng rất ít có môn phái tu tiên ở gần. Bên đó cơ hồ toàn bộ đều là thế giới phàm nhân, người tu tiên ở bên đó cơ hồ biến thành tồn tại trong truyền thuyết, người thường cũng nghe .

      Vậy tổ tông làm thế nào chạy đến loại địa phương hẻo lánh này?

      Liêu Đình Nhạn cũng bất chấp chuyện khác, cảm xúc mênh mông lập tức xuất phát, đến cảnh nội Hỗ Quốc rồi mới nhớ ra hỏi, “Đến cùng người ở nơi nào, là thân phận gì?”

      Ma tu tới báo tin kia cũng mới nhớ tới, hình như trong thư ma tướng đại nhân cũng kỹ càng tỉ mỉ.

      “Thôi.” Liêu Đình Nhạn xua tay, “Trước tìm chỗ gần đây dừng lại nghỉ ngơi, sau đó triệu ma tướng Kỳ thị tới dò hỏi là được.”

      Vì tránh cho người thường ở Hỗ Quốc này bị khủng hoảng, đoàn người Liêu Đình Nhạn ngụy trang thành người thường, ngồi xe ngựa tầm thường, tiến vào quận thành gần nhất.

      Trùng hợp là tiết đoan ngọ ở Hỗ Quốc, toàn bộ quận Lật Dương đều phi thường náo nhiệt, sông ngoài thành còn có người đua thuyền rồng.

      Liêu Đình Nhạn nhìn đám người, thấy cơ hồ tất cả mọi người tay cầm ngải thảo, đầu cắm cùng loại hoa xương bồ, tay buộc dây màu, tức khắc cảm thấy rất thân thiết, đây giống Tết Đoan Ngọ thế giới trước, nàng ở Tu Tiên giới nhiều năm cũng chưa từng gặp Tết Đoan Ngọ, khỏi dừng lại nhìn nhiều vài lần.

      Chỉ nhìn vài lần, nàng liền buông màn xe xuống. Thôi, vẫn là trước tìm Tư Mã Tiêu quan trọng hơn.

      ……

      Bên hồ trong du thuyền, Ngụy Hiển Du quận thủ Lật Dương cong eo, ngữ khí cẩn thận với người đối diện: “Bệ hạ, người ở đây nhiều như vậy, ngài vạn kim chi khu, lại chỉ dẫn theo chừng này thị vệ, cũng thể ở lâu, vì phòng ngừa ngoài ý muốn vẫn nên sớm trở về trong phủ hạ thần nghỉ ngơi .”

      , ngừng trộm ngắm thần sắc bệ hạ, sợ mình gì chọc giận đến.

      Bệ hạ này của bọn họ tên là Tư Mã Tiêu, mười sáu tuổi, danh tiếng tàn bạo ai biết, ai hiểu. Nếu phải tiên vương chỉ để lại con nối dõi duy nhất, dù thế nào cũng ngồi nổi vương vị này. Cũng trách mấy vị lão thần trong triều đều thầm thở dài, quân chủ này có tướng mất nước, tất là vua mất nước.

      Vị bệ hạ này thích triều chính, lại từ có bệnh đau đầu, thập phần kiên nhẫn nghe người ta giảng sách, lúc mười hai tuổi còn rút kiếm giết lão sư, rất là bị triều thần lên án, kết quả triều thần có gan lên án đều bị giết cho thống khoái.

      Từ xưa là quân chủ nhân thiện dễ bị triều thần đắn đo, ngược lại hôn quân bạo quân nhất ý hành, muốn làm gì làm, càng khiến triều thần sợ hãi.
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran27 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem :yoyo51::yoyo51::yoyo51: k bít k gặp lại ntn nhỉ hóng :yoyo57::yoyo57::yoyo57:
      thongminh123heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :