1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 66. Chàng ăn hoa quế ?

      “Chư vị, thế nào? Đây chính là cơ hội tốt bằng trời!” Phong Đế, chủ nhân Bạch Đế Sơn ngữ khí trào dâng : “Nếu theo như lời môn hạ đệ tử Hạ Diễn của ta, Từ Tàng Đạo Quân đó mình vào Tu Chân giới, giờ chính là cơ hội tốt để chúng ta liên thủ giết chết !”

      Phong Đế đến chỗ kích động, đứng lên từ vị trí nạm vàng ròng khảm linh ngọc, diễn thuyết ra dáng người lãnh đạo.

      Chính là, các vị tiên môn lớn ở đây lại ai theo tiếng, trong nhất thời khí có chút xấu hổ.

      Phong Đế vội, nhìn về phía Xích Thủy Uyên có địa vị tương đương với Bạch Đế Sơn, “Ngu Uyên chủ ý như thế nào?”

      Ngu Uyên chủ mặc trường bào lửa đỏ thổi móng tay mình, phảng phất móng tay mọc ra đóa hoa gì hiếm lạ, đôi mắt cũng dời , trong miệng hàm súc có lệ mà đáp ứng hai tiếng: “À, ừ, ta cảm thấy việc này đơn giản a, lại bàn, lại bàn .”

      Thấy đứng đắn như vậy, Phong Đế lại nhìn Bái Thiên cung bên cạnh, “Cung chủ cảm thấy thế nào?”

      Cung chủ Bái Thiên cung ánh mắt mê mang, Phong Đế gọi hai tiếng, mới thấy chậm rì rì giật giật, a tiếng, rất là mờ mịt hỏi: “Chuyện gì a? Hội nghị kết thúc?”

      Phong Đế thiếu chút nữa bị bọn tức chết, nhưng Bái Thiên cung, Xích Thủy Uyên cùng Bạch Đế Sơn thế lực thua kém nhiều, lại thể nháo lên với hai bên này, chỉ phải tạm thời nhịn, hỏi hai chủ vị còn lại trong năm người: “Thụy lão và Thương thành chủ thế nào, nhị vị hẳn là có chút khí phách !”

      Thụy Hạc Hương lão nhân bên cạnh biết khi nào mang ra bàn tinh cờ, trầm mê chơi tinh cờ, thèm để ý , chỉ có Thương Cầm thành chủ Tỳ bà thành đùa nghịch cây thoa, nâng mí mắt liếc cái, bĩu môi : “Coi chúng ta là kẻ ngốc à. Ngươi gọi chúng ta tới, tùy tiện hai câu, sau đó bảo chúng ta bán mạng cho ngươi, thành toàn ngươi làm lão đại, nào có chuyện tốt như vậy.”

      Phong Đế bị nàng chọc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, biểu tình khó coi mà nhìn quanh các chưởng môn của môn phái khác, tất cả mọi người đối diện với , cúi đầu cúi đầu, quay đầu quay đầu, còn có người làm bộ xuất thần xem hoa văn tay áo, đám người đều là dáng vẻ lợn chết sợ nước sôi.

      Phong Đế trong lòng cảm thấy những người này vô dụng, bị Canh Thần Tiên Phủ đè ép nhiều năm, giờ nửa điểm tính tình đều có.

      hừ tiếng mạnh, “Xem ra các ngươi vẫn tin, đệ tử Hạ Diễn của ta từ trước là đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, có thể xác định đó là Từ Tàng Đạo Quân, ta cũng phái người Cốc Vũ ổ xem xét trước, chính xác là mang theo ma tướng.”

      “Năm đó tất cả mọi người đều biết việc Canh Thần Tiên Phủ, chịu thương nặng như vậy, chỉ sợ trong vài thập niên cũng khó có thể phục hồi như cũ, giờ chỉ ở Ma Vực tĩnh dưỡng mấy năm, chỉ là cố gắng làm ra vẻ. Nếu , trở về Tu Tiên giới, bình tĩnh như thế, chúng ta cũng cần sợ hãi .”

      “Năm đó vô cớ nhập ma diệt sát rất nhiều gia tộc Canh Thần Tiên Phủ, nợ máu thâm hậu như thế, chúng ta làm tu tiên chính đạo, chẳng lẽ nên vì đồng đạo chết thảm làm ra chính nghĩa! Càng đừng giờ là chủ nửa Ma Vực, ai biết ngày nào đó, có thể dẫn dắt ma tu Ma Vực tiến công Tu Tiên giới chúng ta hay . chừng lần này về chính là lặng lẽ lẻn vào Tu Tiên giới tìm hiểu tin tức, để chuẩn bị ngày sau đại chiến! Như thế, chúng ta càng nên sớm diệt nguồn tai hoạ này!”

      Phong Đế năng hùng hồn đầy lý lẽ, xong cả phòng toàn kinh, nhìn thấy mọi người kinh ngạc thậm chí là hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía …… phía sau .

      Bạch bạch bạch tiếng vỗ tay vang lên trong gian phòng cực yên tĩnh.

      Phong Đế mới vừa xong, người về phía trước vài bước, giờ nhìn thấy vị trí phía trước , có nam nhân áo đen tuổi trẻ ngồi xuống.

      Nam nhân này màu da trắng nõn, tóc đen rũ xuống, vỗ tay : “ rất đúng.”

      Mọi người ngồi ở đây cơ hồ chưa ai từng chính mắt gặp vị Từ Tàng Đạo Quân đó, ở Tu Tiên giới là phù dung sớm nở tối tàn, lại thực nồng đậm rực rỡ, làm tất cả thể sợ hãi lại khao khát. giờ nhìn thấy nam nhân này xuất lặng yên tiếng động, trong lòng mọi người đồng loạt xuất cái tên.

      .

      Nếu phải Từ Tàng Đạo Quân Tư Mã Tiêu, ai có thể ở thời điểm đông đảo tu sĩ đại năng tề tụ, làm ra bất kì chú ý gì, đột nhiên xuất , lại an tọa phía .

      “Đệ nhất tiên phủ đè ở đầu các ngươi lâu lắm, giờ tòa núi lớn này còn, ngươi nuốt chút cơm thừa canh cặn, gấp chờ nổi muốn thay thế chỗ từng là đệ nhất.” Tư Mã Tiêu trong thanh tuy rằng có cảm xúc gì, lại mạc danh khiến người ta cảm thấy tràn ngập châm chọc và khinh thường.

      Phong Đế mới vừa đạo lý ràng, lời lẽ hùng hồn chính đáng, giờ thấy Tư Mã Tiêu, lại dám nhiều lời chữ, chỉ lui ra phía sau vài bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Tư Mã Tiêu nhìn chăm chú vào : “Ngươi chuẩn bị đối phó ta như thế nào? Liên hợp những người này, bao vây tiễu trừ Cốc Vũ ổ?”

      Phong Đế chỉ cảm thấy đầu óc tê rần, phảng phất có bàn tay lưu tình chút nào mà đảo lộn tư duy trong đầu, muốn mở miệng, nhưng mà lại kháng cự được, đúng trả lời : “Trước bắt Liêu Đình Nhạn……”

      “Phốc ——”

      Ở đây mọi người đều trắng mặt.

      Phong Đế tu vi cao nhất ở đây, nếu phải như vậy, mọi người cũng xem ở mặt mũi của mà tới tham dự cuộc gặp lén này.

      Chính là, tu vi Phong Đế như vậy, đến phản kháng cũng thể phản kháng chút, ngay dưới mí mắt bọn họ, bị Từ Tàng Đạo Quân bóp mở đầu óc, hồn phách còn phát ra tiếng rít, bị lửa bốc lên trong tay Từ Tàng Đạo Quân đốt sạch , thần hồn câu diệt.

      đến tột cùng là tu vi gì?!

      Đám người Ngu Uyên chủ sắc mặt đại biến, đầy mắt cảnh giác lại sợ hãi mà nhìn chằm chằm Từ Tàng Đạo Quân đột nhiên đến làm khó dễ.

      dưới giận dữ đều diệt sạch tất cả bọn họ? Vị này đến Canh Thần Tiên Phủ còn diệt là diệt, huống chi bọn họ. ít người từ đáy lòng tránh được oán trách Phong Đế, từ khi Bạch Đế Sơn gồm thâu rất nhiều thế lực thuộc địa bàn Canh Thần Tiên Phủ, ta càng thêm bành trướng. Giờ tốt rồi, chỉ chính mình chết, còn muốn liên lụy người khác.

      Tư Mã Tiêu ngồi trở lại vị trí phía , giữa sân ai lộn xộn, cũng ai dám thất thần khe khẽ , tất cả đều ngồi tại chỗ, rất nhiều người cũng dám nhìn .

      “Ta muốn địa phương.” Tư Mã Tiêu bình tĩnh mở miệng : “Phụ cận cửa ra Ma Vực, phân chia tám ngàn tám trăm dặm ra bên ngoài, đến mạch ngăn sơn, ngày sau đều thuộc về ta, toàn bộ môn phái tu tiên dời ra ngoài.”

      Mọi người vừa nghe, đều ngây ngẩn cả người, mấy kẻ thông minh minh bạch ý tứ đại lão này, tức khắc trong lòng đại hỉ! sợ đại lão có cầu, chỉ sợ cầu gì a! Rốt cuộc nếu đại lão muốn, hoàn toàn có thể làm chết toàn bộ bọn họ, muốn cái gì trực tiếp lấy, giờ nguyện ý giao lưu với bọn họ, là tỏ vẻ xé rách mặt.

      cầu mảnh bảo địa bên đó tuy có chút linh sơn, nhưng đều khá xa phần lớn môn phái tu tiên, bởi vì tới gần Ma Vực, khí cũng tương đối bưu hãn. Nếu có thể lấy địa phương này trao đổi với đại lão để bọn họ an ổn sinh hoạt, bọn họ đương nhiên cầu mà được.

      Tư Mã Tiêu ra cửa, Liêu Đình Nhạn cũng biết, cũng phải mỗi thời mỗi khắc bọn họ đều ở bên nhau, nàng được Tư Mã Tiêu chỉ điểm linh nguyên, sáng sớm liền tìm sư phụ.

      Tuy rằng nàng cảm thấy chỉ trả giá cái vòng cổ —— còn là cái nàng quá thích, nhưng việc này đối với Cốc Vũ ổ mà là đại , cho nên sư phụ Quý Vô Đoan lại mang nàng tìm ổ chủ, mở họp cùng đám trưởng lão.

      Nghe nàng nguyện ý lấy ra nhiều linh nguyên như vậy giúp ổ vượt qua cửa ải khó khăn, đông đảo trưởng lão lệ nóng doanh tròng, lập tức đều quên mất sợ hãi đối với Từ Tàng Đạo Quân, sôi nổi khen Liêu Đình Nhạn lúc, sau đó cả đám người vây quanh nàng tiến vào sau núi khảo sát thực địa, cho nàng linh nguyên dùng ở nơi nào, còn chuẩn bị phân chia cho nàng miếng đất riêng làm khen thưởng nho .

      “Ngày sau khu sơn cốc này đều phân cho con!”

      Ổ chủ vẽ ra vùng to.

      Liêu Đình Nhạn: “ được được, cho sư phụ , con biết làm ruộng.”

      Quý Vô Đoan: “Cũng đúng, đặt ở danh nghĩa con, để mấy sư huynh giúp con trồng trọt, muốn trồng cái gì cho vi sư là được.”

      Bởi vì cái thiên đại hỉ này, Cốc Vũ ổ lại làm lần đại yến hội, lần này Liêu Đình Nhạn đề nghị sửa thành ăn lẩu, vẫn là tự mang nguyên liệu nấu ăn, Liêu Đình Nhạn có bàn nguyên liệu nấu ăn đủ loại màu sắc hình dạng đều bày hết, sư thúc nuôi vịt đặc biệt hào phóng, vịt non đắp đống.

      Tư Mã Tiêu vào lúc trước khi bắt đầu yến hội đến lung lay trước mặt Liêu Đình Nhạn vòng, sau đó liền trở về U Phố ngâm nước, Liêu Đình Nhạn mình ăn ăn ăn. có Tư Mã Tiêu ở đây, tất cả mọi người mạc danh thả lỏng, liên tiếp ăn tới nửa đêm mới tan cuộc. Các sư tỷ lấy ra rất nhiều rượu mạnh tự nhưỡng, biết uống ngã bao nhiêu sư huynh đệ, Liêu Đình Nhạn cũng uống nhiều, có chút choáng váng.

      Nàng đến bên hồ phía sau U Phố, gặp được nam nhân ngâm mình ở trong nước.

      Tư Mã Tiêu mở to mắt, thấy nàng ôm đầu ngồi ở bên hồ nhìn mình, ánh mắt có chút mê mang. vươn tay, tay áo mang theo bọt nước, vang lên vài tiếng xôn xao, ngón tay dính nước lạnh băng xoa xoa ở mặt Liêu Đình Nhạn.

      “Chơi vui vẻ sao.”

      Liêu Đình Nhạn thanh tỉnh hơn, gật gật đầu, cười cái, “Sư huynh bọn họ trồng cây, nuôi con vật đều ăn ngon.”

      Mỗi lần Tư Mã Tiêu ngâm trong nước, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn, luôn thích kéo nàng xuống, chỉ có lúc này, làm như vậy, mà là dùng tay miêu tả đôi mắt nàng.

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy tay lành lạnh, thập phần thoải mái, dùng tay sờ sờ mu bàn tay , dán lên, vô ý thức chôn cái mũi vào lòng bàn tay .

      “Say?” Tư Mã Tiêu hỏi.

      Liêu Đình Nhạn lắc đầu, “ có, uống nhiều lắm, các sư tỷ để ta uống rượu mạnh.”

      Nàng xong, nâng tay phải Tư Mã Tiêu ném vào trong nước, lại vớt tay trái , “Tay này lạnh, đổi cái tay.”

      Tư Mã Tiêu cho nàng cầm tay, : “Ừ, say.” Nều , từ sau khi nàng nhớ chuyện lúc trước, rất ít chủ động thân cận như vậy.

      Liêu Đình Nhạn say, chỉ vì bóng đêm tốt như vậy, minh nguyệt trời tròn như vậy, chiếu vào ao, nam nhân dựa vào trong nước lộ ra nhàn nhạt tươi cười với nàng, làm người ta nhịn được tim đập thình thịch, muốn càng thân cận chút.

      Có đôi khi, muốn thừa nhận là người nào đó liêu nhân, liền lấy cớ ánh trăng liêu nhân. Liêu Đình Nhạn lay động, dẫm vào hồ nước, duỗi tay ôm cổ Tư Mã Tiêu, chôn mặt ở trong lòng ngực lạnh băng ướt át. Đây là cái ôm ấp lạnh băng, Tư Mã Tiêu cũng trở tay ôm nàng, tay thói quen ấm gáy nàng, lại vuốt tóc nàng.

      Ánh trăng trong ao ở bên chân bọn họ, ánh trăng trời treo ở đầu cành quế bên hồ.

      Hồ nước có hoa quế rụng xuống, Liêu Đình Nhạn sờ mấy đóa hoa rớt tay lưng, liền nhét vào trong miệng nhai nhai.

      “Chàng ăn hoa quế sao?”

      Tư Mã Tiêu lười nhác mà trả lời nàng: “Ừm…… ăn.”

      Liêu Đình Nhạn lôi kéo vạt áo , kéo lên.

      Qua lát, Tư Mã Tiêu kéo cổ áo nàng mở ra, “Mùi này quá thơm.”

      Liêu Đình Nhạn bật cười.

      “Vì cái gì chàng luôn nhìn ta lát liền cười? Trước kia cũng như vậy sao?” Liêu Đình Nhạn đột nhiên hỏi.

      Tư Mã Tiêu nhướng mày: “Ta luôn cười?”

      Liêu Đình Nhạn: “Có nha.”

      Tư Mã Tiêu lắc đầu, tựa hồ quá tin tưởng, nhưng muốn tranh chấp cùng nàng, vì thế chỉ à tiếng, “Vậy .”

      Kỳ là có, đôi khi Liêu Đình Nhạn chỉ rất tầm thường ở đó gặm hạt dưa, cẩn thận rớt hạt, hất hất nhân hạt dưa rơi mặt đất thể ăn, nàng lộ ra biểu tình có chút ủ rũ, chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy Tư Mã Tiêu nhìn nàng, phảng phất bị nàng chọc cười, lộ ra cái cười ngắn ngủi.

      Có đôi khi Liêu Đình Nhạn co chân xem phát sóng trực tiếp, bỗng nhiên có hứng thú đếm món ăn trong phòng bếp lớn, tự giác vểnh miệng lên, liền nhìn thấy bên cạnh Tư Mã Tiêu nhìn nàng cười cái.

      Có đôi khi nàng chỉ thay đổi cái váy, quay vòng, quan sát váy bay lên, phát Tư Mã Tiêu cũng nhìn nàng khẽ cười.

      Nhưng trước kia nàng chỉ nghe người ta Tư Mã Tiêu là ma chủ tàn nhẫn độc ác, chưa từng nghe thích cười.

      Khả năng, bí mật này chỉ có nàng biết.

      Bọn họ ở Cốc Vũ ổ thời gian, ngày tháng cực kỳ bình tĩnh, Cốc Vũ ổ có phân tranh gì, giống nơi khác, bọn họ đám đệ tử luôn tụ tập bên nhau ăn ăn ăn. Liêu Đình Nhạn ngẫu nhiên nghe bọn nhắc tới bên ngoài thực loạn, cái gì đệ tử Bạch Đế Sơn tranh quyền khiến cho chướng khí mù mịt, bị môn phái tu tiên khác chiếm tiện nghi gì đó. Cốc Vũ ổ dù sao cũng tham dự vào đó, bọn họ là nơi cung ứng nguyên liệu linh thực lớn nhất cho Tu Tiên giới mà thôi.

      Liêu Đình Nhạn mỗi ngày ở trong kho lúa, thiếu chút nữa quên đạo lữ của mình kỳ là ma chủ Ma Vực.

      “Cần phải trở về.” Tư Mã Tiêu .

      Liêu Đình Nhạn suy nghĩ, tỉnh ngộ: “A đúng! Hồng Loa hẳn là sắp sinh ra!”

      Tư Mã Tiêu phải cái này, bất quá cũng chưa cái gì, mang theo Liêu Đình Nhạn trở về Ma Vực. Trước đó, còn mang nàng nơi khác.

      “Nơi này là?”

      “Thu Diệp Đại Sơn, Hàn Sa Qanh Thủy, Đại Oanh Sơn. Ngày sau, nơi này xây cung điện, nàng có thể ở chỗ này.”

      “Nhưng nơi này là bên ngoài Ma Vực?” Tùy tiện như vậy liền cắt địa bàn sao?

      “Cho nên?”

      “Địa bàn này?”

      “Thuộc về nàng.” Tư Mã Tiêu chỉ chỉ dãy núi thấy giới hạn, “Tám ngàn tám trăm dặm, đến mạch ngăn dãy Sơn.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Nghĩ đến nàng ở thế giới nguyên bản, căn nhà còn mua nổi, tại thế nào, có địa bàn lớn như vậy để làm gì?

      Nàng trở lại Ma Vực còn tự hỏi vấn đề này.

      Trở lại Ma Vực, Đại Hắc Xà tới đón tiếp trước, nó theo ma tướng khác đánh ba thành phía nam, ai biết đánh hạ xong tới tranh công, lại phát tổ tông ở đây, biết đâu, cả Liêu Đình Nhạn mới tìm về cũng thấy, nó ở cấm cung quả thực sinh ra bệnh trầm cảm.

      Sau đó Liêu Đình Nhạn kéo hắc xà hệ khuyển thu , gặp Hồng Loa. Nàng ở lúc dựng thể phải tưới các loại linh dược, sau khi sinh mấy ngày, trưởng thành đứa bé ba bốn tuổi.

      Liêu Đình Nhạn ban đầu còn phản ứng lại bé này là ai, bị nàng ôm chặt chân, nghe nàng kêu: “Thảo thảo thảo, ta nghĩ tới tỷ muội lại khủng như vậy! Ta cũng chưa nghĩ đến ta có thể sống lại, còn sống lại ngưu bức như vậy, mẹ kiếp, ta đây là gà chó lên trời ha ha ha, con mẹ nó ta quả thực muốn chết, phụ mẫu tái sinh, về sau ta nhận làm cha cũng được!”

      Nàng dựa vào ngữ khí này nhận ra Hồng Loa.

      Liêu Đình Nhạn: Cái miệng đầy thảo thảo thảo này, nhưng ra rất có điểm tương tự với ngọn lửa giọng trẻ con của Tư Mã Tiêu, nhận nó làm cha có lẽ càng thích hợp.

      Thảo: tiếng đệm, chửi bậy.
      Last edited: 20/1/20
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran26 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 67. Bởi vì tình ?

      “Có phú quý, chớ quên nhau.” Những lời này là từ trước Liêu Đình Nhạn với Hồng Loa, khi đó nàng còn dùng tên giả Lữ Nhạn, ở Yên Chi đài làm bảo an. Hồng Loa thu vào nhiều hơn nàng, sống càng thoải mái hơn nàng, hai người kết giao bằng hữu, Hồng Loa thường mời nàng ăn cơm, có đôi khi nhìn thấy nàng, tùy tay ném cái cho nàng trái cây gì đó để nàng nếm thức ăn tươi.

      Công tác ở cái loại địa phương như Yên Chi đài, khó tránh khỏi gặp chút nguy hiểm, Liêu Đình Nhạn từng bị tai nạn lao động, đáng tiếc Ma Vực có bảo hiểm bồi thường tai nạn lao động cho công nhân, Ma Vực nhân tình đạm mạc, khi đó vẫn là Hồng Loa kéo nàng ra khỏi chiến trường, sau đó còn giúp nàng lấy viên đan dược trị thương tồi.

      Liêu Đình Nhạn đều nhớ rành mạch, nhìn thấy Hồng Loa giờ tung tăng nhảy nhót, mừng như điên múa may, nàng cũng cảm thấy cao hứng.

      Hai người ít tình hình gần đây sau khi phân biệt, nghe Liêu Đình Nhạn chuyện xưa với đại lão Tư Mã Tiêu của Đông thành, Hồng Loa vỗ đùi, “Đây con mẹ nó là cái tình thần tiên gì! Lão nương hâm mộ a!”

      Nàng chuyện của mình, lại tức đến đập bàn: “ biết, lúc ấy hai ngốc bức giết chết ta đó kỹ thuật kém thế nào, nghĩ đến ta tu luyện phong nguyệt nhiều năm, ngự nam vô số, cái kỹ thuật đó có thể liên tục đệ nhất đếm ngược, mẹ nó, ta nghĩ có biến thành oán linh cũng phải giết chết hai kẻ đó, nghĩ tới, giúp ta báo thù.”

      Hồng Loa nhấp môi, nhào lên, ôm ôm bằng hữu này của mình.

      “Cảm ơn .”

      “Thôi, cần cảm ơn.” Liêu Đình Nhạn vỗ lên lưng nàng, ôm nàng đứng lên, “, ta mang ra ngoài dạo chơi.”

      Hồng Loa lập tức hưng phấn lên, ngồi ở trong lòng nàng kiêu ngạo cười to, “Ha ha ha ha kỳ ta chết lần cũng mệt, có biết tại tư chất của ta có bao nhiêu tuyệt sao? xem gương mặt này là trời sinh mỹ nhân phôi, hắc hắc hắc, hơn nữa ta bây giờ còn có cha ruột làm vương hậu Ma Vực!”

      Liêu Đình Nhạn: “ đúng là nhận ta làm cha a, vậy Tư Mã đại lão còn phải là mẹ ?”

      Hồng Loa nhanh chóng bưng kín miệng nàng phen, khẩn trương mà nhìn tả hữu, “Suỵt, bị ma chủ nghe thấy lời này, ta chết!”

      Liêu Đình Nhạn ha ha cười: “Nào có khoa trương như vậy, tuy rằng bên ngoài đều truyền hung tàn, nhưng cũng thích giết người.” Nàng ở bên lâu như vậy, cũng gặp động tay lần, còn giết người, cũng ăn thịt, nơi nào tìm đại ma vương nhiệt tình thương hoà bình như vậy.

      Hồng Loa lời khó hết mà nhìn nàng, “Mẹ ơi, mẹ ruột của ta ơi, cảm thấy ma chủ đáng sợ, đó là bởi vì các ngươi là đạo lữ, có ác ý với , đương nhiên cảm giác được hơi thở đáng sợ người , chúng ta giống a, chúng ta đều là mẹ kế nuôi a! nhìn thuận mắt giết liền giết!”

      “Còn có cái gì mà giết người, ngốc nha, giết cho nhìn thấy thôi, chậc chậc chậc phải ta , vậy cũng quá mức chú ý, lại phải chưa từng giết người, lão nhân gia còn sợ dọa hay thế nào, lúc trước cùng ta chơi đùa cũng có ‘ mảnh mai ’ như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn: “ đạo lý, bằng hữu, nếu bên cạnh có người thay động não, còn muốn tự mình động não sao? Nếu có người giúp động thủ mọi chuyện, còn nghĩ tự mình làm? tồn tại.”

      Hồng Loa: Mẹ nó, thâm hâm mộ nhãi con này có thể nằm thắng.

      Liêu Đình Nhạn mang theo Hồng Loa cùng với hắc xà vòng ở bên chân xoay vòng vòng lắc lư ở cấm cung.

      Hồng Loa: “Đây là cấm cung ma chủ trong truyền thuyết a, bên ngoài truyền ra mơ hồ, như vậy hình như cũng có gì đáng sợ.”

      Liêu Đình Nhạn: “Cảm giác sảng sao?”

      Hồng Loa: “Sảng a! Người khác thể tới, ta có thể tới, nhìn xem thù vinh này, ta có thể ngang!”

      Hồng Loa: “Bất quá con người cũng quá lười, giờ phát đạt thế nhưng cái gì cũng làm, đổi thành ta, ta có thể mang theo đại quần ma, đem mãnh thú và ma chủ nghênh ngang trở về Hạc Tiên Thành, cho những gia hỏa đó nhìn xem lão nương tại phát đạt thế nào, hối hận chết những cẩu bức đó từng khinh thường lão nương!”

      Liêu Đình Nhạn vừa muốn gì, hé miệng rồi lại ngậm lại.

      Các nàng biết thế nào tới cung điện có hai ma tướng thủ vệ bên ngoài, hai người kia nhìn Liêu Đình Nhạn ôm tiểu hài tử phía sau có hắc xà theo, hoàn toàn dám ngăn trở, lui về phía sau bước mời nàng tùy tiện vào. Kỳ Liêu Đình Nhạn chuẩn bị vào, thấy bộ dáng bọn họ mời khách, dứt khoát thuận thế vào.

      Tư Mã Tiêu thế nhưng ngồi ở trong điện, trước mặt có mấy ma tướng giãy giụa vặn vẹo ở trong ngọn lửa, bị đốt thành mảnh bụi đen, mà bụi đen như vậy ở trước mặt trải tầng dày mặt đất.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Oa.

      Tư Mã Tiêu nhìn vài lần đám ma tướng đứng ở bên cạnh, lại gọi ra mấy người. Mấy người bị gọi ra đều biểu tình khó coi, có người trực tiếp quỳ xuống, khóc lóc xin tha, nhưng vẫn bị Tư Mã Tiêu đốt sạch cùng với mấy người khác.

      Thực nhanh, mặt đất bụi lại dày thêm tầng.

      Hồng Loa nhìn đến lông tơ dựng thẳng, tự chủ được càng thêm khẩn trương ôm lấy cánh tay Liêu Đình Nhạn, giọng : “Mẹ nó nha, những người đó đều là ma tướng Đông thành ? Ma chủ giết liền giết? Nhìn thấy , còn giết người, cái này gọi là giết người sao?”

      Liêu Đình Nhạn: “emmmmm”

      Thanh của nàng tuy , nhưng Tư Mã Tiêu thực nhanh đưa ánh mắt lại đây.

      “Sao lại đến nơi đây.”

      Liêu Đình Nhạn làm bộ xoay người: “Ta đây về trước?”

      Tư Mã Tiêu duỗi tay với nàng: “Tới đây .”

      Liêu Đình Nhạn chỉ đành dìu già dắt trẻ, mang theo con nuôi vừa nhìn thấy Tư Mã Tiêu run thành đoàn và hắc xà liếm cẩu, cùng nhau tới chỗ Tư Mã Tiêu.

      đống ma tướng và chuẩn ma tướng đều nhìn nàng, lại dám nhìn nhiều.

      Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, để Hồng Loa ngồi ở đùi mình, đồng bọn này vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn, lúc này an tĩnh như gà, rên tiếng.

      Tư Mã Tiêu tiếp tục gọi ma tướng bước ra khỏi hàng, thấy chút để ý, Liêu Đình Nhạn hoài nghi là tùy cơ chọn người, chính là cái loại “Gà trống chọn đến ai chính là người đấy”.

      Nàng nhìn chư vị ma tướng cố gắng trấn định, bỗng nhiên cảm thấy giống như trước đây trong lớp học, giáo viên toán học điểm danh lên bảng làm bài, mỗi người bị gọi đến đều có biểu tình nghiêm túc dám sơ ý, bị gọi đến như cha mẹ chết.

      Thấy bọn họ cũng ai có ý đồ giãy giụa giết ngược, ngoan ngoãn tiến lên chịu chết, Liêu Đình Nhạn cảm giác hơi kỳ quái, các ma tướng Ma Vực hung tàn từ khi nào thuần lương như vậy?

      Nàng tới quá muộn, cho nên biết, tầng tro tàn dày kia, có ít người tuyệt vọng có ý đồ công kích Tư Mã Tiêu, nhưng kết quả như thế nào đây, phải là thành dúm bụi.

      Tư Mã Tiêu giống như giết xong, xua xua tay, mọi người lại lui xuống. Lúc này mặt những nhân viên may mắn còn tồn tại đều tràn ngập kích động chạy ra sinh thiên.

      “Những cái đó là?” Liêu Đình Nhạn xem bụi mặt đất.

      Tư Mã Tiêu: “Trong thời gian ta ở đây, có mấy thứ sinh ra dị tâm, xử lý chút.”

      Liêu Đình Nhạn cảm giác Hồng Loa được mình ôm run lên, đành phải an ủi mà vỗ vỗ nàng.

      Tư Mã Tiêu cuối cùng chú ý tới Hồng Loa, liếc mắt nhìn tiểu nữ đồng này cái, “Đây là cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn giơ nàng lên giới thiệu: “Hồng Loa, bằng hữu lúc trước ta muốn làm sống lại đó.” Trước tiên lộ cái mặt ở chỗ đại lão, miễn cho ngày nào đó cẩn thận bị đại lão thuận tay giết mất.

      Hồng Loa rút rút chân ngắn , “……” Bằng hữu cầu buông ta, đừng làm cho ta trực tiếp đối diện với ma chủ, ta tại có chút sợ.

      Tư Mã Tiêu chưa gì, lôi kéo Liêu Đình Nhạn đứng dậy. Hồng Loa tuỳ thời nhảy xuống, tự theo sau hắc xà, cũng dám ở trong lòng đồng bọn nữa.

      Liêu Đình Nhạn bị cầm tay, cảm giác lòng bàn tay có chút nóng, vậy quá bình thường, bởi vì thân thể luôn lạnh. Nàng giật giật ngón tay, Tư Mã Tiêu nắm chặt hơn, chế trụ ngón tay nàng, để nàng lộn xộn.

      Liêu Đình Nhạn nhìn , “Chàng giết người đều trực tiếp dùng lửa đốt?” Nhưng trước kia nàng nghe , đại ma vương Tư Mã Tiêu ở Đông thành nhất dùng tay giết người, khiến cho máu tươi đầm đìa mới vui vẻ.

      Tư Mã Tiêu trả lời vấn đề này, mà cười ra tiếng : “Bọn họ sợ hãi Phụng Sơn linh hỏa, chậm rãi bị ta khắc vào trong xương cốt.”

      Liêu Đình Nhạn: “???”

      Tư Mã Tiêu dùng ngón cái sờ sờ thái dương nàng, thay đổi đề tài, “Ta bắt được Sư Chân Tự.”

      Liêu Đình Nhạn theo bản năng a tiếng.

      Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn gặp sao?”

      Vấn đề này…… hình như đáp án chính xác khẳng định là muốn, nhưng nghĩ đến mấy năm này, ca ca giả này thường xuyên tiếp tế ma thạch cho mình, nàng cảm thấy cần gặp lần.

      Nàng thanh thanh giọng, hỏi: “Ta có thể trả lời ‘ta muốn’ sao?”

      Tư Mã Tiêu: “Muốn thôi.” thực tùy ý, cũng để ý, kéo chút tóc của Liêu Đình Nhạn rồi để nàng .

      Nhìn xem cái tự tin cường đại này, hổ là đại lão đệ nhất thế giới.

      Liêu Đình Nhạn quả thực gặp Sư Chân Tự bị nhốt. Mà Liêu Đình Nhạn rời rồi, Tư Mã Tiêu lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Hồng Loa, Hồng Loa khẩn trương ôm chặt hắc xà bên cạnh, trong lòng nhịn được tưởng: “Nương nó, lão tổ tông này phải là cảm thấy ta quấn lấy đạo lữ của nên thực chướng mắt muốn cho ta biến mất !”

      Tư Mã Tiêu: “Biết giết người sao?”

      Hồng Loa: “Biết biết.”

      Tư Mã Tiêu lại xem kỹ nàng lát: “Ta có thể cho ngươi hết thảy, ngày sau, ta muốn ngươi giúp nàng làm ít việc.”

      Hồng Loa gật đầu như đảo tỏi: “Có thể, có thể, có thể, ta có thể!”

      Liêu Đình Nhạn biết đồng bọn tao ngộ cái gì, nàng đến gặp Sư Chân Tự, phát tình huống của còn tốt, chính là biểu tình hơi tiều tụy.

      “…… Ca?” Xem ở từng cho mình mượn tiền, Liêu Đình Nhạn vẫn gọi như vậy.

      Sư Chân Tự biểu tình phức tạp lại mang theo tia cảnh giác chán ghét mà nhìn nàng: “Nếu nhớ ra, còn gọi ta như vậy, ngươi nhục nhã ta?”

      Sai rồi, nhớ ra.

      Liêu Đình Nhạn gãi gãi mặt.

      Có lẽ từ mặt nàng nhìn ra cái gì, Sư Chân Tự kinh ngạc mở to hai mắt, “Hay là ngươi còn chưa khôi phục ký ức? khi như vậy, sao ngươi lại đầu nhập vào ôm ấp của Tư Mã Tiêu?”

      Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì tình ?”

      Sư Chân Tự bị nghẹn, lời này thể tiếp thu. Trong đầu vừa chuyển, bỗng nhiên cười ra, “Tuy rằng khôi phục trí nhớ của ngươi cũng đơn giản, nhưng Tư Mã Tiêu nhất định có thể làm được, khôi phục ký ức cho ngươi, ngươi đoán đây là vì cái gì? Bởi vì có thứ muốn làm ngươi nhớ lại, thậm chí trong khoảng thời gian này, đối với ngươi đều là giả dối! lừa ngươi!”

      Sư Chân Tự giờ có bất kì biện pháp nào, nếu bị Tư Mã Tiêu bắt, tóm lại chỉ có chết, cho dù chết, cũng muốn làm cho Tư Mã Tiêu dễ chịu. Nếu có thể châm ngòi tình cảm hai người này, đương nhiên là tốt nhất.

      Liêu Đình Nhạn nhiều cái gì, thở dài, rời khỏi nơi này.

      Nàng nhớ tới ngày tháng sinh sống cùng Sư Thiên Lũ và Sư Chân Tự, bọn họ luôn có ý đồ thuyết phục nàng, sinh ra làm người Sư gia, vì gia tộc mà hy sinh, thích cá nhân và tương lai là có ý nghĩa, chỉ có nhất tộc họ vĩnh hằng mới có ý nghĩa.

      Giống tà giáo tẩy não, cho nên nàng tin, mỗi lần đều hoài nghi có phải mình bị bắt vào tổ chức bán hàng đa cấp hay .

      Chính là, sinh sống mấy năm bên nhau, tia cảm tình sao? Nàng có, chỉ là loại thân tình lỗi thời này, cũng thể , đối với ai cũng tốt.

      Tư Mã Tiêu ở bên ngoài chờ nàng.

      Liêu Đình Nhạn tới, nghe thấy Tư Mã Tiêu : “Ta giết , nhưng vĩnh viễn cầm tù ở chỗ này.” Xem ở Liêu Đình Nhạn, có thể xử trí hồn phách người Sư gia này, để ta có thể bình thường đầu nhập hồn trì chuyển thế.

      Tư Mã Tiêu xong, ngón cái lau chút khóe mắt Liêu Đình Nhạn.

      “Chỉ có mình , Sư Thiên Lũ cần phải chết, minh bạch sao?”

      Liêu Đình Nhạn hút hút cái mũi gật đầu.

      Nàng chủ động dắt tay Tư Mã Tiêu, “Ta thể khôi phục ký ức trước kia sao?”

      Tư Mã Tiêu: “Chính nàng nếu có thể nhớ tới, tự mình nhớ.”

      Liêu Đình Nhạn lại : “Ta tin tưởng chàng.”

      Tư Mã Tiêu: “ tin cũng sao.” cũng để ý này nọ. Nếu là người thích, thế nào cũng sao, nguyện ý làm cái gì, đơn giản là nguyện ý. Nàng tin cũng được, tin cũng được, cũng thế, cũng thế.

      Liêu Đình Nhạn bình tĩnh lát, tổ chức ngôn ngữ chút: “Đạo lữ, song tu sao? Mở tư duy cái loại này?”

      Nàng cho rằng Tư Mã Tiêu đáp ứng, bởi vì trong khoảng thời gian này, trước nay chưa muốn song tu tư duy, nàng vẫn cảm thấy giống như tránh , có thể là bởi vì nàng mất trí nhớ, cảm thấy quá an toàn?

      Tư Mã Tiêu lại đáp ứng, “Nếu nàng muốn, đương nhiên có thể.”

      Liêu Đình Nhạn rốt cuộc hiểu ra vì sao Tư Mã Tiêu làm tư duy song tu, nàng thấy được tư duy của Tư Mã Tiêu, đại địa biến mất, biến thành mảnh hỏa tương cuồn cuộn đỏ đậm, ngọn lửa phủ kín trung, lửa khói lưu tương che trời đốt người. Đây là tư duy làm nàng hít thở thông, thậm chí nàng thể đụng vào những ngọn lửa đó, chỗ mà thần hồn nàng có thể dừng chân, duy nhất chỉ có mảnh đất nở hoa.

      ……

      Liêu Đình Nhạn nằm thất thần, đôi mắt chậm rãi khôi phục thanh minh.

      Nàng lật người, nghẹn ngào chút.

      “Đổi thành người bình thường, có phải sớm đau chết hay ?”

      Tư Mã Tiêu xoay nàng lại, “Ta là người bình thường sao.”
      Lee Đỗ, sabera.tran, Jeremej San24 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 68. muốn gây chuyện

      Ma Vực gần đây, đề tài câu chuyện chính là đạo lữ của ma chủ Đông thành Tư Mã Tiêu, đối với nữ tử rất ít xuất trong mắt mọi người này, có người nàng là ma tu, cũng có người nàng là đệ tử Tu Chân giới, các loại tin tức ngõ ngách truyền bay đầy trời.

      Vốn dĩ Liêu Đình Nhạn là mật thám dưới trướng ma chủ cũ của Đông thành, trong Đông thành người biết được thân phận nàng tuy nhiều lắm nhưng cũng có mấy kẻ, chỉ là khi Tư Mã Tiêu vào Đông thành tìm ra toàn bộ những người biết thân phận Liêu Đình Nhạn, tiến hành dò hỏi.

      Vị tổ tông này muốn biết cái gì, từ trước đến nay đều dùng phương pháp đơn giản thô bạo, cho nên chờ ‘ dò hỏi ’ xong đám, đầu óc mọi người đều báo hỏng, bao gồm cả thành chủ cũ của Đông thành kia.

      Cho nên làm cho người có tâm tra thế nào cũng chỉ có thể tra được Liêu Đình Nhạn ở Hạc Tiên Thành mấy năm, còn có chút suy đoán thân phận từ trước khi ở Tu Chân giới, còn lại đều là bí mật thể nào tra ra, làm người ta tự chủ được liền thêm vài phần kính sợ với nữ tử thần bí này.

      “Nữ tử thần bí” Liêu Đình Nhạn, mỗi ngày mang theo Hồng Loa cùng Đại Hắc Xà người gặp người sợ, bộ ở trong ngoài cấm cung hoặc là ở những nơi ít người tại Đông thành.

      Nàng vài lần, trong thành lại xuất lời đồn, nàng sinh nữ nhi cho ma chủ Tư Mã Tiêu, lúc trước có thời gian nàng và Tư Mã Tiêu đều ở Ma Vực, chính là bởi vì Tư Mã Tiêu yên tâm, mang theo nàng nơi bí mật nào đó đợi sinh.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Hồng Loa: “Nữ nhi trong truyền thuyết đó là ta sao?” Nàng cũng thích Chi Hồn tộc làm mình chết rồi lại cho mình sinh mạng mới, vì thế chấm dứt ân oán với bọn họ, sinh hoạt ở trong tộc bọn họ, liền theo bên người Liêu Đình Nhạn.

      Nàng tại mới là thân thể đứa bé mới sinh ra bao lâu, thế giới này, nàng chỉ tin tưởng bằng hữu duy nhất của mình, đương nhiên ở lại bên cạnh tương đối an tâm.

      Liêu Đình Nhạn kỳ quái chính là, Tư Mã Tiêu nghe thấy lời đồn này, thế nhưng cũng phản bác, còn hỏi lại nàng: “Nàng muốn nữ nhi?”

      Liêu Đình Nhạn thực ra: “ quá muốn.” Hơn nữa, tuy rằng Hồng Loa bình thường gọi mình là cha thực thuận miệng, nhưng đó đều là đùa, nào có chuyện làm cha con .

      Nàng biết Tư Mã Tiêu lý giải như thế nào, hai ngày sau mang theo bé trai nhìn khoảng năm sáu tuổi tới gặp nàng. Nam đồng cũng là khuôn mặt tuyết trắng, đôi mắt và tóc màu đen, mặc áo choàng màu đen, mặt ít nhất có bảy phần tương tự với Tư Mã Tiêu, như là công chúa Bạch Tuyết bản thu .

      Liêu Đình Nhạn: “???” Con mẹ ? Đây là con riêng của ?!

      Tư Mã Tiêu có gì hoà nhã đối với bé trai hư hư thực thực là con riêng của , vẫn là gương mặt giống như cha kế, nhưng ra bé trai phi thường thuần thục chạy đến bên chân Liêu Đình Nhạn, vòng vòng.

      Nhìn động tác thuần thục này của nó, Liêu Đình Nhạn trong lòng có cảm giác quen thuộc quỷ dị, buột miệng thốt ra: “Xà xà?”

      tình rất ràng, Tư Mã đại lão biết thế nào đem đại hắc xà đầy sát khí của làm ra thân ngươi. Nhưng cũng chỉ có thân người, tiểu hài tử giống như thể , chỉ biết kêu xè xè, ngửa mặt lộ ra tươi cười với nàng —— , khuôn mặt lộ ra tươi cười, cho người ta cảm giác kinh sợ quá lớn, có loại lãnh khó , so với mặt rắn dữ tợn còn khủng bố hơn.

      cần nữ nhi, nhi tử này thế nào?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.

      Liêu Đình Nhạn khó có thể tin mà nhìn , xin hỏi mạch não ngài lớn lên như thế nào?

      Tư Mã Tiêu ấn ót nàng chút, “Mang nó ra ngoài vòng.”

      Liêu Đình Nhạn trâu bắt chó cày, mang theo bé trai mới xuất ra ngoài rêu rao khắp nơi, quả nhiên, lập tức có đồn đãi thời trẻ nàng sinh hạ trưởng tử cho Tư Mã Tiêu, bởi vì kẻ thù quá nhiều, vẫn luôn được Tư Mã Tiêu bí mật giấu dạy dỗ.

      Liêu Đình Nhạn: ràng chưa mang thai, lại lập tức trở thành mẹ trẻ đẻ hai lần.

      Hắc xà phải vẫn luôn có thể bảo trì hình người, nó vừa mới nắm giữ năng lực hóa hình lâu, còn là bị ngoại lực ủ chín, thường xuyên khắc chế được biến trở về rắn. Lúc nó là rắn, Liêu Đình Nhạn còn có thể chỉ coi nó làcon rắn sủng vật, nhưng khi nó biến thành hình người, nàng liền tự chủ được coi nó là người mà đầu nhập tình cảm.

      Tư Mã Tiêu nhiều ngày thích nhúc nhích, nằm ở cái giường ngọc, tóc dài giống thác nước treo ở mép giường, lộ ra cổ tay và cổ chân, cơ hồ có thể cùng với màu giường ngọc hòa thành mảnh.

      Liêu Đình Nhạn tìm , nhìn thấy bộ dáng của , theo bản năng nín thở, ôm hắc xà biến thành bé trai ngồi xổm trước giường nhìn .

      Tư Mã Tiêu nhắm mắt lại, duỗi tay đặt ở đầu nàng, “Làm gì?”

      Liêu Đình Nhạn: “Có phải chàng lại trộm làm chuyện gì hay ?” Nàng phân lắm bộ dáng người nam nhân này khó chịu hay , bởi vì đau chết cũng là cái bộ dáng chết này, tâm tình bình tĩnh cũng là cái bộ dáng chết này.

      Tư Mã Tiêu: “Có làm chút chuyện.”

      mở mắt ra, nghiêng người nhìn nàng: “Như thế nào?”

      Nghe phi thường tùy tiện, Liêu Đình Nhạn sờ soạng tay , phát là lạnh lẽo, nàng có chút yên tâm. Nàng mơ hồ hiểu ra, thân thể lạnh cơ bản là trạng thái còn được, nếu nóng vậy ổn.

      Nàng yên tâm, nhớ tới ý đồ mình đến, đặt hai móng vuốt của bé con lên mép giường, hỏi : “Chàng đặt tên cho nó sao? Trước kia hình như ta chưa từng nghe chàng gọi tên nó?”

      Tư Mã Tiêu rốt cuộc liếc mắt nhìn hắc xà cái, gia hỏa này nguyên bản chỉ là con rắn bình thường, giờ biến thành như vậy, có thể chính là được tạo ra dưới tình huống đặc thù.

      Con rắn này ở bên người rất nhiều năm, vẫn luôn thực sợ , ban đầu cũng dám ở lâu trước mặt , với so với vật chết khác nhau duy nhất chính là con rắn này biết động biết thở. Nhưng thứ gì ở bên người đủ lâu khó tránh khỏi có chút đặc thù.

      “Nó có tên.” Tư Mã Tiêu : “Nàng có thể chọn cái cho nó.”

      Liêu Đình Nhạn: “Cùng họ chàng hay là họ ta?”

      Tư Mã Tiêu: “…… Nàng đúng là chuẩn bị coi nó là nhi tử?”

      Liêu Đình Nhạn: “…… phải chính chàng sao? Lúc trước có phải chàng lại đùa ta chơi ?” Miệng nam nhân, quỷ gạt người.

      Tư Mã Tiêu: “Thôi, tùy tiện lấy là cũng được.”

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy cần thiết dò hỏi ý kiến đứa bé, vì thế cúi đầu hỏi hắc xà: “Ngươi muốn tên là gì?”

      Hắc xà: “Tê tê ——”

      Liêu Đình Nhạn đặc biệt dân chủ: “Được, vậy gọi là Ti Ti .”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      ấn cái trán, lại ở giường cười giống như con cừu điên điên.

      Liêu Đình Nhạn nhìn cười, dựa lên, gối đầu lên tóc của : “Song tu sao? loại tư duy đó?”

      Tư Mã Tiêu dừng tiếng cười lại, “Thế nào, còn đủ đau?”

      Biểu tình có chút đúng, nhìn Liêu Đình Nhạn, : “Trước kia nàng cũng chủ động muốn, chẳng lẽ nàng thích loại cảm giác đau này?”

      Liêu Đình Nhạn: “Vì cái gì chàng ta giống như kẻ biến thái?! Ta rất sợ đau, ta đời này sợ đau nhất.”

      Tư Mã Tiêu: “Vậy nàng ngừng nghỉ chút.”

      Liêu Đình Nhạn có miệng khó trả lời, nàng có thể là có cảm ứng đặc thù với Tư Mã Tiêu, gần đây cảm thấy giống như quá thích hợp, có chút hoảng, nhưng cái gì cũng , nàng nghĩ lúc tư duy song tu có lẽ có thể tự mình tìm được đáp án, kết quả bị chặn trở về.

      Liêu Đình Nhạn suy nghĩ, vớt ngỗng con lên ra ngoài điện, đẩy đẩy , “ tìm Hồng Loa chơi .” Sau đó cửa điện đóng lại, chính mình lộc cộc trở về, trong đầu nàng nghĩ tình cảnh mình vỗ giường hô to ‘ ngươi rốt cuộc tu hay tu ’, trở về nhìn, lại phát Tư Mã Tiêu ngồi dậy, cởi đai áo, tùy tay ném áo ngoài tới mép giường, sau đó nằm trở về.

      “Ta muốn động, nàng muốn tới tự mình tới.”

      Liêu Đình Nhạn: “……?” Đại lão chàng sao lại thế này? Nhà người khác tổng tài bá đạo đều là “Ngồi lên tự mình động”, chàng lại mỏi mệt như vậy sao? Thấy chàng như vậy, ta cũng mỏi mệt a!

      Nàng qua, vặn vai Tư Mã Tiêu lay động hai cái, “Vậy chàng cho ta, rốt cuộc chàng có chuyện hay a! Lửa tư duy của chàng sao lại thế, vì sao càng đốt càng vượng! Ta cảm thấy tốt lắm, có phải chàng giấu diếm ta cái gì hay ?”

      Tư Mã Tiêu, “Xác có chút việc cho nàng.”

      Viết đầy mặt “Nàng có thể làm gì ta đây”, chính là phương thức đại lão bễ nghễ này. Liêu Đình Nhạn có vẻ phát điên, có thể là lần trước bị ngọn lửa tư duy của ảnh hưởng, có vẻ táo bạo bốc hoả, nàng hung hăng trực tiếp bắt đầu kéo đai lưng Tư Mã Tiêu.

      …………

      Cái gì mà ‘ chàng muốn ’, lừa quỷ à?

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu lần sau mình lại tin chuyện ma quỷ của thằng nhãi này mới chính là ngốc bức.

      Tuy Tư Mã Tiêu có chút khác thường, nhưng nhóm ma tướng dưới trướng vẫn giảm bớt tâm kiến công lập nghiệp với , ba tháng sau, toàn bản đồ Ma Vực bị bọn họ thu thập hết, quy về danh nghĩa Tư Mã Tiêu, chân chính trở thành cộng chủ Ma Vực.

      Đồng thời, cũng bắt được Sư Thiên Lũ đuổi bắt lâu.

      Lần này Liêu Đình Nhạn gặp, Sư Thiên Lũ bị bắt tới ngày đầu tiên, là Tư Mã Tiêu tự tay xử quyết, cả thân cả hồn tiêu tán đến sạch thanh khiết. Đánh cắp Canh Thần Tiên Phủ rất nhiều năm, lại bị Tư Mã Tiêu đuổi giết mà lưu vong gần mười năm, Tộc Sư thị rốt cuộc nghênh đón kết cục.

      Nhưng khi Sư Thiên Lũ chết, tiếng oán độc nguyền rủa rất nhiều người đều nghe thấy, Tư Mã Tiêu cũng chết vào ngọn lửa, rơi vào kết cục hồn phi phách tán giống . Sư Thiên Lũ sắp chết ra kích, dùng Tiên Khí đâm xuyên qua bụng Tư Mã Tiêu.

      Mà thân thể Tư Mã Tiêu từ miệng vết thương bắt đầu thiêu đốt, nhất thời thế nhưng thể dừng lại, phảng phất cả người đều biến thành vật dễ cháy, bị Tiên Khí của Sư Thiên Lũ đốt lửa, tình cảnh này khiến toàn bộ ma tướng Đông thành cùng ma tướng ma chủ mới quy phục đều thốt nhiên biến sắc.

      Cuối cùng Tư Mã Tiêu vẫn tạm thời khống chế được ngọn lửa, chỉ là biểu tình khó coi, phảng phất chịu được, thực nhanh liền đóng cửa cấm cung ra, đem toàn bộ vụ ném cho ma tướng phía dưới.

      Liêu Đình Nhạn nghe thấy tin tức, vội vàng chạy đến điện, thấy trong tay Tư Mã Tiêu dính chút máu, dựa vào giường, mặt vô biểu tình nhìn chăm chú ngoài cửa sổ. Nàng nhào qua muốn xem vết thương người , Tư Mã Tiêu cũng ngăn cản, lấy tay ra cho nàng tùy tiện tìm, kết quả xốc quần áo lên, nhìn thấy chính là cái bụng trơn bóng, cũng có vết thương.

      Liêu Đình Nhạn: “Vết thương đâu?”

      Tư Mã Tiêu: “ có vết thương, Sư Thiên Lũ sớm bị phế, gây thương tổn cho ta.”

      Liêu Đình Nhạn: Rồi, biết, muốn làm chuyện gì.

      Tư Mã Tiêu tháng ra cấm cung, Liêu Đình Nhạn cũng thế, cấm cung bị đóng cửa giống như nhà giam, ngăn cách hết thảy ngoại giới.

      Mãi cho đến ngày nọ, bên ngoài ồn ào trận. Kẻ phản bội bị câu ra.

      Tư Mã Tiêu rốt cuộc đứng lên, Liêu Đình Nhạn cắn hạt dưa xem phát sóng trực tiếp, thấy thế cũng lấy ra cây đao mình sớm chuẩn bị tốt, đứng lên theo.

      Tay Tư Mã Tiêu có chút ấm áp đáp ở cổ tay nàng, nhéo nhéo ngón tay nàng tràn đầy vị hạt dưa, ấn nàng trở về, thấp giọng : “Tối nay nàng cứ ngồi ở chỗ này nhìn Đông thành thiêu cháy.”

      Ngữ khí có chút cổ quái, phảng phất mang theo sát ý thị huyết, cùng ít hưng phấn tan được, đơn giản mà , chính là giống BOSS vai ác muốn làm chuyện xấu liền dùng ngữ khí này chuyện, quá biến thái.

      Liêu Đình Nhạn thấy định thay đổi chủ ý, ngồi trở về, nhìn bên ngoài đốt cháy chỗ lại chỗ, ở trong bóng đêm ánh lửa tận trời chiếu rọi tòa thành tuyết trắng thành màu đỏ tươi.

      Chờ đến bình minh, ngọn lửa tắt. Liêu Đình Nhạn biết xong việc, mới từ chỗ Hồng Loa nghe được buổi tối ngày đó đến tột cùng có bao nhiêu người chết, chỉ ma tướng chết cơ hồ nửa. Những thành mới vừa đánh hạ, ít thành chủ chịu phục, tại bọn họ cũng cần chịu phục, rốt cuộc mệnh cũng còn.

      Ma Vực là địa phương rất kỳ quái, Tư Mã Tiêu càng bạo ngược, ma tướng thu phục lại càng trung thành và tận tâm với . vào Ma Vực, giết quá nhiều ma tu, lần này đây là quy mô lớn nhất, hình như là vì chúc mừng thu toàn bộ Ma Vực vào trong túi, cho nên mới làm tiệc tối lửa khói náo nhiệt.

      Chính là lúc này đây, rốt cuộc hoàn toàn kinh sợ những người đó, Liêu Đình Nhạn cảm giác giống như thuần thú, nàng theo ra cửa tuần du lần, cơ hồ toàn bộ ma tướng chỉ cần nhìn thấy Tư Mã Tiêu xuất , nhìn thấy ngọn lửa của , liền theo bản năng cảm thấy sợ hãi và thần phục.

      “Người quá nhiều, dễ quản, bây giờ cuối cùng tệ lắm.” Tư Mã Tiêu giải thích với Liêu Đình Nhạn như vậy.

      Liêu Đình Nhạn chỉ ra: “Chính là chàng căn bản chưa từng quản bọn họ.” Chỉ hài lòng liền giết, giết, giết, dọa tất cả mọi người thành dê con nghe lời.

      Nếu vẫn luôn ở đây, đương nhiên cần riêng quản.

      Tư Mã Tiêu xoa ấn đường cười chút.

      Mảng lớn địa bàn bên ngoài Ma Vực thuộc về Liêu Đình Nhạn, thực nhanh xây lên từng tòa thành trì, Liêu Đình Nhạn càng thích bên kia, vì thế Tư Mã Tiêu mang nàng ra bên ngoài ở, cấm cung Đông thành lại trống .

      Liêu Đình Nhạn cảm giác bọn họ như là quốc gia dời đô, giờ đô thành này đặt theo tên nàng, gọi là Nhạn Thành, ít ma tu từ Ma Vực dời tới, ở thêm vào tòa thành này, mà ma tu sinh hoạt ở tòa thành này, dựa theo tập tục Ma Vực, tự động trở thành phụ thuộc vào nàng, phải tuân thủ quy tắc của nàng. Liêu Đình Nhạn cũng biết mình thể hiểu được làm thế nào mà trở thành thành chủ.

      Bất tri bất giác, bọn họ ở Nhạn Thành qua bảy năm.
      thongminh123, sabera.tran, Jeremej San22 others thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Sư tổ chuẩn bị đường lui, truyền ngôi lại cho Liêu Nhạn rồi
      Many thanks editor nhé
      heavydizzy thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc sư tổ nhìn thấy kết cục của mình nên chuẩn bị cho vợ bé rồi?
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :