1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 63. Giống hình chiếu hoa đăng tài tử giai nhân

      Tư Mã Tiêu này, lão tổ tông từng phá đổ đệ nhất tiên phủ của Tu Chân giới, đại ma vương hàng giá , có thế lực trong tay thống nhất Ma Vực, trong thời khắc này, thế nhưng mang theo nàng vạn dặm xa xôi tới cái thành biết tên ở Tu Chân giới để nghỉ phép, là vì nàng thèm ăn miếng …… Đây đến tột cùng là bạn trai cảm động đất trời thế nào.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, liền cảm thấy ngày trước bạn trai của bạn cùng phòng hơn nửa đêm bởi vì cú điện thoại dậy mua đồ nướng BBQ và bánh kem đưa đến dưới lầu, là hoàn toàn thể so nổi.

      Xét thấy bạn trai như vậy, dù nàng bị cứng rắn ấn vào ao ngâm nước cùng , nàng cũng có thể nhịn.

      Hơn nữa cảnh trí chung quanh thực đẹp, làm người ta vui vẻ thoải mái. Nàng ở Ma Vực ngần ấy năm, cảnh sắc Ma Vực có gì để , tảng lớn hoang mạc và hoang lâm, hiếm thấy thực vật xanh tươi sum xuê, trong Đông thành ra mọc chút thực vật, nhưng thực vật ở Ma Vực phần lớn cũng khác Tu Chân giới, có hình thù kỳ quái, màu sắc cũng quá mới mẻ.

      Cho nên nàng nhiều năm được thấy cảnh đẹp này, ngửi được loại hơi thở núi rừng mới mẻ thuần tịnh, cả người nổi trong nước, sắp hóa thành cái lá rụng.

      Thả Liêu Đình Nhạn nổi mặt nước, Tư Mã Tiêu nhìn nàng nổi lềnh bềnh, liền gối đầu lên bụng nàng, cũng giống nàng ngửa đầu nhìn trời.

      Phong đỏ và rừng trúc kêu sàn sạt, lá phong màu đỏ rơi xuống, bị Liêu Đình Nhạn nhàng thổi, lại chậm rì rì bay ngược lên , bay tới bay lui trung, giống con bướm. Hai người bày thành hình chữ T, đôi mắt đều lười nhác chuyển động theo mảnh lá cây kia.

      “Trước kia chúng ta cũng như vậy sao?” Liêu Đình Nhạn hỏi.

      “Ừ.” Tư Mã Tiêu từ trong lỗ mũi ừ tiếng, tựa hồ là trả lời trong nửa mộng nửa tỉnh.

      Liêu Đình Nhạn nhìn , so với lúc mới vừa nhìn thấy, càng ngày càng lười nhác, nhưng ra rất có điểm tương tự với nàng. Trước kia nàng chính là như vậy, công tác rất nhiều thực thích nằm liệt cái gì cũng làm, các bằng hữu đều ở lâu với nàng thực dễ bị cảm nhiễm chứng làm biếng, xem ra chứng làm biếng này, ngay cả đại ma vương cũng thể miễn dịch.

      Nàng nghĩ, tay tự giác kéo tóc Tư Mã Tiêu, kéo kéo, thuận tay liền nhét vào miệng nhai nhai.

      Ngâm tắm thích nhai đồ trong miệng, thói quen xấu này nhớ là dưỡng thành khi nào, lúc trước làm việc ở Yên Chi đài, bọn họ có chuẩn bị ký túc xá và nhà tắm các loại cho nhân viên, tuy Liêu Đình Nhạn ở nhà, nhưng ngẫu nhiên nàng tắm rửa lần ở nhà tắm nhân viên, vừa ngâm tắm vừa nhai loại lá cỏ có thể làm trắng răng, bảo trì khoang miệng tươi mát. Đồ dùng vệ sinh, đồ vật trong nhà tắm có rất nhiều, nàng liền nhai chơi, sau đó thành quen.

      Ý thức được đây phải cỏ để nhai, mà là tóc đẹp của bạn trai đại ma vương, Liêu Đình Nhạn cứng đờ, dưới cái nhìn chăm chú lời khó hết của đại ma vương, nhả tóc của ra, nghiêm túc cẩn thận chà xát ở trong nước, còn lấy ra cái lược chải cho , rồi mới thả ra.

      “Ăn ngon sao?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.

      Liêu Đình Nhạn: “ thể ăn.”

      Tư Mã Tiêu biểu tình đúng, Liêu Đình Nhạn lập tức tỉnh ngộ, sửa lại: “Ăn ngon!”

      Biểu tình của vẫn đúng.

      Bạn trai rất khó dỗ a.

      Tư Mã Tiêu đứng dậy, tùy tay chải vuốt tóc ra sau đầu chút, ngoài miệng : “Nàng thèm thành như vậy, đến tóc còn muốn ăn.”

      Ta phải, ta có!

      “Đứng dậy, ăn cái gì.” Tư Mã Tiêu .

      Hồ rất nông, bên cạnh có hành lang gỗ đặt tiểu hồ, Tư Mã Tiêu chân dẫm lên hành lang, đẩy những hình khắc hoa cách ra ít, xoay người duỗi tay lôi Liêu Đình Nhạn đứng ở trong nước, tay dùng chút lực, liền kéo nàng lên.

      Tay áo chấn động, toàn bộ hơi nước người biến mất, lại là Ma Vương du quang thủy hoạt.

      Tìm cái áo tắm dài phủ thêm, Liêu Đình Nhạn vuốt tóc ướt lộc cộc: “……” Ngài, vẫn cứ mặc như vậy, suy xét thay quần áo sao?

      , Liêu Đình Nhạn có chút hoài nghi vẫn luôn từng thay quần áo, thấy thế nào đều là mỗi ngày mặc y phục có gì khác nhau a, tuy thích ngâm tắm, còn là nhân sĩ tu chân, người sinh ra tro bụi dơ bẩn, nhưng cũng thể đổi quần áo, về mặt tâm lý qua được a.

      Lúc trước ở trong gian của mình, nàng phát ít nam trang, các loại hình thức màu sắc đều có, có thể là quần áo của bạn trai. Nàng suy nghĩ lại, cầm bộ quần áo màu trắng thêu hoa văn tiên điểu tường vân ra, xòe ở trước mặt Tư Mã Tiêu, hỏi : “Đổi bộ quần áo khác , bộ này thế nào?”

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng lấy ra quần áo, chuyện, Liêu Đình Nhạn lại lấy ra bộ màu trắng mang theo rất nhiều hoa văn màu đen, “Bộ này sao? Nếu muốn đổi hình tượng, bộ này cũng tồi.”

      Còn lấy ra bộ tím thanh nhã, bộ này khí chất tương đối phú quý.

      Kinh nghiệm công tác của xã súc cho nàng, muốn làm khách hàng tán thành, là cần kỹ xảo, cần trực tiếp dò hỏi đối phương được , mà lần lấy ra mấy phương án, đối phương đương nhiên suy xét được chưa, mà trực tiếp chọn lựa cái trong đó.

      tại cũng vậy, nàng lấy ra ba bộ, tỷ lệ rất lớn là Tư Mã Tiêu suy xét đổi hay , mà là suy xét đổi bộ nào.

      Tư Mã Tiêu: “Nàng chuẩn bị cho ta?”

      Liêu Đình Nhạn: “Trong gian của ta có rất nhiều, hẳn là trước kia chàng mặc.”

      Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, ghé sát vào Liêu Đình Nhạn : “Ta biết trước kia nàng còn chuẩn bị đồ mới cho ta.”

      …… hiểu, trước kia mình chuẩn bị quần áo cho bạn trai, nhưng chưa từng lấy ra, đại khái như cái nhẫn chuẩn bị nhưng đưa ra. Giờ bị mất trí nhớ tự mình trực tiếp chọc thủng.

      Mắt thấy đại ma vương kia nhếch môi lên cùng vẻ mặt sướng thầm, Liêu Đình Nhạn cũng chỉ có thể làm bộ có việc gì phát sinh.

      Tư Mã Tiêu cúi đầu xuống, dán dán vào môi nàng.

      cởi áo ngoài, ném sang bên, Liêu Đình Nhạn nhanh chóng vớt được quần áo, đóng cửa sổ lại, ánh hoàng hôn ái muội xuyên qua cánh cửa gỗ, cách hoa văn chiếu rọi vào trong nhà, Tư Mã Tiêu cởi quần áo, da thịt trắng nõn cũng phủ lên tầng màu vàng ấm áp mông lung.

      Dáng vẻ cởi quần áo đẹp, động tác cầm cái áo trong mặc lên người cũng rất đẹp, ngực bị áo trong màu trắng che lại, rồi mặc trung y màu đen và áo ngoài, che khuất áo trong, chỉ để lại đường viền trắng. tùy ý kéo vạt áo trước cổ áo chút, lúc buộc sợi dây, khớp xương ngón tay gập lại đặc biệt đẹp mắt.

      Tóc dài bị giấu vào trong áo, lại nâng tay kéo tóc từ cổ áo ra, giơ tay nhấc chân, ống tay áo đưa, tóc dài di động, cùng quang ảnh lúc này, có loại ý nhị của bộ phim đen trắng cũ trong trí nhớ khi còn bé, tuy tuổi quá hiểu chuyện, nhưng khái niệm về ‘đẹp’ lại cũng hiểu chút ít.

      Liêu Đình Nhạn nắm cái đai lưng của , đôi mắt nhìn chằm chằm dời , cảm giác khả năng mình trúng mê hồn thuật.

      tay Tư Mã Tiêu lấy cái đai lưng trong tay nàng, tay đỡ lấy phía sau cổ nàng, kéo nàng tới hôn xuống. phải cái loại dán vào hôn cái, là xoa xoa cổ nàng ý bảo nàng hé miệng.

      Bóng dáng hai người kéo dài ở trong nhà, bên cạnh còn bóng hoa cửa sổ gỗ, giống hình chiếu hoa đăng tài tử giai nhân.

      Liêu Đình Nhạn lấy lại tinh thần, phát Tư Mã Tiêu cầm đai lưng buộc xong. Đai lưng này buộc bên trong áo ngoài, rút tay ra, áo ngoài liền rơi xuống che khuất đường eo. buộc xong đai lưng ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng, “Xong, đến nàng.”

      Liêu Đình Nhạn: “Đến ta?”

      Nàng nhìn quần áo người mình, nghĩ thầm, ta đây là bị sắc đẹp mê hoặc, mới có thể đứng ở chỗ này xem xong toàn bộ quá trình đại lão thay quần áo sao? Lễ thượng vãng lai, bây giờ người ta muốn xem nàng thay.

      Nàng để ý tới dáng ngồi tràn ngập hơi thở đại lão của bạn trai, chính mình ra sau bình phong thay quần áo.

      Nàng mặc váy, bên ngoài Tư Mã Tiêu cười to. Liêu Đình Nhạn cách bình phong, hướng tới chỗ bên kia lặng lẽ gục mặt xuống, thè lưỡi ra.

      Tiếng cười của Tư Mã Tiêu dần dần biến mất, nhưng cách bình phong nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng, vẫn mang theo cười. Có lẽ là bởi vì quang ảnh hoàng hôn quá mức ôn nhu, mặt cũng là lưu luyến hiếm thấy, cơ hồ có chút giống như là dáng người từng mình bồi hồi Tam Thánh Sơn.

      Liêu Đình Nhạn xử lý xong, tự mình ra, Tư Mã Tiêu đứng ở cạnh cửa, “ thôi.”

      Liêu Đình Nhạn tiến lên, nâng tay vuốt tóc của lại chút, tự xử lý thực tùy ý, còn vài sợi tóc ở trong cổ áo lấy ra. Liêu Đình Nhạn xử lý đầu tóc cho xong, lúc này mới cùng ra ngoài.

      Đây là biệt trang, chiếm vùng cực lớn, cái viện mang theo hồ và rừng trúc phong đỏ chỉ thuộc về bọn họ, ra bên ngoài cánh cửa đường rộng là bốn phương thông suốt, ven tường có phong kiệu chờ sẵn thay cho bộ, người phụ trách nâng phong kiệu phi thường ân cần mời hai người lên, tốc độ nhanh chậm, vừa vặn có thể để cho bọn họ thưởng thức cảnh sắc ven đường.

      “Nhị vị ngài Trân Thực lâu?”

      Chờ được đáp án khẳng định, huynh đệ theo có kĩ năng hướng dẫn du lịch bắt đầu dùng ngữ khí nhiệt tình lễ phép giới thiệu cho bọn mỹ thực nơi này.

      Chỗ biệt trang này, các khách nhân đều có thể có viện riêng, thức ăn đương nhiên cũng có thể đưa tới, nhưng cũng có người thích náo nhiệt, vì thế Trân Thực lâu chính là địa phương mà các khách nhân đều , khi mọi người ăn cơm còn có thể thưởng thức ca vũ cùng với các loại biểu diễn.

      Ven đường, Liêu Đình Nhạn còn thấy khách nhân ngồi phong kiệu khác. Phong kiệu giống như trận gió, lặng yên tiếng động, mấy cỗ phong kiệu gặp nhau, khinh phiêu phiêu lại xẹt qua.

      Trân Thực lâu đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ lung linh, trăm tòa tiểu gác mái độc lập quây chung quanh thành vòng tròn, từ trung hành lang dài liên tiếp, trung tâm là cái đảo giữa hồ, đó có diễn viên biểu diễn tiết mục.

      Phong kiệu đưa hai người Liêu Đình Nhạn đến tòa tiểu gác mái trong đó, có người hầu khác chờ ở gác mái đón bọn họ , phục vụ chu đáo làm Liêu Đình Nhạn cảm khái, khẳng định thu phí siêu đắt.

      Nàng tại lại có loại cảm giác gả vào hào môn. Mặc dù ở nơi nào, Tư Mã đại lão cũng đều phải nhân vật thiếu tiền, cho nên Liêu Đình Nhạn khách khí, chỉ cần thực đơn có, tất cả đều gọi phần.

      “Chậm rãi mang lên là được, cần lập tức mang lên toàn bộ.” Liêu Đình Nhạn dặn dò câu, xoa xoa tay chờ mong bữa tiệc lớn.

      Tư Mã Tiêu chưa từng hứng thú với ăn, dựa vào bên chờ đợi.

      Liêu Đình Nhạn lâu ăn đồ ăn phong phú mỹ vị như vậy, Ma Vực rốt cuộc vẫn là địa vực khác hẳn, khẩu vị bất đồng. Hơn nữa tu vi này của nàng, ăn nhiều đồ ăn linh khí nồng đậm thế này hoàn toàn bị no, cho nên có thể tận tình nhấm nháp, thỏa mãn cái miệng và đầu lưỡi.

      Còn có các loại đồ uống tùy chọn, đựng trong bình bạch ngọc, tự uống tự rót, rất có khí. Có đàn sáo quanh quẩn bên tai, còn có ca vũ mạn diệu, mỹ thực nối liền dứt, sắc hương vị đều đầy đủ, tai mắt mũi miệng đều được hưởng thụ mỹ diệu, cảm giác hạnh phúc bạo tăng.

      Chính là vào lúc này, bên ngoài lại đánh nhau.

      Nghe tiếng ầm ĩ, Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

      tòa gác mái cách hồ đối diện nổ tung, ba người ra từ phế tích. cái gác mái đối diện bọn họ có hơn mười người áo tím đứng, chỉ vào gác mái biến thành phế tích mà cười to.

      lâu gặp, ngờ Động Dương chân nhân, mạch chủ Thanh Cốc Thiên ngày xưa, cũng vào tiểu môn tiểu phái, xem bộ dáng này, sống còn rất tồi a.” Kẻ dẫn đầu trong đám người áo tím lớn tiếng , ngữ khí trào phúng mang theo oán hận.

      Ba người đối diện mặc áo màu xanh lá, người trẻ tuổi phía trước nhìn qua dưới hai mươi tuổi : “Hạ đạo hữu giờ phải cũng vào Bạch Đế Sơn sao, còn chưa chúc mừng.”

      Người áo tím cười lạnh, “Nếu biết ta vào Bạch Đế Sơn, nên biết, giờ ngày chết của ngươi tới rồi, cái Cốc Vũ ổ nhoi bảo hộ được ngươi!”

      Người trẻ tuổi tràn đầy bất đắc dĩ, chắp tay, “Dù thế nào cũng từng là đồng môn, giờ mọi người đạo bất đồng khó lòng hợp tác, hà tất hai phải dây dưa oán cũ trước kia.”

      hùng hổ doạ người, người ngữ khí tuy mềm, thái độ mềm, mắt thấy chỉ đinh linh leng keng là đánh lên.

      Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn hai mắt tự mình ăn của mình, cố tình vị trí này xui xẻo, bị đám đánh nhau lan đến, người áo tím kiêu ngạo kia tu vi cao hơn so với người áo xanh, đánh đập vào gác mái chỗ Liêu Đình Nhạn, làm tất cả đồ ăn bàn trước mặt bị xốc lên.

      Liêu Đình Nhạn còn giơ đũa, gặp khối tương thịt lung lay sắp rớt. Nàng nhìn người áo xanh phun ra ngụm máu rồi đứng lên, yên lặng ăn tương thịt, buông chiếc đũa, chân đá bay người áo tím đuổi theo còn muốn tiếp tục đánh nữa, đạp về lại gác mái của bọn họ.

      Đá xong cước này, nhìn thấy người áo xanh khiếp sợ nhìn nàng, Liêu Đình Nhạn mới phản ứng lại.

      xong, quên mất đây phải Ma Vực.

      Ở Hạc Tiên Thành tại Ma Vực lâu như vậy, nàng hình thành phản xạ có điều kiện, khi bị khi dễ tới trước mặt, theo bản năng phải đánh trở về, nếu ở Ma Vực nhận thua chính là được tấc lại muốn tiến thước, bị khi dễ tiếp, giáo huấn máu me thành thói quen, làm trong lúc nhất thời nàng kịp phản ứng lại, Tu Chân giới này khác hẳn Ma Vực.

      Nàng do dự, nhìn Tư Mã Tiêu nằm bên.

      Ai ngờ lúc này, người trẻ tuổi áo xanh che ngực lại, chần chờ hô: “Con là…… đồ nhi Đình Nhạn?”
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran21 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 64. Cốc Vũ Ổ

      “Con là…… đồ nhi Đình Nhạn?” Động Dương chân nhân, mạch chủ nhánh núi Thanh Cốc Thiên trong Canh Thần Tiên Phủ ngày xưa, cũng chính là người áo xanh Quý Vô Đoan này, thần sắc hoảng hốt nhìn Liêu Đình Nhạn trước mắt, dám nhận bừa.

      vào mười năm trước thu đồ nhi tên là Liêu Đình Nhạn, lớn lên giống ái nữ chết yểu của , khi đó nhận hài tử đó làm đồ đệ, chỉ là vì ký thác thương nhớ, muốn chiếu cố cẩn thận đệ tử có duyên này, chỉ ngờ tới, đệ tử của cuối cùng thế nhưng bị cuốn vào thay đổi bất ngờ đáng sợ như vậy.

      Khi đó, cũng chỉ là mạch chủ nho của nhánh núi, Thanh Cốc Thiên ở chỗ giao tiếp giữa nội ngoại môn, có gì đặc thù dẫn ai chú mục, cho nên đồ nhi bị chọn phụng dưỡng sư tổ, tuy trong lòng bất an, nhưng cũng thể làm cái gì, chỉ hỏi thăm tin tức vài lần, nhưng mà tin tức Tam Thánh sơn, há là chân nhân như có thể tìm hiểu được.

      Sau đó lại nghe nàng được sư tổ Từ Tàng Đạo Quân thích, theo sư tổ cùng ra khỏi Tam Thánh sơn, trong trăm vị nội môn đệ tử cao cấp, chỉ có mình nàng may mắn giữ lại tánh mạng. Khi đó, Thanh Cốc Thiên cũng cực thịnh nhất thời, nhưng cảm giác được tia sóng ngầm kích động, càng thêm bất an. Có nghĩ thầm gặp đồ nhi, trấn an phen, lại cách nào gặp được.

      Sau đó nghe mệnh đăng của nàng bị diệt, tựa hồ là chết, lại có chút tin tức nàng còn sống, Quý Vô Đoan làm sư phụ tự giác mình vô dụng, cũng hỏi thăm được hư thực, hơn nữa đoạn thời gian đó Thanh Cốc Thiên thực yên, vì bảo hộ an toàn các đệ tử còn lại mà hao hết tâm lực.

      Về sau, chính là hồi tai nạn lớn làm cho Canh Thần Tiên Phủ chia năm xẻ bảy. ở khu vực xa xa trong phủ còn có thể thấy chỗ trung tâm phun trào hỏa tương đến tận trời, khói đen đặc cuồn cuộn cơ hồ bao trùm phía chân trời, thiên diêu địa chấn, linh mạch ngầm trong ngày tất cả héo cạn rách nát, linh viên dược viên các nơi bị viêm khí hun nóng, khắc điêu tàn suy sụp, linh tuyền và hồ nước ở gần đều bốc hơi hết hầu như còn……

      Tai nạn như vậy, người chết nhiều như vậy, mấy cung chủ, trưởng lão ở đại cung nội phủ và mấy gia tộc, các đại nhân vật từng cao cao tại thượng, đối mặt với lực lượng khủng bố cũng vô lực chống cự, chết chết, thương thương, còn sống đều hốt hoảng chạy thoát. Còn bọn họ là nhân vật bên lề, cùng với các tiểu gia tộc, tiểu tu sĩ ngoại phủ, tất cả đều may mắn tránh được kiếp.

      Đều là Từ Tàng Đạo Quân khi bế quan ở Tam Thánh sơn nhập ma, cho nên mới tàn sát nhiều người như vậy, phá huỷ cơ nghiệp trăm triệu năm của Canh Thần Tiên Phủ.

      Canh Thần Tiên Phủ giống như tòa tháp cao, mất trụ cột mà sụp xuống với tốc độ cực nhanh, vượt quá mọi người dự đoán. Môn phái tu tiên khác bị Canh Thần Tiên Phủ ức hiếp nhiều năm vây lấy, chia cắt các thế lực Canh Thần Tiên Phủ vẫn hoảng sợ còn sót lại.

      Quý Vô Đoan mạch chủ Thanh Cốc Thiên vào thời điểm này, dứt khoát từ bỏ cố thủ, mang theo bộ phận tài nguyên và ít đệ tử nguyện ý theo, Cốc Vũ ổ của bạn thân, trở thành đệ tử Cốc Vũ ổ, tránh khỏi đoạn thời gian hỗn loạn nhất.

      giờ gần mười năm qua , cơ hồ sắp quên đồ nhi đáng thương lúc trước giống phù dung sớm nở tối tàn.

      làm sao nghĩ được, hôm nay đột nhiên nhìn thấy người vốn cho rằng sớm ly thế. Lại và đồ nhi ở chung lâu, hiểu biết cũng phải rất nhiều, giờ cửu biệt gặp lại, trong nhất thời cũng biết nên cái gì cho tốt, chỉ trong lòng cảm khái vạn ngàn.

      Quý Vô Đoan cảm khái, Liêu Đình Nhạn liền mộng bức. Nàng nhớ việc trước kia, chư vị, nàng căn bản biết tiểu ca ca trước mặt này là ai a!

      Nghe gọi mình là đồ đệ…… Đây là sư phụ của nguyên thân, hay là sư phụ của ta?

      Liêu Đình Nhạn khỏi lại nhìn Tư Mã Tiêu. Ta cầu chút trợ giúp, bạn trai ngươi câu nha!

      Tư Mã Tiêu từ đầu tới đuôi dựa ở bên, ngồi ở trong phòng chỗ bóng tối, thu liễm khí thế, Quý Vô Đoan vốn chú ý tới , phát đồ nhi dùng sức nhìn bên kia, mới cùng nhìn qua.

      “Thình thịch ——”

      Rốt cuộc thấy ràng người nào ngồi bên kia, Quý Vô Đoan chân mềm nhũn, quỳ xuống.

      phảng phất về lại ngày Canh Thần Tiên Phủ đại nạn, sư tổ này tàn sát những tu sĩ Hóa Thần, Luyện Hư thậm chí Hợp Thể, như chém dưa xắt rau, có ít đệ tử Canh Thần Tiên Phủ cấp thấp khi đó mới lần đầu tiên nhìn thấy sư tổ, lại bị sát khí và lệ khí người làm cho sợ hãi, bức cho dọa phá lá gan.

      Thậm chí sau khi vào Ma Vực, uy danh của truyền càng sâu ở Tu Tiên giới, làm cho mấy năm nay dù tất cả mọi người đều biết Canh Thần Tiên Phủ là hủy hoại, lại cũng dám quang minh chính đại nhục mạ Ma Vương này, dám bậy nửa câu, càng dám nhắc đến tên và đạo hào của .

      tại ở nơi xa xôi này, đại ma vương đáng sợ thế nhưng xuất ở trước mắt.

      Quý Vô Đoan chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta siết chặt, có chút thở nổi.

      Đúng lúc này, người áo tím lúc trước bị Liêu Đình Nhạn chân đá bay kia lại khí thế rào rạt quay trở về, phía sau còn có những đệ tử và tay đấm theo , biểu tình phẫn nộ hô: “Quý Vô Đoan, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi chết……”

      Liêu Đình Nhạn nhìn thấy, chuẩn bị động thủ trước đuổi mấy người gây này, lại phát người áo tím dẫn đầu cũng giống hết tiểu ca ca áo xanh, bỗng nhiên cứng đờ, tiếp theo thình thịch cái quỳ xuống, nhìn Tư Mã Tiêu đôi mắt đều thẳng. tựa hồ so mọi người càng sợ hãi, thân thể ngừng run rẩy.

      Người áo tím này trước là đệ tử chủ mạch, thân phận càng cao hơn Quý Vô Đoan, vì thế so với Quý Vô Đoan càng ràng hơn Từ Tàng Đạo Quân trông như thế nào, mang đến hai người, cũng từng là đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, đồng dạng cũng ở trong mấy ngày tai nạn gặp sư tổ đuổi giết mọi người Sư thị, lúc này càng sắc mặt đại biến, đứng thẳng xong, quỳ xuống phía trước.

      Những người còn lại biết xảy ra cái gì, nhìn thấy cảnh này, cũng luống cuống.

      Liêu Đình Nhạn: “……” A, các ngươi phải khoa trương như vậy sao?

      Bạn trai nhúc nhích, chuyện, cũng nhìn bọn họ a.

      Người áo tím biểu tình giống như người đại gặp được con khủng long Jurassic sống sờ sờ, Liêu Đình Nhạn thấy run rẩy run rẩy, cuối cùng hoảng sợ quay đầu chạy, nghiêng ngả lảo đảo còn đâm nát mấy cánh cửa gác mái, gác mái vốn bị phá lập tức càng thêm khó coi.

      Người lập tức chạy hết sạch , thấy bọn họ kinh sợ như vậy, Liêu Đình Nhạn hơi xấu hổ đuổi theo đánh bọn họ, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn Quý Vô Đoan còn chưa đứng lên.

      Tư Mã Tiêu cũng nhúc nhích, cũng nhìn đến đám người tới rồi lại chạy , mà buông tay, ngồi thẳng chút, nhìn Quý Vô Đoan lát.

      Nhìn Quý Vô Đoan đến cả người mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. nhớ tới lời đồn, Từ Tàng Đạo Quân có thể nhìn thấu nhân tâm, thấy hết thảy nội tâm u.

      Liêu Đình Nhạn thò lại gần, dùng tay che miệng hỏi vào bên tai Tư Mã Tiêu: “Đó là sư phụ ta a?”

      Tư Mã Tiêu thuận tay ôm eo nàng, ừ tiếng: “Hình như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn lại hỏi: “Ta đây và quan hệ tốt ?”

      Tư Mã Tiêu: “ lắm.”

      Thấy Liêu Đình Nhạn viết đầy mặt ‘ tình lúc này to chuyện’, Tư Mã Tiêu lại cho nàng thêm câu: “Bất quá, ta nhìn ra được, có ác ý với nàng.”

      Liêu Đình Nhạn vừa nghe hiểu, xét thấy mấy năm nay nàng hiểu biết quan hệ thầy trò ở Tu Chân giới, giống như đều là ruột thịt, sư phụ của nàng đây hẳn là cũng tồi.

      Nàng xoa bóp tay Tư Mã Tiêu, để buông ra, đến trước mặt Quý Vô Đoan, đỡ lên, thái độ cung kính hơn.

      Trơ mắt nhìn đồ đệ mình và đại ma vương thân thân mật mật kề tai , Quý Vô Đoan: “……”

      hoảng hốt được Liêu Đình Nhạn đỡ lên, nghe thấy nàng mang theo xin lỗi: “Ngượng ngùng, sư phụ, con xảy ra chút chuyện, mất trí nhớ, nhớ người.”

      Quý Vô Đoan: “A…… Như thế a.” Kỳ căn bản Liêu Đình Nhạn cái gì, bị đánh sâu vào quá lớn, còn chưa hồi thần.

      Lúc này hai đệ tử ra cửa mang theo cũng khập khiễng tìm tới, hai người này tu vi cao lắm, bị người áo tím đánh vào trong hồ, người áo tím rồi, bọn họ mới bị áp chế, vội vàng tới tìm sư phụ.

      “Sư phụ, ngài làm sao vậy?”

      Hai đệ tử là người Cốc Vũ ổ, chưa thấy Tư Mã Tiêu, cũng chưa thấy Liêu Đình Nhạn, chỉ cảm thấy sư phụ từ trước đến nay vẫn từ ái, giờ này lại quá thích hợp, mới thập phần lo lắng.

      Quý Vô Đoan giật mình cái, bắt được hai tay đệ tử, sợ bọn họ câu nào đúng, chọc sư tổ tàn nhẫn độc ác động thủ. Chỉ cần sư tổ vừa động niệm, bọn họ liền biết phải chết thành bộ dáng gì.

      Liêu Đình Nhạn thấy sư phụ bị dọa thành như vậy, ho khan tiếng : “Sư phụ vừa rồi bị thương ?”

      tiểu đệ tử tò mò nhìn nàng, “Sư phụ? Vị sư tỷ này sao cũng gọi ngài là sư phụ? Mới vừa rồi là sư tỷ này hỗ trợ đuổi những người Bạch Đế Sơn đó sao?”

      Quý Vô Đoan nhìn Tư Mã Tiêu có biểu tình gì, lại nhìn Liêu Đình Nhạn rồi lộ ra cái cười, : “Đây là đệ tử …… mấy năm trước thất lạc của vi sư, là Liêu sư tỷ của các con.”

      là sư tỷ, xong mới có cảm giác, lúc này phát đồ nhi giờ tu vi còn cao hơn mình, nhất thời cảm thấy mình có phải giới thiệu sai rồi hay , nhưng nghĩ lại nghĩ, xác là đồ nhi của mình, chưa từng trục xuất nàng ra khỏi sư môn, bất luận nàng có thân phận gì, giờ đương nhiên vẫn là đệ tử của mình.

      căng da đầu giới thiệu, chuẩn bị nhìn thái độ của Liêu Đình Nhạn, lại tùy thời sửa miệng.

      Kết quả Liêu Đình Nhạn cũng có ý tứ phản bác, nhìn về phía hai tiểu đệ tử, “Hóa ra là sư đệ a.”

      Hai tiểu đệ tử sôi nổi ngoan ngoãn gọi nàng là sư tỷ.

      “Sư phụ và sư tỷ có thể gặp lại, hỉ ! Sư phụ, sư tỷ cũng về Cốc Vũ ổ chúng ta sao?”

      Quý Vô Đoan trái tim đều sắp ngừng, muốn bịt chặt miệng tiểu đệ tử hoạt bát này. Tiểu tử ngốc, lời có thể tùy tiện sao. băn khoăn thân phận Liêu Đình Nhạn giờ, nhưng chủ yếu vẫn là băn khoăn Tư Mã Tiêu.

      Tuy rằng nhìn đồ nhi có quan hệ thân mật với sư tổ, nhưng cũng biết là quan hệ gì, giờ nàng vẫn còn sống đời, còn có tạo hóa được tu vi như vậy, so với là sư phụ cùng với đám các sư huynh, đều phải người thế giới, nên ở chung như thế nào đây.

      Liêu Đình Nhạn cũng thực do dự, nàng biết nên ở chung như thế nào cùng sư phụ đột nhiên xuất này. Dựa theo thói quen xã súc, lúc này hàn huyên trận, khẳng định liền tìm nơi ôn chuyện trước, lại ăn ăn uống uống, cuối cùng liên lạc cảm tình xong đường ai nấy , ngày sau lại hẹn.

      Nhưng Tư Mã Tiêu ở đây, nàng còn quên thân phận của đâu.

      Liêu Đình Nhạn và Quý Vô Đoan đều khỏi nhìn Tư Mã Tiêu.

      Tiểu đệ tử lại lảm nhảm có chuyện : “Êi, vị tiền bối này là?”

      Quý Vô Đoan muốn che miệng đệ tử tò mò lảm nhảm lại, nhưng dám lộn xộn ở trước mặt sư tổ.

      Tư Mã Tiêu đến bên Liêu Đình Nhạn, rốt cuộc câu: “Đạo lữ của sư tỷ các ngươi.” Đây là với tiểu đệ tử kia.

      “Nhiều năm gặp, mang theo đồ nhi trở về ôn chuyện?” Lời này là với Quý Vô Đoan.

      Cốc Vũ ổ xem , nơi đó cảnh sắc tốt.” Lời này với Liêu Đình Nhạn.

      Quý Vô Đoan chân mềm nhũn, lại muốn quỳ xuống. Sư tổ muốn Cốc Vũ ổ! Nhưng có thể sao? Đương nhiên thể, sư tổ này vừa cao hứng, đến Canh Thần Tiên Phủ còn có thể phá đổ, huống chi bọn họ Cốc Vũ ổ nhoi.

      Duy nhất làm hơi vui mừng chính là, khi sư tổ và đồ nhi chuyện, ngữ khí càng thêm ôn hòa, nhìn dáng vẻ, câu đạo lữ kia hẳn là sai.

      “Đạo lữ của sư tỷ chính là sư huynh của chúng ta rồi!”

      Nghe ngốc đồ đệ của mình gọi sư tổ là sư huynh, Quý Vô Đoan thiếu chút nữa nhịn được chôn đứa ngốc này vào trong đất.

      phát giác sư tổ cũng có ý tứ bại lộ thân phận, đành phải miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh mặt ngoài, cẩn thận hỏi: “Vậy các người giờ cùng chúng ta Cốc Vũ ổ ở tạm?” xưng hô hàm hồ, năng cũng cẩn thận.

      Đương nhiên là ở tạm, ai biết Từ Tàng Đạo Quân ở Ma Vực hô mưa gọi gió, sắp nhất thống Ma Vực, chẳng lẽ còn có thể thường trú ở Cốc Vũ ổ sao?

      Liêu Đình Nhạn nghe sư phụ , cảm giác như là mình mang theo trượng phu về nhà mẹ đẻ, nàng lên tiếng: “Nếu phiền toái chúng ta cùng xem.”

      nữa, ‘về nhà mẹ đẻ’ này là phải mang lễ vật ?

      Tư Mã Tiêu nhìn sườn mặt Liêu Đình Nhạn trầm tư, cười cái, lấy ra cái bình đặt trước mặt Quý Vô Đoan, “ người ngươi có thương tích, ăn cái này vào.”

      Quý Vô Đoan chân lại mềm, thiếu chút nữa lại quỳ xuống, nắm chặt cái tay của đồ đệ mới kiên cường đứng nổi. lấy cái bình dược kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác thụ sủng nhược kinh, đây chính là của Từ Tàng Đạo Quân a, chỉ nghe lấy tính mạng người khác, chưa từng nghe tặng đồ vật cho ai.

      Đoàn người bọn họ Cốc Vũ ổ, đường Quý Vô Đoan liền nghĩ thông, nhân vật giống như Từ Tàng Đạo Quân, nếu muốn làm cái gì, toàn bộ Tu Chân giới chỉ sợ cũng ai chống đỡ được, nếu có ác ý, vậy mình cũng nên thoải mái hơn.

      nghĩ thông, nhưng cũng biết ổ chủ và các trưởng lão Cốc Vũ ổ có thể nghĩ thông hay .

      Cốc Vũ ổ đặt trong rất nhiều môn phái tu tiên cũng thu hút, thuộc về giữa dòng, đại khái chính là đại học nông nghiệp trong các loại đại học ở đại, đệ tử trong ổ phần lớn am hiểu đánh nhau, chỉ am hiểu nuôi dưỡng linh tinh. Bọn họ gieo trồng linh cốc, linh quả, linh dược, bán cho các đại môn phái, bởi vì đặc tính này, Cốc Vũ ổ cảnh sắc tuyệt đẹp, địa phương cũng rộng, đương nhiên tuyệt đối thể so với Canh Thần Tiên Phủ.

      Đệ tử Cốc Vũ ổ cũng phải rất đông, phần lớn đều trầm mê làm ruộng, là môn phái tu tiên hiếm thấy có đệ tử quan hệ tương đối hài hòa.

      Bọn họ trở lại Cốc Vũ ổ, đầu tiên nhìn thấy chính là hàng mẫu mẫu đồng ruộng xanh mượt, khác với đồng ruộng phàm nhân chính là những bùn đất đó chia làm các màu sắc khác nhau, màu sắc cây cối cũng có khác nhau.

      “Đây giống như linh cốc bình thường, gieo trồng ở đây đều là đệ tử ngoại môn.” Quý Vô Đoan giới thiệu cho nàng.

      Liêu Đình Nhạn thấy hai đầu bờ ruộng có đệ tử Cốc Vũ ổ kéo tay áo ở quan sát trạng thái thực vật sinh trưởng, cảm thấy môn phái này phong cách là độc đáo, người khác đều là tiên phong như thế nào, trang bức như thế nào, ra vẻ như thế nào, bọn họ tiến vào sơn môn chính là đám người làm ruộng.

      “Quý trưởng lão, các ngươi về rồi!”

      Còn có đệ tử chào hỏi bọn họ, tiếp đón xong lại chui vào ruộng.

      Quý Vô Đoan đưa đồ nhi và sư tổ đến Trúc Lâm U Phố của mình, sau đó phun ra ngụm trọc khí dài, vội vàng tìm ổ chủ và các trưởng lão khác việc này.

      Ổ chủ và các trưởng lão nghe việc này, đều quỳ.

      Đại gia quỳ thành mảnh, hai mặt nhìn nhau, cảm giác chân mềm nhất thời đứng dậy nổi, dứt khoát ở tư thế này chuyện.

      “Vô Đoan, ngươi phải gạt chúng ta? Người kia, chính là vị đó? , tại ở Cốc Vũ ổ chúng ta?” Ổ chủ đến câu sau, thanh thấp đến thể nghe thấy.

      Quý Vô Đoan cười khổ: “Ta làm sao dám lấy loại chuyện này này đùa giỡn mọi người.”

      “Xong rồi xong rồi, chúng ta bây giờ triệu các đệ tử nhanh chạy , có thể đào tẩu được nửa hay ?” trưởng lão béo lùn chắc nịch .

      “Thôi đừng, chọc giận vị kia, người cũng chạy thoát.” Trưởng lão đầy mặt đào hoa phong lưu, mặt ủ mày ê.

      Quý Vô Đoan thấy bạn tốt có dáng vẻ này, trong lòng có chút áy náy, : “Kỳ , cũng cần lo âu như thế. Vị kia, tựa hồ tồi với Đình Nhạn đồ nhi, hẳn là chỉ bồi Đình Nhạn đồ nhi khắp nơi chút, vừa lúc tới đây xem thôi, chỉ cần chúng ta cố tình chọc giận, hẳn là có việc gì. Ta chỉ cảm thấy, mọi người nên ước thúc đệ tử chút, để cho bọn họ tùy ý trước mặt vị kia làm càn, để tránh chọc giận lão nhân gia .”

      sai sai, còn có chúng ta hẳn là nên đến bái kiến phen, bằng nếu cảm thấy chúng ta vô lễ, giận chó đánh mèo làm sao bây giờ.”

      Đại gia thảo luận lúc, đều thay xiêm y có thể diện nhất, làm kiểu tóc chính thức nhất, mang bảo bối quý nhất làm lễ gặp mặt, sau đó cùng nhau thêm can đảm tiến đến gặp Từ Tàng Đạo Quân trong truyền thuyết.

      Sau đó bọn họ nhìn thấy những đệ tử tuổi còn trong Cốc Vũ ổ đều vây quanh Trúc Lâm U Phố, nhìn đồ nhi thất lạc nhiều năm của Quý trưởng lão.

      lừa các ngươi đâu, ta vị sư tỷ này của ta lớn lên đẹp cực kỳ, sư phụ ta chỉ có nữ đệ tử này, chờ đến khi Đại sư huynh bọn họ đều trở về, nhìn thấy sư tỷ, khẳng định cũng thực vui vẻ.”

      “Liêu sư tỷ, đồ vật tỷ gọi là hạt dưa này ăn ngon , sao ta chưa từng thấy a, Cốc Vũ ổ chúng ta trồng rất nhiều linh quả, ta còn chưa trồng loại này đâu.”

      đám đệ tử tự quen thuộc chen chúc đầy sân, Quý Vô Đoan tuyệt vọng nghe bọn họ ríu rít, còn nghe thấy đồ nhi Đình Nhạn : “Cái này a, ta cho đệ chút, đệ thử trồng , chừng có thể trồng ra.”

      vậy chăng? Cảm ơn sư tỷ!”

      “Sư đệ, sư đệ, chia cho ta mấy hạt!”

      “Sư tỷ, sư huynh này là đạo lữ của tỷ, sao lời nào?”

      Liêu Đình Nhạn theo chân bọn họ đùa: “ thích chuyện, các ngươi đừng nháo , nếu tức giận liền bắt các ngươi bán tới Ma Vực.”

      đám tiểu đệ tử cười ha ha ha, trong khí tràn ngập sung sướng.

      Chỉ có ổ chủ và đám trưởng lão phía sau, hoảng hốt đỡ cây trúc bên cạnh, nâng tay áo lau mồ hôi mặt.
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran24 others thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Haha
      Hẳn là bán tới ma vực
      Nhạn tỷ biết đùa
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 65. Ăn!

      Tô Hoành Lâm phong trần mệt mỏi chạy về Cốc Vũ ổ, ở trước sơn môn gặp sư đệ Dương Thụ Phong cũng gấp gáp trở về, hai người biểu tình đều mang theo sầu lo cùng với tia nôn nóng.

      “Dương sư đệ, đệ cũng thu được thư của sư phụ?”

      Dương Thụ Phong gật đầu: “Phải, nhưng sư phụ vội vã bảo chúng ta trở về như thế, biết có phải trong cốc xảy ra chuyện gì hay .”

      “Chúng ta mau chóng trở về bái kiến quá sư phụ là biết được.”

      Hai người vào sơn môn, phát tựa hồ cũng có chuyện gì, các đệ tử trong cốc vẫn làm các công việc như vậy, mặt cũng thấy ưu sầu, còn có người ha ha cười chúc mừng bọn họ.

      Sư huynh đệ hai người đầy đầu dấu chấm hỏi, chúc mừng cái gì?

      sư huynh lớn tuổi hơn cười với bọn họ: “Liêu sư muội của các huynh thất lạc trở về, ở Trúc Lâm U Phố của Quý trưởng lão đó.”

      Tô Hoành Lâm cùng với Dương Thụ Phong hai người đều kinh hãi, bọn họ hai người là đệ tử thân truyền của Quý Vô Đoan, năm đó cũng gặp Liêu Đình Nhạn, tuy ở chung phải lâu, nhưng tóm lại vẫn còn nhớ vị sư muội đáng thương này.

      Hai người liếc nhau, trong mắt tuy rằng có nghi hoặc kinh ngạc, cũng có chút vui mừng.

      “Sư phụ, nghe Liêu sư muội trở lại?” Tô Hoành Lâm làm nhị sư huynh lớn tuổi hơn, thân áo dài xanh xám phá lệ đoan trang ôn hòa, khuôn mặt so với Quý Vô Đoan là sư phụ còn thành thục hơn. mới vừa mang theo sư đệ đến Trúc Lâm U Phố, liếc mắt cái thấy hai người nằm ở ghế trúc.

      nam nữ, nữ tử khuôn mặt có chút quen thuộc, đương nhiên là Liêu sư muội, còn nam nhân……!

      Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng động, mở bịt mắt, liền nhìn thấy hai nam tử bùm bùm quỳ xuống. Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn hai người cái, lười biếng mà trở mình.

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy, khả năng người đại lão có loại kỹ năng BUFF ‘ người khác nhìn thấy liền phải quỳ xuống ’.

      “Hai vị…… sư huynh? Đứng lên chuyện .” Liêu Đình Nhạn quay đầu gọi vào trong phòng: “Sư phụ, lại có hai sư huynh trở về.”

      “Đây.” Quý Vô Đoan từ trong phòng ra, nhìn thấy hai đệ tử, lại bất đắc dĩ, lại muốn cười, đành phải tiến lên mang hai người vào phòng, từ từ giải thích chút.

      Từ Tàng Đạo Quân ở Cốc Vũ ổ hai ngày, có bất kì ý tứ muốn động thủ gì, giống như chỉ ngồi hoặc nằm, đối với mọi người tuy rằng mặt vô biểu tình, cũng thích phản ứng, nhưng từ ổ chủ đến toàn bộ trưởng lão biết được thân phận của , tất cả đều mang ơn đội nghĩa. Thái độ hiền lành cỡ nào a, so với Canh Thần Tiên Phủ bị phá đổ, bọn họ quả thực may mắn đến được! Thậm chí bọn họ còn hoài nghi Từ Tàng Đạo Quân giờ có phải buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật hay .

      Bảy đệ tử của Quý Vô Đoan, năm người trước đều nhận lúc ở Thanh Cốc Thiên, Liêu Đình Nhạn là đệ tử thứ sáu, hai đệ tử thứ bảy và thứ tám còn lại thu vào môn hạ sau khi đến Cốc Vũ ổ.

      Lúc trước có ba đệ tử trở về, bọn họ cũng từng gặp chân diện Từ Tàng Đạo Quân vào ngày tai nạn, mới vừa trở lại Cốc Vũ ổ nhìn thấy Từ Tàng Đạo Quân hủy thiên diệt địa lúc trước thế nhưng nằm ở trong nhà ngủ, bọn họ cũng sợ đến được. Bởi vậy tại Quý Vô Đoan trấn an đồ đệ ra quen cửa quen nẻo.

      trấn an hai đệ tử, lại dò hỏi hai người bọn họ: “Lần này ra ngoài, các con có thể tìm ra linh nguyên?”

      Hai đệ tử đều lộ ra hổ thẹn, “Hai người chúng con cũng tìm được.” Linh nguyên khó được, bọn họ ở bên ngoài hai năm cũng thể tìm được tin tức.

      Quý Vô Đoan thầm than hơi, cũng hỏi thêm cái gì nữa, chỉ : “ khi như vậy, cũng cần cưỡng cầu, trước mắt các con đường bôn ba mệt nhọc, vẫn về trước nghỉ ngơi . Còn nữa, nếu các con đều trở lại, ngày mai phải làm lần yến hội cho Liêu sư muội các con, chớ có quên mất.”

      Hai người lúc này mới nhớ tới Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn nhập môn hơn ba tháng gặp chuyện sư tổ xuất quan mà rời Thanh Cốc Thiên, ở chung với nhau nhiều lắm, bọn họ đến cảm tình xác là có, nhưng cũng thâm hậu, giờ hai đệ tử trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm.

      “Liêu sư muội và…… vị kia, đến tột cùng là?”

      Quý Vô Đoan : “Từ Tàng Đạo Quân tự xưng là đạo lữ của Đình Nhạn đồ nhi.”

      Hai người lần thứ hai khiếp sợ, đạo lữ, cái danh phận này phải đơn giản là có thể định ra, huống chi lấy thân phận tính tình của sư tổ, dù thế nào cũng thể tưởng được nguyện ý cho ai đó thân phận đạo lữ.

      cần nghi ngờ quá nhiều.” Quý Vô Đoan điều chỉnh tốt tâm tình, dạy dỗ các đồ đệ, “Các con hai người phải chiếu cố thân hậu Đình Nhạn đồ nhi, cung kính Từ Tàng Đạo Quân, bình thường cần đến trước mặt ngài là được.”

      Mắt thấy hai sư huynh khiếp sợ lại hoảng hốt chào hỏi rồi rời , Liêu Đình Nhạn chọc chọc bả vai Tư Mã Tiêu, giọng : “Bọn họ đều rất sợ chàng a.”

      Tư Mã Tiêu: “ biết được tên ta, ai mà sợ ta.”

      Hình như vậy, lúc trước nàng cho rằng mình là Sư Nhạn, nhiều người Ma Vực nhắc tới đại ma vương Đông thành này, đa số cũng là sợ hãi, tại tới Tu Chân giới, càng là như thế.

      Hình như cũng chỉ có mình nàng sợ?

      Lúc nàng vẫn là Sư Nhạn, nghe nhiều tích khủng bố của đại ma vương như vậy, nhưng tâm lý cũng phải rất sợ, nghe cái tên Tư Mã Tiêu này, liền cảm thấy đáng sợ. Có lẽ là cảm giác tiềm thức?

      Nàng kéo ghế trúc của mình nằm lại gần Tư Mã Tiêu, chui đầu vào trong cổ .

      Tư Mã Tiêu nhắm mắt lại, tay đè đầu nàng, sờ đến gáy nàng day day, “Thế nào, có sợ .”

      Liêu Đình Nhạn: “Xuy xuy xuy xuy xuy xuy!”

      ra chuẩn bị dò hỏi đồ nhi có phải muốn ăn cơm trưa hay , sư phụ yên lặng lại lui về. Nhìn thấy đồ nhi và sư tổ thân thân mật mật dựa vào nhau, giống đôi tiểu nhi nữ có tình , ngượng ngùng, cũng dám thò lại gần.

      Nhưng có chút bội phục đồ nhi từ trước vô thanh vô tức này, nàng dám trộm hôn Từ Tàng Đạo Quân, dám ôm eo Từ Tàng Đạo Quân, còn dám tết tóc Từ Tàng Đạo Quân thành bím tóc, đây là kiểu dũng khí gì!

      Cốc Vũ ổ có ít đệ tử trở lại, bọn họ thể so với mấy sư huynh gặp Từ Tàng Đạo Quân, phần lớn lắm thân phận Tư Mã Tiêu. Các trưởng lão biết được nội tình, bề ngoài là cho bọn họ tới gặp đồ đệ của Quý trưởng lão tìm trở về, thuận tiện mọi người cùng ăn tiệc liên lạc cảm tình. Nhưng những đệ tử đó ngầm bị sư phụ trưởng bối nhà mình ân cần dạy bảo, ngàn vạn phải biểu ra phong phạm kiêu ngạo siểm nịnh, lại ôn hoà hiền hậu đáng tin cậy, phải có tình đồng môn, còn lại cũng gì.

      Yến hội ở Cốc Vũ ổ, lúc trước vốn dĩ rất tùy ý, nhưng lần này suy xét đến Tư Mã Tiêu, các trưởng lão liền quyết định làm cẩn thận, phải làm ra phong phạm, theo quy cách Canh Thần Tiên Phủ từ trước.

      Vẫn là Quý Vô Đoan cảm thấy quá thỏa đáng, riêng hỏi Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn vừa nghe, liền : “Nếu như vậy, cũng cần lăn lộn, mọi người cùng nhau nướng BBQ , nơi này của con còn có rất nhiều giá nướng BBQ, nghe sư huynh sư đệ, các sư thúc sư bá, từng người đều am hiểu gieo trồng rau quả và nuôi súc vật, mọi người cũng cần mang lễ gặp mặt, chỉ mang đồ ăn chính mình trồng ra, nuôi ra là được.”

      Liêu Đình Nhạn cũng sợ đám đồng môn, lúc trước đám trưởng lão đến đưa lễ gặp mặt, nhìn mấy thứ kia, thiếu chút nữa nàng cho rằng Tư Mã đại lão có ác danh ràng là đầu lĩnh cường đạo, khiến cho những người này thể đưa lên đồ vật quý giá nhất, bỏ tiền tiêu tai, là làm người ta dở khóc dở cười.

      Nếu suy xét thân phận Từ Tàng Đạo Quân, Liêu Đình Nhạn phương thức yến hội để mọi người liên lạc cảm tình thê này càng phù hợp tình huống của Cốc Vũ ổ, Quý Vô Đoan suy xét mãi, nhìn thấy Từ Tàng Đạo Quân quý nhân nhượng đồ nhi, cuối cùng quyết định theo lời Liêu Đình Nhạn.

      Vì thế Cốc Vũ ổ mở buổi tiệc tối nướng BBQ quy mô lớn nhất, cũng phải tất cả mọi người từng thử loại phương thức ăn tiệc này, còn rất mới mẻ, sôi nổi hưởng ứng, chưa bắt đầu ít người tự mang nguyên liệu nấu ăn vào bàn.

      “Liêu sư tỷ, tỷ cảm thấy dưa thanh linh của chúng ta, loại nào ngon hơn?” hai tu sĩ trẻ tuổi, khuôn mặt tương tự trăm miệng lời hỏi.

      Liêu Đình Nhạn mỗi tay cầm miếng dưa, mỗi bên ăn miếng, tinh tế phẩm vị, trầm ngâm .

      Hai sư đệ này đều là hệ gieo trồng thực vật, hai người cùng trồng dưa thanh linh, hai người này là huynh đệ song sinh, cảm tình thực tốt, nhưng bọn họ cũng thích trồng cùng loại, sau đó so sánh với nhau. Trong Cốc Vũ ổ có biết bao nhiêu người từng bị bắt làm trọng tài cho bọn họ.

      Tối nay danh mục yến hội là cho Liêu Đình Nhạn, nàng đương nhiên cũng gánh việc này.

      “Liêu sư tỷ, tỷ cảm thấy chúng ta ai trồng ra dưa thanh linh mới xứng được là dưa thanh linh!” Hai sư đệ lại trăm miệng lời.

      Liêu Đình Nhạn giơ miếng bên trái, “Dưa này ngọt.” Lại giơ bên phải, “Dưa này giòn.”

      “Ta cảm thấy, phân biệt gọi là dưa lê thanh linh và dưa giòn thanh linh là được.”

      Hai sư đệ hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên cười ha ha, hô tiếng cảm ơn sư tỷ liền chạy rồisau đó lại đưa tới ít dưa cắt rồi.

      “Liêu sư muội, còn cả đạo lữ của muội, tới, nếm thử thịt bò tiểu tiên mà sư huynh nuôi này, mới vừa rồi sư muội nhà ta dùng gia vị cẩn thận tẩm ướp để nướng, mùi vị ngon phi thường.” vị sư huynh tới đưa thịt nướng cho bọn họ.

      Phân lượng cũng đủ, mùi hương nồng đậm. Nâng phần thịt bò khác, sư đệ thèm đến được, “Liêu sư tỷ mau nếm thử, sư huynh ta mấy khi chịu giết những bảo bối tiên ngưu đó để ăn, thịt bò này chính chúng ta cũng khó được ăn đó!”

      xong đẩy phần trong tay đến trước mặt Tư Mã Tiêu, “Sư huynh ăn a!”

      Các trưởng lão làm bộ uống rượu ở bên cạnh nhìn nhất cử động đó, mí mắt ngừng run rẩy. Các trưởng lão lo lắng các đệ tử biết nội tình mạo phạm Từ Tàng Đạo Quân, chỉ có thể ngồi ở gần đó liên tục chú ý, thấy màn như vậy, hận thể lên kéo tiểu đệ tử kia ra, nhanh chóng bưng thịt , bọn chúng đâu có biết Từ Tàng Đạo Quân chạm vào đồ ăn a, chọc giận ngài làm sao bây giờ!

      Liêu Đình Nhạn lúc này kéo phần thịt ở trước mặt Tư Mã Tiêu đến trước mặt mình, “Phần của cũng là của ta.” Dù sao bạn trai đại lão cơ bản ăn cái gì, chính là tiểu nam tiên nhiễm lửa hồng trần, ăn gió uống sương là có thể sống a.

      Các trưởng lão ầm thầm thở ra hơi.

      Tiểu đệ tử oa tiếng, hâm mộ : “ tốt a, có đạo lữ là có thể ăn hai phần, ta cũng muốn có đạo lữ a, Liêu sư tỷ, đạo lữ rất khó tìm sao?”

      Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, “Hẳn là khó tìm đâu.” Nàng cũng chưa tìm, đạo lữ tự mình xuất , quả thực chính là đưa đến cửa.

      Tư Mã Tiêu cười tiếng, tiếng cười ý vị này, chọc đến Liêu Đình Nhạn kỳ quái mà nhìn cái.

      Tiểu đệ tử: “ vậy chăng, vì sao rất nhiều sư huynh đều tìm được đạo lữ đâu?”

      Nơi sân nướng BBQ tức khắc vang lên mảnh tiếng ho khan, các sư huynh cẩu độc thân kết bè kết đội trông giá nướng BBQ, từng người xử lý đồ ăn mang đến, nghe vậy đều có chua xót nhàn nhạt.

      Nữ đệ tử Cốc Vũ ổ rất ít a. Nữ đệ tử môn phái bên ngoài càng thích những kiếm tu dùng kiếm và pháp tu linh tinh, cũng ưu ái bọn họ chỉ trồng trọt,. Hơn nữa đông đảo đệ tử Cốc Vũ ổ trầm mê làm ruộng, có thời gian quen biết nữ đệ tử.

      “Liêu sư muội, tới nếm thử cốc rượu này, là ta cùng với sư muội tự mình ủ, linh cốc dùng để ủ rượu cũng khác với linh cốc bình thường bên ngoài, là ta trồng ra biến dị, rượu này thực ngon, uống nhiều cũng say, cũng có chút chỗ tốt đối với thân thể.” sư tỷ tư vị ôn nhu tới đưa đồ uống.

      Sau đó bảy tám vị sư tỷ, sư muội tới, tặng rất nhiều mật hoa, hoa cao, đồ uống bổ dưỡng, dưỡng sinh, mỹ dung, dưỡng nhan linh tinh, còn có sư muội tặng nàng rất nhiều đồ trang điểm thủ công chế tác từ linh thảo thuần thiên nhiên, chia sẻ lâu về những tâm đắc khi sử dụng với nàng.

      Đến lượt vị trưởng lão ở bên cạnh thường thường nhìn lén bọn họ, cũng tới cho vại mật ong to.

      “Mật ong này nhưng khó được, đều là mật hoa kỷ linh thuần túy đó, lúc trước sư phụ ta xin lâu cũng chưa được mấy thìa, vẫn là Liêu sư muội được thương, sư bá lúc này mới bỏ được.” đệ tử nguyên do, chỉ coi sư bá nhà mình khó được hào phóng lần, cười hai câu, bị trưởng lão kia trừng mắt bóp cổ kéo rồi.

      Các sư huynh sư đệ tiếp đón bên giá nướng BBQ đặt bên cạnh: “Thức ăn chay cũng có phen phong vị khác, sư muội muốn thử ?”

      Liêu Đình Nhạn qua cầm ít thức ăn chay trở về, sư đệ hỏi nàng: “Sư tỷ, đây là dưa lê ta trồng, tỷ muốn thử nướng lần ăn sao? Ăn rất ngon!”

      Mấy sư huynh ấn sang bên, sôi nổi lộ ra tươi cười với Liêu Đình Nhạn, “Tiểu tử này khẩu vị khác chúng ta, đừng nghe .”

      “Sư điệt, tới, nếm thử vịt nướng này, trong ổ chúng ta nuôi rất nhiều vịt lục hoa, chất thịt tươi mới, là linh vịt tốt nhất, ngay cả Tương Hương kí đều tìm chúng ta cung cấp hàng hóa đó.” Lại có vị sư thúc tới đưa vịt.

      Liêu Đình Nhạn vừa nghe, kinh ngạc : “Tương vịt của Tương Hương Ký là trong ổ nuôi dưỡng? Ta thực thích ăn tương vịt đó!”

      Đúng, nàng ở Hạc Tiên Thành Ma Vực, thường xuyên hỏi thăm tương vịt, chính là nhập khẩu từ Tu Chân giới, xuất phẩm của Tương Hương Ký, ở Ma Vực hắc ám, nàng dựa vào tương vịt lăn lộn qua lâu như vậy. nghĩ tới, duyên phận của nàng và sư môn thâm hậu đến tận đây, đột nhiên bởi vì cái tương vịt này mà sinh ra rất nhiều hảo cảm và lòng trung thành đối với Cốc Vũ ổ.

      Đó chính là tương vịt nàng ăn nhiều năm a! Thế nhưng là sư thúc nuôi!

      Tư Mã Tiêu cảm giác được nội tâm nàng kích động, lông mày hơi hơi giật giật. Lòng trung thành của nàng có phải sinh ra quá dễ hay ?

      Liêu Đình Nhạn: A, nơi này có nhiều đồ ăn ngon như vậy, rau dưa, trái cây, thịt thà thuần thiên nhiên nuôi trồng ra a, ta siêu thích.

      Sư thúc nghe nàng như vậy, tức khắc vui vẻ cười to, “Nếu thích ăn, ta bắt nhiều cho con ít, lần tới nếu muốn ăn, tự mình đến Vân Hồ sau núi bắt là được.”

      tới đây, tươi cười mặt hơi hơi thu liễm, “Chỉ đáng tiếc, mấy năm gần đây linh khí sau núi nồng đậm như trước, tư vị lục hoa vịt so ra kém trước đây.”

      Động tác Liêu Đình Nhạn gặm vịt dừng lại, “Sư thúc, đây là có chuyện gì?”

      Sư thúc này cũng biết thân phận Tư Mã Tiêu, nghe sư điệt mới hỏi liền giải thích: “Linh khí biến mất đều là tượng bình thường, có lẽ là bị địa mạch ảnh hưởng, có lẽ chỉ là linh khí khô kiệt, cũng biết Vân hồ còn có thể nuôi vịt lục hoa bao lâu, nếu linh khí giảm bớt lần thứ hai, ta phải tìm chỗ khác cho những con vịt đó, chính là chỗ tốt như vậy đâu có dễ tìm, chừng vịt lục hoa chỉ còn ăn được mấy năm, cũng còn nữa.”

      Các trưởng lão dùng sức đưa mắt ra hiệu cho , muốn cho câm miệng nhanh cuốn xéo, nhưng mà vị sư thúc này căn bản chú ý tới sư phụ của mình và đám các trưởng lão ở phía sau khóe mắt run rẩy, gần đây vì việc này rầu thúi ruột, bị hỏi khó tránh khỏi nhiều vài câu.

      “Bất quá ổ chủ và các trưởng lão đều suy nghĩ biện pháp, đợi khi tìm được linh nguyên, vùi vào chỗ sau núi kia, ngày tháng lâu rồi, có lẽ có thể sinh ra linh mạch mới, là có thể tạm hoãn linh khí tiêu giảm. Đáng tiếc linh nguyên trân quý, nào dễ dàng có được như vậy, đám đệ tử và các trưởng lão thay phiên ra ngoài tìm kiếm hỏi thăm cũng chưa thể tìm được.”

      Liêu Đình Nhạn biểu tình nghiêm túc, đây phải việc a, nếu tương vịt ăn nhiều năm bị ngừng sản xuất, ngẫm lại liền cảm thấy khó chịu.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      đỡ đỡ trán.

      Sư thúc lại vẫy vẫy tay, “Bất quá việc này, quan hệ với đám tiểu bối các con, nếu trở lại, phải vui vẻ ăn ăn uống uống! Tới, ăn nhiều chút!”

      Hôm nay buổi tối, Liêu Đình Nhạn ăn rất nhiều, linh khí từ những đồ ăn đó tích góp xuống, cũng làm nàng cảm thấy có vẻ no rồi.

      No ấm nghĩ…… tự hỏi nhân sinh.

      Liêu Đình Nhạn bắt lấy tay Tư Mã Tiêu, “Đại lão, chàng cảm thấy, những con vịt ngon lành đó…… à linh khí sau núi có thể cứu chữa sao?”

      Tư Mã Tiêu: “Có.”

      Liêu Đình Nhạn: “ a! Bất quá giải quyết việc này có phải thực khó khăn ?”

      Tư Mã Tiêu bảo nàng lấy hộp trang sức ra, tùy tay mở cái ngăn kéo, từ bên trong lấy ra cái vòng cổ hạt châu màu trắng. Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Liêu Đình Nhạn, chỉ vào 88 hạt châu xâu thành vòng cổ, “Đây là linh nguyên bọn họ tìm nhiều năm, cũng tìm được viên.”

      “Lấy hai viên cũng đủ dùng.”

      Liêu Đình Nhạn: “???”

      Lúc trước nàng còn ghét bỏ cái vòng cổ này xấu xí.
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12327 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Tiểu Nhạn đc thổ hào bao dưỡng có khác k có việc j là k làm đc chỉ có việc chưa nghĩ ra thui :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :