1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Công nhận sủng thiệt, mà vẫn đợi bán song tu kèm hợp thân, kaka
      heavydizzy thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Cứ giỏi nghĩ linh tinh, tưởng ta biết trong đầu nàng có gì à - Tổ tông said.
      minhminhanhngocheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 61. Nàng là như thế này, ta cũng là như vậy

      Làm Sư Nhạn mấy năm, bởi vì thân thể này bị tổn thương, nàng thực ăn chút đan dược rất đắng. Ban đầu lúc ấy, người cha giả Sư Thiên Lũ với nàng, tu vi của nàng muốn khôi phục đến đỉnh thực khó khăn, chỉ sợ cả đời thể trở lại Luyện Hư kỳ. Vì thế, chỉ cho nàng ít đan dược chữa thương, làm cho tu vi ổn định ở Hóa Thần kỳ, đến mức rơi xuống nữa.

      Sau đó chính nàng cũng ở Hạc Tiên Thành tìm người xem, tuy có thể khôi phục, nhưng cầu số tiền thuốc men khủng khiếp, còn phải thỉnh đại năng tu vi so với nguyên bản của nàng cao hơn cảnh giới, đả thông linh mạch bị thương ứ nghẹn cho nàng. Lúc ấy nàng vừa nghe khoản phí đó, tính tính tiền lương, nghĩ lại Sư gia suy tàn đến đây, liền quyết định cả đời làm Hóa Thần kỳ.

      Dù sao cũng phải tự mình vất vả tu tới cấp bậc đó, vẫn phải học được thấy đủ, Hóa Thần là rất đủ dùng rồi.

      Khi đó nàng làm sao nghĩ được, ngày kia, nàng có thể nhanh chóng khôi phục tu vi đỉnh cấp như vậy, chỉ ăn ít dược giống đường mà thôi, toàn bộ quá trình có đau đớn, thậm chí còn muốn lại có thêm ít viên đường. Có loại thuốc viên còn gợi lên hồi ức thơ ấu, chính là khi còn ăn loại đường hoàn là vắc-xin phòng bệnh màu trắng, hình như gọi là đường hoàn tuỷ sống gì đó?

      “Cái này ăn quá ngon, còn nữa sao?” Liêu Đình Nhạn liếm liếm môi hỏi.

      Tư Mã Tiêu sâu nhìn chăm chú nàng cái, lệnh cho người đưa tất cả nhóm dược sư chế thuốc viên tới. vội vàng luyện đan dược, nhóm dược sư đành phải vẻ mặt đau khổ buông đồ trong tay, trọc đầu gặp ma chủ.

      Liêu Đình Nhạn trong lòng có chút cảm động, nghĩ thầm, đây là cái suất diễn sủng cơ gì, cũng quá hưng sư động chúng rồi.

      Lại nghe thấy Tư Mã Tiêu chỉ vào nàng tức giận hỏi những dược sư đó: “Nàng ăn những đan dược đó xong, vì sao nhìn càng ngốc hơn!” Hỏi đến phi thường tình chân ý , phẫn nộ cũng là chân phẫn nộ…… Bởi vì thế này, mới càng làm cho người ta phẫn nộ.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Mẹ ngươi?! Ta tuyên bố ngươi mất bạn . Mặc kệ trước kia có phải từng hay , giờ đều phải.

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng cái, thay đổi đề tài : “Cái thanh đan độc đan hoàn đó, làm nhiều ít tới đây.”

      vị dược sư ổn ổn tâm thái đứng ra : “Ma chủ, viên giải thanh hoàn đủ để đánh tan tòa bộ đan độc và ứ khí năm xưa, lão hủ luyện chế giải thanh hoàn này nhiều năm, đánh giá dược hiệu tuyệt sai! Phu nhân ăn viên là đủ rồi!”

      Ma chủ triệu đám người bọn họ luyện chế đan dược cho vị phu nhân thần bí này, mỗi người loại, nếu những người còn lại đều là viên thấy hiệu quả, đan dược chế lại cần ăn nhiều như vậy mới hiệu quả, mặt già này của để vào đâu!

      Liêu Đình Nhạn bưng kín mặt, quá nhẫn tâm tiếp tục nghe nữa.

      Tư Mã Tiêu chút nào để ý: “Vậy luyện chế ít giải độc đan có tác dụng dược hiệu, nhưng hương vị giống như đan hoàn này.”

      Dược sư: “???” rốt cuộc phản ứng lại, ma chủ tìm phải luyện đan dược, là làm đường hoàn. Đại khái là bởi vì đời này chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy, lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, tựa hồ có chút hoài nghi nhân sinh.

      Sau đó Liêu Đình Nhạn liền có đường hoàn ăn hết, những người Ma Vực này tặng đồ đều đại khí, phải dùng sọt đựng chính là dùng cái rương to, mang theo cảm giác dũng mạnh ‘cầm ăn cho no’.

      Tư Mã Tiêu cũng nếm viên đường hoàn, sâu kín nhìn nàng lúc lâu, “Sớm hay muộn ta cũng phải bắt Sư Thiên Lũ giết cho thống khoái.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… A?” Đột nhiên Sư Thiên Lũ làm gì?

      Tư Mã Tiêu: “Mấy năm nay, nàng hẳn cũng được ăn thứ gì ngon.”

      Liêu Đình Nhạn mặt vô biểu tình nhai đường hoàn, muốn lại chuyện cùng thẳng nam này. Ngươi trả cho ta ký ức thơ ấu! Trả cho ta mảnh nỗi nhớ quê!

      Tư Mã Tiêu ngồi ở bên nàng, nâng chân, cánh tay đặt bên mặt chống đầu, là tư thế thực tùy tiện, “Nàng biết vì sao ta vội giải thích thân phận với nàng sao.” Vừa , cái tay khác sờ lên bụng nàng, nhéo nhéo.

      Liêu Đình Nhạn dừng động tác nhai đường lại, đôi mắt đuổi theo tay , bằng hữu? Động tác của khỏi quá tự nhiên? sờ làm gì? Tôi còn xác định chúng ta là bạn trai bạn đâu.

      Nàng túm cái tay đặt bụng, cho người ta ước lượng thịt bụng mình, Tư Mã Tiêu cũng thèm để ý, thuận tay lại sờ tay nàng, xoa xoa ngón tay nàng.

      cúi người ghé sát vào nàng, “Bởi vì…… thực nhanh nàng tự mình phát .”

      Liêu Đình Nhạn răng rắc cắn đường hoàn trong miệng. Tư Mã Tiêu rất gần nàng, nghe được thanh nhai đường kẽo kẹt kẽo kẹt, khóe môi xốc xốc lên .

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy, chọc mình tức giận rồi lại nhảy ngang ra, cứ thế lặp lại. phải, ngươi này thích cái gì a? Thiếu người mắng sao?

      Nàng mang theo ánh mắt hoài nghi với chính mình vào giấc ngủ, trước khi ngủ Tư Mã Tiêu cho nàng, chờ nàng ngủ rồi tỉnh, tu vi hoàn toàn khôi phục.

      Buổi tối này Liêu Đình Nhạn ngủ đến đặc biệt sâu, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nàng, bắt lấy nàng, niết cánh tay, niết chân, xoa bụng, ấn ngực…… Đương nhiên là vì phối hợp dược hiệu đả thông linh mạch bị thương ứ trệ, tóm lại lăn qua lộn lại xoa cho nàng lượt, Liêu Đình Nhạn cũng chưa tỉnh.

      “Sao vẫn có thể ngủ như vậy.” Tư Mã Tiêu thấp giọng lầm bầm lầu bầu câu, lẳng lặng nhìn nàng, tươi cười mặt chậm rãi còn.

      rất ít có thời khắc bình tĩnh như vậy, đặc biệt là trong những ngày mất Liêu Đình Nhạn, làm hoảng hốt cảm thấy so với 500 năm ở Tam Thánh sơn còn dài lâu hơn.

      Ngón tay tái nhợt có huyết sắc kéo lên sợi tóc bên má Liêu Đình Nhạn, chậm rãi cuộn vòng, sợi tóc dài lại từ trong tay rơi xuống.

      ……

      Đông thành sáng sớm và ban đêm, đều là thời gian lạnh nhất, kiến trúc màu trắng ngẫu nhiên ngưng đọng ít sương, đợi thái dương nhô lên, sương nhanh chóng hòa tan tiêu tán, tia hơi nước cuối cùng tan ở trong khí.

      Đông thành lạnh và khô ráo làm Liêu Đình Nhạn sinh sống ở Hạc Tiên Thành nhiều năm cảm thấy khoẻ, cho nên cung điện của nàng giống bên ngoài, có trận pháp bảo vệ, ấm áp như xuân, Liêu Đình Nhạn còn ngẫu nhiên chủ động thêm hơi ẩm.

      ngày này buổi sáng, trung cấm cung cuốn lên mảnh u ám, sau đó hạ tuyết. Đây là bởi vì linh lực hội tụ quấy mây bầu trời, cho nên mới có trận tuyết khó được này.

      Liêu Đình Nhạn vừa tỉnh lại, nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, ngồi dậy chạy đến bên cửa sổ thăm dò nhìn ra bên ngoài, sau đó nàng mới ý thức được những linh lực hội tụ ở tuyết ngoài cấm cung là bởi vì chính nàng.

      Nàng thu liễm chút linh lực vô ý thức phát ra, dựa vào bên cửa sổ nhắm mắt nhìn vào bên trong. Cảm giác hoàn toàn bất đồng với Hóa Thần kỳ, lượng biến sinh ra chất đổi, làm nàng cảm thấy tại mình có thể đánh bại hai mươi nàng trước đây.

      Nàng quen thuộc với tu vi Luyện Hư kỳ, liền phát trong cơ thể mình có gian sáng lập. Lúc trước nàng có cảm giác, nhưng tu vi hạ xuống Hóa Thần kỳ, nàng mở được gian Luyện Hư phong bế kia, cũng quá hiểu rốt cuộc sao lại thế. tại nàng có thể cảm giác ràng, cũng có thể mở ra.

      giống như ở nhà phát tầng hầm ngầm bí mật, Liêu Đình Nhạn hứng thú bừng bừng bắt đầu tìm kiếm đồ vật bên trong.

      Các loại đồ ăn đồ dùng đều có, bao gồm ăn, mặc, ở, lại, cơ hồ tất cả đồ vật cần thiết, được phân loại, quả thực chính là kho hàng lớn. Đó đều là trước kia mình để vào? Sao lại giống sóc trữ quả hạt.

      Nàng tìm được đồ vật tốt hơn, như là thứ trước kia thường dùng, cái gương, biết dùng thế nào, nàng đùa nghịch chút rồi đặt ở bên cạnh, lại tìm ra mấy cái người bằng gỗ, sau lưng người viết con số Ả Rập 1,2,3, mặt còn vẽ icon trạng thái.

      A…… Đây phải icon trạng thái trước kia ta thường dùng sao. Liêu Đình Nhạn cảm thấy càng thêm luống cuống, phải, người trước kia dám đương cùng đại lão là ta sao? Ta còn có lúc điếu như vậy sao?

      Quả thực thể tưởng tượng.

      Người gỗ đặt ở bên, tiếp tục lật, nhảy ra quyển đại từ điển thần tiên ma quái thuật pháp bách khoa toàn thư dày như vậy, còn có cái notebook thô ráp tự mình đóng, có cái khóa, cái khóa này là cái trận pháp , cần đưa vào mật mã. Liêu Đình Nhạn thử sinh nhật của mình, nghe tiếng khóa mở.

      Liêu Đình Nhạn: “……” A a a!

      Notebook phải nhật ký nàng tưởng tượng, mà là quyển bút ký học tập ghi lại thuật pháp tu tập tâm đắc, chữ viết đương nhiên cũng rất quen thuộc, nàng tự mình viết, chữ giản thể, cái loại chữ chó bò viết thực tùy tiện này, người bình thường đều nhìn hiểu, nàng phải nằm bò viết ra được, phỏng chừng cũng chỉ chính nàng có thể nhận ra.

      Lật vài tờ, nàng nhìn thấy ở bên mình vẽ rùa đen, vẽ đùi gà, khoai chiên, trà sữa, vẽ chút đồ lung tung rối loạn, đây đại biểu cho học kiên nhẫn, cho nên làm việc riêng. Lại đến mặt sau còn có viết tên mình giống như luyện chữ, Trâu Nhạn cũng có, Liêu Đình Nhạn cũng có, còn có Tư Mã Tiêu, dùng hình vẽ tình quá quy tắc vòng lên cái tên Tư Mã Tiêu.

      Liêu Đình Nhạn: “……” A a a a a a a a!

      Xong rồi, là ta, lúc trước dũng sĩ đương cùng đại lão Tư Mã Tiêu thế nhưng là ta! là ta?!

      Liêu Đình Nhạn che lại mặt mình, nỡ nhìn thẳng mà dùng con mắt nhìn hình vẽ xấu xí bút ký, tựa hồ có thể xuyên qua những bút tích lung tung rối loạn cảm nhận được tâm tình lúc đó.

      Nàng còn lấy ra hạc giấy từ notebook đó, ôm dự cảm nào đó , Liêu Đình Nhạn mở hạc giấy ra nhìn nhìn, bên trong viết mấy chữ “Tư Mã Tiêu đại móng heo xú ngốc bức”.

      Oa —— trước kia ta thực kiêu ngạo a. Quả nhiên, câu ca từ kia thế nhưng còn hát ra, bị thiên vị đến sợ hãi?

      Bất quá, tuy rằng mắng chửi người, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy tràn đầy loại thích, muốn còn xấu hổ. Y ô ô ô sao lại cảm thấy thẹn như vậy?

      Nàng yên lặng gấp hạc giấy lại, thuận tay đặt sang bên, tiếp tục tìm kiếm.

      Tìm ra cái hộp trang sức, là cái hộp trang sức có năng lực tồn trữ gian, tuy rằng thể tích cất chứa lớn, nhưng rút ra mười mấy ngăn kéo, đều để đầy các loại trang sức xinh đẹp.

      Chỉ có cái ngăn kéo nhất khóa lại, vẫn là mật mã sinh nhật của mình trước kia. Liêu Đình Nhạn lôi ngăn kéo đó ra nhìn, lại nhanh chóng đẩy về, bởi vì quá mức dùng sức mà phát ra tiếng phanh.

      Nàng giống như thấy quỷ, trừng mắt nhìn tay mình.

      Má ơi.

      Xem ra trước kia, ta cùng với Tư Mã Tiêu là chân ái a.

      Nàng lại chậm rãi rút ngăn kéo kia ra, nhìn bên trong, vải nhung màu đỏ đặt hai cái nhẫn. ngăn bên trong đặt hai cái nhẫn, lớn , khắc hoa văn đơn giản vòng nhẫn, bên trong nhẫn lại khắc chữ cái tiếng , cái lớn là J, cái là Y.

      (Tiêu phiên là jiāo, bắt đầu bằng J; Nhạn phiên là Yàn, bắt đầu bằng Y)

      Liêu Đình Nhạn nuốt nước miếng.

      Nhẫn này, thể tùy tiện đưa tặng, trước kia nàng chuẩn bị thứ này là muốn đưa cho ai, ràng, nhưng hình như còn chưa kịp đưa, biết là ngượng ngùng hay là chậm trễ.

      “Nàng xem cái gì?” Tư Mã Tiêu lần thứ hai lặng lẽ xuất ở phía sau, cũng phát ra câu hỏi tử vong với nàng.

      Liêu Đình Nhạn giờ nghe thấy thanh liền có loại chột dạ , dưới tay nặng lên, cẩn thận kéo toàn bộ cái ngăn ra ngoài, lại muốn giấu cũng chậm. Vốn quá để ý, Tư Mã Tiêu phát thái độ của nàng thích hợp, nhìn chuẩn hai cái nhẫn, cầm lên quan sát chút.

      “Khẩn trương như vậy, hai cái vòng này có vấn đề gì?” Tư Mã Tiêu nhanh chậm hỏi.

      Cái thế giới huyền huyễn này cũng có thói quen tình lữ phu thê đeo nhẫn đôi, ở chỗ này nhẫn cũng bị đặt cho loại ý nghĩa này. Liêu Đình Nhạn phun ra nuốt vào chút, “ có gì, hình như là đồ vật trước kia của ta.”

      Tư Mã Tiêu a tiếng, “Nhìn qua, như là đưa cho ta.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Có chút thẹn thùng khó .

      Nàng nhìn Tư Mã Tiêu đeo cái nhẫn lớn tay, ngón giữa thích hợp nhất, liền đeo lên ngón giữa, sau đó lại tự nhiên đeo cái nhẫn lên ngón út.

      Liêu Đình Nhạn nhìn đeo hai cái nhẫn, mặt vô biểu tình, chỉ cảm thấy thẹn thùng, còn cảm thấy nai con nhảy loạn trong lòng mình hình như vừa ngã xuống vực sâu chết thẳng cẳng.

      Được được được, cho đeo mình. Sao làm thêm mấy cái cho đeo đủ mười ngón tay ?

      Tư Mã Tiêu lại nga nga nga cười rộ lên, bàn tay mang nhẫn đưa đến trước mắt cho nàng xem: “Thấy sao?”

      Liêu Đình Nhạn: “Ừ, thấy rồi.” Nhìn thấy ngươi cái đồ ngốc thẳng nam này đeo hai cái nhẫn, cũng đeo luôn cái nhẫn của ta, còn vừa tay.

      Tư Mã Tiêu liền cười lắc đầu, lấy xuống chiếc nhẫn thích hợp ngón út, kéo tay Liêu Đình Nhạn, đeo lên cho nàng.

      Lôi tay nàng nhìn trong chốc lát, cúi đầu khẽ hôn lên ngón tay mang nhẫn, giương mắt nhìn nàng: “Ta biết, trước kia nàng thích ta, tại cũng vậy, nàng ỷ lại ta, tin tưởng ta, vẫn luôn muốn làm bạn cùng ta.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Vậy ngài còn rất tự tin đó, chính ta cũng biết.

      Tư Mã Tiêu vuốt ve ngón tay nàng, “Bởi vì nàng là như thế này, ta cũng là như vậy.”
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran25 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 62. Ế--

      Liêu Đình Nhạn hậu tri hậu giác phát mình bị thổ lộ.

      cái gì “Nàng là như thế này, ta cũng là như vậy”, ràng nên trái lại, ý tứ của phải là “Bởi vì ta như vậy, cho nên nàng như thế”. đúng là đại lão tràn ra tự tin.

      Nhưng mà, bạn trai nhà người khác lời âu yếm đều liếc mắt đưa tình, , giống như thuận miệng , thái độ thực đoan chính.

      Hơn nữa xong, cũng đợi nàng phản ứng, liền buông tay nàng ra, lập tức bới đống đồ vật nàng đổ ra kia.

      Người bạn giới tính nam duy nhất của ta? Ngươi còn cho ta chút thời gian đáp lại sao? —— tuy rằng nàng còn chưa nghĩ nên cái gì, nhưng cũng thể đến cơ hội mở miệng cũng cướp đoạt của nàng?

      Tư Mã Tiêu gõ gõ lên mặt gương phát sóng trực tiếp, linh khí kích hoạt nó hơn mười năm được mở ra. Cái sản phẩm này chất lượng vẫn thực tồi, nhanh chóng khởi động máy, hơn nữa hiển lộ ra hình ảnh.

      Tiên cảnh non xanh nước biếc, đám động vật màu trắng uống nước bên hồ nước màu xanh lam. Liêu Đình Nhạn nháy mắt có hứng thú, thò lại gần xem.

      Tư Mã Tiêu đưa gương cho nàng, “Lúc trước làm cho nàng, nàng gọi nó là ‘gương phát sóng trực tiếp’ gì đó.”

      Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, trước kia cuộc sống gia đình của ta xem ra còn rất tuyệt đó, làm ra cả phát sóng trực tiếp. Nàng nhìn trong chốc lát, vô ý thức vảy cái, màn ảnh liền chuyển biến, hình ảnh bỗng nhiên biến thành mảnh đất khô cằn, nền đất cháy đen cắm cây cột dài màu đen, mỗi cây tùy ý cắm nghiêng ngả mặt đất đều treo hai cái đầu.

      Bị gió thổi mưa xối ngày ngày, đầu người hiển lộ ra loại tà khí quỷ dị, cái bãi tha ma to lớn này đột nhiên xuất tương phản quá lớn với màn tiên cảnh trước đó, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa đem ném văng gương ra.

      Tư Mã Tiêu duỗi tay nhàng vung cái, thực bình tĩnh thay đổi hình ảnh khác, miệng tùy ý : “Lúc trước chọn mấy chỗ, giờ bị huỷ hoại ít, có gì đẹp, lần sau đổi mấy chỗ khác cho nàng.”

      Hình ảnh tiếp theo là mảnh phế tích đầy đình đài lầu các bị tàn phá, cỏ hoang mọc thành cụm, chỉ có từ những bích hoạ tinh tế còn lại, cùng với quy mô mơ hồ lớn, có thể nhìn ra chút trước đây nơi này vĩ đại.

      Tư Mã Tiêu nhìn, “A, hình như là chỗ nào đó ở Canh Thần Tiên Phủ, rách nát thành như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn nhớ tới lúc trước mình ở phố phường nghe được tin tức, ma chủ Tư Mã Tiêu này đời trước là sư tổ Từ Tàng Đạo Quân của đệ nhất tiên phủ Tu Chân giới.

      Đều bởi vì tu luyện đúng mà nhập ma, cho nên tâm tính đại biến, tàn sát ít tu sĩ Canh Thần Tiên Phủ, còn hủy diệt linh mạch ngầm của Canh Thần Tiên Phủ, biến nhân gian tiên cảnh linh khí tràn đầy thành cánh đồng hoang vu cháy đen ngọn cỏ.

      Nghe trong phạm vi trăm dặm trung tâm Canh Thần Tiên Phủ ngày xưa, giờ cũng ai dám đặt chân, mà tiên phủ to như vậy nhanh chóng suy sụp xuống, nhưng ra đút no toàn bộ tu sĩ môn phái còn lại trong Tu Chân giới.

      Mấy năm nay nghe Tu Chân giới bên kia có thể là toàn bộ môn phái cuồng hoan, nơi nơi mảnh hải dương sung sướng, mỗi môn phái đều hoặc nhiều hoặc ít được chỗ tốt, mấy môn phái tu tiên rất có thể cướp đoạt từ Canh Thần Tiên Phủ biết bao nhiêu tài nguyên bảo bối, có thể sớm phất nhanh. Hy sinh Canh Thần Tiên Phủ, hạnh phúc ngàn vạn nhà.

      Bởi vì việc này quá lớn, nên Ma Vực cách xa Tu Chân giới như vậy cũng truyền lưu cực rộng các tin tức liên quan, Liêu Đình Nhạn trước kia làm việc ở Yên Chi đài, ít lần nghe người ta bát quái về chuyện này, cái gì cũng có.

      Cái gì Canh Thần Tiên Phủ chất đầy thi thể a, chim ăn xác xoay quanh nhiều năm tan, như cái vòng u ám trong trung, so với Ma Vực còn giống Ma Vực hơn. Cái gì tòa thành cực lớn của Canh Thần Tiên Phủ giờ đều bị nổ tan tành, bao nhiêu cung điện hoa mỹ đều biến thành tro tàn.

      Lúc trước Liêu Đình Nhạn còn cảm thấy những người này bát quái miêu tả quá khoa trương, tại xem ra…… chút cũng khoa trương. Chỉ tùy ý lướt qua, nàng nhìn mấy cái hình ảnh linh tinh cảm thấy lông tơ sau cổ dựng thẳng lên.

      Mấy ngày này mỗi lần nàng thông qua ở chung bình thường cảm thấy Tư Mã đại lão là con mèo vô hại, đột nhiên hiển lộ ra mặt hung ác, biến thành thiên nhãn thần hổ, đôi mắt lập lòe biến thành cây súng laser.

      Liêu Đình Nhạn ở trong lòng tưởng tượng ra Tư Mã Tiêu giống máy bay ném bom oanh tạc hoàng cung, lại liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh cái.

      Tư Mã Tiêu giống như chú ý tới động tác của nàng, nhanh chậm, ngón tay tùy ý cắt vài cái ở mặt kính, Liêu Đình Nhạn liền nhìn vài cảnh đổ nát thê lương, sau đó nghe đầu sỏ gây tội làm ra hết thảy này ở phía sau mặn nhạt : “Xem ra mấy năm nay Canh Thần Tiên Phủ xác là suy tàn, bên ngoài tòa đại thành này cũng hoang vắng đến mức này…… Ồ, nơi này treo Xích Thủy Uyên kỳ, ngược lại phát triển tồi.”

      “Nơi này vốn là nhà nhạc phường để xem ca vũ, mỗi ngày đều có các đoàn hát khác nhau ca vũ tấu nhạc, giờ nhìn qua thay đổi nghề nghiệp, đổi thành khách điếm…… Ta nhìn xem, đây là đánh dấu Bạch Đế Sơn.”

      “Nơi này nhưng ra vẫn còn.”

      Trong hình ngừng ở cái phòng bếp lớn bận rộn.

      Máy bay ném bom trong óc Liêu Đình Nhạn ngừng trong chốc lát, nàng ôm gương phát sóng trực tiếp nhìn hồi, yên lặng hít hít nước miếng.

      Phòng bếp lớn tràn ngập hương vị thực thân dân, cũng làm người ta rất muốn ăn, thịt quấy tương mới từ lồng hấp bên chưng ra, thịt đỏ tương nùng; khối thịt nào đó nướng kêu xèo xèo, bị xé thành sợi, rắc lên bột gia vị biết tên, tiểu tử bưng thức ăn bên cạnh ngửi ngửi mùi vị, hung hăng nuốt nước miếng. Còn có canh ngọt trong trẻo điểm xuyết màu đỏ, bánh mỳ mềm mại vân vân, vô số đồ ăn, chỉ nhìn là biết rất ngon.

      Liêu Đình Nhạn: “……” thức ăn Ma Vực là so nổi với Tu Chân giới.

      Nàng cảm thán, ánh mắt lại bị Tư Mã Tiêu bên cạnh hấp dẫn. hình như có hứng thú với phòng bếp khí thế ngất trời và mỹ thực, từ đống tạp vật lại khều ra người đánh số 1, 2, 3.

      búng trán người gỗ chút, ba người tí hon rơi xuống đất lớn lên, cánh tay tròn tròn, cái chân tròn tròn cùng cái đầu tròn to. Ba tiểu gia hỏa đứa hắc hưu hắc hưu nhặt được cây búa đấm lưng, vòng tới vòng lui ở dưới chân Liêu Đình Nhạn. đứa ngồi ngay tại chỗ ở bên chân Tư Mã Tiêu, ngửa đầu, dùng biểu tình là icon trào phùng mặt nhìn hai bọn họ.

      đứa khác gương mặt tươi cười nhìn tả hữu, tìm được mâm hạt dưa còn chưa bóc của Liêu Đình Nhạn, nhét vào trước mặt người mặt trào phúng, người trào phúng lập tức bắt đầu bóc hạt dưa.

      Người gương mặt tươi cười sang bên bắt đầu sửa sang lại đống lộn xộn Liêu Đình Nhạn bới ra đó, có cái gì lăn đến bên chân Tư Mã Tiêu, nó còn thò lại gần lôi kéo góc áo Tư Mã Tiêu, nhặt cái bình dược bạch ngọc về đặt lại tử tế.

      Tư Mã Tiêu tựa hồ cảm thấy người trào phúng ở bên chân mình lột hạt dưa có chút vướng bận, dùng mũi chân nhàng đá đá nó, biểu đạt ý tứ “ chỗ khác bóc”.

      Liêu Đình Nhạn chỉ chỉ ba cái người , có chút suy đoán: “Đây là ta tạo ra……”

      Tư Mã Tiêu chỉ hai cái trong đó, “Nàng tạo.” Lại chỉ cái bên chân kia, “Ta tạo.”

      À, nguyên lai đôi ta trước kia còn cùng nhau tạo người đó.

      Liêu Đình Nhạn nhìn màn này, mạc danh cảm thấy nhiều năm như vậy, mình giống như tra nam vứt bỏ thê tử.

      “Ký ức trước kia, ta còn có thể nhớ ra sao?” Liêu Đình Nhạn do dự hỏi. Dựa theo quy tắc mất trí nhớ bình thường đều nhớ ra, là sau khi đập đầu hoặc trải qua khắc sinh tử. Dù sao hoặc sớm hoặc muộn đều nhớ ra, nếu cốt truyện sảng khoái.

      Tư Mã Tiêu khảy tạp vật lần, “Có thể nhớ ra hay đều sao, phải quãng thời gian rất dài, cũng có chuyện gì khẩn yếu cần nàng nhớ .”

      bá, ngươi là được. Liêu Đình Nhạn có chút thả lỏng, nếu đại lão Tư Mã Tiêu rất chờ mong nàng khôi phục ký ức, cảm giác áp lực rất lớn.

      Xã súc đại, rất nhiều người thể chịu nổi người khác chờ mong, đặc biệt mệt tâm, vẫn thuận theo tự nhiên tốt rồi.

      Liêu Đình Nhạn tự giác mình thể bởi vì nhớ liền mặc quần vào là nhận người, vẫn phải phụ trách, cho nên nàng thử hỏi: “Chúng ta đây trước kia ở chung như thế nào?” Cũng cần tham khảo chút.

      Tư Mã Tiêu ừ tiếng, “Cứ như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn: “Cứ như vậy?”

      Tư Mã Tiêu: “Cứ như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn tuy rằng biểu tình thực đứng đắn, nhưng trong não xuất đồ vật quá đứng đắn, nàng thanh thanh giọng , “Ta đây hỏi chút, chúng ta, có cái kia hay ?”

      biết nàng cái kia là cái gì, Tư Mã Tiêu ngồi xuống cái giường bên cạnh, cố ý lười biếng hỏi: “Cái nào?”

      Liêu Đình Nhạn: “Chính là…… cái kia, hành vi trước kết hôn?”

      Tư Mã Tiêu dựa vào giường, chớp chớp mắt, “Có a.”

      Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” được, trong đầu bắt đầu có hình ảnh.

      Tư Mã Tiêu: “Còn làm rất nhiều.”

      Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” hình ảnh trong đầu khống chế được, bắt đầu hướng tới cần phải đánh mã.

      Tư Mã Tiêu: “Tri kỷ song tu cùng nhau.”

      Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” hình ảnh có vẻ thể tưởng tượng được cho nên lung lay sắp đổ.

      Tư Mã Tiêu: “ giờ nàng trở lại, vậy nên giống như trước đây.” tê liệt ngã xuống giường, đầu tóc đen như nước chảy ở bên gối, làm cái tư thế ‘nàng hiểu nhanh làm giống như trước ’.

      Liêu Đình Nhạn lớn tiếng hút khí: “Ế ——” hình ảnh biến thành hình ảnh bị dấu chấm than che chắn.

      Tư Mã Tiêu nhịn được, nghiêng nghiêng mặt, cười rộ lên, cười đến cả người run rẩy, ngực chấn động. có hình tượng nằm loạn ở đó, tay áo và trường bào rũ mặt đất, chân nâng lên đặt ở giường, chân đạp lên mặt đất, gập ngón tay chống ở giữa trán.

      Cái cổ kia, xương quai xanh kia, sườn mặt kia, thân hình thon dài kia, làm người ta mạc danh có loại xúc động muốn nhào lên lăn thành đoàn cùng .

      “Tới a.” Tư Mã Tiêu cười đủ rồi, ngóng nhìn nàng, “Vừa vặn củng cố chút tu vi Luyện Hư kỳ cho nàng.”

      Liêu Đình Nhạn: “Song tu?”

      Tư Mã Tiêu chỉ cười, nhìn nàng.

      Liêu Đình Nhạn: “Ngươi trước chờ .”

      Nàng ở trong gian của mình lật lát, muốn tìm xem có loại rượu nào có thể tráng lá gan hay , tìm nửa ngày mới từ trong góc tìm ra cái bình, mở hồng bao, thử múc muỗng ra uống. Vừa cay lại khó uống, xác là rượu sai, nàng lại uống hai muỗng, thấy Tư Mã Tiêu vẫn luôn kỳ quái mà nhìn mình, nàng thử hỏi: “Ngươi cũng muốn?”

      Tư Mã Tiêu nhìn cái bình rượu, “, ta cần tráng…… dương.” Ngữ khí đặc biệt kỳ quái, mới vừa xong liền cười ha hả, giống như rốt cuộc nhịn được.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ đến cái gì, lật lật đáy vò rượu, sau đó nàng nhìn đồ vật vừa lấy ra mà cứng đờ lại.

      phải, trước kia vì sao nàng lại giữ rượu tráng dương a, đồ chơi này phải cho nam nhân uống sao? Ánh mắt khỏi nhìn về phía bộ vị nào đó của Tư Mã Tiêu.

      Gió lốc trong não thổi điên cuống —— nhân sĩ tu tiên cũng có loại bệnh kín này? tốt, có phải ta biết bí mật gì nên biết hay ?

      Tư Mã Tiêu chậm rãi cười, mặt vô biểu tình đối diện với nàng.

      Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm thấy đây nhất định là hiểu lầm!”

      Kỳ đúng là hiểu lầm, lúc trước cái gì nàng cũng lấy chút, vò rượu này chính là trước kia mua đống lớn rượu trái cây mới được chưởng quầy đưa cho, kết quả cuối cùng rượu trái cây chua chua ngọt ngọt uống hết rồi, chỉ thừa vò này, nàng phát đây là thứ gì ném vào trong góc, dù sao cũng dùng được.

      Nhưng giờ ai còn quản có phải hiểu lầm hay , làm tình lữ là phải có chút hiểu lầm.

      Tư Mã Tiêu ngồi dậy, làm bộ muốn đứng lên.

      Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, phản ứng tuyệt đối là lui ra sau hoặc là chạy nhanh , Liêu Đình Nhạn , nàng sửa lại vẻ tản mạn xưa nay, nhanh chóng tiến lên, đè Tư Mã Tiêu lại, ấn trở về, “Bình tĩnh, cần xúc động!” Còn cái khó ló cái khôn dán cho cái thanh tâm phù ở ót.

      Lúc làm như vậy, Liêu Đình Nhạn còn cảm giác có vẻ giống như từng xảy ra, phảng phất chính mình từng trải qua như vậy.

      Tư Mã Tiêu cười lạnh phen kéo thanh tâm phù đầu xuống.

      ……

      giấc ngủ dậy, Liêu Đình Nhạn thấy ngoài cửa sổ là mảng lớn bóng trúc cùng với mảnh lá phong màu đỏ.

      Ngoài cấm cung Đông thành có trúc và lá phong sao? Hình như có, hẳn là mảnh màu trắng mới đúng.

      Liêu Đình Nhạn sợ hãi cả kinh, từ giường ngồi dậy. Nàng hoài nghi mình mệt nhọc quá độ xuất ảo giác, tập trung nhìn mới phát phải, trước mắt căn phòng phong nhã này phải ở cấm cung Đông thành.

      người nàng mặc cái áo lụa đơn bạc, như có gì, giống dòng nước dán lên da thịt, nàng đạp lên sàn nhà, đến trước tấm vách gỗ điêu khắc kê đất, thấy bên ngoài lục trúc hồng phong, trời xanh mây trắng, còn có yên thủy mông lung, núi xa thanh đại, dưới chân mảnh hồ nước thanh triệt.

      Chỗ nào a? Nàng lấy gương ra soi mặt.

      Vẫn là gương mặt kia, nhưng cổ thêm cái dấu răng.

      Nàng cúi người dựa vào lan can gỗ nhìn ra bên ngoài, chân bỗng nhiên bị túm lấy, cả người trượt về phía trước ngã xuống nước.

      Trong nước có thủy quỷ mặt trắng tóc đen y phục đen, “Rốt cuộc tỉnh.”

      Liêu Đình Nhạn lau nước mặt, bò về bờ, bò được nửa bị người ôm eo lại lôi vào trong nước.

      “Chờ lát nữa hẵng lên.” Thủy quỷ .

      Liêu Đình Nhạn đánh giá , “Mèo hẳn là thích tắm rửa ngâm nước.”

      Tư Mã Tiêu: “Có ý tứ gì?”

      Liêu Đình Nhạn nhanh chóng sang chuyện khác, “Đây là chỗ nào?”

      Tư Mã Tiêu: “Biệt trang có cái phòng bếp lớn trong gương phát sóng trực tiếp.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Tu Chân giới?”

      Tư Mã Tiêu: “Đúng vậy.”

      Liêu Đình Nhạn: “Ế ——”
      Kimkimdao, thongminh123, sabera.tran23 others thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      nàng thích đâu ta đưa nàng . Chỉ cần nghĩ cần .
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :