1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 38. Nàng thích làm cái gì nhất

      Nếu Liêu Đình Nhạn là đại nữ chủ hệ nghiệp, khả năng nàng dựa vào Tư Mã Tiêu trợ giúp để nâng cao tu vi của mình, hơn nữa mỗi ngày chăm chỉ tu luyện, còn tích cực tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo cùng bí cảnh để tôi luyện tăng lên, thuận tiện lại học chút thuật luyện đan, thuật luyện khí, học trận pháp, làm phát minh, lại dẫn dắt Tu Tiên giới đại cải cách lần, trợ giúp Tư Mã Tiêu cùng nhau có oan báo oán, có thù báo thù, vả mặt thăng cấp, cuối cùng cảm hóa Tư Mã Tiêu, hai người cùng nhau xây dựng Canh Thần Tiên Phủ sau tai ương, lên đỉnh cao nhân sinh.

      Nếu Liêu Đình Nhạn là nữ chủ nhu nhược hệ luyến ái, khả năng nàng cùng Tư Mã Tiêu trình diễn cốt truyện tù sủng, ngươi đuổi ta trốn. Cái gì sợ hãi lại tự chủ được bị hấp dẫn, muốn chạy trốn lại bị bắt trở về, quen biết những người khác lại bị Tư Mã Tiêu hiểu lầm, thân phận bại lộ lại hiểu lầm, bị người khác ly gián lại hiểu lầm. Hai người cứ “Ngươi tin ta, ngươi tin ta” tiến hành năm mươi tập phim ngược luyến tình thâm.

      Nhưng Liêu Đình Nhạn chân chỉ là xã súc vô tâm với nghiệp và luyến ái. Mị lực nhân sinh có lẽ chỉ là dựa vào chính mình nỗ lực bò lên đỉnh núi, vô tình va chạm cảm tình kịch liệt, đương nhiên cũng có thể là thỏa mãn vượt qua ngày tháng bình phàm.

      Quật khởi hăng hái? Có thể, nhưng cần thiết. Nếu vì sinh hoạt càng thêm thuận tiện mau lẹ, nàng nguyện ý học thêm mấy tiểu pháp thuật hữu dụng, thuật thanh khiết chống bụi linh tinh gì đó, lại học hai cái thuật pháp phòng thân, ngày nhiều nhất học ba cái, thể nhiều hơn. Dù sao bắt nàng mỗi ngày tu luyện bế quan thăm dò đại đạo, nàng cự tuyệt.

      Rối rắm vì tình cảm? Cái này cũng có vẻ làm được. Xã hội đại, bạn bè đồng học bên nàng, mọi người thấy ai tồi chắp vá qua ngày, được chia tay, rốt cuộc tình nhiều nhất chỉ chiếm phần năm nhân sinh. Cho nên Liêu Đình Nhạn có phản ứng quá lớn trong vấn đề tình cảm với Tư Mã Tiêu, suy nghĩ chút là cảm thấy mỏi mệt, chỉ có thể đặt sang bên.

      Cũng may Tư Mã Tiêu cũng có đầu óc luyến ái gì, túm lấy nàng hỏi “Rốt cuộc nàng có thích ta ”, còn phải vội vàng làm chuyện của , tan tầm xong mới có thời gian nằm liệt bên nàng.

      Đúng vậy, bất tri bất giác, cũng học được nằm liệt, cái tư thế khát vọng cầu sinh này, Liêu Đình Nhạn hoài nghi có thể là ở quá lâu trong tư duy của mình, bị lây bệnh làm biếng.

      Người bệnh trước mắt cảm xúc tốt đẹp, hậm hực tự bế từ từ tiêu giảm, đến quầng thâm mắt còn có phần cải thiện.

      Tư Mã Tiêu làm việc của , Liêu Đình Nhạn ở mình, ngoại trừ học tri thức hiểu biết cơ sở, thuận tiện học vài tiểu pháp thuật, chính là ra cửa kiếm đồ ăn. Giống như cuối tuần ở thế giới nguyên bản, siêu thị bổ sung thêm đồ dùng sinh hoạt, lại ăn chút món ngon.

      Nàng mình dạo chung quanh phường thị, nhìn thấy thứ mình thích liền bới chút cho vào trong gian của mình, để tránh ngày nào đó bất đắc dĩ lưu lạc nơi xó xỉnh nào, có đồ ăn đồ uống. Xét thấy Tư Mã Tiêu người này cố định, đây là chuyện rất có khả năng phát sinh. Dù ngày nào đó nửa đêm lắc nàng tỉnh, muốn sa mạc đào than đá, Liêu Đình Nhạn cũng cảm thấy kỳ quái.

      Trừ đồ dùng sinh hoạt, cùng ít đồ vật nàng thích, nàng còn giữ chút thức ăn. Từ trước căn bản tưởng tượng được vui sướng mua đồ vật mà sợ hết tiền, tại nàng cảm giác được, cho nên mỗi lần ra cửa mua đồ đều phi thường thỏa mãn.

      Ngẫu nhiên Liêu Đình Nhạn cũng mang bọn thị nữ của Vĩnh Lệnh Xuân đồng loạt ra cửa, như vậy lúc thử quần áo có người khen nàng, thả thí nịnh bợ tràn ngập chung quanh, làm dục vọng mua sắm tăng lên biên độ lớn, cảm giác hạnh phúc cũng vậy.

      Nếu đem nguyên bộ hộ vệ cùng, còn có thể hưởng thụ khoái cảm trang bức. Bất quá Liêu Đình Nhạn phần lớn thời gian đều thích tự mình ra cửa, như vậy, nàng tìm chỗ ăn bữa cơm, xem như cách mấy ngày lần cải thiện bữa ăn.

      Trang điểm đến cảnh đẹp ý vui, nếm thử đồ ăn mỹ vị, là loại phương thức lấy lòng chính mình.

      Có đôi khi nàng ăn được món ăn hợp khẩu vị, liên tục vài lần, ngày thường ở thần học phủ muốn ăn, cũng bảo nhóm người hầu riêng đóng gói đưa về.

      Các bạn học ở thần học phủ tuy rằng biểu tình lúc nhìn nàng vẫn kì quái, còn cố ý vô tình lập nàng, nhưng kỳ Liêu Đình Nhạn sống rất dễ chịu, giống như về lại khoảng thời gian học đại học, đại khái đó là ngày tháng tự do tản mạn cũng vui vẻ nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời trước đây của nàng.

      Nàng càng ngày càng cảm thấy Tư Mã Tiêu dùng thân phận người khác, ở thần học phủ này, khả năng rất lớn là bởi vì nàng.

      Trước kia Liêu Đình Nhạn tự luyến như vậy, nhưng giờ nàng chậm rãi cảm thấy khả năng này mới là tối cao. Tư Mã Tiêu nhìn như cái gì cũng sợ, làm cái gì cũng chỉ xem tâm tình, nghĩ cái gì muốn cái đó, cũng bận tâm người khác, nhưng thực tế mọi chuyện đều nghĩ ràng minh bạch, còn có thể an bài tốt nhất.

      Học phủ chung quy so với nơi khác trong Canh Thần Tiên Phủ thiếu phần đan xen lợi ích và hỗn loạn, ở chỗ này tháng ngày có thể là nhàn nhã, mà nhàn nhã này, đối với Tư Mã Tiêu mà có ý nghĩa, chỉ ý nghĩa lớn với Liêu Đình Nhạn.

      Nàng gần đây luôn có thể cảm giác được Tư Mã Tiêu “sủng ái”, chỉ về mặt cảm tình, còn cả ở việc làm.

      Từ trước ở Tam Thánh sơn, nàng và còn chưa thân mật như vậy, trước khi đánh nhau với người khác chú ý mang theo nàng bên người, cho nàng bị chạm đến. Là loại che chở theo thói quen của người nhà, đến bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, nàng trực tiếp rời xa chiến trường của , ở trong bối cảnh năm tháng tĩnh hảo mà vốn dĩ là tinh phong huyết vũ.

      Tư Mã Tiêu nam nhân này, thể nghĩ sâu, suy nghĩ nhiều dễ dàng vướng sâu vào trong vũng lầy.

      Thời tiết hạ chí, nắng nóng khó chịu, tuy rằng làm nhân sĩ tu tiên quá sợ nóng, nhưng mỗi ngày ngủ trưa ắt là thể thiếu. Nếu mùa hè ngủ trưa, giống như người có linh hồn.

      Nhờ thói quen ngủ trưa này của Liêu Đình Nhạn ban tặng, Tư Mã Tiêu cũng quen thói mỗi ngày nghỉ ngơi. Bất quá phải ngâm mình ở trong ao, xem ở mùa hè thời tiết nóng, Liêu Đình Nhạn cũng bồi cùng nhau ngâm trong nước.

      Nếu dựa theo thói quen chú ý cái gì của Tư Mã Tiêu, tùy tiện đào cái ao hình chữ nhật, đổ nước vào trong liền nắm xuống là xong việc, nhưng Liêu Đình Nhạn thế.

      Nàng tìm chỗ nước lặng trong dòng suối giải quyết vấn đề vị trí. Đá trong vũng nước được cọ rửa đến bóng loáng mượt mà, xúc cảm ôn nhuận sờ lên tựa như ngọc thạch, nước suối thanh triệt mát lạnh, đá cuội trơn bóng trong suối nước tỏa sáng lấp lánh. Những bụi cây xanh phủ bóng dòng suối, để lọt qua những đốm sáng lộng lẫy, màu xanh mát cùng với trời xanh mây trắng của mùa hè, làm người ta buồn ngủ nồng đậm.

      Liêu Đình Nhạn thực nhanh từ ban đầu miễn cưỡng bồi tổ tông ngâm nước ngủ, biến thành mỗi ngày chủ động qua ngủ trưa. Nàng còn làm cái bàn trúc nổi, lấy chút nước trái cây linh dịch, thêm dưa hấu gì đó, chế tạo ra băng để ướp lạnh, tỉnh ngủ rồi uống nước đá ăn miếng dưa, quả thực là ngày tháng thần tiên.

      Tỉnh ngủ, Liêu Đình Nhạn cũng quá muốn nhúc nhích, nheo đôi mắt nhìn nhánh cây đỉnh đầu phát ngốc. mảnh lá xanh rơi xuống, dừng tóc Tư Mã Tiêu.

      Liêu Đình Nhạn duỗi tay cầm lấy, nhìn lát gân lá phía , liền thả nó sang bên, để nó trôi theo dòng suối. Dòng suối chảy qua chỗ bọn họ vẫn đường bình lặng, xuống phía dưới chảy rất xiết. Hắc xà thu cuộn mình ngủ dưới đáy nước lại bơi lên, đuổi theo cái lá xanh đó, đẩy nó vào trong tầm tay Liêu Đình Nhạn.

      Tiểu hắc xà này từ từ biến thành chó, phi thường có khí chất Husky, đặc biệt thích đem đồ vật bọn họ quăng ra ngoài nhặt về, làm cho Liêu Đình Nhạn thể ném rác ở trước mặt nó nữa.

      Thượng nguồn trôi xuống ít cánh hoa màu đỏ, những cánh hoa dừng lại bên người Tư Mã Tiêu, bám lên ống tay áo màu đen của , còn rất xinh đẹp.

      Liêu Đình Nhạn nhìn lâu, Tư Mã Tiêu mở to mắt, liếc nhìn nàng cái.

      kéo nàng đến bên người, ôm eo, lần thứ hai nhắm mắt lại.

      Liêu Đình Nhạn:…… Ta phải ý tứ này.

      Tư Mã Tiêu: Ta nghe thấy.

      Liêu Đình Nhạn:…… Ngươi nghe thấy cái gì, chính ta cũng biết, ngươi lại biết.

      ……

      Tư Mã Tiêu ba ngày trở về, đây là ban đêm yên lặng, Liêu Đình Nhạn mặc váy ngủ ngồi dựa phía trước cửa sổ xem phát sóng trực tiếp, màn ảnh phát sóng trực tiếp là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp khiêu vũ, tiểu tỷ tỷ tươi cười như hoa xoay tròn, tà váy nở rộ giống như đóa hoa.

      Ngoài viện truyền tới tiếng cười vui của đồng học gần đây, đại khái là tụ hội, có chút ầm ĩ.

      Liêu Đình Nhạn nhìn lát khiêu vũ phát sóng trực tiếp, dời ánh mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài. Nhìn đến lúc đêm khuya, tiếng ồn ào bên cạnh dần, có thể là tan tiệc. Trong gương phát sóng trực tiếp, nhóm tiểu tỷ tỷ sớm ngừng khiêu vũ, từng người bồi khách nhân cười uống rượu, từng đôi dã uyên ương ve vãn đánh .

      Nàng thay đổi kênh, nhưng đổi lại đổi cũng có gì mình thích. Phòng bếp tại có ai, là mảnh đen nhánh, phố xá náo nhiệt thưa thớt, cũng có người. Góc nhìn từ con chim lâu chưa có động tĩnh, nó an tĩnh ở trong ổ, bên cạnh có vợ con, có thể là con chim độc thân.

      Liêu Đình Nhạn vươn bàn tay ra ngoài cửa sổ, đầu gối lên cánh tay, ngón tay tùy ý lay động.

      Bỗng nhiên, có cái tay lạnh lẽo đặt lên mu bàn tay nàng, như là mảnh tuyết đột ngột rơi xuống.

      Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn, phát quả nhiên là Tư Mã Tiêu trở lại, cầm cái tay nàng vươn ra ngoài cửa sổ, “Vì sao ngủ.”

      Đây hẳn là hỏi câu, nhưng dùng ngữ khí nghi vấn, biểu tình còn chút đắc ý vì thấu triệt hết thảy, đặc biệt giống học sinh tiểu học.

      phải, ngươi đắc ý mù cái gì? Liêu Đình Nhạn cách cửa sổ đối diện với trong chốc lát, thanh minh: “ phải ta đợi chàng.”

      Tư Mã Tiêu thò người ra, tiến vào hôn nàng.

      Liêu Đình Nhạn dưới ánh đèn ảm đạm nhìn thấy môi mất màu đỏ tươi, chỉ còn rất nhạt. Nhưng ngữ khí tư thái vẫn như thường, phảng phất như có chuyện gì.

      Sau đó liên tiếp nửa tháng ra cửa, tựa hồ thành du dân thất nghiệp, mỗi ngày ăn ngồi rồi, ôm Liêu Đình Nhạn sờ bụng nàng, làm cho mỗi ngày Liêu Đình Nhạn đều hoài nghi có phải mình sắp thất thân hay .

      “Chàng ra ngoài? làm xong việc?” Liêu Đình Nhạn nhịn được hỏi.

      Tư Mã Tiêu: “Chưa, để cho bọn họ sống lâu thời gian.”

      Liêu Đình Nhạn mạc danh có loại cảm giác chịu tội “Từ đây quân vương bất tảo triều”. Nhưng nàng cũng thể khuyên ra cửa, vừa khuyên còn phải chết người sao, cho nên bảo trì trầm mặc.

      Về nguyên nhân vì sao để cho bọn họ sống lâu thời gian, Liêu Đình Nhạn hỏi, Tư Mã Tiêu cũng trả lời, chỉ hỏi nàng có thích náo nhiệt hay .

      Liêu Đình Nhạn: “Rất thích.” Trong lòng nghĩ, có phải là tổ tông thông suốt, chuẩn bị mang nàng nơi nào náo nhiệt hẹn hò gì đó.

      Vừa tưởng tượng như vậy, còn có chút chờ mong. Nai con trong lòng tung tăng nhảy nhót.

      Kết quả Tư Mã Tiêu : “Qua thời gian, Canh Thần Tiên Phủ phi thường náo nhiệt, đến lúc đó mang nàng cùng xem thời khắc náo nhiệt nhất trăm triệu năm qua của Canh Thần Tiên Phủ.” mang theo cười, cười thực đáng sợ. Hiển nhiên có liên quan hệ đến đại làm gần đây.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Nai con oạch cái ngã chết.

      Tư Mã Tiêu đột nhiên cười ha hả, cười đến vai cũng run rẩy, làm tiểu hắc xà bên cạnh hoảng sợ dương đầu nhìn khắp nơi.

      Liêu Đình Nhạn hiểu được, tổ tông lại làm thuật đọc tâm nghịch thiên, khẳng định nghe thấy nai con ngã chết, nếu cười giống như động kinh thế này.

      chỉ có vào lúc tâm tình ta đặc biệt kích động chàng mới có thể nghe trong lòng ta suy nghĩ cái gì!” Liêu Đình Nhạn lớn tiếng.

      Tư Mã Tiêu: “Nàng cảm thấy vừa rồi tâm tình kích động sao? Tim đập thực mau.”

      Liêu Đình Nhạn muốn nhìn , lấy gương ra xem phát sóng trực tiếp. Nhưng vừa mở ra, nhìn thấy trong cung điện Tam Thánh sơn có hai nam nữ sợ chết thâu hoan, đập vào mặt nàng là đông cung sống.

      Quăng ra ngoài gương phát sóng trực tiếp lại bị con rắn tung tăng ngậm trở về, Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn đôi tay đặt lên bụng, bộ dáng chết rồi đau nữa, duỗi tay tiếp nhận gương, hỏi nàng: “Nàng xem?”

      Liêu Đình Nhạn: “Xin chào, tôi ngủ, xin nhắn lại sau tiếng tít.”

      “Tít ——”

      Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha!”

      Người này điểm cười rất thấp a.

      Liêu Đình Nhạn làm mỹ nhân cao lãnh hai ngày, thẳng nam Tư Mã Tiêu tựa hồ hoàn toàn thấy sách lược nàng thử tức giận giấu dưới yên lặng.

      Nhưng có ngày lại đột nhiên dùng BUFF hỏi nàng: “Nàng thích nhất làm gì?”

      Liêu Đình Nhạn vẻ mặt phát ngốc, còn phản ứng lại đây là vấn đề gì, trong đầu theo bản năng nhanh chóng đưa ra đáp án leng keng hữu lực.

      —— “Sờ cá.”

      Làm xã súc, tất cả mọi người đều hiểu, thử hỏi có xã súc nào làm lại thích sờ cá đâu, nếu làm sờ cá, vậy lạc thú làm lớn nhất còn.

      PS: sờ cá = lười biếng, trốn việc.

      Nhưng Tư Mã Tiêu hiểu, được đáp án rồi, trực tiếp đưa người tới chỗ ở bên hồ nước thủ vệ thực nghiêm ngặt, linh khí thực đầy đủ, cảnh sắc thực đặc thù.

      Chỉ vào cá màu lam băng trong suốt bơi lội trong hồ, Tư Mã Tiêu : “ .”

      Liêu Đình Nhạn:…… em , cho tôi bảo bối thần kỳ sao!
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran33 others thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Tổ Tông tán bài bản :)))
      Thanks editor nhiều nhé
      heavydizzy thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Đề nghị tổ tông cập nhật các từ mang nghĩa bóng, từ điển giới trẻ nhé!
      Trúc Khảiheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 39. Sờ cá

      Bên hồ là bãi cát trắng như tuyết, phía còn có rất nhiều hoa màu trắng nở linh tinh, vừa thấy giống như là tuyết đất, hồ lớn, mực nước bên bờ đặc biệt thấp, ước chừng chỉ tới cẳng chân. Đáy hồ cũng là cát trắng, hơn nữa hồ nước thanh triệt, thấy những con cá màu lam băng nửa trong suốt bơi lội bên trong.

      Liêu Đình Nhạn đứng ở đó, nửa ngày có động tĩnh, Tư Mã Tiêu nhướn mày, kỳ quái : “Nàng sờ cá?”

      Sờ cá? Liêu Đình Nhạn bây giờ muốn bốc nắm cát nhét vào cổ áo tổ tông này.

      “Ta .” Nàng . Ngữ khí cứng rắn.

      So với nàng càng cứng hơn, thẳng nam sư tổ Tư Mã Tiêu tiến lên, từ trong hồ bắt ra con cá, đặt trước mặt nàng: “Sờ .”

      đầy mặt viết ‘ Nàng là quá lười, thích sờ cá còn phải để người khác bắt đưa đến tận tay mới bằng lòng sờ ’. Liêu Đình Nhạn cho thấy ‘ tinh thần toả sáng ’, bắt lấy con cá vẫn còn nhúc nhích muốn ném vào vũng nước.

      Tư Mã Tiêu: “Nghe loại cá băng lam này ăn vào mỹ dung dưỡng nhan.”

      Liêu Đình Nhạn thu tay, quyết định giận chó đánh mèo với cá vô tội, dù sao cũng là Tư Mã Tiêu gây nghiệt, thể liên lụy đến cá có thể mỹ dung dưỡng nhan này.

      Tư Mã Tiêu: “Nếu nàng sờ xong rồi, còn có thể nướng ăn.” Liêu Đình Nhạn có thể ăn còn có thể ngủ, Tư Mã Tiêu hiểu biết khắc sâu.

      Liêu Đình Nhạn: “Cứ nướng tại đây?” Lúc bọn họ tiến vào có nhiều thủ vệ như vậy, hiển nhiên nơi này đơn giản, nghênh ngang tới sờ cá của người ta cũng thôi, còn nướng cá tại chỗ, vậy cũng quá phản nghịch.

      Tư Mã Tiêu chính là phản nghịch như vậy.

      Liêu Đình Nhạn gắng sức chế tạo mình thành Doraemon, nghĩ muốn cái gì đều có thể lấy ra tại chỗ, cho nên nàng vừa thế này tốt lắm đâu, vừa từ gian của mình lấy ra cái giá nướng BBQ.

      Cái giá BBQ này quá giống đồ đại, lúc trước trong quán ăn nàng nhìn thấy lão bản nương làm thịt nướng, cảm thấy công cụ tự chế này thực tồi, cho người mua, còn đặt làm vài bộ, là vì thời khắc muốn ăn cơm dã ngoại thế này.

      con cá quá ít.” Liêu Đình Nhạn ước lượng con cá linh khí nồng đậm no đủ trong tay mình, cảm thấy còn chưa đủ cho mình cắn hai miếng, khó được lúc nàng muốn chủ động ra tay làm đồ ăn, thể có mặt mũi như vậy.

      Lúc này cần Tư Mã Tiêu , nàng tự động xuống nước mò cá, còn Tư Mã Tiêu, hoàn toàn có ý tứ hỗ trợ, ngồi ở đệm mềm Liêu Đình Nhạn lấy ra, người nằm liệt xuống, giống gã ăn cơm mềm.

      Liêu Đình Nhạn cũng quản , dù sao Tư Mã Tiêu ăn cái gì, cá đều là tự nàng ăn, tự mình bắt cũng có gì. Vốn dĩ nàng cho rằng, lấy tu vi Hóa Thần kỳ bắt mấy con cá dễ như trở bàn tay, hoàn toàn thành vấn đề, nhưng xuống nước mười phút, nàng cũng bắt được cái gì, khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

      Chúng nó có thể chạy trốn dưới tay nàng, đó là cá sao? Chúng nó biết thuật thuấn di gì đó sao? khắc trước cá còn nhàn nhã bơi lội ở trước mắt, chớp mắt có thể biến mất vô tung vô ảnh, vừa rồi Tư Mã Tiêu bắt được như thế nào?

      Nàng dùng đến toàn bộ thuật pháp có thể nghĩ đến, nhưng vẫn vô dụng, cũng thể vận dụng thuật pháp lôi hệ rất lợi hại giật chết cá, nếu làm ra động tĩnh lớn chẳng phải đưa tới rất nhiều thủ vệ.

      Liêu Đình Nhạn tay trở về, yên lặng nằm xuống bên Tư Mã Tiêu, bày ra tư thế giống hệt con cá nằm lẻ loi giá nướng BBQ.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Tuy rằng bề ngoài hai người đều bảo trì trầm mặc, nhưng thực tế Liêu Đình Nhạn trong đầu dõng dạc hùng hồn lặp lại câu: “Ai có thể bắt được nhiều cá cho ta, chính là nam nhân tốt nhất thế giới, ta siêu thích siêu sùng bái, nam nhân biết bắt cá quá soái, làm cho người ta có cảm giác an toàn, , cá khó bắt, có thể bắt được đều là siêu tuyệt lợi hại.”

      Tư Mã Tiêu ấn cái trán, ngồi dậy, về phía bờ hồ.

      Liêu Đình Nhạn cũng nhanh chóng ngồi lên, chờ đợi ở bên cạnh giá nướng BBQ, lúc Tư Mã Tiêu mang theo chuỗi cá dài trở về, Liêu Đình Nhạn còn ra dáng ra hình đưa cho cái khăn trắng, ân cần : “Vất vả vất vả, tới lau mồ hôi.”

      Căn bản có mồ hôi Tư Mã Tiêu tiếp nhận cái khăn lông lau lau tay, chỉ huy: “ cần nướng hết, nấu cho ta bát canh.”

      Liêu Đình Nhạn: “Gì? Chàng muốn ăn?!”

      Tư Mã Tiêu: “Ta bắt cá, ta thể ăn?”

      Liêu Đình Nhạn: “Có thể, có thể, có thể.”

      Lúc Liêu Đình Nhạn xử lý cá, nghĩ thầm là tổ tông thích ăn cái gì mở tôn khẩu đòi ăn, vậy cá này có thể mỹ dung dưỡng nhan sao? phải! Là tình a!

      nghĩ tới lại thích mình như vậy, thích đến nguyện ý khắc phục bệnh kén ăn, ăn thứ nàng làm.

      Cái ý niệm này dao động vào lúc ăn cá. Má ơi sao lại có cá ăn ngon như vậy! Cá nướng bên ngoài xốp giòn, thịt cá mềm mại có chút mùi tanh, còn có xương, giòn lại thơm, cá hầm canh càng ngon, đến đầu lưỡi cũng bị nuốt vào.

      Vốn là canh của Tư Mã Tiêu, chỉ uống hai ngụm, dư lại đều bị Liêu Đình Nhạn uống ừng ực xong hết.

      “Uống ngon?” Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng, trong mắt có chút hài hước.

      “Uống ngon.” Liêu Đình Nhạn ôm bụng thẳng thắn .

      Phá án, Tư Mã Tiêu chịu uống hai ngụm canh, khẳng định phải vì cái tình gặp quỷ gì đó, mà là canh này quá ngon. Nàng tùy tùy tiện tiện làm lần ăn ngon như vậy, nếu để đầu bếp dụng tâm làm, quả thực thể tưởng tượng.

      Tư Mã Tiêu: “Khi còn bé ta ở Tam Thánh sơn, mỗi ngày có người đưa rất nhiều thức ăn tới, loại cá này cũng có, ăn quá nhiều có chút chán.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Hóa ra phải ngài có bệnh kén ăn, là kén ăn trong kén ăn.

      Nếu từ trước mỗi ngày ăn thứ ngon như vậy, khó trách tại cơ bản ăn cái gì. Đậu má, hâm mộ a!

      Liêu Đình Nhạn chà xát tay: “Ngài xem, chúng ta có thể đóng gói mang sao?”

      Tư Mã Tiêu vung tay áo lên, vớt hết nửa cái hồ cá, tất cả đều bị Liêu Đình Nhạn bảo tồn trong hộp giữ tươi, chỉ cần thèm ăn là có thể lấy ra.

      Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi đủ rồi, để lại chút tài nguyên tái sinh .”

      Hồ này tên là Vân Cảnh, trong hồ là linh phi ngư, cá muốn to bằng bàn tay phải mất trăm năm, đồ ăn của chúng nó ăn là linh khí tinh thuần nhất ngưng tụ thành hạt , còn chỉ ăn nước linh khí, cho nên bày ra loại màu lam băng xinh đẹp.

      Ban đầu nơi này là vị đại năng trong tộc Tư Mã sáng lập, bất quá tại cảnh đời đổi dời, thuộc về tộc Sư thị. Quản lý nơi này chính là Sư Thiên Ký đệ đệ cùng cha khác mẹ của chưởng môn Sư Thiên Lũ, Sư Thiên Ký bản tính tham lam lại thích luồn cúi, ỷ vào trưởng huynh là chưởng môn, trong tay ôm ít bảo bối, hồ và cá này chính là bảo bối thứ nhất của .

      Ngày thường chính ăn cũng luyến tiếc bắt nhiều, chỉ qua thời gian bắt hai ba con ăn đỡ thèm, bọn thương nhất cũng chỉ có vào lúc làm vui lòng , mới có thể được ban thưởng con.

      ngày nọ, tâm tình sung sướng đến bắt cá, Sư Thiên Ký phát ra rống giận đau lòng đến cực điểm.

      Trận sờ cá phong ba này, Liêu Đình Nhạn ở ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ cũng thực nhanh nghe , bởi vì nháo ra ồn ào huyên náo. Sư Thiên Ký vì chuyện bảo bối bị trộm, nổi giận đùng đùng, dù thế nào cũng chịu thiện bãi cam hưu, phái ra ít đệ tử môn nhân truy tra tung tích kẻ cắp.

      là thân phận gì, bảo bối của bị trộm đương nhiên cũng là đại , tin tức thực nhanh truyền rộng, khắp nơi đều thảo luận là ai lớn mật như vậy, lại có tu vi như thế, dám làm ra loại chuyện này.

      Liêu Đình Nhạn nghe các bạn học chung quanh bàn tán, trong tay còn cầm cá khô thơm giòn mới vừa chiên bao lâu. Nàng tạm dừng lại, phát giác tình thế nghiêm trọng, bất giác miếng cá khô trong miệng càng thêm thơm ngon.

      Hóa ra là đồ vật trân quý như vậy, cảm giác ăn càng ngon.

      Tư Mã Tiêu nghe chuyện này, mặt vô biểu tình, chơi quả cầu của . Đó là dấu hiệu lại chuẩn bị ra cửa làm chuyện gì.

      Liêu Đình Nhạn nhìn kĩ , Tư Mã Tiêu bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ nàng, ấn cái ót nàng lại hôn cái.

      ghét bỏ : “ miệng mùi cá.”

      Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, tiếp tục tí tách ăn cá khô.

      Nàng ăn xong cá khô mới lý trí phân tích: “Ta kiến nghị chàng tìm chút đồ ăn càng ngon cho ta, vậy lần sau miệng có vị khác, ta ngẫm xem…… thịt bò thế nào?”

      Tư Mã Tiêu: “Thịt bò có gì ngon.”

      Liêu Đình Nhạn: “Những lời này thần thiếp nghe chán, thần thiếp đều có thể, đều muốn ăn.”

      Tư Mã Tiêu: “Gần đây nàng ăn quá nhiều, bụng thêm thịt.”

      Liêu Đình Nhạn nháy mắt đứng lên, “ bậy, nhân sĩ tu tiên sao có thể béo!”

      Tư Mã Tiêu: “Đó chính là mang thai.”

      Liêu Đình Nhạn mềm chân ngồi xuống: “ có khả năng, tri kỷ sao lại mang thai!!!”

      Tư Mã Tiêu đầy mặt biểu tình sao cả, : “Nàng chưa nghe đến ‘cảm động mà có thai ’ à?”

      giống như , Liêu Đình Nhạn hoảng sợ nhìn , “Cái lung tung rối loạn gì, các ngươi biết chơi như vậy sao? Nếu như vậy còn có thể mang thai, sao chàng làm tốt bảo hộ?!!”

      Tư Mã Tiêu: “Phốc.” dùng ngón tay thon dài che cái trán và đôi mắt.

      Liêu Đình Nhạn: “Chàng cười, cho nên là chàng lừa ta có phải .”

      Tư Mã Tiêu lắc đầu cười to, nhìn nàng giống như nhìn vật cưng thiểu năng trí tuệ.

      Liêu Đình Nhạn phát giận từ trong lòng, giương nanh múa vuốt nhào qua, phải cho cái đồ nhãi con tiểu học khi dễ bạn học nữ giáo huấn. Bị ngáng chân vấp cái, lại ôm eo áp đảo lên bàn, thể động đậy.

      Bị người ta trấn áp toàn diện, Liêu Đình Nhạn biểu tình nghiêm túc mà tàn nhẫn : “Ta muốn giảm béo, loại bỏ hết tất cả thịt mềm bụng, về sau sờ vào còn xúc cảm tốt nữa!”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      Lần này ra cửa trở về, mang theo con bò.

      Dù sao mỗi lần đều nửa đêm trở về, Liêu Đình Nhạn nhiều lần bị lắc tỉnh, lúc này bị lắc tỉnh, nhìn thấy trong phòng còn con bò kêu mu mu, nàng quả thực còn lời gì để .

      Con bò này khoác cái đệm hoa lệ, sừng nạm châu báu, cổ mang bảo hoàn, trang điểm châu quang bảo khí, so với Liêu Đình Nhạn còn ra dáng phu nhân hơn. Hiển nhiên phải bò bình thường, bò bình thường sao lại khóc lóc xin tha đâu?

      Con bò còn miệng tiếng người: “Cầu tiền bối cần ăn ta!”

      Liêu Đình Nhạn chui đầu vào trong chăn, muốn đối mặt với ác mộng canh ba nửa đêm này. Lại bị Tư Mã Tiêu thuận theo buông tha móc ra, “ phải nàng muốn ăn thịt bò?”

      Liêu Đình Nhạn nổi giận, ngươi mẹ nó mang về là bò sao? Quản nó là bò hay là bò tinh, tóm lại phải bò.

      “Ta chỉ muốn ăn bò biết .” Liêu Đình Nhạn hờ hững.

      Tư Mã Tiêu đầy mặt đương nhiên: “Cắt đầu lưỡi .” còn lạnh lùng nhìn con ‘ bò ’ khóc oa oa kia cái, tràn đầy tức giận: “ được nữa.”

      ‘ Bò ’ sợ tới mức thút tha thút thít, nếu phải thấy nó kia thân hình cường tráng và bốn chân hữu lực, giống phụ nữ nhà lành đáng thương.

      Tư Mã Tiêu hung tàn là thuần thiên nhiên.

      Liêu Đình Nhạn cũng muốn học con ‘ bò ’ khụt khịt, nàng nắm tay Tư Mã Tiêu: “Ta muốn ăn, cầu tổ tông ngài, tới, bụng cho chàng sờ, tùy tiện sờ, bò này từ nơi nào tới để nó về nơi đó được ?”

      Tư Mã Tiêu nhéo bụng nàng mềm mại, còn rất cao hứng, “Gần đây nàng càng thêm cả gan làm loạn.” phải ngữ khí thực hung, dưới tình cảnh như vậy càng như là oán giận.

      Liêu Đình Nhạn chỉ sợ hãi, thậm chí còn muốn mắng người: lời rắm gì, tôi còn cả gan làm loạn bằng sao?

      Trong lòng bình tâm tĩnh khí mắng to, ngoài miệng nhanh chóng nhận thua xin tha: “Phải phải, lá gan ta siêu lớn, hơn nửa đêm nên cãi nhau, chúng ta ngủ được ?”

      Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng còn bò, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng tối hôm qua mình nằm mơ, ai biết vừa cúi đầu, nhìn thấy tiểu hắc xà đẩy lồng sắt giam gà núi lại đây, bên trong có thêm con bò thu . Con bò bị thu còn rất thích ứng, đuổi theo hai con gà núi chơi.

      Hắc xà phải nuôi, trừ hai con gà núi, lại thêm con bò.

      Liêu Đình Nhạn hỏi Tư Mã Tiêu: “Con bò này đến tột cùng có thân phận gì?”

      Tư Mã Tiêu : “Thê tử của con bò .”

      Liêu Đình Nhạn: “??? Chàng đoạt lão bà của người ta, bò tới trả thù sao? Hơn nữa thể hiểu được bị đoạt lão bà, có chút thảm a.”

      Tư Mã Tiêu suy xét lát, “Nàng đúng.”

      Sau đó biến mất nửa ngày, cũng mang bò về, để phu thê chúng nó đoàn tụ. Hai con bò thu ở trong cái lồng sắt khác, trở thành sủng vật của tiểu hắc xà.

      Liêu Đình Nhạn: Hành động đáng xấu hổi!

      Tác giả có lời muốn : Liêu Đình Nhạn: Ta Liêu Đình Nhạn dù có chết cũng đương với đại ma vương này!
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12330 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 40. Va chạm

      Liêu Đình Nhạn: “Xin hỏi, ngài nghĩ thế nào?”

      Tư Mã Tiêu: “Tai nạn thảm thống, nên chỉ để người chịu đựng, nếu bọn họ tình cảm tốt, đương nhiên phải cùng nhau trải qua.”

      Còn tưởng rằng thả ngưu đại tỷ ra. Liêu Đình Nhạn phục. Tổ tông trước mặt này, vẻ mặt tràn đầy tự nhiên, hiển nhiên chính là từ đáy lòng nghĩ như vậy, hơn nữa cảm thấy có gì đúng.

      Đại lão, nhân cách của ngươi là phản xã hội sao?

      bao lâu, Liêu Đình Nhạn phát vợ chồng ngưu chỉ cừu hận Tư Mã Tiêu, còn dị thường cung kính, luôn muốn lấy lòng đại lão sâu lường được này, phi thường kỳ vọng có thể trở thành tiểu đệ của , vì thế bọn họ chủ động xông lên gánh vác trách nhiệm, bắt đầu chăn thả hai con gà núi, đến tiểu hắc xà cũng thăng bậc, trở thành đại ca của vợ chồng ngưu .

      Tiểu hắc xà chỉ số thông minh cao, nhưng nhạy bén với người khác mạch tương thừa từ Tư Mã Tiêu, thái độ sinh hoạt với Liêu Đình Nhạn cũng tương tự, còn thêm phần thiên chân non nớt khờ ngốc, tên gọi tắt là cây gân. Tư Mã Tiêu tuy rằng phải thực tốt với nó, nhưng có phần dung túng, Liêu Đình lại thường xuyên cho nó chút đồ ăn, ngẫu nhiên sờ sờ đầu nó, thỉnh thoảng chơi đĩa bay sủng vật với nó.

      Vợ chồng ngưu ngầm bàn tán, suy đoán vị tiền bối bắt bọn họ chừng là xà , bởi vì tu vi quá cao cho nên nhìn ra nguyên hình. Còn tiểu hắc xà, chính là hài tử mà tiền bối và nữ tử đó sinh hạ.

      “Chắc chắn là nàng ấy sinh, chỉ có đối với nữ nhân của mình, mẹ của hài tử mình, mới có thể dung túng như vậy!” Ngưu khẳng định son sắt, lão bà cũng gật đầu tán đồng.

      Vì thế đối với Liêu Đình Nhạn là nữ nhân của đại lão, đại tỷ ngưu mười phần nhiệt tình khen tặng, còn ý đồ chở nàng lên phố.

      “Ta chạy vừa nhanh lại vừa vững! Cưỡi người ta thực thoải mái!”

      Liêu Đình Nhạn: “ được, được.”

      Liêu Đình Nhạn hoàn toàn biết mình ở trong mắt đôi vợ chồng này có hình tượng gì, nàng nhìn ngưu biến thành kích cỡ nắm tay, còn ý đồ dung nhập địch doanh, lại lần nữa kiến thức được thế giới này cường giả vi tôn. Nếu Tư Mã Tiêu muốn, lấy thực lực bày ra, chỉ trong giây là có thể kéo được cả đội quân chống lại Canh Thần Tiên Phủ, nhưng hoàn toàn có ý tứ này, tự tin vào mình đến mức cố chấp.

      “Các ngươi nhiều người như vậy có ích lợi gì, lão tử mình có thể làm chết toàn bộ các ngươi!” —— đây đại khái chính là tâm lý chân của Tư Mã Tiêu, chân đến ngạo mạn.

      nam nhân như vậy, để hai tiểu ngưu ở trong mắt, nếu Liêu Đình Nhạn ăn, thực nhanh quên việc này, hai con ngưu thu đành phải duy trì hình thể này, cần cù chăm chỉ biểu , kỳ vọng ngày có thể chân chính được Tư Mã Tiêu thu vào dưới trướng.

      Lại đến ngày Liêu Đình Nhạn ra ngoài ăn mảnh, mắt thấy đổi mùa, nàng chuẩn bị mua chút quần áo, cho nên lúc này mang theo thị nữ ra cửa, bốn thị nữ, hai hộ vệ, xem như bản giáng cấp của đại tiểu thư du ngoạn.

      Thần học phủ có rất nhiều phú N đại, trong tay đều có tiền, ra tay rộng rãi, trực tiếp kéo tăng GDP các phường thị chung quanh, vùng quanh học phủ này xem như địa phương náo nhiệt nhất khu vực ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ, cửa hàng có váy áo, trang sức, hương dược vân vân mà các vị tiểu thư, phu nhân thích nhất, đương nhiên cũng có ít.

      Liêu Đình Nhạn thường Vân Y Tú Hộ, là cửa hàng thêu lớn nhất đường chính, chuyên doanh phục sức cao cấp cho nữ tử, mấy ngàn loại vải dệt chế tác thành thải điệp, bay múa khắp trong nhà, cho các nữ khách chọn lựa. Có váy áo làm sẵn để bán, còn có váy áo có thể đặt hàng riêng.

      tới mấy lần, rót xuống cả đống lớn linh thạch, Liêu Đình Nhạn là khách VIP, vừa vào có người hầu cười thành hoa tiến đến dẫn nàng tiểu hoa thính chuyên để xem vải và váy áo kiểu mới. VIP tới nơi này đều có tiểu thính riêng, tránh phải chờ bên ngoài cùng các khách hàng khác, còn có chuyên gia theo toàn bộ hành trình, trình độ tri kỷ này chút nào thua phục vụ vớt người đáy biển.

      “Mời ngài xem, đây là loại vải dệt tháng này mới có, tinh vân sa, nếu vào ban đêm, làn váy có sao sáng lập loè, giống như ngân hà lưu chuyển bầu trời, cực kỳ mỹ lệ. Hơn nữa sao trời đó còn xảo diệu khắc in lại trận pháp, tự chống bụi cần phải , còn có thể dùng để phòng ngự……” Thanh người hầu thanh thúy giới thiệu từng sản phẩm mới.

      “Còn có lụa hoa cẩm này, hình hoa này cũng phải là hoa bình thường, nếu người bình thường, đừng gặp qua, chính là còn chưa từng nghe đến bao giờ. Hoa này tên là ‘ Nhật Nguyệt U Đàm ’, khó lường!”

      Người hầu giới thiệu đến chỗ này, biểu tình sùng kính mà nghiêm nghị: “Tộc Tư Mã nổi danh nhất Canh Thần Tiên Phủ ngài hẳn cũng biết, Nhật Nguyệt U Đàm này được gọi là hoa cộng sinh với những đại nhân đó, ít ai có thể nhìn thấy chân dung hoa này, hoa văn chỉ có Vân Y tú hộ chúng ta mới có!”

      Liêu Đình Nhạn: “…… ừ, khá xinh đẹp.”

      Nhưng là người chính mắt từng gặp loại hoa này, thậm chí còn từng ăn, Liêu Đình Nhạn phát đóa hoa này có hình dạng đúng lắm, lá cây cũng đúng lắm.

      Bất quá hoa này thêu đích xác rất đẹp, dùng hai sắc đen trắng thêu ra cũng đơn điệu, ngược lại theo ánh sáng di động, cành hoa rung rinh, ước chừng phải dùng sợi tơ bình thường, cũng phải phương pháp thêu bình thường.

      Người hầu giới thiệu tựa hồ rất là tự hào đối với hoa văn độc hữu này, : “Mẫu hoa này từ trước đến nay khó cầu, Vân Y tú hộ chúng ta mỗi năm cũng mới chỉ có hơn mười cuộn, trước nay đều là cung đủ cầu.”

      Liêu Đình Nhạn xem nàng ta thổi ra sức như vậy, gật gật đầu: “Vậy cái này cùng cái vừa rồi, loại tinh vân sa này đều lấy.”

      Người hầu cười ngâm ngâm tiếp tục giới thiệu cho nàng loại tiếp theo: “Ngài lại nhìn cái này, đây là dùng kim lũ……”

      Vừa mới câu, tiểu thị mặc thanh y từ bên ngoài vội vàng vào, giọng hai câu gì đó.

      người hầu giới thiệu ở tiểu hoa thính, đại sảnh đều là áo lam, so với người hầu thanh y cấp cao hơn ít, nghe người hầu thanh y xong, người hầu áo lam nhíu nhíu mi, cáo tội tiếng với Liêu Đình Nhạn, sang bên chuyện.

      Liêu Đình Nhạn tuy rằng phải cố ý nghe, nhưng tu vi nàng có ở đó, nghe được rành mạch.

      Bên cạnh hình như có đại tiểu thư thân phận rất cao, nhìn thấy lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm, ra muốn lấy tất cả, cho nên cuộn vải vừa rồi Liêu Đình Nhạn định ra, cũng phải đưa cho nàng ta.

      Nếu tính tình tốt, nghe đồ vật mình nhìn trúng phải nhường ra ngoài, khẳng định phát tác rồi. Nhưng Liêu Đình Nhạn sao cả, dù sao nàng cũng đến mức hai thể có lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm này, rốt cuộc hoa văn đúng, nhìn cảm giác là hàng giả.

      Qua lát, người hầu áo lam căng da đầu lại tới, rất là xin lỗi, cẩn thận cười làm lành, “ là ngượng ngùng, lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm này được đặt, là ta sơ sót, biết chuyện này…… Vì tỏ vẻ xin lỗi, hôm nay ở đây tùy ngài chọn hai mươi cuộn vải mới, coi như nhận lỗi với ngài, chẳng biết có được ?”

      Việc này lại tiếp dù thế nào cũng chiếm được chỗ tốt, chủ yếu xem ai gia đại thế đại, càng thể đắc tội. Người hầu việc đoạt vải vóc này thành lỗi của mình, cũng là vì tránh cho phát sinh tranh chấp, làm tình nháo lớn.

      Thị nữ phía sau Liêu Đình Nhạn là Vĩnh Lệnh Xuân dạy dỗ ra, đều có tính tình lớn, ở Dạ Du Cung bá đạo quen, tới thần học phủ được sủng ái như trước, thường xuyên bị tiểu thư vắng vẻ, nôn nóng muốn tỏ lòng trung thành để được tiểu thư thích, giờ gặp gỡ việc, các nàng so với Liêu Đình Nhạn còn tức giận hơn, lập tức đứng ra làm gương cho binh sĩ.

      “Cái gì mà sơ sẩy, ta xem là có người đoạt đồ của tiểu thư nhà chúng ta, các ngươi mắt chó nhìn người thấp, dám đắc tội, mới tùy tiện đuổi chúng ta như vậy!”

      “Đúng thế, cái gọi là thứ tự đến trước và sau, nào có đạo lý bắt chúng ta nhường đồ vật!”

      “Các ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai , tiểu thư nhà chúng ta là đại tiểu thư Dạ Du Cung, ngoại tôn nữ của Mộ Tu lão tổ Mộc phủ!”

      Liêu Đình Nhạn chữ còn chưa nhổ ra, bị mấy thị nữ như pháo liên châu ngăn chặn, các nàng lúc khen người nịnh bợ có thể , lúc mắng người cũng thực có thể , chỉ là có vấn đề ——ngữ khí này, cách này rất giống nha hoàn cáo mượn oai hùm bên cạnh nữ xứng ác độc mười tám tuyến, là cái loại chờ nữ chủ tới vả mặt.

      “A, cái Dạ Du Cung hèn mọn.” Cửa phòng khách truyền đến tiếng cười lạnh, “Ngay cả cung chủ Dạ Du Cung và Mộ Tu lão tổ tự mình tới, ở trước mặt ta cũng chỉ có thể khách khách khí khí.”

      Nhìn xem, quả nhiên, người vả mặt tới rồi.

      Muội tử đứng ở kia toàn thân tản ra hơi thở cao quý, người mang theo vài cái Linh Khí quý hiếm thiên cấp, đầu thoa hoan trang sức chỉ độc đáo đặc thù, còn có rất nhiều trận pháp cấm chế, người từ quần áo đến giày và trang sức, phàm vật.

      chỉ là nàng, cả trai lẫn hầu hạ bên người nàng, đám cũng cao quý ưu nhã, còn đám hộ vệ tu vi cực cao, có bốn tu sĩ Hóa Thần kỳ giống Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn nhìn thấy, ấn đường nhảy dựng.

      Muội tử chúng tinh củng nguyệt này, nàng biết a!

      Lúc trước nàng và Tư Mã Tiêu còn ở Bạch Lộc Nhai, có lần tổ tông cáu kỉnh, thể hiểu được nhốt nàng lại, địa điểm nhốt ở Bạch Nhạn Phi Các. Chính là tòa tiểu gác mái có thể bay ở trung, được đàn bạch nhạn nâng lên, đó là đồ của Nguyệt Sơ Hồi, con của cung chủ Nguyệt Cung.

      Lúc ấy Tư Mã Tiêu mang theo nàng, đạp chủ nhân Nguyệt Sơ Hồi của Bạch Nhạn Phi Các ra ngoài. Bởi vì lúc ấy muội tử xui xẻo này bị đá bay có biểu tình quá nghệ sĩ làm nàng khắc sâu ký ức, nên nhớ kỹ.

      Bất ngờ là giờ phút này đứng ở phía trước, muội tử vẻ mặt châm chọc khinh thường.

      Cái loại tiểu công chúa ở nội phủ Canh Thần Tiên Phủ này, sao lại chạy đến ngoại phủ? Đây là kiểu oan nghiệt gì.

      Việc này lại tiếp còn có quan hệ vớiTư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu lúc trước làm chết bao nhiêu đại lão nội phủ như vậy, nhóm lão tổ tông bế quan các nhà đều bị giết chết, làm bị thương rất nhiều, gây ra rung chuyển . Chưởng môn và người khác tuy cực lực ổn định tin tức, truyền ra, nhưng bọn đều biết Tư Mã Tiêu thiện bãi cam hưu, gần đây nội phủ Canh Thần Tiên Phủ đều nhân tâm hoảng sợ.

      Nguyệt Cung cung chủ ở trận chiến ấy cũng bị thương , trong Nguyệt Cung xảy ra ít chuyện, bà sứt đầu mẻ trán, lại lo lắng Tư Mã Tiêu trở về trả thù, vì thế đóng gói nữ nhi đưa ra ngoại phủ, để nàng giải sầu, cũng để tránh họa.

      Nguyệt Sơ Hồi lúc trước bị chân chút thương hương tiếc ngọc của Từ Tàng Đạo Quân đá nát trái tim thiếu nữ, buồn bực vui rất lâu, tính tình cũng càng thêm tốt, lúc này bị mẫu thân đưa đến đây, nàng càng thêm tâm tình phiền muộn, mới được chư vị tiểu thư Nguyệt gia nhánh ngoại phủ đưa xem quần áo mới.

      Nàng phải thực thích lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm, rốt cuộc từ đến lớn nàng muốn cái gì mà có, nàng cũng từng thấy Nhật Nguyệt U Đàm chân chính. Bất quá thích cũng đại biểu nàng cần, nàng muốn người khác thể muốn.

      Liêu Đình Nhạn lúc này thuần túy là xui xẻo đụng phải thùng hỏa dược của người ta. Mắt thấy tình có cách nào ổn thỏa, Liêu Đình Nhạn đứng lên, trước tiên lui bước : “Nếu ngươi muốn, vậy cho ngươi.”

      Nàng tự giác ngữ khí của mình vẫn thực hữu hảo, còn cười nữa. Đối phương người đông thế mạnh, khỏi có hại, nàng quyết định trước hơn.

      Nhưng mà Nguyệt Sơ Hồi cho nàng .

      “Ta bảo ngươi sao?” Nguyệt Sơ Hồi nhận ra mặt Vĩnh Lệnh Xuân, nhưng ngại làm nàng cảm thấy Liêu Đình Nhạn chán ghét, “Ngươi là Dạ Du Cung?”

      Liêu Đình Nhạn thản nhiên: “Đúng.”

      Nguyệt Sơ Hồi chỉ a tiếng cười lạnh, chính nàng cần phải lời nào, nhóm tiếp khách bên cạnh nàng liền quay 360 độ bắt đầu ra lời nhục nhã, chọc mấy thị nữ phía sau Liêu Đình Nhạn sưng mặt đến đỏ bừng.

      Liêu Đình Nhạn đồ sộ bất động, mí mắt cũng nâng.

      Nguyệt Sơ Hồi chính là muốn nhục nhã nàng, nghĩ tới nàng có phản ứng gì, càng thêm tức giận. Trùng hợp lúc này tiểu hắc xà quấn ở cổ chân Liêu Đình Nhạn tỉnh dậy, bò ra nhìn.

      Nguyệt Sơ Hồi nhìn thấy tiểu hắc xà, lập tức nhớ tới Đại Hắc Xà được Từ Tàng Đạo Quân nuôi dưỡng, tâm tình càng thêm tốt, hơi nâng cằm với Liêu Đình Nhạn, phân phó: “Để con rắn này lại cho ta, ngươi cút , về sau cần để ta thấy ngươi, bằng ta muốn mạng của ngươi cũng chỉ cần câu .”

      Liêu Đình Nhạn bắt lại tiểu hắc xà, nhét vào trong tay áo.

      Vị bằng hữu này, ngươi biết , muốn mệnh ngươi, cũng chỉ cần câu .

      Tác giả có lời muốn : Liêu Đình Nhạn: Chính là nàng ấy khi dễ ta! ( cáo trạng )
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12331 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :