1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Nàng ơi có chỗ Canh Thành... có chỗ lại Canh Thần... ta k biết 2 cái này có phải là 1 k nàng?
      heavydizzy thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Đây là ngủ ở giường ngon. ngủ bò bàn mới thoải mái
      heavydizzy thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Công nhận lên lớp ngủ ngon hơn hẳn. Tiếng giáo sư nghe còn hay hơn cả tiếng gió rì rào á.ha ha
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 34. Lên lớp

      Cuối cùng vẫn ngủ được, bởi vì Tư Mã Tiêu có ý tứ tiếp tục ngủ, dù hai người bọn họ kỳ ba tiến vào tư duy đối phương để ngủ trở thành chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước, nhưng chung quy đây là việc thực tư mật còn nguy hiểm, có đông người xa lạ ở đây, Tư Mã Tiêu có khả năng an tâm vào giấc ngủ.

      Nếu thể, chỉ chán đến chết ngồi ở đó, ngón tay khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay trồi lên rất nhiều quả cầu . Liêu Đình Nhạn ngay từ đầu cho rằng vì nhàm chán muốn giết thời gian, kết quả nhìn lát liền phát những quả cầu đó đều viết chữ, hình như là dòng họ, cũng phải chơi, mà là chọn lựa.

      Liêu Đình Nhạn chút nghi ngờ, tên bị lựa chọn chính là mục tiêu kế tiếp của Tư Mã Tiêu.

      Tư Mã Tiêu rất ít hứng thú với học, ở chỗ này làm rút thăm tử vong, Liêu Đình Nhạn ngủ còn là bởi vì lão sư giảng bài hấp dẫn. Tu sĩ Nguyên giảng về vấn đề tương đối cơ sở là linh căn ngũ hành và vận chuyển linh lực vân vân, trùng hợp chính là thứ Liêu Đình Nhạn lắm, cho nên nàng ghé vào đó nghe xong, còn cầm cái gối mềm lót ở phía dưới cánh tay, vì nằm bò càng thoải mái.

      Bọn họ ở góc này, bởi vì Tư Mã Tiêu cơ bản thành góc chết, ai cũng nhìn thấy bọn họ làm cái gì. Liêu Đình Nhạn dùng tư thế thoải mái nhất nghe giảng trong chốc lát, cảm thấy mình có chút thu hoạch.

      Nàng uổng có thân tu vi, tựa như gác mái trôi lung tung trong trung. Tu vi cao thấp quyết định bọn họ có thể sử dụng bao nhiêu linh lực, dùng được thuật pháp có bao nhiêu mạnh, mà ở bên trong, linh căn nhiều ít lại bất đồng, quyết định lực khống chế của bọn họ đối với linh lực ngũ hành, cùng với bọn họ có thể sử dụng ra thuật pháp gì.

      Lúc trước Liêu Đình Nhạn tự mình suy xét lung tung, lăn lộn ra kỹ năng, đại khái giống như làm đề toán, biết công thức, đối với ít đề đơn giản còn có thể đếm đếm ngón tay giải quyết, nhưng phức tạp hơn nàng có cách nào.

      Các tiền bối Tu Tiên giới để lại vô số thuật pháp, các tu sĩ chỉ phải tu luyện tăng cấp bậc, còn phải học tập các loại thuật pháp, Canh Thần Tiên Phủ có thể trở thành tiên phủ đệ nhất, nguyên nhân trong đó cũng là vì bọn họ có nhiều điển tịch thuật pháp nhất, thuật pháp uy lực lớn, cũng phải các đệ tử đều có thể tu tập.

      Tu vi là cấp bậc của nhân vật, học tập thuật pháp chính là kỹ năng của nhân vật, dùng trò chơi để so sánh, ràng minh bạch.

      “Sư tổ, ngươi cũng từng học rất nhiều thuật pháp?” Liêu Đình Nhạn quay đầu hỏi người chơi cầu ngồi cùng bàn.

      Giáo bá ngồi cùng bàn biểu tình quá mỹ diệu, nhưng vẫn trả lời vấn đề của nàng, “ có.”

      Cho nên người này dùng thuật pháp đều là tự nghĩ ra. Liêu Đình Nhạn thế nhưng cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì toàn bộ thuật pháp người này dùng đại bộ phận đều là loại có lực sát thương cường đại, dùng đến là để giết người, cho nên phỏng chừng chính là lĩnh ngộ ở trong quá trình giết người. Tự nghĩ ra thuật pháp, còn là thuật pháp có lực sát thương cường đại, phi thường khó, phải thiên tài cơ bản thể.

      Đối mặt với học bá như vậy, nghĩ đến mình duy nhất tự nghĩ ra thuật pháp là cái trò thấp kém dùng nước làm màng đắp mặt, Liêu Đình Nhạn khỏi sinh ra chút kính trọng. Lợi hại, vẫn là tổ tông lợi hại.

      Bên lão sư dùng thuật pháp thuộc thủy nêu ví dụ, Liêu Đình Nhạn học theo, kết quả thất bại. Cơ sở chắc chắn là dễ dàng lật xe. Nàng lại thử thử, vẫn thất bại, Tư Mã Tiêu bên cạnh nhìn nổi, túm lấy tay nàng, cỗ linh lực trực tiếp vọt vào linh mạch nàng, mang theo linh khí lạc đường trong cơ thể nàng nhanh chóng vận chuyển lần.

      Liêu Đình Nhạn mở bàn tay, phía lập tức trào ra hơi thở hàn băng, theo tâm ý nàng ngưng tụ thành tòa tháp bằng băng, tuy cái tạo hình này rất giống cái tháp của Thác Tháp Thiên Vương, nhưng nàng vẫn có chút hưng phấn.

      Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo dẫn đường, làm nàng dùng tốc độ nhanh nhất nắm giữ thuật pháp. tại nàng chỉ thí nghiệm có thể ngưng tụ thành tòa tháp , nếu nàng dùng toàn lực, thậm chí có thể ngưng tụ thành tòa tháp cao lớn bằng băng, hoặc là biến thành thứ khác, như vũ khí gì đó.

      “Đến loại tiểu thuật pháp này, thử hai lần còn thất bại, là……” Tư Mã Tiêu chạm vào tháp băng cứng rắn chút, nhiệt độ nóng rực làm nó hòa tan, biến thành mảnh hơi nước, lại bị lật bàn tay ngưng tụ thành băng châm bén nhọn——trong nháy mắt, lại tự nghĩ ra thuật pháp, thay đổi tự nhiên, đơn giản giống như hô hấp vậy.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng theo mặt gà mờ kia học cái gì.” dùng ngón tay động động, mũi băng châm thế nhưng biến thành kim loại sắc lóe hàn quang.

      Đại lão?? Băng sao lại biến thành kim loại? Kỹ năng của ngươi cũng phải phù hợp phương pháp cơ bản ?

      Tư Mã Tiêu: “Linh căn của ta đặc thù, Nàng thể làm như vậy, nhưng nàng có thể dùng cách khác.”

      hình như đột nhiên cảm nhận được hết lạc thú làm giáo viên, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, dạy nàng các loại thuật pháp, lộ tuyến lưu chuyển linh mạch trong thân thể, còn ý đồ để nàng học dùng ngũ hành tương sinh làm ra thao tác.

      “Nàng dùng hệ thủy, mộc và thổ là tốt nhất, công kích, tốc độ và phòng ngự, nàng có thể dùng thuật pháp diễn sinh.” Tư Mã Tiêu vừa , vừa dùng Liêu Đình Nhạn làm thí nghiệm, linh lực cọ rửa linh mạch nàng.

      “Cái này, nếu linh lực thuộc thủy chung quanh mà đủ, nàng dùng ra toàn lực có thể làm sập thành trì chung quanh phạm vi trăm dặm.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” được, được.

      “Tu sĩ thuộc Mộc phần lớn vô dụng, nhưng bọn họ vô dụng là việc của bọn họ, nàng có thể như vậy…… Có thể làm thân thể người biến thành gỗ, lúc này thêm ít hỏa, đốt thành tro rất đơn giản.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Ta cảm thấy……”

      “Thổ (đất) với thạch (đá) chỉ là biến chất, nàng có thể ngưng thổ thành thạch, với kẻ tu vi thấp hơn nàng đại giai, nàng có thể dùng thuật pháp này tùy tiện đập, đập cho thịt và xương thành bùn.”

      Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi, tổ tông, đủ rồi, linh mạch chịu nổi ngài dạy học thực tiễn như vậy, sắp nứt rồi.”

      Tư Mã Tiêu thu hồi tay, quá vừa lòng, “Tu vi Hóa Thần kỳ vẫn quá yếu.”

      Liêu Đình Nhạn tin tưởng, nếu phải ăn cánh huyết ngưng hoa lần rồi sau đó có hiệu quả lớn, khẳng định trực tiếp cho nàng ăn tiếp mười, hai mươi cánh, để nàng thăng thẳng lên cấp cao nhất.

      “Ta cảm thấy vừa lòng, vậy là đủ rồi, , đại lão ngài nghỉ ngơi trước, ngài uống bia.” Liêu Đình Nhạn móc ra linh dịch thanh tâm khư lúc trước cất chứa, rót cho .

      Nếu phải so với Tư Mã Tiêu, tại tu vi này của nàng tồi.

      Tư Mã Tiêu bưng cái ly lên, mắt lộ ra ghét bỏ: “Bia, cái thứ gì?”

      Tổ tông này chưa bao giờ ăn cũng uống, làm ăn chút gì, so với muốn giết người còn khó hơn.

      Cuối cùng ly linh dịch đó là tiểu hắc xà uống sạch, nó thu rồi cảm giác tồn tại thẳng tắp rơi chậm lại, theo hai người tới phòng học, cả buổi hai người cũng chú ý tới nó cũng ở đây, nó cũng để bụng chuyện này, bò ra uống xong ly linh dịch, lại ở mặt bàn bàn chơi quả cầu .

      Những quả cầu Tư Mã Tiêu làm ra đó lăn khắp nơi bàn, có viên còn bị tiểu hắc xà đẩy vào tầm tay Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn nhìn chữ viết ở đó, “Ngươi muốn xử lý tộc Sư thị và các gia tộc có quan hệ thân mật với bọn họ, nhưng làm sao ngươi biết rốt cuộc bọn họ và những gia tộc đó thân thiết?”

      Nàng , vị tổ tông này bị nhốt ở Tam Thánh sơn lâu như vậy, cái gì cũng biết ràng, bị thả ra đến mấy ngày gây chuyện, cũng thấy làm điều tra gì, sao biết những quan hệ phức tạp của các gia tộc?

      Tư Mã Tiêu lại dùng biểu tình giống như nhìn đứa ngốc mà nhìn nàng, “Bọn họ còn phải tự mình cho ta.”

      Liêu Đình Nhạn: Ngươi rốt cuộc cái gì, cảm giác mình phảng phất mất trí.jpg

      Tư Mã Tiêu sau này dựa vào lưng ghế thấp, tay thưởng thức những quả cầu này, : “Linh Nham Sơn đài, khiêu chiến so đấu với trăm người, xem bọn họ hy sinh người nào, là thấy những gia tộc đó liên hợp ra sao, toàn bộ quan hệ, đương nhiên vừa xem là hiểu ngay.”

      A??? Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng khi đó chỉ thuần túy nổi điên, nghĩ tới còn có mục đích nữa?

      Nàng quay đầu, phụng hiến ánh mắt của mình cho lão sư giảng bài phía trước. Thôi , Tư Mã Tiêu người này chính là vấn đề phức tạp nhất, cần suy xét , sinh hoạt cá muối tinh túy mới là nhàn.

      Tư Mã Tiêu hợp những quả cầu vào với nhau, vuốt ve đầu ngón tay nàng, “Nàng rút quả .”

      Liêu Đình Nhạn có lệ túm tiểu hắc xà bò qua, bỏ vào đám cầu, “Để đứa ngốc này làm.”

      Tiểu hắc xà hưng phấn chui tới chui lui trong đó, lần khoanh lại ba quả cầu để chơi. Tư Mã Tiêu hất đầu rắn ra, cầm ba quả cầu nhìn xem.

      Vào ban đêm, biết nơi nào, cả đêm cũng trở về.

      Liêu Đình Nhạn có máy gian lận hộ tống bên cạnh, ngáp dài tiến vào phòng học. Bởi vì nàng mình, hôm nay tới học môn khác, liền có người chủ động ngồi bên cạnh, là thanh niên nhân mô cẩu dạng. Thanh niên bộ dáng bình thường, nhưng mặc thân pháp y nhìn qua thực quý, quay đầu nhìn nàng, mặt biểu tình tràn ngập ngo ngoe rục rịch muốn thông đồng.

      “Nàng là muội muội trong đôi song sinh từ Dạ Du Cung đó à? Lúc trước sao chưa thấy nàng, ca ca nàng đâu?” Thanh niên thò đến gần.

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy khả năng muốn chết, nhịn được thương xót mà nhìn cái.

      Thanh niên càng sát lại gần: “Ta là Tề Nhạc Thiêm, nàng là Vĩnh Lệnh Xuân có phải ? Tề gia chúng ta và Mộc gia quan hệ luôn luôn thực tốt, nàng có thể gọi ta là Tề đại ca, ngày sau chừng ta còn có thể quan tâm nàng.”

      Tề…… Ngày hôm qua tiểu hắc xà quấn ra quả cầu , hình như có chữ Tề.

      Vĩnh Lệnh Xuân lớn lên còn rất xinh đẹp, tính tình đại tiểu thư này tốt, nhìn qua phá lệ cao ngạo, nhưng tại khoác túi da này chính là Liêu Đình Nhạn, nhìn vô hại, còn có chút mệt mỏi, càng có vẻ phá lệ mềm mại, Tề Nhạc Thiêm thích loại hình tiểu nương mềm như bông, thấy nàng phản ứng, còn coi như nàng thẹn thùng, khỏi càng ngày càng dán vào gần, muốn chiếm chút tiện nghi.

      Đột nhiên, ngao cái, che mông từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.

      Đầu kia tu sĩ Nguyên nghiêm khắc xụ mặt, lấy lí do có quy củ để đuổi ra ngoài. Liêu Đình Nhạn vẻ mặt đệ tử tốt, biểu tình nghiêm túc, tiếp tục nghe giảng bài, trong lòng nghĩ, ngày hôm qua học băng châm đó với Tư Mã Tiêu còn dùng khá tốt. Vừa rồi nàng thử ngưng ra hơn mười mũ băng châm, đâm mông huynh đệ kia.

      Chính là nghiệp vụ còn chưa đủ thuần thục, đâm chút những mũi băng châm đó liền tan, làm quần áo huynh đệ kia ướt mảnh ở mông. Thấy biểu tình khó coi mà ra ngoài, phỏng chừng là mông quá lạnh. Liêu Đình Nhạn đột nhiên cảm giác được chút khoái cảm vượt mức của khi dễ người.

      “Hôm nay giảng về thần hồn và tư duy.” Phía tu sĩ Nguyên nghiêm túc thanh thanh giọng .

      Suy nghĩ của Liêu Đình Nhạn bị thần hồn, tư duy hai chữ mấu chốt này lôi trở lại, nghe thấy lão sư cho cả lớp: “Tư duy của người là nơi bí nhất, tuyệt đối phải bảo vệ tốt, nếu tư duy bị xâm nhập, chết thương.”

      Có học sinh hỏi: “Vậy đạo lữ thế nào?”

      Các học sinh phần lớn khoảng hơn mười, hơn hai mươi tuổi, cũng có người nghịch ngợm gây , so với những đồng học từ trước Liêu Đình Nhạn từng gặp qua có gì khác biệt, hỏi ra lời bỡn cợt này, học sinh quả nhiên khiến cho trong phòng học trận cười và bình luận sôi nổi.

      Lão sư xụ mặt: “Cho dù là đạo lữ song tu, cũng dễ dàng tiến vào tư duy đối phương, đây là hành vi rất nguy hiểm, nếu ngươi may mắn gặp được đạo lữ đồng đạo có thể đồng tâm hiệp lực đồng sinh cộng tử, có thể thử. Nhưng giờ các ngươi còn trẻ, cũng biết hiểm ác, ngàn vạn chớ có ham vui thích nhất thời, cùng người khác thử loại việc này.”

      Liêu Đình Nhạn nghe đến đó mới biết, nguyên lai đây là khóa giáo dục sức khỏe sinh lý của dị thế giới.

      Nàng nghĩ đến mình và Tư Mã Tiêu, bất giác thấy mình giống như học sinh lén nếm thử trái cấm.

      Lão sư còn cường điệu tầm quan trọng và lực sát thương của thần hồn, tinh thần, thần thức, cùng với tính chất tư mật của tư duy, “…… Thần hồn giao hòa là liên hệ thân mật nhất, Canh Thần Tiên Phủ từ trước có mấy đôi đạo lữ nổi tiếng trong Tu Tiên giới, bọn họ thường thường là người chết, người khác cũng thể sống mình, đó là bởi vì thần hồn liên hệ quá mức chặt chẽ, cảm tình khắc sâu đến thể phân cách lẫn nhau.”

      “Cho nên mọi người trăm triệu thể khinh thường việc này.”

      Liêu Đình Nhạn: “……”
      minhminhanhngoc, Kimkimdao, Lee Đỗ37 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 35. Yến hội

      Liêu Đình Nhạn buổi tối hôm nay thể ngủ sớm, đương nhiên phải bởi vì ban ngày lão sư giảng chương trình học về giáo dục sức khỏe sinh lý, mà là bởi vì nàng được các bạn học mời tham gia yến hội.

      Thân phận nàng giờ là Vĩnh Lệnh Xuân, đại tiểu thư Dạ Du Cung, cái thân phận giai tầng này, trừ ăn nhậu chơi bời cũng cần kết giao nhân mạch, bởi vậy tụ tập ăn uống chính là hoạt động điều hòa thể thiếu được. Toàn bộ mọi người trong lớp học đều , Liêu Đình Nhạn cũng theo, rốt cuộc xã súc cũng có xã giao, nàng trốn được.

      đoàn người được nam nữ là hai học sinh thân phận cao nhất dẫn đầu, Cẩm Tú Họa Đường ngoài thần học phủ sinh hoạt qua đêm.

      Nam nữ phân tiệc ngồi, cách ngọn đèn dầu cùng với bóng hoa mông lung có thể nhìn đối diện lẫn nhau, có người ngồi ở dưới hoa đàn tấu ngâm xướng, có người hầu dâng lên rượu và linh thực, trường hợp là hài hòa hữu hảo, hài hòa thậm chí khiến người trưởng thành như Liêu Đình Nhạn hơi thất vọng.

      Vĩnh Lệnh Xuân ngồi ở trong tiệc nữ, vào tiệc bao lâu, mọi người uống rượu chuyện, liền có nữ tử từ hai bên trái phải tiến đến bắt lời.

      “Lệnh Xuân, ta nghe và huynh trưởng cùng tới thần học phủ, sao nay lại thấy người kia?”

      Liêu Đình Nhạn đành phải buông thịt viên có hình hoa thược dược ăn được nửa, : “Huynh trưởng có chuyện quan trọng khác phải làm, ước chừng mấy ngày nữa mới trở lại.”

      Nữ tử lớn lên thanh lệ nhu nhược kéo tay nàng: “Nếu nhiều ngày nay có bạn, bằng học cùng với ta, ta cũng mình người, còn quá đơn, viện chúng ta ở cũng xa đâu.”

      Thấy biểu tình của nàng ta, hình như chính mình hẳn là biết nàng ta là ai, cho nên tên cũng cần báo, nhưng Liêu Đình Nhạn thực trọc đầu, nàng cũng quen biết vị này a. có cách nào, chỉ có thể diễn, dùng ra hết năng lực xã giao mấy năm sinh nhai xã súc rèn luyện ra, hàn huyên xong rồi thuận lợi tiễn nàng ta .

      Mới vừa người, lại tới người, lúc này là tỷ muội nhìn có vẻ điềm mỹ khả nhân nhưng tính tình tựa hồ tốt lắm, vừa tới : “Trong giờ học có phải và biểu huynh ta nháo mâu thuẫn hay ? Có phải làm xấu mặt hay !”

      Cùng nàng nháo mâu thuẫn, còn phải nam tử họ Tề bị nàng đâm mông. Liêu Đình Nhạn đầy mặt vô tội, biểu tình mờ mịt sinh động đến làm người ta thể hoài nghi nàng, “Ta có a, lệnh biểu huynh là vị nào?”

      Kỹ năng thứ nhất của cá muối: Đều được, có thể, ta tùy tiện

      Kỹ năng thứ hai của cá muối: Cái gì? Ta biết, phải ta

      Lừa dối tỷ muội này rồi, Liêu Đình Nhạn lại ăn miếng thịt viên , còn chưa nuốt xuống, người thứ ba cũng tới bắt lời. Đây ràng có hảo ý, là tới xé bức, “Nha, người Dạ Du Cung các ngươi, sao cũng muốn đến Canh Thần Tiên Phủ chúng ta cầu học? Bất quá cũng khó trách, Dạ Du Cung địa phương như vậy, người cũng nhiều lắm, sợ là có ai có thể dạy các ngươi đâu.”

      Liêu Đình Nhạn buông chiếc đũa, đầy mặt thành khẩn: “ sai, đúng.”

      Kỹ năng thứ ba của cá muối: Đúng vậy, sai, đều đúng

      Muội tử: “Ta thấy linh căn của cũng phải thực tốt, tới đây đại khái cũng tu thành cái gì, vẫn nên sớm tìm đạo lữ để dựa vào thôi.”

      Liêu Đình Nhạn: “Đúng, rất đúng a, có đạo lý.”

      Muội tử: “……Hôm nay tới đây, là vì tìm đạo lữ? Đáng tiếc chư vị đồng đạo có gia thế ở nơi này đều là những người trèo cao nổi, tốt nhất có tự mình hiểu lấy.”

      Liêu Đình Nhạn: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”

      Muội tử: “……” Mẹ nó.

      Muội tử tới khiêu khích, bị nghẹn trở về, ngược lại làm chính mình tức chịu được, cắn răng rồi, trong lòng nghĩ, phải Vĩnh Lệnh Xuân là kẻ tính tình tốt, chút phát hỏa, nhưng sao lại mặt người giống nhau, cái gì cũng phản ứng.

      Người rồi, Liêu Đình Nhạn rốt cuộc có thể ăn luôn miếng thịt viên cuối cùng, thở dài ở trong lòng. Nơi này ai đến vì ăn, tất cả đều ở đàng kia , nàng chỉ ăn thịt viên còn bị ngắt ba lần. Nàng ăn xong liền múc món canh ngọt màu trắng ngà, hương vị ngon miệng thơm ngọt, xem như tồi.

      Kì nghỉ phép này của nàng, thức ăn đãi ngộ khi tốt khi xấu, lúc trước ở Tam Thánh sơn, đến thức ăn đều phải tự chuẩn bị, đoạn thời gian đó đến thịt khô cũng chẳng có để ăn. Sau đó lại ra khỏi Tam Thánh sơn, qua mấy ngày tiêu dao, ở Bạch Lộc Nhai muốn ăn cái gì chỉ cần phân phó, tùy thời tùy chỗ các loại bữa tiệc lớn bưng lên để chọn lựa, khi đó thức ăn cũng là tốt nhất.

      Về sau làm ra chuyện chạy trốn, lại bắt đầu tự chuẩn bị thức ăn, còn tốt có chuẩn bị mang theo ít thức ăn giữ tươi, có thể thoả mãn khát vọng ăn uống, đến nỗi tại, thức ăn tuy rằng so ra kém Bạch Lộc Nhai lúc ấy, nhưng so xuống dưới cũng có thừa.

      Ăn ngụm ngọt canh thứ hai, lại có tiểu muội tử cọ cọ tới, với nàng: “Tính tình của quá tốt a, vừa rồi Nguyên Dung Tuyết như vậy, cũng thấy tức giận.”

      Liêu Đình Nhạn: “ có gì tức giận.” Rốt cuộc nàng mắng Vĩnh Lệnh Xuân, có quan hệ gì tới Liêu Đình Nhạn nàng đâu.

      Nàng tại là hệ với đại lão sư tổ Tư Mã Tiêu, thân phận Tư Mã Tiêu thế nào, đại khái tương đương với tôn tử mà lão chủ tịch của công ty để lại, từ trời rơi xuống tiến vào công ty, các nguyên lão công ty ngoài mặt cung kính , thực tế thầm đâm , tại rốt cuộc ra tay đẩy xuống công ty con làm xây dựng cơ bản…… cũng đúng, phải vị BOSS này thế đơn lực mỏng nhưng cũng thực điên, vì phá đổ công ty mình nhìn thuận mắt, chủ động ra tay quyết định cạy nền tảng công ty.

      Làm người trợ lý của BOSS bên này, nàng có chỗ nào sợ hãi, cái khác , lúc đại lão vồ người, đó là kim chung trảo.

      Mọi người ăn ăn uống uống trận, trường hợp càng thêm lửa nóng, rốt cuộc bắt đầu ít tin tức nội bộ, có người thần thần bí bí nhắc tới: “Các ngươi có biết, gần đây nội phủ xảy ra chuyện lớn?”

      “A, chính là có quan hệ với vị sư tổ đó?”

      mặt mọi người mang theo biểu tình bát quái, dùng ám chỉ che che dấu dấu danh hiệu, đàm luận về Từ Tàng Đạo Quân. Những người này đều là công tử tiểu thư trong các nhánh của đại gia tộc, tuổi lại lớn, cho nên bọn họ cũng biết quá nhiều, rồi lại so với người bình thường biết nhiều hơn.

      Liêu Đình Nhạn lúc trước kỳ quái, Tư Mã Tiêu làm hồi đại như vậy, lại giết chết ít đại lão cao tầng, sao người Canh Thần Tiên Phủ các nơi dường như có việc gì, cũng ai đàm luận đại này, tại rốt cuộc nghe thấy có người nhắc tới chút, nàng cũng dỏng tai nghe bát quái.

      “Nghe sư tổ nổi trận lôi đình, giết ít người, là bởi vì nữ đệ tử sủng ái thổi gió bên gối, chưởng môn còn phải thay dấu diếm việc này.”

      “Vị sư tổ kia nghe là có tranh chấp với chưởng môn, giờ ở Bạch Lộc Nhai bế quan ra.”

      Liêu Đình Nhạn: Được a, tin tức . Khẳng định là vì duy trì ổn định, bị phía che dấu tình huống chân .

      “Trước kia ta còn sư tổ xuất quan, Canh Thần Tiên Phủ chúng ta càng thêm cường thịnh, tại xem ra, có sư tổ này phải chuyện tốt.”

      Mọi người bị câu quá trắng trợn này làm trận trầm mặc, cho dù có người nghĩ ở trong lòng như vậy, cũng dễ thẳng ra, hơn nữa có người lại nghĩ hoàn toàn ngược lại.

      nam tử nhìn có chút cao ngạo : “Sư tổ tu vi cực cao, còn là hậu duệ duy nhất của tộc Tư Mã, tùy tính chút cũng thực bình thường, chư vị cũng phải chưa xem lịch sử của Canh Thần, đệ tử giống sư tổ Tư Mã như vậy có rất nhiều, nhưng mỗi người bọn họ cuối cùng đều trở thành trụ cột của Canh Thần Tiên Phủ chúng ta, mang đến vinh dự cho tiên phủ chúng ta, là tiền bối đại năng đáng để chúng ta tôn kính cúng bái. Nếu có cơ hội, ta cũng nguyện ý quên mình phục vụ sư tổ.”

      Có rất nhiều người nghĩ giống nam tử này, bọn họ phần lớn cảm thấy giết vài người cũng có gì, chỉ cần giết đến đầu bọn họ, đương nhiên là càng nguyện ý theo người cường đại như vậy.

      Đáng tiếc Tư Mã Tiêu có ý tứ mượn thế lực đấu với ai, từ đầu tới đuôi chưa từng che dấu chán ghét đối với toàn bộ Canh Thần Tiên Phủ, muốn làm cái gì cũng chỉ mình làm.

      “Ăn xong rồi sao, ăn xong rồi trở về.”

      sư tổ, sư tổ đến. Mất tích ngày rưỡi, Tư Mã Tiêu mang mặt Vĩnh Tưu đột nhiên xuất , đứng ở phía sau Liêu Đình Nhạn .

      Bởi vì giờ phút này giữa sân an tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía . Tư Mã Tiêu để bụng, chỉ ý bảo với Liêu Đình Nhạn chút. Liêu Đình Nhạn dứt khoát buông canh ngọt ăn nửa, đứng dậy theo .

      “Chờ lát, là Vĩnh Tưu của Dạ Du Cung ? Hôm nay ta cùng với Sư đạo hữu mở tiệc tại đây, để các học tử mới của học phủ chúng ta nhận biết nhau, cần gì vội vã, bằng cùng lệnh muội lưu lại, về sau còn có tiết mục xuất sắc, nếu bỏ qua đáng tiếc.” Nam tử đứng đầu mở miệng giữ lại.

      Tư Mã Tiêu nhìn cái, là loại ánh mắt nhìn thấy con kiến bò qua mu bàn chân, “Mở tiệc? Ta xem các ngươi chỉ lo chuyện.”

      Liêu Đình Nhạn: Lời này đúng, đến vào lòng ta, hổ là lão bản.

      Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàng cái, là biểu tình phát hài tử của mình nửa tháng gặp gầy .

      Liêu Đình Nhạn: Ta khẳng định là đọc sai biểu tình.

      Hai huynh muội giả quét mặt mũi mọi người, trực tiếp ra khỏi cánh rừng tổ chức yến tiệc, để mọi người xấu hổ thoải mái ở lại phía sau.

      “Nàng thích nơi này?” Tư Mã Tiêu ở hành lang dài của nhà thuỷ tạ, tùy ý hỏi.

      Liêu Đình Nhạn chậc lưỡi, “Còn được , đồ ăn so với học phủ ngon hơn.”

      Tư Mã Tiêu quá hiểu chấp niệm của nàng đối với đồ ăn, chỉ ra: “ giờ tu vi của nàng căn bản cần ăn những thứ này, trừ thỏa mãn ham muốn ăn uống, căn bản có bổ ích khác.”

      Liêu Đình Nhạn: “À, ta ăn cái gì chính là bởi vì thèm ăn.”

      Tổ tông này nhân sinh là quá đáng thương và thú vị, nếu người có cách nào ăn ngon ngủ kĩ, vậy tồn tại cũng mất rất nhiều ý nghĩa.

      Liêu Đình Nhạn: “Kỳ người cũng có thể thử chút các loại mỹ thực, rất có hiệu quả với bảo trì tâm tình sung sướng.”

      Tư Mã Tiêu khinh thường mà a tiếng.

      Bọn họ rời khỏi Cẩm Tú Họa Đường, bởi vì cơm chiều hôm nay Liêu Đình Nhạn chỉ ăn thịt viên và nửa chén canh ngọt, ăn đủ, cho nên bọn họ gọi bàn khác, Liêu Đình Nhạn ăn, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên phát ngốc. Từ trình độ nào đó mà , Liêu Đình Nhạn cảm thấy tổ tông giống nhi đồng quái gở tự bế.

      Tư Mã Tiêu: “Ta có thể nhận thấy được nàng suy nghĩ cái gì.”

      Liêu Đình Nhạn đứng não, bắt đầu nghĩ đến chương trình《 đầu lưỡi ở Trung Quốc 》ăn cái gì, hơn nữa ngừng dùng ngữ khí các vai phụ khen ngợi đồ ăn mỹ vị.

      Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng.

      Liêu Đình Nhạn: “…… Nếu ngươi nếm thử?”

      Tư Mã Tiêu thò qua, ăn canh trứng trắng sữa rung rung cái muỗng của nàng.

      Liêu Đình Nhạn:…… này, phải còn cả chén, vì sao kiểu gì cũng phải đoạt của ta, đoạt của người khác ngươi mới cảm thấy có thể ăn được phải ?

      Nàng buông cái muỗng, dùng chiếc đũa gắp viên trứng chim oánh bạch tựa như trân châu, nhanh chóng nhét vào trong miệng, lộ ra cái giả cười với Tư Mã Tiêu. A, ta ăn vào trong miệng, ngươi mẹ nó tới đoạt a.

      Tư Mã Tiêu nâng cằm nàng, để sát vào.

      Liêu Đình Nhạn: “!!!”

      Môi lưỡi mềm mại gần sát dây dưa, sau đầu Liêu Đình Nhạn tê rần, nháy mắt giống như nhớ tới lúc nào đó trước đây khi tri kỷ.

      Tư Mã Tiêu buông nàng ra, dựa vào bên cạnh bàn, nhai hai miếng trứng chim trong miệng. Liêu Đình Nhạn theo bản năng nhấp nhấp miệng, phát trong miệng trừ nước miếng cũng còn cái gì. Nàng tự chủ được nuốt nước miếng, Tư Mã Tiêu giống như cười cái, nhưng nụ cười này của thực thực nhanh, lập tức lại hiển lộ ra mặt phiền người, : “Cái này có gì ngon.”

      Liêu Đình Nhạn muốn đem mâm trứng chim trân châu chìm nổi trong bát canh tất cả đều nhét vào mồm , sau đó rót canh vào trong lỗ mũi .

      Ngay sau đó, Tư Mã Tiêu bưng chén trứng chim trân châu lên, cả canh và trứng cùng hắt vào dưới bụi hoa bên cạnh. Làm xong, giống như sửng sốt, mới ném cái mâm về bàn.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Đậu má.

      Cách đó xa người đến yến hội muộn, vào nhầm nơi này là nam tử họ Tề, vừa lúc thấy màn vừa rồi, lúc này sắc mặt chợt xanh chợt trắng, phá lệ khó coi. Tề Nhạc Thiêm nhận ra đôi nam nữ bên kia thân mật hôn môi, ve vãn đánh , trong đó nàng kia chính là Vĩnh Lệnh Xuân coi trọng! còn chưa ra tay, nghĩ tới bị người khác nhanh chân đến trước, nam nhân bên cạnh nàng là từ đâu ra?

      Tề Nhạc Thiêm sửa sang lại biểu tình, qua, làm bộ làm tịch với Liêu Đình Nhạn: “Lệnh Xuân muội muội, sao lại ở chỗ này, phải tham gia hoa dạ yến cùng với những người khác sao?”

      Lại nhìn Tư Mã Tiêu, “ biết vị này là?”

      Liêu Đình Nhạn căn bản chú ý chuyện vừa rồi bị người này gặp được, câu: “Đây là huynh trưởng của ta, Vĩnh Tưu.”

      Biểu tình của Tề Nhạc Thiêm thoáng chốc cứng đở, trong đầu lên rất nhiều tư tưởng dơ bẩn, cuối cùng hội tụ thành bốn chữ to: Huynh, muội, loạn, luân!

      Tư Mã Tiêu cười như cười liếc cái, dùng cái muỗng vẩy vẩy trước mặt, có hứng thú, “ có việc gì cút.”

      Tề Nhạc Thiêm khinh thường nhìn bọn họ, sau đó câu cũng , cứng mặt bỏ rồi.

      Liêu Đình Nhạn đầy đầu dấu chấm hỏi: “ làm sao mà có vẻ mặt táo bón?”
      AELITA, amandatruc, Kimkimdao37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :