1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 32. Huynh muội

      Liêu Đình Nhạn hai mắt vô thần nằm liệt giường thở dốc, cả người đều ổn, có hoài nghi mình thận mệt chơi được. Cái gì búp bê vải bị chơi hỏng, tồn tại, nàng cảm thấy mình chính là bãi bùn, niết cũng dậy nổi, hoặc là vũng nước, mềm như bông, xương cốt cũng có, nếu phải Tư Mã Tiêu ở bên cạnh ngăn giữ, nàng có thể chảy xuống giường rồi.

      Nàng cũng biết mình thất thần bao lâu, tóm lại vất vả hòa hoãn lại, phản ứng thứ nhất của nàng chính là bịt kín cái trán Tư Mã Tiêu.

      Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, “Nàng sợ cái gì.”

      Ngươi mẹ nó ta sợ cái gì? Liêu Đình Nhạn lòng còn sợ hãi, vừa rồi chết sống lại, sống lại chết , quả thực đáng sợ, chịu nổi, sợ sợ. Cá muối yếu đáng thương lại bất lực chuẩn bị bò ra, lại bị Tư Mã Tiêu kéo chân lôi về.

      Liêu Đình Nhạn thình thịch tiếng nằm sấp xuống, “Tổ tông tha mạng.”

      Tư Mã Tiêu liền cười, cười đến giống người trẻ tuổi đùa dai, khóe mắt đuôi lông mày đều rành rành, “ buông tha.” .

      Liêu Đình Nhạn hay đùa, nếu biểu tình của lại quá lười biếng, nhìn giống như có vẻ no nê, nếu đùa, còn làm bộ dựa vào gần, dọa Liêu Đình Nhạn co cổ lại.

      “Bép”

      trán Tư Mã Tiêu bỗng nhiên bị dán lên cái lá xanh mát lạnh, đây là đặc sản của Thanh Cốc Thiên, loại linh dược dùng để thanh tâm ngưng thần, Liêu Đình Nhạn trong cái khó ló cái khôn cho mảnh, dán ở trán có thể thanh tâm, ý đồ làm bình tĩnh, tuy rằng nhìn qua có vẻ như dán hoàng phù lên đầu cương thi.

      Tư Mã Tiêu ngừng động tác, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng bị trấn trụ, ai ngờ cầm cái lá xanh, sau lúc lâu cười ngã vào giường, cũng chưa mặc quần áo, ngã vào giường đệm hỗn độn, tóc tai tán loạn, phi thường hài hòa, là cái loại hài hòa mà phát Weibo bị cắt .

      “Nàng hẳn cho rằng chỉ trán mới có thể , hử?”

      Liêu Đình Nhạn lại có dự cảm tốt.

      Dự cảm tốt trở thành .

      Nàng nằm liệt bên người Tư Mã Tiêu, bị ép buộc đến thở nổi, trong mông lung cảm giác đôi cánh tay ôm lấy nàng, nàng thuận tay liền ôm trở lại, phiêu đãng trong biển rộng muốn túm lấy cây gỗ, đây là con người phản ứng theo bản năng.

      Khi cá mặn bị ép khô tìm về thần trí, mặt còn treo nước mắt, nghe thấy lồng ngực ôm mình vẫn luôn chấn động, Tư Mã Tiêu biết vì cái gì vẫn luôn cười, cúi đầu nhìn nàng, khóe mắt có chút màu đỏ, tóc dài đen nhánh xõa vai, buông xuống ngực giống thủy , dùng ngón tay lạnh băng lau khóe mắt nàng chút, : “Nàng khóc lớn tiếng.”

      Đại móng heo, ngươi cũng cười lớn tiếng.

      Liêu Đình Nhạn tâm thái đóng băng rồi, nàng thậm chí muốn cho Tư Mã Tiêu dứt khoát trực tiếp tự thể nghiệm làm pháo , như vậy khả năng còn có thể nghỉ ngơi ở đường, ít nhất tinh thần có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, mẹ nó tri kỷ hoàn toàn chút đường sống tự hỏi và gian nghỉ ngơi a, chính là liên miên dứt.

      Nàng tự sa ngã, làm bộ mình chết, nằm xoài đó với vẻ “Nếu muốn chiên muốn rán ngươi tới ”.

      Tư Mã Tiêu chọc phần trũng dưới xương quai xanh của nàng: “Ừm…… Nàng cảm thấy như vậy ta động thủ?”

      Liêu Đình Nhạn bị câu này làm sọ não đau, vì tránh cho mình chết ở giường, đột nhiên nàng co thành cục, dị thường nhanh nhẹn chui ra từ dưới thân Tư Mã Tiêu, lăn xuống giường, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra.

      Trong phòng Tư Mã Tiêu nằm ngã vào giường, tiếng cười to đến mức bên ngoài cũng nghe thấy ràng.

      Liêu Đình Nhạn đầu tóc tán loạn, quay người so ngón giữa vào trong phòng.

      Tư Mã Tiêu tỉnh lại rồi, Liêu Đình Nhạn phát vùng sơn thủy nhạt nhẽo có ban đêm bên cạnh nhạt .

      “Chúng ta có phải nên rời hay ?” Liêu Đình Nhạn ngồi cách Tư Mã Tiêu hơn ba mét, hỏi .

      Tư Mã Tiêu mặc xong quần áo, như suy tư nhìn ngoài cửa sổ cái, “Còn nửa ngày nơi này biến mất.”

      Liêu Đình Nhạn suy xét kế tiếp bọn họ đâu, nghe thấy Tư Mã Tiêu : “ thôi.”

      là nam nhân , ai biết suy nghĩ cái gì, Liêu Đình Nhạn vào tư duy mấy lần cũng biết. Nàng chỉ biết, tổ tông hình như đối với nàng càng thân mật, còn càng thích ôm nàng. Điểm này nàng có thể lý giải, nữ hài tử thơm tho mềm mại có ai muốn ôm đâu, dù sao chỉ cần làm tri kỷ, tùy tiện thích ôm như thế nào ôm.

      Muốn đâu, Liêu Đình Nhạn hỏi. Tư Mã Tiêu muốn đâu, nàng cảm thấy mình thay đổi được, hơn nữa chỗ nào đối với nàng mà cũng sao.

      có gì bất ngờ xảy ra, về Canh Thần Tiên Phủ. Quả nhiên, vào ngày hôm sau, bọn họ tới Lạc Hà Tiên phường.

      Chỗ này phải thành trì, mà là phường thị có người thường và tu sĩ ở chung, là mảnh đất giáp ranh Canh Thành Tiên Phủ, cũng là trạm thứ nhất tiến vào địa giới Canh Thành Tiên Phủ, Lạc Hà chính là đường ranh giới phân cách địa giới Canh Thần Tiên Phủ với ngoại giới.

      Lạc Hà Tiên phường bởi vì Canh Thần Tiên Phủ mới có may mắn thêm chữ ‘ Tiên ’ vào tên gọi, kỳ càng giống phường thị của phàm nhân, tu sĩ rất ít, cho dù có tu sĩ ở chỗ này, cũng phần lớn là tiểu tu sĩ bị xa lánh, hoặc là tu vi cao. Những tu sĩ này ở chỗ Canh Thành Tiên Phủ tính là gì, nhưng ở đây, tại những nơi thành trấn , lại đặc biệt tôn quý.

      Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu cùng nhau vào Lạc Hà Tiên phường, nhìn thấy ở đường có đội hộ vệ hung thần ác sát dẹp đường, đuổi tất cả mọi người ra đứng ven đường, khí thế vô cùng lớn.

      Đương nhiên hai người có khả năng bị đuổi ra ven đường, bởi vì đại lão Tư Mã Tiêu tu vi cao tuyệt, cho dù có bị thương nặng chưa lành, cũng đủ để treo lên đánh đám người, và Liêu Đình Nhạn ngồi người đại xà, chung quanh ai nhìn thấy bọn họ, vẫn theo bản năng tự động tránh ra. Những thị vệ dọn đường đó cũng tự giác tránh bọn họ.

      Liêu Đình Nhạn quay đầu xem phía sau là người nào tới, Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàng cái, bấm tay gõ gõ đầu Đại Hắc Xà, tốc độ Đại Hắc Xà liền chậm lại, lấy tốc độ của rùa vặn vẹo ở đường.

      Nơi xa mười mấy người nâng cỗ kiệu to bằng căn nhà tới, phía sau còn chuỗi dài thị nữ theo. Liêu Đình Nhạn ban đầu còn tưởng là nhân vật nào rất lợi hại, kết quả phát người trung niên ngồi bên trong kiệu mới là tu sĩ Trúc Cơ.

      Nàng nhìn nhiều các loại đại lão, nghĩ tới mình tại cũng có thể xem như đại lão —— à đúng, bởi vì song tu, tu vi của nàng tăng lên tầng nữa, là đỉnh hậu kỳ của Hóa Thần, thiếu chút nữa có thể tới Luyện Hư kỳ.

      Tuy rằng rất lợi hại, nhưng nghiêm túc suy xét Liêu Đình Nhạn vẫn cảm thấy vô dụng, hai người họ bên này, tổ tông có thể coi là số lớn, nàng chính là số lẻ, dù gây xích mích với ai, có Tư Mã Tiêu ra mặt sao rồi, cho nên nàng hoàn toàn có thể an tâm làm cá muối.

      Các tu sĩ khác động bất động là có bình cảnh, khi đột phá còn có đại lôi kiếp và tiểu lôi kiếp, Liêu Đình Nhạn căn bản có. Nàng tò mò hỏi câu, Tư Mã Tiêu xuy tiếng, cũng biết trào phúng cái gì, : “Bằng nàng cho rằng vì sao người người đều muốn Phụng Sơn huyết ngưng hoa.”

      “Ta còn tưởng rằng hoa này khó trồng.” Liêu Đình Nhạn hồi tưởng lại lúc trước hào phóng trực tiếp hái đóa ném cho nàng, có cách nào giống những người khác cảm nhận được nó trân quý.

      Tư Mã Tiêu liếc nàng cái, “Mọc ra đóa hoa, cần nửa máu của ta. Chỉ vào lúc trăng non mới có thể sinh trưởng, mỗi lần ta đều nguyên khí đại thương. Nếu hái, đóa hoa có thể sống ngàn năm.”

      Dù là tộc Sư thị nhiều năm tích lũy, trong tay cũng tuyệt có quá mười cánh hoa. Đối lập với bọn họ, dùng lần đến mấy chục cánh hoa, Liêu Đình Nhạn có thể là tài đại khí thô, hơn nữa chính nàng hề có giác ngộ.

      Dùng lần là mất nửa máu, người chết. Liêu Đình Nhạn nhớ tới y học đại, lại nghĩ lúc trước thân thể rách nát của Tư Mã Tiêu nhanh chóng phục hồi như cũ, quyết định bái phục thế giới huyền huyễn. bá, ngươi lợi hại, ngươi định đoạt.

      Vàng và các loại đá quý khảm lên vật liệu gỗ trân quý làm thành kiệu qua bên cạnh, Đại Hắc Xà liền theo, ỷ vào ai thấy, Liêu Đình Nhạn còn dùng gió thổi mành kiệu lên tò mò nhìn vào bên trong, nam tu sĩ trung niên lớn lên tồi, ngồi bên cạnh thiếu niên và thiếu nữ lớn lên càng tồi.

      Liêu Đình Nhạn nhìn thêm hai mắt, hai ngón tay Tư Mã Tiêu hơi thu, moi đá quý khảm nổi bên ngoài kiệu, tùy tay ném vào trong, ném nam nhân trung niên nịnh hót hai thiếu niên thiếu nữ kêu ầm lên.

      Liêu Đình Nhạn thu hồi gió. Nàng sợ lại xem tiếp, tổ tông có thể ngay tại chỗ hủy luôn cái kiệu cấp thổ hào này.

      Nàng tuy nhìn, Tư Mã Tiêu lại bảo Đại Hắc Xà theo, giống như nổi lên hứng thú với người ta.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Tu sĩ trung niên họ Mộc, tuy rằng tu vi cao lắm, nhưng bảy quẹo tám cong cũng có chút quan hệ họ hàng với tộc Mộc thị trong nội phủ, cho nên mới có thể ở Lạc Hà Tiên phường làm bọn rắn độc nho , hưởng thụ phong cảnh bực này. Lúc này gióng trống khua chiêng là đón người.

      Tộc Mộc thị có vị đại tiểu thư gả ra ngoài, cùng thiếu cung chủ Dạ Du Cung kết làm đạo lữ, sinh hạ hai đứa con nam, nữ, hai đứa này giờ đầy mười sáu tuổi, được đưa đến nhà ngoại Canh Thành Tiên Phủ học tập.

      Trong Canh Thần Tiên Phủ có thần học phủ, trong ngoài đều có vài học phủ cấp bậc khác nhau, đôi huynh muội này thân phận phải đặc biệt cao, tuy chỉ có thể tu tập ở ngoại phủ, nhưng cũng là học phủ đứng đầu ngoại phủ, ra thực đáng giá kiêu ngạo, cho nên đôi huynh muội này cao ngạo giống như khổng tước, ngẩng đầu đến.

      Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu theo tu sĩ trung niên, xem toàn bộ hành trình. Hai thiên chi kiêu tử thân phận thấp thấy tu sĩ trung niên tới đón rước, có nửa sắc mặt tốt, đặc biệt là thiếu nữ kia, trực tiếp xuy tiếng liền cười mắng câu: “Tục khó dằn nổi, thứ gì cũng xứng tới đón chúng ta.”

      Thiếu niên lại ra nhân mô cẩu dạng, khuyên hai câu, đáng tiếc châm chọc khinh thường trong mắt căn bản hề che dấu, ai cũng có thể nhìn ra được. Tu sĩ trung niên để bụng, cúi đầu khom lưng đón bọn họ vào, hai vị tiểu tổ tông này với là đại nhân vật khó lường, cần phải nịnh bợ cho tốt. Nhiệm vụ tiếp đãi này, là phí ít tâm tư mới cướp được vào tay.

      Huynh muội hai người mang theo đám đông người hầu nô bộc, vạn dặm xa xôi lên đường tới đây, muốn ở Lạc Hà Tiên phường tạm tu chỉnh, vì thế chuẩn bị ở lại ngày.

      Tư Mã Tiêu đường theo bọn họ đến dinh thự của tu sĩ trung niên, bọn họ nghênh ngang cưỡi hắc xà vào, lại nghênh ngang vào chỗ hai huynh muội ở tạm.

      “Ca ca, nơi này rách nát tung toé, chúng ta là phải ở lại đây ngày sao? Ta chịu nổi, lát nữa ta muốn , bằng phải tìm cho ta chỗ tốt hơn!” Thiếu nữ vào nhà là bắt đầu phát giận.

      Liêu Đình Nhạn nhìn kiến trúc và bài trí tràn ngập mùi tiền tài, cảm thấy ngoại trừ hơi có chút lóe mắt ra, dính dáng tới hai chữ rách nát. Tiểu muội tử này vừa thấy chính là kiều dưỡng ra, hơn nữa bị sủng hư.

      Thế giới tu tiên, sao lại nhiều đám con cháu bị sủng hư như vậy?

      Thiếu niên cầm quạt ngọc trang bức, vẫy vẫy tay, để người hầu mình mang theo tiến vào trang trí lại phòng ở. Đồ vật của bọn họ đều để ở túi càn khôn, nhìn dáng vẻ là đem theo toàn bộ trang trí trong nhà, lúc này đám người hầu bận bận rộn rộn lát, liền trang trí lại nhà ở rực rỡ hẳn lên.

      “Ra ngoài điều kiện đương nhiên so được trong nhà, muội thoáng nhẫn nại .” Thiếu niên .

      Thiếu nữ hừ tiếng, ngược lại cười rộ lên, “Ca, ca học phủ Canh Thần Tiên Phủ là thế nào? So với Trọng Cửu học phủ chúng ta từng qua có hơn ?”

      Thiếu niên: “Học phủ Trọng Cửu làm sao có thể so sánh với học phủ Canh Thần Tiên Phủ, dù chỉ là học phủ ngoại phủ, cũng phải ai cũng có thể vào. Chúng ta tới lần này, mẫu thân chúng ta phải kiên nhẫn, nếu chúng ta có thể trở thành đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, ngày sau ra ngoài mới có phong cảnh, chừng Dạ Du Cung về sau cũng phải dựa vào chúng ta che chở.”

      Thiếu nữ: “Ta biết, khẳng định so với những dã loại khác ta còn ưu tú hơn, đến lúc đó Dạ Du Cung đều là của chúng ta.”

      Lúc huynh muội hai người triển vọng về tương lai, Tư Mã Tiêu mang theo Liêu Đình Nhạn bộ vòng ở trong viện bọn họ, về trước mặt hai huynh muội, chỉ vào hai bọn họ với Liêu Đình Nhạn: “Dùng thân phận bọn họ thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn: “Gì?”

      Tư Mã Tiêu coi như nàng đáp ứng rồi.

      Sau đó, Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu biến thành bộ dáng đôi huynh muội này, còn hai huynh muội…… bị Tư Mã Tiêu biến thành hai con gà núi màu xám.

      Bề ngoài là ca ca, Tư Mã Tiêu đầy hai con con gà đến trước mặt Liêu Đình Nhạn: “Muội muội, này, cho muội chơi.”

      Liêu Đình Nhạn: Tổ tông ngươi làm cái PLAY kỳ quái gì ……?

      PS: Các nàng à, đây mới là song tu tinh thần thôi, màn song tu thân thể còn ở phía sau nhé.
      Kimkimdao, thongminh123, sabera.tran32 others thích bài này.

    2. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      May quá, tưởng màn song tu mà như thế tiếc quá !
      heavydizzy thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hị hị, song tu thân thể nữa cá muối thành cá gì đây nha:yoyo60:
      heavydizzy thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Úi úi thế k biết sư tổ chơi các thể loại j đây ta? Biến thành huynh muội, rồi cha con, ôi ta đen tối quá rồi :v
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 33. ngủ

      Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu tháp cao ở Tam Thánh Sơn, khi đó tựa hồ tuổi cũng lớn, bởi vì khuôn mặt còn mang theo chút trẻ con, mình lượn quanh tháp cao vòng lại vòng, xuống tầng lại tầng, đến đáy, lại từ thang lầu bên kia lên, biết mệt mỏi, đơn chiếc bóng. Chung quanh thực an tĩnh, tiếng gió cũng có, có loại bức người hít thở thông.

      Nàng còn thấy mình trong Nhật Nguyệt U Đàm, gốc Nhật Nguyệt U Đàm chỉ nở đóa hoa, vĩnh viễn héo tàn, nhưng bẻ đóa hoa xuống cả cây khô héo. đứng ở nơi đó nhìn những đóa hoa, duỗi tay bẻ rất nhiều, bẻ xong phiền chán vứt mặt đất, mặc kệ cho khô héo.

      Đây đều là chút mảnh ký ức trong góc, trước đây khi Liêu Đình Nhạn vào tư duy của Tư Mã Tiêu, đón được rất nhiều mảnh thần hồn của , đại khái là bởi vì nguyên nhân này, về sau, ngẫu nhiên lúc nàng nghỉ ngơi, nhìn thấy ít mảnh ký ức về Tư Mã Tiêu, phù quang lược ảnh nhợt nhạt trôi trong giấc ngủ của nàng.

      Có đôi khi, thậm chí nàng có thể cảm giác được chút tâm tình của ngay lúc đó. Tâm tình của luôn tốt, nàng tỉnh lại rồi hồi tưởng, cảm thấy đại khái mỗi ngày đều cao hứng. Đương nhiên, nàng cũng có thể lý giải, bị nhốt ở đó ngồi tù như thế, ai mà vui vẻ được.

      Trừ di chứng này, tri kỷ với sư tổ đại lão xong, còn có chỗ tốt, chính là tu vi của nàng chậm rãi tăng lên, dù căn bản nàng tu luyện cũng vẫn cứ tăng lên, cho nên nàng luôn có ảo giác mình giống như thải dương bổ , quá ngượng ngùng.

      Tư Mã Tiêu có nửa điểm ngượng ngùng, trừ biểu của đối với nàng càng thân mật hơn ít, cũng có dị thường khác, làm cho Liêu Đình Nhạn cảm thấy thực thả lỏng. Nàng có cảm giác chân gì, khả năng bởi vì xe tri kỷ này quá cao cấp, mà nhân sinh quan của nàng bị đặt ở thế giới khoa học phàm nhân, quan hệ thân mật nhất được định nghĩa là quan hệ thân thể cấp thấp, cho nên ngược lại đối với quan hệ thân mật cấp cao nhất của nhân sĩ tu tiên cũng thấy chân .

      Còn Tư Mã Tiêu, bởi vì có quan hệ thân mật với người khác mà thay đổi bản thân. Nhưng như vậy, thần kỳ làm Liêu Đình Nhạn càng có thể tiếp thu, cho nên đến hai ngày, Liêu Đình Nhạn lại giống như trước đây, có thể tự nhiên mà nằm liệt bên .

      Bọn họ giả mạo hai công tử tiểu thư của Dạ Du Cung, được hộ tống thần học phủ của Canh Thành Tiên Phủ, giờ được nửa lộ trình.

      Thân phận tại của Liêu Đình Nhạn là đại tiểu thư Vĩnh Lệnh Xuân, Tư Mã Tiêu là “ca ca” nàng, Vĩnh Tưu, hai người có kỹ thuật diễn, thích diễn, khó tránh khỏi phù hợp với nhân thiết của hai vị tiểu tổ tông trước, Dạ Du Cung phái hai tu sĩ Nguyên tới bảo hộ hai bọn họ đương nhiên cũng hoài nghi, nhưng mà bọn họ tìm thấy dị thường, cũng chỉ có thể coi là hài tử tuổi này tính cách cổ quái.

      Hai tiểu tổ tông chân chính trở thành hai con gà núi lông xù xù, bị Tư Mã Tiêu ném cho Liêu Đình Nhạn chơi. Liêu Đình Nhạn thích chơi gà con, nhưng hắc xà bị Tư Mã Tiêu biến thành như ngón cái lại thực thích chơi với hai con gà này, thường xuyên ở bàn chuyển động vây quanh bọn nó, làm hai con gà con đáng thương kêu chích chích cả ngày.

      Khi bọn họ rời Lạc Hà Tiên phường, tu sĩ rắn độc vì lấy lòng bọn họ, còn khen bọn họ nuôi gà núi phi thường có linh tính, hơn nữa tặng cho bọn họ cái lồng sắt chế tạo bằng kim loại hiếm, còn khảm đá quý trân châu, vừa vặn có thể để hai con gà con vào.

      Vì thế Liêu Đình Nhạn bị bắt nuôi hai sủng vật. Cũng may cần nàng cho ăn, hắc xà ngốc tự mình ăn xong ngậm chút đồ ăn linh tinh vụn vặt đút cho hai con gà con, vô cùng thích thú.

      Liêu Đình Nhạn: Được nha, cho ngươi nuôi.

      Tuy rằng hai thiếu niên thiếu nữ kiêu ngạo dã tâm bừng bừng biến thành gà con, nhưng mà so với những đại lão lúc trước bị Tư Mã Tiêu thịt hết, bọn họ còn sống tạm là phi thường may mắn.

      Tư Mã Tiêu gõ gõ lồng sắt, bên trong hai con gà con sợ run bần bật, bọn họ rất sợ Tư Mã Tiêu, nhìn thấy liền run rẩy, lúc nhàm chán Tư Mã Tiêu chọc chọc gà, nhìn bọn họ run thành cục.

      Bất quá phần nhiều thời gian để ý tới hai vật đó, càng thích đến ôm Liêu Đình Nhạn, sau đó ngủ.

      Giấc ngủ này, phải thao tác bình thường, bởi vì thần hồn còn chưa khôi phục, cho nên thích vào bên trong tư duy của nàng để ngủ.

      Đây là cái dạng thao tác gì? Phải so sánh mà , đại khái chính là nhà hoàn cảnh quá ác liệt, nghỉ ngơi tốt, nhưng nhà Liêu Đình Nhạn khí hậu hợp lòng người, thực thích hợp để ngủ, vì thế liền vào nhà nàng ngủ. Thần hồn đến tư duy của nàng, chỉ cần cố ý dây dưa thần hồn nàng, có cảm giác kỳ quái gì.

      Tuy rằng thần hồn Tư Mã Tiêu chỉ lẳng lặng nằm ở trong tư duy của nàng, vẫn rất có cảm giác tồn tại, làm cho Liêu Đình Nhạn hai ngày ngủ ngon, nhưng Liêu Đình Nhạn có năng lực thích ứng rất mạnh, khi xác định Tư Mã Tiêu có động tác khác, liền mặc kệ ở đó, nàng vẫn ngủ của mình.

      Đối với Tư Mã Tiêu mà , ngủ trở thành loại thể nghiệm mới lạ.

      trước kia rất khó lý giải Liêu Đình Nhạn nhiệt tình thương giấc ngủ, cho tới bây giờ, thần hồn chạy vào trong thần hồn Liêu Đình Nhạn nghỉ ngơi, có mùi máu tươi và cảm giác hít thở thông, có ngọn lửa làm đất đai khô cằn, chỉ có mùi hoa và gió, thư hoãn đầy người…… Tư Mã Tiêu lần đầu tiên trong cuộc đời có được giấc ngủ ngon lành.

      Từ đó về sau là lần thể vãn hồi, chỉ cần Liêu Đình Nhạn nằm liệt bắt đầu nghỉ ngơi, bên cạnh mọc ra thêm Tư Mã Tiêu. Muốn ngủ cùng nhau ngủ, chỉ đoạt nửa giường của nàng, còn đoạt địa bàn tư duy của nàng.

      biết có phải bởi vì gần đây được nghỉ ngơi đầy đủ hay , Liêu Đình Nhạn cảm thấy tính tình Tư Mã Tiêu tốt hơn trước, bọn họ đường được nửa tháng, thế nhưng cũng chưa giết người nào.

      Nàng còn tưởng rằng thay đổi áo choàng, là muốn tiếp tục đại sát đặc giết.

      Nhưng có thể quy củ làm những việc phù hợp với thân phận trước mắt, tới ngoại phủ Mộc gia của Canh Thành Tiên Phủ. Ngoại phủ Mộc gia, cùng với nội phủ Mộc gia quan hệ thân mật, mà nội phủ Mộc gia lại cùng tộc chưởng môn Sư thị có nhiều năm liên hôn, cho nên bên ngoài phủ, Mộc gia này cũng có thế lực . Ngoại tổ Vĩnh Lệnh Xuân và Vĩnh Tưu là vị trưởng lão Mộc gia, vì mẫu thân hai người trong đám con cái còn tính là được sủng, vị trưởng lão đó tự mình tiếp kiến hai người.

      Nếu lúc đầu mới xuyên qua, cửa quan trọng như gặp đại gia trưởng này, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình phỏng chừng chịu nổi, nhưng tại nàng giống như người chơi mãn cấp chơi lại từ đầu, đến đại lão Tư Mã Tiêu đứng đầu chuỗi thức ăn Canh Thần Tiên Phủ còn ngủ được, sợ gì những người khác, dù Mộc gia quy củ có lớn, người lại đông, nàng cũng có thể bình tĩnh theo Tư Mã Tiêu xem náo nhiệt.

      Có đại lão mang theo thăng cấp chính là sảng như vậy.

      Trưởng lão “Ngoại tổ” có vẻ thực trẻ, nhìn qua ước chừng tựa như bậc cha chú bọn họ, nhưng khí thế thực đủ, hiển nhiên là nhân vật quen ở địa vị cao, cho dù có chút hảo cảm với hai tiểu bối, chuyện vẫn mang theo vài phần hu tôn hàng quý.

      Ở trong mắt Mộc trưởng lão, cháu trai và cháu ngoại ngoan ngoãn thỉnh an vấn an , nhưng thực tế Liêu Đình Nhạn từ lúc tiến vào, bị Tư Mã Tiêu mang theo ngồi ở ghế , nhìn Mộc trưởng lão biểu diễn với khí trước mặt.

      Thủ thuật che mắt, lợi hại!

      Liêu Đình Nhạn từng hỏi Tư Mã Tiêu, các loại kỹ năng này học như thế nào, kết quả đại lão kinh ngạc : Cái này còn phải học sao, phải tự nhiên biết.

      Liêu Đình Nhạn: Cáo từ.

      Đây đại khái chính là chênh lệch bẩm sinh.

      Gặp xong Mộc trưởng lão, hai người lại được quản Mộc gia mang vào thần học phủ ghi danh, bọn họ về sau giống các đệ tử gia tộc ngoại phủ khác, ở trong thần học phủ, đến khi thành tích tốt nghiệp ưu dị được thu vào học phủ nội phủ tiến hành giáo dục lại, hoặc là học thành cái gì, về nhà tìm đường ra khác.

      “Cho nên…… Tổ tông người là mang ta tới đặt nền móng học tập……?” Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm học phủ chính là đại học bản thế giới huyền huyễn, có vẻ ổn lắm. Nàng hoài nghi là mình biểu ra hiếu học, cho nên mới bị đưa tới nơi này, tức khắc cảm thấy phi thường hối hận. Kỳ , nàng cũng phải rất muốn học tập, kỹ năng gì đó, biết biết, biết thôi, nàng muốn bắt buộc.

      học tập gần hai mươi năm ở thế giới cũ, nhân sinh cơ hồ tiêu phí thời gian mười bảy mười tám năm, vất vả xuyên qua có kì nghỉ phép, kết quả còn phải học, vậy bằng chết thôi.

      Tư Mã Tiêu: “Học cái gì, ta tới giết người.”

      Liêu Đình Nhạn: “Ta đây yên tâm rồi…… phải, ngài còn muốn giết ai?”

      Tư Mã Tiêu mặt trầm xuống, “Giết gia tộc có quan hệ mật thiết với tộc Sư thị.”

      Liêu Đình Nhạn phản ứng đầu tiên thế nhưng là, còn may tổ tông này chuẩn bị giết mọi người Canh Thần Tiên Phủ, nếu nhiều người như vậy, làm sao giết hết được.

      Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàng cái, bỗng nhiên : “Ta xem ở mặt mũi nàng, buông tha những người khác, nhưng Sư thị ta nhất định giết sạch, nàng cần nghĩ gì khác.”

      Liêu Đình Nhạn: “???”

      Ta nghĩ cái gì? Xem ở mặt mũi ta buông tha những người khác? Ta có mặt mũi lớn như vậy sao? phải, vì cái gì phải xem ở mặt mũi ta, ta có từng khuyên ngươi đừng giết người lung tung? Liêu Đình Nhạn tâm vì cái gì Tư Mã Tiêu biểu giống như nàng thổi gió bên gối với , tổ tông này có phải suy diễn quá nhiều hay .

      Tư Mã Tiêu cười như cười, ngón tay ấn trán nàng: “Có phải nàng biết , lúc tri kỷ ta có thể nhìn thấy ít suy nghĩ của nàng.”

      Cho nên tuy rằng nàng chưa , nhưng kháng cự đối với chuyện giết người này là phi thường ràng. nguyện ý thoáng nhân nhượng nàng chút, dù lúc trước căn bản nghĩ mình nguyện ý nhân nhượng người khác cái gì.

      bá, phá đảo.

      Ở đây thời điểm này, Liêu Đình Nhạn tự chủ được nghĩ đến, lần sau nếu lại tri kỷ nữa, trong đầu ngàn vạn thể nghĩ loạn cái gì…… Ta vì cái gì phải suy xét lần sau? thể nghĩ, nghĩ chính là thận mệt.

      Bọn họ được phân tới ban chữ thiên của thần học phủ, ở biệt thự học sinh cao cấp —— tòa đại viện tử riêng biệt, có thể ở lại bao gồm hai người bọn họ cùng với đoàn người hầu và bảo tiêu. Ở chỗ này học là những người ở các nơi có liên quan nhất định, đó cơ hồ đều sắp xếp theo tiêu chuẩn như vậy, có vẻ phá lệ thoát tục, chỉ thiếu đưa cha mẹ tới đây.

      Học phủ trừ bọn họ, các công tử tiểu thư của những nhà có liên quan, còn có đệ tử tầng dưới chót vì thiên phú hơn người được chọn lựa ra. Bởi vì địa vực của Canh Thần Tiên Phủ quá rộng, người quá đông, mỗi năm tuyển nhận đệ tử ở trong thành là có thể nhận đủ, cần giống môn phái cỡ trung cỡ khác, còn phải khắp nơi tìm kiếm hạt giống tu tiên tốt.

      Ngày đầu tiên tiến vào học phủ học tập, tiếng chuông xa xưa của học phủ vang lên lần , Liêu Đình Nhạn từ giường thẳng tắp ngồi dậy. Vốn dĩ sét đánh bất động, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, khi ngủ là rất khó tỉnh, Liêu Đình Nhạn hôm nay phá lệ dậy sớm, hơn nữa rối rắm ngồi ở giường, ngủ nổi nữa.

      Tư Mã Tiêu mở to mắt, “Làm sao?”

      Liêu Đình Nhạn biểu tình quá mỹ diệu, con người nàng, từ trước khi học phổ thông, phần lớn thời gian đều tuân thủ quy củ, cho nên nàng xem như là học sinh tốt, đến muộn, trốn học. Dù có thay đổi thế giới, vẫn trở thành như vậy, nghe tiếng chuông trường học, vẫn có chứng cưỡng bách muốn lên lớp nghe giảng bài. Nếu lương tâm bất an, ngủ an ổn, giáo dục đại quá độc hại, quả thực giống như là dạy chó.

      Liêu Đình Nhạn nhìn tổ tông bên cạnh bị mình làm cho trở nên ngủ nướng, nàng kéo dậy.

      Tư Mã Tiêu: “Hử?”

      Liêu Đình Nhạn lôi kéo học.

      học?” Tư Mã Tiêu dùng ánh mắt ‘đầu óc nàng có phải hỏng hẳn hay ’ mà quan tâm nàng.

      Sau đó đường vẫn duy trì ánh mắt này, tới cửa lớp học. bắt đầu giờ học, tu sĩ Nguyên giảng thuật ngũ hành, các loại thuật pháp khác nhau, vận chuyển linh lực và ảnh hưởng của linh căn.

      Liêu Đình Nhạn lôi kéo tay áo Tư Mã Tiêu, “Tổ tông, làm thủ thuật che mắt, chúng ta lặng lẽ vào.”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      lát sau, Liêu Đình Nhạn lôi kéo tổ tông tâm tình tốt lắm, từ dưới mí mắt lão sư vào phòng học, tìm cái góc ngồi xuống.

      Liêu Đình Nhạn ngồi xuống rồi, nhìn các bạn học chung quanh, thả lỏng mà ngáp cái, “Tốt, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục ngủ.”
      Last edited: 1/11/19
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12333 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :