1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Lão tổ tông thực thích vui đùa :v
      heavydizzy thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Sau này truyền ra mng bị thổ huyết, bnhieu người muốn giết sư tổ ko đc, đúng là k bằng con rái cá :v
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 28. Lửa và máu

      Liêu Đình Nhạn: Vì sao luôn theo kịp ý nghĩ của đại lão này? Hơn nữa mỗi lần đều cảm thấy có phải mình xem thiếu mười tập cốt truyện, nên mới có thể xuất tình huống có cách nào giao lưu bình thường như thế này.

      Tư Mã Tiêu còn dùng ánh mắt thúc giục nàng trả lời, nhưng Liêu Đình Nhạn đầu đầy dấu chấm hỏi cũng rút ra được cái gì.

      nam nhân nguyện ý đưa mệnh cho mình, loại chuyện này hẳn là thực đáng giá để cảm động. Nếu đặt vào bất kì quyển tiểu thuyết ngôn tình nào, đó hẳn là cảnh tượng nam chính thổ lộ với nữ chính. Nhưng mà, vị đại lão Tư Mã Tiêu này lại có năng lực ra giống như muốn đòi mạng người ta.

      Liêu Đình Nhạn chưa trải qua ứng đối trường hợp như vậy, qua lát tuôn ra: “líu ríu líu ríu líu ríu?”

      Tư Mã Tiêu trừng nàng: “ tiếng người.”

      Ta mẹ nó tại là rái cá a, còn phải là thanh này.

      Tư Mã Tiêu: “Ngươi muốn mệnh ta ?” BUFF thêm vào!

      Liêu Đình Nhạn buột miệng thốt ra: “ được đâu.”

      Tư Mã Tiêu nhíu mày nhìn nàng, còn có vài phần ý vị khó chịu: “Đây phải nhiệm vụ của ngươi sao, tuy ngươi muốn giết ta, nhưng ta chết ở trong tay ngươi, rốt cuộc vẫn có chỗ lợi đối với ngươi, sao chút tâm tiến tới ngươi cũng có.”

      Liêu Đình Nhạn mộng bức, nàng còn chưa hoàn toàn làm giả thiết người mình đâu. Bất quá về tâm tiến tới này đúng rồi, nàng có. thế giới có người vất vả cần cù phấn đấu, cũng có người càng thích cuộc sống nhàng bình phàm, nàng chính là như vậy.

      “Là thế này, nhiệm vụ của ta quan trọng, ta cũng muốn giết người, muốn mạng của ngươi, ta cảm thấy tại trạng thái tinh thần của ngươi tốt đẹp, phải rất giống người sắp chết, nếu ngẫm lại biện pháp tìm người nào khám thử xem, hoặc là ăn chút linh đan gì đó, ta cảm thấy ngươi còn có thể cứu chữa, cần tùy tiện từ bỏ trị liệu như vậy.” Liêu Đình Nhạn còn quá khẩn trương, nhìn máu người giọt, rất muốn bảo gặp bác sỹ.

      Tư Mã Tiêu: “Ngươi cần?”

      Liêu Đình Nhạn: “ cần.”

      Tư Mã Tiêu: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.”

      Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm giác lông sau lưng dựng lên, nhịn được duỗi móng gãi gãi, liền nghe Tư Mã Tiêu : “Nếu như vậy, ngươi cũng bồi ta cùng chết.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Sao ngài ra được kết luận này?

      “Ngài uống thuốc sao?” Liêu Đình Nhạn chịu nổi.

      Mới vừa xong, Tư Mã Tiêu ở trước mặt nàng phun ra ngụm máu to. Liêu Đình Nhạn cả kinh, ý niệm thứ nhất trong lòng thế nhưng là: con mẹ nó lãng phí a, thứ này siêu trân quý!

      Ngón tay Tư Mã Tiêu vừa động, ngọn lửa trống rỗng bốc cháy lên, thiêu sạch bãi máu vừa nhổ ra. Thấy Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm, thế nhưng còn cười ra tiếng, với nàng: “Đến khi ta chết, thân thể của ta cũng bị lửa này đốt sạch , nửa mảnh huyết nhục để lại cho bọn .”

      Hoả táng a, vậy ngươi còn rất đại đó.

      Tư Mã Tiêu vẫy tay với nàng, “Lại đây.”

      Liêu Đình Nhạn bay tới, cẩn thận đứng thẳng đạp lên đùi . Nơi nơi đều là máu, chỗ này rơi xuống đất tốt lắm. Tư Mã Tiêu rũ mắt nhìn nàng, biểu tình quái dị, ngữ điệu thong thả: “Ta cho rằng ngươi chạy, ta ngươi phải chết, sao ngươi còn chạy.”

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy thứ nhất mình có khả năng chạy trốn dưới mí mắt tổ tông. Thứ hai nàng hoài nghi cố ý đợi nàng chạy, nếu giờ nàng chạy, phỏng chừng trong vòng ba giây đồng hồ bị đốt thành than. Tuy rằng cũng ở chung lâu lắm, nhưng hình như nàng thực hiểu biết quỷ súc thế nào.

      Tư Mã Tiêu: “Sao ngươi lại chạy .” phải hỏi vấn đề, càng như là cảm thán, tựa hồ nghĩ .

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy người này sống thực quá rối rắm, cũng biết rốt cuộc là muốn nàng làm như thế nào mới đúng. mình sắp chết, giờ còn có đầu óc lăn lộn đồng đội là hay đây, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy nên tìm bác sĩ, hơn nữa nàng chịu nổi cả người đầy máu như vậy.

      “Sư tổ, ngài tìm đại phu, hay là thay bộ quần áo để xử lý chút ?” Liêu Đình Nhạn cũng biết vì cái gì bây giờ mình còn có loại thong dong mê mang, giống như nhiệm vụ tới deadline còn chưa hoàn thành, nhưng vẫn sợ hãi, thậm chí còn muốn lười nhác.

      Tư Mã Tiêu dùng tay vuốt lông người nàng, tay đầy máu sờ soạng nàng đầy người màu đỏ, “Dù sao cũng bị đốt thành tro, là dáng vẻ gì có quan trọng đâu.”

      Phát lông người mình rối rắm bết vào nhau, Liêu Đình Nhạn: Cái móng heo thối này quá phận.

      Tư Mã Tiêu vuốt rái cá, nằm liệt ghế, giống như lão nhân đến cuối sinh mệnh, chuẩn bị an tường mà chờ chết. vốn nôn nóng nay chậm rãi bình ổn xuống, lộ ra loại mê mang và buông bỏ hiếm thấy —— tuy rằng động tác vuốt rái cá trong tay cũng ngừng.

      “Cứ như vậy chết , biểu tình của những người đó khẳng định rất thú vị, tộc Phụng Sơn triệt triệt để để diệt vong, bộ rễ của Canh Thần Tiên Phủ cũng phải chặt đứt, những thứ hấp thu huyết nhục mà trở nên phồn vinh đó, khô héo thực mau, tiên phủ đệ nhất sụp đổ suy tàn, chỉ trong vòng trăm năm.” Tư Mã Tiêu xong lời đó, thực vui sướng mà cười ha hả, giống người bệnh tâm thần điên điên khùng khùng.

      Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến cỗ uy áp cường đại, mênh mông cuồn cuộn rơi xuống khoảng phía mảnh sân.

      Tiếng cười của Tư Mã Tiêu đột nhiên im bặt.

      biểu tình trầm nhìn ra bên ngoài, tuy rằng có nhà ở ngăn cách, nhưng thần thức của có thể nhìn đến xa hơn mười dặm, đám người mênh mông cuồn cuộn ở bên ngoài là chưởng môn Sư Thiên Lũ mang theo đám cung chủ, trưởng lão tới đây, trong vòng mấy hơi thở bao vây lại.

      “Tư Mã Tiêu, hôm nay thể giữ ngươi lại!” Người chưa tới, tiếng tới trước.

      Chưởng môn Sư Thiên Lũ ngày xưa ôn lương cung kiệm, làm người tính tình tốt cùng với gương mặt tử tế, lúc này duy trì được dáng vẻ, ai nấy đều thấy được ông ta cực kì tức giận.

      Có thể tức sao, Sư thị bọn họ cẩn trọng mấy ngàn năm, hao tổn tâm cơ làm Bách Phượng sơn, là vì hoàn toàn nắm Canh Thần Tiên Phủ ở trong tay, xoay người làm chủ nhân, còn bị Tư Mã thị dùng thế lực bắt ép. Tại đây lúc ngựa giống sắp thành công lại thất bại trong gang tấc, công lao nghiệp ngàn năm hoàn toàn còn, đổi thành bất kì kẻ nào cũng chịu nổi.

      Hơn nữa tình huống tệ nhất còn chưa phát sinh, kẻ điên Tư Mã Tiêu này lúc trước che mắt ông ta, ám độ trần thương, đánh thẳng vào chỗ yếu hại, huỷ hoại tâm huyết của tộc Sư thị bọn họ, giờ còn chuẩn bị làm Canh Thành Tiên Phủ cùng chịu chết theo, nếu để làm linh hỏa tắt hoàn toàn, đây mới là tệ nhất. Bọn họ đứng ở đỉnh cao Tu Tiên giới quá lâu, bị đánh rơi khỏi thần đàn so với tử vong còn khó có thể tiếp thu hơn.

      Bọn họ cần thiết vào trước thời điểm đó, nắm mệnh Tư Mã Tiêu trong tay! Dù thương vong nhiều cũng đành phải chịu!

      Tư Mã Tiêu cười lạnh ở trong phòng, “Muốn mệnh ta, si tâm vọng tưởng. Bằng mấy thứ này, còn thể hạ được ta.” đứng lên, hoàn toàn có bộ dáng gần chết, động cũng thể động vừa rồi kia, ngược lại giống như Tử Thần chuẩn bị thu hoạch sinh mệnh.

      Tổ tông đột nhiên bốc cháy lên ý chí chiến đấu cầu sinh, chuẩn bị trước khi chết lại mang đợt.

      Vừa rồi phải ngài còn mảnh an tường chuẩn bị chờ chết sao, bây giờ người khác tới muốn mệnh ngươi, lập tức liền tiêm máu gà. Liêu Đình Nhạn cảm giác có vẻ hoang đường, đây là trạng huống kỳ ba gì, cảm tạ quân địch kích thích ham muốn cầu sinh của đại lão bên ta?

      Nàng lại lần nữa trở thành vật trang sức, bị Tư Mã Tiêu mang theo đứng ở nóc nhà. Vì phá hỏng hình tượng đại ma vương sư tổ vai ác trang bức này, Liêu Đình Nhạn, bề ngoài tự thân quá mức đáng đành tạm nằm trong vạt áo . Cảm tạ thân hình rái cá xinh, nếu đúng là trốn được.

      Hai bên đều đỏ mắt, sửa soạn chèm giết chỉ trong hai ba câu .

      Tư Mã Tiêu hoàn toàn quan tâm, người bốc cháy lên ngọn lửa, ngọn lửa này biến thành biển lửa, hoàn toàn chuẩn bị tính toán mọi người cùng chết. Nhưng Sư Thiên Lũ bọn họ lại tiếc mệnh, chịu dễ dàng bồi cùng chết, bọn họ còn chuẩn bị đánh ngất Tư Mã Tiêu, mà phải hoàn toàn đánh chết, cho nên cứ việc bọn họ đông người, vẫn bó tay bó chân.

      Liêu Đình Nhạn trước kia nhìn Tư Mã Tiêu động thủ, nàng biết Tư Mã Tiêu rất lợi hại, là đại lão siêu siêu siêu cấp, nhưng đến trận chiến đấu này, nàng mới hiểu được đến tột cùng nghịch thiên tới trình độ nào.

      Đối phương trừ Sư Thiên Lũ, còn có rất nhiều tiền bối tiềm tu, nhân số xấp xỉ khoảng ba trăm người, mỗi người này có tu vi Liêu Đình Nhạn nhìn thấu, hiển nhiên tu vi những người này so với nàng ở Hóa Thần kỳ con cao hơn ít nhất đại cảnh giới, có lẽ còn chỉ như thế.

      Đây cơ hồ ra hết nửa đại lão đỉnh tầng của Canh Thành Tiên Phủ ? Phỏng chừng trừ ở lại trông coi, toàn bộ người có thể tới đều tới, dù sao cũng là đại sinh tử tồn vong. Liêu Đình Nhạn líu lưỡi, cảm thấy hôm nay chắc mình phải bỏ mạng ở chỗ này. Nàng tính toán ngày nghỉ phép của mình, cảm thấy mình hẳn là nên thỏa mãn.

      Tư Mã Tiêu lại giết hai người, cười mười phần vai ác, Liêu Đình Nhạn nhìn cũng biết những đại lão tiên phong đạo cốt có biểu tình khó coi đến đâu.

      thể để tới gần! hấp thụ linh lực và tu vi của người khác!” Sư Thiên Lũ la lớn, lệnh cho chúng nhân phân tán ra.

      Biển lửa dưới lòng bàn chân Tư Mã Tiêu trải ra càng thêm rộng lớn, vào lúc mọi người muốn lui về phía sau, lại cứng rắn bức bọn họ trở về.

      “Vô dụng.” Tư Mã Tiêu ở trong biển lửa giống như cũng trở thành ngọn lửa, cùng biển lửa hòa hợp thành thể, thậm chí phía sau còn xuất hư ảnh ngọn lửa kỳ lạ, là bộ dáng ngọn lửa linh sơn trướng lớn.

      chút khách khí giết chết những người công kích ở bốn phía, những người đó hoàn toàn muốn giết chết , ban đầu còn giữ tay, nhưng chậm rãi bọn họ liền phát , giữ tay cái gì, nếu là lấy ra bản lĩnh áp đáy hòm, vừa cẩn thận là bị giết.

      Tuy Sư Thiên Lũ mọi người nhìn qua là liên tiếp bại lui, có bất kì biện pháp gì với Tư Mã Tiêu, nhưng Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy cổ Tư Mã Tiêu nổi lên gân xanh, mười phần đáng sợ, mạch máu tay cùng với làn da nứt nẻ, như đất khô cằn bị đốt, thê thảm lại đáng sợ. Liêu Đình Nhạn ở trong vạt áo , còn cảm giác có máu tươi chậm rãi ướt sũng áo trong, cơ hồ sắp làm toàn bộ thân rái cá nhiễm huyết sắc.

      Đến bây giờ, Liêu Đình Nhạn mới có chút hiểu biết chân như vậy —— tổ tông này giống như là nỏ mạnh hết đà, thân thể sắp hỏng mất.

      Tư Mã Tiêu phảng phất ý thức được tình huống của mình có bao nhiêu ổn, trong mắt đều là huyết sắc đỏ bừng. Trong ánh mắt mọi người sợ hãi hoặc phẫn hận, cười to, vung đôi tay, máu dừng ở nơi nào, nơi đó chính là mảnh biển lửa.

      Bọn họ tranh đấu ở bầu trời, biển lửa trải ở trời, kiến trúc mặt đất cũng bị nhiệt độ nóng bỏng nướng tan, còn thường thường có những người bị công kích rơi xuống như sao băng, rơi vào thành trì phía dưới. Trong thành mọi người ầm ĩ gào thét chạy trốn, các tu sĩ cấp thấp ở dưới uy hiếp cường đại có gì khác với phàm nhân bình thường, cũng kêu gào sợ hãi chạy trốn, muốn thoát khỏi tòa thành trì trở thành chiến trường này.

      Toàn bộ tu sĩ chiến trường đều để ý đến những người này, tuy rằng ở trong mắt rất nhiều bá tánh phàm nhân, các tu sĩ cao cao tại thượng đều là thần tiên chính trực thiện lương, bảo hộ bọn họ trong tay ác và ma vật, nhưng đó chỉ là ảo giác tốt đẹp bên tình nguyện, thực tế các tu sĩ cũng để ý tính mạng của ít người.

      Điểm này, Liêu Đình Nhạn ra sớm có hiểu biết thực chuẩn xác. Cho nên đại khái nàng là người bình tĩnh nhất chiến trường, nàng còn có tâm tư sửa sang lại gian sáng lập ra trong ý thức của mình, vừa chờ chiến tranh kết thúc.

      Trận chiến này càng kéo dài hơn so với Liêu Đình Nhạn tưởng tượng, sắc trời tối lại sáng, sáng lại tối, như cũ vẫn chưa kết thúc, chỉ có lửa lớn hình như vĩnh viễn tắt, và Tư Mã Tiêu nuốt người giống như ác quỷ.

      Liêu Đình Nhạn cuộn tròn ở trong ngực , ngủ giấc nho , tỉnh ngủ rồi phát toàn thân mình đều dính máu . Tủ lạnh mở cửa giờ biến thành lò than, lạnh, nóng vô cùng.

      khắc, nàng hoài nghi máu người người này có phải cháy hết hay .

      Nàng nhịn được vươn móng vuốt sờ sờ bụng Tư Mã Tiêu. Ngay sau đó nàng cảm thấy mình bị bàn tay ẩm ướt huyết tinh đè lại.

      “Ngươi sợ hãi?” Tư Mã Tiêu ách giọng : “Ngươi có cái gì mà sợ, chân chính phải sợ hãi chính là những cẩu đồ vật đối diện đó.”

      Liêu Đình Nhạn biết mỗi lần trang bức lời tàn nhẫn đều phải hộc máu là cái thao tác gì, nàng cảm thấy chống đỡ được đến giờ thực dễ dàng, hẳn là sắp được.

      Nàng liền nhàng sờ sờ bụng tổ tông, : “Nếu quá đau, thôi bỏ , dù sao cũng phải chết, cần thiết vì bọn họ mà kéo dài thời gian mình chịu thống khổ.”
      AELITA, Kimkimdao, Lee Đỗ35 others thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Đọc đến đây thương Sư Tổ quá
      Thanks editor nhiều nhé
      heavydizzy thích bài này.

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Chắc sau câu này sư tổ dừng tay đoá :”>
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :