1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 24. Nội phủ và ngoại phủ

      Vảy của Đại Hắc Xà bóng loáng lạnh lẽo, nằm ở , tựa như chiếu ngủ, Liêu Đình Nhạn nằm liệt đó hít gió còn cảm thấy rất thoải mái.

      Nhưng người em hắc xà này đặc biệt thích ít xó xỉnh, cái gì mà khe núi, kẽ đá, hang động của loài động vật nào đó đào ra, phía dưới tràn đầy lá cây rụng hư thối, nó chỉ thích chui vào những ngóc ngách như thế.

      Liêu Đình Nhạn tử tế là con rái cá da lông bóng loáng, bị nó chở ra ngoài vòng, lông cũng rối loạn.

      Hắc xe này nàng chịu nổi, Liêu Đình Nhạn dùng móng vuốt cào rơi lá cây cọng cỏ đầu, lại vuốt thẳng lông bị xù chân, xúc cảm còn như tơ lụa. Mắt thấy Đại Hắc Xà lại muốn trườn xuống dưới thác nước chơi, Liêu Đình Nhạn lập tức chuẩn bị nhảy xe.

      “Đứa ngốc, ta say xe, cùng chơi với ngươi, tự ngươi chơi .” Liêu Đình Nhạn vỗ vỗ đại xà, vươn móng vuốt vẫy vẫy, trước khi Đại Hắc Xà vọt vào thác nước, cả người rái cá tung lên, bay vào trong đại điện.

      Nàng nằm bay, nàng có chút tâm đắc đối với phi hành và khống chế, nghiên cứu học tập trong mộng. Thế giới huyền huyễn cái gì cũng có thể, mọi vọng tưởng hẳn là nên dũng cảm nếm thử.

      Bay đến chủ điện, Liêu Đình Nhạn nghe thấy loạt tiếng mắng: “Nhiều ngày như vậy cũng chưa thả ta ra, ngươi có bản lĩnh cứ đặt ta ở trong thân thể a, ngươi muốn sống nữa, xem ta có thiêu chết ngươi !”

      Giọng trẻ con rất quen thuộc, đây phải ngọn lửa táo bạo thô tục sao? Từ lúc ra khỏi Tam Thánh sơn, nàng cũng chưa nhìn thấy ngọn lửa này.

      Nàng lơ lửng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy trong điện có thêm ao nước xanh biếc cùng ngọn lửa hồng liên, Tư Mã Tiêu đứng ở bên cạnh. Chỉ là, đúng a, ngọn lửa này lá gan trở nên quá lớn, còn dám mắng Tư Mã Tiêu, dáng vẻ lúng túng trước kia đâu?

      Mới vừa nghĩ như vậy, nàng liền nhìn thấy ngọn lửa bành trướng bỗng nhiên co lại, Tư Mã Tiêu dùng nước trong bích hồ bọc lấy ngọn lửa. Mỗi lần ngọn lửa đụng phải nước liền đau, bởi vậy lúc này nó lớn tiếng khóc nháo lên, “Ta mắng, mắng còn được sao! Trước kia ngươi chỉ tưới ta, giờ lại càng phát rồ! A! Đau chết mất!”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Kỹ năng mới này, hình như là nàng dùng để đắp mặt nạ, tổ tông học ngay dùng luôn, học siêu nhanh.

      Ngọn lửa bị ngược đãi, mặc kệ cầu xin khóc nháo thế nào Tư Mã Tiêu đều để ý tới nó, nó độc ác lên, tiếp tục hung ác mắng chửi người: “Ngươi kẻ điên thối tha này, ta chết ngươi cũng chết, ta bị thương ngươi cũng đau, tưới ta như vậy, ngươi mẹ nó chính mình có cảm giác sao! Ngươi sao còn chết a! Lão tử giết ngươi! Chờ lão tử thoát khỏi khống chế của ngươi, việc thứ nhất chính là thiêu chết ngươi!”

      Tư Mã Tiêu nhốt nó ở trong quả cầu nước, cười lạnh: “Ta nhìn thấy ngươi liền khó chịu, ta khó chịu ta phải làm cho mình dễ chịu.”

      Ngọn lửa khóc cầu trong chốc lát, mắng to trong chốc lát, là đứa nhãi con thay đổi thất thường, Tư Mã Tiêu từ đầu tới chân mặt mũi táo bạo trào phúng, hai bên đều có dáng vẻ hận thể lập tức làm chết đối phương.

      Liêu Đình Nhạn mạc danh cảm thấy, bọn họ giống như đôi cha con ghét nhau như chó với mèo.

      “Ngươi còn biết trở về.” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

      Liêu Đình Nhạn ghé vào khung cửa, nghĩ thầm, ngữ khí của người làm cha sao lại thế này???

      “Ngươi lại đây, tưới nước cho nó.” Tư Mã Tiêu ném xuống câu, tay áo vung lên rồi.

      Liêu Đình Nhạn chậm rì rì bay tới ngọn lửa, giữ khoảng cách an toàn quanh mình, ngọn lửa kia nhận ra hơi thở của nàng, bắt đầu mắng trước: “Lại là ngươi! Sao ngươi biến thành cái dạng ngu xuẩn này. Ta cảnh cáo ngươi, chó săn của Tư Mã Tiêu! Nếu ngươi dám tưới nước cho ta, ta liền thiêu chết ngươi!”

      Nó mắng nửa ngày, thấy Liêu Đình Nhạn có động tĩnh gì, khỏi nghi hoặc : “Sao ngươi tưới nước vào ta?”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Bởi vì ta tương đối lười, muốn làm việc?”

      Ngọn lửa nhảy chút, “Ngươi dám nghe lới Tư Mã Tiêu, ngươi sợ giết ngươi sao?”

      Liêu Đình Nhạn lấy cái đệm ra, nằm lên đó, tâm , cái câu uy hiếp giết ta này, đáng sợ như vậy, nếu uy hiếp đánh gãy tay chân, rút gân, lột da, cắt thịt, loại phương pháp trừng phạt rất đau đó, đối với ta càng có tác dụng.

      Thấy nàng động thủ tưới nước, ngọn lửa thoáng bành trướng ít, xoa eo, “Ngươi rất có ánh mắt, là sợ ta uy hiếp !”

      Liêu Đình Nhạn: “Đúng đúng đúng ta sợ ngươi đốt lông của ta, ngươi có thể an tĩnh chút, quấy rầy ta tu luyện sao?”

      Ngọn lửa: “Ngươi ràng là ngủ, ngươi cho rằng ta nhìn ra! Ngươi cái đồ quỷ lười này!”

      Liêu Đình Nhạn: “Ta là nghiên cứu tu luyện trong mộng.”

      Ngọn lửa: “Ta trước nay nghe tới, trong mộng tu luyện như thế nào?”

      Liêu Đình Nhạn: “Chờ ta nghiên cứu ra rồi cho ngươi.”

      Ngọn lửa hừ tiếng: “Ta biết cũng vô dụng, ta cũng nằm mơ…… Cũng đúng, ta giấc mơ, chỉ có lúc Tư Mã Tiêu nằm mơ ta mới có thể nằm mơ, nhưng lâu cũng chưa ngủ giấc, nằm mơ, ta cũng mơ.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Kỳ nằm mơ thực ảnh hưởng giấc ngủ.”

      Ngọn lửa hung hãn, còn thực khinh thường, “Khí tức của ngươi đến Hóa Thần kỳ, sao vẫn còn buồn ngủ.”

      Liêu Đình Nhạn: “Trước kia mộng tưởng của ta là lúc làm việc có thể ngủ đủ giấc, giờ ta thực mộng tưởng, ngươi hiểu tâm tình của ta.”

      Liêu Đình Nhạn: “Thôi ngươi đừng chuyện nữa, ta bắt đầu ngủ.”

      Ngọn lửa ồn áo nháo lên: “Ta , ta ! Dựa vào cái gì ta bị Tư Mã Tiêu khi dễ thành như vậy, nữ nhân của còn muốn ngủ ngon ở trước mặt ta! Ta muốn trả thù!”

      Liêu Đình Nhạn:…… Đầu gấu thiếu giáo dục, Tư Mã Tiêu cái đồ con cái này, cứ dùng cách thức giáo dục bằng xử phạt về thể xác là có vấn đề.

      Nhờ ngọn lửa ban tặng, Liêu Đình Nhạn lại học sử dụng kỹ năng mới —— cách .

      Nàng học được hai loại cách , loại là mang nút bịt tai, cắt đứt chính thính lực của mình, tựa như đeo nút bịt tai ngủ, thế giới mảnh yên tĩnh. Quá an tĩnh, Liêu Đình Nhạn có vẻ khó ngủ, cho nên nàng áp dụng phương pháp thứ hai, làm cái lồng cách che chắn ngọn nguồn tạo ra tạp ô nhiễm, lúc này tốt hơn nhiều rồi.

      mơ mơ màng màng, Liêu Đình Nhạn cảm thấy có người ngồi xổm trước mặt, người còn có cảm giác được tự nhiên vi diệu, giống như bị người ta ngừng khều lông mi, thực phiền. Nàng trợn mắt nhìn, là Tư Mã Tiêu kéo râu nàng. Rái cá có râu, mấy cái lông màu trắng, Tư Mã Tiêu động vào râu nàng.

      , tổ tông này và ngọn lửa tạp ô nhiễm bên kia về phương diện phiền người là cùng mạch ra, trình độ phiền người phân cao thấp.

      “Ta bảo ngươi tưới nước cho nó, sao tưới?” hỏi.

      Liêu Đình Nhạn: “…… Rót chút.”

      Tư Mã Tiêu: “Ngươi gạt ta.”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Đúng vậy đó.

      Tư Mã Tiêu ý vị mà hừ tiếng, thế nhưng cũng cái gì, chỉ xách nàng lên ra ngoài.

      Bên ngoài trời tối, đường thẳng ra, bước nhanh như điện chớp, tay túm rái cá, tay bóp vỡ tất cả những con rối bên đường.

      Liêu Đình Nhạn: “???” Ngươi làm gì? Con rối đó dù có sinh mệnh, có tinh thần cũng là người máy có trí năng, ngươi thịt bọn họ có thể được vui sướng sao?

      Tư Mã Tiêu buông tha, phá hỏng tất cả toàn bộ con rối Bạch Lộc Nhai, lại tìm bắt Đại Hắc Xà còn len lỏi trong núi đuổi theo bạch lộc, nhét nó vào Bạch Nhạn Phi Các bầu trời.

      Đại Hắc Xà đột nhiên bị bay lên trời cao: “?”

      Tư Mã Tiêu: “Ngươi đợi ở chỗ này.”

      Làm gì, đây là luân phiên nhốt nhân viên của công ty lại sao? Liêu Đình Nhạn phát hôm nay tổ tông hình như có vẻ khó chịu.

      Liêu Đình Nhạn trở lại Bạch Lộc Nhai, mắt nhìn bầu trời, phát thân ảnh hắc xà Bạch Nhạn Phi Các có vẻ ràng. Tư Mã Tiêu mang theo nàng ra ngoài Bạch Lộc Nhai, dùng thuật pháp súc địa thành thốn, Liêu Đình Nhạn cảm giác tốc độ tăng mang đến áp lực lớn, da lông giống như bị xốc bay ra. Cảnh sắc trước mắt biến thành mảnh kỳ quái.

      Tốc độ của cực nhanh, Liêu Đình Nhạn trước kia từng được sư phụ Động Dương chân nhân mang theo bay , cảm thấy tốc độ của Tư Mã Tiêu so với ông ấy ít nhất nhanh hơn ngàn lần.

      Chỉ lát, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy lâu vũ đèn đuốc sáng trưng, vô số đệ tử mặc quần áo tương tự tụ tập cùng chỗ, còn thấy có người luận bàn vách núi. Phong cảnh lướt qua đều thành những tấm phim đèn chiếu.

      Liêu Đình Nhạn hơi hiểu ra lúc trước vì sao muốn xử lý những cái con rối đó. đại khái là muốn làm chuyện gì.

      Tư Mã Tiêu rốt cuộc dừng lại, trước mặt bọn họ có tòa đại thành phồn hoa, Liêu Đình Nhạn thấy cửa thành có huy ấn Canh Thành Tiên Phủ, nơi này hẳn là vẫn thuộc về Canh Thần Tiên Phủ, nhưng phải nội phủ, mà thuộc về ngoại phủ bên ngoài.

      Canh Thần Tiên Phủ rộng lớn vô biên, nội phủ là nơi các đại gia tộc sinh sống, đầy đủ các loại linh khí tu luyện, còn là địa bàn của nội đệ tử, còn lại ngoại phủ là tiểu gia tộc phụ thuộc tạo thành nơi tụ cư như quốc gia, phần nhiều là các gia tộc từng là đệ tử của Canh Thần Tiên Phủ, nhiều thế hệ sinh sống phát triển, thậm chí còn có rất nhiều bá tánh bình thường chuyển nhà tới đây tìm kiếm che chở.

      Toàn bộ Canh Thần Tiên Phủ tựa như gốc cây đại thụ, thành trì lớn bên ngoài đó, chính là lá cây mọc cây.

      Liêu Đình Nhạn từng nghe các tiểu đồng Thanh Cốc Thiên về tình huống thế giới này, nhưng bọn họ biết quá nhiều, cho nên nàng cũng chỉ cái biết cái .

      tòa thành trì lớn như vậy, tu sĩ Nguyên kỳ tọa trấn, bất quá bọn họ bình thường cũng xuất , trừ phi thành trì gặp phải nguy hiểm cực lớn mới có thể ra tay, ngày thường chỉ có mấy tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ giữ gìn trị an trong thành.

      Ngoại phủ rốt cuộc so được với nột phủ nơi cái loại Nguyên rầm rộ đầy đất, ở chỗ này cấp bậc của mọi người đều rất thấp, cho nên Tư Mã Tiêu tiến vào, hoàn toàn có bất kì băn khoăn gì, trực tiếp từ cửa thành của người ta, dẫm lên đầu tường vượt qua, tu sĩ bên trong thành ai có thể phát ra .

      Tuy rằng tu sĩ trong thành cấp bậc thấp hơn, nhưng náo nhiệt chỗ khác thể so sánh, có thể là nơi náo nhiệt nhất Liêu Đình Nhạn gặp kể từ khi tới thế giới này. Hơn nữa là cái loại náo nhiệt phố phường nhân gian của phàm nhân này nàng vẫn rất quen thuộc, làm nàng nhớ lại cảnh tượng trước kia, sau khi tan tầm cùng về nhà với các đồng nghiệp, đêm xuống ăn bữa tối đường, lập tức cảm thấy có chút thân thiết.

      Tư Mã Tiêu vào thành rồi, ngược lại dạo lang thang có mục tiêu, đường, những người khác nhìn thấy bọn họ, cũng vẫn tự giác mà tránh ra.

      Liêu Đình Nhạn từ trước xem phim cổ trang, cảm thấy ban đêm nhất là ban đêm đại náo nhiệt, bất quá bây giờ nàng được mở mang tầm mắt, cái thế giới tu tiên huyền huyễn này, ban đêm thế nhưng so với xã hội đại còn náo nhiệt hơn, bởi vì nơi này chỉ có có nhân loại náo nhiệt.

      đường dùng để chiếu sáng chỉ có đèn bình thường, còn có các loại đồ vật cổ quái hiếm lạ mà Liêu Đình Nhạn chưa từng thấy, như là cửa hàng ven đường, cờ phướn treo đèn năm màu là dùng thứ gì như vỏ sò cắt ra, phản xạ ra quang mang vô cùng sáng ngời lộng lẫy; bên đường treo đèn đường hình cầu tỏa sáng hư hư thực thực, Liêu Đình Nhạn phát chúng nó biết mở miệng ăn sâu bị ánh sáng hấp dẫn tới, thế nhưng còn sống.

      Còn có quầy thịt có đứa bé béo tròn chơi đùa trước cửa, trong tay cầm cái gì nhìn như con mắt, bên trong ‘ con mắt ’ đó bắn ra ánh sáng, Liêu Đình Nhạn cảm thấy giống đèn pin.

      Tư Mã Tiêu đến trước mặt tiểu mập mạp đó, cầm lấy ‘ đèn pin ’ tay , nhìn chăm chứ, đại khái có vẻ hứng thú, bình tĩnh cầm lấy, tiếp tục về phía trước.

      Tiểu mập mạp chơi vui vẻ, đột nhiên phát món đồ chơi của mình mạc danh bay ở giữa trung, càng bay càng xa, đôi mắt cũng trợn tròn, quay đầu khóc kêu vào trong tiệm: “Cha, quang nhãn của con bay mất! còn nữa!”

      Tiểu mập mạp sau đó oa oa khóc lên, cha ở trong phòng mắng : “Khóc cái rắm a, lần sau lại mua cho con!”

      Liêu Đình Nhạn bò lên vai Tư Mã Tiêu, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm của , thầm nghĩ, tổ tông đoạt đồ chơi của trẻ con, giống như vai ác điển hình.

      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12332 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 25. Tìm kiếm

      Tuy rằng cảm thấy Tư Mã Tiêu đoạt đồ chơi của trẻ con nhìn vô cùng lưu manh, nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn thuận theo lòng hiếu kỳ thò lại gần xem thử.

      Tư Mã Tiêu nhìn trong chốc lát lại hết hứng thú, thấy toàn bộ thân rái cá của nàng nhao về phía trước, thò ra xem, thuận tay kéo lông phía sau, đưa đồ vật tay cho nàng. Hai móng vuốt của Liêu Đình Nhạn ôm đồ vật nghiên cứu, phát vật này nhìn giống như con mắt, kỳ là đá, đến nỗi vì sao sáng lên, nguyên lý này nàng lắm, thế giới huyền huyễn thể dùng khoa học để giải thích.

      Bên đường sinh vật đèn kỳ quái mở miệng rộng ăn côn trùng, ăn đến kêu lẹp bẹp. Liêu Đình Nhạn có nghĩ tới đến xem, nhưng Tư Mã Tiêu có hứng thú, tuần tra khắp nơi phố, biết tìm cái gì.

      Liêu Đình Nhạn kéo kéo sợi tóc dài bên sườn mặt , chỉ chỉ đèn ven đường.

      Tư Mã Tiêu: “Cái loại đồ vật này có gì đẹp.”

      Chính ngươi vừa rồi đoạt đồ chơi của trẻ con, sao lời này, đồ chơi có cái gì đẹp. Liêu Đình Nhạn chửi thầm xong, tự mình bay qua nhìn xem. Mới vừa bay đến bên ngọn đèn, vừa chú ý, thiếu chút nữa bị đầu lưỡi to phía dưới đèn vươn ra liếm vào. Rái cá trong trung khẩn cấp dừng lại, sau đó bay ngược về vai tổ tông.

      Đầu lưỡi to nhiều nước miếng, muốn nhìn.

      qua con phố, Liêu Đình Nhạn nghe thấy tổ tông kiên nhẫn mà xì tiếng, tiếp theo thấy hoa mắt, đứng ở nóc nhà bên cạnh, lại chợt lóe lên, vào tầng đinh của tòa nhà cao tầng.

      Liêu Đình Nhạn nhạy bén nhận thấy tầm mắt dừng lại ở nơi sáng ngời ồn ào nhất, ước chừng qua vài giây, bay tới chỗ đường phố náo nhiệt nhất. Tiếp cận nơi đó rồi, biểu tình của Liêu Đình Nhạn càng ngày càng cổ quái.

      đường có rất nhiều hoa, chỉ có hoa tươi, còn có hoa nữ nhân. Cho nên đó là phố hoa.

      Tổ tông riêng bay lâu như vậy đến chỗ này, chính là vì chơi kĩ nữ??? phải lãnh đạm, còn thận hư sao, trước kia đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy đưa đến trước mặt còn thờ ơ, giờ chẳng lẽ sửa chủ ý, muốn thử hoa dại bên ngoài? Đây là cái kịch bản tuổi già sa ngã gì.

      Tư Mã Tiêu quay đầu đối diện Liêu Đình Nhạn lúc lâu, sau đó mặt trầm xuống : “Ngươi còn chữ, liền bóp chết ngươi.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Ta cái gì? Ta vừa rồi có hé răng sao?

      “Sư tổ, ngài…… có thuật đọc tâm?” Liêu Đình Nhạn hỏi. hẳn là nghe thấy trong lòng nàng nghĩ bị thận hư .

      Tư Mã Tiêu: “ có.”

      chỉ có thể cảm giác được cảm xúc chân chính trong nội tâm người khác mà thôi.

      Liêu Đình Nhạn: “Ta vừa rồi gì đâu.”

      Tư Mã Tiêu: “Ở trong lòng ngươi , còn thực ồn ào.”

      Liêu Đình Nhạn bắt đầu ngừng mắng ở trong lòng.

      Tư Mã Tiêu: “Ngươi mắng ta.”

      Liêu Đình Nhạn bắt đầu ngừng nghĩ đến nam thần mình từng thích ở trong lòng.

      Tư Mã Tiêu bắt đầu véo cái đuôi nàng.

      Liêu Đình Nhạn lập tức dừng nghĩ. đúng, sử dụng thuật đọc tâm sao???

      Nàng kéo cái đuôi mình về, tùy tay chỉ sang chỗ: “Xem đó là cái gì!”

      Tư Mã Tiêu nhìn qua, ý vị mà ừ tiếng, bay qua bên đó. Đó là phía dưới gác mái, đèn đuốc sáng trưng, đám công tử ca mở party ao rượu rừng thịt, trường hợp khó coi. Liêu Đình Nhạn nháy mắt thấy ràng, theo bản năng nâng móng vuốt lên bịt kín đôi mắt, nhưng thực nhanh nàng lại buông ra. Sợ cái gì, cũng phải xã hội đại, có quét hoàng đánh phi, đồ vật hài hòa đó bị đánh nhòe, có thể xem xem nhiều lát, tăng thêm kiến thức.

      PS: quét hoàng đánh phi là chương trình quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp của các bạn TQ.

      Tư Mã Tiêu cũng có ý tứ , ôm cánh tay đứng từ cao nhìn xuống, thần tình lạnh lùng chán ghét, “Nhìn thấy người kia sao.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn theo phương hướng chỉ, bất giác đôi mắt đau trận, quá cay mắt rồi.

      “Thấy rồi, là có vẻ .” Nàng .

      Tư Mã Tiêu: “Ai bảo ngươi xem chỗ đó.”

      Liêu Đình Nhạn: Hử, vậy ngươi bảo ta xem nơi nào?

      Lúc bọn họ chuyện, Tư Mã Tiêu chỉ công tử tô son trát phấn kéo quần rời , mắt có vết xanh đen, hai mắt vẩn đục, gương mặt gầy tái nhợt—— là cái loại tái nhợt giống Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu nhìn tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy lạnh căm căm, nam nhân này nhìn chỉ thấy dầu mỡ. Nháy mắt khi xoay người, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy sau lưng hình như có chút dấu vết hồng nhạt.

      A, là bảo nàng xem cái này sao?

      Tư Mã Tiêu theo, ở phía sau , nhìn công tử ca đó đong đưa lay động hi hi ha ha tán tỉnh nhóm tiểu tỷ tỷ quần áo bại lộ chung quanh, cuối cùng đến gian phòng thay quần áo trong lâu. Loại ổ đốt tiền này, dù là WC, bên trong cũng có đại tỷ tỷ xinh đẹp hỗ trợ cởi quần, còn thuận tiện tới phát. , Liêu Đình Nhạn cảm giác A phiến cởi mở nhất mình từng xem cũng đến mức như vậy.

      Nếu nàng mình nhìn thấy cảnh tượng này, khẳng định ngượng ngùng, nhưng mà ghé vào vai Tư Mã Tiêu cái tủ lạnh mở cửa, chỉ cảm thấy chán ghét và sát khí người , quá sợ hãi, cảm giác gì khác cũng sinh ra nổi.

      “À………” Công tử thận hư phát ra tiếng thở dài thoải mái, lôi kéo đại tỷ tỷ rửa sạch cho mình, cười hắc hắc kéo ra bên ngoài, “ tồi a, , cùng công tử ta đến ao rượu bên kia tiếp tục chơi.” Đại tỷ tỷ sóng mắt sở sở, dán ở người vặn vẹo, hai người lời cợt nhả với nhau.

      Tư Mã Tiêu tiến lên phía hai người đá mạnh cái, đá ngã đôi dã uyên ương này xuống đất. thu liễm sức lực, hai người nháy mắt té xỉu. Tư Mã Tiêu đến trước mặt nam thận hư, kéo lấy tóc của , túm lên, dùng chân lay rớt quần áo phía sau của . Lúc này Liêu Đình Nhạn thấy ràng sau lưng , chỗ xương bả vai có khối dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, giống hình ngọn lửa.

      Nhìn thấy ngọn lửa, nàng liền nghĩ đến ngọn lửa kia, cho nên người này đại khái có cái gì sâu xa với tổ tông.

      Tư Mã Tiêu dùng tay ấn đầu công tử thận hư hôn mê, nhắm mắt phảng phất xem xét cái gì, sau lúc lâu, bỗng nhiên hừ lạnh tiếng, ngọn lửa theo tay đốt tới đầu tóc công tử thận hư, toàn bộ bao trùm lên, trong ba giây đồng hồ, cả người bị đốt thành tầng bụi. Tư Mã Tiêu lại vung tay áo lên, đến bụi cũng còn.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Xem ra là thực tức giận.

      Tư Mã Tiêu biến thành bộ dáng công tử thận hư bị làm chết kia.

      Liêu Đình Nhạn: Tổ tông muốn làm gì, giả mạo thân phận người khác đánh vào bên trong lòng địch?

      Còn tưởng rằng là hệ cường công chơi trực diện, ngờ còn có thể đánh vu hồi.

      Tư Mã Tiêu nhét Liêu Đình Nhạn vào vạt áo, cách tầng áo trong hơi mỏng dán lên ngực. nhanh ra ngoài, dọc đường các tiểu tỷ tỷ dựa cửa ngồi tấm lót bằng cẩm uống rượu vẫn tươi cười chào đón , “Nghiêm công tử ~”, còn có người muốn dán lên tán tỉnh, tất cả đều bị tay áo Tư Mã Tiêu hất vào mặt, làm búi tóc trang dung của người ta lung tung rối loạn. Tư Mã Tiêu theo hành lang cẩm tú, làm ra mảnh kêu thét ầm ĩ.

      cũng quản chuyện này, xẹt qua dãy phòng và viện đầy hoan thanh tiếu ngữ, ra khỏi ổ đốt tiền này.

      Ở trước lâu, có người hầu thấy ra, vội tiến đến đón, “Công tử, hôm nay sao lại phải rời sớm như vậy?”

      Trừ người hầu, còn có tu sĩ tu vi Kết Đan làm bảo tiêu, ở chỗ này, sắp xếp như vậy tỏ vẻ thân phận thấp.

      Tư Mã Tiêu dùng cái mặt nam thận hư, : “ về.”

      Nguyên chủ Nghiêm công tử tính tình hẳn là cũng tốt, người hầu thấy như thế này, cũng quen, co rụt cổ lại, dám nữa, lệnh cho người dắt xe ngựa tới, lại đỡ Tư Mã Tiêu lên xe.

      Tư Mã Tiêu ngồi xe, phát bên trong còn hai thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ vẫn thường hầu hạ Nghiêm công tử, lúc này quen cửa quen nẻo dựa lên, bị Tư Mã Tiêu đuổi ra.

      “Cút xuống .”

      Hai người xuống, Tư Mã Tiêu dựa vào thùng xe rộng mở, biết nghĩ đến cái gì, trong hai mắt đen nhánh mơ hồ có ngọn lửa đỏ đậm nhảy lên. Liêu Đình Nhạn nằm ở vạt áo giật giật cái đuôi, vươn đầu ra nhìn thấy biểu tình khó lường, lại rụt trở về.

      Vẫn cảm thấy tổ tông này sắp làm chuyện lớn.

      Lại tiếp lúc trước ngay từ đầu , chờ ra khỏi Tam Thánh Sơn giết mọi người. Mấy ngày này cũng chưa có động tác lớn nào, nàng còn tưởng rằng ra ngoài phát Canh Thần Tiên Phủ phát triển quá nhanh, dân cư trăm vạn rất khó giết hết cho nên từ bỏ, lại cảm thấy, có thể có tính toán khác.

      Cái tính toán gì cũng liên quan đến nàng, rốt cuộc tại nàng chỉ là con rái cá vô tội mà thôi.

      Nhà của Nghiêm công tử là mấy tòa lớn nhất trong thành, tình huống như , hẳn là trong nhà có người làm đệ tử bên trong Canh Thành Tiên Phủ, hoặc là có thân phận đặc thù khác, mới có đãi ngộ tốt như vậy.

      Tư Mã Tiêu giả mạo thân phận người khác, so với công tử thận hư nguyên bản kia còn có mặt mày, vào tòa Nghiêm phủ hoa lệ, đường nhìn thấy rất nhiều người thỉnh an, đôi mắt cũng chớp chút, toàn bộ làm như thấy.

      Ngay cả nhìn thấy cha của công tử thận hư, cũng cho cái nhìn dư thừa.

      “Đứng lại!” Người trung niên bị thái độ của chọc tức, thổi râu trừng mắt, “Ngươi đây là bộ dáng gì, loại địa phương này pha trộn, lăn lộn đến đầu óc cũng có vấn đề, nhìn thấy cha ngươi còn thỉnh an!”

      Tư Mã Tiêu dừng bước, liếc mắt nhìn lão ta cái.

      Con người là dạng này, trào phúng cần cái gì, chỉ ánh mắt đủ để người ta tức giận đến nổi điên, Nghiêm lão gia run rẩy chòm râu, “Ngươi càng ngày càng kỳ cục! được ra ngoài nữa, trong nhà nhiều nữ nhân như vậy ngươi ngủ, còn muốn chạy ra bên ngoài ngủ những nữ nhân sinh ra hài tử đó, ngươi ở nhà cho ta, sinh thêm mấy hài tử mới là quan trọng!”

      Tư Mã Tiêu nâng nâng cằm với : “Ngươi lại đây với ta.”

      Nghiêm lão gia: “Nghiệt tử, ngươi chính là chuyện với cha ngươi như vậy!”

      Tư Mã Tiêu kiên nhẫn, tay ấn lên vai lão, Nghiêm lão gia vốn đầy mặt phẫn nộ cứng đờ, ngơ ngác theo cùng nhau vào nội thất. Tư Mã Tiêu buông ngồi ở ghế trong phòng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía .

      Nghiêm lão gia đầy mặt sợ hãi, “Ngươi, ngươi là ai a, ngươi phải nhi tử của ta!”

      Tư Mã Tiêu cười tiếng, “Ta là tổ tông của ngươi.”

      Nghiêm lão gia lộ ra biểu tình bị nhục nhã.

      Quần chúng vây xem Liêu Đình Nhạn: Tổ tông có thể là đó.

      Tư Mã Tiêu vô nghĩa, hỏi Nghiêm lão gia, “Nữ ba ngày trước sinh ra, ngươi đưa nàng đâu?”

      Nghiêm lão gia cũng muốn trả lời, nhưng BUFF của tổ tông vô lực chống cự, thanh cứng đờ ra mấy chữ: “Bách Phượng sơn.”

      Tư Mã Tiêu: “Bách Phượng sơn ở chỗ nào?”

      Nghiêm lão gia: “ biết, có sứ giả tới đón dẫn, chúng ta thể tới gần, chỉ có thể ở bên ngoài.”

      Tư Mã Tiêu: “Khi nào đưa ?”

      Nghiêm lão gia: “Hai ngày sau.”

      Tư Mã Tiêu: “Thực tốt, đến lúc đó ta cùng với ngươi.”

      lại hỏi chút vấn đề khác, Liêu Đình Nhạn nghe bên, tin tức linh tinh vụn vặt chắp và, hơn nữa nàng tự mình suy đoán, sai biệt lắm hiểu ra tổ tông làm gì.

      tìm người, phải tìm người nào đó, mà là tìm loại người nào đó, như là Nghiêm công tử vậy.

      Nghiêm gia ở chỗ này ở hơn ngàn năm, phú quý của bọn họ đều đến từ chính huyết mạch. Bọn họ cách mấy thế hệ, ngẫu nhiên sinh ra người có được huyết mạch phản tổ, thể cụ thể chính là sau lưng có dấu vết ngọn lửa, mà khi xuất hài tử như vậy, được đưa đến chỗ nào đó, nếu lực huyết mạch hơi mạnh ở lại, đồng thời Nghiêm gia nhận được rất nhiều chỗ tốt. Nếu lực lượng huyết mạch thực yếu, giống Nghiêm công tử, có thể trở về nhà mình.

      Tiểu gia tộc giống như Nghiêm gia, rải rác ở bên ngoài Canh Thần Tiên Phủ, bị cổ lực lượng thần bí khống chế, hoàn toàn khiến ai chú ý.
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12332 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Cũng tò mò ghê
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 26. giấc mộng

      Xa xăm trước đây đại lục, tộc Tư Mã thị Phụng Sơn là chủng tộc gần với thần nhất. Nhưng chư thần tiêu tán vào thiên địa, toàn bộ lực lượng đều suy nhược, tộc Phụng Sơn cũng vậy, thần mà bọn họ phụng dưỡng diệt vong, bọn họ vì duy trì cường đại lâu dài, bắt đầu theo đuổi huyết thống thuần tịnh, cứ như vậy xác xuất ít thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nhưng người Tư Mã thị cũng càng ngày càng ít .

      Trong lịch sử dày nặng của Canh Thần Tiên Phủ, vinh quang của Tư Mã thị cơ hồ chiếm giữ nửa, bất quá theo thời gian trôi , chủng tộc từng cường đại này nhanh chóng suy bại, cùng lúc đó, tộc Sư thị phụng dưỡng bọn họ cùng gia tộc khác ở Canh Thần Tiên Phủ bắt đầu có nhiều thế hệ cường đại lên, nhân số của bọn họ lớn mạnh vượt qua tộc nhân Tư Mã thị, mạnh yếu xoay ngược, kẻ từng cường giả liền từ chủ nhân biến thành “cá chậu chim lồng”.

      ngược dòng mấy ngàn năm thời gian, tộc Tư Mã thị còn sót lại mấy tu sĩ cường đại, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà qua đời ngoài ý muốn, chỉ còn lại ít hài tử tuổi còn chưa trưởng thành. Dù thiên phú và tư chất lợi hại, đều cần thời gian, bọn họ dưới “chiếu cố” của Sư thị, dần dần mất tự do.

      Vì tham lam và dã tâm, Sư thị phản bội gia tộc từng là chủ nhân của mình, bọn họ lợi dụng tín nhiệm của Tư Mã thị, khống chế những tộc nhân Tư Mã thị còn tuổi, làm cho những người đó có cơ hội trở nên cường đại, chỉ có thể trở thành con rối, bị ngăn cách bởi Tam Thánh sơn.

      Đương nhiên, trong mắt thế nhân, Tư Mã thị vẫn luôn ở địa vị cao cả, chính các đệ tử bình thường của Canh Thần Tiên Phủ cũng cho rằng như vậy. Ai biết bọn họ giống kỳ thú trân quý bị chăn nuôi cẩn thận ở trong “Lồng vàng”.

      Đến khi người Tư Mã thị càng ngày càng ít, nữ nhân thuần huyết cuối cùng của Tư Mã thị là Tư Mã Ngạc dùng chính sinh mệnh của mình làm ra phản kháng cuối cùng, nàng tranh thủ cơ hội trưởng thành cho chút huyết mạch cuối cùng của Tư Mã thị.

      Nàng chịu thống khổ lớn, dùng huyết nhục và linh cốt của mình tinh lọc lửa linh sơn, làm ngọn lửa hóa linh cường đại cam tâm niết bàn tân sinh, lần nữa trở thành đóa linh hỏa mới sinh, sau đó đem ngọn lửa mới sinh tinh lọc này cấy vào trong thân thể của hài tử, làm tính mạng của và linh hỏa Phụng Sơn hoàn toàn liên hệ với nhau.

      Tư Mã Tiêu khi đó cũng chỉ là đứa bé, cũng phải trải qua thống khổ lớn mới hoàn toàn tiếp nhận linh hỏa suy yếu mới sinh này.

      Linh hỏa là bảo vật quan trọng nhất của tộc Phụng Sơn, cũng là bộ rễ quan trọng nhất làm căn bản để Canh Thành Tiên Phủ lập phủ, nếu có linh hỏa, địa giới Canh Thành Tiên Phủ hoàn toàn còn linh khí, từ tiên phủ biến thành đất hoang cằn cỗi, vận thế của bọn họ cũng tan nát.

      Nhiều năm qua, tuy rằng có vô số tộc nhân Tư Mã thị từng phụng dưỡng linh hỏa giống Tư Mã Ngạc, nhưng chỉ có Tư Mã Tiêu khác những người phụng dưỡng khác, hoàn toàn hợp làm với linh hỏa, đồng sinh cộng tử, rốt cuộc thể chuyển cho những người khác phụng dưỡng —— đời cũng có tộc nhân Tư Mã thị thứ hai có thể phụng dưỡng linh hỏa.

      Bởi vì có thêm linh hỏa này, tu vi của Tư Mã Tiêu tăng lên cực nhanh, còn Sư thị cùng với gia tộc khác trong Canh Thần Tiên Phủ cũng bởi vì ngọn lửa này mà đối với là ném chuột sợ vỡ đồ, ngược lại thử dụ hoặc mượn sức . Nhưng Tư Mã Tiêu có lời thề chân ngôn, có được năng lực kỳ lạ nhìn thấu nội tâm người khác, cho dù những người đó lộ ra ôn nhu tươi cười với , cũng chỉ có thể cảm giác được bị các loại dục vọng đáng sợ vây quanh.

      cảm nhận được, chỉ có lừa gạt, tham lam, sợ hãi, và các loại ác ý.

      cảnh giác với bất kì kẻ nào, hơn nữa trời sinh hung ác, bất đồng với mẫu thân thiện lương từ bản chất, mới như vậy có thể giết người chút do dự —— vì tăng lên tu vi, hấp thu vài người Sư thị.

      Nhóm “người chăn nuôi” chưa từng gặp phương thức tu luyện như vậy, hung ác gần với ma, nhưng cố tình lại phải ma, bởi vì ma tu bất đồng với bọn họ, linh khí trong thân thể ma tu vận chuyển hoàn toàn tương phản với tiên tu, Tư Mã Tiêu xuất dấu hiệu nhập ma, chỉ chút để ý mà giết người, cắn nuốt tu vi của bọn họ. Sau khi hút hết toàn bộ đệ tử tinh của Tam Thánh sơn, bọn họ lại dám cho người nào đến nữa.

      thể để chúng ta sử dụng, cũng có cách nào khống chế, tiếp tục như vậy tạo thành nguy hại với toàn bộ Canh Thần Tiên Phủ!” Những gia tộc trong Canh Thành Tiên Phủ vẫn ghé vào người tộc Tư Mã thị hút máu bắt đầu sợ hãi, vì thế bọn họ làm ra rất nhiều chuyện.

      Mỗi lần đều thất bại. Bọn họ chỉ thể khống chế Tư Mã Tiêu, còn bị nắm lấy hết thảy cơ hội mà cường đại lên, cuối cùng bọn họ có cách nào, hy sinh rất nhiều đệ tử nhốt mấy trăm năm.

      ……

      Liêu Đình Nhạn tỉnh ngủ, bay đến cái đệm mặt bàn, vung móng vuốt thong thả ung dung rửa mặt cho mình, chải lông và râu, ngồi ở bên mâm, bưng lên khối điểm tâm tuyết trắng mềm mại bắt đầu gặm.

      Nàng gặm hai miếng bánh tròn hoa hương vị thơm ngọt, nhìn sang bên cạnh.

      Tư Mã Tiêu dựa vào đó, nhắm mắt lại. đùi tay áo lộn xộn đắp vào nhau, là lúc trước Liêu Đình Nhạn ngủ gây ra, từ khi nàng biến thành rái cá, mỗi lần ngủ đều bị Tư Mã Tiêu ôm trong tay vuốt, ngủ ở người nhiều lần, rất quen.

      Chỉ là bình thường lúc nàng tỉnh lại, Tư Mã Tiêu cũng mở to mắt, lúc này sao còn có động tĩnh.

      phải là ngủ rồi? đúng, ngọn lửa kia từng , Tư Mã Tiêu nhiều năm ngủ giấc.

      Nàng nhìn Tư Mã Tiêu vẫn nhúc nhích, lại gặm miếng bánh, gặm xong cái, vẫn còn dáng vẻ kia, dựa vào đó, giống như ngủ rồi.

      giọt nước tí tách từ trong chén trà ra, theo móng vuốt Liêu Đình Nhạn vung lên, bắn lên mặt Tư Mã Tiêu. Lông mi Tư Mã Tiêu run lên, mở mắt, giọt nước vừa lúc dừng ở mí mắt , vừa động như vậy, bọt nước liền từ mắt chảy xuống gò má, giống như rơi lệ.

      Tư Mã Tiêu nhìn sang nàng.

      Lông người Liêu Đình Nhạn xù lên.

      Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình lôi rái cá lại lau lên mặt, dùng da lông của nàng lau khô vệt nước dính mặt.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Nàng giơ tay xoa xoa lông người mình, chuẩn bị lấy chút hạt dưa ra cắn.

      “Ta vừa rồi làm giấc mộng.” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên .

      Liêu Đình Nhạn sợ tới mức hạt dưa cũng rớt. Tổ tông ngủ rồi còn nằm mơ, đây là xác suất gì? Đây là xác suất 500 năm gặp mưa sao băng a. Nàng quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, chờ tiếp, nàng còn khá tò mò tổ tông mấy trăm năm ngủ được làm hỏng chính bản thàn mình, có giấc mộng gì.

      Nhưng Tư Mã Tiêu chưa , rũ mắt có chút nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Liêu Đình Nhạn: Loại người chỉ nửa này, ở xã hội đại, bị đánh chết.

      Tư Mã Tiêu mơ thấy mình khi còn , vào đêm mưa sa gió giật, mẫu thân Tư Mã Ngạc đến mép giường, làm bừng tỉnh từ trong ngủ mơ, bóp cổ , muốn bóp chết . Đây là việc từng chân phát sinh, nếu phải Sư Lãn Du phát ngăn cản, ước chừng bị bóp chết như vậy.

      Chỗ buồn cười nhất là, có thể cảm giác được những người bảo hộ , chiếu cố đều có ác ý nồng đậm người, còn mẫu thân lúc muốn bóp chết , truyền đạt cho lại chỉ có tình ôn nhu và trân trọng.

      Nghĩ đến đây, Tư Mã Tiêu lại nhìn Liêu Đình Nhạn. Nàng bay lên bàn, nằm ở đó gặm bánh tròn ngũ sắc, mỗi loại màu sắc đều gặm miếng, giống như so sánh loại nào ngon nhất.

      Người này, là người kỳ quái nhất từng gặp. Người khác thấy , cảm xúc trong lòng đơn giản có hai loại, loại sợ hãi chán ghét, loại tới lấy lòng, nhưng nàng giống, cái gì cũng có. Nàng đối với có ác cảm dày đặc, cũng có bao nhiêu hảo cảm, tựa như đối đãi với hoa cỏ cây cối ven đường, loại cảm xúc nhạt nhẽo này làm Tư Mã Tiêu cảm thấy bình tĩnh. ràng là người thực yếu ớt, ràng gặp rất nhiều việc, vẫn có thể an bài cho mình đến thoải mái dễ chịu.

      Tư Mã Tiêu cảm thấy so với rất nhiều người từng gặp, nàng còn thông minh hơn, người thông minh chân chính mặc dù ở đâu cũng có thể sống tốt.

      Liêu Đình Nhạn cố định cái bánh trung đưa lên miệng, lại muốn khống chế chén trà bên cạnh, vừa phân tâm, bánh liền rơi đầy mặt nàng, vụn bánh rải khắp người.

      Tư Mã Tiêu: Thu hồi câu vừa rồi cảm thấy nàng thông minh.

      “Tiền bối.” Nghiêm lão gia ở ngoài cửa gọi: “Người đón dẫn chúng ta Bách Phượng sơn tới.”

      Các nàng ở chỗ này hai ngày, rốt cuộc phải chuẩn bị ra cửa. Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu đứng lên, cũng vỗ vỗ móng vuốt, rung rung lông người, bay qua chỗ , chuẩn bị tiếp tục làm vật trang sức.

      Nhưng mà, tay Tư Mã Tiêu ngăn cản nàng, bắn bay ra ngoài, piu—— cái nện lên đệm mềm.

      “Ngươi ở chỗ này chờ.”

      Liêu Đình Nhạn: Cái gì? mang theo ta ? Còn có chuyện tốt như vậy?

      Nàng mới vừa ngồi dậy, nghe thấy lời này liền thuận thế nằm trở về. Kỳ nàng quá muốn , bởi vì nếu khẳng định phát đại bí mật gì đó, chừng còn nhìn thấy rất nhiều trường giết người huyết tinh, nàng muốn biết quá nhiều, cũng muốn xem phim kinh dị máu me.

      Tư Mã Tiêu ra ngoài hai bước, tay vồ cái, lôi ra ngọn lửa nho , bắn đến chỗ Liêu Đình Nhạn bên kia, “Cầm cái này.”

      xong liền dứt khoát lưu loát rồi.

      Ngọn lửa nho ở trong cái chắn hình tròn trong suốt, nện vào bên cạnh cái đuôi của Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn thò lại gần xem, ngọn lửa nho liền lớn tiếng bức bức, “Nhìn cái gì mà nhìn! Lông xù hôi thối!”

      Liêu Đình Nhạn kéo quả cầu đến, “Sao ngươi biến thành ngọn lửa như vậy.”

      “Ngươi nghe đến phân thần sao! Đây chỉ là ngọn lửa phân ra từ bản thể của ta mà thôi! Là dùng để giám thị ngươi!”

      Liêu Đình Nhạn: “À.”

      Lão bản ra ngoài làm việc, nhân viên đương nhiên là muốn lười biếng, Liêu Đình Nhạn con rái cá lười biếng độc chiếm toàn bộ giường lớn, thích ý duỗi người. Ngọn lửa thực ồn áo, bị nàng bỏ thêm cái lồng cách .

      Ngọn lửa này tựa như đứa bé đầu gấu xấu thói lại tịch mịch, ai chơi cùng nó, còn thường xuyên bị nhốt, nhìn thấy người liền ngừng, thể giao lưu bình thường, chỉ biết mắng chửi người. Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lấy cái lồng ra, chuyện phiếm với nó.

      “Lúc trước ngươi từng sư tổ nằm mơ ngươi cũng nằm mơ, có phải ngươi có thể nhìn thấy giấc mộng của hay ?”

      Ngọn lửa vừa rồi tức muốn hộc máu, tại nghe nàng hỏi cái này, làm nó đắc ý hỏng rồi, ngọn lửa cũng có thể nhìn ra hơi thở ngưu bức tận trời. Nó : “Còn phải sao, ta biết toàn bộ bí mật của , giấc mộng của ta cũng có thể nhìn thấy.”

      Liêu Đình Nhạn còn có chút tò mò, “Lão nhân gia vừa rồi ngủ còn nằm mơ, ngươi nhìn thấy cái gì?”

      Ngọn lửa lập tức lớn tiếng cười nhạo: “ mơ thấy nương , ha ha ha ha! Tiểu bạch kiểm đó còn chưa cai sữa!” lại bắt đầu bịa chuyện bôi đen, “Ở trong mộng oa oa khóc lớn đòi nương đâu! Còn chảy nước mũi!”

      Liêu Đình Nhạn: Ta tin ngươi cái quỷ.

      “Bịa đặt sung sướng nhất thời, nếu biết ngươi như vậy, khả năng đánh ngươi oa oa khóc lớn.”

      Ngọn lửa cứng lại, “Ta…… ngươi cho rằng ta sợ sao!”

      “Đúng vậy, ta cảm thấy ngươi sợ .” Liêu Đình Nhạn xong, nháy mắt đắp cái lồng cách lên, trước tiên ngăn cách ngọn lửa thô tục.

      Tư Mã Tiêu dùng bề ngoài của Nghiêm công tử, theo phía sau Nghiêm lão gia, gặp được tu sĩ Nguyên kỳ tới đón bọn họ. Tu sĩ này dung mạo tầm thường, trầm mặc ít lời, có pháp khí phi hành hình con thuyền. nhìn nữ được Nghiêm lão gia ôm trong ngực, cho lên pháp khí phi hành.

      “Trước kia chỉ mình ngươi , lần này thêm người.” tu sĩ Nguyên nâng cằm chỉ Tư Mã Tiêu.

      Nghiêm lão gia lấy lòng cười cười: “Đây là…… khuyển tử, về sau phải kế thừa nghiệp nhà của ta, để đưa hài tử, cho nên ta trước dẫn tới kiến thức phen.” , nhét túi linh thạch sang.

      Nguyên tu sĩ nhận lấy linh thạch, lên tiếng nữa, để Tư Mã Tiêu cũng lên pháp khí phi hành.

      Nghiêm lão gia thoáng nhàng thở ra, lại ôm chặt nữ ngủ say trong lòng ngực. Nữ này là nữ nhân nào đó trong hậu viện của Nghiêm công tử sinh hạ, các nữ nhân của Nghiêm công tử sinh hạ cho nhiều hài tử như vậy, đến nữ này di truyền ra lực huyết mạch, nếu nàng có thể ở lại Bách Phượng sơn, vậy Nghiêm gia bọn họ còn có thể tiếp tục phong cảnh hai trăm năm.

      Chỉ là…… Nghiêm lão gia lại lặng lẽ nhìn tu sĩ thần bí bên cạnh, trong lòng lo sợ bất an, cảm thấy chuyến này khả năng phát sinh đại .
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12334 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 27. Bách Phượng Sơn

      Tư Mã Tiêu nhất quán là có biểu tình gì tốt, thời thời khắc khắc đều cảm thấy thống khổ và bực bội. Tâm tình buồn bực là chứng bệnh di truyền từ huyết mạch, thống khổ đến từ lực lượng linh hỏa trong thân thể luôn thiêu đốt thời thời khắc khắc, còn lệ khí đến từ tham dục và ác ý người khác truyền tới.

      Có đôi khi, chính cũng thế khống chế cảm xúc của mình, cũng khắc chế.

      Bách Phượng sơn càng ngày càng gần, Tư Mã Tiêu cũng càng ngày càng trầm khó coi. Tới dưới chân Bách Phượng sơn, vào trong tầng kết giới, hơi thở Bách Phượng sơn lại thể che lấp, hai mắt Tư Mã Tiêu cơ hồ càng trở nên huyết hồng.

      Ở trong mắt Nghiêm lão gia, Bách Phượng sơn chỉ là tòa linh sơn nguy nga, linh sơn đời này phần lớn đều giống nhau, linh khí nồng đậm, sinh cơ dạt dào, thậm chí còn mang theo cổ khí thánh khiết. Nhưng trong mắt Tư Mã Tiêu, tiên sơn này giống như luyện ngục, ngọn lửa đỏ đậm cuốn theo oán hận dày nặng bao phủ núi, tiếng quỷ khóc sắp bay lên tận trời, đâm vào trong đầu làm càng thêm đau đớn khó nhịn.

      “Chỉ đưa đến đây thôi.” Nguyên tu sĩ dừng ở chân núi, chờ người đến đón nữ .

      Người tới thực nhanh, hai tu sĩ nam nữ, mặc xiêm y thêu hình ngọn lửa, biểu tình mang theo chút dửng dưng, hiển nhiên rất là khinh thường Nghiêm lão gia. Bọn họ hai người phụ trách ôm hài tử kiểm tra huyết mạch, nếu lực huyết mạch tương đối nồng đậm, ban thưởng cho Nghiêm lão gia cực kỳ phong phú, nếu lực huyết mạch chẳng ra gì, hài tử để mang về.

      “Các ngươi trước chờ đợi ở nơi này, quy củ hẳn là biết, thể tùy ý lại nhìn xung quanh.” Nữ tu cường điệu nhìn Tư Mã Tiêu, phảng phất vừa lòng với vẻ mặt của .

      Nam tu trung niên mang Nghiêm lão gia tới đây thực cung kính với hai người, nghe vậy liền trách cứ Tư Mã Tiêu: “Tiểu nhi vô tri, thể mạo phạm linh sơn!”

      “Linh sơn?” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười lạnh tiếng, vồ trảo về phía nam tu trung niên, chộp vào trong tay, ngọn lửa đỏ đậm nháy mắt nuốt hết người.

      Ở đây mấy người còn lại đều bị tình huống đột phát này làm cho kinh sợ, Nghiêm lão gia sợ đến trợn mắt há hốc mồm, ngã ngồi mặt đất lăn mấy vòng sang bên, cuộn tròn lại. Hai tu sĩ ôm nữ nhanh chóng phản ứng, chuẩn bị thông báo thủ vệ nơi đây. Nhưng mà Tư Mã Tiêu cho họ cơ hội, hai người cũng kịp phát ra tiếng thể động đậy, cứng đờ tại chỗ.

      Tư Mã Tiêu thiêu xong người, lại động động tay đốt nam tu khác thành bụi. thiêu chết tu sĩ Nguyên , so với phàm nhân hái đóa hoa còn dễ dàng hơn, làm nữ tu kia sợ .

      lại nhìn về phía nữ tu, sắc mặt nữ tu ôm hài tử trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Tu vi nàng ta thấp, coi như tiểu quản , từ trước đến nay như cá gặp nước, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cảm giác được loại uy thế đáng sợ này, những thuật pháp linh lực và linh khí của nàng, thể sử dụng như bình thường, bị áp chế triệt triệt để để.

      Thậm chí đáy lòng nàng cũng sinh ra nổi tâm tư phản kháng, chỉ cảm thấy sợ hãi vô biên xâm nhập vào tư duy. Nàng nghe thấy trong đầu có thanh , cho nàng phải nghe theo mệnh lệnh người này.

      Tinh thần của Tư Mã Tiêu cường đại dữ dội, khống chế nữ tu, tự thân hóa thành nam tu mới vừa rồi kia, : “Đưa ta vào.”

      Nữ tu có sức phản kháng, ôm hài tử dẫn theo vào bên trong Bách Phượng sơn. Nơi bí của Bách Phượng sơn có rất nhiều kết giới, tu sĩ bình thường ở tầng kết giới bên ngoài căn bản phát được càn khôn bên trong, mà vào tầng kết giới thứ nhất tới dưới chân Bách Phượng sơn, cũng chỉ là lớp ngoài cùng, cần phải có người có thân phận được chấp nhận mới có thể tiến vào tầng kết giới thứ hai bên trong.

      Lấy năng lực của Tư Mã Tiêu, cố nhiên có thể phá tan kết giới nơi này, đại náo hồi, nhưng như vậy rút dây động rừng, còn chậm trễ thời cơ, nhất định ít “xà trùng chuột kiến” chạy trốn, chừng có thể còn có người chạy tới ngăn cản.

      giờ, theo nữ tu tiến vào lòng Bách Phượng sơn, ai ngăn cản, toàn bộ bí mật nơi này rộng mở trước mặt .

      Trong mắt Tư Mã Tiêu màu đỏ càng ngày càng đậm, như là máu tươi sền sệt tan chảy.

      Lòng núi Bách Phượng sơn xây vô số cung điện để cư trú, có rất nhiều người sinh sống, người bọn họ cả trai lẫn đều có hơi thở cùng loại với ngọn lửa người Nghiêm công tử. Những hơi thở mỏng manh đó hội tụ bên nhau, có tia cộng minh với linh hỏa trong thân thể Tư Mã Tiêu.

      Những người này, đều là huyết mạch tộc Phụng Sơn, chỉ có điều huyết mạch của bọn họ thực yếu.

      Tộc Phụng Sơn từ rất sớm bắt đầu thi hành sinh sản huyết mạch thuần tịnh, chính là như vậy nhiều năm qua , khó tránh khỏi có người muốn nghe theo lời trưởng bối, lưu lại hậu đại với người cùng tộc. Đó là những người lúc trước bị tộc nhân Phụng Sơn gọi là “ thuần” cho nên huyết mạch được chấp thuận, lưu lạc ở bên ngoài, rất nhiều đời sau bị người có tâm tìm được, tụ tập ở chỗ này, hình thành chỗ như vậy.

      Từ bên ngoài vào đến bên trong, nữ tu dẫn đường cấp bậc cũng phải rất cao, còn có cách nào tới chỗ sâu nhất, nhưng Tư Mã Tiêu nhìn đủ rồi.

      Trong lòng núi, có thể cảm giác được khí tức ban đầu từ trong ra ngoài, từ yếu đến mạnh, cho nên càng là người sống ở bên ngoài lực huyết mạch càng yếu. Nơi này giống như là tòa nhà giam được quản lý nghiêm khắc.

      Cả trai lẫn ở cùng chỗ, tiếng rên rỉ ái muội hết đợt này đến đợt khác, mọi người đại khái đều sinh trưởng từ đến lớn ở chỗ này, chút nào cảm thấy thẹn thùng, nơi chốn là thân thể trắng bóng. Còn có gian yên lặng càng rộng rãi, có rất nhiều nữ nhân sinh sống, các nàng giống nhau là đều mang thai, còn có ít nữ nhân sinh sản cùng chỗ, tiếng khóc hài tử trộn với mùi máu tươi, bị gió đưa đến chỗ Tư Mã Tiêu.

      Ở chỗ này người quản lý đều mặc quần áo tương tự, xử lý tạp vật bên ngoài chính là rất nhiều tu sĩ tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ, tầng quản lý ở giữ, tu vi phần lớn ở Nguyên và Hóa Thần, Tư Mã Tiêu có thể cảm giác được ở sâu bên trong còn có tu sĩ Hợp Thể cùng với Luyện Hư kỳ trấn thủ. Mà những người có được huyết mạch Phụng Sơn, bất luận lực huyết mạch đậm hay nhạt, đều là phàm nhân, ai có tu vi.

      Nếu tùy ý coi những người này là loại động vật, vậy đây là cái trại chăn nuôi, rốt cuộc nhân loại chăn nuôi súc sinh cũng là cách làm như vậy.

      “Ta, ta chỉ có thể mang ngài đến nơi đây……” Nữ tu nơm nớp lo sợ, dừng bước chân.

      Tư Mã Tiêu duỗi tay bóp cổ nữ tu, đốt nàng thành tro, thuận tay phất tro bụi , liền về chỗ sâu trong lòng núi.

      ……

      Dưới chân Bách Phượng sơn, Nghiêm lão gia dám chạy, lúng túng ngồi xổm tại chỗ giống như cái nấm, khẩn trương nhìn Bách Phượng sơn. Tư chất của tốt, tu vi cao, lại sống trong nhung lụa quen, lúc này tu sĩ dẫn tới bị giết, chính có cách nào trở về, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi chờ ở đây.

      Bỗng nhiên, cảm giác thấy trận thiên diêu địa chấn, Bách Phượng sơn thanh tĩnh thánh khiết bỗng dâng lên ngọn lửa, lửa lớn hừng hực thiêu đốt cả tòa núi, làm hết thảy núi đều biến thành màu đỏ rực.

      Dãy núi đổ nát, lôi đình từng trận, lửa bốc thành biển. Nghiêm lão gia quay đầu chạy ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. chưa bao giờ gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy, rừng rậm vốn xanh tươi trong chớp mắt trở thành đất khô cằn vỡ nát, nham thạch và đất màu núi đều bị ngọn lửa đốt trụi. Thậm chí nghe thấy vô số người gào khóc thảm thiết, dưới chân núi thánh khiết phảng phất trấn áp vô số oan hồn, chúng nó trốn thoát trói buộc của ngọn núi, toàn bộ ùa vào biển lửa.

      Đây…… Đây là biển lửa luyện ngục sao? Nghiêm lão gia mềm chân ngã xuống mặt đất, rốt cuộc đứng dậy nổi.

      ……

      Liêu Đình Nhạn làm con rái cá ngồi ở xà ngang khắc hoa của sân khấu trong đại trạch Nghiêm gia, vừa cắn hạt dưa, vừa nghe người phía dưới kể chuyện giảng tích.

      “Ma tu Cuống Chiếu giết sạch ba tòa thành lớn Đông Nam, ăn luôn mấy chục vạn bình dân, đáng thương địa giới Đông Nam, cũng có môn phái tiên phủ nào lợi hại, dùu có đệ tử của tiểu môn tiểu phái tiến đến, những thể cứu người, còn đáp thân vào đó. Năm đó Cuống Chiếu quấy loạn mưa gió, thành Đông Nam bị hại, chọc đến thiên nộ nhân oán, nhưng mấy đại môn phái ở gần đấy cũng có cách nào với , uổng phí rất nhiều tính mạng đệ tử, rốt cuộc có người cầu đến Canh Thần Tiên Phủ, ngay lúc đó chưởng môn Thung Du đạo quân chính trực thiện lương nhất, vì thiên hạ chúng dân, lập tức đồng ý việc này, Đông Nam tiêu diệt ma tu.”

      “Trận chiến ấy, đánh đến trời đất u ám, tiên thần thượng cổ phân tranh bất quá cũng chỉ như thế, lúc ấy bởi vì hai người, cả vùng biến thành mảnh đất chết ngàn dặm, đồi núi cũng trở thành cánh đồng bình nguyên bát ngát, các ngươi sao? Là sống sờ sờ bị đánh phẳng!” đài người kể chuyện đến rung đùi đắc ý, dưới đài đám nữ quyến Nghiêm gia ngồi nghe như thấy mùi ngon.

      “Tiên nhân lợi hại như vậy? đến nhân sĩ tu tiên, trong phủ chúng ta cũng có ít, nhìn cũng lợi hại lắm a.” phụ nhân tuổi trẻ quá tin tưởng.

      như vậy cũng đúng rồi, bọn họ có thể so sánh với chưởng môn Canh Thần Tiên Phủ chúng ta sao, chính là đệ tử trong tiên phủ cũng so được với chưởng môn trưởng lão những môn phái bên ngoài rồi, bằng sao chúng ta là đệ nhất tiên phủ đâu.” Phụ nhân chuyện đầy mặt kiêu ngạo, bộ dáng có chung vinh dự, phảng phất Canh Thành Tiên Phủ chính là nhà nàng.

      Đó đều là nữ nhân hậu trạch Nghiêm phủ, hơn trăm người oanh oanh yến yến, đồng thời hài tử cũng rất nhiều, đám lớn hài tử lúc này ở trong hoa viên bên ngoài ồn ào nhốn nháo, quả thực đáng sợ, Liêu Đình Nhạn ngủ đến nhàm chán, lúc dạo phát nơi này, liền nằm ở xà ngang cùng nghe giảng sách.

      Nghiêm phủ phi thường phú quý, nuôi rất nhiều nhạc kĩ và nghệ sĩ giết thời gian, người kể chuyện hôm nay chính là kể tích đám đại năng đông đảo rất có danh tiếng trong Canh Thần Tiên Phủ, vừa rồi Thung Du đạo quân là chưởng môn đời trước, ở Tu Chân giới dang tiếng tốt.

      Liêu Đình Nhạn cũng biết rất nhiều chuyện, ở chỗ này nằm nghe hết ngày, cũng coi như là thêm chút kiến thức.

      Phía dưới trận la hét ầm ĩ, bỗng nhiên lại có người : “Aiz, các ngươi có biết , nghe vị tổ tông bên trong Canh Thành Tiên Phủ đó của chúng ta xuất quan.”

      “…… Ngươi Từ Tàng Đạo Quân?”

      “Đương nhiên là , huyết mạch cuối cùng của Tư Mã thị, sao nghe đến tích của ?”

      “Ta cũng chưa nghe thấy, bằng để tiên sinh thuyết thư chút cho chúng ta.”

      Nghe đến Từ Tàng Đạo Quân, Liêu Đình Nhạn lại yên lặng cắn hạt dưa. Thầm nghĩ, nếu các ngươi biết tổ tông này lúc trước ở trong phủ, còn phải bị hù chết rồi.

      Phía dưới tiên sinh thuyết thư : “Vị sư tổ này, bối phận tuy cao, tuổi lại phải rất lớn, còn bế quan nhiều năm như vậy, muốn tích ghê gớm, cũng có. Bất quá, có mấy lời đồn đãi ngõ tắt, có thể chút với các vị các phu nhân.”

      Bất luận ở nơi nào, lực lượng bát quái đều cường đại, đám nữ nhân hứng thú bừng bừng thúc giục mau .

      Tiên sinh thuyết thư liền : “Nghe vị Từ Tàng Đạo Quân này, chính là Thung Du đạo quân nuôi lớn, lại thể trở thành người chính trực thiện lương như Thung Du đạo quân, tính tình a, nghe là phi thường tốt, tốt tới trình độ nào đây? Năm đó vị cao tăng lánh đời từ Thượng Vân tự ở Phật quốc được Thung Du đạo quân mời đến áp chế tâm ma cho Từ Tàng Đạo Quân, hai chữ ‘ Từ Tàng ’ này, chính là vị cao tăng kia đặt ra……”

      Thêm kiến thức nhiều. Liêu Đình Nhạn cầm lòng đậu vỗ tay, là cao nhân ở dân gian, vị tiên sinh thuyết thư này biết ít a, chuyện của tổ tông rất nhiều đệ tử bên trong Canh Thần Tiên Phủ còn lắm, ra đến đạo lý ràng.

      Nghe xong bát quái ngày, Liêu Đình Nhạn thu hồi hạt dưa còn lại cùng với đệm mềm đồ uống, từ xà ngang sân khấu kịch bay về chỗ ở.

      Chỗ ở này là Nghiêm lão gia an bài, vô cùng hẻo lánh, là viện tinh xảo có phong cách thực thổ hào. Liêu Đình Nhạn từ cửa sổ bay vào, nằm liệt giường có hoa văn tường vân, mới vừa ngồi xong, cửa bị đẩy ra.

      Tư Mã Tiêu trở lại.

      Cả người đều có máu, tóc, vạt áo, rơi xuống từng chuỗi màu đỏ thẫm, đôi mắt cũng đỏ đến đáng sợ, chỉ có mặt vẫn trắng như vậy. vào trong khoảnh khắc, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập toàn bộ gian nhà.

      ngồi cái ghế, ngửa đầu, tay đặt lên tay vịn, thở dốc tiếng dài, bỗng nhiên lại ho ra búng máu, dường như rất mệt mỏi, đến lau còn lười duỗi tay lau. nhìn Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên nhàn nhạt : “Ta lập tức chết.”

      Liêu Đình Nhạn: “?” Ngài đây là vui đùa cái gì vậy?

      Nàng nhìn kỹ Tư Mã Tiêu, phát cổ trắng lạnh có mạch máu hơi hơi phồng lên, mu bàn tay cũng vậy.

      “Từ khi ta sinh ra, có rất nhiều người muốn giết ta, bọn họ muốn mệnh của ta, nhưng ta muốn cho.” Tư Mã Tiêu ngữ khí trầm, “Ai muốn mệnh ta, ta liền lấy mạng kẻ đó”

      bỗng nhiên chuyển giọng, nhìn chằm chằm đôi mắt Liêu Đình Nhạn : “Nhưng mà, nếu giờ ngươi muốn, ta có thể cho ngươi, ngươi muốn sao?”
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12333 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :