1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 16. Ngâm trong bồn tắm

      Trong sân có cả ngàn đệ tử tinh , ai phải đệ tử nội môn trong các đại gia tộc của Canh Thần Tiên Phủ, từ lúc vừa sinh ra có tư chất cực tốt cùng với càng nhiều tài nguyên hơn người bình thường, từ khởi điểm là nhân sinh người thắng, người nào ra ngoài, cũng là nhân vật mà những môn phái thể trèo cao, tiện tay vung lên là có thể cắt đứt sinh tử của vô số người. Nhưng hôm nay, ở trước mặt Từ Tàng Đạo Quân, bọn họ cũng trở thành con kiến, thân phận thay đổi hoàn toàn.

      Tư Mã Tiêu chỉ tùy ý ngồi ở thềm ngọc, nhìn tựa như người trẻ tuổi hơi có vẻ trầm, nhưng trải qua vô số giáo huấn máu me phía trước, có ai dám coi khí. Người càng có năng lực có tâm kế có thân phận, càng dám quang minh chính đại đắc tội , bởi vì so với đệ tử bình thường bọn họ càng biết nhiều bí , vì thế đối với Tư Mã Tiêu người này lại càng thêm sợ hãi.

      đài vốn dĩ hai đệ tử đánh cầm chừng, nghe thấy Tư Mã Tiêu câu, trong lòng đều có tính toán. Bọn họ biết Từ Tàng Đạo Quân giết người tùy ý, cũng giống các đại năng để ý phe phái và giá trị của bọn họ, cố kỵ cái gì, chỉ là kẻ điên cường đại, cho nên muốn giết, là muốn giết.

      Trong đó ánh mắt người thay đổi, nhìn về phía đệ tử đối diện, lại lần nữa ra chiêu mang lên sát khí. nghĩ ràng, chỉ sợ nếu như trong chốc lát trưởng bối trong nhà có tới, cũng có khả năng ngăn cản trận tương sát này, rốt cuộc trong nhà trưởng bối lúc trước cũng bị giết ở Tam Thánh Sơn, Từ Tàng Đạo Quân phải vẫn êm đẹp đứng ở đây sao.

      vừa sửa lại chiêu, đệ tử đối diện kia cũng nhận ra, hai bên tuy có tình cảm mặt mũi, nhưng so ra kém tính mạng của bản thân. Trong nhất thời, hai người liền nghiêm túc đánh lên, sát chiêu tung ra. Hai người tu vi tồi, hiển nhiên đều được tài bồi cẩn thận, giờ tranh chấp sinh tử, trường hợp có thể xuất sắc, chúng đệ tử vây xem đều nhịn được nhìn kỹ, mà Tư Mã Tiêu người khởi xướng trận so đấu này, lại ngồi ở thờ ơ, lại chọn cặp tỷ thí tiếp theo ở trong đám người.

      Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh , Đại Hắc Xà vây quanh bên cạnh bọn họ, cả hai đều có gì hứng thú với chuyện đánh tới đánh lui này, Liêu Đình Nhạn vẫn luôn thích xem phim đánh võ, càng muốn xem người chết. Thái dương hơi lớn, nàng học bộ dáng Tư Mã Tiêu dựa vào vảy lạnh băng của Đại Hắc Xà, cảm thấy thoải mái hơn ít, nàng quay đầu nhìn nơi xa có đàn chim hạc bay ở đỉnh núi, đếm xem có bao nhiều con hạc bay tới bay lui để giết thời gian.

      Khi chưởng môn và những người khác đuổi tới Linh Nham Sơn Đài, cũng mới vừa phân thắng bại, người trọng thương, người tử vong.

      Người tới chỉ có chưởng môn, cung chủ của tám đại cung khác cũng tới, còn có những người trong gia tộc lớn tin tức linh thông, tất cả đều cùng nhau chạy đến. Các đại lão này ngày thường cũng dễ kết bạn ra, đều là bởi vì sợ Tư Mã Tiêu đột nhiên nổi điên mà hoàn toàn nhổ hết đống mầm tinh này.

      “Từ Tàng Đạo Quân.” Mọi người hành lễ với Tư Mã Tiêu, mặt vài vị cung chủ nhìn ra hỉ nộ, chỉ có ít người trong nhà có đệ tử ưu tú bị chết là đau lòng, lộ ra chút oán giận, lại cũng dám biểu quá ràng.

      Chưởng môn là nhất quán thái độ tốt, tiến lên : “Sư tổ, sao lại có hứng thú tới xem mấy đệ tử tuổi tỷ thí.”

      Tư Mã Tiêu dựa vào thân rắn đen, nhìn nhóm người áo mũ chỉnh tề, tiên khí phiêu phiêu này, : “Nhàm chán đến hoảng, vừa rồi mới nhìn lát, tiếp tục , lại chọn hai người ra, vẫn cứ là tử đấu.”

      Chưởng môn có định lực, có người thể có định lực như vậy, đệ tử trong nhà nhiều, khó tránh khỏi có người được thương hơn, nào bỏ được ở chỗ này dễ dàng bị chiết bỏ, lập tức có mạch chủ căng da đầu ra khuyên: “Từ Tàng Đạo Quân, bất quá là tỷ thí, bằng sửa tử đấu lại……”

      Tư Mã Tiêu: “Nhưng ta muốn nhìn thấy người chết.”

      nhất nhất xem qua sắc mặt mọi người, bỗng nhiên : “Ta từng nghe , rất nhiều năm trước, các đệ tử trong tiên phủ thường xuyên tử đấu, ở giữa sinh tử càng tăng lên tu vi của mình, bởi vậy khi đó cũng xuất nhân tài lớp lớp, hôm nay xem ra, Canh Thần Tiên Phủ chúng ta xuống dốc.”

      đến lời này, giọng lại chuyển: “Hôm nay đệ tử ở đây, nếu có người có thể thắng hai mươi trận tử đấu, có được mảnh Phụng Sơn huyết ngưng hoa.”

      Liêu Đình Nhạn biết, hoa này, mảnh cánh hoa là ngàn năm tu vi, nhưng nàng biết cũng vẫn phải toàn bộ, hoa này thần kỳ ở chỗ, mặc dù tư chất như thế nào, vẫn trực tiếp gia tăng tu vi, mà tư chất càng kém, hiệu quả càng tốt, thí dụ như nếu có người tu vì ở Luyện Khí kỳ, thậm chí có thể lập tức trực tiếp vọt tới Nguyên , trong đó Trúc Cơ, Kết Đan kỳ, hai cửa ải khó khăn có thể toàn bộ bỏ qua, mà nếu tu vi cao thâm, vậy ngàn năm tu vi này có thể trực tiếp làm người ta vượt qua bình cảnh, hơn nữa tuyệt để lại di chứng, còn nếu như tới tuổi, tu vi lại ở điểm tới hạn thể tăng lên nữa, dùng hoa này, đột nhiên thêm ngàn năm tu vi, vạn nhất vừa lúc vượt qua cửa này, tới cảnh giới tiếp theo, là tương đương thêm được mệnh.

      Tư Mã Tiêu lời này vừa ra, đến nhóm chưởng môn mạch chủ phía dưới, còn có ít đệ tử tất cả đều an tĩnh, biểu tình của mỗi người đều rành mạch ở trong mắt Tư Mã Tiêu, cảm giác của quá mức nhạy bén, làm giờ phút này tựa như đứng trong mảnh hải dương tham lam, muốn hít thở thông.

      Liêu Đình Nhạn ở bên làm bình hoa, bỗng nhiên bị Tư Mã Tiêu kéo sang. Nàng nhìn Tư Mã Tiêu nhăn mi cùng với biểu tình bực bội, cho dù bị chôn ở lưng hút ngụm, cũng dám động đậy.

      Ngài đây là hút mèo sao? Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, hôm nay tên tuổi ta, tuyệt sắc sủng cơ này, xem như an bài ràng.

      Tư Mã Tiêu hòa hoãn lại, lúc mở miệng thanh trầm rất nhiều, “Bắt đầu .”

      Lần này ai ngăn trở, cũng có đệ tử chủ động đứng dậy. Mà mười trận tử đấu, giết hai mươi người. Đây cũng tính là khó, rốt cuộc mọi người ở bên nhau, khó tránh khỏi có lợi hại và lợi hại, cái khó chính là gút mắt của thế lực mạch hệ sau lưng những người đó, muốn giết người nào mới có thể giảm bớt phiền toái ở mức thấp nhất, là tình tất cả mọi người suy xét.

      Dù bọn họ muốn vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, nhưng ích lợi trước mặt, lại là ích lợi thể cự tuyệt, vậy có bao nhiêu người có thể lay động. tình phát triển đến bây giờ, phải chuyện của Tư Mã Tiêu, mà là đám trục lợi tính toán muốn lấy hay bỏ. Với bọn họ xem ra, có ai là thể vứt bỏ, nếu thể vứt bỏ, chỉ là bởi vì ích lợi đủ động lòng người.

      Ngày hôm đó, đệ tử chết ở chỗ này có hơn trăm người, Tư Mã Tiêu hờ hững nhìn bọn họ chém giết, cho đến lúc mặt trời xuống núi mới về Bạch Lộc Nhai. Liêu Đình Nhạn theo phía sau Tư Mã Tiêu, nhìn bóng dáng cao gày cùng đầu tóc đen nhánh, hỏi: “Sư tổ, ngày mai còn phải ?”

      “Thế nào, ngươi lại muốn ?” Tư Mã Tiêu nhàn nhạt .

      Liêu Đình Nhạn: “Nếu ngày mai còn phải , ta liền chuẩn bị dù và đệm.” Sống sờ sờ phơi nắng ngày, nếu phải thiên sinh lệ chất, làn da này lập tức đen độ, còn ở bậc thang ngồi ngày, cho rằng mông nàng đau sao?

      Tư Mã Tiêu bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên điên cuồng cười to.

      Lại tới nữa, lão bản lại nổi điên.

      “Ngươi phải sợ người chết sao, giờ sợ?” Tư Mã Tiêu hỏi.

      Liêu Đình Nhạn khó được chuyện với có BUFF , châm chước trả lời: “Sợ sợ, cho nên hôm nay ta cũng nhìn về phía bọn họ đánh nhau bên kia.” Trong chốc lát vặn bên trái xem núi và chim, trong chốc lát vặn bên phải xem đám đại lão, làm xương cổ vẹo buổi trưa.

      “A, nhưng ra ủy khuất ngươi.” Tư Mã Tiêu .

      Liêu Đình Nhạn nghe quá lời này có phải mát hay , dựa theo tính cách thế này, nàng đoán đây hẳn là phản phúng. Thấy tâm tình của tựa hồ tương đối bình thản, Liêu Đình Nhạn liền nhịn được hỏi : “Hôm nay những cánh hoa hồng liên đó, bọn họ tựa hồ đều rất muốn, nhưng phải ngài cần máu của ngài mới có thể dùng được sao?”

      phải máu của ta, là máu của của tộc Phụng Sơn.” Tư Mã Tiêu ở trong núi, tay áo phất qua cây hoa bên cạnh, cánh hoa hồng nhạt rơi xuống đầy đất, “Ta phải , tộc nhân Tư Mã thị sau khi chết thi thể lưu lại, mà chỉ còn viên cốt châu. Những thi thể đó sở dĩ lưu lại, là bởi vì huyết nhục của bọn họ đều là linh dược, bị các gia tộc Canh Thần Tiên Phủ phân chia, tuy tại chỉ còn mình ta, nhưng trước kia vẫn có mấy người, bọn họ tích lũy nhiều năm, đương nhiên trong tay bảo tồn ít huyết nhục có thể sử dụng.”

      Liêu Đình Nhạn đột nhiên kịp phòng ngừa nghe thấy, có chút ghê tởm, nôn khan tiếng.

      Tư Mã Tiêu lại bị phản ứng của nàng làm cho tức cười, tùy tay bẻ đóa hoa bên cạnh quét mặt nàng chút: “Thế này chịu nổi, bất quá ăn thịt người mà thôi, thế gian này, nơi nào phải người ăn thịt người.” Nhìn biểu tình của Liêu Đình Nhạn, cảm nhận được cảm xúc của nàng, Tư Mã Tiêu càng thêm cảm thấy gian tế Ma Vực này kỳ quái, nhìn so với bọn những người này còn chính phái hơn nhiều, nàng là người Ma Vực?

      Tư Mã Tiêu chần chờ : “Ngươi là Ma Vực……” Giọng mang hoài nghi.

      Ma dụ? Cái thứ đồ chơi gì, mắng ta là ma dụ, ngươi lại coi mình là miếng bánh quy nào! Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng vài câu.

      PS: Ma Vực và ma dụ đồng , bạn Nhạn nghe nhầm

      “Thôi.” Tư Mã Tiêu vốn muốn hỏi, nghĩ lại nghĩ, mặc kệ nàng tới từ nơi nào.

      Trở lại Bạch Lộc Nhai, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng mình nằm trong chốc lát, nhìn sai biệt lắm sắp đến buổi tối, thử đề ra cầu muốn ăn bữa tối với con rối. Mới chỉ lát, nàng nhìn thấy bên cửa sổ có tiên hạc xinh đẹp rất to ngậm hộp cơm bay tới.

      Quá ngưu bức, nhân sĩ tu tiên các ngươi dùng nhân viên giao hàng đưa bữa tối còn là tiên hạc, bay siêu mau a.

      Hộp cơm nhìn lớn, nhưng gian bên trong rất rộng, bày đầy các loại thức ăn. Liêu Đình Nhạn cảm giác mình giống lão Phật gia, vẫn nhúc nhích ngồi ở đó, nhìn nhóm con rối bưng đồ ăn uống sang cho nàng, nhất nhất bày biện ở trước mặt, bởi vì là ăn ở bên ngoài, còn có con rối đưa tới đèn lưu li xinh đẹp, ở bên cạnh cây hoa, xây dựng bầu khí tuyệt nhất.

      Lão bản Tư Mã Tiêu xuất quỷ nhập thần, lại biết chạy nơi đâu, Liêu Đình Nhạn tự mình ăn mảnh, cảm giác thoải mái vô cùng. Bởi vì toàn bộ món ăn đều rất ngon, linh khí sung túc, chỉ có ăn no, đỡ thèm, nàng còn có thể cảm thấy linh lực trong thân thể tăng cao, cái loại cảm giác cột kinh nghiệm cọ cọ tăng lên này, quá sung sướng rồi. Nàng mới ăn bao lâu, Đại Hắc Xà biết từ chỗ nào chạy tới, lại lấy đầu đụng vào tay nàng.

      Liêu Đình Nhạn rất có tình đồng mà cho xe đại xà uống nước trái cây, người rắn ăn uống thỏa thích.

      Ăn no xong, Liêu Đình Nhạn tản bộ tiêu thực. Toàn bộ Bạch Lộc Nhai chỉ có nàng và Tư Mã Tiêu hai người, còn lại đều là con rối hầu hạ, mình nàng tới lui ở trong đêm tối, ra còn có chút buồn chán, lôi kéo Đại Hắc Xà cùng nhau làm bạn. Đại Hắc Xà cứ có ăn coi là mẹ, được Liêu Đình Nhạn nuôi thời gian, cũng lắc cái đuôi theo phía sau nàng, lần nữa làm Liêu Đình Nhạn hoài nghi mình dắt chó dạo.

      “Hôm nay lượng vận động tệ lắm, tắm rửa , ngày mai lại là ngày dậy sớm làm.” Liêu Đình Nhạn thực vừa lòng địa điểm làm việc mới này, bởi vì nơi này ăn mặc lo, thế nhưng còn có ao ngâm tắm lộ thiên.

      Con rối mang nàng vào ao ngâm tắm, Liêu Đình Nhạn vừa thấy liền gấp chờ nổi cởi quần áo nhảy xuống. Ao rất lớn, nhưng sâu, nàng đứng, mặt nước chỉ đến ngực nàng. Bốn phía ao có linh mộc rũ xuống mặt nước, linh mộc này tựa như bức tường thiên nhiên, chặt chặt chẽ chẽ che toàn bộ ao, tự thành mảnh thiên địa, hơn nữa linh mộc này hoa nở tràn đầy, cánh hoa màu đỏ tất cả đều đậu mặt nước, là hồ tắm rắc cánh hoa thiên nhiên. cây còn treo mấy cái đèn lưu li, chiếu vào mặt nước mông lung.

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy đầy vui vẻ thoải mái, đây mới là cảm giác nghỉ phép a. Lúc nhân sinh gian nan, dù sao cũng phải học được tự mình điều tiết, giờ nàng hoàn toàn ném hết những việc sốt ruột ban ngày, lòng đắm chìm trong cảnh trí mỹ diệu và nước ao ôn nhu ở đây.

      Chung quanh thực an tĩnh, chỉ có mình nàng. Lúc tắm rửa thích hợp làm chút gì tự do tự tại, như hát mấy câu, dùng sức đập chân vẩy nước, tung đống cánh hoa lên mặt và cánh tay mình, lại ví dụ như hít hơi tràn đầy rồi chìm vào trong nước.

      Trong nước có bóng người đen tuyền.

      “Phốc, khụ khụ!” Liêu Đình Nhạn trồi ra mặt nước dùng sức ho khan. Tư Mã Tiêu từ trong ao đứng lên, cả người ướt đẫm, vuốt mái tóc dài, lộ ra cái trán trơn bóng, tới phía nàng bên này, lúc Liêu Đình Nhạn che ngực lại, mang vẻ mặt lạnh nhạt, từ bên cạnh ở phía nàng, quay đầu sâu kín câu: “Ngươi quá ồn.”

      Sau đó cứ như vậy rồi.

      Trai đơn chiếc, hồ tắm cánh hoa, khí kiều diễm, cái gì cũng phát sinh.

      Liêu Đình Nhạn trầm tư lát, cảm thấy mình có thể xác định, tổ tông là gà con được. tốt quá, lập tức an tâm hơn rất nhiều.
      Lierose DuDu, Kimkimdao, Lee Đỗ45 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Đợi xem k đc như nào nhé Nhạn nương :v
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 17. Choáng váng

      Tư Mã Tiêu rời khỏi ao, trở lại chỗ ở tại Bạch Lộc Nhai, cũng cố tình xử lý hơi ẩm người, nhưng trong quá trình di chuyển, hơi ẩm cứ tự nhiên bốc hơi, giống như người có lò lửa thiêu đốt.

      sắc mặt tối tăm, mày nhíu chặt, trong đôi mắt đen nhánh có tơ máu tinh tế. Vốn dĩ trong Bạch Lộc Nhai có rất nhiều linh thú sinh sống, lúc này lâm vào mảnh tĩnh mịch, bất kì vật còn sống nào có linh tính đều có thể cảm giác được lực áp bách, theo bản năng mà bảo trì an tĩnh, bạch lộc trong núi nằm ở mặt đất run bần bật, bạch hạc lượn trong mây núi cao, trốn vào rừng thông dám bay nữa, chỉ nhìn cung điện trung tâm ở Bạch Lộc Nhai xa xa.

      Trong điện, Tư Mã Tiêu đặt bàn tay tái nhợt lên khối ngọc thạch trải kín mặt đất nền điện, nháy mắt có ngọn lửa đỏ đậm từ dưới lòng bàn tay trào ra, lan tràn bốn phía. Cơ hồ chỉ thoáng chốc, ngọc thạch cứng rắn như băng gặp lửa, bắt đầu tan chảy, bất quá chỉ lát, từ chính giữa ngọc thạch tan ra thành cái ao . Tư Mã Tiêu đứng ở bên cạnh ao, năm ngón tay duỗi ra ngoài cửa sổ hư hư túm cái, sương mù màu trắng trong cả tòa Bạch Lộc Nhai rung động, chảy ngược vào trong ao trống, sương trắng hội tụ ở trong ao liền biến thành nước ao lạnh băng phát ra hàn khí.

      Tư Mã Tiêu vẫn mặc quần áo người, dẫm chân bước vào nước ao lạnh băng, vùi mình vào đáy nước.

      Trong hồ tắm lộ thiên đầy cánh hóa, Liêu Đình Nhạn dừng tiếng ca chút, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ chung quanh hình như tăng lên, đến sương mù màu trắng mặt nước lúc trước ít rất nhiều. Trong khí có loại yên tĩnh ngừng trệ, linh hoa bên cạnh gió tự động, rụng xuống rất nhiều cánh hoa mặt nước.

      Nàng cào cào mặt, tiếp tục ngâm tắm ca hát. Ngâm tắm xong nàng về phòng ngủ, ở Bạch Lộc Nhai so với tháp trung tâm thoải mái hơn nhiều, các loại bài trí trong phòng đều xinh đẹp, giường đặc biệt thoải mái, nàng chỉ có chút ý kiến với cái màn giường màu hoa hồng kia. Nàng nằm ở giường lớn trong đám hoa đoàn cẩm thốc như mây quả nhiên siêu tuyệt, lại kéo bức màn tinh xảo màu hoa hồng xuống, cảm giác mình đúng là đồ diễm đê tiện.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ buổi tối người em Đại Hắc hẳn là uống no rồi, đến mức nửa đêm tới ăn bữa khuya nữa, cho nên cửa và cửa sổ đều đóng kĩ. Ai biết buổi tối nàng mơ mơ màng màng bị đánh thức, phải bị Đại Hắc đánh thức, mà bị lạnh mới tỉnh. Giống như có ai xoay đầu gió làm lạnh của điều hòa thổi vào đầu nàng, cứ như vậy đánh thức nàng.

      Bên ngoài mưa, cửa sổ mở rộng, cửa cũng mở, mà bên cạnh nàng có người nằm. Liêu Đình Nhạn sợ đến kêu nổi ra tiếng, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, bởi vì mấy sợi tóc trong tay nàng truyền ra cảm cảm giác, đây là lão bản Tư Mã Tiêu nắm giữ tính mạng của nàng tại.

      Tổ tông này cũng biết tới khi nào, cứ như vậy đương nhiên nằm ở giường của nàng, tuy cởi quần áo, nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn hoài nghi có phải có ý tưởng gì với mình hay . Tổn thọ, nửa đêm nửa hôm chạy đến nằm giường nàng, hẳn phải là muốn ngủ nàng ! Nàng nín thở nhìn người nằm bên cạnh trong bóng tối, cảm giác được hơi thở lạnh căm căm người , như miếng thịt heo đóng đá mới lấy ra từ tủ lạnh, còn cảm thấy giống người chết, trong lòng nàng vô cùng túng quẫn.

      Do dự trong chốc lát, nàng meo meo khẽ duỗi tay sờ soạng tay tổ tông, lạnh băng, hơn nữa nàng sờ soạng như vậy, tổ tông thế nhưng hề có phản ứng. Nàng lại sờ soạng chút, vẫn phản ứng, lúc này Liêu Đình Nhạn lạnh da đầu, nàng nửa ngồi dậy, cẩn thận quan sát Tư Mã Tiêu bên cạnh. nhắm mắt lại, gương mặt ở trong đêm tối cũng ra tức giận tái nhợt, nghe thấy tiếng hít thở.

      Hẳn là đến mức chết rồi? Liêu Đình Nhạn bị cái ý tưởng này dọa nhảy dựng, lập tức lại cảm thấy có khả năng, do dự ấn tay lên ngực .

      Có tiếng tim đập, tuy rằng thực thong thả, nhưng vẫn có. Còn tốt, còn tốt, chưa chết. Liêu Đình Nhạn thả lỏng, tiếp tục nằm trở về, kéo bên chăn đắp cho mình, tiếp tục nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

      Lúc nàng sắp ngủ, Tư Mã Tiêu giống người chết bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi chuẩn bị ngủ như vậy?”

      Liêu Đình Nhạn giật mình cái, tỉnh táo lại, thanh thanh giọng , chần chờ trả lời: “Sư tổ…… cũng muốn chăn?”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      trả lời, chỉ cảm thấy nữ nhân bên cạnh kéo chăn đắp cho , chờ xem có phản ứng khác hay , phát nãy giờ gì nữa, nàng lại tỏ vẻ có việc gì, tư thế là chuẩn bị ngủ tiếp.

      Tư Mã Tiêu quá . Ở Canh Thần Tiên Phủ, ai sợ , ngay cả chưởng môn Sư Thiên Lũ đức cao vọng trọng, đối với cũng hơn phân nửa là chột dạ và đề phòng, còn có ít sợ hãi chính Sư Thiên Lũ cũng muốn thừa nhận. Cố tình người bên cạnh này, nhìn giống như sợ hãi rất nhiều thứ, nhưng cái loại khủng bố đó đều chỉ ở bề ngoài, giống như là phàm nhân khi nhìn thấy quỷ quái sợ hãi bị dọa nhảy dựng, mà phải sợ hãi đối với tử vong từ đáy lòng.

      Nàng sợ người chết cũng phải là làm bộ, nhưng đối mặt với , kẻ tùy tay liền giết người, còn có thể an tâm nằm bên vào giấc ngủ, khiến cho người ta thể hiểu nổi. Tư Mã Tiêu biết mình ở trong cảm nhận của người ngoài là thể nắm bắt, người bên cạnh này xem ra, cũng kỳ quái thể nắm bắt.

      Tối nay lại cảm giác đau đầu muốn nứt, làm bực bội muốn giết người, toàn bộ Bạch Lộc Nhai chỉ có hai người bọn họ, cho nên tới đây, nhưng đứng ở mép giường nhìn lúc lâu, thấy nàng ngủ đến bất tỉnh nhân , sát ý vốn dĩ sôi trào mạc danh tiêu tán ít, lại cảm thấy đau đầu, dứt khoát nằm xuống bên cạnh. còn nhớ lúc trước ở trong tháp trung tâm, nằm bên cạnh nàng, khó được ngủ ngon giấc.

      nghĩ nàng tỉnh lại có phản ứng gì, hoặc là kinh hách sợ hãi, run bần bật thể ngủ tiếp; hoặc là giống như những người có tâm tư khác, đến bên bại lộ ra dục vọng xấu xa trong nội tâm. Nhưng nghĩ tới, gia hỏa này bị dọa hoảng sợ, sau đó dường như có việc gì tiếp tục ngủ, phảng phất nửa đêm đến nằm bên nàng là chuyện thực bình thường.

      Tư Mã Tiêu con người đạo lý, lại phiền người, nhiều tật xấu, nằm ở đó thoải mái, là phải lắc tỉnh Liêu Đình Nhạn bên cạnh.

      “Dậy, được ngủ.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Tổ tông, người muốn làm cái gì, giấc ngủ đủ thực dễ có quầng thâm mắt, thông cảm chút tâm tình mỹ nhân quý mỹ mạo được !

      Nàng miễn cưỡng đánh lên tinh thần, ứng phó tổ tông đột nhiên nổi điên. Bởi vì trong lòng gắn cho cái nhãn bệnh tâm thần, cho nên mặc kệ làm gì, Liêu Đình Nhạn đều tiếp thu tốt đẹp, lúc này nàng lung lay ngồi dậy, hút khí hỏi tổ tông: “Sư tổ, có vấn đề gì sao?”

      Tư Mã Tiêu: “Sao ngươi còn ngủ được.”

      Liêu Đình Nhạn: “A, vì sao ta ngủ được?”

      Tư Mã Tiêu: “Ta ở chỗ này.”

      Liêu Đình Nhạn: “Kỳ đắp chăn rồi cũng phải quá lạnh.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn vẻ mặt của , hậu tri hậu giác hiểu ra ý tứ, ý tứ của là “Lão tử là sát nhân cuồng ở bên cạnh, ngươi vẫn ngủ được?!” Mà phải “Ta là cái tủ lạnh mở cửa ở bên cạnh, ngươi còn ngủ được?”

      Nhưng mà, đây cũng phải lần đầu tiên, lần trước bị dùng làm gối ôm ngủ hồi, nàng có câu gì sao? ra nàng muốn biểu chút nội tâm mâu thuẫn, nhưng giấc ngủ chất lượng tốt như vậy trách gì nàng?

      Tóm lại đêm nay, Liêu Đình Nhạn cũng thể ngủ. Tu vi nàng thấp tương đương bằng , so nổi với đại đại đại lão Tư Mã Tiêu này, đêm khuya mệt chịu được, bị bắt bất đắc dĩ chống mí mắt ngồi ở giường trợn mặt qua lại với . Huynh đệ Đại Hắc Xà nửa đêm mò đến chuẩn bị uống bữa khuya, thấy hai bọn họ, chủ yếu là thấy Tư Mã Tiêu ngồi ở giường, nó sợ tới mức quay đầu liền chạy, dám nhớ thương bữa ăn khuya lót dạ.

      Ngày hôm sau, Tư Mã Tiêu lần thứ hai Linh Nham Sơn Đài. Liêu Đình Nhạn lúc này quên mang đệm mềm và dù, đáng tiếc vô dụng, bởi vì nơi đó dựng tòa đài cao, chuyên môn dùng để cho sư tổ cùng với đám người chưởng môn quan chiến, chỉ có giường nệm có thể ngồi nghỉ ngơi, còn có đồ ăn. Liêu Đình Nhạn phát vấn đề, đồ ăn trong đó đều là thứ mình tương đối thích. Bất quá ăn hai bữa cơm ở bên ngoài, toàn bộ thích bị người ta sờ thấu rồi. Nàng chỉ sửng sốt chút, liền thành ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Tiêu, làm bộ cái gì cũng phát .

      Còn Tư Mã Tiêu, nhìn Linh Nham Sơn đài hôm nay, bỗng nhiên xốc môi cười cười. Ngày xưa Linh Nham Sơn đài đều là đệ tử tinh ở đây, hôm nay nguyên do lại có nhiều rất nhiều đệ tử bình thường, hiển nhiên đó là vật hi sinh mà các mạch chủ chuẩn bị cho tiểu bối nhà mình. Chết vài người, chỉ cần chết đệ tử bảo bối nhà bọn họ, có quan trọng gì, bọn họ có quyền thế, cho nên bọn họ chỉ cần lời, cũng có rất nhiều người nguyện ý hy sinh vì bọn họ.

      Chưởng môn Sư Thiên Lũ mặt mang mỉm cười, với Tư Mã Tiêu: “Sư tổ, hôm nay vẫn còn giống như hôm qua.”

      Tư Mã Tiêu: “, hôm nay trăm người tử đấu.”

      Sư Thiên Lũ đáp vâng, ánh mắt như có như xẹt qua Liêu Đình Nhạn ngồi bên người , phân phó: “Vậy cho các đệ tử bắt đầu .”

      Hôm nay có ít đệ tử phía dưới đến từ nhánh núi , riêng sai người an bài ít đệ tử Thanh Cốc Thiên ở trong đó, mà việc này, là phép thử. Đối với cử chỉ Tư Mã Tiêu chịu đựng nữ tử ở bên cạnh, trong lòng có chút nghi ngờ và suy đoán, hôm nay cái phép thử nho này, là đối với Tư Mã Tiêu, cũng là đối với tiểu đệ tử Liêu Đình Nhạn tựa hồ cũng cái gì khác thường kia.

      Nữ tử này có thể thờ ơ lạnh nhạt với sinh tử của những người khác mà theo bên cạnh Tư Mã Tiêu tàn nhẫn độc ác, vậy ra biết đến lượt những người nàng quen biết, nàng có thể ra tay ngăn cản Tư Mã Tiêu hay , khi nàng ngăn cản, Tư Mã Tiêu làm như thế nào.

      Sư Thiên Lũ ở bên kia sáng tác kịch bản, đáng tiếc Liêu Đình Nhạn bên này hoàn toàn nhìn đài có người nào, nàng vốn phải là Liêu Đình Nhạn nguyên bản, cũng chỉ gặp qua sư phụ Động Dương chân nhân ít ỏi vài lần mà thôi, càng đừng những người khác. Nếu hơi quen thuộc chút, chính là tiểu đồng của Thanh Cốc Thiên phụ trách đón rước về cùng với tiểu quản phụ trách quản lý kho hàng cơm canh. Vốn dĩ Liêu Đình Nhạn nguyên bản vào Thanh Cốc Thiên ru rú trong nhà, ít giao tiếp với môn phái, chỉ sợ chính là nàng ấy tại ở chỗ này, cũng nhận ra những đệ tử Thanh Cốc Thiên phía dưới đó.

      Lúc phía dưới đấu võ, Liêu Đình Nhạn ngày ngủ, mí mắt dần dần trầm trọng, bất tri bất giác dựa vào giường nệm ngủ mất.

      Sư Thiên Lũ thường thường chú ý đến nàng, nhìn thấy nàng chậm rãi ngồi xuống, ở trước mắt bao người bắt đầu buồn ngủ. Tư Mã Tiêu vốn khiến người khác chú ý, nàng ở bên Tư Mã Tiêu, đương nhiên cũng được chú ý ít, thấy nàng nằm liệt xuống, ngủ rồi, mọi người đều có vẻ kỳ quái. Tư Mã Tiêu cũng nhìn phía dưới, nhíu mi xem nàng. Giường mà bọn họ ngồi phải rất lớn, Liêu Đình Nhạn nằm nằm, rồi tự động tìm tư thế thoải mái để ngủ, thế là nàng gối đầu lên đùi Tư Mã Tiêu.

      Các đại lão lấy chưởng môn cầm đầu: “!!!”

      Gối lên đùi đại ma vương Từ Tàng Đạo Quân để ngủ, quá to gan! là kẻ vô tri biết sợ, biểu tình mặt Sư Thiên Lũ vi diệu trong chớp mắt, lặng lẽ liếc Tư Mã Tiêu, chờ xem phản ứng như thế nào. Là kiên nhẫn mà ném người xuống bậc thang, hay là trực tiếp vặn gãy cổ? Nhìn biểu tình này, là kiên nhẫn nhiều hơn chút, lấy hiểu biết Tư Mã Tiêu, hẳn là là đá nàng ra.

      Tư Mã Tiêu vươn tay, kéo ống tay áo bị Liêu Đình Nhạn nằm đè lên ra ngoài, để ý tới nàng, mặc kệ nàng gác đầu ở đùi, phát giận, hai nổi điên. Nhóm cao tầng của Canh Thần Tiên Phủ nhìn thấy ràng, trong lòng kinh ngạc thiếu chút nữa rách tan gương mặt đoan trang văn nhã.

      Choáng váng, sư tổ Từ Tàng Đạo Quân khó chịu đó, mê luyến nữ nhân.

      Tác giả có lời muốn :

      Cá muối: Sao ta có cảm giác cảnh tượng này giống như từng quen biết?
      Lierose DuDu, Kimkimdao, Lee Đỗ41 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 18. Thư

      Trong sân gió nổi mây phun, mỗi người trong lòng đều trù mưu tính kế, Liêu Đình Nhạn ngủ, tuy chính nàng cho rằng có việc gì, nhưng thực tế hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

      Đặc biệt là chưởng môn Sư Thiên Lũ, trong lòng thầm nghĩ, nữ tử này nhìn như hề có tâm cơ, nhưng đúng lúc này mới có thể làm xác định, nữ tử này kỳ lòng dạ sâu sắc, nữ nhân có thể lung lạc được Tư Mã Tiêu nhân vật thiên chân đơn giản sao? Hơn nữa đột nhiên nàng lại ngủ, nhìn như là tùy ý, thực tế vừa lúc tránh khỏi phải nhìn đệ tử Thanh Cốc Thiên phía dưới ra tay, đây là nàng xảo diệu tránh thoát phép thử của !

      Liêu Đình Nhạn này, tuyệt bình thường. đệ tử như vậy, chỉ là đệ tử nho của nhánh núi quan trọng trong Thanh Cốc Thiên? Sư Thiên Lũ hoài nghi thân phận của nàng, lúc trước cho người tra, lại phát cái gì đáng ngờ, trúng cử cũng chỉ là vì vận khí tốt. Lúc này lần thứ hai lại hoài nghi, thầm truyền cho đệ tử, lại tra xét ràng.

      Xem ra, phải nhanh chóng ra tay lung lạc nữ tử này mới được, miễn cho bị người khác nhanh chân đến trước, quyết cho phép bên cạnh Tư Mã Tiêu, người cuối cùng của Phụng Sơn nhất tộc, còn có biến cố gì nắm giữ được.

      Người chân chính an bài Liêu Đình Nhạn tiến vào Canh Thần Tiên Phủ, Viên Thương của gia tộc Viên thị, hôm nay cũng ở chỗ này, thân phận của so với Sư Thiên Lũ thấp hơn đời, ngồi xuống vị trí thoáng dựa ra sau, bởi vì ngày thường khiêm tốn, tính cách quái gở, cũng có ai chú ý . tận mắt nhìn thấy Từ Tàng Đạo Quân dung túng Liêu Đình Nhạn, trong lòng mừng như điên quả thực nên lời. Ban đầu kỳ căn bản cảm thấy mình có thể dựa nữ nhân như vậy để thành công, nhưng tại, ông trời trợ giúp được việc.

      Viên Thương chỉ cần ngẫm lại cuối cùng mình có thể trả thù, hủy diệt Canh Thần Tiên Phủ này, liền cảm thấy gấp chờ nổi. Cần thiết phải làm Liêu Đình Nhạn ra gặp chuyến!

      Bạch Lộc Nhai tuy do mạch chưởng môn nắm giữ, nhưng là con trai của Viên gia chủ, chủ mạch của Tứ Thời cung, quyền lực trong tay cũng , tuy làm được động tác lớn, nhưng truyền tin tức ra lệnh cho nàng tới gặp mặt, cũng phải làm được.

      Liêu Đình Nhạn ngủ hết buổi trưa, ngủ đến thiếu chút nữa bị sái cổ, cũng phải ngủ ngon thế nào. Lão tổ tông loại thể chất lạnh căm căm này, thích hợp làm gối đầu. Nàng ghét bỏ xong rồi mới bắt đầu tự hỏi vì sao Tư Mã Tiêu lại nguyện ý để mình gối lên đùi ngủ. Hay là, là vì liên tục phát triển? Ban ngày để nàng dưỡng sức chút, buổi tối còn tiếp tục tra tấn nàng?

      Vậy cũng quá phát rồ.

      Tư Mã Tiêu ngày hôm nay hứng thú cao lắm, sớm mang theo thành viên tổ chức rời . Liêu Đình Nhạn cao hứng, có thể trở về nằm liệt giường lớn mềm mại, ai nguyện ý ngủ trưa ở nơi ồn ào nhốn nháo còn có rất nhiều người vây xem.

      Giống ngày hôm qua, Tư Mã Tiêu vừa về Bạch Lộc Nhai thấy tăm hơi bóng người, Liêu Đình Nhạn về phòng mình, quăng giày nằm thẳng cẳng, bộ dáng mới vừa tan tầm, mệt tê liệt ngã xuống giường.

      Là ăn rồi ngủ, hay là ngủ rồi ăn?

      Liêu Đình Nhạn suy xét mười phút, bắt đầu đọc thực đơn cho con rối chiếu cố cuộc sống hàng ngày.

      Con rối quay đầu lấy cơm cho nàng.

      Lúc này ăn cơm ở phòng khách bên ngoài tẩm điện, nơi đó bày biện ghế khắc mây và hoa, bên cạnh là đèn lưu li trôi bồng bềnh, Liêu Đình Nhạn dựa lên đệm mềm chọc đèn lưu li, con rối đưa trà lên cho nàng. Chúng giống như nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, trầm mặc ít lời nhưng năng lực công tác siêu cường, mới chỉ hai ngày, Liêu Đình Nhạn được chiếu cố thành phế nhân áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm.

      Nhưng quá sung sướng.

      Đồ ăn tinh xảo bưng lên đầy bàn, mỗi món đều tản ra mùi thơm ngon miệng cùng với linh khí nồng đậm, thức ăn, đồ ngọt và canh, còn có…… phong hoa tiên.

      Hoa tiên? Liêu Đình Nhạn cầm lấy hoa tiên hồng nhạt, nhìn về phía con rối đưa cơm, “Đây là cái gì?”

      Con rối hề phản ứng, cúi đầu an tĩnh đứng bên, nhìn tựa như tòa khắc gỗ.

      Liêu Đình Nhạn lật xem hoa tiên chút, cảm thấy màu sắc này thực thích hợp, màu hồng nhạt thiếu nữ, phía còn vẽ hoa, mang theo cỗ u hương, có vẻ như là thư tình a. Do dự, vẫn buông đũa xuống, trước mở hoa tiên nhìn xem.

      【 Tối nay giờ Tý, dưới Bạch Lộc Nhai, bên hoa lam doanh, gặp về. 】

      Hoa tiên tổng cộng viết mười sáu chữ này, Liêu Đình Nhạn ngó trái ngó phải, đều cảm thấy giữa những hàng chữ tràn ngập hơi thở ái muội. Đây chẳng lẽ là tình nhân của nguyên chủ? Nếu vì sao quá nửa đêm trộm hẹn nàng ra ngoài, còn bên hoa lam doanh, đây phải là trước hoa dưới trăng sao! Càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, Liêu Đình Nhạn mồ hôi lạnh đầy đầu chảy xuống, lúc này làm thế nào! Nàng lại phải người nguyên bản, thể thay nàng ấy gặp.

      Hoa tiên nàng cầm trong tay bị gió thổi vào, bỗng nhiên rơi rụng thành mấy mảnh cánh hoa hồng nhạt, từ khe ngón tay rơi xuống mặt đất.

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lát, vê cánh hoa ném ra ngoài cửa sổ, làm bộ có việc gì phát sinh, cầm lấy đũa tiếp tục ăn. Dù sao hoa tiên tan thành cánh hoa, coi như nó tồn tại , nàng . Dù là tình huống thế nào, cũng .

      Viên Thương lợi dụng con rối đưa phong mật thư như vậy, chờ đợi đến buổi tối gặp mặt. Bởi vì cừu hận trong lòng, đầu nhập Ma Vực, Liêu Đình Nhạn chính là lễ vật của Ma Vực bên kia chuẩn bị cho , thủ đoạn khống chế người của Ma Vực có thể là nhất tuyệt, Liêu Đình Nhạn là Ma Vực dùng thủ đoạn đặc thù nuôi lớn, vốn lòng hướng về Ma Vực, hơn nữa có thực cốt chi độc, Viên Thương chắc chắn nàng tuyệt đối thể phản bội mình, lần đối phương có đáp lại, tuy rằng tức giận, nhưng sau đó cẩn thận ngẫm lại, cũng có thể là bởi vì đặc thù của Tam Thánh Sơn, nàng ở dưới mí mắt Từ Tàng Đạo Quân có cách nào ra.

      Nếu nàng phản bội , như vậy giờ cũng thể còn sống yên ổn ở Canh Thần Tiên Phủ.

      Đến lúc này đây, Viên Thương tính toán tốt, giờ Tý là lúc nguyệt hoa chính thịnh, Từ Tàng Đạo Quân tất nhiên chịu linh hỏa Phụng Sơn thiêu đốt, ở trong hàn trì, thời điểm này, tất nhiên ta để Liêu Đình Nhạn làm bạn, như vậy nàng có thời gian ra gặp, vì lần gặp mặt bí này, Viên Thương còn chuẩn bị pháp bảo Kính che trời có thể tạm thời che dấu thiên cơ, vì sợ bị phát giác.

      Sư Thiên Lũ bên kia, cơ hồ sắp đặt nhãn tuyến phủ kín toàn bộ Bạch Lộc Nhai, nếu có chuẩn bị, tất nhiên bị ta phát .

      Hết thảy chuẩn bị xong, chỉ thiếu Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn…… trực tiếp ngủ. Mặc kệ là lá thư thể hiểu được hay là buổi tối có khả năng bị lão tổ tông tập kích, nếu chưa bị bức đến chân tường, cái gì cũng có ý nghĩa.

      Bên kia Viên Thương đợi đến hơn nửa đêm cũng thấy người tới, đầu óc kích động nóng lên, rốt cuộc hơi thanh tỉnh lại, tỉnh lại từ trong mộng đẹp dùng mỹ nhân kế làm chết Từ Tàng Đạo Quân, phá hủy Canh Thần Tiên Phủ, lòng tràn đầy mưu tính kế đều thành phẫn nộ.

      “Hay là nàng có lá gan phản bội chúng ta, phản bội Ma Vực!” thân ảnh bọc áo bào tro bên cạnh Viên Thương, ngữ khí đông cứng.

      Biểu tình của Viên Thương cũng khó coi, nghĩ tới tối nay mình bố trí tất cả đều thành công, cũng hoài nghi có phải Liêu Đình Nhạn phản bội hay .

      “Xem ra xác là nàng ta tâm lớn, lúc trước đáp lại ta triệu hoán, đến tin tức cũng truyền ra, bây giờ lại quan tâm thư của chủ nhân, cần phải cho nàng ít giáo huấn!” Người áo bào tro ngữ khí căm giận.

      Viên Thương trầm khuôn mặt, trong tay xuất chuỗi lục lạc, lục lạc có ba cái, đầu tiên lay động chuỗi lục lạc, lắc nửa ngày, vẫn phát có người tới, liền hừ lạnh tiếng, trực tiếp bóp nát cái lục lạc trong đó.

      Chuỗi lục lạc này, là vật cộng sinh với Liêu Đình Nhạn, thực cốt chi độc trong thân thể nàng, tuy đây là độc, kỳ lại là loại thuật tà. Người Ma Vực đông lắm, nên thường xuyên từ thế đưa trái phép rất nhiều hài đồng về Ma Vực, bồi dưỡng từ . Những người này đều làm thám tử có thể an bài trong các môn phái Tu Chân giới, quan trọng nhất chính là trung thành, vì thế từ trong thân thể gieo loại thuật đặc thù này, lục lạc còn là vật dẫn, trải qua nhiều năm, cùng với bọn họ trở thành quan hệ cộng sinh, khi nắm giữ chuông này, sinh tử liền ở trong tay người khác, nếu muốn hoàn toàn loại trừ , dễ.

      Bị loại thực cốt chi độc này, tuyệt phản bội Ma Vực và chủ nhân, nhưng mà tại Liêu Đình Nhạn, nàng căn bản cũng biết mình là gian tế Ma Vực.

      Lục lạc vang lên, đồng thời Liêu Đình Nhạn ngủ say cũng bị đau tỉnh, nàng nằm mình ở giường, sống còn gì luyến tiếc mà vuốt bụng đau đớn.

      Rốt cuộc làm cái gì, còn có để người ta ngủ hay , vất vả đêm nay tổ tông tới, sao lại bị đau bụng! Nàng đứng dậy WC, phát cũng phải dì cả.

      Xem ra là giống lần trước, Liêu Đình Nhạn nhớ lúc trước ở Tam Thánh Sơn, cũng có tình huống đau bụng nhưng phải đại di mụ tới.

      Lần đó nàng vô cùng đau đớn, trực tiếp hộc máu hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng mình phải chết, kết quả tỉnh lại nhìn thấy Tư Mã Tiêu còn bị hoảng sợ. Nàng tự hỏi, càng có khuynh hướng là Tư Mã Tiêu cứu nàng, nàng đoán thân thể này đại khái có bệnh tật gì.

      tại lại bắt đầu đau, ở mép giường ngồi trong chốc lát, đau đến khó chịu, Liêu Đình Nhạn vẫn bò dậy mang theo đèn chuẩn bị tìm Tư Mã Tiêu. Con người nàng chịu nổi đau, cho nên mới sửa lại phong cách hành cá mặn bình thường là đẩy bước mới nửa bước, bây giờ chủ động tìm sư tổ sát nhân cuồng.

      Bạch Lộc Nhai các nơi đều có đèn lưu li trôi nổi, nàng ra thiên điện của mình, khoác kiện áo ngoài, hướng về chủ điện đèn sáng huy hoàng, cảm thấy mình giống như bạch liên nửa đêm tự tiến chẩm tịch.

      Nàng cong người, cong eo, đầy mặt ủ rũ vào chủ điện của Tư Mã Tiêu, đẩy cánh cửa dày nặng, vào, giọng gọi: “Sư tổ?”

      “Sư tổ?”

      “Xè xè ——” cuốn ở cây cột, Đại Hắc Xà trườn xuống dưới.

      Liêu Đình Nhạn đau đến trắng mặt, hỏi nó: “Lão bản của chúng ta đâu? Ta sắp đau chết rồi ngao ngao.”

      Đại Hắc Xà ngoẹo đầu, đưa nàng tới chỗ Tư Mã Tiêu, nhưng gia hỏa này lá gan quá , đến cửa rồi dám vào. Liêu Đình Nhạn kỳ cũng dám, nhưng bụng còn đau giống như đòi mạng, nàng chỉ có thể đẩy cửa ra, thò cái đầu vào trong.

      Trong điện khí đặc biệt lạnh, mặt đất tầng hàn khí sương trắng, cửa vừa đẩy mở, Liêu Đình Nhạn bị hàn khí lạnh run lên. Trong phòng sáng lên hai ngọn đèn lưu li, nhưng cách mành phải thực sáng ngời, nàng thấy bên trong có hồ nước, trong hồ có bóng người màu đen mơ hồ.

      Nàng nhớ ở tháp trung tâm dường như cũng gặp cảnh tượng này, lần đó cũng là Đại Hắc Xà, mở ra tay lái đen đưa nàng tới lãnh địa riêng của Tư Mã Tiêu, nhìn thấy ngâm mình ở trong ao.

      hẳn là phải thích ngủ ở trong nước lạnh như vậy, mà có nguyên nhân khác, vậy tại nàng tới quấy rầy, tựa hồ phải sáng suốt?

      Liêu Đình Nhạn do dự chút, ôm bụng vào. Vừa về phía trước bước, nàng liền cảm giác mình dẫm lên địa lôi, biết bước tiếp theo có thể nổ tung hay , thấp thỏm đến bên cạnh ao, nàng nhấc đèn lưu li trong tay đặt sang bên, ôm bụng ngồi xổm bên cạnh ao, thăm dò nhìn Tư Mã Tiêu ngâm trong nước. Người nhắm mắt, mặt vô biểu tình, bởi vì nàng đến mà có bất kì phản ứng nào.

      Liêu Đình Nhạn vừa mới chuẩn bị há mồm gọi người, trong đầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng thanh thúy, hình như là tiếng lục lạc vỡ vụn, cả người lập tức thấy trời đất quay cuồng, đổ về phía trước chìm vào trong ao. Cơ hồ trong nháy mắt nàng bị đau nhức đoạt mọi cảm quan, ở trong ao phun ra ngụm máu to.

      Trong thân thể toàn bộ khí quan bị bóp nát, đại khái chính là cảm giác này, nhưng nàng đau như vậy, cố tình vẫn mất thần trí, mà là ở vào loại trạng thái có thể cảm thấy ràng hết thảy ngoại giới và đau đớn bên trong thân thể.

      Khoảnh khắc Liêu Đình Nhạn ngã vào hồ nước, Tư Mã Tiêu đột nhiên mở mắt, duỗi tay về phía trước, chặn ngang ôm lấy Liêu Đình Nhạn vừa chìm xuống, mang theo nàng từ trong ao đứng lên.

      Tác giả có lời muốn :

      Cá: Ta là vô tội ngao ngao.
      Last edited: 1/10/19
      Lierose DuDu, Kimkimdao, Lee Đỗ40 others thích bài này.

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Huhu gay cấn quá
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :