1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 40

      Buổi chiều ngày thứ Ba, Jason Arnott lái xe hơi rời khỏi Alpine để đến ngôi nhà rộng lớn của ông ta ở nông thôn, nằm khuất giữa những ngọc đồi trong vùng hẻo lánh của Catskills, nơi ông ta cất giấu kho tàng vô giá ông ta ăn trộm.

      Ông ta biết ngôi nhà này là thứ ma túy, phát triển đôi khi thể kiềm chế thúc đẩy ông ta ăn trộm những đồ vật đẹp ông ta thấy trong nhà những người quen biết. Vì, xét cho cùng, chính vẻ đẹp khiến cho ông ta làm những việc đó. Ông ta mê vẻ đẹp, ông ta mê dáng dấp của vẻ đẹp,cảm giác của vẻ đẹp. đôi khi, khao khát nắm lấy vật nào đó, vuốt ve nó, mãnh liệt đến nỗi gần như chống lại được. Đó là đặc tính bẩm sinh, và như vậy, vừa là phúc lành vừa là tai họa. ngày nào đó nó gây rắc rối cho ông ta. Hầu như vài dấu hiệu. Ông ta bắt đầu bồn chồn mỗi khi khách đến nhà trầm trồ những tấm thảm, đồ đạc, bức tranh hoặc đồ mỹ nghệ trang hoành trong nhà ông ta ở Alpine. Thường thường ông ta cười thầm với ý nghĩ họ sửng sốt như thế nào nếu ông toạc ra: "Nơi này là bình thường theo những tiêu chuẩn của tôi".

      Nhưng, lẽ tất nhiên, ông ta bao giờ ra, bởi vì ông ta ước mong san sẻ bộ sưu tập riêng của mình với bất cứ ai. Đó là của mình ông ta.

      luôn luôn như thế.

      Hôm nay là ngày lễ Halloween, ông ta nghĩ với ý gạt bỏ điều làm ông ta bận tâm, trong lúc ông ta lái xe chạy nhanh đường 17. Ông ta vui mừng vì thoát ra ngoài lễ hội. Ông ta ước mong bị quấy rối bởi những đứa bé giả trang liên tục gọi cửa. Ông ta mệt mỏi.

      Vào kỳ cuối tuần, ông ta đến khách sạn ở Bethesda, trong bang Maryland, và lợi dụng thời gian này để ăn trộm trong ngôi nhà ở Chevy Chase nơi ông ta tham dự bữa tiệc trước đó vài tháng. Trong bữa tiệc tối đó, Myra Hamilton, ngừng về cuộc hôn nhân sắp tới của con trai bà ta, diễn ra vào ngày 28 tháng Mười tại Chicago, dường như có nghĩa thông báo cho những ai muốn biết rằng ngày hôm đó nhà bà ta có ai ở nhà.

      Ngôi nhà của Hamilton lớn, nhưng tuyệt đẹp, đầy những món có giá trị mà gia đình Hamilton sưu tập trong nhiều năm. Jason chảy nước bọt khi nhìn khuôn dấu để bàn Fabergé bằng xa phia màu xanh gắn nắm tay bằng vàng hình quả trứng. Cái đó và tấm thảm Aubusson tinh xảo chín-tấc--mét-rưỡi có bông hoa hồng ở chính giữa mà họ dùng làm vật treo tường là hai món ông ta muốn chiếm đoạt hơn hết.

      Giờ đây cả hai món đó nằm trong ngăn hành lý của xe ông ta, đường đến nơi dật của ông ta. Bất giác, Jason cau mày. Ông ta có cái cảm giác chiến thắng như thường lệ mỗi lần đạt tới mục đích. nỗi lo lắng mơ hồ, sao xác định day dứt ông ta. Ông ta thầm xem xét lại từng bước trong quá trình đột nhập nhà của Hamilton.

      Hệ thống báo động được bật lên nhưng cũng dễ tắt . ràng ngôi nhà có ai, như ông ta đoán trước. Trong chốc lát, ông ta định thăm dò ngôi nhà cách nhanh chóng, tìm kiếm bất cứ gì có giá trị lớn mà ông ta nhận thấy trong buổi tiệc. Nhưng ông ta thực theo đúng kế hoạch ban đầu, chỉ lấy những món ông ta để ý từ trước.

      Ông ta nhích từng phân trong luồng xe cộ lưu thông đường 240 khi hai chiếc xe cảnh sát, hụ còi và chớp đèn, chạy qua mặt ông ta và rẽ trái vào con đường ông ta vừa rời khỏi. Hiển nhiên, họ đường đến nhà Hamilton. Điều đó, tất nhiên, có nghĩa là biết bằng cách nào ông ta kích hoạt hệ thống báo động ngầm độc lập đối với hệ thống chính.

      Gia đình Hamilton còn có kiểu báo động nào khác? Ông ta tự hỏi. Lúc này người ta rất dễ che giấu các máy quay phim. Ông ta mang bít tất làm mặt nạ mà ông ta luôn luôn trùm lên mặt mỗi khi bước vào trong những ngôi nhà ông ta lựa chọn, nhưng vào lúc trong đêm hôm nay ông ta cởi mặt nạ ra để xem kĩ bức tượng hình người bằng đồng, việc làm ngu xuẩn - hóa ra bức tượng đó chẳng có giá trị gì.

      Chỉ phần triệu khả năng có máy quay phim chụp được mặt của mình, Jason tự trấn an. Ông ta xua tan mọi nỗi lo âu và tiếp tục với cuộc sống, mặc dầu phải thận trọng hơn chút trong thời gian.

      Mặt trời buổi chiều gần như mất dạng phía sau những ngọn núi khi ông ta chạy xe vào nhà. Cuối cùng ông ta cảm thấy lên tinh thần. Người láng giềng gần nhất ở cách đây nhiều cây số. Maddie, bà giúp việc đến lần tuần - phụ nữ cao lớn, lãnh đạm, kém tưởng tượng và thắc mắc - vừa mới đến ngày hôm qua. Mọi vật bóng loáng.

      Jason biết rằng bà ta nhận ra khá biệt giữa tấm thảm Aubusson và tấm thảm có giá mười đô là mỗi mét, nhưng bà ta là trong những con người hiếm hoi lấy làm hãnh diện vì công việc của mình và chỉ bằng lòng với hoàn hảo. Trong mười năm, bà ta bao giờ làm mẻ cái tách.

      Jason mỉm cười mình, nghĩ tới phản ứng của Maddie khi bà ta nhận thấy tấm thảm Aubusson treo trong tiền sảnh và cái khuôn dấu để bàn Feberge trong phòng ngủ chính. Ông ấy có đủ đồ cần phải hút bụi hay sao? Chắc bà ta tự hỏi trong lúc tiếp tục các công việc lặt vặt của mình. Ông ta đậu xe trước cửa bên, rồi, với nôn nóng luôn luôn xâm chiếm đầu óc mỗi lần ông ta đến đây, ông ta bước vào trong nhà và với tay tìm công tắc đèn. lần nữa, nhìn những vật hết sức đẹp như thế môi và bàn tay của ông ta lại ẩm ướt vì thích thú. Mấy phút sau, sau khi cất túi thực phẩm qua đêm và an toàn mang các tài sản mới vào bên trong, ông ta khóa cửa và gài chốt. Buổi tối của ông ta bắt đầu.

      Công việc đầu tiên của ông ta là đem cái khuôn dấu Feberge lên gác và đặt nó lên bàn trang điểm kiểu cổ. Sau đó, ông ta thụt lùi lại để ngắm nó, rồi cúi người xuống và so sánh nó với cái khung ảnh bàn đầu giường suốt mười năm nay.

      Cái khung ảnh này tượng trưng cho trong mấy lần ông ta bị lừa gạt. Đó chỉ là bản sao Fabergé đứng đắn, chắc chắn phải là thứ . Điều đó giờ đây dường như quá ràng. Nước men màu xanh trông có vẻ xỉn, so sánh với màu sẫm của khuôn dấu. Đường viền bằng vàng khảm ngọc trai là gì so với tài nghệ Fabergé đích thực. Nhưng từ bên trong khung ảnh đó, khuôn mặt của Suzanne mỉm cười với ông ta.

      Ông ta thích nghĩ tới đêm hôm ấy, cách đây gần mười năm. Ông ta lẻn vào qua cửa sổ mở sẵn của phòng khách kế phòng ngủ chính. Ông ta biết ngôi nhà được xem là có người ở. Chính ngày hôm ấy, Suzanne kể cho ông ta nghe hứa dự bữa tiệc trong buổi tối, và Skip có mặt ở nhà. Ông ta biết mã số hệ thống báo động, nhưng khi ông ta đến đó, ông ta trông thấy cửa sổ mở rộng. Lúc ông ta lên gác, khắp nơi tối đen. Trong phòng ngủ, ông ta nhận ra khung ảnh mà ông ta trông thấy trước đó; nó mặt bàn đầu giường. Nhìn từ xa trông nó có vẻ đích thực. Ông ta còn xem xét nó kỹ hơn chợt nghe giọng . Suzanne! Hoảng hồn, ông ta bỏ khung ảnh vào túi và trốn trong tủ quần áo.

      Giờ đây, Jason nhìn xuống khung ảnh. Nhiều năm qua,thỉnh thoảng ông ta vẫn tự hỏi lý do kỳ quái nào khiến ông ta gỡ tấm ảnh của Suzanne ra khỏi cái khung, hoặc vứt bỏ toàn bộ . Xét cho cùng, khung ảnh chỉ là vật sao chép.

      Nhưng, đêm này, trong lúc nhìn chăm chú vào nó ông ta mới hiểu được vì sao ông ta vẫn để nguyên tấm ảnh và cái khung. Đó là vì nó giúp ông ta xóa khỏi ký ức gương mặt ghê rợn, méo mó của Suzanne khi ông ta tìm đường tẩu thoát.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 41

      - Cuối cùng, chúng ta chọn được bồi thẩm đoàn và đó là bồi thẩm đoàn tốt. - Bob Kinellen thông báo cho khách hàng của với vẻ nồng nhiệt mà thực ra cảm thấy.

      Jimmy Weeks nhìn cách lạnh nhạt.

      - Bobby, ngoại trừ vài điểm, tôi nghĩ bồi thẩm đoàn đó là đống rác.

      - Ông hãy tin tưởng tôi.

      Anthony Barlett ủng hộ con rể.

      - Bob có lý đấy, Jimmy. hãy tin tưởng Bob.

      Rồi Barlett quay nhìn về phía bên kia của bàn bị cáo nơi Barney Haskell ngồi, vẻ mặt rầu rĩ, hai bàn tay ôm đầu. Ông thấy Bob cũng nhìn Haskell,và ông biết những gì Bob nghĩ. Haskell mắc bệnh tiểu đường. ta muốn liều mạng trong tù. ta nắm trong tay những ngày tháng, những kiện về những con số mà chúng ta mất nhiều thời gian để bác bỏ... ta biết tất cả về Suzanne.

      Những cuộc tranh luận mở màn sáng hôm sau. Rời khỏi tòa án, Jimmy Weeks thẳng tới xe hơi của ông ta. Trong lúc viên tài xế mở cửa cho ông ta, ông ta luồn vào ghế sau lên tiếng chào như thường lệ. Kinellen và Barlett nhìn chiếc xe chạy .

      - Con trở về văn phòng. - Kinelle với ông bố vợ. - Con có việc cần phải làm.

      Barlett gật đầu.

      - Ba cũng nghĩ vậy. - Giọng ông có vẻ như lạnh nhạt. - Gặp con sáng mai, Bob.

      Chắc chắn ông muốn thế, Kinellen nghĩ trong lúc bước tới nhà để xe. Ông giữ khoảng cách với mình để cho nếu tay mình vấy bẩn, ông dính líu tới.

      biết rằng Barlett bỏ túi riêng hàng triệu đô la. Cho dù Weeks bị kết án và công ty luật phá sản, ông vẫn sao. Có lẽ ông phải dành nhiều thời gian hơn ở Palm Beach cùng với vợ của ông, Alice Senior.

      Mình chịu rủi ro, Bob Kinellen nghĩ trong lúc đưa tấm vé cho viên thủ quỹ. Mình là kẻ có nguy cơ chìm xuồng. Phải có lý do khiến Jimmy khăng khăng muốn người phụ nữ có tên Wagner ở trong bồi thẩm đoàn. Đó là gì?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 42

      Kerry sắp sửa rời khỏi văn phòng khi Geoff gọi điện thoại.

      -Tôi gặp bác sĩ Smith sáng nay, - nàng nhanh với , - và tôi gặp Dolly Bowles khoảng năm giờ. Tôi thể chuyện với lúc này. Tôi phải gặp Robin tại trường.

      - Kerry, tôi nóng lòng muốn biết chuyện gì xảy ra với bác sĩ Smith và chị nghe Dolly Bowles những gì. Chúng ta có thể ăn tối chứ?

      - Tôi muốn ra ngoài đêm nay, nhưng nếu ngại món xà lách và bột ngào...

      - Tôi có gốc Ý, chị quên hay sao?

      - Vào khoảng bảy giờ rưỡi nhé?

      - Đồng ý.

      Khi nàng đón Robin tại trường, Kerry thấy con nàng quan tâm tới những trò đùa của lễ hội Halloween hơn chuyện xảy ra hồi sáng. Thực ra, Robin dường như lo nghĩ về chuyện đó. Theo con , Kerry bỏ qua tất cả, tối thiểu trong lúc này.

      Khi họ về tới nhà, nàng cho sinh viên vẫn thường chăm sóc Robin được nghỉ buổi chiều. Đây là cách sống của nhiều bà mẹ, nàng nghĩ trong lúc, cùng với mấy người trong số họ, nàng gia nhập đám trẻ con thích đùa bỡn.

      Nàng và Robin quay trở về nhà vừa kịp để đón tiếp Joe Palumbo. mang cái cặp dày cộm, mà vỗ với nụ cười mãn nguyện.

      - Hồ sơ của cơ quan điều tra về vụ án Reardon, - với nàng. - Có cả lời khai ban đầu của Dolly Bowles. Ta xem có phù hợp với những điều bà ta với chị hôm nay hay .

      nhìn Robin, mặc bộ đồ phù thủy.

      -Bộ đồ tuyệt đấy, Rob.

      -Bộ đồ này hoặc bộ đồ xương người,- Robin với .

      Kerry nhận thức nàng nhăn mặt cho tới lúc nàng bắt gặp vẻ thông cảm trong mắt của Palumbo.

      - Tôi phải đây. - Nàng hối hả .

      Trong hai mươi phút lái xe tới Alpine, Kerry cảm thấy cân não kích động dữ dội. Cuối cùng nàng làm cho Robin vắn tắt về chuyện xảy ra sáng hôm ấy. Đến, lúc đó, Robin vẫn cố gắng giảm việc. Kerry muốn tin rằng Robin thổi phồng câu chuyện. Nàng muốn kết luận rằng người nào đó dừng lại để kiểm tra địa chỉ rồi chợt nhận ra mình nhầm đường. Nhưng nàng biết con nàng thổi phồng hoặc tưởng tượng việc đó.

      Kerry nhận thấy ràng Dolly đợi nàng. Ngay sau khi nàng đậu xe trong lối vào ngôi nhà nguy nga kiểu Tudor, cánh của mở mạnh ra.

      Dolly là phụ nữ nhắn với mái tóc thưa chớm bạc và khuôn mặt hẹp có cái nhìn tò mò. Bà lên tiếng khi Kerry vừa tới gần.

      -...giống hệt ảnh của chị trong tạp chí The Record. Tôi dã hết sức lấy làm tiếc vì bận giữ trẻ và thể chứng kiến phiên tòa xét xử gã đàn ông kinh khủng giết cấp của mình.

      Bà dẫn Kerry vào trong tiền sảnh sâu như cái hang và chỉ căn phòng bên trái.

      - Chúng ta hãy vào đây. Phòng khách bên kia quá lớn, hợp với sở thích của tôi. Tôi với con tôi trong đó giọng cứ vang dội, nhưng nó vẫn thích nơi đó bởi vì nơi đó rất thuận lơi cho những cuộc liên hoan. Dorothy rất thích tổ chức những cuộc liên hoan. Khi bọn chúng ở nhà, vẫn thế. Lúc này Lou nghĩ hưu, bọn chúng bao giờ ở yên chỗ; bọn chúng cứ nay đây mai đó, khắp mọi nơi. Tại sao bọn chúng cần thuê người quản gia túc trực là điều tôi hiểu nổi. Tôi , tại sao thuê người đếm đây mỗi tuần lần. Như thế tiết kiệm tiền. Lẽ tất nhiên, quả thực tôi thích ở mình ban đêm, và tôi đoán đó là phần lý do, mặt khác...

      Ôi, lạy Chúa, Kerry nghĩ, bà là phụ nữ dễ thương, nhưng thực tình nàng muốn nghe những chuyện như thế. Nàng chọn chiếc ghế lưng thẳng, trong lúc bà Bowles ngồi chiếc sofa bọc vải hoa sặc sỡ.

      - Bà Bowles, tôi muốn làm mất quá nhiều thời gian của bà và tôi nhờ người chăm sóc con của tôi, vì vậy tôi thể ở lại quá lâu...

      - Chị có con . Tốt quá. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?

      - Mười. Bà Bowles,điều tôi muốn biết...

      - Chị có vẻ lớn tuổi để có con mười tuổi.

      - Cám ơn bà. Tôi có thể cam đoan với bà tôi cảm thấy khá già rồi. - Kerry có cảm tưởng tựa hồ nàng bị kéo xuống cái rãnh và bao giờ thoát ra khỏi. - Bà Bowles, chúng ta hãy về đêm Suzanne chết.

      Mười lăm phút sau, sau khi nàng nghe tất cả về việc Dolly giữ trẻ trong ngôi nhà đối diện với nhà của gia đình Reardon, và Michael là cậu bé bà chăm sóc đêm hôm ấy có vấn đề phát triển như thế nào, Kerry có được tin tức đáng giá.

      - Bà bà quả quyết rằng chiếc xe hơi bà trông thấy đậu trước nhà gia đình Reardon thuộc về ai trong số khách mời tại bữa tiệc của những người láng giềng. Tại sao bà chắc chắn như thế?

      - Bởi vì tôi đích thân chuyện với những người đó. Họ chiêu đãi ba cặp vợ chồng. Họ cho tôi biết những người khách đó là ai. Tất cả đều là người Alpine, và sau khi ông Green biến tôi thành kẻ ngu xuẩn giữa tòa, tôi đích thân gọi điện thoại cho từng người. Và chị biết gì ? ai trong bọn họ lái xe của Poppa.

      - Xe của Poppa? - Kerry thốt lên vẻ sửng sốt.

      - Đó là cái tên do Michael đặt. Chị nên hiểu, nó có vấn đề thực về màu sắc. Nếu chị chỉ chiếc xe và hỏi nó chiếc xe màu gì, nó biết. Nhưng bất kể có bao nhiêu chiếc xe chạy quanh đây nó có thể phân biệt chiếc nào quen thuộc, hoặc chiếc nào có vẻ giống như quen thuộc. Khi nó "chiếc xe của Poppa" đêm hôm ấy, nó chỉ chiếc Mercedes bốn cửa sang trọng màu đen. Chị nên hiểu, nó gọi ông của nó là Poppa và rất thích với ông trong xe của ông cụ - chiếc Mercedes bốn cửa sang trọng màu đen. Lúc đó trời tối, nhưng ngọn đèn đường ở cuối lối vào nhà Reardon được bật lên cho nên nó có thể trông thấy chiếc xe.

      - Bà Bowles, bà khai trước tòa án rằng bà trông thấy chiếc xe.

      - Phải, mặc dầu nó ở đó lúc bảy giờ rưỡi khi tôi đến nhà của Michael, và khi cậu bé chỉ vào nó chạy cho nên tôi nhìn được . Tuy nhiên, tôi nhận thấy số 3 và chữ L bảng số xe. - Dolly Bowles nghiêng mình về phía trước, và sau cặp kính tròn đôi mắt bà mở to hơn. - Bà McGrath, tôi cố gắng kể chuyện này cho luật sư biện hộ của Skin Reardon. Tên ông ấy là Farrer - , Farrell. Ông ấy bảo tôi bằng chứng theo lời người khác như thế thường thể chấp nhận được và, cho dù được chấp nhận, bằng chứng theo lời đứa bé phát triển bình thường chỉ làm giảm hiệu lực lời khai tôi trông thấy chiếc xe. Nhưng ông ấy nhầm. Tôi hiểu tại sao tôi thể kể cho bồi thẩm đoàn nghe rằng Michael vô cùng kích động khi nó nghĩ nó trông thấy chiếc xe của ông nó. Tôi nghĩ điều đó chắc có ích.

      Giọng của bà còn run .

      - Bà McGrath, lúc tám giờ hai phút đêm hôm ấy, chiếc Mercedes màu đen bốn cửa sang trọng chạy ra khỏi nhà Reardon. Tôi biết đó là . Hoàn toàn .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 43

      Buổi tối hôm ấy, Jonathan cảm thấy thích thú khi uống ly rượu khai vị. Bình thường, ông thưởng thức thời gian này, nhấm nháp hương vị êm dịu của gin pha vào đúng ba giọt vermouth và hưng phấn thêm với hai trái ô liu, trong lúc ngồi chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi, trò chuyện với Grace về những chuyện xảy ra trong ngày.

      Đêm nay, ngoài những mối ưu tư của riêng ông, ràng vấn đề nào đó làm cho bà bứt rứt. Nếu bà đau hơn thường lệ, ông biết bà chịu thừa nhận. Họ bao giờ thảo luận về sức khỏe của bà. Cách đây lâu, ông biết gì khác hơn câu hỏi chiếu lệ:

      - Em cảm thấy thế nào, em ?

      Câu trả lời vẫn là:

      - tệ lắm.

      Chứng bệnh thấp khớp mỗi ngày gia tăng tấn công khắp cơ thể bà vẫn ngăn cản bà tỏ vẻ thanh nhã thiên bẩm của bà. Giờ đây, bà luôn luôn mặc áo tay dài và rộng để giấu kín cổ tay sưng phồng và buổi tối, ngay cả khi bà ở mình, bà vẫn chọn những chiếc áo đầm dài rũ xuống che khuất ống chân và bàn chân biến dạng.

      Theo kiểu nửa ngồi nửa nằm của bà chiếc sofa, ai trông thấy bà bị vẹo xương sống, và đôi mắt sáng màu xám của bà vẫn đẹp so với nước da trắng nuột. Chỉ hai bàn tay của bà, với những ngón sần sùi và méo mó, là những biểu ràng về chứng bệnh nặng nề của bà.

      Bởi vì Grace luôn luôn ở giường cho tới giữa buổi sáng, và Jonathan là người thức dậy sớm, buổi tối là thời gian họ gặp nhau và trò chuyện. Lúc này Grace mỉm cười với ông cách giễu cợt.

      - Em có cảm tưởng tựa hồ em nhìn vào tấm gương, Jon. có điều gì lo lắng, và em cá đó vẫn là điều khiến lo nghĩ trong thời gian gần đây, vì vậy hãy để em mở đầu. Em chuyện với Kerry.

      Jonathan nhếch mày.

      - Rồi sao?

      - Em e rằng nó có ý định bỏ qua vụ Reardon.

      - Nó gì với em?

      - Nó tỏ ra lẩn tránh. Nó lắng nghe em, rồi rằng nó có lý do để tin lời khai của bác sĩ Smith là giả dối. Nó thừa nhận có lý do cụ thể để tin rằng Reardon phải là kẻ sát nhân, nhưng nó cảm thấy có bổn phận xem xét kỹ khả năng có vụ xét xử sai.

      Khuôn mặt của Jonathan đỏ bừng vì cơn tức giận sâu sắc.

      - Grace, có lúc cảm nghĩ về công lý của Kerry gần như nực cười. Đêm hôm qua, có thể thuyết phục thống đốc hoãn đề nghị với thượng viện tên những ứng cử viên vào chức thẩm phán. Ông ấy đồng ý.

      - Jonathan!

      - Đó là điều duy nhất có thể làm nếu cầu ông ấy rút lại việc bổ nhiệm Kerry vào lúc này. thể làm gì khác hơn. Grace, Prescott Marshall là thống đốc xuất sắc. Em biết như thế. Làm việc với ông ấy, có thể hướng dẫn thượng viện trong việc biểu quyết những cải cách cần thiết, điều chỉnh cấu trúc thuế, lôi cuốn các doanh nghiệp tới bang, cải thiện phúc lợi xã hội bằng cách tước đoạt của người nghèo và phát những vụ lạm dụng phúc lợi.

      mong Marshhall ở lại chức vụ trong bốn năm. phải là người tích cực ủng hộ Frank Green, nhưng với tư cách thống đốc ông ta người tích cực hoạt động và hủy bỏ những gì Marshall và hoàn thành. Mặt khác, nếu Green thất bại, và nếu đảng khác nhảy vào, mọi việc bọn hoàn thành bị phá tan. - Đột nhiên, căng thẳng do cơn tức giận gây ra mất hẳn mặt ông và Grace chỉ thấy ông có vẻ mệt mỏi, trở lại là ông già sáu mươi hai tuổi.

      - Em mời Kerry và Robin đến ăn tối vào Chủ nhật - Grace . - Như thế cơ hội khác để cho Kerry hiểu. Em nghĩ tương lai của bất cứ ai bị hy sinh vì chàng Reardon đó.

      - gọi điện thoại cho nó đêm nay. - Jonathan với bà.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 44

      Geoff Dorso bấm chuông cửa lúc bảy giờ rưỡi đúng, và lần nữa được Robin đón tiếp. Nó vẫn còn mặc bộ đồ và hóa trang phù thủy. cặp lông mày được bôi đen bằng than. lớp phấn trắng dày bao phủ khuôn mặt của nó, ngoại trừ những chỗ vết sẹo vẫn còn lộ ra dưới cằm và hai bên gò má. bộ tóc giả rối bù màu đen xõa quanh vai nó.

      Geoff nhảy lui.

      - Cháu làm chú hoảng sợ.

      - Tuyệt. - Robin cách hứng thú. - Cảm ơn chú đến đúng giờ. Cháu sắp sửa dự buổi liên hoan bắt đầu ngay bây giờ, và có giải thưởng cho bộ đồ rùng rợn nhất. Cháu phải đây.

      - Cháu thắng với đa số phiếu. - Geoff vừa với nó vừa bước vào tiền sảnh, rồi hít hơi. - Có cái gì thơm quá.

      - Mẹ làm bánh mì tỏi, - Robin giải thích, rồi nó gọi lớn. - Mẹ, chú Dorso đến.

      Căn bếp ở phía sau nhà. Geoff mỉm cười trong lúc cánh cửa mở ra và Kerry xuất , lau tay vào cái khăn. Nàng mặc quần dài màu lục và áo thun cổ cao, cùng màu. Geoff thể làm gì khác hơn là đứng im nhìn ánh đèn phía đầu làm cho những lọn tóc vàng óng của nàng và những chấm tàn nhang mũi nàng thêm nổi bật.

      Nàng có vẻ chỉ hai mươi ba tuổi, nghĩ, rồi nhận thấy nụ cười nhiệt tình của nàng che giấu được nỗi lo lắng trong mắt nàng.

      - Geoff, tôi rất vui mừng được gặp . Hãy vào bên trong và thoải mái . Tôi phải đưa Robin dự liên hoan cách đây khối nhà.

      - Tại sao chị để tôi làm việc đó, - Geoff đề nghị, - Tôi còn mặc áo khoác.

      - Tôi nghĩ thế cũng được, - Kerry từ từ, ước lượng tình thế, - nhưng hãy lưu ý đưa nó vào bên trong nhà nhé? Tôi muốn , đừng bỏ nó ngoài lối .

      - Mẹ, - Robin phản đối, - Con còn sợ đâu. Thành đấy.

      - Mẹ cũng vậy.

      - Chuyện gì thế? Geoff tự hỏi. liền :

      - Kerry, tôi chỉ có mấy em . Cho tới lúc chúng vào trường đại học, tôi vẫn luôn luôn đưa đón chúng, và có Chúa biết tôi bao giờ rời khỏi chúng trước khi chúng an toàn vào bên trong nơi chúng cần đến. Cháu hãy lấy cây chổi, Robin. Chú đoán cháu cái.

      Trong lúc họ bước dọc theo đường phố yên tĩnh, Robin kể cho nghe về chiếc xe hơi làm cho nó hoảng sợ.

      - Mẹ làm ra vẻ mọi việc đều đáng ngại, nhưng cháu tin chắc mẹ bị kích động. Mẹ lo lắng cho cháu quá nhiều. Cháu tiếc là kể chuyện đó cho mẹ nghe. Geoff bỗng dừng lại và nhìn xuống nó.

      - Robin, cháu hãy nghe chú . tồi tệ hơn nhiều nếu kể cho mẹ nghe khi chuyện như thế xảy ra. Cháu hãy hứa với chú cháu phạm sai lầm đó.

      - đâu. Cháu hứa với mẹ. - Đôi môi tô son cách quá đáng hé nở nụ cười tinh nghịch. - Cháu rất giỏi giữ lời hứa, ngoại trừ việc dậy sớm. Cháu ghét dậy sớm.

      - Chú cũng vậy, - Geoff hăng hái tán thưởng.

      Năm phút sau, khi ngồi chiếc ghế trước quầy trong bếp quan sát Kerry làm món xà lách, Geoff quyết định cố gắng đặt thẳng vấn đề.

      - Robin kể cho tôi nghe chuyện xảy ra sáng hôm nay, - . - Có phải đó là lý để lo lắng?

      Kerry ngắt rau diếp vừa mới rửa sạch và bỏ vào tô xà lách.

      - trong những điều tra viên của chúng tôi, Joe Palumbo, chuyện với Robin chiều hôm nay. ta rất lo lắng. ta nghĩ chiếc xe rẽ ẩu trở ngược lại chỉ cách nơi bất cứ ai vài mét chắc khiến cho người đó hốt hoảng, nhưng Robin hết sức chính xác về việc cửa xe hé mở và bàn tay thò ra chĩa vật gì đó vào nó.... Joe cho rằng kẻ nào đó chụp ảnh nó.

      Geoff chợt nghe cơn run trong giọng của Kerry.

      - Nhưng tại sao?

      - Tôi biết. Theo Frank Green, việc đó rất có thể liên quan tới vụ án tôi vừa khởi tố. Tôi đồng ý với ông ấy. Tôi cũng có thể tưởng tượng kẻ dở hơi nào đó trông thấy Robin và mê muội nó. Đó là khả năng khác. - Nàng bắt đầu ngắt rau diếp cách giận dữ. - Vấn đề là: tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi bảo vệ nó bằng cách nào?

      - hết sức gay go khi phải chịu đựng nỗi lo lắng đó mình, - Geoff trầm ngâm .

      - Có phải muốn bởi vì tôi ly hôn? Bởi vì người đàn ông nào ở đây để chăm sóc cho nó. trông thấy khuôn mặt của nó. Chuyện đó xảy ra khi nó ở bên cạnh cha nó. Nó thắt đai an toàn, và ấy là loại người lái xe nhấn hết ga rồi bất thần phanh lại. Tôi cần biết đó là dạng nam tính hay Bob Kinellen là kẻ thích mạo hiểm; trong trường hợp này, Robin và tôi sống mình vẫn tốt hơn

      Nàng bứt lá rau diếp cuối cùng, rồi bằng giọng ngượng ngùng.

      - Tôi rất tiếc. Tôi nghĩ là chọn sai buổi tối để đến dùng món bột nhào trong nhà này, Geoff. Tôi phải là người bạn đồng nghiệp thú vị. Nhưng cũng chẳng sao. Điều quan trọng là những cuộc gặp gỡ của tôi với bác sĩ Smith và Dolly Bowles.

      Trong lúc ăn xà lách và bánh mì tỏi, nàng kể cho nghe về cuộc đụng độ của nàng với bác sĩ Smith.

      - Ông ta căm ghét Skip Reardon. - Nàng , - Đó là mối thù hận khác thường.

      Nhận thấy vẻ bối rối mặt của Geoff, nàng thêm:

      - Điều tôi muốn là mỗi lần tôi liên hệ với người thân của nạn nhân, hầu hết đều tỏ ra khinh miệt kẻ sát nhân và muốn ta bị trừng phạt. Những lời họ phát biểu đều chứa chất nỗi tức giận pha trộn với đau buồn cách hết sức sâu sắc đến mức cả hai cảm xúc đó tung ra cùng lúc. Các bậc cha mẹ vẫn thường cho ta xem những tấm ảnh hồi còn bé và lúc tốt nghiệp của đứa con bị giết, rồi họ kể cho ta nghe ta thuộc loại nào và có đỗ kỳ thi viết chính tả ở lớp tám hay . Rồi họ suy sụp và bật khóc, nỗi đau buồn của họ hết sức to lớn, và trong hai người, thông thường là người cha, với ta ông ta muốn năm phút ở mình với kẻ sát nhân, hoặc ông ta rằng ông ta muốn đích thân bấm nút ghế điện. Nhưng tôi trông thấy gì tương tự như thế nơi Smith. Nơi ông ta tôi chỉ nhận thấy lòng căm thù.

      - Theo chị điều đó ngụ ý gì? - Geoff hỏi.

      - Điều đó ngụ ý hoặc Skip Reardon là tên sát nhân dối trá hoặc chúng ta cần phải tìm hiểu có phải lòng căm ghét cuồng nhiệt của Smith đối với Skip Reardon có trước cái chết của Suzanne. Trong trường hợp sau cùng này, chúng ta cũng cần phải biết cách chính xác mối quan hệ của Smith với Suzanne như thế nào.

      đừng quên, theo lời khai của chính ông ta, ông ta để mắt tới con từ khi ta còn là đứa bé cho tới khi ta gần hai mươi tuổi. Rồi hôm ta bỗng xuất trong phòng mạch của ông ta và tự giới thiệu. Theo các tấm ảnh của ta có thể nhận thấy ta là phụ nữ đẹp cách lạ lùng.

      Nàng đứng lên.

      - hãy suy nghĩ về điều đó trong lúc tôi làm món bột nhào. Rồi tôi muốn kể cho nghe về Dolly Bowles và " xe của Poppa".

      Geoff hầu như ý thức được món bột nhào với nước xốt sò có mùi vị ngon như thế nào trong lúc lắng nghe Kerry kể lại việc nàng gặp Dolly Bowles.

      - Điều đáng chú ý là, - nàng kết luận,- theo những gì Dolly với tôi, cả văn phòng của chúng tôi lẫn những người bên thậm chí gạt bỏ khả năng cậu bé Michael có thể là nhân chứng rất đáng tin cậy.

      - Tim Farrell đích thân chất vấn Dolly Bowles, - Geoff nhắc nhở nàng. Tôi nhớ có người tới đứa bé chậm phát triển năm tuổi trông thấy chiếc xe hơi, nhưng tôi bỏ qua chuyện đó.

      - Đó là cây kim trong đụn rơm, - Kerry , - nhưng Joe Paulumbo, điều tra viên trò chuyện với Robin, vừa mang hồ sơ Reardon đến cho tôi chiều hôm nay. Tôi muốn đọc qua để xem thử tôi có thể tìm thấy vài cái tên của những người có khả năng thân mật với Suzanne. Chắc quá khó khăn khi nhờ sở quản lý đăng ký xe hơi kiểm tra có ai trong số những người này làm chủ chiếc xe Mercedes bốn cửa màu đen cách đây mười năm. Lẽ tất nhiên, rất có thể chiếc xe được đăng ký bởi người nào khác, hoặc thậm chí được cho thuê, trong trường hợp này chúng ta chẳng tới đâu.

      Nàng nhìn lên chiếc đồng hố quả lắc phía lò nấu.

      - Tôi còn nhiều thời gian.

      Geoff biết nàng về việc đón Robin.

      - Buổi liên hoan kết thúc lúc mấy giờ?

      - Lúc chín giờ. Thông thường Robin chơi buổi tối,nhưng Halloween quả đêm lễ hội cho trẻ con, phải ? Lúc này, muốn uống cà phê phin hay cà phê bình thường. Tôi vẫn định mua máy pha sà phê sữa kiểu Ý nhưng chưa có dịp để mua.

      - Cà phê phin là tốt lắm rồi. Và trong lúc chúng ta cùng uống, tôi kể cho chị nghe về Skip Reardon và Beth Taylor.

      Sau khi cho nàng biết bối cảnh về mối quan hệ của Beth với Skip, Kerry từ từ :

      - Tôi có thể hiểu tại sao Tim Farrell e ngại dùng Taylor làm nhân chứng, nhưng nếu Skip ta trong thời gian xảy ra án mạng, điều đó làm cho lời khai của bác sĩ Smith còn hoàn toàn đáng tin.

      - Đúng vậy. Phản ứng của Skip khi trông thấy Suzanne cắm hoa do người đàn ông khác tặng có thể tóm tắt bằng hai từ: "Càng hay".

      Điện thoại tường chợt reo và Geoff xem đồng hồ tay.

      - Chị đón Robin lúc chín giờ, phải ? Tôi đến đó trong lúc chị trả lời điện thoại.

      - Cám ơn, - Kerry với tay lấy ống nghe, - Alô.

      Nàng lắng nghe, rồi cách nồng nhiệt.

      - Ồ, chú Jonathan, con định gọi chú.

      Geoff đứng lên và, với kiểu chào tạm biệt bằng bàn tay, ra tiền sảnh và lấy áo khoác trong tủ.

      đường trở về nhà, Robin kể lại rằng nó trải qua thời gian thích thú trong buổi liên hoan cho dù nó đoạt được giải thưởng y phục.

      - Em họ của Cassie đến đó, - Robin giải thích,- Nó mặc bộ đồ vẽ hình bộ xương người, nhưng mẹ nó còn khâu thêm nhiều khúc xương đó. Cháu nghĩ là rất đặc biệt. Dù sao, cháu xin cảm ơn chú đến đón cháu, chú Dorso.

      - Có khi cháu thắng, khi khác cháu lại thua, Robin. Nhưng tại sao cháu gọi chú là Geoff?

      Lúc Kerry mở cửa cho họ, Geoff hiểu ngay rằng có chuyện gì ổn xảy ra. ràng là nàng hết sức cố gắng để giữ nụ cười ân cần mặt trong lúc nàng lắng nghe Robin say sưa tả lại buổi liên hoan.

      Cuối cùng Kerry :

      - Được rồi, Robin, quá chín giờ, và con hứa...

      - Con biết mà. Lên giường, và đừng lẽo đẽo theo gót mẹ. Robin ôm hôn nhanh Kerry.

      - Con mẹ. Xin chào, chú Geoff, - Rồi nó nhảy lên cầu thang.

      Geoff chăm chú nhìn trong lúc miệng của Kerry bắt đầu run. nắm cánh tay nàng, dẫn nàng vào trong nhà bếp và đóng cửa.

      - Có chuyện gì thế?

      Nàng cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

      - Theo dự tính thống đốc đệ trình ba cái tên lên thượng viện vào ngày mai để xin bổ nhiệm chức vụ thẩm phán. Tên của tôi là trong ba cái tên đó. Jonathan

      cầu thống đốc hoãn lại việc bổ nhiêm đó, chỉ vì tôi. - Thượng nghị sĩ Hoover đối xử với chị như thế? - Geoff thốt lên. Tôi tưởng ông ta là người thân thiết của chị, - Rồi nhìn nàng - Khoan . Có phải chuyện này liên quan tới vụ án Reardon và Frank Green?

      cần nàng gật đầu để biết đúng.

      - Kerry, là tồi tệ. Tôi hết sức tiếc. Nhưng chị "hoãn lại", chứ phải "rút lại".

      - Jonathan bao giờ rút lại việc bổ nhiệm tôi. Tôi biết như thế. - Lúc này, giọng của Kerry trở nên bình tĩnh hơn.- Nhưng tôi cũng biết rằng tôi thể để cho ông ấy lâm vào tình thế khó xử vì tôi. Tôi kể cho Jonathan nghe tôi vừa gặp bác sĩ và Dolly Bowles.

      - Ông ấy phản ứng như thế nào?

      - Ông ấy tỏ ra lạnh nhạt. Ông ấy có cảm tưởng nếu tôi xin xét lại vụ án này, chẳng khác gì tôi đề nghị thảo luận lại cách cần thiết cả năng lực lẫn đáng tin của Frank Green, và như thế là tôi tự để cho người ta chỉ trích về việc lãng phí tiền bạc của những người đóng thuế cho vụ án được xét xử cách đây mười năm. Ông ấy còn nhấn mạnh sáu phiên tòa kháng án xác nhận tội trạng của Reardon.

      Nàng lắc đầu, tựa hồ cố gắng làm sáng tỏ đầu óc. Rồi nàng quay mặt sang phía khác.

      - Tôi rất tiếc làm cho lãng phí thời gian như thế này, Geoff, nhưng tôi cho rằng tôi quyết định Jonathan có lý. tên sát nhân ở trong tù, bị đưa vào đó bởi bồi thẩm đoàn cùng trang lứa, và các phiên tòa trước sau như duy trì bản án của ta. Tại sao tôi nghĩ mình biết được điều gì họ biết?

      Kerry xoay người lại và nhìn Geoff.

      - Tên sát nhân ở trong tù, và tôi phải bỏ qua vụ này. - Nàng với vẻ hết sức tin chắc.

      Mặt của Geoff căng cứng trong lúc kiềm chế nỗi tức giận và chán nản.

      - Thế được lắm. Xin kính chào chị. Cảm ơn về món bột ngào.

      Thứ Tư, ngày 1 tháng 11.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :