1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 35

      Khi nàng sẵn sàng rời khỏi nhà để tới cuộc hẹn trong buổi sáng với bác sỹ Smith, Kerry đánh thức Robin.

      - Nào, Rob, - Nàng hối thúc trong lúc nó cự nự. - Con vẫn luôn luôn mẹ đối xử với con như em bé.

      - Đúng như mẹ làm đấy, - Robin lẩm bẩm.

      - Được lắm. Mẹ cho con cơ hội chứng tỏ tính độc lập của con. Mẹ muốn con thức dậy ngay và thay quần áo. Nếu , con ngủ trở lại. Bà Weiser gọi điện thoại cho con lúc bảy giờ để chắc chắn con ngủ trở lại. Mẹ để sẵn bột ngũ cốc và nước ép trái cây. Con đừng quên khóa cửa khi con học.

      Robin ngáp và nhắm mắt trở lại.

      - Rob, mẹ xin con.

      - Đồng ý.

      Với tiếng thở dài, Robin xoay hai chân qua cạnh giường. Mái tóc của nó xõa lên mặt trong lúc nó dụi mắt. Kerry vuốt tóc Robin ra sau.

      - Mẹ có thể tin tưởng con chứ?

      Robin ngẩng đầu lên với nụ cười ngái ngủ.

      - Dạ

      - Tốt. - Kerry hôn lên đỉnh đầu nó. - Bây giờ con hãy nhớ, vẫn là những quy tắc như mọi lần khác. Đừng mở cửa cho bất cứ ai. Mẹ bật hệ thống báo động. Con chỉ tắt khi con sắp sửa ra khỏi nhà, rồi bật lại. Đừng nhờ xe của bất cứ ai trừ phi con cùng với Cassie và Courtney và đó là ba hoặc mẹ của các bạn ấy.

      - Con biết. Con biết. - Robin thở dải cách khôi hài.

      Kerry nhe răng cười.

      - Mẹ biết mẹ nhắc nhở con cùng những lời căn dặn cả nghìn lần. Mẹ gặp lại con tối nay. Alison đến đây lúc ba giờ.

      Alison là nữ sinh viên đến trông Robin sau khi học về cho tới lúc Kerry về nhà. Kerry nghĩ tới việc nhờ ta đến sáng hôm nay để đưa Robin tới trường, nhưng nàng tán thành phản đối mãnh liệt của con rằng nó phải là em bé và có thể tự học.

      - Hẹn gặp mẹ tối nay.

      Robin lắng nghe tiếng bước chân của Kerry xuống cầu thang, rồi bước tới cửa sổ để xem chiếc xe hơi chạy ra khỏi lối .

      Căn phòng khá lạnh. Vào khoảng bảy giờ, khi Robin thường thức dậy, ngôi nhà rất ấm. Chỉ trong phút thôi, Robin nghĩ trong lúc nó tuột trở vào giường. Mình chỉ nằm ở đây trong phút nữa.

      Lúc bảy giờ, sau khi chuông điện thoại reo sáu lần, Robin ngồi dậy và trả lời.

      - Ôi, cám ơn bà Weiser. Vâng, cháu dậy rồi.

      Lúc này mình thức, nó vừa nghĩ vừa vội vàng ra khỏi giường.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 36

      Mặc dầu vẫn còn sớm, tình trạng lưu thông trong Manhattan rất nhộn nhịp. Nhưng tối thiểu xe cộ chạy với tốc độ vừa phải. Tuy nhiên, Kerry phải mất tiếng đồng hồ để đến New York từ New Jersey, chạy đoạn của xa lộ Westside,và băng ngang thành phố để tới phòng khám của bác sỹ Smith ở đại lộ 5.

      Nàng đến trễ ba phút.

      Charles Smith đích thân ra mở cửa cho nàng. Ngay cả chút lịch mà ông bày tỏ trong hai lần Robin đến khám bệnh cũng còn. Ông chào nàng, mà chỉ :

      - Tôi có thể dành cho bà hai mươi phút, bà McGrath, hơn giây. Rồi ông dẫn nàng vào văn phòng riêng.

      Nếu đó là cách ông ta xử , Kerry nghĩ, càng hay. Sau khi ngồi xuống trước bàn làm việc của ông ta, nàng ngay:

      - Bác sỹ Smith, ngay sau khi trông thấy hai phụ nữ ra khỏi phòng mạch này giống hệt cách đáng kinh ngạc với con bị giết của ông là Suzanne, tôi băn khoăn về thực trạng liên quan đến cái chết của ấy đến mức tôi dành phần lớn thời thời gian trong tuần vừa qua để đọc biên bản xét xử vụ án Skip Reardon.

      Nàng nhận thấy vẻ thù hận mặt của bác sỹ Smith khi nàng nhắc tới cái tên Reardon. Đôi mắt ông ta nheo lại, miệng ông mím chặt, nhiều nếp nhăn hằn sâu trán ông và hai vết ngoặc chạy dọc hai bên má ông. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông.

      - Bác sỹ Smith, ông nên biết tôi thành thực lấy làm tiếc về việc ông mất con . Ông là người cha ly hôn. Tôi là người mẹ ly hôn. Giống như ông, tôi chỉ có đứa con, con . Tôi trải qua nỗi đau đớn khi tôi nhận được cú điện thoại báo tin Robin gặp tai nạn. Tôi có thể hình dung được ông cảm thấy như thế nào khi ông nghe về Suzanne.

      Smith nhìn nàng với vẻ trầm tĩnh, các ngón tay siết chặt vào nhau. Kerry cảm thấy có rào chắn thể vượt qua giữa họ. Nếu vậy, phần còn lại của cuộc trò chuyện có thể đoán trước. Ông để cho nàng , thỉnh thoảng mới bày tỏ vài lời về tình mất mát, và sau đó đưa nàng ra cửa. Làm sao nàng có thể vươt qua rào chắn đó?

      Nàng nghiêng mình về phía trước.

      - Bác sỹ Smith, chính vì lời khai của ông khiến Skip Reardon phải vào tù. Ông ta ghen cách điên cuồng, và con ông sợ hãi ta. Nhưng ta thề hề đe dọa Suzanne. - ta dối. - Giọng dứt khoát, lạnh lùng. - ta ghen cách bệnh hoạn. Như bà vừa , Suzanne là đứa con duy nhất của tôi. Tôi rất quý nó. Tôi trở nên thành đạt đủ để cho nó tất cả mọi thứ tôi bao giờ có thể cho nó khi nó còn bé. Tôi có niềm vui sướng khi thỉnh thoảng mua cho nó món nữ trang xinh đẹp. Thế nhưng, thậm chí khi tôi chuyện với Reardon, ta vẫn chịu tin rằng đó là những quà tặng của tôi. ta cứ buộc tội nó gặp gỡ nhiều gã đàn ông khác.

      Điều đó có thể đúng hay ? Kerry tự hỏi.

      - Nhưng nếu Suzanne lo sợ cho tính mạng của mình, tại sao ấy vẫn ở lại với Skip Reardon? - Nàng hỏi.

      Ánh nắng buổi sáng tràn ngập căn phòng, chiếu lên cặp kính vành của Smith, khiến cho Kerry còn có thể trông thấy đôi mắt của ông. Phải chăng chúng cũng dứt khoát như giọng lạnh lùng của ông? Nàng hỏi thầm.

      - Bởi vì, giống mẹ nó, người vợ đầu tiên của tôi, Suzanne thiết tha cách sâu sắc với cuộc hôn nhân của nó, - Ông trả lời sau khi im lặng hồi lâu. - Sai lầm nghiêm trọng trong đời nó là lỡ Reardon. sai lầm khác còn nghiêm trọng hơn là nó xem thường những lời đe dọa của ta.

      Kerry nhận thấy nàng chẳng đạt được kết quả gì. tới lúc đặt câu hỏi vừa nảy ra trong đầu nàng, nhưng việc đó có thể gây nên nhiều điều rắc rối mà nàng tin chắc mình sẵn sàng đương đầu.

      - Bác sỹ Smith, có bao giờ ông tiến hành bất cứ loại phẫu thuật nào cho con ông?

      Ngay lập tức, ràng câu hỏi đó làm ông giận dữ.

      - Bà McGrath, tình cờ tôi học trong trường đào tạo những bác sỹ, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, bao giờ điều trị cho thành viên nào trong gia đình. Hơn nữa, câu hỏi của bà là xúc phạm. Suzanne là con người đẹp cách tự nhiên.

      - Tối thiểu ông làm cho hai phụ nữ giống hệt con ông tới mức đáng kinh ngạc. Tại sao?

      Bác sỹ nhìn đồng hồ tay.

      - Tôi trả lời câu hỏi cuối cùng này, rồi sau đó xin bà thứ lỗi cho tôi, bà McGrath. Tôi bà biết bao nhiêu về phẫu thuật chỉnh hình. Cách đây năm mươi năm, so với nhiều tiêu chuẩn của ngày nay,vấn đề đó còn hết sức thô sơ. Sau khi người ta sửa chữa mũi, họ phải sống với lỗ mũi loe. Phẫu thuật chỉnh hình cho các nạn nhân dị dạng bẩm sinh như sứt môi thường là biện pháp thô thiển. Giờ đây việc đó rất tinh vi, và các kết quả rất tốt. Chúng tôi có rất nhiều tiến bộ. Phẫu thuật chỉnh hình còn chỉ dành riêng cho những người giàu có và nổi tiếng, mà cho bất cứ ai, đàn ông hoặc phụ nữ cần tới, hay chỉ muốn có.
      Ông gỡ cặp kính ra và chùi trán tựa hồ ông bị cơn đau đầu.

      - Nhiều bậc cha mẹ mang con tới, con trai cũng như con , chỉ vì chúng có khuyết tật hình thể khiến chúng thể sinh hoạt cách bình thường. Ngày hôm qua, tôi giải phẫu cho cậu bé mười lăm tuổi có hai vành tai vểnh ra ngoài đến nỗi người ta chỉ trông thấy tai mà trông thấy khuôn mặt của nó. Khi băng được tháo ra, người ta nhìn thấy mọi nét thú vị của cậu bé trước kia bị che khuất vì khuyết tật đó. Tôi giải phẫu cho nhiều phụ nữ soi gương và trông thấy làn da nhăn nhúm hoặc những túi thịt bên dưới mắt, nhiều phụ nữ từng xinh đẹp trong thời còn trẻ. Tôi làm cho trán họ phẳng lại, tôi căng da mặt họ tới tận phía sau tai. Tôi giúp họ trẻ lại hai mươi tuổi, nhưng còn hơn thế, tôi biến đổi mặc cảm tự ti của họ thành lòng tự trọng.

      Giọng của ông chợt cao hơn.

      - Tôi có thể cho bà xem những tấm ảnh trước và sau của những nạn nhân mà tôi từng giúp đỡ. Bà hỏi tại sao số bệnh nhân của tôi giống như con tôi. Tôi cho bà nghe lý do. Bởi vì trong mười năm gần đây, vài phụ nữ trẻ tầm thường và vui đến phòng mạch này và tôi có thể cho họ sắc đẹp của Suzanne.

      Kerry biết ông sắp bảo nàng ra về. Nàng vội vàng hỏi:

      - Thế tại sao cách đây mấy năm, ông với phụ nữ tên Susan Grant đến nhờ ông khám, rằng đôi khi sắc đẹp bị lạm dụng và hậu quả là ghen tuông và bạo lực? Có phải ông liên tưởng tới Suzanne? phải Skip Reardon lý do để ghen hay sao? Có lẽ ông mua cho ấy tất cả nữ trang mà Skip Reardon thể giải thích, nhưng ta thề gửi bó hoa hồng mà Suzanne nhận được vào ngày ấy chết.

      Bác sĩ Smith đứng lên.

      - Bà McGrath, tôi nghĩ trong nghề nghiệp của bà, bà phải biết rằng hầu hết bọn sát nhân đều khẳng định mình vô tội. Và giờ đây, cuộc thảo luận này kết thúc.
      Kerry thể làm được gì khác hơn là theo ông ra khỏi phòng. Trong lúc bước sau ông, nàng nhận thấy ông giữ chặt bàn tay phải sát hông. Có phải đó là cơn run trong lòng bàn tay của ông? Phải, đúng vậy. Ra tới cửa, ông :

      - Bà McGrath, bà phải hiểu rằng chỉ cần nghe cái tên của Skip Reardon là tôi buồn nôn. Xin hãy gọi bà Carpenter và cho bà ta biết tên của bác sỹ khác mà bà ta có thể chuyển hồ sơ của Robin tới. Tôi muốn nghe tới bà hoặc trông thấy bà cũng như con lần nào nữa.

      Ông ở sát bên nàng đến nỗi Kerry phải vội bước lùi lại. Trong con người này có vẻ gì đó thực đáng sợ. Đôi mắt của ông, tràn đầy tức giận và căm thù, dường như xuyên thủng người nàng. Nếu ông có khẩu súng trong tay ngay lúc này, mình chắc chắn ông sử dụng, nàng thầm nghĩ.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 37

      Sau khi khóa cửa và bắt đầu xuống mấy bậc thềm, Robin nhận thấy chiếc xe hơi màu đen đậu phía bên kia đường. Rất ít khi có những chiếc xe lạ đường phố này, nhưng Robin biết tại sao chiếc xe đó gây cho nó cảm giác kỳ quặc cách đặc biệt.

      Trời lạnh. Robin chuyển mấy cuốn sách sang cánh tay trái và kéo dây khóa của chiếc áo khoác lên tận cổ, rồi em bước nhanh hơn. Em sắp gặp Cassie và Courtney tại góc đường cách khối nhà và biết bọn chúng đợi ở đó. Em trễ hai phút.

      Đường phố yên tĩnh. Lúc này những ngọn lá hầu như rụng hết, những thân cây có vẻ trơ trụi, thân thiện. Robin tiếc quên mang găng tay.

      Lúc tới vỉa hè, em liếc mắt qua bên kia đường.Cửa sổ phía tài xế trong chiếc xe lạ từ từ mở, dừng lại sau khi thụt xuống khoảng năm phân. Em cố hết sức nhìn chăm chú vào đó, hy vọng trông thấy khuôn mặt quen bên trong, nhưng ánh nắng sáng chói phản chiếu nên em thể thấy gì. Rồi em chợt trông thấy bàn tay với ra chĩa vật gì đó vào em. Đột nhiên hoảng sợ, Robin bắt đầu chạy. Với tiếng gầm, chiếc xe hơi phóng qua đường, dường như nhắm thẳng về phía em. Ngay lúc em nghĩ chiếc xe sắp leo lên lề và đụng phải em, nó bỗng rẽ theo hình chữ U rồi chạy qua khỏi khối nhà.

      Robin vừa nức nở khóc vừa chạy băng qua bãi cỏ nhà bên cạnh và bấm chuông cửa cách hoảng loạn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 38

      Khi Joe Palumbo hoàn tất việc điều tra về vụ trộm ở Creskill, nhận ra mới chín giờ rưỡi. Vì ở cách Alpine chừng mấy phút chạy xe, đây là cơ hội rất tốt để ghé thăm Dolly Bowles, bà giữ trẻ ra tòa làm chứng trong vụ án Reardon. May mắn thay, vô tình mang theo số điện thoại của bà.

      Thoạt tiên, Dolly tỏ vẻ hơi cảnh giác khi Palumbo giải thích rằng điều tra cho văn phòng công tố viên của quận Bergen. Nhưng sau khi kể cho bà nghe rằng trong những phụ tá công tố viên, Kerry McGrath, rất muốn nghe về chiếc xe hơi Dolly trông thấy trước nhà Reardon đêm xảy ra án mạng, bà liền thông báo rằng bà liên tục theo dõi phiên tòa xét xử mà Kerry MdGrath mới đây khởi tố và hết sức vui mừng vì gã đàn ông bắn bà giám sát bị kết án. Bà kể cho Palumbo nghe về thời gian bà và mẹ bà bị kẻ xâm nhập trói chặt trong nhà họ.

      - Vì vậy, - bà kết luận, - nếu ông và Kerry McGrath muốn chuyện với tôi hay lắm.

      - Được, thực ra, - Joe với bà cách hơi yếu ớt, - tôi muốn đến chuyện với bà ngay bây giờ. Có lẽ Kerry chuyện với bà sau.

      ai gì trong lúc. Palumbo thể biết rằng, trong tâm trí bà, Dolly trông thấy lại vẻ nhạo báng mặt công tố viên Green khi ông thẩm vấn chéo bà tại phiên tòa.

      Cuối cùng, bà , với vẻ trang nghiêm:

      - Tôi nghĩ tôi dễ chịu hơn khi thảo luận về đêm hôm đó với Kerry McGrath. Tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên đợi cho tới lúc bà ấy rảnh.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 39

      Kerry đến tòa án lúc 9 giờ 45, trễ hơn nhiều so với thường lệ. Đoán trước khả năng nhận được vài lời than phiền về điều đó, nàng điện thoại cho hay nàng bận chút việc và đến trễ. Frank Green vẫn luôn luôn có mặt tại bàn việc lúc bảy giờ đúng. Trong văn phòng người ta đùa cợt chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên ông tin tưởng toàn bộ nhân viên hợp tác chặt chẽ với ông. Kerry biết ông nổi cơn tam bành nếu ông hay rằng công việc của nàng là gặp bác sĩ Charles Smith.

      Khi nàng bấm mã số cho nàng vào văn phòng công tố viên, nhân viên tổng đài ngẩng đầu lên và :

      - Kerry, chị hãy vào ngay văn phòng ông Green. Ông ấy chờ chị.

      Ôi, lạy Chúa, Kerry nghĩ. Ngay sau khi nàng bước vào văn phòng của Green, nàng có thể trông thấy ông có vẻ tức giận. Nàng biết ông khá để có thể phát tính khí của ông. Như thường lệ, ông thẳng vào vấn đề:

      - Kerry, Robin vẫn khỏe. Cháu ở nhà người láng giềng của chị, bà Weiser. Cháu rất khỏe.

      Kerry cảm thấy cổ họng thắt chặt.

      - Có chuyện gì ổn hay sao?

      - Chúng tôi biết chắc và có lẽ có gì. Theo lời Robin, chị rời khỏi nhà lúc sáu giờ rưỡi.

      vẻ gì kỳ lạ trong mắt của Green.

      - Đúng vậy.

      -Khi Robin ra khỏi nhà sau đó, cháu cháu nhìn thấy chiếc xe lạ đậu bên kia đường. Đúng lúc cháu vừa tới vỉa hè, cửa sổ phía tài xế hé mở, và cháu có thể trông thấy bàn tay nắm lấy vật gì đó. Cháu thể đó là gì, và cũng thể nhìn mặt tài xế. Rồi chiếc xe nổ máy và đổi hướng băng qua đường cách đột ngột đến nỗi cháu nghĩ nó leo lên lề và đụng vào cháu, nhưng nó rẽ theo hình chữ U và chạy . Robin liền chạy tới nhà người láng giềng của chị.

      Kerry buông mình lên chiếc ghế.

      -Lúc này nó vẫn còn ở đó?

      - Phải. Chị có thể gọi điện thoại cho cháu, hoặc về nhà nếu như thế chị an tâm hơn. Điều khiến tôi lo lắng là: phải chăng Robin tưởng tượng quá đáng, hay là có khả năng kẻ nào đó cố gắng làm cho cháu hoảng sợ và cơ bản là làm cho chính chị phải hoảng sợ?

      - Tại sao kẻ nào đó muốn làm cho Robin hoặc tôi hoảng sợ?

      - Chuyện đó từng xảy ra tại văn phòng này sau vụ án sáng giá. Chị vừa hoàn tất vụ án khiến cho giới truyền thông đại chúng rất chú ý. Tên bị chị kết án sát nhân ràng là kẻ rác rưởi, nhưng ta vẫn còn thân nhân và bạn bè.

      - Phải, nhưng tất cả những người tôi gặp dường như đều khá đứng đắn, - Kerry . - Và, để trả lời câu hỏi đầu tiên của ông, Robin là đứa bé biết xét đoán. Nó bao giờ bịa đặt ra những chuyện như thế. - Nàng chợt do dự. - Đây là lần đầu tiên tôi để cho nó ra khỏi nhà mình vào buổi sáng, và tôi dặn dò nó phải cảnh giác những việc gì cần làm và được làm.

      - Chị hãy điện thoại cho cháu từ đây.

      Robin trả lời điện thoại của bà Weiser ngay sau tiếng chuông đầu tiên.

      - Con biết mẹ gọi. Lúc này con ổn rồi. Con muốn đến trường. bà Weiser lái xe đưa con . Mẹ này, con còn phải ra ngoài chiều hôm nay. Đó là Halloween.

      Kerry suy nghĩ nhanh. Robin đến trường tốt hơn ngồi ở nhà suốt ngày, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.

      - Cũng được,nhưng mẹ đến đón con tại trường lúc ba giờ kém mười lăm. Mẹ muốn con bộ về nhà. - Và mẹ luôn luôn ở bên con mỗi khi con cần, nàng thầm hứa. - Bây giờ, để mẹ chuyện với bà Weiser, Rob.

      Sau khi gác máy, nàng với Green:

      - Hôm nay tôi có thể về sớm được chứ?

      Nụ cười của ông có vẻ chân .

      - Tất nhiên được. Kerry, tôi cần với chị hãy hỏi Robin cách cặn kẽ. Chúng ta cần biết phải chăng có khả năng kẻ nào đó quả thực dò xét cháu.

      Trong lúc Kerry ra về, ông thêm:

      -Nhưng Robin phải còn hơi để mình đến trường hay sao?

      Kerry biết ông tìm cách khám phá chuyện gì quan trọng đến mức nàng để Robin ra khỏi nhà mình lúc sáu giờ rưỡi.

      - Vâng, đúng vậy, - nàng đồng ý. - Việc đó xảy ra lần nữa.

      Sau đó trong buổi sáng, Joe Palumbo ghé qua văn phòng của Kerry và kể cho nàng nghe về cú điện thoại của gọi tới Dolly Bowles.

      - Bà ta muốn chuyện với tôi, Kerry, nhưng tôi vẫn thích với chị khi chị gặp bà ta.

      - Để tôi gọi điện thoại ngay cho bà ta.

      Tám từ tự giới thiệu của nàng: "Xin chào bà Bowles, tôi là Kerry McGrath" khiến nàng phải nghe mười phút độc thoại.

      Palumbo gác chéo hai chân và ngửa người trong chiếc ghế bành trong lúc thích thú ngắm nhìn Kerry cố gắng xen vào từ hoặc câu hỏi. Rồi bực tức khi, cuối cùng Kerry có cơ hội rằng nàng cùng đến với điều tra viên của nàng là ông Palumbo, ràng câu trả lời là . Cuối cùng nàng gác máy.

      -Dolly Bowles vẫn còn giữ kỷ niệm tốt đẹp về cách văn phòng này cư xử với bà ta cách đây mười năm. Đó là điểm chính của cuộc đàm thoại.

      Phần còn lại là con và con rể của bà ta còn muốn nhắc tới vụ án mạng và những gì bà ta trông thấy, và ngày mai họ se trở về nhà sau chuyến du lịch. Nếu tôi muốn gặp bà ta, phải khoảng năm giờ chiều hôm nay. Đó là điều cần phải cân nhắc. Tôi với bà ta lát nữa tôi trả lời.

      - Chị có thể ra khỏi đây kịp giờ chứ? - Joe hỏi.

      - Tôi có vài cuộc hẹn nhưng tôi hủy bỏ.

      Rồi nàng kể cho Palumbo nghe về Robin và chuyện vừa xảy ra sáng nay. Joe từ từ đứng lên và cố gắng khép chiếc áo vét cách vất vả vì cái bụng khá lớn của .

      -Tôi gặp chị tại nhà chị lúc năm giờ. - đề nghị. - Trong lúc chị chuyện với bà Bowles, để tôi đưa Robin ăm hamburger. Tôi muốn chuyện với cháu về buổi sáng hôm nay.

      chợt trông thấy vẻ tán thành mặt Kerry và vội vàng tiếp trước khi nàng có thể phản đối.

      - Kerry, chị rất thông minh, nhưng chị nên vô tư về vấn đề này. Chị đừng làm công việc thay tôi.

      Nàng nhìn với vẻ trầm tư. Bề ngoài của luôn luôn hơi nhếch nhác, và công việc văn phòng của thường khá lủng củng, nhưng vẫn là người giỏi nhất trong phạm vi của . Kerry từng trông thấy chất vấn bọn trẻ con cách khôn khéo đến mức chúng nhận thức được từng từ chúng ra được phân tích. rất hữu ích nếu có ý kiến của Joe trong vụ này,

      - Đồng ý.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :