1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 30

      Thượng viện và việc hội họp của bang New Jersey trải qua mùa thu bận rộn. Những phiên họp hai lần mỗi tuần hầu như đông đủ trăm phần trăm, chỉ vì lý do: cuộc bầu cử thống đốc sắp tới, mặc dầu còn năm nữa, tạo ra căng thẳng phía sau hậu trường làm kích động bầu khí của cả hai viện trong Quốc hội.

      kiện thống đốc Marshall có vẻ muốn ủng hộ công tố viên Frank Green kế nhiệm ông ta có nghĩa là có nhiều ứng cử viên khác thuộc đảng của ông ta cũng ngấp nghé chức vụ này. Jonathan Hoover biết chắc rằng bất cứ khe hở nào trong khả năng được bầu chọn của Green đều được các đối thủ khác triệt để lợi dụng. Họ chộp lấy và gây rối tối đa. Nếu nội vụ gây ra tiếng vang đủ lớn, các cơ may của Green tiêu tan. Ngay lúc này, biết là khó có thể thành công.

      Là chủ tịch thượng viện, Hoover có quyền lực lớn trong lãnh vực chính trị của đảng. trong những lý do giúp ông đắc cử năm lần trong nhiệm kỳ bốn năm là khả năng xem xét mọi vấn đề có tầm xa khi quyết định hoặc khi biểu quyết. phẩm chất được các cử tri đánh giá cao.

      Vào những ngày thượng viện nhóm họp, thỉnh thoảng ông ở lại Trenton và ăn tối cùng bạn bè. Đêm nay, ông ăn tối với thống đốc.

      Sau phiên họp buổi chiều, Jonathan trở về văn phòng riêng, cầu thư ký lấy tập tin nhắn và đóng cửa lại. Trong giờ kế tiếp, ống ngồi tại bàn làm việc, hai bàn tay xếp dưới cằm. Đó là tư thế Grace thường gọi là "Jonathan cầu nguyện".

      Cuối cùng, ông đứng lên, tới cửa sổ và ngắm bầu trời sẫm tối. Ông quyết định quan trọng. Cuộc điều tra mà Kerry McGrath tiến hành trong vụ án Reardon đặt ra vấn đề thực . Đó chính là loại việc mà giới truyền thông đại chúng quy tụ lại, tìm mọi cách biến thành chuyện giật gân. Cho dù rốt cuộc vẫn được gì, là điều Jonathan đoán chắc, chuyện này tạo ra hình ảnh tiêu cực của Frank Green và làm hỏng việc ứng cử của ông ta.

      Lẽ tất nhiên, rất có thể Kerry bỏ cuộc trước khi mọi việc quá xa - ông hy vọng nàng làm thế, như vậy tốt cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, Jonathan biết ông có bổn phận báo cho thống đốc biết về những cuộc điều tra của nàng cho tới nay và đề nghị rằng trong tình hình tại, nên đệ trình tên nàng lên thượng viện để xin bổ nhiệm chức vụ thẩm phán. Ông biết điều đó khó xử đối với thống đốc khi người được chính ông đề cử lại có hành động thực chống lại ông.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 31

      Sáng thứ Hai, Kerry nhận thấy gói đồ trong văn phòng của nàng, và bên trong là bức tượng hình người bằng sứ có tên là "Gió thu". bức thư ngắn kèm theo:

      "Kính gửi bà McGrath,

      Ngôi nhà của mẹ chúng cháu được bán,và chúng cháu dọn sạch mọi đồ đạc. Chúng cháu chuyển tới Pennsylvania để sống với và chú của chúng cháu.

      Mẹ chúng cháu vẫn luôn luôn giữ bức tượng này bàn trang điểm của bà. Đó là kỷ vật của bà ngoại. Mẹ chúng cháu bà cảm thấy sung sướng mỗi khi nhìn đó.

      Chúng cháu muốn tặng bà bức tượng, bởi vì chính nhờ bà chúng cháu cảm thấy sung sướng tin chắc rằng kẻ giết mẹ đền tội. Đây là cách chúng cháu bày tỏ lòng biết ơn bà.

      Bức thư được ký tên bởi Chris và Ken, hai cậu con trai của bà giám sát bị phụ tá của bà ta giết chết.

      Kerry cố nén nước mắt trong lúc nàng cầm món đồ xinh xắn. Nàng gọi thư ký vào và đọc cho ta thư phúc đáp ngắn:

      "Theo pháp luật, tôi được phép nhận quà, nhưng, Chris và Ken, tôi hứa với các cháu, nếu gặp trường hợp khác, đây là món quà tôi rất thích. Xin các cháu hãy giữ lại nó cho tôi và cho mẹ các cháu."

      Trong lúc ký tên vào bức thư, nàng nghĩ tới tình thương gắn bó hai em và gắn bó chúng với mẹ chúng, Robin ra sau nếu có chuyện gì xảy đến với mình? nàng tự hỏi. Rồi nàng lắc đầu. Chán chường chẳng được gì, nàng nghĩ. Vả lại, nàng còn có quan hệ cha con khác khẩn cấp hơn cần tìm hiểu.

      tới giờ gặp bác sĩ Charles Smith. Khi nàng gọi điện đến phòng mạch của ông, bộ phận phụ trách các thuê bao vắng trả lời:

      - có ai trước mười giờ hôm nay. Tôi có thể ghi lại lời nhắn?

      Gần mười hai giờ trưa, bà y tá Carpenter trả lời tin nhắn của Kerry.

      - Tôi muốn có cuộc hẹn để chuyện với bác sĩ càng sớm càng tốt, - Kerry - Việc quan trọng.

      - Về vấn đề gì bà McGrath?

      Kerry quyết định xử thẳng thắn:

      - Xin bà với bác sỹ đó là việc liên quan đến Suzanne. Nàng chờ đợi gần năm phút, rồi nghe giọng lạnh lùng, chuẩn xác của bác sĩ Smith.

      - Bà muốn gì, bà McGrath? - ông hỏi.

      - Tôi muốn chuyện với bác sĩ về lời khai của ông trong phiên tòa xét xử Skip Reardon, và tôi rất biết ơn ông nếu ông cho tôi được gặp ông càng sớm càng tốt.

      Lúc nàng gác máy, ông đồng ý gặp nàng trong phòng mạch của ông vào lúc bảy giờ rưỡi sáng hôm sau. Nàng ngẫm nghĩ điều đó có nghĩa là nàng phải rời khỏi nhà lúc sáu giờ. Và như thế có nghĩa là nàng phải thu xếp cho người láng giềng gọi điện thoại cho Robin để chắc chắn Robin ngủ trở lại sau khi Kerry .

      Ngoại trừ việc đó, Robin biết cách tự xoay xở. Nó luôn luôn bộ tới trường cùng hai đứa bạn , và Kerry tin chắc nó đủ lớn để khuấy cho mình tô bột ngũ cốc.

      Sau đó, nàng gọi điện thoại cho bạn Margaret tại văn phòng của nàng và hỏi số điện thoại của Stuart Grant.

      - Mình chuyện với Stuart về cậu và những điều quan tâm của cậu về nhà phẫu thuật chỉnh hình đó, và ta với vợ ta ở nhà suốt buổi sáng. - Margaret kể với nàng.

      Susan Grant trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên. ta nhắc lại đúng những lời Margaret tường thuật.

      - Tôi thề với chị, Kerry, là kinh khủng. Tôi chỉ muốn gạt bỏ những túi thịt thừa dưới mắt. Nhưng bác sỹ Smith cứ cố nài. Ông ta ngừng gọi tôi là Suzanne, và tôi biết rằng nếu tôi để cho ông ta làm theo ý ông ta, chắc tôi còn là chính mình nữa.

      Ngay trước bữa ăn trưa, Kerry cầu Joe Palumbo ghé qua văn phòng nàng.

      - Tôi có chuyện ngoài chương trình cần giúp đỡ của , - nàng với ta khi ta buông mình lên chiếc ghế trước mặt nàng.

      - Vụ án Reardon. Nét mặt tinh quái của Joe đòi hỏi câu trả lời. Nàng liền kể cho ta nghe về những người giống hệt Susan Reardon và về bác sĩ Charles Smith. Với vẻ do dự, nàng nhìn nhận rằng nàng cũng thăm Reardon trong tù và, mặc dù mọi việc nàng làm là hoàn toàn chính thức, nàng bắt đầu nghi ngờ về cách tiến hành vụ án. Palumbo huýt sáo.

      - Joe, tôi muốn chuyện này chỉ mình chúng ta hay biết. Frank Green vui mừng nếu ông ta biết tôi quan tâm tới vụ này.

      - Tôi tự hỏi vì sao. - Palumbo khẽ .

      - Điểm quan trọng là ngày hôm kia chính Green với tôi rằng bác sỹ Smith nhân chứng vô cảm. kỳ lạ đối với người cha của nạn nhân vừa bị giết, phải ? Ra trước tòa, bác sỹ Smith khai ông ta và vợ ông ta chia tay nhau khi Suzanne còn là đứa bé rồi mấy năm sau đó ông ta cho phép cha dượng ta nhận ta làm con nuôi, người đàn ông tên là Wayne Stevens, và ta lớn lên ở Oakland, California. Tôi muốn tìm ra nơi Stevens ở. Tôi muốn biết từ miệng ông ta Suzanne thuộc loại con lớn lên như thế nào, nhất là tôi cần xem tấm ảnh của ta lúc ta chưa tới tuổi hai mươi.

      Nàng rút ra mấy trang trong tập biên bản xét xử vụ án Reardon. Lúc này nàng bày lên bàn cho Palumbo xem.

      - Đây là lời khai của bà giữ trẻ ở trong ngôi nhà đối diện trong đêm xảy ra vụ án mạng, và xác nhận trông thấy chiếc xe hơi lạ đậu trước nhà vợ chồng Reardon vào khoảng chín giờ đêm hôm ấy. Bà ta sống - hoặc sống - với con rể và con ở Alpine. hãy truy ra giúp tôi, được chứ?

      Đôi mắt của Palumbo ánh lên vẻ hứng thú che giấu.

      - Xin vui lòng, Kerry. Chị cho tôi đặc ân. Tôi rất thích trông thấy nhà lãnh đạo của chúng ta trong lần được nhiều người dòm ngó.

      - Này, Joe, Frank Green là người tử tế. - Kerry phản đối - phải tôi gây chuyện rắc rối cho ông ấy. Tôi chỉ cảm thấy có số vấn đề còn bỏ ngỏ trong vụ án, và thành thực mà , việc gặp bác sỹ Smith và việc trông thấy những bệnh nhân giống hệt nhau của ông ta làm cho tôi khiếp sợ. Nếu có khả năng người vô tội phải ngồi tù, tôi cảm thấy mình có bổn phận phải kiểm tra lại chuyện đó. Nhưng tôi chỉ làm việc này nếu tôi biết chắc.

      - Tôi hoàn toàn hiểu, - Palumbo - Và xin chị đừng hiểu lầm tôi. Trong hầu hết tình huống, tôi đồng ý với chị rằng Green là ông sếp đứng đắn. Chỉ có điều, tôi thích có ai tìm chỗ núp mỗi khi người nào đó trong văn phòng này gây chuyện căng thẳng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 32

      Lúc bác sỹ Charles Smith gác máy sau khi chuyện với Kerry McGrath, ông nhận ra cơn run thường phát sinh và truyền khắp bàn tay phải của ông bắt đầu trở lại. Ông chụp bàn tay trái lên đó, nhưng dù vậy, ông vẫn cảm thấy những rung động trong khắp các đầu ngón tay.

      Ông biết rằng bà Carpenter nhìn ông với vẻ tò mò khi bà ta kể cho ông nghe về cú điện thoại của McGrath. Cái tên Suzanne gợi ra điều gì với Carpenter, bà chắc chắn thắc mắc về lý do của cú điện thoại bí này.

      Ông mở hồ sơ của Robin Kinellen và xem xét kỹ. Ông còn nhớ cha mẹ của nó ly dị nhưng ông xem xét kỹ các dữ liệu cá nhân mà Kerry McGrath khai báo cùng với tiền sử y tế của Robin. Theo đó nàng là phụ tá công tố viên của quận Bergen. Ông dừng lại lát. Ông nhớ trông thấy nàng trong phiên tòa xét xử.

      Có tiếng gõ cửa. Bà Carpenter thò đầu vào văn phòng để nhắc nhở ông rằng ông có bệnh nhân chờ ông trong phòng khám.

      - Tôi biết, - ông vừa cách lạnh nhạt vừa xua tay với bà ta.

      Ông lại quay về với hồ sơ của Robin. Nó đến để kiểm tra vào ngày 11 và ngày 23. Barbara Tompkins có mặt để kiểm tra vào ngày 11 và Pamela Worth vào ngày 23. Sắp xếp thời gian tốt, ông nghĩ. Chắc hẳn Kerry McGrath bắt gặp cả hai, và điều đó chẳng hiểu vì sao gợi lại ký ức của nàng về Suzanne.

      Ông ngồi tại bàn làm việc hồi lâu. Cú điện thoại của Kerry McGrath quả thực có ý nghĩa gì? Nàng quan tâm tới vấn đề nào trong vụ án? có gì thay đổi. Các kiện vẫn như cũ. Skip Reardon còn ở trong tù, và ta vẫn ở trong đó. Smith biết lời khai của ông khiến ta bị tống vào đó. Và mình thay đổi lời nào, ông gay gắt nghĩ. lời nào.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 33

      Với hai luật sư của ông ta ở hai bên, Robert Kinellen và Anthony Bartlett, Jimmy Weeks ngồi trong tòa án liên bang quận trong lúc thủ tục tựa hồ bất tận về việc lựa chọn bồi thẩm đoàn cho phiên tòa trốn thuế thu nhập cứ kéo dài.

      Sau ba tuần, chỉ tìm ra sáu bồi thẩm được cả hai bên khởi tố và bị cáo chấp thuận. Người phụ nữ được thẩm vấn lúc này thuộc loại ông ta sợ hơn hết. Làm ra vẻ đoan trang và tự tin, theo kiểu nhân vật trụ cột của cộng đồng, chủ tịch câu lạc bộ phụ nữ Westdale, lời bà ta khai; chồng bà ta là giám đốc điều hành của công ty thiết kế kỹ thuật; hai con trai học tại Yale.

      Jimmy Weeks quan sát bà ta trong lúc cuộc thẩm vấn tiếp tục và thái độ của bà ta mỗi lúc trở nên hạ mình hơn. Chắc chắn bà ta làm hài lòng bên khởi tố, còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng ông ta biết bà ta xem ông ta là kẻ chẳng ra gì, qua cái liếc mắt khinh miệt của bà ta về phía ông ta.

      Khi thẩm phán kết thúc việc thẩm vấn nữ nhân chứng, Jimmy Weeks nghiêng mình về phía Kinellen và :

      - Hãy chấp nhận bà ta.

      - Ông mất trí hay sao? - Bob kêu lên với vẻ nghi hoặc.

      - cứ tin tôi , Bobby. - Jimmy hạ thấp giọng. - Đây món quà tặng .

      Rồi ông ta tức giận nhìn xuống bàn bị cáo nơi Barney Haskell điềm tĩnh ngồi quan sát trình tự tố tụng với luật sư của ta. Nếu Haskell thương lượng với bên khởi tố là trở thành nhân chứng buộc tội, Kinellen quả quyết có thể bác bỏ lời khai của Barney.

      Có lẽ được. Và cũng có thể . Jimmy Weeks hoàn toàn chắc chắn, và ông ta là con con người luôn luôn thích những điều chắc chắn. Tối thiểu ông bồi thẩm thân thiết. Lúc này có lẽ ông ta có được hai người.

      Cho tới nay, Bob chỉ nhắc tới việc vợ cũ của cố gắng tìm trong vụ án Reardon, Weeks nghĩ, nhưng nếu mọi chuyện xa hơn, điều này có thể trở nên khó xử đối với ông ta. Nhất là nếu Haskell nghe được tin đó. Rất có thể ta nảy ra ý nghĩ ta cách khác để cố gắng thương lượng với bên khởi tố.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 34

      Cuối buổi chiều, thư kí của Geoff Dorso gọi bằng điện thoại nội bộ.

      - Taylor ở đây, tôi với ta chắc chắn ông thể gặp ta nếu có hẹn trước. ta bảo việc chỉ mất vài phút thôi và đó là chuyện quan trọng.

      Nếu Beth Taylor đến gặp điện thoại trước, đó nhất định là vì lý do nghiêm trọng.

      - Thôi được, - Geoff - hãy cho ta vào.

      Mạch đập nhanh hơn trong lúc chờ đợi. Miễn sao ta đến đây để báo tin có chuyện gì bất hạnh xảy ra với mẹ của Skip Reardon. Bà Reardon lên cơn đau tim thời gian ngắn sau khi phiên tòa tuyên án Skip, và lần nữa cách đây năm năm. Bà thoát nạn hai lần và tuyên bố rằng có cách nào đời này khiến bà phải chết trong lúc con trai bà còn ở trong tù vì tội ác mà ta phạm.

      Bà viết thư cho Skip mỗi ngày - những bức thư vui vẻ, đầy hào hứng với nhiều dự tính cho tương lai của ta. Trong cuộc tới thăm nhà tù gần đây, Goeff nghe Skip đọc cho trích đoạn từ bức thư ta nhận được trong ngày hôm ấy. "Tại buổi lễ nhà thờ sáng hôm nay, mẹ nhắc nhở Chúa rằng trong lúc người ta thường bảo có chí nên, mẹ con chúng ta chờ đợi quá lâu rồi. và mẹ cho con biết, Skip, cảm giác tuyệt vời nhất đến với mẹ. Tựa hồ mẹ nghe giọng vang lên: " còn lâu nữa đâu". Skip bật cười cách chế giễu: - Ông nên biết, Geoff, khi tôi đọc những dòng này, tôi hầu như tin tưởng.

      Khi thư ký dẫn Beth vào trong văn phòng, Geoff vòng quanh bàn và hôn ta với vẻ thân ái. Mỗi lần trông thấy ta, cùng ý nghĩ lại lướt qua tâm trí : Chắc Skip cuộc sống khác hẳn nếu ta kết hôn với Beth Taylor và bao giờ gặp Suzanne.

      Beth cùng tuổi với Skip, giờ đây gần bốn mươi, cao hơn mét sáu, dáng dấp xinh đẹp, có mái tóc nâu cắt ngắn và dợn sóng, đôi mắt nâu sống động và khuôn mặt tỏ ra thông minh và nồng nhiệt. ta là giáo viên khi ta và Skip hẹn hò với nhau cách đây mười lăm năm. Từ đó ta thi đậu bằng cao học, và nay là cố vấn hướng nghiệp trong trường lân cận.

      Trông vẻ mặt của ta lúc này, ràng là ta hết sức bối rối. Chỉ chỗ ngồi thoải mái ở cuối phòng, Geoff :

      - Tôi biết họ vừa mới pha bình cà phê cách đây nửa giờ. uống tách nhé ?

      nụ cười thoáng qua mặt ta.

      - Xin sẵn lòng.

      xem xét nét mặt của ta trong lúc họ chuyên bâng quơ và rót cà phê cho cả hai người. ta có vẻ lo lắng hơn là buồn rầu. Bây giờ chắc chắn có chuyện gì xảy đến với bà Reardon. Rồi khả năng khác nảy ra trong đầu . Lạy Chúa, phải chăng Beth gặp gỡ và để ý tới người đàn ông khác và biết ăn như thế nào với Skip? biết rằng chuyện như thế vẫn có thể xảy ra - thậm chí có lẽ phải xảy ra - nhưng cũng biết rằng điều đó rất đau khổ đối với Skip.

      Ngay sau khi họ ổn định chỗ ngồi, Beth thẳng vào vấn đề:

      - Geoff, đêm hôm qua, tôi chuyện điện thoại với Skip. ấy có vẻ suy sút tinh thần cách đáng sợ. Tôi thực lo lắng. biết người ta nhiều về việc bác bỏ đơn kháng án lại của những kẻ sát nhân bị kết án. Skip hầu như vẫn còn sống với hy vọng ngày nào đó trong những đơn kháng án của ấy được cứu xét. Nếu ấy mất hy vọng đó, tôi biết ấy chỉ muốn chết. ấy kể cho tôi nghe về việc phụ tá công tố viên đó đến thăm ấy. ấy chắc chắn đó tin ấy.

      - có nghĩ ấy có thể tự tử? - Geoff hỏi nhanh - Nếu thế, chúng ta phải làm gì đó. Là tù nhân gương mẫu, ấy được nhiều đặc ân hơn. Tôi cần báo cho cai ngục.

      - Đừng, đừng! Thậm chí nên nêu vấn đề này ra! - Beth kêu lên - Tôi có ý ấy làm bất cứ gì như thế lúc này. ấy biết như vậy là ấy giết chết luôn bà mẹ. Tôi chỉ... - ta vung hai bàn tay ra tỏ vẻ bất lực, rồi ta thốt lên - Geoff, tôi có thể cho ấy chút hy vọng nào ? Hoặc có lẽ tôi muốn hỏi thực có tin có thể tìm ra căn cứ để xin kháng án lần nữa hay ?

      Cách đây tuần, Geoff nghĩ, chắc mình trả lời ta rằng mình rà xét kỹ vụ án này mà vẫn tìm ra căn cứ bé nào. Tuy nhiên, cú điện thoại của Kerry McGrath tạo nên tình thế mới.

      Thận trọng tỏ ra phấn khởi cách thái quá, kể cho Beth nghe về hai phụ nữ Kerry trông thấy trong phòng mạch của bác sỹ Smith và về mối quan tâm mỗi lúc lớn của Kerry đối với vụ án này. Trông thấy niềm hy vọng ngời sáng mặt của Beth, cầu nguyện phải dẫn ta và Skip vào lối cuối cùng hóa ra là ngõ cụt khác. Đôi mắt của Beth tràn đầy lệ.

      - Thế là Kerry McGrath vẫn còn quan tâm tới vụ án?

      - Chắn chắn như vậy. Chị ấy tuyệt vời, Beth.

      Trong lúc Geoff nghe mình những lời đó, hình dung Kerry; cách nàng nhét món tóc vàng vào sau vành tai trong lúc nàng tập trung tư tưởng, vẻ buồn rười rượi trong mắt nàng khi nàng chuyện về cha nàng, thân hình thanh nhã mảnh mai của nàng, nụ cười tối tiếc, tự hạ mình của nàng mỗi lần tên của Kinellen được nhắc nhở, niềm kiêu hãnh đầy vui thú của nàng mỗi lần nàng chuyện về con nàng.

      dường như nghe thấy giọng hơi khàn của nàng và trông thấy nụ cười tựa hồ rụt rè của nàng buổi tối lấy chìa khóa và mở cửa cho nàng. ràng là sau cái chết của cha nàng, từng có ai chăm sóc Kerry.

      - Geoff, nếu có đủ căn cứ để kháng án, có nghĩ chúng ta phạm sai lầm trong lần sau cùng vì về tôi?

      Câu hỏi của Beth đưa trở về với thực tại. ta đề cập tới khía cạnh của vụ án được nêu lên trong phiên tòa. thời gian ngắn trước cái chết của Suzanne Reardon, Skip và Beth gặp nhau. Mấy tuần trước đó họ tình cờ gặp nhau, và Skip nài nỉ mời ta ăn trưa. Bữa ăn kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, thú với khổ sở như thế nào và hối tiếc nhiều tới mức nào về đổ vỡ của họ. " phạm phải sai lầm ngu xuẩn", Skip kể với Beth, "nhưng, dù phải trả giá như thế nào, việc đó kéo dài lâu hơn nữa. kết hôn với Suzanna trong bốn năm, nhưng tối thiểu trong

      ba năm cứ tự hỏi tại sao lại để cho em bỏ ".

      Đêm Suzanna chết, Beth và Skip dự tính cùng ăn tối. Tuy nhiên, ta phải hủy cuộc hẹn vào phút cuối, và lúc đó Skip về nhà để nhìn thấy Suzanne cắm hoa hồng.

      Trong thời gian xét xử vụ án, Geoff đồng ý với Tim Farrel, luật sư của Skip, rằng việc gọi Beth ra tòa làm chứng là con dao hai lưỡi. Bên khởi tố chắc chắn cố gắng nhấn mạnh rằng chẳng những Skip muốn tránh phí tổn của vụ ly dị, mà ta còn có thêm lý do thuyết phục để giết vợ.

      Mặt khác, lời khai của Beth có thể có hiệu quả trong việc bác bỏ ý kiến của bác sỹ Smith về việc ghen tuông điên rồ của Skip đối với Suzanne.

      Cho tới khi Kerry kể cho nghe về bác sỹ Smith và về những phụ nữ giống hệt nhau, Geoff vẫn tin chắc họ có quyết định đúng. Giờ đây, ít chắc chắn hơn. nhìn thẳng vào mặt Beth.

      - Tôi vẫn chưa về với Kerry. Nhưng lúc này tôi muốn ấy gặp , và nghe câu chuyện của . Nếu chúng tôi có bất cứ khả năng nào để lần nữa xin kháng án và thành công, tất cả mọi việc phải phơi bày ra ánh sáng.

      Thứ Ba, ngày 31 tháng10.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :