1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 85

      Sáng thứ ba, Deidre và Beth Taylor ở trong phòng tiếp tân thuộc văn phòng luật của Geoff Dorso khi đến lúc chín giờ.

      Beth xin lỗi cho cả hai người.

      - Geoff, tôi hết sức lấy làm tiếc vì đến mà gọi điện thoại báo trước, - , - nhưng bà Deidre phải vào bệnh viện để giải phẫu vào sáng mai. Tôi nghĩ bà ấy an tâm hơn nếu bà ấy có cơ hội chuyện với trong vài phút và đưa cho tấm ảnh của Suzanne mà chúng ta chuyện ngày hôm kia.

      Deidre Reardon nhìn với vẻ lo lắng.

      - Ồ, thôi nào, bà Deidre, - Geoff bằng giọng nhiệt tình, - bà biết bà cần phải xin lỗi về việc tới đây gặp tôi. Bà phải là mẹ của khách hàng lừng danh của tôi hay sao?

      - Tất nhiên. Tất cả chúng ta đều biết rằng vụ này mang lại ít tiền cho , - Deidre Reasdon khẽ với nụ cười nhõm, trong lúc Geoff nắm lấy hai bàn tay của bà.

      - Đó là vì tôi hết sức ngượng khi tôi xông vào văn phòng xinh xắn của Kerry McGrath tuần vừa qua và xử tốt đẹp với ấy. Sau đó, tôi mới biết con ấy bị đe dọa vì ấy cố gắng giúp con tôi.

      - Kerry rất hiểu bà cảm thấy như thế nào ngày hôm ấy. Hãy vào văn phòng của tôi. Tôi tin chắc cà phê được pha xong.

      - Chúng tôi chỉ ở lại năm phút, - Beth hứa trong lúc Geoff đặt tách cà phê trước mặt nàng, - và chúng tôi lãng phí thời gian của bằng cách rằng cuối cùng vẫn có hy vọng thực cho Skip. biết chúng tôi cảm thấy như thế nào về mọi việc làm.

      - Kerry gặp bác sĩ Smith chiều hôm qua, - Geoff , - ấy nghĩ ấy thuyết phục được ông ta. Nhưng cũng có nhiều kiện khác. – kể cho họ nghe về các hồ sơ lưu trữ của Barney Haskell. – Rốt cuộc rất có thể chúng tôi có khả năng truy ra nguồn gốc các món nữ trang mà chúng tôi nghĩ Weeks mua tặng Suzanne.

      - Đó là trong những lí do chúng tôi đến đây,- Deidre Reardon với , - Chắc còn nhớ tôi tôi có tấm ảnh cho thấy Suzanne mang cây trâm cổ đính kim cương mất tích? Ngay sau khi tôi từ trại giam về nhà đêm thứ Bảy, tôi tìm nhưng thấy. Suốt Chủ Nhật và ngày ngày hôm qua, tôi lục soát khắp căn hộ. Tất nhiên tấm ảnh cũng có ở đó. cách ngu xuẩn, tôi quên rằng vào lúc nào đó tôi cho bọc plastic và để vào giấy tờ cá nhân của mình. Dù sao nữa, cuối cùng tôi tìm được nó. Với tất vả những lời bàn luận về các món nữ trang ngày hôm kia, tôi cảm thấy cần phải đưa nó cho .

      Bà trao cho phong bì bằng giấy gói ma ni. Từ trong đó, rút ra trang báo gấp lại của tờ Palisades Community Life, tuần báo khổ . Trong lúc mở ra xem, Geoff nhận thấy ngày 24 tháng 4, cách đây gần mười năm và chỉ tháng trước khi Suzanne Reardon chết.

      - Tấm ảnh có nhiều người được chụp tại câu lạc bộ Palisades Country chiếm bốn cột báo. Geoff nhận ra Suzanne ngay tức khắc. sắc đẹp nổi bật của đập vào mắt người xem. đứng hơi nghiêng, và máy ảnh chụp những viên kim cương lấp lánh ve áo của .

      - Đây là cây trâm mất tích. - Deidre vừa giải thích vừa chỉ tay vào đó, - nhưng Skip nhớ lần cuối trông thấy Suzanne mang nó vào lúc nào.

      Tôi rất vui mừng có được tấm ảnh này, - Geoff , - Khi chúng tôi có thể có được bản sao của trong số hồ sơ kế toán do Haskell lưu trữ, có lẽ chúng tôi có khả năng truy ra nguồn gốc cây trâm.

      Geoff gần như cảm thấy lòng se lại khi nhìn vẻ hy vọng háo hức mặt của cả hai người. Xin đừng để cho mình làm họ thất vọng, cầu nguyện trong lúc đưa họ trở lại phòng tiếp tân. Tới cửa, ghì chặt Deidre.

      - Bây giờ, xin chúc bà chóng bình phục sau cuộc giải phẫu và cảm thấy dễ chịu hơn . Bà thể đau ốm vào ngày người ta phóng thích Skip.

      - Geoff, tôi bao giờ bước qua địa ngục này để rồi hôm nay chịu bỏ cuộc.

      Sau khi trả lời nhiều cú điện thoại và cầu của các khách hàng khác, Geoff quyết định gọi điện thoại cho Kerry. Có lẽ nàng muốn có bản fax của tấm ảnh Deidre mang đến. Hoặc có lẽ chỉ vì mình muốn chuyện với nàng, tự thừa nhận.

      Khi thư kí của Kerry nối đường dây với nàng, giọng hoảng sợ của nàng khiến lạnh toát cả người.

      - Tôi vừa mở gói đồ Federal Express mà bác sĩ gửi cho tôi. Bên trong là bức thư ngắn kèm theo hộp nữ trang của Suzanne và tấm thiếp chắc hẳn được gửi cùng với những đóa hoa hồng. Geoff, ông ta thừa nhận ông ta dối về Skip và các món nữ trang. Ông ta cho tôi hay lúc tôi đọc thư này ông ta tự tử.

      - Lạy chúa, Kerry, có phải...

      - , phải như vậy. Ông ta làm việc đó, Geoff. Bà Carpenter từ phòng mạch của ông ta vừa điện thoại cho tôi. Khi bác sĩ tới phòng mạch theo cuộc hẹn sáng sớm, và trả lời điện thoại bà đến nhà ông ta. Bà phát xác ông ta trong tiền sảnh. Ông ta bị bắn, và ngôi nhà bị lục soát. Geoff, có phải bởi vì kẻ nào đó muốn bác sĩ Smith thay đổi lời khai và tìm kiếm những món nữ trang? Geoff, ai làm việc này? Có phải Robin là nạn nhân tiếp?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 86

      Lúc chín giờ rưỡi sáng hôm ấy, Jason Arnott nhìn cửa sổ, trông thấy bầu trời đầy mây, tối sầm và cảm thấy trầm uất cách mơ hồ. Ngoài cảm giác đau nhức còn lại trong chân và lưng, ông ta lại bắt đầu khó chịu do cơn cảm mà ông ta mắc phải trong kỳ cuối tuần. Nhưng ông ta sao chế ngự cảm giác khó chịu có điều gì đó bất ổn.

      Tất nhiên, đó là bảng thông báo chết tiệt của FBI. Nhưng ông ta vẫn có cái cảm giác đó sau đêm ở nhà của nghị sĩ quốc hội Peale. vài trong số đèn ở tầng trệt bật sáng bằng công tắc tự động khi ông ta đến đó, nhưng tất cả những phòng gác đều tối đen. Ông ta định ra hành lang, mang theo bức tranh cùng hệ thống chống trộm mà ông ta gỡ khỏi tường, khi ông ta chợt nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Ông ta chỉ kịp giữ bức tranh trước mặt khi ánh sáng tràn ngập hành lang.

      Rồi ông ta nghe tiếng run run trong hơi thở hổn hển. "Ôi, lạy Chúa", và ông ta biết điều đó là bà mẹ của viên nghị sĩ. Ông ta có ý định gây thương tích cho bà. Theo bản năng, ông ta lao mình về phía bà, giữ bức tranh như cái khiên, chỉ định xô bà ngã và chụp lấy cái cặp kính của bà, như vậy ông ta có thể tẩu thoát.

      Ông ta trò chuyện với bà khá lâu trong buổi tiệc nhậm chức của Peale, và ông ta biết bà gần như mù khi mang kính.

      Nhưng khung bức tranh nặng đập vào bên đầu của bà mạnh hơn ông ta dự tính, và bà ngã ra phía sau xuống cầu thang. Nghe tiếng nấc cuối cùng của bà trước khi bà hoàn toàn bất động, ông ta biết rằng bà chết. Trong nhiều tháng sau đó, ông ta cứ nhìn qua vai, trông chờ người nào đó tiến tới gần ông ta với cặp còng tay.

      Giờ đây, bất kể ông ta cố gắng tự thuyết phục cách vất vả như thế nào, bảng thông báo của FBI vẫn gợi lên trong ông ta nỗi sợ hãi tột độ đó.

      Sau vụ Peale, niềm an ủi duy nhất của ông ta là có thể say mê nhìn ngắm tuyệt tác At Rest của John White Alexander, mà ông ta lấy đêm hôm ấy. Ông ta giữ nó trong phòng ngủ chính của ngôi nhà ở Catskills, đúng như Peale giữ nó trong phòng ngủ chính của ông ta. hết sức thú vị khi biết rằng hàng nghìn người kéo nhau vào viện bảo tàng mỹ thuật Metropolitan để nhìn ngắm bức tranh bên cạnh, bức Repose.

      Trong hai bức tranh, ông ta thích bức At Rest hơn. Dáng nằm tựa người của phụ nữ đẹp có những đường nét uyển chuyển như Repose, với đôi mắt nhắm, vẻ mặt khêu gợi lúc này khiến ông ta nhớ tới Suzanne.

      Cái khung ảnh với chân dung của bàn đêm của ông ta, và ông ta thích thú có cả hai trong phòng, mặc dầu cái khung Faberge giả xứng đáng được chưng bên cạnh những vật vô giá khác. Cái bàn đêm nhũ vàng và bằng cẩm thạch, vật điển hình tuyệt đẹp của thời kỳ phục hưng, và ông ta có được trong mẻ trộm lớn khi ông ta thuê chiếc xe tải và hầu như vét sạch nhà Merriman.

      Ông ta gọi điện thoại trước. Ông ta thích đến đó, nhận thấy lò sưởi đốt sẵn và tủ lạnh trữ đầy thực phẩm. Tuy nhiên, thay vì sử dụng điện thoại ở nhà, ông ta gọi bà quản gia bằng điện thoại cầm tay được đăng ký với trong những tên giả của ông ta.

      Bên trong chiếc xe trông giống như xe sửa chữa của Sở dịch vụ gas và điện, dấu hiệu ra cho biết Arnott gọi cú điện thoại. trong lúc các nhân viên lắng nghe, họ mỉm cười với nhau cách vui mừng vì chiến thắng.

      - Tôi nghĩ chúng ta sắp sửa theo dâu con chồn Arnott tới tận hang ổ của nó, - viên chỉ huy nhận xét.

      Họ lắng nghe trong lúc Jason kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách :

      - Cảm ơn, Maddie. Tôi rời khỏi đây trong vòng tiếng đồng hồ và đến đó lúc giờ.

      Maddie trả lời với giọng đều đều nặng trịch:

      - Tôi chuẩn bị đầy đủ cho ông. Ông có thể tin tưởng tôi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 87

      Frank Green xét xử vụ án, và Kerry phải đợi cho tới mười hai giờ trưa mới có thể thông báo với ông về việc Smith bị ám sát và gói đồ Federal Express mà nàng nhận được từ ông ta sáng sớm hôm nay. Lúc này, nàng hoàn toàn bình tĩnh và tự hỏi tại sao nàng để cho mình mất tự chủ khi Geoff gọi điện thoại. Nhưng phải là lúc phân tích những cảm xúc. Trong lúc này, nàng chỉ cần biết rằng Joe Palumbo đậu xe bên ngoài trường học của Robin, chờ đưa bé về nhà và giám sát chung quanh cho tới khi Kerry về nhà, cũng đủ giúp nàng giải toả những nỗi sợ hãi trước mắt.

      Green xem xét kỹ những vật đựng trong cái hộp nữ trang, so sánh từng món với bản liệt kê của Smith trong bức thư kèm theo gói đồ ông ra gửi cho Kerry.

      - Vòng tay tử vi. - Ông đọc. - Đúng đây rồi. Đồng hồ tay với chữ số bằng vàng. Phải. Nó đây. Nhẫn vàng đính ngọc bích và kim cương. Đúng là cái đó. Vòng tay kim cương kiểu cổ. Ba đai kim cương nối vào nhau bằng móc đính kim cương. - Ông đưa nó lên cao. - Tuyệt đẹp.

      - Phải. Chắc ông còn nhớ Suzanne mang vòng tay đó khi ta bị giết. Ngoài ra, còn có món khác, cây trâm hoặc trâm đôi kiểu cổ bằng kim cương, mà Skip mô tả. Bác sĩ Smith nhắc nhở tới nó, và hiển nhiên ông ta có nó, nhưng Geoff vừa fax cho tôi tấm ảnh trong tờ báo địa phương cho thấy Suzanne mang cây trâm đó chỉ mấy tuần trước khi ta chết. Nó hề xuất trong những món được tìm thấy tại nhà. Ông có thể thấy rằng nó rất giống cái vòng tay và ràng là món đồ cổ. Các món khác đều đẹp, nhưng kiểu dáng rất đại.

      Kerry nhìn kỹ những mẫu sao chép và hiểu vì sao Deidre Reardon so sánh nó với hình ảnh bà mẹ bồng đứa con. Như bà giải thích, cây trâm tựa hồ gồm có hai phần, phần lớn hơn gọi là đóa hoa, phần hơn là chồi non. Chúng nối vào nhau bằng sợi xích. Nàng xem xét nó trong lúc, bối rối bởi vì nó quen thuộc cách kì lạ.

      - Chúng ta kiểm tra xem cây trâm này, được để cặp trong những biên nhận của Haskell hay - Green hứa. - bây giờ, chúng ta hãy làm cho vấn đề này. Theo biết, mọi việc viên bác sĩ đề cập, ngoại trừ cây trâm đặc biệt này, có phải đây là toàn bộ số nữ trang của Suzanne cầu viên bác sĩ là Skip tặng ta?

      - Theo lời Smith viết trong bức thư của ông ta, và điều đó trùng hợp với những gì Skip Reardon kể cho tôi nghe hôm thứ Bảy.

      Green đặt bức thư của Smith xuống.

      - Kerry, có nghĩ có lẽ bị theo dõi khi gặp Smith hôm qua?

      - Lúc này tôi nghĩ có lẽ như vậy. Đó là lý do khiến tôi hết sức lo lắng về an toàn của Robin.

      - Chúng ta cho xe tuần tra túc trực bên ngoại nhà đêm nay, nhưng tôi an tâm hơn nếu và Robin tạm thời rời khỏi nơi đó và tới nơi an toàn hơn, trong tình thế tại.

      - Joyce rất có khả năng buộc ông ta tội gian lận thuế, nhưng với những gì ông khám phá, rất có thể chúng ta buộc ông ta tội sát nhân.

      - muốn vì tấm thiếp ông ta gửi cùng với những đóa hoa hồng?Tấm thiếp được các chuyên gia chữ viết phân tích, và Kerry nhắc Green lưu ý về tờ giấy được tìm thấy trong túi viên luật sư của Haskell sau khi cả hai người bị giết chết.

      - Đúng thế. nhà bán hoa nào vẽ những nốt nhạc đó. Ông thử tưởng tượng việc đó mô tả ghi chú như thế qua máy điện thoại. theo tôi hiểu, Weeks là nhạc sĩ nghiệp dư khá giỏi. Là linh hồn của lễ hội khi ông ta ngồi xuống trước cây đàn dương cầm. Với tấm thiếp đó, và nếu các món nữ trang tương ứng với những biên nhận của Haskell, toàn bộ vụ án Reardom cần phải được xem xét lại. - Và nếu lần này đơn kháng án được chấp nhận, Skip có thể được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, hoặc rút lại tội danh. - Kerry thản nhiên .

      - Nếu kịch bản này khởi , tôi đề nghị việc đó.- Green đồng ý.
      - Frank, có điểm khác tôi cần phải nêu lên, - Kerry , - Chúng ta biết rằng Jimmy Weeks cố gắng làm cho chúng ta hoảng sợ để chúng ta ngừng cuộc điều tra này. Nhưng có lẽ vì lý do khác hơn chúng ta nghĩ. Tôi nghe Weeks mua lại nhiều lô đất có vị trí khá tốt của Skip Reardon ở Pennsylvania lúc Skip cần tiền. ràng ông ta có tin tức nội bộ, vì vậy rất có khả năng toàn bộ dịch vụ này thuộc loại phi pháp. Chắc chắn phải nghiêm trọng như tội giết người, và tất nhiên chúng ta vẫn còn chưa biết ông ta có thể là kẻ giết Suzanne, nhưng nếu cục thu thuế nội địa có tin tức đó, cùng với tội trốn thuế, Weeks có thể bị ra tù trong thời gian dài.

      - Và nghĩ ông ta lo sợ rằng việc điều tra trong vụ án Reardon có thể tiết lộ những dịch vụ trước đây của ông ta, chứ gì?

      - Phải, rất có thể.

      - Nhưng có thực nghĩ như thế là đủ để làm cho ông ta đe dọa qua Robin? Theo tôi điều đó có vẻ hơi quá đáng. - Green lắc đầu.

      - Frank, theo những gì tôi hay biết từ chồng cũ của tôi. Weeks nhẫn tâm và ngạo mạn đủ để sử dụng bất cứ biện pháp nào để tự bảo vệ và bất kể tội danh nào, từ việc giết người cho tới lấy trộm tờ báo. Nhưng ngoài ra, còn có lý do khác khiến kịch bản giết người thể diễn ra, cho dù chúng ra có thể buộc Jimmy Weeks vào Suzanne - Kerry . Rồi nàng bắt đầu kể cho ông nghe về mối quan hệ của Jason Arnott với Suzanne và giả thuyết của Grace Hoover rằng ông ta là tên trộm chuyên nghiệp.

      - Cho dù ông ta là như vậy, có buộc ông ta vào vụ giết người Suzanne Reardon?- Green hỏi.

      - Tôi chắc. - Kerry với vẻ trầm tư. - Điều này tùy thuộc vào việc ông ta có dính líu với những vụ trộm đó .

      - cứ ngồi yên. Chúng ta có thể nhận được thông báo của FBI được fax đến ngay bây giờ. - Green vừa như ra lệnh vừa bấm nút máy liên lạc nội bộ. - Chúng ta tìm xem ai là người điều hành cuộc điều tra.

      Chưa đầy năm phút sau, thư kí của ông mang vào tờ thông báo, Green chỉ tay vào mặt số

      - hãy nối đường dây cho tôi chuyện với người chỉ huy vụ này.

      Sáu mươi giây sau, Green chuyện với Si Morgan qua điện thoại. Ông bật ống nghe phụ để Kerry có thể theo dõi.

      - Lúc này việc sáng sủa. - Morgan với ông. - Arnott có chỗ ở khác, tại Catskills. Chúng tôi quyết định đến bấm chuông và xem thử bà quản gia có chịu chuyện với chúng tôi hay . Chúng tôi thông tin với ông.

      Kerry siết chặt tay ghế và quay đầu về phía giọng dửng dưng phát ra từ ống nghe phụ.

      - Ông Morgan, đây là việc vô cùng quan trọng. Nếu ông vẫn còn có thể liên lạc với nhân viên của ông hãy cầu ta tìm khung ảnh hình bầu dục bằng men màu xanh với hàng ngọc trai chung quanh mặt kính, có thể hoặc lồng tấm ảnh của người đàn bà tóc đen tuyệt đẹp. Nếu nó có ở đó, chúng tôi có thể buộc Jason Arnott phạm tội sát nhân.

      - Tôi vẫn còn có thể liên lạc với ta. Tôi cầu ta làm việc đó, và tôi gọi lại ông. - ông ta hứa.

      - Chuyện gì thế? – Green vừa hỏi vừa tắt ống nghe phụ.

      - Skip Reardon luôn luôn khẳng định rằng khung ảnh bắt chước kiểu Fabergé biến mất khỏi phòng ngủ chính ngày Suzanne chết. Cái đó và cây trâm cổ là hai món chúng ta thể tìm ra tung tích cho tới lúc này.

      Kerry cúi xuống và cầm lấy vòng kim cương.

      - Ông hãy xem cái này. Nó khác hẳn các món nữ trang khác- Nàng nâng cao tấm ảnh Suzanne mang cây trâm cổ, - kì lạ. tôi có cảm tưởng tựa hồ trước đây tôi từng trông thấy cây trâm như thế, tôi muốn cái nối vào cái lớn. Có lẽ đó chỉ là vì nó được Skip và mẹ ta nhắc tới nhiều lần trong thời gian xét xử. Tôi đọc đọc lại hồ sơ đó đến mức hoa cả mắt.

      Nàng dặt vòng tay trở lại trong hộp.

      - Jason Arnott trải qua nhiều thời gian với Suzanne. Có lẽ ông ta dửng dưng như ông ta cố gắng tỏ ra như thế. Frank, ông hãy nghĩ theo chiều hướng này. Giả sử ông ta cũng si mê Suzanne. Ông ta tặng ta cây trâm cổ và vòng tay. Đúng là loại nữ trang ông ta lựa chọn. Rồi ông ta nhận ra ta dan díu với Jimmy Weeks. Có lẽ ông ta đến đó đêm hôm ấy và trông thấy bó hoa hồng cùng với tấm thiếp mà chúng ta tin là chính Jimmy gửi.

      - muốn ông ta giết Suzanne và lấy cây trâm lại?

      - Và tấm ảnh của ta. Theo lời bà Reardon với tôi, đó là cái khung đẹp.

      - Tại sao lấy vòng tay?

      - Trong lúc chờ ông sáng hôm nay, tôi nhìn những tấm ảnh chụp tử thi trước khi nó được mang . Suzanne mang vòng tay mắt xích bằng vàng cổ tay trái. Ông có thể trông thấy nó trong tấm ảnh. thấy vòng kim cương, cổ tay kia. Tôi kiểm tra hồ sơ. Nó được đẩy lên cánh tay bên dưới tay áo sơ mi nên thể trông thấy. Theo báo cáo giám định pháp y, nó có cái móc mới rất chặt. Có lẽ ta muốn ai trông thấy vòng tay bởi ta định mang nó nữa nhưng sao cởi ra đươc, hoặc có lẽ ta biết được kẻ tấn công ta đến để thu hồi nó, chừng vì đó là quà tặng của y, và rất có thể ta che giấu nó. Bất kể vì lý do gì, mưu mẹo đó có hiệu quả, bởi vì y tìm ra nó.

      Trong lúc họ chờ Morgan gọi lại, Green và Kerry làm việc với nhau để soạn thông báo kèm với hình ảnh của các món nữ trang được bàn tới, được gửi đến các tiệm kim hoàn ở New Jersey.

      lúc sau, Frank chợt nhận xét.

      - có nhận thấy nếu mối nghi ngờ của bà Hoover là đúng, điều đó có nghĩa là nguồn tin từ bà vợ của thượng nghị sĩ bang chúng ta bắt được kẻ giết chết bà mẹ của nghị sĩ quốc hội Peale. Rồi nếu Arnott dính líu với vụ án Reardon...

      Frank Green, ứng cử viên thống đốc tiểu bang, Kerry nghĩ. Ông tìm cách tránh né việc kết án người vô tội! Nhưng, chính trị là như thế, nàng tự bảo.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 88

      Maddie Platt hay biết chiếc xe hơi theo dõi bà khi bà dừng lại ở siêu thị và bắt đầu mua sắm, thận trọng gom tất cả những món bà được dặn mua. Bà cũng để ý nó vẫn tiếp tục theo dõi bà khi bà lái xe ra khỏi Ellenville, qua những con đường chật hẹp, quanh co, tới căn nhà nông thôn bừa bãi của người theo bà biết có tên là Nigel Grey.

      Bà bước vào nhà và, mười phút sau, giật nảy mình khi nghe tiếng chuông cửa reo. bao giờ có ai đến đây. Hơn nữa, ông Green cấm bà tuyệt đối cho bất cứ ai vào nhà. Bà được mở cửa cho người lạ.

      Khi bà đưa mắt nhìn ra ngoài qua cửa sổ bên hông, bà trông thấy người đàn ông ăn mặc gọn gàng đứng ở bậc thềm cùng. ta trông thấy bà và đưa cho bà xem phù hiệu xác nhận ta là nhân viên FBI.

      - FBI, thưa bà. Xin bà vui lòng mở cửa để cho tôi có thể chuyện với bà?

      Với vẻ bồn chồn, Maddie mở cửa. Lúc này, bà đứng chỉ cách phù hiệu mấy phân nên thấy khuôn dấu của FBI và tấm ảnh của nhân viên FBI.

      - Xin chào bà. Tôi là nhân viên FBI Milton Rose. Tôi định làm cho bà sợ hãi hoặc lo lắng, nhưng tôi buộc lòng phải chuyện với bà về ông Jason Arnott. Bà là quản gia của ông ấy, phải ?

      - Thưa ông, tôi biết bất cứ ai tên là Jason Arnott. Ngôi nhà này do ông Nigel Grey làm chủ, và tôi làm việc cho ông ấy trong nhiều năm. Ông ấy đến đây chiều nay, thực ra sắp sửa tới rồi. Và tôi có thể với ông ngay bây giờ: tôi được lệnh bao giờ để cho bất cứ ai vào trong nhà này nếu ông ấy chưa cho phép.

      - Thưa bà, tôi cầu vào nhà. Tôi có trát khám xét nhà. Nhưng tôi cần phải chuyện với bà. Thực ra, ông Grey của bà chính là Jason Arnott, người chúng tôi nghi ngờ là thủ phạm của hàng tá vụ trộm đồ mỹ thuật và nhiều món đồ quý giá khác. Thậm chí ông ta có thể là thủ phạm giết chết bà mẹ của nghị sĩ quốc hội, người bắt gặp ông ta trong lúc ông ta vơ vét trong nhà bà ấy.

      - Ôi, lạy Chúa. - Maddie thều thào.

      Chắc chắn ông Grey này luôn hoàn toàn ở đây mình, nhưng bà chỉ phỏng đoán ngôi nhà ở Catskills này là nơi ông ta lẩn trốn để tìm riêng tư và nghỉ ngơi. Giờ đây bà mới hay rất có thể ông ta lẩn trốn ở nơi này vì rất nhiều lí do khác nhau.

      Nhân viên Rose tiếp tục mô tả cho bà nhiều đồ mỹ thuật bị lấy trộm và nhiều món khác biến mất khỏi nhà mà trước đó Arnott từng tham dự lễ hội. Buồn thay, bà xác nhận rằng hầu như tất cả những thứ đó đều ở trong ngôi nhà này. Và, đúng là khung ảnh hình bầu dục màu xanh khảm ngọc trai, với tấm ảnh của người phụ nữ trong đó, bàn đầu giường của ông ta.

      - Thưa bà, chúng tôi biết ông ta đến đây trong chốc lát. Tôi phải cầu bà theo chúng tôi. Tôi tin chắc bà hề hay biết những gì xảy ra và bà bị rắc rối nào cả. Nhưng chúng tôi xin lệnh khám xét qua điện thoại để chúng tôi có thể khám xét nhà ông Arnott và bắt ông ta.

      cách nhàng, nhân viên Rose dẫn Maddie trong cơn hoang mang ra chiếc xe hơi đậu sẵn.

      - Tôi sao tin được chuyện này....-Bà vừa vừa khóc- Tôi biết.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 89

      Lúc mười hai giờ rưỡi, Matha Luce, người giữ sổ sách kế toán cho James Forrest Weeks trong hai mươi năm, hoảng sợ ngồi co rúm lại, vặn khăn tay ướt trong văn phòng của ủy viên công tố liên bang Brandon Joyce.

      Tờ khai sau khi tuyên thệ mà bà ta trao cho ông cách đây mấy tháng vừa được đọc lại cho bà ta nghe.

      - Bà có giữ nguyên những gì bà với chúng tôi ngày hôm ấy? - Joyce trong lúc ông đập đập những tờ giấy trong bàn tay của ông.

      - Tôi trong chừng mực tôi tin đó là . - Martha với ông, giọng của bà ta chỉ như tiếng thào. Bà ta đưa mắt liếc xéo người đánh máy tốc kí, rồi nhìn người cháu trai, luật sư trẻ, người bà ta gọi trong cơn hoảng hốt khi bà ta hay biết cuộc khám xét nhà của Barney Haskett có kết quả tốt đẹp.

      Joyce nghiêng mình về phía trước.

      - Bà Luce, xin bà hãy tin tôi, bà ở trong tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Nếu bà cứ tiếp tục dối bất chấp lời tuyên thệ, bà gặp nguy hiểm cho bản thân. Chúng tôi có đủ chứng cứ để chôn Jimmy Weeks. Tôi để lại danh thiếp. Vì Barney Haskell bất hạnh lọt khỏi tay chúng tôi hết sức đột ngột, chúng tôi phải dùng bà làm nhân chứng sống... - Ông nhấn mạnh từ "sống", để khẳng định tính xác thực của các bộ hồ sơ lưu trữ của ông ta. - Nếu bà hợp tác, chúng tôi vẫn có thể buộc tội Jimmy Weeks, nhưng lúc đó, bà Luce, chúng tôi tập trung chú ý vào bà. Khai man trước khi tòa án là hành vi phạm pháp rất nghiêm trọng. Giúp đỡ và tiếp tay cho việc trốn thuế thu nhập là hành vi phạm pháp rất nghiêm trọng.

      Bộ mặt luôn luôn rụt rè của Martha Luce tỏ vẻ sợ sệt. Bà ta bắt đầu khóc tấm tức. Nước mắt làm cho đôi mắt bà ta ửng đỏ, tuôn ra và chảy dài má.

      - Ông Weeks thanh toán mọi hóa đơn mỗi lần mẹ tôi ốm trong thời gian dài.

      - là tử tế, - Joyce , - Nhưng ông ta làm việc đó bằng tiền của những người nộp thuế.

      - Khách hàng của tôi có quyền giữ im lặng. - viên luật sư lên tiếng.

      Joyce liếc ta bằng ánh mắt khinh miệt.

      - Chúng tôi chứng minh được điều đó. cũng có thể khuyên nhủ khách hàng của rằng chúng tôi đặc biệt thích đẩy vào tù những phụ nữ lớn tuổi mà lòng trung thành đặt sai chỗ. Chúng tôi sẵn sàng, lần này, và chỉ lần này thôi, miễn tố hoàn toàn khách hàng của , đổi lại là hợp tác toàn diện. Sau đó, tùy bà ấy tự quyết định. Nhưng nên nhắc nhở khách hàng của rằng – tới đây giọng của Joyce đầy vẻ mỉa mai, - Barney Haskell chờ đợi hết sức lâu mới chịu chấp nhận lời đề nghị thương lượng giảm tội mà ông ta chưa bao giờ có thể lợi dụng.

      - Miễn tố hoàn toàn? – viên luật sư trẻ hỏi.

      - Hoàn toàn, và chúng tôi ngay lập tức cử người bảo vệ bà Luce. Chúng tôi muốn bất cứ chuyện gì xảy đến với bà ấy.

      - Dì Marth...- viên luật sư mở lời, giọng do dự.

      Bà ta ngừng tức tưởi.

      - Dì biết mà, cháu. Ông Joyce, có lẽ tôi vẫn luôn luôn nghi ngờ rằng ông Weeks...
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :