1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 80

      Căn phòng của bác sĩ Smith khá sạch, nhưng Kerry nhận thấy nó có vẻ của căn phòng tồi tàn được quan tâm suốt nhiều năm. Những chụp đèn bằng lụa màu trắng ngà, giống như kiểu Kerry vẫn trông thấy ở nhà bà của nàng, bị tối sẫm theo tuổi tác. cái trong số đó có chỗ bị cháy xém, và lụa chung quanh vết cháy rách ra. Những chiếc ghế bành bọc nhung lún sâu và sờn.

      Đó là căn phòng trần cao xưa kia có lẽ đẹp nhưng đối với Kerry dường như nó đóng băng theo thời gian, tựa hồ là bối cảnh cho phim đen trắng trong thập niên bốn mươi.

      Nàng cởi áo mưa, nhưng bác sĩ Smith có ý định cất giúp nàng. Việc thiếu cử chỉ lịch dường như ngụ ý rằng nàng ở lại đủ lâu để cho ông quan tâm. Nàng gấp áo mưa và vắt nó tay dựa của chiếc ghế nàng ngồi.

      Smith ngồi thẳng người cách vững chắc trong chiếc ghế lưng cao mà nàng tin chắc ông bao giờ chọn nếu ông chỉ có mình.

      - Bà muốn gì, bà McGrath? - Cặp kính viền phóng đại đôi mắt có cái nhìn lạnh lùng.

      - Tôi muốn . - Kerry cách ung dung. - Tôi muốn biết tại sao ông khai rằng chính ông cho Suzanne những món nữ trang đó, khi, thực ra, người đàn ông khác cho ấy. Tôi muốn biết tại sao ông dối về Skip Reardon. ta hề đe dọa Suzanne. Rất có thể ta mất kiên nhẫn với ấy; rất có thể ta tức giận ấy. Nhưng ta hề đe dọa ấy, phải ? Vì lý do gì mà ông khai rằng ta làm điều đó?

      - Skip Reardon giết chết con tôi. ta siết cổ nó. ta siết cổ nó cách hết sức tàn nhẫn đến nỗi mắt nó xuất huyết, cách hết sức hung dữ đến nỗi những mạch máu trong cổ nó đứt lìa, lưỡi nó thò ra khỏi miệng giống như con thú đần độn... - Giọng của ông tắc nghẹn. Nỗi giận dữ ban đầu trở thành cơn nức nở.

      - Tôi hiểu ông phải đau đớn như thế nào khi xem những tấm ảnh đó, bác sĩ Smith. - Kerry dịu dàng . Mắt nàng nheo lại khi nàng trông thấy Smith nhìn phía sau lưng nàng. - Nhưng tại sao ông cứ luôn luôn buộc tôi cho Skip?

      - ta là chồng của nó. ta ghen, ghen cách điên cuồng. Đó là thực. Điều đó ràng là đối với tất cả mọi người. - Ông ngừng lại lát. - Lúc này, bà McGrath, tôi muốn tranh cãi vấn đề này thêm nữa. Tôi muốn biết bà ngụ ý gì khi buộc tội tôi bám theo Barbara Tompkins.

      - Khoan , bác sĩ, trước hết, chúng ta hãy chuyện về Reardon. Ông nhầm, Skip ghen cách điên cuồng với Suzanne. ta biết ấy gặp gỡ người khác. - Kerry chờ lát rồi tiếp. - Nhưng ta cũng vậy.

      Đầu của Smith giật mạnh tựa hồ nàng vừa tát ông.

      - thể có chuyện đó. ta kết hôn với phụ nữ tuyệt diệu và ta tôn sùng vợ.

      - Chính ông tôn sùng ấy, bác sĩ. - Kerry định điều đó, nhưng khi nàng , nàng biết đó là . - Ông tự đặt mình vào vị trí của ta, phải ? Nếu ông là chồng của Suzanne và phát giác ấy giao du với người đàn ông khác, chắc hẳn ông có khả năng giết người, phải ? - Nàng nhìn chằm chằm vào ông.

      Ông vẫn nháy mắt

      - Làm sao bà dám! Suzanne là con tôi! - ông lạnh lùng .

      - Bây giờ bà hãy ra khỏi đây. - Ông đứng lên và về phía Kerry tựa hồ ông có thể tóm lấy nàng và ném nàng ra ngoài.

      Kerry nhổm dậy, chộp cái áo mưa, và bước thụt lùi tránh xa ông. Nàng liếc mắt nhìn quanh, kiểm tra xem thử, nếu cần, nàng có thể chạy ra cửa trước.

      - phải, bác sĩ, - nàng . - Susie Stevens mới là con của ông. Còn Suzanne là sáng tạo của ông. Và ông cảm thấy ấy là của ông, cũng như ông tin Barbara Tompkins là của ông. Bác sĩ, ông có mặt ở Alpine đêm Suzanne chết, có phải ông giết ấy?

      - Giết Suzanne? Bà điên đấy à?

      - Nhưng ông có mặt ở đó.

      - Tôi có mặt!

      - Ồ có mà, và chúng tôi chứng minh điều đó. Tôi hứa với ông như thế. Chúng tôi mở lại vụ án và phóng thích người đàn ông vô tội mà ông kết án. Ông ghen với ta, bác sĩ Smith. Ông trừng phạt ta bởi vì ta thường xuyên gần gũi Suzanne còn ông được. Nhưng ông cố hết sức! Thực ra, ông cố gắng đến mức ấy trở nên ghê sợ những đòi hỏi của ông buộc ấy phải quan tâm tới ông.

      - Điều đó đúng. - Mấy từ đó thoát ra qua hai hàm răng nghiến chặt.

      Kerry trông thấy bàn tay của Smith run lẩy bẩy. Nàng hạ thấp giọng, tỏ vẻ hòa giải hơn.

      - Bác sĩ Smith, nếu ông giết con ông, nhất định kẻ nào đó làm việc này. Nhưng kẻ đó phải là Skip Reardon. Tôi tin rằng ông Suzanne theo cách của riêng ông. Tôi tin rằng ông muốn kẻ giết ấy bị trừng phạt. Nhưng ông có biết ông làm gì? Ông cho kẻ giết Suzanne cách thoát khỏi công lý.

      Giờ đây ta tự do, cười vào mặt ông, vui mừng vì được ông bảo vệ. Nếu chúng tôi có những món nữ trang mà Skip quả quyết ông cho Suzanne, chúng tôi có thể cố gắng truy cho ra nguồn gốc. Có lẽ chúng tôi có khả năng tìm được ai cho ấy. Skip chắc chắn rằng tối thiểu có món mất tích và có lẽ bị lấy đêm hôm ấy.

      - ta dối.

      - , ta dối. Đó là lời ta khẳng định từ lúc dầu. Và vật khác bị lấy trộm đêm hôm ấy, tấm ảnh của Suzanne trong cái khung . Nó được đặt bàn đầu giường. Có phải ông lấy nó?

      - Nó ở trong ngôi nhà đó đêm Suzanne chết!

      - Thế ai mượn chiếc Mercedes của ông đêm hôm đó?

      Hai từ " ra!" của Smith thốt ra khỏi cổ họng ông như tiếng hét. Kerry biết rằng nàng nên ở lại lâu hơn nữa. Nàng vòng quanh ông, nhưng tới cửa còn quay mặt lại.

      - Bác sĩ Smith, Barbara Tompkins chuyện với tôi. ấy hoảng sợ. ấy công tác chỉ để tránh xa ông. Khi ấy trở về trong vòng mười ngày, tôi đích thân hộ tống ấy tới sở cảnh sát New York để nộp đơn khiếu nại ông.

      Nàng mở cánh cửa của ngôi nhà di động cũ k ỹ, và luồng khí lạnh tạt vào trong tiền sảnh.

      - Trừ phi, - nàng thêm, - ông thừa nhận cần trợ giúp về cả hai mặt thể chất và tâm lý. Và trừ phi ông chịu kể cho tôi nghe toàn bộ về chuyện xảy ra đêm Suzzane chết. Và trừ phi ông đưa cho tôi những món nữ trang mà ông nghi ngờ do người đàn ông khác ngoài ông hoặc chồng ấy tặng ấy.

      Khi Kerry lật cổ áo mưa lên và đút hai bàn tay vào trong túi để bước qua ba dãy phố tới chiếc xe hơi của nàng, nàng hề nhận thức được ánh mắt thăm dò của Smith theo dõi nàng từ phía sau song cửa sổ phòng làm việc, cũng như của người lạ mặt đậu xe đại lộ 5 vừa lấy điện thoại cầm tay để thông báo cuộc tới thăm của nàng ở Washington Mews.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 81

      Ủy viên công tố liên bang, phối hợp với các văn phòng công tố Middlesex và quận Ocean, phát lệnh lục soát nơi thường trú và nhà nghỉ mùa hè của Barney Haskell. Sống cách xa vợ trong phần lớn thời gian, Barney sống trong ngôi nhà thú vị có những căn phòng ở các độ cao khác nhau đường phố yên tĩnh ở Edison, thành phố hấp dẫn có thu nhập trung bình. Những người láng giềng của ông ta kể cho giới thông tin đại chúng rằng Barney bao giờ giao du với bất kì ai, nhưng luôn luôn tỏ ra lễ độ nếu họ giáp mặt nhau.

      Ngôi nhà kia, công trình kiến trúc đại hai tầng trông ra đại dương Long Beach Island, là nơi vợ ông ta ở quanh năm. Nhiều người láng giềng ở đó kể cho những điều tra viên rằng vào mùa hè Barney thường đến đây, trải qua phần lớn thời gian câu cá chiếc xuồng máy Christ-Craft dài bảy mét của ông ta, và thú tiêu khiển khác của ông ta là làm đồ gỗ. Xưởng mộc của ông ta ở trong nhà để xe.

      cặp vợ chồng láng giềng vợ ông ta từng mời họ vào nhà để chỉ cho họ xem cái kệ bằng gỗ sồi mà Barney làm để đặt dàn máy điện tử năm trước. Dường như đó là niềm vui và hãnh diện của ông ta.

      Các điều tra viên biết rằng Barney phải có bằng chứng vững chắc chống lại Jimmy Weeks để hỗ trợ cho cuộc thương lượng với ủy viên công tố. Họ cũng biết rằng nếu họ nhanh chóng tìm được bằng chứng, những kẻ thân cận với ông ta tìm ra và hủy diệt.

      Bất chấp những lời gào thét phản đối của người góa phụ, la lớn rằng Barney là nạn nhân, và đây là nhà của bà, cho dù nó vẫn còn mang tên Barney, và họ có quyền hủy hoại nó, họ vẫn tháo rời tất cả mọi thứ, kể cả cái kệ gỗ sồi gắn chặt vào tường.

      Khi họ xé toạc lớp gỗ lót ra, họ phát chiếc tủ sắt lớn đủ để chứa đựng hồ sơ lưu trữ của văn phòng .

      Trong lúc giới thông tin đại chúng tụ tập bên ngoài, nhiều máy quay phim truyền hình ghi lại cảnh tượng chuyên gia cạy tủ sắt nghỉ hưu bây giờ được chính phủ Mỹ trả lương đến trường. Mười lăm phút sau, tủ sắt được mở ra, và lâu sau đó, lúc 4 giờ 15 chiều hôm ấy, ủy viên công tố liên bang Royce nhận cú điện thoại từ Les Howard.

      bộ sổ sách kế toán thứ hai của Weeks Enterprises được tìm thấy, cùng với mấy sổ nhật kí trong vòng mười lăm năm, trong đó Barney ghi lại những cuộc hẹn của Jimmy cũng như lời chú thích của chính ông ta về mục đích của những buổi gặp gỡ và những vấn đề được thảo luận.

      Royce thích thú nghe rằng còn có nhiều hộp giày đựng bản sao biên nhận mua các món hàng đắt tiền, kể cả quần áo bằng da lông thú, nữ trang và xe hơi cho nhiều bạn của Jimmy, mà Barney ghi chú " trả thuế".

      - Đây đúng là mối lợi bất ngờ, kho châu báu, - Howard cam đoan với Royce. - Chắc hẳn Barney nghe câu ngạn ngữ cổ: "Hãy cư xử với bạn của ta như thể người đó có thể trở thành kẻ thù của ta". Ông ta phải chuẩn bị kể từ ngày đầu tiên với ý định đổi chác khỏi ở tù bằng cách ném Jimmy vào tay chúng ta nếu họ bị buộc tội.

      Thẩm phán hoãn phiên tòa tới buổi sáng hôm sau, thay vì bắt đầu với nhân chứng mới lúc bốn giờ. Lại nghỉ giải lao, Royce nghĩ. Sau khi ông cúp điện thoại, nụ cười vẫn tiếp tục nấn ná môi ông trong lúc ông thưởng thức những tin tức tuyệt vời. ông lớn:

      - Cám ơn, Barney. Tôi luôn luôn biết ông vượt qua.

      Rồi ông ngồi trong im lặng, suy nghĩ động tác sắp tới của mình.

      Martha Luce, kế toán riêng của Jimmy, được gọi ra tòa là nhân chứng bào chữa. họ nghe ta tuyên thệ và khai rằng các tài liệu lưu trữ do ta giữ là hoàn toàn chính xác và chỉ có bộ duy nhất. được bảo đảm giảm án nếu ta chấp nhận quay sang làm nhân chứng cho Chính phủ, Luce nhanh chóng nhận thấy bên nào có lợi cho ta hơn hết.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 82

      Sáng chủ nhật Jason Arnott thức dậy muộn với triệu chứng giống như cảm cúm và quyết định tới ngôi nhà ở Catskill như dự tính. Thay vì vậy, ông ta nằm giường suốt ngày, chỉ đứng lên vừa đủ để chuẩn bị bữa ăn cho chính mình. Vào những lúc như thế này, ông ta mới hối tiếc thuê người quản gia ở luôn trong nhà.

      Mặt khác, ông ta rất thích được thảnh thơi mình trong nhà ai quẩn chân. Ông ta mang mấy cuốn sách và mấy tờ báo vào trong phòng riêng và cả ngày chỉ đọc sách báo, nhâm nhi nước cam và ngủ gà ngủ gật.

      Tuy nhiên, cứ vài giờ ông ta lại lấy tờ thông báo của FBI ra xem để tự trấn an ai có thể tìm thấy nết giống nhau nào giữa ông ta và tấm ảnh lờ mờ đó.

      Tối thứ Hai, ông ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều và hoàn toàn tin chắc rằng tờ thông báo phải là mối đe dọa. ông ta tự nhắc nhở rằng cho dù nhân viên FBI xuất ở cửa để buộc ông ta phải trải qua cuộc thẩm vấn theo thủ tục bởi vì ông ta trong những khách mời tại buổi chiêu đãi của Hamilton, họ vẫn bao giờ có thể kết nối ông ta với tên trộm.

      thể với tấm ảnh kia. thể với những cuộc điện đàm của ông ta. thể dù chỉ với món đồ cổ hoặc bức tranh trong ngôi nhà này. thể với việc kiểm tra tài chính tỉ mỉ nhất. thậm chí thể với việc giữ chỗ khách sạn ở Washington trong kỳ nghỉ cuối tuần xảy ra vụ trộm tại nhà Hamilton, vì ông ta sử dụng trong những lý lịch giả khi ông ta đăng ký.

      có vấn đề gì cả. ông ta an toàn. Ông ta tự hứa rằng ngày mai, hoặc chắc chắn là thứ Tư, ông ta lái xe tới Catskill và trải qua vài ngày vui thú với kho tàng của mình.

      Jason thể biết rằng các nhân viên FBI có lệnh của tòa án cho phép họ nghe lén máy điện thoại của ông ta và lúc này lặng lẹ giám sát nhà ông ta. Ông ta thể biết rằng từ đây trở nhất cử nhất động của ông ta đều được quan sát và theo dõi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 83

      Lái xe lên phía bắc ra khỏi Greenwich Village thuộc Manhattan, Kerry gặp phải đợt đầu tiên của giờ cao điểm giao thông. Lúc đó là năm giờ kém hai mươi khi nàng rời khỏi bãi đậu xe của đường 12, sáu giờ năm khi nàng rẽ vào lối nhà nàng và trông thấy chiếc Volvo Geoff đậu trước cửa kia của nhà xe hai chỗ.

      Nàng gọi về nhà từ điện thoại trong xe lúc nàng rời khỏi bãi đậu xe, và chỉ yên tâm phần nào sau khi chuyện với cả Robin và Alison. Nàng dặn cả hai được ra khỏi nhà trong bất cứ trường hợp nào và mở cửa cho bất cứ ai cho tới lúc nàng về nhà.

      Trông thấy xe của Geoff, nàng nhận ra xe của Alison còn. Có phải Geoff đến vì vấn đề nào đó? Kerry tắt máy và đèn, vội vàng ra khỏi xe, đóng mạnh cửa lại và chạy lên các bậc thềm.

      - Rob, có chuyện gì ổn sao?

      - , mẹ, mọi việc vẫn bình thường. Khi chú Geoff đến đây chú với Alison chị ấy có thể về nhà, và chú đợi mẹ. - Vẻ mặt của Robin chợt trở nên lo lắng. - Như thế được chứ, mẹ? Con muốn để chú Geoff vào nhà.

      - Tất nhiên. - Kerry ghì chặt Robin. - Chú ấy ở đâu?

      - Ở đây. - Geoff khi xuất ở cửa bếp. - Tôi nghĩ sau khi ăn bữa do gia đình Dorso nấu tại nhà vào đêm thứ Bảy, có lẽ chị thích ăn thêm bữa vào đêm nay. Thực đơn rất đơn giản. Sườn cừu non, xà lách và khoai tây nướng lò.

      Kerry chợt nhận ra nàng vừa căng thẳng vừa đói bụng.

      - Đó là ý nghĩ tuyệt vời, - nàng thở dài, mở khuyu áo khoác.

      Geoff nhanh chân bước tới để cởi áo giúp nàng. cách hết sức tự nhiên, trong lúc đặt nó cánh tay, luồn cánh tay kia quanh nàng và hôn má nàng.

      - ngày quá vất vả, phải ?

      Trong giây lát ngắn nàng để cho mặt nàng tựa vào chỗ ấm áp bên dưới cổ .

      - có nhiều ngày thoải mái hơn.

      Robin :

      - Mẹ, con lên gác để làm xong bài tập ở nhà, nhưng con nghĩ vì con là người gặp nguy hiểm, con cần phải biết chính xác chuyện gì xảy ra. Bác sĩ Smith gì khi mẹ gặp ông ấy?

      - Con hãy làm xong bài tập của con và để cho mẹ nghỉ xả hơi vài phút. Sau đó, mẹ hứa tường thuật đầy đủ mọi chi tiết.

      - Đồng ý.

      Geoff bật lò sưởi đốt bằng gas trong phòng khách. mang vào chai cherry và hai cái ly để sẵn mặt bàn thấp.

      - Tôi hi vọng mình quá sỗ sàng. - tỏ ý xin lỗi.

      Kerry buông mình chiếc sofa và hất giày ra. Nàng lắc đầu và mỉm cười.

      - , có gì sai trái.

      - Tôi tìm được số tin tức cho chị, nhưng chị hãy trước . Chị hãy kể cho tôi nghe về Smith.

      - Tốt hơn tôi nên kể cho nghe về Frank Green trước , Tôi với ông ấy tôi định rời khỏi văn phòng vào đầu buổi chiều hôm nay, và tôi cho ông ấy biết lý do.

      - Ông ấy gì?

      - Chính điều ông ấy mới làm tôi phân vân. Nhưng công bằng mà xét, cho dù tôi nghĩ ông ấy nghẹn lời, ông ấy bảo tôi rằng ông ấy hy vọng tôi nghĩ ông ấy thà trông thấy người vô tội trong tù còn hơn là ông ấy gặp rắc rối về mặt chính trị. - Nàng nhún vai. - Vấn đề là, tôi mong sao có thể tin ông ấy.

      - chừng chị có thể đấy. Còn Smith sao?

      - Tôi khiến ông ta bối rối, Geoff. Tôi biết chắc như thế. Ông ta suy sụp tinh thần. nếu ông ta vẫn chịu , động tác kế tiếp của tôi là cầu Barbara Tompkins nộp đơn tố cáo ông ta bám theo ấy. Việc đó gây sốc, tôi có thể vậy. Nhưng tôi nghĩ thà để mặc cho việc đó xảy ra, ông ta thú tội và chúng ta số lời giải đáp.

      Nàng nhìn đăm đăm vào lò sưởi, quan sát những lửa liếm những khúc củi giả. Rồi nàng từ từ thêm:

      - Geoff, tôi kể cho Smith nghe chúng ta có hai nhân chứng trông thấy chiếc xe của ông ta đêm hôm ấy. tôi thẳng với ông ta rằng có lẽ lý do khiến ông ta hết sức mong muốn trông thấy Skip bị kết tội là vì ông ta chính là kẻ giết chết Suzanne. Geoff, tôi nghĩ ông ta si mê ấy, phải như với người con , có lẽ thậm chí phải như với phụ nữ, mà như sáng tạo của ông ta.

      Nàng quay sang tiếp:

      - hãy nghĩ tới kịch bản này. Suzanne chán chường vì cha ấy cứ quanh quẩn bên mình, vì ông ta cứ xuất bất cứ nơi nào ấy đến. Jason Arnott kể tất cả chuyện đó cho tôi nghe, và tôi tin ông ta. Vậy là vào buổi tối xảy ra án mạng, bác sĩ Smith lái xe gặp ấy. Skip đến rồi , đúng như ta khai. Suzanne ở trong tiền sảnh, cắm những bông hoa do người đàn ông kia gửi tặng. chớ quên, tấm thiếp bao giờ được tìm thấy. Smith tức giận, bị tổn thương và nổi cơn ghen. phải Skip là người ông ta tranh giành; mà lúc này chính là Jimmy Weeks. Trong cơn phẫn nộ, ông ta siết cổ Suzanne, và bởi vì ông ta vẫn luôn luôn căm ghét Skip, ông ta lấy tấm thiếp, dựng lên câu chuyện Suzanne sợ hãi Skip và trở thành nhân chứng buộc tội chính. Bằng cách này, Skip, đối thủ được Suzanne quan tâm của ông ta, chẳng những bị trừng phạt phải nằm tù tối thiểu ba mươi năm, mà cảnh sát còn truy tìm kẻ tình nghi nào khác.

      - Nghe có lý đấy, - Geoff từ từ . - Nhưng thế tại sao Jimmy Weeks lại hết sức lo âu về việc chị xin mở lại vụ án?

      - Tôi cũng nghĩ tới điều đó. Và, thực ta, có thể nêu lên việc ông ta có quan hệ với Suzanne. Việc họ cãi nhau đêm hôm ấy, và ông ta giết chết ấy. kịch bản khác là Suzanne kể cho ông ta nghe về khu đất ở Pennsylvania mà Skip chọn. Phải chăng Jimmy có thể tình cờ với ấy về chuyện xa lộ chạy xuyên qua và rồi giết ấy để cho ấy kể lại với Skip? Theo tôi nghĩ, ta chọn những lô đất ấy hầu như chẳng được gì.

      - Hôm nay, chị suy nghĩ rất nhiều. - Geoff . - Và chị có những lập luận rất vững chắc cho từng kịch bản. đường , chị có nghe tin tức hay ?

      - Đầu óc tôi cần nghỉ ngơi lúc. Tôi thích nghe các chương trình nhạc cũ. Nếu , chắc tôi phát điên vì các vụ tắc nghẽn giao thông.

      - Chị chọn cách tốt hơn. Nếu chị nghe chương trình tin tức, chị biết rằng tất cả những gì Barney Haskell dự tính trao đổi để được giảm án lúc này nằm trong tay của ủy viên công tố liên bang. ràng Barney nắm giữ hồ sơ tài liệu ai có thể bì được. Ngày mai, nếu Frank Green thông minh, thay vì chống đối cuộc điều tra của chị, ông ta cầu tiếp cận mọi hồ sơ tài liệu họ có thể tìm thấy về số nữ trang Weeks mua trong những tháng trước khi Suzanne bị giết. Nếu chúng ta có thể buộc ông ta vào những món như chiếc vòng đeo tay có các ký hiệu tử vi, chúng ta có được bằng chứng Smith là kẻ dối trá. - đứng lên. - Kerry McGrath, tôi chị rất xứng đáng với bữa ăn tối. Chị hãy đợi ở đây, tôi cho chị biết khi bữa ăn sẵn sàng.

      Kerry thu mình chiếc sofa và nhấm nháp ly rượu sherry, nhưng thậm chí với lò sưởi hoạt động căn phòng vẫn có cảm giác được dễ chịu. lát sau, nàng đứng lên và bước vào trong bếp.

      - Tôi có thể xem biểu diễn chứ? Ở đây ấm áp hơn.

      Geoff ra về lúc chín giờ. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng , Robin :

      - Mẹ, con phải hỏi mẹ về người mà ba biện hộ. theo lời mẹ với con, ba thắng vụ án này. Có đúng như vậy hay ?

      - , nếu tất cả bằng chứng mà chúng ta tin được tìm thấy cũng quan trọng như người ta tưởng.

      - Có phải điều đó tốt cho ba?

      - ai muốn thua vụ án, tuy nhiên, Robin, mẹ nghĩ điều tốt đẹp nhất có thể có với ba con là trông thấy Jimmy Weeks bị kết án.

      - Mẹ tin chắc chính Weeks là người cố gắng làm cho con hoảng sợ?

      - Phải, chắc như đinh đóng cột. đó là lý do chúng ta càng sớm khám phá mối quan hệ của ông ta với Suzanne Reardon, ông ta càng có lý do cố gắng làm

      chúng ta hoảng sợ.

      - Chú Geoff là luật sư biện hộ, phải ?

      - Phải, đúng vậy.

      - Chú Geoff từng biện hộ cho kẻ như Jimmy Weeks?

      - , Robin. Mẹ tin chắc chú ấy làm việc đó.

      - Con cũng nghĩ như thế.

      Lúc chín giờ rưỡi, Kerry chợt nhớ rằng nàng hứa tường thuật cho Jonathan và Grace về cuộc gặp gỡ của nàng với bác sĩ Smith.

      - Con nghĩ ông ta suy sụp và thừa nhận ông ta dối hay sao?

      - Con nghĩ vậy.

      Grace nghe máy phụ.

      - Hãy kể cho Kerry nghe tin tức của em , Jonathan. Kerry, hôm nay vừa là thám tử giỏi vừa đích thân làm món ăn ngon. Kerry nghĩ cần nêu tên của Arnott vào Chủ nhật khi nàng với Jonathan và Grace về bác sĩ Smith và Jimmy Weeks. Khi nàng nghe điều Grace về ông ta, nàng vui mừng vì ai có thể trông thấy sắc mặt của nàng.

      Jason Arnott. Người bạn luôn luôn gần gũi Suzanne Reardon. Người, mặc dầu có vẻ rất thành thực, khiến Kerry phải lưu ý vì quá kiểu cách đến mức khó tin. Nếu ông ta là tên trộm, nếu, theo thông báo của FBI mà Grace mô tả, ông ta cũng là kẻ bị tình nghi giết người, ông ta ở đâu trong mớ bòng bong chung quanh vụ án mạng hoa hồng đỏ?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 84

      Bác sĩ Charles Smith ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ sau khi ông tống Kerry ra cửa. "Kẻ bám gót!" "Kẻ sát nhân!" "Kẻ dối trá!". Những lời buộc tội mà nàng ném vào mặt ông khiến ông rùng mình vì kinh tởm. Đó cũng là nỗi kinh tởm ông cảm thấy khi ông nhìn vào khuôn mặt tàn phế, đầy sẹo hoặc xấu xí. Ông có thể cảm thấy toàn thân ông run lên vì ước mong thay đổi nó, đền bù cho nó, làm những điều thích hợp. Tìm cho nó vẻ đẹp mà đôi bàn tay của ông có thể đẽo gọt từ xương, cơ bắp, và thịt.

      Trong những trường hợp đó, cơn giận mà ông cảm thấy được nhắm thẳng vào ngọn lửa hoặc tai nạn hoặc pha trộn bất công của các gen gây ra bởi sai lệch.

      Lúc này cơn giận của ông được nhắm vào người phụ nữ trẻ ngồi ở đây để phán xét ông.

      "Kẻ bám gót!" Gọi ông là kẻ bám gót chỉ vì ông thích thú liếc nhìn trong giây lát hoàn hảo hầu như tuyệt đối mà chính ông tạo nên! Ông ao ước có thể nhìn vào tương lai và biết rằng đây là cách Barbara Tompkins thể lòng biết ơn của ta. Nếu vậy chắc là ông cho ta gương mặt tương xứng, gương mặt với làn da nhăn nheo, đôi mắt hụp, lỗ mũi hếch.

      Giả sử McGrath đưa Tompkins tới cảnh sát để nộp đơn khiếu tố. ta ta làm, và Smith biết ta đùa.

      Nàng gọi ông là kẻ sát nhân. Kẻ sát nhân! Phải chăng quả thực nàng nghĩ rằng ông có thể làm điều đó đối với Suzanne? nỗi đau khổ mãnh liệt chạy khắp cơ thể ông trong lúc ông sống lại giây phút ông bấm chuông, liên tiếp nhiều lần, rồi xoay tay nắm và nhận thấy cửa khóa.

      Và Suzanne ở đó, trong tiền sảnh, hầu như bên chân ông. Suzanne, nhưng phải là Suzanne. Con người dị dạng đó, với đôi mắt căng phồng, đẫm máu, và cái miệng há hốc với lưỡi thò ra ngoài, đó phải là con người tuyệt vời mà ông tạo nên.

      Ngay cả cơ thể của cũng có vẻ thô kệch và xấu xí, thu mình lại, chân trái co quắp bên dưới chân phải, nhiều đóa hoa hồng tươi màu đỏ rải lên mình , như tặng vật chế giễu cho cái chết.

      Smith còn nhớ ông đứng sững sờ phía , ý nghĩ thích hợp thoáng qua tâm trí ông: đây là cảm tưởng của Michelangelo khi ông trông thấy bức tượng Pietà của ông bị đập vỡ và làm biến dạng bởi gã điên khùng tấn công nó nhiều năm trước ở St.Peter's. Ông còn nhớ ông nguyền rủa Suzanne, nguyền rủa bởi vì lắng nghe những lời cảnh cáo của ông. kết hôn với Reardon trái ý muốn của ông.

      - Khoan , - ông van nài . - ta xứng đáng với con.

      - Trong mắt ba, bao giờ có ai xứng đáng với con. - lớn tiếng đáp lại.

      Ông chịu đựng cách họ nhìn nhau, cách bàn tay của họ siết chặt bàn, cách họ ngồi bên nhau sofa, hoặc Suzanne ngồi vế của Reardon trong chiếc ghế bành lớn, sâu, trong lúc ông lén nhìn họ qua khung cửa sổ trong đêm.

      Phải chịu đựng tất cả những điều đó là quá đủ, nhưng mọi việc trở nên quá đáng khi Suzanne ngừng hẹn hò với nhiều gã đàn ông khác, ai trong bọn họ xứng đáng với , rồi đến gặp ông, cầu ông giúp đỡ, với ông: "Ba, ba phải để cho Skip nghĩ chính ba mua cho con cái này...và cái này...và cái này...".

      Hoặc là : "Ba, tại sao ba quá dằn vặt như thế? Chính ba bảo con cần phải thu lại những thời gian tốt đẹp mà con mất. Bây giờ, con làm việc đó. Skip làm việc quá vất vả. ấy vui. Ba phải chịu mạo hiểm khi ba giải phẫu. ba cố nhớ lại , ba là ông bố rộng lượng mà". Nụ hôn xấc xược của , cách tán tỉnh ông, tin chắc vào khả năng của , vào lòng khoan dung của ông.

      Kẻ sát nhân? , Skip là kẻ sát nhân. Trong lúc đứng phía xác của Suzanne, Smith biết chính xác chuyện gì xảy ra. chồng thô lỗ của về nhà, phát Suzanne với bó hoa của người đàn ông khác, và đùng đùng nổi giận. cũng như mình, Smith nghĩ khi mắt ông nhìn thấy tấm thiếp bị cái xác của Suzanne che khuất nửa.

      Thế rồi, vẫn đứng phía , toàn kịch bản diễn ra trong đầu óc ông. Skip, người chồng ghen... bồi thẩm đoàn có lẽ khoan dung đối với người đàn ông giết chết vợ trong lúc nóng nảy. ta rất có thể thoát nạn với bản án . Hoặc chừng, thậm chí bị kết án.

      Mình để cho chuyện diễn tiến như thế. - Ông thề. Smith còn nhớ ông nhắm mắt, cố xóa hình ảnh của bộ mặt xấu xí, méo mó trước mặt ông và, thay vì vậy, hình dung Suzanne với tất cả sắc đẹp của . Suzanne,ba hứa với con như thế!

      khó giữ được lời hứa. Tất cả những gì ông phải làm là lấy tấm thiếp được gửi đến kèm theo bó hoa, rồi về nhà và chờ đợi cú điện thoại thể tránh cho ông hay Suzanne, con ông, chết.

      Khi cảnh sát thẩm vấn ông, ông với họ rằng Skip ghen cách điên cuồng, rằng Suzanne lo sợ cho tính mạng của , và, tuân theo ước nguyện cuối cùng thổ lộ với ông, ông khẳng định chính ông cho tất cả những món nữ trang mà Skip hỏi.

      , cứ để cho McGrath tất cả những gì nàng muốn. Tên sát nhân ở trong tù. Và ta ở lại đó.

      gần mười giờ khi Charles Smith đứng lên. Mọi việc kêt thúc. Ông còn có thể giải phẫu được nữa. ông còn muốn trông thấy Barbara Tompkins. ta làm ông kinh tởm. Ông vào phòng ngủ, mở cái tủ sắt trong tủ quần áo và lấy ra khẩu súng lục.

      việc dễ dàng. Ông đâu? Ông tự hỏi. ông tin chắc linh hồn bất tử. Đầu thai? Có lẽ. Có lẽ lần này ông ra đời cùng tuổi với Suzanne. Có lẽ hai người nhau. nụ cười thoáng nở môi ông.

      Nhưng rồi, trong lúc ông định đóng tủ sắt, ông nhìn vào hộp đựng những nữ trang của Suzanne.

      Giả sử McGrath đúng. Giả sử phải Skip mà là kẻ nào khác lấy tính mạng của Suzanne. McGrath rằng giờ đây kẻ đó cười vang, cảm ơn cách chế giễu về lời khai buộc tội Skip.

      cách sửa chữa điều đó. Nếu Reardon phải là kẻ sát nhân, rồi McGrath có tất cả những gì nàng cần để tìm người giết chết Suzanne.

      Smith với tay lấy hộp nữ trang, để khẩu súng nắp hộp và mang cả hai tới bàn viết của ông trong phòng làm việc. rồi với những động tác chính xác, ông lấy tờ giấy viết thư và mở nắp bút.

      Khi ông viết xong, ông gói hộp nữ trang cùng với bức thư ngắn và cố đút tất cả vào trong mấy bưu kiện của Federal Express mà ông chuẩn bị ở nhà phòng khi cần. Ông gửi gói đồ cho phụ tá ủy viên công tố Kerry McCallumGrath tại văn phòng công tố quận Bergen, Hackensack, New Jersey. Đó là địa chỉ ông nhớ rất .

      Ông mặc áo khoác và quấn khăn quàng cổ rồi bước qua tám dãy phố tới thùng thư của Federal Express mà thỉnh thoảng ông vẫn dùng.

      Đúng mười giờ khi ông trở về nhà. Ông cởi áo khoác, lấy khẩu súng, trở vào phòng ngủ và nằm dài giường, vẫn còn mặc đầy đủ quần áo. Ông tắt tất cả đèn ngoại trừ ngọn đèn soi sáng tấm ảnh của Suzanne.

      Ông kết thúc ngày hôm nay với và bắt đầu cuộc sống mới vào đúng nửa đêm. Quyết định , ông cảm thấy bình tĩnh, thậm chí sung sướng.,

      Lúc mười giờ rưỡi, chuông cửa chợt reo. Ai? Ông tự hỏi. Bực mình, ông cố gắng bỏ ngoài tai, nhưng ngón tay dai dẳng cứ liên tục bấm chuông. Ông chắc chắn biết đó là gì. lần có tai nạn ở góc đường và người láng giềng chạy tới cầu giúp đỡ. Xét cho cùng, ông là bác sĩ. Nếu tai nạn, đây đúng là lần cuối cùng tài năng của ông có thể hữu dụng.

      Bác sĩ Charles Smith mở khóa và mở cửa, rồi ngã quỵ vào cánh cửa trong lúc viên đạn bắn trúng vào giữa hai con mắt của ông.

      Thứ Ba, ngày 7 tháng 11
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :