1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 75

      Jonathan và Grace Hoover trông đợi Kerry và Robin lúc giờ. Đối với cả hai người bữa ăn trưa nhàn nhã kéo sang đầu buổi chiều chủ nhật là tập quán văn minh và yên tĩnh.

      Rủi thay, sáng sủa của ngày thứ Bảy kéo dài. Sáng sớm Chủ nhật trời u ám và giá lạnh, nhưng tới trưa trong nhà tràn đầy mùi thơm ngon lành của thịt cừu nướng. Lò sưởi bừng cháy trong căn phòng họ thích nhất, thư viện, và họ cùng ngồi cách thoải mái trong lúc chờ khách đến.

      Grace say mê với ô chữ tờ Times và Jonathan chăm chú với mục Mỹ Thuật và thư nhàn, ông ngước mắt lên khi nghe Grace lẩm bẩm với vẻ khó chịu và thấy cây bút tuột khỏi tay bà rơi lên tấm thảm. Ông nhìn bà cúi xuống cách nặng nhọc để nhặt lại cây bút.

      - Grace. - Ông bằng giọnn trách móc, trong lúc ông đứng bật lên để nhặt cây bút giúp bà.

      Bà thở dài và nhận lại cây bút từ tay ông.

      - Thành thực mà , em làm gì được nếu ?

      - Em đừng bao giờ ráng sức, em . Và có thể tình cảm luôn luôn có tác động qua lại.

      Bà giữ bàn tay ông sát mặt bà hồi lâu.

      - Em biết như thế, . Và hãy tin em, đó là trong những điều cho em sức mạnh để tiếp tục sống.

      đường đến nhà ông bà Hoover, Kerry và Robin chuyện về buổi tối hôm trước.

      - Đến nhà chú Geoff để ăn tối quả thực vui hơn đến nhà hàng. - Robin hớn hở . - Mẹ, con rất thích họ.

      - Mẹ cũng vậy. - Kerry thừa nhận miễn cường.

      - Bà Dorso với con rằng quá khó để trở thành đầu bếp giỏi.

      - Mẹ đồng ý. Mẹ e là mẹ làm cho con thất vọng.

      - Ồ, mẹ. - Giọng của Robin có vẻ trách móc. Nó khoanh tay lại và nhìn thẳng về phía trước nơi con đường chật hẹp cho họ biết họ tới gần Riverdale. - Mẹ làm món mì ống rất ngon, - nó để bênh vực nàng.

      - Đúng vậy, nhưng chỉ có thế.

      Robin chợt thay đổi đề tài.

      - Mẹ này, mẹ chú Geoff nghĩ chú ấy thích mẹ. Con cũng thế. Bà ấy và con về chuyện đó.

      - Con làm sao?

      - Bà Dorso rằng chú Geoff bao giờ, bao giờ đưa bạn nào về nhà. Bà ấy cho con biết mẹ là người đầu tiên kể từ khi chú ấy còn là sinh viên. Bà ấy đó là vì mấy em của chú ấy thường chơi khăm những bạn của chú ấy và giờ đây chú ấy trở nên dè chừng.

      - Có lẽ. - Kerry bằng giọng dửng dưng.

      Nàng muốn quên rằng sau khi quay về từ nhà tù, nàng qua mệt mỏi đến mức nàng nhắm mắt trong chỉ phút và lát sau thức dậy, tựa đầu vai của Geoff. Và điều đó đối với nàng hết sức tự nhiên, hết sức bình thường.

      Như dự đoán, chuyến tới thăm Grace và Jonathan Hoover rất dễ chịu. Kerry biết chắc rằng vào lúc nào đó họ gợi chuyện thảo luận vụ án Reardon, nhưng bắt đầu trước khi uống cà phê. Đó là khi Robin được tự do rời khỏi bàn để đọc sách báo hoặc thử trong những trò chơi mới máy tính mà Jonathan luôn luôn dành sẵn cho nó.

      Trong bữa ăn, Jonathan kể cho họ nghe nhiều giai thoại về những phiên họp của quốc hội và ngân sách mà vị thống đốc cố gắng thông qua.

      - Cháu nên hiểu, Robin, - ông giải thích, - chính trị như trận đấu bóng đá. Vị thống đốc là huấn luyện viên sắp xếp các vị trí, và các nhà lãnh đạo đảng của ông trong thượng viện và quốc hội là những hậu vệ.

      - Đó là ông, phải ? - Robin ngắt lời.

      - Phải, trong thượng viện. Ông nghĩ cháu có thể gọi ông như thế, - Jonathan công nhận. - Phần còn lại trong đội của ông bảo vệ người giữ quả bóng.

      - Còn những người khác?

      - Những người trong đội kia làm tất cả những gì có thể để phá hỏng cuộc chơi.

      - Jonathan. - Grace dịu dàng .

      - rất lấy làm tiếc, em . Nhưng tuần này có nhiều mưu tranh cử bằng cách rút tiền của chính phủ để chi cho các dự án địa phương mà chưa từng trông thấy suốt nhiều năm qua.

      - Thế là gì? - Robin hỏi.

      - Đó là tập quán xưa cũ nhưng đáng tôn trọng trong đó các nhà lập pháp thêm nhiều khoản chi phí cần thiết vào ngân sách để dành đặc ân cho cử tri trong quận của họ. vài người làm việc đó cách rất khéo léo.

      Kerry mỉm cười.

      - Robin, mẹ hy vọng con nhận thức được con may mắn như thế nào khi được học hỏi những hoạt động của chính phủ từ người như ông Jonathan.

      - Trong mục đích rất ích kỷ. - Jonathan cam đoan với họ. - Sau khi Kerry tuyên thệ trước toà án tối cao ở Washington, chúng ta giúp cho Robin được bầu vào cơ quan lập pháp và quảng cáo cho nó đường nghiệp.

      Tới lúc rồi, Kerry nghĩ.

      - Robin, nếu con ăn xong, con có thể xem trò chơi trong máy tính.

      - Trong đó có thứ cháu thích đấy,Robin. - Jonathan với nó. - Ông bảo đảm như thế.

      Bà quản gia vòng quanh với bình cà phê. Kerry chắc chắn nàng cần tách nữa. Từ giờ trở mọi việc trở nên khó khăn, nàng nghĩ.

      Nàng đợi Jonathan hỏi về vụ án Reardon. Thay vì vậy, nàng trình bày mọi chuyện với ông và Garce đúng như nàng biết, và kết luận bằng cách :

      - ràng là bác sĩ Smith dối. Vấn đề là ông ta dối bao nhiêu? Cũng ràng là Jimmy Weeks có lý do rất quan trọng khi muốn vụ án này được xem xét lại. Nếu , tại sao ông ta hoặc người của ông ta quan tâm tới Robin?

      - Có là Kinellen hăm doạ điều gì đó có thể xảy đến với Robin? - Giọng của Grace lạnh lùng và đầy kinh miệt.

      - Con nghĩ cảnh giác mới là từ đúng hơn. - Kerry quay sang Jonathan với vẻ van nài. - Chú phải hiểu con muốn xáo trộn bất cứ gì với Frank Green. Ông ấy vị thống đốc giỏi, và con biết chú chuyện với con cũng như giải thích cho Robin chuyện gì diễn ra trong ngành lập pháp. Ông ấy thực các chính sách của thống đốc Marshall. Và chú Jonathan, con muốn trở thành thẩm phán. Con biết con có thể công bằng mà tỏ ra dễ dãi hoặc đa cảm. Nhưng con là loại thẩm phán gì nếu, với tư cách công tố viên, con quay lưng với chuyện dần dần sáng vụ án xử sai.

      Nàng chợt nhận ra giọng của mình trở nên hơi cao.

      - Con xin lỗi, - nàng . - Con bị lôi cuốn.

      - nghĩ chúng ta làm những gì phải làm. - Grace cách trầm tĩnh.

      - Ý nghĩ của con là phải con cố gắng phi ngựa dọc theo Main Streets và vẫy tay với đám đông. Nếu có điều gì sai trái con muốn tìm xem đó là gì rồi để cho Geoff Dorso hành động. Chiều mai con gặp bác sĩ Smith. Vấn đề chủ yếu là gây nghi ngờ lên lời khai của ông ta. Con thành thực nghĩ ông ta sắp sửa suy sụp tinh thần. Bám theo người là phạm tội. Nếu con có thể thúc đẩy ông ta đủ để làm cho ông ta suy sụp và thừa nhận rằng ông ta dối trước tòa án, rằng kẻ nào khác rất có thể dính líu, mọi chuyện thay đổi. Geoff Dorso có thể tiếp nhận hồ sơ này và nạp đơn xin xét xử lại vụ án. Việc đó phải mất mấy tháng.

      Tới lúc bấy giờ Frank có thể được bầu làm thống đốc.

      - Nhưng có lẽ con phải là thành viên của tòa án. - Jonathan lắc đầu. - Con có khả năng thuyết phục, Kerry, và chú rất ngưỡng mộ con ngay cả trong lúc chú lo lắng về cái giá con phải trả cho việc này. Đầu tiên và hết, là Robin. đe dọa có lẽ chỉ là đe dọa, nhưng con được xem thường.

      - Con xem thường đâu, chú Jonathan. Ngoại trừ khi nó ở với gia đình của Geoff Dorso, nó bao giờ ở xa khỏi tầm mắt của con trong suốt kỳ nghỉ cuối tuần. Nó bị bỏ mình dù chỉ trong phút.

      - Kerry, bất cứ lúc nào con cảm thấy nhà con an toàn, con hãy đưa nó lại đây. - Grace nhanh. - Hệ thống an ninh của chú rất tốt, và chú luôn luôn khóa cổng ngoài. Nó được gắn thiết bị báo động, cho nên chú biết bất cứ ai tìm cách vào. chú tìm cảnh sát viên nghỉ hưu để lái xe đưa nó đến trường và về nhà.

      Kerry đặt bàn tay lên những ngón tay của Grace và siết .

      - Con thương cả hai chú. - Nàng cách đơn giản. - Chú Jonathan, xin chú đừng thất vọng vì con phải làm việc này.

      - Chú rất hãnh diện vì con. - Jonathan . - Chú tìm mọi cách để giữ tên con trong danh sách những người được đề bạt, nhưng...

      - Nhưng chú đừng quá tin tưởng. Con biết, - Kerry từ từ , - việc lựa chọn vô cùng gay go, phải ?

      - Chú nghĩ tốt hơn chúng ta hãy thay đổi đề tài. - Jonathan nhanh, - nhưng con nhớ thông tin cho chú, Kerry.

      - Lẽ tất nhiên.

      - Để những chuyện vui vẻ hơn, Grace cảm thấy thoải mái khi ra ngoài ăn tối đêm trước. - Ông .

      - Ồ, Grace, con hết sức vui mừng. - Kerry thành thực .

      - chú gặp người ở đó mà từ hôm ấy thể xua khỏi tâm trí, chỉ vì sao nhớ trước kia gặp ông ta ở đâu. - Grace . - người tên Jason Arnott.

      Kerry nghĩ cần phải chuyện về Jason Arnott. Lúc này nàng quyết định gì ngoại trừ hỏi bà:

      - Tại sao nghĩ biết ông ta?

      - biết. - Grace . - Nhưng chắc chắn hoặc trước đây gặp ông ta, hoặc trông thấy ảnh ông ta báo. - Bà nhún vai. - Nó cứ lảng vảng trong đầu óc . Luôn luôn như vậy.

      Thứ Hai, ngày 6 tháng 11
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 76

      Bồi thẩm đoàn bị lập trong vụ án Jimmy Weeks hay biết gì về chuyện Barney Haskell và Mark Young bị sát hại, nhưng giới thông tin đại chúng làm rùm beng lên khiến mọi người khác đều biết.Trong mấy ngày cuối tuần, nhiều bài báo dành cho cuộc điều tra, và mọi chương trình tin tức truyền hình dường như ngừng quay những cảnh nơi xảy ra án mạng.

      nhân chứng hoảng sợ, mà tên tuổi được tiết lộ, cuối cùng gọi điện thoại cho cảnh sát. Ông ta định rút tiền mặt từ máy ATM và trông thấy chiếc Toyota màu xanh sẫm chạy vào bãi đậu xe của tòa cao ốc có văn phòng luật của Mark Young. Lúc đó là mười giờ bảy phút. Bánh xe trước bên phải của nhân chứng có vẻ xiêu vẹo, và ông ta dừng xe bên lề đường để xem xét. Ông ta ngồi xổm xuống bên hông xe khi ông ta trông thấy cánh cửa của cao ốc văn phòng lại mở ra và người đàn ông vào khoảng ba mươi tuổi chạy tới chiếc Toyota. Mặt ông ta bị che khuất, nhưng ông ta cầm vật có vẻ là khẩu súng cỡ lớn.

      Nhân chứng ghi được phần bảng số của chiếc Toyota ở bang khác. Cảnh sát nhanh chóng truy tìm và nhận dạng đó là chiếc xe bị lấy trộm đên thứ Năm tại Philadenphia. Đêm thứ Sáu, người ta tìm thấy khung xe bị đốt cháy tại Newark.

      Giả thuyết theo đó Haskell và Young là nạn nhân của vụ trấn lột ngẫu nhiên còn đứng vững trước bằng chứng này. Đây ràng là vụ thanh toán của mafia, và chắc chắn được ra lệnh bởi Jimmy Weeks. Nhưng cảnh sát có cách nào chứng minh được điều đó. Nhân chứng thể nhận diện được gã đàn ông cầm súng. Chiếc xe còn.Những viên đạn giết chết hai nạn nhân nhất định là từ khẩu súng có giấy phép và giờ đây có lẽ nằm dưới đáy con sông, hoặc được đổi lấy đồ chơi ngày Giáng Sinh có ai hỏi tới.

      Vào thứ Hai, lần nữa Geoff Dorso tham dự vụ án Jimmy Weeks trong mấy tiếng đồng hồ. Chính phủ xây dựng luận chứng cách có hệ thống, căn cứ vào nhiều bằng chứng có vẻ sao bác bỏ. Royce, vị công tố liên bang dường như có ý định tranh cử chức vụ thống đốc cùng Frank Green, tránh tạo ra những tác dụng yếu ớt. Dáng dấp của sinh viên đại học, với mái tóc thưa và mang cặp kính gọng thép, ông ta có chiến lược chỉ dựa vào những kiện thể tranh cãi, bác bỏ mọi giải thích cầu kỳ về những vụ giao dịch phức tạp cách khác thường và những vụ chuyển tiền trong các doanh nghiệp của Weeks.

      Ông ta chuẩn bị sẵn nhiều biểu đồ để trích dẫn bằng cách sử dụng que dài, giống như cây que các nữ tu thường dùng lúc Geoff còn học trường trung học mà vẫn nhớ . Geoff nhất quyết rằng Royce là bậc thầy trong việc làm cho những dịch vụ của Weeks trở nên dễ hiểu đối với các bồi thẩm viên. cần phải là thiên tài toán học cũng có thể theo dõi những lời giải thích của ông ta.

      Royce gọi viên phi công của chiếc phản lực ra làm chứng và hỏi dồn dạp nhiều câu.

      - bao nhiêu lần ghi vào sổ bay của chiếc phản lực của công ty?...

      - Ông Weeks bao nhiêu lần sử dụng nó cho các tiệc riêng?...

      - Ông ấy bao nhiêu lần cho bạn bè mượn nó cho những chuyến chơi của họ?...

      - Có phải những chi phí được tính cho công ty mỗi lần máy bay cất cánh?...

      - Có phải những khoản khấu trừ thuế mà ông ấy gọi là chi phí công tác thực ra là chi phí cho các chuyến chơi cá nhân?

      Khi tới phiên Bob Kinellen thẩm vấn chéo, Geoff trông thấy ta vẫn dụng mọi khả năng thuyết phục, cố gắng làm cho viên phi công phải lúng túng, cố gắng làm cho ta nhớ ngày tháng, lý do của những chuyến . lần nữa, Geoff khâm phục tài năng của Kinellen, nhưng lần này có lẽ được giỏi cho lắm. biết có cách nào biết chắc những gì diễn biến trong đầu các bồi thẩm, nhưng Geoff nghĩ họ bị thuyết phục.

      quan sát bộ mặt thản nhiên của Jimmy Weeks. Ông ta luôn luôn ra hầu tòa trong bộ comple nghiêm chỉnh của giới doanh nghiệp, với sơ mi trắng và cà vạt. Ông ta trông giống như vai trò ông ta cố gắng đóng, doanh nhân ở tuổi ngũ tuần, làm chủ nhiều doanh nghiệp, bị các sở thuế vụ quấy rối.

      Hôm nay Geoff vừa quan sát ông ta, vừa nghĩ tới mối liên hệ của ông ta với Suzanne Reardon. Đó là gì? tự hỏi. Nó nghiêm trọng tới mức nào? Có phải Weeks là người cho ta những đồ nữ trang? nghe đến mảnh giấy được tìm thấy trong túi vị luật sư của Haskell rất có thể có lời lẽ giống như mảnh giấy kèm theo những đóa hoa hồng được gửi cho Suzanne Reardon ngày ta chết, nhưng với việc Haskell chết và mảnh giấy vẫn còn mất tích, ai có thể chứng minh bất cứ mối liên hệ nào với Weeks.

      Mặc dầu các món nữ trang có thể cung cấp phương hướng hấp dẫn, Geoff nhận thức, nhưng còn phải mất công điều tra. Mình tự hỏi phải chăng ông ta luôn luôn đến cùng nơi để mua quà tặng cho các bạn ? Ai là người mình hẹn hò cách đây khoảng hai năm, và ta kể cho mình nghe ta từng chơi với Weeks? tự hỏi. sao tên ta, nhưng xem lại những ghi chép hàng ngày hai ba năm về trước. chắc chắc ghi chú ở đâu đó.

      Khi vị chánh án thông báo tạm ngưng phiên tòa, Geoff lẻn nhanh ra ngoài phòng xét xử. tới nửa hành lang khi từ phía sau nghe người nào đó gọi tên . Đó là Bob Kinellen. chờ ta bắt kịp.

      - quan tâm tới khách hàng của tôi hay sao? - Kinellen thản nhiên hỏi.

      - Quan tâm chung chung cho tới lúc này. - Geoff đáp.

      - Có phải đó là lý do khiến gặp Kerry?

      - Bob, tôi nghĩ có quyền thậm chí bé nhất để đặt câu hỏi đó. Tuy nhiên, tôi vẫn trả lời. Tôi vui mừng có mặt tại đây vì ấy sau khi tiết lộ cách tàn nhẫn rằng khách hàng lừng danh của đe dọa ấy. Chưa có ai đề cử là Người Cha của Năm sao? Nếu , chớ lãng phí thời gian chờ điện thoại reo chuông. Dù sao tôi nghĩ có cơ hội.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 77

      Sáng thứ Hai, Grace Hoover nán lại giường lâu hơn thường lệ. Cho dù ngôi nhà ấm cách dễ chịu, cái lạnh mùa đông dường như biết bằng cách nào tìm ra đường thấm vào trong xương và khớp của bà. Bàn tay, ngón tay, chân, đầu gối và mắt cá chân của bà đều đau cách dữ dội. Sau khi cơ quan lập pháp hoàn tất phiên họp nay, bà và Jonathan tới ngôi nhà của họ ở New Mexico. Bà tự nhủ rằng nơi đó tốt hơn ở đây, rằng khí hậu nóng, khô luôn luôn có lợi cho sức khỏe của bà.

      Cách đây nhiều năm, khi bào bắt đầu bị bệnh. Grace quyết định rằng bao giờ để cho người khác phải động lòng thương hại. Đối với bà, đó là loại tình cảm buồn thảm nhất. Dù vậy, trong những ngày đen tối nhất và tự nhìn nhận rằng ngoài việc cơn đau ngừng gia tăng, nó còn hủy hoại bà bằng cách cản trở các hoạt động của bà.

      Bà là trong số ít các bà vợ thực thích làm nhiều công việc mà chính trị gia như Jonathan phải tham dự. Hẳn là bà bỏ trọn ngày cho những việc đó, nhưng bà tận hưởng lời ca ngợi chung quanh Jonathan. Bà rất hãnh diện vì ông. Đáng lẽ ông được đề bạt làm thống đốc. Bà biết như thế.

      Rồi, sau khi Jonathan phải diện trong những lễ lạt đó, họ tận hưởng bữa ăn tối muộn yên tĩnh, hoặc theo thúc đẩy bất chợt quyết định trốn tới nơi nào đó trong kỳ nghỉ cuối tuần. Grace mỉm cười nhớ lại hai mươi năm sau khi họ thành hôn, người nhận xét họ có vẻ như đôi vợ chồng hưởng tuần trăng mật.

      Giờ đây, khó chịu của chiếc xe lăn, và cần thiết phải mang theo nữ y tá để giúp đỡ bà trong việc tắm rửa và thay quần áo biến chuyến ở khách sạn thành ác mộng đối với Grace. Bà để cho Jonathan trợ giúp bà theo kiểu đó và thà rằng ở nhà, với nữa y tá đến chăm sóc bà mỗi ngày.

      thích thú ăn tối ở câu lạc bộ đêm hôm trước. Đó là lần đầu tiên trong nhiều tuần nay bà ra khỏi nhà. Nhưng người đàn ông tên Jason Arnott đó... kỳ lạ là bà sao gạt ông ta ra khỏi tâm trí, bà nghĩ trong lúc bà bồn chồn cố gắng gấp mấy ngón tay lại. Bà hỏi Jonathan về ông ta lần nữa, nhưng ông chỉ có thể lý luận cho rằng có lẽ bà cùng với ông đến lễ hội mà Arnott cũng tham dự.

      Từ mười hai năm nay Grace tham dự những hội hè lớn. Từ lâu bà phải dựa vào hai cây gậy, và thích bị các đám dông chen lấn. , bà biết có điều gì khác kích động bà nhớ tới ông ta. Thôi được, bà tự bảo, rồi việc đến đứng lúc.

      Bà quản gia, Carrie, vào trong phòng ngủ với cái khay.

      - Tôi nghĩ lúc này hẳn bà muốn uống thêm tách trà. – Bà ta vui vẻ .

      - Phải, Carrie. Cám ơn.

      Carrie đặt cái khay xuống và dựng gối lên.

      - Đó. Như thế tốt hơn. – Bà ta thọc tay vào túi và lấy ra mảnh giấy gấp lại. - Ồ, bà Hoover, tôi tìm thấy cái này trong giỏ rác ở phòng làm việc của ông thượng nghị sĩ. Tôi biết ông thượng nghị sĩ định ném , nhưng tôi vấn muốn hỏi tôi lấy nó có được hay . Đứa cháu trai của tôi cứ luôn miệng trở thành nhân viên FBI vào ngày nào đó. Nó thích thú như điên khi được xem bản thông báo chính hiệu do họ gửi – Bà ta mở giấy ra và đưa nó cho Grace.

      Grace liếc mắt xem qua rồi định trả lại, rồi chợt dừng lại. Jonathan đưa cái này cho bà xem vào chiều thứ Sáu và đùa: "Em có biết ai đây ?". Lời ghi chú kèm theo giải thích rằng thông tư này được gửi cho tất cả những người được mời đến những người nhà bị ăn trộm sau đó.

      Tấm ảnh có nhiều hạt nổi , gần như thể nhìn tên trộm hành động. Người ta nghi ngờ y từng thực nhiều vụ trộm tương tự, tất cả hầu như xảy ra kế tiếp sau dạ tiệc hoặc lễ hội từ thiện. Rất có thể y là trong những khách mời. Ghi chú kèm theo kết luận với lời hứa mọi thông tin được giữ kín.

      - biết ngôi nhà ở Washington của gia đình Peale bị trộm cách đây mấy năm. – Jonathan . - chuyện khủng khiếp. đến đó dự bữa tiệc mừng chiến thắng của Jock. Hai tuần sau mẹ ông ta trở về nhà sớm hơn dự tính sau chuyến nghỉ mát của cả gia đình và chắc hẳn bất ngờ bắt gặp tên trộm. Bà ta được tìm thấy ở chân cầu thang với cái cổ bị gãy, và bức tranh của Jonh White Alexander biến mất.

      Có lẽ đó là vì mình quen biết với gia đình Peale nên mình mới để ý nhiều tới tấm ảnh này. Grace vừa nghĩ vừa nắm chặt các tờ thông báo. Máy ảnh chắc đặt ở phía dưới tên trộm, theo góc chụp mặt của y. Bà xem xét kỹ hình ảnh lờ mờ, cái cổ , chóp mũi nhọn, đôi môi siết chặt. Đó phải là hình ảnh ta trông thấy khi nhìn thẳng vào mặt của người nào, bà nghĩ. Nhưng khi ta ngước lên nhìn y từ chiếc xe lăn, ta trông thấy y theo góc độ này.

      Mình có thể quả quyết gã này có vẻ giống như gã đàn ông mình gặp tại câu lạc bộ đêm hôm kia, Jason Arnott, Grace nghĩ. Có thể lắm chứ?

      - Carrie, bà hãy đưa điện thoại cho tôi.

      lát sau, Grace chuyện với Amanda Coble, người giới thiêu bà với Jason Arnott tại câu lạc bộ. Sau khi chào hỏi nhau như thường lệ, bà chuyển câu chuyện vào ông ta. Bà thú nhận rằng bà vẫn còn ám ảnh bởi cảm tưởng bà từng gặp ông ta trước kia. Ông ta sống ở đâu? Bà hỏi. Ông ta làm gì?

      Khi bà gác máy, Grace nhấm nháp trà lúc này nguội lạnh và xem xét tấm ảnh lần nữa. Theo Amanda, Arnott là chuyên gia mỹ thuật và đồ cổ, và ông ta thường lại trong giới thượng lưu từ Washington đến Newport.

      Grace gọi điện thoại cho Jonathan tại văn phòng của ông ở Trenton. Lúc đó ông ra ngoài, nhưng khi ông gọi lại bà lúc ba giờ rưỡi chiều hôm ấy, bà kể cho ông nghe điều bà tin bà khám phá ra, rằng Jason Arnott là tên trộm FBI truy tìm.

      - Đó là lời buộc tội nghiêm trọng, em . - Jonathan cách thận trọng.

      - Em có đôi mắt vẫn còn tốt, Jonathan. - biết mà.

      - Phải, biết. - Ông trầm tĩnh thừa nhận. - Và thành thực mà , nếu đó là người nào khác hơn em, chắc do dự khi thông báo tên cho FBI. muốn nếu bất cứ gì bằng văn bản, nhưng em hãy cho biết mật số ghi bản thông báo đó. thông báo bằng điện thoại.

      - , - Grace . - Bởi vì nghĩ cần phải báo tin cho FBI, em đích thân gọi điện thoại. Nếu em nhầm lẫn, liên quan tới chuyện đó. Nếu em đúng, tối thiểu em lại làm được việc hữu ích. Em rất có cảm tình với bà mẹ của Jock Peale khi em gặp bà ấy cách đây mấy năm. Em rất muốn là người tìm ra kẻ giết bà ấy. ai được phép bị trừng trị vì tội sát nhân.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 78

      Bác sĩ Smith có tâm trạng hết sức tồi tệ. Ông trải qua kỳ nghỉ cuối tuần lẻ loi, lại càng đơn cách khó chịu vì ông thể tiếp xúc với Barbara Tompkins. Thứ Bảy là ngày tuyệt đẹp, ông nghĩ có thể thích thú với chuyến du ngoạn bằng xe hơi xuyên qua Westchester, ngừng lại lát để ăn trưa tại trong những quán ăn dọc theo sông Hudson.

      Ông để lại tin nhắn trong máy điện thoại, tuy nhiên nếu có ở nhà nữa, trả lời.

      Chủ Nhật có gì tốt đẹp hơn. Thông thường vào Chủ nhật, Smith buộc lòng xem mục Nghệ thuật và thư nhàn của tờ Times để tìm vở kịch hoặc buổi độc tấu hoặc màn trình diễn mới ở trung tâm Lincoln để tham dự. Nhưng ngày hôm ấy ông còn lòng dạ nào cho việc đó. Phần lớn Chủ nhật ông nằm dài giường, mặc quần áo đầy đủ, ngắm nghía bức ảnh của Suzanne tường.

      Những gì mình hoàn thành hết sức kì diệu, ông tự bảo. thô kệch cách đau đớn đó, đứa con xấu tính mà ông bố bà mẹ lại rất đẹp được ra đời lần thứ hai, và nhiều thứ nữa. Ông cho sắc đẹp hết sức tự nhiên, hết sức rực rỡ khiến cho bất cứ ai trông thấy cũng phải sửng sốt.

      Sáng thứ Hai ông thử gặp Barbara tại văn phòng và được người ta cho hay đường công tác đến California, hai tuần nữa mới trở về. Bây giờ ông bối rối. Ông biết đó là dối trá. Trong lúc ăn tối vào đêm thứ Năm, Barbara kể chuyện phải tham dự bữa ăn trưa và công việc tại nhà hàng La Grenouille thứ Tư tuần này. Ông còn nhớ bởi vì chưa bao giờ tới nhà hàng đó và rất mong đợi cơ hội này.

      Trong phần còn lại của ngày thứ Hai, Smith cảm thấy khó tập trung vào các bệnh nhân của ông. phải vì có quá nhiều cuộc hẹn. Dường như ông càng ngày càng có ít bệnh nhân, và những người đến khám bệnh lần đầu tiên ít khi quay lại. Quả thực, phải ông lo lắng: càng ít bệnh nhân càng có khả năng tạo nên sắc đẹp .

      lần nữa ông cảm thấy đôi mắt của Carpenter theo dõi ông. Bà ta rất được việc, nhưng ông quyết định có thể đến để cho bà ta . Ông để ý thấy ngày hôm kia, trong lúc giải phẫu mũi, bà ta nhìn ông như bà mẹ đầy lo âu, hi vọng đứa con của mình thực vai diễn của nó vấp váp trong vở kịch ở trường.

      Khi cuộc hẹn lúc ba giờ rưỡi của ông bị hủy bỏ, Smith quyết định về nhà sớm. Ông lấy xe chạy thẳng tới văn phòng của Barbara và đậu xe ở bên kia đường. Thông thường ra về mấy phút sau năm giờ, nhưng ông muốn đến đó sớm để phòng hờ. Ý nghĩ cố tình trốn tránh ông sao chấp nhận được. Nếu ông hay biết đó là ...

      Ông vừa bước qua tiền sảnh của tòa nhà đại lộ 5 ông chợt trông thấy Kerry McGrath tới gần. Ông liếc nhanh chung quanh để tìm cách tránh mặt nàng, nhưng thể được. Nàng chặn ngang lối của ông.

      - Bác sĩ Smith, tôi vui mừng được gặp ông. - Kerry . - Có chuyện rất quan trọng tôi cần với ông.

      - Bà McGrath, bà Carpenter và nhân viên tiếp tân vẫn còn ở trong văn phòng. Bất cứ bà cần việc gì hai người ấy cũng có thể xử lý. - Ông quay người và cố gắng bước qua mặt nàng.

      Nàng liền bước theo ông.

      - Bác sĩ Smith, bà Carpenter và tiếp tân thể thảo luận với tôi về con của ông, và cả hai người đó có ai chịu trách nhiệm về việc đẩy người vô tội vào tù.

      Charles Smith phản ứng tựa hồ nàng vừa tạt hắc ín nóng vào người ông.

      - Làm sao bà dám? - Ông dừng chân và nắm chặt cánh tay của nàng.

      Kerry đột nhiên nhận thức rằng ông sắp sửa đánh nàng. Mặt ông méo mó vì tức giận, miệng ông mím lại thành vạch mỏng. Nàng cảm thấy cơn run của bàn tay ông trong lúc các ngón tay ông bấu vào cổ tay nàng.

      người đàn ông qua nhìn họ cách hiếu kỳ và dừng bước.

      - vẫn ổn chứ? - ông ta hỏi.

      - Tôi vẫn ổn chứ, bác sĩ? - Kerry hỏi, giọng nàng vẫn bình tĩnh.

      Smith buông cánh tay nàng.

      - Tất nhiên. Tất nhiên.

      Ông bắt đầu bước nhanh dọc theo đại lộ 5. Kerry vẫn sải bước theo ông.

      - Bác sĩ Smith, ông thừa biết cuối cùng ông phải chuyện với tôi. Và tôi nghĩ tốt hơn nhiều nếu ông chịu nghe lời tôi trước khi mọi việc ra khỏi tầm tay và tình thế rất khó chịu xảy đến.

      Ông trả lời. Nàng vẫn bên cạnh ông. Nàng nhận thấy hơi thở của ông nhanh hơn bình thường.

      - Bác sĩ Smith, tôi bất kể ông bước nhanh như thế nào. Tôi có thể chạy theo kịp ông. Chúng ta có thể quay lại văn phòng của ông, hoặc có nơi nào đó quanh đây để chúng ta uống tách cà phê? Chúng ta cần phải chuyện. Nếu , tôi e rằng ông bị bắt giữ và bị buộc tội theo dõi người khác.

      - Bị buộc tội... gì? – lần nữa Smith xoay người đối diện với nàng.

      - Ông chú ý tới Barbara Tompkins khiến ấy hoảng sợ. Có phải ông cũng làm cho Suzanne hoảng sợ? Ông ở đó đêm ấy chết, phải ? Hai người, phụ nữ và cậu bé, trông thấy chiếc Mercedes màu đen ở trước nhà. Người phụ nữ trông thấy phần của bảng số xe, con số 3 và chữ cái L. Hôm nay tôi được biết bảng số xe của ông có con số 8 và chữ cái L. Đủ để có thể liên tưởng. Bây giờ, chúng ta chuyện ở đâu?

      Ông tiếp tục nhìn đăm đăm vào nàng hồi lâu, vẻ tức giận vẫn còn lóe sáng trong mắt ông. Rồi nàng trông thấy vẻ nhẫn nhục dần dần xâm chiếm ông, trong lúc toàn thân ông dường như nhũn ra.

      - Tôi sống phía dưới đường phố này. - Ông , còn nhìn nàng nữa. Họ ở gần góc đường, và ông chỉ tay sang bên trái.

      Kerry xem lời đó như lời mời. Phải chăng mình phạm sai lầm khi vào trong nhà với ông ta? Nàng tự hỏi. Ông ta dường như còn khả năng chịu đựng. Trong nhà có gia nhân nào ?

      Nhưng nàng quyết định bất kể nàng có ở mình với Smith hay , nàng thể bỏ qua cơ hội này lần nữa. Những gì nàng vừa với ông có lẽ làm lung lạc điều nào đó trong tâm thần của ông. Nàng tin chắc bác sĩ Smith quan tâm tới việc gặp người khác trong tù, nhưng thích thú với triển vọng ra trước tòa tại ghế bị cáo.

      Họ tới số 28 Washington Mews. Smith lấy chìa khóa, và với cử chỉ chính xác đút nó vào trong ổ khóa, quay vòng và đẩy cánh cửa mở ra.

      - Xin mời bà vào nếu bà muốn, bà McGrath. – Ông .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 79

      Nhiều tin tức tiếp tục đến FBI từ những người từng là khách mời tại hoặc nhiều nhà bị trộm. Giờ đây họ có mười hai đầu mối, nhưng Si Morgan nghĩ ông như bắt được vàng khi, trong buổi chiều thứ Hai, kẻ tình nghi số của ông, Sheldon Landi, thú nhận rằng công ty của ông ta chỉ là vỏ bọc cho hoạt động thực của ông ta.

      Landi được mời tới thẩm vấn, và trong lát Si nghĩ ông sắp sửa nghe lời thú tội. Rồi Landi, mồ hôi toát ra trán, hai bàn tay xoắn vào nhau, khẽ :

      - Ông từng đọc tờ Tell All?

      - Đó là loại báo khổ của siêu thị, phải ? – Si hỏi.

      - Vâng. tờ báo lớn nhất. Bốn triệu bản mỗi tuần – Trong lát giọng của Landi có vẻ khoác loác.

      Rồi giọng hạ thấp tới mức hầu như thể nghe trong lúc ông ta tiếp.

      - Đây là điều được lọt ra khỏi căn phòng này, nhưng tôi là người viết hầu hết các bài báo trong tờ Tell All. Nếu điều đó bị tiết lộ, tôi bị tất cả bạn bè bỏ rơi.
      cần phải nhiều như vậy, Si nghĩ. Sau khi Landi ra về. Kẻ lừa đảo hèn nhát đó chỉ là tên ngồi lê đôi mách; ông ta có gan thực bất cứ vụ trộm nào như thế.

      Lúc bốn giờ kém mười lăm, trong những điều tra viên của ông bước vào.

      - Si, có người đường dây dành riêng cho vụ án Hamilton tôi nghĩ ông nên chuyện. Tên bà ta là Grace Hoover. Chồng bà ta là thượng nghị sĩ Hoover bang New Jersey, bà ta nghĩ bà ta trông thấy cái gã mà chúng ta tìm trong đêm hôm kia. Đó là trong những kẻ bị tầm nã mà tên được nêu lên trước đây. Jason Arnott.

      - Arnott! - Si chụp máy điện thoại. - Bà Hoover, tôi là Si Morgan. Cám ơn bà gọi.

      Trong lúc ông lắng nghe. Ông quả quyết rằng Grace Hoover là loại nhân chứng lý tưởng cho cảnh sát. Bà ta có lô gích trong lý luận, chính xác trong cách trình bày và ràng trong lời giải thích lý do, trong lúc nhìn lên từ chiếc xe lăn, đôi mắt của bà ta có lẽ cùng góc với ống kính của máy quay phim giám sát trong nhà Hamilton.

      - Nhìn thẳng vào ông Arnott, chắc ông nghĩ rằng gương mặt của ông ta có vẻ đầy đặn hơn là khi ông ở vị trí ngước nhìn lên ông ta, - bà ta giải thích. - Sau đó, khi tôi hỏi ông ta có phải chúng tôi có biết nhau, đôi môi ông ta mím chặt lại. Tôi nghĩ có lẽ là thói quen khi ông ta tập trung tư tưởng. Hãy xem xét kỹ tấm ảnh của ông. Cảm nghĩ của tôi là khi máy quay phim chụp ảnh ông ta, ông ta hết sức tập trung vào bức tượng đó. Tôi phỏng đoán ông ta xác định đó có phải là thực hay . Bạn tôi với tôi ông ta đúng là chuyên gia về đồ cổ.

      - Phải, đúng thế. - Si Morgan hớn hở. Cuối cùng ông bắt được vàng! - Bà Hoover, tôi thể với bà tôi đánh giá cao cú điện thoại này như thế nào. Bà nên biết rằng nếu tin tức này dẫn tới kết án, số tiền thưởng rất lớn, trăm nghìn đô la.

      - Ồ, tôi quan tâm đến điều đó. - Grace Hoover . - Tôi gửi ngay tới cơ quan từ thiện.

      Khi Si Morgan cúp máy, ông nghĩ tới phiếu tính học phí còn nằm bàn làm việc của ông ở nhà cho học kỳ mùa xuân của con trai ông tại trường đại học. Lắc đầu, ông quay sang máy liên lạc nội bộ và gọi ba điều tra viên làm việc trong vụ án Hamilton.

      Ông với họ ông muốn Arnott được theo dõi suốt ngày đêm. Căn cứ theo cuộc điều tra họ thực cách đây hai năm, nếu ông ta chính là tên trộm, ông ta vô cùng tài giỏi trong việc xóa mọi dấu vết. Tốt hơn nên bám sát ông ta trong thời gian. Rất có thể ông ta dẫn dắt họ đến nơi ông ta cất giấu chiến lợi phẩm.

      - Nếu đây phải là vụ đánh lạc hướng khác, và chúng ta có thể tìm được bằng chứng ông ta thực những vụ trộm, - Si , - công việc kế tiếp của chúng ta xác định ông ta phạm tội giết chết Peale. Sếp muốn vụ này phải được giải quyết sớm. bà mẹ của ông chủ tịch vẫn thường chơi bài với bà Peale.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :