1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 70

      Jason Arnott nằm thao thức gần suốt đêm, vất vả với việc cố gắng quyết định xử như thế nào với cú điện thoại của phụ tá công tố viên Kerry McGrath, mặc dầu, như cách hết sức tế nhị, đây chỉ là việc " chính thức"

      Vào khoảng bảy giờ sáng, ông ta dứt khoát. Ông ta gọi điện thoại trả lời và, bằng giọng nhã nhặn, tử tế nhưng thân thiện, thông báo với rằng ông ta rất vui lòng gặp gỡ , miễn là quá lâu. Lý do là ông ta sắp sửa xa vì công việc kinh doanh.

      Tới Catskills, Jason tự hứa. Mình trốn khỏi nhà. ai tìm thấy mình ở đấy. trong thời gian đó, tất cả câu chuyện này lắng dịu. Nhưng mình thể có vẻ như mình có điều gì lo lắng.

      Quyết định xong, cuối cùng ông ta mới ngủ say được giấc, theo kiểu giấc ngủ mà ông ta thường thưởng thức sau khi ông ta hoàn tất tốt đẹp nhiệm vụ và biết mình an toàn ở nhà.

      Ông ta gọi điện thoại cho Kerry McGrath ngay sau khi ngủ dậy lúc chín giờ rưỡi. nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Ông ta cảm thấy nhõm khi nhận ra giọng của có vẻ biết ơn cách chân .

      - Ông Arnott, tôi quả thực cảm ơn cú điện thoại của ông, và tôi xin cam đoan đây chỉ là việc chính thức. - . - Tên của ông được nêu lên với tư cách người bạn và chuyện gia đồ cổ cho Suzanne Reardon, cách đây nhiều năm. Vụ án này vừa phát sinh điều, và tôi rất cảm ơn ông khi ông vui lòng chuyện với tôi về mối quan hệ mà ông biết giữa Suzanne và cha ấy, bác sĩ Charles Smith. Tôi hứa, tôi chỉ xin ông vài phút thôi.

      có vẻ , Jason có thể nhận ra dối trá, ông ta có nhiều kinh nghiệm về điều này, và phải là kẻ dối trá. khó khăn khi chuyện về Suzanne, ông ta tự bảo. Ông ta vẫn thường mua sắm với Suzanne, như ông ta vừa mua sắm với Vera Shelby Todd ngày hôm qua. ta có mặt trong nhiều cuộc chiêu đãi của ông ta, cũng như hàng tá người khác. ai có thể chê bai những bữa tiệc đó.

      Jason hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích của Kerry rằng cuộc hẹn quan trọng lúc giờ và rất cám ơn ông ta nếu có thể đến gặp ông ta trong vòng tiếng đồng hồ nữa.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 71

      Kerry quyết định mang Robin theo khi nàng lái xe tới nhà của Jason Arnott. Nàng biết Robin rất hoang mang khi trông thấy nàng cãi vã với Bob đêm hôm trước để giành giật bản sao chụp mảnh giấy của Haskell, và nàng nghĩ chuyến chạy xe tới Alpine cho hai mẹ con nửa tiếng đồng hồ để trò chuyện. Nàng tự trách mình về vụ xảy ra với Bob. Đáng lẽ nàng phải biết đời nào chịu để cho nàng lấy mảnh giấy đó. Dù sao nữa, nàng biết điều chứa đựng trong đó. Nàng ghi nhanh lại đúng như nàng trông thấy, như vậy nàng có thể đưa cho Geoff xem sau này.

      Hôm nay là ngày nắng, bầu trời quang đãng, nàng nghĩ thời tiết này khiến người ta lên tinh thần. Giờ đây nàng biết mình phải xem xét lại cách nghiêm túc vụ án Reardon, và thực rà soát toàn bộ, nàng quyết tâm làm nhanh việc này.

      Robin sẵn lòng đồng ý theo mẹ, mặc dầu nó thẳng nó muốn trở về vào khoảng mười hai giờ trưa. Nó muốn mời Cassie tới ăn trưa.

      Lúc đó Kerry mới cho nó về dự tính của nàng tới thăm gia đình của Geoff trong thời gian nàng đến Trenton vì công việc.

      - Bởi vì mẹ lo lắng cho con,- Robin với vẻ thản nhiên.

      - Phải, mẹ muốn con ở nơi mẹ biết con an toàn, và mẹ biết con vui vẻ với gia đình Dorso. Thứ hai, khi mẹ đưa con đến trường, mẹ thảo luận với ông Frank Green về tất cả chuyện này. Bây giờ, Rob, khi chúng ta tới nhà ông Arnott, con cùng vào với mẹ, nhưng con cần biết mẹ phải chuyện riêng với ông ấy. Con có mang theo cuốn sách đấy chứ?

      - Dạ, con tự hỏi hôm nay có mặt bao nhiêu cháu trai cháu của chú Geoff. Xem nào, chú ấy có bốn người em . Người trẻ nhất còn chưa có chồng. Người kế tiếp chú Geoff có ba đứa con, đứa con trai chín tuổi - nó là đứa gần tuổi con hơn hết- rồi bảy tuổi, và cậu trai lên bốn. Người em thứ hai của chú Geoff có bốn đứa con, nhưng tất cả hãy còn bé, theo con nghĩ đứa lớn nhất mới lên sáu. Rồi sinh đôi, hai em mới hai tuổi.

      - Rob, lạy Chúa, từ đâu con hay biết tất cả những điều này? - Kerry hỏi.

      - Đêm hôm trước trong bữa ăn tối, chú Geoff chuyện về bọn chúng. Lúc đó, con đoán mẹ như mây xanh. Con muốn , mẹ lắng nghe. Dù sao con nghĩ đến đó cũng thú vị. Chú ấy mẹ chú ấy nấu ăn rất ngon.

      Trong lúc họ rời khỏi nhà Closter và vào vùng Alpine, Kerry nhìn bảng chỉ dẫn:

      - còn xa nữa.

      Năm phút sau họ lái xe lên con đường quanh co tới tòa nhà theo kiểu châu Âu của Jason Arnott. Ánh nắng sáng chói vờn cấu trúc, tổng hợp cách hùng vĩ bởi đá, vữa, gạch và gỗ, với nhiều khung cửa sổ ô kính cao.

      - Chà! – Robin thốt lên.

      - Nó làm cho chúng ta nhận thấy chúng ta sống cách đạm bạc như thế nào. - Kerry công nhận, trong lúc nàng đậu xe trong lối hình bán nguyệt.

      Jason Arnott mở cửa cho họ trước khi họ có thể tìm ra nút chuông. Lời chào mừng của ông ta có vẻ thân tình.

      - Bà McGrath, và đây là phụ tá trẻ tuổi của bà?

      - Ông Arnott, tôi đây chỉ là cuộc viếng thăm chính thức. - Kery , rồi nàng giới thiệu Robin. - Có lẽ cháu có thể đợi ở đây trong thời gian chúng ta chuyện. - Nàng chỉ chiếc ghế bên cạnh bức tượng bằng đồng tạc hình hai hiệp sĩ chiến đấu.

      - Ồ, . Cháu dễ chịu hơn nhiều trong phòng khách. - Arnott chỉ căn phòng bên trái tiền sảnh. - Bà và tôi có thể vào trong thư viện, ở kế tiếp phòng khách.

      Nơi này giống như viện bảo tàng. Kerry nghĩ trong lúc nàng theo Arnott. Nàng mong có cơ hội dừng chân và quan sát những màn trướng phủ tường tuyệt vời, những đồ đạc tinh xảo, những họa phẩm, hài hòa toàn bộ của nội thất. Hãy tập trung tư tưởng vào việc mình làm, nàng tự nhắc nhở. Mình hứa với ông ta mình chỉ ở đây trong nửa tiếng đồng hồ.

      Khi nàng và Arnott ngồi đối diện nhau trong hai chiếc ghế bành bọc da dê xinh đẹp, nàng :

      - Ông Arnott, Robin bị nhiều vết thương ở mặt trong tai nạn xe hơi cách đây mấy tuần và được bác sĩ Charles Smith chữa trị.

      Arnott nhếch mày.

      - Có phải bác sĩ Charles Smith là cha của Suzanne Reardon?

      - Đúng. Trong cả hai lần đưa cháu đến khám sau đó, tôi trông thấy bệnh nhân trong phòng mạch của ông ấy giống Suzanne Reardon cách đáng kinh ngạc.

      Arnott nhìn nàng chằm chằm.

      - Tôi nghĩ là ngẫu nhiên thôi. Chắc là bà định ông ấy chủ tâm tái tạo Suzanne?

      - Ông chọn từ lý thú, ông Arnott. Tôi đến đây bởi vì, như tôi với ông trong điện thoại, tôi cần biết Suzanne hơn. Tôi cần biết mối quan hệ của ấy đối với cha ấy thực như thế nào, và trong chừng mực ông biết, đối với chồng ấy.

      Arnott tựa người vào lưng ghế, nhìn lên trần và chắp hai bàn tay dưới cằm.

      Ông ta cố tình lấy tư thế đó, Kerry nghĩ. Ông ta làm như thế để gây ấn tượng với mình. Tại sao?

      - Để tôi bắt đầu bằng việc gặp gỡ Suzanne. Chuyện cách đây mười hai năm rồi. hôm ấy chợt bấm chuông cửa. Tôi phải với bà ấy là đẹp cách lạ lùng. ấy tự giới thiệu và giải thích rằng vợ chồng ấy xây dựng ngôi nhà trong vùng lân cận, rằng ấy muốn hoàn tất nó với những món đồ cổ và ấy nghe tôi thường đưa nhiều bạn bè thân thiết đến tham dự những cuộc đấu giá và giúp họ định giá. Tôi bảo với ấy đó là , nhưng tôi tự xem mình là nhà thiết kế nội thất và tôi cũng có ý định trở thành nhà cố vấn chuyên nghiệp.

      - Có phải ông tính chi phí theo số giờ phục vụ?

      Lúc đầu tôi tính. Nhưng rồi, khi tôi nhận thấy mình bỏ ra khá nhiều thời gian theo những con người lý thú đó, khuyên can họ đừng lao vào các dịch vụ tốt, giúp họ tìm được các vật đẹp với giá cả phải chăng, và tôi chỉ nhận số tiền hoa hồng tương đối thấp. Thoạt tiên, tôi muốn dính líu với Suzanne. ta hơi sỗ sàng, chắc bà cũng biết.

      - Nhưng ông dính líu?

      Arnott nhún vai.

      - Bà McGrath, mỗi khi Suzanne muốn điều gì, ấy đều đạt được. Thực ra, khi ấy nhận thức được rằng việc tán tỉnh quá đáng chỉ khiến cho tôi khó chịu, ấy quay sang quyến rũ theo cách khác. ấy có thể tỏ ra rất vui tình. Cuối cùng, chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết; quả thực, tôi vẫn còn rất nhớ ấy.

      ấy làm cho những cuộc chiêu đãi của tôi thêm thú vị.

      - Skip đến cùng ấy?

      - Rất ít khi. ta có vẻ chán chường, và thành thực mà những khách mời của tôi có cảm tình với ta. Mãi tới bây giờ tôi vẫn còn chưa hiểu. ta là thanh niên có thái độ lịch và thông minh, nhưng ta khác hẳn hầu hết những người tôi quen biết. ta là loại người thức dậy sớm, làm việc cật lực và hề quan tâm tới việc trò chuyện vô tích , như ta từng với Suzanne vào đêm khi ta bỏ lại ấy ở đây và về nhà mình.

      - Tối hôm đó ấy có xe riêng hay sao?

      Arnott mỉm cười.

      - Suzanne bao giờ gặp khó khăn trong việc quá giang.

      - Ông đánh giá như thế nào về mối quan hệ giữa Suzanne và Skip?

      - tan rã. Tôi quen biết họ trong hai năm cuối cuộc hôn nhân của họ. Thoạt tiên, họ có vẻ rất thích nhau, nhưng cuối cùng ràng là ấy chán ghét chồng.

      Trong thời gian cuối cùng họ rất ít khi chung với nhau.

      - Bác sĩ Smith rằng Skip điên lên vì ghen và ta hăm dọa vợ.

      - Nếu ta làm việc đó, Suzanne tâm với tôi.

      - Ông có biết bác sĩ Smith?

      - Cũng như bất cứ người bạn nào của ấy, tôi phỏng đoán như thế. Nếu tôi đến New York với Suzanne vào những hôm phòng mạch của ông ấy đóng cửa, ông ấy thường tìm cách tới gặp chúng tôi. Tuy nhiên, cuối cùng quan tâm của ông ấy dường như khiến Suzanne khó chịu. ta thường , đại khái như: "Đáng lẽ em nên cho ông ấy biết hôm nay chúng ta đến đây".

      - ấy có tỏ ra khó chịu với ông ấy?

      - Cũng như ấy công khai tỏ ra lạnh nhạt đối với Skip, ấy hề cố gắng che giấu vẻ bực tức đối với bác sĩ Smith.

      - Ông có biết ấy được nuôi dưỡng bởi bà mẹ và người cha dượng?

      - Có. ấy kể cho tôi nghe thời niên thiếu của ấy là khốn khổ. Mấy người chị con riêng của ông cha dượng ganh tỵ với sắc đẹp của ấy. Có lần ấy : " Kể ra em cũng có đôi nét giống như Cinderella".

      Điều đó giải đáp câu hỏi kế tiếp của mình, Kerry nghĩ. HIển nhiên, Suzanne tâm với Arnott rằng ta lớn lên như tầm thường có tên là Susie.

      câu hỏi đột ngột nảy ra trong đầu nàng.

      - ấy gọi bác sĩ Smith là gì?

      Arnott chợt ngập ngừng.

      - Hoặc bác sĩ, hoặc Charles, - lát sau ông ta .

      - gọi là ba hay sao?

      - bao giờ. Tối thiểu là theo tôi còn nhớ. - Arnott chăm chú nhìn đồng hồ tay.

      - Tôi biết tôi hứa làm mất quá nhiều thời giờ của ông, nhưng còn có điều tôi cần biết. Suzanne có quan hệ với người đàn ông nào khác hay ? Đặc biệt là ấy có gặp gỡ Jimmy Weeks?

      Arnott dường như suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.

      - Tôi giới thiệu ấy với Jimmy Weeks trong chính căn phòng này. Đó là lần duy nhất ông ta đến nhà tôi. Họ rất vui vẻ với nhau. Như bà có thể biết, Weeks luôn luôn tạo ra ấn tượng uy quyền rất mạnh và Suzanne bị thu hút ngay tức khắc. Jimmy luôn luôn để mắt tới phụ nữ đẹp. Suzanne khoác lác rằng sau khi họ gặp nhau, ông ta bắt đầu thường xuyên xuất tại các câu lạc bộ Palisades Country, nơi ấy trải qua phần lớn thời gian. Và tôi nghĩ Jimmy cũng là thành viên ở đó.

      Kerry nghĩ tới lời khai của nhân viên phục vụ sân golf trong lúc nàng hỏi:

      - ấy có vẻ vui mừng về chuyện đó chứ?

      - Ồ, rất vui mừng. Mặc dầu, tôi nghĩ ấy để cho Jimmy biết như thế. ấy biết ông ta có nhiều bạn , và ấy thích làm cho ông ta ghen. Bà còn nhớ trong những màn trong phàn đầu của truyện Cuốn theo chiều gió, màn Scarlett thu hút tất cả bạn trai của những khác?

      - Vâng, tôi nhớ.

      - Đó chính là Suzanne của chúng tôi. Người ta có thể nghĩ ấy phát triển tự nhiên theo thời gian. Xét cho cùng, đó chỉ là trò trẻ con, phải ? Nhưng người đàn ông nào mà Suzanne cố gắng quyến rũ. Điều đó khiến cho ấy được lòng những phụ nữ khác.

      - Và phản ứng của bác sĩ Smith đối với tán tỉnh của ấy?

      - Phẫn nộ, tôi có thể như vậy. Tôi nghĩ rằng nếu có thể được, chắc là Smith dựng rào cản chung quanh để giữ cho nhiều người khác sao tới gần ấy, giống như những viện bảo tàng xây rào cản chung quanh các vật quý già nhất của họ.

      Ông biết ông tới gần mục tiêu như thế nào đâu, Kerry nghĩ. Nàng hồi tưởng những gì Deidre Rearde về mối quan hệ của bác sĩ Smith với Suzanne, rằng ông cư xử với như món đồ.

      - Nếu lý thuyết của ông đúng, ông Arnott, đó có phải là lý do khiến cho bác sĩ Smith tức giận Skip Reardon?

      - Tức giận ta? Tôi nghĩ còn sâu sắc hơn thế. Tôi nghĩ ông ấy căm ghét ta.

      - Ông Arnott, ông có lý do nào để nghĩ rằng Suzanne người đàn ông nào khác ngoài chồng và cha ấy hay ?

      - Nếu có, tôi tham gia vào đó. Suzanne có vài món đẹp, mà tôi biết rất . Trong mỗi dịp sinh nhật và dịp lễ Giáng sinh hằng năm. Skip mua tặng ấy nhiều món quà sau khi ấy chỉ đúng những gì ấy muốn. ấy cũng có vài mòn xưa cũ thuộc loại độc nhất của Cartier mà tôi tin là do cha ấy cho.

      Hoặc do ông ta mua. Kerry nghĩ. Nàng đứng lên.

      - Ông Arnott, ông có nghĩ Skip Reardon giết Suzanne?

      Ông ta cũng đứng lên theo.

      - Bà McGrath, tôi tự xem mình rất hiểu biết về mỹ nghệ và đồ đạc cổ, và tôi giỏi trong việc xét đoán con người. Nhưng phải chăng đúng là tình và tiền bạc là hai lý do lớn nhất để giết người? Tôi lấy làm tiếc phải rằng trong vụ án này cả hai lý do đó dường như đều thích hợp với Skip. Bà có đồng ý ?

      Từ cửa sổ, Jason Arnott quan sát chiếc xe hơi của Kerry mất dạng phía dưới lối . Nghĩ lại cuộc trao đổi ý kiến ngắn ngủi vừa qua, ông ta cảm thấy mình được biết các chi tiết cách vừa đủ để tỏ ra hữu ích, mơ hồ cách vừa đủ để cho Kerry, giống như cả hai bên nguyên cáo và bị cáo mười năm về trước, có thể quyết định còn gì cần chất vấn ông ta.

      Mình có nghĩ Skip Reardon giết Suzanne? , tôi nghĩ như vậy, bà McGrath, ông ta nghĩ. Tôi nghĩ rằng giống như nhiều người đàn ông khác, Skip có khả năng giết vợ. Tuy nhiên, đêm hôm ấy người nào đó làm việc này thay thế ta.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 72

      Skip Reardon chịu đựng trong những tuần ràng là tồi tệ nhất của đời . phát vẻ hoài nghi trong mắt của phụ tá công tố viên McGrath khi đến thăm cùng với tin đồn còn có việc kháng án nào nữa.

      Tựa hồ bản đồng ca Hy Lạp ngân nga ngừng trong đầu : "Hai mươi năm nữa mới có khả năng phóng thích có điều kiện". Cứ vang vang lại như thế. Suốt tuần, ban đêm thay vì đọc báo hoặc xem truyền hình, Skip cứ nhìn chằm chằm vào các bức ảnh lộng khung tường xà lim.

      Trong hầu hết các bức ảnh là Beth và mẹ . vài bức được chụp cách đây mười bảy năm, khi hai mươi ba tuổi và chỉ mới hẹn hò với Beth. vừa mới bắt đầu công việc dạy học, và vừa mới tạo lập Công ty xây dựng Reardon.

      Trong mười năm nằm tù, Skip trải qua nhiều giờ nhìn những bức ảnh đó và tự hỏi tại sao mọi việc xoay chuyển tồi tệ đến thế. Nếu gặp Suzanne đêm hôm ấy, giờ đây và Beth chắc thành hôn được mười bốn hoặc mười lăm năm. Có lẽ họ có hai hoặc ba đứa con. Ta cảm thấy như thế nào khi có đứa con trai hoặc đứa con ?

      Chắc là xây cho Beth ngôi nhà mà họ cùng nhau dự tính – phải là loại đại, dở hơi mà kiến trúc sư có thể tưởng tượng ra như Suzanne đòi hỏi ghét cay ghét đắng.

      Suốt những năm trong tù đó, giữ vững ý thức mình vô tội, niềm tin vào hệ thống công lý của nước Mỹ và tin tưởng rằng ngày nào đó cơn ác mộng tan biến. Trong những giấc mơ, phiên tòa kháng án công nhận rằng bác sĩ Smith dối, và Geoff đến nhà tù và : "Chúng ta thôi, Skip. người tự do".

      Theo như quy định của nhà tù, Skip được phép gọi điện thoại người nghe trả tiền hai lần mỗi tuần. Thông thường gọi cho cả hai người là mẹ và Beth hai lần mỗi tuần. Tối thiểu trong hai người đến thăm vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật.

      Tuần này, Skip gọi điện thoại cho bất cứ ai trong hai người đó. quyết định. để cho Beth đến thăm nữa. phải tiếp tục cuộc sống của chính . bốn mươi tuổi vào sinh nhật sắp tới, ngẫm nghĩ. cần phải gặp người nào khác, lấy chồng, có con. rất thích trẻ con. Đó là lý do chọn nghề dạy học và sau đó là cố vấn sư phạm.

      Ngoài ra, Skip còn quyết định điều khác: lãng phí thời gian thiết kế những căn phòng và những ngôi nhà với giấc mơ ngày nào đó xây dựng. Vào lúc ra khỏi nhà tù - nếu ra được - sáu mươi tuổi. Lúc đó quá muộn để bắt đầu trở lại. Hơn nữa, còn ai để cho chăm sóc.

      Đó là lý do vào sáng thứ Bảy, khi Skip nghe luật sư của gọi điện thoại, tiếp nhận cú điện thoại với ý định kiên quyết bảo Geoff hãy quên . Geoff cũng có nhiều việc khác để làm. Cái tin Kerry McGrath đến gặp cùng với mẹ và Beth khiến tức giận.

      - Kerry muốn làm gì vậy, Geoff? - hỏi. - Có phải chính là để chứng tỏ cho mẹ tôi và Beth biết rằng họ lãng phí thời gian vào việc cố gắng đưa tôi ra khỏi nơi này? Chứng tỏ với họ rằng mọi luận chứng biện hộ cho tôi đều chống lại tôi? hãy với McGrath tôi cần nghe chuyện đó nữa. Tòa án hoàn toàn thuyết phục được tôi.

      - Im , Skip, - giọng quả quyết của Geoff dằn mạnh. - quan tâm của Kerry đối với và vụ sát nhân này gây ra cho ấy rất nhiều rắc rối, kể cả mối đe dọa điều gì đó xảy ra với đứa con mười tuổi nếu ấy chịu bỏ cuộc.

      - mối đe dọa? Ai?

      Skip nhìn vào ống nghe cầm tựa hồ như đột nhiên nó biến thành vật khác lạ. Quả thực sao hiểu được con của Kerry McGrath lại bị đe dọa vì .

      - những là ai? Mà còn là vì sao? Chúng ta chắc chắn Jimmy Weeks chính là "ai". Còn "vì sao" chính là vì lý do nào đó ông ta lo sợ cuộc điều tra lại được mở ra. Bây giờ, hãy nghe tôi , Kerry muốn xem xét lại mọi chi tiết của vụ án này cùng với , với cả mẹ và Beth. ấy có số câu hỏi cho cả ba người.

      ấy cũng có nhiều điều kể cho nghe về bác sĩ Smith. Tôi cần phải nhắc nhở lời khai của ông ta có tác dụng gì đối với . Chúng tôi đến trong thời gian vào thăm sau cùng, tôi hy vọng tỏ ra hợp tác. Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta để đưa ra. Cũng có thể đây là cơ hội cuối cùng.

      Skip nghe tiếng cúp máy trong tai. người cai tù dẫn trở về xà lim. ngồi xuống giường và úp mặt vào hai bàn tay. muốn để việc này xảy ra, tuy nhiên bất chấp bản thân , tia hy vọng mà tưởng tắt hẳn đột nhiên cháy bùng lên và lúc này lan tỏa khắp người .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 73

      Geoff đón Kerry và Robin lúc giờ. Khi họ tới Essex Fells, Geoff dẫn Kerry và Robin vào trong nhà và giới thiệu họ với tất cả mọi người. Lúc cuối bữa ăn tối gia đình đêm hôm trước, giải thích vắn tắt với những người lớn tình huống khiến phải mang Robin theo.

      Ngay lập tức bản năng của mẹ tập trung vào kiện người đàn bà mà Geoff cứ gọi là "mẹ của Robin" chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt đối với con trai của bà.

      - Tất nhiên, cứ để Robin ở đây suốt buổi chiều, - bà . - Tội nghiệp cho cháu, kẻ đó thậm chí có thể nghĩ tới việc hãm hại cháu. Còn Geoff, sau khi con và mẹ của cháu

      - có phải con tên ấy là Kerry? - trở về từ Trenton, tất cả phải ở lại ăn tối cùng với gia đình.
      Geoff biết câu mơ hồ của "chúng con tính sau" gây tác dụng gì. Trừ phi chuyện bất ngờ nào đó xảy ra, chúng ta ăn ở bàn ăn của mẹ, tự bảo.

      Ngay lúc đó, phát đồng ý trong ánh mắt của mẹ khi bà trông thấy Kerry. Nàng mặc cái áo khoác lông lạc đà có thắt lưng và cái quần phù hợp.

      chiếc áo thun cổ lọ màu xanh lá cây càng làm nổi bật ánh nâu đỏ trong đôi mắt của nàng. Mái tóc của nàng buông lơi quanh cổ áo. Ngoại trừ chút son môi, nàng chỉ kẻ mí mắt.

      Sau đó, có thể trông thấy mẹ rất hài lòng với lời cám ơn chân , thái quá của Kerry về việc cho Robin ở lại trong lúc nàng đến nhà tù. Mẹ vẫn luôn luôn khó chịu vì những lời lẽ lễ độ quá mức, nghĩ.

      Robin thích thú khi nghe tất cả chín người cháu ở đâu đó trong nhà.

      - Don dẫn cháu và hai cháu lớn nhất đến Sports World, - bà Dorso với nó.

      Kerry lắc đầu và khẽ :

      - Cháu biết...

      - Don là người em rể tôi và là đại úy trong sở cảnh sát bang Massachusetts, - Geoff trấn an nàng. - Cậu ấy bám sát bọn trẻ như keo.

      ràng là Robin mong có thời gian vui vẻ. Nó nhìn cặp song sinh hai tuổi bị cậu em họ bốn tuổi rượt đuổi, chạy thục mạng qua họ.

      - Nơi đây cứ như giờ cao điểm của lũ trẻ, - nó vui vẻ nhận xét. - Con gặp lại mẹ sau.

      Trong xe hơi, Kery tựa người vào lưng ghế và thở ra hơi dài.

      - Chị lo lắng đấy chứ? - Geoff hỏi nhanh.

      - , hoàn toàn . Chỉ là cảm giác nhõm. Và bây giờ xin để tôi cho hay những chuyện tôi chưa kể với .

      - Như chuyện gì?

      - Như những năm thiếu thời của Suzanne, và ta trông thấy gì khi ta nhìn vào gương trong thời gian đó. Như chuyện của bác sĩ Smith. Như thái độ của bác sĩ Smith đối với trong số bệnh nhân mà ông ta cho bộ mặt của Suzanne. Và như chuyện Jason Arnott vừa cho tôi biết sáng hôm nay.

      Deidre Reardon và Beth Taylor có mặt trong phòng tiếp khách của nhà tù. Sau khi Geoff và Kerry cho viên thư ký biết tên, hai người đến gặp họ, và Geoff giới thiệu Kerry với Beth.

      Trong lúc họ chờ được gọi tên, Kerry cố ý giữ cuộc trò chuyện lạnh nhạt. Nàng biết những điều nàng muốn tới trước diện của Skip, nhưng nàng muốn để dành cho tới lúc đó. Nàng muốn đánh mất thời điểm cả ba người cùng hồi tưởng ký ức trong lúc nàng nêu ra nhiều điểm hệ trọng. Hiểu lời chào hỏi cố làm ra vẻ lạnh nhạt của bà Deidre Reardon, nàng tập trung vào cuộc trò chuyện với Beth Taylor, là người nàng có cảm tình ngay tức khắc.

      Vào ba giờ đúng, họ được dẫn tới khu vực mà các thành viên trong gia đình và bạn bè được phép trực tiếp gặp tù nhân. Hôm nay ở đây động đúc hơn lúc Kerry đến tuần trước. Nản chí, Kerry nhận thấy đáng lẽ nàng nên chính thức cầu được sử dụng trong những phòng dành riêng cho công tố viên cũng như luật sư biện hộ. Nhưng như thế có nghĩa là phải nhân danh phụ tá công tố viên của quận Bergen để gặp tù nhân bị buộc tội giết người, điều mà nàng vẫn còn chưa sẵn sàng làm.

      Họ xoay xở kiếm được bàn trong góc, nơi ít ồn ào hơn hết. Lúc Skip được dẫn đến, cả Deidre Reardon lẫn Beth đều nhổm người lên. Sau khi viên cai ngục mở còng tay của Skip, Beth thụt người lại trong lúc Deidre ghì chặt con trai bà.

      Rồi Kerry quan sát Beth và Skip nhìn nhau. Vẻ mặt của họ và chính dè dặt trong nụ hôn bộc lộ nỗi lòng của họ hơn bất cứ cử chỉ nồng nàn nào. Lúc đó, nàng chợt nhớ lại hết sức sống động, trong phiên toà ngày hôm ấy nàng trông thấy nỗi đau đớn mặt Skip Reardon trong lúc ta bị kết bản án tối thiểu ba mươi năm tù, và lắng nghe lời phản đối có vẻ chân của ta rằng bác sĩ Smith là con người dối trá. Nghĩ lại chuyện đó, nàng nhận thức rằng, mặc dầu nàng biết rất ít về vụ án lúc bấy giờ, nàng vẫn còn cảm thấy vẽ chân trong giọng của Skip Reardon ngày hôm ấy.

      Nàng mang theo tập giấy màu vàng đó nàng viết loạt câu hỏi, dành chỗ dưới mỗi câu để ghi chép câu trả lời. cách vắn tắt, nàng kể cho họ nghe những lý do thúc đẩy nàng tổ chức cuộc gặp gỡ thứ hai này: câu chuyện của Dolly Bowles về diện của chiếc Mercedes đêm Suzanne chết; việc Suzanne lớn lên cách vô cùng bình thường; việc tái tạo kỳ lạ khuôn mặt của ta khi bác sĩ Smith giải phẫu số bệnh nhân của ông trong thời gian gần đây; thu hút của Smith đối với Barbara Tompkins; việc tên của Jimmy Weeks được nhắc nhở trong cuộc điều tra; và, cuối cùng, đe doạ đối với Robin.

      Kerry cảm thấy mình được cả ba người tán thưởng; sau khi họ bàng hoàng nghe những điều tiết lộ đó, họ mất thời gian bình luận với nhau. Beth Taylor nắm lấy bàn tay của Skip trong lúc hỏi:

      - Chúng ta có thể làm gì bây giờ?

      - Trước hết, ràng là giờ đây tôi có những mối nghi ngờ nghiêm trọng về việc Skip có tội hay , và nếu chúng ta khám phá ra loại bằng chứng mà tôi tìm, tôi cố hết sức để giúp Geoff xin huỷ bỏ bản án. Tôi nghĩ là rất có thể, - Kerry với họ. - Skip, cách đây tuần phỏng đoán sau khi chúng ta chuyện, rằng tôi tin . Thực ra, đúng như vậy. Điều tôi cảm thấy, và điều tôi suy nghĩ, là có điều gì, tôi nghe mà lại thể suy diễn theo hai cách - có lợi hoặc bất lợi cho . Chắc chắn có điều gì tôi nghe có thể cung cấp căn cứ cho vụ kháng án mới. đúng như thế, phải Geoff?

      Geoff gật đầu.

      - Lời khai của bác sĩ Smith là lý do chủ yếu khiến bị kết án, Skip. Hy vọng to lớn độc nhất là đánh đổ lời khai đó. Và tôi thấy chỉ có cách để làm việc này là dồn ông ta vào góc bằng cách tiết lộ số điều dối trá của ông ta và buộc ông ta đối chất với những điều đó.

      Nàng chờ đợi bất cứ ai trong bọn họ .

      - Tôi có sẵn câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên mà tôi dự định đặt ra: Suzanne bao giờ với ông ta được giải phẫu thẩm mỹ. Và tiện đây, chúng ta hãy bỏ qua thủ tục. Tên tôi là Kerry.

      Trong giờ mười lăm phút còn lại của cuộc đến thăm, nàng dồn dập hỏi họ nhiều câu.

      - Skip, trước hết, có bao giờ Suzanne nhắc tới Jimmy Weeks?

      - Chỉ ngẫu nhiên. - ta . - Tôi biết ông ta là thành viên của câu lạc bộ và thỉnh thoảng ấy chơi golf với ông ta. ấy vẫn thường khoe khoang thành tích của mình. Nhưng khi ấy biết tôi nghi ngờ ấy có quan hệ mật thiết với người nào đó, ấy bắt đầu chỉ nhắc tới tên của những phụ nữ cùng chơi golf với ấy.

      - Có phải Weeks là người bị truy tố về tội trốn thuế thu nhập? - Deidre Reardon hỏi.

      Kerry gật đầu.

      - thể tin nổi. Tôi nghĩ chính phủ quá bất công khi quấy rối ông ta. Năm ngoái, tôi tình nguyện tham gia cuộc vận động chống bệnh ung thư, và ông ta cho phép chúng tôi sử dụng khuôn viên của ông ta ở Peapack. Ông ta hỗ trợ toàn bộ hoạt động, lại còn quyên tặng số tiền lớn. Thế mà ông ta có quan hệ mật thiết với Suzanne và đe doạ con của .

      - Jimmy Weeks cẩn thận gìn giữ hình ảnh mình như con người hào phóng đối với công chúng. - Kerry với bà ta. - Bà phải là người duy nhất nghĩ ông ta là nạn nhân bị chính phủ quấy rối. Nhưng bà hãy tin tôi , có gì có thể xa rời . - Nàng xoay qua Skip. - Tôi muốn mô tả những món nữ trang mà tin Suzanne nhận của người đàn ông khác.

      - trong số đó là chiếc vòng ta bằng vàng khảm những ký tử vi bằng bạc, ngoại trừ dấu Nam dương. Dấu này là nét hoa mỹ trung tâm, tất cả đều nạm kim cương. Suzanne là người tuổi Nam dương. Đây ràng là món nữ trang rất đắt tiền. Khi tôi hỏi ấy sao ấy có cái vòng, ấy với tôi do cha ấy cho. Lần gặp ông ta sau đó, tôi cám ơn ông ta về hào phóng đối với ấy,và, đúng như tôi dự đoán, ông ta biết tôi gì.

      - Đó là loại nữ trang chúng ta có thể truy tìm nguồn gốc. Để bắt đầu, chúng ta mở cuộc điều tra tại các tiệm kim hoàn ở New Jersey và Mannhattan. - Kerry .

      - số tiệm có khả năng xác định món nữ trang mà họ bán ra nhiều năm trước hoặc nhận biết kiểu dáng nếu đó là loại chỉ có cái.

      Skip kể với nàng về chiếc nhẫn nạm ngọc lục bảo và kim cương trông giống như nhẫn cưới. Các viên kim cương và ngọc lục bảo được gắn xen nhau cách tinh xảo chiếc nhẫn bằng vàng.

      - món khác mà ấy bảo là cha ấy cho?

      - Phải. ấy ông ta muốn đền bù cho những năm ông ta cho ấy gì cả. ấy bảo số trong đó là nữ trang gia đình của mẹ ông ta. Như thế nghe dễ tin hơn. ấy còn có cây trâm hình bông hoa ràng là rất xưa cũ.

      - Mẹ còn nhớ cái đó. - Deidre Reardon . - Nó có nụ hoa gắn vào đó bằng dây xích bằng bạc. Mẹ vẫn còn giữ bức ảnh cắt từ tờ báo địa phương trong đó Suzanne mang nó tại lễ hội từ thiện.Suzanne còn mang vòng kim cương khác thuộc loại gia bảo khi ấy chết, Skip.

      - Những nữ trang của Suzanne đêm hôm ấy ở đâu? - Kerry hỏi.

      - Ngoại trừ những món ấy đeo , tất cả những món khác đều ở trong hộp nữ trang mặt bàn phấn của ấy. - Skip . - Xem như ấy để nó trong hộp nữ trang khoá trong phòng trang điểm, nhưng ấy thường quan tâm.

      - Skip, theo lời khai của trước toà, vài món biến mất trong phòng ngủ của đêm hôm ấy.

      - Có hai món tôi chắc chắn biến mất. món là cây trâm hình bông hoa. Vấn đề quan trọng là tôi thể quả quyết nó ở trong hộp nữ trang ngày hôm ấy. Nhưng tôi có thể cam đoan rằng khung ảnh bàn đầu giường là còn ở chỗ cũ.

      - hãy mô tả nó cho tôi. - Kerry .

      - Hãy để cho mẹ, Skip. - Deidre ngắt lời. - Kerry, nên biết, cái khung đó rất đẹp. Nó nổi danh là được làm bởi viên phụ tá cho nhà chế tác đồ nữ trang Fabergé. Chồng tôi ở trong quân đội chiếm đóng sau chiến tranh và mua nó ở Đức. Đó là cái khung hình bầu dục tráng men xanh có mép chung quanh bằng vàng khảm ngọc trai. Đó là quà cưới của tôi cho Skip và Suzanne.

      - Suzanne lồng tấm ảnh của ấy vào trong đó. - Skip giải thích.

      Kerry trông thấy viên cai ngục ở cửa nhìn đồng hồ tường.

      - Chúng ta chỉ còn vài phút, - nàng hối hả . - Skip, trông thấy khung ảnh đó lần cuối lúc nào?

      - Nó vẫn còn ở đó buổi sáng cuối cùng khi tôi thay áo quần. Tôi nhớ rất kỹ, bởi vì tôi nhìn nó khi tôi bỏ các thứ linh tinh vào trong túi bộ đồ tôi vừa mặc. Đêm hôm ấy, khi các thám tử bảo họ đưa tôi về sở cảnh sát để thẩm vấn, người trong bọn họ lên phòng ngủ cùng với tôi trong lúc tôi lấy cái áo thun. Lúc đó khung ảnh còn.

      - Nếu Suzanne có quan hệ mật thiết với người nào khác, rất có thể ấy tặng tấm ảnh của ấy cho người đó vào ngày hôm ấy.

      - . Đó là trong những tấm ảnh đẹp nhất của ấy, và ấy rất thích nhìn ngắm nó. Và tôi nghĩ ấy thậm chí cả gan đem cho quà cưới của mẹ tôi.

      - Và nó bao giờ xuất trở lại?- Kerry hỏi.

      - bao giờ. Và khi tôi cố gắng có thể nó bị lấy trộm, công tố viên đáp lại rằng nếu tên trộm có mặt tại đó tất cả nữ trang còn.

      Tiếng chuông báo hiệu chấm dứt giờ thăm. Lần này, khi Skip đứng lên, ta choàng cánh tay quanh mẹ , cánh tay kia quanh Beth, và kéo họ sát vào .

      Qua phía đầu họ, ta nhìn Kerry và Geoff. Nụ cười của ta làm cho ta có vẻ trẻ hơn mười tuổi.

      - Kerry, chị tìm cách đưa tôi ra khỏi nơi này và tôi xây cho chị ngôi nhà mà chị bao giờ muốn rời khỏi trong phần đời còn lại của cuộc đời chị. - Rồi đột nhiên ta bật cười, tiếp. - Lạy Chúa, trong nơi này tôi thể tin mình như thế.

      Ở đầu kia của căn phòng, tù nhân Will Toth ngồi với bạn của ta, nhưng ta dồn hầu hết chú tâm vào nhóm người quanh Skip Reardon. ta nhiều lần trông thấy mẹ của Skip, viên luật sư và bạn ở đây. Rồi tuần trước ta nhận ra Kerry MaGrath khi nàng đến gặp Skip. ta nhận ra nàng ở bất cứ nơi đâu. - McGrath chính là lý do khiến ta phải trải qua mười lăm năm sắp tới trong địa ngục này. Nàng là công tố viên tại phiên toà xét xử ta. ràng là hôm nay nàng tỏ ra rất tử tế với Reardon; ta nhận thấy nàng dành toàn bộ thời gian vào việc ghi chép những gì Reardon kể với nàng.

      Will và bạn của ta đứng lên khi có dấu hiệu thông báo thời gian tới thăm hết. Trong lúc ta hôn từ biệt , ta khẽ :

      - Em hãy gọi điện thoại cho trai của em ngay sau khi về tới nhà và bảo ấy nhắn tin hôm nay MaGrath lại đến đây lần nữa và ghi chép rất nhiều chuyện.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 74

      Si Morgan, nhân viên cao cấp của FBI phụ trách việc điều tra vụ trộm nhà Hamilton, ở trong văn phòng của ông tại Quantico vào chiều thứ Bảy, xem lại tài liệu in từ máy tính liên quan tới vụ này và những tài liệu khác dường như có liên hệ.

      Họ cầu vợ chồng Hamilton, cùng với nhiều nạn nhân bị trộm trong những trường hợp tương tự, cung cấp tên của tất cả khách mời từng tham dự tiệc tùng tại nhà họ trong mấy tháng trước khi họ bị trộm. Máy tính tạo ra hồ sơ chủ rồi tách ra danh sách những tên thường xuyên có mặt.

      Điều rắc rối, Si nghĩ, là quá nhiều người trong cùng những nhóm thường qua lại với nhau, có gì lạ khi trông thấy số người thường xuyên xuất , nhất là trong các lễ hội lớn.

      Tuy nhiên, có chừng tá tên có mặt rất đều đặn. Si xem xét kỹ danh sách theo thứ tự chữ cái.

      Tên đầu tiên là Arnott, Jason.

      có gì ở đó, Si nghĩ. Arnott được điều tra cách thầm lặng cách đây hai năm và hồ sơ ông ta vẫn trắng tinh. Ông ta có phần đầu tư trái phiếu lành mạnh, và trong những tài khoản cá nhân của ông ta có các khoản nhập thêm đột xuất bằng tiền mặt tương ứng với các vụ trộm. Thu nhập bằng tiền lãi của ông ta cũng phù hợp với lối sống của ông ta. Bản kết toán thuế thu nhập của ông ta phản ánh cách chính xác việc mua bán thị trường trái phiếu. Ông ta rất được tôn trọng với tư cách chuyên gia mỹ thuật và đồ cổ. Ông ta thường xuyên chiêu đãi bạn bè và rất được lòng tất cả mọi người.

      Nếu có điểm mấu chốt trong lý lịch của ông ta, đó là Arnott có lẽ hơi quá hoàn hảo. Điều đó và kiện kiến thức sâu rộng của ông ta về đồ cổ và mỹ thuật phù hợp với tính chất chọn lọc của tên trộm chỉ lấy những vật có giá trị nhất. Có lẽ kiểm tra lại ông ta lần nữa cũng sao, nếu có chuyện gì khác xảy ra, Si nghĩ. Nhưng ông ta quan tâm nhiều hơn đối với cái tên khác trong bản danh sách thường xuyên,Sheldon Landi, người đàn ông có công ty giao tế xã hội.

      Landi chắc chắn giao lưu với nhiều người đẹp, Si ngẫm nghĩ. Ông ta kiếm được nhiều tiền, tuy nhiên ông ta sống xa hoa. Landi cũng phù hợp với lý lịch tổng quát về về người đàn ông mà máy tính bảo họ nên tìm hiểu: tuổi trung niên, chưa lập gia đình, trình độ đại học, tự làm chủ.

      Họ gửi sáu trăm bản thông báo có hình tới những cái tên chọn lọc từ danh sách khách mời. Cho tới lúc này họ nhận được ba mươi nguồn tin. trong số đó xuất phát từ phụ nữ gọi điện thoại để bà ta nghĩ thủ phạm rất có thể là người chồng cũ của bà ta. "Ông ta liên tục lấy trộm trong suốt thời gian chúng tôi kết hôn và dối để nhận số tiền phụ cấp lớn khi chúng tôi ly hôn. Ông ta có cái cằm nhọn như tôi thấy trong tấm ảnh", bà ta giải thích cách hăm hở. "Tôi kiểm tra kỹ ông ta nếu tôi là ông".

      Giờ đây, trong lúc ngửa người lưng ghế ở bàn viết, Si nghĩ về cú điện thoại đó và mỉm cười. Ông chồng cũ mà người phụ nữ tới chính là thượng nghị sĩ Mỹ.

      Chủ nhật, ngày 5 tháng 11
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :