1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 65

      Kerry định rời văn phòng sớm để nàng có thể có mặt tại phòng mạch của bác sỹ Smith đúng lúc ông ông khám xong bệnh nhân cuối cùng. Tuy nhiên, nàng đổi ý, nhận thức rằng tốt hơn nên chờ cho tới lúc nàng có được những yếu tố chính xác hơn về mối quan hệ giữa ông và con .

      Nàng cũng muốn về nhà với Robin.

      Bà Reardon tin rằng thái độ của Smith đối với Suzanne là "bệnh hoạn", nàng nghĩ.

      Vì Frank Green nhận thấy Smith tỏ ra hoàn toàn dửng dưng trước tòa như thế nào.

      Skip Reardon bố vợ ta đến nhà họ thường xuyên, và mỗi khi Suzanne gặp ông hai người thường gặp riêng.

      Mình cần phải chuyện với ai quen biết những người này và có lợi ích trong vụ này, Kerry nghĩ. Mình cũng cần chuyện với bà Reardon lần nữa, cách bình tĩnh hơn. Nhưng mình có thể gì với bà ta? Rằng ngay lúc này tình cờ tòa xét xử vụ trùm mafia được biết gọi Suzanne là Em khi ông ta chơi golf với ta hay sao? Rằng nhân viên phục vụ nghĩ hai người có chuyện gì đó hay sao?

      Những phát này chỉ có tác dụng đóng đinh quan tài của Reardon chặt thêm chút mà thôi, nàng ngẫm nghĩ. Với tư cách công tố viên, mình có thể tranh luận rằng cho dù Skip muốn ly hôn để có thể trở về với Beth, ta vẫn rất có thể tức giận nếu ta hay biết rằng Suzanne hẹn hò với tay triệu phú và bắt ta trả ba nghìn đô la cho bộ đồ nhãn hiệu Saint Laurent.

      Nàng vừa định rời khỏi văn phòng lúc năm giờ Bob gọi điện thoại. Nàng nghe được vẻ căng thẳng trong giọng của . - Kerry, cần gặp em lát. Em ở nhà trong khoảng giờ nữa chứ?

      - Vâng.

      - Lúc đó gặp em. - và cúp máy.

      Chuyện gì khiến Bob phải đến nhà? Nàng tự hỏi. Lo ngại về tấm ảnh của Robin nàng nhận? Hay là vừa trải qua ngày quá vất vả ở tòa án? Rất có thể như thế, như thế, nàng tự bảo, nhớ lại lời Frank Green tuyên bố cho dù có lời chứng của Haskell Chính phủ vẫn có thể buộc tội Jimmy Weeks. Nàng lấy chiếc áo choàng và khoác túi qua cánh tay lên vai, buồn rầu nhớ lại trong năm rưỡi hôn nhân của nàng, nàng vui sướng như thế nào khi nàng hối hả từ sở trở về nhà để trải qua buổi tối cùng với Bob Kinellen.

      Khi nàng về tới nhà, Robin nhìn nàng bằng ánh mắt trách móc.

      - Mẹ, tại sao Alison lại đón con tại trường và đưa con về tận nhà? Chị ấy chịu lý do và con cảm thấy mình như con ngốc.

      Kerry nhìn giữ trẻ.

      - Cháu có thể về, Alinson. Cảm ơn cháu.

      Khi họ chỉ còn lại mình, nàng nhìn vào bộ mặt tức giận của Robin.

      - Chiếc xe hơi khiến con hoảng hồn hôm kia...- nàng mở lời.

      Khi nàng xong, Robin ngồi im.

      - Đó là kiểu hăm dọa, phải mẹ?

      - Phải, đúng vậy.

      - Có phải đó là lý do khi mẹ về nhà đêm hôm qua mẹ có vẻ hết sức mệt mỏi và rã rời?

      - Mẹ nhận thức được mình như vậy, nhưng đúng là như thế, mẹ khá lo lắng.

      - Và đó là lý do chú Geoff chạy đến?

      - Phải, đúng vậy.

      - Con ước gì mẹ kể cho con nghe đêm qua.

      - Mẹ biết phải như thế nào với con, Rob. Mẹ quá căng thẳng.

      - Như vậy lúc này mình phải làm gì?

      - Đề phòng mọi chuyện có thể gây rắc rối cho tới lúc chúng ta tìm ra kẻ ở bên kia đường hôm thứ Ba và tại sao ta ở đó.

      - Mẹ có nghĩ ta trở lại, và lần tới cho xe cán lên mình con?

      Kerry muốn gào to lên: ", mẹ nghĩ". Thay vì vậy, nàng đến gần chiếc sofa nơi Robin ngồi và choàng cánh tay quanh mình nó. Robin gục đầu lên vai mẹ.

      - cách khác, nếu chiếc xe đó phóng vào con lần nữa, con tránh.

      - Chính vì vậy, chiếc xe đó có cơ hội lần nữa đâu, Rob.

      - Ba biết chuyện này chứ?

      - Mẹ gọi điện thoại cho ba đêm qua. Lát nữa ba tới.

      Robin ngồi thẳng người.

      - Bởi vì ba lo lắng vì chuyện này?

      Nó có vẻ sung sướng, Kerry nghĩ, như thể Bob ban cho nó đặc ân.

      - Lẽ tất nhiên, ba lo lắng cho con.

      - Tuyệt. Mẹ, con có thể kể cho Cassie nghe về chuyện này chứ?

      - , lúc này chưa được. Con phải hứa, Robin. Cho tới lúc chúng ta biết được ai làm trò này...

      - Và còng tay ta? – Robin ngắt lời.

      - Đúng vậy. Ngay sau khi việc đó được giải quyết xong, lúc đó con mới có thể kể ra.

      - Đồng ý. Chúng ta làm gì đêm nay?

      - Chỉ nghỉ ngơi. Chúng ta bảo người ta mang bánh pizza tới. đường về nhà, mẹ ghé thuê hai cuốn phim.

      Vẻ láu lỉnh mà Kerry rất thích, chợt ra mặt của Robin.

      - Con hy vọng đó là những phim hay.

      cố gắng làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn, Kerry nghĩ. Nó để lộ cho mình biết nó lo sợ như thế nào.

      Lúc sáu giờ kém mười, Bob đến. Kerry nhìn Robin lao mình vào tay của với tiếng reo mừng.

      - Tại sao ba nghĩ con gặp nguy hiểm? - nó hỏi.

      - Em để cho hai bố con trò chuyện trong lúc em lên gác thay quần áo. - Kerry thông báo.

      Bob buông Robin ra. - Đừng lâu quá, Kerry. – vội vàng - chỉ có thể ở lại ít phút.

      Kerry trông thấy nỗi đau đớn thoáng qua mặt Robin và chỉ muốn bóp cổ Kinellen. nên thỉnh thoảng tỏ ra chút thương mến, nàng tức giận nghĩ. Cố gắng giữ giọng bình thường, nàng trả lời:

      - Em trở xuống ngay thôi.

      Nàng nhanh chóng thay đổi y phục,mặc quần tây và áo thun, nhưng cố tình chờ gác chừng mười phút. Rồi, trong lúc nàng sắp sửa xuống, có tiếng gõ cửa phòng nàng và Robin gọi:

      - Mẹ.

      - Con vào . – Kerry lên tiếng, - mẹ xong rồi, - rồi tiếp khi trông thấy vẻ mặt của Robin. – Có chuyện gì vậy?

      - có gì. Ba muốn con chờ này trong lúc ba chuyện với mẹ.

      - Mẹ hiểu.

      Bob đứng ở giữa phòng khách, ràng thoải mái, ràng nóng lòng muốn . thậm chí cởi áo khoác, Kerry nghĩ. Và việc làm khiến Robin buồn? quay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng.

      - Kerry, phải trở về văn phòng. Có nhiều việc phải làm cho phiên tòa ngày mai. Nhưng có điều rất quan trọng phải với em.

      rút mảnh giấy ra khỏi túi.

      - Chắc em nghe tới chuyện vừa xảy ra với Barney Haskell và Mark Young?

      - Tất nhiên.

      - Kerry, Jimmy Weeks có cách lấy thông tin. bằng cách nào, nhưng đúng là như vậy. Chẳng hạn, ông ta biết em gặp Reardon trong tù hôm thứ Bảy.

      - Thế à? – Kerry nhìn người chồng cũ. – Ông ta làm như vậy với mục đích gì?

      - Kerry, em đừng đùa bỡn, hết sức lo ngại. Jimmy ở trong tình thế tuyệt vọng. vừa với em ông ta có cách tìm ra bất cứ những gì ông ta muốn tìm. Em hãy xem cái này.

      Kinellen đưa cho nàng mẩu giấy dường như là bản sao chụp ghi chú viết mảnh giấy xé từ cuốn sổ tay. đó là sau nốt nhạc khóa đô, với dòng chữ gạch bên dưới, " em". Cuối cùng là chữ ký tắt "J".

      - Cái này có nghĩa là gì? – Kerry hỏi, thậm chí trong lúc nàng trầm ngâm ngắm mấy nốt nhạc.

      Rồi, trước khi Bob kịp trả lời, nàng chợt hiểu và máu như đóng băng trong người nàng. Đó là những nốt nhạc mở đầu cho bài ca Xin cho tôi gọi là em .

      - tìm thấy cái này ở đâu và nó có nghĩa là gì? – nàng dằn giọng hỏi.

      - Người ta tìm thấy bản thảo gốc trong túi ngực của Young khi họ lục soát quần áo của ông ta tại nhà xác. Đó là nét chữ của Haskell, được viết tờ giấy xé ra từ cuốn sổ bên cạnh máy điện thoại của Young. thư ký nhớ vừa mới đặt cuốn sổ mới ở đó đêm qua; như vậy Haskell chắc hẳn viết lên đó trong khoảng bẩy giờ và bẩy giờ rưỡi sáng nay.

      - Vài phút trước khi ông ta chết?

      - Đúng thế, Kerry, biết việc này có liên quan với kiện Haskell thương lượng với công tố.

      - Thương lượng? muốn vụ giết người rải hoa hồng mà ông ta ám chỉ ông ta có thể buộc tội Jimmy Weeks? – Kerry thể tin điều nàng nghe. – Jimmy liên hệ mật thiết với Suzanne Reardon, phải ? Bob, có phải với em rằng tên chụp ảnh Robin và suýt cán phải nó là tay chân của Jimmy Weeks, và đây là cách ông ta muốn làm cho em phải hoảng sợ?

      - Kerry, biết gì hết ngoài việc em hãy bỏ vụ này . Xin em hãy vì Robin, bỏ vụ này .

      - Jimmy có biết việc đến đây?

      - Ông ta biết, vì Robin, phải cảnh giác em.

      - Chờ lát. – Kerry nhìn người chồng cũ với vẻ hoài nghi. – Để em thẳng điều này. đến đây để cảnh báo em hãy bỏ cuộc vì khách hàng của , tên côn đồ và sát nhân mà đại diện cầu hăm dọa em, cách gián tiếp. Lạy

      Chúa, Bob, thấp hèn đến thế hay sao?

      - Kerry, cố gắng cứu tính mạng đứa con của .

      - Đứa con của ? Đột nhiên nó quan trọng đối với đến thế hay sao? có biết bao nhiêu lần hủy hoại cuộc đời của nó khi giữ lời hứa đến thăm nó? đáng sỉ nhục. Bây giờ hãy .

      Trong lúc quay người, nàng giật mảnh giấy khỏi bàn tay của .

      - Nhưng em lấy cái này.

      - Đưa cái đó cho .

      Kinellen nắm chặt bàn tay của nàng, buộc mấy ngón tay của nàng mở ra và kéo mảnh giấy khỏi tay nàng.

      - Ba, hãy bỏ mẹ ra!

      Cả hai người cũng xoay người và trông thấy Robin đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt xanh mét nhợt nhạt của nó càng làm nổi bật những vết sẹo mờ.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 66

      Bác sỹ Smith rời khỏi phòng mạch lúc 4 giờ 20, chỉ vào khoảng phút sau khi khách hàng cuối cùng của ông ra về.

      Kate Carpenter vui mừng khi thấy ông . Bà cảm thấy khó chịu khi phải theo dõi ông trong thời gian gần đây. Hôm nay bà lại nhận thấy tay ông khẽ run khi ông tháo chỉ đầu bà Pryce, người vừa được giải phẫu để nâng cao lông lông mày. Tuy nhiên phải chỉ bề ngoài của vị bác sĩ này khiến bà y tá lo ngại, bà chắc chắn trong lòng ông cũng có chuyện gì ổn.

      Nhưng điều khó chịu nhất đối với Kate là bà biết phải xoay sở như thế nào. Charles Smith là – hoặc tối thiểu là – nhà phẫu thuật xuất sắc. Bà muốn trông thấy ông mất uy tín, hoặc bị cấm hành nghề. Nếu tình thế khác, chắc bà chuyện với vợ ông hoặc với người bạn thân nhất của ông. Nhưng trong trường hợp của bác sỹ Smith, bà thể làm điều đó – vợ của ông bỏ ông từ lâu, và dường như ông có người bạn thân nào.

      em Jean của Kate là nhà hoạt động xã hội. Jean có lẽ hiểu vấn đề và có thể cố vấn cho bà cách để giúp bác sỹ Smith việc ràng ông cần. Nhưng Jean nghỉ ở Arizona, và Kate biết làm cách nào liên lạc với em cho dù bà rất cần. Lúc bốn giờ rưỡi, Barbara Tompkin gọi điện thoại.

      - Bà Carpenter, tôi thể chịu nổi được nữa. Đêm hôm qua, bác sĩ Smith gọi điện thoại và gần như đòi hỏi tôi phải ăn tối với ông ấy. Nhưng rồi ông ấy cứ gọi tôi là Suzanne. Và ông ấy muốn tôi gọi ông ấy là Charles. Ông ấy hỏi tôi có bạn trai thực hay chưa. Tôi rất lấy làm tiếc, tôi biết tôi mang ơn ông ấy rất nhiều, nhưng tôi nghĩ ông ấy quả thực làm tôi nổi da gà, và càng nhớ tới chuyện này, tôi lại càng thêm sợ. Ngay cả khi tôi làm việc, tôi cứ nhìn về phía sau, tưởng chừng ông ấy lảng vảng đâu đó. Tôi sao chịu đựng nổi. Tình trạng này thể tiếp diễn.

      Kate Carpenter biết bà thể thoái thác lâu hơn nữa. Người duy nhất ra trong tâm trí bà mà bà có thể tin cậy là mẹ của Robin Kinellen, Kerry McGrath. Kate biết Karry là luật sư, phụ tá công tố viên ở New Jersey, nhưng đó cũng là người mẹ rất biết ơn về việc bác sỹ Smith chăm sóc con trong lúc khẩn cấp. Bà cũng nhận thức được rằng Karry McGrath biết về quá khứ của bác sỹ Smith nhiều hơn hẳn bà hoặc bất cứ ai khác trong trong phòng mạch này. Bà tại sao Kerry quan tâm tới ông bác sỹ, nhưng Kate cảm thấy việc đó có bất cứ chủ đích gia hại nào. Kerry từng chia sẻ với bà tin tức về việc Smith chẳng những ly hôn mà còn là cha của phụ nữ bị ám sát.

      Cảm thấy mình là kẻ phản bội, Kate Carpenter cho Barbara Tompkins số điện thoại nhà của phụ tá công tố viên quận Bergen, Kerry McGrath.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 67

      Trong thời gian dài sau khi Bob Kinellen ra về, Kerry và Robin ngồi chiếc sofa, trò chuyện, vai kề vai, chân gác lên cái bàn thấp. Rồi, lựa chọn lời hết sức thận trọng, Kerry :

      - Bất cứ gì mẹ , hoặc bất cứ gì con vừa chứng kiến đều có thể hàm ý: Ba rất thương con, Robin. Chính vì con mà ba lo lắng. Mẹ thích những việc mà ba làm, nhưng mẹ tôn trọng cảm nghĩ của ba đối với con cho dù mẹ tức giận tới mức đuổi ba .

      - Mẹ nổi giận khi ba ba lo lắng cho con.

      - Ồ, đó chỉ là lời . Thỉnh thoảng ba vẫn làm cho mẹ hết sức tức giận. dù sao nữa, mẹ biết con lớn lên và trở thành loại người để cho mình bị lôi cuốn vào những vấn đề bất cứ ai khác cũng thấy là sai trái, rồi biện hộ thành lẽ phải,...có nghĩ là "điều này rất sai trái nhưng cần phải như thế".

      - Đó là việc ba làm?

      - Mẹ nghĩ vậy.

      - Ba có biết ai chụp ảnh con?

      - Ba tin ba biết. Đây là chuyện liên quan tới vụ án Geoff Dorso phụ trách và chú ấy cố gắng thuyết phục mẹ giúp chú. Chú ấy cố gắng đưa người ra khỏi tù mà chú ấy tin là vô tội.

      - Mẹ giúp chú ấy chứ?

      - , mẹ gần như tin chắc nếu mẹ dính vào vụ đó chẳng khác gì chọc phá tổ ong bắp cày lý do nào. Giờ đây, mẹ bắt đầu nghĩ mẹ sai lầm, có tới hai lý do rất chính đáng để nghĩ rằng khách hàng của chú Geoff quả thực có thể bị kết án cách oan uổng. Nhưng, mặt khác, chắc chắn mẹ đặt con vào tình thế nguy hiểm nếu mẹ chứng minh điều đó. Mẹ hứa với con như vậy.

      Robin đăm đăm nhìn về phía trước trong lúc, rồi quay sang mẹ.

      - Mẹ, như vậy là vô lý. Như vậy là hoàn toàn bất công. Mẹ tỏ ý xem thường ba, rồi mẹ định làm y hệt, bằng cách giúp chú Geoff trong lúc mẹ tin khách hàng của chú ấy là vô tội.

      - Robin!

      - Con nghiêm túc đấy. Mẹ hãy nghĩ kỹ lại . Bây giờ chúng ta có thể đặt mua pizza chứ? Con đói đây.

      Sững sờ, Kerry nhìn trong lúc con nàng đứng lên và với tay lấy cái túi xách đựng mấy cuốn video phim mà họ định xem. Robin xem đầu đề, chọn cuộn và cho vào máy VCR. Ngay trước khi nó cho máy chạy, nó :

      - Mẹ, con thực nghĩ rằng cái gã trong chiếc xe ngày hôm kia chỉ định làm cho con hoảng sợ. Con nghĩ ta thực muốn cán lên con. Con cần mẹ phải đưa con tới trường và Alison đón con về nhà. Có gì khác biệt đâu?

      Kerry đăm đăm nhìn con trong lúc, rồi lắc đầu.

      - khác biệt là mẹ tự hào vì con và tự xấu hổ vì mình.

      Nàng ghì chặt Robin vào lòng trong giây lát, rồi buông nó ra và vào trong bếp. Mấy phút sau, trong lúc nàng lấy đĩa ra để đựng pizza, chuông điện thoại reo và giọng do dự lên tiếng.

      - Chị McGrath, tôi là Barbara Tompkins. Tôi xin lỗi quấy rầy chị, nhưng bà Carpenter, ở phòng mạch của bác sỹ Smith, gợi ý tôi nên gọi chị.

      Trong lúc nàng lắng nghe, Kerry lấy bút và bắt đầu ghi lên tập giấy nhắn tin. Bác sỹ Smith được Barbara hỏi ý kiến...Ông cho ta xem bức ảnh... hỏi ta có muốn giống như người phụ nữ này hay ... giải phẫu cho ta... bắt đầu khuyên nhủ ta... giúp ta chọn căn hộ... giới thiệu ta tới cửa hàng mua sắm...Bây giờ gọi ta

      "Suzanne" và lén lút bám theo ta... Cuối cùng, Tompkins :

      - Chị McGrath, tôi hết sức biết ơn bác sỹ Smith. Ông ấy biến đổi cuộc đời của tôi. Tôi muốn báo với cảnh sát và cầu họ kiềm chế ông ấy. Tôi muốn báo với cảnh sát và cầu họ kiềm chế ông ấy. Tôi muốn gây thương tổn cho ông ấy bằng bất cứ cách nào. Nhưng tôi thể để chuyện này tiếp diễn.

      - có bao giờ cảm thấy ông ấy có thể gây nguy hiểm về mặt thể chất hay ? – Kerry hỏi.

      Tompkins do dự trong giây lát trước khi trả lời cách chậm rãi:

      - , quả thực , tôi muốn ông ấy chưa bao giờ ép buộc tôi về mặt thể chất. Ông ấy hết sức ân cần, đối xử với tôi như thể tôi rất dễ gãy vỡ, giống như con búp bê bằng sứ. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng có cảm tưởng trong ông ấy có nỗi giận dữ khủng khiếp, bị kiềm chế, và có thể rất dễ tuôn tràn ra, chừng nhắm vào tôi. Chẳng hạn, khi ông xuất để đưa tôi ăn tối đêm hôm qua, tôi có thể ông ấy vui vẻ vì tôi sẵn sàng để ra khỏi căn hộ ngay. Và trong lát tôi tưởng rất có thể ông ấy gây hấn. Chính vì vây, tôi muốn ở mình với ông ấy. Và giờ đây, tôi có cảm tưởng nếu tôi thẳng thừng từ chối gặp ông ấy, ông ấy có thể rất, rất tức giận. Nhưng, như tôi đẫ với chị, ông ấy hết sức tử tế đối với tôi. Và tôi biết lệnh giám sát của cảnh sát có thể làm hại cách nghiêm trọng uy tín của ông ấy.

      - Barbara, tôi gặp bác sỹ Smith vào thứ Hai. Ông ấy biết điều đó, nhưng tôi . Theo những gì vừa kể cho tôi nghe, và nhất là việc ông ấy gọi là Suzanne, tôi nghĩ ông ấy điều đau khổ trong lòng. Tôi hy vọng ông ấy chịu tìm người điều trị. Nhưng tôi thể khuyên chuyện với cảnh sát New York nếu hoảng sợ. Thực ra, tôi nghĩ phải .

      - Tôi chưa được. Tôi định chuyến công tác váo tháng sau, nhưng tôi có thể sắp xếp lại lịch và vào tuần tới. Tôi chuyện lại với chị khi tôi trở về; lúc đó tôi quyết định những gì tôi cần làm.

      Khi ta gác máy, Kerry buông mình lên chiếc ghế trong bếp, những ghi chép về cuộc đối thoại để trước mặt nàng. Tình hình trở lên phức tạp hơn. Bác sỹ Smith bám theo Barbara Tompkins. Phải chăng ông cũng bám theo con của chính ông? Nếu vậy, rất có thể chính chiếc Mercedes của ông bị Dolly Bowles và cậu bé Michael trông thấy đậu trước nhà của vợ chồng Reardon trong đêm xảy ra án mạng.

      Nàng nhớ lại phần của bảng số xe mà Bowles khai trông thấy. Phải chăng Joe Palumbo có cơ hội so sánh chúng với xe của Smith?

      Nhưng nếu bác sỹ Smith quan tâm tới Suzanne theo cách Barbara Tompkins hoảng sợ khi ông quan tâm tới ta, nếu ông là kẻ chịu trách nhiệm về cái chết của Suzanne, tại sao Jimmy Weeks lại sợ bị dính líu tới vụ ta bị giết đến thế?

      Mình cần biết thêm về mối quan hệ của Smith với Suzanne trước khi mình gặp ông, trước khi mình biết những câu hỏi nào mình đặt ra với ông, Kerry nghĩ. Nhà buôn bán đồ cổ, Jason Arnott...mình cũng cần phải chuyện. Theo những ghi chú nàng tìm thấy trong hồ sơ, ông ta chỉ là người bạn nhưng thường xuyên đến New York cùng Suzanne tham gia nhiều cuộc bán đầu giá và hoạt động khác. Có lẽ đôi lần bác sỹ Smith gặp họ.

      Nàng gọi cú điện thoại cho Arnott, để lại tin nhắn cầu ông ta gọi lại cho nàng. Rồi Kerry do dự lát trước khi gọi cú điện thoại nữa. Đó là Geoff:

      Nàng muốn cầu sắp xếp cuộc gặp khác ở nhà tù với Skip Reardon.

      Nhưng lần này nàng muốn cả hai người mẹ và bạn của ta, Beth Taylor, cùng có mặt tại đó.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 68

      Jason Arnott định ở yên trong nhà ngày thứ Sáu và chuẩn bị bữa ăn tối đơn giản cho mình. Như tính trước trong đầu, ông ta bảo bà giúp việc mua đồ, và bà ta trở về với lườn cá bơn, xà lách xoong, đậu Hà Lan và bánh mỳ giòn kiểu Pháp mà ông ta cầu. Nhưng khi Amanda Coble điện thoại lúc năm giờ để mời ông ta đến ăn tối tại câu lạc bộ Rigewood Country cùng với Richard và bà, ông ta vui vẻ nhận lời.

      Vợ chồng Coble là loại người giống như Arnott, rất giàu nhưng kiêu kì, rất vui tính và lịch . Richard là chủ ngân hàng tầm cỡ thế giới và Amanda là nhà thiết kế nội thất. Jason quản lý tốt công việc riêng tư của mình và rất thích trò chuyện với Richard về những vụ mua bán trả tiền sau và thị trường ở nước ngoài. Ông ta biết Richard tôn trọng phán đoán của ông ta và Arnott đánh giá cao kiến thức của ông ta trong lĩnh vực cổ vật.

      Ông ta tin chắc họ khiến ông khuây khỏa sau thời gian mệt nhọc ông ta vừa trải qua ở New York ngày hôm qua với Vera Todd. Ngoài ra ông ta gặp nhiều người lý thú thông qua vợ chồng Coble. Thực ra, nhờ họ ông ta thực vụ trộm thành công nhất ở Palm Spring cách đây ba năm.

      Ông ta chạy xe tới trước của câu lạc bộ đúng lúc vợ chồng Coble giao xe họ cho nhân viên bãi đậu. Ông ta theo sau họ qua tiền sảnh, rồi chờ đợi trong lúc họ chào hỏi cặp vợ chồng có vẻ phong nhã ra về. Ông ta nhận ra ngay người đàn ông. Thượng nghị sĩ Jonathan Hoover. Ông ta hai lần tham dự bữa ăn tối với các chính trị gia trong đó có Hoover nhưng họ chưa từng dối diện với nhau.

      Người phụ nữ ngồi trong chiếc xe lăn nhưng trông vẫn còn có vẻ như bà hoàng trong bộ dạ phục màu xanh sẫm với chiếc váy vừa chạm phía đôi giày cổ cao có dây buộc. Ông ta từng nghe bà Hoover bị liệt chân, nhưng chưa hề trông thấy bà. Với con mắt ghi nhận ngay chi tiết nhặt nhất, ông ta để ý thấy vị trí hai bàn tay của bà, siết chặt vào nhau, che dấu phần các khớp ngón tay sưng phồng.

      Bà chắc hẳn là giai nhân khi còn trẻ, trước khi mắc phải chứng bệnh này, ông ta nghĩ trong lúc quan sát nét mặt vẫn còn thanh tú, nổi bật nhất là đôi mắt màu ngọc bích.

      Amand Coble chợt ngước mắt lên và trông thấy ông ta.

      - Jason, ông đến rồi. - Bà vẫy tay gọi ông ta lại và giới thiệu mọi người với nhau. Chúng tôi chuyện về hai vụ giết người khủng khiếp ở Summit sáng hôm nay. Cả hai người, thượng nghị sĩ Hoover và Richard đều biết đến luật sư Mark Young. - ràng đây là vụ thanh toán mafia. Richrd Coble tức giận .

      - Tôi đồng ý. – Jonathan Hoover - và ông thống đốc cũng nghĩ như vậy. Tất cả chúng ta đều biết ông ta có nhiều mối quan hệ vững chắc với giới tội phạm trong tám năm gần đây, và bây giờ chúng ta cần Frank Green tiếp tục công việc tốt. Tôi có thể vói quý vị điều này "Nếu Weeks bị xét xử trong tòa án tiểu bang quý vị có thể đoán chắc tổng biện lý hoàn tất việc thương lượng, có được lời khai của Haskell và những vụ sát nhân đó bao giờ xảy ra. Và lúc này Royce, người làm hỏng bét toàn bộ vụ này, muốn trở thành thống đốc. Chắc chắc chắn được nếu tôi có thể ngăn chặn!

      - Jonathan. - Grace Hoover thầm với vẻ trách móc. - Bà có thể đây là năm tuyển cử, phải , Amanda? - Trong lúc mọi người mỉm cười, bà thêm. - Bây giờ chúng tôi thể giữ quý vị lâu hơn nữa.

      - Vợ tôi vẫn luôn luôn kèm cặp tôi kể từ khi chúng tôi quen biết nhau, năm đầu tiên ở trường đại học. - Jonathan Hoover giải thích với Jason. - Rất mong được gặp lại ông, ông Arnott.

      - Ông Arnott, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau? - Grace Hoover đột nhiên hỏi.

      Jason cảm thấy hệ thống báo động trong đầu ông ta kích hoạt. Nó phóng ra cáo giác nghiêm trọng.

      - Tôi nghĩ vậy. - Ông ta từ từ trả lời.

      Mình chắc chắn vẫn còn nhớ, ông ta nghĩ. Vậy điều gì khiến bà ta nghĩ hai người gặp nhau?

      - Tôi hiểu tại sao, nhưng tôi có cảm tưởng tựa hồ tôi biết ông. Chà, chắc là tôi nhầm. Xin chào.

      Mặc dầu vợ chồng Coble vẫn là những con người lý thú như thường lệ và bữa ăn tối ngon, trong suốt buổi tối Jason ước gì được ở nhà mình và nấu món lườn cá bơn.

      Khi ông ta trở về nhà lúc mười giờ rưỡi, cả ngày hôm nay của ông ta lại càng thêm tệ hại lúc lắng nghe tin nhắn trong máy điện thọai. dù tin nhắn của Kery McGrath, tự giới thiệu là phụ tá công tố viên quận Bergen, cho ông ta số điện thoại của , cầu ông ta gọi tới nhà cho đến mười giờ đêm nay hoặc sáng sớm ngày mai.

      giải thích rằng muốn chuyện với ông ta cách chính thức về người bạn láng giềng quá cố của ông ta, nạn nhân của vụ án mạng, Suzanne Reardon.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 69

      Buổi tối thứ Sáu, Geoff Dorso đến ăn tối tại nhà cha mẹ ở Essez Fells. Đó quả thực là bữa ăn vui vẻ. cách bất ngờ em của , Marian, chồng , Don, và hai đứa con sinh đôi lên hai của họ đến từ Boston vào kỳ nghỉ cuối tuần. Mẹ lập tức cố gắng quy tụ lại bốn người con khác, vợ chồng họ và con cái họ, để đón tiếp khách mời. Thứ Sáu là đêm duy nhất tất cả mọi người đều có thể rảnh rang.

      - Như vậy con có thể hoãn mọi dự tính khác, được , Geoff? - Mẹ nửa nài nỉ nửa ra lệnh khi bà gọi điện thoại cho buổi chiều hôm ấy.

      Geoff có dự tính, nhưng dự phòng trường hợp khẩn cấp, né tránh trả lời thẳng.

      - Con chắc đâu, mẹ. Con cần phải sắp xếp lại việc, nhưng...

      Ngay lập tức hối tiếc vì chọn cách này. Giọng của mẹ thay đổi, tỏ ra hết sức quan tâm trong lúc bà ngắt lời .

      - Ồ, con có hẹn, Geoff! Chắc con gặp được bạn xinh xắn? Thế con đừng lỡ hẹn. Con hãy mang bạn theo. Mẹ rất muốn gặp ấy!

      Geoff than thầm trong lòng.

      - Thực ra, mẹ, con chỉ đùa thôi. Con có hẹn với ai hết. Con gặp mẹ vào khoảng sáu giờ.

      - Thôi được, con.

      Hiển nhiên, niềm vui của mẹ khi nghe nhận lời có vẻ giảm bớt vì được làm quen với rất có thể là con dâu tương lai của bà.

      Trong lúc cúp máy, Geoff nghĩ nếu được mời vào tối mai, chừng gợi ý với Kerry rằng nàng và Robin có thể đến ăn tối tại nhà cha mẹ . Có lẽ nàng từ chối ngay, nghĩ.

      Đột nhiên cảm thấy lo ngại nhận ra rằng nhiều lần trong ngày hôm ấy ý nghĩ cứ thoáng qua đầu : mẹ rất có cảm tình với Kerry.

      Lúc sáu giờ, lái xe tới ngôi nhà kiểu Tudor xinh đẹp nhưng cây cối mọc bừa bãi mà cha mẹ mua được cách đây hai mươi bảy năm với giá chỉ bằng phần mười giá trị nay. Đây là ngôi nhà lý tưởng cho cả gia đình khi mình còn bé, nghĩ, và giờ đây vẫn còn lý tưởng cho tất cả con cháu. đậu xe phía trước

      căn nhà để xe nay là chỗ ở của em út vẫn còn độc thân. Tất cả bọn họ luân phiên sử dụng căn nhà này trong thời gian học đại học. Bản thân ở đấy lúc còn là sinh viên luật tại Columbia, rồi trong hai năm sau đó.

      Mình rất may mắn, nghĩ trong lúc hít thở khí lạnh tháng Mười và thưởng thức hơi ấm của ngôi nhà mời mọc, thắp đèn sáng trưng. Suy nghĩ của chợt quay về Kerry. Mình vui mừng vì mình phải con , tự bảo. Mình cảm tạ Chúa vì ba qua đời khi mình còn học đại học và mẹ tái giá và đến ở cách đây ba nghìn cây số. Mọi chuyện thể dễ dàng đối với Kerry.

      Lẽ ra mình phải gọi điện thoại cho nàng hôm nay, nghĩ. Tại sao mình gọi? Mình biết nàng muốn bất cứ ai lảng vảng quanh nàng, nhưng, mặt khác, nàng quả thực ai cùng san sẻ những nỗi lo âu. Nàng thể bảo vệ Robin theo cách gia đình mình có thể bảo vệ trong những đứa con nếu có mối đe dọa.

      bước lên lối và hòa vào khí ấm áp ồn ào, hết sức tiêu biểu khi ba thế hệ của dòng họ Coble quy tụ.

      Sau những lời chào mừng dạt dào tình cảm với nhánh Boston, và tiếng hello bình thường với những người thường xuyên gặp gỡ, Geoff thoát khỏi bọn họ để tìm cha trong phòng khách.

      Với những cuốn sách luật đều là bản in đầu tiên sắp thành hàng dài, đây là căn phòng bọn trẻ thường được phép đặt chân vào. Edward Geoff rót ly scotch cho con trai, và ly cho chính ông. Bảy mươi tuổi, ông là luật sư nghỉ hưu từng là chuyên gia trong lĩnh vực kinh doanh và nhiều khách hàng nằm trong số 500 công ty dẫn đầu của tạp chí Fortune.

      Edward quen biết và quý mến Mark Young và nóng lòng nghe bất cứ tin tức hậu trường nào về vụ ông ta bị giết mà rất có thể Geof nghe qua ở tòa án.

      - Con thể kể gì nhiều với ba đâu. - Geoff . khó tin nổi ngẫu nhiên là hoặc mấy tên trấn lột chỉ tình cờ thất bại trong vụ trộm và giết Young, đúng lúc nạn nhân thứ hai, Haskell định thương lượng với công tố để làm chứng chống lại Jimmy Weeks.

      - Ba đồng ý. Hôm nay, ba ăn trưa ở Trenton với Summer French. Ba hay biết điều rất có thể con quan tâm. Cách đây mười năm, có thành viên trong ủy ban quy hoạch ở Philadenphia cung cấp nhiều tin tức nội bộ cho Weeks, về xa lộ được dự tính xây dựng giữa Philly và Lancaster. Weeks chớp được vài khu đất có giá trị và kiếm số lãi khổng lồ khi bán lại cho các nhà phát triển khi kế hoạch về xa lộ được công bố.

      - Đó phải là lần đầu tiên người ta lợi dụng những tin tức nội bộ.- Geoff nhận xét. - Đây là thực tế của cuộc sống mà cảnh sát cũng đành bó tay. Và thông thường rất khó chứng minh, con có thể thêm như thế.

      - Ba nhắc tới chuyện này vì lý do. Ba biết Weeks mua được những khu đất đó với giá chẳng đáng là bao bởi người được quyền bán rất cần tiền mặt.

      - Con có quen biết người đó?

      - Khách hàng thân thiết của con, Skip Reardon.

      Geoff nhún vai.

      - Chúng ta loanh quanh, ba biết mà. Đó là trong những nguyên nhân khiến Skip suy sụp. con còn nhớ hồi đó Tim Farrell rằng Skip thanh lý tất cả mọi thứ để thuê luật sư biện hộ. giấy tờ, tình trạng tài chính của Skip có vẻ dồi dào, nhưng ta đứng tên nhiều lô đất, với hợp đồng cầm cố ngôi nhà quá đáng, và bà vợ dường như nghĩ mình kết hôn với ông hoàng. Nếu Skip vào tù, giờ đây ta người giàu có, bởi vì ta là nhà kinh doanh tài giỏi. Nhưng con tin con còn nhớ ta bán các lô đất theo giá thị trường.

      - đúng là giá thị trường, nếu người mua có những tin tức đặc biệt. - Cha với vẻ cau có. - trong những tin đồn mà ba nghe được là Haskell, kế toán viên của ông ta từ thời đó, cũng hay biết về dịch vụ này. Dù sao nữa, phần của những tin tức như thế có thể hữu ích theo cách nào đó, vào ngày nào đó.

      Trước khi Geoff kịp trả lời, nhiều giong vang lên từ bên ngoài phòng khách.

      - Ông. Bác Geoff, bữa ăn tối sẵn sàng.

      - Bổn phận kêu gọi chúng ta... - Edward Dorso vừa vừa đứng lên và vươn vai.

      - Ba trước . Con ngay sau ba. Con muốn kiểm tra các tin nhắn.

      Khi nghe giọng thấp, khàn của Kerry băng nhắn tin, áp ống nghe sát vào tai.

      Phải chăng quả thực Kerry nàng muốn đến nhà tù và gặp lại Skip? Nàng muốn cả mẹ của ta và Beth Taylor cùng ở đó?

      - Lạy chúa! - lớn tiếng thốt lên.

      Tóm lấy bàn tay của đứa cháu tên Justin được bảo tới gọi , Geoff vội vàng về phía phòng ăn, nơi biết mẹ nóng lòng chờ người ngồi xuống để cùng cầu nguyện.

      Khi cha kết thúc lời cầu nguyện, mẹ thêm:

      - Và ba mẹ hết sức vui mừng vì có cả Marian và Don cùng hai cháu.

      - Mẹ, nghe mẹ cứ như chúng con sống ở Bắc cực,- Marian vừa phản đối vừa nháy mắt với Geoff. - Boston chỉ cách đây khoảng ba giờ rưỡi.

      - Nếu mẹ con có thể, chắc là đại gia đình ở đây. Cha bình luận với nụ cười thích thú. Và tất cả các con ở ngay đây, dưới con mắt canh chừng của mẹ.

      - Tất cả các con có thể cười mẹ. - Mẹ . - nhưng mẹ rất thích trông thấy toàn bộ gia đình với nhau. là tuyệt vời khi có ba con có gia đình riêng và Vickey có bạn trai vững vàng đáng mến như Kenvin.

      Geoff chăm chú nhìn trong lúc bà hướng mắt rạng rỡ về phía Vickey và Kevin.

      - Bây giờ nếu con trai duy nhất của mẹ có thể tìm được tương xứng...- Giọng của bà chợt dừng lại trong lúc mọi người quay sang Geoff với nụ cười trìu mến.

      Geoff nhăn mặt, rồi mỉm cười theo, nhớ lại thời mẹ phụ nữ rất hấp dẫn, dạy văn chương trung đại ở trường đại học Dreww trong hai mươi năm. Thực ra, được đặt tên là Geoffey do bà rất ngưỡng mộ Chaucer.

      Nhân lúc đổi món ăn, Geoff lẻn vào căn phòng đặt máy điện thoại để gọi Kerry. rất mừng nhận thấy giọng của nàng có vẻ vui.

      - Kerry, chị có thể gặp Skip ngày mai hay ? Tôi biết mẹ ta và Beth bỏ mọi việc để tới đó khi chị đến.

      - Tôi rất muốn Geoff, nhưng tôi biết có thể được hay . Tôi an tâm khi rời xa Robin, thậm chí bỏ nó ở nhà Cassie. Bọn trẻ luôn luôn thích ra ngoài và nơi đó quá trống trải.

      Geoff biết giải pháp cho tới lúc nghe mình .

      - Tôi có ý hay hơn. Tôi đến đón cả hai mẹ con chị, và chúng ta có thể gửi Robin ở nhà cha mẹ tôi trong lúc chúng ta . Em tôi và chồng ấy cùng bọn trẻ đều ở đây. Mấy đứa cháu khác cũng đến chơi. Robin có nhiều người để làm bạn, và nếu như thế vẫn còn chưa đủ, em rể tôi là đại úy cảnh sát bang Massachusetts. Chị hãy tin tôi , Robin rất an toàn.

      Thứ Bảy, ngày 4 tháng 11
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :