1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 60

      Geoff ở lại lâu sau khi Kerry gọi điện thoại cho Bob Kinellen.

      - Bob đồng ý với tôi. - Nàng trong lúc nhấm nháp cà phê.

      - gợi ý gì khác?

      - , tất nhiên là . Cách thông thường của ấy: "Em nắm tình hình. Bất cứ điều gì em quyết định đều rất tốt".

      Nàng đặt tách xuống.

      - Tôi tỏ ra bất công. Bob có vẻ lo lắng cách thành thực, tôi biết ấy có thể gợi ý gì khác.

      Họ ngồi trong bếp. Nàng tắt ngọn đèn phía đầu, nghĩ họ mang cà phê vào trong phòng khách. Lúc này ánh sáng duy nhất trong phòng là từ bóng đèn mờ gắn tường.

      Geoff quan sát bộ mặt trang nghiêm bên kia bàn, nhận thức được nỗi buồn qua đôi mắt màu nâu của Kerry, quyết tâm trong dáng vẻ của cái miệng đầy đặn và chiếc cằm thanh tú của nàng, tính chất dễ bị tổn thương trong thái độ của nàng. chợt muốn choàng hai cánh tay quanh nàng, bảo nàng tựa người vào . Nhưng biết nàng muốn thế. Kerry McGrath trông chờ và dựa vào bất cứ ai.

      lần nữa cố gắng xin lỗi về nhận xét miệt thị của đối với nàng đêm hôm trước, cho rằng nàng vị kỷ, và về cuộc đến thăm báo trước của Deidre

      Reardon trong văn phòng của nàng.

      - Tôi hết sức trơ trẽn, - . - Tôi biết nếu trong lòng chị tin rằng Skip Reardon vô tội, chị là người đầu tiên do dự cố gắng giúp ta. Chị là con người gan dạ, McGrath.

      - vậy sao? Kerry tự hỏi.

      phải là lúc chia sẻ với Geoff tin tức nàng tìm được trong hồ sơ của văn phòng công tố về Jimmy Weeks. Nàng kể cho nghe, nhưng trước hết nàng muốn gặp bác sĩ Smith lần nữa. Ông giận dữ phủ nhận rằng ông hề đụng chạm tới Suzanne về mặt giải phẫu, nhưng ông ta bao giờ rằng ông ta gửi ta đến người nào khác. Điều đó có nghĩa là theo ngôn ngữ pháp luật ông phải là kẻ dối.

      Trước lúc Geoff ra về, họ cùng đứng lát trong tiền sảnh.

      - Tôi thích được ở bên cạnh chị, - với nàng, - và điều đó liên quan gì với vụ án Reardon. Chị nghĩ sao về việc chúng ta ra ngoài ăn tối vào đêm thứ Bảy và mang theo Robin?

      - Nó rất thích.

      Trong lúc Geoff mở cửa, nghiêng mình và lướt môi má nàng.

      - Tôi biết cần dặn chị hãy khóa cửa hai lần và bật hệ thống báo động, nhưng tôi có ý kiến chị nên suy nghĩ quá nhiều về tấm ảnh đó sau khi lên giường.

      Khi , Kerry lên gác để kiểm tra Robin. Nó chăm chú vào bài báo cáo khoa học và nghe mẹ bước vào. Từ ngưỡng cửa, Kerry quan sát con. Lưng của Robin xoay về phía nàng, mái tóc màu nâu sẫm của nó xõa vai, đầu cúi xuống trong lúc tập trung tư tưởng, hai chân gác lên thanh ngang của chiếc ghế.

      Nó là nạn nhân ngây thơ của kẻ chụp tấm ảnh, Kerry nghĩ. Robin giống như mình. phụ thuộc vào ai. Nó ghét được đưa đến trường và đón về nhà, ghét thể bộ mình tới nhà của Cassie.

      Thế rồi, trong tâm trí, nàng lại nghe giọng van nài của Deidre Reardon cầu xin nàng hãy tự hỏi nàng như thế nào nếu trông thấy đứa con của nàng bị giam giữ trong mười năm vì tội ác mà nó phạm.

      Thứ sáu, ngày 3 tháng 11
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 61

      Cuộc thương lượng cho việc biện hộ có chiều hướng thuận lợi cho Barney Haskell. Lúc bảy giờ sáng thứ Sáu, ông gặp luật sư Mark Young trong văn phòng luật thanh lịch của ông ta ở Summit, chỉ cách tòa án liên bang Newark nửa giờ chạy xe nhưng trong thế giới khác hẳn.

      Trưởng đoàn luật sư biện hộ của Barney, Young trạc tuổi của ông, năm mươi lăm, nhưng họ chỉ giống nhau điểm đó, Barney chua chát nghĩ. Young thanh lịch cách kín đáo, ngay vào lúc sáng sớm này, trong bộ comlê sọc của luật sư phù hợp với ông ta như lớp da thứ hai. Tuy nhiên, Barney biết rằng khi chiếc áo vét được cởi ra, đôi vai đầy ấn tượng đó chẳng còn gì đáng kể. Mới đây tờ Star Ledger phác họa bức chân dung về vị luật sư lừng danh, quên ghi chú rằng ông ta mặc những bộ comlê nghìn đô la.

      Barney chỉ mặc những bộ comlê may sẵn. Tiền lương do Jimmy Weeks trả cho ông cho phép ông làm khác hơn. Hôm nay, ông có nguy cơ bị nhiều năm tù nếu ông cứ tiếp tục bảo vệ Jimmy. Cho tới lúc này, các nhà chức trách liên bang tỏ ra rất khó tính. Họ chỉ tới việc giảm án, chứ phải miễn tố. Họ nghĩ họ có thể kết án Jimmy Weeks cần giúp sức của Barney.

      Có lẽ được. Nhưng cũng có thể , Barney nghĩ. Ông đoán họ bịp. Trước đây ông từng trông thấy nhiều luật sư của Jimmy giải thoát cho ông ta. Kinellen và Barlett rất giỏi, và họ vẫn luôn luôn giúp ông ta vượt qua nhiều cuộc điều tra trong quá khứ với tổn thất đáng kể.

      Mặc dầu lần này, căn cứ theo bản tường trình mở đầu của tổng biện lý, các nhà chức trách liên bang có nhiều chứng cứ cụ thể. Tuy nhiên, họ vẫn lo sợ Jimmy tung ra trò ảo thuật khác.

      Barney chà bàn tay gò má phúng phính. Ông biết mình có cái vẻ vô tội của nhân viên ngân hàng đần độn, diện mạo luôn luôn hữu ích. Người ta thường nhận ra hoặc nhớ tới ông. Thậm chí những người thân cận nhất với Weeks bao giờ chú ý nhiều tới ông. Họ tưởng ông chỉ là nhân viên phục vụ.

      ai trong bọn họ nhận thức được ông là người chuyển đổi tiền đút lót thành những khoản đầu tư và quản lý nhiều tài khoản ngân hàng khắp thế giời.

      - Chúng tôi có thể đưa ông và chương trình bảo vệ nhân chứng, - Young . - Nhưng chỉ sau khi ông ngồi tù tối thiểu năm năm.

      - Lâu quá. - Barney lẩm bẩm.

      - Này, ông ám chỉ rằng ông có thể gán cho Jimmy tội sát nhân, - Young vừa vừa xem xét vết xước móng tay cái.- Barney, tôi tìm hiểu được điều đó. Bây giờ, ông phải hoặc là toạc ra hoặc là ngậm miệng lại. Nhiều người ao ước kết tội sát nhân cho Jimmy. Bằng cách đó họ bao giờ phải đối phó với ông ta nữa. Nếu ông ta lãnh án chung thân, tổ chức của ông ta có lẽ sụp đổ. Đó là tất cả những gì người ta bới lông tìm vết.

      - Đúng là tôi có thể gán tội cho ông ta. Thế họ phải chứng minh ông ta làm điều đó. phải người ta đồn rằng tổng biện lý liên bang phụ trách vụ án này nghĩ tới việc tranh cử chức thống đốc với Frank Green hay sao?

      - Nếu mỗi người được đảng của mình đề cử, - Young trong lúc ông ta lục lọi trong hộc bàn để tìm cây giũa móng tay. - Barney, tôi e rằng ông phải ngừng vòng vo. Tốt hơn ông nên kể hết cho tôi nghe những gì ông ám chỉ. Nếu , tôi thể giúp ông lựa chọn giải pháp thông minh.

      nếp nhăn lướt qua gương mặt tròn trĩnh của Barney. Rồi trán ông nhẵn trở lại và ông :

      - Thôi được. Tôi kể cho ông nghe. Chắc ông còn nhớ vụ án hoa hồng đỏ, vụ vợ trẻ khêu gợi được phát với nhiều hoa hồng rải lên khắp tử thi? Chuyện xảy ra cách đây mười năm, nhưng đó chính là vụ án làm cho Frank Green nổi tiếng.

      Young gật đầu.

      - Tôi vẫn còn nhớ. Ông ta kết án người chồng. Thực ra, vụ đó rắc rối lắm nhưng gây ra nhiều dư luận và các báo hốt bạc. - Đôi mắt ông ta chợt nheo lại. - Chuyện gì thế? Có phải ông Weeks dính líu vào vụ đó, hay ?

      - Chắc ông còn nhớ người chồng khai rằng ta tặng hoa hồng cho vợ, rằng chắc hẳn chúng được gửi đến bởi người đàn ông nào đó mà ta có quan hệ? - Trông thấy Young gật đầu, Haskell tiếp. - Chính Jimmy Weeks gửi những hoa hồng đó cho Suzanne Reardon. Tôi biết , bởi vì tôi mang chúng tới nhà ta lúc sáu giờ kém hai mười chiều hôm ta chết. Có cả tấm thiếp do ông ta đích thân viết. Tôi chỉ cho ông xem những gì đó. Ông hãy cho tôi mảnh giấy. Young liền đẩy tập giấy nhắn tin điện thoại tới trước mặt.

      Barney lấy bút. lát sau, ông ta trả lại tập giấy.

      - Jimmy gọi Suzanne là "em ", - ông giải thích. - Ông ta hẹn hò với ta đêm hôm ấy. Ông ta viết như thế tấm thiếp.

      Young xem xét mảnh giấy Barney vừa đẩy lại cho ông ta. Có sáu nốt nhạc đô, với ba chữ viết bên dưới: " em". Cuối cùng là chữ ký tắt "J".

      Young ngân nga mấy nốt nhạc, rồi nhìn Barney.

      - Đó là đoạn mở đầu của bài ca Xin cho tôi gọi là em , - ông ta .

      - Đúng vậy. Kế đó là phần còn lại trong dòng đầu tiên của bài ca, em.

      - Tấm thiếp này ở đâu?

      - Đó là vấn đề chính yếu. ai để ý tới nó khi tử thi được phát . Và những bông hoa hồng được rải lên người ta. Tôi chỉ mang chúng tới, rồi tiếp tục . Lúc đó tôi đường đến Pennsylvania lo công việc cho Jimmy. Nhưng sau đó, tôi nghe những người khác bàn tán. Jimmy say mê người phụ nữ đó, và điều này khiến cho ông ta trở nên điên dại vì ta vẫn ngừng đùa bỡn với nhiều chàng trai khác. Khi ông ta gửi hoa cho ta, ông ta ra tối hậu thư buộc ta phải ly hôn... và tránh xa những gã đàn ông khác.

      - Phản ứng của ta như thế nào?

      - Ồ, ta muốn làm cho ông ta phát ghen. Có thể đó là lạc thú tinh quái của ta. người trong bọn chúng tôi cố gắng làm cho ta hiểu rằng Jimmy có thể trở nên nguy hiểm, nhưng ta chỉ cười. Theo ý tôi, đêm hôm ấy chắc hẳn ta quá xa. Rải những đóa hoa hồng mình ta đúng là trò rất có thể Jimmy làm.

      - Còn tấm thiếp biến mất?

      Barney nhún vai.

      - Chắc ông nghe gì về điều đó trong lúc xét xử. Tôi được lệnh im miệng về chuyện ta. Tôi biết ta bắt Jimmy chờ đợi hoặc hẹn suông với ông ta. Hai trong số nhân viên của tôi kể lại ông ta đùng đùng nổi giận và hăm he giết chết ta. Ông thừa biết tính khí của Jimmy. Ngoài ra còn chuyện khác. Jimmy mua cho ta số nữ trang đắt tiền. Tôi biết chuyện đó vì chính tôi trả tiền và tôi giữ lại bản sao các hóa đơn. Nhiều món nữ trang được bàn cãi tại tòa mà người chồng vẫn mực phủ nhận tặng cho ta. Nhưng tất cả những món được tìm thấy trong nhà, người cha thề là chính ông tặng cho con .

      Young xé tờ giấy Barney viết khỏi tập giấy, gấp lại và cất vào trong túi áo.

      - Barney, tôi nghĩ rằng ông trải qua cuộc sống mới thú vị ở Ohio. Ông nên hiểu chẳng những ông cho tổng biện lý liên bang cơ hội buộc Jimmy vào tội sát nhân, mà ông còn tiêu diệt Frank Green vì tống người vô tội vào tù.

      Họ cùng mỉm cười với nhau.

      - Ông hãy với họ tôi thích sống ở Ohio. – Barney đùa.

      Họ cùng nhau rời khỏi văn phòng và bước dọc theo hành lang tới dãy thang máy. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Barney cảm thấy ngay có chuyện ổn.

      có đèn ở bên trong. Theo bản năng cơ bản khiến ông vội quay người chạy trốn. Nhưng mọi việc quá muộn. Ông chết ngay tức khắc, trước cả lúc Mark Young cảm thấy viên đạn đầu tiên xuyên qua ve áo của bộ comlê nghìn đô la của ông ta.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 62

      Kerry nghe vụ án mạng đôi đài phát thanh CBS trong lúc nàng làm. Các tử thi được phát bởi thư ký riêng của Mark Young. Bản tường thuật cho biết Young và khách hàng Barney Haskell của ông dự tính gặp nhau trong bãi đậu xe lúc bảy giờ sáng, và Young, lúc mở tầng trệt để ra khỏi tòa cao ốc , chắc hẳn tắt hệ thống báo động của tòa nhà. Nhân viên gác cổng mãi đến tám giờ mới bắt đầu phiên trực.

      Cửa ngoài khóa khi thư ký đến lúc tám giờ kém mười lăm, nhưng ta chỉ tưởng Young quên khóa, vì ta khai rằng ông vẫn thường như vậy thời gian vừa qua. Rồi ta dùng thang máy lên gác và phát vụ án mạng.

      Bản tường thuật kết luận bằng lời tuyên bố của Mike Murkowsky, công tố viên của quận Essex. Ông bảo rằng có vẻ hai người bị bọn trộm bắn. Chắc hẳn họ bị bọn trấn lột chuyên nghiệp theo dõi khi vào trong tòa nhà rồi bị mất mạng khi họ cố gắng chống cự bọn chúng. Barney Haskell bị bắn vào phía sau đầu và cổ.

      Phóng viên của đài CBS hỏi phải chăng kiện Barney Haskell thương lượng với công tố trong vụ án Jimmy Weeks, và tin đồn Weeks dính vào vụ giết người, được xem xét có thể là động cơ đối với vụ án mạng đôi. Câu trả lời dứt khoát của công tố viên là: "Miễn bình luận".

      Cứ như vụ đụng độ của Mafia, Kerry nghĩ trong lúc nàng tắt radio. Thế mà Bob lại đại diện cho Jimmy Weeks. Chà, chuyện quả thực rắc rối! Như nàng đoán trước, có tin nhắn của Frank Green chờ sẵn bàn làm việc của nàng. Tin nhắn rất ngắn: "Hãy gặp tôi".

      Nàng cởi nhanh chiếc áo khoác và qua tiền sảnh chính dẫn tới văn phòng riêng của ông. Ông ngay:

      - Chuyện gì khiến cho bà mẹ của Skip Reardon đến tận đây và cầu gặp ?

      Kerry thận trọng chọn lời.

      - Bà ấy đến bởi vì tôi xuống nhà tù để gặp Skip Reardon và ta nhận được từ tôi ý nghĩ chính xác rằng tôi trông thấy bất cứ điều gì mới làm cơ sở cho việc nạp lại đơn kháng án.

      Nàng có thể trông thấy những đường chung quanh miệng của Green giãn ra, nhưng ràng ông tức giận.

      - Kerry, chắc là tôi với , cách đây mười năm, nếu tôi nghĩ có chút bằng chứng nào cho thấy vô tội của Skip Reardon, tôi đưa ra làm căn cứ. Nhưng có gì cả. Và chị có biết giới truyền thông đại chúng nhốn nháo như thế nào nếu họ nghĩ văn phòng của tôi điều tra vụ đó vào lúc này? Họ rất thích mô tả Skip Reardon như nạn nhân. Việc đó giúp cho báo chí bán chạy – và đó cũng là loại quảng cáo tiêu cực mà họ rất thích đăng về những ứng cử viên chính trị.

      Đôi mắt của ông nheo lại, và ông đập mấy ngón tay lên bàn để nhấn mạnh.

      - Tôi rất tiếc có mặt tại văn phòng khi chúng tôi điều tra vụ án mạng đó. Tôi rất tiếc trông thấy người phụ nữ đẹp đó bị siết cổ cách độc ác đến nỗi hai con mắt gần như lòi ra ngoài. Trong buổi sáng Reardon gào thét với ta lớn tới mức nhân viên ghi chỉ số điện tình cờ nghe tiếng họ phải tự hỏi có nên gọi cảnh sát trước khi chuyện gì đó xảy ra. Đó là lời khai của ta sau khi tuyên thệ trước tòa. Tôi nghĩ thẩm phán giỏi, Kerry, nếu có cơ hội, nhưng thẩm phán giỏi cần rèn luyện óc phán đoán. Và giờ tôi nhận thấy óc phán đoán của được tốt cho lắm.

      Nếu có cơ hội.

      Có phải đó là lời cảnh cáo? Nàng tự hỏi.

      - Frank, tôi lấy làm tiếc nếu tôi làm cho ông lo lắng. Nếu làm phiền ông, chúng ta hãy chuyển sang đề tài khác.– Nàng lấy tấm ảnh của Robin ra khỏi túi áo vét và đưa cho ông. – Cái này được gửi tới trong phong bì màu trắng trong số thư từ ngày hôm qua. Robin mặc bộ quần áo thông thường vào sáng thứ Ba khi nó trông thấy chiếc xe lạ đậu bên kia đường và nghĩ kẻ nào đó theo dõi nó. Nó đúng.

      Vẻ tức giận biến mất khỏi mặt của Green.

      - Chúng ta hãy thảo luận về việc bảo vệ cho cháu.

      Ông đồng ý với ý định của Kerry thông báo với nhà trường, và đưa đón Robin.

      - Tôi tìm hiểu xem có tên tù nào bị kết tội xâm phạm tình dục vừa được phóng thích hoặc di chuyển đến quanh đây hay . Tôi còn nghĩ gã thiếu niên buộc tội tuần vừa qua chừng còn có nhiều tên bạn muốn trả thù . Chúng tôi cầu cảnh sát Hohokus xem chừng nhà . có bình cứu hỏa chứ?

      - Chỉ có vòi phun nước.

      - nên mua hai bình cứu hỏa để phòng hờ.

      - Ông muốn trong trường hợp bị đặt bom?

      - Chuyện đó từng xảy ra. Tôi muốn làm sợ hãi, nhưng phải đề phòng.

      Chỉ khi nàng xoay người để ra ông mới nhắc tới vụ án mạng ở Summit.

      - Jimmy Weeks rất nhanh chân, nhưng chồng cũ của phải vất vả lắm mới thoát thân được, cho dù lật ngược của Haskell.

      - Frank, ông cứ như đây là kết thúc được đoán trước chắc chắn xảy ra.

      - Tất cả mọi người biết chuyện đó, Kerry. Điều đáng ngạc nhiên là Jimmy chờ đợi quá lâu mới triệt hạ Barney Haskell. Chúc mừng kịp thời làm luật sư của Weeks.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 63

      Bob Kinellen nghe tin tức về Barney Haskell và Mark Young trước khi tới tòa án lúc chín giờ kém mười và đám phóng viên đổ xô đến bên . Ngay sau lúc nghe chuyện xảy ra, nhận thấy có gì đáng ngạc nhiên.

      Haskell phải hết sức khờ khạo mới nghĩ rằng Jimmy để cho ông ta sống để làm chứng chống lại ông.

      làm bộ tỏ ra sửng sốt cách vừa phải, và có vẻ tin tưởng khi, trả lời câu hỏi, rằng cái chết của Haskell vẫn thay đổi chiến lược biện hộ của ông Weeks.

      - James Forrest Weeks vô tội đối với tất cả những cáo buộc. - .- Bất kể những gì ông Haskell thương lượng với tổng biện lý liên bang được trình bày trước tòa, chúng ta tố giác tính chất bất lương của chúng. Tôi rất lấy làm tiếc về cái chết của ông Haskell và ông bạn luật sư Mark Young.

      tìm cách vào được thang máy và tránh các phóng viên tụ tập tầng . Jimmy có mặt trong phòng xử án.

      - hay tin về Haskell chứ?

      - Vâng, tôi nghe, Jimmy.

      - ai được an toàn. Bọn trấn lột đó ở khắp mọi nơi.

      - Đúng thế, Jimmy.

      - Điều đó khiến mọi việc trở lại số , phải Bobby?

      - Vâng, có thể như vậy.

      - Nhưng tôi thích bắt đầu lại từ số .

      - Tôi biết điều đó, Jimmy.

      - Đúng như biết.

      Bob cách thận trọng:

      - Jimmy, kẻ nào đó gửi cho vợ cũ của tôi tấm ảnh của con chúng tôi, Robin. Tấm ảnh được chụp trong lúc nó rời nhà học vào ngày thứ Ba bởi gã đàn ông lái chiếc xe hơi bât thần rẽ ngược lại ngay phía trước nó. Robin tưởng ta định leo lên vỉa hè và tông vào nó.

      - Người ta vẫn thường hay đùa về các tay lái xe ở New Jersey, Bobby.

      - Jimmy, tốt hơn là có chuyện gì xảy ra với con tôi.

      - Bobby, tôi biết định chuyện gì. Bao giờ vợ cũ của được đề cử làm thẩm phán và rời khỏi văn phòng công tố? ấy nên xía vào công việc của người khác.

      Bob hiểu rằng vấn đề của được hỏi và trả lời. trong những nhân viên của Jimmy chụp tấm ảnh của Robin. , Bob, phải buộc Kerry ngừng điều tra vụ án Reardon. Và tốt hơn nên làm sao cho được trắng án trong vụ này.

      - Chào Jimmy.

      - Chào Bob.

      Bob nhìn lên và trông thấy ông bố vợ, Anthony Bartlett, buông mình vào chiếc ghế bên cạnh Jimmy.

      - Rất đáng buồn cho Haskell và Young. – Bartlett khẽ .

      - Bi thảm - Jimmy .

      Ngay lúc đó, viên sỹ quan cảnh sát ra hiệu cho công tố viên. Bob và Bartlett bước vào bên trong phòng thẩm phán. Thẩm phán Benton nhìn lên từ bàn làm việc với vẻ mặt buồn bã.

      - Tôi phỏng đoán tất cả các ông đều biết thảm kịch liên quan tới ông Haskell và ông Young. - Các luật sư gật đầu trong im lặng. - Tình thế trở nên khó xử, nhưng tôi tin rằng, với hai tháng được đầu tư cho vụ án này, chúng ta phải tiếp tục. May mắn thay, bồi thẩm đoàn được lập và được cho biết chuyện này, kể cả những suy đoán liên quan đến ông Weeks. Tôi chỉ cần với họ rằng vắng mặt của ông Haskell và ông Young có nghĩa là vụ án của ông được tách riêng. Tôi chỉ thị cho họ đừng suy đoán về những gì vừa xảy ra và đừng để cho kiện này ảnh hưởng tới việc xem xét vụ án của ông Weeks.

      - Hay lắm...cứ như thế.

      Bồi thẩm đoàn tuần tự vào và ngồi vào khu dành riêng cho họ. Bob có thể trông thấy vẻ ngỡ ngàng mặt họ khi họ nhìn qua những chiếc ghế trống của Haskell và Young. Trong lúc vị thẩm phán cầu họ suy đoán về những gì vừa xảy ra, Bob biết chắc rằng đó chính là điều họ làm. Họ nghĩ ông ta cung khai tội trạng của mình, Bob nghĩ. Như thế chẳng có ích gì.

      Trong lúc Bob suy nghĩ điều này bất lợi cho Weeks như thế nào, mắt dừng lại bồi thẩm số 10. Lillian Wagner. biết người phụ nữ này, có tiếng tăm trong cộng đồng, hết sức hãnh diện về ông chồng Ivy Wagner và các con trai, hết sức biết tư thế và địa vị xã hội của mình. Phải có lý do Jimmy mới cầu chấp nhận bà ta.

      Điều Bob hay biết là "đồng nghiệp" của Jimmy Weeks lặng lẽ tiếp cận Alfred Wight, bồi thẩm số 2, ngay trước khi bồi thẩm đoàn được lập. Weeks biết người có tên Wight đó có bà vợ ốm nặng sắp chết và gần như khánh tận vì các chi phí y tế. Trong tình thế tuyệt vọng, Wight đồng ý nhận 100.000 đô la với điều kiện Weeks phải có lá phiếu "vô tội".
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 64

      Kerry sững sờ nhìn chồng hồ sơ cái bàn bên cạnh bàn làm việc của nàng. Nàng biết nàng phải giải quyết ngay; đến lúc chuyên tâm vào nhiều vụ án mới. Ngoài ra còn có số cuộc thương lượng giảm tội mà nàng phải thảo luận với Frank hoặc Carmen, phụ tá thứ nhất. Có quá nhiều việc cần làm, và nàng phải tập trung tư tưởng.

      Thay vì vậy, nàng cầu thư ký cố gắng liên lạc với bác sỹ Craig Riker, chuyên gia thần kinh mà nàng thi thoảng dùng làm nhân chứng buộc tội trong những vụ án hình . Riker là bác sỹ có kinh nghiệm, thẳng thắn và cùng triết lý với nàng. Ông tin tưởng rằng, trong lúc cuộc đời tống những cú đấm khốc liệt, con người chỉ biết tự liếm vết thương và tiếp tục sống. Quan trọng hơn hết, ông có cách làm cho thuật ngữ khoa thần kinh bớt rối rắm do các luật sư biện hộ thốt ra trong những phiên tòa.

      Nàng đặc biệt mến ông khi, được hỏi ông xem xét bị cáo điên khùng hay chưa, ông trả lời: "Tôi nghĩ ta gàn dở, chứ phải điên khùng. ta biết chính xác những gì ta làm khi ta đến nhà bà và giết chết bà ấy. ta đọc bản chúc thư".

      - Bác sỹ Riker khám bệnh. - thư ký của Kerry thông báo. - Ông ấy gọi lại cho bà vào lúc mười giờ kém mười.

      Và đúng như hứa, đúng mười giờ kém mười, Janet cho nàng hay bác sỹ Riker gọi tới.

      - Có chuyện gì thế, Kerry?

      Nàng liền kể cho ông nghe về bác sỹ Smith tạo khuôn mặt của con cho nhiều phụ nữ.

      - Ông ta dứt khoát phủ nhận làm bất cứ cái gì cho Suzanne, - nàng giải thích, - đó là điều có thể đúng. Có lẽ ông ta gửi ta tới bạn đồng nghiệp. Nhưng làm cho nhiều phụ nữ khác trông giống như Suzanne có phải là hình thưc thể đau buồn?

      - Đó là cách đau buồn bệnh hoạn, - Riker với nàng. - Chị ông ta trông thấy ta từ lúc ta còn là đứa bé?

      - Đúng vậy.

      - Thế rồi ta xuất trong phòng mạch ông ta?

      - Vâng.

      - Smith thuộc loại người nào?

      - Khá gây ấn tượng.

      - Ông ta sống mình?

      - Tôi ngạc nhiên về điều đó.

      - Kerry, tôi cần biết nhiều hơn và dù sao tôi muốn biết có phải ông ta giải phẫu cho con hoặc cầu đồng nghiệp làm công việc đó, hay là có phải ta được giải phẫu trước khi đến gặp ông ta.

      - Tôi nghĩ về khả năng sau cùng.

      - Nhưng nếu, tôi nhân mạnh từ nếu, ông ta gặp Suzanne sau bấy nhiêu năm, trông thấy phụ nữ trẻ tầm thường hoặc thậm chí xấu xí, giải phẫu cho ta, tạo nên sắc đẹp rồi say mê vì việc mình làm, tôi nghĩ đây là trường hợp điên vì tình.

      - Đó là gì? - Kerry hỏi.

      - Nó bao trùm lĩnh vực khá rộng. Nhưng nếu bác sỹ sống đơn độc sau khi gặp con sau nhiều năm, biến đổi ta thành người đẹp rồi có cảm tưởng mình vừa làm điều tuyệt vời, chúng ta có thể cho ông ta thuộc loại đó. Ông ta nghĩ ta là sở hữu của mình, thậm chí si mê ta. Đó là rối loạn ảo tưởng vẫn thường xảy ra cho những người thích theo dõi kẻ khác, chẳng hạn.

      Kerry chợt nghĩ tới Deidre Reardon kể cho nàng nghe bác sỹ Smith cư xử với Suzanne như đồ vật. Nàng liền kể cho bác sỹ Riker về việc Smith lau vết bẩn má Suzanne rồi lên lớp ta về cách giữ gìn sắc đẹp. Nàng cũng kể cho ông nghe về cuộc trò chuyện của Kate Carpenter với Barbara Tompkins,và về nỗi sợ hãi của này vì bị Smith bám theo. Im lặng lát.

      - Kerry, bệnh nhân kế tiếp của tôi vừa đến. Xin chị liên lạc với tôi, được chứ? Đây là vụ tôi rất thích theo dõi.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :