1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 55

      Khi Geoff Dorso về nhà đêm thứ Năm, đứng ở cửa sổ căn hộ của mình và nhìn đăm đăm đường nét của thành phố New York bầu trời. Suốt ngày cứ nghĩ tới hai từ "kính chào" mà với Kerry bằng giọng chế giễu, nhưng quyết tâm xua ra khỏi tâm trí. Giờ đây, mình trong lúc màn đêm buông xuống, phải nhìn thẳng vào việc này.

      Mình là kỳ quặc, nghĩ. Kerry đủ chín chắn để gọi điện thoại cho mình và cầu đọc các biên bản của vụ án. Nàng đủ tư cách để chuyện với bác sĩ Smith và Dolly Bowles. Nàng vất vả đến tận Trenton để gặp Skip. Tại sao nàng phải lo lắng về việc mất chức vụ thẩm phán, nhất là nếu nàng thành thực tin rằng Skip vô tội?

      Mình có quyền với nàng theo cách đó,và mình mắc nợ nàng lời xin lỗi, nghĩ, mặc dầu mình trách móc nàng nếu nàng dằn máy xuống. Hãy nhìn thẳng vào việc, tự bảo. Mình chắc chắn rằng nàng càng xem xét kỹ vụ án Reardon nàng càng tin rằng Skip vô tội. Nhưng tại sao nàng cần phải chắc chắn như thế? Nhất định nàng có quyền đồng ý với bồi thẩm đoàn và với tòa kháng án, và đúng là lăng nhục đầy ác ý nếu mình ám chỉ nàng tỏ ra vị kỷ.

      đút hai bàn tay vào trong túi quần. Hôm nay là ngày 2 tháng 11. Sau ba tuần nữa là lễ Tạ ơn. lễ Tạ ơn khác trong tù cho Skip. Và trong thời gian đó bà Reardon lại phải điều trị bệnh tim mạch. Mười năm trông chờ phép lạ làm cho bà suy kiệt.

      Tuy nhiên, có điều kiện nổi bật hơn tất cả, tự nhủ. Kerry có thể tin vào vô tội của Skip, nhưng nàng mở ra hai hướng điều tra mà Geoff lần theo. Câu chuyện của Dolly Bowles về "xe của Poppa", chiếc Mercedes bốn cửa màu đen, là hướng, và hướng kia là nhu cầu kì dị của bác sĩ Smith về việc sao chép gương mặt của Suzanne nhiều phụ nữ khác. Tối thiểu, hai yếu tố này mang lại những góc cạnh mới cho câu chuyện trở thành rất quen thuộc.

      Tiếng chuông điện thoại cắt ngang luồng suy nghĩ của . toan nhấc máy lên, nhưng nhiều năm nghe mẹ đùa: " Con làm sao có thể trả lời điện thoại, Geoff? Biết đâu có tin tức gì quí giá chờ con ở đầu dây bên kia" khiến nhấc máy lên.

      Đó là Deidre Reardon gọi để kể cho nghe về việc bà thăm Skip, rồi gặp Kerry McGrath.

      - Deidre, bà chuyện đó với Kerry đấy chứ? - Geoff hỏi.

      cố gắng che giấu phật ý của về việc bà ta làm.

      - Tôi . Và tôi hối tiếc. - Bà Reardon với . - Geoff, điều duy nhất giữ cho Skip tiếp tục sống là hy vọng. Người phụ nữ đó mình lấy mất hy vọng của nó.

      - Deidre, nhờ Kerry tôi có được vài yếu tố mới mà tôi lần theo. Những yếu tố đó có thể rất quan trọng.

      - Bà ta gặp con tôi, nhìn vào mặt nó, chất vấn nó và quyết định nó là tên sát nhân, - bà Reardon . - Tôi rất lấy làm tiếc, Geoff. Tôi cho là mình già , mệt mỏi và gay gắt. Tôi hối tiếc chút nào về những gì tôi với Kerry McGrath. - Bà ta gác máy mà chào tạm biệt.

      Geoff thở hơi sâu và quay số điện thoại của Kerry.

      Khi Kerry về nhà và giữ trẻ , Robin nhìn nàng với vẻ phê phán.

      - Mẹ có vẻ rất mệt.

      - Đúng là mẹ rất mệt.

      - ngày gian khổ?

      - Con có thể như thế.

      - Có chuyện khó chịu với ông Green?

      - Sắp sửa thôi. Nhưng chúng ta đừng tới chuyện đó. Mẹ nghĩ lúc này nên quên tất cả . Hôm nay con thế nào?

      - Tốt. Con nghĩ Andrew thích con.

      - vậy sao? - Kerry biết rằng Andrew được xem là cậu bé lạnh lùng nhất lớp năm. - Làm sao con biết được điều đó?

      - Nó với Tommy rằng cho dù mặt của con có bị thương tích, trông con vẫn đẹp hơn hầu hết bọn con ngốc nghếch trong lớp.

      Kerry cười vui vẻ.

      - Đó là cách khen ngợi.

      - Con cũng nghĩ vậy. Mình có gì để ăn tối?

      - Mẹ ghé qua siêu thị. Con có thích hamburger với phó mát?

      - Tuyệt.

      - , được như thế, nhưng mẹ cố gắng. Phải mà, mẹ đoán con bao giờ khoác lác về tài nấu ăn của mẹ.

      Điện thoại chợt reo và Robin cầm lấy ống nghe. Có người gọi nó. Nó vẫy ống nghe với Kerry.

      - Mẹ hãy gác máy sau phút, được ? Con lên gác chuyện. Đó là Cassie.

      Khi nàng nghe giọng vui vẻ của Robin: "Mình đây", Kerry đặt ống nghe xuống, mang thư từ vào trong bếp, để tất cả lên quầy và bắt đầu lựa chọn. phong bì màu trắng với tên và địa chỉ của nàng bằng chữ in đập vào mắt nàng. Nàng liền mở, rút ra tấm ảnh, nhìn vào đó và sững sờ.

      Đó là tấm ảnh màu Polaroid chụp Robin bước xuống lối bên ngoài nhà họ. Hai cánh tay của nó ôm đầy sách. Nó mặc cái quần màu xanh sẫm mà nó mặc hôm thứ Ba, ngày nó hoảng hồn vì chiếc xe hơi mà nó nghĩ sắp đụng vào nó.

      Kerry cảm thấy môi khô khốc. Nàng hơi cúi người về phía trước tựa hồ vừa bị cú đấm vào bụng. Hơi thở của nàng hụt hẫng, hổn hển. Ai làm việc này? Ai chụp ảnh Robin, lao xe vào nó, rồi gửi bức ảnh cho mình, nàng tự hỏi, đầu óc nàng bàng hoàng và mờ mịt.

      Nàng nghe Robin ồn ào bước xuống cầu thang. cách nhanh nhẹn, nàng đút tấm ảnh vào trong túi.

      - Mẹ, Cassie gọi hỏi con lúc này chắc con xem kênh Discovery truyền hình. Chương trình này về đề tài con học. Đó được kể là giải trí, phải , mẹ?

      - , tất nhiên là . Con cứ xem .

      Điện thoại lại reo trong lúc Kerry buông mình chiếc ghế. Đó là Geoff Dorso. Nàng để cho kịp ngỏ lời xin lỗi.

      - Geoff, tôi vừa xem thư từ. - Nàng kể cho nghe về tấm ảnh.

      - Robin đúng. - Nàng gần như thầm. - kẻ nào đó canh chừng nó từ chiếc xe đó. Lạy Chúa, giả sử ta lôi nó vào trong xe. Thế là nó mất tích, giống như những đứa bé bị mất tích ở New York cách đây hai năm. Ôi, lạy Chúa.

      Geoff nghe được nỗi sợ hãi và thất vọng trong giọng của nàng.

      - Kerry, chị đừng bất cứ gì khác. được để cho Robin trông thấy tấm ảnh đó hoặc nhận thấy chị lo lắng. Tôi đến ngay, tôi có mặt tại nhà chị trong vòng nửa giờ.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 56

      Suốt ngày bác sĩ Smith cảm thấy điều gì khác lạ trong thái độ của bà ta đối với ông. Nhiều lần, ông bắt gặp bà ta nhìn chằm chằm vào ông với vẻ dò hỏi.

      Tại sao? Ông tự hỏi.

      Tối hôm ấy, lúc ông ngồi trong thư viện chiếc ghế, nhấp nháp ly cocktail sau giờ làm việc như thường lệ, ông suy nghĩ lại các lý do khả dĩ cho cách xử kỳ dị của bà ta. Ông tin chắc Carpenter phát cơn run trong bàn tay của ông khi ông thực cuộc giải phẫu mũi ngày hôm kia, nhưng điều đó giải thích được những ánh mắt của bà ta đối với ông. Bất cứ những gì vương vấn trong đầu óc bà ta lúc này đều đáng lo ngại, đó là điều ông chắc chắn.

      Việc ông theo dõi Barbara Tompkins đêm vừa qua là sai lầm nghiêm trọng. Khi xe ông bị kẹt trong vụ tắc nghẽn lưu thông trước chung cư của ta, ông cố hết sức quay sang hướng khác, nhưng dù vậy, ông nghĩ ta rất có thể trông thấy ông.

      Mặt khác, trung tâm Manhattan là nơi người ta vẫn thường bắt gặp người quen liếc nhìn mình. Như vậy, việc ông ở đó quả thực có gì là khác thường.

      Nhưng cái liếc nhanh sơ qua là đủ. Ông muốn gặp lại Barbara. Gặp ta cách thực . chuyện với ta. ta chưa đến hạn kiểm tra hai tháng lần. Ông phải gặp ta trước đó. Ông thể chờ đợi lâu như thế để xem cái cách đôi mắt của ta, giờ đây hết sức sáng có cặp mí mắt dày che giấu vẻ đẹp như trước kia, mỉm cười với ông từ bàn khám.

      ta phải là Suzanne. ai có thể. Nhưng giống như Suzanne, Barbara càng trở nên quen thuộc với sắc đẹp của mình, tính cách ta càng tôn nó lên.

      Ông hồi tưởng ủ dột, mộc mạc lần đầu tiên xuất trong phòng mạch của ông; trong vòng năm giải phẫu, Suzanne hoàn thiện biến đổi với tính cách hoàn toàn khác hẳn.

      Smith thoáng mỉm cười, nhớ lại vẻ khêu gợi trong thân hình của , những cử động sắc sảo khiến cho mọi người đàn ông đều phải ngoảnh lại nhìn . Rồi bắt đầu hơi nghiêng đầu sang bên, để cho bất cứ ai chuyện đều có cảm nghĩ mình là người duy nhất trong vũ trụ. Thậm chí hạ thấp giọng cho tới lúc trở nên khàn khàn, khêu gợi. Trong lúc trêu ghẹo người đàn ông, ngón tay của vuốt bàn tay ta, và chỉ trò chuyện với đàn ông.

      Khi ông bày tỏ nhận xét về biến đổi của , :

      - Con có hai giáo sư giỏi: hai con riêng của người cha dượng. Họ là hai xinh đẹp còn con là Cinderella xấu xí.Nhưng chính ba mới là ông tiên của con.

      Tuy nhiên, tới lúc cuối, hoang tưởng của ông bắt đầu biến thành cơn ác mộng. kính trọng và lòng mến của đối với ông bắt đầu phai nhạt. dường như còn muốn nghe theo lời khuyên của ông. Tới lúc cuối, vượt qua giới hạn tán tỉnh. biết bao nhiêu lần, ông cảnh giác rằng đùa với lửa, rằng Skip Reardon có khả năng sát nhân nếu ta phát giác cách xử ? Người chồng nào có vợ khêu gợi như thế mà có khả năng sát nhân, bác sĩ Smith nghĩ.

      Với cơn rùng mình, ông bực tức nhìn xuống chiếc ly vơi. Từ nay trở , bao giờ có cơ hội nào khác để đạt đến hoàn hảo như ông từng thực cho Suzanne. Ông phải từ bỏ công việc giải phẫu, trước khi tai họa giáng xuống. Mọi việc quá muộn. Ông biết mình trải qua những giai đoạn khởi đầu của chứng bệnh Parkinson.

      Nếu Barbara phải là Suzanne, trong số những bệnh nhân còn sống của ông, ta là thí dụ nổi bật nhất cho tài năng của ông. Ông với ta lấy máy điện thoại.

      Chắc chắn đó phải là căng thẳng trong giọng của ta, ông nghĩ, khi ta nhấc ống nghe và lên tiếng chào.

      - Barbara, có gì ổn hay sao? Tôi là bác sĩ Smith đây.

      Hơi thở hổn hển của ta nghe khá , nhưng ta nhanh:

      - Ồ, , tất nhiên là . Còn bác sĩ sao?

      - Tôi vẫn khỏe, nhưng tôi nghĩ có thể giúp tôi việc. Tôi phải ghé bệnh viện Lenox Hill lát để thăm người bạn cũ hấp hối, và tôi biết mình cảm thấy xuống tinh thần. có thể vui lòng đến ăn tối với tôi hay ? Tôi có thể ghé đón vào khoảng bảy giờ rưỡi.

      - Tôi, tôi biết...

      - Tôi xin , Barbara. - Ông cố gắng tỏ ra bông đùa. - còn mắc nợ tôi về cuộc đời mới của . Tại sao thể dành cho tôi hai tiếng đồng hồ trong cuộc đời đó?

      - Tất nhiên là tôi có thể.

      - Tuyệt vời, thế bảy giờ rưỡi nhé.

      - Được rồi, bác sĩ.

      Khi Smith gác máy, ông nhếch mày. Phải chăng đó là dấu hiệu nhẫn nhục trong giọng của Barbara? Ông tự hỏi. ta hầu như có vẻ ông ép buộc ta nhận lời gặp ông.

      Nếu vậy, đây là cách nữa ta bắt đầu giống như Suzanne.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 57

      Jason Arnott sao xua đuổi cảm giác có chuyện gì đó ổn. Ông ta trải qua trọn ngày ở New York với Vera Shelby Todd năm mươi hai tuổi, lê lết theo bà ta ngừng tìm những tấm thảm Ba tư.

      Vera điện thoại cho ông ta sáng hôm ấy và hỏi ông ta có rảnh cả ngày hay . Là người thuộc dòng họ Shelby ở Rhode Island, bà ta sống trong tòa lâu đài tuyệt đẹp ở công viên Tuxedo và vẫn thường làm theo ý mình. Sau khi người chồng đầu tiên qua đời, bà ta kết hôn với Stuart Todd nhưng quyết định giữ tòa nhà ở công viên Texudo. Giờ đây, sử dụng tập chi phiếu dường như vô giới hạn của Todd, Vera thường xuyên tranh thủ biệt tài tìm kiếm và trả giá những vật quý hiếm của Jason.

      Jason gặp Vera lần đầu tiên phải ở New Jersey, mà tại cuộc liên hoan từ thiện do gia đình Shelby tổ chức ở Newport. Mấy em họ của bà ta giới thiệu hai người với nhau, và khi Vera nhận ra Jason sống tương đối gần nhà bà ta ở công viên Tuxedo, bà ta bắt đầu mời ông ta tới những buổi chiêu đãi của bà ta và cũng nhiệt tình nhận lời mời đến dự tiệc tại nhà ông ta.

      Jason vẫn luôn luôn thích thú vì Vera kể cho ông ta nghe từng chi tiết về cuộc điều tra của cảnh sát trong vụ trộm ở Newport mà ông ta thực nhiều năm trước.

      - em họ Judith của tôi hết sức hoang mang. - Bà ta tâm . - ấy thể hiểu vì sao kẻ nào đó lại lấy bức Picasso và Gainsborough mà bỏ qua bức Van Eyck. Vì vậy ấy mời chuyên gia đến, và ông ta bảo rằng tên trộm là tay sành điệu. Bức Van Eyck là tranh giả. Judith rất tức giận, nhưng đối với những người khác trong đám chúng tôi vẫn thường phải lắng nghe ấy khoe khoang về kiến thức thể sai lầm của ấy đối với các nhà danh họa lớn, chuyện đó trở thành đề tài đùa cợt trong gia đình.

      Hôm nay, sau khi xem xét cặn kẽ nhiều tấm thảm đắt giá đến nực cười, từ những tấm của người Turkoman đến những tấm của người Safavid, mà Vera nhận thấy có tấm nào vừa ý, Jason hoan hỉ về nhà và tránh xa bà ta.

      Nhưng trước hết, theo lời nài nỉ của Vera, họ ăn bữa trưa muộn ở nhà hàng Four Seasons, và tiết mục thích thú này làm cho Jason phấn khởi cách đáng kể. Tối thiểu cho tới lúc, uống cà phê xong, Vera thốt lên:

      - Ồ, có phải tôi quên kể cho ông nghe? Chắc ông còn nhớ cách đây năm năm ngôi nhà em họ Judith của tôi ở Rhode Island bị trộm như thế nào?

      Jason mím môi.

      - Phải, tất nhiên tôi còn nhớ. chuyện khủng khiếp.

      Vera gật đầu.

      - vậy. Nhưng hôm qua, Judith nhận được tấm ảnh do FBI gửi đến. Có vụ trộm vừa mới xảy ra ở Chevey Chase, và máy quay phim được giấu kín chụp ảnh tên trộm. Cơ quan FBI nghĩ rằng có thể đó là cùng kẻ xâm nhập nhà của Judith và hàng tá nhà khác.

      Jason cảm thấy từng dây thần kinh trong khắp cơ thể ông ta nóng ran. Ông ta gặp Judith Shelby vài lần và hề trông thấy bà ta gần năm năm nay.

      Hiển nhiên, bà ta nhận ra ông ta.

      - Đó là bức ảnh khá chứ? - ông ta hỏi cách lơ là.

      Vera bật cười.

      - , hoàn toàn . Tôi muốn , theo lời Judith, đó là tấm ảnh nhìn nghiêng trong ánh sáng đủ và mặt nạ bằng bít tất được kéo lên trán nhưng vẫn còn phủ kín đầu ta. ấy bảo ấy chỉ có thể trông thấy lờ mờ mũi và miệng.

      Jason nén tiếng thở dài tự phát nhõm, mặc dầu ông ta biết mình có gì để vui mừng. Nếu tấm ảnh được gửi tới nhà Shelby, có lẽ nó cũng được gửi tới hàng tá nhà khác mà ông ta từng xâm nhập.

      - Nhưng tôi nghĩ Judith cuối cùng bỏ qua vụ bức tranh Van Eyck, - Vera tiếp. - Theo tin tức cùng với tấm ảnh, gã đàn ông đó được xem là rất nguy hiểm. ta bị truy nã để chất vấn trong vụ giết chết bà mẹ của nghị sĩ Peale. ràng bà ấy tình cờ bắt gặp ta trong lúc ta trộm nhà bà ấy. Judith suýt về nhà sớm trong đêm nhà ấy bị trộm. Thử tưởng tượng chuyện gì xảy ra với ấy nếu ấy phát ta ở đó.

      Jason lại mím môi cách bồn chồn. Họ buộc ông ta vào cái chết của Peale.

      Ra khỏi nhà hàng Four Seasons, họ dùng chung chiếc taxi tới nhà để xe đường 57 phía Tây nơi cả hai đậu xe. Sau hồi chào tạm biệt dạt dào tình cảm và lời hứa sôi nổi của Vera: "Chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tấm thảm tuyệt hảo đối với tôi chắc chắn có ở đâu đó", cuối cùng Jason trở về nhà ở Alpine.

      Tấm ảnh do chiếc máy giấu kín chụp được như thế nào, ông ta tự hỏi trong lúc ông ta lái xe giữa luồng giao thông di chuyển nhanh và đều đại lộ Henry Hudson. Chắc kẻ nào đó nhìn vào tấm ảnh đó và liên tưởng tới Jason Arnott?

      Phải chăng ông ta cần chuồn , biến mất? Ông ta tự hỏi trong lúc qua cầu George Washington và rẽ vào đại lộ Palisades. ai hay biết ngôi nhà của ông ta ở Catskill. Ông ta mua nó dưới cái tên giả. Dưới nhiều tung tích khác luân phiên thay đổi, ông ta gửi nhiều số tiền lớn trong những tín phiếu có thể đổi thành tiền mặt. Thậm chí ông ta có cả hộ chiếu giả. Rất có thể ông ta phải rời khỏi nước ngay lúc này.

      Mặt khác, nếu tấm ảnh thể phân biệt được như Judith Shelby nhận thấy, cho dù vài người nhìn ra điểm nào giống ông ta, hiển nhiên họ nhận thấy thể cáo buộc ông ta là tên trộm.

      Lúc Jason rẽ vào con đường tới Alpine, ông ta có quyết định. Ngoại trừ tấm ảnh này, ông ta gần như chắc chắn để lại vết tích cũng như vân tay. Ông ta vô cùng thận trọng, và cẩn thận của ông ta đạt kết quả tốt. Ông ta sao từ bỏ lối sống tuyệt vời của mình chỉ vì những gì có thể xảy đến. Ông ta bao giờ là con người e ngại. Nếu vậy, chắc chắn ông ta sống cuộc đời này trong bấy nhiêu năm nay.

      , ông ta hoảng hốt. Ông ta chỉ cần ngồi yên. Nhưng được làm thêm công việc nào trong thời gian dài, ông ta tự hứa. Ông ta cần tiền, và đây là cảnh bảo.

      Ông ta về nhà lúc bốn giờ kém mười lăm và xem qua thư từ. phong bì đập vào mắt ông ta, và ông ta mở nó, rút ra tờ giấy, đọc kỹ và bật cười. Chắc chắn ai liên kết ông ta với hình dáng khôi hài cách mơ hồ mang chiếc mặt nạ bằng bít tất được đẩy lên trán và khuôn mặt nhìn nghiêng lờ mờ, đầy mụn giống như bức tượng sao chép của Rodin.

      - Hoan hô đồ rẻ tiền! - Jason thốt lên.

      Ông ta nằm ngủ giấc trong văn phòng. Câu chuyện tràng giang đại hải của Vera khiến ông ta kiệt sức. Khi ông ta thức dậy, vừa đúng lúc có bản tin sáu giờ.

      Ông ta với tay lấy bộ phận điều khiển từ xa và bật máy truyền hình.

      Câu chuyện dẫn đầu là có tin đồn rằng đồng bị cáo trong vụ án Jimmy Weeks, Barney Haskell, thu xếp cuộc thương lượng với tổng biện lý. " giống như cuộc thương lượng mà mình có thể thu xếp", Jason nghĩ. Nhưng lẽ tất nhiên điều đó bao giờ xảy ra.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 58

      Robin tắt chương trình Discovery ngay lúc tiếng chuông cửa vang lên. Nó thích thú khi nghe giọng của Geoff Dorso và vội vàng chạy ra chào đón . Nó có thể trông thấy cả hai bộ mặt của và của mẹ nó đều nghiêm trọng. Có lẽ họ cãi nhau, nó tự bảo, và muốn giảng hòa.

      Trong suốt bữa ăn, Robin nhận thấy mẹ nó im lặng cách khác thường, trong lúc Geoff vui vẻ, kể nhiều chuyện về các em của .

      Geoff tử tế, Robin nghĩ. làm nó nhớ tới Jimmy Stewart trong cuốn phim nó thường xem với mẹ nó vào mỗi ngày Giáng sinh. cuộc sống tuyệt vời. có cùng kiểu mỉm cười rụt rè, nhiệt tình, giọng ngập ngừng, và mái tóc có vẻ tựa hồ chưa từng được chải gọn gàng.

      Nhưng Robin nhận thấy mẹ nó dường như chỉ thoáng nghe những câu chuyện của Geoff. ràng có điều gì đó xảy ra với họ và họ cần chuyện – có nó trong phòng. Vì vậy nó quyết định tự hy sinh và lên gác làm bài tập trong phòng riêng của nó.

      Sau khi giúp đỡ thu dọn bàn, nó thông báo ý định của mình và bắt gặp vẻ nhõm trong ánh mắt của mẹ. Mẹ muốn chuyện mình với chú Geoff, Robin vui mừng nghĩ. Có lẽ đây là dấu hiệu tốt.

      Geoff lắng tai ở chân cầu thang. Khi nghe tiếng cửa phòng ngủ của Robin đóng, trở vào trong bếp.

      - Ta hãy xem tấm ảnh.

      Kerry luồn bàn tay vào túi, rút tấm ảnh ra và đưa nó cho . Geoff xem xét nó cách thận trọng.

      - Tôi thấy tựa hồ Robin mô tả rất đúng chuyện xảy ra, - . - Nhất định cái xe đó đậu ngay bên kia đường. kẻ nào đó chụp ảnh nó trong lúc nó ra khỏi nhà.

      - Thế đúng khi kể lại chiếc xe chạy thẳng vào nó. - Kerry . - Giả sử chiếc xe rẽ trở lui? Nhưng vì sao, Geoff?

      - Tôi biết, Kerry. Nhưng tôi biết chắc việc này cần phải được xử lý cách nghiêm túc. Chị nghĩ phải làm gì bây giờ?

      - Đưa tấm ảnh này cho Frank Green xem trong sáng nay. Kiểm tra lại để xem thử có tên tội phạm tình dục nào lai vãng vùng này hay . Lái xe đưa Robin đến trường đường làm. để cho nó bộ về nhà với những đứa trẻ khác, mà nhờ giữ trẻ đón nó. Báo cho nhà trường để cho họ để ý xem có kẻ nào theo dõi nó hay .

      - Có cho Robin biết mọi chuyện?

      - Tôi chắc. Dù sao lúc này chưa nên.

      - Chị vẫn chưa cho Bob Kinellen biết?

      - Lạy Chúa, tôi chưa hề có ý nghĩ đó. Lẽ tất nhiên Bob phải biết chuyện này.

      - Tôi muốn biết, nếu đó là con của tôi, - Geoff . - Này, tại sao chị gọi cú điện thoại cho ấy và để tôi pha thêm cà phê.

      Bob ở nhà. Alice lịch cách lạnh nhạt với Kerry.

      - ấy vẫn còn ở tại văn phòng. - ta . - ấy gần như sống luôn ở đó suốt ba ngày nay. Tôi có cần nhắn tin cho ấy hay ?

      Chỉ là đứa con lớn nhất của gặp nguy hiểm, Kerry nghĩ, và nàng cặp gia nhân ở luôn tại nhà để bảo vệ nó khi mẹ nó làm.

      - Tôi gọi Bob ở văn phòng. Chào Alice.

      Bob Kinellen nhấc điện thoại lên ngay sau tiếng chuông đầu tiên. tái mặt trong lúc nghe Kerry kể lại chuyện xảy ra với Robin. biết chắc ai là kẻ chụp tấm ảnh. Việc này mang đậm dấu vết của Jimmy Weeks. Đó là cách ông ta hành động. Mở đầu cuộc chiến tranh cân não, rồi gia tăng áp lực. Tuần tới chắc tấm ảnh khác, chụp từ xa. bao giờ có lời hăm dọa. có những bức thư. Chỉ có tấm ảnh. kiểu nhắn gửi "hãy hiểu ý hoặc gặp chuyện khác".

      Kinellen cần cố gắng để tỏ ra lo lắng và đồng ý với Kerry rằng tốt hơn nếu Robin được đưa đến trường và đón về nhà bằng xe hơi trong thời gian.

      Khi gác máy, đấm nắm tay lên bàn. Jimmy mất bình tĩnh. Cả hai người đều biết rằng mọi việc tiêu tan nếu Haskell hoàn tất việc thương lượng với tổng biện lý liên bang.

      Weeks tính toán rằng Kerry có lẽ gọi điện thoại cho mình về chuyện tấm ảnh, Bob nghĩ. Đó là cách ông ta với mình cảnh giác nàng hãy tránh xa vụ án Reardon.

      Và đó là cách ông ta với mình tốt hơn mình phải tìm cách giúp ông ta bị buộc tội trốn thuế. Nhưng điều Weeks biết, tự bảo, là Kerry để cho bất cứ ai uy hiếp. Thực ra, nếu nàng nhận thức được tấm ảnh đó là để cảnh báo nàng, chẳng khác gì vẫy lá cờ đỏ trước con bò đực.

      Nhưng Kerry hiểu rằng mỗi khi Jimmy Weeks quay sang người nào đó, kể như người đó tàn đời, nghĩ.

      Tâm trí của Bob bỗng trở lại cái ngày cách đây gần mười năm khi Kerry, mang thai ba tháng, nhìn vào với đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. " định rời khỏi văn phòng công tố để theo công ty luật đó hay sao? điên đấy à? Tất cả các khách hàng của họ đều bàn chân trong tù. Và bàn chân kia phải ở đó", nàng .

      Họ tranh cãi nhau trận nảy lửa và kết thúc bằng lời cảnh báo khinh miệt của Kerry: " hãy nhớ chuyện này, Bob. Tục ngữ có câu: "Cứ nằm ngủ với chó và thức dậy với bọ chét".
      Last edited: 21/8/14
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 59

      Charles Smith đưa Barbara Tompkins tới Le Cirque, nhà hàng rất sang trọng, đắt tiền ở trung tâm Manhattan.

      - số phụ nữ thích những nơi yên tĩnh, hơi lỗi thời, nhưng tôi đoán thích những chỗ thời thượng ở đó người ta có thể trông thấy hoặc được trông thấy. - Ông với người phụ nữ trẻ đẹp.

      Ông đón ta tại căn hộ của ta, và việc ta sẵn sàng ngay thoát khỏi mắt ông. Áo khoác của ta vắt chiếc ghế trong tiền sảnh , ví của ta nằm bàn bên cạnh đó. ta mời ông uống ly rượu khai vị. ta muốn ở mình với mình, ông ta nghĩ.

      Nhưng, tại nhà hàng, với hết sức nhiều người chung quanh và chủ nhà hàng xun xoe bên cạnh, Barbara thư giãn thấy .

      - Nơi này khác hẳn Albany. - ta . - Tôi vẫn còn giống như đứa bé con nhận mỗi ngày món quà sinh nhật.

      Ông sửng sốt trong lúc vì lời của ta. Hết sức giống với Suzanne, vẫn thường tự so sánh đứa bé con với cây Noel và nhiều gói quà luôn luôn chờ sẵn để được mở ra. Nhưng từ đứa bé trong truyện cổ tích, Suzanne biến đổi thành người trưởng thành bội bạc. Mình đòi hỏi nó hết sức ít, ông nghĩ. Đáng lẽ nghệ sĩ phải được quyền ngắm công trình sáng tạo của mình? Tại sao công trình sáng tạo này lại bị lãng phí giữa đám cặn bã dâm ô của xã hội trong lúc nhà nghệ sĩ đau khổ vì chỉ được liếc mắt nhìn nó. cảm giác ấm áp lan khắp người ông trong lúc ông nhận thấy rằng trong căn phòng này có nhiều phụ nữ quyến rũ, lịch thiệp, nhưng thiên hạ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Barbara. Ông nhận xét đó với ta. ta khẽ lắc đầu như thể gạt bỏ lời khen đó.

      - mà. - Smith quả quyết. Mắt ông chợt trở nên lạnh lùng. - Đừng cho đó là dĩ nhiên, Suzanne. Như thế là sỉ nhục tôi.

      Chỉ sau đó, sau khi bữa ăn trầm lặng kết thúc và ông đưa ta trở về căn hộ của ta, ông mới tự hỏi có phải ông gọi ta là Suzanne. Và nếu vậy, ông buột miệng bao nhiêu lần rồi?

      Ông thở dài và ngửa người lưng ghế, nhắm mắt lại. Trong lúc chiếc taxi chen lấn xuống phía dưới thành phố, Charles Smith hồi tưởng việc ông lái xe chạy qua trước nhà của Suzanne dễ dàng biết bao mỗi lần ông khao khát liếc nhìn . Những khi ra ngoài chơi golf, vẫn thường ngồi lì trước máy truyền hình và bao giờ bận tâm kéo màn che khung cửa sổ rộng trong phòng khách của .

      Ông có thể trông thấy cuộn mình trong chiếc ghế bành êm ái, hoặc thỉnh thoảng ông buộc lòng chứng kiến ngồi chiếc ghế sofa bên cạnh Skip Reardon, vai kề vai, chân duỗi ra bàn nước, với vẻ thân mật tự nhiên mà ông thể chia sẻ.

      Barbara chưa lấy chồng. Theo như ông biết, người nào đặc biệt trong đời ta. Đêm nay ông cầu ta gọi ông là Charles. Ông nghĩ tới vòng đeo tay Suzanne mang khi chết. Ông có nên tặng nó cho Barbara? Phải chăng điều đó làm cho ta mến ông?

      Ông từng tặng Suzanne nhiều món nữ trang. Những nữ trang có giá trị. Nhưng rồi bắt đầu nhận nhiều món khác từ nhiều đàn ông khác, và cầu ông dối giúp .

      Smith cảm thấy niềm thích thú được ở bên cạnh Barbara tan biến. lát sau, ông nhận ra giọng của viên tài xế taxi vang lên lần thứ hai:

      - Này, ông, ông ngủ hay sao? Ông đến nhà rồi.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :