1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 45

      Trong phòng thí nghiệm của trụ sở chính FBI ở Quantico, bốn nhân viên nhìn màn hình máy tính dừng lại với ảnh nhìn nghiêng của tên trộm lẻn vào nhà của gia đình Hamilton ở Chevy Chase trong kỳ nghỉ cuối tuần.

      Y kéo bít tất trùm mặt lên để có thể nhìn hơn bức tượng . thoạt tiên, hình ảnh chụp được bởi máy quay phim giấu kín có vẻ lờ mờ sao nhìn , nhưng sau số hiệu chỉnh bằng cơ cấu điện tử, vài chi tiết của gương mặt có thể trông thấy, có lẽ đủ để tạo ra khác biệt thực , chánh thanh tra Si Morgan nghĩ.Tuy nhiên, đó là tất cả những gì họ có, và các chi tiết này rất có thể gợi lại ký ức của người nào đó.

      - Hãy in hình ảnh này ra hai trăm bản và đảm bảo cho chúng được thông báo tới những gia đình bị trộm tương tự như vụ Hamilton. có gì nhiều nhưng tối thiểu lúc này chúng ta có khả năng tóm đuợc tên đểu giả đó.

      Mặt của Morgan sa sầm lại.

      - Và tôi hy vọng rằng khi chúng ta tóm được y chúng ta có thể tìm thấy dấu vân tay của y khớp với dấu chúng ta phát đêm bà mẹ của nghị sĩ Peale mất mạng vì bà ta hủy bỏ kế hoạch nghỉ cuối tuần.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 46

      Buổi sáng vẫn còn sớm trong lúc Waynne Stevens ngồi đọc báo trong phòng khách của ngôi nhà đầy tiện nghi kiểu Tây Ba Nha của ông ở Oakland, thuộc bang Califonia. Nghỉ hưu từ hai năm nay khỏi công việc bảo hiểm mấy thành công, ông có dáng vẻ của người mãn nguyện.

      Nhờ tập thể dục thường xuyên, thân hình ông vẫn thon thả. Cả hai người con có chồng của ông cùng gia đình của họ đều sống cách đây chưa tới nửa giờ chạy xe. Ông kết hôn với người vợ thứ ba, Catherine, cách đây tám năm, và trong thời gian đó nhận thức được rằng hai cuộc hôn nhân đầu của ông để lại nhiều điều đáng mơ ước.

      Đó là lý do khi điện thoại reo ông hề có linh cảm rằng người vừa gọi sắp sửa gợi lại những kỷ niệm khó chịu.

      Tiếng có giọng bờ biển phía đông.

      - Ông Stevens, tôi là Joe Plumbo, điều tra viên của văn phòng công tố viên quận Bergen, thuộc New Jersey. Có phải con riêng của ông là Suzanne Reardon?

      - Suzanne Reardon? Tôi biết ai có tên đó. Xin chờ chút. phải tới Susie đấy chứ? - Tôi có con riêng mà chúng tôi gọi là Susie, nhưng tên của nó là Sue Ellen, chứ phải là Suzanne.- Rồi ông chợt nhận ra điều tra viên dùng quá khứ. - có chuyện gì xảy ra với nó hay sao?

      Ở cách đó năm nghìn cây số, Joe Palumbo siết chặt máy điện thoại.

      - Vậy là ông biết Suzanne, hoặc Susie như ông gọi ấy, bị giết chết cách đây mười năm?

      ấn nút ghi lại cuộc đàm thoại.

      - Chúa ơi, - Giọng của Wayne Stevens hạ thấp thành tiếng thào. - , tất nhiên tôi biết chuyện đó. Tôi vẫn gửi thư cho nó mỗi mùa giáng sinh qua địa chỉ của cha nó là bác sĩ Smith, nhưng tôi nhận được tin tức của nó từ nhiều năm nay.

      - Ông gặp ấy lần cuối vào lúc nào?

      - Cách đây mười tám năm, thời gian ngắn sau khi Jean, người vợ thứ hai của tôi, tức là mẹ của Susie, qua đời. Susie là bé dễ bị kích động, vui vẻ và, thành thực mà , rất khó tính. Tôi góa vợ khi mẹ nó và tôi kết hôn. Tôi có hai đứa con và nhận Susie làm con nuôi. Jean và tôi cùng nuôi nấng cả ba đứa.Rồi, sau khi Jean qua đời, Susie nhận được số tiền từ hợp đồng bảo hiểm và thông báo nó chuyển tới New York. Hồi ấy nó mười chín tuổi.

      Mấy tháng sau tôi nhận được bức thư khá hằn học của nó bảo rằng nó luôn luôn khổ sở trong thời gian sống ở đây và muốn liên hệ với bất cứ ai trong chúng tôi. Nó rằng nó sống với cha ruột của nó. Thế là, tôi điện thoại ngay cho bác sĩ Smith, nhưng ông ta tỏ ra vô cùng thô lỗ. Ông ta với tôi quả thực là sai lầm to lớn khi để cho tôi nhận con ông ta làm con nuôi.

      - Vậy là Suzanne, tôi muốn là Susie, bao giờ đích thân chuyện với ông? - Joe hỏi nhanh.

      - bao giờ. có gì khác ngoại trừ để cho mọi việc qua . Tôi hy vọng theo thời gian nó trở lại với chúng tôi. Chuyện gì xảy ra với nó?

      - Cách đây mười năm, chồng ấy bị buộc tội giết chết ấy trong cơn ghen.

      Nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu Wayne Stevens. Susie hồi còn là đứa bé mới tập hay khóc ré lên, cho tới lúc trở thành thiếu nữ tròn trĩnh cau có thường chơi golf và quần vợt để tiêu khiển nhưng dường như cảm thấy thích thú với thành thạo của mình trong bất cứ môn thể thao nào. Susie lắng nghe những tiếng chuông điện thoại ầm ĩ vang lên nhưng bao giờ dành cho , căm tức nhìn hai người chị con riêng của cha dượng mỗi lần bạn trai của họ đến đón rồi đóng mạnh cửa và nặng nề bước lên gác.

      - Ghen vì nó quan hệ với người đàn ông khác? - ông hỏi cách từ từ.

      - Phải, - Joe Palumbo nghe vẻ kinh ngạc trong giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia và biết rằng bản năng của Kerry đúng khi nàng cầu đào bới trong quá khứ của Suzanne. - Ông Stevens, xin ông vui lòng mô tả ngoại hình của con nuôi?

      - Sue là... - Stevens chợt do dự. - Nó phải là xinh đẹp, - ông hòa nhã .

      - Chắc ông có số hình ảnh của ấy và ông có thể gửi cho tôi chứ? - Palumbo hỏi. - Tôi muốn , những tấm ảnh chụp gần thời gian ấy chuyển sang bờ biển phía đông.

      - Tất nhiên. Nhưng nếu chuyện này xảy ra cách đây mười năm, tại sao lúc này lại nhắc tới?

      - Bởi vì trong những phụ tá công tố viên của chúng tôi nghĩ rằng vụ này có nhiều điểm ràng.

      - Vậy là trực giác của Kerry đúng!

      Joe nghĩ trong lúc đặt điện thoại xuống sau khi được Wayne Stevens hứa gửi những tấm ảnh của Susie ngay trong đêm nay.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 47

      Sáng thứ Tư, Kerry vừa yên vị trong văn phòng của nàng thư ký thông báo Frank Green muốn gặp nàng. Ông mất thời gian mở lời.

      - Có chuyện gì xảy ra vậy, Kerry? Tôi hay tin thống đốc hoãn lại việc đệ trình bổ nhiệm chức vụ thẩm phán. Hình như có vấn đề gì liên quan tới . Có chuyện gì ổn hay sao? Tôi có thể làm gì hay ?

      Phải, hẳn là ông có thể, Frank, Kerry nghĩ. Ông có thể với thống đốc rằng ông sẵn lòng mở bất cứ cuộc điều tra nào có thể phát giác vụ xét xử sai, cho dù ông bị ném quả trứng vào mặt. Ông có thể tỏ ra gan dạ, Frank. Thay vì vậy nàng chỉ :

      - Ồ, tôi tin chắc mọi việc ổn ngay thôi.

      - phải vì bất hòa với thượng nghị sĩ Hoover đấy chứ?

      - Ông ấy là trong những người thân thiết nhất của tôi.

      Trong lúc nàng quay người để , Frank Green thêm:

      - Kerry, khó chịu khi phải nén lòng chờ đợi những cuộc bổ nhiệm này. Đúng ? Tôi gặp ác mộng trong lúc hy vọng vụ việc này bị kẹt ở đâu đó.

      Nàng gật đầu và ra.Trở về văn phòng của mình, nàng cố gắng cách tuyệt vọng giữ cho đầu óc tập trung vào lịch xét xử. Hội đồng xét xử vừa truy tố kẻ tình nghi trong vụ cướp trạm xăng. Tội trạng là mưu sát và trộm với vũ khí. Nhân viên trạm xăng bị bắn và còn được chăm sóc đặc biệt. Nếu người đó qua khỏi, tội trạng trở thành cố sát.

      Ngày hôm qua, tòa kháng án hủy bỏ phán quyết cáo buộc phụ nữ vào tội ngộ sát. Đó vụ án vang dội khác, nhưng quyết định của tòa kháng án, căn cứ vào thiếu khả năng của bị cáo, may mắn thay gây hậu quả tiêu cực nào cho công tố viên.

      Họ dự tính Robin cầm cuốn Thánh kinh trong lúc Kerry tuyên thệ. Jonathan và Grace họ muốn mua áo để nàng mặc khi ra tòa, hai cái loại thông thường và cái đặc biệt cho những buổi lễ. Margaret ngừng nhắc nhở với nàng rằng, với tư cách là bạn thân nhất của nàng, được phép giữ cái áo Kerry mặc ngày hôm ấy và giúp nàng mặc vào. "Tôi, Kerry McGracth, xin trang trọng thề rằng tôi .."

      Những giọt lệ khiến nàng cay mắt trong lúc nàng nghe giọng thiếu kiên nhẫn của Joonathan lần nữa. Kerry, năm phiên tòa kháng án xác nhận Reordon có tội. Con làm sao vậy? Ông đúng. Lát nữa, trong buổi sáng hôm nay, nàng gọi điện thoại cho ông và với ông rằng nàng bỏ qua toàn bộ chuyện này.

      Nàng chợt nghe người nào đó gõ cửa nhiều lần. cách nôn nóng, nàng chà lưng bàn tay qua mắt và gọi:

      - Vào .

      Đó là Joe Palumbo.

      - Chị đúng là phụ nữ thông minh, Kerry.

      - Tôi tin như vậy. Có gì thế?

      - Chị có hỏi bác sĩ từng trổ tài đối với con ông ta hay .

      - Ông ta hầu như phủ nhận điều đó. Tôi kể cho nghe rồi mà.

      - Tôi biết, và chị cũng cầu tôi kiển tra quá khứ của Suzanne. Bây giờ, xin chị hãy nghe chuyện này.

      Với cái vẫy tay, Joe đặt cái máy ghi bàn.

      - Đây là phần chính cuộc chuyện bằng điện thoại của tôi với ông Wayne Stevens, cha dượng của Suzanne Reardon. - bấm nút.

      Trong lúc Kerry lắng nghe, nàng cảm thấy làn sóng mới với bối rối và những xúc động mâu thuẫn xâm chiếm tâm trí. Smith là kẻ dối, nàng nghĩ trong lúc nhớ lại vẻ giận dữ của ông ta khi vừa nghe hỏi ông ta từng giải phẫu cho con hay . Ông ta đúng là kẻ dối và là diễn viên đại tài. Khi cuộc đàm thoại được ghi chấm dứt, Palumbo mỉm cười.

      - Chuyện gì kế tiếp đây, Kerry?

      - Tôi biết, - Nàng từ từ .

      - Chị biết hay sao? Smith dối.

      - Chúng ta còn chưa thể xác định được gì cả. Hãy chờ những tấm ảnh của Stevens trước khi chúng ta quá kích động. Nhiều bé đột nhiên trở nên xinh đẹp sau khi cắt lại mái tóc hoặc được chăm sóc trong thẩm mỹ viện.

      Palumbo nhìn nàng với vẻ tin.

      - Đúng thế. Và heo mọc cánh.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 48

      Deidre Reardon nghe vẻ nản lòng trong giọng của con trai bà khi bà chuyện với hôm Chủ nhật và thứ Ba, đó là lý do khiến ngày thứ Tư bà quyết định thực chuyến dài bằng xe buýt và tàu hoả rồi lại xe buýt đến nhà tù Trenton để thăm .

      Với tầm vóc , đôi mắt xanh nồng nhiệt và nước da đặc trưng của vùng Bắc Âu, Deidre Reardon lúc này trông đúng với tuổi của bà, sắp sửa lên bảy mươi. Thân hình gọn gàng của bà có vẻ yếu đuối, và bước chân mất nhiều sinh động. Tình trạng sức khoẻ của bà bắt buộc bà từ bỏ công việc bán hàng ở tiệm A&A, và từ đó bà tăng thu nhập cho số bảo hiểm xã hội bằng cách làm công việc thư ký cho văn phòng giáo khu.

      Số tiền bà dành dụm trong nhiều năm khi Skip ăn nên làm ra và tỏ ra rộng rãi với bà giờ đây cạn, phần lớn dùng để trang trải các chi phí trong nhiều cuộc chống án.

      Bà đến nhà tù vào giữa buổi chiều. Vì hôm đó là ngày thường, họ chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại ngăn cách nhau bởi tấm kính. Ngay từ lúc Skip được đưa vào và trông thấy vẻ mặt của , Deidre biết rằng điều bà lo sợ nhất xảy ra. Skip từ bỏ mọi hy vọng.

      Thông thường, mỗi lần quá chán nản, bà cố gắng làm cho khuây khoả bằng cách kể cho nghe nhiều chuyện của những người láng giềng hoặc trong giáo khu, kiểu tán gẫu làm vui lòng người xa nhưng trông mong sớm trở về nhà và muốn cập nhật tin tức. Hôm nay bà biết kiểu trò chuyện nhặt như vậy là vô ích.

      - Skip, có chuyện gì vậy? - bà hỏi.

      - Mẹ, Geoff gọi điện thoại đêm hôm qua. công tố viên đến gặp con, ta tiếp tục. ta muốn dính líu tới con. Con cầu Geoff hãy thành thực và đừng phỉnh phờ con.

      - ta tên là gì, Skip? - Deidre hỏi, cố gắng giữ giọng thản nhiên. Bà hiểu con quá để tránh thốt ra những lời tẻ nhạt lúc này.

      - McGrath. Kerry McGrath. Theo bề ngoài, ta sắp được đề cử chức vụ thẩm phán. Với cơ may của con, họ chỉ định ta ra toà kháng án cho con nên nếu Geoff tìm được lý do khác để đưa đơn kháng án, ta ở đó để bác bỏ.

      - Có phải cần mất thời gian dài để các thẩm phán triệu tập phiên toà kháng án? - Deidre hỏi.

      - Điều đó có gì quan trọng đâu? Chúng ta có gì ngoại trừ thời gian, phải , mẹ? - Rồi Skip kể với bà từ chối cú điện thoại của Geoff hôm nay. - Mẹ, Beth phải tiếp tục cuộc sống. ấy bao giờ sống vui vẻ nếu suốt đời cứ lo lắng cho con.

      - Skip, Beth con.

      - Hãy để ấy người nào khác. Con muốn như thế mà, phải ?

      - Ôi, Skip! - Deidre Reardon đột nhiên cảm thấy khó thở báo trước cơn tê cứng cánh tay và cơn đau nhói trong ngực. Bác sĩ cho biết bà cần phải được điều trị gấp chứng bệnh này. Bà vẫn chưa kể chuyện này với Skip. Lúc này bà .

      Deidre cố nén nước mắt trong lúc bà trông thấy vẻ đau đớn trong mắt con trai. Trước kia vẫn luôn luôn là chàng trai nhân hậu. Bà bao giờ trông thấy thoáng ưu tư trong lúc lớn lên. Ngay cả khi còn là đứa bé, mỗi lần mệt mỏi, vẫn hề cáu kỉnh. trong những câu chuyện bà thích nhất về Skip là ngày bước chập chững từ phòng khách của căn hộ vào trong phòng ngủ và kéo tấm chăn qua song nôi, cuộn mình vào trong đó rồi ngủ nền nhà bên dưới cái nôi.

      bỏ con mình trong phòng khách trong lúc bà chuẩn bị bữa ăn tối, và khi bà thể tìm thấy con, bà vừa chạy khắp căn hộ xíu vừa gọi tên con, hoảng hốt vì chẳng hiểu bằng cách nào đứa bé ra khỏi nhà, có lẽ bị lạc. Giờ đây, Deidre lại có cái cảm tưởng đó. Theo cách khác, Skip bị lạc.

      chú ý, bà với tay ra và chạm vào mặt kính. Bà muốn choàng hai cánh tay quanh mình , chàng trai nhân hậu vốn là con bà. Bà muốn với đừng lo lắng, mọi việc tốt đẹp, như nhiều năm về trước mỗi lần có chuyện gì khiến đau buồn. Lúc này bà biết điều bà cần phải .

      - Skip, mẹ muốn nghe con như thế này. Con thể quyết định Beth còn con nữa, bởi vì ấy vẫn luôn luôn con. Và mẹ gặp người phụ nữ Kerry McGrath đó. Phải có lý do nào đó xui khiến ta đến gặp con. Các công tố viên bao giờ ngẫu nhiên ghé thăm những người bị kết án. Mẹ tìm hiểu tại sao ta quan tâm tới con, và tại sao bây giờ ta lại quay lưng với con. Nhưng con phải tích cực hợp tác, con được bỏ rơi mẹ bằng cách như thế này.

      Giờ vào thăm kết thúc quá nhanh chóng. Deidre cố gắng khóc cho tới sau khi người cai ngục dẫn Skip . Rồi bà dụi mạnh mắt. Miệng bà mím lại với vẻ quả quyết, bà đứng lên, chờ cho cơn đau nhói trong ngực lắng dịu và bước nhanh ra ngoài.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 49

      Tưởng chừng như giữa tháng Mười , Barbara Tompkins nghĩ trong lúc bước qua mười khối nhà từ văn phòng của đường 68 và đại lộ Madison tới căn hộ của đường 61 và đại lộ 3. Lẽ ra nên mặc áo khoác dày hơn. Nhưng phải qua mấy khối nhà có sao đâu khi cảm thấy hết sức vui vẻ.
      ngày nào thích thú với phép mầu bác sĩ thực cho . Chuyện dường như thể có khi cách đây chưa tới hai tuần được đưa vào làm việc giao tế khá nặng nhọc trong Albany, có nhiệm vụ ghi lại những lời đề cập trong các tạp chí dành cho khách hàng .

      Nancy Pierce là trong số ít khách hàng mà thích. Nancy luôn luôn đùa mình thuộc loại con đầy mặc cảm tự ti bởi vì hàng ngày phục vụ cho những người mẫu lộng lẫy. Rồi Nancy xin nghỉ phép dài hạn và quay lại hoàn toàn khác hẳn. Cởi mở, thậm chí hãnh diện, ta kể với tất cả mọi người ta vừa trải qua cuộc giải phẫu thẩm mỹ.

      - Xin hãy nghe tôi, - ta . - Chị tôi có gương mặt như hoa hậu nước Mỹ, nhưng liên tục đấu tranh với trọng lượng của mình. Chị ấy trong con người của chị ấy có hình bóng mảnh mai cố gắng tìm cách thoát ra ngoài. Chị tôi đến khám tại cơ quan quản lý trọng lượng. Còn tôi đến gặp bác sỹ Smith.

      Nhìn ta, nhìn vẻ thoải mái và tự tin của ta, Barbara tự hứa: "Nếu mình kiếm được tiền, mình cũng gặp bác sỹ đó". Thế rồi bà dì già Betty thân được triệu hồi về với Chúa ở tuổi tám mươi bảy và để lại 35.000 đô la cho Barbara, với chỉ thị muốn làm gì làm và hưởng thụ cuộc sống.

      Barbara nhớ lại lần đầu tiên đến gặp bác sĩ Smith. Ông vào trong phòng nơi ngồi chờ mép bàn khám. Thái độ của ông lạnh lùng, gần như đáng sợ.

      - muốn gì? - ông hỏi gằn.

      - Tôi muốn bíết ông có thể làm cho tôi trở nên xinh đẹp hay , - Barbara với ông, cách doạ dẫm. Rồi, thu hết can đảm, sửa lại. - Rất xinh đẹp.

      thốt ra lời nào, ông đứng trước mặt , bật ngọn đèn chiếu vào , giữ cằm trong bàn tay, rà các ngón tay quanh khuôn mặt , thăm dò xương gò má vùng trán và xem xét kỹ trong mấy phút. Rồi ông bước thụt lùi.

      - Tại sao?

      liền kể cho ông nghe về người phụ nữ xinh đẹp vùng vẫy để cố ra khỏi lớp vỏ. với ông biết nên quá thiết tha như thế, rồi thốt lên:

      - Nhưng tôi quá thiết tha.

      cách bất ngờ, ông mỉm cười, nụ cười thoáng qua, vui, tuy nhiên có vẻ chân thực.

      - Nếu tha thiết, tôi cũng bận tâm, - ông với .

      Phương thức ông mô tả phức tạp cách thể ngờ tới. Những cuộc giải phẫu sửa lại cằm , làm bớt hai vành tai, lấy những vòng tròn sẫm màu khỏi phía dưới mắt và hớt mỏng mí mắt, khiến cho đôi mắt trở nên to và sáng. Công việc giải phẫu biến đổi môi thành đầy đặn và khêu gợi, xoá những vết sẹo hai bên má, làm mũi hẹp lại và nâng cao lông mày. Thậm chí qui trình tạc hình cơ thể của .

      Rồi vị bác sĩ gửi tới thẩm mỹ viện để thay đổi màu tóc của , từ xám đen thành nâu đen, màu làm tôn nước da màu kem ông tạo nên bằng cách lột với axít. chuyên gia khác ở thẩm mỹ viện chỉ dẫn cho những bi quyết về hoá trang.

      Cuối cùng, vị bác sĩ khuyên đầu tư phần thừa kế còn lại của vào việc mua sắm quần áo và gửi cùng với cố vấn đến các nhà thiết kế thời trang đại lộ 7. Theo hướng dẫn của cố vấn, tích lũy tủ quần áo sành điệu đầu tiên mà chưa từng sở hữu.

      Bác sĩ Smith thuyết phục trở về New York, chỉ cho nơi tìm căn hộ và thậm chí đích thân đến xem xét căn hộ tìm được. Rồi ông khẩn khoản cầu đến gặp ông ba tháng lần để kiểm tra toàn diện.

      năm nhanh chóng trôi qua kể từ khi chuyển tới Manhattan và bắt đầu làm việc tại Price & Vellone. Nhanh chóng nhưng đầy hứng thú. Barbara thời gian tuyệt vời.

      Nhưng trong lúc bước qua khối nhà cuối cùng tới căn hộ của , lo lắng liếc qua phía vai. Đêm hôm qua, ăn tối với số khách hàng tại khách sạn Mark. Lúc họ rời khỏi nhà hàng, nhận thấy bác sĩ Smith ngồi mình tại bàn ở đằng xa.

      Tuần trước, thoáng trông thấy ông ở Oak Room tại Plaza. Lúc đó, bỏ qua chuyện đó, nhưng trong đêm tháng vừa qua khi gặp mấy khách hàng ở Four Seasons, có cảm giác kẻ nào đó canh chừng từ chiếc xe hơi bên kia đường khi gọi taxi.

      Barbara cảm thấy nhõm trong lúc người gác cổng chào và mở cửa cho . Rồi lần nữa nhìn qua vai. chiếc Mercedes màu đen dừng lại giữa dòng xe cộ lưu thông trước chung cư ở. thể lầm lẫn người lái xe, cho dù mặt ông ta hơi ngoảnh sang phía khác, tựa hồ ông ta nhìn bên kia đường.
      Bác sĩ Smith.

      - sao chứ, Tompkins? - người gác cổng hỏi. - có vẻ được khoẻ.

      - . Cám ơn . Tôi vẫn khoẻ.

      Barbara bước nhanh vào tiền sảnh. Trong lúc chờ thang máy, nghĩ, ta theo dõi mình. Nhưng mình có thể làm gì bây giờ?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :