1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp - Quan Tựu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Đông Tử đáp lại tiếng, đỡ lấy cánh tay gầy guộc của bà ngoại, nhàng lên tiếng: “Vậy con vào trong thăm mẹ chút, bà cũng vào ngủ ! Ngày mai con được nghỉ, con đưa bà với mẹ dạo công viên, được ạ?”

      “Được, được, ngày mai thời tiết đẹp lắm, mẹ con chắc chắn rất thích!”

      Bà ngoại mỉm cười rất vui vẻ, Đông Tử cũng vui hẳn lên. Lúc này đây giống người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, là trụ cột duy nhất trong gia đình, cho dù trời có sập xuống, cũng phải chống đỡ cho bà và mẹ mình.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của mẹ Đông Tử khi ngủ rất tĩnh lặng, kéo chăn lên giúp mẹ, lại kéo cả chăn cho bà ngoại nữa rồi mới tắt đèn ra ngoài.

      bước tới mở cửa sổ phòng mình, người trước nay mấy khi hút thuốc, hôm nay đột nhiên lại rút ra điếu, cau chặt đôi mày rồi châm lửa.

      mở đèn, đốm sáng đó cứ nhảy múa loạn xạ trong bóng đêm, vẽ nên những đường cong sầu muộn.

      Tính ra mẹ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như vậy suốt mười năm rồi.

      Có lẽ vì quá sâu đậm, sau khi ba qua đời vì tai nạn ô tô, tìm được tên lái xe gây tai nạn, mọi gánh nặng trong gia đình trút cả lên đôi vai gầy yếu của mẹ, còn lúc đó lại chưa hiểu chuyện, lúc nào cũng chỉ muốn tìm tên hung thủ hại chết cha mình, thường xuyên trốn học lượn lờ ngoài đường cái, chỉ hy vọng ông trời có thể giúp đỡ mình, tìm ra con người độc ác đó.

      Sau cùng, ông trời cũng chẳng giúp đỡ mà ngược lại còn làm hại , có lần trong lúc xuyên qua dòng người, bị gã lái xe say rượu đâm phải, bị gãy chân, đúng là “nhà dột còn gặp đêm mưa dầm!”

      Khoảng thời gian nằm viện, mẹ bắt đầu có những biểu khác thường, cả đêm ngủ được, sợ đường lớn, nghe thấy tiếng còi xe là hoảng loạn, lúc bình thường lại im lặng đến mức đáng sợ, nhất thời khiến cho mọi người cảm thấy xa lạ.

      Sau đó, mẹ phát điên.

      Cả ngày cứ ngây ngây ngô ngô, lặng lẽ ngồi chỗ chút biểu cảm, trong tay cầm bức ảnh ba , may mà hề có khuynh hướng bạo lực tấn công người khác, vào lúc bình thường vẫn nhớ tên của , lúc nào bất thường cả ngày chẳng câu, chỉ ôm , mỉm cười, rồi lặng người nhìn về phía xa xăm, có lẽ mẹ nhớ về ba. Ngải Đông cũng biết bao năm nay sống như thế nào nữa, thực ra, có thể coi là bà ngoại tay nuôi khôn lớn. còn người dì, điều kiện kinh tế cũng khá, thi thoảng lại tiếp tế cho bọn họ, chính dì là người cho tiền học đại học, trong lòng luôn thấy cảm kích vô cùng.

      Sở dĩ theo học ngành cảnh sát, mặt vì việc của ba đả kích rất nhiều, biết rằng, chỉ có cảnh sát mới có thể chủ trì công đạo cho những côi nhi quả phụ. Ngoài ra, cũng vì ngành này có phúc lợi tốt, cho cùng, vác vai gánh nặng rất lớn.

      Cho nên sau hai năm làm việc, các em đồng nghiệp khác đều ổn định rồi, tiền lương để mãi trong thẻ tiêu là khó chịu, còn chuyển phần lớn số tiền trong đó vào tấm thẻ khác, thận trọng tích lại, dù sao bà ngoại và mẹ cũng lớn tuổi rồi, cũng phải tích chút tiền phòng thân.

      cái đẹp, thích trào lưu, may mà có người bạn thân thiết mở cửa hàng bán quần áo, bán cho ánh giá nhập hàng, nên mỗi mùa cũng mua vài chiếc để thay đổi, trong lòng cũng cảm thấy hân hoan hơn.

      Chuyện trong nhà chỉ có những người bạn thân thiết nhất mới biết. Mọi người cứ như thể hẹn trước vậy, mỗi lần đánh bạc ăn thua đều nhường cho thắng, lúc ra ngoài ăn nhậu đánh chén cũng chọn nơi nào quá đắt đỏ, có mấy lần đắt quá, bọn họ đều tranh nhau thanh toán, lúc nào rẻ mới để trả tiền.

      Tâm ý của mọi người, hiểu rất , cảm kích vô cùng.

      Ngải Đông cả đời này hầu như đều gặp được người tốt, cho nên khi phải tên đại ác nhân biết lý lẽ Đặng Lũng kia, biết phải làm thế nào.

      than dài tiếng, dập điếu thuốc, thả người lên giường, với bản thân hãy quên tất cả, ngủ giấc ngon lành rồi tính sau.

                  Ngoại truyện về Đông Tử (3)


      Ngày hôm sau, Đông Tử đưa bà ngoại và mẹ mình đến công viên ven sông gần khu nhà ở dạo mấy vòng. Mẹ sợ nghe tiếng còi xe, cho nên trước khi ra khỏi nhà, Đông Tử nhét bông bịt tai mẹ lại, cũng nơi nào quá xa, chỉ dạo vài vòng quanh nhà, tay đỡ bà ngoại, tay dìu mẹ, bước chầm chậm dưới ánh mặt trời, tận hưởng niềm hạnh phúc bé thuộc về riêng mình.

      Hôm nay thời tiết rất đẹp, trong công viên tiếng người cười rộn ràng, bà ngoại và mẹ đều rất vui, ngay cả khuôn mặt ngây ngây dại dại của mẹ cũng xuất nụ cười nhàng. Mẹ tuy ngoài năm mươi rồi mà khi cười lại chẳng khác nào đứa trẻ vô cùng mãn nguyện vậy!

      Mẹ ngoan ngoãn ăn miếng bánh kem, Đông Tử thận trọng lau phần kem dính mép mẹ rồi hỏi: “Mẹ à, có ngon ạ?”

      Mẹ gật đầu, miệng nhai ngon lành, chăm chú ăn miếng bánh trong tay.

      Đông Tử lấy nước từ bình giữ nhiệt ra, đưa cốc cho bà ngoại, cốc cho mẹ, nắm bàn tay của mẹ, chờ cho mẹ uống hết rồi lau khô vết nước đọng bên miệng của mẹ. lúc bận rộn, chiếc di động trong túi đột nhiên rung lên.

      Vì mẹ, trong nhà xưa nay hề xuất tiếng động gì quá ồn ã, cho nên cũng để chuông điện thoại.

      nhìn vào số điện thoại màn hình, tâm trạng vui vẻ, hứng khởi đột nhiên biến mất.

      Là Đặng Lũng.

      Giọng của mang chút oai nghiêm mà ngang ngược: “ ở đâu thế?”

      Đông Tử nhìn sang hai người của mình, đứng dậy, ra chỗ gần đó giọng chuyện, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

      bỗng nhiên lắp ba lắp bắp: “ định… định làm gì?”

      Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như bật cười, cũng hề tạo áp lực quá tệ cho : “Tôi muốn làm gì sao? Hầy, tôi rốt cuộc muốn làm cái gì ấy nhỉ? Cảnh sát Ngải phải nghĩ giúp tôi xem tôi muốn làm cái gì? Hả?”

      Ngữ khí mang tính bức cung đó của Đặng Lũng sao mà vô lại đến thế, khiến người khác chỉ muốn đấm cho vài cú vào mặt. Bàn tay Đông Tử bất giác nắm chặt lại, quay đầu nhìn mẹ cùng bà ngoại vui vẻ ngồi ăn bánh thảnh thơi bãi cỏ cách đó vài bước, trái tim thắt lại, đành phải : “Món nợ của chúng ta để hôm khác tính được ?”

      Nhưng đầu kia lại quyết chịu lui bước: “Hôm khác? Đừng mà, tôi đứng trước cửa nhà cậu rồi. Tiểu Ngải, cậu làm việc ở chỗ tôi chưa được mấy ngày, dắt tới đống người đột ngột xông vào điều tra nhân khẩu, lại còn bắt đóng cửa chỉnh đốn lại đội ngũ. Cậu có biết tôi tiêu tốn mất bao nhiêu tiền ? cảnh sát hết lòng vì nhân dân như cậu dù sao cũng nên mời tôi bữa cơm tối chứ nhỉ?”

      Tay chân Đông Tử lạnh giá như băng, hung thần tìm tới tận cửa nhà rồi, đả kích rất mạnh đến tinh thần của , cũng chẳng biết sau này phải làm thế nào nữa. sợ hãi quá, vội vã lên tiếng: “Tôi… tôi có nhà, mau về !”

      “Tôi đợi cậu quay về. Hôm nay đây rảnh rỗi.” Đặng Lũng quyết đấu với tới cùng.

      “Tôi… tối nay tôi về nhà, có đợi cũng vô ích thôi!”

      “Hả, phải chỉ thiếu nợ có tám triệu thôi sao? Có đáng để tiểu tử cậu phải dẫn theo bà ngoại và mẹ chạy trốn ? Người già rồi xương cốt tốt, cậu cũng sợ đường xa vất vả à?”

      Đông Tử nhất thời chẳng biết phải làm thế nào, chỉ biết : “ linh tinh gì thế?”

      Người đàn ông ở đầu dây bên kia lại bật cười đầy bỉ ổi, thậm chí có thể hình dung ra được đó là điệu cười gian xảo, lưu manh: “Mẹ kiếp, nhãi ranh như cậu đừng có hòng bịa đặt với tôi! Hàng xóm của cậu bảo rằng cậu đưa bà ngoại và mẹ dạo ngoài công việc. Tên tiểu tử này, bình thường trông chẳng ra làm sao, vậy mà cũng hiếu thuận quá nhỉ! Được rồi, mau quay về , chiều muộn trời nổi gió đấy. Tôi cho cậu ba mươi phút, nhất định phải quay về, nếu như chậm phút, nhóc con, cứ chờ mà hối hận !”

      Đặng Lũng sang sảng hết câu, dập luôn điện thoại, nhìn vào bầu trời xanh mây trắng cao, tâm trạng lúc này vui vẻ, thoải mái vô cùng.

      Đông Tử hoàn toàn bất lực khi nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia truyền lại, cảm nhận được uy nghiêm cho người khác cơ hội từ chối trong lời của Đặng Lũng, thực cũng chẳng còn cách nào khác, trong lòng trào dâng cảm giác căm ghét.

      Ngẩng đầu nhìn, vẫn là bầu trời tươi đẹp, mát mẻ, như thể vừa được gội rửa qua vậy, lúc này chỉ còn màu xanh và màu trắng thuần khiết, khiến con người ta có loại ảo tưởng rằng thế giới vẫn luôn trong sáng như vậy, con người tự nhiên cũng đều thiện lương như vậy.

      Thế nhưng mọi thứ đều phải thế, hoàn toàn phải như vậy, cuộc sống có thể ép con người ta đến phát rồ, vậy nên mẹ mới bị điên.

      Đông Tử buồn bã nhìn người mẹ với khuôn mặt cảm xúc gần đó, cùng bà ngoại chống lưng, lau vết nước y phục của mẹ, bàn tay nhăn nheo làm việc chậm chạp. Cảnh tượng trước mắt thực khiến Đông Tử đau lòng, trái tim lúc này như bị cả trăm ngàn mũi tên xuyên qua.

      cầm điện thoại gọi lại cho người đàn ông đó. Sau khi nối máy, người đàn ông kia vui mừng hớn hở “a lô”, cách rất bình tĩnh: “ có tức giận gì cứ trút lên tôi, thế nhưng…” khẽ dừng lại chút: “Đừng có khiến mẹ tôi hoảng sợ!”

      ràng là thời tiết đầu hạ ấm áp, Đông Tử đứng dưới gốc cây xum xuê, xanh mướt, cành cây che khuất gương mặt của , nhưng lúc này lại cảm thấy hơi lạnh.

      Nhà ở tầng ba, Đông Tử thận trọng đỡ mẹ cùng bà ngoại lên tầng, người chăm sóc hai người lớn tuổi, cho dù có là cậu thanh niên khoẻ mạnh, vẫn phải toát mồ hôi hột. Thế nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì lo lắng, mẹ mà mệt thường khẽ kêu vài tiếng, giận dỗi như đứa trẻ, lâu dần mới biết, những lúc đó mẹ cảm thấy khoẻ, cho cùng, mẹ đâu phải người gỗ hoàn toàn còn chút cảm giác nào cơ chứ!

      Thấy mẹ ở trong tình trạng đó, Đông Tử cau chặt đôi mày lại, mong mau lên đến nhà để mẹ nằm nghỉ.

      Nhớ đến người đàn ông đứng trước cửa nhà mình, đôi mày của Đông Tử lại càng nhíu chặt hơn, đành phải trước với bà ngoại: “Bà ngoại, có người bạn của con đứng đợi ngoài cửa, người đó… tìm con có chút việc. Lát nữa nhìn thấy ấy, bà đừng có sợ hãi, được ạ?”

      Bà ngoại gật đầu hiểu ý, để cháu trai dìu lên tầng rồi : “Ây da, bà ngoại sợ, bạn của Đông Đông đều ngoan cả, điều này bà ngoại biết mà.”

      Khoé miệng Đông Tử khẽ co giật, trong lòng thầm nghĩ, bà ngoại mà nhìn thấy còn nghĩ vậy nữa, ngoan ngoãn gì chứ, đó là hung thần, hơn kém!

      Tại sao lại vô duyên vô cớ đụng phải tên ôn thần này cơ chứ?

      Cũng giống như Phương Lượng Lượng nghĩ mãi vẫn thông về cái tên ôn thần Khang Tử Huyền vậy, Đông Tử cũng nghĩ thông.

      Đông Tử sa sầm mặt mày, khi ngước lên liền nhìn thấy gã đàn ông đó đứng dựa vào cửa nhà mình, tim đập thình thịch, chỉ hận thể dùng ánh mắt xiên hàng trăm ngàn mũi dao vào cái gã đó, để từ đó giờ có thể sống tốt nửa đời còn lại.

      Nhưng việc đó khả năng có vẻ được cao cho lắm!

      Đặng Lũng vốn dĩ cũng cảm thấy đột ngột tới nhà người ta ăn trực hoàn toàn hợp phong cách mình chút nào, trong lòng hơi lo lắng. Nếu như để cho bạn bè của biết được, theo đuổi người ta đến tận nhà rồi, chắc chắn cười nhạo , cho rằng hồi xuân phát dục, như vậy chẳng biết phải giấu mặt vào đâu nữa.

      Có điều, khó khăn lắm mới tìm được người ưng ý, nhìn thế nào cũng thấy rất vừa mắt, mấy ngày nay, đầu óc lúc nào cũng lên hình ảnh vừa sợ hãi lại vừa dũng cảm của người ấy, khuôn mặt trắng nhợt mà lại ửng đỏ, khiến cho người ta chỉ muốn ôm chặt vào lòng.

      Có điều, Đặng Lũng phải là kẻ thô lỗ, chẳng muốn làm những chuyện bất lương, hạ lưu như thế. vốn dĩ là kẻ rất cố chấp, thích dùng những cách thầm lặng để đạt được mục tiêu của mình, bắt đối tượng muốn trốn cũng trốn được.

      Lúc này Đặng Lũng nhìn thấy ba người nhà Đông Tử từ từ bước lên cầu thang, bà ngoại già nua, người mẹ trung niên có phần ngây dại, và cậu trai trẻ có phần tức giận mà ngao ngán ngước mắt lên lườm . Đặng Lũng khẽ lặng người , tiếp đó liền mỉm cười khá là thân thiện.

      Nụ cười thân thiện thế này thực là quá mới lạ, Đông Tử nhìn thấy liền nghiến răng ken két, mặt nhăn mày nhúm, còn cái người đàn ông trông có vẻ đạo mạo đường hoàng kia lại khẽ gật đầu ra hiệu, rất lễ phép, nhàng chào hỏi: “Con chào bà ngoại, chào dì! Con tên là Đặng Lũng.”

      Tên nhóc con kia dặn rằng, được làm cho mẹ hoảng sợ, cho nên, khi chuyện, Đặng Lũng tỏ ra rất nhàng và dịu dàng.

      Bà ngoại cho cùng cũng bà lão kinh nghiệm sống đầy mình, cả cuộc đời gặp rất nhiều loại người, đối mặt với cậu thanh niên mày rậm mắt to như Đặng Lũng cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, bởi đó cũng là bạn của cháu trai. Cháu trai bà xuất sắc như vậy, bạn bè của chắc cũng đến nỗi nào, vậy nên, bà chỉ gật đầu khách khí: “Chào cháu, cháu đợi lâu chưa?”

      “Dạ lâu lắm đâu bà, cháu cũng vừa mới tới thôi ạ.”

      Đặng Lũng bình tĩnh coi như hề nhìn thấy Đông Tử trợn mắt lườm mình, liền xống hai bậc thang, đỡ bà ngoại Đông Tử lên tầng, cử chỉ vừa phải, nhìn qua trông cũng giống như người đàn ông vui vẻ, tốt bụng.

      Đông Tử thầm nghĩ: “Gọi hai từ “bà ngoại” nghe thuận tai thế! Tiền của người ta cũng đòi, bà ngoại của người ta cũng cướp mất, đúng là khốn kiếp!”

      Xét cho cùng mẹ của Đông Tử cũng là người thần kinh bình thường, thấy người lạ tỏ ra hoang mang, chứ đừng đó lại là người đàn ông trẻ tuổi cao mét tám lăm và làn da đồng khoẻ mạnh. Bà khẽ rên lên vài tiếng hàm hồ, ngây người nhìn Đặng Lũng, tỏ vẻ cực kỳ bằng lòng.

      Thấy mẹ Đông Tử quái lạ như vậy, Đặng Lũng cũng thầm hiểu, chỉ thấy Đông Tử dỗ dành mẹ mình chẳng khác nào trẻ : “Mẹ đừng sợ, đừng sợ! ấy phải người xấu. Có Đông Đông ở đây, chẳng ai dám bắt nạt mẹ đâu.” vừa dỗ dành vừa vỗ lên đầu mẹ, khiến người ta có ảo giác họ hoán đổi vai trò, mà thực ra cũng đúng là như vậy. Đặng Lũng ngây người nhìn cảnh này, bà ngoại Đông Tử thấy gì, liền nhoẻn miệng cười, miệng mấp máy biết định giải thích điều gì, nhưng cuối cùng lại hề lên tiếng.

      Đặng Lũng cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở trong khu tập thể nghèo khó này, bản thân có thêm được những trải nghiệm chấn động tinh thần.

      chẳng biết phải gì lúc này.

      Trước giờ vẫn luôn cho rằng tên nhóc này là kẻ vô tâm vô phế, lúc nào cũng nhút nhát rụt rè, chỉ còn thiếu nước đeo lên cổ tấm bảng “lá gan chuột nhắt” mà thôi.

      Trước giờ vẫn luôn cho rằng tên tiểu tử này là đứa ẽo ợt như đàn bà, chẳng giống người đàn ông hợp chuẩn, có chuyện gì đều trốn sau lưng sư tỷ, giống như kẻ dễ bị bắt nạt. Trong thế giới bé của Đông Tử, Đặng Lũng ngồi đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng gày guộc đó, thấy thận trọng cõng mẹ vào nhà vệ sinh rồi lại cõng về giường, sau đó đỡ mẹ nằm xuống từ từ, đắp chăn lên, miệng ngừng dịu dàng an ủi: “Hôm nay mẹ có vui ? Lần sau chúng ta lại sưởi nắng nữa nhé! Mẹ nằm ngủ lát , buổi tối con làm món trứng chưng mà mẹ thích ăn nhất nhé, được nào?”

      Đặng Lũng nhìn chàng trai trước mặt bằng ánh mắt trìu mến, càng lúc càng cảm thấy hài lòng hơn, tên tiểu tử này giống người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.

      Đặng Lũng thầm suy nghĩ, ra tên tiểu tử này giấu rất kín chuyện buồn.

      Đông Tử sắp xếp cho mẹ xong, nhìn thấy bà nhắm mắt ngủ say, lúc này mới ngước mắt nhìn ra ngoài, vừa hay bắt gặp ánh mắt do thám của người đàn ông ngoài phòng khách. Ánh mắt sâu sắc đó hoàn toàn hề ngông cuồng, ngạo mạn như vẫn từng thấy.

      khẽ bình tâm lại, trầm ngâm hồi, đứng lên ra thu dọn đống phiền phức ở ngoài đó.

      Phòng khách càng thêm bé, chật chội khi xuất thêm người đàn ông cao to lực lưỡng này, quần áo của trông cũng chẳng thích hợp để xuất tại những khu dân nghèo như ở đây, Đông Tử khẽ lên tiếng với bà ngoại vo gạo trong phòng bếp: “Bà ngoại, bà đừng làm mãi thế, bà mau vào nghỉ ạ! Bà cứ để đấy, lát nữa con làm, con ra ngoài tiễn bạn về .”

      Đặng Lũng vừa nghe thấy tên tiểu tử này có ý đuổi khách vô cùng lo lắng, chần chừ lúc rồi : “Con… con cũng rất thích ăn trứng chưng ạ.”

      Ngữ khí khẩn cầu được ở lại ăn chực bữa cơm kiểu này khiến cho Đông Tử phải chớp mắt mấy lần liền, liệu đây có phải là tên ác bá mà quen biết bấy lâu nữa? Tại sao khi nghe lại cảm thấy giống như người con dâu tham ăn, mong muốn được ở lại làm khách vậy chứ?

      Hai người quay sang nhìn nhau, Đông Tử đột nhiên chẳng biết phải thế nào.

      May mà bà ngoại già cả ở trong phòng bếp cũng chưa đến nỗi nghễnh ngãng, mỉm cười lên tiếng: “Tiểu Lũng cũng thích ăn trứng chưng à? Hay quá! Đông Đông và mẹ nó cũng đều thích ăn món này. Đông Đông à, con ra ngoài chợ mua thêm vài món nữa , nhanh lên, mẹ con tỉnh dậy mà có cơm ăn là gây chuyện đó!”

      Đặng Lũng vội vã đáp lại, như thể rất thân thiết: “Bà ngoại ơi, vậy bà vo thêm ít gạo cho con nhé, con cũng thích ăn cơm lắm!”

      xong, liền nhìn Đông Tử mỉm cười hân hoan.

      Đông Tử lập tức né tránh ánh mắt quá đỗi nhiệt tình của , sợ mẹ mình bị đói nên cũng chẳng dám chậm trễ, tức giận trợn mắt lườm Đặng Lũng cười hi hi, cầm theo ví tiền rồi ra ngoài.

      Thích lườm cứ lườm , đằng nào cũng mất thể diện rồi, cũng chẳng cần thiết phải suy tính thiệt hơn gì với cái con người đó cả, cứ coi như mình cũng là đứa cháu ngoan !

      Đông Tử bước như bay xuống nhà, Đặng Lũng đuổi theo sau ngừng kêu “này này”, nhưng chẳng hề còn vẻ ngông nghênh, bá đạo như trước nữa. Xuống đến nơi, xung quanh còn ai khác, Đông Tử quay lại, sắc mặt tốt chút nào, thẳng thắn lên tiếng hỏi: “Này, rốt cuộc định thế nào đây?”

      Thấy tên tiểu tử này tỏ thái độ đối địch, xù gai toàn thân lên để tự vệ, Đặng Lũng cũng chẳng hề nổi giận, bật cười hỉ hả rồi : “Tôi chẳng muốn thế nào cả. Chẳng phải tôi với cậu rồi đó sao? Tôi ngang qua chỗ cậu, tiện đường vào xin bữa cơm thôi.”

      Đông Tử bị dày vò nhiều quen rồi, nào dám tin vào những lời này, ngẩng cao đầu cất lời chế giễu: “ dám, nhà chúng tôi nghèo khổ, bé tí, đâu dám giữ người cao quý như , lát nữa ăn vào đau bụng lại bắt tôi phải đền vài triệu tệ chết! mau về !”

      xong, Đông Tử liền quay đầu bỏ , muốn chuyện với người đàn ông đột nhiên thay đổi, giả bộ làm người tốt đó nữa. Ai ngờ, đột nhiên cảm thấy bên vai nặng trĩu, Đặng Lũng lúc này đặt bàn tay to lớn của mình lên đó, níu lại. dễ nghe gọi là níu, chứ thực lòng đó là “quắp” với khí thế đầy uy hiếp.

      Bỗng nhiên lại trở nên gần gũi như vậy, Đông Tử hoàn toàn có thể cảm nhận được những thớ thịt rắn rỏi, thân nhiệt nóng ấm của Đặng Lũng, hơi thở của đột nhiên trở nên hỗn loạn.

      “Này, này, làm cái gì thế? Mau bỏ ra! định làm gì hả?” giật mình lên cao giọng, cứ như thể vô cùng tức giận.

      Đặng Lũng mỉm cười cách hết sức vô liêm sỉ, thực khiến cho người ta biết được thứ đắp lên người này là da người hay là da trâu nhập khẩu từ Châu Phi về nữa. “Tiểu Ngải, đừng căng thẳng quá thế! Giữa thanh thiên bạch nhật tôi có thể làm gì được chứ? Cậu định đâu vậy?”

      Khuôn mặt của Đông Tử đột nhiên đỏ bừng lên, vội vã né tránh ánh mắt đáng ghét của Đặng Lũng, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay to lớn gác lên bờ vai mình, nhanh chóng về phía trước.

      “Này này, Tiểu Ngải chậm thôi, đợi tôi với, cả đời đây còn chưa biết cái chợ nó ra làm sao đâu, mau dẫn tới đó thăm quan lượt xem nào!”

      Đông Tử mình trước, chẳng thèm bận tâm đến cái con người nhiều chuyện phía sau nữa.

      “Tiểu Ngải, Tiểu Ngải, chợ đó có hôi hay ?”

      “Hôi lắm, có thể cút về Mỵ Sắc của được rồi đó!”

      “Đừng mà, Tiểu Ngải, muốn ăn sườn heo!”

      “…”

      “Này, mua thêm ít ngô non nấu với sườn thơm lắm đó!”

      “Mua cá gì ngon nhỉ?” Người nào đó lúc này bận rộn so bì vẻ đẹp giữa cá hồi chum và cá rô biển, sau cùng đưa ra quyết định: “Cá rô biển vẫn ngon hơn, mua về hấp!”

      Đông Tử cuối cùng thể nào chịu đựng thêm được nữa, tức giận lớn giữa đường cái: “Này, tôi là người nghèo, nhà tôi cơm canh đạm bạc tiếp đãi nổi đại thiếu gia như đâu, mau về !”

      Đặng Lũng lúc lạnh lùng, lúc lại nhiệt tình, lúc thô lỗ, lúc lại giảo hoạt, hệ thống thần kinh yếu đuối của Đông Tử chẳng thể nào chịu đựng nổi dày vò từ người đàn ông thất thường này, cúi đầu ảo não bỏ . Nghĩ hồi, lại quay đầu lại, lần này bình tĩnh hơn nhiều, lên tiếng : “Tôi chỉ có khoản tiền tiết kiệm vài vạn đồng thôi, thế nhưng tôi đưa cho đâu. Đó là số tiền tôi để dành phòng khi bà ngoại hay mẹ tôi lâm bệnh, thể động vào được. Tôi chỉ là cảnh sát quèn, gặp phải coi như tôi xui xẻo, có gì cứ nhằm vào tôi, chặt chân chặt tay, muốn thế nào làm ! Thế nhưng cũng đừng quá đáng quá, tôi vẫn cần phải sống để kiếm tiền nuôi bà ngoại với mẹ tôi đến già. Tôi có tiền trả cho , nếu ngại, tôi có thể đến hộp đêm của làm việc trả nợ.”

      đến đây, Đông Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng đầy lo lắng, nhìn thẳng vào Đặng Lũng, khiến lặng người , kinh ngạc trước kiên cường và nhẫn nhịn sâu trong đôi mắt ấy, tâm hồn hoàn toàn bị hút sâu vào đó.

      Đông Tử vô cùng nghiêm túc thêm: “Mẹ tôi trước khi phát điên thường hay dạy tôi làm người phải biết tự trọng, tôi thể vì tiền mà…” đột nhiên nhìn chỗ khác đầy né tránh, khuôn mặt ửng hồng: “… làm cái đó với .”

      xong, quay người vội vã bỏ , bước chân hỗn loạn, gấp gáp nhưng lại lên đầy nét cương nghị của chàng thanh niên.

      Đặng Lũng dõi mắt nhìn theo bóng dáng xa dần của Đông Tử, đứng im lặng trong gió lớn, ánh mắt chất chứa sầu muộn.

      cũng hy vọng cậu vì tiền mà… làm cái đó với .”

      hào sảng ngửa mặt lên trời cười lớn, thực muốn hét thành tiếng: “Ông trời ơi, lần này con thực nhặt được viên đá quý rồi!”

      Khi Đông Tử hớn hở cầm theo gói đựng ngô non, sườn heo cùng với cà chua, trứng gà, rau củ về đến cửa nhà, nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia mỉm cười nhìn , Đông Tử tức đến mức nghiến răng ken két, căm hận vô cùng.

      chưa từng gặp người đàn ông nào mặt dày hơn cái người này, dày đến mức này trời dưới đất cũng khó mà kiếm được người thứ hai!

      Cả buổi tối hôm nay, người đàn ông ăn đó được ăn món trứng chưng khoái khẩu, còn có canh sườn heo hầm ngô non và cả cá kho tộ nữa. ăn liền ba bát cơm, vừa ăn lại vừa ngớt cảm thán: “Bà ngoại, là ngon quá mất! lâu lắm rồi con được món ăn ngon như vậy.”

      ăn như con heo, khiến Đông Tử ngồi đối diện bĩu môi khinh bỉ, trong lòng bực bội, chẳng thèm nhìn lấy lần.

      Tuy rằng chẳng thèm nhìn đến cái con người ấy, thế nhưng Đông ử cũng chẳng hề bỏ qua mỗi lần người nào đó gắp thức ăn vào bát của mẹ và bà ngoại mình.

      Bỗng nhiên lại nhiệt thành như vậy, chắc chắn có khuất tất, Đông Tử thầm lo lắng.

      Lúc này người đàn ông ăn uống hăng say trước mặt bỗng ngẩng đầu lên nhìn , bật cười ha ha, đôi mắt loé sáng, dường như muốn : “Ha ha, đoán đúng rồi đó! những có ý đồ với cậu mà đây còn muốn dính chặt lấy cậu cả đời nữa cơ!”

                  Ngoại truyện về cuộc sống sau hôn nhân của Khang ca, Lượng ca


      Đây là câu chuyện xảy ra sau khi đồng chí Phương Lượng Lượng trở thành bà Khang.

      Sau khi trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, Phương Lượng Lượng cuối cùng được gả cho Khang Tử Huyền, dù rằng mang danh phận là vợ người ta rồi mà vẫn chẳng hề thay đổi tác phong trước kia của mình.

      cách dễ nghe, đó chính là lòng nhiệt tình, chính nghĩa, nơi nào có nguy hiểm, nơi đó , Phương Lượng Lượng dũng, chính trực. Còn theo cách khó nghe, chính là đại tỷ ngốc nghếch nông nổi tung hoành.

      Còn theo cách của Khang Tử Huyền đó gọi là “chó bắt chuột”, thích lo chuyện bao đồng.

      Vì vậy, Phương Lượng Lượng thường xuyên oán thán ông xã của mình thông cảm cho công việc của .

      Ngày hôm nay, khi ngồi trong văn phòng, Khang Tử Huyền nghe dự báo thời tiết biết được chiều tối nay thành phố A xảy ra mưa bão, cau chặt đôi mày, đột nhiên nhớ đến ai đó tối qua với mình là phải dạo phố cùng Phi Ca, bảo tự giải quyết bữa tối.

      Đồ ngốc Phương Lượng Lượng ngồi trong cục cảnh sát chắc chắn để ý đến dự báo thời tiết biến đổi thất thường, thế là Khang Tử Huyền nhanh chóng hoàn tất công việc làm, lấy chiếc áo khoác treo ghế rồi xuống dưới lấy xe, lái tới phân cục cảnh sát nơi bà xã công tác.

      Chiếc xế hộp màu đen ì ạch chen chúc trong dòng xe vào buổi tan tầm, chiếc chuông gió pha lê treo kính chiếu hậu khẽ rung động, phát ra những tiếng nhạc vui tai.

      Khang Tử Huyền tay đặt vô lăng, tay khẽ động chiếc chuông gió pha lê ấy, khóe miệng bất giác nở nụ cười dịu .

      Trong miếng pha lê to nhất có lồng tấm ảnh cưới của và Phương Lượng Lượng. Lượng Lượng mặc bộ váy cưới trắng muốt, tinh tế, thậm chí còn đẹp hơn những gì mà tưởng tượng trước đó. Đôi mắt to tròn trong sáng biết ấy lúc này như thể nhìn về phía đầy hân hoan.

      Khang Tử Huyền vẫn luôn quen với hình ảnh hung hăng, dữ dằn của Phương Lượng Lượng, nhớ lại bộ dạng của vào ngày chụp ảnh cưới, ràng là thẹn thùng chết được nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên vô , cuối cùng bật cười thành tiếng.

      Lúc này, trong lòng tràn ngập hình ảnh của tiểu hồ li giảo hoạt Phương Lượng Lượng đó.

      Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài phân cục, Khang Tử Huyền mỉm cười, bước thanh tao vào trong cục, đưa mắt tìm kiếm vợ của mình.

      chàng trai trước nay vẫn luôn thân thiết với Lượng Lượng nhìn thấy ông xã sư tỷ lập tức tiến lại gần hỏi: “Khang ca, đến tìm sư tỷ sao?”

      Khang Tử Huyền lịch gật đầu : “Ừm, đến đón ấy về.” Sau đó, lại nhìn lượt, vẫn chẳng thấy bóng dáng của đâu: “ ấy đâu rồi!”

      Cậu thanh niên này nhiệt tình đáp lại: “Em hỏi giúp nhé, ngồi đợi chút!” xong, cậu ấy liền quay người , thế nhưng mới được vài bước lại đột nhiên quay lại, vỗ vào đầu rồi ảo não lên tiếng: “Thảm rồi, em quên mất tiêu! Sư tỷ rồi, chị ấy cùng với chị Cát Phi.”

      Khang Tử Huyền hết sức ảo não vì bản thân đến chậm bước, vội vã ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Phương Lượng Lượng.

      Khi nghe thấy báo di động tắt máy, khuôn mặt của Khang Tử Huyền nhanh chóng sầm lại.

      Người phụ nữ đáng chết này, còn dám tắt điện thoại nữa.

      Khang Tử Huyền lại gọi sang số của Phi Ca, thấy đầu dây kia im lặng vài giây, sau đó là giọng nữ dịu dàng vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”

      “Được lắm!” Khang Tử Huyền sầm mặt xuống quay lại xe, trong lòng thầm nghĩ xem tối nay phải trừng phạt người phụ nữ đột nhiên chơi trò mất tích với thế nào.

      Chiếc xe còn chưa được bao xa, sắc trời dần dần trở nên u, bầu trời giăng đầy mây đen, sấm sét giật đùng đoàng. Chỉ vài phút sau, trời bắt đầu đổ mưa.

      Ban đầu chỉ là những hạt mưa dày đặc, nhưng sau mấy tiếng sét rền vang, mưa lớn bắt đầu kéo tới, bắn tung cửa kính ô tô, trắng ngợp cả đất trời.

      Khang Tử Huyền cho xe vòng qua mấy trung tâm thương mại mà hai người phụ nữ kia thường tới, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

      Cơn mưa càng lúc càng dữ dội, đường bắt đầu ngập nước, người đường càng lúc càng ít, hoặc là vội vã vào các trung tâm mua sắm tránh mưa, hoặc là vội vã lái xe về nhà.

      Cơn mưa bão này biết còn kéo dài bao lâu nữa, Khang Tử Huyền lúc này lòng dạ nóng như lửa đốt, liên tục gọi điện thoại liên tục nhưng mãi vẫn chẳng thể nào tìm được Phương Lượng Lượng, càng lúc càng cảm thấy hoang mang.

      Mưa to như thế này, gần như chẳng thể nhìn được phía trước, ô tô nào cũng bật đèn báo hiệu, trong lúc đất trời mịt mù trắng xóa thế này, việc tìm Lượng Lượng khó lại càng khó hơn.

      Nếu như cơn mưa này cứ kéo dài mãi ngừng, tin rằng người phụ nữ điên cuồng có tên Phương Lượng Lượng ấy hoàn toàn có thể làm ra hành động điên rồ là đội mưa về nhà.

      chỉ còn cách vừa quay xe về vừa cầu mong cho Phương Lượng Lượng về đến nhà trước rồi.

      Chiếc xe chậm rãi lê mình trong mưa bão, khó khăn lắm mới về đến được khu nhà, Khang Tử Huyền lập tức mở cửa xe xông thẳng lên tầng.

      Mở cửa nhà ra, trong phòng tối đen như mực.

      cảm thấy thất vọng tràn về.

      Đúng vào lúc định ra ngoài lần nữa, chiếc di động trong túi đột nhiên vang lên, là số điện thoại lạ, Khang Tử Huyền vội vã nhận điện thoại.

      Đầu dây bên kia truyền đến rất nhiều tạp , nhưng chẳng có ai chuyện, chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng hơi thở nhàng.

      Khang Tử Huyền khẽ lên tiếng hỏi dò: “Lượng Lượng?”

      Dường như nghe được tiếng thở phào nhõm, sau đó là giọng ấm ức truyền đến: “Ông xã…”

      Khang Tử Huyền cầm di động đứng lặng người , Lượng Lượng sau khi kết hôn vẫn hề sửa được tính “hào sảng”, lúc nào cũng gọi là “họ Khang này”, “họ Khang kia”, nếu trực tiếp gọi thẳng tên là Khang Tử Huyền.

      lâu như vậy, cũng chưa từng thấy dịu dàng gọi tiếng “ông xã” bao giờ.

      Trái tim thắt lại, vội vã lên tiếng hỏi: “Lượng Lượng, em ở đâu?”

      “Em ở bệnh viện Nhân Dân, ngoài trời mưa to quá, mau tới đón em !”

      Khang Tử Huyền cau mày : “Tại sao em lại ở bệnh viện?”

      “Mọi chuyện dài dòng lắm, thôi cứ tới đón em nhanh lên!”

      Khang Tử Huyền tiếng nào, lập tức phi thẳng tới bệnh viện Nhân Dân.

      Nhanh chóng chạy tới khu cấp cứu, từ phía xa, nhìn thấy Lượng Lượng.

      Thân hình gầy guộc co lại ghế, toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời vì nước mưa, dính chặt vào da mặt.

      Lúc này, mím chặt đôi môi, mở to đôi mắt lặng lẽ nhìn vào điểm vô định nào đó.

      Khang Tử Huyền cảm thấy cực kỳ đau lòng, liền cởi chiếc áo khoác xuống, khoác lên cho người phụ nữ dấu trước mặt.

      Phương Lượng Lượng nhìn người vừa tới, vội vã đứng dậy : “Cuối cùng tới rồi!”

      Khang Tử Huyền nheo mắt lại, từ cao nhìn xuống: “Di động đâu rồi?”

      “Ừm… hết pin rồi.”

      “Vậy Khương Cát Phi đâu?”

      “Ồ, Phi Ca bị huấn luyện viên gọi về rồi.” Lượng Lượng nhăn mũi : “Chết tiệt, dám cho em leo cây, lần tới nhất định làm thịt ta luôn!”

      Khang Tử Huyền lúc này thực biết nên khóc hay nên cười nữa, nâng cằm lên, nghiêm mặt lại hỏi: “Thế em chạy đến bệnh viện để làm gì?”

      Lượng Lượng mỉm cười đắc ý: “Em là Lôi Phong [1] tái thế của thế kỉ hai mốt mà!”

      [1] Lôi Phong: Chiến sĩ quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, là chiến sĩ vĩ đại của Đảng Cộng Sản.

      Khang Tử Huyền nhướng cao đôi mày, ra hiệu tiếp tục kể.

      “Lúc qua cầu vượt dành cho người bộ, trời bắt đầu đổ mưa, em nhìn thấy thai phụ với cái bụng rất to loạng choạng bước xuống cầu thang, vấp ngã mà chẳng thể nào đứng dậy nổi, cứ ngồi ôm bụng, cảm giác vô cùng nghiêm trọng.”

      Khang Tử Huyền liền tiếp lời kể thay: “Thế là em dũng ra tay làm việc nghĩa, cũng chẳng cần biết là bản thân có đem theo ô hay , liền dầm mưa đưa thai phụ đó tới bệnh viện?”

      “Đúng thế. Này, họ Khang kia, vậy là có ý gì hả?”

      Khang Tử Huyền liếc nhìn Lượng Lượng rồi : “Em đúng là thông minh đấy!”

      Lượng Lượng “hừm” tiếng, trợn tròn hai con ngươi ngừng chuyển động.

      Khang Tử Huyền vừa nhìn thấy bộ dạng quỷ quái đó của liền có dự cảm chẳng lành, thế là đưa tay ôm lấy rồi : “Về nhà thôi, phải tắm ngay!”

      Lượng Lượng đẩy ra, ánh mắt dao động: “Nhưng mà em còn có việc muốn với .”

      Khang Tử Huyền hoàn toàn bận tâm: “Về nhà trước rồi sau!”

      Lượng Lượng quyết đầu hàng: “ được. Em phải ngay bây giờ cơ!”

      Khang Tử Huyền hiếu kì nhìn Lượng Lượng kiên cường bất khuất, sau đó liền dừng bước, khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười : “Vậy em !”

      Phương Lượng Lượng liền hắng giọng : “Hừm… từ mấy tuần trước em cảm thấy thoải mái lắm, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, buồn nôn.”

      Khang Tử Huyền lập tức trợn mắt quát : “Tại sao lại với ?”

      Phương Lượng Lượng lườm cái rồi : “Đây phải là trọng điểm. Điều quan trọng nhất chính là… hầy… ban nãy em quá rảnh rỗi, cho nên cũng tiện thể lấy số khám bệnh luôn…”

      “Vậy trọng điểm là gì?”

      “Chết tiệt!” Phương Lượng Lượng nghiến răng nghiến lợi lấy ra tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi quần bò ném cho Khang Tử Huyền: “Họ Khang kia, coi như may mắn!”

      Khang Tử Huyền nhận lấy tờ giấy mà chẳng hiểu gì cả.

      Sau khi đọc từng dòng từng dòng , nụ cười khuôn mặt tuấn tú kia càng lúc càng rạng rỡ hơn, khiến cho các hộ lý qua đều phải quay đầu nhìn lại.

      Phương Lượng Lượng liếc mắt nhìn, định lên tiếng, đột nhiên cả người bị kéo mạnh, tiếp đó ngã vào vòng tay vững chắc, ấm áp.

      Sau đó, toàn bộ lí trí của đều biến mất khi đôi môi mỏng quyến rũ của Khang Tử Huyền ập tới.

      Lượng Lượng ngây ngất chìm đắm trong nụ hôn, đột nhiên cảm thấy có ai đó gõ vào trán mình. Khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của ông xã, cảm thấy hơi tức giận.

      Tại sao trước đó còn nhiệt tình như sa mạc, mà bây giờ trở thành Bắc Cực rồi?

      Đưa tay xoa vầng trán, tức giận hờn trách: “Lão nương đây sắp sinh con cho rồi mà còn đánh lão nương sao?”

      Khang Tử Huyền ôm chặt người trong lòng, kéo chiếc áo khoác người kín mít, rồi bế bổng lên: “Em mang thai mà còn dám dầm mưa, em xem em có đáng đánh ? Nếu bị cảm phải làm sao hả?”

      Lượng Lượng lúc này mới định thần lại, cũng cảm thấy sợ hãi, ôm lấy Khang Tử Huyền, ngây ngô lên tiếng: “Hai chúng ta đều khỏe mạnh như vậy…” lo lắng xoa lên bụng mình rồi thận trọng hỏi thêm: “… con mình chắc cũng yếu đâu nhỉ?”

      Khang Tử Huyền nhanh chóng bước về phía ô tô của mình: “Trong mười tháng tới, em tuyệt đối được gây chuyện thị phi, chạy nhảy khắp nơi nữa!”

      “Mười tháng sao? Á, trời đất ơi, mười tháng? Em chín tháng chui ra khỏi bụng mẹ rồi mà.”

      “Em… sinh sớm sao?”

      “Đúng thế, mẹ em lúc ra đời trông em rất giống con chuột bạch, ha ha.”

      Khang Tử Huyền ôm chặt bà xã ngốc nghếch của mình vào lòng, đột nhiên biết câu gì.

      Đợi đến khi về nhà, tận tình tắm rửa cho bà xã, lên giường nằm ngủ, còn người phụ nữ sắp sửa làm mẹ kia hoàn toàn hề tự giác, chẳng biết rằng ba tháng đầu thai kì phải cực kì thận trọng, cầm điện thoại lên gọi cho Phi Ca, lớn tiếng hét: “Ca, cậu sắp được làm mẹ nuôi rồi đó. Ừm, hình như được hai tháng rồi, ngày mai gọi cả Thạch Đầu đến chúc mừng nhé…”

      Lúc sau, lại thấy gọi điện cho Thạch Đầu hớn hở khoe: “Thạch Đầu, cậu sắp được lên chức chú rồi đó...”

      Sau nửa tiếng đồng hồ, Phi Ca và Thạch Đầu lập tức xông tới nhà, Lượng Lượng nắm tay bọn họ vui mừng hớn hở, chẳng hề có chút dáng vẻ dịu dàng, giữ gìn tuyệt đối của người phụ nữ khi mang thai, khiến cho cái người sắp được làm bố kia đau đầu vì lo lắng.

      có trưởng bối ở cạnh bên uốn nắn, thực giống như con ngựa hoang thoát cương, chẳng thể nào quản lí được.

      Thế nào cũng phải tìm người đến trị ấy mới được!

      Tối hôm đó, vào lúc mười hai giờ đêm, Khang Tử Huyền đẩy bà xã ôm chặt lấy sang bên, rón ra rón rén bước ra phòng khách gọi điện thoại.

      “A lô, mẹ ạ? Là con, Tử Huyền đây ạ. Dạ, Lượng Lượng ngủ rồi. Mẹ ơi, con có chuyện muốn cho mẹ biết, Lượng Lượng có thai hai tháng rồi, con lắm…”

      còn chưa xong, người phụ nữ trung niên ở đầu dây bên kia lập tức vui mừng khôn xiết: “Cái gì? Con bảo nó được hiếu động nữa! Mẹ bay về ngay lập tức.”

      Dập điện thoại xong, ông bố tương lai mỉm cười đắc ý, nằm lại vào giường, ôm bà xã say ngủ vào lòng, xoa lên bụng , hôn lên trán rồi khẽ : “Mẹ về rồi, xem em còn dám làm bừa nữa !”

      Bà xã còn say giấc nồng dường như nghe được lời thầm của , chép chép miệng, xoay người lại ôm chặt lấy ông xã mình, hàm hồ lên tiếng: “Đừng có cho mẹ biết, nếu là em toi đấy!”

      Trong bóng đêm, người đàn ông giảo hoạt nào đó nhoẻn miệng cười, nhắm mắt lại, cùng với bảo bối trong lòng mình và cả tiểu bảo bối của bọn họ chìm vào giấc ngủ.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :