1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào tình yêu - Lan Chi (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7

      Hôm nay lúc nữa đêm kết thúc công việc, vẫn là nhịn được oán niệm, cuối cùng phồng má lên dùng điện thoại chụp tấm hình, mở weibo đăng hình lên, đối với xã hội mạng đáy này thao thao cảm xúc của mình: "Hà Đồn! Chỗ nào giống Hà Đồn? Con mắt nào của thấy giống Hà Đồn! Con mắt nào?"

      Cái weibo này là đăng kí từ trước rồi, thỉnh thoảng đăng những tấm ảnh chụp phong cảnh lúc du lịch và số tâm trạng, sau này 《Tiếc Tình》nối tiếng, cái ID này thăng lên V, trước lúc đó, vì để bảo mật thân phận, xóa hết những tấm ảnh chụp chung với gia đình. Mấy ngày nay bận, quên mất việc này. Vì vậy vội vàng lấy laptop ra, sớm bắt đầu công trình xóa ảnh. Làm đến 3 giờ sáng, cuối cùng cũng viên mãn, lại nhìn tấm hình đó chút, trong lòng điên cuồng hét lên lần nữa, "Con mắt nào của thấy em giống hà đồn!" nghĩ, oán niệm của có phải hay chăng quá nặng rồi......囧.
      Bộ phim cơ bản sắp quay xong rồi, tính thời gian, tiến độ cư nhiên lại nhanh hơn kiếp trước gần tháng, trong lòng có tiếng trống ầm ỹ, rốt cuộc cũng biết chính mình kiếp trước quả kéo dài ít tiến độ của đoàn phim. Lão John rất hài lòng, hấp tấp kiếm người sản xuất, trong miệng luôn nổi, nhất định nổi! Cặp mắt nhìn họ cũng phát ra lang quang(1). Cư nhiên lại cho ra hai đoạn phim tuyên truyền trước thời hạn, bắt đầu tuyên truyền mạng, mạng lần lượt cho ra những bức ảnh tuyên truyền. Có lúc ra ngoài phim trường, thỉnh thoảng xuất vài phóng viên.

      mơ hồ cảm thấy hướng của câu chuyện càng ngày càng kỳ lạ, Phó Quân Nhan hình như so với sớm phát ra. Từ đó về sau, cả hai cùng nhau từ biệt thự đến phim trường nữa, đưa ra chiếc xe bảo mẫu được vũ trang đầy đủ hoàn toàn bằng màu đen, mặc dù là đoạn đường chưa đến 10 phút, tài xế mỗi ngày đều đến đưa rước. : "Sói là phòng được, nhưng ít ra thể đưa đến cửa." hiểu được, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.

      Mỗi diễn viên trong đoàn phim giống như cũng cảm giác được, còn tùy tiện lại như trước nữa, khi ra khỏi phim trường, dù cho mệt đến thở ra hơi, sống lưng cũng phải đứng đến thẳng nhất.
      trở nên có chút lo lắng, khi bộ phim được chiếu lại nghĩ đến vấn đề của Cố Tiểu An, An An theo , bị truyền thông chụp được là chuyện thể nào tránh khỏi, chỉ là thân phận cậu là con nuôi của Tiếu gia sau này, cũng khó tránh khỏi phen sóng gió. nghĩ, rốt cuộc là giấu An An , đem cậu đưa đến bên cạnh daddy, hay là cứ để thuận theo tự nhiên, mặc cậu tuổi còn mà đối mặt với những tia sáng huỳnh quang truy đuổi. biết, lựa chọn nào là tốt nhất đối với cậu.

      Bởi vì Cố Tâm Dao là vai diễn được nhiều người chú ý nhất, cơ hồ như nữ diễn viên trong bộ phim này chẳng khác nào chỉ có mình , cho nên cảnh diễn của vẫn luôn rất nặng, lão Jonh cũng luôn coi trọng những cảnh diễn của , cho nên, ngược lại là cảnh của và Phòng Đinh Việt sớm quay xong, đến cuối cùng, trái lại Phó Quân Nhan và Jay tương đối bận rộn. Đoàn phim bắt đầu lần lượt chấn chỉnh lại, cảnh quay bên trong kết thúc, cả đoàn phim chuẩn bị chuyển qua quay ngoại cảnh. Có hôm lão John rất trịnh trọng mà hỏi , hiệu quả tuyên truyền rất tốt, ông chuẩn bị lần lượt cho ra những đoạn phim ngắn và câu chuyện phía sau hậu trường, hỏi có nguyện ý cho An An lên ống kính . Đầu vang lên tiếng 'ong', chỉ , ông cho cháu nghĩ lại . vùi đầu ra ngoài, nhìn Phó Quân Nhan diễn tập, nhìn người đàn ông này mỗi ngày sớm về muộn nhưng vẫn kiên chì pha sửa cho và An An mỗi ngày, nỡ qua quấy rầy .

      Trải qua quá trình nghiêm túc chọn lọc phim hoạt hình, An An gần đây xem bộ phim hoạt hình hàn quốc tên là Pororo, Pororo là chú chim cánh cụt màu xanh dễ thương, thông qua những câu truyện của Pororo và những người bạn, dạy cho trẻ con rất nhiều đạo lý. cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm, hậu di chứng là thỉng thoảng chú ý ngâm nga ra câu "Pororo". Sau đó mọi người trong đoàn phim đều dùng biểu tình bạn hiểu tôi hiểu mọi người cũng hiểu mà nhìn , rồi nhìn nhau nở nụ cười quỷ dị, tập thể thèm chú ý đến tồn tại của và coi thường IQ của ... Nhưng thể phủ nhận, vì tồn tại của Cố Tiểu An, cơ hồ như mọi người đều đối xử rất tốt với . nhớ kiếp trước những lời bình phẩm về tốt lắm, rất nhiều người tùy hứng ngạo mạn, nhưng bây giờ ai cũng mặt mày mang ý cười với , có làm sai chuyện gì cũng ai làm khó , chỉ đem và An An quy về loại, nhìn rồi lại nhìn Cố Tiểu An, sau đó ,"Tiểu Ái, dễ dàng."

      Tiếng Italia và tiếng của An An rất tốt, tiếng Trung cũng tồi. Nhưng cậu hiểu tiếng Hàn a, cậu làm sao mà có thể xem hiểu được? Phó Quân Nhan lại rất điềm nhiên, , để trẻ con tiếp xúc nhiều chút với hoàn cảnh ngôn ngữ là chuyện tốt. Sau đó lại nhớ đến daddy từ khi còn dẫn khắp nước thế giới, lúc luôn có cảm giác ngủ dậy là thể giới lại biến thành dạng khác, những người bên cạnh lại bắt đầu tiếng điểu(2) , cảm giác biết làm sao và hoang mang, nhưng thể phủ nhận đó cũng là lý do thúc đẩy kiên định đến chết cũng phải học tốt ngôn ngữ, bởi vì chịu đủ cái cảm giác ràng phải người câm nhưng lại chịu nỗi thống khổ á khẩu nên lời. Cuối cùng lúc thấy An An rất vui vẻ mà tập trung tinh thần vào thế giới của Pororo, trong lòng rất là vui mừng.

      Nhưng mà cái gì cũng có hai mặt.

      Khi thấy Cố Tiểu An cưỡi lưng Tiểu Khải, ngước cổ lên chuyện với Phòng Đinh Việt, cảm thấy rất vô lực , thậm chí cảm thấy được khối băng người Đinh Việt nứt toát với tốc độ thể so sánh được...

      "An An thích Pororo. An An thích!" Cố tiểu An lắc cái đầu , giống như cảm giác được hơi thở lạnh lẽo người Phòng Đinh Việt.

      "Ồ! Chị của em cũng thích." Phòng Đinh Việt gật gật đầu, như có điều suy nghĩ mà trả lời.

      Được thôi...Khi và An An hai người vùi mình trong góc cùng nhau nhìn vào Ipad coi 《Pororo》đồng thời khống chế được mà bắt đầu cười khúc khích, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều cho là như vậy... Tuy nhiên, thực rất thích...

      "Pororo là con chim cánh cụt, bằng hai cái chân chân, giống như vậy, giống An An vậy." Sau đó Cố Tiểu An vỗ vỗ vào cổ của Tiểu Khải, Tiểu Khải ngoan ngoãn nằm xuống để An An từ lưng nó leo xuống. Cố Tiểu An ưỡn thẳng ngực , xác định là Phòng Đinh Việt nhìn cậu, xấu hổ cười cười, hai má ửng đỏ, rồi bắt đầu ưỡn thẳng cổ hai cánh tay kẹp lại, bắt đầu học theo chim cánh cụt vòng vòng bên người Phòng Đinh Việt, đáy mắt rất là hưng phấn "Việt Việt, có thích ?"

      Việt Việt...Việt Việt...Cố Tiểu An nhà là cường đại a...

      "Thích a! An An giỏi!" Phòng Đinh Việt nhìn con chim cánh cụt tí hon xoay mấy vòng, mới đem An An ẩm lên, dùng đôi tay tung cao cậu lên chơi hồi. Cố Tiểu An ở trong lòng cười khanh khách, sớm nhìn thấy , gật đầu với , ngón tay mặt bàn mấy cái, cư nhiên cầm lên áo khoác rồi ôm An An mà hướng về phía tới: " thôi, Tiểu Ái, dẫn An An xem chim cánh cụt!"

      Tiểu gia hỏa hai mắt sáng rực, tay vỗ lên miệng bắt đầu hét: "Cánh cụt! Cánh cụt! Pororo! An An thích Pororo..."

      ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Cố Tiểu An và Tiểu Khải ngồi phía sau chơi đến vui vẻ, lại nhìn sang bên cạnh Phòng Đinh Việt lái xe, thực là cảm thấy ông trời có thể rơi mưa đỏ rồi.

      " Đinh Việt, nghĩ như thế nào mà lại muốn dẫn An An xem cánh cụt vậy?"

      "Bọn em thích à? Em gần đây hễ diễn xong là ôm lấy An An nhìn rời mắt."

      sờ sờ mũi, 囧.

      "Đúng rồi, Tiểu Ái. Tuần sau đoàn phim đến Venezia quay ngoại cảnh, mới bắt đầu vào hai tuần đầu đại bộ phận đều là cảnh diễn của em và Phó Quân Nhan, hôm đó sau khi và em chuyện qua, có gọi cho mẹ cuộc điện thoại, cứ cảm thấy có gì đó đúng, muốn mấy ngày này xin đoàn phim cho nghỉ phép, mua vé máy bay bay về xem sao."

      "Ừm, cái này và xem cánh cụt có quan hệ gì?"

      "Tiểu Ái, em là giận dỗi với ba em mà bỏ nhà ra ?"

      gật đầu, hiểu lắm nghiêng đầu nhìn .

      " cũng vậy, muốn con đường mà ba an bài, mới bỏ nhà ra . Lúc bỏ nhà , trong hộ chiếu của chỉ có tờ visa du lịch đến Italia, tất cả tiền của cũng chỉ đủ để mua tấm vé máy bay đến Italia."

      "A!" Người đàn ông lãnh ngạo như thế này, bỏ nhà ra ... rồi lại cuối đầu nhìn chiếc xe đua màu xám mà ngồi, đột nhiên thấy mình thấp hơn thêm mấy phần, bỏ nhà ra , vẫn sài thẻ của daddy, chưa từng tay qua, càng miễn bàn đến việc kiếm tiền...

      "Lúc đó mới 16 tuổi, nhưng đến Italia được mấy ngày là kiếm được việc làm, làm thêm ở trong quán ăn Trung Quốc, hơn nữa dưới giúp đỡ của ông chủ, xin được học đại học. Tiểu Ái, em so với em, có may mắn ?"

      " ra vận may của ăn tốt!" sờ sờ mũi, nghe xong khỏi cảm thán, đây cơ hồ là chuyện thể nào, ấy trước hết là làm thêm phi pháp, rồi sau đó dưới tình huống có người bảo lãnh và chứng minh của tài khoản ngân hàng, thuận lợi mà vào đại học, tự đóng tiền cho mình học, phục rồi......

      " củng nghĩ rằng rất may mắn!" quay đầu lại nhìn cái, đáy mắt sâu thẳm: "Cho đến lần cẩn thận nghe được cuộc điện thoại vào buổi tối của ông chủ, đầu bên kia điện thoại là mẹ , là mẹ vẫn luôn len lén giúp , nếu , sớm vì tính ngang bướng mà đói chết ở nơi xứ người rồi. Cho nên Tiểu Ái, vận may tốt, là vì có người mẹ thương ." nghĩ rằng những chuyện cảm tính như vậy với , giọng điệu của vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại giống như có thêm chút gì.

      " cũng chưa quay về gặp mẹ sao?"

      lắc đầu, dừng xe lại.

      "Gần đây cứ cảm thấy ổn, lần trước cùng em chuyện xong, gọi cho ông chủ, ông ta với là mẹ rất lâu rồi liên lạc với ông ta. gọi về nhà, người làm cũng là phu nhân ở đây. Tiểu Ái, , rất lo lắng." , ánh mắt tối vài phần. "Cho nên Tiểu Ái, muốn về nhà xem sao. Bao nhiêu năm qua, chưa từng nghĩ tới là quay về, nhưng nhìn thấy em và An An, nhớ về lúc còn , mẹ cũng giống như em vậy, luôn luôn mang theo bên người, bà có lẽ rất nhớ . suy nghĩ rất nhiều, nên quay về xem sao."

      Mẫu tử liên tâm, minh minh chi trung(3) ,giửa người thân, là có cảm ứng... nhìn , có chút đau lòng cho mẹ lâu nữa bà mất. Nhưng suy cho cùng cũng nên nhiều quá, chỉ có thể chớp chớp mắt, cười : " Đinh Việt, yên tâm, lúc với John, em là người đầu tiên gật đầu."

      cười cười, vỗ vỗ vai " phải lấy lòng em để em giúp , chỉ là muốn dẫn bọn em xem chim cánh cụt, nương ngốc."

      "Em làm gì có mặt mũi lớn như vậy, em chỉ là biểu thị lập trường a!"

      cười, mở cửa xe ôm Cố Tiểu An mặt đầy vẻ hưng phấn ra.

      Cố Tiểu An lá gan rất lớn, vào Thủy Cung thấy cá mập mặt cũng đổi sắc. Trái lại là Tiểu Khải vào thế phòng ngự, thấy cá mập, lông cũng dựng lên hết, cụp đuôi lại che ở trước người Cố Tiểu An, mực nhìn vào cá mập trong tấm gương thủy tinh mà điên cuồng sủa.

      Phòng Đinh Việt nhếch nhếch mi, ôm lấy Tiểu Khải, giúp nó bình tĩnh lại, với : " nghĩ tới, tính tình chú chó của nhà Phó Quân Nhan quả vừa." Sau đó, Tiểu Khải lại nhìn chầm chầm vào con cá mặt trong thủy tinh ở phía đổi diện, sủa ầm ỷ lên, lại xù lông lần nữa, giống như chạm vào tĩnh điện vậy.

      "Nó đây là chung tâm hộ chủ." thuận miệng mà tiếp lời, nghĩ nghĩ lại cảm thấy đúng, mới : "Em cảm thấy Tiểu Khải hoàn toàn xem An An là tiểu chủ nhân có phải ?"

      Sau đó khom lưng xuống ôm lấy Cố Tiểu An nhìn cá mập suy tư và Phòng Đinh Việt ôm lấy Tiểu Khải chạy trối chết, Tiểu Khải mà còn sủa nữa là bọn họ bị đuổi khỏi Thủy Cung đấy.

      Cuối cùng cũng thấy được chim cánh cụt nhưng Cố Tiểu An lại khóc, cảm thấy rất mờ mịt, chợt nghe cậu khóc: "Pororo là màu xanh a, cánh cụt màu xanh a. Bọn nó phải Pororo... phải cánh cụt...gạt An An... phải cánh cụt...là con xói sám đội lớp cánh cụt..." được thôi...đây là cái gì với cái gì, quay đầu lại nhìn Phòng Đinh Việt cầu cứu, cũng mặt mờ mịt, biết phải làm gì. suy nghĩ đến đầu cũng lớn luôn rồi, Phòng Đinh Việt cũng đành chịu.

      Cuối cùng đường dỗ Cố Tiểu An khóc đến 'sụt xịt sụt xịt' về đoàn phim, bên cạnh còn có con chó Tiểu Khải vẫn luôn xù lông trong tình trạng cảnh giác. Đáy mắt An An tràn đầy tổn thương giống như và Phòng Đinh Việt là kẻ lừa gạt vậy, giấu Pororo màu xanh của cậu, cứ thế rút vào ghế sau xe ôm lấy Tiểu Khải, trong miệng lẩm bẩm : "Gạt An An! Con chó sói màu xám đội lớp con chim cánh cụt màu đen! Gạt An An! Hứ!"

      cũng rất tổn thương a, khuyên như thế nào và cùng cậu đạo lí như thế nào cậu cũng nghe, chỉ có thể ngồi ghế lái phụ nhìn Cố Tiểu An khóc ngừng, trong lòng nghĩ nhóc con này cố chấp lên là khó bảo mà. Cuối cùng cậu vừa xuống xe là lao vào lòng Phó Quân Nhan, ánh mắt chất vấn chỉ vào và Phòng Đinh Việt là kẻ lừa gạt, cả hai đều tập thể đen mặt lại, bỏ lại nhóc con xù lông và con đại bạch cẩu xù lông này cho Phó Quân Nhan, trực tiếp tìm lão John.

      Về nhà đăng tâm trạng mới lên weibo, chỉ có câu, 'nhóc con xù lông đúng là khó nuôi......'


      (1) lang quang: ánh sáng trong mắt con sói.
      (2) tiếng điểu(chim): ý đây là người ta ngôn ngữ mà mình hiểu.
      (3) minh minh chi trung: như có số mệnh an bài
       
      Chương 8

      Lão John do dự chút, nhưng cũng đáp ứng rồi, còn rất sảng khoái hỏi có cần giúp đặt vé máy bay giùm . cũng trong nháy mắt nhiệt tình ra hẳn, nghĩ là vẫn còn ở Italia mấy tháng nữa, tìm vị trí ngồi xuống, bắt đầu im lặng gì mà nhìn lão John và Phòng Đinh Việt.

      "Em đây là làm sao vậy?" Đến cùng là Phòng Đinh Việt thấy tự nhiên trước, cắt ngang đoạn chuyện với John, quay qua nhìn .

      nghĩ nghĩ, bắt đầu hướng chớp mắt: " Đinh Việt, về Kinh Thành phải ..."

      "Cho nên?"

      "Đem ít cái gì thịt bầm rán a, mứt quả a, khoai tím vân vân a! Còn có bánh đậu xanh a! Italia mua được a!" xong còn quên nháy mắt với lão John: " là rất ngon, rất ngon nha!" nghĩ nghĩ lại khôi phục vẻ đứng đắn, thêm câu: "Ừm, An An nó muốn ăn."

      "Cố Tiểu An phải sinh tại Italia sao? Làm sao biết được những thứ đó." Cửa phòng bị mở ra, Từ Mân vào, kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy hồ nghi nhìn , nhưng mặt vẫn hòa nhã dễ gần. Nhưng mà , rất muốn lột xuống bộ mặt đó của ta...

      hơi cứng đờ, "Chính là em muốn ăn a, Đinh Việt thương An An, mang theo An An phải được ăn nhiều hơn sao!" làm nũng cười cười, để ý .
      ta nhưng lại cứng họng, trầm mặt nhìn , lại nhìn về lão John và Phòng Đinh Việt bên cạnh, mới : Tiểu Ái, em có phải cuộc sống có khó khăn ?" đợi mở miệng, ta qua đây kéo tay , nằm tay : "Tiểu Ái, em có công ty quản lý, cho nên bên cạnh cũng có người quản lý và trợ lý, em lại còn phải dẫn theo đứa trẻ, quả dễ dàng. Nếu , Tiếu Ái, em tin Từ Mân chị đây lần, em theo chị, chị đích thân dẫn dắt em, nhất định làm em nổi tiếng. Chị cũng cho em hai người trợ lý, như vậy có người thời thời khắc khắc chăm sóc Cố An, em suy nghĩ suy nghĩ ."

      "Từ Mân, em ấy chỉ là nha đầu tham ăn, cũng nghĩ quá xa rồi đó." Phòng Đinh Việt mặt lạnh nhìn qua đây, đứng dậy liền kéo : ", Tiểu Ái, muốn ăn gì viết ra tờ giấy cho Đinh Việt, đều mang qua hết cho em."

      Ra khỏi phòng liền buông ra, cực nghiêm túc mà với : "Tiểu Ái, em nghe , đừng nghe lời ta, Từ Mân ta có tốt như vẻ bề ngoài đâu."

      gật gật đầu, tận đáy lòng cảm ơn .

      Ngày hôm sau, vừa đến phim trường, thấy Phòng Đinh Việt mặt lạnh ngồi ghế, lão John lau mồ hôi gì đó, Từ Mân cũng đứng bên, sắc mặt cũng tốt lắm.

      Còn chưa đến gần nghe Từ Mân : "Mân tỷ đây cũng phải làm khó cậu, Jay nhà chúng tôi trong tay còn có những bộ phim khác, còn có hai quảng cáo đợi quay, theo hợp đồng phần diễn của Mộc Thôn Cẩm hết là có thể xong việc rời đoàn phim rồi. Cậu muốn xin nghỉ phép có thể, nhưng phải đem cảnh của Jay nhà chúng tôi quay xong rồi mới , nếu , đợi cậu trở về lại, thời gian lại phải đẩy lùi, mấy ngày đó cũng phải dễ xếp lịch a."

      tức khắc nổi giận, nghĩ cũng nghĩ mà qua đó, nhõng nhẹo yếu ớt kêu tiếng: "Mân tỷ a, phải chỉ là vấn đề lịch trình bé đó thôi sao?"

      "Có cần phải cứng nhắc như vậy ?" quét qua vòng phim trường, Jay vẫn chưa đến, vẻ mặt hiểu cười cười, "Mân tỷ, chị ở trong giới có vai vế cao, ai mà biết chị là người quả lý có kinh nghiệm lâu năm, tuổi tác kinh nghiệm để ở đó, chị nên tức a, hễ tức, lại già thêm vài tuổi phải sao?"

      Từ Mân mới đầu đoán chừng là còn nghe thuận tai, sắc mặt tốt ít, nghe đến tuổi tác, khuôn mặt lập tức đen lại. Tử huyệt lớn nhất của ta chính là tuổi tác, ta thích người đàn ông hơn ta 7 tuổi, ai ta lớn tuổi ta lập tức nhảy dựng lên.

      Quả nhiên ta đem tính khí tốt mà bình thường giả bộ ra thu về, liếc mắt nhiền : " đây là chuyện làm sao thế?"

      xòe bàn tay ra, nhìn ta mà chớp chớp mắt: " !"

      kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cũng mặc kệ ánh mặt của người ngoài, nhếch mài mở miệng: "Mân tỷ, ở đây trừ Jay ra đều là người mới, người mới có bao nhiêu dễ dàng em nghĩ chị đây cũng . Đinh Việt vẫn luôn rất chuyên nghiệp, nhà ấy có việc về nhà chuyến, mọi người châm chước châm chước phải là được rồi sao? Trước chưa bộ phim này có nổi hay , chỉ sau này đều cùng lăn lộn trong giới, cách ba năm ngày là đụng mặt, thêm người bạn dễ chuyện hơn phải sao? Lại , tính khí của Jay người trong đoàn phim ai mà biết, ấy vì muốn Cố Tiểu An nhà tôi yên lòng, bất chấp mà uống hết bình sửa bò. Nếu như là người khác uống gì, nhưng Jay là người lấy sửa bò xem như là thuốc độc, ấy có thể làm đến như vậy, xem An An là đứa trẻ 2 tuổi, làm cho có rồi đem về phòng hóa trang đổ hết, mà là uống hết trước mặt cậu. còn gì phải , ấy là người hiền hậu. Mân tỷ là người quản lý, đương nghiên là phải hướng về phía lợi ích mà suy nghĩ, nhưng mà chị hỏi qua Jay chưa, ấy là người tốt như vậy, khó chuyện như vậy sao? Lại sâu chút, ấy cho chị chèn ép đồng liêu, ức hiếp người mới?" Những lời này vô cùng nặng, mặt Từ Mân lúc trắng lúc xanh. Đến cuối cùng tức đến dậm chân, xoay người bỏ .

      "Tiểu Ái!" Phòng Đinh Việt nhìn , thở dài: "Vì mà đắc tội với ta đáng ?"

      "Ai vì ?" trừng mắt nhìn , lắc đầu, trong lòng sảng khoái: "Các người đều nhìn ra, em đây là sớm xem ta vừa mắt." Lúc này mới vỗ vỗ chân, đứng dậy, quay đầu lại nhìn Phòng Đinh Việt nở nụ cười thần bí: "Kinh Thành a! hiểu mà!"

      gật gật đầu, làm động tác móc ngoéo.

      Phòng Đinh Việt ngày hôm đó liền , nhìn chiếc xe đua của lái ra khỏi đoàn phim, đáy lòng rất là an ổn, lần này rốt cuộc cũng bỏ lỡ rồi, bỏ lỡ gặp mặt mẹ lần cuối, thể làm gì khác hơn là ngước đầu nhìn sao trời, đưa đôi tay ra tự ôm lấy mình, tưởng tượng cái ôm của mami.

      Lúc Phó Quân Nhan nghe được chuyện này, cái gì cũng . hỏi, "Sao giống họ mà em lỗ mãng a?"

      nhìn cười, liên tục mấy ngày liền quay phim dưới cường độ cao khiến nhìn có chút mệt mỏi, chỉ là nụ cười của vẫn ấm áp như cũ, : "Em vui là được."

      Sau đó, đáy lòng có cái gì đó tan rã, 'lốp bốp' rung động.

      Lúc Jay đến mời ăn cơm, đồng ý. Cũng là Từ Mân mặc nhận, bởi vì giúp Từ Mân ít lời tốt, còn , có muốn suy nghĩ ký hợp đồng cùng công ty với .

      Lần này lắc đầu, quả quyết cự tuyệt. Từ Mân rất thông minh, trước là muốn bắt vào tay, sau đó tùy ý ta ngắt nhéo, đâu phải ngốc... nhưng biết Jay cho là Từ Mân làm người quản lý có trách nhiệm, bởi vì Từ Mân đối với tốt đến móc tim móc phổi.

      dẫn đến tiệm ở phố Trung Hoa, : "Tiệm ăn Trung Hoa này món ăn làm rất là địa đạo(1) , chúng ta hôm nay nếm thử?

      gật đầu, mặc quen thuộc mà gọi món, kiếp trước dẫn qua đến đây, quả , rất là rất là ngon.

      "Em mình ở bên ngoài dẫn theo An An, buổi trưa ăn cơm như thế nào? cũng là giống bọn kêu thức ăn ngoài, ăn món Italia? Tiểu Ái, em biết, bây giờ nhìn thấy mì ống có chút sợ rồi?

      " gì?"

      "Món ăn Mân tỷ làm rất ngoan, em dẫn theo An An mình ở bên ngoài, tuy là đạo diễn Phó Quân Nhan mỗi ngày đến đưa rước bọn em, nhưng, ăn cơm vẫn là tiện phải ? suy nghĩ cùng tạo dựng nghiệp?

      Chả trách, ngày ngày cùng Phó Quân Nhan cùng ra cùng vào, hai người nam nữ độc thân ở chung, trong đoàn tin đồn gì cũng có. Chẳng lẽ, bọn họ đều nghĩ là mình dẫn theo An An ở bên ngoài, nhất thời mơ màng, Phó Quân Nhan làm sao làm được? Che được đôi tai của nhiều người như vậy.

      "Tiểu Ái, em nghĩ gì vậy?"

      "Ồ." hoàn hồn, nhìn "Em nghĩ việc ký hợp đồng nên suy nghĩ kỹ hơn, em cần suy nghĩ lại."

      "Cũng phải, em nghĩ như vậy cũng đúng."

      Đồ ăn lần lượt được đem lên bàn, Jay tỉ mỉ giới thiệu từng món cho , mỗi món đều nếm thử, nhưng lại nhớ được mùi vị của kiếp trước. Sau đó Jay : "Hương vị quê hương, đến đâu, đều rất dễ thích ứng được, riêng chỉ có thức ăn, vừa vào miệng, liền biết được là rời nhà rồi." Lúc câu này rất cảm tính, nhìn đồ ăn bàn, giống như nhìn về quê hương. Lại cười đem dĩa 'ma bà đậu hủ' nhìn có vẻ thơm cay đẩy đến trước mặt : "Nào, nếm thứ , hương vị quê hương, dẫn em đến tìm cố hương đây."

      Sau đó nghiêng đầu đánh giá hồi, thần sắc của ánh mắt đó, khiến tim khẽ động, hoàn toàn che giấu vẻ thích, nghe : "Tiểu Ái, vẫn luôn muốn hỏi em, em là con lai của nước nào, mắt em rất đẹp."

      lắc đầu, chỉ "Em cũng biết, daddy chuyện của mami cho em biết."

      của kiếp trước, hằng ngày đều ăn thức ăn của đoàn phim đặt, đúng là như Jay , nhìn thấy mì ống là sợ. Nhưng, lần này, Phó Quân Nhan cơ hồ nhận làm hết ngày ba bữa của và An An, tài nấu nướng của ăn cực giỏi, mỗi ngày đều là những món ăn Trung Quốc ngon đến chịu nỗi. Bao tử của , ngược lại giải được nỗi nhớ quê nhà.

      Cho nên cùng Jay ăn bữa cơm này, có hồi tưởng như thế nào, củng là biết được, còn nỗi kích động và vui vẻ như kiếp trước.

      Buổi tối dỗ An An vào giấc ngủ rồi, ôm lấy chăn ngồi ở sôpha đợi Phó Quân Nhan kết thúc công việc, rất hiếu kỳ, làm thế nào man thiên quá hải(2) , cả lão John cũng cùng dối, hai giờ sáng mới về, phòng khách mở đèn, qua sôpha thấy rút ở đó hiển nhiên cũng sững sờ, tiếng gọi : "Tiểu Ái, Tiểu Ái?"

      "Về rồi à?" là mệt rồi, ánh mắt uể oải nhìn , che miệng lại ngáp cái, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo ngồi xuống...

      "Cố ý chờ về?" buông xuống áo tay, mặt cười đến vui vẻ, theo ngồi xuống.

      "Ừm!" nghiêng đầu ôm đầu gối ngồi nhìn , mới hỏi "Phó Quân Nhan, ra đoàn phim ai biết chúng ta ở chung nhà à?"

      chớp chớp mắt, "Em muốn hỏi gì?"

      " là làm sao làm được vậy a? ràng chúng ta ở cùng nhau a! Làm sao lại ai biết!"

      "Chúng ta ở cùng nhau a..." cứ như vậy mà nhìn , giống như có thể hút vào trong vậy, lập lại lời của , ngữ điệu cực êm dịu, làm cho tim mềm thành mảnh, tai hại... người đàn ông này là nghiệt. cũng gấp rồi, đưa cánh tay ra kéo ống tay áo của , mặc kệ mọi thứ : " nhanh mà, người ta buồn ngủ rồi!"

      mặc cho kéo, "Hà Đồn ngốc."

      "Em lại có phồng má, chỗ nào giống Hà Đồn?"

      "Ngốc!"

      " mới ngốc! Phó Quân Nhan! Em để ý nữa! mới giống Hà Đồn, cả nhà đều giống Hà Đồn!"

      "Được thôi."

      Nhụt chí, phát điên...

      " ngốc!" cư nhiên đưa tay ra ôm vào lòng, đầu chống ở vai , hơi thở ấm áp lướt qua tai , nhột nhột.

      "Ừm." bất giác thả giọng điệu. Nghĩ nghĩ, nắm lấy bàn tay ôm của , cảm thấy như vậy có thể cho sức mạnh.

      Toàn thân khẽ run, lâu sau mới thở dài : "Chúng ta có ở chung với nhau, Hà Đồn ngốc."

      "A!"

      " mỗi buổi tối đợi em và An An ngủ, rồi rời . Ngày hôm sau lại từ khu trọ qua đây làm cơm cho bọn em, rước em và An An đến phim trường, những việc này, em cũng biết? chút cảm giác cũng có?" thở dài, đôi tay ôm càng chặt hơn. Lòng ngực rất ấm áp, dựa vào rất thoải mái. Trái tim của đột nhiên cũng rất ấm áp, người đàn ông này, người đàn ông này...

      "Tiểu Ái ngốc, em là con , lời bóng gió tốt." nắm lại tay , khí lực toàn cơ thể của như bị hút cạn. Môi của dán bên tai , hơi thở nhàn nhạt gần như vậy, : "Làm sao lại có Bảo Bối ngốc như vậy..." lại giống như rất vui vẻ mà cười, " ra em chút cũng sợ a..."

      "A?" ngẩn người, bắt đầu điên cuồng mà nghĩ, Phó Quân Nhan, có cái gì đáng sợ?

      " sao, Tiểu Ái ngoan, đừng nghĩ nữa. Ngủ , phải buồn ngủ rồi sao?" vỗ vào tay , nhàng chậm rãi, giọng của giống như bản nhạc hay nhất mà nghe qua, daddy chỉ kéo qua lần, giống như cái ôm của mami, ngọt nhưng ngấy.

      gật gật đầu, bắt đầu rơi vào mơ hồ, ngủ trong lòng .

      Sau đó mấy ngày, bắt đầu giả vờ ngủ, mỗi lần, cũng đều đứng hồi bên mép giường của , có thể cảm nhận được hơi thở dễ chịu của . Sau đó, giúp kéo lại chăn, rồi nhàng đóng cửa lại. Rồi sau đó lại đến phòng An An. Cuối cùng khóa kĩ cửa biệt thự, quay đầu lại mà rời .

      lần lại lần núp ở dưới cửa sổ nhìn bóng lưng lạc vào màn đêm u tối, cứ như vậy từng chút từng chút xa. Lại nhìn lúc mặt trời lên, lại lần nữa bước những bước chân kiên định hướng về phía tới. Khoảnh khắc đó, viền mắt liền nhịn được mà cay lên. Có tiếng lần lại lần với , 'Cố Bảo Bối, mày tiêu rồi...'


      (1) địa đạo: ở đây có nghĩa là món ăn làm giống như mùi vị của quê nhà.
      (2) man thiên quá hải: ý đây là lừa gạt được hết mọi người.

      Chương 9


      Lúc đoàn phim lên đường Venezia họ bắt đầu thu dọn hành lý, phát hành lý của Cố Tiểu An là nhiều nhất, khi đem đồ của cậu thu dọn xong, là tình trạng khóc ra nước mắt, cậu nhóc con cư nhiên có tận ba gương hành lý, cộng lại cũng có 149kg hơn, còn nặng hơn số kg của ! Sau khi vào đoàn phim rất ít ra ngoài, nhưng khi mua cho thỏa thích, sau khi có An An, mua cả phần cho cậu, bất chi bất giác tích tụ rất nhiều, Phó Quân Nhan cũng thương cậu, ít mua thêm đồ cho cậu. Người trong đoàn phim cũng vậy, cho nên thành bộ dạng như bây giờ, ngồi thảm, nhìn hành lý của Cố Tiểu An là bắt đầu đau đầu.

      Lúc Phó Quân Nhan đến Cố Tiểu An ở trong phòng kiểm tra lại cái balô của cậu. nhìn vào nhiều hành lý ở đó, cười hỏi : "Đều thu dọn xong rồi à?"

      lắc đầu, chỉ vào phòng của An An: "Toàn là của An An."

      cũng bất giác khóe miệng giật cái, cuối cùng khoát khoát tay : "Vẫn là đừng mang theo, đem mấy bộ đồ An An cần mặc được rồi, chờ lúc quay lại rồi lấy!"

      " được a, John ngày mai tập thể trả phòng đồ đạc phải đem hết." ngẫm nghĩ có nên đem gương hành lý của mình đem ném .

      "Cố Tiểu Ái!"

      "A!"

      "Em để đây cả đời cũng được, căn nhà này là của ."

      " mới debut, căn nhà này phải đắt bao nhiêu a?" Nếu như là Phó Quân Nhan kiếp trước, câu này tuyệt đối chớp mắt, phim thù lao cao đến dọa người, đừng căn biệt thự, mua cả khu biệt thự cũng là vấn đề. Nhưng mà bây giờ, bỉu môi: " phải là vì muốn em cần đem theo hành lý mà lén lút trả tiền thuê chứ?"

      mặt biểu tình như 'tú tài gặp phải binh' vậy, đem kéo từ dướ đất lên, đẩy vào phòng của mình: "Nhanh đem hành lý của em sắp xếp lại, cái gì cần đem đem, dùng được để đó, đợi khi kết thúc phim rồi quay về lấy."

      " là của ?"

      bất khả tri phủ mả nhìn . liền biết căn biệt thự này là của . Phó Quân Nhan mới debut có được căn biệt thự mấy nghìn vạn này. Được thôi, lão John biết gặp vận may cất chó gì mà tuyển chúng diễn viên người nào người nấy phải là 'quan nhị đại' là 'phú nhị đại'...

      vừa nghe liền an lòng, "Vậy em cần đem hành lý gì nữa, đem mấy bộ quần áo là được rồi, đủ mua thêm là được." Đời người diều thú vui nhất là trọc daddy, đem thẻ tín vụng của liên kết với điện thoại của daddy, mỗi lần tính tiền điện thoại của ông nhận được tin nhắn, sau đó lúc điên cuồng mua sắm, điện thoại của daddy thành công nổ máy, daddy lông rùa cũng thành công biến thành xù lông. rất lâu rồi cảm nhận được loại vui sướng này...

      Lúc xách theo balô quai ra khỏi phòng, lại phát Cố Tiểu An vẫn chưa từ phòng cậu ra.

      Lúc và Phó Quân Nhan vào phòng đồ chơi của Cố Tiểu An, cậu vểnh cái mông của cậu, cái đầu dùi vào dưới thảm, tay từng chút vớt ra những viên kẹo mà cậu giấu đem bỏ vào bên trong cái balo tùy thân của cậu. Tiểu Khải rất phối hợp mà đứng trông cửa, lúc mún sủa khi nhìn thấy , vừa thấy Phó Quân Nhan đến liền lập tức vùi đầu xuống, bắt đầu phe phẩy cái đuôi giả vờ ngoan ngoãn. Giờ khắc này mới phát , Tiểu Khải vẫn còn biết được đến cùng chủ nhân thực của nó là ai.

      Chỉ là lúc cười xoay đầu qua, lại nghĩ rằng biểu tình của Phó Quân Nhan nghiêm túc như vậy, qua đó, ngồi chổm xuống ở đầu bên kia của tấm thảm giọng gọi: "An An."
      Cố Tiểu An bị dọa giật mình, thân thể ràng run, mới dè dặt mà ló đầu ra, đầu tóc rối bời, đôi mắt to màu đen lấp lánh xoay tròn, bàn tay bé hoảng sợ giấu về phía sau, cả người cứ thế nằm rạp mặt đất che ở góc tấm thảm, sững sờ mà nhìn Phó Quân Nhan.

      rất có kiên nhẫn đem An An đặt lên đùi, để An An ngồi vững, tay của An An vẫn còn giấu ở phía sau lưng, Phó Quân Nhan cũng kéo, chỉ là để An An nhìn vào mắt .

      "An An, tại sao lại đem kẹo giấu ?"

      An An cúi gục đầu xuống, rút cổ lại.

      "An An, thích kẹo có phải ?" Phó Quân Nhan hỏi, đưa tay ra xoa tóc An An: " thích tại sao còn giấu ?"

      Cố Tiểu An ngước mặt lên, vụng trộm nhìn Phó Quân Nhan cái, lại cực nhanh mà cúi xuống, hai tay giấu phía sau nữa, kẹo trong tay cũng tùy tiện mà vứt xuống đất, chỉ là rũ mắt xuống xoắn lấy ngón tay. tiếng : "An An thích."

      "Vậy tại sao đem giấu ? An An có thể lấy a..." chưa từng nghĩ qua là Cố Tiểu An thích kẹo, ràng là cậu rất thích kẹo a. Nhịn được, qua mở miệng hỏi.

      "Chị..." Cố Tiểu An yếu ớt gọi tiếng.

      còn muốn hỏi, Phó Quân Nhan lại nhìn lắc lắc đầu. chỉ có thể nhịn xuống, cùng nhẫn nại mà nhìn An An.

      "Việt Việt, Jay, ông John thích An An, cho nên cho An An kẹo." Cố Tiểu An ngước mắt lên, xoay đầu giống như cầu cứu vậy nhìn Tiểu Khải quỳ ở bên, mới : "An An nhận, Việt Việt đau lòng... đều đau lòng."

      Đứa trẻ này...

      "Ngoan." Phó Quân Nhan khen ngợi đụng đụng trán cậu, lại hỏi: "An An, tại sao thích kẹo?"

      Cố Tiểu An xoay đầu nhìn , bĩu môi, cư nhiên có mấy phần ủy khuất, mặt kìm ném đến đỏ bừng "Kẹo làm chị đau, An An thích! thích! Chị đau! An An thích." Giờ khắc này, biết phải gì, chỉ qua đó đón cậu vào lòng "Đứa trẻ ngốc, chị đau, tại sao em lại còn nhớ đến chuyện đó, đó là đóng phim, An An thông minh như vậy, phải biết rồi sao?"

      "An An thích chị đau!" Cậu cố chấp la lên, mặt vùi ở cổ , mặt đầy ủy khuất. vỗ vào vai An An, nhìn Phó Quân Nhan xốc lên thảm lông, giúp An An từng chút đem kẹo đựng vào trong balo , biết nên gì nữa.

      Cuối cùng cũng dỗ An An ngủ, nhìn vào đứa trẻ trong lòng, mới xoay đầu nhìn Phó Quân Nhan: "Lão John , mún dùng những đoạn phim hậu trường làm tuyên truyền, hỏi em, An AN có thể vào ống kính? Phó Quân Nhan, An An như vậy, em phải làm sao?"

      "Vì muốn để An An bị phóng viên chụp được, em đem An An đưa ? Tiểu Ái." hỏi, đơn giản mà dễ hiểu.

      "Nếu như muốn An An bị lộ diện, thể theo em. Phó Quân Nhan, biết, 《Tiếc Tình》 khi phát sóng, dù có như thế nào nữa, chúng ta phải sống dưới ánh hào quang."

      im lặng, nhìn nữa, chỉ cuối đầu kéo lại balo của An An, đeo vào lưng Tiểu Khải, Tiểu Khải vui sướng thè đầu lưỡi ra, ngoắc ngoắc cái đuôi.

      "Tiểu Ái, Cố Tiểu An rất thông minh. Nó mới 2 tuổi, nhưng nó biết làm sai phải xin lỗi, nó nhận sai, đem sửa bò mà nó bảo bối nhất tặng cho người ta. Nó biết đau lòng cho em, vì nó nhận định kẹo làm chị đau, từ đó thích kẹo nữa. Nó muốn người khác đau lòng, nhận lấy kẹo mà nó còn thích nữa. Nhưng nó rất ngoan, nó có xoay lưng là vứt , mà là cẩn thận đem giấu , biết là phải rời khỏi, lại đem giấu rồi mang theo , có vứt bỏ. Em chịu được sau này chỉ có thể cách rất lâu, mới lén lén lút lút gặp nó lần? Tiểu Ái?"

      "Em làm sao chịu được, nó ngoan như vậy..."

      "Tiểu Ái, so với phải mất người mình , ánh hào quang chút cũng đáng sợ."

      Về sau với John, nếu như ống kính có quay chúng An An, cần thiết cố ý né tránh, tùy duyên thôi.

      Khi chỉ đeo cái balo quai vai, lúc cầm cây đàn violon cùng đoàn phim hội hợp, biểu tình dưới đáy mắt Từ Mân ràng là mang theo vẻ khinh thường, Jay đau lòng nhìn , nghĩ là chắc cho rằng Từ Mân chúng rồi, cho rằng cuộc sống của rất khó khăn. Tuy rằng kiếp kiếp trước cũng cho là như vậy, cho nên càng chiếu cố hơn.

      Khi Phó Quân Nhan đậu xe xong, lúc tay dắt An An tay cầm đàn violon qua đây, ánh mắt của lão John ràng toát ra ánh sáng, "Cảnh quay đấu đàn nhất định rất đặc sắc, nhất định rất đặc sắc!" Rồi lại mặt hưng phấn nổi! nỗi! Bộ râu cũng vui mừng đến vểnh lên. trợn mắt trắng, ngẫm nghĩ hai tháng mấy có kéo đàn, ở sau phòng quay kiếm chỗ ngồi xuống, mở hộp đàn ra bắt đầu chỉnh cho cây đàn. Từ Mân ràng biết nhìn hàng, khi cầm tay cây đàn 700 mấy vạn gác vai, biểu tình của ta vẫn như cũ khinh thường đến vô biên. Đáy lòng nhịn được cười lạnh.

      " này cao rồi, cần phải hạ xuống f."Giọng dịu dàng của Phó Quân Nhan truyền tới, xoay đầu qua. nghiêng đầu đùa với An An.

      "Thính giác của tốt, ít luyện tập phải ." thử rồi thử, ban nãy thất thần, quả nhiên là chỉnh cao rồi.

      cười cười, bất khả phủ nhận.

      "Muốn như vậy dễ, lúc daddy của em trời chưa sáng là kéo em dậy, bắt đầu nhìn vào đàn piano hát luyện thính giác, A A A Ô Ô Ô hát ngừng, giống gà trống hót."

      "Gà trống cách nào du dương như vậy."

      "Há há." cười, phát Cố Tiểu An nhìn chầm chầm vào cây đàn violon của . "An An muốn học?"

      An An chớp chớp đôi mắt, hỏi: "Đây là cái gì?" Tay , cẩn thận đụng đụng vào cây đàn.

      nhìn nhìn sau phòng quay, có chút ồn có chút loạn, chỉ có thể bỏ cuộc, tiếng với An An: "Chị đến Venezia rồi mới cho An An biết được ?"

      Cố Tiểu An gật đầu, nhìn cây đàn violon bắt đầu ngẩn người.

      cười cười, cũng mặc cho cậu, vùi đầu tiếp tục chỉnh .

      Bởi vỉ là tuyến đường quốc nội, 50 phút là đến Venezia, lúc đến cảng khẩu, chỉ muốn ôm lấy thành phố dưới nước này, tâm trạng trở nên rất vui vẻ.

      Trong câu truyện, Tiếu Mạt Tiếu dẫn Cố Tâm Dao đến Venezia, bọn họ từ trong nơi ồn ào náo nhiệt chuồn ra ngoài, ngồi hàng ghế dài trong sân khấu kịch giống như tán gẫu uống bia vậy chút hình tượng nào mà uống cạn những bình rựu nho xa xĩ. Bọn họ đánh cuộc với nhau, khi cả hai rời khỏi, có hay gặp lại được. Thế là, Tiếu Mạt Tiếu đứng ở đầu bên kia cầu, nhìn Cố Tâm Dao ờ chiếc thuyền Gondola điên cuồng hét lớn, "Em nhìn, tôi ở đây!" Họ ở Hồ Cầu Nguyện thi đấu, nhạc của ai có thể làm cho nhiều người dừng lại bước chân hơn, họ thi đàn, làm mê đắm tất cả những người ngang qua họ. Bọn họ ở cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ), nhìn thiên đường địa ngục chỉ cách đường, Tiếu Mạt Tiếu cuối cùng hôn Cố Tâm Dao, , "Tâm Dao, em nhìn lần ." Sau cùng, ở đấu trường Rô-ma, người đàn ông kiêu ngạo này, rốt cuộc cũng thừa nhận tình của chính mình, diễn tấu bản 《Devil's Trill Sonata'》 (1) , , " nguyện đem linh hồn trao đổi với Satan, chỉ cầu em . Tâm Dao, xin em gả cho !"

      Lão John , nếu đây là kết cục, có lẽ là câu chuyện tình đẹp. cười, nhưng lại lắc đầu.

      Kiểu tóc của Cố Tâm Dao trong phim lúc nào cũng bù xù, giống mỹ nhân ngư vậy mái tóc quăn phiêu dật, thỉnh thoảng có vài biến động , nhưng đến cùng cũng là tóc dài tung bay. Cuối cùng đến cảnh quay thi đấu đàn, thợ tạo mẫu đem tóc vén lên, vừa bước ra, phó đạo diễn liền bắt đầu kinh hô "Oh my god, Tiểu Ái, đẹp mê người! cần tóc dài tân trang cũng đẹp như vậy, đường nét khuôn mặt đẹp!" Trong lòng hơi 囧, biết phải trả lời ta như thế nào mới tốt, chỉ có thể cười gật gật đầu. Bọn ở quảng trường 'Piazza San Marco' quay cảnh thi đấu đàn, bởi vì Phó Quân Nhan bản thân vốn biết kéo đàn violon, hơn nữa cầm nghệ rất cao. Lão John hàm hồ, trực tiếp quay , kiếm thế thân.

      Bồ câu trắng ở quảng trường 'Piazza San Marco' như gió bay lên cao, như tấm màn màu trắng, tường cẩm thạch màu hồng phấn bên ngoài của Tổng Đốc Cung, cổng hình vồm đầu nhọn liên tiếp nhau và cửa sổ bốn phiến hoa hình trỏn, phong cách Gothic điển hình khiến người trầm luân, bên giáo đường lớn 'Piazza San Marco' có nhiều tiệm Coffe mang chất thơ lại lãng mạn. Phó Quân Nhan mời khách, mời mọi người trong đoàn phim uống coffe, sau về phía trong, vào tiệm coffe Florian, nghe rằng Ernest Miller Hemingwa và Lord Byron(2) từng quyến luyến nơi đây, tiệm coffe này, là mắc nhất toàn Italia, người trong đoàn 180 người, mỗi người ly coffe cũng đúng là choáng rồi.

      Nhưng nhớ đến căn biệt thự uy vũ đó, liền ăn đến an tâm thoải mái, nhìn mấy loại điểm tâm mà trong tiệm cung ứng, đẩy đẩy Phó Quân Nhan, : "Tiramisu."

      nghiêng đầu nhìn xong, mắt hàm chứa ý cười, : "Được thôi."

      Thế là cầm coffe và Tiramisu, dẫn đầu ngồi ở chiêc xích đu bên ngoài bắt đầu huơ chân, ăn đến vô cùng vui vẻ. Từ Mân từ bên cạnh qua, bộ mặt 'tôi biết là khó mà ăn được những thứ này', khiến xém chút phun ra ngoài.

      Cố Tiểu An trước sau vẫn rất oán hận mà nhìn bọn người cốc coffe, trong mắt dần dần xuất ủy khuất, cho đến khi Phó Quân Nhan ra từ trong tiệm điểm tâm đưa cho cậu cây kem vani, và còn chiếc bánh donut lớn. Cậu lập tức bán manh mà cười giống như chú chó Pug, chỉ còn thiếu phe phẩy cái đuôi. Tiểu Khải sủa mấy tiếng 'gâu gâu', Phó Quân Nhan cũng đút vào miệng cho nó chiếc bánh donut.

      nhìn Tiểu Khải, lại nhìn chính mình. hỏi Phó Quân Nhan: "Tại sao mọi người đều có bánh donut, em có?" cả con chó còn có, có...

      : "Em có Tiramisu rồi."

      đáp lại được câu nào...

      Mọi người đều ăn uống no đủ bắt đầu làm việc, nhân viên phụ trách ánh sáng : "Cả đời ở nơi này quay phim tốt rồi!" Lão John lém cây kem whisky ở trong tay, trịnh trọng gật dầu, rồi lại lập tức vỗ vào đầu vị nhân viên đó, tức giận : "Nghiêm túc chút cho ta..."

      Bầu khí của cả đoàn phim rất tốt, có mùi hương coffe nhàn nhạt bay quanh, tâm tình của cũng rất tốt, cho nên khoan khoái mà ngồi kệ chụp ảnh, bên mặc cho thợ trang điểm giúp trang điểm lại, bên : "Quán ăn ở đầu phố có trăm năm lịch sử đó! Mì ý ở tiệm đó ngon đến khiến người ta chịu nổi! Còn có cho thêm thìa coffe nấu tại chỗ, đúng là khiêu chiến nhũ đầu mà(3) . Tiệm đó còn thêm tương trắng và trái cây miếng, ngon đến mê chết người. Chúng ta cố gắng nhanh chóng kết thúc công việc! Em đãi khách!"

      xong, cả trường quay ồ lên.

      Từ Mân đột nhiên toát ra câu: "Tiểu Ái, biết là em tính cách hoạt bát, nhưng em có khó khăn mọi người đều biết, nên cậy mạnh."

      Bầu khí nhất thời cứng lại, xoay đầu qua, đích đích thực thực cảm thấy buồn cười: "Mân tỷ, con mắt nào của chị thấy em có khó khăn?"

      "Em xem toàn bộ tài sản của em cũng chỉ có cái balo , chúng tôi đều biết cả. Em là , dễ dàng gì kiểm được chút tiền, lại phải mang theo An An, em cũng nên mua thêm chút đồ cho bản thân, dầu gì cũng là minh tinh rồi, phải ? Tiểu Ái, đừng cậy mạnh, a!"

      nổi giận rồi...

      "Con mắt nào của chị thấy tôi cậy mạnh!"

      "Tiểu Ái." Phó Quân Nhan qua kéo lại, đưa khăn giấy trong tay qua, với : "Tiểu Ái, lau lau khóe miệng."

      nháy mắt mất hết ý chí chiến đấu, đột nhiên hy vọng tất cả mọi người đều có mắt. Nhanh chóng cúi đầu xuống sờ khóe miệng. Ngước mắt lên nhìn thợ trang điểm lúc nãy trang điểm lại cho , ta giật khóe mi mà cười, liền nghĩ, ' chỉ biết trang điểm lại chứ biết lau miệng giùm à...'

      Chỉ nghe Phó Quân Nhan : "Tiểu Ái tuổi còn , chăm chỉ. Chúng tôi đều biết vì chuyện xin nghỉ phép của Đinh Việt, Tiểu Ái và chị xẩy ra chút mâu thuẫn. Chỉ là Mân tỷ, chị vào giới giải trí bao nhiêu năm nay, nhưng lại có chút nhãn lực gì, chỉ là cây đàn violon của Tiểu Ái cầm tay hôm nay, cũng đủ mua được mấy cửa tiệm con đường này rồi. em ấy cần chị tội nghiệp.''

      rồi quay qua nhìn , hỏi: "Lau sạch rồi?"

      gật đầu, xoa xoa tóc : "Vậy em cố lên lần qua, dẫn mọi người ăn đồ ngon."

      cười, trịnh trọng gật đầu. Kéo kéo ống tay áo của Phó Quân Nhan đem ăn kéo qua góc, từ bên cạnh len lén thò đầu ra, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt trắng toét của Từ Mân. đợi hỏi, liền với : "Đối với tiểu nhân, cách tốt nhất là ỷ thế đè người."

      hiểu ý của , tiểu nhân thôi, bạn có quyền có thế, lợi hại hơn ta, ta bị bạn làm tức chết, cũng dám tùy tiện động vào bạn.

      nhìn ánh mắt quan tâm của , ngửa đầu lên nhìn cười ngây khúc khích.


      (1) Devil's Trill Sonata': Bản giao hưởng của Quỷ
      (2) Ernest Miller Hemingwa và Lord Byron: đều là những nhà thơ lãng mạn nổi tiếng, các bạn có thể search google để biết thêm thông tin của họ :3 ~~
      (3) nhũ đầu: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Lúc đoàn phim lên đường Venezia họ bắt đầu thu dọn hành lý, phát hành lý của Cố Tiểu An là nhiều nhất, khi đem đồ của cậu thu dọn xong, là tình trạng khóc ra nước mắt, cậu nhóc con cư nhiên có tận ba gương hành lý, cộng lại cũng có 149kg hơn, còn nặng hơn số kg của ! Sau khi vào đoàn phim rất ít ra ngoài, nhưng khi mua cho thỏa thích, sau khi có An An, mua cả phần cho cậu, bất chi bất giác tích tụ rất nhiều, Phó Quân Nhan cũng thương cậu, ít mua thêm đồ cho cậu. Người trong đoàn phim cũng vậy, cho nên thành bộ dạng như bây giờ, ngồi thảm, nhìn hành lý của Cố Tiểu An là bắt đầu đau đầu.

      Lúc Phó Quân Nhan đến Cố Tiểu An ở trong phòng kiểm tra lại cái balô của cậu. nhìn vào nhiều hành lý ở đó, cười hỏi : "Đều thu dọn xong rồi à?"

      lắc đầu, chỉ vào phòng của An An: "Toàn là của An An."

      cũng bất giác khóe miệng giật cái, cuối cùng khoát khoát tay : "Vẫn là đừng mang theo, đem mấy bộ đồ An An cần mặc được rồi, chờ lúc quay lại rồi lấy!"

      " được a, John ngày mai tập thể trả phòng đồ đạc phải đem hết." ngẫm nghĩ có nên đem gương hành lý của mình đem ném .

      "Cố Tiểu Ái!"

      "A!"

      "Em để đây cả đời cũng được, căn nhà này là của ."

      " mới debut, căn nhà này phải đắt bao nhiêu a?" Nếu như là Phó Quân Nhan kiếp trước, câu này tuyệt đối chớp mắt, phim thù lao cao đến dọa người, đừng căn biệt thự, mua cả khu biệt thự cũng là vấn đề. Nhưng mà bây giờ, bỉu môi: " phải là vì muốn em cần đem theo hành lý mà lén lút trả tiền thuê chứ?"

      mặt biểu tình như 'tú tài gặp phải binh' vậy, đem kéo từ dướ đất lên, đẩy vào phòng của mình: "Nhanh đem hành lý của em sắp xếp lại, cái gì cần đem đem, dùng được để đó, đợi khi kết thúc phim rồi quay về lấy."

      " là của ?"

      bất khả tri phủ mả nhìn . liền biết căn biệt thự này là của . Phó Quân Nhan mới debut có được căn biệt thự mấy nghìn vạn này. Được thôi, lão John biết gặp vận may cất chó gì mà tuyển chúng diễn viên người nào người nấy phải là 'quan nhị đại' là 'phú nhị đại'...

      vừa nghe liền an lòng, "Vậy em cần đem hành lý gì nữa, đem mấy bộ quần áo là được rồi, đủ mua thêm là được." Đời người điều thú vị nhất là trọc daddy, đem thẻ tín vụng của liên kết với điện thoại của daddy, mỗi lần tính tiền điện thoại của ông nhận được tin nhắn, sau đó lúc điên cuồng mua sắm, điện thoại của daddy thành công nổ máy, daddy lông rùa cũng thành công biến thành xù lông. rất lâu rồi cảm nhận được loại vui sướng này...

      Lúc xách theo balô quai ra khỏi phòng, lại phát Cố Tiểu An vẫn chưa từ phòng cậu ra.

      Lúc và Phó Quân Nhan vào phòng đồ chơi của Cố Tiểu An, cậu vểnh cái mông của cậu, cái đầu dùi vào dưới thảm, tay từng chút vớt ra những viên kẹo mà cậu giấu đem bỏ vào bên trong cái balo tùy thân của cậu. Tiểu Khải rất phối hợp mà đứng trông cửa, lúc mún sủa khi nhìn thấy , vừa thấy Phó Quân Nhan đến liền lập tức vùi đầu xuống, bắt đầu phe phẩy cái đuôi giả vờ ngoan ngoãn. Giờ khắc này mới phát , Tiểu Khải vẫn còn biết được đến cùng chủ nhân thực của nó là ai.

      Chỉ là lúc cười xoay đầu qua, lại nghĩ rằng biểu tình của Phó Quân Nhan nghiêm túc như vậy, qua đó, ngồi chổm xuống ở đầu bên kia của tấm thảm giọng gọi: "An An."
      Cố Tiểu An bị dọa giật mình, thân thể ràng run, mới dè dặt mà ló đầu ra, đầu tóc rối bời, đôi mắt to màu đen lấp lánh xoay tròn, bàn tay bé hoảng sợ giấu về phía sau, cả người cứ thế nằm rạp mặt đất che ở góc tấm thảm, sững sờ mà nhìn Phó Quân Nhan.

      rất có kiên nhẫn đem An An đặt lên đùi, để An An ngồi vững, tay của An An vẫn còn giấu ở phía sau lưng, Phó Quân Nhan cũng kéo, chỉ là để An An nhìn vào mắt .

      "An An, tại sao lại đem kẹo giấu ?"

      An An cúi gục đầu xuống, rút cổ lại.

      "An An, thích kẹo có phải ?" Phó Quân Nhan hỏi, đưa tay ra xoa tóc An An: " thích tại sao còn giấu ?"

      Cố Tiểu An ngước mặt lên, vụng trộm nhìn Phó Quân Nhan cái, lại cực nhanh mà cúi xuống, hai tay giấu phía sau nữa, kẹo trong tay cũng tùy tiện mà vứt xuống đất, chỉ là rũ mắt xuống xoắn lấy ngón tay. tiếng : "An An thích."

      "Vậy tại sao đem giấu ? An An có thể lấy a..." chưa từng nghĩ qua là Cố Tiểu An thích kẹo, ràng là cậu rất thích kẹo a. Nhịn được, qua mở miệng hỏi.

      "Chị..." Cố Tiểu An yếu ớt gọi tiếng.

      còn muốn hỏi, Phó Quân Nhan lại nhìn lắc lắc đầu. chỉ có thể nhịn xuống, cùng nhẫn nại mà nhìn An An.

      "Việt Việt, Jay, ông John thích An An, cho nên cho An An kẹo." Cố Tiểu An ngước mắt lên, xoay đầu giống như cầu cứu vậy nhìn Tiểu Khải quỳ ở bên, mới : "An An nhận, Việt Việt đau lòng... đều đau lòng."

      Đứa trẻ này...

      "Ngoan." Phó Quân Nhan khen ngợi đụng đụng trán cậu, lại hỏi: "An An, tại sao thích kẹo?"

      Cố Tiểu An xoay đầu nhìn , bĩu môi, cư nhiên có mấy phần ủy khuất, mặt kìm nén đến đỏ bừng "Kẹo làm chị đau, An An thích! thích! Chị đau! An An thích." Giờ khắc này, biết phải gì, chỉ qua đó đón cậu vào lòng "Đứa trẻ ngốc, chị đau, tại sao em lại còn nhớ đến chuyện đó, đó là đóng phim, An An thông minh như vậy, phải biết rồi sao?"

      "An An thích chị đau!" Cậu cố chấp la lên, mặt vùi ở cổ , mặt đầy ủy khuất. vỗ vào vai An An, nhìn Phó Quân Nhan xốc lên thảm lông, giúp An An từng chút đem kẹo đựng vào trong balo , biết nên gì nữa.

      Cuối cùng cũng dỗ An An ngủ, nhìn vào đứa trẻ trong lòng, mới xoay đầu nhìn Phó Quân Nhan: "Lão John , mún dùng những đoạn phim hậu trường làm tuyên truyền, hỏi em, An AN có thể vào ống kính? Phó Quân Nhan, An An như vậy, em phải làm sao?"

      "Vì muốn để An An bị phóng viên chụp được, em đem An An đưa ? Tiểu Ái." hỏi, đơn giản mà dễ hiểu.

      "Nếu như muốn An An bị lộ diện, thể theo em. Phó Quân Nhan, biết, 《Tiếc Tình》 khi phát sóng, dù có như thế nào nữa, chúng ta phải sống dưới ánh hào quang."

      im lặng, nhìn nữa, chỉ cuối đầu kéo lại balo của An An, đeo vào lưng Tiểu Khải, Tiểu Khải vui sướng thè đầu lưỡi ra, ngoắc ngoắc cái đuôi.

      "Tiểu Ái, Cố Tiểu An rất thông minh. Nó mới 2 tuổi, nhưng nó biết làm sai phải xin lỗi, nó nhận sai, đem sửa bò mà nó bảo bối nhất tặng cho người ta. Nó biết đau lòng cho em, vì nó nhận định kẹo làm chị đau, từ đó thích kẹo nữa. Nó muốn người khác đau lòng, nhận lấy kẹo mà nó còn thích nữa. Nhưng nó rất ngoan, nó có xoay lưng là vứt , mà là cẩn thận đem giấu , biết là phải rời khỏi, lại đem giấu rồi mang theo , có vứt bỏ. Em chịu được sau này chỉ có thể cách rất lâu, mới lén lén lút lút gặp nó lần? Tiểu Ái?"

      "Em làm sao chịu được, nó ngoan như vậy..."

      "Tiểu Ái, so với phải mất người mình , ánh hào quang chút cũng đáng sợ."

      Về sau với John, nếu như ống kính có quay chúng An An, cần thiết cố ý né tránh, tùy duyên thôi.

      Khi chỉ đeo cái balo quai vai, lúc cầm cây đàn violon cùng đoàn phim hội hợp, biểu tình dưới đáy mắt Từ Mân ràng là mang theo vẻ khinh thường, Jay đau lòng nhìn , nghĩ là chắc cho rằng Từ Mân chúng rồi, cho rằng cuộc sống của rất khó khăn. Tuy rằng kiếp kiếp trước cũng cho là như vậy, cho nên càng chiếu cố hơn.

      Khi Phó Quân Nhan đậu xe xong, lúc tay dắt An An tay cầm đàn violon qua đây, ánh mắt của lão John ràng toát ra ánh sáng, "Cảnh quay đấu đàn nhất định rất đặc sắc, nhất định rất đặc sắc!" Rồi lại mặt hưng phấn nổi! nỗi! Bộ râu cũng vui mừng đến vểnh lên. trợn mắt trắng, ngẫm nghĩ hai tháng mấy có kéo đàn, ở sau phòng quay kiếm chỗ ngồi xuống, mở hộp đàn ra bắt đầu chỉnh cho cây đàn. Từ Mân ràng biết nhìn hàng, khi cầm tay cây đàn 700 mấy vạn gác vai, biểu tình của ta vẫn như cũ khinh thường đến vô biên. Đáy lòng nhịn được cười lạnh.

      " này cao rồi, cần phải hạ xuống f."Giọng dịu dàng của Phó Quân Nhan truyền tới, xoay đầu qua. nghiêng đầu đùa với An An.

      "Thính giác của tốt, ít luyện tập phải ." thử rồi thử, ban nãy thất thần, quả nhiên là chỉnh cao rồi.

      cười cười, bất khả phủ nhận.

      "Muốn như vậy dễ, lúc daddy của em trời chưa sáng là kéo em dậy, bắt đầu nhìn vào đàn piano hát luyện thính giác, A A A Ô Ô Ô hát ngừng, giống gà trống hót."

      "Gà trống cách nào du dương như vậy."

      "Há há." cười, phát Cố Tiểu An nhìn chầm chầm vào cây đàn violon của . "An An muốn học?"

      An An chớp chớp đôi mắt, hỏi: "Đây là cái gì?" Tay , cẩn thận đụng đụng vào cây đàn.

      nhìn nhìn sau phòng quay, có chút ồn có chút loạn, chỉ có thể bỏ cuộc, tiếng với An An: "Chị đến Venezia rồi mới cho An An biết được ?"

      Cố Tiểu An gật đầu, nhìn cây đàn violon bắt đầu ngẩn người.

      cười cười, cũng mặc cho cậu, vùi đầu tiếp tục chỉnh .

      Bởi vỉ là tuyến đường quốc nội, 50 phút là đến Venezia, lúc đến cảng khẩu, chỉ muốn ôm lấy thành phố dưới nước này, tâm trạng trở nên rất vui vẻ.

      Trong câu truyện, Tiếu Mạt Tiếu dẫn Cố Tâm Dao đến Venezia, bọn họ từ trong nơi ồn ào náo nhiệt chuồn ra ngoài, ngồi hàng ghế dài trong sân khấu kịch giống như tán gẫu uống bia vậy chút hình tượng nào mà uống cạn những bình rựu nho xa xĩ. Bọn họ đánh cuộc với nhau, khi cả hai rời khỏi, có hay gặp lại được. Thế là, Tiếu Mạt Tiếu đứng ở đầu bên kia cầu, nhìn Cố Tâm Dao ờ chiếc thuyền Gondola điên cuồng hét lớn, "Em nhìn, tôi ở đây!" Họ ở Hồ Cầu Nguyện thi đấu, nhạc của ai có thể làm cho nhiều người dừng lại bước chân hơn, họ thi đàn, làm mê đắm tất cả những người ngang qua họ. Bọn họ ở cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ), nhìn thiên đường địa ngục chỉ cách đường, Tiếu Mạt Tiếu cuối cùng hôn Cố Tâm Dao, , "Tâm Dao, em nhìn lần ." Sau cùng, ở đấu trường Rô-ma, người đàn ông kiêu ngạo này, rốt cuộc cũng thừa nhận tình của chính mình, diễn tấu bản 《Devil's Trill Sonata'》 (1) , , " nguyện đem linh hồn trao đổi với Satan, chỉ cầu em . Tâm Dao, xin em gả cho !"

      Lão John , nếu đây là kết cục, có lẽ là câu chuyện tình đẹp. cười, nhưng lại lắc đầu.

      Kiểu tóc của Cố Tâm Dao trong phim lúc nào cũng bù xù, giống mỹ nhân ngư vậy mái tóc quăn phiêu dật, thỉnh thoảng có vài biến động , nhưng đến cùng cũng là tóc dài tung bay. Cuối cùng đến cảnh quay thi đấu đàn, thợ tạo mẫu đem tóc vén lên, vừa bước ra, phó đạo diễn liền bắt đầu kinh hô "Oh my god, Tiểu Ái, đẹp mê người! cần tóc dài tân trang cũng đẹp như vậy, đường nét khuôn mặt đẹp!" Trong lòng hơi 囧, biết phải trả lời ta như thế nào mới tốt, chỉ có thể cười gật gật đầu. Bọn ở quảng trường 'Piazza San Marco' quay cảnh thi đấu đàn, bởi vì Phó Quân Nhan bản thân vốn biết kéo đàn violon, hơn nữa cầm nghệ rất cao. Lão John hàm hồ, trực tiếp quay , kiếm thế thân.

      Bồ câu trắng ở quảng trường 'Piazza San Marco' như gió bay lên cao, như tấm màn màu trắng, tường cẩm thạch màu hồng phấn bên ngoài của Tổng Đốc Cung, cổng hình vồm đầu nhọn liên tiếp nhau và cửa sổ bốn phiến hoa hình trỏn, phong cách Gothic điển hình khiến người trầm luân, bên giáo đường lớn 'Piazza San Marco' có nhiều tiệm Coffe mang chất thơ lại lãng mạn. Phó Quân Nhan mời khách, mời mọi người trong đoàn phim uống coffe, sau về phía trong, vào tiệm coffe Florian, nghe rằng Ernest Miller Hemingwa và Lord Byron(2) từng quyến luyến nơi đây, tiệm coffe này, là mắc nhất toàn Italia, người trong đoàn 180 người, mỗi người ly coffe cũng đúng là choáng rồi.

      Nhưng nhớ đến căn biệt thự uy vũ đó, liền ăn đến an tâm thoải mái, nhìn mấy loại điểm tâm mà trong tiệm cung ứng, đẩy đẩy Phó Quân Nhan, : "Tiramisu."

      nghiêng đầu nhìn xong, mắt hàm chứa ý cười, : "Được thôi."

      Thế là cầm coffe và Tiramisu, dẫn đầu ngồi ở chiêc xích đu bên ngoài bắt đầu huơ chân, ăn đến vô cùng vui vẻ. Từ Mân từ bên cạnh qua, bộ mặt 'tôi biết là khó mà ăn được những thứ này', khiến xém chút phun ra ngoài.

      Cố Tiểu An trước sau vẫn rất oán hận mà nhìn bọn người cốc coffe, trong mắt dần dần xuất ủy khuất, cho đến khi Phó Quân Nhan ra từ trong tiệm điểm tâm đưa cho cậu cây kem vani, và còn chiếc bánh donut lớn. Cậu lập tức bán manh mà cười giống như chú chó Pug, chỉ còn thiếu phe phẩy cái đuôi. Tiểu Khải sủa mấy tiếng 'gâu gâu', Phó Quân Nhan cũng đút vào miệng cho nó chiếc bánh donut.

      nhìn Tiểu Khải, lại nhìn chính mình. hỏi Phó Quân Nhan: "Tại sao mọi người đều có bánh donut, em có?" cả con chó còn có, có...

      : "Em có Tiramisu rồi."

      đáp lại được câu nào...

      Mọi người đều ăn uống no đủ bắt đầu làm việc, nhân viên phụ trách ánh sáng : "Cả đời ở nơi này quay phim tốt rồi!" Lão John lém cây kem whisky ở trong tay, trịnh trọng gật dầu, rồi lại lập tức vỗ vào đầu vị nhân viên đó, tức giận : "Nghiêm túc chút cho ta..."

      Bầu khí của cả đoàn phim rất tốt, có mùi hương coffe nhàn nhạt bay quanh, tâm tình của cũng rất tốt, cho nên khoan khoái mà ngồi kệ chụp ảnh, bên mặc cho thợ trang điểm giúp trang điểm lại, bên : "Quán ăn ở đầu phố có trăm năm lịch sử đó! Mì ý ở tiệm đó ngon đến khiến người ta chịu nổi! Còn có cho thêm thìa coffe nấu tại chỗ, đúng là khiêu chiến nhũ đầu mà(3) . Tiệm đó còn thêm tương trắng và trái cây miếng, ngon đến mê chết người. Chúng ta cố gắng nhanh chóng kết thúc công việc! Em đãi khách!"

      xong, cả trường quay ồ lên.

      Từ Mân đột nhiên toát ra câu: "Tiểu Ái, biết là em tính cách hoạt bát, nhưng em có khó khăn mọi người đều biết, nên cậy mạnh."

      Bầu khí nhất thời cứng lại, xoay đầu qua, đích đích thực thực cảm thấy buồn cười: "Mân tỷ, con mắt nào của chị thấy em có khó khăn?"

      "Em xem toàn bộ tài sản của em cũng chỉ có cái balo , chúng tôi đều biết cả. Em là , dễ dàng gì kiểm được chút tiền, lại phải mang theo An An, em cũng nên mua thêm chút đồ cho bản thân, dầu gì cũng là minh tinh rồi, phải ? Tiểu Ái, đừng cậy mạnh, a!"

      nổi giận rồi...

      "Con mắt nào của chị thấy tôi cậy mạnh!"

      "Tiểu Ái." Phó Quân Nhan qua kéo lại, đưa khăn giấy trong tay qua, với : "Tiểu Ái, lau lau khóe miệng."

      nháy mắt mất hết ý chí chiến đấu, đột nhiên hy vọng tất cả mọi người đều có mắt. Nhanh chóng cúi đầu xuống sờ khóe miệng. Ngước mắt lên nhìn thợ trang điểm lúc nãy trang điểm lại cho , ta giật khóe mi mà cười, liền nghĩ, ' chỉ biết trang điểm lại chứ biết lau miệng giùm à...'

      Chỉ nghe Phó Quân Nhan : "Tiểu Ái tuổi còn , chăm chỉ. Chúng tôi đều biết vì chuyện xin nghỉ phép của Đinh Việt, Tiểu Ái và chị xẩy ra chút mâu thuẫn. Chỉ là Mân tỷ, chị vào giới giải trí bao nhiêu năm nay, nhưng lại có chút nhãn lực gì, chỉ là cây đàn violon của Tiểu Ái cầm tay hôm nay, cũng đủ mua được mấy cửa tiệm con đường này rồi. em ấy cần chị tội nghiệp.''

      rồi quay qua nhìn , hỏi: "Lau sạch rồi?"

      gật đầu, xoa xoa tóc : "Vậy em cố lên lần qua, dẫn mọi người ăn đồ ngon."

      cười, trịnh trọng gật đầu. Kéo kéo ống tay áo của Phó Quân Nhan đem ăn kéo qua góc, từ bên cạnh len lén thò đầu ra, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt trắng toét của Từ Mân. đợi hỏi, liền với : "Đối với tiểu nhân, cách tốt nhất là ỷ thế đè người."

      hiểu ý của , tiểu nhân thôi, bạn có quyền có thế, lợi hại hơn ta, ta bị bạn làm tức chết, cũng dám tùy tiện động vào bạn.

      nhìn ánh mắt quan tâm của , ngửa đầu lên nhìn cười khúc khích.


      (1) Devil's Trill Sonata': Bản giao hưởng của Quỷ
      (2) Ernest Miller Hemingwa và Lord Byron: đều là những nhà thơ lãng mạn nổi tiếng, các bạn có thể search google để biết thêm thông tin của họ :3 ~~
      (3) nhũ đầu: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10 

      Mặc dù có chút vui vẻ, nhưng mọi người vẫn chọn cách quên lãng.

      Violon của Phó Quân Nhan quả kéo rất hay, mới phát cảnh mà Cố Tâm Dao và Tiếu Mạt Tiếu lần đầu tiên gặp mặt, là thế nào vì nghệ thuật hiến thân hung hăng chèn ép cầm nghệ của chính mình. Nhớ lại bản thân hồi bị daddy phạt đứng ở góc tường kéo đàn, mỗi khi kéo tốt, daddy nóng ruột, chỉ có lúc này ông mới nhắc đến mami với , ông , "Mami của con đàn violon kéo rất hay, piano cũng đàn cực tốt, con là con của bà, thể làm mất thể diện của bà được." Sau đó bên khóc bên nghe máy đánh phách, giám sai bước nào nữa. Từ từng nốt nhạc đơn giản của ban đầu, đến kéo ra được bản nhạc, là cần phải dưới sân khấu mười năm, công lực mấy chục năm. Vì thế có nghĩ qua, Phó Quân Nhan này, rốt cuộc có cái gì là là biết?

      Kiếp trước kéo đàn hết hai mươi mấy năm rồi, nhưng lúc John hô bắt đầu, tiếng đàn của Phó Quân Nhan vang lên, bỏ sót vẻ mặt kinh diễm của mỗi người trong trường quay. Kể cả Cố Tiểu An dắt Tiểu Khải ở đầu bên kia quảng trường bắt bồ câu cũng ngơ ngác mà chạy trở về, cậu nhóc này sớm biết vào lúc quay phim thể ồn ào, thể náo loạn. Vì thế ngây ngô mà chạy đến đứng bên cạnh của lão John, vừa vỗ tay vừa tiếng "Wa! Wa! Wa!" Cái miệng mở ra vẫn chưa khép lại, thậm chí còn chảy cả nước miếng, ánh mắt đó, hoàn toàn là sùng bái cực độ đối với Phó Quân Nhan.

      , có chút ghen tị. Trong đoàn chừ John ra, chưa từng công khai kéo đàn, cầm nghệ của Phó Quân Nhan cư nhiên lại khiến có chút khẩn trương. lại nhớ đến lời daddy "Cao thủ so chiêu là so nội công." Trong lòng trái lại kỳ tích an ổn lên chút.

      quảng trường dần dần bu lại nhiều người, tiếp đó lại càng nhiều hơn, mỗi khi và Phó Quân Nhan tấu xong bản, đều vang liên những tiếng vỗ tay kịch liệt.

      Rất nhanh, John hô cut "Ok." Nhưng mà đoàn người vẫn chưa rời khỏi. Phản ứng trước hết là Cố Tiểu An, cậu nghe được chỉ lệnh của lão John, mặt mày hớn hở mà kéo theo Tiểu Khải liền từ hai đùi chui qua. Cơn nghiện đàn của lên, nhìn Cố Tiểu An bên cạnh nhìn với ánh mắt sùng bái, trong lòng nhất thời vô cùng kiêu ngạo, vô cùng dâng trào. Nghĩ cũng nghĩ bắt đầu kéo bản《Greensleeves 》.Cảnh đấu cầm kết thúc, mới bắt đầu kéo đầu, Phó Quân Nhan cũng tấu theo. Họ hợp tấu bản lại bản, cư nhiên lại ngoài ý muốn mà ăn ý. nghiêng đầu nhìn mỉm cười, thuận theo ánh mắt ôn nhu của , nhìn Cố Tiểu An vui vẻ nhảy múa vây xung quanh bọn và Tiểu Khải phe phẩy cái đuôi xoay vòng, vô cùng vui vẻ. Đến cuối cùng, đoàn người xung quanh cũng dần dần nhảy múa theo, mới phát máy quay vẫn luôn sáng đèn, Ánh mắt tinh quang của lão John nhìn hết thảy mọi việc, biểu tình phi thường vui thích.

      Lúc mời đoàn phim ăn cơm có tập thể gọi món, : "Mọi người từng người từng người gọi, muốn ăn gì tự mình gọi! Mọi người gọi món em phụ trách cà thẻ a!" Cả nhà hàng cơ hồ như bị đoàn phim của chiếm hết. khoan khoái cà thẻ, nhìn từng hóa đơn được in ra, đáy mắt càng ngày càng sáng.

      Jay qua đây, nhìn biểu tình của rồi nghiêng đầu suy nghĩ lâu, mới hỏi : "Tiểu Ái, sao em lại giống như con mèo trộm được cá vậy?" cảm thấy rất văn nhã rồi, đó rã ràng là trộm quang(1).

      nhìn cười, chớp chớp mắt.

      Quả nhiên, tới nữa tiếng, điện thoại của reo lên, đầu bên kia truyền tời tiếng thét cắn răng nghiến lợi của daddy: "Cố Bảo Bối, con thử cà thêm khoản nữa thử xem!" Sau đó, gật đầu với nhân viên vừa mới ghi món ăn xong ở bên cạnh, lại cà thêm lần, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tin nhắn 'tít tít', và tiếng hét ràng bùng nỗ của daddy: "Cố Bảo Bối, quay xong phim con lập tức cút về đây cho ta! Nhanh chóng cút về đây! Xem ta thu thập con như thế nào! Cánh cứng rồi có phải ! Con biết đổi tấm thẻ khác cà à! Điện thoại của ta vang nữa tiếng rồi! Trực tiếp làm ta mất miếng ngọc tỉ Càn Long!"

      le lưỡi, vẫn như cũ mặt dày : "Ngọc tỉ Càn Long còn nhiều...daddy, con còn tưởng người thầu được Hòa Thị Bích chứ! Người muốn xem tự mình viện bảo tàng mà xem a." Tiếu gia làm nghề buôn bán đồ cổ, đại giang nam bắc, mở đầy viện bảo tàng. Lúc còn , ở nhà tùy tiện cầm ống đựng bút củng là đồ có niên đại, ngoan ngoãn ngồi ghế cao của thời Minh luyện viết bút long, nhìn vào tủ kính chứa đầy các loại gương đồng, đồ cổ đầy nhà, làm người ta quả là đau đầu.

      "Hừ!" nghe khí tức của daddy giảm rồi, nhanh chóng thuận sườn núi xuống lừa. "Daddy, là người kêu con cút về đó nha! Vậy con quay xong phim, dẫn theo con trai người cút về đó!"

      "Nhớ cút về đây!" Đầu bên kia ngừng chút mới : "Cố An là quốc tịch Italya, con về đây nhớ làm tốt visa cho nó. Con mình dẫn theo nó xác có vấn đề, nếu , ta phái vài trợ lý qua đó?"

      "Daddy, người đừng nghĩ đến kiếm người giám sát con 24 giờ, con mới ngốc có được ! Mặc kệ! Con dẫn An An rất tốt." nghiêng đầu nhìn Phó Quân Nhan ôm An An ở trong lòng "Tốt vô cùng..."

      "Vậy tốt, nhớ về nhà."

      "Ừm." cúp máy, từ trong túi đổi tấm thẻ khác ra, vẫy tay gọi đến nhiếp ảnh gia Tiểu Trần, " Tiểu Trần, phiền chọn món giùm cho những người còn lại luôn ! Còn muốn gì nữa gọi thêm, từng người gọi như vậy, quả hơi chậm, xem có được ?"

      ta rất sảng khoái mà gật đầu, đem thẻ tín dụng đưa cho , câu ' có mật mã'. Liền xoay người gọi hai phần mì ý và coffe đến bên cạnh Phó Quân Nhan, kéo ghế trống ngồi xuống. Nhìn An An ở trong lòng ôm bình sữa hai má phồng lên, rất dễ thương. Ngoài cửa sổ thủy tinh, Tiểu Khải phe phẩy cái đuôi đuổi bắt bồ câu thành nghiện, khoan khoái chạy lung tung. nhìn cái hộp đàn để ở bên cạnh ghế của , mới : "Phó Quân Nhan, violon của kéo là tốt a!"

      lắc lắc đầu, bưng cốc coffe lên, nhấp ngụm, : "Còn chưa đủ tốt."

      cuộn lấy mì ý ăn ngụm, thực dám hỏi, vậy thế nào mới gọi là tốt, như vậy, cùng đấu cầm cũng tốn nhiều sức lực.

      Cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ) là cây cầu có mái hiên, xây con sông ở chính giữa Tổng Đốc Cung và ngục giam, trọng phạm bị đưa đến nhà giam dưới lòng đất, những tội phạm sắp bị án tử đến pháp trường đều phải ngang qua cây cầu mật kín có miếng gió nào này. Tận cùng của sinh mệnh, ánh mắt cuối cùng trước khi chết, quá nhiếu quá nhiều người từ nơi đây qua, đối với phồn hoa thế giới này, để lại tiếng than thở cuối cùng.

      Khi Tiếu Mạt Tiếu hiểu là gì rốt cuộc cũng phát giác ra tình của mình, người đàn ông quật cường và kiên cường này, cuối cùng đưa tay ra vòng lấy người con xinh đẹp bị tình làm tổn thương đến thương tích đầy người, : "Tâm Dao, hãy nhìn lần ..."

      Phó Quân Nhan kéo đến trước cửa sổ dừng lại, máy quay bắt đầu chuyển động.

      Song cửa của cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ) điêu khắc rất tinh tế, là do rất nhiều hoa cúc tám cánh tổ hộp lại. Người con trai vịn vào song cửa nhìn xuống, người con thuận theo ánh nhìn của mà nhìn sang, con thuyền Gondola dài hẹp chạy qua dưới cầu, thuyền ngồi nam nữ, thân mật ôm hôn. Ánh chiều tà chậm rãi chiếu vào ngọc lưu ly cửa sổ, người con trai từ đằng sau ôm lấy , vừa cẩn thận vừa thương tiếc, như đối xử với chân bảo đẹp nhất thể gian này. đột nhiên nhớ đến đêm hôm đó, ôm lấy , phía sau là mùi vị quen thuộc như vậy, khỏi giật mình cái, đầu óc trống rỗng.

      của lúc này, như đứa trẻ quật cường, vẫn luôn thẳng lưng mà thế gian này, từ trước đến giờ luôn kiên trì chịu cuối đầu. Nhưng cuối cùng, nhận thua rồi, với người con nhu nhược yếu ớt vết thương đầy mình, cuối xuống cái đầu luôn ngẩng cao của mình. đưa tay ôm lấy người con phía trước, mặc chó ánh chiều tà chói mắt chiếu vào người , kéo tay , đối diện với , chuyên chú như vậy mà nhìn vào mắt . Đáy mắt còn quật cường và mâu thuẫn, thuần khiết như đứa trẻ mới trào đời. gần như thành kính mà hôn lên trán của , : "Tâm Dao, hãy nhìn lần..." xin em, hãy nhìn lần...

      khóc, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống, nóng đến rát bàn tay .

      Lúc John hô: "ok!" Phó Quân Nhan buông tay ra, đột nhiên có chút mất mát, tim rơi nhịp. Đến khi giọng thở dài, bàn tay thon dài của xoa lên mắt , : "Hà Đồn ngốc, khóc cái gì?"

      giống như tìm lại cảm giác an toàn, trái tim , mới lần nữa bắt đầu nhảy động lại.

      Khi bọn đến quảng trường Rô-ma quay cảnh ngoại cảnh cuối của và Phó Quân Nhan, cuối cùng cũng biết, tại sao , vẫn chưa đủ tốt, đàn của , vẫn kéo chưa đủ tốt...

      Trong phim, Tiết Mạt Tiếu rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào tình của mình, chỉ vì người, chỉ vì người con tên Cố Tâm Dao, phảng phất như dùng hết toàn bộ sức lực, mở buổi diễn xuất, tấu bản 《Devil's Trill Sonata'Devil's》 ,người sáng tác ra bản nhạc là Giuseppe Tartini trong truyền thuyết, vì muốn học được kỹ xảo thần kỳ nhất của đàn violon thể giới. Có lần, ở trong mơ, ông hướng ma quỷ bán linh hồn, sau đó, ông có được bản nhạc ưu mỹ mà có mức độ vô cùng khó khăn này.

      chưa bao giờ nghe daddy kéo qua bản nhạc này, chưa bao giờ nghe qua, ông từng , 'đó là ông vì mình mami diễn tấu, cả đời chỉ tấu lần.' Rất nhiều năm sau, trong vô số nhạc phổ trong nhà, kiếm được nhạc phổ của bản nhạc này, mặt sau của nó, dùng bút máy khắc sâu đoạn, "Vì dũng cảm lần, vì em dũng cảm lần, tốt mà em lần, chỉ duy nhất lần..."

      Quảng trường Rô-ma giống như kiến trúc ở Rô-ma vậy, kết cấu cơ bản là kết cấu vòng cuốn, hệ liệt uốn công, vòm cuốn và bộ phận cấu thành kiến trúc hình trứng thỏa đáng khiến cho cả toàn kiến trúc vô cùng kiên cố. Đây là tòa được dựng chỗ lỏm mặt đất, kiến trúc hùng vĩ.

      Phó Quân Nhan đứng ở ngay chính giữa, giống như người tiêu điều và là hùng độc.

      chậm rãi đến gần, nhìn , đôi mài ưu nhã tinh tế chuyên chú và động lòng người. Cuối cùng nhắm mắt lại, tiếng đàn chậm rãi vang lên, mạnh mẽ mà thương cảm, còn giống dòng nước xiết, dâng trào và cuộn trảo mãnh liệt nữa, phảng phất xua hết thảy nhiệt tình, giống lần đầu gặp nhau ở quán bar, giống với lần đấu cầm hăng hái ở quảng trường Piazza San Marco. của lúc này, chỉ là ngườ con trai đợi chờ tình . nhạc của , sâu sắc rung động đến linh hồn sâu thẳm của từng người, khiền người ta vô phương thoát khỏi...

      Sau đó mở mắt ra, nhạc dần dần hạ xuống, nghe : " nguyện đem linh hồn trao đổi với Satan, chỉ cầu em . Xin em, gã cho ..."

      nhìn , nước mắt tràn đầy, chậm rãi đưa tay ra, hướng về người con trai yếu đuối mà kiên cường này, nghiêng đầu : "Được thôi..."

      nghĩ, mami lúc đó đồng ý gả cho daddy, có lẽ cũng có . Có lẽ tình đó là xuất phát từ thương tiếc từ đồng bệnh tương liên, thế gian này có mấy kẻ ngốc, đốt cháy cả đời, chỉ vì tình cầu được. Lại có thể là cảm tạ, cánh buồm trãi qua mọi sóng gió, lúc lục bình phiêu bạt, vẫn còn có người như vậy, nguyện ý người thương tích đầy mình như bản thân...

      Sau đó, cười, nụ cười diễm lệ chưa bao giờ thấy qua, làm cả thế giới chói mắt.

      Rất lâu về sau, khi rút ở góc ổn định lại tâm tình, cuối cùng cũng cầm được những giọt nước mắt ngừng rơi. mới xoay đầu qua nhìn Phó Quân Nhan vẫn luôn đứng ở bên cạnh : "Em rốt cuộc biết được tại sao lúc Cố Tâm Dao lần đầu gặp Tiếu Mạt Tiếu, nhạc của ta hay. Hóa ra là bởi vì, nhạc của Tiếu Mạt Tiếu lúc đó có tình a..." Tiếu Mạt Tiếu của lúc đó, hiểu tình ...

      Sau đó : "Phó Quân Nhan, đàn của , kéo hay..." biết, làm sao có thể kéo đến hay như vậy, mỗi người tại đây đều bị nhạc của làm chấn động, lâu sau cũng hồi thần được. Cái tình cảm sâu sắc đó, giống như rất tuyệt vọng mà qua người, trái tim , cho đến bây giờ vẫn còn nhói đau ngừng. ra từ trong phim được...

      Lần này, ôn nhu gật đầu, với : "Cảm ơn."

      Tại vì Phó Quân Nhan, cuối cùng đưa ra quyết định, cảnh quay của buổi ca nhạc, phải đích thân hát. cứ ngỡ rằng khi với lão John xong, ông thận trọng suy xét lại, ai ngờ được trồm gâu của ông run run, đập mạnh vào ghế liền nhảy dựng lên : "Tốt! Tốt! Cứ làm như vậy! Cứ làm như vậy!"

      Phòng Đinh Việt trì hoãn tuần mới quay về đoàn phim, sắc mặt của rất tiều tụy, nhìn thấy ống tay áo của có cài đóa hoa trắng nho . Liền biết rằng, mẹ qua đời rồi.

      Lúc vào đoàn phim, chuyện với bất cứ người nào, chỉ bước bước lớn về phía , đưa đôi tay ra ôm chặt lấy , sau đó : "Tiểu Ái, cảm ơn em." Thời khắc đó, cảm nhận được yếu ớt của , từ trong lòng đưa ra tay nhàng vỗ vỗ lưng . Sau đó, cảm giác được người đàn ông lạnh lùng lương bạc này run lên.

      Sau đó trở nên dị thường trầm lặng, lúc quay phim thỉnh thoảng phạm sai, áy náy nhìn về hướng , mỗi lần đều lắc đầu, học cách hồi trước an ủi của , vỗ vỗ vào vai . Có lần, sơ ý thấy được, trốn ở dưới gốc cây phía sau núi, nhìn về phương hướng của tổ quốc, yên lặng rơi lệ. Sau đó lặng lẽ rời khỏi, ở phía sau , để lại nụ hoa cúc.

      mang rất nhiều đặc sản về đây, chia cho mỗi người trong đoàn phim. Lại đặc biệt để lại bao lớn cho . Còn mang cho An An con gấu bông Pororo, Cố Tiểu An vui mừng đến nhảy dựng lên, ôm lấy Pororo làm thế nào cũng chịu buông tay, nằm người Tiểu Khải hôn cái, lúc đó, mới khó được mà mỉm cười.

      Trãi qua 4 tháng rưỡi quay phim, bộ phim《Tiếc Tình》 này cuối cùng cũng đóng máy.

      Cảnh phim cuối cùng, là màn cuối của cả bộ phim.

      Mạt Khiêm mất ánh sáng và Cố Tâm Dao mất ký ức, và còn đứa con mới ra đời của họ.

      Tại buổi trưa có ánh mặt trời ấm áp, cơ thể cực độ hư nhược của Cố Tâm Dao, người con mà cả đời si luyến, cuối cùng cũng ở bên cạnh người mà , dùng hết khí lực cuối cùng của mình, tay chậm rãi rũ xuống, chiếu vào giọt nước ở khóe mắt. Sau đó người đàn ông nhẫn đó, mỉm cười cắt đứt mạch máu của chính mình, nụ cười của như vậy yên bình mà thản nhiên, phảng phất còn đau đớn nữa, cứ như vậy theo người con theo đuổi cả đời, yên lặng mà rời khỏi thế gian này.

      Trong nôi, đứa trẻ ngủ ngon, phảng phất như có cảm giác vậy tỉnh lại, tiếng khóc non nớt vang lên, thúc giục người rơi lệ.

      Quay xong cảnh cuối cùng khóc rất lâu, mỗi người đều đến an ủi , họ đều nghĩ rằng nhập vai quá sâu, khen diễn viên tốt. Nhưng chỉ có biết được bản thân, kiếp trước, biên kịch của bộ phim này, chú Ân Hạo cho biết, năm đó, ông là người đầu tiên đến đó, người đầu tiên ôm lấy đứa trẻ là khóc ngừng trong nôi. Bản thân như vậy, là cứ như vậy, trơ mắt nhìn daddy và mami của mình yên lặng mà chết , còn có độ ấm nữa.

      (1) trộm quang: ánh sáng trong ánh mắt của tên trộm

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11

      Bởi vì 《Tiếc Tình》 tuần chỉ phát sóng hai tập, cho nên tuy rằng chế tác hậu kì chưa hoàn thành xong, nhưng bắt đầu chính thức tuyên truyền. Đài truyền hình cũng bắt đầu luân phiên nhau phát trailer, xác định ngày công chiếu.

      John vung tay lên, tập thể thuê cả chiếc máy bay về nước.

      Ngày hôm nay, gặp được chú Ân Hạo, giống kiếp trước vậy, ông gặp được tay cũng có chút run lên, ông : "Bảo Bối, con và mẹ con giống."

      gật đầu, nhìn người trưởng bối hiền hòa này.

      Sau đó ông : "Bảo Bối, con diễn rất tốt, rất tốt, họ tự hào về con." Câu này, kiếp trước chú Ân Hạo , khi nghe được, biết vì sao, cư nhiên tự hào đến cánh mũi có chút chua sót.

      chỉ là nghĩ đến, là Phòng Đinh Việt đến rước và An An, bất giác mà nhìn về hướng phía sau , hỏi: "Phó Quân Nhan đâu?"

      " ta hình như có việc gấp, đêm hôm qua rồi, trở về cùng chúng ta."

      gật gật đầu, gì cả.

      Sau đó : "Tiểu Ái, cảm ơn hoa cúc của em."

      nghĩ nghĩ, với : " Đinh Việt, đừng có đau lòng. Phải nhanh chống khá lên."

      Lần trước đến Venezia, Tiểu Khải là theo máy bay vận chuyển đến. Lần này, Cố Tiểu An vẫn luôn mở cặp mắt ra đợi chờ, nhưng lại đợi được Tiểu Khải, rất là sốt ruột. Khi kéo cậu cùng đoàn phim đường rời khỏi cửa khẩu, Cố Tiểu An nghẹn đến cả viền mắt đều đỏ bừng muốn khóc ra rồi, đôi mắt to tròn vô tội nhìn : "Tiểu Khải! Khải Khải! Chị! Đón Tiểu Khải." vuốt tóc cậu, cúi người xuống nghiêm túc mà với cậu: "An An, Tiểu Khải phải là chú chó của chị, cũng phải chú chó của em, là của Phó Quân Nhan. Vì thế chủ nhân ở đây, Tiểu Khải thể ở cùng chúng ta, có biết ."

      Cố Tiểu An chớp mắt nhìn rất lâu, môi mím lại, nhào vào lòng .

      Phòng Đinh Việt qua đây hỏi: "Làm sao vậy?"

      lắc lắc đầu, sờ sờ cái đầu vui vai chu mỏ: "Đứa này thấy được Tiểu Khải nên cấu kỉnh rồi."
      Họ đều nghĩ là có fan đến sân bay đón chuyến bay, hơn nữa còn là quy mô rất lớn. Cố Tiểu An sợ người lạ, nhưng nhìn thấy nhiều người chen lấn về phía họ, vẫn là bị dọa đến rút vào trong lòng , gương mặt gắt gao vùi vào trước ngực . Phòng Đinh Việt đeo kính mát mặt lạnh lại đem nón tháo xuống khoát lên đầu An An, che cậu lại, đưa tay ra đường bảo vệ về phía trước, nhưng đến nữa đường qua được nữa. Người hình như ngày càng đông, đường hướng phía này ùa tới, ôm An An ngày càng cực lực, dưới chân cũng bị chen đến đứng vững. Fan bắt đầu la hét , có máy ảnh trực tiếp đưa đến trước mặt . Phòng Đnh Việt mím chặt môi, đưa tay qua đó đỡ lại, dứt khoát đem và An An kéo vào trong lòng , vui mở miệng: "Nhường chút, đừng có dọa đến đứa trẻ."

      "A! Là Phòng Đinh Việt! Phòng Đinh Việt!"

      "Ya! Cố Bảo Bối ở bên này! Mạt Khiêm và Tâm Dao đứng chung chỗ với nhau a!"
      囧, cảm thấy còn bằng đừng mở miệng, chỉ cảm thấy có nhiều người ùa về phía này hơn, khí lạnh người Phòng Đinh Việt ngày càng mạnh, tay vỗ lên lưng Cố Tiểu An, bất đắc dĩ từ trong lòng Phòng Đinh Việt thò đầu ra, kéo kéo ống tay áo của Phòng Đinh Việt: " Đinh Việt, đừng có mà vui, bọn họ là vì thích ."

      Mắt hơi động, cuối cùng hướng gật gật đầu. Jay thấy bên bọn bị ép đến dữ dội, cố từ trong đám đông chen vào, đứng ở bên muốn thay và An An đở chút.

      vẻ mặt đau khổ nhìn , chỉ cảm thấy đám fan dồn qua đây ngày càng nhiều...
      Lão John vừa bị dọa vừa hạnh phúc, nhưng cũng may là cuối cùng ông cũng tìm lại lý trí, kéo cao cổ họng lên kêu bảo an. Cuối cùng bọn nhờ giúp đỡ của bảo an mới lên được xe bão mẫu. Tuy rằng xe bão mẩu cũng bị fan chặn lại khoảng ba tiếng đồng hồ mới chạy được.

      Thẳng cho đến khi hoàn thành xong ghi hậu kì cũng gặp được Phó Quân Nhan. Cố Tiểu An mỗi ngày đều ở trong phòng xoay vòng vòng, có Tiểu Khải, cậu luôn cả Pororo cũng nguyện ý xem nữa. thực hết cách, ngẫm nghĩ là mua con chó cho cậu. Nhưng ai biết được cậu đến chợ chó tỏ ra rất kiêu ngạo. Cái gì cũng nìn vừa ý. Mặt vui : "Khải Khải tốt nhất!" Vậy còn chưa đủ, cũng biết học từ đâu, còn ngẩng mặt lên với : "An An và Tiểu Khải là trời sinh đôi!" rất sầu muộn mà chở cậu về nhà, cảm thấy bản thân nuôi đứa trẻ cổ quái... cậu và chó là trời sinh đôi...

      ngày mở máy tính lên, cẩn thận mà bấm vào đọan hậu trường ngắn của 《Tiếc Tình》, trong đoạn phim quấn tấm chăn nhìn những con thuyền Gondola sông, Phó Quân Nhan từ phía sau qua, đưa cho ly sữa ấm áp, bưng tay, thoải mái đến híp mắt lại, ngồi bên cạnh , nhàn nhạt mà cùng vài câu. thấy được trong ống kính hồn nhiên nghiêng đầu nhìn , cười đến hai mắt cong lên. Đột nhiên cảm thấy trái tim bị khoét góc, đau, nhưng là trống rỗng đến hoảng sợ.

      biết John từ lúc nào quay lại những cảnh này, mới nhớ đến cái câu ' dạ dày nhớ cố hương'. Về nước dạ dày trái lại có chút nhớ cố hương. Ở Italia vẫn luôn là Phó Quân Nhan đích thân chăm sóc ba bữa của và Cố Tiểu An. đột nhiên rời khỏi, trở nên chân tay luống cuống, tất cả những thứ phản ứng tiếp sau khi ở bên cứ theo nhau mà tới, tuy rằng Cố Tiểu An vẫn rất ngoan. Nhưng lại vẫn phát Phó Quân Nhan quả rất có cách, chí ít khi còn ở bên cạnh, dẫn theo An An mệt như vậy. Khi còn ở đây trong nhà bất cứ lúc nào cũng có nước ấm. An An cầm lấy hộp bánh trống rỗng mà nhìn , bụm cái bụng đói, sau đó lật tung nhà lên cũng chút đổ để ăn. kể chuyện cho An An, trả lời hàng ngàn câu hỏi 'tại sao' của An An. đột nhiên cảm thấy, luôn luôn đầy tự tin cảm thấy là bản thân chăm sóc An An rất tốt, kì đều là bởi vì bên cạnh có Phó Quân Nhan, sớm đem mọi chuyện làm thỏa thỏa đáng đáng.
      cũng biết nấu cơm, váo lúc ban đầu, miễn cưỡng làm món cơm cuộn trứng, trứng chiên, trứng chưng, trứng luộc. Càng về sau An An hễ thấy trứng liền trốn, cũng bắt đầu buốn nôn. Chỉ có thể khẩn cấp cầu giúp đỡ, để khách sạn Shakira mỗi ngày đúng giờ giao cơm đến.

      mới phát , liên lạc được Phó Quân Nhan. Bốn tháng, vô thanh vô thức mà dung nhập vào cuộc sống của , khi rời , thế nhưng biết làm cách nào tìm được .

      Thuận theo phát sóng của 《Tiếc Tình》, số lượng fan weibo của theo xu thế thể đỡ được mà tăng lên ngừng. Weibo của củng thăng lên thành V.

      mở weibo của Phó Quân Nhan ra, phim của vẫn chưa bắt đầu chiếu, nhưng độ nổi tiếng bùng nỗ, người đàn ông này tựa hồ như trời sinh có ma lực. Rất thần kỳ, fan của vẫn như cũ gọi là 'Công tử', Quân Nhan công tử. ràng là quay phim đại, fan của thế nhưng khen 'mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.' Có thể thấy được ngoại mạo khí chất của người đàn ông này, là như thế nào rung động lòng người.

      Trang chủ của trống , cái gì cũng có, ảnh biểu tượng là cái cây, lẳng lặng đứng ở đó. Như người của , ràng rất ấm áp, rất chân , nhưng lại chợt như khiến người nắm bắt được. đóng lại trang chủ của , bất giác mà thở dài tiếng.

      Khi đem tấm hình Cố Tiểu An ôm Pororo đăng lên weibo, lại là hệ liệt chấn động.

      "Tiếu Ái, đứa trẻ này là ai! Tiểu chính thái a!"

      "Ỷ! Tiểu Ái, đây phải là đứa trẻ bị ôm trong lòng ở sân bay ư?"

      "Dễ thương quá dễ thương quá, chị hôn hôn..."

      Cái tên từng chỉ thuộc về hai người và Jay, biết là bắt đầu từ lúc nào, còn là bí mật. Trái lại, có ai gọi là Bảo Bối nữa.

      nhìn đủ loại bình luận, 3 giờ sáng, rốt cuộc nhịn được mà đăng dòng tâm trạng lên weibo: "An An từ Venezia trở về buồn bực vui, chê sửa tôi pha ngon, ngày ngày bỉu môi hướng tôi đòi Tiểu Khải, cậu cậu và Tiểu Khải là trời sinh đôi, cậu nhớ Tiểu Khải rồi... vậy, Tiểu Khải có nhớ An An ?"
      Vậy, Phó Quân Nhan có nhớ Cố Bảo Bối . mở to mắt, cả đêm cũng ngủ được.

      Kiếp trước rất sảng khoái ở trong quá trình quay phim ký hợp đồng với Từ Mân, cho nên, ngày tháng trôi qua cũng khá ổn định. Nhưng tại, theo kịch tình của phim ngày càng nóng, điện thoại của cũng bị gọi ngừng, người quản lý của các công ty mơ hồ có xu thế cướp người. số phim truyền hình, quảng cáo cũng theo nhau mà tới, có chút ứng phó nỗi.

      tìm cho Cố Tiểu An nhà trẻ quý tộc. Daddy cũng rất thích cậu, mỗi ngày tan học phái người rước An An, dạy cầu 2 tiếng đàn violon. Daddy lấy ra cây đàn violon làm cho lúc ra, đáy mắt là 200% nhiệt tình. An An tựa hồ cũng
      đối với nhạc khí khá say mê, cậu ngoan hơn , kéo tốt than phiền mà tiếp túc kéo, chưa bao giống hồi mà phát cáu. Hai người bọn họ giống như tìm được thứ vui mới vậy. Lại chỉ có , chẳng biết làm gì.

      Đoạn thời gian này, Phòng Đinh Việt ký được công ty quản lý, giá tiền trời của bản ký tiếp hợp đồng của Jay cũng rất chấn động. Lão John đem rating gửi cho bọn , sau đó chèn thêm vài câu, 'nỗi rồi! nỗi rồi!' Khiến cảm thấy ông mới là giống 'cậu nhóc não' vừa vào nghề.
      Thẳng đến ngày đưa An An nhà trẻ, trong khi chờ đèn đỏ qua thấy tiệm bán báo treo bán mấy tờ báo, gương mặt của Phó Quân Nhan chiếm hết cả mặt báo. Đưa xong Cố Tiểu An, đeo kính râm xuống xe, mua mấy phần báo.

      báo ký hợp đồng với quốc tế Huy Đằng với giá trời, lãnh hội cười cười, lâu như vậy rốt cuộc cũng có tin tức của . Kiếp trước cũng là ký công ty này, đường nghiệp ngôi sao của vẫn luôn tốt, cuối cùng cũng đến được vị trí khiến người ta có thể nhìn nhưng thể đạt được. Lòng có chút an ổn, lại nghĩ đến chính mình, cảm thấy mình cũng thể lại mình nữa, đôi khi cảm thấy mình là người có hai nhân cách, đôi khi tịch đôi khi nhộn nhịp, giao thiệp cùng với mọi người xung quanh đến cùng cũng phải là việc dễ dàng, đặc biệt là lúc cần bộ phận quan hệ giao tiếp, mình, liền có vẻ vô lực. Cũng thể với Cố thị tìm bộ phận quan hệ giao tiếp đến, vậy cũng quá làm quá rồi. Thế là gọi điện cho Nặc, Nặc, họ của , Tổng giám đốc Mạt thị. Ngày hôm sau, tin tức liền đưa tin, "diễn viên chính Cố Bảo Bối trong 《Tiếc Tình》, ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Quang, công ty cực lực nâng đỡ." Công ty giải trí Tinh quang, là trong những công ty con của Mạt thị, công ty của nhà mình.

      họ đem người quản lý tốt nhất của công ty an bài cho , ấy tên Vạn Thanh, là cựu nhân viên của công ty, người quản lý có danh tiếng trong giới, tác phong sạch nhanh nhẹn. phỏng đoán họ để ấy bỏ xuống những nghệ sĩ trong tay, chuyên tâm chỉ dẫn mình , ấy là vui, nhưng chung quy cũng vẫn luôn tươi cười. cũng muốn thẳng những lời như 'Tôi là người chủ thứ hai của a!' Ỷ thế đè người là cách thức dùng cho lúc đánh rắn giập đầu, đối với bạn bè đồng liêu, cần cao hơn ai bậc. hy vọng người quản lý của lòng vì , củng đứng chiến tuyến. Tuy rằng khi ấy quay người cầm lấy đống kịch bản quảng cáo cho , huơ tay từ chối, nụ cười cứng lại mặt ấy, biểu tình nghiến răng gương mặt khiến khắc sâu vào ký ức.

      Thời gian hai tháng, 《Tiếc Tình》 chiếu được nữa, nhưng Phó Quân Nhan lần hoạt động tuyên truyền cũng có tham dự. có lén hỏi John, John rất ký quái quay đầu nhìn , "Lúc cậu ấy ký hợp đồng có bao gồm tuyên truyền sau này." nghĩ nghĩ, đây quả phù hợp với phong cách làm việc của ở kiếp trước.

      Buổi bắt tay lần này, Phó Quân Nhiên hiển nhiên cũng đến.

      "Tiểu Ái, chúc mừng em ký được công ty." Phòng Đinh Việt ở hậu đài với .

      " cũng kém a, công ty của cũng cực lực nâng đỡ làm 'Nhất Ca' mà!" (1)

      khoát khoát tay, thần thần bí bí với : "Chúng ta phải dựa vào thực lực!" cười, cuối đầu nhìn vào văn kiện trong tay , người quản lý mới của thấy vậy liền ngăn lại, khoát khoát tay, vui mà trừng mắt nhìn qua đó. sờ sờ mũi, cảm thấy Đinh Việt uy vũ.

      "Nhìn , sao." đưa văn kiện qua cho xem. trái lại hơi ngại ngùng, lắc đầu cười cười.

      hề gì mà dật dật mi mắt, mới : " lựa kịch bản, còn em? Công ty có an bài gì?"

      lắc lắc đầu, cũng cầm kịch bản "Làm gì nhanh như vậy, ngược lại có mấy cái quảng cáo, em muốn xem trước ."

      gật gật đầu, lúc này Jay mới từ phòng hóa trang ra, tháo kính râm xuống chào hỏi với bọn , Phòng Đinh Việt ngẩng đầu nhìn cái, đem văn kiện đóng lại, đưa cho trợ lý ở bên.

      "Tiểu Ái, nghe em ký được công ty rồi, sao lại người trợ lý cũng có?" dật mi nhìn , kéo cái ghế ngồi qua đây.

      "Em vẫn muốn có người theo, mới ký hợp đồng vối công ty Tinh Quang a..." , phát người theo phía sau phải là Từ Mân.

      "Mân tỷ đâu?"

      "Chị ấy sức khỏe tốt, công ty cho chị ấy nghỉ ngơi tháng."

      hay giả, Từ Mân tha cho ? "Mân tỷ chuyên nghiệp như vậy, sao có thể vì bệnh mà bỏ lo." Từ Mân xem như vật trong lòng bàn tay, sao có thể hung ác mà nhìn kỹ, còn thả ra?

      Sắc mặt của Jay biến đổi, nhìn nhìn bốn phía, lại nhìn Phòng Đinh Việt cái, mới tới gần chút với : "Tiểu Ái, gạt em, Mân tỷ xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ ở bệnh viện." gật gật đầu, kinh ngạc mà nhìn , Jay con người này, đến cùng là tâm địa thuần khiết, đối với bạn bè, hơn phân nữa là . suy nghĩ trong lòng rối lên mảng, Từ Mân kiếp trước lúc nào xảy ra tai nạn giao thông a! ta giả bệnh giả tự sát giả chết, chỉ có điều là có điều gì là qua..."Chị ấy vẫn tốt chứ?"

      Jay vẻ mặt đau khổ, biểu tình phải tốt, qua hồi lâu mới : "Bác sĩ , có thể bị liệt."

      "Nghiêm trọng như vậy!" hô lớn, mới cảm thấy thích hợp, vỗ vỗ , còn gì nữa. Trong lòng dời sông lấp biển, chưa từng nghĩ qua, người phụ nữ kiếp trước lừa gạt suốt mười năm trời, cư nhiên lại vì tai nạn xe mà bị liệt? Nếu như ta bị liệt, ta còn lấy gì đến quấn lấy Jay? Đột nhiên, cảm thấy mọi thứ hết thảy trào phúng.

      Trong buổi bắt tay, bọn ngồi chung hàng, rất nhiều fan nhạc kích động đến rơi nước mắt. Thấy được tình cảnh như vậy, bọn cũng rất cảm động. Sau đó bên phía người phụ trách có dư ra thời gian để cho phóng viên, tiến hành phát trực tiếp thời gian phỏng vấn ngắn. Vốn là mọi chuyện vẫn rất tốt, phóng viên đột nhiên hỏi: "Cố tiểu thư, hôm nay tuần báo Apple có đăng ảnh chị cùng Phòng Đinh Việt dẫn theo đứa trẻ dạo chơi, hơn nữa ở sân bay ấy cũng bảo vệ chị và đứa trẻ, đứa trẻ đó là con riêng của hai người sao?"

      trúng đạn rồi...quay đầu nhìn nhìn Jay lại nhìn nhìn Phòng Đinh Việt, trong miệng tự giác mà nhảy ra câu "Con mắt nào của thấy tôi có con riêng?" Lời ra mới phát là lỡ lời, phép câu như vậy là câu theo quán tính, daddy của bộ hàm sắt răng đồng, lúc đấu lại ông, trong miệng chỉ đè nén mà câu, kết quả, hậu hoạn vô tận...
      chỉ chó thể ngượng ngùng mà né đầu qua, cầu cứu mà nhìn Phòng Đinh Việt và Jay, kết quả hai người họ đều giật khóe miệng len lén cười.

      "Các bạn lầm rồi, đó là em trai của Tiểu Ái." Jay cười mở miệng, tiếp : "Tiểu Ái rất thương em trai, lúc chúng tôi quay phim An An cũng thường đến đoàn phim, mọi người đều biết An An, cũng rất thích cậu. Vì thế thường mua đồ ăn đồ chơi cho cậu, có thời gian nghỉ ngơi cũng giành nhau mà đưa An An chơi. Đối với chuyện này mọi người cũng đừng có nghe theo lời đồn vô căn cứ."

      Về sau mua phần báo đó, ảnh chụp hòa hài, hòa hài đến rất rầu rỉ. Phòng Đinh Việt cơ hồ cũng nghĩ như vậy, chuyển phát nội dung của bào bái lên weibo, chèn thêm câu: "Cảm tạ tuần báo Apple cho tôi 'đứa con' dễ thương như vậy, nhưng Tiểu Ái là chị của cậu, bối phận như vậy phải tính làm sao?"

      Dân mạng bắt đầu OOXX. Có người bình luận, "Mạt Khiêm Mạt Khiêm, hai người là ngụy huynh muội a! Tình của ngụy huynh muội a! phụ thân - nữ nhi! Ngụy phụ - nữ luyến! Ô! hòa hài! mãnh liệt..." đỡ trán trả lời câu: " Đinh Việt, nghĩ nhiều rồi..."Jay cũng trả lời : "Đinh Việt, nghĩ nhiều rồi..."

      Lão John cũng rất ra sức, ngày hôm sau cho ra đoạn phim hậu trường, An An nhận sai cho Jay uống sữa bò cư nhiên cũng bị ông quay lại để vào trong. đột nhiên hoài nghi có phải là lão già này gắn camera trong đoàn phim . Sau đó là đoạn đấu cầm của và Phó Quân Nhan, An An và Tiểu Khải vây quanh bọn vui vẻ mà nhảy múa.

      Độ nổi tiếng của Cố Tiểu An tăng vụt, viên gạo nếp của nhà được mọi người thích, đương nhiên cũng rất vui. Chỉ là trễ chút Vạn Thanh đến tìm , lần này cư nhiên là lời mời quảng cáo của số công ty dành cho An An. An An còn quá , kiên quyết phản đối. là người cùa công chúng, lại thời thời khắc khắc dẫn theo An An, đem An An giấu trái lại dẫn tới nhiều chuyện thị phi hơn. Cho nên, dứt khoát cho mọi người đều biết đến An An. Nhưng để An An kiếm tiền lại cần thiết. nghĩ nghĩ : "An An còn , cần kiếm tiền nuôi nhà a, Thanh tỷ, đợi em ấy lớn thêm chút, hiểu chuyện rồi, nếu như em ấy còn muốn con đường này, em phản đối." Quả nhiên, người quản lý đại nhân của lập tức đen mặt lại.
      lại lần nữa mở trang chủ weibo của Phó Quân Nhan lên, thấy cư nhiên đăng tin mới. chèn ảnh chụp của Tiểu Khải, : "Tiểu Khải rất nhớ An An..." Viền mắt nóng lên, biết là vì sao, rất muốn khóc.

      (1) Nhất Ca: đồng nghĩa với nhất tỷ, lớn trong giới giải trí.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12

      bộ phim trở nên nổi tiếng, trước hết là phải có nhiều người xem. Nhưng muốn trở thành bộ phim hay phải có công nhận của chuyên gia.

      《Tiếc Tình》 nổi tiếng hết cả nữa bầu trời, thỉnh thoảng đưa An An học, bên đường đều phát nhạc trong phim 《Tiếc Tình》, bao gồm cả bài mà hát. đường thỉnh thoảng bị nhận ra, thậm chí có cả người già kéo tay : "Đứa trẻ tốt, đừng có chờ đợi nữa, Mộc Thôn Cẩm tuy rằng có chút kiêu căng, nhưng vẫn tệ..." biết biểu tình lúc ấy của thế nào, nhưng diễn đến như giả như cũng cảm thấy rất an ủi. Fan cũng bắt đầu tự ghép các cặp CP, bọn họ cắt những đoạn phim làm thành câu chuyện, Jay Bảo Bối, cặp đôi Việt Bảo, Quân Nhan. thường lén lên Tieba nấp nhìn, đối với những việc đó cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng thỉnh thoảng cũng tự YY, núp trong chăn cười trộm. biết có phải những nghệ sĩ khác có hay cũng giống vậy, có tiền đồ...

      Những hợp đồng phim của cũng ngày càng nhiều, giá cát-sê cũng ngừng mà tăng lên, Vạn Thanh rất là vui. Ngày hôm nay ấy nhận được cú điện thoái, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc trở nên đỏ bừng, An An bên xem sách dành cho trẻ em, thấy ấy như vậy lập tức lon ton chạy đến kéo ống tay áo của , : "Chị! Chị nhìn dì xem! Mặt đỏ đỏ!" cười sờ sờ đầu cậu, đem cậu ôm vào lòng, mới hỏi: "Thanh tỷ, sao vậy?"

      "Tiểu Ái, 《Tiếc Tình》phá doanh thu được lọt vào lễ bình chọn của giải Kim Long, em được đề cử giải thưởng 'diễn viên mới xuất sắc nhất' và giải 'nữ diên viên chính xuất sắc nhất!' Tiểu Ái, em phải tin chị! đầy ba tháng, em nhất định là con gà rán nổi nhất trong giới giải trí!"

      Cố Tiểu An nghe xong ngẩng mặt lên, tròng mắt ngừng đảo quanh, đem sách đặt xuống chân , vỗ tay hô: "An An ăn gà rán!"
      Cậu xong, đôi mắt to ngừng chớp chớp mà nhìn về Vạn Thanh, câu lại lần nữa làm cho mặt Vạn Thanh đỏ bừng lên. nhìn khuôn mặt của Vạn Thanh, cặp mắt đó cực kỳ sáng, đây là lần vui nhất của ấy từ khi dẫn dắt . nghĩ, con người quả nhiên cần đến tương tác.

      "Em đương nhiên tin chị." gật gật đầu, cúi đầu nhéo nhéo mặt Cố Tiểu An: "Em gần đây sao thích ăn thịt thế hửm! Cố Tiểu An!"

      "Thịt thịt! Muốn!" An An rất vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, đáy mắt lấp lánh. ngửi ngửi cậu, điểm vào cái mũi của cậu : "Được!"

      Chỉ là sau này, cậu đem toàn bộ xương cột lại đựng vào cái hộp, ngoáy đầu với , cậu : "Chị a, để dành cho Tiểu Khải! Khải Khải ăn!" Trong lòng lần đầu tiên chữi Phó Quân Nhan, là người xấu, nhất định là người xấu... người rồi còn mang theo chú chó ! Người xấu!

      nhận quảng cáo cho nhãn hàng nước hoa, là bộ bình. 'Nước mắt của biển, tình của ánh dương'. Bởi vì thích kịch bản của nó, nó phá vỡ nhận biết của về nàng tiên cá. Ngửi hương thơm để nhận ra người con , trong câu truyện này, hoàng tử nhận ra nàng tiên cá, bởi vì nhớ được mùi hương của người mình .

      đột nhiên nhớ đến, biết từ lúc nào, loại mùi hương có hương thơm của biển rồi, cái hương vị triền miên đó, lắp đầy từng ngõ ngách trong phòng .

      Vạn Thanh rất vui, lúc chị ấy cầm tay mấy hợp đồng quảng cáo đến tìm , đoán chừng là lại tính nhận lời lần nữa, nhưng ngở rằng lại gật đầu.

      Tuyên truyền của 《Tiếc Tình》 kết thúc, chỉ còn đợi thuận lợi mà thu quan. Đến nay, lần cũng thấy được Phó Quân Nhan, cũng có tin tức của . Phó Quân Nhan, cái tốt của người đàn ông này, đột ngột như vậy lại tự nhiên như vậy, luôn nghĩ nhất định là mắc phải hội chứng hoang tưởng, mới lần lại lần ở trong giấc mộng đêm khuya mơ thấy cặp mắt thâm thúy mà sáng ngời đó, thậm chí còn có ảo giác mình bị vứt bỏ...

      Lúc thử tạo hình, khó khăn nhất là bộ trang phục của nàng tiên cá, trang phục chế tác hoa lệ phức tạp, nhìn từ phía xa cũng đẹp đến khiến người kinh hô. Phần là kiểu bó sát người toàn thân, trước ngực cũng kéo rất thấp, toàn bộ đều được thêu bằng thủ công và còn có thủy tinh của nhãn SWAROVSKI và kim cương bảy màu với giá trị xa xỉ, đuôi cá làm cũng cực kì đẹp sử dụng thủy tinh và kim cương màu lam được may bằng thủ công. Nhà tạo mẫu cũng đem mái tóc dài của tẩy nhuộm thành màu lam, mí mắt vẽ lên màu vàng kim lợt cực kỳ quyến rũ. Vạn Thanh ở bên ngừng gật đầu, trong mắt là ánh sáng rực rỡ mà thường xuyên thấy được mặt John. Khi thợ trang điểm hoàn thành xong kiểu tóc và trang điểm xong cho , chỉ có thể nhờ dìu đỡ của hai người bên cạnh mới có thể mặc được bộ trang phục đó. Đương nhiên, cái đuôi cá đó rất đẹp, cả bộ trang phục làm lộ ra hết thảy đường cong người, tự nhìn mình cũng muốn chảy cả máu mũi. Nhưng mà, có đuôi là có cách nào được, ngồi ghế, rất khó chịu. Đạo diễn quảng cáo cũng biết được khó xử của , cố ý ở trước cửa phòng hóa trang chờ đợi tạo hình.

      Khi đạo diễn dẫn đoàn nhân viên công tác vào, nghe được vài tiếng kinh hô: "Trời ạ! Ưu vật!"

      "Đây quả thực giống như nàng tiên cá dưới ngòi bút của Andersen"

      "Trời ạ, Tiểu Ái, em đẹp chết được!"

      "Quảng cáo này quay ra, em nhất định trở thành nữ thần trong tim của tất cả đàn ông!"

      Trong lòng khẽ trợn mắt trắng, vai nhân vật Cố Tâm Dao này chính là phiên bản nữ thần đau khổ vì tình, từ khi bắt đầu ra mắt, hai chữ nữ thần giống như là tùy thời xoay quanh , là khó xử... Vì thế ở trường hợp cố định luôn đoan trang, nhưng tế diễn lâu quá cũng cảm thấy mỏi mệt, thỉnh thoảng còn phải bày ra vẻ sắc bén và kiêu ngạo. Cho nên kiếp trước luôn ngưỡng mộ Phó Quân Nhan, thành danh của xem là lạ, thuận lợi của cũng lạ. Lạ là ở chỗ, người, nhưng lại có thể diễn thành bất cứ ai. Định vị của rộng đến có giới hạn." diễn viên thụ, chứ phải chỉ là nghệ sĩ." Đây là kiếp trước sau khi tiến công màn ảnh rộng, lời đánh giá vào lúc lấy được giải Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất., ngắn gọn, nhưng thể vượt qua được. nghĩ, cũng muốn lĩnh hội cái loại niềm vui chân chính đó, cái niềm vui khi làm diễn viên.
      lúc này mới mới nhớ đến chính mình nên nghĩ ngợi lung tung, lúc hồi thần mới phát tiếng bàn tán 'rì rào' cư nhiên ngừng rồi, ngược lại lại là những tiếng thở dài và tiếng hít thở cực nặng. ngẩng đầu lên, hiểu mà nhìn bọn họ, sau đó, đầu của bên kia cánh cửa, thấy chầm chậm bước đến, cái khí chất cao quý ra lời, ánh sáng chói mắt đó, chói đến khiền người ta mở mắt ra được! Tóc của dài ra chút, đôi mắt vẫn đẹp như vậy, gương mặt đẹp đẽ cứ thế chăm chú nhìn , khiến trận ngẩn người...

      Sau đó đạo diễn : "Tiểu Ái, Quân Nhan cũng biết, cậu ta chính là hoàng tử của ."

      đương nhiên biết được ý của đạo diễn là trong quảng cáo, Phó Quân Nhan là người hợp tác cùng . Nhưng biết vì sao chính là bụng đầy lửa, nghĩ đến con người kỳ lạ đột nhiên xuất trong cuộc đời , lại đột nhiên biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất , buồn bực, rất buồn bực! thằng tắp ngoáy đầu trừng mắt với Phó Quân Nhan, cực khách khí mà mở miệng: "Con mắt nào của ông thấy ta là hoàng tử của tôi!"
      Đạo diễn nghe vậy, cười phá lên. Ông là 'quỷ tài' trong gới, nổi tiếng là theo lẽ thường ra bài, mọi người đều gọi ông là "Quỷ đạo", hoàn toàn ý là khen ông là người có tài giỏi như con quỷ. Những quảng cáo ông quay, hiệu quả đều rất tốt. Đây cũng là trong những nguyên nhân ký hợp đồng quảng cáo cho loại nước hoa này làm quảng cáo đầu tiên của .

      Ông xoay người vỗ vỗ vào vai Phó Quân Nhan: "Quân Nhan à, còn tưởng rằng hai người hợp tác qua, quan hệ tồi, ngờ rằng cậu và Tiểu Ái quan hệ tốt đến như vậy a!" xong còn dật dật mi, cư nhiên lại mang chút ý khiêu khích đùa giỡn.
      Phó Quân Nhan nghe xong cũng chỉ cười cười, cho ý kiến, chỉ là lại quay đầu qua nhàn nhạt nhìn cái.

      lại càng thêm giận né đầu qua, muốn để ý đến .

      Đạo diễn lại nhìn chút, gận gật đầu với nhân viên công tác phía sau, mới quay đầu qua với : "Tiếu Ái, chỉ đùa chút thôi mà! Cái quảng cáo mà hai người hợp tác này nhất định phải quay tốt!" rồi cầm lấy bản hợp đồng, mời Vạn Thanh ra ngoài. Chỉ chốc lát, phòng hóa trang chỉ còn và Phó Quân Nhan hai người.

      nhìn nhìn , xoay người hướng về phía cửa bước , tưởng là muốn ra ngoài, càng thêm tức đến chết. Nhưng thân này của căn bản bước được, cũng giám cử đông mạnh, lại nghĩ bản thân lấy thân phận gì mà giữ lại? Trái phải đều phải, chỉ có thể gấp đến hướng về phía hét: "Phó Quân Nhan! rời gần ba tháng lại đột nhiên xuất , có lầm hay !"

      "Là ba tháng lẻ bảy ngày..." Giọng của nhàn nhạt truyền tới, giống như là mang theo mùi hương của thủy mặc, làm người ta chán ngán, nhưng động lòng người. nghe vào trong tai, cư nhiên lại phát ra khí tức được nữa, chỉ vì sao lại cảm thấy ủy khuất, mím môi nhìn nhàng đóng cửa lại.

      đưa lưng về phía , hồi lâu mới xoay người qua nhìn , thân tây trang màu trắng như châu như ngọc, phảng phất như là tốt đẹp mà thượng đế sủng ái nhất. Ánh mắt của hời hợt, có vài phần xuất thần mà nhìn , cứ ngơ ngác mà nhìn , cảm giác như muốn bị hút vào trong vậy, lại đột nhiên cúi đầu xuống, lông mi dài chiếu lên sườn mặt ưu mỹ tinh tế của . , chậm rãi mà ngước mắt lên: "Phó Quân Nhan rất nhớ Cố Bảo Bối..."

      liền cứng đờ, nhớ đến câu mà kiếp trước nghe qua vô số lần đó: "Phó Quân Nhan a, chỉ cần ánh nhìn cùa , chỉ là ánh nhìn đó. Nếu bạn nhìn lại, cả cuộc đời này xem như giao ra rồi..." biết, ánh mắt như vậy si mê nhìn biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần, cũng đều thể thoát ra được, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn lại , bao giờ có thể dời mắt được nữa...

      "Em ghét !" né đầu qua, giọng . Trong lòng bắt đầu nhịn được mà ủy khuất, ánh mắt chuyên chú của khiến toàn thân nóng lên, nhịn được quở trách: "An An cũng ghét ! Ai bảo vô thanh vô thức mà mang Tiểu Khải , khiến cho An An mất người bạn. mang Tiểu Khải , cho nên Cố Tiểu An mỗi lần đều đem xương mà nó ăn dư đựng vào trong hộp mang giấu , là phải để dành cho Tiểu Khải. Chính là tại vì , chính là tại vì ! Phòng của em khắp nơi đều giấu đầy xương cho chó! Chình là tại !" cúi đầu ngửi ngửi tóc mình: "Chính là tại , phòng của em đốt đầy sáp hương của biển, em chỉ cần ngửi mùi vị của bạch đàn hương liền nhớ đến . Chính là tại , em còn ăn quen những món ăn loạn thất bát tao mà chính mình làm nữa. Đêm đến chờ đến kéo chăn cho em, buổi sáng nhớ đến ly sữa nóng mà pha cho em, hễ An An khóc liền cứ nghĩ rằng xoay người qua là thay em dỗ nó. Nhưng là, em căn bản là tìm được ..." đến biết là mình gì, giọng mà khóc lên. "Cái tên cường đạo đột nhiên xông vào cuộc sống của người ta!"

      "Làm sao lại thích khóc như vậy, lẽ nào mắt xanh là làm từ nước à?" về phía trước nâng mặt lên, cư nhiên cúi đầu xuống, nhè hôn lên mắt , vô lực mà bị ôm vào lòng, bàn tay ấm áp của chạm lên lưng , hơi run lên.

      "Bảo Bối ngốc, khóc, phải về rồi sao?" ở bên tai thở dài , từng chút từng chút nhè vỗ lên lưng , giống như là dỗ An An vậy. dính vào trong lòng , len lén mà nhìn .

      "Ai cho hôn em!"

      nhìn cười cười, cúi người xuống lại hôn lên trán cái.

      " còn hôn nữa, em cắn !"

      "Được thôi!"

      vô lực rồi, sợ nhất là loại tính cách cứng mềm ăn này. giống như nước, bạn quyền đánh vào, vẫn như cũ hình dạng thay đổi, bạn thế nhưng bị hút , ôn nhu và bao dung. Nhưng lại có thể, từng chút, từng chút, từng giọt nước xuyên qua đá đem bạn đánh tan, khiến bạn chừa mảnh giáp. Phó Quân Nhan, người đàn ông đáng sợ... đem mặt dựa vào trong lòng , nhắm mắt lại chặt.

      Sau đó, nghe "Tiểu Ái, nhận quay bộ điện ảnh, hôm qua mới từ Nhật Bản quay về."

      len lén nhìn cái, phồng má lên, điện ảnh gì? Điện ảnh gì! Oán niệm trong lòng OOXX, rút vào trong lòng ngẩng đầu hỏi: "Điện ảnh gì?"

      "《Ám Ảnh 》 thể loại cảnh sát và kẻ cướp."

      Cư nhiên lại là bộ phim kiếp trước khiến trở nên nổi tiếng. mơ hồ có chút hưng phấn, nhưng lại nhịn xuống, như cũ buồn bực hỏi : "Khi nào công chiếu a?"

      "Chắc là cuối năm...làm sao vậy?"

      Đúng rồi, bộ phim này công chiếu vào cuối năm. Đầu năm của năm thứ hai, chính là nhờ vào vai diễn này, thể nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Bách Hoa điện ảnh. Đây cơ hồ là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử điện ảnh.Từ đó, lên màn ảnh rộng, đường thuận lợi có trở ngại. đột nhiên rất muốn cùng chia niềm vui đó, nghĩ nghĩ : " nếu mời em xem buổi công chiếu em tha thứ cho ." "Được." gật đầu, móc lấy ngón tay , sau đó : "Chúng ta ngoéo tay."

      "Còn nữa, cho dù quay phim có hiệp nghị bảo mật nữa, cũng thể tiếng liền rời khỏi, An An nhớ Tiểu Khải lắm, như vậy rất vô sỉ!"

      "Được."

      "Vậy đem toàn bộ xương trong nhà em nhặt hết! Bẩn chết được! An An giấu ở khắp nơi đều có!"

      "Được."

      "Này! Phó Quân Nhan! Có phải là em cũng 'được' phải ! Vậy tự mình đánh chính mình quyền thử xem."


      Cánh tay ôm thêm chặt, đưa tay ra xoa xoa tóc , ngón tay thon dài ở phía sau lưng chạy loạn, : " sợ còn nhanh chóng trở về, em và An An liền đem quên mất." cúi đầu, dán vào mặt , lại : "Bảo Bối ngốc, rất mệt, em ngoan chút, để ôm ôm em..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :