1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xin Chào, Kiểm Sát Viên - Tô Thích (59 chương + vĩ thanh)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 35


      Đào Nhạc vào viện kiểm sát lâu như vậy mà vẫn chưa thấy được vị BOSS cao nhất này—Kiểm sát trưởng Quan, mà biết tại sao vào lúc này ông ta lại xuất , nhưng chỉ muốn gặp Tô Dịch Văn , rất kỳ lạ.
      Tô Dịch Văn vỗ vỗ vai Đào Nhạc, “Trước tiên cần phải ăn, đừng để người khác phải đợi.”
      ràng là bảo rời khỏi, Đào Nhạc lòng đầy hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời , nhớ đến bộ dạng nổi điên như trẻ con của Hàn Húc liền biết làm thế nào.
      “Vậy em đây.”
      Đào Nhạc quay chưa bao lâu, lại len lén nhìn lại, thấy Tô Dịch Văn bước lên Audi, xe cũng rẽ theo hướng ngược lại mà . thấy kỳ lạ, cũng chỉ là kiểm sát viên, đáng để đại nhân như kiểm sát trưởng Quan đích thân gặp mặt sao?
      ….
      Lúc này, bầu khí trong chiếc Audi rất nghiêm túc, từ lúc lên xe Tô Dịch Văn câu, cả người giống như núi Lũng phủ sương mờ, cũng còn là con người ấm áp của thường ngày nữa.
      Kiểm sát trưởng Quan là ông lão sắp xỉ sáu mươi, chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, vẻ mặt uy nghiêm, giọng trầm thấp mạnh mẽ, “Gần đây công việc thuận lợi chứ?”
      “Tất cả đều tốt, phiền chú bận tâm rồi.” Trong lời của Tô Dịch Văn lộ ra chút tâm tình khác thường.
      sao…” Ông nhìn ra phía cửa kính, “Hai ngày trước ba của cháu có hỏi chú về tình hình của cháu, đối với chuyện đến Viện kiểm sát nhân dân tối cao, suy nghĩ thế nào rồi?”
      Tô Dịch Văn mở bàn tay nắm lại bên người ra, thản nhiên trả lời, “Về chuyện này cháu cho ông ấy câu trả lời rồi…”
      “Dịch Văn, đừng trách chú Quan cháu, ba của cháu cũng là muốn tốt cho cháu, con người nên làm ở vị trí cao, học cháu cũng học nhiều lắm rồi, chúng ta cần học vấn phải cao, nhưng nếu ăn cơm của ngành tư pháp, cháu phải biết nhìn xa chút. Ngày nay chính sách của cấp cũng giống như hồi trước, cháu còn trẻ, bây giờ khó có được cơ hội như vậy, nên dựa vào quan hệ của chú và ba cháu, để cho cháu thăng chức lên tỉnh làm việc là chuyện dễ dàng. Nhưng rốt cuộc cháu nghĩ thế nào vậy, thà ở nơi như thế này!”
      Đối với mấy câu thế này Tô Dịch Văn sớm đông cứng, cuối cùng cũng dịu xuống, “Bây giờ cuộc sống của cháu rất tốt, về mặt khác, cứ xem như cháu có ý muốn cầu tiến.”
      “Cháu đừng có ở trước mặt chú mà kiểu đó!” Kiểm sát trưởng Quan hơi giận, “Gần đây chú nghe giữa cháu và kiểm sát Hứa có chút vui, là vì chuyện con của ông ta, cháu cũng là người trưởng thành mà còn biết xử lý mấy chuyện thế này cho tốt sao, để cho người trong mấy phòng ban truyền miệng qua lại, ngay đến chú cũng biết. Còn nữa, hồi nãy cháu và bé kia có chuyện gì vậy, day dưa trước cửa viện kiểm sát, nhìn còn ra thể thống gì hả?”
      Quả nhiên chuyện xấu truyền ngàn dặm, Tô Dịch Văn cười, “Mặc kệ bọn họ , cháu cũng muốn giải thích nhiều, mặt khác, đây cũng là việc riêng của cháu, vốn ảnh hưởng đến công việc.”
      “Đúng, quả thực là việc riêng của cháu, vốn dĩ chú cũng muốn gì, nhưng chú muốn nhắc nhở cháu, mọi việc nên có chừng mực, chuyện của cháu và con kiểm sát Hứa chú mặc kệ, nhưng lúc nãy chắc là người của viện kiểm sát chúng ta phải , cháu cần biết quan hệ nam nữ với công việc thể có chút dính dáng gì với nhau, về nhớ suy nghĩ kĩ càng cho chú!”
      Kiểm sát trưởng Quan hồi khiến cho Tô Dịch Văn trở nên trầm tư, phải là vì người ngoài chỉ trích, mà là quả thực chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm và công việc có mâu thuẫn, cũng là người của viện kiểm sát, hơn nữa bây giờ còn thi làm nhân viên công vụ, nếu như trong tương lai công việc có mâu thuẫn gì, nên làm thế nào?”
      Kiểm sát trưởng Quan chỉ có thêm lời khen ngợi với đứa cháu trưởng thành này, giọng ông dịu dàng khuyên nhủ, “Dịch Văn, cháu thể nghiệm ở cơ sở này thế cũng đủ rồi, đối với những người như chúng ta làm sao có tiền đồ, như vậy , xin nghỉ phép vài ngày, cháu về nhà cùng ba cháu thương lượng lại. Vẫn là câu kia, mọi chuyện phải nhìn xa chút, đừng cứng nhắc để tâm vào chuyện vụn vặt.”
      Vẻ mặt Tô Dịch Văn thờ ơ, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh, “Cháu hiểu rồi, việc này cháu suy nghĩ kĩ.”
      “Kiểm sát trưởng Quan thấy trả lời qua loa, trong lòng có chút gánh nặng, “Khó có được thời gian rảnh rỗi như hôm nay, đợi chút nữa cùng dùng với chú bữa cơm.”
      cần đâu.” Tô Dịch Văn nhìn kiểm sát trưởng Quan, chỉ hơi nhếch môi lên xem như là cười, “Tối nay cháu còn có việc, nên cứ xuống xe ở đây .” xong bảo tài xế dừng xe, đợi kiểm sát trưởng Quan mở cửa ra.
      Đưa tay nhìn đồng hồ, Tô Dịch Văn thở dài nặng nề, mặc kệ chiếc Audi ở phía sau, cứ thẳng về phía trước, bây giờ cần được yên tĩnh.

      Lại về bữa cơm Đào Nhạc mời Hàn Húc cuối cùng cũng được ăn rồi. Tên nhóc xấu xa nào đó chắc vẫn thấy thoải mái với cuộc điện thoại lần trước, dứt khoát ra sức ăn như sư tử ngoạm, lại còn gọi toàn món ăn đắt tiền, cả bàn đầy thức ăn.
      Đào Nhạc nhịn, ai bảo đó là may của , ràng là Tô Dịch Văn ngắt ngang cú điện thoại đó, nhưng lại là người chịu trách nhiệm, cho nên đối với hành vi trả thù của Hàn Húc đành cắn răng chịu đựng.
      Lúc này Hàn Húc chiến đấu với cả bàn vịt quay phấn khích quá mức, giương mắt nhìn Đào Nhạc, “Haiz, có phải tiêu của ít tiền, nên trong lòng thấy khó chịu phải ?”
      Đào Nhạc trợn mắt nhìn cậu cái, “Cậu ăn là việc của cậu, nhiều làm gì chứ! Gọi nhiều đến như vậy, người ta nhìn vào cứ tưởng chúng ta là người mới chạy nạn từ châu Phi về đó.
      “Chuyện này cần phải lo, ăn nổi tôi bao hết, bởi vì bữa cơm này của , ông đây cố ý tập luyện cả buổi chiều, tiêu hao hết năng lượng bụng cũng bằng phẳng như tấm lưng thôi.” Lúc xong câu này Hàn Húc cũng chiến đấu hết nửa con vịt quay.
      ra tên nhóc này có chuẩn bị trước, hạ quyết tâm phải bắt khao bữa.
      “Được, cậu có thể ăn ăn hết toàn bộ , tôi tranh với cậu, ai bảo tôi đắc tội với mỹ nhân chứ.”
      Hàn Húc đột nhiên ngừng tay ngay lập tức, nhìn chăm chăm Đào Nhạc, vẻ mặt khó nên lời.
      Ánh mặt cậu ta như vậy tự nhiên làm Đào Nhạc hoảng sợ, “Này, cậu bị gì vậy?”
      Hàn Húc nhìn thêm lúc lâu, cuối cùng lại , “Thôi, có gì cả.”
      “Cậu có chuyện , lại còn ra vẻ như đàn bà con sao?” Đào Nhạc khiêu khích.
      “Này, tôi được gọi tôi là mỹ nhân rồi mà! Thực ra cuộc điện thoại hôm đó ——”
      “Cuộc điện thoại đó cậu đừng để tâm làm gì nữa, hôm đó tôi cũng hơi khó chịu nên có chút khó nghe.” Đào Nhạc vẫn rất ngại ngùng vì cuộc điện thoại đó.
      “Người hôm đó có phải là người lần trước đến đồn cảnh sát ? Tôi chính là thầy của …”
      “À, đúng vậy.” Đào Nhạc cầm lấy cái chén, muốn chôn luôn cái mặt cho rồi.
      Hàn Húc cúi đầu, thừa biết nên hỏi người ta mấy chuyện này, nhưng cậu khống chế được bản thân, còn về phần lý do tại sao hỏi cậu cũng thể được.
      Hàn Húc ra vẻ thoải mái giả vờ cười cười, “Tôi này, lần trước lúc bị bắt vào đồn, cũng là ta gọi đến, tôi vừa nghe là biết ngay, tình cảm của hai người——”
      “Trời ơi, cậu thông minh vậy tốt rồi, cần ra đâu .” Đào Nhạc vẫn quen khi bị người khác phát chuyện giữa và Tô Dịch Văn.
      Hàn Húc đồng ý, “Hừ, còn giả vờ gì hả, tìm đối tượng cũng chẳng phải chuyện lớn gì cả. Tôi hiểu rồi, người đàn ông đó kết hôn rồi, phải là cái kia đó chứ?”
      “Tới địa ngục mà kết hôn á! Chúng tôi quen nhau chính đáng, chỉ là bây giờ có vài chuyện xảy ra, tôi thể tiết lộ ra ngoài được.”
      Vừa nhớ tới buổi gặp mặt sóng gió của Hứa Lăng, liền hối hận bản thân quá kích động, rơi vào quỷ kế của Tô Dịch Văn, ngẫm nghĩ thấy mọi chuyện đều do khéo léo sắp xếp, ép phải vào khuôn khổ và điều khiển của .
      Đào Nhạc suy nghĩ, “Haiz, mỹ nhân này, cậu có người chưa?”
      Gương mặt thư sinh của Hàn Húc bỗng dưng đỏ lựng, “Tại sao lại trút lên người tôi, phụ nữ đúng là lắm chuyện mà!”
      “Chậc chậc, cậu ra tôi cũng hiểu.” Đào Nhạc bày ra vẻ mặt như người từng trải, “Nhưng nếu cậu có hợp mắt nào cứ mặc kệ, tôi chỉ cậu mấy chiêu.”
      “Được rồi, đúng là ăn no có việc làm, tôi có thích ai cũng liên quan đến !” Hàn Húc vô cớ nổi giận, đối với này cậu hiểu tại sao tâm trạng mình có lúc nào hài lòng.
      Đào Nhạc trề môi, tên nhóc xấu xa chắc chắn mắc cỡ. Đúng lúc, di động vang lên, ra là Tô Dịch Văn gọi, tới đón , kiểu này chắc ra khỏi nhà rồi.
      Đào Nhạc ra hiệu cho Hàn Húc, vội vàng nghe điện thoại, quả nhiên câu đầu tiên của Tô Dịch Văn vô thẳng đề.
      “Ăn cơm xong chưa?”
      Đào Nhạc nhìn bàn đầy thức ăn, thực sớm no rồi, đa phần chỉ nhìn Hàn Húc ăn.
      “Cũng sắp xong rồi, phải rồi đấy chứ?”
      đứng trước cửa quán ăn rồi, em ăn xong ra đây, đừng có lèo nhèo nữa!”
      Hả? đến sớm vậy rồi sao, Đào Nhạc trả lời, qua loa vài câu xong cúp máy. Quay sang Hàn Húc nghiên cứu ánh mắt cậu ta, cười cười vẻ có lỗi, “À, tôi ăn no rồi.”
      “Là người gọi đến, bảo về đúng ?” Hàn Húc hỏi.
      Đào Nhạc gật đầu, “ sao, ăn hết chúng ta gói mang về, có thể làm bữa khuya cho cậu.”
      “Thực ra tôi cũng no rồi, vậy thôi.” xong, Hàn Húc gọi nhân viên phục vụ đến, móc ví ra.
      Đào Nhạc thấy vậy vội ngăn lại, “ phải bữa cơm này tôi mời à, cậu đừng trả tiền!” Tình hình này sao giống lần đầu tiên ăn với Tô Dịch Văn vậy, nhưng phạm sai lầm lần thứ hai.
      Hàn Húc đưa ra ba tờ tiền in hình ông Mao, “Tôi bỗng dưng muốn ăn cơm do con trả!”
      Hứ, tên nhóc lại còn chơi trò trong sạch cao thượng với ! Đào Nhạc ra vẻ khó chịu, “Cái gì mà gọi là ăn cơm do con trả, lần trướccậu chết cũng muốn tôi mời ăn, giờ lại trở mặt như lật sách, đúng là cậu ấm khó chiều mà!”
      “Tôi tình nguyện, sao nào!” Hàn Húc đứng dậy, nghênh ngang ra khỏi quán ăn.
      Nhất thời Đào Nhạc biết gì nữa, nhìn cả bàn đầy thức ăn, tùy tiện gói ghém lại, tên nhóc xấu xa phung phí lại nỡ bỏ.
      Mang theo mấy túi thức ăn thừa lại, Đào Nhạc ra khỏi quán, nhìn thấy ngay Tô Dịch Văn đứng cách đó xa, đúng, còn có tên nhóc Hàn Húc cùng đứng ở đó, hai người chuyện.
      Trong tức khắc cảm thấy hình ảnh này kì lạ, hai người đàn ông , quen biết nhau, có chuyện gì với nhau nhỉ?
      Đào Nhạc nhanh chân bước đến, “Hai người làm gì đó?”
      Tô Dịch Văn chủ động kéo qua, tay đặt lên eo rất tự nhiên, bộ dạng công khai chủ quyền, cười cười “ có gì, chỉ là chào hỏi tiểu Hàn chút thôi.”
      Đào Nhạc hơi nghi ngờ, dù sao Tô Dịch Văn cũng là người thâm sâu khó lường, ai biết được ta có bắt bẻ người khác .
      Hàn Húc nhìn người đàn ông trước mặt, đây là loại khí thế bức người, phải trong sớm chiều mà cậu có thể đuổi kịp được, cho cùng bản thân cũng chỉ là tên cảnh sát vô danh tiểu tốt, nhớ lại lúc nãy khi vừa ra khỏi quán ăn, gọi cậu tới, hỏi vài câu về vụ án, lại còn hỏi thăm tình hình của đội phó Vương, vẻ mặt rất nghiêm túc, đâu có giống với vẻ tươi cười tại.
      Hàn Húc đột nhiên nổi lửa giận vô cớ, “Tôi trước, tạm biệt!”
      Đào Nhạc thấy cậu về hướng đường cái, lại còn có thể cảm thấy tên nhóc giận dỗi, nhưng vì sao chứ?
      “Có gì hay ho mà nhìn chứ, thôi!” Tô Dịch Văn để ý tới phản kháng của , dứt khoát kéo đến chỗ đậu xe.
      Đào Nhạc nhìn chằm chằm, “Có phải gì với cậu ấy ? Tại sao em thấy cậu ấy có vẻ khó chịu?”
      “Có cái gì khó chịu chứ, ngược lại là em quan tâm cậu ta có á.” Tô Dịch Văn lạnh lùng.
      Đào Nhạc hừ , “Em phải quan tâm cậu ta, là em sợ nổi tính cầm thú, thừa dịp em chú ý ra tay với cậu em !”
      “Em yên tâm, giống ai đó, cái gì mà thích con rồi bổ nhào lên người !” Tô Dịch Văn cực kì kiêu ngạo .
      Đào Nhạc nắm tay, khớp tay kêu rắc rắc, “ Chú Tô(*) này, lâu rồi tôi luyện tán đả , hai ta khoa tay múa chân chút ha.”
      cần phải khoa tay múa chân, chẳng phí tí sức nào cũng có thể thắng em.”
      Tô Dịch Văn dự tính trước rồi mới , đợi Đào Nhạc phản ứng lại, tay bắt ngang eo vác vai.
      Đào Nhạc vùng vẫy, “ lớn mà đứng đắn, mau thả em xuống!”
      thả!”
      Hai người cứ nhốn nháo vậy rồi vào xe, ai cũng phát ra, Hàn Húc đứng ở đường đối diện nhìn hai người rời , lâu lâu vẫn chưa chịu về…
      (*) Đây là tên thân mật chị Nhạc dành riêng cho a Văn, nguyên văn là 老苏(Tô già hoặc lão Tô) nhưng tớ nghĩ nếu để là “Lão” già quá, thế nên dùng “Chú” vậy ^^

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 36

      Mấy ngày nay Đào Nhạc thấy Tô Dịch Văn dường như có tâm chồng chất, tuy rằng khá vô ý ,nhưng cũng đến nỗi mai nhạy cảm bẩm sinh của con , đột nhiên nhớ tới cuộc chuyện giữa kiểm sát trưởng Quan và Tô Dịch Văn, thầm nghĩ lẽ nào mắc lỗi trong cộng việc? Nhưng xem xét kĩ lại phải chuyện đó, bởi vì thường bắt gặp ánh mắt khác thường của Tô Dịch Văn lén nhìn , cụ thể ra được chỗ nào bất hợp lý.
      Buổi tối hai người vẫn cùng ăn cơm như cũ, địa điểm đương nhiên là nhà Tô Dịch Văn.
      Đào Nhạc cảm thấy dọn về lại kí túc xá, còn cần làm người giúp việc cho Tô Dịch Văn, cơm do nấu, là bạn trai của , đúng là được lợi.
      Nhưng ăn được nửa buổi lại thấy thích hợp lắm, Đào Nhạc có thể cảm nhận được ràng có hai tia nhìn hướng về , dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng .
      “Lão Tô, lão sắp đến thời kì tiền mãn kinh rồi à, cứ dùng loại ánh mắt này nhìn em là sao?”
      Tô Dịch Văn ngẩng đầu, dửng dưng , “ làm gì có, em đa nghi quá.”
      “Có!” Đào Nhạc buông chén cơm chạy đến trước mặt , “Em biết rồi, nghĩ tới chuyện kia đúng , đàn ông các chỉ biết tới vấn đề ở nửa thân dưới thôi phải ? cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng đoán chính xác?”
      “Bậy bạ! Em nghĩ là người thế nào hả?” Tô Dịch Văn hơi giận.
      Nếu phải nguyên nhân này, vậy vì cái gì chứ? Đào Nhạc lơ mơ, “Vậy xem, rốt cuộc là mấy ngày nay bị làm sao vậy? Hay là trong công việc xảy ra vấn đề, có phải bị kiểm sát trưởng Quan phê bình?”
      Tô Dịch Văn kéo ngồi lên đùi, vẻ mặt nghiêm túc, “Nhạc Nhạc, tại sao ban đầu em lại muốn làm việc ở viện kiểm sát?”
      “Chuyện này hả, là nhà em sắp xếp, em làm chủ được.” Đào Nhạc nhớ tới thái độ của mẹ mà đành chấp nhận, “Nhưng, em thực biết ở viện kiểm sát này, nếu biết…”
      “Nếu biết em đến?” Tô Dịch Văn vặn lại.
      “Em có ý này!” Đào Nhạc cười cười, học động tác sờ sờ mặt của , “Ai bảo lúc ở trường ăn hiếp em, em trốn còn kịp nữa là.”
      Tô Dịch Văn rất thích động tác này, lại hỏi, “ Dạo gần đây ôn tập thi nhân viên công vụ ra sao rồi?”
      “Vẫn như vậy thôi, cứ nhìn tỉ lệ trúng tuyển nhân viên công vụ hằng năm, em thừa biết bản thân chẳng làm gì được đâu.” Về điểm này Đào Nhạc có chuẩn bị trước.
      Thấy Tô Dịch Văn vẫn gì, Đào Nhạc tò mò hỏi, “ Haiz, thời buổi này thi công vụ phải có cửa sau, nhà có phải cũng có ‘đường’ vào phải ? Cho nên mới thi đậu được?”
      Tô Dịch Văn vừa nghe xong câu này, sắc mặt trầm xuống, dứt khoát thẳng, “ có!”
      “Hỏi có chút, hung dữ gì chứ.” Đào Nhạc nhóp nhép, chắc chắn cũng có cửa sau, chỉ vì sĩ diện đàn ông chịu thừa nhận thôi.
      Tô Dịch Văn suy nghĩ chút, hỏi tiếp, “Em định vào phòng nào?”
      “Chống tham nhũng.” Đào Nhạc do dự ngay.
      Thế mà câu trả lời của Tô Dịch Văn lại ngoài dự liệu của , “ cho phép em thi vào phòng chống tham nhũng!”
      Đào Nhạc hiểu, “Tại sao? Em chính là muốn tỉ lệ cạnh tranh cao, vậy hiệu suất thi rớt mới đạt được.”
      như vậy là em lòng thi nhân viên công vụ?” Tô Dịch Văn tạm thời giải thích vấn đề về chống tham nhũng, nghĩ lại có lẽ do ngay từ đầu hỏi kĩ càng về ý kiến của .
      “Em muốn thi nhân viên công vụ đâu, em muốn làm luật sư, đó mới là lý tưởng của em.” Vừa tới lý tưởng của mình, hai mắt Đào Nhạc lóe sáng.
      Nhưng Tô Dịch Văn lại càng hài lòng, “Làm luật sư có gì hay chứ, em là con , thích hợp với nghề này đâu.”
      y như làm luật sư là hầu rượu vậy, làm kiểm sát viên cũng gần như là luật sư rồi.” Đào Nhạc hơi tức giận, người đàn ông này hóa ra lại có cái nhìn lệch lạc.
      cũng làm luật sư tốt, chỉ là thích em làm nghề này, ngoan ngõan thi nhân viên công vụ cho . Tóm lại ngoại trừ làm luật sư và vào phòng chống tham nhũng, tùy em chọn việc, đến tòa án cũng sao.” Tô Dịch Văn ra lệnh như cấp .
      Đào Nhạc ghét nhất bị người khác sắp xếp cuộc sống của mình, ba mẹ thể chống lại, nhưng từ khi nào Tô Dịch Văn cũng muốn can thiệp vào đời sống của chứ.
      “Tô Dịch Văn, cho em lý do, tại sao em nhất định phải nghe theo , đừng có với em cái gì mà con thích hợp làm luật sư. Còn nữa, tại sao em thể vào phòng chống tham nhũng, cũng đâu phải kiểm sát trưởng.”
      chung là được, thích.”
      thích em phải nghe theo à? chưa từng thấy qua người nào chuyên quyền như .” Đào Nhạc càng nghĩ càng giận, đứng dậy, “Chúng ta có cách nào để hiểu nhau, luật sư em biết có làm được hay , nhưng em muốn thi vào phòng chống tham nhũng, xem làm gì được!”
      xong Đào Nhạc thở phì phì mở cửa ra ngoài, Tô Dịch Văn cũng ngăn cản, chỉ thở dài nặng nề, rốt cuộc phải thế nào với mới tốt đây, thẳng mọi chuyện hay là tâm rối rắm trong lòng .

      nhau nhất định có lúc cãi nhau, thậm chí còn có người sùng bái phương pháp này, là có thể nhanh chóng phát triển tình cảm hai người.
      Bởi vì chuyện luật sư và phòng chống tham nhũng mà Đào Nhạc và Tô Dịch Văn rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
      Đương nhiên, chiến tranh lạnh nhưng chỉ có bên phía Đào nào đó là tình nguyện. Ở cơ quan hai người vốn chung tầng lầu, rất ít chuyện, nhiều lắm là cùng ăn trưa với nhau, nếu lén lút tìm góc nào đó dính lại trong chốc lát, tan tầm cùng đợi nhau về nhà. Hôm nay xem Tô Dịch Văn như vô hình, chạm mặt cũng thèm chào hỏi nhau câu nào, Tô Dịch Văn nghĩ rằng tức giận kiểu trẻ con cho nên trước tiên cứ mặc kệ, biết là kiểu người ‘ Tiếng sấm to mà mưa lại ’ (*), cơn giận qua rồi hết chuyện.
      Nhưng Đào Nhạc nghĩ như vậy, ngực tức nghẹn, từ khi bắt đầu quen biết người đàn ông này, luôn trong thế bị động, chuyện gì cũng bị kiềm chế, ngay cả quyền lựa chọn cũng có. Lần này dễ dàng thỏa hiệp.
      Vì vậy, Đào Nhạc vốn hứng thú với nhân viên công vụ, chỉ cần việc trong phòng thong thả, liền lao đầu vào làm bài, liên tiếp tiêu diệt mấy đề sát hạch. thậm chí còn tính toán biết có nên đăng kí lớp phụ đạo vào cuối tuần hay , vừa vặn để giết thời gian.
      Thế mà chiều hôm đó trưởng phòng Vu lại đột nhiên triệu tập mọi người mở cuộc họp , làm Đào Nhạc lần nữa được về.
      Lúc đó, Đào Nhạc làm bài, trưởng phòng Vu từ trong phòng làm việc ra, “Mọi người tạm ngưng công việc lát, tôi có chút việc muốn thông báo.”
      Đào Nhạc vừa nghe, vội vàng gấp sách hướng dẫn, như thế này cũng xem như là chiếm dụng thời gian làm việc rồi.
      “Gần đây có điều động nhân rất lớn, phòng chúng ta cũng có vài người được điều đến phòng khác, nhất thời mọi người hơi nhiều việc, mọi người tạm thời vất vả chút nha.”
      Trưởng phòng Vu hồi ra là vấn đề này, trọng điểm đâu? Đào Nhạc chờ đợi chị ta câu kết cục.
      “Tiểu Trương, việc trong tay em ổn cả chứ?” Trưởng phòng Vu hỏi.
      “Dạ, ổn cả.”
      Chị tiểu Trương đó là đồng nghiệp ngồi đối diện với Đào Nhạc, bình thường cũng giúp đỡ ít, chắc là thấy người ta hiền lành, trưởng phòng Vu muốn phân thêm công việc cho chị ấy đây.
      Quả nhiên trưởng phòng Vu câu tiếp theo, “Vậy chuyến điều tra ở Bắc Kinh vào ngày kia phải vất vả cho em rồi, cũng là dịp học công tác như người ta, nhưng mà em chỉ có mình, chị sợ đến lúc đó em bận quá …”
      ra là công tác, mà còn là thủ đô, Đào Nhạc cảm thấy đây cũng phải là chuyện liên quan đến mình.
      Trưởng phòng Vu do dự lát, nhìn mọi người trong phòng lượt, chỉ vào Đào nào đó ở cách đó xa, “Tiểu Đào, cho em cơ hội để rèn luyện, em và tiểu Trương cùng , dù sao em cũng đến phòng chúng ta lâu rồi, trong tương lai ở viện kiểm sát còn phải đợi dài dài, công tác để mở mang thêm kiến thức chút!”
      Sao lại điều chứ?
      Đào Nhạc vừa mừng lại vừa lo, cho cùng cơ hội thế này phải ai cũng có được, liền tỏ thái độ nghiêm túc, “Chị Vu, em nhất định học hỏi tốt.”
      “Ừ, vậy tốt rồi.”
      Nhận được câu xác nhận của trưởng phòng Vu, trong lòng Đào Nhạc vang lên tiếng kích động.
      Đợi , công tác rồi, Tô Dịch Văn phải làm sao đây? Chưa đến chuyện bỏ mình ở đây, biết ông chú già này có ý kiến gì đây?
      Có ý kiến gì chứ! Đừng quên chiến tranh lạnh, đành gì chứ. Tục ngữ có câu, ‘ ngày gặp như cách ba thu’. Hay là tạm xa nhau chút có thể khiến thay đổi được tính cách chuyên quyền độc tài của mình.
      Lúc đó Đào Nhạc nghĩ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cho nên đến tối hôm trước khi mới đem chuyện Bắc Kinh công tác cho Tô Dịch Văn biết.
      Tô Dịch Văn cứ cho rằng cơn giận của nhóc tiêu tan, định chuyện cách yên lành với , cũng phải trách bản thân có lúc quá ích kỉ, dù sao hai người ở cùng nhau cũng phải có thương có lượng. Cho nên tối hôm đó xuống bếp làm bàn ăn, đối với khẩu vị của Đào Nhạc bây giờ là người ràng hơn ai hết.
      Tất cả được sắp xếp đâu vào đó, Tô Dịch Văn liền đến gõ cửa phòng kí túc xá đối diện.
      Đào Nhạc muốn tìm , vừa nhìn là thấy đứng ngay cửa, còn có vẻ mặt đầy tươi cười, chắc là đến đển dỗ dành rồi. Được thôi, tạm thời cứ để ta .
      “Nhạc Nhạc, ăn cơm thôi.” Tô Dịch Văn xong rất tự nhiên kéo tay về hướng cửa phòng đối diện.
      Đào Nhạc thấy cả bàn đầy thức ăn, cố ý hỏi, “Lão Tô, đây là tiệc tạ lỗi à?”
      “Cứ xem là vậy .”Tô Dịch Văn tỏ vẻ tất cả đều thuận theo ý , dù sao cũng nên thỏa hiệp.
      “Thấy cười vui vẻ như vậy, có phải hôm nay có chuyện gì vui ? Trúng năm triệu rồi à?”
      “Còn vui hơn là trúng năm triệu nữa.” Tô Dịch Văn kéo ghế ra, làm động tác đưa tay, “Đào tiểu thư, mời ngồi.”
      Đào Nhạc cố nén cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. ra Đào Nhạc biết mỗi lần gặp con người tức thức, nhưng vẫn rất thích
      Tô Dịch Văn chuẩn bị xong phần cơm, đưa cho đôi đũa, phục vụ còn chu đáo hơn cả khách sạn năm sao.
      “Tô Dịch Văn, sao em cứ có cảm giác mình được làm Từ Hy vậy.” Đào Nhạc nhịn được mà .
      “Vậy em cứ tự xem mình là thái hậu , chịu uất ức chút, làm người hầu hạ em là được.”
      Phì tiếng, Đào Nhạc xém chút nữa là cười bắn cả cơm ra, “ là hầu hạ em , em liền nghĩ đến mấy tên công công…”
      Tô Dịch Văn lên tiếng, quả thực, theo kịp kiểu đấu khẩu của nhóc này được rồi.
      “Em thích nghĩ thế nào cứ nghĩ như vậy .” Tô Dịch Văn vuốt vuốt mái tóc của , hành động như thói quen.
      ăn cơm, trong lòng Đào Nhạc đột nhiên thấy khó chịu, Tô Dịch Văn tốt với như vậy, cho nên chuyện công tác làm thế nào cũng mở miệng được.
      Nhận ra im lặng của , Tô Dịch Văn hỏi, “Sao vậy, có phải có gì đó muốn , đúng lúc cũng có chuyện muốn với em.”
      Đào Nhạc ngẩng đầu, “Vậy trước .”
      “Ưu tiên phụ nữ trước.”
      Thôi được…Đào Nhạc nín thở, “Ngày mai em phải công tác ở Bắc Kinh… tuần.”
      Tiếp theo Tô Dịch Văn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm, “Quyết định lúc nào, tại sao em lại với vậy chứ!”
      Đào Nhạc biết tùy hứng của mình lần nữa làm tổn thương , áy náy thôi, dè dặt mở miệng, “Là hôm qua trưởng phòng Vu bảo…”
      “Em!” Tô Dịch Văn có cách nào nắm giữ được , “ phải sau này có việc gì cũng phải với rồi sao, em đột nhiên công tác như vậy, phải làm thế nào đây!”
      là môt người đàn ông có chân có tay, có đói cũng chết được.” Đào Nhạc thầm.
      Tô Dịch Văn ôm lấy , giọng khàn khàn, “Nhưng mà có em bên cạnh rồi.”
      Đào Nhạc đẩy đẩy, “Cũng đâu có phải là em về.”
      Tô Dịch Văn vẫn chịu thả, ôm lấy chặt, cúi xuống cọ cọ vào chóp mũi , “ như vậy, hay là đêm nay đừng , ở lại với …”
      Khuôn mặt Đào Nhạc liền đỏ lên, vội vàng vùi mặt vào cổ , “ được, em muốn bị người ở trong khu nhà này nhìn thấy.”
      “Cửa lớn đóng kín ai mà nhìn thấy chứ?” Tô Dịch Văn cười gian xảo.
      “Dù thế nào cũng được!” Đào Nhạc xê dịch cái ghế, cắm cúi ăn.
      thất vọng đó là gạt người. Tô Dịch Văn đành phải xem như có gì, bắt đầu dặn dò, “Đến Bắc Kinh phải biết chăm sóc bản thân mình chút, công việc là chuyện, nhớ đừng quá ham chơi đó.”
      “Em biết rồi.” Đào Nhạc nhớ ra chuyện gì đó, nghiêm mặt , “Đúng rồi, muốn với em chuyện gì?”
      Tô Dịch Văn do dự chút, “ có gì, để sau này tiếp .”
      Đào Nhạc gật đầu, “Còn nữa, trong tuần em ở đây, vẫn phải tiếp tục ở chỗ cũ, cho phép xã giao bên ngoài, nếu để em biết chạy gặp gỡ ai đó như lần trước, xem em trừng phạt thế nào!”
      “Tuân lệnh, bà của tôi!”Tô Dịch Văn dựa sát vào, hôn cái sâu .
      Đào Nhạc nhếch môi, trong lòng vui như nở hoa, ra bữa cơm này có rất nhiều tâm tư.

      Chiều ngày thứ hai, Đào Nhạc ra ga xe lửa, cũng lời tạm biệt với Tô Dịch Văn, dù sao cũng tuần, lúc trước cũng thường công tác, cũng đâu có đưa tiễn. Lần này đến lượt , cho nên trong lòng vẫn có chút kích động.
      Cầm vé trong tay, Đào Nhạc quên gọi điện thoại cho tiểu Trương, ra người ta đứng đợi ở đó rồi.
      Vội vội vàng vàng qua, Đào Nhạc kéo theo vali , vẫy tay ra hiệu.
      “Tiểu Đào, ở đây nè!”
      Tuy rằng Tiểu Trương là người gọi , nhưng Đào Nhạc vừa nhìn, đội hình kia có ít người, hơn nữa cũng phải là người cùng phòng ban với họ, hình như…
      “Mọi người đến đủ cả chưa?”
      Giọng quen thuộc vang lên từ phía sau, Đào Nhạc quay ngoắc lại, thấy đôi mắt hoa đào kia cười.
      Sao lại là Tô Dịch Văn!
      (*): Nguyên văn là 雷声大雨点小(Lôi thanh đại vũ điểm tiểu) :ý là thùng rỗng kêu to hoặc là hay mà làm dở.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 37


      Đào Nhạc rất khó chịu, mãi đến khi ngồi xe lửa cũng mở miệng, nếu phải e ngại đây là chuyện do trưởng phòng Vu phân công lập tức bỏ về. Mà thực tế là bây giờ chịu đựng việc ngồi song song với tên bốn mắt nào đó.
      Người đàn ông tên Tô Dịch Văn này mãi mãi hơn cấp bậc, trước đây luôn cho rằng là Đường Tăng, lúc nào cũng càm ràm, còn là Tôn Ngộ mãi thoát khỏi lời niệm chú gông xiềng kia. Bây giờ lại giống như Phật Tổ Như Lai, có ngồi lên tên lửa cũng tránh khỏi núi Ngũ Hành của , lần công tác này tại sao lại trở thành người cùng với ?
      “Tại sao chuyện? vui khi thấy sao?” Tô Dịch Văn quay sang nhìn , bé vẫn còn tức giận, cảm thấy phải ngạc nhiên mừng rỡ mới đúng chứ.
      Đào Nhạc liếc mắt, “ nghĩ em nên vui mừng à?”
      “Theo như thấy em chẳng có lý do gì để nổi giận cả, là vì em mới làm việc này, phải nhờ vả đồng nghiệp trong phòng công tố giúp rồi mới tham gia vào lần công tác này.” Tô Dịch Văn bày ra thái độ hy sinh cao cả.
      “Vậy tại sao tối hôm qua , cần phải xuất đột ngột thế này, lại còn chọc ghẹo em!” Đào Nhạc giận dỗi, uổng công tối hôm qua còn nghĩ thành , ai ngờ chơi lén sau lưng , ngay cả vé xe lửa cũng là số liên tiếp nhau, người này chính là lấy việc công để mưu cầu lợi riêng.
      Tô Dịch Văn cười, “Còn phải là tặng em màn bất ngờ sao, nghĩ tới nghĩ lui đây cũng là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xa nhà, em có phải nào?”
      “Cảm ơn nha, em bây giờ chỉ có giật mình chứ chẳng vui tí nào. Hơn nữa, tối hôm qua cứ dặn dặn lại em đừng ham chơi, giờ nhìn lại thái độ của , người biết còn tưởng hai chúng ta cùng nhau chơi, già mà đứng đắn!”
      Quả thực, lần này là mua vé riêng lẻ, phải tất cả đồng nghiệp đều ngồi cùng toa, mà có ngồi chung toa cũng chưa chắc ngồi chung dãy, biết Tô Dịch Văn giở thủ đoạn gì có thể hiên ngang tách khỏi nhóm, quang minh chính đại ngồi kế bên ,bàn tay ma quỷ còn giày vò phần eo của , sỗ sàng bất chấp địa điểm.
      Tô Dịch Văn ôm chặt , “Em coi như chơi cũng được, chúng ta khó khăn lắm mới cùng nhau chuyến, lát nữa dẫn em Trường Thành.”
      Đào Nhạc chu miệng, giọng oán trách, “ lại dùng mấy chiêu này dụ dỗ em, leo nổi lên Trường Thành lo mà luyện tập thân thể cõng em đó nha.”
      “Chẳng lẽ tới đai đen Taekwondo của mà em còn chưa vừa lòng?”
      “Em làm sao biết có làm được hay , bây giờ có rất nhiều người bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa lắm.”
      Tô Dịch Văn cúi đầu, nhàng ngậm lấy vành tai thầm, “ làm được hay , em có thể thử.”
      ràng là có ý xấu xa, Đào Nhạc bị chọc đến nỗi hai gò má ửng đỏ, tránh mặt sang hướng khác, “ biết gì.”
      Tô Dịch Văn mỉm cười, nhìn chằm chắm phần mang tai ửng đỏ của , tâm trạng hiểu sao lại rất tốt. Từ sau khi vui vẻ hơn trước rất nhiều, tính tình bé này có hơi nóng nảy bạo lực nhưng chẳng quan tâm, thậm chí còn thích thú, hay chọc ghẹo , nhìn vẻ mặt biến đổi khi nổi giận trở thành thói quen của , có lẽ nên gọi là sở thích ác độc mới đúng…
      Trải qua mấy tiếng đồng hồ bị xóc nảy, rốt cuộc mọi người cũng đến được thủ đô, vừa xuống xe lửa Đào Nhạc cũng đợi Tô Dịch Văn, vì muốn để đồng nghiệp xấu, cảm thấy chung với đội quân tóc dài này là thích hợp nhất.
      vậy chứ kiểu công tác này cũng chỉ bình thường thôi, mỗi phòng ban cử vài nhân viên tham dự, phần lớn là để mọi người ở những viện kiểm sát khác giao lưu, trao đổi kinh nghiệm làm việc với nhau, vân vân…
      Đào Nhạc cảm thấy bản thân là cửa sau vào đây, lý thuyết mà đến phiên được hưởng cơ hội tốt thế này, thế nào cũng thể cà lơ phất phơ, nhất định phải có thái độ nghiêm túc. Khi nãy xe lửa Tô Dịch Văn cũng có nhấn mạnh vài lần, bảo học tập tốt, đặt vị trí công việc ở viện kiểm sát lên hàng đầu.
      đến công tác, chi tiêu cần thiết có thể phải tự thanh toán, ví dụ như ăn cơm. Mọi người đến Bắc Kinh trời cũng tối, phía viện kiểm sát bên kia cũng phái xe đến rước họ, sắp xếp nơi ở ràng chẳng phải là khách sạn năm sao mà là loại nhà khách ở chung, lại còn đưa cho mỗi phòng chiếc thẻ từ. Đào Nhạc nghĩ thầm có thể trông mong gì ở loại nhà khách rách nát này chứ.
      Dùng cách của Tô Dịch Văn chính là vì nhà nước tiết kiệm tiền, muốn ở khách sạn sang trọng, ăn như dự tiệc lớn tự mình bỏ tiền ra.
      Đối với chuyện này Đào Nhạc có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo mọi người.
      Nhưng cơ sở vật chất của cái nhà khách rách nát này cũng tệ lắm, nhìn bên ngoài có hơi cũ nhưng điều kiện bên trong vẫn còn khá tốt, dưới chân còn lót thảm đỏ, có tiêu chuẩn của khách sạn ba sao.
      Chỉ là tại mọi người xoắn xuýt vấn đề ai ở chung với ai. Đào Nhạc sớm nhìn ra tà ý trong đôi mắt hoa đào của Tô Dịch Văn, dù gì cũng thấy bản thân vẫn chưa thể sống thoáng, cho nên cùng với chị tiểu Trương ở chung phòng. Sau đó nhìn Tô Dịch Văn lại thấy có vẻ thảm hại, bởi vì phòng đủ, người đông, cho nên phải ngủ cùng với hai đồng nghiệp nam chiếc giường, dựa theo tình hình cũng có thể chịu đựng được tuần.
      “Đồng chí Tô à, là oan uổng cho rồi” Đào Nhạc vừa hăng hái chiến đấu với con vịt quay trong tay, vừa dùng ánh mắt an ủi Tô Dịch Văn.
      Vốn là dự định ăn qua loa gì đó với chị tiểu Trương, sau đó lên giường ngủ, ngờ Tô Dịch Văn gọi điện thoại đến muốn đưa ăn.
      Cho nên bây giờ hai người bọn họ lén lút sử dụng chiếc xe công này, là Tô Dịch Văn tự lái xe đưa đến cửa tiệm có tên Toàn Tụ Đức, dễ dàng gì mới đến được Bắc Kinh thế nào cũng phải ăn cho được món vịt quay, chỉ cần nghe mùi thôi cũng biết nó nổi tiếng thế nào.
      Lúc này Tô Dịch Văn vẫn chưa động đũa, nhìn , “Với thái độ này của em, chắc 80% là rất vui thích rồi.”
      “Sao có thể em như vậy, dù sao cũng là người đàn ông của em, em thấy chịu khổ như vậy trong lòng thương còn kịp, sao lại có thể cười chứ.” Đào Nhạc mỉm cười , gắp cho miếng thịt, còn cố ý chấm thêm tương, “Cho , ăn chút để bồi bổ, bù lại nếu tối nay bị người ta đẩy rớt giường.”
      Tô Dịch Văn miễn cưỡng nhếch môi, “Cám ơn.” Chắc chắn là nhóc này rất hả hê, quá hiểu rồi.
      Đào Nhạc lại cách nghiêm túc, “ ra chỉ cần tự bỏ tiền ra thuê phòng khác là được rồi, cũng tránh được việc chen chúc chật chội, mà cho cùng để bọn đàn ông các ngủ cùng nhau em cũng yên tâm, xã hội bây giờ rất—”
      “Em cũng vừa vừa phải phải cho nhờ!” Tô Dịch Văn nhướng mày, quát lớn, “Trong cái đầu quả dưa của em toàn chứa mấy thứ bậy bạ lộn xộn, cả ngày chỉ mấy chuyện điên rồ thôi!”
      “Em chỉ đùa chút thôi mà.” Đào Nhạc chu môi , xã hội này vốn rất loạn, hơn nữa từ sau khi viết cái bài luận văn tốt nghiệp chết tiệt kia, liền hết sức quan tâm đến chuyện quyền lợi của nam giới.
      Tô Dịch Văn than thở, “ mình có ý nghĩa gì chứ, em cũng đâu có qua ở cùng .”
      “Ngừng lại” Đào Nhạc đưa tay làm động tác ngăn cản, “Cứ xem như em chưa từng .” chưa vượt qua được định kiến trong lòng, nên thể cùng làm chuyện đó với được.
      ra, Đào Nhạc suy nghĩ rất nhiều, vẫn là tư tưởng bảo thủ phong kiến, cảm thấy nếu hai người ở cùng nhau, sau này mà có chia tay, tính ngang tính dọc cũng là người chịu thiệt.
      Cho nên, nhất định phải giữ vững phòng tuyến thôi!
      Đến lúc cửa tiệm Toàn Tụ Đức đóng cửa hai người bọn họ mới ăn xong bữa cơm này, lúc ra khỏi tiệm rất muộn.
      Đào Nhạc ở trong xe, xoa xoa cái bụng, ý còn tiếc, “Lần tới chúng ta nữa .”
      “Được chứ, em bỏ tiền ra là được thôi.” Tô Dịch Văn lái xe, cười cười mà .
      Đào Nhạc liền đổi giọng, “Thế thôi vậy.” Ở cùng con người này cả ngày trời, chẳng học được thứ gì, chỉ có trình độ keo kiệt là được thăng cấp thôi.
      Tô Dịch Văn cười , nhìn cái, “Ngồi xe lửa mệt lắm phải , nhắm mắt chút, khi nào đến gọi em.”
      Đào Nhạc nhìn ra cửa sổ, đúng là tháng tám vào thu, gió mát quất vào mặt, cả người mệt mỏi rã rời, sau khi xe vút , những ánh đèn đường lướt qua hoa cả mắt, thấy cái gì cũng là khối màu sắc sặc sỡ, đầy mông lung.
      Vốn là Chu Công triệu hồi Đào Nhạc (ý là tới cơn buồn ngủ), nhưng vẫn cố hé mắt, trong mơ hồ đột nhiên nhìn thấy gì đó, cả người bật dậy cứ như bị uống phải thuốc kích thích, “Dừng dừng dừng, dừng xe ở đây.”
      Tô Dịch Văn nhíu mày, chẳng lẽ nhóc nhìn thấy gì đó sao?
      “Em làm sao vậy, ở đây thể dừng xe được.” Tô Dịch Văn vậy, nhưng vẫn giảm tốc độ xe, vừa nhìn xung quanh xem có nơi đỗ xe .
      Đào Nhạc chỉ tay qua cửa xe, “Haiz, đây phải là trường học sao, em muốn xem.” rất muốn nhìn tận mắt trường đại học F, cả thần tượng và người đàn ông của đều tốt nghiệp ở trường đại học này ra.
      Tô Dịch Văn day day huyệt thái dương, “ còn tưởng là em phát ra lục địa mới nữa đó chứ. Trường đại học này trước giờ vẫn như vậy, có gì đáng xem cả, thôi.”
      Đào Nhạc kéo tay , van nài, “Chờ chút , em chỉ nhìn thôi mà. Khó khăn lắm mới được lần, còn hẹp hòi như vậy.”
      Tô Dịch Văn thể lay chuyển được , đành phải dừng xe bên đường, “Vậy đứng đây xem , cũng đừng có vào.”
      Đào Nhạc cười tủm tỉm trả lời, bám vào cửa xe, “Hồi trước tham khảo ý kiến em cũng muốn thi vào đây, nhưng điểm của trường đại học F quá cao, nên em dám đăng kí, bây giờ nghĩ lại có chút tiếc nuối.”
      “Đại học B cũng được mà, thi đậu học, sau này làm giáo sư ở trường cũng được.” Tô Dịch Văn thờ ơ .
      “Làm giáo sư thôi vậy, em có kiên nhẫn như vậy.”
      “Vậy em muốn làm gì?”
      Đào Nhạc quay lại, cách nghiêm túc, “Làm luật sư.”
      Tô Dịch Văn cũng trở nên nghiêm túc, “Em thích làm luật sư thế sao?”
      Đào Nhạc gật đầu, hình như là nhớ đến chuyện gì đó, xúc động , “Lúc học đại học năm thứ nhất, em cùng với mấy tân sinh viên ngành luật của trường đến giao lưu ở đại học F, khi đó có tham gia cuộc thi hùng biện. đừng có cười em nha, em đến là để học hỏi thêm kiến thức, tuy rằng là người bổ sung để thay thế, nhưng cũng qua được nữa vòng, cũng được khen chút.”
      Tô Dịch Văn cười , trong đôi mắt kia lên tia sáng kì dị, “Phải vậy ?”
      “Em lừa làm cái gì.” Đào Nhạc bằng lòng với thái độ nghi ngờ của .
      “Được được, tin, vậy tiếp theo sao?” Tô Dịch Văn hỏi
      “Tiếp đó…tiếp đó về trường mất rồi.” Đào Nhạc dừng lại chút, “Nhưng mà em đăng kí đến đại học F tham gia thi đấu thực ra là vì người, nếu như ấy, em đâu có phí công mà chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện kia chứ.”
      Sắc mặt Tô Dịch Văn thoáng nặng nề, nhưng Đào Nhạc phát ra, tiếp tục , “Bởi vì ấy, em mới muốn làm luật sư, mới liều mạng mà thi.”
      “Đó là ai?” Tô Dịch Văn chỉ hỏi đúng câu này.
      Đào Nhạc trả lời, mà quay sang, trộm nhìn Tô Dịch Văn cả buổi, “Có chuyện này đột nhiên em cảm thấy rất kì lạ…”
      mặt Tô Dịch Văn có bất cứ biểu gì, “Chuyện gì?”
      Đào Nhạc dựa sát vào, nâng gương mặt , tiện tay tháo luôn cặp mắt kính xuống, vẻ mặt cực kì nghiêm túc hỏi, “Tô Dịch Văn trước đây chúng ta có từng gặp nhau chưa nhỉ?”

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 38


      Nếu như bạn muốn hỏi là Tô Dịch Văn thích Đào Nhạc từ khi nào, câu hỏi này cũng biết làm sao mà trả lời, nếu như cần phải có đáp án, vậy ứng với câu châm ngôn– Ở đúng thời điểm gặp đúng đối tượng.
      Mọi chuyện trở về với ba năm trước.
      Khoa pháp luật của đại học F và đại học B hàng năm đều cử nhóm sinh viên đến trường của nhau cùng nghiên cứu và thảo luận. Năm nay vừa khéo đến phiên đại học B phải đến trường bạn, lúc đó Tô Dịch Văn nhậm chức, vừa trở thành giảng viên.
      Hơn nữa còn có lần găp mặt đầu tiên.
      Tô Dịch Văn lật xem bản ghi chép, chiều hôm đó diễn ra buổi giao lưu, cũng phải là người tham gia diễn thuyết, chỉ vì thân là thầy giáo khoa luật, nhất thiết phải .
      may là bài luận văn tiến sĩ của có chút sai sót, đợi đến khi đến hội trường, buổi diễn thuyết bắt đầu, nhìn các hàng ghế, chật kín người. Bây giờ mà qua tránh khỏi việc ảnh hưởng đến mọi người, bất đắc dĩ, đành phải ngồi ở phía sau, dự định là đến lúc giải lao qua chào hỏi mấy vị giáo sư.
      Ngồi xuống chưa được bao lâu, có người vỗ vào vai , quay lại nhìn, là sinh viên nữ, còn mang đồng phục, chắc chạy tới đây nên trán toát đầy mồ hôi. Dù vậy, khí chất gọn gàng của bé cũng để lại cho ấn tượng tốt đẹp.
      cúi đầu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh , “Bên đó có ai ngồi ?”
      Tô Dịch Văn thờ ơ trả lời, “ có.”
      liền cười cách thoải mái, ngồi xuống bên cạnh .
      vốn phải là người hay chú ý đến người khác. Duy chỉ có bé sinh viên ngồi bên cạnh, lần đầu tiên khơi gợi niềm hứng thú trong .
      Thấy vừa ngồi xuống xong, liền lôi đống đồ trong balô ra. Nào là giấy là bút, bày các thứ linh tinh lặt vặt đầy cả bàn, thế mà khi tay còn chưa rảnh rỗi, lại còn lôi ra chiếc máy chụp hình, hướng về phía vị khách bắt đầu diễn thuyết bục.
      cảm thấy buồn cười, ấy đến đây để làm gì thế này, theo đuổi thần tượng?
      chụp ta để làm gì?” Tô Dịch Văn nhịn được mới hỏi câu.
      bé quay sang nhìn , biết có phải do mắc cỡ hay vì nguyên nhân khác nữa mà gương mặt ửng hồng, giọng để người khác khinh thường, “Là tôi cam tâm tình nguyện làm!”
      Tô Dịch Văn lại tiếp tục quan sát hồi, hỏi câu thăm dò, “ phải sinh viên trong trường chúng tôi đúng ?” Dựa theo tường tận về khoa pháp luật vẫn chưa đến mức có sinh viên giống thế này.
      Quả nhiên trúng rồi, thấy sửng sốt, sắc mặt thay đổi, “Dù sao cũng là tôi đến đây học hỏi.”
      Tô Dịch Văn cũng lật tẩy , nhìn vị khách quý bục diễn thuyết, thờ ơ mà hỏi , “ biết ta chứ?”
      “Làm sao lại biết chứ!” Dường như có chút kích động, “Nếu phải ta có bài phát biểu này, tôi chịu vượt ngàn dặm xa xôi tới Bắc Kinh sao, còn phải tham gia cái hội giao lưu gì gì đó.”
      Xem ra chắc là sinh viên của đại học B, Tô Dịch Văn có thể đoán ra được.
      “Chẳng qua ta cũng chỉ là luật sư mà thôi.” tùy tiện câu.
      “Luật sư làm sao? Người ta làm luật sư được lên đài truyền hình trung ương, giàu có, hơn nữa còn rất trẻ tuổi.” Trong lời hình như tất cả đều là tôn thờ.
      Tô Dịch Văn phát biểu lời nào, cần phải thêm là cũng quen biết người đàn ông ở bục kia, cùng học chung trường, người kia thấp hơn lớp, hơn nữa lại cùng chuyên ngành nên cũng chỉ là quan hệ xã giao.
      bé chợt chuyển đề tài, “Mà cũng phải lại, thế là ai vậy?” Người đàn ông lải nhải đủ điều, bọn họ cũng chưa đến mức thân thiết để chuyện nhiều với nhau như vậy, vừa nhìn là biết ngay chẳng phải loại người tốt lành gì.
      cười cười, “Cũng đến nghe tọa đàm giống thôi.”
      Vẻ mặt hoài nghi, con người này là điển hình ràng cho loại người nham hiểm, đáp lại, lập tức thu dọn mấy thứ linh tinh chuyển lên ngồi ở chiếc ghế phía trước.
      ngờ có người ở trước mặt mà lại có vẻ mặt ác cảm với , cứ như Tô Dịch Văn là ôn thần vậy. Tô Dịch Văn nhíu mày, nhìn thân hình nho bị vùi lấp giữa sóng người, trong lòng có chút khó chịu.
      Lúc buổi diễn thuyết kết thúc, vì có việc phải gấp, chẳng qua trước khi còn liếc mắt nhìn phía bé kia, thấy ấy cũng vội ùa theo đám đông tiến lên phía bục cao, tay còn cầm theo cuốn vở, lẽ nào ấy đến xin chữ kí?
      gì thêm mà cũng chẳng chú ý nữa, vội vã ra khỏi hội trường. nghĩ thầm đây chẳng qua chỉ là chuyện xen ngang, gặp lại nữa.
      Thế mà, Tô Dịch Văn thể dự đoán trước tình huống này, lần thứ hai gặp lại chính là ngày đại học B và F tham gia thi biện luận. giữ nhiệm vụ làm giám khảo, còn lại là thí sinh thứ ba bên phía đại học B.
      bé mang theo máy ảnh, Tô Dịch Văn vừa nhìn là nhận ra ngay. Nội dung cuộc thi để lại cho nhiều ấn tượng, hoặc có thể việc xuất thu hút toàn bộ chú ý nơi , thế nên biểu của sân thi đấu cũng là chuyện quan tâm nhất.
      chứng minh, biểu của ngoài dự tính của , ngày hôm đó khi ngồi kế bên , chuyện rất ít, nhưng cũng lĩnh giáo nhanh mồm nhanh miệng của bé, hơn nữa đầu óc nhanh nhẹn, từng từ từng chữ đều hoa mỹ, bám sát đề tài, làm cho đám sinh viên năm nhất trường đại học F phen náo loạn.
      rất ít khi để ý đến người khác, nhưng bé này thực làm lưu tâm. Trong mắt từ từ lên ý tán thưởng, có chút khó hiểu về nguyên nhân tại sao lại sùng bái người đàn ông kia.
      Cuộc thi kết thúc, ban giám khảo ngoại trừ trao giải cho trường xuất sắc, còn chọn ra người có tài biện luận hay nhất. Tô Dịch Văn chút do dự liền chọn , rất có tố chất, cảm thấy giải thưởng nên thuộc về .
      Cứ như vậy, thông qua nhất trí của các giám khảo khác, bé cùng với sinh viên nam khác đứng bục, khoảnh khắc khi Tô Dịch Văn ngồi bên dưới, nhìn theo ánh mắt từ con ngươi đen láy của , có lẽ cảm nhận được chú ý của toàn trường, gương mặt hồng hồng, ngại ngùng mỉm cười, còn lại nhìn ra tầm mắt hớnn hở kia nhìn về đâu.
      Khách mời lên trao giải có chút vấn đề, đáng lẽ là vị tiến sĩ kiêm giáo sư lên bục, nhưng vì xảy ra số chuyện nào đó mà Tô Dịch Văn phải thay thế, người còn lại chính là vị luật sư chung trường với , cũng là thần tượng sùng bái.
      Thế nhưng, ngay lúc trao giải có thể cảm nhận được hụt hẫng của . hiểu, đạt giải mà lại vui? Quay đầu nhìn lại mới phát , ánh mắt bé hướng về phía giải thưởng tay vị luật sư kia.
      Tô Dịch Văn tỉnh ngộ, ra ấy hy vọng do người kia chứ phải trao giải. Tô Dịch Văn chưa từng bị đối xử thế này bao giờ, lại còn nhận ra . Giải biện luận xuất sắc này cũng do đề xuất, vậy mà lại lòng dạ nghĩ tới người khác!
      Từ đầu tới cúi cũng nghiêm túc nhìn lần, lúc nhận giải chỉ bâng quơ câu cảm ơn thầy, sau đó ánh mắt lại tiếp tục lãng vãng người vị luật sư kia.
      Tô Dịch Văn tự nhiên nổi nóng, tốt xấu gì hôm đó cũng tính như buổi trò chuyện, lại nhận ra , vốn định vài câu với nhưng cấp lãnh đạo phía trường bạn lên tiếng nên bọn họ đều xuống khỏi bục trao giải.
      Cứ như vậy, trở lại với hàng ngũ của mình, còn ngồi lại ghế giám khảo. Hai người lần nữa bỏ lỡ.
      Tô Dịch Văn cuối cùng cũng nghĩ qua hết lần này bọn họ gặp lại nhau, tuy trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng nhớ kĩ về biết cảm kích kia.
      Trong vài năm, công việc của Tô Dịch Văn có thay đổi. Tốt nghiệp tiến sĩ xong trở về thành phố A làm việc, bởi vì chút nguyên nhân ngoài ý muốn nên chỉ làm được hai năm liền xin chuyển công tác, cứ như vậy mà đến viện kiểm sát ở thành phố B.
      Cũng là tình cờ có lần, ngồi trong phòng gặp lại , là bé được trao giải.
      Qua ba năm, thay đổi, trút bỏ vẻ ngây ngô trước đây, người cũng trưởng thành hơn.
      Hôm đó hình như là đến đưa đồ gì đó cho kiểm sát Hứa, vội vội vàng vàng ra về, tự nhiên cũng nhận ra .
      Tô Dịch Văn đột nhiên nhận ra lý do chọn đến thành phố B, luẩn quẩn suy nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy vẫn nên gặp . Mặc kệ trong lòng suy nghĩ thế nào, lần này nhất định dễ dàng buông tha .
      Trong lúc vô tình hỏi thăm kiểm sát Hứa, mới biết được là cháu của ông ấy, tên là Đào Nhạc, là sinh viên khoa pháp luật trường đại học B, vừa khéo lúc đó phải tìm nơi để tạm nhậm chức, chút do dự, chọn ngay trường đại học B, bây giờ nghĩ lại tất cả đều vì .
      Tô Dịch Văn thừa nhận trong chuyện chọn giáo viên hướng dẫn có dùng tí xíu thủ đoạn, như vậy mới biến trở thành sinh viên của cách hợp tình hợp lý.
      Đợi đến khi mọi việc được sắp xếp xong xuôi, cuối cùng xuất trước mặt với thân phận là thầy giáo.
      Chỉ là lần đó gặp lại trong phòng làm việc vẫn chưa nhận ra , có lẽ là thực quên rồi, dù sao bọn họ cũng ít gặp mặt, có chăng cũng chỉ mình đơn phương để ý.
      Dáng vẻ thay đổi, nhưng tính nóng nảy càng tăng thêm, lần đó lại dám cười trộm nhạc chuông của , còn nghĩ rằng ai phát ra. Tô Dịch Văn tuy nổi giận, mà chỉ nhìn xem giải thích thế nào. Nhìn bộ dạng tức mà dám ra của , cho nên quyết định chỉnh chút chút, vì vậy sau đó mới có chuyện cố ý cho làm tổ trưởng.
      Bởi vì Tô Dịch Văn biết, kể từ giây phút đầu tiên Đào Nhạc xuất , quyết tâm cả đời này phải có , ra cái bóng dáng bé này khắc sâu vào tim từ ba năm trước, cũng thể nào quên được nữa.
      Cho nên phải kiên nhẫn hơn ai hết, hành động thận trọng, từng bước từng bước dụ bước vào thế giới của , khoảng thời gian này cũng rất khó khăn trắc trở.
      Chỉ là nghĩ tới xuất của Hàn Húc lại đe dọa tới mối quan hệ của bọn họ.
      Tô Dịch Văn vẫn luôn cho rằng đây là do hai đứa nhóc xấp xỉ tuổi nhau dễ nảy sinh rung động, cũng giống như , phải là người cùng thời đại với bọn rồi, cho dù có đuổi theo thế nào cũng thể cùng chung nhịp bước. Cho nên lần đó rất kích động, buột miệng mà ra câu ‘Tôi nghĩ rằng tôi là người đàn ông của em’, chỉ muốn dùng cách thức chuyên quyền này để giữ lại, muốn đổi lấy ra của .
      Sau đó kiểm sát Hứa tìm người mai mối cho , cũng xuất phát từ cố ý để hả giận, thế nên đồng ý.
      Khi Tô Dịch Văn còn đường lái xe đến Starbuck cũng thấy hối hận rồi, nghĩ mình cũng ba mươi mấy tuổi rồi sao lại biết cách khống chế như vậy chứ, từ chối kia, sau đó tìm cho ràng.
      Bất ngờ nhìn thấy , lúc trang điểm đậm lúc lại thuê người đến gây rối, tóm lại cuộc gặp gỡ ấy bị phá loạn lên rồi.
      làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là để ý đến .
      Cho nên dù chịu bạt tai của Hứa Lăng, cũng cam tâm, cuối cùng cũng cầm lấy được quả Đào bé này.
      Tô Dịch Văn nghĩ lúc đầu để tâm đến chuyện quên đến như vậy, nhưng bây giờ mới phát điều đó còn quan trọng, cứ xem như tất cả đều bắt đầu lại từ đầu cũng tốt, vẫn là bé nhận lấy giải thưởng trao lúc đầu.
      Nhưng khi Tô Dịch Văn đổi công việc với đồng nghiệp, cùng Bắc Kinh công tác với , trong khoảnh khắc xe dừng trước đại học F, hưng phấn mà mình cực kì sùng bái người đàn ông kia, còn về những gì trải qua trong ba năm trước, chỉ duy nhất nhắc đến .
      Trong mắt Tô Dịch Văn lên chút thất vọng, bé kia sao lại nhẫn tâm như thế, nhưng cũng quen rồi.
      đến đó, Đào Nhạc quay sang, nâng khuôn mặt lên hỏi, “Tô Dịch Văn trước đây chúng ta có gặp nhau chưa nhỉ?”
      cười khẽ, thuận thế ôm vào trong lòng mình, giống như loại bỏ được gì đó, nhàng trả lời, “Chưa, từ trước đến giờ chưa có gặp qua.”
      ngẩng đầu lên, vẻ tin lắm, “ chứ?”
      “Ừ.”
      “Vậy có thể là em nhớ nhầm.” Đào Nhạc vẫn còn hơi rối rắm.
      Tô Dịch Văn tiếp, đối mặt với hồi lâu, sau đó chậm rãi hôn lên đôi môi , đôi tay ôm lấy người thêm chặt hơn, cuối cùng con người bé này cũng thuộc về , có trải qua bao nhiêu năm cũng là như vậy.
      Còn về chuyện vì sao lại là chưa thấy qua, rất đơn giản, với tính cách của Đào Nhạc chừng gây náo loạn thế nào, hoặc là cuộc sống sau này của càng thêm phiền phức, cho nên nghĩ vẫn nên bỏ qua vậy.
      Bây giờ chỉ cần ở bên cạnh là đủ, những chuyện khác cứ để thời gian xóa vậy…

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 39


      Từ trường đại học F về tới nhà khách cũng rất khuya, Đào Nhạc bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình chung phòng với chị tiểu Trương, tối nay lại đột nhiên ăn vịt quay với Tô Dịch Văn, mất tích cả hai tiếng đồng hồ, khuya thế này mới về, mọi người chắc chắn có nghi ngờ.
      Xe vẫn chưa dừng hẳn, Tô Dịch Văn thấy Đào Nhạc đẩy cửa chạy ra ngoài, vội vàng kéo lại la rầy, “Em làm gì vậy, nếu xảy ra tai nạn làm sao đây?”
      Đào Nhạc đành phải ngoan ngoãn ngồi im, “Đây chẳng qua là em muốn về sớm chút thôi, xem bây giờ mấy giờ rồi.”
      Tô Dịch Văn đỗ xe xong, cũng vội rút chìa khóa, “ đến nước này mà em còn sợ người khác biết hay sao, chúng ta cũng đâu phải là kiểu quan hệ lén lút, gặp gỡ nhau cách quang minh chính đại làm sao?”
      “Em…”
      lời của Tô Dịch Văn làm Đào Nhạc cách nào đối phó được, quả thực, làm như vậy với có chút quá đáng, ràng được dán nhãn là người đàn ông của Đào Nhạc vậy mà lại trở thành thứ đồ vật bị đóng gói kín bưng, trốn tránh thực tự nhiên nhưng vẫn có chút bất an.
      “Nhạc Nhạc, rốt cuộc là em sợ điều gì, rất muốn biết.” Tô Dịch Văn hỏi cách nghiêm túc.
      Đào Nhạc cúi đầu, ấp úng chút, “Em sợ người khác , nhất là dượng, còn nữa, dù sao em cũng vào biên chế chính thức của viện kiểm sát, luôn có khoảng cách nhất định với , người ta em trèo cao, vẫn còn nữa nha, tuổi của lớn hơn em, hiểu biết cũng nhiều hơn em, em sợ——”
      cho cùng em vẫn có lòng tin với .” Tô Dịch Văn lay người , thở dài, “Em phải hiểu , lớn tuổi hơn em, có nghĩa là về phương diện nào đó em thua kém , kinh nghiệm trong công việc hay ngay cả kinh nghiệm trong đời sống là những thứ được tích lũy theo năm tháng, cho nên em cần phải lo. Còn về phần người khác nghĩ thế nào, thực quan trọng như vậy sao. Nếu như ai ai cũng lo nghĩ cái này lo nghĩ cái kia cả ngày giống như em, làm sao còn sống được, trái đất khi đó cũng cần quay nữa.”
      “Em biết…”Cái đạo lý to đùng này cũng hiểu, nhưng cứ lo lắng được.
      Tô Dịch Văn ôm chầm lấy , “ thấy vẫn là nên tìm thời gian thích hợp đến nhà em chuyến, ràng chuyện của và em cho ba mẹ em biết, tránh để đêm dài lắm mộng.”
      “Hả? Đúng là cần phải nha…” Đào Nhạc có chút phân vân, thể hình dung được phản ứng của ba mẹ lúc đó.
      “Ba mẹ em đều gặp , lần gặp mặt đó cũng rất khách sáo. Hơn nữa, giấy cũng thể gói được lửa, chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng có người biết. Mấy người trong phòng làm việc của em cũng đoán ra sơ sơ, chỉ là bây giờ còn chưa lan truyền ra thôi, đợi đến khi lời đồn lan ra khắp nơi càng thể , tự em cứ thử nghĩ cách .”
      Những lời Tô Dịch Văn đều có lý, cũng tìm ra lý do để phản đối, quan hệ của hai người bọn họ càng kéo dài càng phức tạp, nghĩ lại thấy ba mẹ cũng có ấn tượng tốt với Tô Dịch Văn, cho nên chỉ cần giải thích ràng chuyện gặp gỡ mai mối với Hứa Lăng là được.
      Đào Nhạc rất nghe lời liền gật đầu, “Muốn cũng phải đợi xong việc ở đây, tìm thời gian thích hợp, ít nhất cũng phải đợi chuyện của chị họ tạm lắng xuống . Hơn nữa, cũng để tránh việc ba mẹ em nghĩ lung tung.”
      Tô Dịch Văn tỏ vẻ hiểu biết, “Chuỵện này em yên tâm, sắp xếp ổn thỏa. Nhưng mà, sau này cũng được trốn tránh trước mặt người khác nữa. có như thế nào sống như thế ấy, em đừng có xem đồng nghiệp của em là đám ngốc, chút năng lực phân biệt cũng có hay sao?”
      “Được rồi, được rồi, đều nghe theo lời , đàn ông lớn tuổi thích càm ràm mà.” Đào Nhạc giọng ra vẻ oán giận câu.
      Tô Dịch Văn thấy hiếm khi nũng nịu như vậy, trong lòng càng ngứa ngáy, bắt đầu giở trò, cứ cọ cọ vào mặt , “Dù gì cũng trễ rồi, em ở lại với thêm chút ha.”
      Đào Nhạc đẩy mặt ra, nhìn ngoài cửa xe, “ cũng nhìn thử xem đây là nơi nào, huống hồ xe này cũng phải của chúng ta, được!”
      “Vậy lần sau chúng ta vào phòng, vậy là được rồi.” Tô Dịch Văn trở nên hăng hái, suy tính xem có thực phải tìm phòng hay .
      Đào Nhạc tháo dây an toàn, “Em làm biếng chuyện với lão già đứng đắn như quá à, lưu manh!”
      Tô Dịch Văn mỉm cười, chọc ghẹo nữa, cũng đẩy cửa bước xuống xe.
      Đào Nhạc được hai bước, lại xoay người ra sau với Tô Dịch Văn, “Lão Tô này, em có chuyện phân vân chưa với .”
      “Chuyện gì em .” Tô Dịch Văn có chuẩn bị cho mọi tình huống.
      Đào Nhạc làm ra vẻ bí hiểm, cười cười, “Thôi , em ra đâu, thế còn ý nghĩa gì nữa, dù sao em cũng chỉ có thể gợi ý cho thôi, thứ sáu là ngày quan trọng, em đợi xem biểu của đó.”
      Cái gì mà là ngày quan trọng chứ, Tô Dịch Văn hiểu, muốn hỏi cho ràng thấy nhóc chạy vào nhà khách trước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra xem lịch, thứ sáu phải ngày lễ, cũng phải là ngày sinh nhật của , chẳng phải chỉ là ngày bình thường thôi sao.
      Khoan , cẩn thận tính toán lại, ra là thế, nhóc này cố ý làm khó đúng ?
      Phiền phức, nhưng là phiền phức ngọt ngào.
      Việc điều tra nghiên cứu được bắt đầu từ ngày thứ hai, Tô Dịch Văn và Đào Nhạc cùng bộ phận, huống chi chỉ làm ở phòng khiếu kiện, công việc dễ dàng hơn phòng công tố rất nhiều, đa số là ngồi họp nghe cấp phát biểu, còn Tô Dịch Văn ở nơi nào đó bận tối mắt tối mũi, chạy qua chạy lại từ viện kiểm sát tới tòa án, nghe đâu có vài vụ án đặc biệt, vì vậy bọn họ cả ngày cũng gặp mặt được mấy lần.
      Hôm đó, hiếm khi Đào Nhạc có việc gì làm, liền gọi cuộc điện thoại cho Tô Dịch Văn, mới biết được vội vã tới tòa án, quyết định mình chủ động lần, đến tòa án tìm .
      hai lời, Đào Nhạc chạy ngay đến địa điểm, tòa án chẳng phải nơi tốt lành gì, so với viện kiểm sát cũng tám lạng nửa kí, nhớ lúc trước từng dự thính vụ án hình , bầu khí rất ghê rợn.
      Sau khi hai người xong điện thoại, Tô Dịch Văn biết đến, tâm trạng kích động đến nỗi đứng chờ ở cổng tòa án, hiếm khi nhóc cởi mở vậy, biết nhớ , uổng công hao tốn tâm tư vì .
      Từ xa Đào Nhạc thấy Tô Dịch Văn đứng đó, trang phục nghiêm chỉnh, toát ra khí chất đàn ông, chậc chậc, nhìn mà như muốn nở gan nở ruột, người đàn ông của đúng là cực phẩm.
      “Có phải sắp mở phiên tòa rồi ?” Đào Nhạc hỏi, vội nhanh chân bước vào trong.
      Tô Dịch Văn cười kéo lấy tay , “Chưa mà, còn nửa tiếng nữa, nhưng chưa từng thấy em theo thế này, chồng hát vợ khen quá tốt.”
      Da mặt còn dày hơn cả tường thành, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
      Đào Nhạc bĩu môi, “À, hóa ra thích em thế này, có lần sau đâu, có bận rộn cũng mặc kệ, còn nữa, chúng ta chưa kết hôn, đừng có cái gì mà chồng vợ nha, đừng tưởng ai cũng mê .”
      “Dù sao chuyện này cũng là sớm muộn thôi, em đừng có chối nữa, cả đời này em là người của rồi.” Tô Dịch Văn cách ung dung.
      Đào Nhạc chẳng thèm để ý tới, nhưng trong lòng khi nghe mấy lời này lại thấy ngọt ngào.
      chuyện, chiếc BMW màu đen từ từ dừng lại trước cổng tòa án, có vài người từ xe bước xuống, hầu hết đầu mang theo cặp đựng hồ sơ vội vàng bước .
      Đào Nhạc vốn để ý gì tới mấy người này, nhưng vô tình nhìn thoáng qua, thấy người đàn ông ở chính giữa cả người đông cứng lại như đá.
      Tô Dịch Văn nhận ra vẻ khác thường của , hướng theo tầm mắt nhìn, mấy người này vừa nhìn biết ngay là luật sư đại diện cho công ty nào đó, chắc tới dự phiên tòa này, mấu chốt chính là người đàn ông mặc áo đen ở chính giữa, làm sao cũng ngờ lại ta.
      Lúc này Tô Dịch Văn hơi hối hận khi đồng ý cho Đào Nhạc đến tòa án dự thính, xuất của người đàn ông đó tại chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhóc kia mà thấy dứt khoát bình thường.
      Quả nhiên, chăm chú nhìn vào mắt Đào Nhạc, đôi mắt to tròn phóng ra tia sáng xanh, hận thể bổ nhào về phía trước.
      Lần đến Bắc Kinh này quá may mắn lại có thể được gặp thần tượng, nhớ tới chuyện ba năm trước khi kích động tham gia cuộc thi hùng biện ở trường Đại học F, thấy được phong thái của thần tượng mình, vẫn luôn muốn được xin chữ kí, vậy mà lần nào cũng bỏ lỡ cơ hội, lúc nào cũng thấy vội vàng ra về, vốn chưa từng có cơ hội đến gần , lần này có thể bù đắp cho tiếc nuối nhiều năm của .
      Tô Dịch Văn kéo lại, “Em đừng quấy phá nữa, bình thường lại giùm chút!”
      Đào Nhạc vùng vẫy, năn nỉ, “Em chỉ xin chữ kí thôi, xảy ra chuyện gì đâu mà, được ?”
      được!”
      Thái độ của Tô Dịch Văn rất cương quyết, lòng chẳng có tí thoải mái nào mà để xin chữ kí, người kia cũng có phải là ngôi sao đâu.
      Có lẽ do tiếng bọn họ cãi nhau quá lớn, hơn nữa phía cổng tòa án cũng rất lạnh lẽo, tịch mịch, tiếng tranh cãi ầm ĩ nhanh chóng thu hút chú ý của mấy vị luật , đương nhiên cũng bao gồm cả người đàn ông đó.
      ta mang chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua hai người, bước chân chợt dừng lại.
      Phải rằng cái khí chất trầm tĩnh người ta có người đàn ông nào sánh kịp.
      À, mà cũng thể như vậy, Đào Nhạc nhìn sang Tô Dịch Văn ở bên cạnh mình, tên cầm thú nhà ngoại lệ. Thực ra, chỉ cần bớt đùa dai chút, mặt đồng phục, cộng thêm thái độ nghiêm túc khi làm việc, như vậy cũng làm cho tim phải đập loạn cả lên. Có mấy lần xém chút là quỳ mọp khi thấy mặc âu phục rồi.
      Thứ lỗi cho Đào Nhạc là người phàm tục, dễ dàng bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài, cho nên khi có được Tô Dịch Văn cảm thấy vô cùng hãnh diện.
      Lúc này, Đào Nhạc phát thấy thần tượng nhìn về phía bên này, lập tức liền trở nên lúng túng, lòng thầm nghĩ chắc phải ta nhìn mình chứ?
      Tuy rằng người đàn ông đó rất lạnh lùng, nhưng đột nhiên lại có biểu dịu xuống, nghiêng đầu với người bên cạnh mấy câu, rồi thẳng về hướng bọn họ.
      Nghe thấy thanh ma sát của giày da với sàn nhà đá hoa cương, Đào Nhạc kích động đến nỗi mồ hôi ra đầy cả tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh, thể làm trò hề trước mặt thần tượng được.
      Vẫn là người đàn ông áo đen tiến lên chào hỏi trước, khóe miệng khẽ cong lên cũng để lại dấu vết, “ lâu gặp, cậu đến Bắc Kinh sao với tôi tiếng.”
      Đào Nhạc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Tô Dịch Văn bắt tay ta, sắc mặt thản nhiên, “Tôi đến đây để công tác, xong việc là phải về ngay, thấy cậu là người rất bận rộn, tôi đây cũng dám quấy rầy đâu.”
      “Cậu đừng có cười tôi nha, mọi người ai cũng như nhau cả thôi.”
      “Gần đây bận rộn chuyện gì vậy?”
      “Vẫn như vậy…”
      Hai người bọn họ chuyện với nhau rất thân thiết, nhưng lại khiến cho Đào Nhạc phải ngơ ngác, Tô Dịch Văn sao lại quen biết với thần tượng của chứ!
      đến người đàn ông này, tên ta là Vệ Thiếu Khanh, cái tên này có ý nghĩa rất to lớn với Đào Nhạc. Bởi vì trong lần ngẫu nhiên xem chuyện trong chương trình, nhận được nhiều ủng hộ, lập tức nuôi ý định thi, làm luật sư. Tuy rằng lý tưởng lúc đó và tình cảnh tại có ngược với nhau, nhưng sùng bái đối với thần tượng vẫn thay đổi.
      Chỉ là, tình huống bây giờ vượt ngoài dự liệu của Đào Nhạc, nghe cách hai người trò chuyện, chỉ là quen biết, mà hình như quan hệ cũng rất tốt.
      Cái người được cho là cán bộ ưu tú kia bắt đầu ra vẻ sốt ruột, “Luật sư Vệ, thời gian cũng còn sớm, chúng ta vào thôi.”
      Vệ Thiếu Khanh nhìn đồng hồ, ra vẻ có lỗi , “Vậy tôi trước, hai ngày nữa ta ra ngoài cùng ăn bữa.”
      Tô Dịch Văn cũng gật đầu, trả lời cách thản nhiên.
      Đợi cho đám người kia rời khỏi, cuối cùng Đào Nhạc cũng có cơ hội lên tiếng, tích đầy cả bụng nghi vấn, đến mức khó chịu.
      “Tô Dịch Văn ——”
      biết em muốn hỏi cái gì rồi.” Tô Dịch Văn cắt ngang, “ ta là bạn cùng trường đai học, ta học dưới khóa, quen biết khi còn học nghiên cứu sinh, ta học môn luật kinh tế, hai người bọn cùng chuyên ngành, nên chỉ quen biết bình thường, chuyện là vậy.”
      Đào Nhạc vẫn thể nào phản ứng lại với mấy câu của , nghiền ngẫm kĩ lưỡng trong mấy giây, vô cùng tức giận , “Nhưng hồi nãy còn quen biết ta !”
      “Nếu là quen biết ta em định làm gì?”Tô Dịch Văn cảm thấy bản thân mình cũng là có lý do, ánh mắt của nhóc cứ chạy đuổi theo người ta, cho dù chỉ đơn giản là sùng bái cũng khiến khó chịu.
      Đào Nhạc bị hỏi ngược lại, đúng vậy, quen biết có thể làm gì chứ, chẳn qua là chỉ muốn cái chữ kí thôi mà.
      “Tô Dịch Văn, dù sao hai người các cũng quen biết nhau, giúp em xin chữ kí .” Đào Nhạc bắt đầu làm nũng.
      được!” Tô Dịch Văn vẫn giữ ý định kiên quyết.
      Đào Nhạc hiểu được, cảm thấy cam tâm, “Tại sao chứ! Khó khăn lắm em mới đến được Bắc Kinh mà thấy ta lần.”
      được là được. Em thích ta như vậy sao?” Tô Dịch Văn nén giận hỏi lại.
      “Đương nhiên, đó là thần tượng của em mà!”
      Rốt cuộc thái độ đương nhiên của Đào Nhạc cũng khiến tô Dịch Văn thể nén giận nữa rồi.
      “Em thích ta, vậy là cái gì!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :