1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xin Chào, Kiểm Sát Viên - Tô Thích (59 chương + vĩ thanh)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 30


      Sau đêm đó, Đào Nhạc trở về nhà mình ở, chính xác phải là trốn về. Ba mẹ hỏi lý do, tùy tiện ở kí túc xá bị bệnh, nhiễm bệnh lâu ngày ngay cả thều thào cũng ra hơi.
      Hai ông bà già nhà họ Đào cuối cùng cũng đau lòng cho con , còn thái độ cứng rắn như trước nữa, bọn họ thấy sắc mặt Đào Nhạc tốt cũng chấp nhận cho dọn về nhà.
      Nhưng cho dù vậy, công việc vẫn như cũ, thể đến viện kiểm sát, cũng có thể thể trốn tránh mãi được, kiểu gì cũng tình cờ gặp phải người kia.
      Tô Dịch Văn cái đại danh này, nghiễm nhiên trở thành ác mộng của Đào Nhạc.
      “Tiểu Đào.”
      Trưởng phòng Vu cầm xấp tài liệu bước đến, “Em đem những thứ này đến phòng công tố nha.”
      Đào Nhạc run lên, phòng công tố? bây giờ sợ nhất cái phòng này, ngay cả WC cũng dám lên tầng bốn, tình nguyện leo thêm hai tầng để đến tầng sáu.
      “Chị Vu, em còn chút việc chưa làm xong…” Đào Nhạc chỉ vào máy tính, cẩn thận từ chối.
      Trưởng phòng Vu đương nhiên là vừa ý, “Mọi người đều bận rộn cả, em đưa mau chút, đừng có dây dưa nữa.”
      Lời của trưởng phòng dám nghe, Đào Nhạc đành cam chịu nhận lấy xấp tài liệu, thở dài, thôi kệ, gặp mặt nhau là chuyện sớm muộn gì cũng đến, cũng thể tiếp tục trốn cả đời như vậy, đây cũng phải phong cách của Đào Nhạc .
      Được, Tô Dịch Văn, bà đây tin dám hành động lỗ mãng ở nơi làm việc.
      Lên đến tầng bốn, tim đào Nhạc đập thình thịch, nhìn tấm biển của phòng công tố, hiểu sao lại khẩn trương, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh của đêm đó
      được, Tô Dịch Văn là tên bại hoại mặt người dạ thú, ta đối với mày như vậy, mày phải nên giận dữ chứ được lưỡng lự phân vân!
      Hít sâu hơi, Đào nhạc gõ cửa, bước nhanh vào phòng .
      Dượng là người đầu tiên nhìn thấy Đào Nhạc, “Tiểu Nhạc, sao con lại lên đây, có việc gì sao?”
      Đào Nhạc vừa định trả lời, thấy đứng bên cạnh dượng còn người khác, ta xoay người, nhìn , dưới cặp kính viền vàng kia là đôi mắt chứa đầy ưu tư, đến nỗi thể phân biệt được ràng.
      Đào Nhạc xem tồn tại của Tô Dịch Văn, cười cười, “Dượng, trưởng phòng Vu bảo con đưa cho dượng xấp tài liệu này.”
      “À, để đó là được rồi.” Dượng chỉ vào chiếc bàn làm việc ở phía xa mà .
      Đào Nhạc vẫn cúi đầu, có thể cảm thấy được ánh mắt của Tô Dịch Văn rơi người , sau nụ hôn mãnh liệt của ngày hôm đó, vẫn thể nào đối mặt trực diện với được.
      Ngay lúc đó, Đào Nhạc tình cờ nghe được những lời dượng , đương nhiên đối tượng phải là .
      “Dịch Văn, chuyện này tôi đề cập với cậu nhiều lần rồi, cậu cũng phải nể mặt tôi mới đúng chứ.”
      Đầu tiên Tô Dịch Văn im lặng, sau đó cất giọng lạnh nhạt, “Vậy chú cứ sắp xếp .”
      “Quyết định vậy nha. Ngày mai tôi liên lạc với cậu.”
      Nghe giọng dượng có vẻ rất hớn hở, còn Tô Dịch Văn gì nữa. Đào Nhạc để ý, sắp xếp tài liệu xong định ra về lại bị dượng gọi lại.
      “Tiểu Nhạc, tối nay hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đạm bạc với nhau, dượng với mẹ con rồi đó, hết giờ làm nhớ đừng vội về đó.”
      Đào Nhạc cảm thấy ngạc nhiên, bình thường dượng phải xã giao, hai nhà bọn họ năm cũng cùng ăn được vài lần, ngày hôm nay làm sao vậy. Nhưng nhắc tới chuyện họ ăn cơm chung phải cũng gặp lại bà chị Hứa Lăng sao?
      Tâm trạng thoáng chút rơi xuống tới mức thấp nhất, Đào Nhạc đành gật đầu đồng ý.
      ra khỏi phòng, quên quay lại nhìn thoáng cái, ánh mắt Tô Dịch Văn nóng rực, con ngươi đen sâu thấy đáy. Áy náy? Hay là tự trách mình? hiểu, chỉ biết chạy trối chết.

      Buổi tối, thành viên hai nhà Đào-Hứa hiếm khi cùng ngồi chung với nhau cũng tề tựu đủ mặt, khí bàn ăn giống như hai nhà thông gia gặp mặt nhau vậy
      Đương nhiên, ngoài dự đoán của Đào Nhạc, gặp Hứa Lăng, chị ta vĩnh viễn thích dùng kiểu cách con nhà quan, lúc gọi món ăn cũng tỏ khí phách của lãnh đạo, trước mặt người lớn làm đủ trò. Chậc chậc, nếu cùng lăn lộn thương trường thể nào so được với người này, Đào Nhạc mặc cảm.
      Cũng may và Hứa Lăng cách nhau cả nửa bàn ăn, cần trực tiếp tiếp xúc với nhau, nếu cãi nhau to với chị ta, có khi còn hất luôn mớ thức ăn này luôn.
      Dì lên tiếng trước, “Tiểu Nhạc, con làm việc ở viện kiểm sát thế nào rồi?”
      Đào Nhạc thừa nhận, đối với dì rất mực kính trọng, chỉ duy nhất với bà chị họ này là thể nào chung sống hòa bình được. Cũng có thể do từ ba mẹ hay so sánh và chị họ, trong lòng có chút ám ảnh, trong mắt ba mẹ chẳng là gì cả.
      Đào Nhạc vẫn chưa trả lời dượng tiếp, “Trưởng phòng Vu có khen nó mấy lần, bà xem nó còn có thể ra sao hả, mầm non của nhà chúng ta được trồng đúng nơi rồi.”
      Lời dượng càng làm tăng khí thế cho Đào Nhạc, ít nhất cũng có thể ngẩng đầu trước nặt ba mẹ, cho dù thế nào cũng bằng lời của dượng.
      Nhưng mẹ Đào ngồi bên cạnh lại hất bát nước lạnh, “ cho cùng Đào Nhạc cũng chưa được vào biên chế, cứ như vậy tài giỏi cũng có ích gì chứ.”
      phải cháu nó còn định thi nhân viên công vụ sao?” Dượng tiếp, quay lại hỏi Đào Nhạc, “Đúng rồi, tiểu Nhạc, dượng chưa hỏi con, dự định đến bộ phận nào chưa con?”
      Đào Nhạc biết bây giờ tất cả mọi người chăm chú nhìn mình, nhân viên công vụ đối với chính là điều gì đó ngoài tầm với, trong lòng thích thú gì.
      Chỉ là…
      “À, con muốn tới phòng chống tham nhũng.” thuận miệng , mục tiêu càng cao, cạnh tranh càng lớn, chỉ là con tôm trong đại quân tham gia thi nhân viên công vụ, tỉ lệ rớt là cực cao.
      “Phòng chống tham nhũng, rất tốt!” dượng kích động, “Con bé này đúng là có mắt nhìn, nghe thi tuyển vào phòng chống tham nhũng rất ghê gớm, con ráng thi viết cho tốt, về phần thi vấn đáp cứ để dượng lo.”
      Đào Nhạc túa mồ hôi lạnh, sao cảm thấy lại bị rơi vào vòng nguy hiểm nữa rồi, biết vậy hồi nãy là đến phòng ‘chống trốn thuế’ là được rồi.
      Quả nhiên hai ông bà già nhà họ Đào như được tiêm mũi thuốc trợ tim, nhất là mẹ Đào, “Dượng nó này, có lời này của dượng tôi cũng yên tâm, tiểu Nhạc có thể vào phòng chống tham nhũng tôi cũng có thể nghỉ hưu sớm rồi.”
      tràng cười vang lên, mọi người nâng ly chúc mừng, Đào Nhạc nhìn trừng trừng cái chén trước mặt, từ khi nào mà ba mẹ lại chịu nghe cách nghĩ của vậy nè?
      suy nghĩ, mẹ Đào đột nhiên thốt ra câu, “Tiểu Lăng, vậy còn chuyện người của con sao rồi?”
      Rốt cuộc đề tài cũng thay đổi, Đào Nhạc thở ra, mỗi khi dùng bữa chung chuyện chung thân đại của Hứa Lăng đều được đưa ra thảo luận, vì chị ta chính là bà già ưa kén chọn.
      “Vẫn chưa ra sao cả, gần đây quá bận rộn, có thời gian nghĩ đến.” Hứa Lăng có chút xấu hổ.
      Bụng Đào Nhạc cuộn lên trận, chị ta giả vờ thục nữ ngượng ngùng gì chứ, bình thường hay liếc mắt nhìn đàn ông, chưa từng thấy qua bộ dạng này của chị ta à nha.
      Dượng trách móc, “Ba cũng muốn đến chuyện này đó, trong phòng làm việc của ba có đồng nghiệp rất được, người rất nhanh nhẹn, học vấn cũng cao, bây giờ còn là kiểm sát viên , ba cũng với cậu ta rồi, có muốn gặp thử ?”
      “Có người tốt như vậy sao?”
      “Yên tâm, là người đặc biệt tốt, có thể là bà chưa từng thấy, chứ hiệu suất làm việc của người ta còn hơn chồng bà nhiều lắm, kết hợp với con nhà chúng ta là cực kỳ tuyệt vời.”
      “Hay là cứ gặp thử xem sao, tiểu Lăng chuyện này cũng thể chậm trễ được.”
      “Ôi, dượng nó này, dượng đó có phải là người đến nhà chúng tôi lần trước đúng ?” Mẹ Đào hỏi.
      “Đúng, đúng, chính là cậu ta, Tiểu Tô, gọi là Tô Dịch Văn.”
      thanh vang lên, chiếc cốc bị vỡ nát, tiếng chuyện cũng bị gián đoạn.
      Đào Nhạc kinh ngạc nhìn đống mảnh vỡ thủy tinh, đột nhiên trong lòng như bị người ta lấy mất thứ gì đó vậy, hoàn toàn bối rối, ngay đến chút lý trí cũng còn sót lại. Thực ra ngay từ sớm đóan được rồi, từ lúc dượng đến đồng nghiệp trong bộ phận của dượng, nghĩ chắc phải là Tô Dịch Văn chứ, nhưng lúc nghe thấy cái tên này, rốt cuộc cũng thể tự khống chế tâm trạng của mình.
      “Tiểu Nhạc, con làm sao vậy?” Ba Đào qua, thấy sắc mặt trắng bệch.
      Đào Nhạc lắc đầu, thấy mọi người đều lo lắng nhìn , liền miễn cưỡng nở nụ cười, “ có gì, vừa nãy trượt tay thôi.”
      “Ba thấy sắc mặt con tốt, có phải do máy lạnh ở đây nhiệt độ quá thấp ?” Ba Đào lo lắng cho con , mấy hôm trước về nhà cũng có cảm giác yếu ớt.
      “Chắc là vậy.”Đào Nhạc đứng dậy, “Con ra ngoài hít thở khí chút.” để ý đến mọi người liền vội vã ra ngoài, cái đề tài này cũng có cách nào tiếp tục lắng nghe nữa.
      Nhưng bước chân còn chưa ra khỏi nữa cánh cửa, giọng của dượng lại vang lên, “Ba đâu ra đó với tiểu Tô rồi, Hai đứa tụi con ngày mai gặp mặt, chuyện thử xem sao.”
      Hứa Lăng vậy mà lại có thể thay đổi kiểu cách cương quyết thường ngày, “Vậy gặp , con rất tin tưởng mắt nhìn người của ba.”
      Đào Nhạc chỉ dừng lại trong ba giây, chút chần chừ, cuối cùng cũng rời khỏi.
      Tô Dịch Văn đồng ý sao, ta bằng lòng qua lại cùng Hứa Lăng, sau đó bọn họ ở với nhau, tuổi tác cũng tương đương, hợp ý với nhau kết hôn ngay lập tức, rồi sau đó nữa ta trở thành chồng chị họ của sao?
      Nhưng mà phải làm sao đây?
      Đào Nhạc thừa nhận bản thân mình trời sinh con đà điểu, về phương diện tình cảm, cốn dám thừa nhận. Tuy rằng Tô Dịch Văn luôn chọc giận , hoặc bắt nạt làm trò vui, nhưng cũng thể ghét . bị thương, lập tức đưa bệnh viện, luận văn của đạt, giúp chỉnh sửa, thi vòng hai, chấm thông qua, bị đau bụng, đưa thuốc cho , vào sở cảnh sát, liền vội vã đến, đói bụng, nấu cơm…
      Mọi thứ lướt qua trong đầu , thể nhận ra Tô Dịch Văn làm nhiều việc như vậy.
      Ngày hôm nay cái tên này khắc sâu vào tim , lúc nhìn lại, qua lại với người khác mất rồi, lại còn là bà chị họ mà ghét nhất.
      Trong lòng Đào Nhạc lẫn lộn cảm xúc, thích Tô Dịch Văn, mà cũng nghĩ rằng làm nhiều chuyện như vậy, là bởi vì trong lòng cũng có , nhưng bây giờ sao đây.
      Tại sao là Hứa Lăng, thế gian này có nhiều phụ nữ đến như vậy, vì sao lại là Hứa Lăng!
      Đào Nhạc ra khỏi nhà hàng, nhịn được liền bấm số cho cái cục gạch đen kia, chỉ muốn hỏi ràng, Tô Dịch Văn bằng lòng làm quen sao? Nhưng mà, di động lại có người nghe máy, lại gọi lần nữa, nhưng vẫn có trả lời.
      Rốt cuộc Tô Dịch Văn ở đâu, còn cố ý nghe điện thoại của .
      Đột nhiên nhớ đến lúc chiều đến phòng công tố, ta có chuyện với dượng, ‘Vậy chú cứ sắp xếp ”, có lẽ là đồng ý rồi.
      Đào Nhạc thất vọng dập máy, xoay người nhìn thấy chiếc Passat đặc biệt cách đó xa, ánh đèn đêm cũng làm cho cả chiếc xe sáng rực, là xe của Hứa Lăng, xe của Tô Dịch Văn cũng giống y chang. Thực muốn xe cặp với nhau sao, mà trong thời gian sắp tới hai chiếc xe đó cùng đậu dưới nhà
      Nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt Đào Nhạc thoáng có chút dị thường, rằng nếu ai cướp mất thứ gì đó của để cho người đó sống yên lành, Hứa Lăng muốn cướp mất người đàn ông của là chị ta tự đâm đầu vào chỗ chết, chuyện tìm người này của chị ta nhất định khiến nó thành!

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 31

      Tiếng giày cao gót vang lên, bước chân dừng lại, ánh mắt di chuyển, chiếc quần short ôm lấy đôi chân thon dài, vớ đen phối hợp với áo ống màu bạc, vòng eo nhắn, thân hình bốc lửa vừa nhìn thấy hết toàn bộ.
      Mọi người đều khỏi dùng đến ánh mắt dị thường mà nhìn kia, vừa nhìn, mái tóc đen dài, mặt là cặp kính râm che hết cả nữa gương mặt, chỉ có đôi môi đỏ như máu, làm tôn lên làn da trắng như tuyết. Giữa ban ngày , còn ở khu vực náo nhiệt, ít có người nào mặc trang phục gây chú ý như vậy, vừa nhìn biết đó phải là người lương thiện rồi.
      bỏ kính râm xuống, đôi mắt được trang điểm màu khói dày làm cho nhìn được diện mạo vốn có, khẽ nhếch miệng, nhìn hình ảnh phản chiếu từ cánh cửa kính, quả thực là perfect!
      sai, người này chính là nữ chính Đào Nhạc của chúng ta.
      bị điên, cũng tiêm thuốc kích thích nào cả, chỉ là ngày hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ gian khổ, trang phục này cũng chỉ để phù hợp với nội dung vở kịch thôi.
      Trước tiên hãy quay về thời điểm tối hôm qua, địa điểm chính là nhà hàng.
      Sau khi xác nhận việc hẹn hò giữa Hứa Lăng và Tô Dịch Văn là , Đào Nhạc cũng ra quyết định, nhất quyết để người đàn ông của vào tay người phụ nữ này, huống chi tên họ Tô làm nhiều chuyện cầm thú với như vậy, muốn phủi mông ra hả, quả thực là mơ mộng hão huyền!
      Đào Nhạc trở lại ghế ngồi, người lớn hai nhà cũng nghi ngờ gì, vẫn tiếp tục trò chuyện.
      Dượng tiếp, “Cuộc sống hằng ngày của tiểu Tô ba thấy cũng có vấn đề gì, rất ít xã giao, về điểm này con cứ yên tâm. Nếu ba cũng chẳng sắp xếp cho tiểu Nhạc ở đối diện nhà với cậu ấy, lúc bình thường có thể trông nom em.”
      ra là dượng cố ý sắp xếp, hèn chi Tô Dịch Văn kiêu ngạo là vậy, Đào Nhạc tràn đầy lửa giận nhưng có nơi để trút ra.
      “Đúng rồi, mai là ngày cuối tuần, mọi người ai làm, thích hợp để gặp mặt nhất.”
      Lời này của dượng đương nhiên là với Hứa Lăng, đoán chắc chị ta nghe rất hài lòng, trong mắt còn có ý gấp rút. Đào Nhạc cố nén lại cảm giác buồn nôn, cố gắng , “Dượng ơi, dượng chọn được đia điểm gặp mặt chưa ạ, nơi nào mà nhất định phải có bầu khí mới hay.”
      Người lớn hai nhà đều tán thành, dì , “Đúng đúng, ông hẹn người ta gặp mặt ở đâu vậy?”
      “Ôi chao, bà đừng nghĩ tôi là ông già cổ hủ, tôi biết được bọn thanh niên chúng nó thích đến nào nào đó nha, đường Ngọc Tuyền có tiện cà phê, tên là—— “
      “Starbucks!” Đào Nhạc chen vào câu rồi lầm bầm trong miệng, dượng chẳng chịu qua loa chút nào, ràng lại chọn nơi đó, nhưng ở đó vẫn có thể bày trò được, biết trước được địa điểm vậy là tốt rồi.
      Cứ như vậy, bữa cơm kết thúc, hai nhà tản ra về.
      Còn Đào Nhạc lại lập kế hoạch đoạt lại người đàn ông của .
      Chính xác, chính là muốn Tô Dịch Văn và Hứa Lăng nhận ra , mới phải tốn cả buổi sáng để hóa trang. Phải biết rằng lúc học đại học từng chơi qua cosplay, hóa trang chút nhằm nhò gì, còn bộ quần áo này phải thuê. Lúc đó hề do dự, trực tiếp mặc vào, chịu đựng tất cả những ánh mắt nhìn mình, tại trong lòng chỉ nghĩ cách làm sao để phá hoại buổi hẹn hò của hai người kia thôi.
      Đào Nhạc tới Starbucks từ rất sớm, chính xác chưa vội vào trong, vẫn còn đứng bên ngoài mai phục chờ Tô Dịch Văn và Hứa Lăng xuất . Quả nhiên, hai chiếc Passat lần lượt xuất trước sau, bước ra chính là hai nam nữ chính của buổi hẹn hò.
      Bà chị Hứa Lăng ngày hôm nay xem ra đúng là trang điểm lộng lẫy, còn mặc bộ trang phục như đàn ông kia nữa, chị ta mặc chiếc váy hoa, đeo vài món trang sức trang nhã, chậc chậc, ba mươi mấy tuổi rồi mà còn giả bộ gì biết.
      Liếc nhìn tên họ Tô nào đó, quần tây đen chung với áo POLO xám, trẻ như thanh niên hai mươi tuổi, vì buổi hẹn này, ta tốn ít công sức mà.
      Đào Nhạc càng hận khi mắt mình thể bắn tên độc, cắm ngay vào tên cầm thú đó cho tóe máu cả ba mét. Hôm qua cũng quên gọi điện thoại, ta ràng chịu nghe, vừa nghĩ có khi nào ta ở lại viện kiểm sát tăng ca hay , sau đó về nhà lại gọi thêm vài lần, ta tắt máy. Được, chắc chắn ta chột dạ, sợ biết được chỗ hẹn hò, cho nên mới trốn tránh gặp .
      Hừ, được lắm, đỏm dáng nhỉ, để xem còn vui vẻ được bao lâu, chỉ cần Đào Nhạc còn ở đây, buổi hẹn hò này đừng hòng tiến hành thuận lợi!
      Nhìn xuyên qua cửa kính, thấy hai người bọn họ ngồi xuống, còn gọi phục vụ mang menu tới. Đào Nhạc nhìn chút, sau đó lấy chiếc gương trong túi ra, xác định mặt được quét lớp vôi trắng, ngay cả bản thân còn nhận ra khuôn mặt mình, đeo kính râm vào, lắc lắc mông đến đẩy cửa kính Starbucks.
      Bây giờ phải Đào Nhạc, bà vợ hờ – bao.
      bước lên sân khấu diễm lệ, huống chi trong Starbucks lúc này cũng chỉ có vài người, thoáng chốc thu hút ánh nhìn của mọi người. ít đàn ông huýt sáo vài tiếng chỉ để được cái liếc mắt của mỹ nhân.
      Đào Nhạc thèm để ý, chạy thẳng tới chiếc bàn cuối cùng sát cửa sổ, khóc thảm thiết như hoa lê thấm mưa, “Hứa Lăng, là đồ tiện nhân, trả chồng lại cho tôi!” Giọng the thé vì bây giờ diễn kịch.
      Hứa Lăng ngây ngẩn cả người, người con ngái trước mắt ăn mặc lòe loẹt, còn ôm chặt lấy chị ta chịu buông, mặt chị ta xuất vẻ khó chịu, “ là ai vậy, tôi quen , chồng nào chứ, đừng có bậy!”
      Tô Dịch Văn cũng hơi kinh ngạc vì tự nhiên lại xuất , tuy mặc bộ trang phục hở hang, nhưng sao lại thấy có cảm giác quen quen.
      Đào Nhạc cố ý la to thu hút chú ý của mọi người, đau khổ tội nghiệp trách móc, “Hứa Lăng, uổng công cho chị là nhân viên chính phủ, tại sao lại có chân với thư kí Ngô, ấy là chồng tôi, cho dù trong nhà có xảy ra chuyện sao chứ, tôi là vợ ấy ba năm nay rồi, dựa vào đâu mà dụ dỗ ấy, muốn làm bà ba đúng , tôi chết mới có thể cướp được chồng tôi!”
      Lời kịch suông sẻ, nhưng nếu bị người trong cơ quan nghe được nguy to.
      Hứa Lăng tức giận, “ ít ngậm máu phun người , tôi vốn quen biết , còn la hét ồn ào ở đây nữa, tôi gọi cảnh sát đến đấy!”
      Đào Nhạc lại sợ bị đe dọa, học động tác gào thét kinh điển —— nắm lấy vai đối phương bắt đầu lắc, “Vì sao, vì sao, mau trả lại chồng cho tôi!”
      Starbucks ầm ĩ vì hai cãi nhau, người vây xem càng lúc càng nhiều, có người còn còn cổ vũ Đào Nhạc cố lên. Mà Tô Dịch Văn ngồi bên cạnh vẻ mặt vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ nhìn ăn mặc hở hang, đôi mày càng ngày càng nhíu lại.
      buông tôi ra!” Hứa Lăng kêu.
      Đào Nhạc luyện tán đả nên có cái gọi là khí lực, vẫn nắm chặt chị ta, vờ khóc lóc kể lể, “ là đồ tiện nhân, dám cướp người đàn ông của tôi, tôi liều mạng với !”
      “Đủ rồi!”
      Giọng đàn ông quát lớn, ngăn chặn màn dây dưa của hai .
      Đào Nhạc chỉ cảm thấy có người túm lấy nên vai , cẩn thận làm kính râm rớt ra, mặt bị phơi bày trước mọi người, cũng may có phấn mắt náu khói che nên cũng yên tâm.
      Môi Tô Dịch Văn nhếch lên, lời nào, ngược lại còn đến vỗ về Hứa Lăng vài câu, sau đó lại đến trước mặt Đào Nhạc , “ à, xin đừng gây náo loạn ở nơi công cộng, chú ý tới hình tượng chút!”
      ta lại còn dạy bảo , Đào Nhạc càng tức giận, “Tôi dạy bảo ta liên quan gì tới , hay là đau lòng hả?”
      Những lời này ràng mang theo mùi vị ghe tị, Tô Dịch Văn lại cười cười, “ để ý sao?”
      Đào Nhạc thấy đôi mắt hoa đào tỏa ra ánh sáng kì dị, lập tức đeo kính râm, sao lại có cảm giác nhận ra rồi.
      Lúc này, nhân viên trong tiệm cũng đến, ý bảo Đào Nhạc giữ bình tĩnh, nếu mời ra ngoài, cũng dự liệu có kết quả này, dù gì cũng có phương án hai, là được thôi.
      xoay người định ra khỏi tiệm, ngờ Tô Dịch Văn lại đuổi theo, kéo lại, kề sát tai , “Em mặc loại quần áo này, tôi thích…”
      Đào Nhạc khó tin nhìn , bị nhìn thấu rồi sao!
      “Nhưng, về nhà thay ngay lập tức cho tôi, sau này cho phép ăn mặc kiểu này ra đường!” dường như chỉ dùng giọng ra lệnh.
      Đào Nhạc câu cũng nên lời, hẹn hò lại còn muốn ăn hiếp , cho dù nhận ra , sao lại còn giúp Hứa Lăng, kiểu gì cũng thể nuốt trôi giọng điệu này được! Nắm chặt kính râm, Đào Nhạc trừng mắt tức giận, trả lời mà đẩy cửa ra ngoài.
      Tô Dịch Văn thấy vội vã chạy đến phía đường đối diện, đôi giày đó chắc cao quá, vài lần làm muốn té, nhìn thấy mà đau lòng, nhưng giờ chưa thể được, muốn cho tường tận mọi chuyện.

      Hiệp coi như Đào Nhạc hòa với Hứa Lăng, tổn hại được thanh danh của chị ta, làm cho Tô Dịch Văn có ấn tượng tốt với chị ta, đạt được mục đích!
      Ngựa dừng vó, Đào Nhạc chạy đến cửa hàng cho thuê quần áo, lấy quần áo của mình ra, vào WC thay trang phục, trở lại diện mạo vốn có.
      Đương nhiên trong lúc đó quên gọi điện thoại để thực phương án hai.
      “Alo, em đây, nhìn kĩ là bàn cuối cuối cùng gần cửa sổ, là mặc váy hoa. Ừ ừ, được, yên tâm , xong việc em trả tiền.”
      Tắt điện thoại, vội chạy đến cửa hàng tạp hóa đối diện Starbucks núp, lát sau thấy người mặc chiếc áo sơ mi caro, tay mang theo bó hoa hồng to vào. cười gian xảo, trò hay lập tức mở màn.
      Quả nhiên, người đàn ông vừa bước vào thẳng đến bàn hai người, vì bị Đào Nhạc náo loạn, Tô Dịch Văn và Hứa Lăng cũng chưa kịp gì, trùng hợp là người đàn ông này xuất cũng phá vỡ bầu khí tĩnh lặng từ nãy giờ.
      “Hứa Lăng, em, lấy !” , người đán ông ‘phù phù’ hai tiếng rồi quỳ xuống, dâng lên bó hoa tươi.
      Hành động này làm Hứa Lăng kinh hãi, “ là ai thế?”
      “Em cần quan tâm là ai, thầm em từ lâu rồi, lấy mà!” người đàn ông mặc áo caro thâm tình, đượng nhiên nét đẹp của mặt ta ‘đẹp’ dám khen.
      Tô Dịch Văn nhịn cười, quay nhìn về phía cửa hàng tạp hóa đối diện, đoán cũng biết do bé kia bày trò, có cách nào ngăn trở rồi.
      Người trong Starbucks lại bắt đầu vây lại xem, hôm nay bị gì biết, bàn của hai người này xảy ra lắm chuyện, mà lại toàn xoay quanh này.
      “Hứa Lăng, nếu em đồng ý, đứng dậy.” chàng caro ra lời ngang ngược, mọi người thở hốc vì ngạc nhiên, thế giới lại có người si tình thế này, hiếm có nha.
      Hứa Lăng luống cuống, “ đứng lên, tôi quen biết , đừng có đùa nữa.”
      Những vị khách ở xung quanh ồn ào, cái gì nên đồng ý với chàng này , Hứa Lăng bị dọa đến hoa dung thất sắc, biết làm sao. Sau đó nhân viên trong tiệm lại bước đến, Hứa Lăng cũng nhân cơ hội , biết người nào ở đâu chui ra.
      chàng caro có hành động quả quyết gây phiền nhiễu cho khách hàng, mọi người nhất trí nghĩanh ta bị tâm thần, hơn nữa quản lý Starbucks còn gọi điện thoại cho cả bệnh viện tâm thần tới.
      “Hứa Lăng, em thể đối xử với tôi như thế, lòng tôi em có trời đất chứng giám, em quá tàn nhẫn!”
      chàng caro thảm thiết kêu la, bị nhân viên phục vụ đẩy ra ngoài cửa, bó hoa hồng đáng thương cũng bị chà đạp còn hình dạng gì.
      Đào Nhạc ở đối diện che mệng cười trộm, may mà trước đó cũng hẹn chàng caro gặp mặt trong cửa hàng tạp hóa, cho nên khi thấy người tới, lập tức kéo ta, “ Vĩ, sao rồi, thành công hay ?”
      ra tay em cứ yên tâm, đưa phí dịch vụ đây!” chàng caro còn bộ dạng chật vật khi nãy, còn xòe tay ra đòi tiền.
      Đào Nhạc rất phóng khoáng đưa ra năm mươi đồng, “Cảm ơn nha người em.”
      dự kiến trước, biết kế hoạch thành công, vì vậy mới chuẩn bị vở kịch cưỡng hôn, làm cho Hứa Lăng bối rối. Vĩ này là con trai ông chủ tiệm cờ gần nhà , có chút thân thiết, cho nên nhiều liền giúp đỡ Đào Nhạc, huống chi việc có lợi ta mới làm, hai người ai cũng đồng ý chấp nhận.
      “Haiz, em à, hy sinh nhan sắc, còn bị người ta đuổi ra ngoài, em chỉ đưa cho năm mươi đồng, quá keo kiệt rồi nha.” vừa lòng với khỏan thù lao.
      Đào Nhạc chỉ vào bó hoa, “Đây phải quà tặng kèm sao, mau đem về lừa tặng cho chị dâu, em có việc phải đây!”
      Vĩ bất đắc dĩ, từ bị em nhà bên ăn hiếp, gọi phải tới thích đuổi , đành cam chịu ra về.
      Phương án hai cuối cùng cũng thành công rồi, lúc này Hứa Lăng nhất định hoang mang, lo lắng, nhưng vẫn chưa kết thúc, phải biết rằng còn sắp xếp phương án ba, lập tức được bắt đầu.
      Đào Nhạc cười hì hì từ cửa hàng ra, nhìn qua cửa kính, thấy ở chiếc bàn kia, nam nữ vẻ mặt khác nhau, suy nghĩ nhiều, đẩy cửa bước vào Starbucks.
      sai, muốn lấy thân phận em họ để kết thúc buổi hẹn hò này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 32

      Trải qua hai trận hỗn loạn vừa rồi, Hứa Lăng và Tô Dịch Văn vẫn chưa được câu cho ra hồn, hai người đều còn lòng dạ nào, cũng biết làm sao mà lên tiếng nữa.
      “Khụ khụ…”Tô Dịch Văn hắng giọng, nhìn ngồi đối diện, “Hứa tiểu thư——”
      “Tô tiên sinh, khiến phải cười chê rồi, biết tại sao lại như vậy nữa.” Hứa Lăng chen ngang, mặt cũng lộ vẻ xấu hổ.
      trong lòng Tô Dịch Văn cũng hiểu , những chuyện này đều là chủ ý phá hoại của người nào đó, ra cần hao tâm tổn trí làm gì, cuộc mai mối này tự có chủ trương của mình, cục diện như bây giờ có chút phiền phức.
      Hứa Lăng ngồi im nhìn Tô Dịch Văn, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm được mai mối, gặp được đối tượng vừa mắt như vậy, nghĩ mình lớn như vậy, mọi người trong nhà lại cứ thúc giục, nếu như hợp nhau chỉ hận thể kết hôn ngay lập tức.
      “Tô tiên sinh, chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?”
      Hứa Lăng hỏi đến, Tô Dịch Văn chỉ có thể thừa nhận, “Đúng vậy, tôi là thầy giáo của Đào Nhạc, lần đó gặp ở quán lẩu.” Lúc đó còn lờ mờ cảm nhận được Đào Nhạc và chị họ của hợp nhau.
      “Thảo nào, tôi cảm thấy rất quen.” Hứa Lăng thể thừa nhận, trong cách chuyện người đàn ông này rất biết tiết chế, trong lòng lại thêm chút cảm tình.
      Tô Dịch Văn nhíu mày lại, “Hứa tiểu thư, có vài lời tôi muốn cho ràng, vì dù sao chúng ta cũng hiểu nhau.”
      Hứa Lăng nhấm nháp tách cà phê, thong thả , “Đúng vậy, chúng ta nên tìm hiểu về nhau chút, Nghe ba tôi Tô tiên sinh cũng làm ở phòng công tố, tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học F. Tôi cũng muốn biết là người ở đâu?”
      Xem ra người phụ nữ này hơi khó đối phó đây, Tô Dịch Văn hơi bối rối, dù sao kiểm sát Hứa cũng được xem là trưởng bối, dù có nể mặt cũng thể trực tiếp từ chối được.
      “Tôi là người ở thành phố A.” Đối mặt với tình huống thế này, phải sử dụng kế sách vẹn toàn mới được.
      “Ôi?” Hứa Lăng có chút kinh ngạc, “ cho cùng Thành phố A cũng là tỉnh lớn, công việc ở đó tốt hơn ở đây rất nhiều.”
      Tô Dịch Văn vẫn chỉ mỉm cười, nhất thiết phải giải thích nhiều với làm gì.
      Hứa Lăng thấy tiếp, cũng giận, cảm thấy người đàn ông nội tâm lại càng chính chắn hơn, liền hỏi tiếp, “Người nhà của Tô tiên sinh làm công việc gì?”
      Coi bộ là muốn moi cả mười tám đời tổ tông nhà ra quá, Tô Dịch Văn trả lời, “Ba mẹ tôi đều làm cán bộ nhà nước, hai năm trước nghỉ hưu rồi.”
      Về mặt gia cảnh hình như hơi kém chút, Hứa Lang thầm tính tiền lương của mình với của , so sánh thấy vẫn là tiền lương của mình cao hơn, ngoài ra mấy năm nay lăn lộn trong chính phủ, thăng chức nhanh cũng là chuyện sớm muộn, nhưng nếu chồng mình có điểm nào đó thua kém là thấy ổn rồi, thế nào cũng là người có tiếng tăm.
      “Tô tiên sinh tính ở mãi với cái phòng này sao?” Hứa Lăng hỏi thẳng.
      “Nếu như có thể, tôi muốn ở đây định cư luôn.” Tô Dịch Văn thản nhiên trả lời.
      Những lời này cũng làm Hứa Lăng có thể thở phào nhõm, chuyện cách nghiêm túc như với người đàm phán, “Vậy chúng ta cũng cần vòng vo nữa, tình trạng của tôi chắc là ba tôi cũng sơ qua với , tôi muốn biết Tô tiên sinh có ý muốn qua lại với tôi hay , tôi cảm thấy công việc của cả hai cũng có chút điểm chung, chừng sau này còn có thể giúp ích cho nhau.”
      Suy nghĩ của rất xa xôi, công việc trong chính phủ mà có thể tạo mối quan hệ tốt với người bên tư pháp tạo nên hậu thuẫn rất mạnh, vài năm nữa ba về hưu rồi, như vậy vẫn còn có người chồng làm việc ở viện kiểm sát, về công lẫn tư, cuộc hôn nhân này rất có lợi.
      Tô Dịch Văn phải bội phục suy tính của người phụ nữ này, ngay đến chuyện hôn nhân cũng phải tính xem có giúp ích cho chuyện thăng chức trong quan trường hay , phải là dạng phụ nữ muốn thưởng thức.
      “Hứa tiểu thư, tôi nghĩ —— ”
      còn chưa dứt lời, nghe thấy có tiếng bắt chuyện từ đằng sau.
      “Ối chao, đây phải là chị họ sao!”
      Tô Dịch Văn xoay người, thấy Đào Nhạc mặc đồ học sinh đứng phía sau, cười hì hì nhìn bọn họ.
      Thế nên sắc mặt Hứa Lăng có chút vui, mỗi lần con nhóc kia xuất đều có chuyện gì tốt, chắc phải là hôm nay trúng tà rồi, liên tục gặp phải những tình huống kì lạ.
      “Sao em lại tới đây, ai cho em đến!”Hứa Lăng chất vấn.
      Đào Nhạc đối diện với bộ mặt hung dữ kia quen rồi, vẫn mỉm cười, quay sang Tô Dịch Văn giả vờ kinh ngạc, “Ồ, đây phải là kiểm sát Tô hay sao, thầy hẹn hò với chị họ của em sao? đúng, đúng, dượng hôm nay là ngày hai người gặp mặt làm quen.”
      Tô Dịch Văn đối với những lời trách móc của cũng có phản ứng gì, chỉ hơi buồn bực nhóc kia lại muốn gây chú ý gì nữa đây.
      Hứa Lăng vô cùng bất mãn cái tên Trình Giảo Kim xuất nữa chừng thế này, khó chịu ra lệnh, “Ở đây có việc của em, về nhà!”
      Tuy cả bụng Đào Nhạc chứa đầy những lời khó nghe rất muốn xả ra nhưng vì đại cuộc phải nhẫn nhịn. nếu vừa nãy, khi bà chị Hứa Lăng muốn ép hôn, Tô Dịch Văn lại chẳng có chút phản ứng, ta còn dùng được nữa!
      Chỉnh lại sắc mặt, dứt khoát đặt mông xuống ngồi, lại còn là vị trí bên cạnh Tô Dịch Văn, vẻ mặt đắc ý cười cười, “Tiệm cà phê này cũng phải do chị họ mở, giờ em vừa đói vừa khát, vào đây ăn uống chút sao chứ!” xong, lập tức gọi nhân viên phục vụ mang menu tới.
      Hứa Lăng tức giận tới nỗi sắc mặt biến thành màu trái cà, “Đào Nhạc, em có cần nhất định phải phá rối như vậy !”
      “Chị à, trước mặt đàn ông phải hiền thục chút, cẩn thận là chị gả được đấy.” thảnh thơi tựa vào ghế, mỉm cười nhìn Tô Dịch Văn, “ xem có đúng nào, kiểm sát Tô?”
      Tô Dịch Văn biết tại tức giận, bởi vì mấy ngày nay xảy ra chuyện, cho rằng chỉ cần tỉnh táo có thể nghe giải thích, ngờ đổi lấy kết quả là bỏ . Mà kiểm sát Hứa cũng từng đề cập tới chuyện gặp mặt này, vốn có cách nào để từ chối, trong lòng vừa rối rắm lại vừa tức giận, nên hôm đó mới đồng ý đến đây, nhưng tại hơi hối hận, bởi vì mà chắc chắn cũng hành động theo cảm tính.
      Chỉ là bây giờ, cảm thấy việc đâm lao phải theo lao này chưa chắc là chuyện tốt.
      Thấy Tô Dịch Văn mở miệng, Đào Nhạc cũng ép, phẩy tay, “Hai người cứ trò chuyện, cần quan tâm đến em, em đợi món ăn đến.”
      cái bóng đèn sáng trưng chiếu thẳng mặt thế, ai có thể tiếp tục trò chuyện chứ. Hứa Lăng định đề cập tới chuyện qua lại với , nhưng tại lại có cách nào để ra.
      Bầu khí hơi trầm mặc, Đào Nhạc cười trộm, biết trước có năng lực uy hiếp thế này, cần đến hai phương án kia, làm lãng phí tài năng của .
      “Hai người chuyện , em phát biểu ý kiến đâu mà.” ngồi kế bên lập lại câu.
      Vẫn là Tô Dịch Văn trước, “Tại sao em lại đến?”
      Giọng nghe bình thường nhưng Đào Nhạc biết hỏi về mấy trò ban nãy, , làm gì cũng phải xua đuổi Hứa Lăng ra khỏi đây rồi mới có thể tính sổ với .
      phải rồi à, cuối tuần tôi ra ngoài shopping, vào đây nghỉ chân chút, thuận tiện tới xem mặt rể tương lai ấy mà.” cố ý nhấn mạnh mấy từ ‘ rể tương lai’.
      Giọng đầy ghen tuông của , làm Tô Dịch Văn tự nhiên thấy vui vẻ, “Giờ em thấy rồi, cảm giác thế nào?” cố ý hỏi.
      Đào Nhạc chịu nổi phép khích tướng của , nhưng bây giờ nhất định phải vững vàng, “Cũng soso, hơi lớn tuổi, có khí chất cho lắm, xem ra hơi kém chút.” lạnh nhạt liệt kê.
      Hứa Lăng thấy hai người cứ thay phiên hỏi rồi trả lời, cam tâm, chị ta mới là nữ chính, làm sao lại để cho con nhóc em họ đoạt lấy khí thế được chứ.
      “Tiểu Nhạc, đừng làm ồn nữa, em ăn gì tự tìm chỗ khác ngồi , chị còn có chính phải bàn với nhau.”
      Hẹn hò mà dám bàn chính ! Đào Nhạc đổi chỗ, có chết cũng ở lại đây, còn cố ý xích sát vào Tô Dịch Văn, khiêu khích nhìn bà chị họ, muốn làm cho Hứa Lăng tức chết.
      Tô Dịch Văn đương nhiên quá vui rồi, lần đầu tiên Đào Nhạc nép sát vào , hiếm khi có chuyện tốt thế này, thể bỏ qua, bàn tay để ở dưới bàn vòng qua ôm lấy eo , còn đùa giỡn,vuốt ve sống lưng . Cảm nhận được cả người run lên, đồng thời còn quay qua trừng mắt hung ác với , Tô Dịch Văn cười gian ác, “Sao thế?”
      Đào Nhạc cảm thấy bàn tay sau lưng mình bắt đầu vuốt ve lung tung, lại dám động đậy, cắn răng, “…có gì.” ta ràng ăn đậu hũ của trước mặt bàn dân thiên hạ, thề nhất định đòi lại gấp đôi.
      Cách nhau tấm khăn trải bàn, Hứa Lăng đương nhiên biết hai người trước mặt cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt, ngoài miệng vẫn bảo Đào Nhạc hãy ra bàn khác ngồi, nhưng Đào nào đó thực thể , bàn tay của Tô Dịch Văn giữ chặt eo cho động đậy.
      Lúc này, nhân viên phục vụ cũng mang đến cho Đào Nhạc tách cà phê cùng phần bánh trứng, Tô Dịch Văn cũng hơi buông lỏng tay, Đào Nhạc nhân cơ hội tránh ra xa, kiểu này nếu cứ tiếp tục chắc ta chuyển tới sờ đùi mất thôi.
      Ý? Chân…
      Đào Nhạc đột nhiên nghĩ tới chuyện cực kì thô tục và ác độc, vừa khuấy tách cà phê vừa cười thầm, vội vàng cúi thấp đầu ăn điểm tâm, tay vân vê góc khăn trải bàn, chính xác, góc độ rất thích hợp.
      Hứa Lăng tại muốn đánh nhanh thắng nhanh, ra chỉ đợi câu của Tô Dịch Văn, dù gì cũng phản đối. muốn mở miệng , lại cảm thấy chân mình nhồn nhột, giống như có cái gì cọ sát. vội vàng cúi xuống gầm bàn, đối điện chỉ đôi giày da nam và đôi giày học sinh.
      Chẳng lẽ vừa rồi chị ta xuất ảo giác?
      Đào Nhạc ráng nhịn cười, may mà phản ứng nhanh kịp thu chân lại, nếu lộ ra rồi!
      Hứa Lăng cố nén nghi ngờ của mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Tô tiên sinh, lúc nãy tôi —— “
      Sao lại nữa rồi, chân lại nhồn nhột, có cái gì cọ cọ vào da , Hứa Lăng xác định đó phải là ảo giác, chị ta lại cúi đầu xuống bàn, vẫn có động tĩnh như cũ, chỉ là lúc này chị ta tức giận, căm tức liếc Tô Dịch Văn, ngờ người đàn ông này bề ngoài phong độ, tác phong lại quá hạ lưu!
      “Hứa tiểu thư, sao thế?” Tô Dịch Văn hỏi, thấy sắc mặt đối phương đột nhiên xấu . Nhưng giây tiếp theo, có người đạp mạnh lên chân , còn vừa khéo đá cái vào ghế của Hứa Lăng.
      Tô Dịch Văn thấy Hứa Lăng đứng phắt dậy, “Hứa tiểu—— “
      Chữ ‘ thư’ còn chưa kịp ra, mặt bị trúng tát trời giáng, cặp kính viền vàng bay theo đường parabol văng xuống đất, mà thời gian chỉ xảy ra trong giây ngắn ngủi.
      Khách trong Starbucks thấy chỉ trong buổi mà xảy ra bao nhiêu chuyện, có thể là biến đổi bất ngờ, nếu như có bình thư tiên sinh ở đây chắc chắn viết thành tiết mục kinh điển.
      Đào Nhạc hết hồn, ngờ bà chị họ lại ra tay, chỉ muốn trả thù Tô Dịch Văn chút, hình như hơi quá đáng mất rồi.
      Tô Dịch Văn đứng dậy từ từ nhặt mắt kính lên, bình tĩnh nhưng cũng có phần đáng sợ, hoặc có thể trong tư thế chuẩn bị phản đòn.
      “Xin lỗi, Hứa tiểu thư.” Đợi cả buổi trời mới bình tĩnh ra câu.
      Còn Hứa Lăng muốn có lần hẹn hò thứ hai, cầm túi, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi Starbucks.
      Đám đông tò mò cũng dần tản ra, nhưng nơi bàn kia vẫn còn hai con người căng thẳng với nhau.
      Đào Nhạc e dè nhìn phía má phải của Tô Dịch Văn, hình như còn có dấu tay lờ mờ, Hứa Lăng ra tay quá độc ác, điều này nằm ngoài tính toán của .
      “Hết giận chưa?” Tô Dịch Văn đột nhiên .
      hỏi sao? Đào Nhạc hơi lúng túng, cúi đầu líu ríu, “Tôi có giận.”
      tức giận vậy chứ em náo loạn cả buổi vì cái gì hả?” Tô Dịch Văn biết nên giận hay nên cười. ăn cái tát này cũng là có lý do bên trong, cho dù quấy phá của Đào Nhạc hậu quả từ chối Hứa Lăng cũng thế thôi.
      Đào Nhạc trúng tim đen, ra biết tất cả những việc hoang đường làm, nhưng vẫn mạnh miệng, “Tôi. Tôi đến phá đám, tôi muốn hai người hẹn hò!”
      Cuối cùng Tô Dịch Văn cũng có được câu trả lời như mong đợi, mỉm cười đứng dậy,gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền. Đào Nhạc trố mắt nhìn hành động xảy ra bất ngờ của , hiều, “Tô Dịch Văn, làm gì vậy?”
      Đợi lấy tiền thối xong, Tô Dịch Văn giả vờ thương tiếc thở dài, “Hẹn hò thất bại rồi, chẳng lẽ còn về nhà?” xong, bước nhanh ra khỏi cửa.
      Phản ứng đầu tiên của Đào Nhạc là đuổi theo, vừa đứng lên bị nhân viên phục vụ kéo lại, “Tiểu thư, hóa đơn của chưa được thanh toán ạ.”
      ta chỉ trả phần của mình thôi sao? Hừm, Tô Dịch Văn đúng là nhân tài keo kiệt. Đào Nhạc tức giận nhưng cũng phải nhanh chóng tính tiền, đuổi theo bóng dáng ai đó vừa ra khỏi tiệm cà phê.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 33


      “Tô Dịch Văn đứng lại cho tôi.”
      Cuối cùng tiếng réo gọi của Đào Nhạc cũng khiến cho người nào đó phải dừng bước, đương nhiên cũng thu hút ít ánh mắt chú ý của mọi người.
      Tô Dịch Văn đóng lại cửa xe, nhíu mày, nhìn , “Có gì cần sao?”
      Hừ, kiểu cách giả ngu của ta đạt đến trình độ cao lắm rồi, làm chuyện sai trái mà còn hỏi ‘có gì cần sao?’, dù sao cũng phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngay cả câu giải thích ta cũng được à?
      Đào Nhạc bước đến trước mặt , còn hung hăn đập lên cửa xe, “Muốn chuồn hả, có cửa đâu!”
      Tô Dịch Văn cười nhàng, “ nỡ để tôi sao?”
      Đào Nhạc lại bị cứng họng, loại ngừơi này lúc trước làm sao có thể thi làm kiểm sát viên được nhỉ? Người nào có mắt nhìn mà để cho ta trà trộn vào hệ thống ngành tư pháp thế này, quả người cặn bã.
      “Tô Dịch Văn, đừng có cười cợt tôi, ở trường cũng nghĩ cách để chỉnh tôi, bây gờ làm ở viện kiểm sát rồi mà vẫn gây khó dễ cho tôi, Đào Nhạc tôi đây mạo phạm khi nào hả!” Hôm nay nỏi mọi chuyện là được.
      “Lúc ở trường tôi chỉnh em ra sao nào, giúp em chỉnh sửa luận văn để em được nhận tiền thưởng, còn tiết lộ đề thi tốt nghiệp cho em, em nghĩ rằng tôi là người tốt à?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại, còn mang theo vẻ mặt oan ức
      vậy chứ để đạt được những thành quả tốt đẹp kia cũng bỏ ra ít công sức. Đào Nhạc , “ có gì tốt để tôi phải suy nghĩ chứ, tốt mà còn đến buổi hẹn này.” Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh và Hứa Lăng ngồi chiếc Passat vi vu với nhau, liền tức giận.
      Tô Dịch Văn đột nhiên mỉm cười, mở cửa xe kéo vào trong, quên thắt dây an toàn cho , động tác lưu loát, dứt khoát. Còn phản ứng của Đào Nhạc luôn chậm nửa nhịp, đợi lúc muốn mở cửa bước ra, nhấn ga xe chạy mất rồi.
      “Tô Dịch Văn, bắt cóc tôi, dừng xe, tôi muốn xuống!” Đào Nhạc la lớn.
      Tô Dịch Văn bình tĩnh lái xe, thậm chí còn mở radio nghe, xoay xoay điều chỉnh tần số, đúng lúc phát đoạn bình thư (*), cái giọng với lượng kinh thiên động địa làm Đào Nhạc phút chốc im bặt. Tô Dịch Văn rút tay lại, dường như lắng nghe.
      Đào Nhạc từng chứng kiến biểu về sở thích kì lạ của tên Tô nào đó, ta quả nhiên là có sức khỏe của Lôi thần mà.
      Tô Dịch Văn quay sang, cười khanh khách , “Đoạn bình thư này em nên nghe chút.”
      Muốn nghe, Đào Nhạc tức giận, tắt radio, “Tô Dịch Văn, có ý gì hả, tôi muốn xuống xe chứ muốn nghe loại hài kịch này.”
      Tô Dịch Văn nghĩ như vậy, vẻ mặt tiếc rẻ , “Thấy em tự mình đạo diễn rồi làm diễn viên ở tiệm cà phê cả buổi trời, tôi đây là muốn em học theo kĩ xảo của nghệ sĩ chuyên nghiệp thôi.”
      Bây giờ Đào Nhạc lại thấy cái tát Hứa Lăng tặng cho hơi , chắc thấy chưa đủ, uổng công khi nãy còn có chút xíu đau lòng, ai mà biết chỉ vài phút sau lại bắt đầu phục thù.
      suy nghĩ, điện thoại trong túi vang, Đào Nhạc nhìn dãy số màn hình, tim đập thình thịch, len lén liếc nhìn Tô Dịch Văn, bắt đầu do dự biết có nên nghe cuộc gọi này hay .
      “Sao nghe điện thoại.” Tô Dịch Văn nhìn chăm chăm về phía trước, hỏi câu rất bình thường.
      Đào Nhạc ổn định lại tâm trí, đúng ha, đâu có làm gì trái lương tâm, làm gì mà phải né tránh. ấn phím nghe, giọng tên nhóc bắt đầu gào thét.
      “Chị Nhạc à, chị ở đâu thế, em trai đây đói bụng rồi.” Hàn Húc giống như bóp trúng tử huyệt của người nào đó, biết thích nhu chứ thích cương. Đào Nhạc hận thể chưởng đánh chết tên nhóc xấu xa này, đúng ngay lúc này lại gọi đến phải muốn lấy mạng sao!
      “Cậu đói bụng liên quan gì đến tôi!” xổ ra câu.
      ngờ Hàn Húc lại biết suy nghĩ, lớn tiếng, “Đào Nhạc, chị đùa với tôi phải , đừng quên chị còn thiếu tôi bữa cơm!”
      Mẹ ơi, lúc nãy vừa mới tiêu hết phần tiền, ăn phần điểm tâm ở Starbucks mất hết mười đồng, tên nhóc xấu xa lại chọn ngay lúc tâm trạng tốt đòi cơm, đúng là muốn ăn đòn mà.
      “Bộ ba trăm năm nay cậu chưa được ăn cơm à, hôm nay tôi rảnh.” Đào Nhạc thầm nghĩ phải mau mau xuống xe mà về nhà thôi.
      Hàn Húc vốn phải loại người biết để ý đến người khác, nhưng hôm nay Đào Nhạc giống như ăn phải thuốc nổ vậy, cơn giận của cậu nổi lên, “Hôm nay tôi nhất định phải ăn bữa cơm do mời, sao nào!”
      “Hứ, tôi mời! Cậu ngang ngược hả, cảnh sát đâu hết rồi?” Đào Nhạc chịu được uy hiếp của người khác.
      “Tóm lại là có ai đó giữ lời!” Hàn Húc phản kích.
      Chưa xong điện thoại của Đào Nhạc bị giật mất, cần suy nghĩ cũng biết do Tô Dịch Văn làm chuyện tốt này, chỉ thấy đặt điện thoại bên tai, giọng ngang phè phè câu ‘ ấy rảnh’. xong cúp điện thoại cái rụp, còn nhét luôn điện thoại vào túi mình.
      Hàn Húc đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông, trước tiên là sửng sốt, sau đó điện thoại cũng bị tắt ngang, cậu chỉ nghĩ tới vị kiểm sát viên đến đồn cảnh sát lần trước, trong lòng đầy hỗn loạn.
      Tuy Đào Nhạc muốn mời Hàn Húc ăn cơm vào hôm nay, nhưng cũng ngờ dùng tới cách này để từ chối, có phép tắc chút nào.
      “Tô Dịch Văn, làm gì vậy, trả điện thoại cho tôi.” Đào Nhạc ra vẻ hướng tay tới túi quần .
      Tô Dịch Văn trừng mắt, “ được càn quấy, tôi lái xe.”
      Được, vì an toàn, tạm thời mặc kệ điện thoại, nhưng mà…“Haiz, có cần phải cúp ngang điện thoại thế , đây là chuyện của tôi!” Đào Nhạc nhấn mạnh.
      Tô Dịch Văn liếc , “ phải em muốn ăn sao, tôi giúp em vậy phải hợp ý em à? Hơn nữa cậu cảnh sát đó có gì tốt, cũng chưa từng thấy em mời tôi ăn cơm bao giờ!”
      A, giờ lại còn bắt đầu trách móc .
      Đào Nhạc chẳng muốn tranh cãi nữa, xoay người ra phía cửa, giọng rầu rĩ, “Tôi muốn về nhà.”
      ăn với tôi trước .” Tô Dịch Văn chỉ câu.
      Hôm nay Đào Nhạc quá mệt mỏi, chẳng thèm phân cao thấp với , hơn nữa tâm trạng thực rất kém, cho dù đánh đuổi Hứa Lăng sao chứ, những chuyện trong mấy ngày nay được trút bỏ, nghẹn ở trong lòng rất bực bội.
      Passat cuối cùng cũng dừng lại, đây phải là kí túc xá viện kiểm sát sao.
      Đào Nhạc mù tịt, bất đắc dĩ đành theo người nào đó xuống xe, còn cho rằng đưa đến quán ăn, ngờ vẫn còn trong mưu tính của .
      Tô Dịch Văn nắm lấy tay , “, chúng ta mua rau.”
      Mua rau! ông chú già chợ? Đợi , đây trọng điểm, tại sao lại nắm tay .
      Đào Nhạc từ chối, “Tô Dịch Văn, ban ngày ban mặt nên chú ý hình tượng!”
      Tô Dịch Văn dừng chân, nhếch miệng, “Em thấy mặt trời xuống núi rồi sao? Hình tượng của tôi vẫn tốt, còn em…” nhìn cách xấu xa, chậc chậc hai tiếng rồi gì thêm.
      Còn sao chứ, chẳng lẽ ta là Phan An, còn tên hề?
      Cũng may sau kí túc xá là đường đến chợ, hai người dùng dằng mãi cũng tới nơi.
      Sau năm đầu tiên tiểu học Đào Nhạc cũng còn được đặt chân đến đây, mà ông chú giả Tô Dịch Văn này thực muốn mang đến vùng vẫy ở chiến trường xưa, mùi tanh hôi xông vào mũi làm người hơi nhộn nhạo………………..
      Lại nhìn Tô Dịch Văn, hình như là khách quen ở đây, thẳng hướng đến sạp hàng nào đó, tay cũng rất bận rộn, chọn chọn lựa lựa sắp bằng mấy bà trung niên rồi. , ta là ‘phụ nam’
      Đào Nhạc vốn định làm thinh, ngờ lại bị cuốn vào chuyện rắc rối.
      Lúc đó Tô Dịch Văn lựa cà rốt, đột nhiên quay sang hỏi , “Có phải em thích ăn cà rốt ?”
      Đào Nhạc cảm thấy kinh ngạc, ngở còn nhớ mấy thứ viết trong bản hợp đồng, cúi đầu trả lời.
      Mấy hành động vừa rồi khiến cho bà chủ hàng rau trở nên phấn khích, gào to lên giống như phát ra thế giới mới, “ối chà, cậu kiểm sát của chúng ta cưới vợ rồi, mọi người mau đến xem này.”
      Bà ta, bà ta cũng có uy , tất cả tiểu thương bán hàng trong vòng trăm mét đều dừng làm việc vây lại để tham quan, giống như Đào nhạc ra từ sở thú vậy, hết sức ngạc nhiên.
      Mà Đào Nhạc ngay đến cơ hội giải thích cũng có, chỉ thấy mọi người bắt đầu xem xét đánh giá rồi.
      Tiểu thương A, là ông chú trung niên, chắc là bán cá, cầm mấy con cá tay cọ cọ vào người Tô Dịch Văn, “Kiểm sát Tô, cậu tìm vợ từ khi nào vậy, trước giờ đâu có nghe cậu . Đúng rồi, ở chỗ tôi còn lại hai con cá, tặng cho cậu đó.”
      Tiểu thương B, là cậu thanh niên, mang theo hai con vịt quay, cười với Đào Nhạc, “Chắc đây là chị dâu rồi, Văn rất là tốt, chị có phúc đó. Đúng rồi, đây là vịt vừa mới quay, nóng hổi mới ra lò, cầm .” Cứ như thế, hai con vịt quay rơi vào tay .
      Tiểu thương C, là bà lão tóc bạc, mang theo chuỗi đầy tỏi, “Dịch Văn, bé này xinh đẹp, mắt nhìn của cậu sai đâu.” xong liền đặt chuỗi tỏi vào cổ Đào Nhạc, giống như dâng hiến lễ vật của người Cáp Đạt.
      Sau đó vẫn còn mấy người nữa đến, Đào Nhạc đối mặt với đống rau cải và mớ thịt thà được tặng kia, thực khó mà ngăn nổi, đến mức phải trốn sau Tô Dịch Văn.
      “Được rồi, được rồi, mọi người đừng gấp.” Tô dịch Văn , ngoảnh đầu sang nhìn Đào Nhạc, “Em trước ra cổng chờ tôi.”
      “Vậy mấy thứ này phải làm sao?”Đào Nhạc cầm đống ‘Lễ vật’ nhiệt tình kia, biết phải làm sao.
      “Có bị xem là nhận hối lộ ? Dù sao cũng là kiểm sát viên, nếu như tôi nhận là tòng phạm.” cũng có gan mà cùng phạm tội với ta.
      Tô Dịch Văn, “ bị, tôi trả tiền mà.”
      Được bảo đảm, Đào Nhạc mới ra cổng chợ, quả nhiên, sau khi đám người kia cũng tản ra. Nhưng Tô Dịch Văn thê thảm rồi, trả hết tiền cho mấy món đồ vừa rồi, qua lại cũng gần hai mươi phút. Sau khi Tô Dịch Văn ra liền nhận lấy mớ đồ trong tay Đào Nhạc, “Yên chút , để tôi cầm.”
      Ở phương diện này, Đào Nhạc thể thừa nhận, người đàn ông rất chu đáo.
      “Tô Dịch Văn, hôm nay tôi mới phát ra là idol ở cái chợ này đó, là được mở rộng tầm mắt nha.” Đào Nhạc vừa nhớ tới những chuyện khi nãy , tim liền đập mạnh và loạn nhịp.
      “Làm em sợ rồi sao?” Tô Dịch Văn hỏi.
      đến mức hoảng sợ. Tại sao bọn họ lại đối xử tốt với như vậy chứ?” Đào Nhạc thấy ngạc nhiên, thực đúng là thần tượng mà bọn họ tôn sùng.
      Tô Dịch Văn mỉm cười, “Những người đó từng viết đơn tố giác, đưa qua nhiều cơ quan chủ chốt có trách nhiệm, về phần chi tiết em đừng hỏi thêm làm gì, đó chỉ là những chuyện công việc thôi.”
      như vậy từng đảm nhiệm qua chức vụ quan trọng sao, cho nên mới được người dân quý?
      Đào Nhạc lần nữa biết thêm về Tô Dịch Văn, cho cùng so sánh chuyện công việc có hiểu biết như , nếu có cơ hội nhất định học hỏi thêm nữa.
      “Có phải nhìn tôi bằng cặp mắt khác rồi ?” Tô Dịch Văn đột nhiên đùa.
      Đào Nhạc hơi mất tự nhiên, “Làm gì có, là người như thế nào, tôi biết nhất!”
      Tô Dịch Văn nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của , tự chủ được kéo lấy tay , “, về nhà thôi!”
      Mà lần này người nào đó giãy dụa nữa, thậm chí còn cảm thấy như có thứ gì nhét thêm vào trong tim mình.


      Thực ra Đào Nhạc rất muốn quay lại kí túc xá viện kiểm sát, vả lại cũng dọn đồ về nhà rồi, tại sao vẫn phải đến nhà Tô Dịch Văn, được thôi, có thể do ai đó câu, ‘Tôi nấu cơm’, cho nên mới đồng ý. thực tế, cũng nhớ tay nghề của Tô Dịch Văn, cách khác là do trời phái xuống làm khắc tinh ủa .
      Còn có câu gì nhỉ, theo kinh nghiệm của con muốn giữ người đàn ông, phải nắm lấy dạ dày ta. Còn Đào Nhạc ngược lại, dạ dày của bị Tô Dịch Văn bắt làm tù binh mất rồi.
      Ngày hôm nay hình như là ngày Tô Dịch Văn biểu diễn tay nghề đầu bếp, làm bàn đầy thức ăn, hỏi lý do, lại còn làm như bí mật chịu . Hay lắm, dù gì cũng xem như tới làm khách, cần quan tâm nhiều, chỉ ăn là được rồi.
      “Ăn cơm xong, đừng quên rửa chén đó nha.” Tô Dịch Văn sau khi gác đũa ngay câu này.
      Lại là rửa chén! phải mời ăn cơm à, tại sao lại phải làm việc!
      “Tôi rửa!” Thái độ Đào Nhạc rất cương quyết.
      Tô Dịch Văn cười cười, xoay người đến bàn làm việc cầm lấy tờ giấy, “Em còn nhớ bản hợp đồng này ?”
      Đào Nhạc cứng họng trả lời được, đây là bản khế ước bán mình của , hình như mấy ngày làm việc rồi.
      “Về lý mà chuyện em bỏ bê công việc, tôi nên trừ lương.” Tô Dịch Văn thong thả .
      Đào Nhạc vừa nghe đến trừ lương, liền nóng lòng, “Tôi đâu có bỏ bê công việc! Nếu phải ngày hôm đó…hôm đó làm loại chuyện kia, tôi mới . Hơn nữa, trong hợp đồng có viết phải cách xa tôi ba mét, có lý do gì để trừ lương!”
      “Đúng là trong hợp đồng có viết ba mét, nhưng hôm đó khỏang cách giữa tôi và em là , cho nên thể xem là vi phạm quy ước được.”
      ngụy biện!” Đào Nhạc cảm thấy bản thân lại , đầu ong ong hỗn loạn.
      “Tôi .”
      Được, à, Đào Nhạc dứt khoác hỏi thẳng, “Tại sao đồng ý hẹn hò với Hứa Lăng!”
      “Vậy vì sao em ăn với cậu cảnh sát kia!”
      ngờ biết cả chuyện này, Đào Nhạc tức giận, “Tôi ăn với Hàn Húc thể so sánh với việc quang minh chính đại tán tỉnh chị họ tôi!”
      Nghe xong câu này, Tô Dịch Văn hơi tức giận, “Tôi tán tỉnh ta khi nào, nếu hôm nay em quấy phá, tôi cũng từ chối ta!”
      Lời vừa dứt, Đào Nhạc thấy hơi nguôi nguôi giận, “Coi như từ chối chị ta, tối qua tôi gọi tại sao nghe!”
      “Em gọi cho số điện thoại nào của tôi ?” Tô Dịch Văn vốn biết Đào Nhạc từng gọi cho .
      “Là số cá nhân!”
      Vậy đúng rồi, Tô Dịch Văn kéo ngăn tủ, lấy cục gạch đen ra, “Tôi vốn mang theo điện thoại, hôm qua tăng ca nên dùng số ở cơ quan, sáng sớm về nghỉ ngơi chút, trưa ra ngoài, em xem tôi lấy đâu thời gian kiểm tra điện thoại, huống chi có lần nào em gọi cho tôi đâu chứ.”
      ra là thế, xem ra thể hoàn toàn trách được.
      đúng, chuyện hẹn hò là , ai ép buộc cả.
      Cho nên Đào Nhạc lại bắt đầu tiếp, “ ít viện cớ ! Tô Dịch Văn, đừng tưởng tôi biết những lời với Hứa Lăng, chị ta hỏi gì đáp nấy, ràng hết hoàn cảnh gia đình, nếu tôi chen ngang, chắc chẳng mấy chốc rể tôi rồi!”
      Thấy dáng vẻ tức giận của , Tô Dịch Văn bước đến gần, “Em làm gì mà để ý việc tôi trở thành rể của em vậy? , sau này chúng ta còn là người thân của nhau.”
      Đào Nhạc đỏ mặt, cũng sợ hãi khi đến gần, “Tới địa ngục mà kết thân! Dù gì tôi thoải mái!”
      “Em khó chịu? phải là thích tôi rồi chứ?”
      “Tôi…” Đào Nhạc bị hỏi đến nỗi nên lời, đành giương mắt nhìn.
      Tô Dịch Văn cười gian ác, tròng kính lấp lóa, “Nhưng tôi nhớ em từng nó mình thích đàn ông mà?”
      Đào Nhạc im lặng, kéo lấy cổ áo , “Vậy là biết, bà đây dạo này học xong Đạo Đức Kinh biết bác ái là gì rồi đó!”
      “Em có ý gì?” cố ý hỏi.
      “Ý là bà đây thích đàn ông, hơn nữa còn thích !”
      Đào Nhạc cũng chịu nổi nữa, trong lòng như có điều gì muốn trút ra, vươn tay đẩy ngã Tô Dịch Văn ra ghế sofa, toàn thân bám chặt như bạch tuột tám vòi, vụng về hôn đôi môi
      Cũng có thể do lúc làm việc ở cửa hàng Cường, lần nào đó kiềm chế được lòng hiếu kì lén xem phim kia, bây giờ chính là lúc thực .
      Chiếc lưỡi linh hoạt mở rộng đôi môi, nhớ tới hình ảnh đẹp đẽ kia bắt đầu thăm dò, hấp dẫn, khiêu khích, mãi cho tới khi trong cổ họng của người đàn ông cất lên tiếng gầm . Còn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra, Đào Nhạc cảm thấy cơ thể mình bị lật lại, Tô Dịch Văn ở phía .
      Gương mặt của nàng ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, cánh môi hồng lần đầu tiên nếm thử mùi vị sắc dục, đôi mắt Tô Dịch Văn đỏ ngầu, giọng trở nên mờ ám, “Ai dạy em mấy chuyện này?”
      “Tự học thành tài.”Hô hấp của còn bình thường nữa, nhưng vẫn ra vẻ cao ngạo.
      Tô Dịch Văn khẽ cười, “Nhưng có hơi thô bạo đó.”
      “Hả?”
      Giây tiếp theo, đợi đến khi có phản ứng, nhanh chóng in dấu lên đôi môi đỏ mọng kia. Môi quấn lấy nhau, có ý muốn trừng phạt nên cắn môi , nhưng phía hạ thân lại chịu được làm rên lên, hô hấp trở nên nặng nề, chưa cảm thấy thỏa mãn, hô hấp càng khó khăn hơn, vừa lòng, tay bắt đầu lần mò xuống dưới cố tách hai chân .
      được…Tô…” Đào Nhạc ý thức được tiếp theo chuyện gì xảy ra, cố mở to đôi mắt mê muội, muốn ngăn lại.
      Tô Dịch Văn mặc kệ phản kháng của , tay thâm nhập vào bên trong áo , da thịt trắng nõn khiến cũng thể kiềm chế được nữa, miệng thầm “Nhạc Nhạc, cho , cho nha…”
      Giọng khàn khàn kia chắc chắn là lời ma chú, gần như đánh tan lớp phòng thủ cuối cùng của .
      Nhưng mà…
      tiếng sấm kinh hồn vang lên, chính xác mà đó là tiếng nhạc chuông khủng bố, phá vỡ bầu khí ngọt ngào trong phòng.
      sofa hai người trừng mắt nhìn nhau, giống như có ngàn vạn điều bất mãn.
      Tiếng chuông kia vẫn reo, cuối cùng Đào Nhạc cũng lên tiếng, “Là điện thoại của em.”
      “Ở trong túi của .”Tô Dịch Văn tiếp.
      “Cho nên, em cần phải nghe điện thoại.” xong, đẩy ra rồi thoát khỏi kiềm chế của , quên lấy điện thoại từ túi ra, vừa nhìn là biết số điện thoại ở nhà.
      Đào Nhạc liếc mắt nhìn Tô Dịch Văn, biết ngay nếu còn nằm dưới người đánh mất chính mình, vội vàng ấn phím nghe, là tiếng của mẹ Đào.
      “Tiểu Nhạc, con đâu cả ngày nay vậy, trễ thế này còn chưa chịu về!”
      “Dạ, con đường về, sắp tới nhà rồi ạ.”
      Tắt điện thoại, Đào Nhạc đứng dậy, vẻ ửng đỏ gương mặt chưa tiêu tan, giọng cũng , “Em phải về nhà rồi.” ngại ngùng dám nhìn người đàn ông kia.
      Tô Dịch Văn kéo lại, dịu dàng hỏi, “Dọn về lại được ?”
      Đào Nhạc khẽ nhếch môi, lòng đầy ngọt ngào, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi cho đến cùng, “Vậy sau này có còn gặp mặt hẹn hò nữa nào?”
      Tô dịch văn giận dỗi, “Em nghĩ còn có thể nào? Xem xong ba màn kịch trong buổi trưa, vốn chẳng còn tâm trạng nào mà hẹn hò, huống chi bây giờ là người của em rồi.”
      là, dám những lời như thế, Đào Nhạc biết nên quá hy vọng vào người đàn ông này, lời ngon ngọt nào cũng ra được.
      “Em suy nghĩ lại.” Đào Nhạc buông tay ra, kiểu gì cũng cho vênh váo đắc ý mới được.
      Mà Tô Dịch Văn đợi đến gần cửa rồi mới tiếp, “Dù thế nào em cũng quay về đây, đừng quên còn là ông chủ của em, bản hợp đồng đó vẫn còn giá trị trước pháp luật, em phải là hiểu chứ?”
      Thấy tia sáng xanh kia lại xuất , Đào Nhạc chút do dự, mạnh tay đóng cửa, “Tô Dịch Văn, coi như lợi hại!”
      rồi, còn vì đạt được ý nguyện mà mỉm cười, bởi vì biết nhất định quay lại.

      (*) Bình thư là loại hình nghệ thuật dân gian được biểu diễn đưới hình thức kể chuyện của Trung Quốc, phổ biến ở Bắc Kinh, nghệ sĩ khi biểu diễn thường cầm theo cây quạt giấy tay

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 34


      Cuộc sống của Đào Nhạc đương nhiên là có những thay đổi nhất định, bởi vì bản hợp đồng chết tiệt nào đó, bởi vì cái khoảnh khắc thân mật nào đó, còn bởi vì nội tâm đen tối của người nào đó, bây giờ tự nhận là người đàn ông cầm thú của .
      Đúng vậy, Tô Dịch Văn bước vào thế giới của cách hiên ngang như vậy. mà cũng còn lòng tự trọng lại dọn trở về kí túc xá viện kiểm sát, hai người chính thức kết thành mối tình lão nam thiếu nữ.
      Nhưng mà da mặt Đào Nhạc mỏng, luôn cảm thấy mối quan hệ thế này giữa bọn họ ở viện kiểm sát tự nhiên cho lắm, nhất là khi đối mặt với dượng, phải biết rằng sau buổi gặp mặt hẹn hò của Hứa Lăng, thấy mình chột dạ, dù sao cũng là do bày mưu phá hoại. Ngày hôm đó còn cẩn thận nghe được cuộc chuyện giữa mẹ với dì qua điện thoại, rằng lúc Hứa Lăng về nhà nổi giận đùng đùng, ý là tại sao lại tìm tên hạ lưu bại hoại cho , sau đó lại quay sang trách cứ dượng cả buổi trời.
      Ặc, Tô Dịch Văn đúng là tên hạ lưu, nhưng là trước mặt Đào Nhạc mới thể mà thôi, Hứa Lăng làm sao biết được mọi chuyện do Đào Nhạc ngăn cản, cho nên…
      “Cho nên, trong mắt cả nhà em phải là người tốt đẹp gì đúng ?” Tô Dịch Văn đứng tựa cửa, nhìn chằm chằm vào người nào đó giặt đồ, giọng biết là đùa hay giận dỗi.
      Đào Nhạc dám nhìn , cách đáng thương, “ Em cũng đâu có ngờ chị ta kích động như thế, vốn tưởng chị ta chỉ bỏ về thôi mà.” Nhớ tới cái tát kia còn thấy rùng mình, mặt chỉ có thể do đánh thôi.
      “Tóm lại chuyện cũng qua rồi, nếu sau này em còn bày trò, xem trừng trị em ra sao nha!” cảnh cáo.
      Lần này Đào Nhạc rất nghe lời, hề tranh cãi, chỉ là đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay sang, “Đúng rồi, dượng em có vậy, xảy ra chuyện này có ảnh hưởng đến công việc của ?” Dù gì ở viện kiểm sát cũng phải có chút thể diện.
      Tô Dịch Văn cũng giải thích nhiều, chỉ rằng, “Chú Hứa cũng phải người biết công tư phân minh, người khác nghĩ gì làm sao kiểm soát được, cứ mặc kệ vậy .”
      Ý của thực ra Đào Nhạc cũng hiểu, chắc chắn dượng có những câu khó nghe, còn hình ảnh Tô Dịch Văn xây dựng ở cơ quan cũng bị hủy hoại, cho cùng vẫn thấy rất áy náy.
      Thấy vẻ mặt tự trách bản thân của , Tô Dịch Văn vốn quan tâm đến mấy chuyện tán nhảm trong phòng làm gì, ngược lại bây giờ lại cực kì vui vẻ, vì ít nhất biết trong lòng , học được cách lo lắng rồi.
      cười cười bước tới, kéo đứng dậy, “Đừng giặt nữa, chúng ta hủy hợp đồng.”
      Ôi chao! Đào Nhạc khó hiểu, theo ra phòng khách, “Sao lại hủy, là nó có hiệu lực trước pháp luật, em cũng là nhân viên hợp pháp mà.”
      cần thiết nữa, lúc trước do đùa với em, làm gì có ai để bạn làm mấy chuyện này chứ.” Tô Dịch Văn ôm lấy cùng ngồi lên sofa.
      Lời này nghe mới xuôi tai làm sao, mà đau lòng, cười cười, “Coi như có lương tâm, nhưng em vẫn phải làm, nếu học phí biết làm sao đây?” Sớm biết thế này, từ đầu thi nghiên cứu sinh, thực tế và lý tưởng thể cân bằng với nhau.
      Tô Dịch Văn trầm ngâm hồi lâu rồi , “ thay em đóng học phí được ?”
      Á, hào phóng vậy sao? Đào Nhạc khó tin nhìn lại Tô Dịch Văn, “ đùa hả?”
      đùa…” Tô Dịch Văn cọ cọ lên cổ Đào Nhạc, “ chỉ cho em mượn chút tiền cỏn con thôi mà.”
      Mẹ ơi, biết ngay tốt bụng như vậy mà, Đào Nhạc đẩy gượng mặt người nào đó ra xa, “Thôi , ai biết được có tính tiền lãi với em , em đời nào vay tiền của người keo kiệt như đâu.”
      “Haiz, là lòng đó.” Tô Dịch Văn nghiêm túc, “Hơn nữa, em đâu tìm việc? Vụ tên Cường em còn nhớ sao? cho em vay tiền, chỉ là muốn em bỏ lỡ bài vở, đợi sau này khi nào có tiền rồi trả lại cho cũng được.” Đương nhiên, chỉ dùng phương thức khác thôi.
      Nhắc tới vụ tên Cường, Đào Nhạc thực dám tìm việc nữa, bán tín bán nghi nhìn Tô Dịch Văn, “ tính lãi?”
      gật đầu, sau đó lại cười xảo quyệt, “Thỉnh thoảng cho chút ít lợi lộc có được em?”
      Lợi lộc? hiểu, ngờ lại phải nghênh đón nụ hôn cực kì cực kì mãnh liệt.
      Đợi đến lúc Đào Nhạc muốn ra tay đánh lại, Tô Dịch Văn giật lui, thậm chí còn xấu xa lấy tay vuốt ve eo , “Em xem, cầu của thực ra đâu có cao.”
      Đào Nhạc chụp lấy móng vuốt người mình, nổi giận, “Tô Dịch Văn, em sớm muốn với rồi, sau này cho động tay động chân với em!”
      “Tại sao?” Tô Dịch Văn bất mãn với đề nghị này.
      “Em cho phép! Còn nữa, tuy chúng ta quen nhau, nhưng em cho ‘chuyện ấy’ đâu!”
      “’Chuyện ấy’ gì chứ?” Tô Dịch Văn cố ý hỏi.
      ít giả vờ !” Đào Nhạc đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, “Em cũng suy nghĩ vài lần rồi, đó là hành vi thiếu trách nhiệm của nam nữ trước khi kết hôn, phù hợp với truyền thống đạo đức, cho nên chúng ta nhau tinh thần được rồi, những chuyện khác miễn . Còn nữa, hãy khoan tuyên bố chuyện chúng ta, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thông báo cho gia đình em biết.”
      tinh thần, lại còn thể tuyên bố? bé này nghĩ là hòa thượng à, ràng là cho đụng vào, vậy cứ chờ đợi. Tô Dịch Văn hận thể mổ cái đầu nho kia ra nghiên cứu thử, tại sao lại có nhiều ý nghĩ thế chứ.
      “Em cũng chỉ trước khi kết hôn cho, vậy ngày mai chúng ta đăng kí, em đỡ phải suy nghĩ nhiều!” Tô Dịch Văn cảm thấy nhiều khi cũng nên nhường bước.
      Đào Nhạc ngờ Tô Dịch Văn lại đề nghị kết hôn nhưng lại dùng thái độ hờ hững ra, hơi tức giận, “Tô Dịch Văn, những chuyện này sao lại tùy tiện ra được, chúng ta vẫn chưa tới giai đoạn bàn chuyện kết hôn, ít nhân cũng phải đợi ba năm hay năm năm nữa rồi tính tiếp.”
      Tô Dịch Văn thừa nhận có chút nóng lòng, tủi thân , “Được được, coi như chưa , em muốn trong thầm cũng được, dù gì cũng là người mang số khổ, nhưng còn chuyện ba năm năm năm kia được, tới lúc đó phải thành ông chú già mất rồi à.”
      “Chà chà, đàn ông bốn mươi tuổi là cành hoa.”(*) Đào Nhạc nghiêng người nâng gương mặt của ai đó, “Chậc chậc, dáng vẻ chú lúc đó chắc hấp dẫn được vài con bươm bướm đấy, khi đó chắc chắc tôi vất vả lắm đây.”
      Tô Dịch Văn thuận thế ôm lấy đặt lên đùi, “ làm em lo lắng vậy sao? Cả viện kiểm sát quen biết rất ít, em có thể thăm dò.”
      Điều này biết, cuộc sống của là hai địa điểm con đường, chỉ là có hơi quá thanh tịnh.
      “Tô Dịch Văn, có biết là sống như vậy gần giống với ‘Lão trạch nam’ hả, thấy nhàm chán sao?” Đào Nhạc nghĩ nếu đổi lại là chắc bị dồn nén mà chết mất rồi.
      Tô Dịch Văn vuốt tóc với vẻ nuông chiều, “Sau này có em rồi còn nhàm chán nữa.”
      Đào Nhạc thừa nhận bản thân thể chịu nổi sức cám dỗ của người đàn ông này, hơn nữa cũng phải loại người hay dỗ ngon dỗ ngọt nên câu cũng khiến xương cốt người khác tan chảy, chính ngay lúc này cũng còn sức chống cự.
      “Học phí để đóng giúp em, đừng có ý kiến nữa nha.”
      cả nửa ngày, cuối cùng cũng quay lại điểm khởi đầu.
      Tô Dịch Văn kiên trì như thế, cũng nỡ từ chối, hơn nữa cũng phải trả. Đào Nhạc nghịch ngợm lè lưỡi, “Vậy cảm ơn nha, thầy Tô.”
      Đôi môi chúm chím lại hấp dẫn tà ý của , trong lòng rạo rực khiến mải mê, yết hầu cứ giật giật, “ động tay động chân, vậy động môi được phải ?”
      xong, giữ lấy cằm , hôn mạnh mẽ lên môi , hãm hại đầu óc chậm chạp của ai đó lần nữa, cuối cùng đành phải hạ vũ khí mà đầu hàng.
      Ý của Đào Nhạc là, bất kể suy nghĩ hoàn hảo thế nào, lập kế hoạch chu đáo ra sao Tô Dịch Văn vẫn có thể tìm ra lý do, sau đó tìm cách phá hoại, bởi vậy đối với việc phản kháng lực bất tòng tâm.
      Nhưng, tình mang đến vận may.
      Chiều nay đồn cảnh sát gọi điện thoại báo bắt được tên Cường, bảo đến đó chuyến để làm báo cáo.
      Chuyện này phải gọi là quá sức vui mừng, Đào Nhạc vừa nhớ tới chuyện tên Cường lừa copy rồi giấu đĩa phim A trong mấy cái hòm kia, lòng lập tức nổi lên lửa giận hừng hực, lại còn mấy người cảnh sát kia, cũng muốn kiện họ, sau này Tô Dịch Văn lại cảm thấy thêm chuyện bằng bớt chuyện, hơn nữa người ta cũng làm việc theo quy tắc, dù mình có lý cũng khó được.

      Đào Nhạc xin phép trưởng phòng Vu được nghỉ hai tiếng, chuyến đến đồn cảnh sát. cũng dự đoán có thể đụng mặt với tên nhóc xấu xa Hàn Húc, lần trước trong điện thoại lộn xộn cũng thấy thoải mái cho lắm, nghĩ dù sao cũng nên câu xin lỗi.
      Nghĩ đến Đào Nhạc luôn là công dân tuân thủ luật pháp, nhưng mấy tháng gần đây lại trở thành khách quen của cục cảnh sát, vậy mới biết trước được. Lần lập báo cáo này cũng khá nhanh, chính là đội phó Vương viết. Đương nhiên thể thấy được tên Cường, nếu chắc cũng tức tới bùng nổ.
      bé, lần trước làm cháu sợ rồi phải ?” Viết xong báo cáo, đội phó Vương liền quan tâm hỏi thăm Đào Nhạc.
      gật đầu, cười gượng gạo, “Cũng may là cháu vô tội.”
      “Lần sau làm việc gì nhớ suy nghĩ kĩ.” Đội phó Vương châm điếu thuốc, “Phải rằng lần đó chàng Dịch Văn muốn xới tung cả đồn cảnh sát của chúng tôi, chưa từng thấy chú ấy nóng giận như vậy bao giờ.”
      Đào Nhạc nghe xong những lời này, trong lòng thấy thỏa mãn, dù sao chuyện quan tâm cũng là . Từ đầu chí cuối Tô Dịch Văn làm mấy chuyện này đều là vì , ghen vì bữa cơm giữa với Hàn Húc cũng đến náo loạn buổi gặp mặt giữa và Hứa Lăng, hai bên hòa,và rồi tự nhiên đến với nhau. Theo mức độ nào đó cho thấy cả hai đều là loại nóng tính nhưng lại thích được đối xử dịu dàng.
      vài câu qua loa với đội phó Vương xong, Đào Nhạc thấy cũng đến lúc quay về viện kiểm sát. Ai ngờ vừa ra khỏi đồn cảnh sát, chạm mặt cậu nhóc cảnh sát Hàn Húc ngay cổng.
      Tên nhóc xấu xa Hàn Húc liếc mắt cái là thấy ngay Đào Nhạc, nhưng lại xem như vô hình, lướt qua rồi hướng lên lầu.
      “Hàn Húc!” Đào Nhạc chưa từng bị coi thường như vậy, nghĩ ngợi nhiều liền lên tiếng gọi cậu ta.
      Hàn Húc vẻ tình nguyện mà xoay người lại, phủi phủi bụi bám bộ cảnh phục, nghiêng mặt góc bốn mươi lăm độ, “Có chuyện gì sao, thưa Đào?”
      Lại còn bực dọc với nữa chứ! Đào Nhạc bước lên trước, chậm rãi, “Ôi chao, chuyện lần trước xin lỗi nha.”
      ràng nhận lỗi với cậu, điều gì dọa nạt khiến Đào Nhạc biết xin lỗi vậy, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà. Hàn Húc bất ngờ với tình huống này, còn tưởng bọn họ cãi nhau, ai ngờ cuối cùng lại thành kết quả như vậy.
      Hàn Húc phản ứng lại, thờ ơ, “Xin lỗi câu thế là xong sao, bữa cơm của tôi đâu?”
      “Được rồi, ngay tối nay, đừng tôi mở miệng mời nha, cậu có tăng ca tôi cũng mặc kệ.” Đào Nhạc muốn nhanh chóng mời xong bữa cơm này, kéo dài càng lâu càng phiền phức.
      Hàn Húc rốt cuộc cũng chịu nhếch môi cười, đánh ‘bộp’ tiếng, “Thời gian như cũ, địa điểm như cũ!”
      Sau khi nhận được ban ơn của người họ Đào nào đó, Hàn Húc cuối cùng cũng nghênh ngang bước , người sống trong thời đại này quá thực dụng mà.
      Lừa được tên nhóc xấu xa, vẫn còn vấn đề khó khăn khác, chính là làm sao lại với tên cầm thú kia, vài lần răn đe cho qua lại với Hàn Húc, nhưng bây giờ là để trả lại ơn huệ nên thể nào từ chối được.
      Đào Nhạc về viện kiểm sát ngay lúc tan tầm, tim đập đặc biệt nhanh, thu dọc đồ đạc mà tay chân cũng lúng túng. Nếu Tô Dịch Văn biết ăn cùng với Hàn Húc, chắc chắn dùng đôi chân thon dài kia đá bay tuốt sang Thái Bình Dương mất thôi.
      “Làm sao bây giờ…” lại bắt đầu lẩm bẩm.
      “Cái gì mà ‘phải làm sao’ hả?”
      Giọng Tô Dịch Văn xuất bên tai , nhìn lại, thấy cằm chống vai , cười tít mắt với .
      Đào Nhạc vội thụt lui hai bước, giọng oán trách, “ xem thử đây là đâu, để cho trưởng phòng Vu và mọi người thấy được rất tốt.”
      sao đâu, bọn họ biết cả rồi.” Tô Dịch Văn nhìn mờ ám.
      Đào Nhạc tự nhiên bị điện giật, xách túi chạy vèo ra khỏi phòng, chính là chịu bỏ qua bất cứ cơ hộ nào để dụ dỗ .
      Tô Dịch Văn đuổi theo đến tận cổng viện kiểm sát, “Được rồi được rồi, còn chạy gì nữa, em đó khéo lo trời sập, chúng mình chuyện đương chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, em cũng đừng nghĩ tới dượng em nữa, có cơ hội chuyện ràng với chú ấy.”
      thực chịu nổi tình trạng duy trì khoảng cách, khó khăn lắm mới hái được Quả Đào này, lại thể ăn được, trước mặt người khác cho thừa nhận. Tuy hai người có thể ở cùng nhau trong chiếc tổ ở viện kiểm sát, nấu cơm rửa chén, theo xem đọc sách, thỉnh thoảng cũng quấy phá, cũng có lúc giúp học bài thi nhân viên công vụ, xong việc còn được hưởng chút ít đậu hủ, nhưng tóm lại vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
      Đúng! Chính là được tự do khi ở trước mặt người khác!
      Đào Nhạc lắc đầu, vẻ mặt lo lắng, “ biết chuyện trong nhà em đâu, em là sợ mẹ có ý kiến, dù sao cũng là người gặp mặt Hứa Lăng trước, nhưng lại bị em náo loạn, mẹ chắc chắn có ấn tượng tốt với .”
      “Vậy ràng với mọi người, việc vốn là hiểu lầm mà.” Tô Dịch Văn nghiêm túc .
      “Thôi , về sau hãy lại chuyện này, bây giờ cứ thế này cũng rất tốt.” Đào Nạc vừa nghĩ tới thái độ của người nhà, biết chắc sau này có nhiều sóng gió, yên bình được ngày nào cứ tiếp tục vậy.
      Tô Dịch Văn lặng lẽ kéo tay , “ thôi, chúng ta ăn cơm.”
      Vừa nhắc tới ăn cơm, Đào Nhạc lập tức nhớ tới Hàn Húc, cái thời gian cũ địa điểm cũ chết tiệt, chắc giờ này tên nhóc đó ngồi trong quán đợi .
      “Tại sao lại ?” Tô Dịch Văn thấy vẫn đứng yên tại chỗ.
      “À, hôm nay em phải mời khách rồi.” Đào Nhạc lí nhí, lại vừa quan sát sắc mặt Tô Dịch Văn.
      Quả nhiên, cầm thú biến ngay sắc mặt, “ Ai vậy? lại là cậu cảnh sát kia phải ?”
      Đào Nhạc dối, biết nếu dối kết quả còn đáng sợ hơn, dứt khoát thừa nhận “Lần trước em nhận lời người ta rồi, chỉ là bữa cơm thôi, có gì đâu, nếu cũng cùng em, đỡ phải suy nghĩ lung tung!” Đào Nhạc thấy ba người quang minh chính đại chơi còn mạnh mẽ hơn tất cả.
      Tô Dịch Văn nhìn chòng chọc lúc lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng, “ cũng có thể, ăn cơm xong đến đón em , đừng có chung xe với cậu ta.”
      Đào Nhạc len lén nở nụ cười, ông chú này căng thẳng quá mức rồi, nếu thích Hàn Húc gần gũi , nhưng điều đó cũng chứng minh có quan tâm đến .
      “Haiz, đồng chí Tô già này, đồng chí qua đây tôi câu này nghe nè.” Đào Nhạc ra vẻ thần bí.
      Tô Dịch Văn khó hiểu, nghiêng người đến gần, “Muốn cái gì?”
      Đào Nhạc chỉ cười mà , đột nhiên đặt nụ hôn lên mặt , “Thưởng cho đó, đừng có đắc ý vênh váo!”
      Cơ mặt Tô Dịch Văn giãn ra, nhỏen miệng cười, “Tất cả nghe theo sắp xếp của tổ chức!”
      xong muốn vươn tay ôm lấy , ngờ phía sau lại có tràng còi xe inh ỏi khiến cả hai cùng quay đầu lại.
      Đào Nhạc thấy chiếc Audi đen từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, có người đàn ông mang sắc phục bước tới gần Tô Dịch Văn, “Kiểm sát Tô xin dừng bước, kiểm sát trưởng có lời muốn với ngài.”
      Kiểm sát trưởng? Đào Nhạc mở to mắt nhìn về phía chiếc Audi, cửa kính đen khiến lòng người khác sinh ra sợ sệt, lại còn phảng phất loại cảm giác bất an…

      (*) Tớ xin chân thành nhận lỗi vì sơ suất dịch sai câu này, nguyên văn là 男人四十一枝花 : Đàn ông bốn mươi tuổi là cành hoa. Câu này có 2 vế, vế sau là Phụ nữ bốn mươi nát như bã chè. Ý Đào Nhạc khỏang tầm tuổi trung niên đàn ông rất hấp dẫn chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :