1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xin Chào, Kiểm Sát Viên - Tô Thích (59 chương + vĩ thanh)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Vĩ thanh


      “Alô, Nhạc Nhạc, em ở đâu?”
      Giọng của Tô Dịch Văn trong điện thoại nghe có vẻ như hết sức lo lắng.
      Đào Nhạc che miệng cười trộm, sau đó tra vẻ bình tĩnh, “Mới ra khỏi bệnh viện cùng với mẹ.”
      “Hả? Sao thấy hai người, bây giờ ở trước cửa bệnh viện đây.” Tô Dịch Văn vừa vừa nhìn xung quanh, nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng bà xã nhà mình.
      “Có thể là đúng lúc, giờ em về rồi.”
      Tô Dịch Văn nghe xong những lời này có chút thất vọng, bọn họ ‘Ở riêng’ ba tháng nay rồi, tuy rằng hai người cũng làm lành xong, hầu như mỗi ngày đều có mặt ở Đào gia, phải là để ăn cơm hay lấy lòng ba mẹ vợ, mà chỉ muốn vợ bé mau về nhà thôi. Chỉ là tư tưởng của người nào đó vẫn chịu thay đổi, khăng khăng là chờ đến khi sinh con xong mới chịu trở về nhà của bọn họ, chuyện này đối với Tô Dịch Văn còn khổ hơn là mười đại cực hình của nhà Thanh nữa, theo như tính toán, sinh con xong còn phải chờ thêm vài tháng, bản thân phải duy trì cái tình trạng ‘Ngụy quả phu’ thêm mấy tháng, đến lúc đó điên mới lạ.
      có việc gì sao?”Đào Nhạc hỏi.
      Tô Dịch Văn mặt dày cười cười, “Em à, hôm nay về nhà chưa?”
      là đợi sinh con xong , gấp cái gì chứ!” Quả thực là gấp, thế gian này cũng chỉ có Tô Dịch Văn là sốt ruột nhất thôi. Làm việc tập trung được, chuồn khỏi viện kiểm sát đến bệnh viện đợi người, kết quả là phí công.
      còn chuyện gì nữa , em cúp máy đây.”Đào Nhạc vậy xong liền cúp máy.
      Tô Dịch Văn alô với cái điện thoại cả buổi cũng chẳng thấy ai lên tiếng, nhóc này lần nào cũng sử dụng chiến thuật kéo dài, cũng thể nào phản kháng được.
      Ở bên này Đào Nhạc vừa cúp máy xong, liền nở nụ cười gian xảo, đưa mắt nhìn xung quanh, cầu thang gỗ, nhà bếp màu xám, còn có bộ ghế sô pha màu vàng nhạt, tuy rằng tất cả đều có thay đổi, mà cũng chỉ mới rời khỏi đây có ba tháng, nhưng lại nhớ căn nhà của bọn họ tới như vậy.
      Đúng vậy, Đào Nhạc lén trở về nhà, với Tô Dịch Văn vì muốn tạo cho bất ngờ. biết những ngày vừa qua đối với Tô Dịch Văn mà cũng chẳng dễ dàng gì, là trừng phạt cũng được, hay là để bản thân bình tĩnh hơn cũng đúng. Cái gì cũng có giới hạn, dù sao cũng kết hôn rồi, hai người sống với nhau thế nào cũng phải để thời gian từ từ chứng minh.
      Mấy ngày nay tâm trạng lắng dịu hơn, đợi đến khi những tình cảm của trở lại, theo lẽ tự nhiên là chọn quay về nhà, chuyện này vốn cũng cần có lí do gì cả.
      Đào Nhạc nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, vẫn còn tốt, tuy rằng Tô Dịch Văn có khả năng tự lo lắng mọi viêc, nhưng nhìn về tổng thể mọi thứ đều có vẻ sạch , lên phòng ở lầu, đẩy cửa vào xem, giường rất sạch , cũng được, giống như những gì tưởng tượng trong đầu.
      Xoay người lại đối diện với cánh cửa thư phòng, liền đẩy cửa buớc vào, nào ngờ cảnh tượng bên trong lại dọa khiếp sợ, quả là còn đáng sợ hơn tình cảnh của dân chạy nạn nữa, quần áo vứt bừa bãi sô pha, sách bàn chất thành núi, rất giống cảnh tượng khi lần đầu tiên chuyện, cái laptop sớm bị vùi lấp, còn mấy chiếc gối bị vứt lung tung, tóm lại, chuồng lợn còn dễ nhìn hơn chỗ này.
      Đào Nhạc bó tay, mới nãy còn nhìn Tô Dịch Văn với ánh mắt khác xưa, cho rằng trong khoảng thời gian rời biết tu thân dưỡng tính, nào ngờ đó chỉ là thủ thuật che mắt, chẳng qua dời trận địa sang bày ở thư phòng thôi. Đào Nhạc bực tức xắn tay áo lên, giẫm lên mớ quần áo dơ đến trước bàn làm việc giống như là vượt sông Hoàng Hà vậy.
      “Đáng ghét, bà đây ứ thèm dọn nữa!”
      Đào Nhạc như vậy, nhưng hành động của đôi tay có dừng lại, theo bản năng liền thu dọn bàn làm việc, dự định khi Tô Dịch Văn trở về phải giáo huấn trận mới được, cứ giữ mãi cái thói quen như vậy được sao chứ? Thu dọn đống sách xong, rồi sắp xếp mớ giấy tờ gọn gàng, cuối cùng cái laptop cũng lộ diện, Đào Nhạc hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy vật lạ, hình như cái laptop đè lên thứ gì đó. Đào Nhạc tò mò lấy ra nhìn, là cuốn sổ ghi chép có bìa màu đen, suy nghĩ gì nhiều, liền mở ra, đập vào mắt là nét chữ quen thuộc, ra là nhật kí của Tô Dịch Văn. Đào Nhạc cười , nghĩ đến ông chú này lại có tâm hồn nghệ sĩ như vậy, còn nhớ mà ghi nhật kí nữa chứ. Được thôi, tuy rằng xem nhật kí của người khác là hành vi bất lịch , nhưng cũng chỉ xem lần này thôi, để cho biết là được rồi. Đọc từng trang, từng trang, chủ yếu là ghi lại tâm trạng của , rất đơn giản mà cũng thẳng thắng.
      Nhưng mà—

      Ngày 1 tháng 3 trời trong xanh.
      Gặp lại ấy sau ba năm kể từ ngày gặp nhau ở đại học F, nhưng ấy vẫn nhớ ra mình là ai, mình thừa nhận là mình có chút thất vọng…
      Ngày 16 tháng 3 trời u.
      Vất vả suốt đêm, từ đồn cảnh sát rồi đến bệnh viện, mình và ấy đều rất mệt, bất ngờ gặp phải tên cướp, lại còn khiến ấy bị thương, mình nghĩ cũng chỉ có ấy mới khiến mình phải đau lòng như vậy…
      Ngày 9 tháng 4 trời trong xanh.
      Hôm nay mình vừa đến Vân Nam, quá đột ngột nên còn chưa kịp với ấy, bây giờ nhất định la ấy tức giận, Bởi vì mình thất hứa đưa ấy đến bênh viện thay băng được, hi vọng khi về còn kịp giải thích…
      Ngày 10 tháng 4 trời nhiều mây.
      Mình thừa nhận bản thân mình phải là người lãng mạn, thế cho nên khi đến nơi biên giới xa xôi, mình chỉ nghĩ được tặng cho ấy lọ đất, vì vậy mình mang lọ đất về, có lòng là quan trọng nhất rồi.
      Ngày 13 tháng 4 trời u.
      Vì chuyện ảnh chụp mà mình phải vội trở về, nghĩ đến kích động mà gặp phải rắc rối, mình lo lắng quá mà tức giận, lần đầu tiên mình như vậy, nghĩ lại thấy hối hận. Bây giờ nghĩ lại mình tức giận phải do ấy hiểu chuyện, mà là do tình huống ấy ở cùng với Hàn Húc.
      Ngày 24 tháng 4 trời trong xanh.
      Vòng thi nghiên cứu sinh lần hai kết thúc, biểu của ấy vô cùng xuất sắc, cũng nằm trong dự đoán của mình. Nhưng chắc chắn ấy biết là mình ấy mà cố ý sắp đặt mấy đề thi này.
      Ngày 16 tháng 6 trời trong xanh.
      Hôm nay là ngày tốt nghiệp, ấy tạm biệt với mình, thực mình cũng rất muốn với ấy, nữa tháng nữa rất có thể gặp lại, mình rất kì vọng được nhìn thấy bóng dáng ấy khi đó.
      Ngày 2 tháng 7 trời trong xanh.
      Mình và ấy trở thành đồng nghiệp, có lẽ chuyện này đối với ấy phải là chuyện tốt, nhưng đối với mình ngày nào cũng có thể nhìn thấy ấy, nghĩ đến đây mình mong ngày mai mau đến.
      Ngày 13 tháng 7 trời u.
      Mình và ấy trở thành hàng xóm, cứ từ từ, mình nghĩ ấy chấp nhận mình thôi.
      Ngày 25 tháng 7 trời nhiều mây.
      công tác Bắc Kinh tuần, ngờ lại nhận được tin ấy phải vào đồn cảnh sát. Nhạc Nhạc, đến khi nào em mới trưởng thành, để bớt lo lắng đây hả?
      Ngày 1 tháng 8 trời trong xanh.
      Mình biết tối nay ấy ăn với Hàn Húc, biết ấy chẳng xảy ra việc gì, nhưng lòng mình rất khó chịu, thế nên mới gây ra chuyện kích động. Nhạc Nhạc, xin lỗi em, em có thể tha thứ cho ?
      Ngày 3 tháng 8 trời trong xanh.
      ấy vẫn bỏ mặc mình, vì tức giận, mình đồng ý gặp mặt con kiểm sát Hứa, chẳng biết tại sao mình lại có thể như vậy…
      Ngày 8 tháng 8 trời trong xanh.
      Có lẽ mình có hơi may mắn khi đồng ý gặp con kiểm sát Hứa, nếu mình chẳng nhìn nghe được những lời lòng của ấy. Lần này ấy thể xa rời mình được nữa.


      Đào Nhạc vẫn đọc tiếp từng trang từng trang nhật kí, ra luôn nhớ từng chút chuyện giữa hai người.

      Ngày 11 tháng 11 trời trong xanh.
      Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất của mình và ấy. Chúng tôi kết hôn rồi! Nghĩ tới vì hiểu lầm chuyện Lệ Chi mà hại ấy suýt sảy thai, mình hận bản thân mình nhất. Bây giờ rốt cuộc cũng mang ấy về nhà, mình nhất định mang lại hạnh phúc cho ấy.
      Ngày 29 tháng 11 trời mưa.
      Công việc trong cục chống tham nhũng càng ngày càng nhiều, nhiệm vụ của cuối năm nay cũng vô cùng cấp bách. Tuy mệt chết được, nhưng chỉ cần nghĩ đến có ấy bên cạnh là mình thỏa mãn rồi…
      Ngày 4 tháng 12 trời nhiều mây.
      việc ở “Hoa Trung Hoa” được ấn định, mình muốn cho cố ấy biết, sợ ấy vì chuyện này mà tức giận. Xin lỗi bà xã nha, đợi giải quyết xong vụ án này, em muốn phạt thế nào cũng được.
      Ngày 15 tháng 12 trời u.
      Mình biết ấy bắt đầu hoài nghi, bởi vì có nhiều chuyện xảy ra, ấy còn tin tưởng mình như trước. Mình biết làm thế nào để giải thích với ấy…
      Ngày 5 tháng 1 trời nhiều mây.
      Vụ án được phá, tất cả mọi chuyện đều kết thúc. Mà ấy cũng rời khỏi nhà, đúng như lời ấy , có lẽ mình phải là người chồng tốt. Bà xã à, xin lỗi. …

      Từ đó về sau đều là những ghi chép về áy náy và nhớ mong của . Đào Nhạc từ sớm còn nhìn , ra có rất nhiều điều hiểu về . Có lẽ từ ban đầu cho đến bây giờ, là người biết điều, từ khi làm bạn cho đến lúc làm vợ Tô Dịch Văn, chẳng khi nào đối xử tốt với . Lật trang cuối cùng, thời gian chính là ngày hôm qua.

      Nhạc Nhạc, khi nào em mới về nhà vậy? Nếu như có thể, rất muốn được làm lại từ đầu với em, tuyệt đối làm em đau lòng. tuy là người chẳng biết nhiều về mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng đời này chỉ có mình em, vì vậy có phải đợi bao lâu cũng chịu.
      Bởi vì em…

      Đào Nhạc khép cuốn nhật kí lại, từ từ nhoẻn miệng cười, nụ cười tràn ngập mãn nguyện và hạnh phúc, chút do dự, lấy điện thoại trong túi ra, bấm ngay dãy số quen thuộc. Bên tai là giọng ấm áp của người đàn ông, mỉm cười, nhìn tấm ảnh chụp hai người đặt bàn, lúc này mới , “Ông xã…em về rồi nè...

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :