1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xin Chào, Kiểm Sát Viên - Tô Thích (59 chương + vĩ thanh)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 55


      Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt tới cuối năm, Đào Nhạc và Tô Dịch Văn kết hôn hơn tháng, tân hôn cũng thành cựu hôn, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cách bình thường, thỉnh thoảng cũng có cãi vặt, nhưng ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai.
      Vẫn là chuyện cái bụng của Đào Nhạc, thậm chí có thể cảm nhận được bên trong có chút động tĩnh, nghĩ thầm đứa bé này tương lai nhóc con nghịch ngợm, cảm giác thích thú của lần đầu được làm mẹ càng ngày càng sâu đậm.
      Tô Dịch Văn dè dặt từng ly từng tí với , y như nâng niu bảo vật tay, vô cùng thương, nhưng cũng tới cuối năm rồi, thời điểm này Tô Dịch Văn luôn tất bật, bận rộn với công việc. Trước đây tới ngày luôn chở Đào Nhạc khám thai kiểm tra sức khỏe, nhưng mấy ngày nay tìm ra thời gian rảnh rỗi, Đào Nhạc mỗi lần đợi nổi tới khi đến, đành phải tự mình hoặc mẹ Đào đưa .
      Hôm nay mẹ Đào vừa đưa con làm kiểm tra thai sản xong, ra khỏi bệnh viện bà liền nhíu mày chất vất.
      “Mẹ này Nhạc Nhạc, gần đây Dịch Văn bận cái gì vậy, lần nào cũng mình con là sao?”
      Mẹ Đào dường như có hơi vui, nhưng là con bà sinh ra, thấy con đơn lẻ loi đến bệnh viện, bọn họ là trưởng bối thấy đương nhiên có ý kiến ngay.
      “Mẹ, mấy ngày nay ấy bận rộn, trong cục nhiều việc lắm.” Đào Nhạc giúp cho Tô Dịch Văn, tuy cũng oán giận khi bận tối mắt tối mũi như vậy, nhưng dù sao cũng là công việc, thể thông cảm.
      “Bận gì mà đến nỗi thấy bóng dáng?” Mẹ Đào tin mấy lời viện cớ này, “Hai đứa bao lâu rồi chưa về nhà ba mẹ ăn cơm rồi, vả lại con nhìn , dạo này con phờ phạc hẳn, nghe bác sĩ là phải ăn uống bồi bổ hả.”
      “Mẹ, con ăn nhiều lắm, mẹ đừng có lo mà.” Đào Nhạc cũng hết cách, đâu phải thùng đáy.
      Mẹ Đào lại nghĩ vậy, “Bây giờ con là người ăn cho hai người, thể so với trước kia được.”
      “Dạ dạ, về nhà con ăn thêm mà.” Đào Nhạc sợ nhất là mẹ càm ràm, vì vậy đành gượng gạo đồng ý.
      “Đừng có gì nữa, theo mẹ về nhà trước nào.”
      “Để làm gì chứ!”
      Mẹ Đào ngoắc chiếc taxi, đẩy người nào đó vào xe, “Về nhà là biết ngay.”
      Ý da, mẹ già mưu gì đây, tuy Đào Nhạc thấy kì lạ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im.
      Đương nhiên , điều kì lạ này cũng chẳng duy trì lâu, ba giờ sau khi Đào Nhạc ngồi vào bàn ăn ở nhà mình, trước mắt là chén nước đen đen, vừa nóng hôi hổi vừa tỏa ra mùi khó ngửi.
      Đào Nhạc bịt mũi, “Mẹ, cái gì vậy?”
      “Đừng hỏi nhiều, con mau uống hết .” Mẹ Đào hạ lệnh.
      “Cái thứ này làm sao mà uống đây, hay là thôi .” Đào Nhạc khẩn cầu.
      “Cái đứa ngốc này, phụ nữ có thai uống thuốc này để bổ khí dưỡng huyết, mẹ đặc biệt hỏi bác sĩ trung y vì con đó, mới mua mấy thứ thuốc này, có khó ngửi cũng phải uống!”Có vẻ như mẹ Đào tốn công ở trong bếp nấu lâu như vậy, bao nhiêu công sức cực khổ thể để lãng phí được.
      Đào Nhạc híp mắt nhìn nhìn cái thứ được gọi là thuốc đại bổ, xém chút là muốn nôn ra, cái thứ này biết là do cái tên giang hồ bịp bợm nào kê đơn nữa, uống biết có hậu quả gì hay đây.
      “Mẹ con mang về nhà uống nha, hồi trưa con cũng ăn hơi nhiều, bây giờ thể uống thêm nữa.” Đào Nhạc làm ra vẻ rất no, thực ra là muốn áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian thôi, quả mấy tin tưởng vào thang thuốc này.
      Mẹ Đào suy nghĩ chút, “Cũng được, để mẹ bỏ vào bình giữ nhiệt cho con, về nhà nhất định phải uống đó.”
      “Con biết rồi, mẹ yên tâm!”Cuối cùng cũng lừa được mẹ già, giờ cũng có thể thở phào rồi.
      “Đúng rồi, mẹ cũng có làm cho Dịch Văn phần, cái này chuyên để cho đàn ông uống, nó làm cũng vất vả lắm, uống cái này tốt cho thân thể, con nhớ phải mang về đó.”
      Thấy mẹ Đào từ nhà bếp ra lại mang thêm chiếc bình giữ nhiệt, khóe miệng Đào Nhạc giần giật, tác dụng của thang thuốc này chắc chắn là bổ thận tráng dương. thực tế Tô Dịch Văn cần uống loại thuốc này cũng đủ mạnh mẽ rồi, bây giờ mẹ Đào hành động thế này cứ như là dằn vặt trá hình đối với Đào Nhạc vậy. Tuy rằng mang thai, nhưng có nghĩa là được miễn trừ gì về cái phương diện này, Tô Dịch Văn cứ luôn đứng đắn chiêu gì cũng làm cho được cả.
      Cứ thế, dưới cưỡng chế của mẹ Đào, Đào Nhạc đành phải mang hai chiếc bình giữ nhiệt về nhà. được nữa đường, xem đồng hồ, muốn đến viện kiểm sát chuyến, để xem cục trưởng Tô nhà thế nào, luôn tiện mang thuốc bổ đến luôn, lúc này rất vất vả, quả nên có chút trách nhiệm của người vợ.
      Nghĩ vậy, Đào Nhạc lập tức đón xe đến viện kiểm sát, có vẻ như muốn tạo bất ngờ cho Tô Dịch Văn.
      đến chuyện này, từ sau khi thôi việc để tiếp tục học nghiên cứu sinh, cũng chưa về lại đây lần nào. Bọn người của trưởng phòng Vu cũng chiếu cố ít, bây giờ cũng kết hôn rồi có con mà cũng chưa kịp báo với bọn họ tiếng, nghĩ lại cũng hay.
      Cho nên khi Đào Nhạc xuất ở phòng khiếu kiện gây nhốn nháo ít, chắc là chuyện và Tô Dịch Văn kết hôn truyền đến viện kiểm sát rồi, thế nào bây giờ cũng là phu nhân cục trưởng.
      “Tiểu Nhạc, chuyện kết hôn lớn như vậy mà em cũng với mọi người tiếng, cứ làm như mấy đảng phái ngầm vậy, có muốn lấy tiền mừng của bọn chị vậy!” Trưởng phòng Vu chọc ghẹo.
      “Đào Nhạc cười cười, “Chị Vu à, chị đừng có cười em, em chỉ mới đăng kí thôi, sau này đãi tiệc phát thiệp mời mọi người mà.”
      Tiểu Trương ở bàn kế bên lên tiếng, “Ối chào, lúc công tác chị nhìn ra em và Tô Dịch Văn là… phải, phải là cục trưởng Tô, hai người liếc mắt đưa tình với nhau rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
      Sau đó càng lúc càng có thêm mấy bà già tham gia vào câu chuyện.
      “Đúng thế, ở thời đại gì rồi mà nhóc này còn ngại ngùng nữa chứ.”
      “Tiểu Nhạc, sau này giàu có rồi nhớ đừng quên mấy người trong phòng chúng tôi nha, đến thăm thường xuyên đó.”
      “Số tiểu Đào tốt đó!”

      Mỗi người câu, ai cũng trở nên phấn khích quá độ, từ chuyện người nào đó mới kết hôn mà kéo sang lúc về hưu dưỡng già, Đào Nhạc thể chen vào được câu.
      Sau đó trưởng phòng Vu nhìn thấy trong tay Đào Nhạc cầm chiếc bình giữ nhiệt, “A, tiểu Nhạc, kết hôn rồi càng lúc càng hiểu chuyện nha, đưa canh cho ông xã phải ?”
      Vừa nhắc đến canh mà xém chút quên mất, vốn nghĩ thuận đường ghé thăm mọi người, nhưng mấy bà chị này quá nhiệt tình, thoáng cái làm lỡ mất thời gian thăm chồng rồi.
      “Chị Vu à, mọi người cũng bận rộn, em trước đây, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc.”
      Đào Nhạc cười cười ra khỏi phòng khiếu kiện, nghĩ nếu mình mà còn tiếp tục ở đó thêm lát mấy bà chị này càng hưng phấn hơn. Chẳng phải là hiểu ý họ gì, ai cũng nghĩ rằng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, bây giờ có thể tâng bốc cứ tâng bốc.
      Ôi, chẳng lẽ đây là chính là tình huống tiêu biểu cho khi dấn thân vao chốn quan trường phải biết nghe những lời nịnh nọt sao.
      Đào Nhạc mang theo chiếc bình giữ nhiệt, leo lên lầu tìm đến cục chống tham nhũng, ngày trước khi còn thực tập ở đây cũng ít khi đến đây, chỉ quen biết vài người, vì vậy tự nhiên vào rồi hỏi tìm cục trưởng có hơi kì cục.
      Đào Nhạc gõ cửa, thấy có chị ngồi gần cửa nhất nên hỏi, “Xin chào, cho tôi hỏi Tô cục trưởng có ở đây ạ?” Mẹ nó, phải gọi đúng chức danh của , khó chịu!
      Chị ta ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “ có việc gì sao?”. ràng chị ta biết Đào Nhạc là ai, còn dùng ánh mắt kì quái dò xét Đào Nhạc hồi.
      Đào Nhạc thấy mất tự nhiên, ráng gượng cười, “Tôi muốn đưa ấy chút đồ.” vừa đưa chiếc bình giữ nhiệt ra, vừa đảo mắt nhìn quanh phòng làm việc, hình như Tô Dịch Văn có ở đây.
      “Cục trưởng ở đây!” chị ta tức giận lớn tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
      Hứ, thái độ gì đây? Đào Nhạc có chọc gheo ai đâu, chị ta đúng là phụ nữ thời kì mãn kinh mà.
      Đào Nhạc nén giận, “Thế khi nào ấy về? Tôi vào phòng làm việc ấy đợi trước.”
      Bà chị kia dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn Đào Nhạc, con nhóc trước mắt tuổi còn trẻ mà có can đảm dám đến đây hỏi cục trường ở chỗ nào, lại còn dám đòi vào phòng cục trưởng nữa chứ.
      “Cục trưởng đâu khi nào về tại sao tôi lại biết chứ?” Bà chị tỏ vẻ thờ ơ, “ có việc gì cứ nhắn lại, khi nào cục trưởng về tôi báo lại cho.”
      Mẹ nó, tìm Tô Dịch Văn mà còn phải nhờ tới chị ta sao, Đào Nhạc muốn thân phận cục trưởng phu nhân cho chị ta sáng mắt, nhưng ngẫm nghĩ, hành động này làm Tô Dịch Văn mất mặt, mọi người nghĩ lấy phải vợ quá quắc, tạm thời nhịn nhục bà chị này vậy.
      “Được rồi, dám làm phiền chị, cục trưởng về chị là có họ Đào tìm ấy.”
      xong, đợi chị ta trả lời Đào Nhạc quay đầu bước với vẻ oai dũng, dù gì Tô Dịch Văn cũng ở đây, chẳng cần phải lại xem chừng sắc mặt chị ta. Nhưng mà đau khổ cái là chiếc bình giữ nhiệt vẫn còn chưa để lại, ra khỏi viện kiểm sát mới phát tay vẫn còn hai bình giữ nhiệt đựng thuốc, biết đầu óc đâu nữa, bây giờ lại mang về nhà đúng là phiền phức!
      cho cùng chuyện này phải trách Tô Dịch Văn, bụng mang dạ chửa thế này hiếm khi tới viện kiểm sát, lại còn mang cho thuốc bổ, vậy mà lại có ở đó, ban ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, hại bị cấp dưới của khinh thường, tâm trạng tốt bị phá hỏng bét cả.
      Mang theo bụng tức giận Đào Nhạc về nhà, còn thầm nghĩ đợi khi Tô Dịch Văn về kể lại mọi chuyện nghe, tốt nhất là đuổi bà chị tuổi mãn kinh kia , cũng phải có cách xử lý, như trừ lương chẳng hạn.
      Đương nhiên là Đào Nhạc chuẩn bị nên mách thế nào với Tô Dịch Văn, chính xác mà hoàn toàn chuẩn bị, thời gian trôi cũng gần đến sáng rồi, ngồi giường cứ chốc chốc lại gục đầu xuống, rồi lại mơ mơ màng màng mở mắt ra, mấy tiết mục tivi cũng tạm biệt hết rồi, nhưng gian trong phòng vẫn vắng lặng, bên người cũng chẳng có ai.
      Đào Nhạc nhìn đồng hồ tường, cũng hơn giờ sáng rồi, sao Tô Dịch Văn vẫn chưa về nhà, cũng lạ là từ khi mang thai đến giờ đặc biệt thích ngủ, chỉ cần nằm trong chăn là có thể ngủ được rồi, cho nên chỉ trong lát là quên hết giờ giấc. Bây giờ trong lòng càng thêm lo lắng, từ trước giờ Tô Dịch Văn chưa hề như vậy, hôm nay lại thế này, chắc phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ…
      Đào Nhạc càng nghĩ càng sợ, lập tức vén chăn bước xuống giường tìm điện thoại, dù sao cũng phải gọi điện thoại xem ở đâu.
      bấm xong, liền nghe thấy mấy tiếng tút tút, lát sau liền nghe thấy dưới lầu có tíếng động, dường như là tiếng điện thoại của lão Tô nhà .
      chạy ra khỏi phòng, chưa chạy đến cầu thang nhìn thấy Tô Dịch Văn ở trong phòng khách. cũng dự định lấy điện thoại ra nghe.
      “Đừng có nghe!” Đào Nhạc đứng đó hô lớn, thấy vẫn khỏe mạnh, lo lắng cũng biến mất, nhưng bây giờ cơn giận lại nổi lên.
      Tô Dịch Văn lập tức xoay người lại, ngẩng đầu nhìn , có chút bất ngờ, “Nhạc Nhạc, sao muộn thế này mà còn chưa ngủ?”
      cũng biết là muộn à, bây giờ mấy giờ rồi, chết ở đâu vậy hả!”Đào Nhạc tỏ vẻ ôn hòa với , mới kết hôn có bao lâu đâu, mà dự định đêm về rồi sao?
      Tô Dịch Văn chỉnh chỉnh mắt kính, vẻ mặt uể oải, “Ở đơn vị có việc, sau này mà có gặp tình trạng này em cứ ngủ trước , đừng nên đợi .”
      Hừ, còn nhận ra tức giận sao, khi nãy hỏi vậy mà ngay cả lời giải thích cũng ?
      Đào Nhạc dẫm mạnh chân bước xuống lầu, “Tô Dịch Văn, tối nay đâu?”
      Tô Dịch Văn dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ở đơn vị có việc, bây giờ sắp đến cuối năm, công việc của dồn quá nhiều rồi, em thông cảm chút, ngoan.”
      Mỗi lần đều là bảo phải thông cảm, nhưng luôn làm mấy chuyện khiến có cảm giác yên tâm gì cả.
      Đào Nhạc đứng đó, nhìn sắc mặt mệt mỏi rã rời của , đau lòng là giả, nhưng sao hiểu được là lo lắng chứ.
      “Hôm nay em đến viện kiểm sát.”Đào Nhạc rầu rĩ .
      Tô Dịch Văn trợn mắt, “Em đến đó làm gì?”
      Đào Nhạc dẫu môi, “Học người ta làm vợ hiền.”
      “Em đặc biệt đến thăm sao?”
      phí lời, lẽ nào ở viện kiểm sát em còn có ông chồng nào khác nữa sao?” Đào Nhạc xong vào nhà bếp, lấy ra bình giữ nhiệt, phải chú ý là đem cả hai chiếc bình ra.
      Tô Dịch Văn nhìn, “Đây là cái gì?”
      “Là canh thập toàn đại bổ, mau uống hết !”Đào Nhạc học theo khẩu khí của mẹ già bắt đầu ra lệnh, đương nhiên Đào Nhạc cũng cố ý đưa sai phần canh vốn là thuốc bổ dưỡng thai của mình, nhưng nhìn thấy cái thứ thuốc kia là liền ghê sợ rồi, mà dù sao hôm nay Tô Dịch Văn cũng ngoan, nên điều hòa dương chút, cứ đưa toàn bộ cho uống hết vậy.
      Tô Dịch Văn cầm lấy, mà còn rất vui, “Em đặc biệt làm cho à?”
      “Điều đó là đương nhiên rồi”, lương tâm Đào Nhạc che dấu, “Bà xã thấy ông xã gần đây rất là vất vả, nên mới làm mấy món canh cho bồi bổ, nhân lúc còn nóng mau uống .”
      Tô Dịch Văn thấy cười rất quỉ dị, “Em chắc chắn canh này có vấn đề gì chứ?”
      “Đương nhiên là có vấn đề rồi, đây là phương thuốc do bác sĩ trung y kê đơn đó.”Đào Nhạc như .
      Tuy rằng Tô Dịch Văn bán tín bán nghi, cuối cũng vẫn uống hết hai thứ ấy. Sau này dù trải qua nhiều năm, Tô Dịch Văn vẫn còn sợ hãi khi nhớ đến chuyện này, nữa cái mạng của cũng suýt mất luôn. Có lẽ thực chịu bó tay với vợ bé này rồi.
      Uống xong canh, Tô Dịch Văn chuẩn bị tắm, đến cửa phòng tắm quay lại thấy Đào Nhạc vẫn theo mình, bước đến hôn lên môi , “Hay là chúng ta cùng nhau tắm.”
      , đừng có mà đứng đắn như thế.”Đào Nhạc đẩy cửa ra, vẻ mặt nghiêm túc.
      Tô Dịch Văn cũng đùa với nữa, “Em mau ngủ , mang thai mà cũng chẳng ngoan ngoãn tí nào.” xong đóng cửa bước vào phòng tắm, lát sau truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
      Đào Nhạc vốn muốn ngủ, nhưng bây giờ lại khá tỉnh táo, đột nhiên nhớ lại chuyện hôm nay mình gặp ở viện kiểm sát, liền tức giận.
      “Lão Tô, hôm nay em vô cùng tức giận đó!”Người nào đó nhịn được ở bên ngoài la lên câu.
      “Sao vậy?”Giọng của Tô Dịch Văn bị tiếng nước át ít.
      “Người ở cục chống tham nhũng các có gì giỏi giang đâu chứ, em đến tìm , thái độ của người đó rất là kém!”
      “Người ta gì?” Tô Dịch Văn hỏi.
      Đào Nhạc học theo giọng điệu của bà chị kia, “Người ta với em cái gì mà cục trưởng có ở đây, có việc để lại lời nhắn, hừ, đúng là hách dịch mà.”
      “Em em là vợ của được rồi, ai cũng dám chọc giận em đâu.”
      “Thôi bỏ , mắc công sau này người ta lại em ỷ thế hiếp người, còn cưới phải vợ phá sản.”
      Tô Dịch Văn nghe vậy, cười vui , “Ối chào, vợ này, từ lúc nào mà em trở nên hiểu chuyện như thế?”
      “Xí, bây giờ mới phát ra sao.”Đào Nhạc về lại giường, “Dù sao ngày mai cũng phải giáo huấn người ta cho em, giúp em trút giận!”
      “Em xem em kìa, mới được khen là em liền thay đổi. Trong khoảng thời gian này công việc trong cục rất nhiều, mọi người đều bận rộn cả, tính khí ai cũng được ổn định, sau này họp với bọn họ, nêu ra ý kiến của em để góp ý với họ chút, có được chưa?”
      Tuy chưa phải là cách trút giận mà Đào Nhạc muốn, nhưng đây cũng là thỏa hiệp của Tô Dịch Văn rồi, cục trưởng tuy là lớn, nhưng thể tùy ý làm tất cả theo ý mình được.
      “Tóm lại vẫn là lỗi của , chúng ta đột ngột kết hôn ai cũng biết mặt em, chẳng trách em lại bị oan ức thế này!” Đào Nhạc bất bình .
      Tô Dịch Văn lại nghĩ như vậy, thích nghe nhất chính những lời bài xích đối với hôn nhân của , , “Em chịu oan ức gì chứ, trở thành phu nhân cục trưởng nhanh như vậy, còn có ông chồng tốt, có đốt đèn tìm cũng thấy đâu.”
      Hừ, luôn luôn có lý.
      Đào Nhạc chẳng quan tâm, xoay người lại thấy quần áo và mấy vật dụng hàng ngày của vương vãi khắp nơi, cái thói quen lười biếng của cái tên Tô Dịch Văn này vẫn đổi, cả ngày làm bà mẹ già thu dọn cho còn chẳng kịp.
      Nhưng mà, khi Đào Nhạc động đến bộ âu phục của người nào đó, còn giúp phủi bụi bộ quần áo, Đào Nhạc đột nhiên phát vai áo sợi tóc vàng, cẩn thận dùng chiếc nhíp gắp lấy sợi tóc, động tác chuyên nghiệp y như lấy bằng chứng pháp y.
      Phân tích dựa màu sắc sợi tóc cho thấy nó phải của và Tô Dịch Văn, vì tóc hai người đều màu đen, dựa vào độ dài của nó lại càng chứng tỏ phải của họ, vậy sợi tóc này là của ai?
      Trong lòng vấn vương mãi về dự cảm hay, Đào Nhạc hoang mang lo sợ, đột nhiên nghi ngờ hôm nay Tô Dịch Văn trở về nhà trễ như vậy, có khi nào —
      nhìn gì đó?”
      Đào Nhạc giật mình quay lại, thấy Tô Dịch Văn biết ra khỏi phòng tắm từ khi nào, còn đứng sau lưng , ánh mắt đầy nghi hoặc và tò mò.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 56


      Đào Nhạc biết Tô Dịch Văn tắm xong và ra từ khi nào nữa, chỉ biết trong đầu mình chỉ tràn ngập hình ảnh về sợi tóc màu vàng kia, trực giác cho biết đây vốn là tóc của phụ nữ, còn vì sao lại rơi người Tô Dịch Văn có rất nhiều khả năng.
      Tô Dịch Văn nhìn chằm chằm, lại hỏi thêm câu, “Em nhìn cái gì vậy, sao còn chưa ngủ?”
      Trong lúc Đào Nhạc xoay người nhanh chóng thủ tiêu cái nhíp, bỏ luôn sợi tóc kia vào túi áo ngủ, đó chính là phản ứng bản năng của , hề do dự chút nào.
      , có gì.”Đào Nhạc lại giũ giũ bộ âu phục trong tay, “Quần áo của cũng thèm treo lên cho gọn gàng, đúng là người biết tự lo mà.”
      Tô Dịch Văn nhếch môi cười, “Quen rồi, thành thói quen mất rồi.”
      “Hừ, thói quen của cũng nhiều đó.”Đào Nhạc cố ý câu này, chỉ thể tự lo cho cuộc sống, mà còn thích ra vẻ người lớn, bây giờ còn biết gạt ở bên ngoài làm những chuyện gì, gặp những loại người thế nào nữa. Cho nên lúc nãy lấy sợi tóc kia ra mà chất vấn , bởi vì trải qua chuyện của trái vải kia, có nhiều chuyện thể chỉ nhìn bề ngoài được, nếu như lại thể khống chế được mà nổi giận, vậy chắc chắn mối quan hệ giữa và Tô Dịch Văn càng căng thẳng thêm, nhẫn nhịn vậy, có thể đó chỉ là hiểu lầm, trong viện kiểm sát cũng có phụ nữ nhuộm tóc mà, chắc là Tô Dịch Văn chỉ vô tình quẹt phải, chứ có làm cái chuyện hồng hạnh vượt tường đâu.
      Tô Dịch Văn chỉ chỉ tay vào đồng hồ treo tường, “Chúng ta ngủ thôi, mai còn phải làm nữa.”
      Đào Nhạc gật đầu, chui vào trong chăn, chỉ có điều trong lòng vẫn rất phiền muộn.
      Tô Dịch Văn tiện tay tắt ngọn đèn phía đầu giừơng, kéo chăn lên rồi xoay sang ôm người phụ nữ bé bên cạnh.
      Đào Nhạc cảm nhận được ấm áp từ phía sau, biết tại sao lại nhích người ra, thực được tự nhiên, muốn gần gũi với như thế, chỉ cần nghĩ đến sợi tóc vàng kia ở người chồng mình là liền hoảng sợ, bởi vì những yếu tố này hoàn toàn phù hợp với chuyện hồng hạnh vượt tường, nhưng lý trí lại với chuyện này là thể nào, Tô Dịch Văn phải là loại người như vậy.
      Tô Dịch Văn cảm nhận được phản kháng của , càng nhích lên ôm chặt hơn, thở dài, “Nhạc Nhạc, biết dạo này có bỏ lơ em, chỉ cần qua cái thời điểm bận rộn này là được, tạm thời em–”
      “Lão Tô, tối nay đâu có thể em biết ?”Đào Nhạc cắt ngang.
      Tô Dịch Văn vẫn im lặng, qua lúc lâu sau trong bóng tối mới lên tiếng, nghe sao thấy quen.
      “Phải ở lại chỗ làm tăng ca.”
      Đào Nhạc gượng cười, trong lòng trống trải, vẫn chịu sao, nếu như đổi lại là trước đây, với tính cách của chắc chắn truy hỏi cho tới cùng, nhưng tự nhiên bây giờ lại có dũng khí, thừa nhận trong lòng có chút sợ hãi, có lẽ là do mới kết hôn nên cái cảm giác lo lắng càng lúc càng nặng hơn, suy nghĩ rất nhiều, nếu để đến mức phải ly hôn tính sao đây, cục cưng của phải thế nào, có dám đánh đổi hay .
      Rất nhiều ý niệm lên trong đầu , Đào Nhạc ngơ ngẩn nhìn trần nhà, “Lão Tô, chúng ta có thể sống cả đời với nhau ?”
      Tô Dịch Văn sững sờ chút, càng ôm chặt hơn, cho rằng đó là tâm trạng của người mang thai hay nghĩ ngợi, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, ngủ , ngoan nào.”
      Đào Nhạc chán chường nhắm mắt lại, kiểu trả lời cho có lệ của càng khiến có cảm giác yên tâm, rút sâu vào chăn, có vẻ như nếu làm vậy có thể xua đuổi được mọi lo lắng trong đầu , nhưng thực tế chỉ là dối lòng mà thôi.

      Kể từ lúc trong lòng Đào Nhạc bị ảnh hưởng bởi sợi tóc kia đến giờ, đối với bất cứ chuyện gì cũng để ý, cũng có thể canh chừng đối với Tô Dịch Văn. cũng lén xem qua điện thoại của , nhưng cũng phát thấy bất cứ đầu dây mối nhợ nào, nhưng vẫn có cảm giác công việc của đơn giản như vậy.
      Hôm đó, Tô Dịch Văn khó khăn lắm mới có được buổi chiều rảnh rỗi đưa Đào Nhạc kiểm tra thai sản, cũng biết hôm đó là ngày gì, mà người đến kiểm tra đông nghẹt, cho nên đợi đến khi Đào Nhạc làm xong thủ tục rồi kiểm tra , lúc hai người rời khỏi bệnh viện cũng sẩm tối rồi. Tô Dịch Văn đề nghị với là ăn tối ở ngoài, dù sao có về nhà nấu cũng kịp. Đào Nhạc vốn là rất vui, vậy mà cái điện thoại biết điều của Tô Dịch Văn lại reo lên.
      Tiếng chuông kia cứ như là đòi mạng vậy, thấy Tô Dịch Văn chần chừ tiếp điện thoại, hoài nghi trong lòng Đào Nhạc càng tăng thêm, nhìn vào điện thoại rồi lạnh lùng hỏi, “Nghe , sao lại chịu nghe vậy?”
      Tô Dịch Văn nhìn cái rồi mới nghe điện thoại, “Tôi đây, xảy ra chuyện gì rồi… định rồi sao…được…”
      Đào Nhạc vẫn quan sát nét mặt của , dường như chẳng có gì đặc biệt, nội dung chuyện cũng rất bình thường, nhưng lúc nãy do dự trong vài giây có chút khả nghi.
      Đến khi Tô Dịch Văn cúp máy, cười cười, “Nhạc Nhạc, đưa em về nhà trước, lát nữa có chút chuyện phải trở lại viện kiểm sát chút.”
      Đào Nhạc dự đóan được tình huống này rồi, phải là lần đầu tiên bị cho leo cây, khoát tay, “Thôi vậy, quý nhân như đầy bận rộn, em cũng làm phiền thêm nữa.”
      làm sao yên tâm để em về mình chứ, đừng như vậy, cục cưng cáu kỉnh đó.” Tô Dịch Văn kéo ra xe.
      Đào Nhạc đẩy tay ra, “ cần mà, em tự mình đón xe về được rồi, đừng có lúc nào cũng nghĩ em là con nít ba tuổi!”
      Tô Dịch Văn ngờ phản ứng mạnh, trong lòng hơi khó chịu, “Em mang thai, sao cứ giãy giụa vậy, nghe lời nào!”
      Đào Nhạc đứng bên cạnh bất động, “Em muốn tự , cần đưa về!”
      Tô Dịch Văn có thời gian cãi nhau với , đành gọi chiếc taxi đến, “Em về mình nhớ cẩn thận, tới nhà gọi điện thoại cho .”
      Đào Nhạc giận dỗi đóng sầm cửa xe, chẳng thèm câu nào với nữa.
      Nhưng mà, ngay khi xe taxi vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Đào Nhạc ngoảnh đầu ghé vào ghế sau nhìn, thấy xe của Tô Dịch Văn cũng mới ra khỏi, trong lòng đột nhiên thấy phức tạp, nhìn chiếc Passat mà lòng bất an, suy nghĩ nhiều, ngay với tài xế, “Bác tài, chuyển hướng giùm tôi, đến viện kiểm sát phía bắc thành phố.”
      Đừng vội trách Đào Nhạc học đòi người ta cách theo dõi, chỉ muốn biết mấy hôm nay có thực bận vì công việc, hay còn nguyên nhân khác…
      Tô Dịch Văn và Đào Nhạc trước sau bước xuống xe, Đào Nhạc thấy vào tòa nhà, xem ra suy nghĩ quá nhiều rồi, Tô Dịch Văn thực dối.
      suy nghĩ, điện thoại Đào Nhạc reo, là Tô Dịch Văn gọi, vội vàng tiếp điện thoại, “Alô, lão Tô, sao vậy?”
      Tô Dịch Văn ngờ giọng lại rất tốt, chẳng giống vẻ tức giận khi nãy.
      “Nhạc Nhạc, về đến nhà chưa?”
      Đào Nhạc hơi chột dạ, “À…mới vừa về tới.”
      “Vậy được rồi, em giận nữa sao, bận hết ngày hôm nay nữa là xong xuôi mọi chuyện rồi.”
      sao?”
      “Ừ, tăng ca thêm tối nay nữa, là mọi công việc xem như khá ổn rồi, cho nên đợi đến khi đó em có nổi giận thế nào cũng chấp nhận hết.”
      thầm nghĩ, cuối cùng cũng có được tỉnh ngộ, phí công mấy ngày nay cố nén cơn giận.
      “Đây là do nha, đừng có đến lúc đó lại lấy cớ bận rộn gì đó.”Đào Nhạc cảnh cáo.
      Tô Dịch Văn cười cười, “ đâu.”
      “Thôi cũng bận, em kiếm thứ gì đó ăn đại đây, nhớ về sớm nha.”
      “Ừ, được rồi.”
      Cúp máy xong, Đào Nhạc ngẫm nghĩ, tuy rằng khoảng thời gian mới kết hôn này có chút vui vẻ, nhưng công việc của Tô Dịch Văn là vậy, cũng thể cố ý gây được, cố làm như lời , qua được giai đoạn này là êm xuôi cả thôi, đến lúc đó thu cả vốn lẫn lời với .
      Đào Nhạc muốn bảo bác tài quay xe trở về nhà, ánh mắt thoáng nhìn thấy, chiếc Audi màu đen từ trong viện kiểm sát chạy ra, Đào Nhạc cảm thấy rất quen, lập tức nhìn kĩ biển số xe, quả nhiên là xe của Lão Tô nhà . Chẳng phải là tăng ca sao, thế mà lại đâu vậy chứ?”
      “Bác tài, mau đuổi theo chiếc xe phía trước.”Đào Nhạc vội vã bảo tài xế, cảm giác bất an trong lòng lại xuất , hiểu được tại sao lại gạt chứ?
      Cứ như thế, thấp thỏm suốt cả đoạn đường, Đào Nhạc cứchỉ nhìn chăm chăm vào chiếc xe màu đen, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
      Cuối cùng chiếc Audi cũng dừng lại trước nhà hàng, mà dường như cùng lúc đó có mấy chiếc xe màu đen cũng dừng ở đó, bước xuống xe đều là đàn ông, tất cả bọn họ đều mang âu phục. Đương nhiên nằm ngoài dự đoán của Tô Dịch Văn cũng ra khỏi xe, bắt tay chuyện với mấy người đó, hình như rất vui vẻ, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn lúc bình thường gấp mấy lần.
      Cách đó xa, taxi của Đào Nhạc cũng dừng lại, vội vã thanh toán tiền xe, chút chần chừ liền qua con đường phía trước, nhìn thấy bọn họ bước vào nhà hàng, cho nên cũng bất chấp mọi thứ bước vào.
      Đào Nhạc biết đây là khách sạn cao cấp năm sao, nên khi ăn mặc bình dân thế này bước vào hứng chịu ít dòm ngó, nhưng bỏ lơ hết thảy những ánh mắt kia, bây giờ chuyện theo dõi là quan trọng nhất.
      Bọn đàn ông kia được tên phục vụ nam dẫn lên gian phòng lầu hai, Đào Nhạc cũng hết cách, cũng thể vào mà nhìn công khai, nên chỉ có thể núp trong góc chờ cơ hội.
      lâu sao, tên phục vụ kia cũng ra, Đào Nhạc vội vàng gọi ta, “ trai này, cho tôi hỏi chút, cái đám người vừa vào lúc nãy bây giờ làm gì vậy?”
      Tên phục vụ kia nghi ngờ nhìn với bộ dạng áo bầu rộng thùng thình mà đánh giá, “ cần tìm ai?”
      “Tôi tìm–”Đào Nhạc lập tức thay đổi sắc mặt, “Này, quản được tôi tìm ai à!”
      “Rất tiếc, chỗ chúng tôi là làm ăn đàng hoàng, nếu muốn đến náo loạn phiền ra ngoài cho.” Tên phục vụ đưa tay ra tiễn.
      Đào Nhạc tức giận nhìn vào trong phòng kia, nếu còn tiếp tục đợi ở đây nữa chắc người ta gọi bảo vệ thôi. Rơi vào đường cùng, Đào Nhạc đành phải lui bước, tin rằng mình thu được gì. Cùng lắm ngồi ôm cây đợi thỏ thôi!
      Ra khỏi khách sạn, Đào Nhạc đến quán ăn phía đối diện. Cũng hết cách rồi, đem đủ tiền để chi tiêu nổi trong cái khách sạn cao cấp năm sao kia, nếu sớm thâm nhập sào huyệt của địch rồi. Bây giờ đành phải đến quán ăn này ăn trước cái , còn cố ý chọn bàn có cửa sổ nhìn thằng sang bên đó nữa, như vậy khi bọn người của Tô Dịch Văn ra là có thể thấy ngay được.
      Có lẽ do những tâm phiền não trong lòng, Đào Nhạc mới ăn hai muỗng muốn động đến nữa, liền lấy di động ra, bấm số của Tô Dịch Văn, sau hai tiếng tút tút truyền đến giọng quen thuộc.
      “Alô, Nhạc Nhạc hả?”
      Đào Nhạc nhìn ngoài cửa sổ, “Lão Tô, mấy giờ về.”
      “Sao vậy?”Bên phía Tô Dịch Văn rất ồn, đành phải ra ngoài nghe điện thoại.
      “Em muốn hỏi, nếu như về trễ, em ngủ trước.”
      “Thôi, em đừng đợi nữa, hôm nay tăng ca rất trễ, em ngủ trước , ngoan.”
      Lại là tăng ca, tăng gì mà đến tận nhà hàng thế! Đào Nhạc cố nén cơn giận, ngược lại còn ra vẻ dịu dàng , “Vậy cứ tăng ca tiếp , đừng làm mệt quá đó.”
      Tô Dịch Văn đương nhiên nghe ra khác thường trong giọng của , vội vã trấn an hai câu liền cúp máy.
      Đào Nhạc vô cùng giận dữ, đến nước này mà còn ở đó mà ngụy biện được, nếu như có tiệc cứ với , hà cớ gì lại gạt chứ!
      Bữa cơm kia kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, Đào Nhạc ngồi trong quán ăn vẫn luôn nhìn về phía cửa lớn của nhà hàng đó. lâu sau, Tô Dịch Văn và đám người kia bước ra, vội cầm lấy túi ra ngoài, lần này bất luận thế nào cũng phải bắt cho lời giải thích cho ràng.
      Nhưng ngờ rằng hành động của bọn họ nhanh, chiếc Audi cũng từ từ lăn bánh rồi. Đào Nhạc cũng hề do dự, lập tức đón xe đuổi theo, biết bọn họ còn muốn lăn lộn ở đâu nữa đây, nhà hàng cao cấp năm sao còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn đến hộp đêm sao?
      Quả nhiên, là xe dừng trước hộp đêm ‘Hoa Trung Hoa’, Đào Nhạc thực tức tới mức muốn phát hỏa, lại có thế đến những nới như thế này. Chẳng trách lại có sợi tóc vàng kia, lại còn đổi cách lừa gạt , chỉ mượn cớ vì công việc, còn thực tế là ăn chơi trách táng!
      Đào Nhạc nghĩ tới việc mình bỗng dưng kết hôn, lại còn mang thai, vốn tưởng có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống của có chồng có con, ai ngờ giờ gặp phải cảnh ngộ này. Thảo nào người ta hôn nhân chính là nấm mồ, câu này cấm có sai!
      Hay lắm, đánh chết tên Tô Dịch Văn này, phải họ Đào!
      Đào Nhạc hung hăng đóng sầm cửa xe, mạnh tay tới nỗi xém làm bay tài xế ra ngoài. Bây giờ ai có thể ngăn cản được Đào Nhạc. chỉ muốn tóm lấy Tô Dịch Văn lôi về nhà tra khảo.
      nổi giận đùng đùng tiến vào hộp đêm, thanh ồn ào càng làm Đào Nhạc phát điên, bên tai là tiếng nhạc ầm ĩ, đảo mắt nhìn xung quanh, tường có dán hình người đẹp tóc vàng với lời quảng cáo “Vẻ đẹp ngoại quốc mời gọi bạn.”
      Tôi nhổ vào! Đào Nhạc trừng mắt nhìn tấm quảng cáo, thế này có khác gì với kĩ viện mở công khai chứ, đúng là loại đời sống bại hoại thuần phong mỹ tục!
      Chờ chút, bây giờ mà còn có lòng dạ nghĩ mấy chuyện này, tìm chồng mới là chủ yếu, nhưng khi xoay người lại chẳng còn thấy bóng dáng bọn họ đâu. cái hộp đêm rộng lớn, có mấy tầng lầu, chẳng lẽ phải lục soát từng chỗ sao?
      Đào Nhạc mù quáng tìm kiếm như vậy, dựa vào kinh nghiệm bao năm đọc tiểu thuyết ngôn tình của mình, trừ khu sàn nhảy và quán bar ra, nghi ngờ đám đại lão gia kia đến KTV tầng ba, ở đó có nhiều ghế nệm, thuận tiện tìm lạc thú.
      Lên đến tầng ba, Đào Nhạc ngơ ngác nhìn chung quanh, bốn phía đều dát cửa kính hồng đen, nhấp nháy thứ ánh sáng xanh đầy mê loạn, đây là lần đầu tiên Đào Nhạc đến nơi xa hoa, trụy lạc này, thấy xa lạ và sợ hãi, đến cả nhân viên phục vụ cũng nhìn bằng ánh mắt kì quái.
      Đào Nhạc lắc đầu, biết Tô Dịch Văn ở đâu, nhưng chắc chắn điều, đến nơi đây rồi đàn ông tốt cũng trở nên đồi bại, lão Tô nhà biết có thành dạng này hay chưa.
      nghĩ ngợi, ở đầu hành lang có mấy người đẹp tóc vàng đến, Đào Nhạc thầm nghĩ, đúng là “Vẻ đẹp ngoại quốc mời gọi bạn”, ông chủ nơi này rất biết kinh doanh, ngay cả tài nguyên quốc tế cũng biết khai thác, thực tốt chính sách toàn cầu hóa mà. Mấy này trang điểm lòe loẹt, dáng người nóng bỏng, trang phục thiếu vải, Đào Nhạc nhìn còn phải đỏ mặt. Nhìn kĩ lại, trong số đó còn có cả trong tấm hình quảng cáo, là người đứng đầu trong thập đại mỹ nhân **.
      Đào Nhạc bịt mũi ngăn mùi nước hoa từ đám người đẹp ngoại quốc, thực còn sức chống cự, chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa ngoảnh đầu lại, thấy mấy mở cửa vào căn phòng cách quá ba mét, ánh sáng trong phòng mờ ảo, có sẵn đám người ngồi xung quanh, bên trong vang vọng tiếng cười ồn ã.
      giây trước khi cửa phòng đóng lại, Đào Nhạc nhìn ràng thấy được người đàn ông ngồi ở ghế đầu tiên, tròng kính viền vàng lấp lóa, đôi mắt hoa đào quyến rũ, nút áo cùng của áo sơ mi bị gỡ ra, nhàng nâng lý rượu, trong lòng chính là cái người đẹp số trong tấm quảng cáo, hai người cúi đầu thân mật trò chuyện.
      Đào Nhạc đứng ngoài cửa sững sở, cảm giác như thành người vô hồn, hốc mắt từ từ đỏ lên.
      Người đàn ông tỏa ra khí chất đầy mê hoặc đó chẳng phải là Tô Dịch Văn sao

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 57


      Đào Nhạc biết là mình đứng ở đó bao lâu, chỉ cách cánh cửa, ông chồng quý của tán tỉnh khác, còn bụng mang dạ chửa đứng ngây ngốc ở đây đáng thương.
      Được, được lắm Tô Dịch Văn, giỏi !
      Đào Nhạc lau mặt, thầm mắng mình, khóc có được gì, mày đau khổ ta cũng có thấy đâu, chẳng phải ta còn vui vẻ****ở bên kia sao!
      Bộ dạng này của Đào Nhạc gây chú ý cho người phục vụ, có người liền bước đến hỏi mấy câu xem có cần giúp đỡ gì hay , Đào Nhạc đành qua loa vài câu rồi vội vàng vào nhà vệ sinh, bây giờ cần được yên tĩnh chút.
      Khoát nước lên mặt, Đào Nhạc nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tiều tụy, chẳng phải người ta mang thai phải là cái bộ dạng béo tròn mũm mỉm sao, sao đến phiên lại giống như suy dinh dưỡng vậy, càng giống dâu mới kết hôn, ngược lại giống quả phụ. Nghĩ đến đó, nước mắt kiềm được lại rơi xuống, Đào Nhạc hít hít mũi, từ lúc nào mà trở thành loại người vô dụng thế này, chồng mình lạc lối cần phải giáo huấn, có muốn cãi vả hay đánh nhau cũng theo tới cùng, chứng kiến màn vừa nãy ngoài đứng ngây ngốc ra cũng biết còn có thể làm được gì nữa.
      có cầu hôn, có hôn lễ, cũng chẳng có tuần trăng mật, họ chỉ biến tình trong vòng mấy tháng trở thành cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cuộc sống càng lúc càng nhạt nhẽo, và tràn đầy bất an là thứ muốn sao?
      Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống tay , cái cảm giác đau đớn kia lan đến tận xương tủy, Đào Nhạc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới tay, dường như chiếc nhẫn cưới này cũng chẳng phải là do họ cùng nhau chọn, lúc đó vội vàng đăng kí, mấy vấn đề chi tiết thế này ai cũng chú ý đến, chẳng hề hỏi thử có thích hay , cứ cho là chịu nhận là được rồi.
      Bây giờ suy nghĩ lại, làm cho náo loạn đến mức này, cũng phải trách bản thân , đối với hôn nhân, thậm chí là đối với người đàn ông này cũng hiểu , bây giờ còn có thể đấu tranh gì nữa chứ. Đào Nhạc hít hơi sâu, lau sạch nước mắt, tuy rằng đôi mắt sưng lên như quả hạnh, cũng cố gắng lấy lại tinh thần, sau đó bước ra khỏi bồn rửa tay.
      Bây giờ trong đó Tô Dịch Văn vui thú với rượu, những tiếp rượu bắt đầu nhảy múa biểu diễn, ánh đèn chớp tắt, những kiểu uốn éo mềm mại, hấp dẫn đầy mê hoặc của bóng tối làm cho những người đàn ông ngồi còn nhịn được nữa, trong mắt tràn đầy dục vọng, ít nhất cũng có vài gã lên phụ họa theo, cảnh này chính là hoang dâm vô độ. Tô Dịch Văn nhìn theo bóng dáng trước mặt, nơi đáy mắt nhìn được u ám và nặng nề, nếu phải là bất đắc dĩ cũng tham gia vào hành động lần này, nếu như có thể thà rằng về nhà với vợ rồi. nước ngoài ngồi bên cạnh sớm mất hết hứng thú trước lạnh nhạt của , hai người chỉ giao tiếp với nhau vài câu, Tô Dịch Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp đến thời điểm rồi, tất cả mọi chuyện kết thúc hết, tuy rằng tại rất chán ghét hoàn cảnh này, nhưng vừa nghĩ đến có thể kết thúc công việc mà về nhà, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, chuyện hứa với lần này có thể thực được rồi.
      suy nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phòng bật mở, Tô Dịch Văn cứ cho rằng bắt đầu hành động rồi, nhìn ra cửa, trong phút chốc cũng chẳng thấy có phản ứng gì. Bao gồm cả Tô Dịch Văn, mấy người nam nữ trong phòng đều bị tiếng động nơi cửa dọa cho trận, đều dồn mắt hướng ra cửa, chỉ nhìn thấy người mang thai đứng ở đó. sai, người đó chính là Đào Nhạc, nghĩ, đời này rất ít khi chịu chú ý của nhiều người thế này, trong cuộc tranh tài ba năm trước ở đại học F là lần, lúc Tô Dịch Văn xem mắt là hai, bây giờ ở chỗ này là ba, mà đều có dính đến Tô Dịch Văn cả.
      “Tiểu thư tìm ai?” Cũng biết là người nào lên tiếng nữa.
      Đào Nhạc trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn vào góc kia, ánh mắt chỉ tập trung vào cái người được gọi là chồng của , và tóc vàng khoát tay với , Tô Dịch Văn kinh ngạc, chắc chắn là nhóc hiểu lầm rồi, vừa muốn đứng lên đẩy bên cạnh ra, ngờ rằng Đào Nhạc trực tiếp bước đến rồi. Trong ba giây, có chút do dự, cũng phần mở đầu, Đào Nhạc vớ lấy ly rượu bàn hất vào mặt ngoại quốc. Dám dụ dỗ chồng chỉ có chết!
      Đám người kia kinh hãi, gương mặt trang điểm của ngoại quốc bị lem luốt, bộ dạng nhếch nhác, còn kêu lên tiếng God!
      Kêu cái con khỉ! Đây là Trung Quốc, bày đặt xài tiếng !
      Đào Nhạc căm giận trừng mắt với kẻ tội đồ.
      xoay người nhìn thấy Tô Dịch Văn đứng dậy chuyện gì đó, khẽ nhếch mép, tạm coi là nụ cười, rút chiếc nhẫn cưới ta khỏi tay, ném vào người .
      “Bà đây cũng chẳng thấy lạ gì chuyện ở cái nơi rác rưởi này chơi đùa cả.” Giọng lạnh lùng, vô cảm, giống như chuyện chiếc nhẫn chẳng là gì cả, là những con người xa lạ. Lần này tức giận vậy cũng hay, từ lâu rồi quên mất cảm giác này, bây giờ Đào Nhạc được trở về với tính cách xưa. Đào Nhạc xoay người bỏ , đây mới là phong cách của Đào Nhạc !
      Phải, ngay lúc Tô Dịch Văn chưa kịp lời nào với Đào Nhạc bỏ . chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nơi đó, nếu còn ở lại thêm giây có thể mềm lòng, tương lai lại tổn thương lần nữa.
      Nhưng mà, thể thừa nhận lòng rất đau, chỉ có mình mà còn có em bé trong bụng, cuộc sống tại của rối rắm vì chẳng ai có thể giúp đỡ . Đào Nhạc thất tha thất thểu xuống lầu, nghĩ từ tới lớn mình chưa bao giờ khóc nhiều như hôm nay, tất cả mọi chuyện đều tại tên bại hoại Tô Dịch Văn!
      Cùng lúc đó, từ phía dười lầu có tiếng bước chân lên, Đào Nhạc vốn chẳng còn tâm trí để ý tới nữa, cứ lo cắm đầu xuống, kết quả là đụng trúng người ta.
      “Xin lỗi, —Đào Nhạc?” Tiếng vừa cất lên, Đào Nhạc ngẩng đầu, người trước mặt lại là Hàn Húc.
      Hàn Húc thấy mừng vì vừa nãy kịp thời phản ứng, cậu vội vàng đỡ lên, nếu hậu quả thể nào tưởng tượng nổi.
      sao đó chứ, cũng chịu nhìn đường gì cả!” Hàn Húc nắm lấy bả vai , nhìn nhìn dưới hồi, thấy chắc chắn là sao mới yên tâm.
      Đào Nhạc cả người cũng ra đầy mồ hôi, che bụng rồi lắc lắc đầu, “ sao, tôi còn chưa chết được đâu.”
      Hàn Húc thấy sắc mặt rất kém, cách chuyện cũng rất kì lạ, hơn nữa sao lại xuất ở chỗ này…Sau loạt những kết nối khiến cho Hàn Húc phải nhíu mày, nhưng trước mắt thể tiêu phí thời gian ở đây được, nhìn thấy cả đội hình hùng hậu xông lên tới nơi, Hàn Húc suy nghĩ rồi , “Bây giờ tôi tiện chuyện với . Thế này , trước tiên cứ đến tiệm cà phê ở đối diện chờ tôi, lát nữa tôi đến.” Đào Nhạc gật đầu, mà chịu lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xuống phía dưới, chỉ nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng của Hàn Húc.
      nhất định phải đợi tôi đó.”
      Đào Nhạc chỉ tạm dừng bước chứ quay đầu lại, muốn ra tâm trạng lúc này của mình với cậu ta, bây giờ chỉ muốn yên tĩnh chút, còn Hàn Húc muốn tìm chuyện, cũng chẳng có hứng thú hay tâm trạng để mà biết. Cứ thế Đào Nhạc ra khỏi ‘Hoa Trung Hoa’. vốn vẫn còn chìm đắm trong buồn khổ, nào ngờ trong chốc lát bị tiếng người ồn ào huyên náo ở trước mặt dọa cho giật mình. Vừa nhìn thấy trước cửa đầy người, quần chúng vây xem rất đông, ai ai cũng nhướng để nhìn vào bên trong, dễ thấy nhất là dãy mấy chiếc xe công, của tư pháp, công an, thanh tra, tất cả đèn đỏ đều mở, thêm vào đó là tiếng còi xe cảnh sát chói ta.
      Đây là cái gì vậy, đóng phim hả hay là đến năm 2012 rồi?
      Đào Nhạc xoay người lại nhìn hộp đêm ‘Hoa Trung Hoa’, hồi nãy đụng phải Hàn Húc cũng mấy để ý, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là xảy ra vụ án gì lớn rồi, nếu cũng đâu có nhiều bộ phận cùng lúc ra quân thế này.
      Trạng thái hiếu kì của Đào Nhạc chỉ duy trì trong phút, cười bất đắc dĩ. Chuyện này liên quan gì đến , bọn họ thích bắt ai cứ bắt, tốt nhất là đem mồi lửa thiêu rụi ‘Hoa Trung Hoa’ luôn , bớt nơi phá hoại gia đình người ta.
      Giống như , cho hay là gia đình chứ có là cái gì đâu, ngay đến vợ chồng với nhau mà cũng có chút tin tưởng, như vậy làm sao mà sống được.
      Đào Nhạc rất mệt, nhìn xung quanh nhiều người như vậy, càng có cảm giác choáng đầu hoa mắt, cả ngày hôm nay cũng chẳng biết làm những gì, chỉ là theo dõi, sau đó biết được chồng mình quá giới hạn, còn phá rối người ta, bây giờ trong lòng khoảng trống rỗng, bây giờ nhìn gì cũng chỉ thấy mờ nhạt. Cuộc hôn nhân với Tô Dịch Văn có thể được bao lâu cũng thể nắm chắc, bây giờ nhẫn cưới trong tay vì tức giận mà cũng quăng rồi. Dựa theo tính ccách của chắc chắn quay lại, đây còn là chuyện ai đứng ra nhận sai lầm nữa rồi. Khó khăn lắm mới đẩy đám người mà ra được, Đào Nhạc hít lấy bầu khí trong lành, lấy di động ra xem, là mười hai giờ đêm rồi, chẳng có lấy cuộc điện thoại hay tin nhắn nào, mà sau khi bị gây náo loạn, Tô Dịch Văn cũng chẳng hề đuổi theo, chắc bây giờ phải dỗ dành người đẹp rồi.
      Đào Nhạc cười khổ, còn trông đợi cái gì nữa chứ, về thồi, dù sao cái được gọi là nhà của , cũng quay về nữa đâu, bây giờ ngoại trừ nhà ba mẹ ra, biết phải đâu nữa.
      Ra khỏi nơi huyên náo kia, đến chiếc taxi cũng chẳng còn, đến ông trời mà cũng bắt nạt mà. Đào Nhạc xót xa suy nghĩ, dựa vào cái gì mà tên cầm thú kia vẫn có thể vui đùa với mấy đưa con kia, còn đứng ở đây mà nhịn đói, nhưng có tức giận muốn khóc cũng khóc được, đau lòng và tuyệt vọng đến cùng cực rồi.
      “Đào Nhạc.”
      Ở phía xa có người gọi tên , cả con đường to lớn trống trải chỉ có thanh kia vọng lại.
      Đào Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Húc mặc cảnh phục chạy qua đây, ánh mắt kì vọng lại tiếp tục u ám. còn tưởng rằng đó là…
      “Tôi bảo đợi ở tiệm cà phê mà, làm gì mà vội như vậy, cũng may là tôi đến kịp.”Hàn Húc đến trước mặt , đưa cho cái túi, “Uống chút sữ nóng tôi mới mua này.”Thấy vẫn cúi đầu phản ứng, Hàn Húc vội vàng mở cái túi lấy sữa ra, “ sao vậy, có phải khỏe ở đâu ?”
      Đào Nhạc cầm lấy cái ly, cảm giác ấm áp xuyên qua làn da, nhưng làm sao cũng thể đến được nơi đáy lòng lạnh lẽo, ngập ngừng trong lúc, rồi mới gọi tên của cậu.
      “Hàn Húc…”
      “Sao?”
      “Thực ra… cậu cần phải tốt với tôi như vậy, tôi…tôi cách nào…” cách nào thích được cậu, cũng muốn tổn thương cậu.
      mấy lời này làm gì chứ!”Hàn Húc hơi tức giận, phải là vì cái ý mà muốn diễn đạt, mà vì cậu nhìn thấy bộ dạng vui vẻ gì của .
      “Tôi chỉ là–”
      “Chúng ta là em mà, tôi đâu có cầu báo đáp gì đâu.” Hàn Húc tiếp, “Lẽ nào tôi thấy ở chỗ này mà chịu lạnh lẽo, thay mua ly sữa cũng được? Hay là kết hôn rồi chúng ta còn là bạn nữa?”
      Đào Nhạc lắc lắc đầu, “ phải, ý tôi phải là như vậy.”
      Hàn Húc dứt khoát thẳng, “Tôi biết, chồng chắc chắn thích và tôi gặp mặt, luôn cho rằng tôi có ý tứ gì khác với . Tôi thừa nhận, tôi thích , có gì mà ra được cả!” Đào Nhạc kinh ngạc, ngẩng đầu đối diện với cậu ta, ngờ rằng cậu lại thẳng với như thế, mà cũng là lần đầu tiên nhìn Hàn Húc gần như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
      “Tôi biết kết hôn rồi, mức độ nặng đương nhiên tôi có thể phân biệt được. Tôi chỉ cảm thấy nếu là bạn, gặp nhau cần thiết phải xem nhau như người xa lạ, tôi với cũng đâu có phải là kẻ thù!”Hàn Húc .
      Đào Nhạc định mở miệng, rất lâu sau mới lên tiếng, “Hàn Húc, xin lỗi, tôi…”
      cần xin lỗi với tôi, sau khi biết kết hôn, tôi cắt đứt hết những ý niệm trong đầu, chỉ cần thấy sống tốt là được, tôi là thanh niên trẻ tuổi, còn là cảnh sát tinh cũng đâu đến nỗi phải sống độc thân chứ.”Hàn Húc cười cười, nhưng Đào Nhạc vốn thể cười nổi rồi, chỉ để tâm cái câu ‘chỉ cần sống tốt là được’, nhưng tự hỏi mình, cái được gọi là tốt rốt cuộc là gì, chồng công việc luôn bận rộn, sau đó còn xã giao người của phụ nữ, đây được gọi là hôn nhân sao!
      Hàn Húc thấy lần lữa gì, cúi đầu nhìn, thấy nơi khóe mắt nuớc mắt bắt đầu rơi, cậu hoảng hốt, “ sao vậy, yên lành mà khóc gì chứ, xảy ra chuyện gì rồi?”
      Đào Nhạc vẫn lắc đầu như cũ, lau nước mắt, “ sao đâu, tôi chỉ cảm thấy mình vô dụng…”
      Vẻ mặt Hàn Húc càng trở nên nghiêm túc hơn, cậu nhớ đến chuyện tối nay gặp ở ‘Hoa Trung Hoa’, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa lúc đó còn có chút kì lạ.
      “Đào Nhạc…” Hàn Húc bắt lấy vai , “ hãy cho tôi biết, tối nay đến ‘Hoa Trung Hoa’ để làm gì?”
      Đào Nhạc muốn trả lời câu hỏi này, bởi vì vừa nhắc đến ba chữ ‘Hoa Trung Hoa’ trong đầu tràn ngập hình ảnh Tô Dịch Văn ve vãn con kia.
      “Hay là và chồng xảy ra chuyện gì?”Hàn Húc có dự cảm Đào Nhạc bị thế này là vì Tô Dịch Văn, hơn nữa trong đợt hành động vừa rồi, cậu cũng nhìn thấy , lúc đó kịp suy nghĩ kĩ.
      Đào Nhạc nghẹn ngào, “Cậu đừng có hỏi nữa…chuyện gì tôi cũng muốn …tôi muốn về nhà…”
      Hàn Húc thấy kích động, vỗ vai , “Vậy thôi, tôi đưa về nhà trước, muộn thế này cũng đón xe được đâu, ngồi xe cảnh sát , đúng lúc tôi cũng có lái chiếc.”Đào Nhạc nhàng đồng ý tiếng, về hướng ngược lại cùng Hàn Húc.
      Hai người vừa quay lại, đột nhiên phát người đứng đó xa, nơi ánh đèn mờ mờ, càng làm nổi bật hình dáng kia, dáng người cao ốm, còn có bộ âu phục đen. Đào Nhạc cũng cần phải đoán đó là ai, bóng dáng của con người này chỉ sợ cả đời này cũng quên được.
      Tô Dịch Văn từ trong nơi mờ ảo kia bước ra, vẻ mặt rất phức tạp, đau buồn, phẫn nộ, thất vọng, tìm được từ thích hợp nào để miêu tả. chỉ nhìn chăm chăm lâu, giọng nhàng gọi tiếng.
      “Nhạc Nhạc…”

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 58


      Đối với xuất của Tô Dịch Văn mà , Đào Nhạc bị bất ngờ trong mấy giây, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, với bây giờ có gì còn có khả năng đả kích được nữa, còn nếu muốn cãi nhau cũng chẳng có chút tâm trạng nào mà cùng cãi.
      Tô Dịch Văn đến gần, vẻ mặt rất phức tạp, phải là người biết thể tình cảm, nhưng do tích chất công việc buộc thể biểu lộ cảm xúc, chỉ duy nhất đối với người con bé này là tài nào che dấu tình cảm trong lòng mình.
      “Nhạc Nhạc, em về nhà cùng có được ?”Tô Dịch Văn đưa tay ra, giọng tràn ngập bất lực và mệt mỏi, dường như hai từ ‘được ’ kia chính là thỏa hiệp.
      Đào Nhạc lùi hai bước, vẻ mặt có chút biểu gì, giọng lạnh lùng, “Cục trưởng Tô, được ngài bỏ dở cuộc vui đích thân đến tìm tôi chẳng dể gì nha, có cần tôi nên hai tiếng ‘cảm ơn’ ?”
      Trán Tô Dịch Văn nhăn lại, để ý đến câu khiêu khích đầy lạnh lùng của , “Nhạc Nhạc, em nghe đây, đừng có làm loạn nữa, có chuyện gì chúng ta về nhà .”
      Đào Nhạc cười tiếng, càng khiêu khích chỉ như đứa trẻ trong mắt ta, lúc nãy trong ‘Hoa Trung Hoa’ hành động như vậy cũng làm mất mặt rồi, bây giờ còn tìm khuyên trở về nhà, thực ra chính là muốn giáo huấn , điều quan tâm nhất chính là thể diện.
      “Hàn Húc, chúng ta thôi.” Đào Nhạc xoay người lại nhàng .
      Lúc này Hàn Húc lại hơi do dự, nên là cậu thấy xấu hổ. Chuyện cậu thích Đào Nhạc đúng là , nhưng người sáng suốt nhìn vào chuyện xảy ra biết ngay là hiểu lầm giữa vợ chồng với nhau. Cậu là người ngoài tiện nhung tay vào.
      Đào Nhạc thấy Hàn Húc vẫn đứng im tại chỗ, “’Cậu sao, vậy tôi mình.”
      Hàn Húc cuống quít, đuổi theo bước chân , “Hai người có chuyện gì hãy ràng với nhau, cứ thế này —“
      “Hàn Húc!” Đào Nhạc nổi giận, quát lớn tên cậu, “Chúng ta có còn là em nữa ? Hay là xe cảnh sát của cậu cao sang quý phái, tôi đây xứng được ngồi?”
      “Được, tôi im miệng có được chưa?” Hàn Húc thầm nghĩ, lần này cậu có muốn tránh xen vào cũng được rồi.
      Sắc mặt Tô Dịch Văn càng u ám, thấy hai người họ cùng với nhau, nắm tay càng siết chặt, suy nghĩ nhiều, chạy ngay qua đó nắm lấy tay Đào Nhạc ra sức kéo hướng ngược lại.
      làm gì vậy, buông tay ra!” Đào Nhạc sống chết giãy dụa, cổ tay bị túm chặt nên rất đau.
      “Về nhà với !” Tô Dịch Văn đến biên giới của cơn giận sắp bùng nổ, thể tiếp tục kiên trì hơn.
      “Tôi về! đó, cũng đừng nghĩ sau này tôi về nữa!”
      “Em cái gì?” Tô Dịch Văn hỏi hung dữ hỏi lại .
      Đào Nhạc đẩy ra xa, cao giọng , “Tôi báo cho Tô Dịch Văn biết nhé, đừng áp dụng cái kiểu con ông cháu cha nhà lên người tôi, muốn nuôi bà hai hả? Tôi cũng nuôi ông hai, cho nếm thử mùi vị bị vợ cắm sừng là như thế nào. Muốn tôi về nhà, nằm mơ !”
      Tô Dịch Văn bước bước dài đứng trước mặt , giọng cộc cằn, “Ông hai gì hả? Em thử nuôi xem nào!” xong liếc nhìn Hàn Húc, hình như mặc định “Ông hai” đây chính là cậu ta.
      “Tôi dám đấy!” Đào Nhạc mạnh miệng, “Bà đây bỏ xong vẫn có thể sống tốt như thường!”
      Mặt Tô Dịch Văn tái xanh, “Em bỏ ? Em muốn sống với tên nhóc kia hả!”
      Hàn Húc vốn chẳng muốn xen vào, nhưng lửa chiến tranh giữa hai người thoáng chốc lan đến người cậu, hơn nữa cậu còn bị bắt làm bia đỡ đạn, tâm trạng cũng trở nên khó chịu. Cậu đến đứng che trước mặt Đào Nhạc, “Ông , uổng công sinh ra làm kiểm sát viên, bất cứ chuyện gì cũng cần phải có bằng chứng, cứ càn như vậy còn gì là đàn ông!”
      Tô Dịch Văn lườm cậu, giọng lạnh lùng, “Tôi chuyện với vợ tôi, cần cậu chen miệng vào!”
      “Hứ, miệng của tôi, tôi cứ đấy, liên quan gì đến !” Hàn Húc cũng trừng lại Tô Dịch Văn, hai người dường như có chiều hướng sắp cãi nhau to.
      “Tôi là chồng ấy, tôi có quyền quản lý việc ấy ở cùng ai, cậu có ý kiến gì hả!” Tô Dịch Văn tuông ra tràng lý do.
      “À, hỏi tôi có ý kiến gì sao?” Hàn Húc nhếch mép, “ làm chồng kiểu gì vậy, quản lý vợ mà tưởng quản lý đồ vật hả, đừng có đùa!”
      “Cậu cái gì! Có gan lặp lại!”
      “Tôi chẳng là cái thá gì đó, sao nào!” Vừa dứt lời, Hàn Húc kịp đề phòng dính ngay đấm, khóe miệng chảy xuống vệt máu.
      Đào Nhạc bị dọa đến há hốc mồm, thể ngờ được Tô Dịch Văn lại có thể ra tay, thấy Hàn Húc quệt vệt máu , cậu ta chẳng chẳng rằng cũng đáp trả ngay đấm, phút chốc trở thành cảnh hai người đàn ông đánh nhau tóe lửa, đạo đức võ Taekwondo đều bị bọn họ sớm vứt ra đằng sau.
      câu , hễ mạnh thắng.
      Lúc này, mặt mũi hai người đều trầy xước, nhếch nhác chẳng ra hình dạng gì, Đào Nhạc là phụ nữ mang thai, có muốn cũng thể tới can ngăn họ.
      “Đừng đánh nữa!” Đào Nhạc khó khắn lắm mới kéo được Hàn Húc ra, “Hàn Húc, đừng đánh nữa mà!”
      Tên nhóc tại dường như bị chọc cho sôi máu lên, đẩy Đào Nhạc ra sau, xắn tay áo, “ đừng lo, bà mẹ nó hôm nay tôi phải đánh tên này trận mới được!”
      Đào Nhạc sống chết kéo lấy Hàn Húc, quát Tô Dịch Văn, “Hôm nay bị bệnh hả, gì liền đánh người, tưởng làm cục trưởng là hay lắm sao!”
      Tô Dịch Văn mặc kệ mặt mũi, tay chân mình trầy trụa rướm máu, nhìn Đào Nhạc chằm chằm, trong đầu tất cả đều là lo lắng dành cho Hàn Húc, chẳng xem người chồng như ra gì, buồn cười chính là mọi chuyện xảy ra là do gây ra, thêm lời nào tình hình lại càng tệ hại hơn.
      “Tôi đánh cậu ta em đau lòng sao?” lạnh lùng hỏi.
      “Đúng!” Đào Nhạc suy nghĩ nhiều liền đáp bừa, dù gì bây giờ cũng chẳng còn muốn dính dáng tới nữa.
      gian tĩnh mịch vang vọng chữ “Đúng” của Đào Nhạc, bọn họ ai lời nào, chỉ im lặng nhìn nhau.
      Chẳng biết trải qua bao lâu, Đào Nhạc ngoảnh đầu muốn tiếp tục bị Tô Dịch Văn làm ảnh hưởng, với Hàn Húc, “Tôi trước đây.”
      đợi Hàn Húc trả lời, Đào Nhạc bước nhanh về phía trước, dám quay lại, trước mặt Tô Dịch Văn ra vẻ ngang tàng là vậy, thế mà vừa quay mặt nước mắt từ đâu chẳng biết lại tuông ra ngừng, ra người lừa gạt người khác phải là Tô Dịch Văn, mà chính là Đào Nhạc .
      Trong lòng Hàn Húc khó chịu, nhưng tại cậu muốn làm phiền lòng, cậu nhìn Tô Dịch Văn, chẳng muốn bất cứ lời nào với , cậu đuổi theo Đào Nhạc. Bây giờ cậu thể để Đào Nhạc về nhà mình, cậu cũng gạt bỏ những lời nãy giờ với Tô Dịch Văn, chỉ cảm thấy có lẽ trong chuyện này chắc có hiểu lầm.
      “Nhạc Nhạc…”
      Giọng Tô Dịch Văn từ phía sau vang lên, khiến cho bước chân Đào Nhạc ngừng lại.
      “Chẳng lẽ ngay cả giải thích em cũng cho cơ hội sao?” Tô Dịch Văn chỉ hỏi câu, tức giận cũng lộ bất cứ cảm xúc nào khác.
      Đào Nhạc gạt nước mắt, từ từ xoay người lại, “ cần giải thích gì cả, cho dù cũng là lừa gạt, đời này chỉ có mình tôi ngu ngốc tin lời thôi!”
      việc phải như em nghĩ!”
      việc như thế nào, tôi cũng chẳng còn hứng thú muốn biết.” Đào Nhạc ngừng lại chút, đè nén cảm xúc trong lòng, “Tôi nghĩ…hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu có lẽ là sai lầm rồi.”
      “Nhạc Nhạc…”
      Đào Nhạc bình tĩnh nhìn Tô Dịch Văn, “Nếu như người chồng tốt người cha tốt, tại sao hôn nhân của chúng ta lại trở nên thế này? Tôi nghĩ mãi vẫn biết chúng ta sai ở điểm nào. tại tôi đối xử như vậy có thể rất đau lòng, vì vậy… chúng ta bình tĩnh lại thời gian, tạm thời tôi quay về.”
      Giây phút đó, Tô Dịch Văn còn cơ hội giữ lại, giống lời , nếu người cha tốt người chồng tốt tại sao sau khi kết hôn, chẳng còn vẻ hạnh phúc, để rồi đến cuối cùng lại náo loạn như tại.
      chỉ biết đứng im tại chỗ nhìn rời , cảm giác này chính là mất mát.

      Đào Nhạc biết làm cách nào ngồi lên xe được, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu chỉ toàn những lời vừa với Tô Dịch Văn, biết bản thân có phải hối hận hay , cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn mình suy nghĩ.
      “Đào Nhạc.”
      Hàn Húc vừa khởi động xe, gọi tiếng lại chẳng thấy động tĩnh gì, cậu xoay người định mở miệng, tầm mắt cậu thấy ngay giọt nước mắt nơi khóe mắt , dĩ nhiên cái gì cũng chẳng thể nữa.
      Đào Nhạc cảm nhận được ánh mắt của Hàn Húc, vội vàng chùi mặt, “Gì vậy?”
      sao chứ?” Hàn Húc lo lắng nhìn .
      “Tôi sao, ngược lại là cậu, có muốn đến hiệu thuốc chút ?” Đào Nhạc chỉ vào vết thương mặt cậu hỏi.
      Hàn Húc nhìn qua kính chiếu hậu, “Vẫn còn tốt, chưa trầy trụa nhiều lắm.”
      Đào Nhạc cúi đầu biết nên gì, cuối cùng lúc lâu sau mới ấp úng, “Hàn Húc, xin lỗi…”
      Hàn Húc sửng sốt, “Tại sao lại xin lỗi tôi, có phải đánh tôi đâu.”
      “Nhưng cũng là vì tôi…”Đào Nhạc thà , nếu phải là gặp Hàn Húc, khi Tô Dịch Văn xuất cũng trở nên náo loạn như vậy.
      Hàn Húc hơi xấu hổ, “Chuyện đó, tôi cũng ra tay , vậy nên mắng tôi mới đúng.”
      “Tôi mắng cậu để làm gì, chuyện vốn phải thành ra như vậy…”
      Trong xe im lặng lúc, Hàn Húc vốn muốn lại đề cập đến vấn đề này, nhưng nhìn vẻ mặt uất ức của lại nhịn được mà hỏi han, “ ta…ý tôi với Tô Dịch Văn có cần thiết phải gây gỗ đến mức này , có gì mà thể cho ràng chứ.”
      Đào Nhạc vân vê vạt áo, giọng , “Hàn Húc, có số chuyện tôi biết phải thế nào nữa, vấn đề giữa tôi và ấy ngay đến bản thân tôi còn chẳng thể hiểu được.”
      “Vậy sao lúc nãy hỏi cho ràng?”Hàn Hút ngẫm nghĩ rồi , “Thực nếu vứt bỏ thành kiến cá nhân tôi với Tô Dịch Văn, , ta đối xử với cũng tốt lắm.”
      Đào Nhạc cười lạnh, “Cái gì mà tốt lắm chứ? Tốt lắm của ta chính là vứt tôi trong nhà, còn bản thân mình phong lưu trăng hoa, dù gì cũng chỉ toàn lừa gạt tôi mà thôi.”
      Hàn Húc vừa nghe như vậy, có chút bất ngờ, “ đùa đó chứ?”
      “Tôi tận mắt nhìn thấy mà còn giả được sao, nếu cậu cứ nghĩ thử tối thế này tôi vác bụng bầu đến ‘Hoa Trung Hoa’ làm cái gì chứ!”Đào Nhạc vừa nhớ lại cảnh tượng trong căn phòng vừa nãy, cơn tức lại dâng lên.
      Hàn Húc càng nghĩ càng thấy có gì đó đúng, theo như lời Đào Nhạc hôm nay đến ‘Hoa Trung Hoa’ hoàn toàn là vì theo dõi Tô Dịch Văn, vậy chuyện này có liên quan đến việc kia nhỉ?
      “Đào Nhạc, tận mắt nhìn thấy Tô Dịch Văn đến Hoa Trung Hoa sao?”Hàn Húc muốn xác định.
      những là tận mắt, tôi còn làm loạn trận, cái con chết tiệt kia đáng lẽ phải cho ăn cái tát nữa mới được!” hồi Đào Nhạc càng xung hơn, đại khái là toàn những lời mắng người.
      Hàn Húc vội vàng thắng xe, dọa Đào Nhạc sợ phải thốt thành tiếng.
      yên lành cậu dừng xe lại làm gì.”
      Hàn Húc xoay người lại, vẻ mặt chưa khi nào nghiêm túc đến thế, cậu nhìn Đào Nhạc, do dự biết có nên chút về tình huống đó hay .
      Đào Nhạc thấy cậu ngập ngừng, “Cậu sao vậy, có phải có điều gì muốn phải ?”
      “Thực ra…”Hàn Húc ra sức đấu tranh tư tưởng.
      “Thực ra?”
      “Tối hôm nay tôi cũng đến Hoa Trung Hoa…”
      “Tôi biết, chúng ta chạm mặt nhau, vậy làm sao?”
      chỉ có tôi, mà còn có đội cảnh sát, người của viện kiểm sát, tổ thanh tra cũng …đương nhiên cũng có cục chống tham nhũng.”Hàn Húc xong liền nhìn Đào Nhạc, thực thể nhìn mặt có biểu gì, cậu dừng chút rồi tiếp, “Lần này chúng tôi cùng phối hợp hành động, phía tỉnh cũng cực kì xem trọng nên mới điều động nhiều bộ phận như vậy, chuyện này vốn thể cho người ngoài biết, nhưng nó lại có liên quan đến Tô Dịch Văn, nên tôi muốn cho hiểu .”
      Đào Nhạc có dự cảm tốt, vội vã hỏi câu, “Tô Dịch Văn có sao , có phải ấy gây ra chuyện gì ?”Suy cho cùng Tô Dịch Văn cũng vẫn là vấn đề quan tâm nhất.
      , , đừng nghĩ lung tung.”Hàn Húc vội phủ định, rồi giải thích, “Thực ra Hoa Trung Hoa phải là hộp đêm tầm thường, bên trong nó có rất nhiều hoạt động phi pháp, chắc là cũng nhìn thấy có rất nhiều ngoại quốc chứ. Chúng tôi điều tra rất lâu, chúng tôi phát ra thế lực đứng sau nó chỉ có xã hội đen, mà còn có người trong chính phủ nữa, nhờ điều tra như vậy chúng tôi mới phát vụ án này còn là vụ án về tổ chức mua bán dâm hay buôn lậu đơn thuần nữa…”
      “Ý của cậu là còn có tham dự của những ông lớn sao?”Đào Nhạc cẩn thận hỏi.
      Hàn Húc gật đầu, “Chính là như vậy, chỉ là lúc đó chúng tôi có chứng cứ, mà mấy người làm trong chính phủ kia cũng đích thân đến Hoa Trung Hoa, mà chỉ đứng sau thao túng thôi.”
      “Vậy Tô Dịch Văn đến đó để làm gì, ta–”Chính bản thân Đào Nhạc cũng muốn hỏi tiếp nữa, nhớ đến thân phận của là cục trưởng cục chống tham nhũng, lẽ nào cũng là điều tra án?
      Quả nhiên những gì Hàn Húc tiếp giải thích tất cả.
      “Tuy rằng Tô Dịch Văn là cục trưởng, thân phận cũng cần thiết phải che dấu, cũng có thể ta nằm vùng, nếu như ta đóng giả như kẻ bại hoại, vậy ông chủ của Hoa Trung Hoa cũng buông lỏng cảnh giác, thậm chí bọn họ còn muốn dựa hơi Tô Dịch Văn, bởi vì nếu có cục chống tham nhũng làm hậu thuẫn, trong tương lai họ muốn làm gì cũng chẳng ai quản được nữa. Mấy bộ phận chúng tôi bố trí cả rồi, chỉ cần chờ bọn họ tập trung lại đông đủ, đến đúng thời điểm mẻ hốt gọn!”
      Chuyện này xem như Đào Nhạc hiểu, nhớ tới chuyện tối nay xuất nhiều xe công như vậy, lúc đó để ý, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là vì vụ án này. Mà còn xông vào đó gây náo loạn, chắc chắn Tô Dịch Văn bị bọn họ dè chừng, mà tính mạng có thể bị nguy hiểm, còn chỉ biết gây rối mà lường trước hậu quả.
      “Nhưng tại sao cứ phải là Tô Dịch Văn!”Đào Nhạc biết nên giận bản thân hay là giận người nào đó nữa.
      Hàn Húc do dự chút, “Tôi cũng tường tận cho lắm, nhưng nghe đội trưởng của tôi , chuyện chọn người này được tuyển lựa rất lâu, nếu chọn người quá bình thường bọn chúng tin tưởng, lời cũng có trọng lượng, cho nên Tô Dịch Văn tự mình tiến cử, mà nghe mức chỉ tiêu mà người tiền nhiệm trước đây của Tô Dịch Văn ở cục chống tham nhũng làm được cũng rất tệ, ta làm như vậy chắc là cũng để dễ báo cáo với cấp .”
      Hay , vốn chẳng phải là số làm cục trưởng, mà chỉ là kẻ đầy tớ làm việc ngừng thôi!
      Đào Nhạc hiểu đầu đuôi việc, chân tướng ràng, theo lý mà có lẽ trong lòng phải tiêu tan hết buồn giận mới đúng, quả giữa bọn họ có kẻ thứ ba, có ngoại tình, có thay lòng đổi dạ. Nhưng tâm trạng vui vẻ sao lại mau chóng lắng xuống vậy, mà trong lòng càng thêm nặng nề hơn.
      Nếu như giữa bọn họ chỉ là hiểu lầm là xong…nhưng cơ bản chính là tin tưởng giữa vợ chồng.
      chỉ có Tô Dịch Văn dối , cho dù là lời dối có thiện ý, còn nữa chứ? là vợ mà cũng tin tưởng nơi . Luôn luôn hoài nghi, đến cuối cùng cả hai đều chịu thẳng thắng với nhau, khiến cho mối quan hệ trở nên căng thẳng đến mức này.
      Hàn Húc thấy lời nào, liền hỏi, bây giờ cũng biết hết rồi, vậy… về nhà thôi, ý của tôi là tìm ta đó.”
      Đào Nhạc hạ kính xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào trong, nhìn ra bên ngoài, nhàng câu, “Về nhà thôi, nhà của tôi ấy…”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 59


      Từ sau ngày hôm đó, Đào Nhạc cũng về lại ngôi nhà của và Tô Dịch Văn nữa, tuy rằng mấy ngày này ở nhà ba mẹ, nhưng cũng chẳng thoải mái được chút nào, nhất là ba mẹ Đào, từ cái đêm con trở về nhà họ cảm thấy có chuyện gì đó ổn, gọi điện muốn hỏi Tô Dịch Văn cho là chuyện gì, nhưng ngờ đâu ngay đến Tô Dịch Văn cũng che che dấu dấu. Nên họ nghĩ chắc chắn là hai vợ chồng trẻ cãi nhau, hơn nữa tình hình cũng rất nghiêm trọng.
      Dĩ nhiên, hầu như ngày nào Tô Dịch Văn cũng chạy sang nhà Đào Nhạc, lòng dạ muốn đón vợ về nhà, nhưng bây giờ đừng là đón, ngay đến bóng dáng của cũng chẳng nhìn được, phải là cái cánh cửa kia thể mở được, tuy rằng có được giấy thông hành đến nhà của ba mẹ , nhưng Đào Nhạc ở trong đó thể làm gì được.
      Lại đến cuối tuần, đối với mẹ Đào mà , cứ mỗi sáng sớm bà đều đến khuyên can, đối với nhóc nào đó cứ ngồi giường là bất đắc dĩ, “Nhạc Nhạc, con xem con và Tô Dịch Văn làm gì để đến nông nổi này hả? Hai vợ chồng sống với nhau tránh khỏi cải vã, con nhìn xem, mẹ với ba con chẳng phải ngày nào cũng cãi nhau đó sau, vậy mà cũng qua được nhiều năm như thế, nghe lời mẹ , đừng giận dỗi nữa, hãy chuyện cho đâu ra đó với nó.”
      Đào Nhạc vẫn mặc kệ lên tiếng, nếu và Tô Dịch Văn mà chuyện được với nhau có thể giải quyết mọi chuyện rồi, cũng cần phải ngồi đây khổ sở cả ngày, trải qua việc lần này, đối với cuộc hôn nhân của mình càng lúc càng mất lòng tin, huống hồ bây giờ còn mang thai, thái độ của bọn họ như vậy có được gọi là ba mẹ tốt chứ?
      Thấy con trả lời, mẹ Đào nổi điên lên, “ Qua năm nay con cũng hai mươi bốn tuổi rồi, cũng sắp làm mẹ tới nơi, vậy mà còn chạy về ở nhà mẹ, đây gọi là gì chứ, con để ba mẹ ăn thế nào với người khác đây!”
      Lúc này Đào Nhạc mới chịu ngẩng đầu lên, nhìn đến mẹ Đào, “ cả buổi trời ra mẹ lo lắng vẫn là thể diện của ba mẹ thôi, nhà họ Tô bọn họ chúng ta động vào nổi sao?”
      Mẹ Đào nghẹn lời trong chốc lát, “À…cái này là mẹ vì muốn tốt cho con, con gây tới mức này lẽ nào là còn muốn ly hôn?”
      Nghe đến đây Đào Nhạc lại trở nên mờ mịt, cái từ ‘Ly hôn’ này vẫn luôn lảng tránh, nghĩ hai người dù có gây gỗ cãi vã đến thế nào cũng đến mức ly hôn, nhưng hành động của bây giờ hoàn toàn là do tiềm thức chi phối, hơn nữa cứ theo tình hình này mà còn ly hôn thể nào tưởng tượng nổi.
      “Mẹ, con nghĩ đến ly hôn, con chỉ là …”chỉ là biết cuộc sống sau này phải sống thế nào đây, có lẽ là hiểu chuyện cũng chưa trưởng thành, nhưng như vậy có nghĩa là muốn là người vợ tốt, người mẹ tốt.
      Mẹ Đào cũng bất lực trước tình huống này, khuyên đến hết lời rồi, con là do bà sinh ra, nên tính con bà cũng hiểu, bà muốn xông vào vùng xoáy kia mà kéo ra.
      đến đó, ba Đào đột nhiên đẩy cửa bước vào, vẫy vẫy mẹ Đào, gọi , “Mẹ Nhạc Nhạc này, bà mau ra đây.”
      “Chuyện gì thế?”Mẹ Đào đứng dậy ra cửa.
      Ba Đào kéo vợ lại, “Trời ơi, còn phải là…”
      Mẹ Đào lập tức hiểu ra, vội vã ra khỏi phòng, đứa con quý ở trong phòng còn chưa khuyên nhủ xong, bây giờ lại tới thêm đứa nữa, trong giờ phút này bà cũng thể nào ngồi yên nổi.
      Quả nhiên vừa ra, thấy Tô Dịch Văn đứng trong phòng khách, vẻ mặt rất căng thẳng.
      “Dịch Văn đến rồi đấy à, ăn cơm nước gì chưa, hay để mẹ làm cho con nha.”Đầu tiên mẹ Đào muốn áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian.
      Tô Dịch Văn cười miễn cưỡng, “Mẹ cần tất bật vậy đâu, con ăn rồi.”
      “Ồ…vậy à, thế con ngồi xuống .” Mẹ Đào biết phải cái gì nữa.
      Tô Dịch Văn nhìn về căn phòng kia, ánh mắt sâu lắng, “Nhạc Nhạc ấy–”
      “Nó mới dậy, xem tivi.”Mẹ Đào khó xử, bà rất muốn để con rể vào, nhưng mấu chốt là cái tính của con bà, hơn nữa còn mang thai, nên thể chịu nổi những kích động.
      Tô Dịch Văn thở dài hơi, “Mẹ, mấy hôm nay làm phiền mẹ rồi, con… chăm sóc ấy tốt.”
      Mẹ Đào thấy vẻ mặt con rể đầy mệt mỏi, trong lòng cũng đau xót, liền dịu dàng khuyên nhủ, “Dịch Văn, đều là người nhà cả, con đừng có vậy, Nhạc Nhạc vẫn còn lắm, có nhiều chuyện nó vẫn chưa hiểu được, để từ từ mẹ với nó, con đừng nghĩ ngợi nhiều.”
      “Đây là lỗi của con, ấy tức giận cũng phải thôi.”
      bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, con mẹ sinh ra mà mẹ biết sao?”
      Tô Dịch Văn im lặng lúc, “Thực ra con đến đây là mang chút đồ cho ấy.”
      Mẹ Đào nhận lấy cái túi nhìn thấy toàn là sách, “Cái này–”
      “Lúc ấy cũng chẳng mang theo gì, con sợ lúc ấy cần lại tìm ra.”Tô Dịch Văn lại sờ soạng vào túi quần, “Còn có…cái chìa khóa này lúc ấy ra khỏi nhà cũng mang theo.”
      Mẹ Đào nhìn hai thứ trong tay, tâm tình phức tạp, đôi vợ chồng trẻ yên lành sao lại trở thành thế này.
      “Mẹ, còn chuyện gì nữa, con trước đây, nếu Nhạc Nhạc có chuyện gì mẹ nhớ gọi điện thoại cho con, bảo ấy nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung.”Tô Dịch Văn nhìn lại căn phòng kia, rồi đành phải rời .
      “Sao lại vội vã như vậy, ăn cơm rồi hẳn .”Mẹ Đào đến cửa, nghĩ thế nào cũng muốn giữ con rể ở lại.
      Tô Dịch Văn cười cười, “ cần đâu mẹ, trong cơ quan có việc, con phải trướcđây.”
      “Vậy…”
      lúc mẹ Đào còn bối rối, cửa căn phòng kia bật mở.
      “Tô Dịch Văn!”
      Nghe giọng quen thuộc gọi mình khiến Tô Dịch Văn phải dừng bước, xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng bé của đứng trước cửa phòng, nơi hốc mắt còn đỏ đỏ.
      “Nhạc Nhạc…”Tô Dịch Văn muốn ôm chằm lấy , nhưng lại sợ bị kích động.
      Thực ra khi ở trong phòng vẫn có thể nghe được mẹ và Tô Dịch Văn chuyện, biết hầu như mỗi ngày đều đến, nhưng lại đồng ý gặp , có lẽ là còn muốn làm mình làm mẩy, cũng có thể là đối với cuộc hôn nhân này có đủ lòng tin nữa, rất nhiều suy nghĩ xuất trong đầu , bởi vậy nên biết làm thế nào để đối diện với Tô Dịch Văn.
      Nhưng vừa nãy nghe được , đến câu ‘Con có chăm sóc cho ấy tốt’, còn mang sách và chìa khóa nhà đưa cho , chỉ cần vừa nghĩ đến như vậy thôi là lại rơi nước mắt. Cho nên đến khi biết sắp , bản năng của muốn gọi giữ lại.
      Mẹ Đào thấy cả hai lời nào, bà kéo kéo Tô Dịch Văn, ý bảo vào nhà rồi từ từ .
      Tô Dịch Văn do dự nữa, thấy Đào Nhạc bước vào phòng, chạy theo, đóng ngay cửa phòng lại.
      Cứ như thế, trong căn phòng , hai con người ngồi nhìn nhau lặng lẽ.
      Đào Nhạc ngồi bên mép giường, nhìn khóe môi bị trầy xước của Tô Dịch Văn, lòng cũng dịu xuống phân nửa, hỏi , “ sao chứ?”
      Tô Dịch Văn nghe câu đầu tiên của mà bất ngờ, nên lời về vết thương của mình, chỉ lo nghĩ cách làm sao dỗ ngọt cho vợ về nhà.
      Đào Nhạc thấy vẻ mặt ngơ ngác, tức giận chỉ vào gương mặt , “Em hỏi vết thương mặt có đau lắm ?”
      Tô Dịch Văn bừng tỉnh, ra vẫn còn lo lắng cho , niềm vui biết từ đâu dâng lên, mỉm cười ngồi kề sát bên , “ hết đau rồi, vợ à.”
      Tay chân người nào đó ngọ nguậy muốn ôm Đào Nhạc nhưng lại bị đẩy ra, “ chuyện cho đàng hoàng, đừng có động tay động chân!”
      “Được được, chạm vào em.” Tô Dịch Văn nhẫn nại, ngượng ngùng thu móng vuốt lại, ai bảo phụ nữ mang thai là lớn nhất chứ, hơn nữa vẫn còn là tội đồ, thể làm càn.
      “Vụ án các hợp tác giải quyết xong chưa?” Đào Nhạc thờ ơ hỏi thăm.
      “À, vụ án giải quyết rồi…” Tô Dịch Văn trả lời, liền nghĩ, đúng, chuyện này chưa từng với mà.
      “Tại sao em lại biết về vụ án của , chưa từng em biết bao giờ mà?” Tô Dịch Văn hỏi lại, thấy kì lạ.
      Đào Nhạc sửng sốt trong ba giây, sau đó thẳng thắng hùng hồn trả lời, “Em tự biết!”
      Tô Dịch Văn nhìn vẻ nghi ngờ, “Là tên nhóc Hàn Húc với em chứ gì?”
      “Đúng thế.” Đào Nhạc thừa nhận, “Sao, sợ bị người khác phát à?”
      Tô Dịch Văn vò đầu, tuy thấy tên nhóc Hàn Húc rất ngứa mắt nhưng lần này thể trách cậu ta được, cậu ta ra cũng giúp bớt phiền phức.
      “Nhạc Nhạc, lần này là sai rồi.” Tô Dịch Văn nghiêm túc, “dù sao cũng vì đặc thù công việc, thể nhiều với em, hơn nữa còn đến nơi như vậy, sợ em suy nghĩ lung tung.”
      Đào Nhạc cúi đầu, im lặng lúc lâu sau mới , “Lão Tô à có biết , mấy ngày nay em suy nghĩ nhiều rồi, tính chất công việc của em có lý do gì để trách cứ, em cũng biết bản thân mình mình còn nhiều lúc thiếu suy nghĩ, nhưng mà em cứ nghĩ sau này chúng ta như thế nào đây, em biết có thể cùng xây dựng gia đình vững chắc ?”
      “Nhạc Nhạc…” Tô Dịch Văn kiềm chế được nắm chặt lấy tay , dường như đây là cách duy nhất giúp cảm thấy an tâm.
      “Lần này vì vụ án này mà chúng ta cãi nhau ầm ĩ, thế lần sau sao, em cứ nghi ngờ mãi, còn là vợ chồng kiểu gì chứ!”
      Từ trước tới giờ Tô Dịch Văn vẫn luôn cho rằng là người đơn giản, nhưng bây giờ ra câu nào đều thể trả lởi được, luôn nghĩ chỉ cần cho cuộc sống ấm êm đầy đủ, tốt đẹp là được, ai ngờ lại làm cho quan hệ hai người càng lúc càng cách xa.
      Đào Nhạc ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Văn, “Có thể do cuộc hôn nhân này đến quá vội vàng, trong phút chốc em chưa chuẩn bị kĩ càng, nếu có thêm ít thời gian có lẽ —“
      “Bao lâu?” Tô Dịch Văn cắt ngang, hỏi câu.
      “Em…em cũng biết nữa.” Đào Nhạc cảm thấy trong lòng mình như có nút thắt, ai cũng thể mở ra được.
      “Có phải tạo áp lực cho em?” Câu hỏi của Tô Dịch Văn chứa nhiều tâm tư, muốn vì thấy phức tạp.
      phải, phải vấn đề của , là bản thân em, do em nghĩ thông…” đến chữ cuối cùng hốc mắt cũng đỏ lên, chẳng biết từ lúc nào trở thành người đa sầu đa cảm mất rồi.
      Tô Dịch Văn kéo vào lòng, vỗ vỗ lưng , thở dài nặng nề, “Nhạc Nhạc, ngờ cuộc hôn nhân này lại khiến em mệt mỏi đến vậy, là quá ích kỉ.”
      Đào Nhạc lắc đầu dám nhìn , cố gắng cảm nhận lấy hơi ấm từ thân thể , tiếng khóc đứt đoạn.
      “Nếu như…em thấy thời gian chưa đủ, có thể đợi em, chỉ cần gia đình chúng ta lại có thể như xưa.” Tô Dịch Văn dùng giọng van nài, có thể chờ trưởng thành, chờ hoàn toàn đón nhận cuộc hôn nhân này, muốn vì mâu thuẫn này làm hai người phải xa nhau.
      “Lão Tô…Em xin lỗi…”Đào Nhạc nức nở.
      Tô Dịch Văn buộc phải ngẩng đầu lên, “Em phải đồng ý với , chúng ta kết hôn rồi ly hôn, em chính là bà xã của , còn những chuyện khác đều nghe em cả.”
      Đào Nhạc gật đầu, thích Tô Dịch Văn, thực ra là đúng hơn, nhưng bây giờ điều cần nhất đó chính là thời gian, từ từ tiếp nhận và học hỏi mọi thứ, làm thế này mới có trách nhiệm với gia đình của họ.
      Tô Dịch Văn hôn lên trán , “Chìa khóa nhà mang đến cho em, sau này ra khỏi nhà là được quên đó, nhà chúng ta chỉ có thôi.”
      Đào Nhạc ôm chặt lấy Tô Dịch Văn, “Em biết mà, em trở về, Lão Tô à.”
      Nghe được lời đảm bảo của , cuối cùng Tô Dịch Văn cũng yên tâm. biết làm vậy có chính xác hay , nhưng cũng muốn ép , còn muốn khi nào trở về, luôn chờ đợi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :