1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào, chàng trai trẻ - Y Phương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35
      Edit: Sun520

      Lăng Minh lái xe đưa đến lầu dưới công ty của Nhiễm Sĩ Duệ.

      "Khi nào em đàm phán xong, gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón em . . . . ." Cậu cúi người qua cởi dây nịt an toàn ra cho , giọng trầm ổn dễ nghe.

      Cẩn Ngôn gật đầu cái, cười cười, sợ Lăng Minh muốn theo lên đó, mặc dù thường lên cơn, nhưng Lăng Minh tuyệt đối là bình dấm chua, mặc dù còn chưa có chính thức đồng ý cái gì với cậu, nhưng thằng nhóc này mà nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Cho nên thông cảm như vậy, có vẻ đáng quý hơn nữa, nghĩ, Lăng Minh trưởng thành, công việc và chuyện riêng, phân ra ràng.

      đường tới, Nhiễm Sĩ Duệ hết đại khái mọi chuyện cho , công ty và Nhiễm Sĩ Duệ hợp tác hạng mục, xuất chút vấn đề, nhưng mà phó tổng nghiệp vụ tạm thời phụ trách công ty và trưởng phòng bộ phận đẩy trách nhiệm lẫn nhau, cuối cùng chuyện lại đến trong tay Nhiễm Sĩ Duệ, được rồi, phải giải quyết việc lớn thôi.

      ta là thương nhân, ta muốn giải quyết mọi chuyện, cho nên ta muốn tìm người có thể phụ trách đến.

      Cho nên Cẩn Ngôn bị ta kêu tới đây, cho dù chờ mấy ngày cũng đều thể.

      ta vẫn như thế, ta muốn giải quyết chuyện, nhất định phải giải quyết cho bằng được.

      ta cường thế bá đạo, cũng có bởi vì thời gian mà thay đổi, ta cũng có đổi, cho nên thay đổi.

      Cẩn Ngôn ở phòng làm việc của Nhiễm Sĩ Duệ gặp được cấp dưới trong tương lai.

      ngồi ở bên, nhìn hai người bọn họ gây gổ, đẩy trách nhiệm lẫn nhau, thậm chí, ngẫu nhiên đôi lời chỉ cây dâu mắng cây hòe.

      Mắng, dĩ nhiên là .

      Cuối cùng như thế nào, còn giải quyết được gì, trong quá trình hai người tranh luận hình như thống nhất thoả thuận, phó tổng tìm người gánh tội, Cẩn Ngôn biết chuyện quan đến người kia, nhưng mà nhận thức được, lúc này, nên kích động, tình nguyện bị người khác nắm mũi dẫn .

      Hai quản lý nhận lỗi với cũng bảo đảm còn có chuyện xảy ra như vậy nữa.

      Cẩn Ngôn mỉm cười tiếp nhận cam đoan của bọn họ, cũng thân thiết bắt tay, bày tỏ gặp mặt vui vẻ.

      "Mệt lắm sao?" Nhiễm Sĩ Duệ bảo thư ký cho Cẩn Ngôn pha ly cà phê, đưa cho , sau đó đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Gần trưa rồi, cùng nhau ăn cơm . . . . ."

      Cẩn Ngôn định từ chối nghe ta : "Chúng ta ba năm gặp. Bạn bè lâu ngày cũng có thể gặp mặt trò chuyện chút chứ. . . . . ."

      Vì vậy lời từ chối trong lòng cũng ra, hết sức lộ ra vẻ quan tâm, còn ngại ngùng nữa rồi, cho nên ăn bữa cơm cũng OK.

      gật đầu, mỉm cười, tuy đến trễ nhưng gặp mặt khá là vui vẻ.

      Mấy năm qua Duy Cảnh vẫn thay đổi, người đến người vẫn như cũ, khách khách ở. . . . . . Phòng ăn lớn xa hoa, phòng bao trang nhã. . . . . .

      "Hạnh tiểu thư, lâu gặp. . . . . ."

      Quản lý vẫn là người cũ, Cẩn Ngôn gật đầu cái: "Đúng vậy, lâu gặp."

      Vẫn là phòng bao đó, Nhiễm Sĩ Duệ đề nghị như thế, hình như có gì hay lý do gì từ chối, bọn họ vào, sau đó Nhiễm Sĩ Duệ thay kéo ghế ra, làm cho Cẩn Ngôn nhớ tới trước kia bọn họ tới dùng cơm Nhiễm Sĩ Duệ cũng ga lăng như vậy, khi đó bọn họ, hình như cũng rất ít chuyện với nhau, thường thường là khơi lên đề tài, nhưng lại đổi lấy vẻ mặt lạnh nhạt của ta.

      Lúc đó Cẩn Ngôn, luôn cảm thấy mình là đứa ngốc.

      "Em nghĩ cái gì?" Nhiễm Sĩ Duệ hỏi.

      " có gì. . . . . ." Cẩn Ngôn lắc đầu: "Chỉ là chút chuyện qua . . . . . . Cũng may, đều qua rồi. . . . . ."

      Ánh mắt của buồn bã, mặt của có nụ cười, chuyện qua, cũng có thể đoán được đại khái là cái gì, chỉ là chuyện xảy ra, cõi đời này chuyện tiếc nuối nhất, chính là nghĩ quay đầu lại phát có thuốc hối hận, năm năm qua bỏ lỡ, tại lại xa nhau ba năm như vậy, trong trái tim mơ hồ có hồi đau đớn. . . . . .

      Nhưng mà cũng muốn thừa nhận, nhưng cách nào xem được, trong đầu của suy nghĩ, lưu luyến ở trong lòng, hình như cũng chỉ có thể trở thành món đồ nếu như có chuyện xảy ra.

      Nhưng mà lại cam lòng chút nào.

      Thời gian ba năm qua, nhanh cũng nhanh, chậm cũng chậm, ba mươi mấy tuổi rồi, cha mẹ cũng phải là có thúc giục , thậm chí cũng nghiêm túc gặp qua
      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :