1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào, chàng trai trẻ - Y Phương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 30
      Edit: Sun520

      Cẩn Ngôn nhận được điện thoại của công ty hàng , báo trước thời gian của chuyến bay, vốn là sáng ngày mốt lên máy bay nhưng lùi lại đến tối mai, mặc dù trong lòng Cẩn ngôn bất mãn nhưng mà cũng có cách nào, kết quả vừa mới cúp điện thoại, lại nhận được điện thoại của Lăng Đào.

      Cẩn Ngôn có chút nghi ngờ, biết Lăng Đào xem như cây đinh trong mắt, lại còn gọi điện thoại cho để làm gì.

      "Tối mai là sinh nhật mười tám tuổi của Lăng Minh. . . . . ." : "Ý định của tôi là làm PAR¬TY cho nó, mặc dù nó , nhưng mà tôi nghĩ nếu như có thể tham dự, nhất định nó vui mừng. . . . . ."

      Trong nháy mắt Cẩn Ngôn hoảng hốt.

      Còn nhớ khi mới quen có hỏi cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi.

      Khi đó còn là thiếu niên, vẻ mặt kiêu căng, giọng điệu lại mỉa mai, còn bộ dáng đáng đánh đòn, trả lời : “Còn mấy tháng nữa là mười tám, bác .”

      Nhưng mà cũng chỉ có mấy tháng, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuộc đời của mọi người dần dần thay đổi, cậu thiếu niên chảy nước mắt nhìn , nhận định mà dứt khoát với , Cẩn Ngôn, em.

      Trong lòng, khó tránh khỏi vẫn là đau nhói.

      "Hạnh tiểu thư, có đến ?" Lăng Đào thấy lâu có trả lời, cho nên giọng mang theo mấy phần khẩn cầu, người đàn ông cao cao tại thượng, Đổng trưởng dùng mọi thủ đoạn đùa bỡn để khống chế con trai, có lẽ, cũng phải hoàn toàn chút tình cảm nào."Cẩn Ngôn. . . . . ." thở dài cái: "Tôi chỉ là muốn nó vui vẻ chút. . . . . . Nó là con trai của tôi, nó mới chỉ có. . . . . . Mười tám tuổi. . . . . ."

      "Được." Cẩn Ngôn nhàng lên tiếng, mười tám tuổi, số tuổi của người trưởng thành, phải là ngày kỷ niệm vui vẻ và đáng giá.

      Trong thành phố này lớn lớn, , Lăng thiếu gia đãi tiệc rượu mừng sinh nhật mười tám tuổi, mới bắt đầu Lăng Đào tổ chức cũng chỉ là chúc mừng đơn giản như vậy, cho nên người trong giới chính trị và thương nhân trong thành phố này, tới hơn phân nửa.

      xinh đẹp nổi tiếng, ngôi sao chính trị và thương nhân, cùng với tiếng hát của ca sĩ, rất náo nhiệt.

      Nửa đêm máy bay cất cánh, Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, chỉ có thể ngây ngô đến mười giờ, khi đó, có lẽ Sở Chính Minh còn chưa có cắt bánh ngọt, cậu từng , Cẩn Ngôn, mua quần áo có đường viền về mặc, nhìn qua tuyệt đối chỉ có mười tám tuổi. . . . . .

      Lúc ấy ánh mắt của cậu, lộ ra tính toán xảo quyệt.

      Nhìn lễ phục người mình, màu hồng, Lace (viền tơ). . . . . . Giày . . . . . .

      Vừa rồi tài xế xe taxi khen , , nhìn giống như mười tám tuổi.

      Người phục vụ mở cửa giúp .

      Ánh sáng kim loại trong đại sảnh chói mắt, đèn thủy tinh treo lưu lạc đầy đất phồn hoa, phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông thân sĩ, màu vàng dịch của rượu, cùng với nhạc đệm Violin ưu nhã, còn Sở Chính Minh mặc lễ phục màu đen, nhìn dáng vẻ cậu mỉm cười trò chuyện với chú, tiến lùi lễ độ, nụ cười thích hợp, làm cho Cẩn Ngôn ngớ ngẩn, chợt nhìn thấy trong mắt cậu lóe lên kinh ngạc rồi biến mất. . . . . . Sau đó cũng là vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng. . . . . .

      Nụ cười của cậu, rất đẹp, nhưng có vui vẻ.

      "Tiểu thư, sao chứ. . . . . ."

      Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần lại, mới biết mình đứng yên ở cửa lâu, nhân viên phục vụ đặt lực chú ý người của , phụ nữ như vậy, đứng nhìn Lăng thiếu gia sững sờ, có quan hệ thế nào, có lẽ những người kia nhìn chằm chằm suy nghĩ như vậy.

      Lăng Đào vỗ Sở Chính Minh, chỉ chỉ về phía của , cậu quay đầu lại, nhìn thấy , ly rượu hơi lệch, đổ xuống mặt thảm màu trắng, vài giọt màu vàng dịch như rơi hạt châu, sau đó cậu thu hồi tầm mắt, đặt cái ly trong tay xuống bên cạnh người hầu bàn, vội vàng nhanh về phía , che giấu vội vàng chút nào, đám người nhường ra cho cậu con đường, cậu kiềm chế nhanh như vậy, cuối cùng dừng ở trước mặt , ánh mắt di động, con ngươi ở giữa đôi mắt đen như mực, xoay chuyển che giấu được vui vẻ.

      Cậu vui vẻ, chỉ là đơn giản như vậy.

      "Cẩn Ngôn, tôi ngờ." Cậu nắm chặt tay của : "Hóa ra vẫn nhớ sinh nhật của tôi. . . . . ."

      cho cậu biết chân tướng hình như trở thành chuyện tàn nhẫn, trong mắt cậu thoải mái bắt đầu khởi động, cậu nắm tay ấm áp rực rỡ. . . . . .

      Cẩn Ngôn phát giác mình cái gì cũng nên lời, Cẩn Ngôn phát mình có cách nào rút tay ra thản nhiên được.

      "Sở Chính Minh, sinh nhật vui vẻ."

      "Cẩn Ngôn. . . . . ." Giọn điệu nhàng lộ ra thỏa mãn than thở: "Cám ơn, chỉ cần đến, là được rồi."

      ——— —————-

      Ở đây tất cả khách quý cũng biết người phụ nữ khiêu vũ với Lăng thiếu gia đơn giản, chỉ thấy từ sau khi vào, Lăng thiếu gia hơn phân nửa ý định đều đặt ở người , ngay cả ngẫu nhiên bỏ , cũng lộ ra cảm giác lưu luyến rời, lúc lên đài chuyện, tầm mắt cũng vẫn đặt ở người của .

      Cậu : "Cám ơn mọi người đến tham dự tiệc rượu sinh nhật mười tám tuổi của tôi, mười tám tuổi, là ngày tượng trưng cho bước ngoặc cuộc đời, từ hôm nay trở , tôi chính là người trưởng thành, tôi có trách nhiệm đối với cuộc sống của mình, có trách nhiệm đối với tình cảm của bản thân, và có trách nhiệm đối với cam kết của mình. . . . . ."

      Cậu : "Mười tám năm qua, xảy ra rất nhiều việc, có đúng, có sai, tôi nhớ kĩ, cảm ơn những việc đó để cho tôi trưởng thành hơn, những việc đó để cho tôi học được cách người. . . . . ."

      Cậu : “ ra cuộc sống rất ngắn, hay rất dài, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, tôi nhất định thay đổi, có lẽ muốn ba năm, năm năm, mười năm, nhưng tôi sợ, thời gian chứng minh. . . . . ."

      Lời của Lăng thiếu gia, giống như là loại quyết tâm, loại lời thề, loại thổ lộ. . . . . . Ánh mắt của cậu, đen nhánh như mực, ở trong đó, tình trào ý động.

      Bây giờ khách quý có mặt ở đây, có rất nhiều người chú ý đến người phụ nữ kia, chỉ thấy ngồi ở vị trí bên cạnh, lên tiếng, khóe miệng lại treo nụ cười nhàn nhạt, điềm

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]

      Chương 31
      Edit: Sun520

      Ba năm sau.

      Lúc về đến nhà là nửa đêm, người đơn, bóng lưng đơn lạnh lẽo, dưới ánh đèn lẻ loi mình, nhẩm tính cũng ba năm, nhưng vẫn có thói quen như vậy, nghĩ thế, cho nên hết sức ghi hận người để cho phải làm thêm giờ, làm cho chỉ có thể mình về nhà, tại vì bà xã của sư huynh Tổng giám đốc mất tích, cho nên bắt đầu động kinh, tuần lễ gần đây liều mạng làm thêm giờ, các đồng nghiệp lên tiếng oán than khắp nơi, Cẩn Ngôn là nhân viên quản lý, cho nên giao phó cấp dưới, trấn an ổn thỏa tốt đẹp, tâm lực(tâm tư và lao lực) càng thêm tiều tụy.

      Về đến nhà vẫn là thân mình, a, tại có ba người, người dì, còn có con của dì. . . . . . Mặc dù ít chào đón ôm ấp , nhưng cũng đủ ấm áp. . . . . .

      "Bảo Bảo. . . . . ."

      "Mẹ nuôi . . . . ."

      Giống như mỗi ngày vậy, về đến nhà có thói quen đầu tiên là, ôm đứa bé vào phòng sách, khởi động máy tính, rồi ra ngoài lấy cho mình ly nước, sau đó trở lại mở hộp thư xem lướt qua, trong hộp thư có ghi địa chỉ, thấy hộp thư mới nhắc nhở, trái tim có chút xao động, ly nước cầm trong tay, uống vào trong bụng, rất ấm, mùa đông này, rất lạnh, buổi tối mỗi ngày đều dựa vào ly nước này, có thể an tâm ngủ qua buổi tối.

      Hộp thư chất đống hơn ngàn bức thư điện tử, tất cả đều do nỡ xóa bỏ hết, trong hộp thư lại rỗng tuếch, mỗi lần, nghĩ viết lời gì đó, viết xong, cuối cùng lại nhấn tín hiệu gởi bức thư đó . . . . .

      Người đàn ông kia, ngày bức thư điện tử, cho dù là rất trễ, cho dù là dài ngắn, mỗi ngày luôn cố chấp như vậy, giống như là cuộc hẹn ước định, có phải cũng trở thành thói quen hay .

      Ba năm, hơn ngàn ngày, có trả lời lại chữ, có phải mỗi ngày lúc Sở Chính Minh gõ bàn phím, có thể hận quá vô tình hay .

      Mở ra.

      bức thư, là tâm tình của người đàn ông.

      Cẩn Ngôn, tôi ngồi ở tầng ba mươi cao nhất viết cho em bức thư điện tử này, bên ngoài bầu trời đen kịt, cao ốc giống như xuyên vào tầng mây đến cầu thang Thiên đường, dưới lầu là thành phố u giống như người sau khi thất tình, còn tôi ngồi trong phòng làm việc làm thêm giờ, công việc còn chưa có làm xong, theo dự báo thời tiết ngày mai mưa, mùa đông này vốn ấm áp càng thêm trở nên rét lạnh, giống như mùa đông năm đó em rời vậy.

      Hình như trong đêm khuya tôi có thói quen nhớ đến em, có phải bởi vì nguyên nhân sắp nghỉ ngơi hay , cho nên nghĩ là có thể cách em gần chút, gần đến nỗi trong mơ có thể vuốt ve khuôn mặt mỉm cười của em.

      Buổi sáng trước khi tôi làm, nhìn thấy trong cửa hàng ăn sáng có cậu con trai đưa bàn tay ấm áp cho mình thích, bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi, có lẽ là học sinh trung học, bàn tay cậu con trai nắm gọn bàn tay của bé, nắm lại chặt. Có lẽ bọn họ vẫn ý nghĩa của tình chân chính là gì, nhưng mà, tôi lại khỏi cảm thấy ấm áp.

      Loại này ấm áp, có phải chính là sức hấp dẫn nhất của bản chất tình hay .

      Nhớ tới trước kia, tôi cũng ảo tưởng cảnh tượng như vậy, trong mùa đông ấm áp, ban công, tôi ôm em, đầu tựa vào vai em, tay vòng ra trước ôm eo em, ánh mặt trời rất tốt, bên cạnh vang lên tiếng đàn Violin hoặc là Piano, buồn ngủ, trong nháy mắt, dài đằng đẵng. . . . . .

      Thiên trường địa cửu là từ rất tốt đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy, ở cùng chỗ với em từ từ già mới là lời thề lãng mạn nhất.

      Cẩn Ngôn, hơn ngàn ngày trong cuộc sống, em có khỏe , em có nghĩ đến tôi .

      Tôi muốn từng bước từng bước đánh tan những lời này, bởi vì em có trả lời cho tôi, thậm chí tôi cũng biết em có đọc những lời tâm tình này của tôi hay .

      Nhưng suy nghĩ chút lại bỏ suy nghĩ này, tôi em, tôi nhớ em, tôi muốn em đáp lại, nhưng cũng nhất định có thể chờ em đáp lại.

      Tôi quyết định chờ đợi đến ngày đó, cũng biết cuối cùng có lẽ có kết quả, nhưng tôi, muốn từ bỏ như vậy.

      Ba năm, Cẩn Ngôn, tôi hai mươi mốt tuổi, nhưng tôi cảm thấy được lòng của tôi ba mươi mốt tuổi, bọn họ chưa từng thấy qua người đàn ông hai mươi mốt tuổi giống như tôi, tôi hỏi bọn họ tôi giống như người bao nhiêu tuổi, bọn họ ba mươi mấy tuổi rồi, lúc đó tôi chỉ mỉm cười, tôi như vậy, tâm trí và sinh lý đều trưởng thành, có thể nổi bật hơn em hay , khoảng cách giữa chúng ta, có phải rút ngắn chút hay .

      Cẩn Ngôn, tại sao em vẫn thể quên được số tuổi chênh lệch của chúng ta, giữa chúng ta, chỉ là tôi hơn em mấy tuổi mà thôi, chỉ như thế mà thôi. . . . . .

      Có lẽ em biết tôi có hi vọng nếu mình có thể già trong buổi sáng, cần tuổi trẻ nữa, như vậy, cuối cùng giữa chúng ta cũng chút chướng ngại nào.

      Đúng rồi, tôi quên với em hôm nay làm cái gì, hôm nay tôi đoạt hợp đồng lớn của Nhiễm Sĩ Duệ, ta tới gặp tôi, im lặng, ta rất bình tĩnh, lúc nào cũng lạnh nhạt mỉm cười, trong mắt đầy ý cười.

      Nhưng chỉ với câu , lại đầy đủ làm cho tôi chìm ngập trong tất cả vui sướng.

      ta , ngày hôm qua em gọi điện thoại cho ta, có nhắc tới tôi, cũng thời
      [​IMG]
      Chương 32
      Edit: Sun520

      "Quản lý Hạnh, cấp vừa đưa lệnh điều động xuống cho , chúc mừng thăng chức . . . . . ."

      Giọng của thư ký lộ ra mấy phần hâm mộ, trong đầu Cẩn Ngôn bùm cái, bước chân bước về phía phòng làm việc ngừng lại: " cái gì?" Giọng lộ ra mấy phần thể tin, ngay cả vẻ mặt, cũng vui mừng khi nghe chuyện liên quan đến mình.

      Thư ký ngây người, giọng hơi hơn, thấp thỏm : “Lệnh điều động , điều phụ trách nghiệp vụ công ty chi nhánh ở thành phố Du, chính là người phụ trách bên kia đấy, chúng ta lén lút hình dung đến đó làm chủ, đây phải là thăng chức là cái gì. . . . . ."

      Sáng sớm nhận được tin dữ này, Cẩn Ngôn lấy lại tinh thần, yên lặng nhận lấy tài liệu thư ký đưa cho , đóng cửa phòng làm việc lại, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Cẩn Ngôn chống cái trán nhìn chằm chằm phần tài liệu kia, khó trách, khó trách mấy ngày trước hiểu tại sao lại để cho công tác, hóa ra là, sư huynh của có kế hoạch điều động này.

      là có đủ hèn hạ.

      Điện thoại trong tay vang lên, Cẩn Ngôn vừa nhìn số lên phía mà tức giận, muốn chỉnh , còn tự động đưa tới cửa.

      Đợi thanh vang lên mấy tiếng, dự đoán người kia có chút kiên nhẫn, Cẩn Ngôn mới nhấn nút nghe, nhưng có lên tiếng.

      "Cẩn Ngôn. . . . . ."

      "Giờ làm việc ngài nên gọi tôi là quản lý Hạnh chứ? Sư huynh. . . . . ."

      Người đàn ông đó gì, có lẽ cảm thấy thái độ của cho nên vui vẻ, cúi đầu mỉm cười: "Đừng nóng giận, mời em ăn bữa trưa nhận lỗi."

      đứng dậy tới bên cửa sổ sát đất, phía dưới là dòng xe chạy cùng với dòng người như dệt củi, xa hơn nữa, là từng dãy từng dãy nhà cao tầng, nơi xa hơn nữa, chính là dãy núi lớn sát nhau.

      Càng lúc càng xa, cách đó vô số núi lớn, chính là thành phố mà lớn lên.

      Cái thành phố này, ngây người ba năm, nhưng vẫn có cảm giác, vẫn là xa lạ, lòng trung thành của , có lẽ luôn luôn bị chắn bởi bức tường, cho nên rời , cũng chỉ là mang người, nhưng mang theo trái tim.

      Nhớ tới bức thư điện tử ngày hôm qua, nhớ tới câu cuối cùng của Sở Chính Minh, bên đường hoa nở, Cẩn Ngôn, lúc nào em mới có thời gian về nhà.

      Đột nhiên trái tim mềm nhũn, nhìn bảng điều lệnh, phát giác mình cũng có ý nghĩ kháng cự. cửa sổ thủy tinh sát đất khóe môi có chút nhếch lên: "Bữa trưa là đủ rồi, đó phải là được lợi cho sao . . . . ."

      "Thế em muốn gì nào?"

      "Nhất định còn phải thêm bữa ăn tối, điều cuối cùng là, em muốn ăn ngon ."

      cúi đầu thấp mỉm cười: "Tùy em."

      Buổi tối, màn đêm như nước, đèn sáng như bạc, sáng chói rực rỡ rơi xuống mặt sông, thuyền nối liền trở thành phòng ăn, bên bờ sông là quán cà phê gia đình, sắc màu nhàng, nhất phái thịnh thế phồn hoa.

      "Cẩn Ngôn, vẫn tức giận sao . . . . . ."

      Sau khi ăn no, cũng có tức giận nhiều như vậy, Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn , người đàn ông tuấn tú, ánh mắt như nước, lông mày đen dày đặc, môi hơi vểnh lên, biết tại sao lại nhớ lại đến gương mặt khác, so với gương mặt trước mắt này, đáng hơn, Cẩn Ngôn bĩu môi, cầm cái muỗng khuấy chất lỏng màu nâu trong ly.

      Nhiều ngày như vậy, cũng phải nghĩ đến cậu, mỗi ngày chờ đợi bức thư điện tử, hình như cũng trở thành thói quen, thói quen đợi đến khi nhận được thư, nếu ngủ được, buồn bã ngẩn người trong giờ làm việc.

      Có lúc nghĩ, phải cậu xảy ra chuyện gì chứ, phải cậu mệt mỏi cuộc sống như thế, cũng may, mỗi ngày cho dù có trễ nữa, dù là rạng sáng ngày hôm sau, bức thư cho thăm hỏi tin tức và chúc ngủ ngon, rốt cuộc vẫn xuất trong hộp thư đến.

      Ba năm, từng ngày từng ngày bị cậu làm cho cảm động, bị cậu thay đổi, bị cậu làm cho nóng ruột nóng gan.

      Tiểu Mỹ vẫn biết Sở Chính Minh kiên trì, hai ngày trước khi công tác còn nhận được điện thoại của Tiểu Mỹ, trong điện thoại Tiểu Mỹ rất khách khí dạy bảo , Cẩn Ngôn, tại sao cậu lại kiêu ngạo chậm chạp

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 33
      Edit: Sun520

      Từ sân bay lái về nội thành, mất tiếng đống hồ, phía chân trời là vòng chiều tà, tầng mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ như máu.

      Ba năm chưa có trở về, rất nhiều nơi ở thành phố Du thay đổi, nhiều cao ốc hơn, cao ốc rất có phong thái, đường phố rộng rãi hơn, càng nhiều người hơn, thành phố thay đổi, phong cảnh cũng thay đổi, còn con người sao ——

      Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn người đàn ông lái xe.

      Bài hát tiếng vang lên, chuyện xưa có chút buồn bã, Cẩn Ngôn nhớ tới ca khúc MV chuyện xưa, bỏ qua người cùng với tiếc nuối chuyện xưa. . . . . .

      Nghe thê lương mà tuyệt vọng.

      Cẩn Ngôn đưa tay tắt nhạc .

      Tức cậu nhíu lông mày, mím chặt môi, góc cạnh khuôn mặt lạnh nhạt, trán có khắc mấy chữ người lạ chớ tới gần, nhưng mà thể thừa nhận, mấy năm qua Sở Chính Minh rất đẹp trai, cũng chín chắn hơn nhiều.

      Vừa rồi, khi còn ở sân bay nhìn thấy dáng vẻ cậu lần đầu tiên, bỗng chốc đôi mắt xinh đẹp in đầy bóng dáng của , vẫn là con ngươi đen như mực, lại giống như lắng đọng loại gọi là vật chất trầm tĩnh, đôi mắt đó lẳng lặng nhìn , mày kiếm như ngọn núi, mơ hồ lộ ra bén nhọn mang theo mấy phần khí phách thể coi được.

      ngày thấy, như cách ba thu, trong đầu Cẩn Ngôn nhớ tới câu thành ngữ này.

      Mặt của cậu thon gầy chút, thể ràng sắc sảo, bên trong là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài nữa là cái áo len mỏng, kiểu dáng vô cùng đơn giản, lại được cậu mặc lên gọn gàng cảm giác nhàng khoan khoái, khuỷu tay của cậu là áo khoác màu đen, giống như người đàn ông chờ đợi người về nhà vậy.

      Cậu gọi : Cẩn Ngôn.

      Nét mặt mỉm cười, giọng dịu dàng thành chất phác, khiến cho lòng của mềm mại chua xót.

      Cẩn Ngôn thu hồi suy nghĩ, từ lúc ra khỏi sân bay dáng vẻ này như vậy rồi, mới vừa rồi ở bãi đậu xe, trong nháy mắt hai người đàn ông mở cửa xe, đánh hơi được tràn đầy mùi vị khói thuốc súng chiến tranh, hai cái tay đồng thời đưa ra trước mặt , giống như tình huống cẩu huyết nhất trong phim thần tượng vậy.

      Sấm chớp cuồn cuộn, xử trí tốt, tiếp theo cẩu huyết đầy trời, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Cẩn Ngôn do dự chút, nghiêng về Sở Chính Minh.

      "Tôi ở sát vách nhà cậu ấy, thuận đường. . . . . ." Cẩn Ngôn nhớ tới Tiểu Mỹ cho biết, mấy năm qua Sở Chính Minh vẫn có dọn nhà, có lần lúc ấy ngang qua, mới biết nhà của vẫn được dọn dẹp sạch , vẫn là Sở Chính Minh dọn dẹp.

      Ngược lại Nhiễm Sĩ Duệ rất có phong độ cười cười, đáy mắt đơn bị che giấu rất tốt: "Vậy hôm nào ra ngoài ăn cơm." .

      Cẩn Ngôn gật đầu cái: "Được."

      Nhưng Sở Chính Minh vừa lên xe cũng câu nào, thậm chí bắt đầu từ sân bay, cậu cũng chỉ kêu tên của , nhìn sắc mặt của cậu, cũng là bộ dạng trời đầy mây sắp chuyển thành mưa rào có sấm chớp.

      "Này. . . . . ."

      Cậu nghiêng đầu liếc cái, gọn gàng hai chữ: "Lăng Minh."

      nhớ tới lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt cũng có cảnh tượng này, ngờ sau ba năm lại xảy ra lần nữa: “Được rồi, Lăng Minh. . . . . ."

      "Chuyện gì. . . . . ."

      "Tôi trở về." .

      "Tôi biết . . . . . ." Giọng tốt lắm.

      "Cậu vui mừng sao? Thế nào vẫn lên tiếng." cũng muốn lúc mình trở lại quan hệ hai người lại trở thành bộ dáng này, trước kia Sở Chính Minh, mặc dù nhìn dáng vẻ sợ chết, chuyện cũng có thể tức chết người, nhưng vẫn tốt hơn so với lạnh như băng như vậy. . . . . .

      " có." Cậu lắc đầu cái.

      "Vậy sao cậu lời nào, tôi còn tưởng rằng. . . . . ."

      "A, có việc gì, tôi chỉ là rối rắm biết đâu ăn cơm. . . . . ."

      " ?" Cẩn Ngôn trong đầu quấn thành kết(nơ).

      "Đúng vậy." Cậu gật đầu cái: “ Trước kia tôi thích Duy Cảnh, tại, đánh chết tôi cũng đưa em đến đó, lại biết nơi nào có thức ăn ngon, phải suy nghĩ kỹ mới được. . . . . ."

      Vẻ mặt của cậu, cười cười, mười phần đáng đánh đòn.

      Cẩn Ngôn thiếu chút nữa bị cậu làm cho tức chết, cho là cậu tức giận, cậu ghen, trong lòng cậu thoải mái, hóa ra là, chỉ là làm khó cái này. . . . . .

      Có lẽ cậu hoàn toàn là cố ý.

      " cần, tôi đến nhà Tiểu Mỹ ăn. . . . . ." Cẩn Ngôn mỉm cười, giọng cắn răng nghiến lợi.

      Cậu nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn ,

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 34
      Edit: Sun520

      " ly sữa tươi tiệt trùng, hai ổ bánh mì lúa mạch nướng, trái cà chua. . . . . ."

      Bên tai là giọng ồn ào, ngày hôm qua ngủ rất trễ, Cẩn Ngôn mơ mơ màng màng trở mình cái, cầm chăn dài che kín đầu, nhưng lại bị người nào đó mạnh mẽ ngăn lại, hơi thở ấm áp phun ở bên tai, giọng làm cho người ta mê muội xuyên tường lọt vào tai, quấy rầy giấc ngủ của người khác.

      "Sữa tươi chứa nhiều protein, đường sữa cùng muối a-xít phốt-pho-ríc, có thể là nguyên tố cần thiết bổ sung cho thân thể con người, được gọi là giới tự nhiên vì nhân loại sản xuất mật ngọt, mỗi sáng sớm ly, ắt thể thiếu. . . . . ."

      Cẩn Ngôn hừ hừ hai tiếng. . . . . .

      "Ngoài trừ sữa tươi, còn có bánh mì lúa mạch nướng. . . . . . Bánh mì lúa mạch nướng có thể thu hút nhiều sợi hơn, vừa có thể hạ thấp mỡ trong máu, có thể thông suốt. . . . . ."

      có hứng thú đối với mấy thứ đó.

      "Còn có rau quả, trái cà chua, trong cà chua có chứa nhiều chất cơ bản, có thể giảm bớt nguy cơ bệnh ung thư rất nhiều, hơn nữa, cà chua cũng chứa rất nhiều vitamin C, đối với phụ nữ mà , bữa ăn sáng lại càng thể thiếu. . . . . ."

      tại chỉ muốn ngủ.

      Lời kịch cũng đọc xong rồi, tại sao vẫn còn tỉnh, Lăng Minh nhíu nhíu mày.

      Lui ra hai bước, Lăng Minh lấy trang giấy trong túi quần ra, nhìn sang: "Cẩn Ngôn, nếu như em vẫn chưa chịu dậy, có thể dẫn đến hậu quả như sau, đại não bị nguy hại, tiếp theo là hệ tiêu hoá bị nguy hại, sau đó tạo thành xơ cứng động mạch hơn nữa dễ dàng dẫn đến béo phì, nếu em phản ứng chậm chạp, người xuất bệnh mãn tính, dạ dày khó tiêu, cho nên dễ dẫn đến bệnh táo bón. . . . . ."

      cái kết luận, nếu thức dậy, cách cái chết cũng xa nữa.

      Cẩn Ngôn kiên nhẫn mở mắt, còn chưa có mở miệng mắng người, lại nhìn thấy nụ cười khuôn mặt của cậu, má lúm đồng tiền nhàn nhạt ở hai bên má, bởi vì mỉm cười mà khuôn mặt hơi hơi vui vẻ, đường nét dịu dàng, còn có ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của cậu. . . . . .

      Cậu nhìn chằm chằm .

      "Cẩn Ngôn, Lăng Minh làm bữa ăn sáng, chỉ phục vụ mình em."

      Khi rời giường rất tức giận, nhưng nghe giọng êm ái của cậu, cho dù tức giận thế nào cũng biến mất.

      khẽ cười cười, nhìn thấy nụ cười vô tội của cậu, tay là bữa ăn sáng đưa tới trước mặt : "Nếm thử chút , tám giờ, là thời gian ăn sáng tốt nhất."

      "Cậu vào bằng cách nào." Cẩn Ngôn nhớ ngày hôm qua cậu giao chìa khóa trả lại cho rồi.

      Cậu nhìn về phía ban công.

      "Biện pháp cũ." Cẩn Ngôn cười.

      Cậu gật đầu.

      Ôm lấy chăn ngồi dậy, Cẩn Ngôn nhìn cậu nâng niu đồ trong tay chút: "Trước kia cậu bao giờ ăn bữa sáng, sao bây giờ tích cực dậy sớm như vậy. . . . . ."

      Cậu mấp máy môi, mặt đỏ, hơi thở gấp mà : "Tôi muốn cùng em sống với nhau sống đến tám mươi tuổi, đương nhiên phải bồi dưỡng bắt đầu từ bây giờ. . . . . ."

      Nhưng biết là nên khóc hay nên cười, Lăng Minh thay đổi, hình như cũng thích cậu thay đổi như vậy: “Cậu học được nhiều lời ngon tiếng ngọt ở đây . . . . . ."

      "Em quên tôi làm cái gì sao?" Cậu chính đáng hợp tình trả lời, đưa cho miếng bánh mì: “Tôi còn thu phục cả đàn ông, huống chi, em chỉ là phụ nữ. . . . . ." Lại đút cho ngụm sữa tươi.

      "A, Lăng Minh. . . . . ." Cẩn Ngôn ngắt mặt của cậu: “Da mặt của cậu càng ngày càng dầy. . . . . ."

      Cậu cầm lấy tay buông: "Tôi cho là, đây là chuyện mà mỗi người đàn ông theo đuổi phụ nữ đều phải học được. . . . ." Cậu cười, nụ cười rất vô tội, sau đó xé cho miếng bánh mì, tiếp theo là sữa tươi, cậu thích cảm giác cho ăn như thế này, vậy mà người phụ nữ này lại cố tình có cảm giác, mà chỉ ngoan ngoãn hợp tác.

      Cẩn Ngôn lắc đầu cái, cậu đưa cái ly đến miệng của , sau khi uống ngụm : "Tôi cảm thấy, tôi lại cậu rồi. . . . . ."

      "Tôi cho là, đây là chuyện tốt. . . . . ."

      Cẩn Ngôn im lặng.

      Sau khi ăn xong, Cẩn Ngôn bắt đầu xử lý công việc trong phòng sách, Lăng Minh ngồi bên cạnh , giống như xử lý chuyện của công ty, tại, Lăng Minh độc lập phụ trách hạng mục của công ty Lăng thị, thay vì Lăng Đào bỏ vốn ban đầu cho Lăng Minh chơi, còn bằng Lăng Đào rất tin tưởng Lăng Minh.

      Hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu lên thủy tinh, cuối đông lành lạnh cũng có chút ấm áp.

      Trước khi tiếp nhận chính thức, sư huynh cho nghỉ ngơi tuần lễ là giả, tại sao Cẩn Ngôn lại quên sư huynh của hèn hạ và xảo trá như thế nào chứ, tuần lễ nghỉ phép, còn phải là để cho làm quen với hoạt động của công ty chi nhánh. . . . . .

      Cẩn Ngôn nhìn tài liệu trong máy vi tính nhức đầu, quan hệ rắc rối khó gỡ cùng với liên kết ích lợi, đừng chuyện khác, muốn làm ràng cũng phải hoa mắt trong khoảng thời gian, đám người kia trong công ty, biết là để ở trong mắt hay là giống như đợi vậy. . . . . .

      danh sách khách hàng, còn có cái tên quen thuộc, Nhiễm Sĩ Duệ.

      Cẩn Ngôn vuốt vuốt mi tâm(điểm giữa hai đầu lông mày), phía ngoài ánh mặt trời đẹp như vậy, lại chỉ có thể ở nơi rộng lớn này mà vùi đầu vắt hết óc, giống như con thú bị vây hãm tìm được phương hướng để ra ngoài, nhìn lại Lăng Minhở bên, ngược lại cậu rất thanh thản, ngẫu nhiên gọi cuộc điện thoại, uống chút cà phê, mặc dù cũng bận rộn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ khí định thần nhàn. . . . . .

      "Tâm trạng cậu rất tốt. . . . . ." Cẩn Ngôn ném tập giấy xuống.

      Tay của cậu gõ cái bàn phím máy tính, sau đó ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, tâm tình tệ, hình như là tôi vui vẻ ở khổ sở của người khác."

      "Tại sao?" Cẩn Ngôn ai oán hỏi.

      Giọng của như thiếu phụ ai oán, thấy Lăng Minh

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :