1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào, chàng trai trẻ - Y Phương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 25
      Edit: Sun520

      Lúc Sở Chính Minh xông vào Nhiễm Sĩ Duệ xem phần tài liệu, kèm theo là tiếng thét chói tai của thư ký, cánh cửa bị lực mạnh đẩy ra, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Sở Chính Minh giống như nổi điên xông tới, thoáng cái bị ngã ở tấm thảm, thanh khi đầu đụng xuống đất rất ràng, nhưng cậu cũng quan tâm, bước mấy bước vọt tới đây, đôi tay cậu đoạt lấy tài liệu trong tay của , nhìn chằm chằm , cũng chỉ còn dư lại bấy nhiêu hơi sức mà thôi.

      Ánh mắt của cậu, rất đỏ, nơi tay phải bị kim châm để chuyền nước biển vẫn còn lưu lại vết máu khô, da bị lật ra ngoài —— có lẽ cậu vội vàng rút kim tiêm chạy đến đây.

      "Tổng giám đốc, xin lỗi, ấy quá mạnh mẽ, tôi ngăn được ấy, có cần gọi bảo vệ lên hay ?" Thư ký đứng ở cửa ra vào có chút thấp thỏm.

      Nhiễm Sĩ Duệ phất tay cái: "Cậu ra ngoài trước ." Lại liếc cậu cái, Sở Chính Minh giống như con trâu già thở gấp ngừng: "Sao thế. . . . . .?" Nhiễm Sĩ Duệ bưng ly cà phê bên cạnh lên.

      Sở Chính Minh nuốt ngụm nước bọt, giọng rất khàn: "Cẩn Ngôn. . . . . . Bị bắt cóc rồi. . . . . ."

      Động tác nuốt cà phê dừng lại, Nhiễm Sĩ Duệ nâng mí mắt nhìn cậu chăm chú, dáng vẻ của Sở Chính Minh tuyệt đối phải là đùa: "Chuyện gì xảy ra."

      Mặc dù Nhiễm Sĩ Duệ cũng giật mình, cũng lo lắng, nhưng có hốt hoảng quá mức, giọng nghe cũng rất bình tĩnh, mặc dù có xử lý việc bắt cóc, có thể việc bắt cóc còn phức tạp hơn so với tình huống công việc mà xử lý, nếu Sở Chính Minh còn có thời gian tìm đến , lên tình hình có nguy hiểm lắm:."Cậu lại cho ràng."

      Đoạt lấy ly cà phê của Nhiễm Sĩ Duệ uống ngụm lớn vào miệng, Sở Chính Minh vừa kéo ra ngoài vừa kể lại chuyện vừa mới xảy ra.

      Sau khi Cẩn Ngôn lấy số cho cậu rồi hai người tìm bác sĩ, bác sĩ muốn chuyền nước biển, cậu có ý kiến, Cẩn Ngôn còn có chút vui vẻ nhìn cậu bị ghim kim, cậu vui, cho nên sai bảo ra ngoài mua đồ ăn vặt cho cậu.

      Lúc ra, Cẩn Ngôn còn mắng cậu quả nhiên là đứa bé, cậu cũng lười tranh luận với , cầm lên bên tờ báo bắt đầu lật, nhưng chờ lâu mà người có trở lại, Sở Chính Minh lật tờ báo đột nhiên nhớ tới, lấy điện thoại gọi , nhưng điện thoại của Cẩn Ngôn gọi được, trong lòng có nỗi sợ hãi bao trùm, cậu chạy đến khu phòng bệnh cao cấp, thấy Vương Trọng Lỗi, lẽ ra cậu ta phải nằm giường bệnh nhưng giờ lại thấy cậu ta đâu cả.

      Điện thoại của Vương Trọng Lỗi kết nối rất nhanh, thừa nhận cũng rất dứt khoát.

      "Đúng vậy, người phụ nữ đó là rơi vào trong tay tôi, tôi bảo người ta đánh ấy bất tỉnh rồi, ai bảo cậu làm người kiêu ngạo như vậy, Sở Chính Minh, cậu rất lo lắng cho ấy, tôi sớm nhìn ra. . . . . ."

      "Con mẹ nó, rốt cuộc cậu muốn thế nào. . . . . .?"

      "Tôi muốn cậu trả giá lớn." Vương Trọng Lỗi nơi để cho cậu đến, còn nhắc nhở cậu được báo cảnh sát.

      Đoán cũng có thể đoán được tên khốn Vương Trọng Lỗi muốn làm gì, Sở Chính Minh cũng phải sợ mình xảy ra chuyện gì, chỉ là. . . . . . Cẩn Ngôn có liên quan gì đến chuyện này, cậu như thế nào cũng quan trọng, còn Cẩn Ngôn thể có chuyện.

      Cho nên cậu tìm đến Nhiễm Sĩ Duệ.

      Bất kỳ ân oán cá nhân cũng có yên ổn giải quyết chuyện quan trọng này, đạo lý này, cậu hiểu. An toàn của Cẩn Ngôn quan trọng hơn bất kỳ cái gì, đạo lý này, cậu ràng. Cẩn Ngôn có nghĩa vụ, cậu cũng nguyện ý để cho Cẩn Ngôn vì cậu mà chịu đựng tổn thương này. Nhiễm Sĩ Duệ có thể nhờ nhiều giúp đỡ hơn cậu, đạo lý này, cậu cũng biết.

      Bởi vì Nhiễm Sĩ Duệ, trong lòng Cẩn Ngôn có thể nghiêng hơn về ấy hơn, nhưng vậy có quan hệ gì —— chỉ cần người có việc gì, mọi thứ còn lại, đều quan trọng.

      Nghe Sở Chính Minh xong mọi chuyện, Nhiễm Sĩ Duệ nhíu lại mày, lúc này cũng có tâm tình mắng cậu: "Cậu ta bảo mình cậu đến, nhưng tôi cùng với cậu."

      Dù sao hai người vẫn tốt hơn so với người nhiều lắm, Vương Trọng Lỗi rất ác độc, cũng chỉ là đứa tranh cường háo thắng, trình độ nguy hại so với tội phạm xã hội, đối phó dễ hơn rất nhiều.

      Huống chi quan tâm bị loạn, Sở Chính Minh nắm bắt tốt, sợ chuyện huyên náo thể cứu vãn.

      Đến bãi đậu xe, hai người lên xe, tầm mắt Sở Chính Minh vẫn nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, tuy nhiên cậu ngừng thay đổi tư thế ngồi, cậu rất phiền não, cũng rất khẩn trương, nhiều hơn nữa, sợ là lo lắng.

      Nhiễm Sĩ Duệ thu hồi tầm mắt, cho dù Sở Chính Minh có gan lớn thế nào, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, bình thường bao giờ sợ là bởi vì chỉ có mình cậu, xong điểm khó nghe, suy nghĩ chút, còn Cẩn ngôn khác, cậu quan tâm , lòng cậu thương , cho nên cậu mới bối rối như vậy.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhiễm Sĩ Duệ buồn thiu, Sở chính Minh khẩn trương phải đứa bé lệ thuộc vào người lớn, mà người đàn ông đối với phụ nữ.

      Nhưng cách xử của Sở Chính Minh khiến rất bội phục, mặc dù sợ, nhưng có loạn, cũng có bởi vì mọn mà tình cho , cũng có kích động bỏ chạy làm hùng, cậu vội vàng mà phân biệt ràng chuyện nặng , biết lúc này, Cẩn Ngôn là quan trọng nhất, chua xót, lòng dạ hẹp hòi của hãy để qua bên .

      ra đây phải là loại đại khí.

      Nghĩ được như vậy, Nhiễm Sĩ Duệ liếc Sở Chính Minh cái, nếu như cậu lớn hơn mấy tuổi nữa, tính tình và năng lực lại trải qua đoạn thời gian nung đúc, tâm trí theo thời gian thành thục mà trầm ổn, Sở Chính Minh này, có lẽ trở thành người thừa kết của Lăng Đào kiêu ngạo.

      Nếu như cậu chỉ hơn Cẩn Ngôn hai tuổi, có lẽ Cẩn Ngôn. . . . . .

      Cũng may, tính tình của Cẩn Ngôn, nhất định trong lòng của ấy Sở Chính Minh chỉ có thể trở thành đứa bé.

      "Này, Nhiễm Sĩ Duệ, khẳng định có chuyện gì chứ." Sở Chính Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm .

      Nhiễm Sĩ Duệ gật đầu cái.

      Sở Chính Minh thu hồi ánh mắt, cậu tìm đến ta, ra còn có nguyên nhân khác.

      Cậu từng xem qua chương trình đàm phán thương mại của Nhiễm Sĩ Duệ, đó là Lăng Đào sắp xếp để cậu học tập, mặc dù khi đó cậu còn hơn mấy tuổi so với giờ, nhưng cũng bị đại khí giữa những lời của biểu ra ngoài và suy nghĩ kín đáo đến khuất phục, trong lòng cậu lưu lại ấn tượng rất sâu cuộc đàm phán đó, cho nên, ngày đó khi ở Duy Cảnh, Nhiễm Sĩ Duệ vừa tiến đến tìm Cẩn Ngôn, cậu nhận ra.

      Hơn thấy , cậu khẩn trương đối với Cẩn Ngôn, thương giới tinh và nữ cấp dưới, trong vòng tròn này chuyện của bọn họ lộn xộn lung tung, Sở Chính Minh nghĩ đơn giản, cũng hiểu được.

      Lúc ấy lơ đễnh, thậm chí nhìn có chút hả hê, có thể bây giờ. . . . . . Sở Chính Minh buồn buồn nhìn ngoài cửa sổ.

      Nhiễm Sĩ Duệ liếc Sở Chính Minh cái, vẻ mặt của cậu còn rất nặng nề, vỗ vỗ vai cậu, Nhiễm Sĩ Duệ : "Buông lỏng chút, có chuyện gì, tôi thấy cậu, ít nhất là bây giờ cậu làm rất đúng, Vương Trọng Lỗi tuyệt đối muốn giết chết mạng người."

      dám bảo đảm tuyệt đối xảy ra chuyện gì, bởi vì loại tranh cãi này cách nào giống như đầu tư tiền lời bình thường dự đoán ra tỉ lệ phần trăm, nhưng cũng là từng tuổi này mới có được, cuộc sống của cũng giống như Vương Trọng Lỗi vậy, có lẽ biết nhược điểm của cậu ta ở chỗ nào.

      khi nhược điểm của mình bị người khác nắm giữ, giống như cổ họng bị người khác bóp chặt vậy.

      Cuộc sống của Vương Trọng Lỗi, dĩ nhiên là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng đó chỉ cảnh tượng bên ngoài, nhất định trong nhà cũng gây áp lực , con lớn nhất và con thứ hai của nhà họ Vương, từ chính là bị cầu nghiêm khắt, còn thằng nhóc này, mặc dù được cưng chiều, nhưng mà đối với với tình cảnh ưu liệt, cũng nhất định phân tích được tương đối thấu đáo.

      chỉ muốn thở ra hơi, mà phải muốn mạng người.

      Cho nên. . . . . . nhìn sang Sở Chính Minh, rất đơn giản, khiến Sở Chính Minh bị Vương Trọng Lỗi đánh trận, cũng có chuyện gì.

      nhà xưởng bỏ hoang cách phố xá sầm uất xa, Sở Chính Minh và Nhiễm Sĩ Duệ vào, Vương Trọng Lỗi ngồi cái ghế ngay chính giữa, mặt và người cũng còn quấnvải gạt, dáng vẻ rất yếu ớt, Cẩn Ngôn bị an trí ở bên, mặc dù bị trói, nhưng nhìn ra được, có bị thương tổn, chỉ là. . . . . . Trong lòng của Sở Chính Minh hung hăng đau nhói, chỉ nhìn người cậu dừng lại giây, giây thứ hai, dời đến người của Nhiễm Sĩ Duệ.

      nhìn Nhiễm Sĩ Duệ khẩn cầu, ánh mắt của , tràn đầy tin tưởng.

      Trong lòng đột nhiên đau nhói, giống như côn trùng cắn miệng vậy, Sở Chính Minh hít sâu hơi, dời tầm mắt.

      "Tao tới đây, muốn đánh muốn giết, tùy mày xử trí, chỉ cần mày thả ấy ra."

      "Còn rất dứt khoát. . . . . ." Vương Trọng Lỗi nhướng nhướng mày: "Tới đây. . . . . ."

      Sở Chính Minh nhấc chân tới.

      "Đợi chút. . . . . . phải tới đây như vậy. . . . . . Nhiều như vậy có thành ý. . . . . ."

      Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, nghe cậu ta : "Quỳ . . . . . . phải cậu rất kiên cường à. . . . . . Ngược lại tôi muốn nhìn xương của cậu cứng bao nhiêu. . . . . ."

      "Mày nghĩ. . . . . ." Cậu cắn môi, mắt thú bình thường bén nhọn: "Lăng Đào cũng để cho tao phải quỳ, mày là tên cháu trai nào. . . . . ."

      Cẩn Ngôn đoán được Sở Chính Minh trả lời như vậy, thậm chí trả lời như vậy vẫn còn khách khí, mặc dù Sở Chính Minh chỉ là đứa bé, nhưng trong lòng cậu rất bướng bỉnh, trong xương cũng rất cố chấp, cố chấp đó trong xương như rúc vào trong sừng trâu. . . . . . Ánh mắt của cậu, cho tới bây giờ là cao ngạo thậm chí ngạo mạn.

      Tay Vương Trọng Lỗi nhè giơ lên.

      Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn thấy người phía sau nhặt lên cây sắt cũ mặt đất.

      "Mày dám. . . . . ." Tay Sở Chính Minh nắm thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Trọng Lỗi, cứ nhìn chằm chằm cậu ta như vậy, dường như muốn nhìn chằm chằm từ người cậu ta ra cái lỗ: "Mày dám đánh ấy, tao phế mày."

      "Khoảng cách từ chỗ mày đến đây tổng cộng có mười bước, nếu mày quỳ, tao đánh ấy mười cái. . . . . ."

      "Mày cứ thử xem. . . . . ." Giọng cắn răng nghiến lợi, lạnh lẽo giống như hàm răng cũng ngâm thành đao kiếm, Cẩn Ngôn nhìn thấy Sở Chính Minh cắn môi chảy máu, đỏ tươi , giống như vẻ mặt của cậu đến tìm đến tối ngày hôm qua, cậu phát sốt, cũng chỉ có thể dựa vào người là mà thôi, lúc trước cậu gọi là chị , tuy cậu phản nghịch nhưng ngay thẳng, tim của cậu bị vứt bỏ rất nhiều năm, cậu với , cậu có thể tìm được ấm áp ở người .

      " được. . . . . ." Cẩn Ngôn lắc đầu cái, giọng nghẹn ngào, nhìn Nhiễm Sĩ Duệ khẩn cầu, được, khiến Sở Chính Minh quỳ xuống, quả đánh cậu trận còn đả thương người hơn, niềm kiêu ngạo của cậu, nên bị khuất phục như vậy.

      Nhiễm Sĩ Duệ dời tầm mắt, Sở Chính Minh chỉ có thể đạt tới nhục nhã, Vương Trọng Lỗi mới có thể dừng tay, lòng này, được mềm.

      "Sĩ Duệ. . . . . . Tôi van cầu . . . . ."

      Nhiễm Sĩ Duệ lui ra.

      Sở Chính Minh bước về trước bước vung quả đấm, bỗng nhiên Vương Trọng Lỗi từ ghế đứng lên, gần như là tay cầm cây sắt rơi xuống cánh tay của trong cùng lúc.

      Cẩn Ngôn cắn môi, có kêu đau, thể khiến cậu mất thể diện.

      "Mày động bước, tao đánh ấy cái, mày tiếp tục , tao tiếp tục đánh. . . . . . Chúng ta có thể thử xem, là mày chạy đến nhanh, hay là tao đánh nhanh. . . . . ."

      Sở Chính Minh cắn muốn nát môi, máu chảy càng nhiều, cậu nhìn Cẩn Ngôn, vẫn nhìn, vẫn nhìn, hình như trong ánh mắt của cậu, toàn bộ là bóng dáng của , có lẽ chỉ là mắt, mà cả trong tim, tất cả đều là dáng vẻ của , tất cả đều là cảm giác đau lòng. . . . . .

      Hóa ra, người, lại đau như vậy, có thể bỏ được như vậy.

      Vương Trọng Lỗi được người của cậu ta dìu đến trước mặt cậu, ngước đầu, dáng vẻ chắc chắn.

      "Quỳ xuống. . . . . ."

      Sở Chính Minh vẫn nhìn Cẩn Ngôn, vẫn nhìn, vẫn nhìn, vẫn nhìn. . . . . . Đối với lời Vương Trọng Lỗi, hình như mắt điếc tai ngơ. . . . . .

      "Quỳ xuống. . . . . ."

      Cậu vẫn nhìn , tha thiết, giằng co biết bao lâu, chân, nhưng dần dần cong hạ xuống, từng điểm từng điểm, chậm rãi, đau khổ , khổ sở, cậu khẽ giương môi, nhưng có phát ra chút thanh nào, ánh mắt chỉ nhìn , hết sức ràng. . . . . .

      loại chấp niệm.

      Hai đầu gối của thiếu niên rốt cuộc quỳ mặt đất, cậu vẫn nhìn , trong mắt Cẩn Ngôn nước mắt tuôn ra, cánh tay bị đánh rất đau, tâm càng đau hơn. . . . . .

      Cậu mới vừa rồi há mồm nhưng có phát ra thanh , nhìn ràng, cậu : Cẩn Ngôn, em.

      Tác giả có lời muốn : công bố tin tức xấu, ngày mai vào V rồi, từ Chương 23: bắt đầu, cũng V mấy chương, nhìn rồi cũng cần mua, như cũ là quy củ cũ, nhắn lại qua 25 cái chữ đưa phân, tích phân có hạn, tới trước tới trước, trường bình ưu tiên!

      Lui ra!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26.1
      Edit: Sun520

      Đầu tiên, Sở Chính Minh hạ đầu gối xuống, Vương Trọng Lỗi thấy thế, lui về phía sau ngồi ghế, chân bắt chéo, cần nhìn cũng biết khóe miệng vểnh lên cao thế nào, ánh mắt cuồng ngạo, tất cả đều là hài lòng.

      Có chuyện gì mà hả giận hơn đây, từ trước cho tới nay đều mạnh hơn cậu ta, đều ngạo mạn hơn cậu ta, hoàn toàn xem người cứ quỳ gối trước mặt cậu ta ra gì, trong mắt của cậu cam, trong mắt của cậu tức giận, trong mắt của cậu thỏa hiệp, trong mắt của cậu khổ sở, trong mắt của cậu tất cả đều là nét mặt khuất phục, quả làm cho người ta hưng phấn hơn so với người hít thuốc phiện lấy được ma túy nguyên chất nhất.

      Vương Trọng Lỗi vui sướng hưởng thụ này thắng lợi, nhưng mà vẫn chưa đủ, mới trừng phạt được chút làm sao đủ chứ, ngày đó, cậu ta bị người này đánh cho thành như vậy, đến nỗi mắt cũng nhìn thấy mũi nữa, kết quả sao, đầu tiên người trong nhà có an ủi cậu ta, mà lại ngừng hung ác mắng cậu ta, cha là người luôn luôn thương cậu ta mà cũng chịu giúp, còn mắng cậu ta tốt, khi nào cậu ta lại chịu phạt uất ức thế này chứ, loại tức này, nuốt trôi, cũng chỉ có thể phun ra mà thôi.

      Trong nháy mắt, Sở Chính Minh vừa quỳ vừa nhích từng bước đến gần chỗ cậu ta đủ chín bước, Vương Trọng Lỗi từ ghế đứng lên, trong lúc lơ đãng khẽ động cánh tay bị thương, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt lúc, đây đều là do Sở Chính Minh ở trước mặt gây ra, cậu ta cúi đầu xuống nhìn, lại thấy mặc dù đầu gối Sở Chính Minh quỳ xuống, nhưng ánh mắt, vẫn sắc bén và cam lòng.

      Coi như cậu quỳ, càng làm cho cậu ta vênh váo hung hăng.

      Vương Trọng Lỗi nheo mắt.

      "Thả Cẩn Ngôn. . . . . ." Sở Chính Minh trầm giọng , bình tĩnh giống như cảnh xuân tháng ba đàm luận hoa nở với du khách, nhưng ai cũng biết trong giọng điệu của cậu nguy hiểm thế nào: "Thả Cẩn Ngôn. . . . . ."

      Sau khi dây cung căng thẳng nếu như lại dùng lực, cũng chỉ có hậu quả, Sở Chính Minh chờ đợi ngay lúc đó, chờ Vương Trọng Lỗi có dám kéo đứt dây cung hay , chờ xem lá gan của cậu ta đến tột cùng là lớn bao nhiêu.

      "Nếu như tao thả sao?" Vương Trọng Lỗi mỉm cười đứng ở trước mặt cậu, nâng cằm Sở Chính Minh lên, trong mắt đầy vẻ khiêu khích: "Ở đây tao làm chủ, nếu như tao thả, mày có thể làm gì được."

      thả? Tay Sở Chính Minh nắm thành quả đấm rồi buông ra, sau đó nắm chặt tay áo lông vũ, bên trong đó, trước khi cậu đến đây, từ đường tiện tay mua được vật, tính là sắc bén, nhưng cũng tuyệt đối có thể đả thương người, ngay cả có thể lấy mạng người cũng được.

      cái thế giới này có công bằng tuyệt đối, cậu biết, nhưng mà chuyện gì, cũng nên có chừng có mực, quá mức, cậu dạy Vương Trọng Lỗi biết ép chó vào tường là thế nào.

      Ví dụ hơi khó nghe chút, nhưng lại là .

      "Mày xác định thả?" Sở chính Minh cắn răng, vết thương lúc trước lại bắt đầu rỉ ra máu, Vương Trọng Lỗi nhìn mắt của Sở Chính Minh trừng cậu ta, bỗng nhiên dâng lên cảm kinh khủng.

      Vương Trọng Lỗi có chút bị dọa sợ rồi.

      "Được rồi. . . . . . Được rồi. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ đứng cách bọn họ mấy bước nhàn nhạt mở miệng: "Chẳng qua hai người các cậu chỉ có mười mấy tuổi, đừng có đấu võ mồm nữa, cậu chủ Vương, chuyện ngày hôm nay, oan có đầu, nợ có chủ, tôi tin tưởng cậu là người hiểu chuyện, người nào cũng biết đạo lý này, cho nên cậu nhất định hiểu." Nhiễm Sĩ Duệ bình tĩnh mà .

      Tầm mắt Vương Trọng Lỗi bị Nhiễm Sĩ Duệ hấp dẫn đến đó, Nhiễm Sĩ Duệ thấy cậu ta chú ý , lại ——

      "Nhà họ Vương ở công kiểm pháp đều có lực ảnh hưởng nhất định, điểm này chúng ta cũng thừa nhận, nhưng mà, bất cứ chuyện gì đều có mức độ, tôi nghĩ cậu chủ Vương cũng rất hiểu cái gì gọi là dư luận, cái gì gọi là thiên tử phạm pháp, cùng chịu tội như dân thường, quả , cho dù cậu có người nhà bảo vệ, nhưng mà phải biết, sức mạnh của Internet, sức mạnh của xã hội, nếu làm ra chuyện gây động tĩnh quá lớn, cậu đảm đương nổi trách nhiệm này, nhà họ Vương cũng chịu nổi phần trách nhiệm này, mà đối với bản thân của cậu, cũng tốt, cậu chủ Vương rất thông minh, cái gì là tiến lên, cái gì là lui xuống, cái gì cũng có chừng có mực, tôi nghĩ cậu biết rất ."

      "Chuyện liên quan ."

      "Dĩ nhiên chuyện ân oán của cậu và Sở Chính Minh liên quan đến tôi. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ buông tay ra: "Chỉ là, người phụ nữ này. . . . . ." nhìn sang Cẩn Ngôn, nhấn mạnh: "Là bạn của tôi. . . . . . Nếu như Nhiễm Sĩ Duệ tôi bảo vệ được người phụ nữ của mình, chẳng phải làm chuyện cười cho người ta."

      Trong nháy mắt Vương Trọng Lỗi có chút chần chờ.

      "Quan trọng nhất là, cậu chủ Vương nhất định biết, trung ương có ý định lệnh điều động con cháu tiến vào, nhưng danh sách trong khảo hạch, còn có Trương cục, nếu như bởi vì cậu chủ Vương có ân oán cá nhân mà trở thành nhược điểm rơi vào trong tay người khác bị lợi dụng, dẫn đến phá hủy tiền đồ của con cháu, đến lúc đó chỉ sợ phải Sở Chính Minh tìm cậu phiền toái, mà người con thứ nhất cũng bỏ qua cho cậu. Tốt nhất cậu nên suy nghĩ chút, ân oán cá nhân có quan trọng, quan trọng là tiền đồ con cháu tiến vào. . . . . . Cậu chủ Vương, nghĩ kỹ rồi mới làm. . . . . ."

      Cẩn Ngôn vẫn biết Nhiễm Sĩ Duệ có thể , nhưng tận mắt nhìn thấy trước mặt bày mưu lập kế, thái độ mềm mỏng, giọng lại cứng rắn, chỉ có mấy câu ngắn ngủn, đánh vào trong lòng của Vương Trọng Lỗi.

      Người kia, có dấu hiệu dao động.

      Trong lòng Cẩn Ngôn tự chủ nhảy phen, cảm giác nhảy lên này, có lẽ gần như thành thói quen, năm đó động lòng, cũng phải là bởi vì sức hấp dẫn này của , ít nhất ở trước mặt người ngoài, biểu sức hấp dẫn này làm cho người khác chú ý..

      " ở đây uy hiếp tôi." Vương Trọng Lỗi cắn môi, giọng ép tới rất thấp.

      " phải uy hiếp, chỉ là tìm kiếm cách xử lý thích đáng, vừa rồi tôi cũng , oan có đầu, nợ có chủ, tôi chỉ muốn, chỉ là người phụ đó, người còn lại, đối với tôi mà , quan trọng."

      Thoáng cái Sở Chính Minh ràng, oan có đầu, nợ có chủ, tên khốn kiếp Nhiễm Sĩ Duệ này vừa bắt đầu chính là định cái chết cho cậu, mục tiêu của ta chỉ là muốn dẫn Cẩn Ngôn ra ngoài, về phần cậu, bị đánh đến chết, chẳng phải là thiếu tình địch, khó trách. . . . . . Sở Chính Minh cắn răng trừng qua, Nhiễm Sĩ Duệ hứng thú dồi dào quay lại nhìn cậu.

      Tầm mắt Sở Chính Minh chuyển qua
      [​IMG]

      Chương 26.2
      Edit: Sun520

      Chuyện mà người đàn ông thể chịu đựng đó chính là đau lòng, phải bị thương ngoài da, cũng phải bị thương tổn gân động cốt trăm ngày, mà là sinh mạng cả đời.

      Vương Trọng Lỗi là người đàn ông, hoặc là vẫn còn ở giai đoạn thanh thiếu niên, nhưng mưa dầm thấm đất, thậm chí phần khai đao ra trận về sau càng có kinh nghiệm cũng phong phú, những chuyện đàn ông và phụ nữ, cách chơi của người trưởng thành, tâm tư của đàn ông hoặc là ở cái tuổi thanh thiếu niên này, dám chắc chắn tám chín phần mười nhưng cũng có năm sáu phần mười là đúng, cậu ta thấy ánh mắt của Sở Chính Minh nhìn chằm chằm Hạnh Cẩn Ngôn cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Cho nên cậu ta bắt cóc Hạnh Cẩn Ngôn, bởi vì cậu ta chắc chắn Sở Chính Minh trúng chiêu này.

      Đáng tiếc Hạnh Cẩn Ngôn là người phụ nữ của Nhiễm Sĩ Duệ, cậu ta động được, còn Sở Chính Minh sao, cũng chỉ có thể cậu xui xẻo là đáng đời, lần trước ở trại tạm giam chỉnh chết cậu, là bởi vì Nhiễm Sĩ Duệ bảo vệ cậu, nhưng mà hôm nay, Nhiễm Sĩ Duệ cũng quan tâm cậu, lại còn để cho cậu ta xử trí Sở Chính Minh nữa chứ.

      Muốn trách cũng chỉ trách Sở Chính Minh mắt chó đui mù, muốn trách cũng chỉ có thể trách Sở Chính Minh người cha có quyền có thế, muốn trách cũng chỉ trách cậu biết nắm chặt Nhiễm Sĩ Duệ để dựa vào như vậy.

      Cho nên xứng đáng bị người khác đánh.

      Chỉ quỳ xuống làm sao cho đủ, cậu ta chính là muốn cho cậu đau đớn mãi mãi cách nào chữa khỏi, như vậy, mới có thể làm tan tức giận trong lòng của cậu ta.

      Đúng, cậu ta nhìn Sở Chính Minh hồi lâu, sau đó tầm mắt rơi vào nửa người và nửa người dưới giữa Sở Chính Minh.

      Cái ý nghĩ này rất độc ác, nhưng rất hả giận.

      "Các cậu đưa cậu ta qua đây." Thanh niên có gương mặt dữ tợn, liếc mắt ra hiệu cho người đứng bên cạnh, người nọ đưa thanh sắt cho cậu ta, Vương Trọng Lỗi khẽ vuốt, rất hài lòng.

      Chậm rãi tới trước mặt cậu, giọng và mặt của cậu ta cũng dữ tợn: "Sở Chính Minh, tốt nhất cậu chớ phản kháng, nếu , tôi đối phó với người phụ nữ kia." Cậu ta uy hiếp, hài lòng nhìn thấy nét sợ hãi thoáng trong mắt của Sở Chính Minh.

      Đột nhiên, tay Sở Chính Minh nắm quyền buông ra, rũ mắt xuống, thầm che giấu nét độc ác thoáng , cậu lặng lẽ đưa tay vào cổ tay áo lấy công cụ mà lúc nãy bị cậu nhét lại.

      như vậy mà chịu bỏ qua cho Cẩn Ngôn, như vậy còn muốn đưa cậu vào chỗ chết, được thôi, cậu ta muốn cắt đứt dây cung, làm sao thể làm lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

      Nhếch khẽ khóe miệng, Vương Trọng Lỗi hài lòng cười.

      Sở Chính Minh bị hai thanh niên bắt được kéo tới ngồi trước cái ghế, lại bị kềm chặt băng ghế, thân thể khẽ thành đường thẳng, cậu nhìn thấy Vương Trọng Lỗi cầm cây sắt gõ cái mặt đất, thử độ mạnh yếu.

      , hai, ba. . . . . . Sở Chính Minh ở trong lòng thầm đếm, Cẩn Ngôn được Nhiễm Sĩ Duệ đưa , Nhiễm Sĩ Duệ bỏ mặc cậu, thể tin tưởng người nào nữa, người mà cậu có thể dựa vào là, cũng chỉ là

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27
      Edit: Sun520

      "Nghe lúc đưa cậu chủ Vương đến bệnh viện bất tỉnh nhân rồi. . . . . ."

      "Nghe cục trưởng Vương ở Bắc Kinh đường bay trở về . . . . . ."

      "Nghe mẹ của cậu chủ Vương khóc đến thở nổi rồi. . . . . ."

      "Nghe phía lén lút giao hẹn, phải xử lý nghiêm khắc . . . . ."

      Sở Chính Minh bị giam ở trong phòng tạm giam, có mấy cảnh sát đứng gần đó, vừa mới nghe chuyện này nên đến xem náo nhiệt, cũng có phụ trách phá án, còn có người thân của cánh sát nghe có chuyện lớn xảy ra cho nên tới đây tham gia náo nhiệt, vì thế, giọng điệu bàn tán, thanh lớn, nhưng mà cũng .

      "Chỉ sợ là thằng nhóc này chết chắc rồi . . . . ."

      "Đoán chừng là, tội cố ý giết người. . . . . . Lại là giết cậu chủ Vương. . . . . . cậu chủ Vương biết chưa. . . . . ."

      "Tôi nghe cậu chủ Vương bắt cóc người, còn bắt cậu ấy phải quỳ, sau đó còn muốn phế cậu ấy, cho nên cậu ấy mới đánh trả, lại , từ góc độ luật pháp mà , có thể là đánh tự vệ thôi. . . . . ."

      " / chị ngốc, ai cũng biết đây là trường giết người của mấy tên côn đồ lén lút, / chị nghe lời khai của bọn họ biết, tất cả đều chứng minh thằng nhóc này cố ý giết người, trăm miệng lời, chậm trễ chút nào, giống như có người sai khiến bọn họ vậy, có ai đó giở trò ở sau lưng. . . . . . Dùng đầu / chị mà suy nghĩ kỹ , là, chọc ai chọc, lại trêu chọc nhà họ Vương . . . . . ."

      "Người trẻ tuổi bây giờ. . . . . . có chút thực lực còn vọng động như vậy, biết sống chết. . . . . ."

      "Ai. . . . . ."

      Giọng điệu rất đau lòng lại thương tiếc, Sở Chính Minh ngồi đất trong góc phòng, hạ mí mắt, nhúc nhích, cũng ai biết cậu nghĩ cái gì, bên ngoài tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống nhau: Thằng nhóc này, tiếng nào, đúng là cứng đầu.

      "Tất cả đứng ở đây làm gì. . . . . ." giọng khiển trách nghiêm khắc, nhất thời mấy cảnh sát im lặng, chỉ thấy Cục trưởng Phân và người nhìn rất quen mắt vào, bộ dáng kia, còn rất cung kính, có người tinh mắt nhận ra, giọng : "Đổng Trưởng của Hoàn Vũ, là người đứng bản tin tài chính và kinh tế. . . . . Cũng là người rất có tiền có thế, ta tới đây làm gì. . . . . ."

      Vẫn có người có chút năng lực suy luận, mắt lại nhìn Sở Chính Minh chút, nhất thời sáng tỏ, hóa ra là, ai cũng có lai lịch lớn hết, khó trách thằng nhóc này lại bình thản như vậy, ngồi ở trong phòng tạm giam tiếng nào, mấy đại gia tộc trong thành phố đùa giỡn. . . . . . biết có bao nhiêu lợi ích liên quan với nhau ở sau lưng. . . . . .

      Dân chúng là người có tế bào nhiều chuyện nhất, vẻ mặt xem náo nhiệt càng sâu, líu ríu ầm ĩ ngừng, nhưng bị Cục trưởng Phân rống lên bảo toàn bộ ra ngoài.

      Lúc vẫn liếc hai mắt về phía sau, có chút lưu luyến rời.

      Cục trưởng Phân tự mình cầm cái chìa khóa mở cửa phòng tạm giam ra.

      "Lăng đổng, ngài chuyện với cậu ấy chút trước , tôi chờ các người ở bên ngoài. . . . . ."

      Nhìn ông ta qua cửa sắt, Lăng Đào mới thu hồi tầm mắt, con trai vẫn ngồi dưới đất cúi thấp đầu, trong phòng tạm giam tối tăm, hình như bóng dáng của cậu cứng lại như bức tượng, Lăng Đào tới, lúc sau Sở Chính Minh mới ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng, tầm mắt mê mang, cảm thấy , hình như cậu có chút mơ hồ.

      Lăng Đào nhớ tới lúc trước, khi người làm báo cho ta biết, Lăng Minh sốt cao. Trái tim khỏi thắt lại, đứa bé này, mặc dù phản nghịch, nhưng khi được mài tốt tuyệt đối là khối ngọc đẹp, từng ôm lấy kỳ vọng với cậu, cho nên cầu nghiêm khắc, có lẽ phải là người cha tốt, nhưng tuyệt đối huấn luyện viên tốt, có lẽ, có thể lợi dụng cơ hội này. . . . . . Lăng Đào nhanh chóng suy nghĩ thông suốt. . . . . .

      "Cẩn Ngôn. . . . . ." Sở Chính Minh hoảng hốt như nhìn thấy khuôn mặt của Cẩn Ngôn, nhưng hai mắt to, lại trở thành bộ dáng của Lăng Đào, muốn thừa nhận, lại vẫn biết ràng là thất vọng: "Tại sao là ông, tới. . . . . ." Cậu chống đỡ thân thể lên, đứng lên nhìn thẳng vào mắt Lăng Đào, nhưng đứng vững, lại đưa tay chống vào vách tường, nhất thời trong lòng Lăng Đào biết là cảm giác gì, Lăng Minh, ở trước mặt , tuyệt đối chịu yếu thế.

      Nhưng vừa mở miệng cậu gọi Cẩn Ngôn, Lăng Đào nhíu nhíu mày.

      "Cậu có gì với tôi sao?" Lăng Đào ôm cánh tay đứng xa mấy bước: " phải cậu đến bệnh viện sao, như thế nào, bệnh viện đủ, hay là chỉ có phòng tạm giam mới chứa nổi Đại Phật như cậu.”

      Im lặng.

      "Cậu rời khỏi tôi cậu cũng có thể sống tốt, tại sao, cậu nhìn lại mình trở thành bộ dạng gì hả . . . . . . Đua xe, đánh nhau, còn học được giết người. . . . . ."

      Vẫn
      [​IMG]
      Chương 28
      Edit: Sun520

      Cẩn Ngôn mơ thấy đoạn thời gian qua rất lâu, đoạn lại đoạn, hình ảnh giống như trong phim vậy, hình như trong mơ quay lại thời gian năm năm qua, cảnh bọn họ gặp nhau, tình hình lúc bị buộc ký tên, còn có phản ứng của khi , cuối cùng, chính là lúc rời , tình hình ăn cơm với , còn nhớ , khi đó, tay của xướt qua, chảy máu, màu đỏ tươi đẹp, nhàng đưa mắt nhìn sang, lúc ấy nghĩ thế nào nhỉ, rời người, cũng có khó khăn như mình nghĩ. . . . . .

      từng kiên định tự với mình như vậy.

      Thời gian năm năm, trong mơ nhưng mà cũng chỉ là mấy đoạn ngắt quãng hoảng hốt, chỉ có bỏ bi thương trong lòng, nhưng mà hình như vẫn còn lưu lại dưới đáy lòng, lâu chịu bay .

      Sau đó lại mơ mơ màng màng lật người cái, lại nằm mơ thấy cái gì đây, a, đứng cây cầu độc mộc, dưới cầu là cái miệng rộng cười gằn của cá mập, tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm , chờ đợi cẩn thận té xuống, sau đó ngừng ăn bữa ngon, rất sợ, mà đứng hai đầu cầu là hai người đàn ông, đó là Nhiễm Sĩ Duệ và Sở Chính Minh, hai người bọn họ cũng đưa tay về phía , hai người bọn họ cũng tới gọi , nhìn trái, nhìn phải, nhưng biết nên làm gì bây giờ. . . . . .

      Do dự lâu, mới di chuyển bước chân chậm rãi về phía Nhiễm Sĩ Duệ, nhưng vừa bắt đầu động, cây táo bắt đầu rơi quả táo xuống lưng Nhiễm Sĩ Duệ, quả lại quả, cuối cùng, khi chạy tới, Nhiễm Sĩ Duệ bị đập chết rồi, khóc rống, trong lòng khó chịu, thi thể Nhiễm Sĩ Duệ trước mắt từ từ biến thành quả táo, quả táo rất đẹp, nhặt lên nâng niu trong tay, nhưng lại có con côn trùng chui từ trong đó ra. . . . . .

      bị sợ nên kêu to, sau đó giật mình tỉnh giấc.

      Ngoài cửa sổ gió thổi bay phấp phới, Cẩn Ngôn ôm lấy chăn ngồi dậy, trán đầu mồ hôi lạnh, miệng vừa đắng lại khô, ngây người giường lúc, sau đó mới cầm cái ly đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Mỹ đánh răng, bàn ăn còn có quả táo.

      "Cậu dậy làm gì thế. . . . . ?." Tiểu Mỹ tranh thủ hỏi .

      Cẩn Ngôn đến máy lọc nước lấy nước, rồi ngồi xuống uống hớp , xoa xoa mi tâm : "Khát nước nên tỉnh, đúng rồi, nửa đêm cậu còn đánh răng là sao. . . . . ."

      Tiểu Mỹ vừa cau mày vừa lau miệng: "Còn nữa hả, người này ở trong bụng, nửa đêm đói bụng, đá mình liên tục, cho nên mình dậy tìm thức ăn trong nhà của cậu, nhưng trong tủ lạnh chỉ có quả táo, kết quả làm mình ghê tởm muốn chết, cậu mua ở đâu vậy. . . . . ."

      "Siêu thị, còn là nhập khẩu, hơn mười đồng cân đấy. . . . . . Tại sao cậu lại ghê tởm. . . . . ."

      "Ánh mắt của cậu cũng quá kém, giống như lúc chọn đàn ông vậy, . . . . ." Tiểu Mỹ tức giận: "Còn nhập khẩu nữa đấy, nhìn bề ngoài đẹp mắt, nhưng bên trong, lại đầy sâu, cắn cái phát nửa đoạn thi thể, làm mình buồn nôn muốn chết rồi. . . . . . Sợ có ám ảnh quá . . . . ."

      "Làm gì lại kéo đến người Nhiễm Sĩ Duệ. . . . . ." Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm quả táo bàn ăn, ánh mắt vừa rời khỏi nó, trong đầu lại là giấc mơ vừa rồi, còn có quả táo kia: " biết, còn tưởng rằng cậu có ý tứ gì với ta chứ. . . . . ."

      Tiểu Mỹ im lặng nhìn : "Cái chuyện cười này là nhạt nhẽo, Cẩn Ngôn, mình tin cậu có thể trốn tránh được từng bước mà ta ép sát, tại sao cậu lại do dự, ngày nào đó phải trả lời chắc chắn cho ta, rốt cuộc cậu có suy nghĩ kỹ hay , muốn cầu Nhiễm Sĩ Duệ làm thế nào."

      Cẩn Ngôn cúi thấp đầu, .

      "Nếu mình tình cảm của cậu trai trẻ kia tệ, như vậy, còn là mối tình đầu, nhất định đối tốt với cậu cả đời."

      Cẩn Ngôn im lặng nhìn chằm chằm bạn, nếu nghĩ như vậy, cũng đồng ý với Lăng Đào, cũng vào phòng tạm giam nhìn cậu, và Sở Chính Minh thể nào, biết .

      Nhìn Cẩn Ngôn lâu trừng mắt với , Tiểu Mỹ ôm bả vai Cẩn Ngôn lắc lắc: "Cậu phải cảm thấy Nhiễm Sĩ Duệ chính là quả táo thối nát hay sao, cậu cũng cắn được nửa đoạn con sâu rồi, muốn ói rồi, mà cậu còn muốn cắn thứ hai. . . . . ."

      "Nhưng có lẽ quả táo này cũng chỉ có con sâu như vậy. . . . . . Tránh ra các bộ phận khác rất tốt. . . . ." Cẩn Ngôn yếu ớt phản bác.

      "Chịu nổi cậu. . . . . ." Tiểu Mỹ ngáp cái: "Cậu cũng là có lẽ, có lẽ bên trong còn có rất nhiều sâu, Cẩn Ngôn, từ đầu đến cuối mình cảm thấy, Nhiễm Sĩ Duệ thích hợp với cậu, sao cậu lại do dự, bỏ được như vậy, cũng chỉ là bởi vì tình cảm mà cậu bỏ ra có được đáp lại, tại ta đáp lại, cho nên cậu mâu thuẫn , ra về mặt tình cảm, cậu cũng phải bỏ được, chỉ là bỏ được. Ai, đến chuyện này, có mình cậu nhìn ràng, nếu như là mình, tìm người thích hợp với mình, tại sao lại vất vả tranh giành như vậy, đợi nhiều năm mới đợi được ta đáp lại, vậy cậu lại muốn dùng bao nhiêu năm dọn sạch chướng ngại giữa hai người, cậu để cho cha mẹ của mình đối mặt với con rể thế nào, ba của cậu chịu được sao, cha mẹ của Nhiễm Sĩ Duệ có chấp nhận con dâu môn đăng hộ đối hay , mà cậu lại còn là từng người tình của ta, sống như vậy, cậu cảm thấy mệt . . . . . ."

      Yên lặng cúi đầu, tầm mắt vẫn dừng phía quả táo, quả táo đẹp như thế, lại có con sâu, nếu như là , cũng nhất định ném , nếu đổi lại

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]

      Chương 29
      Edit: Sun520

      Tiếng bước chân nhè vang lên, trong góc phòng cậu trai trẻ ngồi vùi đầu ở giữa đùi cẩn thận và khẽ do dự ngẩng đầu lên, trong bóng tối đôi mắt kia giống như thú vậy, trong veo mà lại lộ ra vẻ mong đợi, sau khi nhìn thấy người tới, lóe lên chút thất vọng rồi biến mất, rồi từ từ rũ mắt xuống, sau đó lại vùi đầu vào giữa hai chân, tay ôm đầu gối, cuối cùng co rút người lại. . . . .

      Nhân viên trông coi quan sát tuần lễ rồi, cậu trai trẻ ở bên trong, mỗi ngày đều như thế này, ngoại trừ thời gian ngủ, cậu đều núp người trong bóng đêm, hai lỗ tai luôn dựng lên như tai con dơi vậy, khi nghe tiếng bước chân của người đến, cậu ngẩng đầu lên ngay, sau đó liếc mắt nhìn cái như vậy.

      Mấy ngày trước, vừa có động tĩnh cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó lại yên lặng cúi đầu xuống, thế nhưng hai ngày này, động tác của cậu chần chờ, nhân viên trông coi nhìn thấy cho nên có thể cảm thấy ràng, trong lòng của cậu, còn ôm hy vọng nữa rồi.

      Người mà cậu chờ, đến tột cùng là người nào.

      "Cậu ấy như thế nào. . . . . ." Cục trưởng Phân cùng với người đàn ông vào.

      "Cũng may, chỉ là tâm tình có chút suy sụp." ta lại nhìn sang cậu trai kia, lần này, thế nhưng cậu lại có ngẩng đầu mà vẫn duy trì cái tư thế kia.

      Cục trưởng Phân liếc mắt ra hiệu với nhân viên trông coi, sau đó hai người cùng ra ngoài, còn Lăng Đào tới trước mặt Sở Chính Minh.

      "Hết hi vọng , nên nghe lời thôi."

      Sở Chính Minh có giương mắt, chỉ là ôm chặt thân thể, thân thể có chút rung rung, trong lòng Lăng Đào thoáng qua chút đành lòng, ngồi xổm người xuống, tay còn chưa có chạm được Sở Chính Minh, chỉ nghe thấy giọng cực truyền vào lỗ tai, giống như là con thú bị thương khổ sở gào thét, ngấm ngầm chịu đựng muốn để cho người khác nhìn thấy nỗi khổ sở của cậu, nhưng nó lại đau như vậy, đau đến nỗi giọng điệu đều giống như dây đàn bị đứt. . . . . .

      Hu …..Hu…...Hu . . . . .

      "Con trai . . . . ." Cảm xúc trong lòng Lăng Đào trở nên rất phức tạp, con của , luôn luôn phản nghịch vô lễ vô pháp vô thiên, ngay cả người cha này đều để ở trong mắt, con trai vẫn dựa vào chính mình cũng có thể sống được, nhưng hôm nay, lại bị người phụ nữ làm đau lòng như vậy. . . . . . Con của đau lòng thành như vậy. . . . . .

      Lăng Đào đưa tay ra trung nắm lại chặt.

      "Đổi lại họ Lăng, tiếp tục học, chuyển về nhà. . . . . ."

      "Tôi đồng ý với ông. . . . . ." Giọng đầy khó khăn, từng chữ từng chữ, hình như đều là máu và nước mắt, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt hai giọt lệ giống như là ánh nến trong bóng tối làm đau nhói ánh mắt của , cậu rơi nước mắt, nhưng ánh mắt, lại giống như đè ép khối trọng thạch giống như kiên định vậy.

      Ngoan cố như vậy, bướng bỉnh như vậy, cố chấp như vậy, vào ngõ cụt như vậy, lúc này đây, phải là người phụ nữ kia thể.

      Sở Chính Minh : "Điều kiện gì của ông tôi đều đồng ý, nhưng mà, tôi muốn chuyển nhà. . . . . . Tôi tuyệt đối chuyển nhà. . . . . ."

      tức giận tên dâng lên trong lòng Lăng Đào, lúc này, ở tình huống này rồi, cậu còn kiên trì muốn ở sát vách nhà Hạnh Cẩn Ngôn, mục đích là cái gì, cậu. . . . . . Có lẽ là nhớ mãi quên. . . . . .

      là nghiệt duyên.

      Khóe miệng Lăng Đào co rúm bỗng nhúc nhích, tay nắm lại thành quả đấm, sau đó dần dần buông ra.

      "Được, tôi đồng ý với cậu."

      Buổi chiều dưới ánh nắng mặt trời, Tiểu Mỹ cắn quả táo như cũ, Cẩn Ngôn liếc cái, rồi lại quay đầu lại làm chuyện của mình.

      "Cậu muốn . . . . . ."

      Cẩn Ngôn xếp từng bộ quần áo bỏ vào trong vali, sau đó yên lặng gật đầu cái, từ sống ở thành phố lớn, hai mươi mấy năm, chín mươi lăm phần trăm thời gian sống ở trong thành phố này, hỉ nộ ái ố, nhớ lại tất cả đều liên quan tới thành phố này, hôm nay muốn , cũng có gì quan trọng mà bỏ được. (Cái đoạn này là bó tay, Cẩn Ngôn sống ở trấn mà đoạn này lại từ sống ở thành phố lớn…, hiểu nổi, ta chỉ edit theo raw và convert thôi. Các nàng đừng thắc mắc nhé!)

      Có lẽ, nơi này để cho người ta bận tâm gì đó, hoặc là có người nào đó để người ta quan tâm.

      "Mình còn nghĩ cậu vẫn ở lại. . . . . ." Tiểu Mỹ sờ sờ cái bụng tròn vo: "Qua đoạn thời gian nữa Bảo Bảo ra đời, Cẩn Ngôn, sao cậu vội vã như vậy, cậu muốn rời , hay là trốn tránh. . . . . ."

      Cẩn Ngôn để bộ quần áo trong tay xuống nhìn Tiểu Mỹ, trốn tránh? Cũng thể như vậy, còn tâm tư hợp lại với Nhiễm Sĩ Duệ rồi, còn đối với Sở Chính Minh càng có tâm tư. . . . . .

      Trời cao biển rộng, tại sao lại muốn giới hạn ở đây, giới hạn trong những người này, giới hạn trong tình cảm mâu thuẫn ?

      "Tiểu Mỹ. . . . . ." Cẩn Ngôn kéo bạn ở bên ngồi xuống: "Vương sư huynh từng mấy lần với mình, đến thành phố đó, nơi mà mình chưa bao giờ đến đó lần nào, nhưng mà mình lại muốn , mình muốn thử cuộc sống của người chút . . . . ."

      Tiểu Mỹ nghẹn ngào: "Nhưng mình muốn cậu chút nào, cậu rồi , lão Trang khi dễ mình làm thế nào, chúng ta nhi quả mẫu, cũng người để mà nhờ vả. . . . ."

      "Này, lão Trang còn chưa có chết đâu, mà cậu trở thành nhi quả mẫu rồi. . . . . ." Cẩn Ngôn xoa xoa cái bụng của bạn: "Dưỡng thai tốt."

      Tiểu Mỹ miễn cưỡng cười cười.

      Điện thoại di động vang lên, là Nhiễm Sĩ Duệ, hẹn ăn cơm tối.

      Cẩn Ngôn đồng ý, Tiểu Mỹ nghi hoặc nhìn .

      Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho lão Trang tới đón người, ra gặp lại Nhiễm Sĩ Duệ, cũng phải là chống cự như vậy, có lẽ nhất thời Nhiễm Sĩ Duệ còn nỡ buông tay, cho nên hành động quấn quít trách móc, nhưng bao giờ làm được, thích hợp để lối thoát, thân sĩ phong độ, thương nhân, cũng là người đàn ông rất hấp dẫn.

      Lần này bọn họ cũng có lựa chọn Duy Cảnh, Nhiễm Sĩ Duệ kéo ghế ra cho : " còn tưởng rằng, em đồng ý ra ngoài."

      Cẩn Ngôn lắc đầu cái, để áo khoác ở bên ghế: "Mặc dù lời cũ nhưng bây giờ vẫn , làm được người tình, lùi bước, cũng có thể là bạn bè, Sĩ Duệ, tôi hiểu , ép người quá mức .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :