1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào, chàng trai trẻ - Y Phương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20
      Edit: Sun520

      Lúc điện thoại vang lên, quản lý đứng ở bên cạnh , hỏi : “Tổng giám đốc, lời nên lung tung, mấy giờ trôi qua rồi, hình như người chờ tới, có muốn ăn ít đồ lót bụng trước hay , nếu bị đau bao tử.”

      Đồng hồ treo tường qua mười hai giờ, phòng bao lớn như vậy, chỉ có hai người, vị trí bên cạnh , có người chờ ngồi, giương mắt nhìn ra ngoài, hình như đèn thủy tinh treo nơi xa nơi xa cũng mất ánh sáng, ngoài cửa sổ là ngọn đèn dầu giống như Ngân Hà bình thường rực rỡ cả vùng đất, nhưng lúc này, những thứ kia từ từ dập tắt nhà nhà đốt đèn giống như lòng càng lúc càng thê lương.

      và chúng nó đơn như vậy, bị người khác vứt bỏ như vậy.

      Mười hai giờ, cho biết đợi nữa, chỉ còn phút nữa thôi, mà xuất , cũng gọi điện thoại. Lý trí cho biết nên chết tâm, nhưng tâm đâu rồi, nếu như chết tâm dễ dàng như vậy, cũng ngồi ở vị trí này đợi lần thứ hai.

      Bỏ lỡ lần thứ nhất, dừng lại cho cơ hội quay đầu lại, Cẩn Ngôn, chẳng lẽ cho cơ hội? Nhiễm Sĩ Duệ chậm rãi đứng lên, cố gắng coi thường đau đớn trong lòng.

      "Tổng giám đốc, điện thoại rớt xuống đất. . . . . ."

      cúi đầu liếc mắt nhìn, ngồi chồm hổm xuống nhặt, đột nhiên màn hình sáng lên, nhất thời tiếng nhạc khô khan vang lên giống như thanh tự nhiên vậy.

      gọi : Sĩ Duệ.

      với : Em rất nhớ , em rất cần .

      Nhiễm Sĩ Duệ chạy tới đồn công an, phòng tạm giam hẹp, ánh đèn cũng rất tối tăm, Cẩn Ngôn co rúc ngồi chồm hổm thành cục, giống như bị vứt bỏ, rất sợ tối, Nhiễm Sĩ Duệ luôn cho rằng, sau khi trôi qua ân ái, cũng hỏi nguyên nhân, nhưng Cẩn Ngôn chỉ cười, cười khổ sở, nhếch khóe miệng, ánh sáng của đèn đầu giường chiếu vào ánh mắt của giống như hai cái động đen kịt, ở trong đó giấu những gì cũng muốn sâu nghiên cứu, có lẽ khi đó bản năng biết những thứ đó hấp dẫn , làm chìm sâu vào, cho nên tránh ra, là cách giải quyết tốt nhất.

      Nhưng mà bây giờ cảnh tượng này, cùng với ngày năm năm trước sao mà giống nhau, hoảng hốt hiểu , khó trách chịu , đây là tình cảnh khó nhất mà phải chịu đựng, ngày năm năm trước, trong khu vực quanh đồn đồn công an đều cúp điện, lúc nghe công an gọi đến, nhìn thấy ở trong phòng tạm giam tối tăm, có sợ hãi núp ở trong góc, khóc thút thít giống như con mèo lạc trong mưa.

      "Đây chính là tên trộm kia. . . . . ." Giọng điệu của có chút khinh bỉ, bởi vì trước khi nhận được điện thoại của công an, mới vừa đàm phán thành hạng mục hợp tác, tâm tình tốt: " ngờ là sinh viên, là tên trộm có trình độ học vấn cao . . . . . . Thầy giáo ở trường học dạy các người những thứ này . . . . . ."

      Có lẽ hai chữ “tên trộm” này kích thích Cẩn Ngôn, lúc ấy thế nào cũng chịu từ trong góc tới đây, còn cúi đầu, coi như sau khi có điện, cũng để cho người ta mở đèn. Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, có lẽ Cẩn Ngôn sợ người khác chỉa về phía mặt của , đây là khuôn mặt của tên trộm, này là tên trộm.

      Từ sau ngày đó, Cẩn Ngôn thay đổi bởi người đàn ông này, mà chính là đao phủ, còn lại đồng ý bị vạch trần vết thương tàn khốc ở trước mặt.

      Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ căng thẳng, Cẩn Ngôn của , ở bên cạnh vẫn luôn độc lập và kiên cường, loại cục diện này, là bóng ma ám ảnh trong lòng , đó là cảnh tượng tuyệt vọng nhất, nhưng cũng may, còn nhớ , vào lúc này lại gọi điện thoại cho , có phải lên điều gì đó hay . . . . . . Trong lòng , ra vị trí quan trọng.

      Tình cảnh của , cũng đến mức tuyệt vọng.

      Nghĩ như vậy, cho nên Nhiễm Sĩ Duệ vui vẻ, người đàn ông ôn hòa dũng cảm bảo vệ người phụ nữ của mình giống như là đốt lên hơi nước nóng hừng hực vậy, trong điện thoại giọng của Cẩn Ngôn rất gấp, cũng ràng chuyện gì, nhưng có quan hệ gì chứ, có ở đây, tất cả chuyện của , cũng giải quyết giúp .

      Trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ đầy vui vẻ.

      "Cẩn Ngôn. . . . . ." Giọng điệu của rất vui vẻ.

      Cẩn Ngôn đẩy Sở Chính Minh ra, chần chờ chút mới ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như con thỏ vậy, ngược lại có nước mắt, nhưng khóe mắt rất hồng, vừa thấy , lầm bầm hai tiếng, đứng lên muốn nhào tới phía , nhưng có lẽ là do ngồi chồm hổm quá lâu, có đứng vững, cho nên ngã xuống, hai chân ngửa ra sau, giống như rùa bị người ta lật ngược vậy, Nhiễm Sĩ Duệ đau lòng, nhưng —— khóe miệng lại cong cong ——

      Đỡ đứng dậy cũng là đôi tay khác.

      Người đàn ông kia. . . . . . Nhiễm Sĩ Duệ khẽ nheo mắt, đúng hơn là cậu thanh niên. . . . . .

      Cậu mặc áo khoác hiệu NIKE, mặc quần rộng rãi theo phong trào, còn đôi giầy chơi bóng màu trắng. . . . .

      bị cậu trêu chọc, buổi sáng ngày hôm trước người đàn ông đó —— chính là cậu, càng nghĩ xa chút, ngày đó ở Duy Cảnh. . . . . .

      lại bị thằng nhóc trêu chọc, nhất thời sắc mặt của Nhiễm Sĩ Duệ u ám, mặc dù có tức giận, nhưng mà, cũng phải tức giận.

      Tình địch của , hóa ra là điều có cần thiết như vậy, thằng nhóc, thằng quỷ đáng giận.

      Cẩn Ngôn sợ run mấy giây, nhìn thấy khóe miệng mỉm cười, khẩn trương trong lòng cũng từ từ nới lỏng: "Cám ơn. . . . . ." Tay nhè rút ra, nhìn về phía Sở Chính Minh , lại có cảm giác hoảng hốt thoáng qua ánh mắt của Sở Chính Minh đầy thất vọng —— và đau đớn.

      vẫn nhìn chằm chằm vào giữa tay của và cậu, Cẩn Ngôn hiểu nhìn cậu cái, hoảng hốt nhớ tới tay của vừa mới từ phía lướt qua.

      Tại sao cậu lại chịu buông tay của ra? Đột nhiên Cẩn Ngôn có ý nghĩ cảm động hoang đường, Sở Chính Minh còn chưa đủ mười tám tuổi, biết tình cảm là cái gì chứ?

      Nhiễm Sĩ Duệ dẫn ra ngoài văn phòng làm việc ngồi xuống, lại mua cà phê nóng cho , nắm tay của , cảm giác từng điểm từng điểm bình tĩnh lại, ôm vào trong ngực, cũng có phản kháng, thậm chí còn khẽ dựa sát vào , sau khi uống cà phê, Cẩn Ngôn từ từ kể lại mọi chuyện.

      " còn tưởng rằng em hết hy vọng với đấy." Nhiễm Sĩ Duệ cười , giờ phút này đến mấy giờ bị dày vò, cảm thấy thoải mái, ở bên cạnh , ở trong ngực của , thậm chí suy nghĩ, trước kia có phải Cẩn Ngôn chờ cũng giống như mới vừa rồi chờ mấy tiếng đồng hồ hay . . . . .

      thế giới này, thiếu nợ người ta, luôn luôn phải trả, cũng may, còn có cơ hội, có thể trả dần.

      "Cuối cùng em cũng nhớ tới chính là , vậy là tốt rồi." Nhiễm Sĩ Duệ hôn trán cái.

      " cái gì?" Cẩn Ngôn nghe , hỏi lại.

      " . . . . . . có gì . . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ lắc đầu cái: "Em đừng lo lắng, Dương luật sư giải quyết, rất nhanh có thể về nhà."

      Cẩn Ngôn gật đầu cái, dựa vào vai , nhắm hai mắt lại.

      Nửa giờ sau chuyện xử lý thỏa đáng, Nhiễm Sĩ Duệ cầm theo túi xách của , ôm ra ngoài, Cẩn Ngôn vài bước dừng lại. . . . . . Sở Chính Minh còn có ra ngoài. . . . . .

      Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Nhiễm Sĩ Duệ, cứu hay là cứu, lẽ ra Sở Chính Minh cũng đáng đời, còn tuổi hư hỏng như vậy, chịu chút dạy dỗ cũng là việc nên làm, nếu còn phải gặp chuyện may khác sao, nghĩ như vậy, cho nên bỏ suy nghĩ cứu người.

      Nhưng được hai bước, nếu như cứu, nghe trong ngục giam rất loạn, với tình trạng của Vương Trọng Lỗi bây giờ, Sở Chính Minh chỉ có bị chỉnh cho đến chết mới thôi.

      Cậu gọi là “Chị Thánh mẫu”.

      Cậu luôn muốn mời Duy Cảnh ăn ngon.

      Cậu mới vừa bao giờ làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, bao giờ để cho đau lòng nữa.

      Cẩn Ngôn khẽ cắn răng, đời này thiếu nợ cậu mà.

      Nhưng thằng nhóc này lại biết cảm kích .

      "Tôi muốn ấy cứu tôi." Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Nhiễm Sĩ Duệ có chút khiêu khích: "Tôi cũng có thể tự mình ra ngoài."

      "Cậu. . . . . ." Câu đầu tiên chẹn họng Cẩn Ngôn, nếu là con trai của , nhất định đánh chết cậu, Cẩn Ngôn hối hận nghĩ, nắm tay Nhiễm Sĩ Duệ . "Cậu muốn ở đó ngây ngốc, vậy cứ ở đó mà ngây ngốc , tôi khổ như thế là vì ai chứ, tôi thiếu nợ người tới cứu cậu ân tình, tôi người ăn no có việc gì làm mà. . . . . ."

      Nhưng mấy bước. . . . . .

      "Cẩn Ngôn, khóc, tại sao khóc. . . . . . đừng khóc. . . . . ." Giọng của cậu lo lắng lộ ra mấy phần bất đắc dĩ như người mắc chứng cuồng loạn vậy.

      Cẩn Ngôn vẫn mệt mỏi dựa vào trong ngực , Nhiễm Sĩ Duệ dừng bước lại, nhìn chằm chằm cậu đứng cách đó xa, cũng có những năm tháng trải qua điên cuồng như thế này, có lẽ từ xưa đến nay trong quá trình lớn lên của mỗi đứa con trai đều có máu tươi hoặc là bạo lực, thế nhưng cái độ tuổi này nhất định phải nắm chặt, nhiều phần, chính là tội: "Tôi biết cậu rất ràng tại sao Cẩn Ngôn lại khóc, cậu tiêu xài thậm chí bị mất tiền đồ của mình hoặc là coi trùng sinh mạng, cho nên xin cậu được liên lụy người khác." Giọng của Nhiễm Sĩ Duệ nhạt : "Nhất là với phụ nữ . . . . ."

      " dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi." Sở Chính Minh ghét nhất là sắc mặt dạy dỗ người khác như vậy, mà Nhiễm Sĩ Duệ, càng chán ghét hơn nữa: "Nên làm như thế nào, tự tôi biết." Cậu hơi nhếch môi: "Còn nữa, ơn này, là tôi nợ , phải Cẩn Ngôn nợ . . . . . ." Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nhiễm Sĩ Duệ. "Bây giờ, tôi hi vọng biết ."

      Thủ tục vẫn đơn giản, chỉ là trước khi làm thủ tục, Nhiễm Sĩ Duệ phải gọi cú điện thoại cho nhà họ Vương, cũng may, tất cả đều suông sẻ.

      Sau khi ra ngoài, Sở Chính Minh nhìn và Nhiễm Sĩ Duệ cái, xoay người rời .

      "Cậu đâu." Theo bản năng Cẩn Ngôn bị cậu làm cho khẩn trương.

      " liên quan tới , ngày mai vẫn thấy tôi còn sống đấy." Hành động của cậu tự nhiên như vậy, đáng tiếc, Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, kích động có thừa, trầm ổn chưa đủ, giống như miếng ngọc còn có trải qua mài giũa, bây giờ ở cái giai đoạn này, có thành tựu.

      Nhiễm Sĩ Duệ đưa Cẩn Ngôn về nhà, Cẩn Ngôn vào bếp rót cho ly nước, nhận lấy, tay chạm vào ngón tay của , đầu ngón tay còn lạnh lẽo, có nhè ấm áp, trong nháy mắt Nhiễm Sĩ Duệ muốn nắm chắc khoảnh khắc đó, nhưng Cẩn Ngôn rụt tay lại.

      Trong mắt hơi thất vọng.

      "Rèm cửa sổ tệ." dời tầm mắt, ngồi xuống.

      "Ừ." Cẩn Ngôn gật đầu cái, khi ngồi xuống bên cạnh, TV có mở, gian rất an tĩnh, tầm mắt người đàn ông ngẫu nhiên quét qua từ người , lại có chút nóng bỏng, Cẩn Ngôn trầm ngâm nhắc nhở mình, nhưng. . . . . . Cũng biết Nhiễm Sĩ Duệ có phải là cố ý hay , cứ có cảm giác, khoảng cách giữa , hình như càng ngày càng gần.

      "Thời gian còn sớm. . . . . ." Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nhàng hớp ngụm nước."Ngày mai tôi còn phải làm."

      Vì vậy. . . . . . Đây là đuổi người.

      Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ giả bộ nghe hiểu, nhưng ý tứ này quá cạn ràng rồi, thở dài cái, còn nhiều thời gian, nếu vội vã quá mức, cũng là tối kỵ trong nhà binh.

      "Được rồi, tôi. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ mới đứng lên, nhưng. . . . . . Cả căn phòng tối đen, lầu đối diện lẻ tẻ ánh đèn, nhưng rồi tất cả đều biến mất.

      Cúp điện? Đây có phải cũng coi như ông trời giúp tay.

      " xảy ra chuyện gì, tại sao lại tối như vậy. . . . . ." ràng giọng của Cẩn Ngôn lộ ra đầy khẩn trương.

      Nhiễm Sĩ Duệ chút do dự ngồi xuống, thuận tay kéo vào trong ngực: "Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là bị cúp điện mà thôi. . . . . ."

      Trong phòng ngủ, Nhiễm Sĩ Duệ gọi điện thoại đến Sở điện lực hỏi, lại biết hôm nay có lịch thông báo cúp điện, còn có thể cúp đến sáu giờ sáng mai, ánh sáng từ di động hơi mờ, sắc mặt của Cẩn Ngôn ràng lộ ra khẩn trương.

      " có việc gì, ở đây với em." Lòng mềm nhũn, cũng phủ nhận mình hèn hạ, vén chăn lên nằm nằm xuống.

      Có lúc, mạnh mẽ chút, cũng phải xấu.

      Tác giả có lời muốn : H còn chưa phải H, chỉ đơn giản là vấn đề. . . . . .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21
      Edit: Sun520

      diễn đàn Cẩn Ngôn từng thấy đề tài thảo luận về đàn ông, trong đó chủ của diễn đàn hỏi: Đối với phụ nữ mà , đàn ông và chó có cái gì khác nhau, Cẩn Ngôn cũng nhớ ra đàn ông và chó cụ thể có gì khác biệt, nhưng sau đó câu trả lời làm cho Cẩn Ngôn có ấn tượng rất sâu, người đó , khi cần đàn ông có thể dùng như chó, còn chó sao, khi cần lại thể dùng đàn ông.

      Bây giờ phái nữ, có tư tưởng độc lập, kinh tế độc lập, nhân quyền độc lập, rất lâu, có đàn ông, cũng có thể mình sống được tự nhiên, cho nên gần như phần phụ nữ cũng coi đàn ông là quan trọng, trong mắt nhóm phụ nữ này, đàn ông đơn giản chỉ có ba chỗ dùng.

      Thứ nhất: Đàn ông giống như diễn đàn trả lời vậy, đàn ông chỉ là đồ dùng giường của phụ nữ, khác gì gối ôm cả, chỉ là dùng để gia tăng độ thoải mái trong khi ngủ hoặc là dùng để ấm giường.

      Thứ hai: Đàn ông là công cụ giao thông, đêm khuya tan việc có người đàn ông đưa đón, dù sao vẫn yên tâm hơn chút so với ngồi xe taxi, có lúc dạo phố mệt mỏi còn có thể đảm đương tài xế giao hàng, phải nhất định đòi hỏi, nhưng cũng nên có đàn ông bên cạnh, như thế thuận tiện hơn rất nhiều.

      Thứ ba: Điều còn lại là có tác dụng như Nhiễm Sĩ Duệ bây giờ, thêm can đảm.

      Trong đầu Cẩn ngôn nhớ tới lời này, có chút nhịn được bật cười, dĩ nhiên có quá trớn nghĩ đến tác dụng của đàn ông chỉ khá hơn so với chó chút hoặc là giới hạn trong ba điều phía , nhưng khi bị Nhiễm Sĩ Duệ xem thường như vậy, tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.

      Nhiễm Sĩ Duệ cúi đầu nhìn , bên là cây nến vừa rồi xuống dưới lầu mua ở cửa hàng tiện lợi, ánh sáng cũng được sáng cho lắm, lại nổi bật lên khuôn mặt nhắn của , đến có chút giống như trẻ con trong tủ cửa tinh xảo, nụ cười ôn hòa, mặt mày tươi như hoa.

      Giống như từng có lúc nhìn thấy dáng vẻ của như vậy, thời gian đan chéo nhau, cũng từng ở trong lòng , mỉm cười, , Sĩ Duệ, có thể em .

      Môi, nhịn được hôn xuống.

      Chỉ mong câu trả lời của muộn màng, bỏ qua thời gian cuối cùng này.

      Chỉ đơn thuần đắp chăn bông chuyện chợt bị lửa nóng cắt đứt, trong đầu Cẩn Ngôn trống rỗng mấy giây, môi lưỡi cực nóng, dây dưa tình cảm, tay đặt ở lưng buộc chặt, siết chặt lấy , để cho trốn tránh chút nào.

      luôn cho lựa chọn như vậy.

      thể lui được nữa, là đúng hay sai.

      Trong lòng cũng phải do dự.

      "Sĩ Duệ, buông ra. . . . . ." thở : " lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy là. . . . . ."

      Giống như nghe thấy, chỉ dùng sức hôn , giống như uống rượu độc giải khát, thể nào kiềm chế.

      Dùng sức cắn, hương vị của máu giống như mùi sắt, chảy máu, răng của , nhất định rất sắc bén, năm đó từ chối, rơi lệ, bả vai còn có vết tích của ngay lúc đó.

      vững tâm, lòng của mềm mại, hôm nay phong thủy luân chuyển rồi.

      Nhiễm Sĩ Duệ khẽ giương mắt, nhìn chằm chằm nét mặt của rời.

      đánh cuộc, đánh cuộc mình có thể thắng, đánh cuộc trong lòng Hạnh Cẩn Ngôn có , đánh cuộc gọi điện thoại cho là bởi vì vẫn còn say đắm.

      "Cẩn Ngôn, dừng lại, nếu như em chút tình cảm nào với , em hãy đạp xuống giường . . . . . ."

      Phải mạnh mẽ nắm chắc, gần như là nắm hết tất cả nhược điểm của , quần áo của Cẩn Ngôn bị cởi hết ra nhưng trong nháy mắt kia hoảng hốt hiểu , ra cũng có nghĩ muốn chống lại, chỉ là vẫn còn do dự.

      khi người phụ nữ bắt đầu do dự, thua.

      "Cẩn Ngôn. . . . . ." Vật nóng rực chen vào thân thể của , sâu thở dài có mất mà được cảm giác thỏa mãn, cũng may, còn tới phải gấp, mặc dù có đứng chỗ chờ , nhưng còn có thể đuổi theo bước chân của .

      Bọn họ có thể ở cùng khởi đầu, cùng nắm tay nhau cả đời.

      Hình ảnh cùng nắm tay nhau đến già ngừng lên trong đầu , Nhiễm Sĩ Duệ càng thêm hưng phấn, dùng sức chen vào, lui ra ngoài, thanh rên rỉ cũng phải đều là khổ sở.

      cùng nhau, cũng hề biết đau, bảo đảm như vậy.

      "Cẩn Ngôn, cho thêm cơ hội. . . . . ."

      đợi được câu trả lời của , đều hiểu, bọn họ phải cần, là thời gian chứng kiến, thời gian cho Cẩn Ngôn, hôm nay giờ khắc này, cũng phải sai.

      Buổi sáng tỉnh lại có chút hoảng hốt, ngẩn ra mới hiểu được, Nhiễm Sĩ Duệ qua đêm ở đây, quay đầu lại nhìn , khuôn mặt nhu hòa, như bộ dáng của mỗi sáng sớm qua, mà người của mình, cũng chẳng mặc cái gì cả, Cẩn Ngôn vỗ mình cái mạnh, bây giờ bộ dáng kia, quan hệ của hai người, phải càng lúc càng loạn sao.

      Vậy tại sao tối ngày hôm qua ngăn cản .

      Lúc thầm ảo não, Nhiễm Sĩ Duệ tỉnh lại, còn nhếch miệng cười khẽ: "Chào buổi sáng."

      cười cũng may, nụ cười này, nhất thời khiến Cẩn Ngôn có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, trước kia mỗi buổi sáng, ngày nào đó Nhiễm Sĩ Duệ phải từ rời giường bắt đầu nghiêm mặt, nhưng mà bây giờ. . . . . .

      Thói quen là chuyện rất đáng sợ, cho nên Cẩn Ngôn theo bản năng co rúm lại chút, lại nhìn thấy Nhiễm Sĩ Duệ khẽ nhíu nhíu mày, sau đó cũng gì, chỉ khẽ thở dài cái.

      Ánh mắt của Cẩn Ngôn quét qua người của , phần lưng bóng loáng có dấu đỏ, là kiệt tác của ai, đó là chuyện quá ràng, mà người của mình sao, những dấu hôn cũng quá mức mập mờ. . . . . . Cẩn Ngôn cầm quần áo ở bên lên: " ra ngoài trước , tôi muốn thay quần áo."

      "Có liên quan gì, trước kia có mặt em vẫn thay được vậy."

      "Đó là trước kia, bây giờ coi tôi như nhóm người trai gặp dịp chơi ."

      Lông mày của Nhiễm Sĩ Duệ nhíu lại: "Tại sao em ra ngoài trước, cũng thể mặc gì."

      ". . . . . ." Cẩn Ngôn đuối lý, cũng phù hợp với phong cách của , chính là miệng lưỡi lợi hại chút, đều muốn chiếm tận mới được, ai đàn ông có thân sĩ phong độ, Nhiễm Sĩ Duệ luôn luôn có tính tự giác. "Đây là của phòng của tôi, cho nên phải nghe theo lời của tôi, hơn nữa, tôi có hứng thú nhìn cảnh xuân của . . . . . . Bây giờ tôi là chủ, cho dù đối với căn nhà hay là đối với người. . . . . ."

      gật đầu." sai, đúng thế, nhưng vẫn còn có hứng thú với em. . . . . ." Người nào đó quang minh chánh đại trả lời, với bộ dáng nghiêm chỉnh, đột nhiên Cẩn Ngôn cảm thấy, Nhiễm Sĩ Duệ giống loài kỳ lạ, giống như người hay lật lọng, gặp phải sai trái giả bộ.

      Cẩn Ngôn ném gối đầu về phía

      Nhiễm Sĩ Duệ tiếp được gối đầu, mở to tròng mắt nhìn , qua mấy giây, lại đột nhiên cười quỷ dị, Cẩn Ngôn cảm giác đầu của mình tê rần.

      lại có thể cầm quần áo, ngoan ngoãn ra ngoài.

      Cẩn Ngôn nhanh chóng mặc xong quần áo rồi ra ngoài, cũng mặc xong quần áo, đưa bàn chãi đánh răng mới cho rửa mặt, sau khi Cẩn Ngôn vệ sinh xong ra ngoài, thấy phòng ngồi ở phòng khách chờ .

      Hôm nay muốn đến Hoàn Vũ sớm chút, ngày hôm qua công việc còn chưa có xử lý xong bị Lăng Duệ bảo chạy tới cứu Sở Chính Minh rồi, kết quả cũng có cứu được Sở Chính Minh, lại làm cho mình bị nhốt vào phòng tạm giam, ngày hôm qua Lăng Duệ khẩn trương như vậy, hôm nay nhất định là thoát được rồi.

      Còn có Sở Chính Minh, ngày hôm qua rốt cuộc chạy đâu, mới vừa rồi gọi điện thoại cũng có nhận, bây giờ còn sớm, trước giữa buổi sáng mà thấy thằng nhóc kia, như vậy, là tối ngày hôm qua cậu cũng có về nhà.

      làm gì rồi.

      Trong lòng Cẩn Ngôn rối bời.

      "Cùng nhau ăn điểm tâm." Nhiễm Sĩ Duệ .

      Cẩn Ngôn lắc đầu cái. "Tôi rãnh."

      "Đưa em làm." lại .

      Cẩn Ngôn vẫn lắc đầu cái. "Hướng khác nhau, thuận đường."

      "Cùng nhau ăn trưa." tiếp tục mời.

      Cẩn Ngôn cau mày, động tác mở cửa ngừng lại: "Nhiễm Sĩ Duệ, rốt cuộc muốn làm gì."

      Thân thể tránh ra bên cạnh, Nhiễm Sĩ Duệ để cho mở cửa ra, muốn làm gì, rất ràng, muốn trốn tránh cảm giác trong lòng, từ tối hôm qua khi Hạnh Cẩn Ngôn gọi điện thoại trong nháy mắt đó, quyết định mình phải quyết tâm.

      "Hạnh Cẩn Ngôn, giống như tối qua , muốn ở chung chỗ với em lần nữa."

      " cần thiết." Lý trí cho biết nên trả lời như vậy, người đàn ông này vô tình, vô tâm, sai lầm chỉ có thể phạm lần thứ nhất, nên ngu xuẩn cho có cơ hội cười nhạo tôn nghiêm của người phụ nữ lần nữa, mãi mãi nên hi vọng vào mình có thể lấy được người đàn ông đó, cho nên, nên để cho có cơ hội dẫm lên bước chân của mình lần thứ hai. "Cũng thể nào." bổ sung, giọng đầy kiên quyết: " có kết quả, tôi bao giờ tin tưởng được nữa."

      Sớm đoán được phản ứng như thế, Nhiễm Sĩ Duệ cũng có thất vọng nhiều, trước đây coi thường , thương tổn , cũng nguyện ý trả lại, thiếu bao nhiêu, trả cho bấy nhiêu, tình cảm bị chà đạp, bản thân nhặt lên, bao bọc lại, bỏ vào trong lòng , làm cho lòng nàng ấm áp hơn.

      "Cẩn Ngôn, nhiều lời vô ích, muốn cho em biết, là nghiêm túc, ngày nào đó, em tiếp nhận lần nữa." Bàn tay đặt lên tay , tay cầm cửa, nhàng kéo ra, còn lo lắng, mở miệng, cũng chưa gì, lại cảm thấy ràng có ánh mắt nóng rực ở sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Sở Chính Minh đứng cách khoảng mấy bước chân, trong ánh mắt của cậu lên đầy tia máu, râu mọc lởm chởm, khóe mắt, hơi ướt át. . . . . .

      "Tối hôm qua ta về nhà, hai người ngủ chung giường phải ?" Giọng của cậu hơi khàn, giống như là tảng đá lạnh lẽo vậy, khiến hoảng hốt.

      "Đây là chuyện của người lớn, cậu còn . . . . . ." Cẩn Ngôn giọng .

      "Tối qua hai người ngủ chung giường. . . . ." Giọng của cậu vang lên rất lớn, sắc mặt đen thui giống như mây đen bầu trời, cắn môi, sắc môi hơi đỏ, giống như tơ máu trong mắt cậu chứa tức giận.

      "Sở Chính Minh, đây là chuyện của tôi . . . . . ." Khí thế của Sở Chính Minh áp đảo Cẩn Ngôn, khiến Cẩn Ngôn biết là hương vị gì, mới sáng sớm, tại sao cậu lại rống cái gì với , cũng chỉ có thể giải thích: "Hình như cậu quan tâm hơi nhiều việc rồi đó."

      "Hai người ngủ chung giường." Nghi ngờ trong lòng cậu được đến khẳng định, có lẽ cậu sớm khẳng định, cậu hi vọng điều gì, cũng chỉ là chút xíu lời giải thích của Cẩn Ngôn, chỉ cần chút xíu, cũng có thể làm cho hoảng sợ trong lòng cậu ổn chút, nhưng cậu cũng biết mình đến tột cùng là làm sao, cậu chưa từng thích qua người nào, cho nên cũng biết cái gì mới là cảm giác của thích, nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Sĩ Duệ cảm giác tệ, rất tệ, nhất là mới vừa rồi, cậu còn phải biết chân tướng, hóa ra là, cậu. . . . . . Cậu chỉ là con cờ. . . . . .

      Con cờ đáng thương, đối với cậu rất tốt, cũng chỉ là diễn trò mà thôi.

      "Hạnh Cẩn Ngôn, chính là kẻ lường gạt. . . . . ."

      Tuyệt vọng mà tức giận, giống như trẻ mồ côi bị vứt bỏ cuối cùng trong lòng phát ra buồn bã, cậu nhìn , hai giọt lệ khóe mắt chậm rãi rơi xuống, lúc này thế giới của cậu, chỉ có mình cậu.

      Nhìn bộ dáng của cậu khiến Cẩn ngôn bị dọa sợ, Nhiễm Sĩ Duệ cũng có chút chuyện gì, hai người nhìn nhau cái, Cẩn Ngôn đến đẩy đẩy Sở Chính Minh.

      "Cậu làm sao vậy, tối hôm qua chạy đâu, tôi rất lo lắng cho cậu. . . . . ."

      Kéo khóe miệng, ánh mắt của Sở Chính Minh nhìn đầy khinh bỉ: "Hạnh Cẩn Ngôn, những lời ghê tởm, lo lắng tôi? cho rằng tôi còn có thể tin tưởng lời của sao? tên lường gạt!"

      Tác giả có lời muốn : Cua đồng bò qua!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 22
      Edit: Sun520

      "Hạnh Cẩn Ngôn, những lời ghê tởm, lo lắng tôi? cho rằng tôi còn có thể tin tưởng lời của sao? tên lường gạt!"

      Mắt của cậu đầy tơ máu, chậm rãi , giống như giải nghĩa từng chữ từng câu, nghe vào tai trong, có loại cảm giác rất đau đớn, xong cậu cũng nhìn , đứng ở đàng kia cúi thấp đầu thở, nặng nề. . . . . .

      Cẩn Ngôn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống mũi của cậu, sau đó nhanh chóng biến mất.

      Khi còn trong phòng tạm giữ cậu mang đôi giầy màu trắng chơi bóng bây giờ rất dơ rồi, dây giày cũng rớt ra, Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cậu: "Tối ngày hôm qua cậu đâu vậy, xảy ra chuyện gì."

      "Xảy ra chuyện gì!" Cậu lẩm bẩm lặp lại.: "Nếu như tối qua tôi chuyến như vậy, còn biết có bản lãnh lớn như vậy, Hạnh Cẩn Ngôn, là người phụ nữ hèn hạ, dối trá, là tên lường gạt!"

      người có thể thừa nhận có bao nhiêu đả kích, ép vỡ Lạc Đà cuối cùng cọng rơm nặng bao nhiêu.

      Nếu như bị bắt vào trại tạm giam là đúng vì đó là trừng phạt khi cậu phản nghịch và kích động, cậu chấp nhận chuyện đó vì mình bị người khác tính kế. Nếu như phát Cẩn Ngôn và Nhiễm Sĩ Duệ lên giường là bởi vì muốn vứt bỏ tình cảm của cậu, cậu bị vứt bỏ cậu cũng chấp nhận, ai bảo cậu có quan hệ ràng với Cẩn Ngôn, theo thời gian, cậu cũng chấp nhận thua. Nhưng mà, cậu bỏ ra tình cảm, cậu tôn trọng giống như tôn trọng mẹ của mình vậy, cậu say đắm, tại sao Hạnh Cẩn Ngôn lại có thể lợi dụng cậu, lừa gạt cậu, coi cậu như kẻ ngu ngốc mà đùa bỡn tình cảm của cậu đổi lấy thành công nghiệp như vậy.

      Tại sao có thể làm tay sai cho Lăng Duệ, tại sao có thể vừa đối tốt với cậu, vừa lại biến sắc lợi dụng cậu lấy lòng người kia, Sở Chính Minh nắm chặt quả đấm, nặng nề đánh lên vách tường.

      Khốn kiếp!

      Từ phòng tạm giữ ra ngoài, khi Cẩn Ngôn hỏi cậu làm gì Sở Chính Minh rất muốn cho biết ràng, là cậu muốn tìm Lăng Duệ. Mặc dù cậu tuổi trẻ tính khí hay nóng nảy, nhưng cũng ngốc, chuyện nặng cậu nhìn rất ràng, coi như nhà họ Vương tạm thời nể mặt mũi của Nhiễm Sĩ Duệ mà bỏ qua cho cậu, nhưng sau lưng nhất định nuốt xuống cục tức này xuống, nhất thời Nhiễm Sĩ Duệ bảo vệ được cậu, nhưng lại bảo vệ được cậu cả đời, huống chi, cậu muốn nợ ân tình của Nhiễm Sĩ Duệ, cậu muốn sống bình an, cậu muốn tự mình làm nên chuyện, nhưng trước hết cậu phải có thế lực mạnh che chở.

      Cậu nhất định phải trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

      Cho nên cậu quyết định tìm Lăng Duệ.

      Nửa đêm, đèn ở lầu cao nhất của Hoàn Vũ Cao vẫn sáng, Sở Chính Minh chạy vào thang máy, tay nhấn menu có chút do dự, nhưng sau khi ngừng lại chút, cậu lại nặng nề nhấn số tầng muốn đến.

      cái thế giới này có chuyện thập toàn thập mỹ, cậu nghĩ phải lấy được cái gì, nhất định phải trả giá đắt, Hạnh Cẩn Ngôn, có lẽ đáng giá để cậu làm như vậy.

      Thang máy đường đến được lầu cao nhất.

      Tâm tình Lăng Duệ tốt, Sở Chính Minh ra khỏi thang máy mới tỉnh ngộ, thanh vật dụng bị đập bể truyền tới từ phòng làm việc, vừa nặng lại vang lớn, còn kèm theo tiếng gầm gừ tức giận, giọng trợ lý khuyên can, lão già này tinh thần mắng chửi người vĩnh viễn tốt như vậy, Sở Chính Minh nghĩ.

      Sau lưng cửa thang máy khép lại, mặt của cậu ánh lên cửa bóng loáng, trong lúc đó cậu thấy khuôn mặt của cậu, cùng người kia vẫn là có mấy phần giống nhau, Sở Chính Minh liếc mắt thấy ánh sáng trong căn phòng kia, hít sâu hơi.

      Càng đến gần, giọng của Lăng Duệ càng mang theo tức giận càng thêm ràng.

      Khoảng cách càng gần, bước chân càng chậm. . . . . . Cậu nghe đến tên của Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . .

      "Hạnh Cẩn Ngôn chút hữu dụng, bảo ấy ngăn cản Lăng Minh, ngược lại, ấy còn đưa Lăng Minh vào cục công an….. Lại còn trêu chọc tới nhà họ Vương, tôi tức chết mà, chút việc cũng làm xong, sớm biết như thế tôi để cho ấy vào công ty. . . . . . Nếu phải là bởi vì ấy và Lăng Minh gần gũi với nhau. . . . . ."

      "Đổng Trưởng, tổng giám đốc Hạnh vẫn còn hữu dụng khi ở lại bên cạnh cậu chủ, cậu chủ đề phòng ấy, Đổng Trưởng ít nhất có thể biết tình hình của cậu chủ, coi như xảy ra chuyện, cũng có thể nghĩ cách mà."

      "Gọi điện thoại cho cục phó Vương, ngày mai tôi mời ông ta ăn bữa cơm."

      " biết, nhưng mà cậu chủ thông minh như vậy, nếu như nhà họ Vương cứ tính như vậy, cậu chủ biết là giở trò ở đây, ban đầu Đổng Trưởng muốn bức cậu chủ trở về, nhưng hình như cuộc sống của cậu chủ trôi qua tệ."

      " thế là có ý gì . . . . ."

      " xin lỗi, Đổng Trưởng."

      "Đều là do Hạnh Cẩn Ngôn đó, Lăng Minh cũng là tên nhóc khốn kiếp, tôi là cha nó, tôi có lỗi với nó sao, sau này tôi có quan hệ gì với nó nữa, còn tuổi bỏ nhà trốn , nếu phải tôi thể sinh, nó cho rằng nó là có thể khiến tôi quan tâm. . . . . . biết phân biệt. . . . . ."

      Cậu thanh niên đứng bên ngoài, tay gắt gao nắm lại chặt, cậu là tên khốn kiếp, bên trong đó là cũng là lão già khốn kiếp, đúng vậy, tác dụng của cậu là cái gì, chính là con rối, Lăng Duệ cho là cậu thiếu nợ nhà họ Lăng, cậu lạ gì, chút cũng lạ gì, nếu như có thể, cậu tình nguyện từ bỏ dòng máu này, bộ dạng này, tất cả đều trả lại cho Lăng Duệ. . . . . .

      Bọn họ là cha con, quan hệ vốn nên thân mật nhất, nhưng mà, cho tới bây giờ cậu chỉ là công cụ, là người thừa kế có chung dòng máu, là công cụ thể nào lựa chọn. . . . . . Cái thế giới này vứt bỏ cậu, mẹ bỏ cậu để lên Thiên đường, cho tới bây giờ cha cho cậu là công cụ thừa kế, còn có Cẩn Ngôn, tại sao muốn làm Thánh mẫu như vậy, trước đây cứ mặc kệ cậu, phải chuyện gì cũng xảy ra sao?

      Hóa ra là, ở bên cạnh cậu, là có mục đích.

      Cho tới bây giờ, cái thế giới này, cũng chỉ có mình cậu.

      Sở Chính Minh buồn bã xoay người, cửa thang máy mở ra, nước mắt rơi xuống, cậu đưa tay lau , ít nước mắt, tại sao lại lau hết. . . . . .

      Cậu chân thành nguyện ước, thang máy đưa cậu tới địa ngục luôn , như vậy, ít nhất cần trở lại nhìn thấy dáng vẻ của Hạnh Cẩn Ngôn và Nhiễm Sĩ Duệ, ít nhất cần phải rơi nước mắt, ít nhất dùng tay làm cậu bị thương lần nữa.

      "Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . . Coi tôi giống như con khỉ mà đùa bỡn, cảm thấy rất hả hê đúng . . . . . ." Sở Chính Minh vươn tay ra chỉ về phía Cẩn Ngôn: " cần phải giả trang làm Thánh mẫu như vậy. . . . ."

      lần, hai lần, Cẩn Ngôn cũng nổi giận.

      "Sở Chính Minh, có gì cậu cứ cho ràng, tôi tự nhận mình chưa làm qua chuyện gì có lỗi với cậu, cậu lại luôn miệng mắng tôi dối trá, mắng tôi đùa bỡn tình cảm của cậu, cậu . . . . . . Tôi làm cái gì. . . . . . Tôi đùa bỡn cậu khi nào . . . . ."

      "Làm cái gì. . . . . . vẫn còn ở đó mà diễn, còn có thể diễn sao, tại sao có thể vào Hoàn Vũ, tại sao có thể làm Tổng giám đốc phòng nhân , có lai lịch gì chứ, bao nhiêu tuổi. . . . . . Còn phải là bởi vì tôi là con trai của Lăng Duệ, phải bởi vì công việc mà xem tôi . . . . . Khó trách có lòng tốt như vậy, khó trách Thánh mẫu như , là tên lường gạt. . . . . ."

      Cẩn Ngôn ngây người, đột nhiên nghe được tin tức có chút khó tiêu hóa, tại sao bỗng nhiên cha mẹ chết của Sở Chính Minh lại xuất người cha nữa vậy, người cha này còn là ông chủ của . . . . . .

      Trước mặt cậu thanh niên chạy , Cẩn Ngôn nhìn Nhiễm Sĩ Duệ cái.

      "Em muốn làm gì. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ hỏi.

      "Tôi muốn hỏi cho ràng." Cẩn Ngôn mở miệng, ánh mắt ảm đạm, Lăng Duệ là hèn hạ, cứ nghĩ là Nhiễm Sĩ Duệ đề cử với ta ngờ là vì Sở Chính Minh.

      Người này có thể hay quá đáng, lợi dụng Nhiễm Sĩ Duệ đề cử khiến cho nghi ngờ chút nào mà trở về làm việc, hơn nữa còn khiến phải nợ Nhiễm Sĩ Duệ cái nhân tình, nhất định ta biết quan hệ của và Nhiễm Sĩ Duệ, cứ như vậy, Nhiễm Sĩ Duệ khẳng định cũng ghi nhớ cái nhấc tay của Lăng Duệ, mà quan trọng nhất là, có thể bóng gió hiểu rất hình Sở Chính Minh, cũng chỉ là con cờ, đương nhiên khi biết được rất tức giận.

      " đưa em ." Nhiễm Sĩ Duệ kéo tay Cẩn Ngôn.

      " cần." Cẩn Ngôn lắc đầu cái. " đừng có lắm chuyện, việc này, là việc riêng của tôi."

      Nhiễm Sĩ Duệ cười khổ, rất tức giận Lặng Duệ, cứ như vậy giận chó đánh mèo đến người của , cũng là bị lợi dụng có được , ngồi cũng phải chịu tội.

      "Vậy cũng được." giơ tay đầu hàng: " chuyện thành cũng sao, nuôi em. . . . . ."

      Cẩn Ngôn nhếch nhếch khóe miệng: "Chuyện cười này, hay."

      Vừa rồi bị Sở Chính Minh náo loạn như vậy, cho nên sau khi Cẩn Ngôn đến công ty hơi trễ chút rồi, lên lầu tìm Lăng Duệ, thư ký họp, cuộc họp buổi chiều chuyển lên buồi sáng rồi, trong danh sách họp còn có , chỉ là gọi điện thoại được, cho nên có liên lạc với .

      Cẩn Ngôn vào phòng làm việc cầm tài liệu liên quan đến phòng họp, lúc đẩy cửa vào Lăng Duệ chuyện, nhìn thấy ngẩn người lúc, sắc mặt phải quá tốt, Cẩn Ngôn bình tĩnh nhìn nh cái, hít sâu hơi rồi ngồi ở vị trí của mình.

      sao, vào lúc này mà trở mặt được, đây là chuyện riêng, công và tư, phân chia rất ràng.

      vất vả nhịn đến khi kết thúc cuộc họp, Cẩn Ngôn khép lại tài liệu, chặn trước mặt Lăng Duệ.

      "Lăng đổng, tôi có việc muốn với , rất quan trọng, bất kể có cuộc hẹn quan trọng nào, bây giờ xin thu xếp cho tôi nửa tiếng đồng hồ."

      Lăng Duệ nhìn người rồi dừng lại lát, khẽ gật đầu cái.

      Đến phòng làm việc của , Lăng Duệ kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lại bưng ly cà phê ở bàn nhàng uống hớp: "Tổng giám đốc Hạnh có chuyện gì, ngày hôm qua vẫn thuận lợi chứ. . . . . ."

      Cẩn Ngôn nhìn giễu cợt: "Có thuận lợi hay ? phải Lăng đổng ràng nhất hay sao? Tôi còn biết, có chuyện gì là Lăng đổng ràng đây?"

      "Tổng giám đốc Hạnh lời này là có ý gì?"

      "Có ý tứ gì?" Cẩn Ngôn có chút tức giận bừng bừng. "Tôi vẫn cho là khi người với người ở chung vui vẻ thậm chí còn nền tảng hợp tác vui vẻ, hai chữ tin tưởng, mặc dù tôi thông minh nhưng thể nào so sánh được Lăng đổng , bản lãnh thủ đoạn đùa bỡn cũng được so thượng với Lăng đổng , nhưng mà, coi người như con cờ, tôi có nên tức giận khi mình bị tước đoạt quyền lợi!" Cẩn Ngôn tay vỗ vào bàn làm việc: "Nếu như tôi là Sở Chính Minh, tôi cũng chịu nổi mình có người cha như vậy,. . . . . ." Cẩn Ngôn khách khí .

      nỗi tức giận thoáng qua trong mắt của Lăng Duệ, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại:" biết rồi hả?"

      "Tôi biết là may mắn hay chưa phải may mắn. . . . . ."

      Lăng Duệ rũ mắt xuống."Nếu như Tổng giám đốc Hạnh để ý như vậy, tôi nhận lỗi với ."

      "Dĩ nhiên là phải nhận lỗi với tôi, hơn nữa càng phải giải thích, là Sở Chính Minh, cậu ấy là con của , phải là con cờ."

      Tác giả có lời muốn : mặc dù có che giấu hiềm nghi, nhưng vẫn nên giải thích chút, hai ngày nay có hơn, là bởi vì hai ngày này làm thủ tục nghỉ việc, theo quyết định đổi phần công việc, hai là bởi vì trong nhà có chút chuyện, ba là bởi vì ở nhất định phương hướng phía sau.

      Cũng xem mọi người nhắn lại, hai bên ủng hộ đều có, tôi muốn nghĩ, phương hướng chính định, về phần kết cục, hay là trước bán cái cái chỗ hấp dẫn, bắt đầu từ ngày mai, tận lực khôi phục mỗi ngày đổi mới, thỉnh thoảng đem cam kết muốn chết rồi, tránh cho béo nhờ nuốt lời. . . . . .

      Minh xét, ^_^

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23
      Edit: Sun520

      "Hạnh tiểu thư, nếu như có thể thuyết phục Lăng Minh ( Sở Chính Minh) tới gặp tôi, trái lại tôi ngại khi nhận lỗi với . . . . . . Về phần Lăng Minh, tôi sợ nó tiếp nhận lời xin lỗi của tôi. . . . ." Trong đôi mắt của Lăng Duệ rất mơ hồ cho nên nhìn ra được vì sao, giọng điệu của —— Cẩn Ngôn nhớ tới lúc trước khi phỏng vấn và bây giờ, giống nhau như đúc, luôn luôn cao cao tại thượng(ngồi tít cao) như vậy.

      Cẩn Ngôn có cảm giác rất thoải mái, giống như trong bụng nuốt vào con ruồi vậy, bất kể ăn cao lương mỹ vị gì, đều có cảm giác ghê tởm, lời hay ai mà được chứ, lời hay để lừa gạt người khác sao, Lăng Duệ xin lỗi, thái độ của , bản chất của đầy giả dối, đều quá muộn rồi.

      "Bởi vì chưa từng tôn trọng cậu ấy. . . . . ." Cẩn Ngôn đứng dậy, biết đứa con, phải bị đả kích như thế nào mới có thể nhàng cho người khác biết cha mẹ của mình chết rồi, đứa bé mất mẹ, phải tuyệt vọng biết bao nhiêu mới quyết định từ bỏ người cha ở trong lòng mình, nhớ tới lúc trước Sở Chính Minh có cho biết những lời này giọng của cậu do dự chút nào, giống như nhận thức mọc rễ ở trong lòng của cậu, trong lòng của Cẩn Ngôn dâng lên ra hồi tên đau lòng.

      mình cậu, nhiều năm như vậy, có mục tiêu cuộc sống, có người thân bên cạnh, còn sống, cũng chỉ là vì còn sống, cho nên cậu đua xe, cậu phóng túng, cậu phản nghịch, cậu cái gì cũng có cái gọi là, cậu làm tất cả, có thể chỉ muốn thời gian trôi qua nhanh chút, chỉ là muốn mình có cảm thấy ràng đơn.

      Cho nên cậu mới tức giận khi nhìn thấy khóc như vậy, cho nên cậu mới tức giận mắng là tên lường gạt như vậy.

      "Tôi thay mặt Sở Chính Minh từ chối." Tay Cẩn Ngôn chống bàn, cặp mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Lăng Duệ: "Lăng đổng, có lẽ thương trường kêu mưa gọi gió, nhưng mà tôi vẫn muốn , làm người cha, xứng, thậm chí cũng xứng làm cha của Sở Chính Minh, cậu ấy trở lại, cậu ấy tha thứ cho , đều là đúng." Cẩn Ngôn ném thẻ nhân viên lên bàn: " phải hiểu năng lực của tôi mới để cho tôi làm ở vị trí này, thế , tôi nghỉ việc. . . . . ."

      Cẩn Ngôn xoay người rời , nghe được giọng tức giận lạnh nhạt kêu tên của sau lưng.

      "Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . ."

      Cẩn Ngôn dừng bước, xoay người.

      " Hạnh Cẩn Ngôn, lời như vậy cảm thấy mỉa mai sao . . . . ." hất thẻ nhân viên của : "Giống như Thánh Nhân dạy dỗ tôi như vậy, còn chưa có tư cách, thanh cao sao, khi làm người tình của Nhiễm Sĩ Duệ, còn sót lại chút gì, tôi có tư cách làm cha của Lăng Minh, cũng vậy, cũng có tư cách với tôi những lời này. . . . . . cho cùng, cũng chỉ là tàn hoa bại liễu. . . . . ."

      khi tức giận, phát lời khó nghe hơn nữa cũng có thể cười đối mặt, Cẩn Ngôn mỉm cười khiến Lăng Duệ ngẩn người, nghe thấy .

      "Dạ, tôi làm người tình của Nhiễm Sĩ Duệ năm năm, nhưng tôi có thể tự nhủ, đối với cha mẹ mà , tôi thẹn với lương tâm, còn sao hả Lăng đổng, vỗ vỗ lồng ngực của mình, khi ở mình nên suy nghĩ chút, làm con trai của mình thất vọng sao, tôi vẫn cảm thấy phụng dưỡng cha mẹ là bất hiếu, hóa ra là, còn có loại tình huống gọi là gieo gió gặt bão, thương nhân thành công, nhưng cũng là người cha để cho người khác xem thường."

      Lăng Duệ tức giận, Cẩn Ngôn quay đầu lại nữa.

      Chén cà phê tinh xảo bị lực mạnh mẽ ném mặt đất, trợ lý đẩy cửa vào, lại nhận lấy lời khiến trách của Lăng Duệ , cút ra ngoài. . . . . . nhắm mắt lại dựa người vào lưng ghế sa lon, Lăng Minh, là người có duy nhất cùng dòng máu với , tại sao lại chỉ có đứa con trai chứ. . . . . .

      cam lòng.

      Chẳng lẽ đây chính là báo ứng, trong lòng Lăng Duệ phát lạnh hồi, đau đớn từ vị trí bên trái thình thịch truyền đến, tay run run kéo bên ngăn kéo ra, lấy lọ thuốc màu trắng bên trong mở ra, sau đó lấy hai viên thuốc cho vào trong miệng mới cảm thấy dễ chịu được chút.

      Cẩn Ngôn ra khỏi công ty bị gió lạnh thổi tới, mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau lưng là Cao ốc cao đến có chút bức người, tổng giám đốc nhân của Hoàn Vũ, biết bao nhiêu người hâm mộ chức vị đó, vậy mà lại vứt bỏ như vậy. . . . . .

      Suy nghĩ chút cảm thấy thổn thức, cũng phải hối hận, thở dài cái, đối diện quảng trường là màn ảnh lớn chen vào dự báo thời tiết, Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời u giống như là muốn mưa, nhìn lại đồng hồ tay xem thời gian, mười giờ, gần trưa rồi, biết Sở Chính Minh có bị kích động lại làm ra chuyện hay hay .

      Điện thoại trong tay vang lên, là Nhiễm Sĩ Duệ, hẹn ăn trưa cùng nhau.

      Cẩn Ngôn làm gì có tâm tình mà ăn với chứ.

      "Tôi muốn tìm Sở Chính Minh. . . . . . Tôi sợ cậu ấy gặp chuyện may. . . . . ."

      "Cần cùng với em hay ?"

      " cần. . . . . ."

      Nhiễm Sĩ Duệ nhìn điện thoại bị cắt đứt có chút mất hồn, Sở Chính Minh, cậu thanh niên ấy, nhớ lại lúc bọn họ gặp mặt Duy Cảnh lần đầu tiên, ánh mắt khinh thường, ngày đó trong nhà Cẩn Ngôn gây ra hiểu lầm, cố ý lừa dối, còn trong phòng tạm giữ, khi đó cậu ôm Cẩn Ngôn với ánh mắt thương.

      Đột nhiên, trong lòng đầy hoảng hốt.

      Cậu thanh niên này rất kích động, cũng ngốc, thanh niên thời kỳ phản nghịch, lại biết chịu trách nhiệm, là thanh niên có tình, cũng có tâm. . . . . .

      ngờ, tình địch của mình, lại là thanh niên, Nhiễm Sĩ Duệ cười khổ, cũng may, Sở Chính Minh và Cẩn Ngôn chênh lệch nhau tới bảy tuổi, bảy tuổi, khoảng cách cũng xa, Cẩn Ngôn là người rất cổ hủ cho nên cấp nhận tình cảm này, nhưng còn Sở Chính Minh sao, cậu thanh niên kia, lại biết đúng sai . . . . .

      Từ thanh niên trở thành người đàn ông là quá trình chậm rãi, từ đại học đến xã hội, từ được bảo hộ đến gánh chịu trách nhiệm, từ đến sống chết kết hôn, loại này nhàng chuyển tiếp nếu như bởi vì có chút chuyện hoàn thành trong nháy mắt, trong đó bộc phát ra năng lực nhất định rất lớn và khắc sâu, tình huống như thế có rất nhiều trong phim truyền hình, thí dụ như đột nhiên bị kẻ thù tiêu diệt. . . . . .

      Vậy nếu như là bởi vì người phụ nữ sao, người phụ nữ như vậy, trong lòng , nhất định có địa vị và lực ảnh hưởng gì sánh được.

      Thanh niên cũng đáng sợ, đáng sợ nhất, chính là đàn ông.

      Tay Nhiễm Sĩ Duệ khẽ nắm lại thành nắm đấm.

      Cẩn Ngôn lái xe vòng quanh trong thành phố, trời muốn đổ mưa xuống, mây đen u giống như thành lỗ thủng bị rách, điện thoại di động gọi rất nhiều lần, ai nghe, Sở Chính Minh ra ngoài có thể đến nơi nào chứ, nhưng vẫn có người nghe, đèn đỏ, Cẩn Ngôn dừng lại, kính xe thủy tinh chắn gió ngừng qua lại quét lại, ôm hi vọng điện thoại được hết nối, vậy mà lại —— nối được ——

      "Sở Chính Minh, cậu ở đâu . . . . ." Cẩn Ngôn vừa hỏi vừa nhìn thấy tia chớp bầu trời xẹt qua, ngay sau đó chính là tiếng sấm vang lên ầm ầm: " cho tôi biết nhanh lên, lúc điện thoại rất dễ bị sét đánh trúng đó, rốt cuộc cậu muốn tôi bị sét đánh chết . . . . . ."

      " còn tìm tôi làm gì. . . . . ." Giọng của cậu giống như khí hậu mùa đông lạnh lẽo thấm vào người: "Hạnh Cẩn Ngôn, tôi giống như té ngã cùng người đàn ông hai lần, đối với , cũng giống vậy. . . . . ."

      "Đợi chút. . . . . ." cảm thấy cậu cúp điện thoại ngay lập tức, cho nên: "Sở Chính Minh, tôi muốn giải thích quá nhiều, tôi chỉ muốn câu, câu thôi, tôi có bán đứng cậu, cũng phải lợi dụng cậu, tôi cũng bị Lăng Duệ lợi dụng. . . . . . Mặc kệ cậu có tin hay , tôi chỉ câu này. . . . . . Nếu cậu tin, được cúp điện thoại. . . . . ."

      Im lặng ——

      Sở Chính Minh gì, nhưng mà cũng có cúp điện thoại, ở điện thoại bên này có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách, từng giọt từng giọt. . . . . .

      "Sở Chính Minh, cậu ở đâu. . . . . ." Cẩn Ngôn thấp thỏm trong lòng, hỏi.

      "Bờ biển. . . . . ."

      nhàng hai chữ, Cẩn Ngôn tự chủ được cười cười: "Tôi lập tức tới ngay."

      Bên bờ biển mưa rất to, người dạo chơi cũng rời hết rồi, mặt biển rộng lớn giống như muốn cùng bầu trời gắn bó ở nơi như vậy, bên tảng đá, có bóng dáng đứng đón gió, tay Cẩn ngôn cầm ô chạy thẳng tới.

      "Sở Chính Minh. . . . . ." che cái ô lên đầu cậu: "Cám ơn cậu tin tưởng tôi."

      Sở Chính Minh cũng quay đầu, Cẩn Ngôn nắm tay của cậu, mới phát bàn tay lạnh lẽo, nghĩ, trời lạnh như thế này, biết cậu đứng dầm mưa ở đây bao lâu rồi, gió biển lại lớn. . . . . .

      " biết , mẹ của tôi cũng giống như , là người tình của ông ấy. . . . . ."

      Cẩn Ngôn lẳng lặng nghe cậu .

      "Bà ấy cũng từng ảo tưởng qua, Lăng Duệ lấy bà, để cho bà trở thành Lăng phu nhân, nhưng mà, khi bà sinh ra tôi, hi vọng có thể mẹ vinh nhờ con, nhưng sau đó ông ấy chịu trách nhiệm, khi đó Lăng Duệ cho bà biết, ông ấy muốn kết hôn với người phụ nữ có lợi cho nghiệp của ông ấy. . . . . ."

      "Mẹ chịu ở lại, thấm thoát trôi qua hai năm, mà bụng của vợ Lăng Duệ vẫn chút động tĩnh, bọn họ kiểm tra, bác sĩ lại cho ông ấy biết, sau này cũng có đứa bé nào cả. . . . . ."

      "Đêm hôm đó là sinh nhật tôi tròn hai tuổi, lần đầu tiên tôi gặp được cha của mình, nhưng tôi chút cảm giác gì, chút ấn tượng cũng có, mẹ ôm tôi đến bệnh viện với ông ấy, đêm hôm đó mẹ ông ấy rất vui vẻ, thậm chí ông ấy còn ôm tôi vui vẻ ném lên trời . . . . . ."

      "Sau đó tôi được người ta đưa về nhà họ Lăng, mẹ của tôi, vẫn thể nào có được danh phận Lăng phu nhân cao quý, thậm chí, ông ấy còn cho phép bà bước vào nhà họ Lăng, tháng tôi có thể ra ngoài gặp mẹ lần, sau đó tôi có trí nhớ, ông ấy sắp xếp chương trình dạy học cho tôi và tôi chỉ có thể tập trung vào học. . . . . . Người đàn ông đó, chưa bao giờ coi tôi là con của ông ấy, mà coi tôi chỉ là người thừa kế của ông ấy, là công cụ của ông ấy. . . . . . đủ tư cách đánh tôi mắng tôi, đủ tư cách, vẻ mặt cũng vui vẻ nhìn tôi . . . . . ."

      "Nhưng mà lúc tôi tám tuổi, mẹ của tôi qua đời, bà cam lòng sống mình như vậy, bà tìm Lăng Duệ, bà muốn đưa tôi trở về, cuối cùng lại tranh cãi với Lăng Duệ, lúc trở về bà vừa ra khỏi nhà bị tai nạn xe cộ. . . . . ."

      "Từ đó, cái thế giới này chỉ còn lại mình tôi, lúc tôi tròn mười lăm tuổi, tôi chịu nổi áp lực và và những lời trách mắng của Lăng Duệ nữa, cho nên tôi bỏ nhà bụi. . . . . ."

      Nhất thời gì, cái thế giới này vui vẻ là thế, khổ sở là thế. . . . . . ra cũng giống như nhau. . . . . .

      Tay trái Cẩn Ngôn cầm ô, tay phải nhàng kéo cậu vào trong ngực.

      "Đều qua rồi, cậu đơn nữa."

      Cậu nhúc nhích, qua lâu mới khe khẽ ôm lấy thân thể của .

      "Cẩn Ngôn, thân thể của rất ấm, tôi nhớ thân thể của mẹ tôi cũng rất ấm, lúc bà ôm tôi, cảm giác được mình tràn đầy sức sống, cũng cần phải sợ gì nữa. . . . . ."

      Cẩn Ngôn ngớ ngẩn: "Thằng nhóc thúi, tôi phải là mẹ của cậu. . . . . ."

      Cậu cười cười.

      " có lợi dụng tôi."

      " có, là Lăng Duệ muốn lợi dụng tôi, ta còn muốn tìm cậu xin lỗi, chỉ là bị tôi từ chối rồi. . . . . ."

      "Cám ơn, Cẩn ngôn. . . . . . Tôi nghĩ, tôi nên học cách trưởng thành. . . . . ."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24
      Edit: Sun520

      Sở Chính Minh bị cảm, lại nhức đầu, cho nên lúc nửa đêm mãnh liệt gõ cửa nhà Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn bị cậu đánh thức, cầm lấy điện thoại di động ở bên vừa nhìn, hơn giờ, đoán chắc là thằng nhóc này, hơi vui, khoác áo ngoài ra mở cửa. . . . . .

      "Cậu làm sao vậy . . . . . xuân tình đến. . . . . ." Cẩn Ngôn thấy mặt cậu đỏ bừng khẳng định trong lòng phỏng đoán, ban ngày dầm mưa lâu như vậy, bảo cậu bệnh viện khám cũng , bảo cậu uống chút thuốc cảm phòng ngừa trước cũng uống, cuối cùng Cẩn Ngôn giả bộ tức giận, cậu mới cam tâm tình nguyện uống chén canh gừng, sau khi uống hết cậu còn ghét xen vào chuyện riêng của người khác.

      Cẩn Ngôn nghiêng người cho cậu vào, nhìn bộ dáng cậu cúi thấp đầu, nhịn được nên mỉm cười: "Là ai bảo đảm với tôi bị cảm, là ai chê tôi xen vào việc của người khác, là ai thân thể của mình là kim cương cứng, là ai. . . . . ."

      "Được lắm. . . . . ." Cậu đứng lên từ ghế sa lon, sắc mặt lộ vẻ tức giận, dáng vẻ hết sức cam lòng. Cậu cao hơn cái đầu, cúi xuống nhìn chằm chằm sâu xa như vậy, giống như làm việc gì sai vậy, Cẩn Ngôn biết mình yếu thế nên ngậm miệng, đứng cách cậu mấy bước.

      "Suy nghĩ cũng được, bây giờ thanh niên rất khó chăm sóc . . . . ." Cẩn Ngôn xoay người vào bếp rót nước lấy thuốc cho cậu.

      Sở Chính Minh nhìn chằm chằm bóng lưng của Cẩn Ngôn rồi ngồi xuống ghế sa lon, trong ánh mắt của cậu có bóng dáng của vòng tới vòng lui, dáng vẻ tìm kiếm, theo sách hướng dẫn về nét mặt mà , bây giờ dáng vẻ mở máy nước nóng của và hành động cẩn thận trung hòa nước ấm. . . . . .

      Giống như bà xã chăm sóc cho ông xã vậy.

      Sở Chính Minh thu hồi tầm mắt, trong lòng chua xót, đầu lưỡi giống như ngâm trong giấm vậy, cho dù ăn cái gì, cũng chua. Cậu mệt mỏi bưng mặt, ngoài cửa sổ bầu trời bị màn đêm bao phủ, màu đen đó, giống như tâm trạng của cậu bây giờ, lắng đọng ép người rất thoải mái.

      Thầy giáo đó giống như ví dụ vậy, chỉ là cảnh hư ảo, cho nên cũng giống như trở thành bà xã của cậu.

      Ở trước mặt cậu, Cẩn Ngôn vẫn luôn gọi cậu là thằng nhóc, cậu làm sao mà biết ý của , sao mà thông minh vậy, coi như có hết sức khẳng định hoàn toàn, nhưng nhất định có thể biết , còn lại giả bộ hiểu chút nào, rồi lúc nào cũng nhắc nhở cậu, chỉ chăm sóc cậu như đứa mà thôi. . . . . .

      có mũi dao đâm vào người, cũng rách da chảy máu, nhưng mà vẫn có cảm giác, đó là đau.

      Có người tình cảm giống như người uống nước, lạnh ấm tự biết, còn Hạnh Cẩn Ngôn sao, cơ hội ném thử nước ấm cũng cho cậu, cậu sinh sau có mấy năm, đó cũng là cái tội hay sao.

      Đối với cậu, chuyện đó công bằng chút nào.

      Cẩn Ngôn cầm thuốc và nước ra, đối diện với ánh mắt hơi đau đớn của cậu, làm ngây người.

      "Thuốc cảm, thuốc hạ sốt đều có. . . . . . Uống nhanh lên. . . . . ."

      Khi cậu nhận lấy nhìn thấy tay của rút ra rất nhanh, đến đầu ngón tay cũng đụng được, ly chỉ lưu lại hơi ấm của , nhưng hơi ấm đó, cũng biến mất rất nhanh. . . . . .

      viên thuốc cho vào trong miệng, lẩm bẩm rót chén lớn nước, Cẩn Ngôn thấy cậu nghe lời như vậy có chút ngoài ý muốn, lại sợ cậu ra cái gì khiến thể trả lời được, vội vàng : "Cậu về ngủ giấc , sáng sớm ngày mai thức dậy nếu có hạ sốt, tôi đưa cậu đến bệnh viện khám. . . . . ."

      Buổi sáng, quả nhiên cậu vẫn hạ sốt, Cẩn Ngôn rút nhiệt kế từ dưới nách của cậu ra nhìn.

      "Đó là thuốc gì, cũng chút hữu dụng, hay là muốn bệnh viện."

      Sở Chính Minh gật đầu cái tỏ vẻ đồng ý.

      "Nếu như muốn chích, lúc chích nên. . . . . ." Cẩn Ngôn nhìn cậu đầy cảnh cáo.

      Hai mắt Sở Chính Minh nhìn thâm trầm, trong ánh mắt chợt lóe lên tâm tình, đột nhiên cậu đứng lên, đưa tay ôm hông của , dùng tay nắm chặt hai tay của , sau đó dán chặt ngang eo ở phía sau, tay kia nhanh chóng nâng cằm của lên, lập tức muốn hôn xuống, trong mắt chợt lóe lên đề phòng giống như cây châm đâm vào trong lòng cậu.

      Sở Chính Minh chăm chú nhìn chằm chằm .

      "Cậu làm gì đấy. . . . . ." Cẩn Ngôn nghiêng đầu qua bên, trong mắt thoáng qua chút sợ hãi.

      Cậu hít hơi sâu.

      "Thứ nhất. . . . . ." Sở Chính Minh từ từ đưa mặt mình đến gần hơn, hơi thở nóng rực phun mặt của , sắc mặt của Cẩn Ngôn trở nên đỏ bừng, Sở Chính Minh mỉm cười, nảy lên ý nghĩ trêu cợt , cố ý đè thấp giọng lộ ra thích thú, liều lĩnh, nguy hiểm: "Về sau trước mặt của tôi, được gọi tôi là thằng quỷ , thằng nhóc, thằng nhóc khốn kiếp, hoặc là cậu bạn , tóm lại, gọi bất kỳ cái tên có từ “”. . . . . . Tôi đều thích nghe, biết . . . . . ."
      Thằng nhóc khốn kiếp này, Cẩn Ngôn giãy giụa, nhưng thoát được, cánh tay ngang eo giống như cái kềm vậy: "Cậu cách xa tôi chút tôi đồng ý với cậu."

      Sở Chính Minh chậm rãi ngẩng đầu lên cách mặt có nhau chút.

      nhàng thở ra hơi: "Tôi đồng ý với cậu, cậu buông tôi ra ."

      Sở Chính Minh chút do dự đưa mặt xa dần.

      "Sở Chính Minh, đừng để tôi phải chán ghét cậu. . . . ."

      Cậu cười cười, rất nghiệt, lông mày lưỡi mác màu đen giương cao: "Tại sao lại chán ghét tôi, là tôi có cưỡng ép , hai là tôi có hung dữ với , ba là tôi cũng ăn đậu hũ của , chỉ là tôi muốn chuyện với chút mà thôi. . . . . . Căn cứ vào địa vị ngang hàng bạn bè mà trao đổi, đây là quyền lợi căn bản của con người đó, Cẩn Ngôn. . . . . ."

      "Chỉ có cậu mới như thế." Cẩn Ngôn xù lông: "Cậu buông tôi ra , tôi là chị của cậu đấy, tôi là bề của cậu đấy."

      "Tôi cảm thấy như thế có vấn đề gì." Sở Chính Minh nhàng trả lời.

      "Cậu. . . . . ." Cẩn Ngôn bị thương trong lòng.

      "Thứ hai, cần ở trước mặt tôi tự xưng mình là chị của tôi, bề của tôi, tốt nhất là trong lòng cũng nên nghĩ như vậy. . . . . . Đồng ý ?"

      Mắt thấy môi của cậu lại muốn tời gần sát môi của , Cẩn Ngôn vội vàng gật đầu cái, dùng chiều cao thể lực áp bức , đánh bại cần dùng sức mạnh.

      "Thứ ba, trong lòng phải nâng lên số tuổi của tôi là hai mươi lăm."

      Cẩn Ngôn cảm thấy cậu càng càng kỳ quái: "Buông ra, nếu đừng trách tôi khách khí."

      "Thứ tư. . . . . ."

      đợi cậu xong, Cẩn Ngôn gọn gàng linh hoạt đưa chân lên, đá cái vào bộ vị yếu ớt nhất của người đàn ông.

      Hiệu quả rất ràng.

      "Đó là cậu tự tìm." Cẩn Ngôn vào phòng ngủ cầm túi xách ra thấy cậu vẫn còn nằm sấp ghế sa lon: "Dù sao cũng phải bệnh viện, nhân tiện kiểm tra chút, cùng lắm tôi trả tiền viện phí. . . . . ."

      Sở Chính Minh ngẩng đầu lên nhìn vô cùng tức giận.

      Cẩn Ngôn mở cửa rất phóng khoáng.

      xuống lầu thấy Nhiễm Sĩ Duệ dựa vào bên cạnh xe, tay trái xách theo bữa ăn sáng có lolgo của nhà hàng Duy Cảnh, tay phải cầm điện thoại hình như muốn gọi cho ai đó, Sở Chính Minh nghi ngờ chút nào nghĩ cuộc điện thoại đó là gọi cho Cẩn Ngôn, nhìn ta , mặc bộ tây trang màu đen, áo sơ mi màu xanh dương nhạt vừa vặn như nét vẽ phác thảo nửa người đàn ông tinh tráng như như , thắt cà vạt, hai nút áo lại gài, màu da ở cổ là màu lúa mạch, hình ảnh người đàn ông có trái cổ rất hấp dẫn, lên nữa chính khuôn mặt chỉ kém hơn Sở Chính Minh chút. . . . . .

      Mặt mày nhu hòa, khóe miệng hơi cong, Sở Chính Minh vừa định đưa tay nắm lấy tay của Cẩn Ngôn, lại thấy Cẩn Ngôn tới trước mặt ta.

      "Sao lại tới đây."

      Câu hỏi đúng là thân thiết, Sở Chính Minh nghĩ biết mình có tư vị gì, nơi bị đá càng đau hơn, đây chính là hai loại đối xử khác biệt.

      "Đến đưa em làm, còn có điểm tâm của nhà hàng Duy Cảnh. . . . . ."

      gì.

      "Cẩn Ngôn, chỉ muốn tỏ thành ý của với em mà thôi."

      Cẩn Ngôn do dự chút, rồi nhận lấy.

      " làm nữa, ngày hôm qua tôi tranh cãi với Lăng Duệ . . . . ."

      "Vậy sớm như thế, em định đâu. . . . . ."

      "Tôi đưa thằng . . . . ." Cẩn Ngôn quay đầu nhìn sắc mặt của Sở Chính Minh tốt, lại nghĩ tới lời cảnh cáo của cậu lúc nãy, đành phải nuốt chữ “” trở về: "Tôi đưa cậu ấy bệnh viện, ngày hôm qua cậu ấy bị mắc mưa, cho nên bị cảm, sáng sớm hôm nay cũng chưa có hạ sốt: " Chỉ là thằng này giống như phối hợp, trong lòng Cẩn Ngôn nghĩ, lại buồn bã nghĩ tại sao mình lại học sớm làm cho người nào đó mình già rồi.

      Nhiễm Sĩ Duệ theo tầm mắt của nhìn sang, nhíu nhíu mày.

      "Cậu thích Cẩn Ngôn xe của tôi." Nhiễm Sĩ Duệ thấy Sở Chính Minh ánh mắt nhìn chằm chằm mình giống như tảng đá lạnh lẽo.

      "Vâng" Sở Chính Minh cũng thẳng thắn.

      "Cho nên tôi cậu còn non lắm. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ hạ thấp giọng, mỉm cười nhìn cậu."Chỉ có đàn ông thành thục mới tính toán thiệt hơn những chuyện này, giống như người đàn ông chọn bà xã vậy, đàn ông thông minh nhìn thấy người phụ nữ phù hợp với mình hay , dù sao muốn sống với nhau cả đời, cho nên bề ngoài là thứ yếu. Còn người nông cạn ngu ngốc, nhìn dáng dấp phụ nữ có xinh đẹp hay . . . . . ."

      "Có ý gì."

      "Ý của tôi là, ấy ngồi xe của ai cũng quan trọng, quan trọng là người trong lòng của ấy là ai, tôi muốn , tại, hai người tôi và cậu, người nào ở trong lòng của ấy cũng có quá nhiều phân lượng, như vậy. . . . . . Cậu sợ hãi cái gì ở đây. . . . . . Hoặc là, cậu có lòng tin với bản thân của mình. . . . . ."

      còn chưa có hết lời, Sở Chính Minh vòng qua xe, mở cửa xe ngồi vào.

      Miệng Cẩn Ngôn há to kinh ngạc: "Làm sao làm được." hỏi."Dáng vẻ của cậu ấy giống như nghe lời của ."

      Phép khích tướng đó mà, Nhiễm Sĩ Duệ khẽ cười cười."Bí mật." .

      Nhiễm Sĩ Duệ khởi động xe lui về phía sau, rồi nhìn sang Cẩn Ngôn còn cầm điểm tâm ."Nhân lúc còn nóng em ăn , lạnh ngon."

      Cẩn Ngôn quay đầu nhìn thấy Sở Chính Minh nhìn chằm chằm vào túi thức ăn.

      Cậu cũng chưa có ăn sáng.

      Cẩn Ngôn đưa túi cho cậu.

      Bỗng nhiên, Sở Chính Minh quay đầu cái: "Tôi ăn."

      Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ của cậu tức giận, ăn ăn, chẳng lẽ còn muốn dụ dỗ cậu sao.

      " ăn cũng được. . . . . ." Cẩn Ngôn mở túi ra lấy thức ăn cho vào trong miệng của mình."Có thể lấy máu làm xét nghiệm, trái lại nên ăn. . . . . . Sở Chính Minh, nhìn ra cậu là người cẩn thận nha, còn nhớ chuyện này."

      Cậu nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Nhiễm Sĩ Duệ lái xe phía trước.

      Vừa đến bệnh viện, Sở Chính Minh kịp chờ đợi xuống xe, được vài bước quay đầu lại, nhìn thấy Cẩn Ngôn xuống xe, cũng biết gì với Nhiễm Sĩ Duệ, chỉ thấy ta khẽ cười, Cẩn Ngôn cũng vậy, trong nháy mắt Sở Chính Minh hoảng hốt, Cẩn Ngôn là người rất dạ, còn Nhiễm Sĩ Duệ chững chạc lại thành thục, hai người bọn họ, nhìn rất xứng. . . . . .

      Cậu dời tầm mắt , tuyệt đối thừa nhận ý nghĩ trong lòng.

      Nhìn thấy hai người xa xa, trong lòng Sở Chính Minh khinh bỉ tiếng, nên rửa mắt kỹ, sáng sớm nhìn thấy hai con chó.

      Bước chân vừa dời , bị người khác chặn lại.

      "Sở Chính Minh, cậu tới bệnh viện làm gì, cho cậu biết, cậu nên hung hăng càn quấy như vậy, chờ lão đại khỏe lại, trả cho cậu gấp mười lần."

      Sở Chính Minh cười lạnh: "Vương Trọng Lỗi còn dám tới, lần sau cẩn thận kẻo mất mạng. . . . . ."

      Cẩn Ngôn vừa tới nghe cậu câu này, lúc này trong lòng có chút vui."Mới sáng sớm, lại bậy cái gì đó. . . . . . Ngốc nghếch, lát nữa có nên dẫn cậu đến khoa tâm thần kiểm tra chút hay . . . . . ."

      Sở Chính Minh lườm cái, tay nắm lại thành quả đấm chậm rãi vào.

      Cậu muốn học cách trưởng thành, cho nên cậu thể manh động như vậy.

      Nhưng mà, chuyện đời rất khó , có số người, có số việc, có những hành động mà con người thể khống chế được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :