1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào, chàng trai trẻ - Y Phương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15
      Edit: Sun520

      Đây là trường hợp gì chứ, Cẩn Ngôn bị Sở Chính Minh mạnh mẽ kéo cái làm mắt choáng váng.

      Từ đến lớn, mẹ Hạnh luôn dạy dỗ Cẩn Ngôn rất nghiêm khắc, hàng ngày chỉ hai nơi từ nhà đến trường học và ngược lại, còn những nơi như quầy rượu, hộp đêm, phòng khiêu vũ, tất cả là nơi phi pháp trong mắt của người thế hệ trước, cho nên trước khi Cẩn Ngôn tốt nghiệp trung học tuyệt đối có trải qua, chớ đừng là cảnh náo nhiệt ở trường đua xe phi pháp. . . . .

      Có thể thấy được, những thanh niên ở đây, chỉ là học sinh cấp hai hoặc cấp ba, ầm ĩ nhốn nháo, với lại, bọn trẻ đều là con cái nhà giàu, nhìn , mấy thanh niên ngang qua, quần áo mặc người đều là nhãn hiệu quốc tế cao cấp, nhìn dáng vẻ cũng phải là những thanh niên hư hỏng, có chút lễ phép ——nhìn bên ngoài là như thế, ừm, là lễ phép ——

      "Chị . . . . . Chào chị. . . . . ."

      thanh niên ôn hòa cười với , Cẩn Ngôn gật gật đầu hài lòng, cười cười: "Chào cậu."

      Cậu thanh niên nhìn với ánh mắt kỳ lạ, sau đó đến phía trước đứng gần Sở Chính Minh chuyện: "Người phụ nữ của cậu? Có mềm hay ? Làm qua chưa? Mùi vị thế nào? . . . . . ."

      Cẩn Ngôn tiêu tan mộng ảo, tại sao lại nghĩ cậu thanh niên này khéo léo đáng .

      Lại nghe cậu thanh niên đó phấn khởi hỏi."Hóa ra mẫu hình bạn cậu thích là giống như bác này. . . ."

      Cảm giác nhất thời và bây giờ của Cẩn Ngôn về những thanh niên này thể nào câu thông, khi học trung học, trong lớp các bạn học đương muốn nắm tay đều phải che che giấu giấu.

      Sở Chính Minh có trả lời, cũng quan tâm đến cậu bạn, bộ dáng kia, đầy kiêu ngạo, đến chết mà vẫn còn chảnh, chẳng thèm ngó tới, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng hình như cậu bị cậu thanh niên đó làm phiền, nắm áo cậu thanh niên đó đẩy tới gần Cẩn Ngôn, : "Chị Thánh mẫu, giao cho chị . . . . . ."

      Cẩn Ngôn ngẩn ra, vội vàng đẩy cậu thanh niên ra, rồi theo Sở Chính Minh.

      Vòng qua đám người, trước mặt là trường đua càng thêm rộng lớn, đèn hai bên đường chiếu xuống quảng trường rộng lớn như ban ngày, Cẩn Ngôn ngẩng đầu có chút sững sờ, trước mặt có mười mấy chiếc mô tô xếp thành hàng, thanh kéo tay ga giống như là chiến sĩ muốn ra chiến trường quyết đấu, thấy Sở Chính Minh tới trước chiếc Motorcycle bắt đầu kiểm tra, Cẩn Ngôn biết cậu muốn làm gì.

      "Cậu đua xe phi pháp." Cẩn Ngôn nhìn cậu: "Sở Chính Minh, cậu muốn chết hả, cậu bao nhiêu tuổi hả, đua xe phi pháp. . . . . Này. . . . . . Này. . . . . . Đây là chuyện lộn xộn gì chứ. . . . . Cậu theo tôi về nhà. . . . . ."

      Cậu hất tay ra, ánh mắt nhìn kiên nhẫn: "Người phải chính là chị. . . . ." xong cậu cũng tới bên kia, gì đó với người nhìn giống như là nhân viên kỹ thuật.

      Thanh niên xung quanh nhìn cười nhạo.

      Cẩn Ngôn hít sâu hơi, mấy thanh niên này lại dám cười nhạo , có chút khó chịu, cảm thấy mình mất hết thể diện, làm gì đây, Sở Chính Minh có quan hệ gì đến , cậu chỉ là hàng xóm, chỉ là người xa lạ, làm như mình giống như là thanh niên mới lớn, nếu cậu muốn như vậy, có liên quan gì tới , coi như cậu gặp chuyện may bị đụng chết cũng liên quan tới , có lòng tốt khuyên cậu, nhưng cậu lại nghe, cũng có cách nào khác, dù sao mặc kệ là trách nhiệm hay là nghĩa vụ, phải cố gắng khuyên nhủ cậu mới được.

      "Cậu có hay . . . . . ." Cẩn Ngôn tới, hỏi lần cuối cùng.

      "Làm phiền chú, chú Tín, lần này tôi nhất định thắng, lần trước Vương Trọng Lỗi chơi tôi thế nào, bây giờ tôi trả lại cho cậu ta gấp mười lần . . . . . ." Sở Chính Minh với người đó xong, đầu cũng lệch chút, giọng bàn tán xung quanh Cẩn Ngôn giọng càng lớn hơn.

      "Sở Chính Minh. . . . . . Tôi đây là muốn tốt cho cậu . . . . ."

      "Tôi biết , lúc qua đường rẽ. . . . ."

      Cẩn Ngôn xoay người rời , cho đến khi ra khỏi năm sáu mét, hình như Sở Chính Minh mới phát bên cạnh ít người, dừng chút, quay đầu lại, nhìn bóng lưng mấy giây. . . . . .

      "Chú Tín, chúng ta tiếp tục. . . . . . Chú nhìn tôi làm gì, liên quan tới ấy, tiếp tục. . . . . ."

      Cẩn Ngôn thẳng về phía trước, giọng bàn tán của người phía sau càng thêm huyên náo, cậu thanh niên đứng trong nhóm người nhìn có chút hả hê.

      "Nghe mấy đoạn đường rẽ là đường rẽ chết, hàng năm biết xảy ra biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông ở đó rồi, chi là, trò chơi chết này có quy tắc, biết tối nay có người chết giống như lần trước hay . . . . ."

      Cẩn Ngôn vấp phải cục đá, trái tim run lên từng hồi.

      "Lần trước, tôi nghe Vương Trọng Lỗi tính kế Sở Chính Minh, lần này biết Sở Chính Minh làm thế nào để chỉnh trở lại, xem ra lại có trò hay để coi rồi. . . . . . Cậu biết Sở Chính Minh cũng là người rất liều mạng . . . . ."

      Cẩn Ngôn nhớ tới bộ dáng cậu nhảy qua ban công, cậu thanh niên này, hình như coi thường mạng sống của mình.

      Bước chân tự chủ chậm lại.

      "Cậu yên tâm, có người quan tâm đâu, cho dù chết người, cũng phải là chuyện gì lớn, cậu cũng nhìn chút, những thanh niên ở đây, người nào mà có bối cảnh, vào đồn công an cũng giống như Bồ Tát sống vậy, đặc biệt là Vương Trọng Lỗi, chơi lớn như vậy, mấy nơi như công kiểm pháp*, nơi nào mà có người của nhà họ Vương, hơn nữa, Cục Phó Cục Trưởng giao thông là cậu của cậu ta. . . . . . Ai dám quản, ai dám quản đâu. . . . . ."
      (*)công kiểm pháp: công an- kiểm sát- tư pháp

      Bước chân của Cẩn Ngôn ngừng lại chút, xoay người ngược trở lại, nhưng nhiều người như vậy, giống như bức tường chắn ngang, đột nhiên xông mạnh lên nhưng vẫn chen vào được, tiếng người càng ầm ĩ hơn, mơ hồ có người : "Vương Trọng lỗi tới, Vương Trọng Lỗi tới. . . . . ."

      Lúc này, Cẩn Ngôn lại chen người vào, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thân hình gần giống Sở Chính Minh, cậu thanh niên đó mặc trang phục học sinh cấp ba, bước rất chậm, sau lưng còn theo mấy người có dáng vẻ lưu manh, miệng ngậm điếu thuốc, có rút ra.

      Cách đó xa Sở Chính Minh cũng xoay người lại về phía Vương Trọng Lỗi, hai người dừng lại ở giữa đường.

      "Lần này hi vọng kiện rùa đen nữa, lần trước nghĩ muốn chơi tôi, nhưng tôi vẫn thắng, còn lần này, cậu vẫn là bại tướng dưới tay. . . . . . Vương Trọng Lỗi, cậu vẫn là bại tướng dưới tay của tôi. . . . . ."

      "Vậy sao? Chạy rồi biết thôi. . . . . ."

      thanh của tiếng còi giống như thanh kiếm chọc thủng trời, thanh của động cơ xe Motorcycle rít gào dần dần xa. . . . . .

      Bắt đầu tranh tài, Cẩn Ngôn xông ra chỉ nhìn thấy bóng lưng của Sở Chính Minh xa dần.

      . . . . . .

      Kết thúc cuộc đua, chỉ là chuyện hơn mười phút sau đó, lòng Cẩn Ngôn thấp thỏm nhìn thấy khoảnh khắc khi Sở Chính Minh còn sống, mới trở lại bình thường, bây giờ cậu chính là hùng mà những thanh niên có mặt ở đây rất sùng bái, gần như là máu nóng trong người đầy khát vọng khiến bọn họ theo đuổi mù quáng, vô số người chen nhau bên cạnh Sở Chính Minh, bên cạnh mấy kết bia bị đập bể hắt ra ngoài, Cẩn Ngôn bị đám người chen lấn từng bước lui về phía sau, ôm ngực, nhàng thở ra hơi.

      May quá, cần phải nhặt xác cậu, nếu biết cách liên lạc với người giám hộ thế nào.

      Đẩy đám người, Cẩn Ngôn nắm tay Sở Chính Minh lần nữa: "Cậu thắng, bây giờ có thể về nhà với tôi rồi chứ."

      " còn chưa . . . . . ." Sở Chính Minh có chút bất ngờ, bia dính lên tóc cậu, mỉm cười, thấy hai má lúm đồng tiền gò má giống như hoa nở rộ vậy: "Hạnh Cẩn Ngôn, tại sao . . . . . ." Cậu nhìn , cũng biết là vui mừng khi hay là phấn phởi sau khi thắng cuộc, đưa tay nâng mặt lên, hôn xuống.

      Đôi mắt Cẩn Ngôn trợn to, xung quanh vang lên vô số tiếng huýt sáo và tiếng thét chói tai, Cẩn Ngôn đẩy cậu ra, cầm túi xách đánh lên đầu của cậu.

      "Sở Chính Minh, cậu là tên khốn kiếp, dám trêu chọc tôi, ăn đậu hũ của tôi . . . ."

      Đám người càng huýt sáo náo nhiệt hơn.

      Cậu vuốt vuốt chỗ bị đánh: "Hạnh Cẩn Ngôn, rồi mà, sao lại quay trở lại. . . . ."

      "Tôi trở lại nhặt xác cậu." Cẩn Ngôn tức giận: "Chỉ là ngờ mạng của cậu lớn ." rốt cuộc cũng nhịn được bật cười.

      "Hắc hắc. . . . . ." Sở Chính Minh gãi gãi đầu, hành động này của cậu nhìn qua đặc biệt giống có vẻ con nít, cười thuận tay sờ mặt của .

      Cẩn Ngôn nhìn cậu chằm chằm:."Lại nữa, lại dám ăn đậu hũ của tôi."

      "Tôi cũng muốn cho ăn." Sở Chính Minh chẳng biết xấu hổ đưa mặt đến gần.

      Cẩn Ngôn cầm túi xách lên, thuận tay đánh tiếp lên đầu của cậu.

      "Sở Chính Minh, bác này ghét bỏ cậu . . . . ." Trong đám người biết là người nào náo loạn câu, sau đó nhiều người phụ họa, khí càng thêm náo nhiệt.

      Sở Chính Minh khoát khoát tay: "Tôi có hứng thú với bác và Thánh mẫu. . . . ."

      Cậu chưa xong, bổng nhiên đám người lại an tĩnh kỳ lạ, người trong đám đông ra, Sở Chính Minh đẩy Cẩn Ngôn ra sau lưng mình che chở cho , cậu nhíu mày.

      "Vương Trọng Lỗi, phải cậu thua rồi sao?"

      "Con mẹ nó cậu dám lái xe đụng tôi . . . . . Cậu có gan. . . . . ."

      "Mẹ kiếp, tôi quang minh chính đại đụng cậu còn hơn hành động của cậu lần trước, hơn nữa, quy tắc của trò chơi này là cái gì, nếu có quy tắc, lên đường, muốn thế nào đều được, tránh thoát, có thể trách được ai . . . . ."

      Hình như cậu ngăn cản Vương Trọng Lỗi, mắt lạnh nhìn cậu ta.

      "Chúng ta . . . . . ." Vương Trọng Lỗi cắn môi, lạnh lùng .

      Cẩn Ngôn thở phào nhõm, may quá có đánh nhau, ai ngờ Vương Trọng Lỗi vừa mới xoay người, tên lưu manh theo phía sau cậu ta vung cây gậy đánh về phía Sở Chính Minh.

      "Cẩn thận. . . . . ." Cẩn Ngôn lo lắng kêu to, chợt thân thể nghiêng tới phía trước, chắn trước người của Sở Chính Minh, giây kế tiếp, vai truyền đến cảm giác đau đớn.

      Đánh người xong bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

      Sở Chính Minh vội vàng đỡ ." sao chứ, tại sao lại ngốc như vậy, là phụ nữ, ngăn cản cái gì mà ngăn cản, não tàn rồi hả. . . . ." Cậu tức giận rống với .

      Bị thằng quỷ dạy dỗ như vậy, Cẩn Ngôn cảm giác có chút uất ức, huống chi. . . . . .

      "Cậu cho rằng tôi muốn đỡ thay cậu hả, phía sau nhiều người như vậy, cũng biết người nào đẩy tôi, trước mặt lại có cục đá, cho nên, tôi đành phải chắn trước người của cậu. . . . . ."

      Sắc mặt của cậu thay đổi nhanh chóng:"Vậy. . . . . . Vậy nên gạt tôi đấy. . . . . ." lát sau lại đến gần Cẩn Ngôn: "Thôi, thôi, trận này tôi thắng 50 vạn, lát nữa mời Duy Cảnh. . . . ."

      Duy Cảnh?

      Nguy rồi, Nhiễm Sĩ Duệ vẫn còn đợi đến ăn cơm.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16
      Edit: Sun520

      Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra nhìn, nguy rồi, hết pin, với tính khí của Nhiễm Sĩ Duệ, có lẽ trong lòng muốn mài thành tro rồi.

      "Cho tôi mượn điện thoại của cậu chút."

      "Để làm gì. . . . . ."

      "Gọi cho Nhiễm Sĩ Duệ. . . . . . ta vốn là hẹn tôi ăn cơm, nghe cậu Duy Cảnh tôi mới nhớ tới. . . . . ."

      Sở Chính Minh nhìn cái, hình như muốn cho mượn điện thoại.

      "Cậu phải mới thắng 50 vạn sao, chỉ là mấy đồng phí tiền điện thoại, hẹp hòi như vậy làm gì. . . . . . Nhổ cọng lông của cậu cũng chết. . . . . ." Cẩn Ngôn cầm điện thoại, nhấn dãy số quen thuộc.

      " đúng là nhớ kỹ . . . . ."

      Tại sao lại cảm thấy lời nghe chói tai như vậy, Cẩn Ngôn xoay người quay lưng lại với cậu, Sở Chính Minh thấy dáng vẻ của như vậy, cậu cảm thấy khó chịu, cho nên cậu cũng xoay người đưa lưng về phía , lưng hai người gần như là dựa vào nhau. . . . . Cậu vừa chuyện với người trước mặt, vừa dựng lỗ tau lên nghe lén. . . . . .

      Điện thoại vang lên tiếng, vang lên hai tiếng, vang lên ba tiếng. . . . . .

      có người nhận.

      Quay đầu lại đối diện với vẻ mặt vui vẻ của Sở Chính Minh.

      "Cậu vui mừng cái gì. . . . . . Tại sao lòng dạ của cậu lại xấu như vậy . . . . ." Cẩn Ngôn nhìn cậu chằm chằm: "Bây giờ cậu thắng, có mặt mũi, có tiền, được rồi chứ. . ." Xe của còn bỏ ở ven đường, bị công an giao thông bắt tìm ai để khóc đây . . . . . Còn có bả vai của , cậu đúng là tai họa.

      " thôi thôi. . . . . ." Cậu quàng tay qua vai của , sức nặng cả người Sở Chính Minh đè lên.

      Cẩn Ngôn đau đến nhếch miệng.

      Cậu phát , rút tay về: " đến bác sĩ kiểm tra chút, tôi biết bác sĩ trị thương rất giỏi. . . . . ."

      Cẩn Ngôn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tên lưu manh đó đánh gậy, khiến lưng có vết thương màu xanh đen, còn Nhiễm Sĩ Duệ bên kia, Cẩn Ngôn quyết định ngày mai gọi điện thoại giải thích với chút, dù sao rất hiểu tính tình của Nhiễm Sĩ Duệ, đợi , vượt qua tiếng đồng hồ, bây giờ qua mấy tiếng đồng hồ, cũng rời khỏi Duy Cảnh rồi.

      bệnh viện, bác sĩ có thương tổn đến gân cốt, nhưng vẫn có chút nghiêm trọng, ứ máu, sưng đỏ, cần phải ở lại bệnh viện, về nhà dưỡng thương vài ngày là khỏi.

      Nhìn mảnh xanh đen lưng của Cẩn Ngôn, lần đầu tiên Sở Chính Minh cảm thấy đau lòng, rất đau lòng.

      Bàn tay của bác sĩ xoa xoa vào vết thương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cẩn Ngôn.

      "Ông chút. . . . . ." Sở Chính Minh có chút nổi giận."Kỹ thuật của ông có phải thụt lùi rồi hay , có thể xoa hay . . . . . ."

      "Cũng phải là xoa cậu, cậu cũng bị thương, cậu la cái gì . . . . ." Bác sĩ bị cậu thanh niên trẻ tuổi khiển trách lớn tiếng như vậy có chút thoải mái: "Hơn nữa, xoa mạnh tay, máu bị ứ làm sao tan được, cậu biết cũng đừng ở bên ầm ĩ."

      Cẩn Ngôn vui vẻ nở nụ cười, Sở Chính Minh lườm cái, ngượng ngùng ngậm miệng.

      Xoa lát cảm thấy tốt hơn nhiều, bác sĩ kê cho toa thuốc, thuốc uống và thoa ngoài da, Sở Chính Minh thức thời thanh toán tiền thuốc, cầm lấy tay dìu ra bên ngoài.

      " thôi." Bên lề đường, Sở Chính Minh đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe, thuận tay vỗ vỗ yên xe phía sau.

      "Ngồi lên xe này?" Cẩn Ngôn khó hiểu nhìn cậu, trời lạnh như thế này, còn có tay của , hoàn toàn dám dùng lực lại bắt ngồi phía sau, nếu bị ngã xuống làm thế nào.

      "Đúng vậy . . . . ." Sở Chính Minh có chút kiên nhẫn nhìn : ."Chỉ mười phút mà thôi, trời lạnh thế này chết được đâu, ôm eo của tôi, ngã xuống . . . . . ."

      "Ôm eo của cậu?" Trong đầu của Cẩn Ngôn chợt ra ba dấu chấm hỏi.

      "Đúng vậy. . . . . ." Sở Chính Minh gật đầu." nghĩ gì hả, nam nữ thụ thụ bất thân? Chị Thánh mẫu, chị dùng ánh sáng của Thánh mẫu soi lòng của tôi , rất sạch . . . . . Tôi ngại chị ăn đậu hũ của tôi, chiếm tiện nghi của tôi rồi, đừng chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, eo của tôi, cường tráng khỏe mạnh, cũng phải là ai cũng có thể ôm. . . . . . Nó vẫn là trong sạch đấy. . . . ."

      Đúng là trai trẻ, ai dạy dỗ cậu, mà miệng lại độc như vậy, Cẩn Ngôn ngồi lên, tay từ từ ôm eo cậu, ừ, cảm giác có chút kỳ lạ.

      Sở Chính Minh liếc ra sau, khóe miệng cong lên: " thôi, chở Thánh mẫu về nhà. . . . . ."

      "Cậu có thể cần gọi tôi là Thánh mẫu Thánh mẫu hay , nghĩa của nó hay lắm, biết . . . . . ."

      " gọi chị là Thánh mẫu gọi tên gì. . . . . . Thánh Đấu Sĩ? . . . . . . Thiên ma lưu tinh quyền. . . . . . A. . .A . . ."

      Cẩn Ngôn hoài nghi mình trêu chọc tới quái thai.

      đường .

      " có lạnh hay . . . . . ."

      " cứ ." Gió thổi vào trong áo, lạnh đến nỗi giống như thân thể có mặc đồ, Cẩn Ngôn nhìn phía sau lưng cậu, quả muốn lột quần áo người của cậu ra.
      "Vậy hãy áp mặt lên lưng của tôi . . . . . Thân hình tôi khôi ngô cao lớn có thể chắn gió cho . . . . ."

      "Lái xe của cậu . . . . ." Cẩn Ngôn tức giận trả lời. . . . . .

      Khi đến cửa chung cư cậu lái xe chậm lại.

      Cách đó xa, dưới bóng cây hơi tối, có chiếc xe hơi màu đen hình giọt nước, Nhiễm Sĩ Duệ ngồi ở bên trong, thấy mặt mũi, chỉ thấy đốm lửa của tàn thuốc, khiến lòng sợ run.

      Nhất thời biết là vui vẻ hay là khốn nhiễu.

      Từ xe gắn máy xuống, Cẩn Ngôn từ từ tới, động, sắc mặt lạnh lẽo, chỉ là mí mắt giơ lên, biết nghĩ gì.

      "Tại sao lại ở đây. . . . . ." nhàng mở miệng.

      nhìn ánh mắt của khiến cảm thấy lo lắng.

      "Hạnh Cẩn Ngôn, trêu chọc tôi như vậy là có ý gì. . . ." Nhiễm Sĩ Duệ kiềm chế được mở miệng, cũng biết tại sao mình đột nhiên tức giận như vậy, vốn là giọng của tức giận như vậy, thế mà lại ngồi sau xe máy của người đàn ông, ôm eo của cậu ấy, mặt còn áp vào lưng của cậu ấy, khi nhìn thấy còn muốn xuống, người phụ nữ này là có ý gì. . . . . . Có Tiểu Bạch Kiểm sao. . . . . .


      Nghĩ lại lúc ở Duy Cảnh đợi bốn tiếng đồng hồ, từ sáu giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi, trong lòng rốt cuộc tuyệt vọng đến mức nào, nhưng cũng tức giận gì nhiều, trước kia cũng chờ như vậy, chỉ có mới làm như vậy, cũng được, nhưng dù sao có chuyện thể đến nơi hẹn, hoặc là đột nhiên có tình huống thông báo kịp, trong đầu nghĩ đến lý do tốt nhất để an ủi trái tim của mình.

      Sau lại rốt cuộc nhịn được gọi điện thoại, ai nhận, vẫn có người nhận, sau đó điện thoại dứt khoát trực tiếp nhắc nhở tắt máy, có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ, nhưng Tiểu Mỹ cũng biết Cẩn Ngôn ở đâu, bảo người điều tra thấy xe của dừng ở bên lề đường, nghe nơi đó vừa có đánh nhau . . . . .

      Chưa từng có trải qua lo lắng như vậy, gần như là gọi cho tất cả bệnh viện, nhưng vẫn có tin tức.

      ngồi trong xe, nhìn ngoài cửa sổ xe chạy qua vùn vụt, thấy đàn ông và phụ nữ qua lại, cách nơi sầm uất gần như vậy, tiếng động lớn ồn ào gần như vậy, lại là lần đầu tiên cảm thấy đơn.

      Xe dừng dưới lầu nhà , nghĩ, cho dù có chuyện gì xảy ra, trở về nhà, đợi , đợi đến khi về.

      Hút xong gói thuốc, đốt đến đầu ngón tay cũng thấy đau, rốt cuộc mùi khét cũng làm tỉnh lại, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Hạnh Cẩn Ngôn ôm lấy người đàn ông, khóe miệng cong lên, hình như vẫn còn cười.

      Tức giận, hoặc cảm giác của gần như cảm giác uất ức đập vào mặt.

      Hóa ra là, phải có thời gian, cũng phải là xảy ra chuyện, chỉ là, thời gian của dành cho .

      Gọi cuộc điện cho mà cũng ích kỷ như vậy.

      "Trêu chọc tôi rất vui hả. . . . ." cắn răng mở miệng: "Tôi, con mẹ nó người ngu ngốc, đợi em đến mấy tiếng đồng hồ . . . . ."

      Cửa sổ xe chậm rãi quay lên, thậm chí còn chưa kịp mở miệng, thấy xe đâu, để lại cho cũng chỉ có khói xe làm người ta ghê tởm, Cẩn Ngôn mới toát ra chút mừng rỡ dần dần biến mất, vốn là như vậy, chịu cho thời gian, chịu nghe giải thích, chịu mở rộng cánh cửa cho .

      Nếu như chậm lại phút, nghe giải thích. . . . . . Thôi, chuyện như thế, cũng chỉ là chuyện qua.

      "Lên ." nhận lấy túi xách trong tay Sở Chính Minh, cúi thấp đầu.

      Cậu nhìn bị ánh đèn kéo cái bóng của dài, chiếc bóng đơn, tôn lên lạnh lẽo dưới ánh trăng, dâng lên luồng thê lương. Cậu lặng lẽ đến gần, nhất thời bóng dáng đơn thành đôi, cậu cười cười, nghiêng đầu chút, cái bóng của cậu chồng lên cái bóng của .

      Ra khỏi thang máy, Cẩn Ngôn thấy Sở Chính Minh vẫn theo phía sau .

      "Lại mang theo chìa khóa."

      Trong túi quần, bàn tay cầm chiếc chìa khóa buông lỏng ra, lắc đầu cái, gọn gàng linh hoạt mà : " mang."

      " là thiếu nợ cậu." Cẩn Ngôn trừng mắt liếc cậu cái, mở cửa cho cậu vào, thuốc tay đặt xuống bên, Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế sa lon, nhắm hai mắt lại.

      Mệt quá.

      ôm gối nện đầu , Cẩn Ngôn mở mắt ra, tức giận: "Sở Chính Minh, cậu ở nhà của tôi đó, đây là nhà của tôi, cậu biết điều chút ."

      "Đừng nằm giống như heo chết. . . . ." Cậu khinh thường nhìn ."Cũng chỉ là đống phân trâu, vẻ mặt lại thất vọng như vậy. . . . . . Vén áo lên, tôi xoa thuốc cho . . . . . ."

      Cẩn Ngôn dè dặt nhìn cậu: "Tôi tự xoa được . . . . . ."

      Cậu rảnh rỗi ngồi ghế sa lon, nhấc chân lên, vặn bình thuốc trong tay. " xoa, tôi cũng ngại. . . . . ."

      Cậu chỉ có câu làm Cẩn Ngôn tức giận.

      "Chưa từng thấy qua người phụ nữ ngốc nghếch giống như . . . . . ." Giọng kia, Cẩn Ngôn kiềm chế đánh cậu." đống phân trâu còn tưởng là báu vật, tôi trong sáng lương thiện, là giống cây tốt nhưng lại đề phòng như trộm cướp, chị Thánh mẫu, chị nên rửa sạch ánh mắt nhìn người đó . . . . ."

      Trong lòng phiền muộn, rất ấm ức, cũng trở nên tức giận, Cẩn Ngôn xoay người. "Cậu nữa, tôi cho cậu mượn ban công. . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . . Sở Chính Minh, cậu cố ý phải . . . . . ."

      "Hơn nữa, xoa mạnh tay, nơi ứ máu tan, hiểu cũng đừng ngồi đó mà ầm ĩ. . . . ." Sở Chính Minh học giọng điệu của bác sĩ.

      Cẩn Ngôn câm miệng.

      Mười lăm phút sau.

      "Sở Chính Minh, tại sao cậu càng xoa càng lệch. . . . . ."

      "Sở Chính Minh, có phải cậu có tí sức lực nào rồi hay . . . . . ."

      "Sở Chính Minh, tại sao mặt của cậu lại đó như vậy, bị cảm sao, bảo cậu nên lái xe mô tô. . . . ."

      "Sở Chính Minh, tôi vén áo lên phải cho cậu nhìn, nhìn nơi đó, còn nhìn, còn nhìn. . . . . . Muốn chết đúng . . . . . ."

      "Sở Chính Minh, đua xe phi pháp như thế rất nguy hiểm, cậu phải vì mình, cũng vì cha mẹ mất mà suy nghĩ chút. . . . . ."

      Động tác của cậu ngừng lại .

      "Chị Thánh mẫu, chị quan tâm nhiều chuyện quá."

      "Tôi cũng muốn quan tâm, chỉ là nhắc nhở cậu chút, cậu nghe, tôi cũng biết làm sao, con đường cậu chính là con đường cậu tự chọn, ai cũng thay thế được . . . . . ."

      Cậu hừ tiếng, con mắt nhìn chớp chớp.

      " là xen vào việc của người khác, có thể quan tâm tôi chỉ có hai người, là mẹ của tôi, là bà xã của tôi, mẹ của tôi mất, chẳng lẽ, muốn làm bà xã của tôi. . . . ."

      " biết lớn . . . . ." Cẩn Ngôn nổi giận.

      Cậu giễu cợt nhìn cái, để bình thuốc xuống ra ban công.

      "Cậu đâu vậy. . . . . ."

      "Dĩ nhiên là về nhà."

      "Ai, tôi cậu sợ ngã chết hả, nhà tôi có phòng khách, cậu cứ ở lại đêm, sáng mai gọi điện thoại cho thợ mở khóa. . . . ."

      Sở Chính Minh dừng bước, ngón tay trong túi quần khẽ vuốt chiếc chìa khóa.

      "Chị quả nhiên là chị Thánh mẫu. . . . . ." Cậu mỉm cười.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17
      Edit: Sun520

      Cả đêm, Nhiễm Sĩ Duệ ngủ, vừa nhắm mắt lại nhớ tới dáng vẻ của Cẩn Ngôn nhảy xuống xe mô tô mỉm cười với người đàn ông kia, trái tim của như bị nút chai chận lại khiến cảm giác của rất thoải mái, mở mắt ra, căn phòng trống vắng, chỉ có mình , ngoại trừ bên ngoài màu tối đen, cũng chỉ có khí lạnh lẽo càng làm nhớ đến nhiều hơn.

      Theo thói quen tay với tới bên cạnh, giường trống trơn, chỗ này còn bóng dáng của nữa rồi, vốn là có thể đưa tay chạm được người của , nhưng chỉ để lại cho , chỉ là màn đơn lạnh lẽo.

      Hóa ra, lưu luyến hơi ấm của như vậy.

      Lúc trời sắp sáng vẫn ngủ được, cho nên đứng lên rót cho mình ly rượu, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng mềm dịu, nhưng trong phòng đầy lạnh lẽo, trước mắt đều là bóng dáng của , trái tim của lạnh lẽo cũng giống như ánh trăng vậy. . . . . .

      Có mấy buổi tối, trước khi rời , chợt tỉnh lại, nhìn thấy Cẩn Ngôn đứng ở đó, nhìn si ngốc, lần đầu tiên kinh sợ, mấy lần sau đó, chỉ có cảm giác khó có thể nên lời, giống như là đau lòng, giống như muốn.

      có phải cũng chờ đợi hay , có thể cùng nhau đứng ở phía trước cửa sổ, cùng ngắm trăng tròn.

      Rượu đỏ nước Pháp năm nay rất ngon, cảm giác khi uống vào miệng rất tinh khiết và thơm nồng, tơ lụa rất mịn, lúc thầy giáo cất giấu rượu này có cho biết, cần lo lắng, cần phải hốt hoảng, cất đến năm sau, nhớ tới thời gian nhất định phải mở ra, mới có thể cho ra mùi vị ngon nhất.

      Uống rượu cũng cần phải có duyên phận.

      Tình ?

      Năm năm thầm lặng nhất định là thời gian lên men rất tốt, bây giờ mới hiểu được buông tay được, nếu như lúc này ở đây là tốt, phía ngoài trăng tròn sáng như vậy, ánh trăng nhu hòa như vậy, có thể cạn ly thưởng thức với nhau, có phải là người sinh vào rằm tháng hai hay .

      Người sinh vào rằm tháng hai, là người rất tốt, vậy tại sao lại muốn buông tay, tại sao phải tức giận rời khỏi đó như vậy, coi như Hạnh Cẩn Ngôn có người đàn ông khác, cũng lý do phải nhận thua, cho tới bây giờ Nhiễm Sĩ Duệ chưa từng chịu thua trước ai, muốn thua, cũng phải tranh đoạt rồi mới .

      đánh mà hàng, lúc nào , cái từ này lại dùng ở người của vậy.

      Vừa nghĩ, chợt cảm thấy hối hận thôi, tối hôm qua chạy nhanh như vậy sao, là quá xúc động rồi, dù sao cũng phải nghe Hạnh Cẩn Ngôn chứ, dù thế nào cũng phải nhìn dáng dấp của người đàn ông kia chứ, tại sao lại chào hỏi tình địch chứ.

      là thất sách.

      Lúc trời vừa sáng vội vã xuống giường, rửa mặt, cạo mặt, sửa sang lại tóc, trước khi ra cửa liếc mắt nhìn mình trong gương, rất tốt, rất mạnh mẽ, chẳng hề thua bất kì kẻ nào.

      Trước cửa chung cư, bước chân có chút e sợ, nhưng có chần chờ, đứng dưới lầu đợi lát, sau đó thấy có người dậy sớm ra ngoài, thuận thế vào lên lầu, người nọ cẩn thận nhìn cái, mỉm cười như chào hỏi, biết mình phải là kẻ trộm, chỉ là có thẻ để vào mà thôi.

      Có lẽ, rất nhanh có thôi.

      Trước cửa, tay đặt lên chuông cửa, nhấn xuống.

      Cẩn Ngôn mở mắt ra, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, vừa nhìn, mới có bảy giờ, hoảng hốt ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo, nhưng vừa nghĩ, đúng, hôm nay là chủ nhật, mới sáng sớm, người nào lại đến quấy nhiễu. . . . .

      Có lẽ là người đưa báo, nhưng mà có việc gì chứ, Cẩn Ngôn nghĩ như vậy nên mặc thêm áo khoát ra ngoài mở cửa. . . . . .

      Nụ cười cứng ở khóe miệng, khi thấy Nhiễm Sĩ Duệ đứng ngoài cửa, cảm thấy chân thực chút nào, Cẩn Ngôn thể tưởng tượng nổi mới sáng sớm xuất trước cửa nhà là vì cái gì, ngày hôm qua còn chưa có náo đủ hay sao? cam lòng thua bởi người đàn ông khác? Lại còn hỏi tại sao lại để cho leo cây?

      Cho dù chuyện xảy ra như thế nào, cũng phải tới xin lỗi đấy chứ—— đó phải là phong cách của Nhiễm Sĩ Duệ ——

      Mở cửa rộng ra chút.

      "Cẩn Ngôn, xin lỗi. . . . . ."

      Khẽ há mồm, có nghe lầm đấy chứ, Nhiễm Sĩ Duệ bị cho leo cây còn chủ động tới cửa xin lỗi, phải là từ trước đến nay bao giờ cúi đầu với người khác sao, phải luôn luôn nghe lời giải thích của ư, vậy. . . . . .

      Có phải uống lộn thuốc hay .

      " biết tối ngày hôm qua quá xúc động, cũng biết có quyền ăn dấm, nhưng mà, thể nào phủ nhận, hối hận mình lái xe rời nhanh như vậy, có lẽ để ý đến chuyện em vạch quan hệ với , Cẩn Ngôn, muốn lừa dối mình, từ lúc em rời căn nhà đó, rất hối hận, nghĩ là có thể quên hết tất cả, nhưng mà lại làm được. . . . . . nghĩ bản thân mình phải xin lỗi em nhiều, xin lỗi em vì chuyện tối hôm qua là làm bậy, vì bản thân mà làm ra những chuyện làm em đau lòng. . . . . ."

      kinh ngạc nhìn chằm chằm, , đột nhiên Nhiễm Sĩ Duệ trở nên cảm tính như vậy, đột nhiên thay đổi như vậy . . . . . . Ngày hôm qua và hôm nay, cũng chỉ có mấy giờ mà thôi. . . . . .

      , làm lo lắng, giống như lần đầu tiên khẩn trương khi diễn thuyết, khi đó sợ bài giảng của mình có gì sai sót hay , còn bây giờ, sợ lời mình có gì sai hay , khi đối diện với người , cũng chỉ là người đàn ông ngây thơ.

      "Cẩn Ngôn. . . . . . muốn nắm chặt tay của em lần nữa . . . . . Em có thể cho cơ hội hay . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ giọng hỏi, trong lòng thấp thỏm, giống như treo mười lăm cái thùng nước.

      khống chế được cảm xúc, giống như bé lọ lem đột nhiên biến thành công chúa, biến hóa quá nhanh, nhanh quá cũng phải là .

      Tất cả có thể vẫn chỉ là hoa trong kính hay .

      "Cẩn thận. . . . . . Em có thể để cho tôi vào nhà trước hay . . . . . ." Dù sao, phải trước chiếm đoạt địa thế có lợi trước, cho dù kết quả thế nào, vào nhà trước rồi sau.

      Hóa ra, vẫn ngăn ở cửa, Cẩn Ngôn cứng ngắc tránh người ra.

      " ngồi , tôi thay quần áo, rửa mặt. . . . . ." Tỉnh táo chút.

      Giống như chạy trối chết.

      Nhiễm Sĩ Duệ vào nhà, đèn của phòng khách còn có mở lên, tối đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra thiết bị lắp đặt căn phòng này lấy sắc màu ấm làm chủ, đặc biệt vật dụng rất đáng , Nhiễm Sĩ Duệ hoảng hốt nhớ tới trước kia Cẩn Ngôn từng đề cập với ý tưởng thiết kế vật dụng trong nhà, nhưng khi đó chỉ cảm thấy người phụ nữ này có dụng ý khác. . . . . .

      Hóa ra, người ở nơi, cũng có thể là người nhà, chỉ là có chỗ của , thế nhưng lại cảm thấy gia đình ấm áp.

      Đột nhiên, căn phòng sáng lên, quay đầu lại.

      người đàn ông, mặc áo, thân dưới mặc cái quần ngủ của phụ nữ, hình vẽ con nít mặt to, có chút chặt, có chút , giống như biến thành chín phần quần, cái quần đó cần cũng biết là của Cẩn Ngôn , chỉ có mới kiểu dáng như vậy, thích những hình vẽ của con nít. . . . . .

      Nhưng đó phải trọng điểm, trọng điểm là trong nhà này có đàn ông. Mà người đàn ông này có mặc áo, lại còn mặc quần của Cẩn Ngôn, ấy còn chưa tỉnh ngủ, gương mặt vẫn chưa tỉnh táo. . . . . .

      ấy ra từ phòng khách hay là phòng ngủ chính?

      " là ai. . . . . ." Tuyệt đối nhẫn tức giận, có người đàn ông nào có thể chịu được khi thấy màn này, Nhiễm Sĩ Duệ càng cảm nhận được đó là chuyện dĩ nhiên, cảm giác thất bại đả kích khi thấy bảo bối thích của mình bị người khác cướp , gần như muốn ngã xuống: "Tối qua làm gì với Cẩn Ngôn. . . . . ."

      Giọng điệu giống như bắt kẻ thông dâm vậy, làm cho Sở Chính Minh tỉnh táo hơn.

      Nhiễm Sĩ Duệ nhận ra cậu? Trong lòng Sở Chính Minh cười hả hê.

      "Tôi là ai?" Cậu mỉm cười, lại cố ý nhìn sang cửa phòng ngủ, sau đó dẫn dắt Nhiễm Sĩ Duệ nhìn đến cái quần cậu mặc người, bộ dáng thanh thản, giọng buông lỏng: " tôi là ai. . . . . . Chúng ta gặp mặt. . . . . . ở. . . . . . Trước đây lâu. . . . . ."

      Ý tứ của cậu chính là chỉ tối hôm qua, nhuệ khí của Nhiễm Sĩ Duệ cũng còn phân biệt được nữa rồi, theo lời của Sở Chính Minh dòng suy nghĩ của tới chuyện, tối qua người đàn ông kia, Cẩn Ngôn ôm eo của cậu, mặt tựa vào lưng của cậu, vẫn còn mỉm cười, trong lòng nhất thời khiếp sợ, thất vọng, tức giận, buồn bực tăng lên, khổ sở, đau khổ. . . . . .

      nghĩ đến tính chất của khả năng này, nhưng tuyệt đối có nghĩ rằng tính chất của khả năng trở thành , biết rất ràng tính cách của Hạnh Cẩn Ngôn, người đàn ông mới biết mấy ngày, coi như đùa giỡn rất vui vẻ với , coi như vì người đàn ông kia cho leo cây, như thế mà đưa về nhà lên giường là điều bao giờ xảy ra, tuyệt đối có. . . . . .

      Nhưng hôm nay ở trước mắt, tựa như tin được.

      Áp lực nặng nề giống như thủy triều dâng lên bình thường bao phủ , cảm giác mất hết ý chí gần như khiến mở mắt ra được.

      "Sĩ Duệ, làm sao vậy. . . . . ." Cẩn Ngôn ra ngoài chỉ thấy vẻ mặt bi thương của Nhiễm Sĩ Duệ, mà chỉ thấy vẻ mặt của Sở Chính Minh hả hê giống như cái mông đều muốn vểnh lên trời.

      "Cẩn Ngôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ cũng muốn nữa ở đây nữa, vì trách nhiệm của người khác ma làm chuyện ngu xuẩn như thế biết làm, nhìn người phụ nữ mà mình mến và người đàn ông khác tình chàng ý thiếp càng thể nào độ lượng, khó trách bộ dáng Cẩn Ngôn bộ ngây ngốc, khó trách ngăn ở cửa cho vào, nhưng vẫn là cam lòng: "Cẩn Ngôn, biết trước đây là tốt, nhưng em có thể ràng cho thêm cơ hội hay , tối mai, vẫn ở chỗ cũ Duy Cảnh chờ em, nếu như trước mười hai giờ em còn chưa tới, biết mình nên làm như thế nào rồi. . . . . ."

      Tới cũng vội vã, cũng vội vã, biết nên vui mừng hay , lại hẹn , lại hẹn ở Duy Cảnh, lại. . . . . .

      Tầm mắt dừng lại vẻ mặt vui vẻ của tiểu quỷ: "Cậu với ấy cái gì, tại sao đột nhiên ấy biến thành cái bộ dáng này. . . . . ."

      "Ai mà biết được. . . . . ." Sở Chính; Minh ngáp cái: " ấy hỏi tôi là ai, tôi chúng ta gặp mặt, để cho ấy đoán, tôi còn nhắc nhở lâu trước, chính là lần ở Duy Cảnh, kết quả ấy đoán ra, có thể chỉ số thông minh bị đả kích quá mạnh, cho nên cuối cùng phải thôi. . . . . ."

      Cẩn Ngôn khoanh tay nghiêng đầu nhìn cậu: "Sở Chính Minh, cậu coi tôi thông minh vặt hả. . . . . Nhiễm Sĩ Duệ là ai, ấy dễ dàng nghe cậu đôi câu bị đả kích sao, rốt cuộc cậu làm gì với ta hả . . . . .?"

      Cậu khinh thường : "Chị khẩn trương như thế làm gì, đau lòng vì đống phân trâu sao. . . . . . Muốn tin hay . . . . . . Tôi nghe điện thoại. . . . ."

      Cẩn Ngôn nhìn cậu tới bên cửa sổ.

      "Vương Trọng Lỗi, lại là thằng nhóc nhà cậu, thua đủ thảm sao. . . . . ."

      " trăm vạn, lạ gì, năm mươi vạn đủ cho tôi dùng thời gian rồi. . . . . . Chờ tôi hết tiền tìm cậu. . . . . ."

      "Sợ, tôi mà sợ cái thằng nhóc như cậu sao, tới tới, chỉ là tiền đánh cuộc thêm điều nữa, cậu thua, tiền cần, quỳ xuống chịu thua cho tôi. . . . . ."

      "Được, tối mai bảy giờ. . . . . ."

      Quay đầu lại đối diện với vẻ mặt u ám của Cẩn Ngôn: "Chị Thánh mẫu, chị đều nghe được?"

      "Cậu còn muốn chơi, Sở Chính Minh, ngày nào đó, cậu chết khi chơi đùa kiểu đó . . . . . ." Cẩn Ngôn bực mình, trêu chọc tới tai họa sao.

      "Này chị Thánh mẫu với tôi sao?" Cậu quàng tay lên vai .

      Cẩn Ngôn trừng mắt liếc cậu cái. " , cho dù cậu có chết cũng liên quan đến tôi. . . . . ."

      "Vậy sao, ăn cơm với Nhiễm Sĩ Duệ đúng ? Cẩn thận có có về. . . . . . Bị gặm đến mảnh xương còn đó, khi người đàn ông bị đả kích rất dễ làm ra số chuyện mà mình cũng khống chế được. . . . ."

      Cẩn Ngôn thèm để ý đến cậu, nhưng trong lòng luôn có loại dự cảm xấu, tựa như mỗi lần trước kia vậy, chính xác mà , có rất nhiều chuyện thay đổi.

      Tác giả có lời muốn : Ngày hôm qua máy vi tính bị người khác chiếm đoạt TAT

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18
      Edit: Sun520

      Người có giác quan thứ sáu là loại cảm ứng kỳ lạ, có theo khoa học, có lúc, có thể gây chết người, rất chuẩn xác.

      Cẩn Ngôn sống đến hai mươi mấy tuổi, tổng cộng có ba lần cảm giác rất lo lắng, lần đầu tiên là khi còn học tiểu học, lần ba mẹ ầm ĩ, sau đó tăng lên đánh nhau, cuối cùng thiếu chút nữa là ly hôn, có ngày cha mẹ quyết định ngày thứ hai phải ký tên ly hôn, kết quả đêm đó đột nhiên Cẩn Ngôn phát sốt, sau đó dẫn đến viêm phổi, vì phải chăm sóc đứa bé, cho nên cha mẹ cũng từ từ hòa hợp.

      Lần thứ hai là khi học cấp hai, cũng là buổi chiều, cảm giác rất thoải mái, trong lòng rất sợ, rất loạn, giống như con kiến bò vậy, xin phép thầy giáo về nhà, kết quả vừa mới đến nhà, có hàng xóm tới cho mẹ biết, thân thể của bà nội tốt cho nên lúc băng qua đường bị xe đụng chết rồi.

      Lần thứ ba là lúc học đại học, vẫn là lo lắng, mấy ngày liên tiếp thấp thỏm và sợ hãi, cho đến chủ nhật vội chạy về nhà, trong lúc cha uống say vô tình ra có người trộm mất văn vật ở nơi làm việc của cha. . . . . .

      Còn lần này sao, Cẩn Ngôn cũng biết lại xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sợ hãi.

      Lúc làm việc nhịn được cho nên gọi điện thoại cho mẹ, mẹ trong nhà cũng có chuyện xảy ra, mẹ Hạnh cảm thấy giọng của Cẩn Ngôn kỳ lạ, ngược lại lo lắng hỏi Cẩn Ngôn có phải xảy ra chuyện gì hay , Cẩn Ngôn lắc đầu cái có, cho mẹ Hạnh yên tâm rồi cúp điện thoại.

      ngày hoảng hốt trôi qua, bình tĩnh, buổi tối Cẩn Ngôn nằm ở giường hoài nghi có phải mình quá nhạy cảm hay , có phải cảm giác áp lực công việc khẩn trương quá lớn mới khiến mình có dự cảm xấu hay , nhưng mà vẫn lăn qua lộn lại ngủ được, nghĩ tới ngày mai còn có hẹn với Nhiễm Sĩ Duệ, càng biết trong lòng mình nghĩ thế nào. . . . . .

      Buổi sáng, khi những lời đó, có cảm động là thể nào, mấy năm như vậy, lý trí và tình cảm cũng phải dễ dàng có thể làm ra lựa chọn, lý trí cho biết nên tin tưởng Nhiễm Sĩ Duệ nữa, cho nên mấy tháng trước khi rời , cũng tin tưởng có thể gây tổn thương được lần thứ nhất, cũng có thể tổn thương được lần thứ hai.

      Huống chi, cha mẹ cũng chấp nhận , mà cha mẹ của , cũng tha thứ cho Nhiễm Sĩ Duệ, còn có Tiểu Mỹ, mỗi người bên cạnh , gần như là phản đối hai người bọn họ chung với nhau.

      Tình cảm đâu rồi, buông tay sao, đợi mấy năm như vậy, bây giờ dễ dàng mới được đáp lại, nếu như bước ra bước này, nếu như lựa chọn ở chung với , có thể bọn họ gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng chỉ cần hai người ở chung chỗ, luôn giải quyết được mọi chuyện, phải sao. . . . . .

      Người phụ nữ vì , trở nên mù quáng và cố chấp.

      ra suy nghĩ chút, do dự như vậy, có phải bởi vì tiếc nuối Nhiễm Sĩ Duệ hay , tình cảm của trọn vẹn, cho nên, vì hạnh phúc của mình, mới suy nghĩ nhiều như vậy.

      Điện thoại di động vang lên bên cạnh, Cẩn Ngôn cầm lên vừa nhìn, là Sở Chính Minh gọi đến, lại nhìn thời gian, ba giờ sáng rồi.

      Trễ như thế mà tên nhóc Sở Chính Minh còn chưa ngủ, giờ này còn làm gì chứ.

      "Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu thể như người bình thường được hả?" Giọng điệu của Cẩn Ngôn được tốt cho lắm."Hành hạ bản thân như thế coi chừng chết sớm đó . . . . ."

      thanh buồn ngủ mơ hồ như dự đoán, ngược lại nghe tiếng trách móc rất có tinh thần như vậy, Sở Chính Minh ngẩn người: "Chị Thánh mẫu, tại sao còn chưa ngủ, có phải nghĩ tới tôi nên ngủ được phải . . . . . .? Tôi ở ban công xem trăng sáng, nếu chị ra ngoài, chúng ta cùng ngắm trăng tròn. . . . . ."

      Nước mắt Cẩn Ngôn rơi đầy mặt, thằng nhóc này lại đùa giỡn người.

      "Cậu gọi cho tôi xong rồi, muốn chuyện phiếm gọi cho bạn của cậu . . . . . ."

      "Tôi chỉ muốn gọi cho chị, ngày mai tôi muốn ước hẹn sống chết, chị hãy với tôi những lời dễ nghe chút . . . . . ."

      Cẩn Ngôn im lặng.

      "Chị đừng xem thường sức quyến rũ của tôi. . . ." Cẩn Ngôn im lặng khiến Sở Chính Minh rất buồn bực."Có rất nhiều thích tôi, theo lời của A Ngưu cũng có thể xếp hàng đến bến Giang Lộ mới . . . . . ."

      "Đúng vậy, đúng vậy . . . . . ." Cẩn Ngôn lật người." lát xếp thành hình S, lát xếp thành hình chữ B, nếu , ngày nào đó cậu dẫn tôi gặp các đó để mở mang kiến thức . . . . . ."

      "KAO, lại còn trách móc tôi nữa . . . . ." Sở Chính Minh bĩu môi: "Ngày mai chị đến nhìn tôi chỉnh Vương Trọng Lỗi , xong rồi tôi dẫn chị ăn ngon . . . . . ."

      "Tôi cũng có ngây thơ như vậy. . . . . ."

      "Đúng là người phụ nữ hiểu phong tình . . . . . ."

      "Tôi này Sở Chính minh. . . . . ." Cẩn Ngôn nghĩ tới mấy chữ ‘Chị Thánh mẫu’ nhức đầu: "Cậu có thể nên làm công việc nguy hiểm như vậy, có tai nạn lao động, có bảo hiểm . . . . . ."

      "Cắt. . . . . . Chị biết cái gì, đánh cậu ta cậu ta chịu thua, cậu ta cũng biết tôi họ Sở. . . . . . Chỉ là, nếu như chị cầu tôi làm việc đó nữa, tôi có thể suy nghĩ chút . . . . . ."

      Cẩn Ngôn hoảng hốt nhớ lại tình tiết trong phim thần tượng, trong lòng phát lạnh hồi. Tính tình trẻ con, hay chơi trội lại thích cậy mạnh, còn coi trọng tính mạng của mình, Cẩn Ngôn ngáp cái. "Tùy cậu thôi..., tôi muốn ngủ, nếu như ngày mai về sau muốn gặp cậu, tôi mộ phần của cậu đốt vàng mã."

      " gì lời may, vậy chị có tới xem tôi dạy dỗ tên khốn kia hay . . . . . ."

      "Có cái gì hay mà xem . . . . . ." Cẩn Ngôn nhắm mắt lại: "Tôi còn biết ngày mai xảy ra chuyện gì, bản thân cũng chẳng quan tâm tới. . . . . ." Dự cảm trong lòng cũng biết khi nào tới đây, nghĩ như vậy, Cẩn Ngôn cúp điện thoại.

      Sáng ngày thứ hai, quả vẫn rất bình tĩnh, buổi chiều mắt thấy qua giờ, Cẩn Ngôn nhìn điện thoại di động bên cạnh, Nhiễm Sĩ Duệ có gọi điện thoại, dời tầm mắt, biết mình mong đợi hay là thất vọng, cũng biết cuộc hẹn buổi tối rốt cuộc có nên hay .

      Cẩn Ngôn nhắm mắt lại nghĩ, lúc này ở công ty Hoành Đức trong phòng làm việc của Tổng giám Nhiễm Sĩ Duệ, có phải cũng giống như lo lắng có chung cảm giác giây giống như năm với nữa.

      "Hạnh tổng, khỏe hả?"

      Cẩn Ngôn mở mắt, chỉ thấy Lăng Đào đứng ở ngoài cửa, tay còn giữ nắm khóa cửa.

      Tại sao lại gõ cửa chứ, Cẩn Ngôn đứng lên, đây chính là ông chủ tốt, kiểm tra bất ngờ như vậy.

      " có. . . . . ." Cẩn Ngôn cười cười. "Lăng đổng tìm tôi có việc sao?"

      "Cũng có gì. . . . . ." Lăng Duệ sau khi vào kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Cẩn Ngôn thu hồi tầm mắt lại, xem ra Lăng Đào giống như là muốn chuyện với , chẳng lẽ công việc của xảy ra chuyện gì. "Tôi tới chính là muốn hỏi chút, cậu nhóc cách vách nhà làm gì thế. . . . . ."

      Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, tại sao đột nhiên chú ý tới Sở Chính Minh.

      "Là như vậy. . . . . ." Mặt của Lăng Đào biến sắc mỉm cười. " cũng biết tình cảm giữa tôi và con tôi tốt chút nào, bên ngoài còn con tôi bỏ nhà từ lâu rồi . . . . . . Ai. . . . . . Gần đây hai chúng tôi lại cãi nhau, cho nên tôi muốn hỏi cậu nhóc sát vách chính là ngày thường ở nhà cậu ấy làm những gì, trong đầu suy nghĩ những gì. . . . . . Để tôi hiểu chút, giúp cho tôi hòa hợp với con trai hơn. . . . ."

      "Nhưng mà. . . . . ."

      "Hạnh tổng yên tâm, tôi cũng biết việc này có thể coi là chuyện riêng tư của người khác, tôi có chừng mực."

      " dối gạt Lăng đổng. . . . . ." Cẩn Ngôn chua xót ra suy nghĩ của mình với : "Những cậu nhóc bây giờ, bọn nó suy nghĩ gì, học, làm việc, ngày ngày đua xe, tôi khuyên cậu ấy cậu ấy gắn người tôi danh hiệu “Thánh mẫu”, cậu nhóc Sở Chính Minh đó, nhất định cũng đoán ra cậu ấy làm gì đâu, đua xe phi pháp với người ta đó, tối hôm nay còn muốn , nghe cùng với cái gì công kiểm pháp, cậu nhóc con nhà họ Vương, ngày nào đó cũng xảy ra chuyện may. . . . . . biết cha mẹ cậu ấy khi còn sống dạy thế nào. . . . . ."

      " . . . . . ." Sắc mặt của Lăng Đào trở nên vô cùng khó coi. "Cậu nhóc đua xe phi pháp, buổi tối hôm nay còn muốn liều mạng với người khác. . . . . ."

      "Đúng vậy . . . . . . Còn bảo tôi xem đấy. . . . . . nhức đầu. . . . . ."

      "Cậu ấy bảo , sao còn mau . . . . . ." Lăng Đào đứng lên, sắc mặt vừa vội vừa giận. "Bây giờ cũng năm giờ, địa điểm . . . . ."

      Trong lòng Cẩn Ngôn buồn bực, nhưng lại biết kỳ lạ chỗ nào: "Lăng đổng, tôi khuyên cậu ấy, nhưng cậu ấy nghe, tôi cũng có biện pháp. . . . . ."

      " nhiều như vậy làm gì. . . . . ." Gân xanh trán Lăng đổng nổi lên. " nhanh , đây là công việc, biết , tôi gọi lão Vương lái xe đưa , có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. . . . . ."

      Cẩn Ngôn hiểu tại sao mình lại bị Lăng Đào đuổi ra khỏi phòng làm việc, lại giải thích được bị người ta nhét lên xe, lên xe lão Vương hỏi địa chỉ, Cẩn Ngôn địa chỉ, sau đó ngồi yên tĩnh trong xe, nghĩ mãi cũng ra tại sao Lăng Đào lại có hành động như vậy.

      Cha mẹ của Sở Chính Minh mất, tại sao khiến Lăng Đào khẩn trương như vậy.

      Chẳng lẽ Sở Chính Minh là con riêng của Lăng Đào? Cha mẹ của Sở Chính Minh qua đời cho nên ta nhận nuôi dưỡng cậu ấy?

      Quá hoang đường rồi, sức tưởng tượng của phong phú.

      Xe chạy rất nhanh, gần đến nơi xe ngừng lại, lão Vương quay đầu lại nhìn : "Hạnh tổng, tôi chỉ đưa đến đây thôi . . . . ."

      Tại sao lại đến thẳng nơi đó, Cẩn Ngôn muốn hỏi, nhưng lời đến khóe miệng, chỉ giọng : "Cám ơn."

      gần mười phút, đây là con đường cao tốc ở ngoại ô, so với địa điểm đua xe lần trước nguy hiểm hơn, bởi vì con đường này vẫn còn xây, ngoằn ngoèo, mặt đường đứt đoạn, mặt đất còn có cốt thép có thể ghim rách bánh xe. . . . . .

      Sở Chính Minh muốn sống nữa mà.

      Hôm nay, có nhiều người như lần trước, chỉ có mười mấy người, xe cũng chỉ có hai chiếc. Sở Chính Minh ngồi hàng rào bảo vệ chắn đường bên cạnh, trong tay ngậm điếu thuốc.

      "Sở Chính Minh. . . . . ." Cẩn Ngôn lớn tiếng rống.

      Cậu ngẩng đầu lên, sửng sốt, mỉm cười chạy tới, trong mắt cũng biết là phấn khỏi hay là hài lòng.

      "Cẩn Ngôn. . . . . ." Giọng lại có vẻ mềm mại.

      Cẩn Ngôn khẽ nhíu nhíu mày, trước kia cậu phải cố ý gọi là Thánh mẫu hay là gọi chị , bây giờ đột nhiên gọi hai chữ như vậy, khiến cảm giác của cũng chỉ có hai chữ: Kỳ lạ.

      "Đừng nghĩ nhiều, theo tôi. . . . . ." Cẩn Ngôn nắm lấy tay cậu về phía trước.

      "Đừng nghĩ nhiều . . . . ." Cậu giãy giụa."Rất nhanh, mười phút xong, xong rồi chúng ta Duy Cảnh ăn cơm."

      Cẩn Ngôn lại nắm tay cậu, thế nhưng tay cậu lại giống như trượt , Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, bảy giờ, có lẽ Nhiễm Sĩ Duệ chờ ở Duy Cảnh rồi.

      "Vương Trọng Lỗi, nhanh lên chút, bắt đầu. . . . . ." Xa xa nghe giọng điệu kiêu ngạo của Sở Chính Minh.

      "Gấp cái gì, thời gian còn chưa tới. . . . . ."

      "Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ có hai người mà cậu quan tâm giờ giấc làm gì, đừng có nghĩ nhiều, tôi còn phải ăn bữa tiệc lớn . . . . ."

      "Nghĩ . . . . . Nghĩ gì. . . . . ."

      Cẩn Ngôn khẩn trương nhìn, hôm nay chỉ hy vọng giống như ngày hôm trước, xảy ra chuyện là tốt rồi.

      Hai người đứng ở tạm thời đường thẳng, bên cạnh có người biết lấy đâu ra thanh súng tranh tài. . . . . . Cậu ta giơ súng lên, bóp. . . . . .

      Phanh!

      Cách nơi đó xa, đột nhiên lóe lên mấy ngọn đèn lớn, tiếng còi cảnh sát phá vỡ yên tĩnh bờ Giang Lộ, mấy người mặc chế phục từ trong xe bước xuống, tay cầm súng, đối diện với bọn họ.

      "Tất cả đều được nhúc nhích, dẫn hết về đồn cho tôi . . . . ."

      Sở Chính Minh ngồi xe nghe giọng cười vui vẻ của Vương Trọng Lỗi. "Nghĩ rằng tôi ngốc nghếch muốn liều mạng với cậu như vậy, Sở Chính Minh, chuyện lần trước, làm sao tôi có thể bỏ qua được chứ, cho cậu biết, hôm nay bố mày chính là tới giết cậu, tôi gọi công an tới, bọn họ. . . . . . Còn có thể nghe lời của tôi. . . . . . Chỉ có loại người ngốc như cậu, mới có thể tin tưởng cái gì quyết chiến công bằng, từ bên tai của bố mày luôn đọc câu , được làm vua thua làm giặc, hôm nay, cậu nhất định phải chết."

      Tác giả có lời muốn : Trong nhà có khách, len lén bò lên Cập Nhật, sửa đổi, tha lỗi. . . . . .

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19
      Edit: Sun520

      Khiếp sợ, tức giận, khinh bỉ, khinh thường. . . . . .

      Sở Chính Minh nắm chặt quả đấm, đôi mắt tóe ra ánh sáng hung ác, ánh mắt kia, giống như dã thú cướp đoạt con mồi vậy—— chết ngừng, tơ máu màu đỏ đầy hai con mắt, phẫn nộ dường như muốn ra máu. . . . . .

      "Vương Trọng Lỗi. . . . . ." Cậu cắn răng nghiến lợi .

      "Cậu gọi bố mày để làm gì, con ngoan. . . . . . mày. . . . . ." Vương Trọng Lỗi đứng rất gần cậu, sảng khoái nghĩ muốn đả kích chỉnh chết kẻ địch từ lâu, tâm tình tương đối thoải mái, nhưng —— trong lúc lơ đãng đối diện với ánh mắt của cậu, trái tim như bị cậu níu lấy giống như thở nổi, khí thế giống như khinh khí cầu bị đâm thủng vậy, trong nháy mắt , mới mất . "Sở Chính Minh, cậu . . . . . Cậu nên trách tôi, muốn trách trách cậu bình thường làm người quá kiêu ngạo, luôn chèn ép người khác, sau này hiểu chuyện thôi. . . . . ."

      Tay nắm lại thành quả đấm, sau đó ngẩng đầu lên, Sở Chính Minh trừng mắt nhìn kẻ ty tiện bỉ ổi, trong đầu lặp lại chỉ có câu: cậu ta dối trá, cậu tính kế sau lưng mình, cậu ta dối trá, cậu ta tính kế sau lưng mình, cậu ta dối trá, cậu ta tính kế sau lưng mình . . . . . .

      Trong nháy mắt, cậu tức giận đạt tới điểm cao nhất!

      Con mẹ nó, cậu ta chính là thằng nhóc thúi!

      Thoáng cái quả đấm quất tới huyệt thái dương của Vương Trọng Lỗi.

      Sức mạnh của người nổi giận vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho Vương Trọng Lỗi kịp chuẩn bị, thân thể lệch ngã ngồi chồm hổm mặt đất, hơi choáng váng, cậu ta giùng giằng muốn ngồi dậy, nhưng tay còn chưa có cách mặt đất, Sở Chính Minh lật người cưỡi người của cậu ta, nắm áo ngay ngực của cậu ta, đánh liên tục vào mặt cậu ta. . . . . .

      Tiếng gào khóc thảm thiết nghe rất đau đớn.

      Mười mấy người theo xem náo nhiệt chạy tán loạn như chim như thú, lúc này đường lớn, những cảnh sát cầm súng, có lẽ hối hận khi đứng cách xa bọn họ.

      Người mặc đồng phục cắm khẩu súng ở bên hông chạy nhanh tới chỗ bọn họ, Sở Chính Minh giương mắt, trong đầu lại có thể tính toán thời gian bọn họ chạy tới, phút, cậu muốn phế tên khốn kiếp này.

      Dáng vẻ của Sở Chính Minh rất tàn nhẫn, Cẩn Ngôn đứng ngốc ở bên, mặc dù bình thường cậu nghe lời, nhưng cũng có lớn tiếng kêu la, trừ lần đó ở bên đường nhìn cậu đánh người, bình thường dáng vẻ rất dịu dàng nhìn giống như là ở đứa bé ở thời kỳ phản nghịch.

      Với tình hình cậu muốn giết người như vậy, có thể gặp chuyện may hay ?

      giật mình chạy tới, nhưng kéo thế nào được, mắt Sở Chính Minh rất đỏ, giống như là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật vậy.

      "Cậu đánh chết cậu ta. . . . . ."

      "Tôi muốn đánh chết cậu ta. . . . . ."

      Cẩn Ngôn lảo đảo cái, đừng thấy Sở Chính Minh hơn , nhưng mà giống như cậu từng như vậy, Cẩn Ngôn ngoại trừ ngực lớn hơn cậu, có điểm nào hơn cậu . . . . .

      "Sở Chính Minh, cậu dừng tay. . . . . ."

      Cậu trừng mắt nhìn , thuận tay đẩy ngã, tức Cẩn Ngôn ngã ngồi ở đường lớn.

      Đường cái vẫn chưa hoàn thành cho nên có rất nhiều mảnh sắt thép vứt bừa bãi, Cẩn Ngôn cho là cậu muốn tới đỡ , nhưng ai ngờ, cậu thuận tay cầm thanh sắt lên, muốn bò đến chỗ Vương Trọng Lỗi, cánh tay, chân, đầu cũng có đánh xuống. . . . . .

      Bởi vì công an chạy tới.

      mặt đất, thanh sắt rơi xuống phát ra thanh leng keng.

      "Vương Trọng Lỗi, Vương Trọng Lỗi. . . . . ." người cảnh sát lo lắng kêu." hôn mê, đưa đến bệnh viện nhanh lên. . . . . ."

      Đôi tay của Sở Chính Minh bị còng lại.

      Thanh lanh lảnh khiến lòng của Cẩn Ngôn chấn động run lên hồi. thanh này, kinh khủng biết bao, đáng sợ cỡ nào, giống như năm năm trước, lần đó. . . . . .

      Hóa ra bất an trong lòng, là việc này lại xảy ra lần nữa.
      "Đưa luôn người phụ nữ này . . . . . ."

      trơ mắt nhìn đôi tay mình bị còng số tám còng vào.

      Bọn họ có trải qua thẩm vấn, có trải qua đăng ký, có trải qua ký tên, người, trực tiếp bị quăng vào phòng tạm giữ, cửa đóng lại, cửa sắt lạnh lẽo, hai người. . . . . .

      Bọn họ là cá nằm thớt, mặc cho người ta chém giết, Cẩn Ngôn nhìn khoảng trống trải, lần nữa lại bị ngăn cách với tự do bên ngoài rồi, đều là bởi vì cậu.

      Sở Chính Minh khinh thường ngồi xuống sàn.

      "Mẹ nó, khốn kiếp. . . . . ."

      "Đều do thằng nhóc kia tính kế tôi. . . . . ."

      "Sau khi rời khỏi đây, tôi giết cậu ta lần nữa. . . . . ."

      "Đủ rồi. . . . . ." Trong lòng giống như bọt nước vậy, Cẩn Ngôn vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, giọng buồn bã, thấp giống như có tinh thần: "Sở Chính Minh, cậu ồn ào đủ chưa. . . . . . Sáng sớm, tôi cũng , việc này rất nguy hiểm, để cho cậu cần làm như vậy, để cho cậu học hoặc là tìm công việc nghiêm chỉnh mà làm, cậu chịu nghe, bây giờ xảy ra chuyện, trước khi cậu trách người khác tại sao nhìn lại mình chút. . . . . . Làm sao cậu có thể hùng hồn đổ trách nhiệm cho người khác như vậy. . . . . ."

      Cậu ngây người, hình như có chút ngoài ý muốn, lại ——

      "Tại cậu ta tuân thủ quy tắc trò chơi. . . . . . Tôi có lỗi gì chứ. . . . . . Hạnh Cẩn Ngôn, có mặt ở trường, biết chuyện xảy ra thế nào, có giúp tôi, bây giờ còn trách móc tôi . . . . ."

      Cẩn Ngôn mệt mỏi nhìn cậu, tại sao lại quên mình chuyện với tên lưu manh chứ: "Dạ, cậu có sai, đều là người khác sai." Là xen vào việc của cậu, là muốn lội vũng nước đục này, tại sao có thể mong chờ điều gì đối với kẻ lưu manh như cậu ta chứ, tại sao cho là bản chất của cậu cũng xấu.

      "Tôi vốn là có sai. . . . . ." Cậu phất phất tay: "Làm sao cũng giống như tên họ Vương kia vậy, tất cả đều trách móc tôi, tất cả đều mắng tôi. . . . . ."

      Thôi, Cẩn Ngôn qua đứng dựa người vào tường, tội gì phải ầm ĩ với cậu, dù sao nữa cậu cũng nghe, cậu cũng phải là con trai của , cũng có quan hệ gì với cậu, quan tâm nhiều như vậy làm gì, cậu thích làm sao làm sao , muốn ngồi tù ngồi tù .

      "Tại sao chuyện. . . . . ." Cậu giễu cợt nhìn : "Có phải lại tôi hay . . . . . .?"

      Cẩn Ngôn im lặng.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

      Thời gian dài im lặng để cho cậu cảm thấy hốt hoảng, sợ hãi mãnh liệt hơn so với lúc cậu bị bắt, ngồi chồm hổm ở bên cạnh, cũng thèm liếc cậu cái, Sở Chính Minh ho khan cái, dáng vẻ của vẫn như vậy. . . . . .

      Có phải Cẩn Ngôn để ý tới cậu hay , có phải Cẩn Ngôn vứt bỏ cậu hay , Cẩn Ngôn có phải giận cậu hay ?

      "Cẩn Ngôn. . . . . ."

      vẫn có trả lời cậu.

      Hít sâu hơi, cậu qua đứng ở trước mặt , xem ra sắc mặt của tốt lắm, hơi tái nhợt, mắt giống như mất độ sáng bóng trân châu lâu năm, thậm chí cũng động lông mi, cúi thấp đầu, dáng vẻ rất xa cách.

      "Cẩn Ngôn, cho tôi biết, tôi có sai, có được hay . . . . . ."

      "Cẩn Ngôn, nhìn tôi cái, có được hay . . . . . ."

      "Cẩn Ngôn, nên tức giận, có được hay . . . . . ."

      "Cẩn Ngôn. . . . . ."

      Đột nhiên co rúc ngồi sàn nhà, đôi tay ôm chân, vùi đầu vào giữa đùi, thân thể khẽ run giống như là Hàm Tu Thảo* bị kinh sợ, bỗng chốc Sở Chính Minh bị dọa sợ. . . . . .
      (*)Hàm Tu Thảo: cây mắc cỡ, cây trinh nữ.

      "Cẩn Ngôn, làm sao vậy. . . . . ." Hình như rất sợ, Sở Chính Minh cho rằng như vậy.

      bàn tay lớn duỗi trước mặt cậu, cậu vội vàng nắm lấy, cũng nắm lại chặt, khiến đầu ngón tay đau đớn như muốn truyền đến đầu quả tim, khiến hít thở thông buồn bực phải khó chịu.

      "Sở Chính Minh, cậu nghe cho kỹ cho những lời tôi đây. . . . ."

      "A. . . . . ."

      "Tôi rất sợ ở đây, tôi rất sợ yên tĩnh này. . . . . ." Giọng nhàng, hoảng hốt lộ ra lo lắng, nhưng, khiến lòng của cậu đau đớn.

      Cẩn Ngôn yếu ớt mở miệng : "Tôi từng bị giam ở nơi giống như nơi này, phòng tạm giam ở đó rất , song sắt lạnh lẽo, lúc đó xung quanh tôi là nỗi tuyệt vọng và vô dụng, khi ấy là ban đêm cũng giống như bây giờ, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nghe được giọng trong lòng tôi, tôi có thể tận mắt thấy được nỗi tuyệt vọng của mình, nếu như mà tôi bị phán tội trộm cắp mà ngồi tù, còn cha bị viện bảo tàng truy cứu trách nhiệm, gia đình chúng tôi, bỗng chốc có hai người vào tù, nếu mẹ mà biết được tin đó, nhất định rất lo lắng, gia đình của chúng tôi, tan vỡ . . . . . . Lúc đó, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu tuổi, giống như biết thế gian hiểm ác, lần đầu tiên, tôi vô lực nắm chặt vận mệnh của mình như vậy, Sở Chính Minh, cậu biết , từ sau lần đó, tôi rất sợ bóng tối yên tĩnh, tôi nghĩ mình còn có thể lại trở lại nơi này, tôi muốn phải đối mặt với bóng tối và đơn như vậy. . . . . . Đều tại cậu, đều tại cậu . . . . . Tất cả là đều tại cậu . . . . ."

      Tay cậu, rút ra từ trong tay , từ từ chuyển qua trung, tầm mắt của cậu rơi vào lưng của , nhàng để lên, sức lực mềm mại, vỗ từng phát từng phát . . . . .

      Lúc này trong lòng cậu mềm mại và đầy hối hận.

      Nếu như đau lòng như vậy, có lẽ cậu sai lầm khi kích động và lỗ mãng như vậy.

      Nước mắt của giống như nước mắt của mẹ làm cho cậu đau lòng, Sở Chính Minh nhàng ôm vào trong ngực: "Cẩn Ngôn, xin lỗi, về sau, tôi làm chuyện nguy hiểm này nữa. . . . . ."

      Thoáng chốc, nước mắt rơi hết ra ngoài, bây giờ cậu như vậy có ích lợi gì, tất cả đều chậm, cậu lại có người thân, mà Vương Trọng Lỗi , đường công kiểm pháp, phục vụ hàng dài, chỉnh chết Sở Chính Minh, là chuyện quá đơn giản, cậu còn đánh Vương Trọng Lỗi thành như vậy. . . . . .

      Cẩn Ngôn dựa vào trong ngực của cậu, năm năm trước là cha đưa ra ngoài, sau đó gặp Nhiễm Sĩ Suệ, còn bây giờ sao, muốn ở đây, tuyệt muốn nghĩ, phút cũng muốn. . . . . .

      Sĩ Duệ, Cẩn Ngôn nắm chặt túi xách, trong túi xách có di động lưu số điện thoại của Nhiễm Sĩ Duệ, chỉ cần cú điện thoại, chạy tới, là có thể đưa thoát khỏi nơi này, Cẩn Ngôn run rẩy móc điện thoại ra, muốn lừa gạt mình, bây giờ rất muốn xuất ở trước mặt ngay lập tức, nhớ bờ vai rộng của , nhớ bàn tay to của nắm lấy bàn tay của , nhớ cho cảm giác an toàn. . . . . .Bây giờ muốn đứng trước mặt với : “Cẩn Ngôn, cần sợ, có ở đây.”

      ra cũng chỉ là người phụ nữ, bây giờ cần bờ vai của người đàn ông.

      Sở Chính Minh nhìn chằm chằm điện thoại trong tay của , trong nháy mắt có giãy giụa thoáng qua trong mắt : "Cẩn Ngôn, đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi cho người đưa chúng ta ra ngoài. . . . . ."

      lắc đầu cái, nghiêng người, thuần thục nhấn dãy số.

      "Sĩ Duệ. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :