1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin Anh Đứng Đắn Một Chút - Minh Nguyệt Thính Phong (33/72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 29

      " nuôi mèo?"

      "Xem như thế ." Doãn Đình gật đầu cái, có chút ưu thương: "Nó là Lưu Lãng Miêu. Trong chung cư tôi thỉnh thoảng gặp qua mấy con mèo đói bụng phải lật thùng rác kiếm ăn, tôi cũng muốn học người khác cho chúng thức ăn, để chúng nó phải đói bụng. Kết quả tôi mua thức ăn cho mèo để ở lầu dưới, liên tiếp vài ngày có con mèo nào tới ăn, chỉ có nó tới."

      Cái này gọi là phát thóc câu mèo?

      Cừu Chính Khanh quyết định đánh giá, phát biểu ý kiến.

      "Sau đó ngày nào nó cũng tới, ở nơi này. Nó cùng tôi rất thân thiết, nó hay cọ bộ lông mềm mại vào chân của tôi, ngửa cái bụng chơi đùa cùng tôi, còn cho tôi ôm, vuốt ve nó nữa. Tôi đâu về, nó chạy đến cửa chung cư đón tôi. Chúng tôi lại cùng nhau đến lầu dưới. Chẳng qua ba tôi bị dị ứng với lông động vật , rất nghiêm trọng, cho nên tôi thể dẫn nó về nhà. Từ đến lớn, nhà tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng cả. Tôi muốn tìm nhà nào tốt nhận nuôi nó, phải chăm sóc nó tốt. Nên tôi đăng lên Microblogging tìm chủ nhận nuôi nó, rất nhiều người hỏi han, nhưng người nào thích hợp nguyện ý nuôi nó. Bởi vì đuôi nó bị mất nữa, còn có người chê nó như vậy đẹp, còn bảo nó mang lại điềm xấu. Sau đó có vị đại thúc tới nhận nuôi nó, là muốn cho nó ở kho hàng bắt chuột, tôi hỏi đại thúc cho nó ăn như thế nào, đại thúc để cho nó bắt chuột mà ăn, đói bụng ráng bắt nhiều chuột mà ăn. Tôi liền như vậy được nên đưa nó cho cho đại thúc. Ông ta còn mắng tôi nữa. Sau lại có nhà nhận nuôi, trong nhà cũng nuôi nhiều mèo, tôi cảm thấy rất hợp thích, liền giao nó cho họ. Kết quả ngày thứ hai nhà kia đăng lên Microblogging khoe khoang lại nuôi con mèo, tôi thấy được phía dưới có người mắng, nhà ấy ở cao như vậy, lại nuôi nhiều mèo mà có kinh nghiệm sao? Cửa sổ trong nhà có hàng rào bảo vệ bằng lụa mỏng, mèo may nhảy lên té xuống có nước chết, thay đổi còn muốn nuôi. Tôi rất sợ, liền liên lạc nhắn lại người kia. Người kia tôi cần lo lắng, nhà kia bảo đảm làm hàng rào bảo vệ cửa sổ bằng lụa mỏng tốt cho mèo. Kết quả vẫn chịu làm, cho mèo ăn toàn những thứ vớ vẩn, nguy hiểm cho mèo. Sau lại có mèo cẩn thận nhảy qua cửa sổ té chết. Bọn họ bây giờ lại nuôi con khác. Tôi nghe cái này dĩ nhiên yên lòng, phải đoạt Lưu Lảng lại rồi. Nhà kia lại mắng tôi. con mèo gãy đuôi có gì đặc biệt chứ."

      Cừu Chính Khanh muốn sờ đầu Doãn Đình an ủi , nhịn được liền sờ dầu . Vội vàng rút bàn tay trở lại, sợ Doãn Đình mất hứng. may là đại thần tim phổi vẫn còn ôm chặt lấy Doãn Đình. Doãn Đình ngẩng đầu cười cười với Cừu Chính Khanh, cám ơn an ủi.

      Cừu Chính Khanh lúc này mới phát ra mình nghĩ nhiều. nương này trong lòng đại khái có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân gì. Nghĩ tới đây lại có chút chua, mới vì mấy nam sinh khác thân cận mà ghen tỵ. ngồi bên cạnh Doãn Đình, nghe tiếp.

      "Tôi lại đăng tin Microblogging, còn nhắn tin đến nhiều người. Kết quả cũng có rất nhiều người nhắn lại. Tôi vừa bắt đầu cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy tìm cho Lưu Lãng ngôi nhà khẳng định thành vấn đề. Nhưng trải qua lần đó, tôi cũng có chút bị đả kích nên cẩn thận rất nhiều. Tôi hỏi kỹ từng người muốn nhận nuôi Lưu Lãng, cẩn thận lựa chọn người chủ tốt cho nó. Cuối cùng có nhà cũng được, mọi mặt điều kiện cũng tệ, tôi rất vui mừng liền giao nó cho họ, kết quả hai ngày sau bọn họ trả nó lại cho tôi, Lưu Lãng nhà tôi cùng mèo nhà họ bất hòa. Còn nó mới đến nhà họ ngày mà chạy trốn làm họ kiếm gần chết, thích giao lưu vói mấy chàng mèo khác, lại hay cùng mèo kia đánh nhau. Tóm lại nghiệp tìm chủ cho Lưu Lãng vẫn thành công. Sau tôi liền dứt khoát xóa cái nội dung tìm chủ kia Microblogging, rất đáng tin, tôi lại thử hỏi trong số bạn bè có ai muốn nuôi Lưu Lãng , nhờ bệnh viện thú cưng giúp xem có ai thích hợp nuôi , còn tìm tổ chức cứu trợ mèo giúp tay. Nhưng tổ chức họ còn rất nhiều mèo hoang đợi nhận nuôi, Lưu Lãng chỉ có thể đợi. Tôi chỉ còn cách mang nó về lầu dưới mà ở, ngày ngày cho nó ăn no cùng chơi đùa vui vẻ với nó, thời gian trôi qua cũng tồi, tôi cảm thấy như vậy rất tốt a. Chậm rãi chờ, cũng đến lượt Lưu Lãng thôi. Nhưng bây giờ chờ được nữa."

      "Tại sao?"

      "Chung cư tôi có người tố cáo, cho Lưu Lãng ăn ảnh hưởng tới khung cảnh xung quanh, còn ngộ nhỡ mèo cắn người người nào chịu trách nhiệm? Còn có nhà con dâu nhà ông ta mang thai, sợ mèo có thể làm con dâu ông ta sảy thai, nên kiên quyết phải xử lý Lưu Lãng mau cho nó ở trong chung cư nữa. Tôi theo bọn họ giải thích, nhưng bọn họ ai chịu nghe. Tôi cho tôi thêm ít thời gian, tôi nhanh chóng tìm người chủ nhận nuôi nó thôi. Nhưng hôm nay nhà kia nghi ngờ Lưu Lãng có chửa, sáng sớm liền cầm cây chổi đánh nó. Họ còn đòi báo cáo quản lý chung cư, để họ gải quyết nó, cho Lưu Lãng ở trong chung cư nữa, với tôi nếu như còn muốn nhìn thấy nó còn sống phải đuổi nó . Tôi cả buổi trưa cầm đống thức ăn chờ dưới lầu lâu mà vẫn thấy nó, phải tìm lâu khắp chung cư mới thấy Lưu Lãng, thấy nó trốn trong góc cầu thang liền mang nó ra, trông nó tội nghiệp."

      Doãn Đình xong có chút đau lòng. Cừu Chính Khanh rất cố gắng khắc chế mới có đưa tay ôm vai của mà an ủi. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà mưu lợi, quý ông phông độ a, thể nhân cơ hội mà sàm sỡ .

      "Tôi mang Lưu Lãng đến bệnh viện làm kiểm tra." chỉ trước mặt xa tấm biển bệnh viện thú cưng. "Lưu Lãng có việc gì, chỉ bị hoảng sợ mà thôi. Bác sĩ nó bị đánh chạy lại còn để cho tôi tìm trở về, dễ dàng. Tôi liền cảm thấy Lưu Lãng với tôi rất có duyên. Tôi hay mang thức ăn đến đó, trước thấy Lưu Lãng đến ăn, sau đó cơ duyên đưa nó tới. Nó nhận ra tôi, cùng tôi thân thiết, lại rất ngoan, làm bị thương người khác. Còn có thể đến cửa chung cư chờ tôi. Tôi hiểu nó muốn có ngôi nhà, nhưng tôi làm được, tôi thể nào mang nó về nhà nuôi." Doãn Đình đến đây, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc.

      "Nó biết đối với nó rất tốt, làm hết sức có thể rồi." Cừu Chính Khanh an ủi, muốn ôm vào lòng.

      "Tôi còn phải tìm nhà nhận nuôi nó nữa, mùa đông rồi, nếu nó ở bên ngoài bị rét, tôi đau lòng lắm. Nhưng mà bọn họ kiên quyết đuổi nó , tôi chỉ còn cách dẫn nó mà thôi. Vốn chỉ muốn ở bệnh viện đó nhờ nuôi mấy ngày, tôi tìm được chủ nhân thích hợp tới đón nó . Nhưng trong bệnh viện nuôi con chó rất hung dữ, hay gầm gừ. Lưu Lãng nếu ở bên cạnh nó, chắc sợ lắm, lúc nào cũng run rẩy lo sợ. Tôi lại gọi điện cho trung tâm cứu trợ mèo hoang, nhưng bên kia lại dang mắc dịch bệnh truyền nhiễm, nhiều chú mèo còn phải chuyển chỗ khác, tạm thời thể chứa chấp được Lưu Lãng. Hôm nay tôi vẫn ngừng gọi điện hỏi bạn bè, xem ai có thể nuôi nó thời gian ."

      ra là như vậy, nhưng gọi cả bảy lần lúc nào cũng gặp phải đường dây bận, cũng quá trùng hợp a. nghĩ mình cùng Lưu Lãng Miêu này bất quá có hoàn cảnh hơi giống nhau a, muốn hẹn buổi cùng muốn tìm nhà nhận nuôi đều rất khó khăn.

      " tìm được chưa?" Cừu Chính Khanh hỏi. may mắn, tìm được Doãn Đình rồi. Lưu lãng này cũng tìm được người nuôi thôi.

      " có." Doãn Đình mặt như đưa đám, " số người công tác nên tiện. số người nhà họ tiện nuôi mèo a. Vũ Phi vốn sợ mèo, cậu ấy lại sống cùng cha mẹ. Vốn là Cố Kiệt rất hợp thích, ta cũng thích mèo. Nhưng ta thường hay mang Vũ Phi về nhà, cho nên cũng khá phiền phức. Cháu nhà ta ngược lại nuôi mèo, thế nhưng mấy con mèo đó thể dung nạp được mèo mới, cho nên cũng được. Còn có Từ Ngôn Sướng, ta cũng ở mình, sợ mèo, dị ứng, nhưng ta cố gắng theo đuổi bạn , có con mèo làm trong nhà ta lộn xộn, bừa bãi, ngộ nhỡ bạn ta tới nhìn thấy nhà mình như vậy bị trừ điểm mất." Doãn Đình miệng mếu máo, " là muốn tìm bà chủ xinh đẹp kia tố cáo ta a, nếu hỏi ý kiến ấy chút có để ý trong nhà bạn trai có nuôi con mèo hay ."

      Cừu Chính Khanh bật cười. Bà chủ kia chắc há mồm trợn mắt, Từ ngôn Sướng chắc cũng phát điên thôi.

      Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: "Cừu tổng đại nhân, có bạn bè

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 30:

      Mì mới ăn gần nửa, liền nghe mèo Đại Đại gọi trong phòng. Doãn Đình để bát xuống liền chạy tới, Cừu Chính Khanh cũng vội vàng theo nhìn, mèo kia có chuyện gì, Doãn Đình vuốt đầu nó trấn an, nó liền kêu.

      “ Đại khái nó sợ chút.” Doãn Đình . Theo kinh nghiệm thưa thớt của đối với mèo, cảm thấy là như thế.

      “ Vậy để cho nó tự làm quen chút .” Cừu Chính Khanh cho là động vật cùng trẻ con giống nhau, thể quá cưng chiều.

      Doãn Đình suy nghĩ chút, gật đầu cái.

      Hai người ra ngoài tiếp tục ăn mì, ăn được vài miếng, lại nghe thấy meo meo gào to. Lần này Doãn Đình tâm mạnh mẽ xem nó, quyết tâm để cho mèo Đại Đại nhanh thích ứng. Nhưng là mèo Đại Đại vẫn gọi, gọi đến khi bọn họ ăn xong còn dừng.

      Doãn Đình rất ngượng ngùng: “ là rất xin lỗi, rất xin lỗi, nó có chút sợ, chờ quen rồi kêu.” vội vã trở về phòng nhìn mèo. Mèo Đại Đại nhìn thấy vào, ngồi nghiêm chỉnh, ngước mặt nhìn .

      “ Đại Đại.” Doãn Đình ngồi chồm hỗm xuống thương lượng với nó: “ được kêu có được hay ? Em ngoan ngoãn, ở chỗ này ăn ngon ở tốt, chị mua cho em món đồ chơi.”

      Mèo Đại Đại vòng trong phòng, ngồi xuống góc tường, lại kêu lên “ Meo meo meo meo”.

      Doãn Đình vội vàng qua sờ đầu gãi cằm, dụ dỗ nó: “ được kêu nha, ảnh hưởng đến người khác tốt. Xin Đứng Đắn Chút là người tốt, ấy tốt bụng chứa chấp em, em thể quá quấy rầy ấy, biết ? Em rất may mắn, em gặp được ấy, em muốn cám ơn người ta, thể làm phiền nha”

      Mèo Đại Đại nheo mắt lại, đối với phục vụ sơ đầu cùng gãi cằm hiển nhiên hài lòng. Nó kêu, nằm xuống tại chỗ. Doãn Đình tiếp tục sờ, mèo Đại Đại bắt đầu khò khè lên, biểu này nó tại rất hưởng thụ. Doãn Đình thở phào nhõm, lại trấn an nó hồi lâu, dừng lại, nhìn nó kêu, lúc này mới ra ngoài.

      Đến bên ngoài thấy Cừu Chính Khanh rửa bát, Doãn Đình xin lỗi lần nữa: “ xấu hổ, nó vừa bắt đầu còn chưa quen.”

      quan hệ.” Cừu Chính Khanh cầm khăn lau lên lay sạch, tay áo bị tuột xuống. nâng cánh tay lên cọ cọ mặt vào tay áo, cọ lên được. Doãn Đình rất tự nhiên qua, xắn tay áo cẩn thận lên giúp . vừa xắn vừa : “ Nếu nó làm phiền đến , xin hãy tha lỗi. Tôi nghĩ nó thích ứng tốt. Tôi nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó giúp.”

      “ Ừ.” ra Cừu Chính Khanh có nghe quá ràng cái gì, chỉ chú ý tới cách rất gần, cúi đầu nhìn , có thể thấy cái trán trơn bóng của , chỉ cần cúi đầu, là có thể hôn đến.

      Có chút xung động, kiềm chế.

      Ngón tay chạm vào cánh tay , loại cảm giác giống như loại dòng điện, từ nơi đầu ngón tay chạm vào chạy về phía trái tim .

      Chẳng qua là động tác xắn tay áo, nhưng là, rất nhiều năm có người làm giúp . Rất nhiều năm, mình học, người làm việc, người ăn cơm, người ở. Công việc là đồng bạn của , là niềm vui thú duy nhất của .

      tại, giống nhau.

      giúp xắn tay áo, lảm nhảm mà chuyện với .

      Rất kích thích, cố gắng kiềm chế.

      xắn tốt xong, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của .

      Có ma lực trong nháy mắt, ngơ ngẩn. Ánh mắt thâm thúy cùng vẻ mặt chuyên chú, tim của chợt rối loạn nửa nhịp. lui từng bước về phía sau, mỉm cười với : “ Tốt lắm. Để cho nấu mì cho tôi ăn còn phải phiền toái rửa bát, xấu hổ.”

      đối với lui ra khoảng cảm thấy có chút mất mát, mỉm cười, nụ cười dịu dàng phải lung lay ánh mắt của . “ quan hệ. cần khách sáo.” Giọng trầm thấp có từ tính, Doãn Đình đỏ mặt chút.

      Cừu Chính Khanh vội vàng che giấu tâm tình của mình, có chú ý tới xấu hổ, quay đầu tiếp tục rửa bát. Mà Doãn Đình thầm trách mình suy nghĩ lung tung, đàn ông có chút dịu dàng làm lòng phụ nữ nhảy lên là chuyện bình thường. Chẳng qua trước cũng chú ý đến ra là người đàn ông rất có cảm giác thành thục.

      Doãn Đình trộm trộm nhìn Cừu Chính Khanh mấy lần, nam nhân tốt như vậy cư nhiên tuổi này cũng tìm được bạn , là đáng tiếc. Phái nữ đại phải dũng mãnh nhất sao? Thế nào lại bỏ qua thịt ngon như vậy?

      Cừu Chính Khanh cảm thấy bả vai cùng gò má mình có chút nhột, trực giác giống như có tầm mắt nhìn , làm cho rửa cái bát còn phải bày tư thế, là khổ cực. lát sau nhịn được, quay đầu xác nhận cái cuối cùng có phải nhìn hay , kết quả điện thoại di động của Doãn Đình vang lên, chạy lật túi nghe điện thoại.

      “ A, cậu tìm được nhà rất đáng tin muốn nuôi giúp?” Doãn Đình kêu, nhìn hướng Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh lắc đầu với , dùng khẩu hình với : “ muốn.”

      Trong lòng Doãn Đình vui mừng, ra theo tâm tư của muốn để mèo Đại Đại ở chỗ này của Cừu Chính Khanh. Theo , nhờ người đáng tin nuôi cũng bằng Cừu Chính Khanh. Dĩ nhiên đây chỉ là trực giác. Nếu như dùng lý trí phân tích, Cừu Chính Khanh có kinh nghiệm

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương thứ 31

      Cừu Chính Khanh đóng chặt cửa phòng , dọn dẹp chút, tắm rửa rồi ngủ.

      Thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu của Lưu Lãng ở trong phòng, nhìn mấy lần, nó có việc gì, cứ để cho nó kêu. để ý, ngủ. Tắt đèn, bốn phía tĩnh lặng tiếng động.

      "Meo meo ~~~"

      Cừu Chính Khanh nhíu nhíu chân mày, được rồi, biết rồi, biết ngươi ở đây rồi.

      "Meo meo ~~~"

      Cừu Chính Khanh lật người. Mau ngủ , cũng tắt đèn rồi, tắt đèn phải ngủ. Trong phòng có nước có thức ăn có nhà cầu, cái gì cũng thiếu a.

      "Meo meo ~~~"

      Cừu Chính Khanh vờ như nghe thấy.

      "Meo meo ~~~"

      Lưu Lãng vô cùng cố chấp, rất nỗ lực a, kiên trì ngừng kêu.

      Cừu Chính Khanh ngồi dậy, chẳng lẽ nhà cầu có vấn đề? Nó biết nhà cầu sao? mở đèn lên, tới phòng Lưu Lãng, nhìn thấy vũng nước tiểu, nó đại tiện nhà cầu mà thải thẳng xuống tấm thảm, lần đầu tiên nuôi mèo mở mang tầm mắt. đành phải lấy tấm thảm đó trức tiếp quăng vào thùng trác. Trong lúc đó Lưu Lãng vẫn đứng ở bên cạnh nghiêm túc giám sát, còn chạy tới nhà cầu quấy rối.

      Làm xong, Cừu Chính Khanh giúp nó trải tấm thảm khác. Lưu Lãng liền chạy vào nằm lên tấm thảm, chiếm đoạt địa bàn.

      "Tốt lắm, bây giờ sạch rồi. ai giành nhà cầu ngươi đâu. Ngoan ngoãn ngủ, biết ?" dạy bảo nó ít câu, lại kiểm tra lần nữa, thức ăn còn, nước còn, cái gì cũng thiếu. Rất tốt. cầm thùng rác ra ngoài.

      Rửa tay sạch tiếp tục lên giường ngủ a.

      "Meo meo ~~~"

      Mới vừa nằm xuống chưa được mấy phút, lại nghe Lưu lãng tiếp tục kêu. Cừu Chính Khanh lần này quyết tâm để ý tới nó, chắc chỉ kêu lát rồi thôi, ngủ!

      "Meo meo ~~~"

      Ban đêm yên tĩnh, tiếng "Meo meo" của Lưu lãng hết sức ràng. tiếng tiếp tiếng, lâu cũng có dấu hiệu muốn dừng lại.

      Cừu Chính Khanh than thở, lần nữa mò dậy, tới trong gian phòng kia, Lưu Lãng nhìn thấy tới, ngồi ngay ngắn, mở to đôi mắt tròn trịa vô tội nhìn .

      "Ngươi muốn cái gì?" Cừu Chính Khanh hỏi nó. Lưu Lãng trả lời, lát sau lại bắt đầu kêu “Meo meo”.

      "Được rồi, đừng có kêu nữa, nửa đêm rồi ngươi mà cứ kêu ảnh hưởng đến hàng xóm đó." Cừu Chính Khanh lấy tay sờ đầu nó, Lưu Lãng để cho sờ soạng, sau đó kêu nữa.

      "Ngươi sợ sao?" Cừu Chính Khanh hỏi nó, "Nơi này là nhà của ngươi, ai đánh người, ai để ngươi đói bụng đâu. Chỉ là có chút hơi buồn thôi."

      Lưu Lãng đến gần , nằm xuống cọ cọ bên chân .

      "Được rồi, cho kêu nữa biết ?" vuốt ve đầu nó, lưng cùng bụng nó, Lưu Lãng nằm im cho vuốt ve an ủi.

      Cừu Chính Khanh cùng nó ngây ngẩn hồi, sau đó trở lại phòng ngủ. Lần này còn chưa có nằm lên giường, liền nghe Lưu Lãng kêu lên.

      Cừu Chính Khanh lần này thể chịu đựng nữa, tức giận tới phòng nó, nhìn chằm chằm con mèo kia. Lưu Lãng thấy tới, lại nằm nggay ngắn, cuồn cuộn mình dùng đôi mắt to tròn vô tội nhìn . Sao kêu nữa? Cừu Chính Khanh bị nó nhìn như vậy tức giận vơi gần hết, mềm lòng hỏi nó: "Cần phải có người ở cùng mới được sao?"

      Lưu Lãng lại chớp chớp mắt nhìn , rồi cọ cọ lên chân .

      "Được rồi, được rồi." Cừu Chính Khanh ngồi sàn nhà nhìn nó, "Ta ở lại cùng ngươi hồi. Khuya rồi đừng có gọi nữa, ngươi như vậy làm phiền hàng xóm, như vậy là có đạo đức công cộng, biết ?"

      Lưu Lãng biết đạo đức công cộng là gì, nhưng nó quả kêu nữa. Cừu Chính Khanh ngồi hồi cảm thấy lạnh, tính về phòng mặc thêm quần áo. Mới vừa ra đóng cửa phòng, Lưu Lãng lại bắt đầu gọi. Cừu Chính Khanh tức giận, dứt khoát trở về phòng, bao bọc mình lại trong chăn. chưa từng nuôi mèo, trong ý thức cảm thấy thể để cho động vật lên giường. Cho nên có ý định ôm Lưu lãng trở về phòng ngủ cùng nó, thể làm gì khác hơn là uất ức mang chăn đến phòng nó ngủ cùng.

      "Chỉ chiều ngươi đêm nay. Tạm thời ta nhân nhượng do ngươi mới đến nên chưa quen. Biết ?" cho Lưu Lãng biết. "Còn nữa, ngươi mà ầm ĩ nữa bị hàng xóm tố cáo đó, biết ?"

      Lưu Lãng đáp lại là cái ngáp lớn.

      "Mau ngủ . hồi ngươi ngủ ta mới ." Cừu Chính Khanh tính toán như vậy.

      Nhưng là, Lưu Lãng dĩ nhiên ngủ ngay! Nó tới lui, nếu phải là ngồi cũng là nằm, nếu phải là liếm lông hai mắt chớp chớp nhìn . Thế nhưng lại ngủ!
      Cừu Chính Khanh hết ý kiến. cuối cùng đành bọc mình trong chăn nằm sàn nhà bằng gỗ ngủ thiếp .

      Buổi sáng Cừu Chính Khanh bị thanh cào cào cát đánh tỉnh. mở mắt ra, thấy ngay Lưu Lãng mở to hai mắt, nó cảnh giác nhìn , lúc này nó đứng ở trong nhà cầu, ngẩng đầu cong đuôi ị. Cừu Chính Khanh biết nó ị là bởi vì nghe thấy được mùi thôi thối rồi. Ngày hôm qua bởi vì lo lắng Lưu Lãng có thói quen dùng nhà cầu, cho nên Doãn Đình chưa có lắp ráp nhà cầu, còn cho biết chờ hai ngày nữa Lưu Lãng có thói quen dùng nhà cầu này rồi lắp ráp luôn.

      Giờ tốt rồi, có cửa nhà cầu, đành phải quan sát nó cùng đống phân kia. Cừu Chính Khanh ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Lưu Lãng rất nhanh ị xong, xoay người nhìn chút kiệt tác của mình, dùng tiểu móng muốt cào cào, dùng cát chôn đống phân kia. Sau đó nó ra, nhìn Cừu Chính Khanh chút.

      "Tốt lắm, nên cùng ta bắt tay chào buổi sáng nha." Cừu Chính Khanh đứng lên vặn người thư giãn gân cốt chút, nằm sàn nhà ngủ làm toàn thân ê ẩm.

      Lưu Lãng hai bước hướng tới , bỗng quay đầu lại liếc mắt nhìn nhà cầu, phát góc phân chưa chôn, nghiêm túc nhanh chóng chạy lại

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 32:

      Xuống đến tầng hầm để xe, Doãn Đình tràn ngập niềm vui lên xe Cừu Chính Khanh, còn cùng Tần Vũ Phi phất tay tạm biệt: “ Chủ nhật vui vẻ!” . Sau đó cao hứng bừng bừng mà bị Cừu Chính Khanh mang .

      Tần Vũ Phi rất yên lòng, thể xác định Cừu Chính Khanh là có ý gì. người lãng phí thời gian làm chuyện có ý nghĩa, cho nên Tần Vũ Phi cho là, Cừu Chính Khanh nuôi mèo của Doãn Đình cũng phải vì thích động vật hay là lòng lương thiện bộc phát. Theo trực giác, đây ràng là người đàn ông có ý đồ với người phụ nữ.

      Nhưng đây cũng làm cho người ta cách nào tin nổi. Bởi vì số điểm nghiêm chỉnh của Cừu Chính Khanh có thể đánh trăm, số điểm nghiêm túc có thể đánh hai trăm, ta phiền nhất cũng thích nhất chính là người nghiêm túc cũng đứng đắn còn học người khác nghiêm túc.

      Doãn Đình chính là người như thế. Số điểm nghiêm chỉnh của ấy là -100, số điểm nghiêm túc -200, còn thường cẩm thận đem người khác gọi đến thông đồng, để cho người khác theo ấy cùng nhau điên.

      Cho nên Cừu Chính Khanh có ý đồ với Doãn Đình? Đây quả thực là chuyện thể nào phát sinh. Nhưng có ý đồ sao? Vậy chuyện phát sinh dưới mắt là xảy ra chuyện gì?

      Tần Vũ Phi gọi điện thoại cho Cố Kiệt: “ có quen thuộc với Cừu Chính Khanh?”

      Cố Kiệt cười: “ quen thuộc như em.”

      “ Nhưng các người đều là đàn ông.”

      “ Vậy cho nên? Vợ à, có bất kỳ tâm tư méo mó gì với Cừu tổng, bên ngoài… cũng xảy ra với ta, huống chi còn chung thủy nhất, tuyệt đối ở bên ngoài…”

      “ Đừng lảng . có cơ hội tìm Cừu Chính Khanh nhờ chút. Hỏi thăm cái bây giờ ta có ý tưởng gì với Doãn Đình.”

      “ Tiểu Đình? Em cảm thấy cậu ta thích tiểu Đình?”

      cũng cảm thấy thể đúng ? Nhưng mà ta nuôi mèo của tiểu Đình, còn mang cậu ấy về nhà, còn rất quen thuộc mà thân mật chuyện trước mặt mọi người. Vô cùng khả nghi.”

      cảm thấy là thể. Ai đó thích ai cũng đều có khả năng, chỉ cần người ta thích.” Cố Kiệt .

      “ Quấn lấy sao?” Tần Vũ Phi tức giận. “ Em hoàn toàn tưởng tượng nổi dáng vẻ người phụ nữ Cừu Chính Khanh thích, hơn nữa ta cùng tiểu Đình hoàn toàn thích hợp.”

      Cố Kiệt cười ha ha: “ Chẳng lẽ em còn muốn cậu ta thích dáng vẻ giống đàn ông sao? Đàn ông hay phụ nữ cũng có vấn đề gì, chỉ cần cậu ta thích. Vợ à em nghĩ nhiều quá. Thích hợp hay cũng phải dựa vào mong muốn. Em còn cảm thấy em theo thích hợp chứ, tại chúng ta phải rất tốt sao? Thích thích hợp, thích hợp thích cũng được.”

      “ Hừ, bây giờ chuyện như thế nào giống giọng tiểu Đình.”

      nghe thấy được mui vị chua lớn.” Cố Kiệt cười ha ha, “ còn chưa tan việc, em nhà được hay , giúp mua xong cơm.”

      “ Lại làm thêm giờ.” Tần Vũ Phi thầm oán trách: “ Ghét nhất đàn ông làm thêm giờ.”

      “ Được, được, ghét nhất làm thêm giờ. muốn em, em mau trờ về nhà chờ .”

      Tần Vũ Phi nghe giọng làm nũng cười, “ Được rồi.” tính nhà hàng mua cho ít đồ ăn ngon.

      Bên này Cừu Chính Khanh cùng Doãn Đình cũng ở đây mua cơm. Quán đồ ăn nhanh kia quả nhiên có chút danh tiếng, bởi vì người xếp hàng rất nhiều. Doãn Đình xuống xếp hàng mua cơm, Cừu Chính Khanh siêu thị đối diện mua chút đồ ăn chuẩn bị có thể để tủ lạnh. Chờ Cưu Chính Khanh mua xong lái xe trở lại cửa quán đồ ăn nhanh, Doãn Đình còn chưa ra ngoài. Cừu Chính Khanh xuống xe, đứng ở bên cạnh xe nhìn hướng trong quán, qua hồi lâu, lúc này Doãn Đình mới xách theo túi nilon lớn mấy hộp cơm ra ngoài.

      Thấy đợi, mặt mày hớn hở: “ Quá nhiều người, chờ lâu rồi ?”

      Cừu Chính Khanh thấy khuôn mặt tươi cười, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, dáng vẻ được tự nhiên bị Tần Vũ Phi thử dò xét kích thích cũng biến mất. có thể tưởng tượng ngày sau Tần Vũ Phi biết theo đuổi Doãn Đình nhạo báng chế nhạo như thế nào, nhưng nếu có thể để cho làm bạn trai Doãn Đình, những điều này nghĩ có thể ngại.

      giúp Doãn Đình mở cửa xe, Doãn Đình leo lên xe, vừa : “ Tôi mua thịt dê bung hành, thịt móng heo kho tàu, thịt bọt hầm đậu sừng, còn phần thức ăn nguội trộn, ít rau xà lách.”

      Thịt dê? Cừu Chính Khanh biến sắc đóng kỹ của xe. Doãn Đình vẫn còn vui vẻ : “ Quán đó đồ ăn rât nhiều, tôi rất ít ăn loại đồ ăn nhanh này, hi vọng ăn ngon.”

      “ Ừ, nhiều người xếp hàng như vậy, cũng rất được.” Cừu Chính Khanh nổ máy xe, thịt dê liền thịt dê , vui vẻ như vậy, thể tiêu diệt hứng thú của .

      Hai người đến nhà Cừu Chính Khanh, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng kêu của mèo Đại Đại ở trong phòng.

      Doãn Đình vừa đổi giày vừa kêu: “ Đại Đại, chị tới đây.” Sau đó lập tức chạy vào phòng của mèo.

      Cừu Chính Khanh mang đồ vào bếp, chuyển tới trong phòng xem bọn họ. gười mèo bắt đầu chơi. Doãn Đình ôm mèo Đại Đại thân thiết mà cọ mặt vào đầu nó: “ Em có tốt hay , hôm nay có nhớ chị ?”

      Mèo Đại Đại với chân làm bộ dạng cứu mạng, muốn từ trong ngực ôm quá nhanh tránh ra ngoài. Cừu Chính Khanh nhìn mèo người này cười ngừng, cảm thấy hài lòng. Cừu Chính Khanh kiểm tra bát cơm cùng bát nước của mèo Đại Đại, tên tiểu tử này thế mà ăn sạch tất cả đồ ăn cho mèo, cũng uống ít nước. Do nguyên nhân phòng vẫn đóng, thông gió, cũng có chút mùi hôi. xẻng nhà vệ sinh, mày giỏi, cũng bài tiết ít. Nó còn mỗi cái đều chôn tốt.

      “ Nó ăn ngon nhiều.” Cừu Chính Khanh mở cửa cho thông gió, khoa tay múa chân với Doãn Đình lần thức ăn mèo cho bao nhiêu, “ Nó ăn sạch toàn bộ. có sao chứ, cái đầu nó như vậy.”

      có chuyện . Tôi xem mạng mèo ăn no ăn nữa. Trước kia tôi cho thức ăn mèo vào trong bát cũng cho nhiều, có lúc trở lại nhìn, trong bát còn thừa lại, nó biết nó ăn no.” Doãn Đình giơ mèo Đại Đại lên xem nó: “ Có phải hay ? Em ăn uống biết kiềm chế?”

      Vẻ mặt mèo Đại Đại kia, Cừu Chính Khanh cảm thấy nó khẳng định biết khái niệm kiềm chế là cái gì.

      “ Em ôm nó ra ngoài chơi .” .

      “ Có thể cho mèo Đại Đại ra ngoài?” Vẻ mặt Doãn Đình vui mừng.

      “ Ừ,để cho nó ra ngoài cho thông gió , nơi này khí tốt, phải mở cửa ra. Tôi dọn dẹp nhà vệ sinh xong, rất thối. Em mang nó ra ngoài , tối nay lại nhốt lại nữa.”

      “ Được, được.” Mặt Doãn Đình cảm kích, “ Tôi nhất định coi trọng , để cho nó phá hỏng nhà .” ôm lấy mèo Đại Đại, vui rạo rực mà với nó: “ , Đại Đại, chị dẫn em thăm thú, phòng này rất tốt nha, phòng khách rất lớn…” Vừa vừa ra ngoài.

      Cừu Chính Khanh bỏ áo khoác xắn tay áo, ra ban công cầm thùng rác vào xẻng cát mèo. Mèo Đại Đại vừa nhìn có người muốn động nhà vệ sinh của nó vội vàng từ trong ngực Doãn Đình nhảy ra ngoài, chạy đến bên cạnh nhà vệ sinh giám sát đôn đốc công việc. Rất thối, Cừu Chính Khanh nghẹn hơi để ý đến nó, mèo Đại Đại còn lấy chân bé đẩy cái xẻng phân của nó. trợn mắt nhìn nó cái, cuối cùng làm sạch , Cừu Chính Khanh vội vàng đứng lên hít sâu vài hớp khí mới mẻ.

      Thiếu chút nữa chết nghẹn, nguyên nhân cái chết giúp mèo dọn nhà vệ sinh nghẹn chết quá mất mặt.

      Mèo Đại Đại chui vào nhà vệ sinh dọn dẹp tốt kiểm tra, Cừu Chính Khanh cầm thùng rác lên xoay người, lại nhìn thấy Doãn Đình tựa ở cửa nhìn , cười.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, giật mình, cảm giác lơ đãng vừa quay đầu lại liền thấy ở bên cạnh là tốt. mở miệng muốn cái gì đó, mèo Đại Đại chợt từ nhà vệ sinh của nó lao ra chạy ra cửa phòng hướng phòng ngủ của chạy đến.

      “ Đại Đại!” Doãn Đình đuổi heo nhanh, “ Nơi đó thể !”

      Mặt Cừu Chính Khanh hắc tuyến, phải chứ? vội vàng cất xong thùng rác, lúc đuổi tới phòng ngủ thấy Doãn Đình ôm mèo Đại Đại ra ngoài, lại thuận tay đóng cửa phòng ngủ của lại. Sau đó còn dạy dỗ nó, “ thể chạy loạn, người ta tốt bụng chứa chấp em, để cho em ở mình gian phòng, em thể quấy rối, nếu người ta cần em nữa làm sao bây giờ? Em phải ngoan.”

      Lời còn chưa hết, mèo Đại Đại đột nhiên cái lại nhảy từ trong ngực ra, chạy vào phòng khách.

      “ Đại Đại!” Doãn Đình lại đuổi theo, Cừu Chính Khanh cũng đuổi theo. Hai người mèo xoay quanh trong phòng khách.

      “ Em ở bên kia coi chừng, tôi ở chỗ này đuổi nó.” Cừu Chính Khanh chỉ đạo xuống.

      “ Được.” Doãn Đình bày ra tư thế, kết quả mèo Đại Đại đột nhiên nửa đường thay đổi, từ ghế nhảy tới. Hai người nhào đến vồ hụt toàn bộ. Doãn Đình vội đến muốn khóc: “ xin lỗi, xin lỗi, mèo đó ngang ngược chút, nó chính là muốn chơi. lát tôi liền ôm nó trở về phòng. Tôi tìm người nhận nuôi nó, .” Chỉ sợ Cừu Chính Khanh ghét bỏ mèo Đại Đại muốn chứa chấp.

      sao. Kệ nó , nó chính là chạy chuyến, lát dừng lại để nó trở về là được.” Cừu Chính Khanh cũng bất đắc dĩ, hai người giải quyết được con mèo. “ Chúng ta rửa tay ăn cơm trước . Thức ăn nguội.”

      Hai người rửa tay hâm nóng món ăn ăn cơm, mèo Đại Đại vừa nhìn có ai đuổi theo, ngừng lại. Vừa bắt đầu tò mò xung quanh, vừa vừa nhìn chút, thình thoảng cọ bên góc tường bên ghế salon hộc tủ.

      “ Nó ngứa ngáy?” Cừu Chính Khanh nhìn động tác của nó.

      , người nó có bệnh, có bọ chó, cái này hình như là nó muốn để lại mùi của mình, chiếm cứ địa bàn.”

      “…” Chiếm cứ địa bàn. Cừu Chính Khanh cảm thấy có cần thiết hôm nào cùng mèo Đại Đại đàm phán chút, khắp nơi đều là mùi của nó cũng được, địa bàn này vẫn là của .

      Dọn xong bát đũa, ăn cơm. Doãn Đình gắp thức ăn cho Cừu Chính Khanh, đũa thứ nhất chính là thịt dê, “ nếm thử chút.”

      Cừu Chính Khanh nếm, có biện pháp, cũng để trong bát . “ Tạm được.” thích thịt dê. Đối diện Doãn Đình cũng ăn món này, sau đó ánh mắt sáng lên: “ tồi tồi, mặc dù là đồ ăn nhanh, nhưng rất có mùi vị.”

      Được rồi, vui vẻ là tốt rồi. Cừu Chính Khanh tránh thịt dê ra, gắp các món khác.

      Lúc này mèo Đại Đại tới, nó nhảy lên bàn ăn, bị mùi thơm thức ăn hấp dẫn tới đây.

      “ Này, mày thể lên.” Cừu Chính Khanh đứng dậy đuổi nó, mèo Đại Đại nhanh chóng chạy trốn. Cừu Chính Khanh ngồi xuống, nó lại tới. Lần này có nhảy lên, chỉ ngồi chồm hỗm ở phía dưới nhìn. Doãn Đình gắp món ăn chuẩn bị ăn, mèo Đại Đại chợt nhảy lên bàn ngồi xổm bên người , móng đẩy tay , lỗ múi sáp đến, chạm chạm, dùng sức ngửi.

      “ Làm gì? Cái này em khong thể ăn.” Doãn Đình bật cười, cũng chịu đuổi nó. Mèo Đại Đại ôm lấy cổ tay , cố gắng để sát vào bát của . Cừu Chính Khanh nhìn chằm chằm nó.

      Doãn Đình vội vàng ôm lấy mèo Đại Đại, “ Tốt lắm, trở về phòng, chị cho em ăn đồ hộp nhé. thể quấy rối thể chọc Cừu tổng đại nhân vui, biết ?”

      Mèo Đại Đại “ Meo meo” tiếng bày tỏ bất mãn, nhưng vẫn bị ôm về. Mở đồ hộp, khóa cửa cái, mèo giải quyết xong.

      xấu hổ.” Doãn Đình biểu rất cẩn thận đối với meo Đại Đại. tại mới vừa vào cửa đây, ngàn vạn lần thể bị đuổi ra ngoài.

      quan hệ.” Cừu Chính Khanh vừa , vừa đúng đối diện với đôi mắt Doãn Đình. Doãn Đình ngốc ngốc mà cười: “ Tôi nhất định phụ trách tất cả tiêu xài của nó, nếu nó làm hỏng đồ dùng gì, tôi mua mới cho .”

      “ Được.” Cừu Chính Khanh đồng ý tiếng. nguyện ý phụ trách tốt rồi, như vậy phải đến thường xuyên.

      Doãn Đình ngây ra sửng số, cho là theo phong cách của Cừu Chính Khanh cũng còn khách sáo mấy câu với . Coi, khách sáo có khách sáo là tốt, như vậy sảng khoái.

      Hai người cơm nước xong, Cừu Chính Khanh vừa chuẩn bị rửa bát. Doãn Đình ngượng ngùng : “ Tôi tới rửa .”

      “ Ở trong nhà của em là em rửa bá sao?” Cừu Chính Khanh hỏi .

      phải là, có dì giúp việc.”

      Cừu Chính Khanh cười: “ Vậy em ở đây giành rửa bát cái gì.”

      “ Đây phải là cho thấy ý muốn lấy lòng của tôi, muốn cho mèo Đại Đại thêm chút điểm sao.”

      Cừu Chính Khanh vừa cười, mở vòi nước cầm khăn lau, rửa sạch bát.

      “ Chờ chút, chờ chút.” Doãn Đình xông lại, càu nhàu giống như bà quản gia : “ lại quên xắn tay áo, giống hệt trai tôi bỏ ba kéo bốn.” Vừa vừa giúp xắn tay áo lên.

      Cưu Chính Khanh cong khóe miệng mỉm cười, mới bỏ ba kéo bốn, cố ý. Hiệu quả thoạt nhìn rất tốt.

      Doãn Đình xắn tốt lắm, vừa ngẩng đầu, thấy Cừu Chính Khanh mỉm cười.

      Còn, đẹp trai.

      lui về phía sau từng bước, có chút ngượng ngùng, mặc dù thường cùng bạn thân ở đường thấy trai đẹp gọi kích động trêu đùa, nhưng bây giờ đối với bạn bè nghiêm chỉnh nghiêm túc nổi lên “ Sắc tâm” quá nên.

      Cừu Chính Khanh có thuật đọc tâm, dĩ nhiên biết vừa rồi trong chớp mắt mình lại có “ Sắc đẹp mê người”, xoay người rửa bát, muốn tìm cái đề tài, nhưng Doãn Đình : “ Vậy tôi trong phòng xem Đại Đại trước.”

      “ Được.” Vậy chờ rửa bát xong tìm thêm đề tài.

      Doãn Đình vào phòng trêu chọc mèo. Mèo Đại Đại ăn no nằm mặt đất, Doãn Đình cầm cây gậy trêu chọc cùng chơi với nó. lát sau, Cừu Chính Khanh vào. ngồi dựa vào tường, nhìn người mèo cùng nhau chơi hăng hái.

      Doãn Đình quay lại nhìn : “ có bận chuyện gì khác sao? mình tôi cũng sao.”

      vội.”

      Doãn Đình cười hì hì: “ quấy rầy là tốt rồi.” chơi lúc, ôm lấy mèo Đại Đại, cùng nhau ngồi vào bên cạnh Cừu Chính Khanh. “ Cảm ơn .”

      có sao.”

      Sau đó hai người đều gì.

      Doãn Đình đùa với mèo, vuốt cái xuống lưng nó, mèo cuộn tròn bên cạnh Doãn Đình, chuẩn bị ngủ. Trong phòng rất yên tĩnh, Cừu Chính Khanh nghĩ tới chuyện gì, lại cảm thấy ra có đề tài gì cũng sao, cứ ngồi như vậy, ngượng ngùng chút nào. Doãn Đình đùa với mèo khẽ cười , trong khí tựa như có hơi thở ngọt ngào.

      Trong khí như thế này, đêm hôm qua Cừu Chính Khanh ngủ ngon mệt mỏi cuối cùng phát tác. bất tri bất giác, ngủ.

      Khi đầu nghiêng đến bả vai Doãn Đình, Doãn Đình sợ hết hồn. Sau đó vừa nhìn, người đàn ông bên cạnh này lại ngủ thiếp . nhịn được bật cười, tình hình này giống như hai người ngồi xe, hành khách bên cạnh ngủ gà ngủ gật ngã xuống. Doãn Đình triển khai sức tưởng tượng, xe hơi phía trước dừng lại, thắng gấp, bọn họ có phải hay cũng lắc lư ngã xuống đây? Thôi quên , nhất định mệt chết .

      Nhưng mà nếu quá mệt mỏi, có nên gọi tỉnh để về giường ngủ hay ? Nhưng mà gọi như thế này, nhất định lúng túng ngượng ngùng ? Nhất định , có sao, mệt, ngủ. Còn , lát còn phải đưa về, cần ngủ.

      như vậy, phải nhanh thôi, nên quấy rầy quá. Mà vừa , phải đưa, thể nghỉ ngơi. Vậy, cứ để cho ngủ như vậy thêm lát .

      Doãn Đình dám động. Cứ như vậy dùng bả vai đỡ đầu cho Cừu Chính Khanh. Bên này dưới bàn tay, là mèo Đại Đại thoải mái khò khè khò khè làm nũng, bên kia bả vai, là tiếng hít thở nhàng của Cừu Chính Khanh. Doãn Đình ngồi, cảm thấy trong lòng an tĩnh lại thỏa mãn. Nếu như sau này, có thể có cuộc sống hạnh phúc như vậy là tốt. Tìm người chồng nhau, có trách nhiệm, chăm sóc động vật, bọn họ cùng nhau nuôi con mèo con chó, nuôi hai đứa bé. Phòng ốc cần quá lớn, giống như Cừu Chính Khanh bây giờ liền rất tốt. Mỗi ngày bọn họ cũng vui vẻ, nên có nhiều hạnh phúc.

      Chẳng qua là biết nửa kia của ở nơi nào, là bộ dáng như thế nào?

      là muốn đương. hâm mộ những người có bạn trai có thể làm nũng, có thể cùng nhau xem phim, du lịch, mỗi ngày cùng ăn món ngon. Chờ tới lúc bạn bè tới hẹn hò, cũng có thể đúng lý hợp tình : “ rảnh, hôm nay tớ có hẹn với bạn trai.” Còn có thể : “ Đúng thế, tớ chính là trọng sắc khinh bạn.”

      Nhưng là cho đến bây giờ, cũng chỉ người khác với câu này. Mà , là cái người cười khổ ha ha gọi điện thoại. “ Cậu hôm nay có rảnh rỗi hay , chúng mình cùng ăn cơm. Cái gì, lại hẹn hò à, thế nào suốt ngày thấy bạn trai mà thấy chán ghét đây, trọng sắc khinh bạn!”

      Nguyệt lão à hồng nương à tơ hồng à, các người cũng nhanh chút, có hiệu suất chút, cũng muốn có thể “ Trọng sắc khinh bạn” lần thôi!

      Cừu Chính Khanh biết mình ngủ bao lâu, thậm chí biết mình ngủ thiếp , chờ lúc phát ra là nhờ mèo hét to, mà Doãn Đình ở cùng mèo Đại Đại giọng chuyện: “ Hư, được kêu. phải cho đồ hộp sao? Hôm nay em ăn nhiều như vậy, thể ăn nữa. Đến đây, chị xoa xoa bụng cho, em ngủ ngon. được ầm ĩ. Để cho chú ấy ngủ thêm lát. Ngoan ngoãn nhé, xoa xoa.”

      Mèo Đại Đại lại nhàng kêu tiếng, Doãn Đình lại giọng : “ có phải em tối hôm qua ngoan kêu suốt, để cho chú ấy ngủ ngon. thể như vậy nhé, công việc của chú rất cực khổ, buổi tối ngủ ngon thế được nhé.”

      Cừu Chính Khanh cong khóe miệng, lại cố nén dám cười dám động. tại tỉnh lại lúng túng nhiều, hơn nữa tựa vào vai , chưa từng cách gần như vậy. là tri kỷ, chẳng những đáng , còn rất dịu dàng chăm sóc. Cừu Chính Khanh quyết định giả vờ ngủ, ngủ thêm lúc nữa tốt lắm, vất vả có cơ hội như vậy.

      Nhưng còn chưa có ngủ thêm chút, điện thoại di động Doãn Đình vang lên. Vào lúc này giả vờ cũng giống, Cừu Chính Khanh than thở trong lòng, “ Tỉnh” tới đây. Doãn Đình cũng để ý gì khác, vội vàng chạy ra nghe điện thoại. Mèo Đại Đại nhân cơ hội cũng muốn ra theo, bị Cừu Chính Khanh đóng cửa lại ngăn cản.

      Điện thoại là Tần Vũ Phi gọi tới, hỏi Doãn Đình: “ Cậu ở đâu?”

      “ Vân còn ở trong nhà Cừu tổng đây.”

      muộn thế này tại sao còn chưa ?”

      Lúc này Doãn Đình mới phát bả vai mình mỏi vô cùng, cũng tê rần. khẽ rên tiếng, vừa xoa bóp bả vai, vừa để ya cửa phòng, thấy Cừu Chính Khanh có ra ngoài, lúc này mới giọng đáp: “ Mới vừa rồi ấy ngủ thiếp , có cố ý đánh thức ấy. Nhưng mà tại ấy thức dậy rồi, cho nên lát tớ liền .”

      Tần Vũ Phi hét chói tai: “ ta ngủ thiếp ! ta có làm gì cậu chứ?” Trong điện thoại Doãn Đình phát ra tiếng rên tương đối khả nghi.

      có làm gì, ấy chính là mệt mỏi, chúng tớ ngồi mộ hồi, ấy liền ngủ thiếp .” Doãn Đình hiểu được Tần Vũ Phi suy nghĩ gì. “ Tư tưởng của cậu tà ác. ra chuyện mới vừa rồi, giống như thời điểm cùng mọi người ngồi xe buýt tàu điện ngầm, có người bộ dạng quá mệt mỏi. Cậu nghĩ chỗ nào.”

      “ Tớ nghĩ đến chuyện thấp kém phía .” Tần Vũ Phi khách khí chút nào. lại hỏi: “ ta có ở bên cạnh cậu ?”

      “ Lời cuả cậu mới vừa rồi lễ phép, bây giờ mới hỏi cái này phải có chút chậm?”

      , tớ ngại ta biết tớ nghi ngờ ta.” Tần nữ vương khí thế trước sau như .

      “ Được rồi, cậu thắng.” Doãn Đình nhận thua rất quả quyết, sau đó trả lời: “ ấy có ở đây, ấy ở phòng của Đại Đại, tớ ở phòng khách.”

      “ Vậy tớ hỏi cậu nhé, có phải Cừu Chính Khanh theo đuổi cậu hay ?”

      “ Dĩ nhiên phải.”
      “ Thần kinh cậu quá thô bị theo đuổi cũng biết, những tích thần kinh thô của cậu trước đây tớ chưa kể tỉnh cậu. Chẳng qua tớ phải cho cậu, cậu đừng tưởng Cừu Chính Khanh là quản lý cao cấp công ty nhà tớ nên cái gì cũng yên tâm, chuyện tội phạm cưỡng gian như vậy phần lớn phát sinh ở người quen.”

      Cằm Doãn Dình thiếu chút nữa rớt xuống, này là cái gì với cái gì.

      “ Lòng phòng người thể có, tớ phải là đùa giỡn với cậu. Nếu ta đối với cậu có chút gì đó lễ phép, cậu nhất định nên khách khí, còn phải, nhất định phải cho tớ biết. Tớ dọn dẹp ta.”

      ấy .”

      “ Mặc dù tớ cũng nhìn ra ta hư hỏng như vậy, nhưng phụ nữ đề phòng chút cũng sai.” Tần Vũ Phi , “ Cậu suy nghĩ chút, tại sao ta tốt với cậu như vậy?”

      ấy lương thiện.” Doãn Đình đối đáp trôi chảy.

      “ Đần. Cậu xem Cố Kiệt nhà tớ lương thiện sao?”

      Lần này Doãn Đình phản ứng rất nhanh, biết ấy là chuyện Cố Kiệt cũng giữ lại mèo Đại Đại, bình tĩnh trả lời: “ Hoặc là Cố Kiệt lương thiện như Cừu tổng đại nhân, hoặc là Cố Kiệt trọng sắc xóa sạch chút ít lương thiện còn lại.”

      “…” Tần Vũ Phi tức giận: “ Còn rất trôi chảy phải ?”

      “ Tớ .”

      “ Dù sao tớ nhắc nhở cậu, chính cậu nhìn đó mà làm. Đàn ông đối với phụ nữ có chút ý đồ, làm gì giả vờ lương thiện lấy lòng ta. Cậu suy nghĩ chút, nếu mà đến lượt tớ mang con mèo Cừu Chính Khanh giúp tôi nuôi chút, ta giúp tớ mới là lạ.”

      “ Cậu chưa thử qua làm sao biết ấy !” Doãn Đình chuyện giúp Cừu Chính Khanh theo bản năng.

      “ Cậu đứa ngốc này, đần chết cậu rồi tính. Tớ chính là nhắc nhở cậu lần. Nếu như ta biết điều đối với cậu, cậu lại có ý đó, cũng đừng để cho ta giúp tới giúp , đến lúc đó cậu tìm được người mình thích, mà ta lại lún vào quá sâu, theo cá tính mềm yếu của cậu, khẳng định cảm thấy lúng túng xử lý tốt. ta cảm thấy cậu có lỗi với ta, cậu lại cảm thấy mình vô tội, như vậy rất tốt.”

      Doãn Đình gì phản đối được. cảm thấy Tần Vũ Phi rất có đạo lý. Nhưng mà lại cảm thấy Cừu Chính Khanh . ôm dạ báo thù, tính toán chi ly, ở trong lòng , có thể tin, để cho có cảm giác an toàn.

      “ Đến lúc đó ta cho rằng cậu lừa gạt tình cảm của ta, sau đó buồn bực, làm việc hết sức, ảnh hưởng rất tốt đến việc kinh doanh của gia đình tớ.”

      “…” Doãn Đình muốn chạy tới bên kia điện thoại dùng sức mà lắc Tần Vũ Phi, “ Lời này mà cậu cũng dám !”

      “ Dĩ nhiên” Tần Vũ Phi có ý xin lỗi. “ Dĩ nhiên, nếu như cậu cũng có ý thích ta, mặc dù tớ cảm thấy có khả năng này. Đúng vậy, có khả năng này, quái thú mặt lạnh cuồng công việc, nếu cậu thích ta dọa chết người.” Tần Vũ Phi làu bàu: “ Nếu như có khả năng này, vậy tớ cũng muốn nhiều. Tóm lại, cậu làm việc được thần kinh thô như vậy, phải suy nghĩ tiền nhân hậu quả. Chớ chọc phiền toái cho mình, biết ? Đúng rồi, con mèo kia của cậu, tớ để cho Cố Kiệt nhanh chóng tìm người, chính cậu cũng tìm nhiều chút, chung để ở chỗ Cừu Chính Khanh cũng hay. ta thường làm thêm giờ, lại hay công tác. phải là người nhận nuôi tốt.”

      “ À.” Doãn Đình bị ấy xong có chút khó chịu. Tần Vũ Phi lại dặn dò mấy câu, nếu phải là quan hệ bạn bè trai , có lý do muộn như thế vẫn ở nhà đàn ông, nhanh chóng về nhà, chú ý an toàn. Doãn Đình đồng ý. Hai bên cúp điện thoại.

      Doãn Đình trở lại trong phòng, Cừu Chính Khanh cầm gậy trêu chọc mèo chơi cùng mèo Đại Đại, mèo Đại Đại ngã xuống đất ngửa cái bụng, Cưu Chính Khanh dùng gậy xoa bụng nó, nó cố gắng phản kháng, dùng bốn móng vuốt muốn ôm vào cây gậy, Cừu Chính Khanh cười ha ha.

      thấy Doãn Đình trở lại, liền hỏi : “ Thế nào? Ai gọi điện thoại tới?”

      sao.” Doãn Đình lắc đầu cái.

      Mèo Đại Đại lật người lên cắn cây gậy dùng sức kéo, kéo lực chú ý của Cừu Chính Khanh trở về. vội vàng cứu cây gậy từ trong miệng mèo Đại Đại ra. Doãn Đình nhìn bọn họ, nhớ tới lời Tần Vũ Phi . Cừu Chính Khanh có thể thích ? Có ý tứ với sao?
      fujjko thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương thứ 33

      Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về nhà.

      Dọc theo đường Doãn Đình cũng thế nào chủ động chuyện. Cừu Chính Khanh ngược lại nặn óc muốn tìm đề tài chuyện. Cuối cùng Đại Đại nhà cầu rồi có hành động cào cào cát chôn phân của nó sau nó còn kiểm tra kỹ càng phân chôn hết chưa nữa. Doãn Đình nghe được miêu tả của cười ha ha, Cừu Chính Khanh cũng cười. thích cười vui vẻ .

      Chỉ là đoạn đường này ngắn, chỉ chốc lát đến nhà . Doãn Đình “Cám ơn” , Cừu Chính Khanh đáp lại câu: "Ngày mai gặp lại."

      Doãn Đình vẫy tay rồi tới của chính chung cư. Vừa vừa để ý nghe động tĩnh sau lưng. Sau lưng có động tĩnh a, thanh xe hơi chạy, có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường. Tim của Doãn Đình đập thình thịch thình thịch. Cừu Chính Khanh chưa a.

      Tại sao còn chưa ? đến nhà rồi mà.

      người đàn ông đối tốt với phụ nữ nhất định là có ý đồ. Doãn Đình nghĩ đến lời của Tần Vũ Phi. Tim của càng đập càng nhanh hơn. Doãn Đình dám quay đầu lại nhìn, nhưng nhịn được rồi, dứt khoát nhanh chân bỏ chạy, thẳng tắp vọt vào cửa chung cư, sau đó ở phía sau đèn đường ngừng lại, núp ở cửa hiên phía sau cửa chính len lén nhìn .

      Cừu Chính Khanh đúng là chưa có . giống như mới từ cửa sổ xe thu đầu vô. mới vừa rồi nhìn ? Doãn Đình xác định, lại có chút xác định. Mặt của thoáng chốc đỏ lên.

      Cừu Chính Khanh vốn mực trong kính chiếu hậu nhìn Doãn Đình rời , nhưng thấy đột nhiên chạy như điên, dọa giật mình. Ngày trước là có Lưu Lãng tới đón , tại lại có chuyện gì? thò đầu ra nhìn, chỉ thấy chạy vào chung cư, sau đó thấy nữa.

      Cừu Chính Khanh lại đợi chút, xác nhận có tiếng thét chói tai, có tình huống gì bất thường, có chuyện gì. Sau đó khởi động xe rời .

      Doãn Đình trong góc nhìn ra, thấy Cừu Chính Khanh lái xe . biết mới vừa rồi phải là nhô đầu ra nhìn đúng là đợi vào chung cư rồi mới chịu .

      Doãn Đình cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác nên lời.

      Có khả năng sao? Như vậy ấy nghiêm túc chứ? phải lần đầu tiên gặp còn có thái độ ghét bỏ thèm để ý sao? Thích ? Thích cái gì chứ ?

      Doãn Đình chợt xoay người, đỏ mặt chạy về nhà.

      Vào phòng chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho Tần Vũ Phi. Thình thịch thình thịch, nhịp tim càng đập nhanh hơn. Khoảnh khắc Cừu Chính Khanh cùng ở bên nhau từng ly từng tý xuất trong đầu . Có lẽ, có thể. muốn chuyện này với Vũ Phi, chuyện này cần phải tâm với ấy.

      Kết quả Tần Vũ Phi nghe máy. lát sau Doãn Đình gọi lại, vẫn có ai nghe máy.

      Doãn Đình mặt như đưa đám, đáng ghét, thời điểm then chốt thế này, cư nhiên nhận điện thoại.

      Ngày hôm sau, Doãn Đình buổi sáng dậy sớm, cũng lập tức chạy đến nhà Cừu Chính Khanh. ăn điểm tâm, ra ban công tưới hoa, cố tình kéo dài tới hơn mười giờ, sau đó như đoán, Cừu Chính khanh gọi điện thoại tới.

      "Đồ mua chuyển tới rồi, tôi chưa có mở ra, chờ tới rồi cùng nhau xử lí. bây giờ muốn qua sao? Có cần tôi tới đón hay ?"

      Doãn Đình cười rất vui vẻ, cũng biết vui vẻ cái gì. "Được, bây giờ tôi tới nhà , cần đến đón tôi đâu."

      biết có phải tự mình đa tình hay , dù sao chờ chủ động gọi điện thoại đến, vui mừng vô cùng. phấn chấn chào ba tiếng rồi ra cửa.

      Nếu như chỉ là tốt bụng, cũng cần chu đáo quan tâm đến thế chứ? hỏi tại có hay , là muốn thấy sao?

      Doãn Đình dọc đường đến nhà Cừu Chính Khanh cười khúc khích.

      Cừu Chính Khanh tới mở cửa, thấy liền cười. Doãn Đình cẩn thận quan sát vẻ mặt của , nhịn được cũng cười. "Đưa tới hai kiện rồi, ở phòng khách. Có cái hòm rất lớn." Cừu Chính Khanh . Doãn Đình cảm thấy thanh của cùng ánh mắt đều rất dịu dàng.

      Trước thế nào phát ra đây?

      Doãn Đình muốn chuyện, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn, là Tần Vũ Phi. Doãn Đình chột dạ, nhanh tắt điện thoại . Cừu Chính Khanh quay đầu lại nhìn , Doãn Đình nhún nhún vai: " có việc gì, tiếp thị ấy mà."

      Cừu Chính Khanh để ý, hỏi : " tại mở ra được ?"

      "Được, giúp tôi mở ra trước . Tôi toilet tí." Doãn Đình chạy vào nhà vệ sinh, trước khi vào nhìn hướng phòng khách, Cừu Chính Khanh mở hòm đồ ra. Doãn Đình khóa cửa, lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Tần Vũ Phi.

      "Cậu làm gì mà tắt điện thoại tớ?" Tần Vũ Phi vừa mở miệng hỏi tội .

      "Vậy sao cậu tối hôm qua nhận điện thoại của tớ." Doãn Đình phản bác lại.

      Tần Vũ Phi thản nhiên trả lời, chút cũng có ngượng ngùng: "Tớ cùng A Kiệt hẹn hò, chỉ muốn riêng tư hai người, muốn bị làm phiền nên để điện thoại chế độ im lặng."

      Hừ, ân ái đáng ghét.

      "Cậu mới vừa rồi làm gì tắt điện thoại tớ." Tần Vũ Phi lại hỏi "Giờ cậu ở đâu thế ở?"

      "Tớ ở nhà Xin đứng đắn chút, mới vừa rồi cùng ấy ở phòng khách, tiện nhận điện thoại cậu."

      Tần Vũ Phi cau mày: " thể nào, cậu cùng ta hai người ở cùng nhau? Các cậu làm cái gì?"

      "Cái gì cũng làm." Doãn Đình đánh khai, nhanh chóng tiến vào chủ đề chính "Vũ Phi, tối hôm qua tớ điện thoại cho cậu, là muốn với cậu, tớ cảm thấy được là…ưm…là….có thể, tớ là có thể, Xin đứng đắn chút hình như thích tớ a."

      "Sau đó?" Tần Vũ Phi vô cùng ân cần tiếp.

      "Sau đó cậu nhớ phải ngàn vạn lần giữ bí mật, được với Cừu Chính Khanh là tớ với cậu tránh gây ra tin đồn thất thiệt a."

      "Có ý gì?" Tần Vũ Phi hiểu, còn muốn thứ hai hảo hảo cảnh cáo Cừu Chính Khanh chút, để cho ta cần làm loạn với Doãn Đình.

      "Chính là cậu cái gì cũng được bóng gió ý tứ với Xin đứng đắn chút."

      "Vẫn là hiểu. Tớ cái gì cũng với ta, sau đó sao?"

      "Sau đó chính tớ cùng ấy chuyện nha, tớ quan sát tỉ mỉ ấy."

      "Quan sát xong rồi sao?"

      "Quan sát xong rồi lại ."

      Tần Vũ Phi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên : "Cậu đối với ta có ý tứ chứ?"

      "Dù sao, tại, như thế nào đây, tớ ghét ấy." A, đúng, ghét cái từ này chính xác. "Tớ là, dù sao nếu như ấy thích tớ, tớ ghét a."

      Xong rồi, đây là tình huống gì? Tần Vũ Phi sững sờ nửa ngày, hỏi : "Tớ có thể phỏng vấn cậu chút ? Cừu Chính Khanh nam nhân như vậy có điểm nào làm cậu thích chứ?"

      "Tớ có thích ấy."

      "Vậy cậu tính toán giả bộ ngu sau đó từ từ xa lánh cách tự nhiên rồi về sau liền tìm cách giải quyết phải ?"

      "Tớ tại sao phải xa lánh, phải mới vừa …., nếu như ấy thích tớ, tớ lại ghét."

      Đầu óc Tần Vũ Phi thể hiểu. "Cậu chờ chút, chúng ta phân tích lại chút. Cậu , cậu phát hình như ta có vẻ thích cậu."

      "Đúng." Doãn Đình nghĩ đến cái này trong lòng có chút kích động, đàn ông ưu tú như vậy lại có thể

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :