1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin Anh Đứng Đắn Một Chút - Minh Nguyệt Thính Phong (33/72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9
      Edit: quacauphale


      Buổi tối trước lúc ngủ, Cừu Chính Khanh nhận được tin nhắn của Doãn Đình, đó : "Đúng rồi, quên với , mặc dù con người bò hướng chỗ cao, nhưng tôi cảm thấy Vĩnh Khải ưỡn cao, phải thận trọng suy tính chuyện bị đào khoét đấy. Dĩ nhiên mọi người có suy nghĩ riêng của mình, tôi cũng can thiệp, chỉ là muốn tôi đứng ở phía Vũ Phi."

      Cừu Chính Khanh im lặng, cho nên Doãn Đình tiểu thư à, rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?

      ra Cừu Chính Khanh hài lòng đối với tình hình nay, Tần Văn Dịch đối đãi với tệ, ủng hộ cùng với cho rất nhiều gian thi triển, về mặt tiền lương càng có bạc đãi , mặc dù cũng cảm thấy mình đáng được cái già này, nhưng cũng biết Tần Văn Dịch đối với hào phóng và tin tưởng, những thứ này đều ghi ở trong lòng. Mấy lần nhận được lời mời từ các doanh nghiệp khác, đều có suy tính đến.

      Lúc trước Tần Văn Dịch tìm tới cũng phải là chuyện liền thành công. Bọn họ gặp mặt vài lần, từng tán gẫu rất nhiều. Tần Văn Dịch chưa từng với Cừu Chính Khanh là cho điều kiện tốt, mà về Vĩnh Khải với Cừu Chính Khanh. Nghiệp vụ của Vĩnh Khải, điểm mạnh và điểm yếu của Vĩnh Khải. Sau đó ta phân tích với Cừu Chính Khanh về thành tích học tập, tất cả kinh nghiệm nghề nghiệp, công việc làm, danh tiếng trong công tác, tài nguyên của Cừu Chính Khanh, vân vân. ta đem Cừu Chính Khanh và Vĩnh Khải đặt ở cùng nhau để , Vĩnh Khải có thể cho Cừu Chính Khanh cái gì, Cừu Chính Khanh có thể cho Vĩnh Khải cái gì. ta với Cừu Chính Khanh, Vĩnh Khải cần .

      Cừu Chính Khanh bị tác động. Vĩnh Khải cần .

      biết năng lực của mình, rất nhiều công ty đều cần người như , nhưng cần ông chủ giống như Tần Văn Dịch và Vĩnh Khải có nền tảng kinh doanh. có hỏi tiền lương là bao nhiêu đồng ý. Sau đó Tần Văn Dịch hỏi , cậu cảm thấy mình đáng được bao nhiêu? Cừu Chính Khanh báo giá rất cao, chút khiêm tốn.

      Tần Văn Dịch cười, : "Cậu nhận thức chính mình chính xác. Chỉ là trong lòng tôi, cậu giá trị hơn nhiều. Tôi cũng hi vọng cậu có thể hiểu, cậu phải lấy được nhiều hơn so với mình muốn đây mới gọi là dã tâm. Người trẻ tuổi phải có dã tâm, nếu từ xuống dưới Vĩnh Khải nhiều nhân viên nguyên lão cán bộ cao cấp như vậy, cậu quản lý thế nào?" Cuối cùng, Tần Văn Dịch trả gấp 1.5 lần so với số cho ra giá.

      Rồi sau đó cũng chứng minh, người trẻ tuổi là Cừu Chính Khanh gặp hoàn cảnh xấu nhất. mới tới Vĩnh Khải, bởi vì trẻ tuổi mà nhận chịu rất nhiều chất vấn và khiêu khích, trải qua ít người làm hành động ngăn cản cùng hợp tác. Nhưng đều giải quyết, khiêu chiến khiến cho hưng phấn, Tần Văn Dịch buông tay mặc kệ để cho thỏa mãn. ta cho là ta trả thù lao cao như vậy phải cho cửa sau công ty nhờ ta giúp đỡ. Cừu Chính Khanh hiểu, cho nên Cừu Chính Khanh rất liều mạng. Sau đó, làm được.

      Làm người quyền thế, người bình thường từ bên ngoài nhảy dù tới làm quản lý cao cấp, cuối cùng cũng khiến mọi người phục. tại nguyên lão đổng trong tập đoàn đều tương đối tôn trọng . Tần Văn Dịch càng cần phải , ta thưởng thức và tin tưởng Cừu Chính Khanh mọi người ai cũng biết. Thậm chí Tần Văn Dịch còn toan tính muốn Tần Vũ Phi và Cừu Chính Khanh phát triển quan hệ, dù sao con quan tâm nghiệp, Vĩnh Khải của ta người nối nghiệp, mà Cừu Chính Khanh thích hợp hơn hết.

      Chỉ là Tần Vũ Phi đối với Cừu Chính Khanh hoàn toàn tiến tới, mà Cừu Chính Khanh cũng hoàn toàn có cách nào nhịn đối với Tần Vũ Phi tập trung vào công việc.

      Cho nên mặc dù vừa mới bắt đầu Cừu Chính Khanh có cân nhắc qua ý kiến của Tần Văn Dịch, nhưng sau đó khả năng này lại bị ném ra sau đầu. Mà chuyện đến công ty khác ăn máng khác, chỉ cần Vĩnh Khải còn là Vĩnh Khải, Tần Văn Dịch vẫn là Tần Văn Dịch, có khả năng rời . lý do vì khoản lợi ngắn mà buông tha phát triển lâu dài, điểm này cân nhắc rất ràng.

      Chỉ là ngày hôm sau làm Tần Vũ Phi tìm , muốn mời ăn cơm.

      Dĩ nhiên có khả năng giữa có chuyện gì, cũng có khả năng lo lắng bị đào . Cho nên phản ứng đầu tiên của Cừu Chính Khanh là: " làm chuyện xấu gì à?"

      "Mặc dù tôi là giàu có nông cạn, nhưng mà tôi làm chuyện xấu."

      "Được rồi, vậy xin hỏi có chuyện gì cần tôi giúp tay sao?"

      Tần Vũ Phi bày dáng vẻ chút để ý: " nghĩ quá nhiều, có chuyện gì mà tôi làm được, nào cần giúp tay. Chính là mọi người là đồng nghiệp của nhau, tôi thỉnh thoảng cũng phải nịnh nọt , mọi người tâm , tình cảm tăng tiến, như vậy về mặt công việc chúng ta phối hợp càng thêm ăn ý."

      Cừu Chính Khanh nhíu mày: "Tôi nghe lại cảm thấy được chuyện tốt lắm." như thế, chỉ là cuối cùng Cừu Chính Khanh vẫn ăn cơm trưa cùng Tần Vũ Phi.

      Tần Vũ Phi đông xả tây lạp, cư nhiên tán dóc mấy câu công việc với , Cừu Chính Khanh đầy bụng nghi ngờ. Cơm ăn đến nửa Tần Vũ Phi rốt cuộc hỏi: "Cừu tổng, cảm thấy Cố Kiệt là người như thế nào?"

      "Rất tốt, tuổi trẻ tài cao, làm việc kiên định, năng lực làm việc tệ." Đánh giá xong.

      Tần Vũ Phi mè nheo hồi, : "Ừ, ra tôi muốn , tôi và ấy đương."

      "Oh." Cừu Chính Khanh nghĩ thầm hóa ra đây mới là trọng điểm. Sợi tơ hồng Doãn Đình cho rốt cuộc là bỏ phép gì, chẳng những chiêu hoa đào, con chiêu hoa đào bát quái của người khác. Đại tiểu thư đương cho biết làm cái gì?

      Mà Tần Vũ Phi tiếp đó lại hỏi: "Tôi còn dám cho cha mẹ tôi biết. Cũng biết ba tôi nghĩ thế nào về ấy, nếu biết rồi, có phản đối chúng tôi chứ?"

      Cừu Chính Khanh nghĩ thầm cũng phải là cha mẹ làm sao biết. Chỉ là bình thường phải cho an ủi, vì vậy : "Tần tổng đánh giá rất cao Cố tam thiếu, khen nhiều lần ở trước mặt tôi. Tôi nghĩ cũng cần phải lo lắng cái này." dừng chút, " mời tôi ăn cơm, chính là muốn nghe cách nhìn của Tần tổng đối với Cố tam thiếu?"

      "Dĩ nhiên phải." Tần Vũ Phi : " ra muốn trò chuyện với về chuyện tiểu Đình."

      Doãn Đình? Cừu Chính Khanh cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Doãn Đình hơn so với Tần Vũ Phi và Cố Kiệt, nhướng cao chân mày: " ấy có chuyện gì?"

      "Là như vậy, tôi nghe lần trước tiểu Đình tới công ty tìm tôi, ngang qua phòng họp thấy và Cố Kiệt ở bên trong, liền thuận mồm mời các ăn cơm. Cố Kiệt cảm thấy ấy rất nhiệt tình đối với , đầu tiên lên cầu mời , hiểu lầm tiểu Đình có ý với . Tôi biết khi đó và tiểu Đình còn quen biết, ấy mời ăn cơm khiến bất ngờ, tôi sợ cũng hiểu lầm gì về ấy, cho nên mời ăn cơm giải thích chút."

      ". . . . . ." Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. hiểu lầm người nào có ý đối với cũng hiểu lầm Doãn Đình có ý đối với . nàng có tim có phổi bị đại thần ôm chặt. ra lúc đó vì Doãn Đình có ý đối với Cố Kiệt, nhưng mà bây giờ đại tiểu thư người ta đương với Cố Kiệt, vẫn nên giải thích, tránh gây thêm phiền toái cho nàng Doãn Đình ngốc.

      " ra chỉ muốn xin đừng hiểu lầm ấy có ý gì đối với thôi. Lần đó là bởi vì tôi và Cố Kiệt giận dỗi, muốn gặp ấy, cho nên nhờ tiểu Đình tới giúp tay mời các ." Cừu Chính Khanh muốn giải thích, Tần Vũ Phi lại giải thích liên tục.

      Cừu Chính Khanh bắt được trọng điểm: " muốn lần trước ràng ở công ty nhưng lại tổn hại lời dặn của tôi, chịu là quen biết, còn tìm người ngoài tới cắt ngang buổi chuyện giữa tôi và khách hàng? Tần Vũ Phi, đây là thái độ làm việc của ? thể nghiêm túc phụ trách chút à, đem tình cảm riêng tư mang vào trong công việc là biểu vô cùng chuyên nghiệp."

      "Ngừng, ngừng." Tần Vũ Phi kêu to.

      Cừu Chính Khanh để ý ta, lúc mắng người phải tùy tùy tiện tiện có thể ngắt quãng. tiếp tục dạy bảo, "Lần trước may phải là hội nghị quá quan trọng, nhưng chuyện như vậy cũng quá nên" Đợi chút luyên thuyên đống. Tần Vũ Phi nhất thời tức giận, suy sụp mặt cho nhìn.

      Suy sụp mặt cũng sợ. Cừu Chính Khanh nắm lấy cơ hội, đem vấn đề thái độ công việc của Tần Vũ Phi thanh toán lần nữa. Về đến công ty, Tần Vũ Phi biểu ra mặt, nghĩ nhất định rất hối hận vì mời ăn bữa cơm này.

      Chỉ là vì giúp Doãn Đình giải thích khả năng tồn tại hiểu lầm mà cố ý mời ăn cơm, có điểm là lạ. Lúc Doãn Đình và giao tiếp hình như cũng có gì cố kỵ, nếu sợ hiểu lầm, làm gì biểu dáng vẻ quen thuộc chúng ta là bạn bè? Còn tặng tơ hồng và cho trái bưởi.

      Cừu Chính Khanh suy nghĩ hồi lâu cũng hiểu, cuối cùng kết luận là cần suy đoán lòng dạ phụ nữ, lãng phí thời gian. Dù sao có quan hệ gì với .

      Hôm nay Cừu Chính Khanh lên lầu cùng Tần Văn Dịch mở hội nghị, sau khi trở lại nhìn mặt Tần Vũ Phi là lạ muốn lại thôi. Cừu Chính Khanh quyết định đoán, có việc Tần Vũ Phi , cần lãng phí thời gian, còn có rất nhiều công việc phải làm.

      nghĩ đến lúc sắp tan ca buổi chiều ngày hôm sau Tần Vũ Phi chợt tức giận đằng đằng chạy tới chất vấn , có đem chuyện và Cố Kiệt đương cho ba biết hay .

      Cừu Chính Khanh rất kinh ngạc: "Tần tổng biết? Đó phải là tôi ."

      Kết quả Tần Vũ Phi cũng kinh ngạc: " là, và cha tôi họp nửa ngày, nhắc đến chuyện giữa tôi và Cố Kiệt sao?"

      "Đúng vậy." Cừu Chính Khanh rất hiểu, "Đó là chuyện riêng của hai người, nếu như cần để cho Tần tổng biết, vậy cũng phải là hai người với ấy, tôi là người ngoài, tại sao phải chuyện này? Chuyện nhà các người xử lý như thế nào tôi lại biết, mở miệng bát quái chuyện này để làm gì?" Đây phải là nên thế sao? cần cám ơn. Nhưng Tần Vũ Phi có chút ý muốn cám ơn , ngược lại hài lòng.

      kịp phản ứng: " phải là, cố ý cho tôi biết chuyện này, muốn tôi với cha chứ?"

      "Dĩ nhiên phải!" Mặt Tần Vũ Phi đen lại nghiêng đầu .

      Cừu Chính Khanh suy nghĩ hồi lâu, muốn hiểu. Tần đại tiểu thư phải luôn luôn có tác phong thẳng thắn ư? Lúc nào trở nên quanh co lòng vòng làm bộ căng thẳng như vậy.

      Nghĩ đến cái từ dè dặt này, chợt nhớ tới Doãn Đình. Tần Vũ Phi bát quái còn rất lớn, biết Doãn Đình biết . Nên biết , Tần Vũ Phi và luôn luôn cùng hưởng tin tức. Đúng rồi, Tần Vũ Phi có thể oán trách giúp tay hay .

      ra phải cố ý giúp, biết cần giúp tay. Cừu Chính Khanh suy nghĩ chút, thở dài, cho nên con phiền phức. gọi cú điện thoại đến phòng làm việc của Tần Vũ Phi, "Quản lí Tần, nếu cần tôi giúp chuyển đạt chuyện này với Tần tổng, tôi vẫn có thể giúp tay."

      " cần." Tần Vũ Phi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

      Cừu Chính Khanh nhìn ống lát, bình tĩnh đặt nó trở về chỗ cũ. tốt quá, cần còn bớt việc ấy chứ. Xin nhớ là người thanh niên tốt nhiệt tình giúp đỡ, là mình cần giúp.

      Ngày hôm nay thuận lợi trôi qua, ngày hôm sau, thứ sáu, Mao Tuệ Châu công tác trở về.

      gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, hẹn chủ nhật cùng nhau ăn cơm. Cừu Chính Khanh đồng ý. Vẫn như lần trước, chọn chỗ mời khách. Mao Tuệ Châu dĩ nhiên có ý kiến, chỉ là lúc này cũng săn sóc cần tới đón, đặt chỗ xong lái xe đến. Hai người hẹn xong, cúp điện thoại.

      Trong đầu Cừu Chính Khanh thoáng qua nhiều chỗ ăn cơm, nhưng vừa nghĩ lại, nhớ tới người nào đó phê bình vừa đắt lại ngon, khí tĩnh lặng thích hợp hẹn hò, vân vân. Vì vậy quyết định bớt chút thời gina lên mạng dạo chơi, tìm xem nhà hàng nào thích hợp hẹn hò.

      Nhưng người chăm chỉ nghiêm túc như Cừu Chính Khanh, dĩ nhiên lợi dụng giờ làm việc làm chuyện này. Buổi tối, gặm hết hộp cơm, ngồi trong thư phòng nhà mình lên mạng tìm nhà hàng.

      trang web nhà hàng rất nổi tiếng có lời bình luận, mở vài cái, trong lúc vô tình thấy ID: Đình Đình ngọc lập 413. theo bản năng chăm chú nhìn mấy lần, lời bình viết rất dài. dứt khoát nhấn vào ID chuyển đến trang chủ của . Trang chủ của có nội dung rất phong phú, có rất nhiều đánh giá về nhà hàng. Quả thực có thể nhìn của người khác, nhìn mình có thể chọn vài chỗ.

      Cừu Chính Khanh nhìn vài bài, cảm thấy người này rất thú vị. Người khác bình luận đều là hai ba câu, mà lại bình luận tràng giang đại hải. Viết tất cả từ trang trí đến đồ ăn rồi đến giá tiền, phong cách phục vụ, còn ghi lần đầu như thế nào, lần thứ hai như thế nào, đương nhiên là có vài nhà hàng ghi lần thứ hai quay lại. Khiến Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút thân thiết là, cuối mỗi lời bình dài ngoằng của ID này có đều viết lên câu .

      Thích hợp hẹn hò.

      Thích hợp đàm phán làm ăn.

      Thích hợp nịnh hót.

      Thích hợp giả trang.

      Thích hợp liên hoan gia đình.

      Thích hợp tụ hội bạn bè.

      Thích hợp coi tiền như rác.

      Thích hợp chia tay.

      trang cái gì thích hợp với cái gì. Cừu Chính Khanh thấy cũng phải cười ha ha.

      trực giác, cảm thấy Đình Đình ngọc lập 413 là Doãn Đình.

      cảm thấy cần thiết phải hướng vị phê bình phóng khoáng lạc quan này thỉnh giáo chút xem chủ nhật này hẹn hò ở đâu tốt. Vì vậy, bấm số điện thoại của Doãn Đình . . . .
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      fujjkosusu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10
      Edit: quacauphale


      "Xin, , đứng đắn, trải qua, chút!" Giọng Doãn Đình rất là vang dội ở trong điện thoại, còn trắng trợn nâng biệt hiệu của lên, nhấn mạnh từng chữ, có vẻ đặc biệt có tinh thần. Điều này làm cho Cừu Chính Khanh cảm thấy có phải nàng này ăn loại thuốc có tên là "mỗi ngày tôi đều rất có tinh thần" hay .

      "Chào , có chuyện gì cần tôi giúp tay sao?" Doãn Đình kêu xong biệt hiệu hỏi trực tiếp luôn.

      Cừu Chính Khanh bật cười: "Tại sao cảm thấy tôi tìm giúp tay?"

      "Bởi vì tôi để cho giúp tay, cho nên gọi tới nhất định phải là phúc đáp tôi. Mà cũng nhất định tìm tôi bàn công việc. Chủ động gọi điện thoại cống hiến bát quái vậy cũng rất có khả năng. Cho nên tìm tôi hẳn muốn giúp tay." Doãn Đình hơi.

      Cừu Chính Khanh cười cười: "Trừ khoản công việc ra, những thứ khác đều là nội dung thông điện thoại của với bạn bè sao?"

      "Đúng vậy. Nhưng còn nhiều hơn, chúng tôi tán gẫu chuyện ăn nhậu chơi bời, cái đề tài này cũng có hứng thú đâu."

      Nghe đúng là có tiếng chung đấy. Cừu Chính Khanh khụ hai tiếng, : "Là như thế này. Lần trước phải , tôi và Mao Tuệ Châu ăn cơm chung ở nhà hàng kia thích hợp à. . . . . ." còn chưa hết, Doãn Đình ngắt lời hỏi: "Mao Tuệ Châu là ai?"

      "Chính là Zoe."

      "A a, tên tiếng Trung của ấy là Mao Tuệ Châu à." Doãn Đình kêu lên: "Ba mẹ ấy nhất định rất thích ấy, báu vật thông minh, nhìn xem đa số người đều đặt tên chữ. Cho nên Zoe tại xinh đẹp, đặt tên hay quá quan trọng." tới chỗ này đột nhiên cười ha ha.

      Cừu Chính Khanh vốn đoán được suy nghĩ gì, : "Cho nên tôi chính là rất nghiêm chỉnh, đúng ?" Cừu Chính Khanh, ba chữ này ràng rất êm tai, đến là biến thành xiêu vẹo, sống 33 năm, lần đầu tiên biết tên của có ý này.

      Doãn Đình cười ha ha: " hài hước."

      Hài hước ở chỗ nào? Cừu Chính Khanh im lặng. quyết định muốn chuyển đề tài trở lại."Chính là lần trước tôi chọn nhà hàng thích hợp, tôi mới vừa xem ở mạng, thấy người có lời bình màu đỏ phóng khoáng lạc quan, ấy đề cử ít, cho nên tôi muốn trực tiếp hỏi xem, chọn nhà hàng nào tốt."

      "Ô? Cái gọi là chị Hồng sao?" Doãn Đình còn có làm ràng tình huống, : " ấy rất thành công, tạp chí thức ăn ngon còn có chuyên mục, chỉ là ấy tài trợ cũng nhiều. Có rất nhiều Thương gia ăn thử tìm ấy tuyên truyền hoạt động, những chuyện làm ăn này khẳng định cũng tương đối ràng, có tài trợ dĩ nhiên phải khen ngợi. Người cao cũng nhất định đều lời lòng. Chỉ là chuyện chọn nhà hàng thích đều là tương đối chủ quan, cảm nhận mỗi người đều giống nhau, cũng cần tin hoàn toàn."

      Cừu Chính Khanh trầm mặc hai giây, mới câu, nàng Doãn Đình này phát biểu tràng, như vậy thích hợp sao? Mới phát hóa ra cũng rất có tiềm chất càu nhàu.

      "Đình Đình ngọc lập 413." Cừu Chính Khanh , muốn hỏi cái ID này có phải của hay , kết quả Doãn Đình liền kêu lên: "Ah, cái đó là của tôi đấy! có mắt! Tôi bình luận quả cũng rất hoa đỏ (biểu thị vẻ vang)."

      Cừu Chính Khanh hết nổi, khiêm tốn đây à? !

      Đình Đình vẫn còn trong hưng phấn: "Oa, oa, chúng ta là có duyên. xem, xem, tơ hồng rất thần kỳ, cũng chỉ dẫn tìm được mục tôi hướng dẫn lựa chọn nhà hàng để hẹn hò. Chỗ tôi đề cử cũng rất tốt, có thể thử lần. Hơn nữa tôi tuyệt đối có lấy tiền quảng cáo và tài trợ, tất cả đều là chỗ tôi tốn tiền ăn thử nghiệm."

      Ngón tay Cừu Chính Khanh lặng lẽ gõ mép bàn, còn hướng dẫn lựa chọn nhà hàng để hẹn hò cơ chứ, chú ý tới ràng còn có rất nhiều chỗ thích hợp chia tay thích hợp giả trang thích hợp coi tiền như rác nữa mà. Song chuyện chẹn họng nữ sinh phải là phong cách của , cho nên Cừu Chính Khanh cũng gì, chỉ hỏi : "Vậy đề cử nhà hàng nào?"

      " với ai?" Doãn Đình hỏi .

      "Cái đó quan trọng." Cừu Chính Khanh muốn cho biết, tránh cho hỏi lung tung này kia.

      "Oh." Doãn Đình thất vọng, tiếp tục hỏi: "Vậy ở giai đoạn tán hay là ở giai đoạn duy trì tình cảm ổn định đây?"

      Như thế với chọn nhà hàng còn có khác nhau sao? Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. Hơn nữa nghe cách dùng từ, còn là tán , có thời gian và hứng thú đâu.

      nghe được trả lời, Doãn Đình lại : "Được rồi, vẫn còn xấu hổ. Vậy tôi đề cử nhà hàng tên ‘Khi hạnh phúc gặp gỡ thức ăn ngon ’ . Cái này có tính tổng hợp tương đối mạnh, đồ ăn cũng ngon, môi trường khí cũng tệ, đều thích hợp để tán và duy trì tình cảm ổn định. Người đứng đắn nghiêm túc như ngồi ở đó cũng quá đột ngột. Ông chủ nhà hàng này cũng họ Doãn đó. ấy còn có nhà hàng khác tên là nhà hàng ‘Thực’, nhà hàng kia có đặc tính cao cấp, thích hợp dùng để giả trang, cho dù là giản dị."

      Nghe Doãn Đình hình như còn muốn đánh giá, Cừu Chính Khanh vội vàng ngăn : "Được rồi, được rồi. cần phải giới thiệu chỗ khác, tôi biết được tên nhà hàng là được rồi." vừa vừa gõ ở bàn phím, tìm thấy được nhà hàng. "Đình Đình ngọc lập 413" quả cũng từng bình luận đề cử nhà hàng này, thậm chí còn bình luận vài món ăn.

      Cừu Chính Khanh vừa nhìn bình luận mạng vừa nghe Doãn Đình thao thao bất tuyệt hết nhà hàng mình biết, cho biết những món nào ăn ngon, thích hợp hai người ăn. có ngăn cản , mà bắt đầu , cũng khác viết trong bình luận là mấy.

      Cừu Chính Khanh đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhà nhất định buồn? Ba nghe chuyện đủ náo nhiệt. ra náo nhiệt cũng rất tốt. Doãn Đình nhất định là uống thuốc "Tôi mỗi ngày đều rất náo nhiệt". Cừu Chính Khanh càng nghĩ càng thấy thú vị, sau đó nở nụ cười.

      Buổi trưa Chủ nhật.

      Cừu Chính Khanh vốn hẹn Mao Tuệ Châu ăn tối, nhưng thứ bảy nhận được thông báo đến gần tối Chủ nhật quản lý cao cấp tổng công ty tới, Thứ hai tiến hành thị sát bên nghiệp vụ cho nên bữa ăn tối đổi thành đồ ăn Trung Quốc, mà vì Thứ hai Mao Tuệ Châu báo cáo hội nghị vẫn còn có công việc phải làm. Vì vậy hai người hẹn cùng nhau ăn cơm trưa đơn giản là được rồi.

      Cừu Chính Khanh tới nhà hàng trước. Ngừng xe xong vào cửa chính, liếc thấy quán bên ngoài cách nhà hàng xa có bóng dáng quen thuộc mang theo ba đứa . Cừu Chính Khanh hơi sững sờ, nhìn kỹ mấy lần, xác định đúng là Doãn Đình.

      mặc áo T-shirt và quần jean đơn giản, giản dị như ngày xe đạp bị hư. Giờ phút này cầm cái hộp lớn, viền cái hộp in chữ màu sắc rực rỡ, ở góc độ Cừu Chính Khanh thấy . Nhưng Cừu Chính Khanh lại có thể nhìn ba đứa bên cạnh . Ba đứa khoảng chừng sáu bảy tuổi, tay đứa cầm thứ giống như bưu thiếp, đứa bé hơi lớn hơn kia cầm cái hộp như Doãn Đình.

      Cừu Chính Khanh muốn qua xem bọn họ làm gì thế Doãn Đình quay đầu lại nhìn thấy rồi, hoan hô chạy vội tới chỗ Cừu Chính Khanh, theo sau là đám .

      Cừu Chính Khanh có chút mơ hồ, bị sợ đến chân dám động. Lúc này nếu là nghênh đón nhất định lo lắng chạy .

      Chỉ là cần nghênh đón, cách chỗ đứng bất độngkhông xa, Doãn Đình chạy nhanh tới. "Cừu tổng đại nhân."

      "Đại nhân." Ba đứa bé học theo, gọi.

      Rất tốt. Cừu Chính Khanh cảm thấy khá vui, tối thiểu mấy bạn của Doãn Đình có gọi lung tung biệt hiệu của . "Chào các bạn ." khách khí lễ phép chào bọn .

      "Chúng tôi làm hoạt động công ích, bán bưu thiếp từ thiện." đợi hỏi, Doãn Đình chủ động giải thích.

      Lúc này Cừu Chính Khanh thấy , viền cái hộp lớn ôm viết: "Bán bưu thiếp phong cảnh từ thiện, 2 đồng 1 tờ, 15 đồng 10 tờ".

      Nhìn qua tuổi nhất cũng hướng Cừu Chính Khanh vui sướng gật đầu: "Là làm chuyện tốt."

      Doãn Đình cười với đứa bé kia, sau đó chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Bọn chúng là những đứa ở viện mồ côi."

      Cừu Chính Khanh gật đầu cái, phỏng đoán bọn chúng là vì khoản tiền ủng hộ viện Phúc Lợi, vì vậy nghĩ nên mua vài tấm bưu thiếp, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy có người kêu sau lưng: "Chính Khanh."

      Cừu Chính Khanh quay đầu lại, là Mao Tuệ Châu đến. ngoắc ngoắc tay với , lúc này Mao Tuệ Châu thấy Doãn Đình, kinh ngạc nhướng nhướng mày, lúc này điên thoại di động của vang lên, nhíu mày nhận. Hai ngày nay điện thoại cũng có dừng lại, vì Thứ hai mọi người bận bịu. Ai cũng cấp có ý gì, sáng sớm hôm nay đột nhiên muốn báo cáo này muốn báo cáo kia, rất nhiều cái đều có sẵn, còn phải sửa sang lại số liệu còn phải viết tài liệu. Mao Tuệ Châu bị những chuyện này làm cho phiền chết được, nhưng lại hẹn hò với Cừu Chính Khanh, muốn thất ước. Chỉ là công việc gặp phiền phức có chút vượt quá dự liệu của , có chút nóng nảy.

      Vội vã trò chuyện mấy câu với cấp dưới, chỉ điểm bọn họ làm thế nào, Mao Tuệ Châu tới bên cạnh Cừu Chính Khanh, vừa đúng nghe được Doãn Đình với Cừu Chính Khanh: "Ủng hộ chút, mua hai bộ bưu thiếp ."

      Mao Tuệ Châu nhíu mày chặt hơn, mà Cừu Chính Khanh rất sảng khoái : "Được."

      Cừu Chính Khanh móc túi tiền, Doãn Đình hướng về phía Mao Tuệ Châu cười kêu: "Zoe tiểu thư."

      Ba bạn lại cùng kêu: "Tiểu thư."

      Mao Tuệ Châu tương đối vui, kêu ai là tiểu thư đây? Mắng chửi người sao? nghiêm mặt, đáp để ý. Cừu Chính Khanh móc tiền trả cho Doãn Đình, Doãn Đình trả 20 đồng, sau đó đưa cho hai bộ bưu thiếp. Mao Tuệ Châu nhìn nhà hàng, giọng : "Tôi tiến vào trước." Sau đó rời .

      Doãn Đình nhìn bóng lưng ta, giọng với Cừu Chính Khanh: "Hình như tâm trạng của ấy tốt, có thể công việc hơi mệt nhọc, nhưng mà mệt cũng đến nơi hẹn, rất tốt đấy. phải kiên nhẫn chút." Mao Tuệ Châu mới vừa nghe điện thoại hai người bọn họ đều có nghe được, Cừu Chính Khanh gật đầu cái, bày tỏ hiểu. giơ giơ bưu thiếp lên ý bảo cảm ơn. Sau đó sờ sờ đầu nam sinh duy nhất đứng giữa ba đứa : "Mọi người cực khổ, cố lên. Phải chăm chỉ đọc sách, chỉ cần chịu cố gắng, trưởng thành có thể có cuộc sống mình muốn."

      Ba đứa cùng kêu lên: "Cảm ơn chú."

      Cừu Chính Khanh cười cười với bọn họ, tiến vào nhà hàng. Sau khi tiến vào tìm được Mao Tuệ Châu, trong nhà hàng còn đông người, cho nên chỗ ngồi của bọn họ xếp hàng thứ hai gần cửa sổ, quay đầu có thể thấy ngoài cửa sổ, Cừu Chính Khanh cảm thấy rất tốt. nhìn thấy Doãn Đình cùng bọn cười, sau đó kéo bọn chúng lùi đến đầu đường cạnh nhà hàng. Lúc này có người phụ nữ trung niên qua. nhất dũng cảm giơ bưu thiếp lên gì đó với người phụ nữ, người phụ nữ lắc đầu, có mua, rời .

      xệ khuôn mặt nhắn xuống, có chút chán nản nhìn Doãn Đình, Doãn Đình giơ ngón tay cái với bé, Cừu Chính Khanh đoán có lẽ khen người bạn dũng cảm, bởi vì cười, hai đứa bé khác vỗ vai bé. Sau đó bé lớn hơn kéo hướng người đường khác giơ bưu thiếp lên.

      "Sao hai người gặp nhau, trùng hợp như thế à?" Mao Tuệ Châu mới vừa trả lời xong tin nhắn, giương mắt thấy tình hình bên ngoài, trong lòng vẫn có chút vui. Lần trước Doãn Đình để lại cho ta ấn tượng tốt, lần này cũng rất tốt. Cảm giác giống như là giết quen thuộc ép bán. Chuyện quyên tiền công ích đều sử dụng quỹ từ thiện, bọn họ hướng người quen quyên tiền như vậy, mua được, mua cũng biết bọn họ đem tiền đâu. Mao Tuệ Châu cũng từng trải qua chuyện đó mấy lần, cộng thêm hôm nay tâm tình tốt, thể trưng ra sắc mặt tốt.

      "Là vừa khéo." Cừu Chính Khanh nhiều đến Doãn Đình, quan tâm hỏi Mao Tuệ Châu: "Công việc có tốt ?"

      Mao Tuệ Châu xoa xoa trán: " tốt lắm cũng phải làm. biết lần này làm sao tới đánh bất ngờ, ông chủ tôi lại điên, cái gì cũng bắt chuẩn bị. Mấy ngày nữa là tốt. Chọn vài món ăn nhanh , ăn xong tôi phải về công ty."

      "Ừ." Cừu Chính Khanh vẫy phục vụ, hai người đều chọn món đơn giản nhất, cơm chiên, mỳ Ý. Cừu Chính Khanh chọn món ăn xong, nghĩ đến khi còn bé mình có tiền ăn nhà hàng đôi mắt trông mong nhìn người khác ăn đến chảy nước miếng, vì vậy gửi tin nhắn cho Doãn Đình, hỏi có muốn cho các bạn ăn chút gì hay .

      Doãn Đình nhắn lại rất nhanh: " cần. Chúng tôi ăn rồi. Nếu như cần dẫn bọn ăn ngon tôi dẫn. chút quà vặt tốt, bữa tiệc lớn cần đâu. Nếu bọn chúng trở về lại, những người bạn khác cảm thấy công bằng."

      Cừu Chính Khanh nhìn, đáp lại chữ: "Ok." có thể hiểu. Ở trong hoàn cảnh sinh hoạt của bọn , căn bản là có rất nhiều chuyện bọn chúng cảm thấy công bằng, cần thiết lại thêm cái. nhìn Mao Tuệ Châu, nhập vào nhanh chóng điện thoại di động, hình như là trả lời thư điện tử. Cừu Chính Khanh cũng mở hộp thư kiểm tra, xem thử có thư mới hay .

      Lúc này điện thoại di động chợt vang lên thanh tin nhắn, Cừu Chính Khanh vừa nhìn, là Doãn Đình gửi tới: Có biến. May tới, tại phố đối diện, phía này. lần hẹn hai chứ?

      Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, trong đầu lên vẻ mặt khinh bỉ của Doãn Đình, vội vàng hồi đáp : có. Tôi biết ấy.

      Doãn Đình hỏa tốc đáp lại : Vậy tôi giúp cản ấy.

      Đầu Cừu Chính Khanh suýt chút nữa dập vào bàn, hôm nay nàng Doãn Đình uống thuốc "Tôi mỗi ngày đều rất thần dũng". cần cản, lại làm gì việc trái với lương tâm. . .
      susufujjko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11
      Edit: quacauphale

      Cừu Chính Khanh vội vàng phản hồi tin nhắn cho : cần cản!

      Nhưng sau khi gửi tin nhắn Doãn Đình hoàn toàn có hồi lại, điều này làm cho Cừu Chính Khanh có chút thấp thỏm. nàng này biến khéo thành vụng, để cho mất thể diện chứ?

      Lúc này Mao Tuệ Châu gửi thư điện tử xong, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy cũng cúi đầu nhìn điện thoại di động, vì vậy : "Thực xin lỗi, chuyện ngày hôm nay của tôi quả hơi loạn. Cậu cũng rất bận?"

      "Bình thường." Cừu Chính Khanh vừa đáp trong lòng vừa suy đoán xem Doãn Đình cản thế nào, phải là phía trước sửa đường mời đối phương đổi đường khác chứ?

      Cừu Chính Khanh tập trung đáp lại, Mao Tuệ Châu có chút nhạy cảm. ấy kiểm điểm mình chút, có phải thái độ trước đó làm Cừu Chính Khanh ghét hay . Vì vậy ấy xin lỗi: " xin lỗi, hôm nay loạn tùm lum làm tôi hơi phiền muộn, mới vừa rồi hình như là có chút lễ phép. Hi vọng cậu và bạn của đồng nghiệp cậu chớ để ý."

      Cừu Chính Khanh ngẩng đầu nhìn ấy cái: " sao. Ai cũng có lúc có áp lực lớn, có thể thông cảm. Mới vừa rồi Doãn Đình còn có thể do công việc của cậu quá mệt mỏi, mệt như vậy mà còn đến nơi hẹn là tốt rồi. Cho nên cậu đừng để trong lòng, tất cả mọi người có thể hiểu được."

      Mao Tuệ Châu hơi sững sờ, Doãn Đình cư nhiên như vậy sao? Trong lòng ấy phiền loạn hơn, cảm thấy áy náy. Mới vừa rồi nên bày ra vẻ mặt đó cho người ta xem, hơn nữa mấy bạn kia kêu tiểu thư cũng chỉ là hiểu chuyện, ấy so đo cái gì cùng người bạn chứ. ấy nghĩ như vậy, theo bản năng ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Doãn Đình lôi kéo ba người bạn về phía khác, mà đổi thành trẻ thân hàng hiệu nổi tiếng chói lọi, tay cầm nhiều túi hàng hiệu hấp dẫn chú ý của ấy.

      ấy chú ý đến phải là bởi vì những thứ hàng hiệu kia, là bởi vì lúc kia vào nhà hàng thấy được Cừu Chính Khanh, ánh mắt ràng sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ khiến Mao Tuệ Châu có chút cảnh giác.

      Cũng trong lúc đó, Cừu Chính Khanh nhận được tin nhắn, Doãn Đình viết: "Xin lỗi, cản được, ấy ấy muốn nhà hàng đó ăn trưa. Tôi cố hết sức, nhưng thể lộ tẩy, cho nên chỉ có thể để cho ấy vào. Tôi mang bọn trước."

      Cừu Chính Khanh quả dở khóc dở cười, Thẩm Giai Kỳ tới nhà hàng này ăn cơm, tại sao phải tựa như chạy trốn? nghĩ nếu như đổi thành người khác đại khái cho rằng trong lòng có quỷ, nhưng nghĩ thế, chỉ là tò mò rốt cuộc trong óc khác với những người khác của Doãn Đình suy nghĩ gì.

      Vì vậy Cừu Chính Khanh gửi tin nhắn lại cho Doãn Đình, hỏi : mọi người ăn cơm bình thường thôi mà. mang bọn bỏ chạy làm gì?

      Vừa gửi tin nhắn , liền nghe được giọng quen thuộc: "Cừu tổng, là trùng hợp."

      cần ngẩng đầu cũng biết, nhất định là Thẩm Giai Kỳ rồi.

      Cừu Chính Khanh để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn, giống như mới vừa biết Thẩm Giai Kỳ tới: "Thẩm Tổng? đúng là trùng hợp."

      Thẩm Giai Kỳ liếc mắt nhìn Mao Tuệ Châu, mỉm cười. Mao Tuệ Châu nhìn Thẩm Giai Kỳ, biến sắc. Cừu Chính Khanh nghiêm trang giới thiệu các với nhau, vị này là ai, vị kia là ai. Hai nhìn nhau cười tiếng, bắt tay lẫn nhau.

      Cừu Chính Khanh đối mặt với tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình bị lây của Doãn Đình, tâm tư dường như có chút giả dối. Nhưng mà, đúng, có làm gì sai.

      Bên này Thẩm Giai Kỳ tựa như thân quen : "Tôi mới vừa mua đồ, muốn tới đây ăn trưa, ngờ trùng hợp gặp hai vị như thế, có để ý tôi ngồi cùng bàn hay ?"

      Cừu Chính Khanh khó mà , nhìn hướng Mao Tuệ Châu, xem ý kiến của ấy. Mao Tuệ Châu cũng tiện , Thẩm tổng gì đó có thể là bạn làm ăn hoặc bạn bè của Cừu Chính Khanh, ấy thể để ý đến mặt mũi của Cừu Chính Khanh. Vì vậy ấy mỉm cười gật đầu: " sao, ngồi cùng nhau."

      Thẩm Giai Kỳ ngồi xuống, đặt đồ cầm tay xuống. Mao Tuệ Châu thấy ta đặt sáu hộp bưu thiếp lên bàn, giống như cái Cừu Chính Khanh mua. Thẩm Giai Kỳ thấy ấy nhìn bưu thiếp, vì vậy đưa hai hộp qua: "Thích bưu thiếp này? Tặng đấy. Bạn tôi bán, chất lượng in ấn rất tốt. Tôi có rất nhiều, mỗi lần gặp ấy đều bị ép mua mấy hộp."

      Mao Tuệ Châu ngẩn người, bạn bè? Cho nên vị này cũng quen biết Doãn Đình?

      Cừu Chính Khanh nghe Thẩm Giai Kỳ bị ép mua bưu thiếp có chút buồn cười, cũng biết Doãn Đình thế nào với người ta. Bên này Thẩm Giai Kỳ thuần thục chọn món với phục vụ, thực đơn cũng nhìn, xem ra phải là lần đầu tiên tới đây.

      Điện thoại của Cừu Chính Khanh vang lên thanh tin nhắn, cầm lên nhìn, là Doãn Đình nhắn tin lại: "Các người trình diễn quan hệ tam giác, để người bạn coi tốt lắm. Cho nên tôi dẫn bọn trước."

      Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, người nào quan hệ tam giác chứ! suy nghĩ gửi tin nhắn phản bác lời này của , trong tai nghe được Thẩm Giai Kỳ hỏi Mao Tuệ Châu: " và Cừu tổng là bạn bè?"

      Cừu Chính Khanh dừng tay lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mao Tuệ Châu cái, Mao Tuệ Châu cũng nhìn về phía , ấy mở trừng hai mắt, : "Chúng tôi là bạn học thời đại học." ấy từng đề nghị ngầm lui tới nhưng Cừu Chính Khanh còn suy nghĩ chuyện này, dù sao quen Thẩm Giai Kỳ, cũng xác định được ý của ta, vẫn dè dặt cẩn trọng tốt hơn.

      "Chỉ là bạn học thời đại học thôi sao?" Thẩm Giai Kỳ uống hớp nước, để ly xuống, cười : "Vậy tốt quá. Tôi hỏi cái này là bởi vì tôi định theo đuổi Cừu tổng, cho nên hỏi ràng quan hệ tốt hơn, nếu làm tình huống lúng túng."

      Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu đều sững sờ, lại liếc nhìn nhau. Mao Tuệ Châu chỉ khó xử, còn rất tức. Hôm nay mọi chuyện thuận, cố gắng sắp xếp thời gian gặp mặt kết quả còn gặp phải chuyện như vậy. ấy cũng giả bộ khách khí nữa, cười đáp lại: " sao? Thẩm tiểu thư cũng có ý nghĩ này, vậy chúng ta cũng coi như cùng chung mục tiêu."

      "Thế à." Thẩm Giai Kỳ nhìn Cừu Chính Khanh cái, lại quay đầu lại cười với Mao Tuệ Châu: "Vậy tôi hiểu."

      Cừu Chính Khanh nhìn hai nhìn nhau cười giả dối, cảm thấy vô cùng lúng túng. Hiểu cái gì chứ, đây quả thực là thêu dệt chuyện. Gặp mặt cái này gọi là thưởng thức, quan tâm cái kia gọi là thẳng thắn, đáng tiếc thẳng thắn tựa như đại tiểu thư Tần Vũ Phi quá thưởng thức.

      Nghĩ đến mới 33 tuổi, trước kia mặc dù từng có nữ sinh lấy lòng , nhưng gửi gắm trái tim vào công việc, có tâm tư suy tính. tại Doãn Đình tặng tơ hồng, chẳng lẽ hoa đào của nở ra từng đóa? Nở quá nhiều thành tai họa rồi! Tình huống này có chút kích thích làm thể hưởng thụ, trả lại tơ hồng có quá đáng ?

      Lúc này phục vụ đem đồ ăn Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu chọn tới, Cừu Chính Khanh hắng giọng : "Cám ơn hai vị ưu ái, là quá nể mặt tôi, quả thụ sủng nhược kinh. Chỉ là chúng ta ăn cơm trước , các đều rất thẳng thắn, người lúng túng là tôi."

      Mao Tuệ Châu bưng đồ ăn lên, rất phối hợp mà : "Vậy tôi dùng trước, ngại quá."

      "Mời." Thẩm Giai Kỳ phóng khoáng .

      Cừu Chính Khanh cũng bắt đầu ăn. Thẩm Giai Kỳ nhìn đồ ăn của bọn họ, nhíu mày: "Ăn đơn giản như vậy, có thời gian?"

      "Còn làm việc." Mao Tuệ Châu đáp. ấy rất may mắn vì hôm nay có thời gian, cần lãng phí thời gian ganh đua với này, hai ngày nay ấy quá mệt mỏi, có tâm tình.

      "Ờ." Thẩm Giai Kỳ chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Còn Cừu tổng?"

      "Tôi cũng có chuyện." Câu trả lời của Cừu Chính Khanh khiến Mao Tuệ Châu cong cong khóe miệng, ấy bảo vệ mặt mũi của , cũng bảo vệ ấy, phong độ thân sĩ như vậy khiến ấy rất thích.

      "Vậy hai người mau ăn . Ăn xong trước, tôi tính tiền." Thẩm Giai Kỳ phóng khoáng .

      "Thẩm tiểu thư quá khách sáo." Mao Tuệ Châu cảm thấy Thẩm Giai Kỳ có lòng khoe khoang, rất là khó chịu. ấy thuần thục cơm nước xong, nhìn Cừu Chính Khanh cũng ăn xong rồi, sử dụng ánh mắt hỏi , Cừu Chính Khanh gật đầu cái, hôm nay thích hợp ra cửa, vẫn nên mau rút lui.

      Lúc này món ăn Thẩm Giai Kỳ gọi cũng đưa lên, Cừu Chính Khanh liền bảo ta từ từ dùng, bọn họ có chuyện phải trước.

      "Tốt. Hôm khác liên lạc." Thẩm Giai Kỳ cũng khách sáo dây dưa với bọn họ nữa. Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu cùng rời khỏi chỗ, Mao Tuệ Châu cầm tờ giấy tính tiền thanh toán lại bị Cừu Chính Khanh vượt lên trước. "Chớ giận dỗi." giọng .

      Mao Tuệ Châu nhướng nhướng mày: "Cảm giác cũng coi như cậu mời ta mời cơm là khó chịu."

      Cừu Chính Khanh cũng nhướng mày: "Đó cũng là đánh cho thành ngang tay, cậu cũng có thua thiệt."

      Mao Tuệ Châu nhịn cười được, đúng vậy, dù sao ấy còn chưa có thua. Hai người cùng đến bãi đậu xe, Mao Tuệ Châu vẫy tay chào tạm biệt, lái xe rời .

      Cừu Chính Khanh lên xe, thở phào nhõm. Tình hình bây giờ có chút hay, có cảm giác hưởng thụ khi được hai theo đuổi. Trong kế hoạch của có cái này. Nếu như hai bên chu toàn,có nghĩa là phải lãng phí chút thời gian cùng tinh lực, nếu như nghĩ chu toàn, lại có nghĩa là phải lập tức xác định lui tới hoặc là cự tuyệt Mao Tuệ Châu. Nhưng chuyện hôn nhân rất là quan trọng, muốn ký kết qua loa.

      Nhất thời có nghĩ được biện pháp gì, Cừu Chính Khanh lái xe hướng siêu thị. có biện pháp trước hết mặc kệ, địch động tôi động. Đúng rồi, còn chưa có sửa đúng quan niệm sai lầm của Doãn Đình, có thái độ nghiêm túc đối với chuyện nam nữ lui tới, cái gì mà quan hệ tam giác, làm loạn, cũng đừng suy đoán lung tung.

      Nghĩ đến cái gì đó, quẹo vào đầu đường trước mặt, nhưng thấy Doãn Đình.

      còn mang theo ba bạn kia, miệng bốn người ngậm cây kẹo que, trong tay tiểu Đình và hai bạn nữ mỗi người ôm hai hộp kẹo que lớn, bé trai ôm cái hộp bưu thiếp. mặt bốn người đều lộ ra vẻ hài lòng và hạnh phúc, mang theo nụ cười, đứng ở đầu đường tỏ vẻ oai phong giống như bọn họ phải ăn kẹo que, mà là đầu đội kim quan.

      Cừu Chính Khanh nhịn cười được, cảm thấy tình cảnh này rất buồn cười, mới vừa rồi ở trong nhà hàng trang hoàng đẹp như vậy, tại so với bốn người đứng ở đầu đường này thât là thua kém rất nhiều.

      Cừu Chính Khanh lái xe tới, nhấn còi, Doãn Đình quay mặt lại nhìn, nhìn thấy mặt ràng sáng lên, Cừu Chính Khanh phát miệng nhếch càng lớn. Nét mặt của , buồn cười.

      "Cừu tổng đại nhân!" Doãn Đình chạy tới nơi, đám theo ở đằng sau.

      Cừu Chính Khanh mở cửa xe ra, Doãn Đình thò đầu tới: "Ăn xong nhanh vậy sao?"

      "Ừm." hỏi: "Các bán xong chưa? Có muốn về hay ? Tôi có thể tiễn các đoạn đường."

      "Quá tuyệt!" Doãn Đình vui sướng đồng ý, chút khách khí. xoay người lại kêu bọn lên xe, nhìn bọn ngồi vững vàng ở ghế sau, sau đó đóng kỹ cửa xe, mình ngồi vào ghế trước.

      "Chú ấy muốn đưa chúng ta về nhà, mọi người phải cám ơn chú."

      "Cám ơn chú!" Ba đứa . Đứa nhất dừng chút rồi bổ sung thêm câu: "Cám ơn xe."

      " cần khách sáo." Cừu Chính Khanh đáp, suy nghĩ chút cũng bổ sung câu: "Xe cũng cần khách sáo." Sau đó phát tất cả bọn đều nhìn chằm chằm. Doãn Đình đụng đụng cánh tay : "Sao nghiêm chỉnh xe cũng cần khách sáo, bọn cho rằng xe của có bản lĩnh đặc biệt gì đó, hoặc là có bản lĩnh đặc biệt gì đó."

      Bản lĩnh đặc biệt gì đó? Cừu Chính Khanh cau mày. Doãn Đình giải thích: " thí dụ như có thể đối thoại cùng xe, tâm ý tương thông ...."

      "Có ?" Đứa trẻ nhất hỏi.

      "Dĩ nhiên phải. Mới vừa rồi chú chỉ lời khách sáo, như cục đá hướng xe cám ơn đó, là lời khách sáo thôi."

      "Dạ." Ba đứa yên tâm, lại cảm thấy có chút tiếc hận.

      "Nịt chặt dây an toàn." Cừu Chính Khanh quyết định giao tiếp với đứa nữa. tại khó hiểu rốt cuộc trong đầu đứa nghĩ cái gì.

      Doãn Đình nịt chặt dây an toàn, Cừu Chính Khanh lái xe. Lúc này cục đá còn : "Chị Đình Đình, có thể tặng chú viên kẹo ăn hay , chú giúp chúng ta."

      "Được. Chỉ là bây giờ chú lái xe, thể ăn kẹo, chờ lúc chú lái xe ăn." Doãn Đình đồng ý thay Cừu Chính Khanh, lại giúp từ chối nhã nhặn, Cừu Chính Khanh cảm kích .

      Sau đó cục đá lại hỏi: "Chú ơi, chú biết tại sao kẹo ngọt ?"

      Cừu Chính Khanh theo bản năng hệ thống thành phần đường hóa học cùng kiến thức công nhận vị giác bằng đầu lưỡi của con người ở trong đầu, cục đá đợi trả lời, lại tiếp: "Bởi vì nó muốn cho chú vui vẻ."

      bé bên cạnh cũng tiếp: "Cho nên lúc ăn phải vui vẻ."

      Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình cái, đây là do ai dạy bạn vậy?

      Lúc này cục đá lại hỏi: "Chú ơi, chú biết tại sao mặt trời cao như vậy xa như vậy lại sáng như vậy ?"

      Lúc này Cừu Chính Khanh muốn lý về kiến thức thiên văn học, muốn hỏi ngược lại cục đá là tại sao có viên kẹo nhét vào trong miệng cháu mà cũng ngăn được miệng của cháu vậy? Dĩ nhiên là người chú có phong độ thân sĩ, hỏi loại vấn đề này.

      Mà cục đá lại tự mình trả lời: "Mặt trời như vậy, bởi vì chúng ta phải có mục tiêu."

      Ánh sáng rộng lớn tràn đầy mục tiêu sao? Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình cái. Doãn Đình mím môi cười, khen cục đá trí nhớ tốt, nhớ toàn bộ.

      "Em cũng nhớ toàn bộ." bạn nữ khác cũng chịu yếu thế, hỏi Cừu Chính Khanh: "Chú ơi, chú biết tại sao trăng sáng có tròn khuyết, lúc cong lúc tròn ?"

      Cừu Chính Khanh là muốn chú chỉ là muốn tiễn các cháu đoạn đường, chú cũng biết gì cả. dĩ nhiên lời này, cũng từng trải, vấn đề bạn hỏi ra là muốn cho biết đáp án. Quả nhiên cục đá tuyên bố: "Bởi vì thay đổi cũng rất xinh đẹp. Cho nên chúng ta cần phải sợ thay đổi."

      Cừu Chính Khanh biết mình nên cho các bạn phản ứng tốt hay tốt. Lúc này ba bạn ngồi ở phía sau để ý tới chuyện tìm người chú này chơi trò vấn đáp nữa, bởi vì ba bọn chúng tự chơi tiếp. Líu ra líu ríu.

      ồn ào. Cừu Chính Khanh liếc nhìn bọn từ kính chiếu hậu, bọn cười vui vẻ, thanh quá vang dội. nhìn thấy Doãn Đình nhìn , mắt sáng ngời, ánh mắt trong suốt, khỏi giật mình, vội vàng giải thích nguyên nhân mình nhìn trộm bọn : " sao, náo nhiệt."

      "Cám ơn." Doãn Đình cười ngọt ngào với , "Nếu như cảm thấy ầm ỹ, tôi kêu bọn yên lặng, bọn chúng rất biết điều."

      " cần, rất tốt." Cừu Chính Khanh đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. So với hai tuyên bố đều muốn đuổi theo đuổi ở bên trong nhà hàng càng khẩn trương. đúng, khi đó chỉ lúng túng, chứ khẩn trương. Bây giờ là bởi vì bọn quá ồn, lại biết làm sao.

      Ừ, bởi vì sợ đứa bé phiền phức, cho nên khẩn trương. . . .
      fujjko thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11
      Edit: quacauphale

      Cừu Chính Khanh vội vàng phản hồi tin nhắn cho : cần cản!

      Nhưng sau khi gửi tin nhắn Doãn Đình hoàn toàn có hồi lại, điều này làm cho Cừu Chính Khanh có chút thấp thỏm. nàng này biến khéo thành vụng, để cho mất thể diện chứ?

      Lúc này Mao Tuệ Châu gửi thư điện tử xong, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy cũng cúi đầu nhìn điện thoại di động, vì vậy : "Thực xin lỗi, chuyện ngày hôm nay của tôi quả hơi loạn. Cậu cũng rất bận?"

      "Bình thường." Cừu Chính Khanh vừa đáp trong lòng vừa suy đoán xem Doãn Đình cản thế nào, phải là phía trước sửa đường mời đối phương đổi đường khác chứ?

      Cừu Chính Khanh tập trung đáp lại, Mao Tuệ Châu có chút nhạy cảm. ấy kiểm điểm mình chút, có phải thái độ trước đó làm Cừu Chính Khanh ghét hay . Vì vậy ấy xin lỗi: " xin lỗi, hôm nay loạn tùm lum làm tôi hơi phiền muộn, mới vừa rồi hình như là có chút lễ phép. Hi vọng cậu và bạn của đồng nghiệp cậu chớ để ý."

      Cừu Chính Khanh ngẩng đầu nhìn ấy cái: " sao. Ai cũng có lúc có áp lực lớn, có thể thông cảm. Mới vừa rồi Doãn Đình còn có thể do công việc của cậu quá mệt mỏi, mệt như vậy mà còn đến nơi hẹn là tốt rồi. Cho nên cậu đừng để trong lòng, tất cả mọi người có thể hiểu được."

      Mao Tuệ Châu hơi sững sờ, Doãn Đình cư nhiên như vậy sao? Trong lòng ấy phiền loạn hơn, cảm thấy áy náy. Mới vừa rồi nên bày ra vẻ mặt đó cho người ta xem, hơn nữa mấy bạn kia kêu tiểu thư cũng chỉ là hiểu chuyện, ấy so đo cái gì cùng người bạn chứ. ấy nghĩ như vậy, theo bản năng ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Doãn Đình lôi kéo ba người bạn về phía khác, mà đổi thành trẻ thân hàng hiệu nổi tiếng chói lọi, tay cầm nhiều túi hàng hiệu hấp dẫn chú ý của ấy.

      ấy chú ý đến phải là bởi vì những thứ hàng hiệu kia, là bởi vì lúc kia vào nhà hàng thấy được Cừu Chính Khanh, ánh mắt ràng sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ khiến Mao Tuệ Châu có chút cảnh giác.

      Cũng trong lúc đó, Cừu Chính Khanh nhận được tin nhắn, Doãn Đình viết: "Xin lỗi, cản được, ấy ấy muốn nhà hàng đó ăn trưa. Tôi cố hết sức, nhưng thể lộ tẩy, cho nên chỉ có thể để cho ấy vào. Tôi mang bọn trước."

      Cừu Chính Khanh quả dở khóc dở cười, Thẩm Giai Kỳ tới nhà hàng này ăn cơm, tại sao phải tựa như chạy trốn? nghĩ nếu như đổi thành người khác đại khái cho rằng trong lòng có quỷ, nhưng nghĩ thế, chỉ là tò mò rốt cuộc trong óc khác với những người khác của Doãn Đình suy nghĩ gì.

      Vì vậy Cừu Chính Khanh gửi tin nhắn lại cho Doãn Đình, hỏi : mọi người ăn cơm bình thường thôi mà. mang bọn bỏ chạy làm gì?

      Vừa gửi tin nhắn , liền nghe được giọng quen thuộc: "Cừu tổng, là trùng hợp."

      cần ngẩng đầu cũng biết, nhất định là Thẩm Giai Kỳ rồi.

      Cừu Chính Khanh để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn, giống như mới vừa biết Thẩm Giai Kỳ tới: "Thẩm Tổng? đúng là trùng hợp."

      Thẩm Giai Kỳ liếc mắt nhìn Mao Tuệ Châu, mỉm cười. Mao Tuệ Châu nhìn Thẩm Giai Kỳ, biến sắc. Cừu Chính Khanh nghiêm trang giới thiệu các với nhau, vị này là ai, vị kia là ai. Hai nhìn nhau cười tiếng, bắt tay lẫn nhau.

      Cừu Chính Khanh đối mặt với tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình bị lây của Doãn Đình, tâm tư dường như có chút giả dối. Nhưng mà, đúng, có làm gì sai.

      Bên này Thẩm Giai Kỳ tựa như thân quen : "Tôi mới vừa mua đồ, muốn tới đây ăn trưa, ngờ trùng hợp gặp hai vị như thế, có để ý tôi ngồi cùng bàn hay ?"

      Cừu Chính Khanh khó mà , nhìn hướng Mao Tuệ Châu, xem ý kiến của ấy. Mao Tuệ Châu cũng tiện , Thẩm tổng gì đó có thể là bạn làm ăn hoặc bạn bè của Cừu Chính Khanh, ấy thể để ý đến mặt mũi của Cừu Chính Khanh. Vì vậy ấy mỉm cười gật đầu: " sao, ngồi cùng nhau."

      Thẩm Giai Kỳ ngồi xuống, đặt đồ cầm tay xuống. Mao Tuệ Châu thấy ta đặt sáu hộp bưu thiếp lên bàn, giống như cái Cừu Chính Khanh mua. Thẩm Giai Kỳ thấy ấy nhìn bưu thiếp, vì vậy đưa hai hộp qua: "Thích bưu thiếp này? Tặng đấy. Bạn tôi bán, chất lượng in ấn rất tốt. Tôi có rất nhiều, mỗi lần gặp ấy đều bị ép mua mấy hộp."

      Mao Tuệ Châu ngẩn người, bạn bè? Cho nên vị này cũng quen biết Doãn Đình?

      Cừu Chính Khanh nghe Thẩm Giai Kỳ bị ép mua bưu thiếp có chút buồn cười, cũng biết Doãn Đình thế nào với người ta. Bên này Thẩm Giai Kỳ thuần thục chọn món với phục vụ, thực đơn cũng nhìn, xem ra phải là lần đầu tiên tới đây.

      Điện thoại của Cừu Chính Khanh vang lên thanh tin nhắn, cầm lên nhìn, là Doãn Đình nhắn tin lại: "Các người trình diễn quan hệ tam giác, để người bạn coi tốt lắm. Cho nên tôi dẫn bọn trước."

      Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, người nào quan hệ tam giác chứ! suy nghĩ gửi tin nhắn phản bác lời này của , trong tai nghe được Thẩm Giai Kỳ hỏi Mao Tuệ Châu: " và Cừu tổng là bạn bè?"

      Cừu Chính Khanh dừng tay lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mao Tuệ Châu cái, Mao Tuệ Châu cũng nhìn về phía , ấy mở trừng hai mắt, : "Chúng tôi là bạn học thời đại học." ấy từng đề nghị ngầm lui tới nhưng Cừu Chính Khanh còn suy nghĩ chuyện này, dù sao quen Thẩm Giai Kỳ, cũng xác định được ý của ta, vẫn dè dặt cẩn trọng tốt hơn.

      "Chỉ là bạn học thời đại học thôi sao?" Thẩm Giai Kỳ uống hớp nước, để ly xuống, cười : "Vậy tốt quá. Tôi hỏi cái này là bởi vì tôi định theo đuổi Cừu tổng, cho nên hỏi ràng quan hệ tốt hơn, nếu làm tình huống lúng túng."

      Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu đều sững sờ, lại liếc nhìn nhau. Mao Tuệ Châu chỉ khó xử, còn rất tức. Hôm nay mọi chuyện thuận, cố gắng sắp xếp thời gian gặp mặt kết quả còn gặp phải chuyện như vậy. ấy cũng giả bộ khách khí nữa, cười đáp lại: " sao? Thẩm tiểu thư cũng có ý nghĩ này, vậy chúng ta cũng coi như cùng chung mục tiêu."

      "Thế à." Thẩm Giai Kỳ nhìn Cừu Chính Khanh cái, lại quay đầu lại cười với Mao Tuệ Châu: "Vậy tôi hiểu."

      Cừu Chính Khanh nhìn hai nhìn nhau cười giả dối, cảm thấy vô cùng lúng túng. Hiểu cái gì chứ, đây quả thực là thêu dệt chuyện. Gặp mặt cái này gọi là thưởng thức, quan tâm cái kia gọi là thẳng thắn, đáng tiếc thẳng thắn tựa như đại tiểu thư Tần Vũ Phi quá thưởng thức.

      Nghĩ đến mới 33 tuổi, trước kia mặc dù từng có nữ sinh lấy lòng , nhưng gửi gắm trái tim vào công việc, có tâm tư suy tính. tại Doãn Đình tặng tơ hồng, chẳng lẽ hoa đào của nở ra từng đóa? Nở quá nhiều thành tai họa rồi! Tình huống này có chút kích thích làm thể hưởng thụ, trả lại tơ hồng có quá đáng ?

      Lúc này phục vụ đem đồ ăn Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu chọn tới, Cừu Chính Khanh hắng giọng : "Cám ơn hai vị ưu ái, là quá nể mặt tôi, quả thụ sủng nhược kinh. Chỉ là chúng ta ăn cơm trước , các đều rất thẳng thắn, người lúng túng là tôi."

      Mao Tuệ Châu bưng đồ ăn lên, rất phối hợp mà : "Vậy tôi dùng trước, ngại quá."

      "Mời." Thẩm Giai Kỳ phóng khoáng .

      Cừu Chính Khanh cũng bắt đầu ăn. Thẩm Giai Kỳ nhìn đồ ăn của bọn họ, nhíu mày: "Ăn đơn giản như vậy, có thời gian?"

      "Còn làm việc." Mao Tuệ Châu đáp. ấy rất may mắn vì hôm nay có thời gian, cần lãng phí thời gian ganh đua với này, hai ngày nay ấy quá mệt mỏi, có tâm tình.

      "Ờ." Thẩm Giai Kỳ chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Còn Cừu tổng?"

      "Tôi cũng có chuyện." Câu trả lời của Cừu Chính Khanh khiến Mao Tuệ Châu cong cong khóe miệng, ấy bảo vệ mặt mũi của , cũng bảo vệ ấy, phong độ thân sĩ như vậy khiến ấy rất thích.

      "Vậy hai người mau ăn . Ăn xong trước, tôi tính tiền." Thẩm Giai Kỳ phóng khoáng .

      "Thẩm tiểu thư quá khách sáo." Mao Tuệ Châu cảm thấy Thẩm Giai Kỳ có lòng khoe khoang, rất là khó chịu. ấy thuần thục cơm nước xong, nhìn Cừu Chính Khanh cũng ăn xong rồi, sử dụng ánh mắt hỏi , Cừu Chính Khanh gật đầu cái, hôm nay thích hợp ra cửa, vẫn nên mau rút lui.

      Lúc này món ăn Thẩm Giai Kỳ gọi cũng đưa lên, Cừu Chính Khanh liền bảo ta từ từ dùng, bọn họ có chuyện phải trước.

      "Tốt. Hôm khác liên lạc." Thẩm Giai Kỳ cũng khách sáo dây dưa với bọn họ nữa. Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu cùng rời khỏi chỗ, Mao Tuệ Châu cầm tờ giấy tính tiền thanh toán lại bị Cừu Chính Khanh vượt lên trước. "Chớ giận dỗi." giọng .

      Mao Tuệ Châu nhướng nhướng mày: "Cảm giác cũng coi như cậu mời ta mời cơm là khó chịu."

      Cừu Chính Khanh cũng nhướng mày: "Đó cũng là đánh cho thành ngang tay, cậu cũng có thua thiệt."

      Mao Tuệ Châu nhịn cười được, đúng vậy, dù sao ấy còn chưa có thua. Hai người cùng đến bãi đậu xe, Mao Tuệ Châu vẫy tay chào tạm biệt, lái xe rời .

      Cừu Chính Khanh lên xe, thở phào nhõm. Tình hình bây giờ có chút hay, có cảm giác hưởng thụ khi được hai theo đuổi. Trong kế hoạch của có cái này. Nếu như hai bên chu toàn,có nghĩa là phải lãng phí chút thời gian cùng tinh lực, nếu như nghĩ chu toàn, lại có nghĩa là phải lập tức xác định lui tới hoặc là cự tuyệt Mao Tuệ Châu. Nhưng chuyện hôn nhân rất là quan trọng, muốn ký kết qua loa.

      Nhất thời có nghĩ được biện pháp gì, Cừu Chính Khanh lái xe hướng siêu thị. có biện pháp trước hết mặc kệ, địch động tôi động. Đúng rồi, còn chưa có sửa đúng quan niệm sai lầm của Doãn Đình, có thái độ nghiêm túc đối với chuyện nam nữ lui tới, cái gì mà quan hệ tam giác, làm loạn, cũng đừng suy đoán lung tung.

      Nghĩ đến cái gì đó, quẹo vào đầu đường trước mặt, nhưng thấy Doãn Đình.

      còn mang theo ba bạn kia, miệng bốn người ngậm cây kẹo que, trong tay tiểu Đình và hai bạn nữ mỗi người ôm hai hộp kẹo que lớn, bé trai ôm cái hộp bưu thiếp. mặt bốn người đều lộ ra vẻ hài lòng và hạnh phúc, mang theo nụ cười, đứng ở đầu đường tỏ vẻ oai phong giống như bọn họ phải ăn kẹo que, mà là đầu đội kim quan.

      Cừu Chính Khanh nhịn cười được, cảm thấy tình cảnh này rất buồn cười, mới vừa rồi ở trong nhà hàng trang hoàng đẹp như vậy, tại so với bốn người đứng ở đầu đường này thât là thua kém rất nhiều.

      Cừu Chính Khanh lái xe tới, nhấn còi, Doãn Đình quay mặt lại nhìn, nhìn thấy mặt ràng sáng lên, Cừu Chính Khanh phát miệng nhếch càng lớn. Nét mặt của , buồn cười.

      "Cừu tổng đại nhân!" Doãn Đình chạy tới nơi, đám theo ở đằng sau.

      Cừu Chính Khanh mở cửa xe ra, Doãn Đình thò đầu tới: "Ăn xong nhanh vậy sao?"

      "Ừm." hỏi: "Các bán xong chưa? Có muốn về hay ? Tôi có thể tiễn các đoạn đường."

      "Quá tuyệt!" Doãn Đình vui sướng đồng ý, chút khách khí. xoay người lại kêu bọn lên xe, nhìn bọn ngồi vững vàng ở ghế sau, sau đó đóng kỹ cửa xe, mình ngồi vào ghế trước.

      "Chú ấy muốn đưa chúng ta về nhà, mọi người phải cám ơn chú."

      "Cám ơn chú!" Ba đứa . Đứa nhất dừng chút rồi bổ sung thêm câu: "Cám ơn xe."

      " cần khách sáo." Cừu Chính Khanh đáp, suy nghĩ chút cũng bổ sung câu: "Xe cũng cần khách sáo." Sau đó phát tất cả bọn đều nhìn chằm chằm. Doãn Đình đụng đụng cánh tay : "Sao nghiêm chỉnh xe cũng cần khách sáo, bọn cho rằng xe của có bản lĩnh đặc biệt gì đó, hoặc là có bản lĩnh đặc biệt gì đó."

      Bản lĩnh đặc biệt gì đó? Cừu Chính Khanh cau mày. Doãn Đình giải thích: " thí dụ như có thể đối thoại cùng xe, tâm ý tương thông ...."

      "Có ?" Đứa trẻ nhất hỏi.

      "Dĩ nhiên phải. Mới vừa rồi chú chỉ lời khách sáo, như cục đá hướng xe cám ơn đó, là lời khách sáo thôi."

      "Dạ." Ba đứa yên tâm, lại cảm thấy có chút tiếc hận.

      "Nịt chặt dây an toàn." Cừu Chính Khanh quyết định giao tiếp với đứa nữa. tại khó hiểu rốt cuộc trong đầu đứa nghĩ cái gì.

      Doãn Đình nịt chặt dây an toàn, Cừu Chính Khanh lái xe. Lúc này cục đá còn : "Chị Đình Đình, có thể tặng chú viên kẹo ăn hay , chú giúp chúng ta."

      "Được. Chỉ là bây giờ chú lái xe, thể ăn kẹo, chờ lúc chú lái xe ăn." Doãn Đình đồng ý thay Cừu Chính Khanh, lại giúp từ chối nhã nhặn, Cừu Chính Khanh cảm kích .

      Sau đó cục đá lại hỏi: "Chú ơi, chú biết tại sao kẹo ngọt ?"

      Cừu Chính Khanh theo bản năng hệ thống thành phần đường hóa học cùng kiến thức công nhận vị giác bằng đầu lưỡi của con người ở trong đầu, cục đá đợi trả lời, lại tiếp: "Bởi vì nó muốn cho chú vui vẻ."

      bé bên cạnh cũng tiếp: "Cho nên lúc ăn phải vui vẻ."

      Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình cái, đây là do ai dạy bạn vậy?

      Lúc này cục đá lại hỏi: "Chú ơi, chú biết tại sao mặt trời cao như vậy xa như vậy lại sáng như vậy ?"

      Lúc này Cừu Chính Khanh muốn lý về kiến thức thiên văn học, muốn hỏi ngược lại cục đá là tại sao có viên kẹo nhét vào trong miệng cháu mà cũng ngăn được miệng của cháu vậy? Dĩ nhiên là người chú có phong độ thân sĩ, hỏi loại vấn đề này.

      Mà cục đá lại tự mình trả lời: "Mặt trời như vậy, bởi vì chúng ta phải có mục tiêu."

      Ánh sáng rộng lớn tràn đầy mục tiêu sao? Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình cái. Doãn Đình mím môi cười, khen cục đá trí nhớ tốt, nhớ toàn bộ.

      "Em cũng nhớ toàn bộ." bạn nữ khác cũng chịu yếu thế, hỏi Cừu Chính Khanh: "Chú ơi, chú biết tại sao trăng sáng có tròn khuyết, lúc cong lúc tròn ?"

      Cừu Chính Khanh là muốn chú chỉ là muốn tiễn các cháu đoạn đường, chú cũng biết gì cả. dĩ nhiên lời này, cũng từng trải, vấn đề bạn hỏi ra là muốn cho biết đáp án. Quả nhiên cục đá tuyên bố: "Bởi vì thay đổi cũng rất xinh đẹp. Cho nên chúng ta cần phải sợ thay đổi."

      Cừu Chính Khanh biết mình nên cho các bạn phản ứng tốt hay tốt. Lúc này ba bạn ngồi ở phía sau để ý tới chuyện tìm người chú này chơi trò vấn đáp nữa, bởi vì ba bọn chúng tự chơi tiếp. Líu ra líu ríu.

      ồn ào. Cừu Chính Khanh liếc nhìn bọn từ kính chiếu hậu, bọn cười vui vẻ, thanh quá vang dội. nhìn thấy Doãn Đình nhìn , mắt sáng ngời, ánh mắt trong suốt, khỏi giật mình, vội vàng giải thích nguyên nhân mình nhìn trộm bọn : " sao, náo nhiệt."

      "Cám ơn." Doãn Đình cười ngọt ngào với , "Nếu như cảm thấy ầm ỹ, tôi kêu bọn yên lặng, bọn chúng rất biết điều."

      " cần, rất tốt." Cừu Chính Khanh đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. So với hai tuyên bố đều muốn đuổi theo đuổi ở bên trong nhà hàng càng khẩn trương. đúng, khi đó chỉ lúng túng, chứ khẩn trương. Bây giờ là bởi vì bọn quá ồn, lại biết làm sao.

      Ừ, bởi vì sợ đứa bé phiền phức, cho nên khẩn trương. . . .
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      Cừu Chính Khanh liên tục trầm mặc ở hai con đường. Sau đó là Doãn Đình mở máy phát thanh (chỉ người hay ), hỏi : "Mới vừa rồi như thế nào?"

      Cừu Chính Khanh biết hỏi chuyện trong nhà hàng, " có gì, Thẩm tiểu thư sang đó trông thấy chúng tôi, liền ngồi chung ăn bữa cơm."

      "Oh." Doãn Đình nhìn ba đứa phía sau xe chút, : "Vậy lần sau hãy ."

      Vậy lần sau hãy ? Cừu Chính Khanh lại có chút khẩn trương, phải gì? Nghiên cứu "quan hệ tam giác" của ? Được rồi. lấy lại bình tĩnh, vừa hay mượn cơ hội này uốn nắn quan niệm sai lầm của chút. Ừ, nếu như kiên trì muốn cùng thảo luận chuyện này mà .

      muốn , kỳ thực thảo luận càng tốt. Thảo luận về giá trị hôn nhân với em khiến cảm thấy rất lúng túng, nhất là em Doãn Đình có loạt những khác biệt trong đầu so với người khác.

      " bao nhiêu tuổi rồi?" Nghĩ đến liền đột nhiên hỏi ra, hỏi xong lại cảm thấy giống như rất đường đột lễ phép.

      "24 tuổi." Doãn Đình chút để ý, cười híp mắt đáp.

      Ừ, đúng là em chứ sao. Cũng là em mới vừa tốt nghiệp đại học bao lâu. Cừu Chính Khanh dịch chuyển tư thế ngồi, suy nghĩ có muốn giải thích với rằng hỏi cái này ra có ý gì khác, chỉ cảm thấy rất trẻ tuổi, hình như còn tuổi hơn so với Tần Vũ Phi cho nên mới chứng thực.

      đợi suy nghĩ xong, Doãn Đình hỏi ngược lại: " 33 rồi hả?"

      Cừu Chính Khanh gật đầu cái, cảm thấy hơi lạ. Nhưng quái lạ ở chỗ nào lại ra được.

      "Trước kia tôi từng xem đoạn báo cáo ở mạng của cho nên biết." Doãn Đình cười hì hì.

      Cừu Chính Khanh có chút cảm thấy xấu hổ, bên tạp chí tài chính và kinh tế đưa tin viết rất khoa trương ưu tú, lúc nhìn thấy còn cảm thấy rất hài lòng, nhưng bây giờ Doãn Đình xem, lại bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

      "Lục lục vô cùng thuận lợi." Doãn Đình chợt .

      "Cái gì?" Lần này Cừu Chính Khanh hiểu, phản ứng kịp.

      "Tôi tuổi của , ba thêm ba là sáu, sở dĩ phải thuận thuận lợi lợi."

      Cái này liên quan gì tới cái đó chứ. Cừu Chính Khanh hỏi: "Vậy lúc tôi ba mươi bốn tuổi sao?"

      " năm tràn đầy mong đợi, có kỳ tư diệu tưởng, vui vẻ hòa thuận."

      Cừu Chính Khanh cười, hài thịt nguội lớn sao?

      "Vậy 35 sao?" Hỏi xong cảm thấy cái này có khó khăn. Tám số này quá may mắn.

      Quả nhiên Doãn Đình cần nghĩ: "Đại phát tài, nghiệp thăng tiến. A, khi đó có thể lên làm ba rồi."

      Cừu Chính Khanh bật cười, kế hoạch của là trong vòng hai năm giải quyết chuyện kết hôn, nếu như thuận lợi, lên chức ba cũng phải là thể nào. Cái này quá dễ dàng. Kế tiếp là chín, trường trường cửu cửu, vậy cũng rất dễ dàng tiếp cận cát lợi. Vì vậy bỏ qua, trực tiếp hỏi số cát lợi kia. "Vậy khi tôi 40?"

      " muốn đợi đến lúc đó ư? Vậy coi như lão già có con?"

      ". . . . . ." Cừu Chính Khanh hoàn toàn có biện pháp hình dung cảm thụ trong lòng, thái độ suy đoán của nhất định rất đặc sắc, đáng tiếc là đối diện đường lái phía trước, Doãn Đình coi như nhìn cũng chỉ có thể thưởng thức được nửa gương mặt của , nhất định cảm thấy trình độ rung động này.

      Lão, già, có, con!

      Đây là cái quỷ gì!

      Cừu Chính Khanh lời nào, Doãn Đình lại khuyên : " vẫn nên coi trọng chuyện này, đàn ông bốn mươi trông vẫn có vẻ già, nhưng phụ nữ lại giống vậy, phải suy tính cho vợ mình. Đến tuổi đó sinh con rất vất vả."

      Cừu Chính Khanh rốt cuộc nhịn được nhìn Doãn Đình cái, Doãn Đình lập tức bừng tỉnh. "Ai da, xin lỗi, là tôi đúng, nên những thứ này. Chỉ trò chuyện lát thân thiết, nên coi như trai tôi vậy."

      Cừu Chính Khanh im lặng, cảm thấy nếu để ông chủ quầy rượu nghe được nhảy ra ngoài kêu "Già nua có con là cái quỷ gì" !

      Thân thiết ư, làm người quả nhiên thể quá thân thiết, nếu đau tan nát cõi lòng.

      Lão, già. . . . . .

      muốn nghĩ nữa. Cừu Chính Khanh quay về phía các bạn ngồi phía sau : "Người bạn , hôm nay các cháu bán được bưu thiếp thế nào?"

      "Bán khá tốt!" Cục đá gật đầu mạnh.

      Nam sinh lớn hơn chút cũng rất hưng phấn: "Chị Đình Đình tính qua, có thể đủ cho năm người bạn ăn cơm tuần."

      " ngừng, nghỉ." bé lớn hơn chút nữa : "Đây chỉ là chúng cháu bán, hôm nay các bạn học khác của chúng cháu cũng có ra đường bán, khẳng định cũng bán được ít."

      " tốt quá." Cục đá vui mừng phát biểu câu tổng kết.

      Cừu Chính Khanh hơi nhíu mày, có chút đau lòng, chuyển sang Doãn Đình hỏi: "Kinh phí của Viện Phúc Lợi eo hẹp như vậy?"

      " đúng." Nam sinh : "Chúng cháu thiếu tiền." Giọng điệu rất là kiêu ngạo.

      "Chúng cháu thiếu tiền." Cục đá cũng theo.

      "Hằng ngày chúng cháu đều ăn no bụng, có quần áo hằng ngày chúng cháu đều ăn no bụng, có quần áo mặc, có thể học.”

      “Bài tập của chúng cháu cũng làm xong mới ra ngoài.”

      “Còn có kẹo ăn.” Cục đá lấy ra hộp kẹo que của bé, “Mỗi người bạn đều có. Chị Đình Đình phải công bằng, mọi người đều có.”

      Doãn Đình : “chúng tôi giúp các bạn miền núi tiền cơm, có hoạt động công ích, các bạn của viện mồ côi cũng muốn giúp đỡ những bạn khác. Đúng ?” hỏi mọi người.

      “Đúng, đúng.” Bọn nhao nhao gật đầu.

      “Người khác giúp chúng em, chúng em giúp người khác.” Nam sinh .

      “Tiểu Hàn đúng.” Doãn Đình khen cậu bé.

      Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, lớn tiếng bảo đảm: “Em học giỏi, thi lên đại học, về sau có bản lãnh, giúp nhiều người hơn.”

      Cừu Chính Khanh nắm chặt tay lái, nghĩ tới chính . có đáng thương như những đứa bé này, dĩ nhiên có mấy nhà, có người thân. cũng từng thừa nhận được rất nhiều lời khích lệ và trợ giúp của người khác, mặc dù cũng quyên tiền định kỳ vào quỹ từ thiện của Vĩnh Khải, nhưng người cần giúp đỡ ở gần như vậy vẫn là lần đầu tiên. Vì vậy : “Tiểu Hàn, cháu cố gắng lên, nếu cháu có thể thi đậu đại học, chú giúp cháu học phí, tạo điều kiện cho cháu học bốn năm.”

      Tiểu Hàn có chút kích động: “Cháu… cháu nhất định nổ lực. Chờ khi nào cháu làm ra tiền, cháu trả.”

      Cừu Chính Khanh cười, nhìn Doãn Đình cái. cũng cười. Cười đến mắt cong cong, rất ngọt ngào. nhìn . Ánh mắt vừa đụng nhau, Cừu Chính Khanh lại cảm thấy khẩn trương. giọng với Doãn Đình: “ phải thuận miệng đâu, tôi nghiêm túc.”

      “Cảm ơn .” Nét mặt và giọng của Doãn Đình khiến Cừu Chính Khanh cảm thấy, căn bản hoài nghi thuận miệng dụ dỗ trẻ , câu giải thích kia quá ngu ngốc.

      Bọn ngồi sau xe khích lệ động viên nhau. Cừu Chính Khanh cảm thấy bọn chúng ồn áo cũng đáng . Xe đoạn, thời điểm đèn đỏ theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Đình, vừa hay đối mặt với ánh mắt của , còn cười.

      Cừu Chính Khanh cảm thấy ngượng ngùng. Hắng giọng cái, như có việc gì xoay đầu trở về. Chặng đường phía sau, cố ý nhìn thẳng phía trước, có quay đầu.

      Đến Viện Phúc Lợi, cách chỗ lần trước gặp phải Doãn Đình bị hỏng xe đạp và phòng ăn và Zoe ăn cơm chung khong xa. Cừu Chính Khanh nhớ tới lần đó Viện Phúc Lợi chơi lát rồi đợi cha về nhà, xem ra cũng rất quen nơi này.

      Doãn Đình quả rất quen, chỉ đường cho Cừu Chính Khanh dừng xe, đậu xong xe, bọn vừa xuống, có những đứa khác thấy được, kêu to oa oa chạy tới. LẠi chúng tớ về sớm hơn các cậu, còn hỏi xem hôm nay bán được bao nhiêu, còn có bạn ăn kẹo. lượng so với lúc xe lớn gấp mười lần. Cừu Chính Khanh đứng ở đó nhìn bọn , lại lần nữa cảm thấy mình rất may mắn. gọi Doãn Đình, móc ví tiền ra nhìn chút, lưu lại trăm, còn đâu lấy ra toàn bộ: “Đây là tiền cơm của mấy bạn miền núi, tính phần của tôi nữa.”

      Doãn Đình nháy nháy mắt: “ quyên góp, mưa hai hộp bưu thiếp.”

      Cừu Chính Khanh gật đầu: “Quyên chút nữa cũng còn quyên nổi.”

      Doãn Đình nhìn cười. Chợt tiến lên bước, cho cái ôm chặt: “ rất tốt.”

      Vòng ôm chỉ duy trì hai giây, hoặc là ngắn hơn? Cừu Chính Khanh xác định, chỉ biết là nhanh chóng buông ra, nhưng người hình như còn hơi ấm lúc ôm. nhìn , nụ cười ngọt ngào: “Vậy tôi nhận.”

      “Ừ.” đưa tiền tới, Doãn Đình nhận lấy, cám ơn . Sau đó muốn tìm viện trưởng nộp lại tiền hôm nay thu được. C ôxoay người muốn , lại quay đầu lại, hòi : “ có thời gian ?”

      “Tôi chờ .” có thời gian, thuận đường đưa đoạn cũng thành vần đề. Doãn Đình lại cười, phất tay với , chạy chậm về phía tòa nhà bên kia.

      Cừu Chính Khanh đứng ở đó quan sát bóng lưng , nghĩ nghĩ, ra , ừ, hình như bọn họ thuận đường.

      Chỉ là, sao cả, quả có thời gian.

      Lúc này cảm giác vạt áo bị kéo xuống, Cừu Chính Khanh quay đầu, thấy bé tên cục đá đứng ở bên cạnh , bé cười với , cho kẹo que. “Chú ơi, tại lái xe rồi, có thể ăn.”

      bé vẫn còn nhớ. Cừu Chính Khanh có chút cảm động. nhận lấy kẹo que, bóc vỏ ra, bỏ vào trong miệng, cục đá cười ngọt ngào, Cừu Chính Khanh cảm thấy kẹo này ăn ngon, có thể khiến người ta vui vẻ.

      Tạo sao kẹo ngọt, bởi vì nó để cho bạn vui vẻ.

      Cừu Chính Khanh sờ sờ đầu cục đá , cám ơn bé. “Cục đá , cháu tên là gì?”

      “Cháu tên là Thạch Lượng. Các bạn tên cháu giống như nam sinh, cười nhạo cháu. Sau đó bị chị Đình Đình , cục đá lóe sáng, là bảo thạch. Sau mọi người liền gọi cháu là cục đá .”

      “Tên rất hay.” Cừu Chính Khanh học giọng của Doãn Đình khen bé. Sau đó lại nghĩ đến tên . Tên của ràng cũng rất tốt, có thể ra rất nhiều ý nghĩa tốt đẹp. cố gắng nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến “Xin đứng đắn chút”, nhất định là bị tẩy não rồi. tốt, được, nhất định phải nghĩ ra biệt danh uy phong hơn.

      Lúc này cục đá lại kéo kéo vạt áo của , Cừu Chính Khanh ngồi chồm hổm xuống, nghe chuyện. Cục đá nhìn chung quanh chút, giọng cho biết: “ Tiểu Hàn học rất nghiêm túc, thành tích tốt, ấy nhất định thi lên đại học.” ra ở trong lòng cục đá , cũng biết đại học cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy rất thần thánh, rất đáng gờm.

      Cừu Chính Khanh gật đầu cái. “Vậy chú nhất định giúp đỡ ấy, để cho ấy có thể học.”

      Cục đá gật đầu hài lòng: “Chú tốt.” bé tiến lên, cho Cừu Chính Khanh cái ôm. Sau đó bé lại : “Cháu khá ngốc, học giỏi, cháu nghĩ, cháu nhất định thi đậu đại học, nhưng cháu cũng cố gắng. Chị Đình Đình , phải thi lên đại học mới có cuộc sống tốt. LÀm những thứ khác cũng có thể.”

      “Vậy cháu muốn làm cái gì?” Cừu Chính Khanh hỏi bé.

      Cục đá đỏ mặt, có chút xấu hổ. bé nhìn ngó xung quanh, giọng : “Cháu thích Tiểu Hàn, chờ cháu trường thành, là vợ ấy.”

      Cừu Chính Khanh ngẩn người. còn tưởng rằng, là gây dựng nghiệp mở tiệm làm ăn buôn bán gì đó.

      Mặt cục đá tiếp tục đỏ, nhưng giọng điệu kiên định: “Chị Đình Đình mục tiêu này rất tốt, nhưng phải đợi Tiểu Hàn đồng ý mới được. Cháu trưởng thành hỏi Tiểu hàn.”

      Tại sao mặt trời cao như vậy xa như vậy lại sáng như vậy, bởi vì chúng ta phải có mục tiêu!

      Cừu Chính Khanh nhịn được, cười rộ lên. ôm cục đá , : “cái mục tiêu này tệ.” cũng dỗ trẻ con, nhưng chờ chút, ra nên khích lệ gây dựng nghiệp, nữ sinh cũng nên độc lập kiên cường. Chỉ là quan tâm làm chi, đó chỉ là bé mà thôi.

      Cái mục tiêu này tệ.

      Cừu Chính Khanh cười, thấy Doản Đình ra từ trong tòa nhà, chạy về phía .

      Bím tóc đuôi sam vung vẩy ở phía sau lưng , mặt treo nụ cười ngọt ngào, người của tràn đầy ánh mặt trời…
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :