1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin Anh Đứng Đắn Một Chút - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 5
      Mấy ngày sau, Trung thu, ngày nghỉ. Đối với người như Cừu Chính Khanh, thích nghỉ buông thả. Nghỉ buông thả có nghĩa là có vài ngày được ở trong nhà. Mặc dù công việc ở công ty bận rộn, nhưng dầu gì cũng có nhóm người đồng hành cùng với , để cho cảm thấy tương đối phong phú. Mặc dù tết Trung thu chỉ nhiều hơn so với Chủ nhật ngày nghỉ, nhưng vẫn làm hơi thoải mái. Hôm nay Cừu Chính Khanh đem toàn bộ bưu phẩm cùng báo cáo công việc ra xem hết rồi phê duyệt xong, nên cảm giác có chút nhàm chán. Cũng biết là tác dụng tâm lý hay là tuổi hơi lớn, càng ngày càng cảm thấy tịch mịch cùng nhàm chán. Ti vi cũng có gì, thấy hơi mệt mỏi. Ngày mai là Trung thu, bạn bè đồng nghiệp khách hàng sớm tặng ít bánh Trung thu, chỉ lưu lại hộp , tất cả những thứ khác đều gửi về cho ông bà. Bản thân thích ăn, ngọt ngấy ngán, hơn nữa nhìn thấy bánh Trung thu liền nghĩ đến bốn chữ "cả nhà đoàn viên", mà thể nào cả nhà đoàn viên được. Cừu Chính Khanh ngồi ở ghế sa lon ngẩn người, cũng biết ti vi chiếu cái gì. Điện thoại di động vang lên, Cừu Chính Khanh vừa nhìn, là xa. "Chính Khanh, bận hả?" Lời đầu khi điện thoại của vĩnh viễn là câu này. " bận." Cừu Chính Khanh đáp lại vĩnh viễn là câu này. Coi như rất bận rộn, bớt mấy phút cho vẫn nguyện ý. Người thân của nhiều lắm, quan tâm nhất, mặc dù bọn họ cũng nhiều năm gặp. " nhận được bánh Trung thu, có rất nhiều đấy." . "Lần sau cần gửi nhiều như vậy." " sao, đều là người khác đưa." ra cũng có mua thêm mấy hộp. Quê nhà nhiều trẻ con, thân thích quê nhà hay lê la tán dóc, những thứ này biết. Gửi nhiều chút mới đủ chia. "Tiền cũng nhận được. Chính Khanh à, về sau cần gửi tiền nữa. biết cháu hiếu thuận, nhưng và dượng cháu cũng có khoản thu, A Hoa cũng có công việc, thiếu tiền." A Hoa là em trai , con độc nhất của . tiếp: "Lúc trước cháu học hành, bên cũng giúp đỡ được gì cho cháu. Cháu vất vả tới hôm nay, có được là dễ dàng. cần gửi tiền về nữa, biết tâm ý của cháu." " sao, nhiều tiền lắm." Cừu Chính Khanh trả lời, "Dù sao, cháu cũng có người thân để hiếu thuận, cứ giữ lấy." Tiền lương hưu của và dượng ít ỏi, em họ làm việc ở nhà xưởng nên lương cũng cao, còn phải nuôi vợ con, những thứ này đều biết. rời xa bọn họ, cũng chỉ có thể gửi ít tiền tỏ chút tâm ý. , lát lại hỏi: "Ngày mai thăm ba mẹ cháu chứ?" "Vâng" : " ra cũng có gì, bây giờ mọi thứ của cháu đều tốt, khẳng định ba mẹ cháu cũng vui mừng. Nhưng tuổi cháu , hôn nhân là chuyện lớn nên phải nắm chắc. Con của A Hoa cũng sắp lên tiểu học rồi, cháu cũng đừng chần chừ nữa. Chuyện này, cũng giúp được. Bây giờ cháu giỏi giang, biết cũng là điều kiện tốt lắm, xứng với cháu, cũng cách nào giới thiệu cho cháu. Chính cháu phải để ý chút, gặp được đối tượng thích hợp mau kết hôn. Nếu cha mẹ cháu vẫn còn, khẳng định cũng sốt ruột." "Dạ, dạ." Cừu Chính Khanh đáp. Đề tài này cứ hai ba năm mỗi lần thông điện thoại đều đến, sốt ruột, thế nhưng lại vội. Chỉ là năm nay cũng biết vì sao, đúng là phải suy tính. Lại tùy ý hàn huyên mấy phút, cuối cùng kết thúc điện thoại. Cừu Chính Khanh chợt nhớ tới Mao Tuệ Châu, ngày đó sau khi đề nghị lui tới, lại chuyện. Chỉ là ngày thứ sáu có gọi điện thoại tới, bảo là muốn về với ông bà qua Trung thu, tạm biệt với . mỗi lần về với ông bà đều rất mệt mỏi, phải thể lực được, mà là trong lòng mệt mỏi. Cừu Chính Khanh hiểu cảm giác này. Mấy năm trước từng về quê thăm nhà , kết quả cũng thích ứng được. Cũng biết tại sao, cảm thấy có chút hợp nhau. Cả nhà bác cẩn trọng, giống như khảm vàng bên ngoài, mà hàng xóm rối rít chạy tới nhìn như vật thể lạ, ba sáu bà bắn đại bác cũng tới quan hệ lại kéo cháu tới bảo cho quà, phải là lúc còn bé thết đãi làm gì có bây giờ, điều này làm cho rất phản cảm. Mà những người đó năng ồn ào muốn nhà mở tiệc chiêu đãi mọi người, là trong nhà có quý nhân, vân vân. Làm cho xấu hổ, lại lúng túng. Cuối cùng, Cừu Chính Khanh dùng tiền mời mọi người lui đến nhà hàng ăn tiệc, lúc này mới coi là thôi. nghe thấy vài người phụ nữ biết thầm cái gì mà nhà khẳng định được ít lợi ích, còn về sau phải cho con cái lên thành phố lớn tìm việc làm, đến lúc đó tìm giúp đỡ họ tay. Cuối cùng lúc Cừu Chính Khanh tựa như chạy trốn. Trước khi kín đáo đưa cho khoản tiền, bảo chớ để lộ ra. cũng với , để tránh phiền toái, liền với mọi người kỳ thực có thành tựu, giúp người khác được, bảo chớ để ý đến. Cừu Chính Khanh dĩ nhiên ngại. giúp được gì, có nhiều người trẻ tuổi tới hỏi có công việc gì phù hợp, bọn họ nghĩ rằng có quan hệ, làm việc trong thành phố lớn nhàng hơn, có nhiều tiền. Nhưng Cừu Chính Khanh sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết có công việc nhàng mà lại đem đến nhiều tiền. Tiền lương tiền thưởng tiền chia hoa hồng phải ít tiền, nhưng thấy nhàng chút nào. Cho nên hoàn toàn có biện pháp giúp những người đó, cảm thấy căn bản cùng kênh. Từ đó về sau, gọi trở về nữa. cũng còn muốn trở về. trở về chuyến hình như gây nhiều phiền toái cho , chính cũng được tự nhiên, cũng ái ngại với . rất biết ơn , bởi vì cha chết sớm, mẹ khổ cực giúp đọc sách, trong gia đình vẫn là nhà chăm sóc mẹ. Mẹ sinh bệnh, dượng cõng mẹ đường xa đến trạm xá. đều ghi nhớ từng chút ở trong lòng. Sau công việc của , điều kiện chuyển tốt hơn rất nhiều, trả sạch nợ nần, mà mẹ lại qua đời bởi vì bệnh. thể cho mẹ sống ngày tốt, điều này trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng . rất cố gắng làm vịêc, dám dừng lại, cuối cùng nghĩ nếu như có năng lực, có thể sớm kiếm được nhiều tiền trả hết nợ nần, có phải mẹ cũng cần khổ cực đến mệt mỏi sinh bệnh hay ? nghiệp của càng ngày càng thành công, mua căn phòng lớn, bởi vì từng với mẹ muốn mua căn phòng lớn đón mẹ tới đây ở. Nhưng chờ mua được, mẹ lại còn. trời ánh trăng rất tròn, trong lòng Cừu Chính Khanh cũng rất phiền loạn. đem mộ phần cha mẹ dời đến nghĩa trang lớn nhất, vì bọn họ mua chỗ chôn cất tốt nhất. Khi cha mẹ còn sống có làm được, chỉ có thể đền bù sau khi bọn họ chết. Hôm nay nếu cha mẹ vẫn còn khẳng định cũng rất sốt ruột, làm cho trong lòng dễ chịu. Được rồi, tuổi của . Nếu như Mao Tuệ Châu thích hợp, vậy nghiêm túc suy tính xem sao. Ngày hôm sau, tết Trung thu. Buổi chiều, Cừu Chính Khanh mang theo hộp bánh Trung thu, mua trái cây cùng hoa tươi, nghĩa trang. Phần mộ ở đây rẻ, nhưng rất may mắn cũng kiêu ngạo mình vì mình chi trả nổi. Mộ Bia lau rất khô sạch, nhân viên quản lý xử lý rất tốt. Cừu Chính Khanh đem bánh trung thu, trái cây cùng hoa đặt ở trước mộ bia, đốt nhang. Mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, hoặc là có chuyện vui, ví như ký đơn đặt hàng lớn, thăng chức tăng lương, đều tới đây ngồi cùng cha mẹ lát. ngồi lát là bởi vì ăn vụng về, lúc diễn giảng buôn bán có thể thẳng thắn mà , thảo luận với người trong ngành có thể thao thao bất tuyệt, vấn đề chúc, phát biểu. phân tích giải quyết tật xấu cũng có thể liên tục đến nửa giờ. Nhưng cùng cha mẹ, lời của càng ngày càng ít. Nhớ lại tuổi thơ có thể đều qua rồi, những lời cảm ơn cũng lặp lặp lại có gì mới. Bây giờ cuộc sống của rất đơn điệu, đôi câu cũng nổi. Mà nhiều nhất là công việc, quả có cách nào với cha mẹ. Bọn họ nghe hiểu. Cho nên càng về sau, Cừu Chính Khanh tới nghĩa trang ngồi yên lặng càng ngày càng nhiều, coi như gì, bồi cha mẹ ngồi chút, cũng cảm thấy an lòng. Lần này cũng giống vậy. Đem toàn bộ đồ bày ra xong, Cừu Chính Khanh bái lạy cha mẹ ba cái. Sau đó ngồi ở thềm đá, với cha mẹ: "Hôm nay là Trung thu rồi. Cha mẹ có khỏe ? Con rất tốt. Công việc vẫn như vậy, rất thuận lợi. Ngày hôm qua cũng chuyện điện thoại với , bọn họ cũng rất tốt." xong, nghỉ lát, biết nên gì. lát sau suy nghĩ chút, lại : "Đúng rồi, cha mẹ đừng có gấp. Chuyện tìm đối tượng con bắt tay tiến hành, kỳ hạn là hai năm. Đến lúc đó xác định chuyện kết hôn, con dẫn ấy tới gặp cha mẹ." ra tìm đối tượng khó. Tựa như công việc, chỉ cần đem chuyện lui tới cùng kết hôn làm thành hạng mục quan trọng trong công việc, tìm kiếm khách hàng, xác định mục tiêu, định thời hạn tốt, gia tăng tốc độ tiến triển, coi như ký hợp đồng để giảm trừ áp lực, khẳng định vấn đề. Tại sao rất nhiều người hoàn thành chuyện này, là bọn họ muốn mà thôi. Phản đối chết, kết hôn mất, có công việc lại có tiền ăn cơm. Cho nên con người rất thông minh, rất ràng chuyện nặng . chết đến nơi cũng có động lực. hiểu như vậy. có chết đến nơi, chỉ là rất lý trí, biết các giai đoạn trong cuộc đời cần gì. Bây giờ đến giai đoạn này, nên lập gia đình, cho nên cố gắng vì mục tiêu này. "Yên tâm ." câu về phía mộ cha mẹ. Sau đó biết nên gì nữa, vì vậy lại ngồi yên lặng lát. Khi đứng dậy chuẩn bị gặp lại, chợt nghe tiếng cười thanh thúy. Cừu Chính Khanh quay đầu nhìn, thế nhưng thấy Doãn Đình. kéo cánh tay người đàn ông trẻ tuổi, từ phía sau mấy hàng bia mộ quẹo ra. Mới vừa rồi ngồi, ngược lại có chú ý tới phía sau còn có người. "Cừu tổng." Doãn Đình cũng nhìn thấy , rất vui sướng chào hỏi. Cừu Chính Khanh gật đầu cái: "Chào ." Doãn Đình lôi kéo người đàn ông trẻ tới, "Cừu tổng cũng có người thân ở nơi này sao?" Ở? Hình dung này cũng rất tốt, giống như bọn họ còn chưa vĩnh viễn rời . Cừu Chính Khanh gật đầu cái: "Cha mẹ tôi." Doãn Đình cười cười, chỉ chỉ vị trí phía sau ba hàng, nơi đó có ông lão đứng, hình như cúi đầu chuyện. Doãn Đình : "Mẹ tôi ở đó. Cha tôi muốn thầm với bà, đuổi chúng tôi ra. Cừu tổng, đây là trai tôi. , đây là Cừu tổng công ty Vũ Phi, tuổi trẻ tài cao." "Xin chào, tôi tên là Doãn Thực." Doãn Thực hào phóng đưa tay ra nắm. Cừu Chính Khanh cũng đưa tay, cầm, lên tiếng: "Cừu Chính Khanh." " tôi mở quầy rượu, có thời gian có thể mang bạn bè đến chơi. Lần trước tôi đề cập với đó." Doãn Đình vừa vừa nháy nháy mắt với Cừu Chính Khanh. Nét mặt của khiến Cừu Chính Khanh cảm thấy, ám chỉ mang bạn . Nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cũng là ở trong công ty. Lần đó biết Tần Vũ Phi giở trò quỷ gì, theo đại biểu Minh Đức – Cố Kiệt họp, kết quả Doãn Đình chạy tới giả bộ vô tình gặp mặt muốn mời bọn họ ăn cơm. Cố Kiệt đồng ý, cũng theo. cảm thấy Doãn Đình có lẽ có ý với Cố Kiệt, bất quá về sau nghe giữa bọn họ có tin tức gì, dĩ nhiên cũng cố ý bát quái loại chuyện như vậy. Lần đó quen biết cảm thấy Doãn Đình tuỳ tiện, phản xạ cũng chậm. chưa bao giờ đến quầy rượu chơi, bình thường đến chỗ ăn chơi đều là chuyện làm ăn nét mặt của giống như là gặp được người ngoài hành tinh. Cừu Chính Khanh chợt phản ứng kịp, nhất định là lại bị Doãn Đình chê. Bên này Doãn Đình mở miệng hỏi Doãn Thực lấy thẻ khách quý quầy rượu đưa cho Cừu Chính Khanh, Doãn Thực mang, Doãn Đình lẩm bẩm quá chuyên nghiệp. Bị Doãn Thực gõ đầu cái. Chỉ là Doãn Đình hoàn toàn để ý, cũng còn quan tâm thẻ khách quý nữa. chuyển sang mộ phần cha mẹ Cừu Chính Khanh : " chú, cháu tên là Doãn Đình, là bạn của đồng nghiệp Cừu tổng. Cừu tổng rất tài giỏi, tinh xã hội, trụ cột công ty, chú nhất định hãnh diện vì ấy. Mẹ cháu nằm ở ngay sát chú." gập cái ngón tay, đếm cái: "Chính là nghiêng chéo 8 nhà là đến. Bà tên Dư Tú Bình, chú có thể làm quen, làm bạn bè tốt." xong, chấp tay hành lễ, "Bà ấy ở mình, có chút tịch mịch, xin giúp đỡ chăm sóc bà ấy. Cám ơn." Cừu Chính Khanh có chút há hốc mồm, cha mẹ nghỉ ngơi dưới mặt đất cứ như vậy bị uỷ thác trách nhiệm nặng nề rồi sao? . . .
      người qua đường thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6
      Edit: quacauphale
      Doãn Đình vẫn còn vui sướng : "Tối hôm nay trăng sáng khẳng định rất đẹp, nhãn hiệu bánh Trung thu này ăn rất ngon đấy. Cừu tổng đại nhân là hiếu thuận. Chúng tôi cũng mua bánh Trung thu cho mẹ tôi, hai lòng đỏ trứng, vô cùng ngon, mẹ tôi thích ăn cái đó nhất. Còn có trái bưởi. . . . . ." Cừu Chính Khanh rất bất đắc dĩ nghe Doãn Đình tán gẫu, còn ông cụ đừng lo lắng, còn ra người trẻ tuổi bọn họ đều rất tốt, có thể chăm sóc mình, ngược lại nhớ thương ông bà, cho nên xin bọn họ yên tâm. Doãn Thực bên cạnh cũng mặt bất đắc dĩ, xin lỗi nhìn Cừu Chính Khanh cái. Cừu Chính Khanh cười cười, ra cũng để ý có người tán gẫu với cha mẹ , miệng vụng về, được mấy câu, hai phút của Doãn Đình còn nhiều hơn so với . Có tiểu bối trò chuyện, cha mẹ vui vẻ. Doãn Đình nhanh chóng báo cáo xong tình huống thời tiết cùng vật giá gần đây còn có thay Cừu Chính Khanh khoác lác thành tựu nghiệp. Cừu Chính Khanh cũng có ý tứ, Doãn Thực càng có ý tứ, quyết định nhất định phải đưa thẻ khách quý cho người ta, tỏ chút áy náy. Chỉ chốc lát Doãn Đình chuyện phiếm xong. quay đầu nhìn mộ mẹ , oán trách Doãn Thực: "Cha hàn huyên lâu." Doãn Thực giật khóe miệng: "Em cũng kém. Dầu gì cha cũng là tán gẫu với vợ mình, em cũng hàn huyên lâu với người biết." Doãn Đình trừng : " có lễ phép. Trưởng bối bạn bè chính là trưởng bối của chúng ta. Hơn nữa Cừu tổng khẳng định ngại khen bản thân, em giúp ấy , để các trưởng bối vui mừng chút." Doãn Thực cho Cừu Chính Khanh ánh mắt xin lỗi, Cừu Chính Khanh chợt nhịn được cười. Doãn Đình đầu dưa, nhất định phải đầu dưa bình thường. với Doãn Thực: "Đúng rồi, nếu như mà tôi là , nhất định bắt Doãn Đình nhớ số điện thoại cả nhà." Doãn Đình sững sờ, đây là tố cáo? Sau khi giúp khoác lác với cha mẹ? là quá trượng nghĩa! Bộ dạng ngơ ngác của khiến Cừu Chính Khanh cười vui vẻ hơn. Doãn Thực nhếch lông mày lên, kịp phản ứng, hỏi Doãn Đình: "Danh tiếng sơ ý lơ là của em truyền khắp bốn biển sao?" "Nào có. Thanh danh của em luôn là cơ trí dũng cảm và lòng dạ rộng lớn." Doãn Đình hùng hồn. Doãn Thực bị chọc cười, Cừu Chính Khanh cũng cười ha ha. Cơ trí dũng cảm và lòng dạ rộng lớn, bây giờ mới biết hai từ này lại đồng nghĩa với sơ ý lơ là cùng thần kinh ổn định. Doãn Đình tức giận, đến tột cùng là buồn cười chỗ nào? quay đầu lại với cha mẹ Cừu Chính Khanh: " chú, chú xem, tại Cừu tổng chẳng những nghiệp thành công, cá tính cũng khá, hoạt bát đáng . . . . . ." còn chưa dứt lời liền bị Doãn Thực gõ đầu. Doãn Đình ôm đầu nhe răng. Cừu Chính Khanh nén cười với : "Tốt lắm, tốt lắm, xin , đừng khen tôi nữa. Cha mẹ tôi bị hù, thiếu chút nữa nhận ra con trai mình." "Xin " Hai chữ này khiến Doãn Đình nhớ tới biệt danh đặt cho Cừu Chính Khanh—— xin đứng đắn chút. tưởng tượng mới vừa rồi Cừu Chính Khanh với "Xin đứng đắn chút", khỏi bật cười, sau đó còn giáo dục : "Cho nên phải cho chú nhiều cơ hội hiểu hơn." , cha Doãn Đình tới. Thấy con trai con chuyện với người ta, dừng bước lại. Doãn Đình giới thiệu: "Cha, đây là cán tướng đắc lực nhà bác Tần - Cừu tổng." Doãn Quốc Hào gật đầu cái: "Cừu Chính Khanh? Từng nghe lão Tần nhắc qua. Chào cậu." Cừu Chính Khanh vội vàng nghiêm nghị đáp, kêu tiếng "chú Doãn". Doãn Đình cười hì hì, phất phất tay với Cừu Chính Khanh: "Vậy chúng tôi trước. Hẹn gặp lại." Mọi người chào nhau tiếng, ba người nhà họ Doãn . Cừu Chính Khanh đứng ở trước mộ cha mẹ, nghe được Doãn Thực dần dần xa hỏi Doãn Đình: "Bối Bối, số điện thoại của và cha là bao nhiêu?" Doãn Đình đáp: "Hừ, dùng giễu cợt em làm mục đích kiểm tra em mới cần để ý đấy." xa, từ từ nghe rồi. Cừu Chính Khanh nhìn mộ cha mẹ chút, nhịn được cười tiếng: "Là bạn đồng nghiệp, , còn rất hoạt bát." dừng chút, lại biết còn có thể gì: "Vậy con trước. Lần sau trở lại thăm cha mẹ." Cừu Chính Khanh xếp hoa tươi lại, nhìn mộ bia lần nữa, rốt cuộc rời . Xe của dừng xa, tới bên cạnh xe, thấy nơi xa ba người nhà họ Doãn chuẩn bị lên xe. Doãn Đình nhìn thấy , hướng phất phất tay hẹn gặp lại. Cừu Chính Khanh cũng phất phất tay coi như là đáp lại, sau đó mở cửa xe lên xe. Vừa muốn nổ máy xe, Mao Tuệ Châu gọi điện thoại tới. Cừu Chính Khanh nhận, Mao Tuệ Châu hỏi: "Cậu có bận ? Có thể chuyện vài câu chứ?" "Có thể." Cừu Chính Khanh cảm thấy bên gia tộc của Mao Tuệ Châu cũng vui vẻ, muốn tìm người giãi bày. Quả nhiên Mao Tuệ Châu : "Bên chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, bảy dì tám bác đều tới. người câu khiến tôi sắp chết đuối. tôi trang điểm khó coi, khi còn bé thanh tú hơn. Còn quần áo của tôi khó coi, trái cái dây bên phải cái dải, hoa văn lạ lùng. Còn có sao già như vậy còn chưa có gả , rốt cục xảy ra chuyện gì? Đứa nhà ai kia lên tiểu học, đứa thứ hai nhà nọ cũng sắp ra đời. Con học nhiều sách như vậy hữu dụng gì đâu, ai thèm lấy nên cái gì đều được. Lao thao líu ríu, tôi có cách nào nhịn." "Cho nên bây giờ cậu chạy ra bên ngoài thanh tĩnh sao?" "Đúng vậy! Tôi bọn họ phiền quá, tôi muốn ra ngoài hút điếu thuốc." Cừu Chính Khanh cười cười, Mao Tuệ Châu còn phản nghịch. "Vậy cậu trở về bọn họ càng càm ràm. Cậu cũng cần suy nghĩ nhiều, có số tâm sốt ruột vì cậu, có số đố kỵ trong lòng, cảm thấy cậu hòa đồng được, luôn muốn chọn khuyết điểm của cậu để . Vô luận như thế nào luôn có thể tìm được chủ đề để bới móc, cậu quá để ý, bọn họ hả hê." "Tôi biết . Cho nên tôi biểu xem thường cho bọn họ nhìn. Chẳng qua cha mẹ tôi cũng có biện pháp. Bọn họ cảm thấy tôi kiêu ngạo, lại cảm thấy chuyện linh tinh quá nhiều mất mặt. Tôi mới vừa ra ngoài hút thuốc lá, sắc mặt cha tôi ấy à." Cừu Chính Khanh biết an ủi thế nào, tình huống như thế, có biện pháp giải quyết. Có lúc con người chính là như vậy, hòa đồng được, người khác đồng tình lại xem thường, hòa đồng quá tốt, người khác nhìn lại châm chọc. Cho dù vung thành tích lên mặt họ, bọn họ cũng quay lưng đoán chừng dùng thủ đoạn bất chính nào đó, chẳng có gì ghê gớm. Hoặc là, loại cực đoan khác, cảm thấy hòa đồng tốt liền thiếu nợ bọn họ, phải đem chỗ tốt lấy ra chia sẻ với bọn họ. Nếu chính là phóng khoáng, nhớ chuyện trước đây, có lương tâm. Cừu Chính Khanh có thể hiểu được Mao Tuệ Châu, cũng hiểu xã hội này kém bao dung đối với nữ sinh. Nhưng giúp được , vì vậy chỉ có thể khuyên mấy câu: "Thôi, cậu cố chống đỡ hai ngày, rất nhanh trở lại, cần để ý bọn họ." " thế, nhưng trong lòng vẫn thoải mái. Hàn huyên với cậu tốt hơn nhiều." "Nhưng hút thuốc đúng là tốt với thân thể." Cừu Chính Khanh là người rất tự hạn chế, cũng hút thuốc lá. Trong quá trình buôn bán quả ít người dâng thuốc lá, mà cự tuyệt. Có lẽ là khuôn mặt kia quá nghiêm túc, ngược lại ai cố gắng nhét cho buộc rút ra. "Cậu để ý?" Mao Tuệ Châu cười cười trong điện thoại, "Tôi ngược lại nghiện thuốc lá, thời điểm phiền não mới hút. Chờ cậu xác nhận khả năng lui tới của chúng ta, trở thành người bầu bạn trong cuộc sống của tôi tôi từ bỏ. tại làm chu đáo tôi cai thuốc như cậu quá bị thua thiệt." Cừu Chính Khanh bật cười, quan niệm này cũng như . Điều khoản trước tiên có thể lập thành, sau ký hợp đồng thi hành. Bên đầu kia điện thoại Mao Tuệ Châu lại : "Cậu suy tính thế nào? Đợi sau Trung thu gặp mặt lại thôi." "Tốt." Cừu Chính Khanh lý do cự tuyệt, cũng cảm thấy gặp mặt rất tốt, tiếp xúc nhiều hiểu hơn, có thể trợ giúp quyết định của . "Ngày mai tôi mới trở về, vậy đến lúc đó chúng ta hẹn." Mao Tuệ Châu xong, ngay sau đó còn : "Tôi phải tiến vào, mẹ tôi gọi tôi. Cám ơn cậu, tâm tình tôi tốt hơn nhiều. Trung thu vui vẻ." "Trung thu vui vẻ." Cừu Chính Khanh đáp lời, từ khóe mắt chợt phát bên cửa xe hình như có người đứng, vừa quay đầu, giật mình. Doãn Đình ôm trái bưởi to đứng bên cửa xe cười toét miệng. Bên kia Mao Tuệ Châu cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cũng vội vàng cúp, hạ cửa sổ xe xuống, còn chưa kịp mở miệng, Doãn Đình vui sướng hỏi: "Là Zoe sao?" Cừu Chính Khanh chau chau mày, biết thuật đọc tâm sao? Doãn Đình cười: "Tôi thấy cười vui vẻ, đoán." Nhưng cũng còn rối rắm vấn đề điện thoại với người nào, đợi Cừu Chính Khanh trả lời, liền đưa trái bưởi to tay vào: "Cha bạn tôi tặng nhà tôi, rất ngọt. Vừa đúng để xe, tặng quả, Trung thu vui vẻ!" Cừu Chính Khanh có chút ngoài ý muốn, nhận lấy, cám ơn. Doãn Đình có khách sáo cùng , sảng khoái phất tay: "Hẹn gặp lại." Sau đó xoay người chạy. Cừu Chính Khanh thấy xe nhà họ Doãn dừng cách đó xa, Doãn Đình chạy tới, mở cửa lên xe. Doãn Thực vị trí tài xế cũng phất phất tay hướng , sau đó khởi động xe, lái . Tối hôm đó, mọi nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên. Cừu Chính Khanh mua hộp cơm bên ngoài, nhìn tiết mục ti vi lặng lẽ ăn sạch . Sau đó cảm thấy cảm xúc hơi xuống thấp, biết nên làm cái gì cho tốt. muốn xem máy vi tính, cũng muốn xem tin tức tài chính, tết Trung thu cũng có gì. Ngồi yên hồi lâu, nhớ tới trái bưởi to kia. Vì vậy cầm dao gọt trái cây bóc trái bưởi. Ngày trước thích ăn trái bưởi, bởi vì cảm thấy bóc vỏ rất phiền toái, hơn nữa chưa từng ăn đồ ngọt. Vừa phiền toái vừa đau muốn chết, cho nên thích loại nước này. Hôm nay coi là ngoại lệ , thấy chán chường. Bóc trái bưởi khiến số việc làm. rất nghiêm túc cắt vỏ ngoài, từng chút bóc sạch cùi màu trắng. Tốn ít thời gian, thế nhưng cảm thấy rất nghiền. Sau đó bắt đầu ăn. Ngọt! Vô cùng ngọt! Cừu Chính Khanh nhất thời thay đổi cái nhìn đối với trái bưởi. Có thể tiêu khiển thời gian lại rất ngon, trái cây này thực là tồi. Cừu Chính Khanh vừa xem tiết mục trung thu vừa ăn, bất tri bất giác ăn hết hơn nửa, chờ phát giác, chỉ còn lại hai múi. Suy nghĩ chút còn dư lại hai múi để làm gì, ăn hết! Cuối cùng Cừu Chính Khanh ăn quá no, ngã xuống ghế sa lon. che dạ dày căng đến khó chịu nhúc nhích nằm cố gắng xoa dịu. nhịn được tự giễu, trở thành người đầu tiên bị chết do ăn no trái bưởi chứ? lại nghĩ đến nụ cười vui vẻ lúc Doãn Đình đưa trái bưởi này. Nếu bị trái bưởi này làm căng hết cỡ, biết có phản ứng gì? Đau lòng? Hay : "Ai da sớm biết cho quả hơn" , hoặc giả là : "Đáng đời, tự ăn, chuyện liên quan gì tới tôi". Cừu Chính Khanh gửi tin nhắn cho Doãn Đình, đầu tiên là "Trung thu vui vẻ", sau đó viết: "Cảm ơn trái bưởi của , quá lớn, tôi sắp bị căng chết rồi. Đây là chuyện có thực." Sau đó gửi , chờ xem Doãn Đình phản ứng như đoán hay . Chờ lại chờ, thiếu chút nữa ngủ, sau đó nhận được hồi đáp. Mở tin nhắn ra nhìn, tràng "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"! ! ! Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, đây là rất vui vẻ, cười đến bị cản trở. Sau đó có nữa. "Ha ha" xong, gì. Phản ứng này hoàn toàn khác so với đoán. Cừu Chính Khanh càng cảm thấy mình nhàm chán. bò dậy từ ghế sa lon, tắm, chuẩn bị ngủ. Tắm xong ra ngoài dạ dày còn tiêu. bò đến giường, mở điện thoại di động lên xác nhận đồng hồ báo thức đặt sai, lại kiểm tra hộp thư lần xem có thư công việc sót mất hay . Ngày mai phải làm, điều này làm cho vui vẻ. Lúc thoát hộp thư ra phát có tin nhắn mới đến, mở ra nhìn, là Doãn Đình . Xem thời gian, hẳn là lỗi mạng, tại mởi gửi tới. Tin nhắn viết: "Xin đứng đắn chút, tơ hồng nhất định có tác dụng, được đại thần hài hước ôm cái, xin tiếp tục giữ vững. Như vậy tới nhất định thuận lợi. Chúc như ý." Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. cảm thấy tin nhắn gửi hài hước, ràng là nghiêm túc , cho nên mới cường điệu đây là chuyện thực. Doãn Đình đầu dưa, cả ngày lẫn đêm suy nghĩ gì. Hơn nữa cũng phải là muốn , tính toán xác định điều khoản tốt nhưng thi hành liền chạy thẳng tới hôn nhân. Chỉ là, cảm giác đại thần hài hước ôm cái —— lời này rất thú vị. đoán nàng Doãn Đình bị đại thần có tim có phổi ôm chặt thả. . . .
      người qua đường thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 7
      Edit: quacauphale LQĐ
      Ngày nghỉ kết thúc, Cừu Chính Khanh trở lại làm việc với tâm trạng thư thái. Mao Tuệ Châu cũng trở lại, hàn huyên mấy câu cùng Cừu Chính Khanh ở mạng. Nhưng bọn họ còn chưa gặp mặt, bởi vì Mao Tuệ Châu phải công tác. Cừu Chính Khanh để ý lắm, ngược lại gấp, kỳ hạn mục tiêu là hai năm, cảm thấy rất đủ. gặp Mao Tuệ Châu, Cừu Chính Khanh lại gặp được Doãn Đình. Ngày đó là thứ sáu, tập đoàn Hoa Phú tổ chức yến tiệc khai mạc, Cừu Chính Khanh với tư cách là đại biểu của Vĩnh Khải. Cũng như những lần trước, vào cửa ký tên, tiếp đó là quà tặng, nghe diễn giảng, vỗ tay, ăn, uống rượu, hàn huyên cùng bạn buôn bán, giới thiệu bạn bè của nhau, trao đổi danh thiếp, tán gẫu nghiệp vụ, tán gẫu ngành nghề, tán gẫu kinh tế, tán gẫu quản lý. hình thành thay đổi, ứng phó tự nhiên. Nhưng lần này yến tiệc có chút bất đồng. Đại biểu đột ngột tới, hướng giới thiệu là Phó tổng Hoa Phú, trẻ tuổi, cười lên rất ngọt. "Xin chào, tôi là Thẩm Giai Kỳ." kia hào phóng cởi mở. Đại biểu Hoa Phú dè dặt, cung kính, còn họ Thẩm kia, Cừu Chính Khanh biết người này là ai. Chủ Hoa Phú - Thẩm Phú Hoa có vị thiên kim, nghe phong nhã hào hoa, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, có điểm giống với Tần Vũ Phi. Trước mắt chẳng phải vậy ư? "Chào ." Cừu Chính Khanh lễ phép đáp lại, "Vĩnh Khải, Cừu Chính Khanh." "Tôi biết ." Thẩm Giai Kỳ cười : "Ngưỡng mộ đại danh lâu." Hai người trao đổi danh thiếp, Cừu Chính Khanh cười đáp lại : "Thẩm tổng quá khách khí." "Tôi lời ." Thẩm Giai Kỳ khách sáo mấy câu. Cừu Chính Khanh lễ phép nghe, sau đó tiện tay cầm ly rượu cho ta từ trong khay của người phục vụ bưng tới. Thẩm Giai Kỳ nhận lấy, cám ơn. liếc đại biểu Hoa Phú. Đại biểu vội vàng hướng Cừu Chính Khanh , ta tiếp đón người khác, xin Cừu Chính Khanh tùy ý. Khi đại biểu lui xuống, Thẩm Giai Kỳ bắt đầu chuyện phiếm với Cừu Chính Khanh. bày tỏ thưởng thức và hâm mộ đối với việc Vĩnh Khải mới vừa lấy được mấy hạng mục lớn, lại bình luận chút về tầm quan trọng của Cừu Chính Khanh ở trong đó. Cừu Chính Khanh cười cười: "Thẩm Tổng quá khen. Trái lại Thẩm Tổng rất hiểu về Vĩnh Khải." "Đúng vậy. Chúng tôi từng nghiêm túc nghiên cứu qua về Vĩnh Khải. Ba tôi thường , mấy năm nay chú Tần làm được chuyện thông minh nhất chính là chiêu đến Vĩnh Khải. A, sắp 4 năm rồi nhỉ?" "Đúng." Cừu Chính Khanh biến sắc. "Tin tức của Thẩm Tổng đúng là thạo tin." Thẩm Giai Kỳ cười: "Quả là thạo tin, tôi còn biết Thắng Kỳ và Lợi muốn đào qua cũng có thành công." nhìn vào mắt Cừu Chính Khanh, mỉm cười hỏi : " biết Cừu tổng suy tính thế nào?" " có suy tính gì đặc biệt cả, chỉ là có lý do rời khỏi Vĩnh Khải." Thẩm Giai Kỳ hơi nghiêng đầu, có chút dí dỏm: "Lương cao, địa vị cao cùng cảm giác thành tựu?" "Tất cả mọi mặt đều tệ, tôi cảm thấy khá hài lòng." Cừu Chính Khanh nhàn nhạt . Thẩm Giai Kỳ vừa cười, vừa dứt khoát: "Xem ra Cừu tổng là người ngay thẳng, vậy tôi cũng vòng vo nữa. biết, Hoa Phú cũng kém Vĩnh Khải. Những gì Vĩnh Khải có thể cho , Hoa Phú cũng có thể. Điều kiện có thể cao hơn so với Vĩnh Khải. Mới vừa rồi ba tôi diễn giảng cũng nghe, tầm nhìn của Hoa Phú chúng tôi ngắn, mục tiêu rất lớn, có rất nhiều gian cho Cừu tổng phát huy. Hoa Phú chúng tôi khao khát cầu người tài, điều kiện tốt để đàm phán." Cừu Chính Khanh cũng cười, "Cám ơn khẳng định đối với tôi." "Cừu tổng đối với từ ngữ ca ngợi khẳng định cũng miễn dịch, tôi biết rất nhiều Công ty đều chảy nước miếng đối với cục thịt béo là Cừu tổng. Hoa Phú chúng tôi chính là tỏ thái độ, nếu Cừu tổng có ý nghĩ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh." "Cám ơn." Cừu Chính Khanh trực tiếp cự tuyệt: "Nhưng trong thời gian ngắn tôi còn chưa có bất kỳ ý nghĩ rời khỏi Vĩnh Khải nào." "Có thể lý giải." Thẩm Giai Kỳ rất rộng lượng ứng đáp, sau đó lại cười: "Tốt lắm, nhiệm vụ ba tôi giao cho tôi hoàn thành rồi. Loại chuyện đào khoét này, nếu như có ý đồ, lão già ra mặt mất mặt, cho nên tiểu bối tới trước thăm dò chút ý là kết giao bạn bè. Còn nhiều thời gian ha." đúng là rất ngay thẳng, Cừu Chính Khanh đành phải : "Vô cùng cám ơn." "Vậy kế tiếp, là ý của chính tôi." Thẩm Giai Kỳ thoải mái làm dấu tay mời, " biết Cừu tổng có thể nể mặt nhảy cùng nhau điệu hay ?" Cừu Chính Khanh vừa đem cái ly trong tay để xuống bên cạnh, "Xin Thẩm Tổng chớ để ý kỹ thuật nhảy của tôi tương đối vụng về." Thẩm Giai Kỳ cười ha ha, cũng để cái ly xuống, sau đó đem tay giao vào trong tay Cừu Chính Khanh, cùng hướng sàn nhảy. Cừu Chính Khanh kỹ thuật nhảy của mình vụng về cũng phải khiêm tốn, khiêu vũ quả phải tay lão luyện. Sau khi vào giới kinh doanh vì ứng phó trường hợp như vậy tốn tiền theo học lớp khiêu vũ xã giao, nhưng cũng có thiên phú khiêu vũ, cộng thêm cá tính của thích vui chơi, ít luyện tập, cho nên chỉ nhảy tạm được mà thôi. Giờ phút này vịn hông của Thẩm Giai Kỳ, kéo tay của , đoan chính nghiêm túc dời bước. Thẩm Giai Kỳ nhìn vẫn nhịn được cười: "Cừu tổng là bạn nhảy nghiêm túc nhất mà tôi thấy." "Kỹ thuật nhảy tốt, chỉ có thể dùng nghiêm túc tỏ thái độ. Lúc bạn nhảy ghét bỏ, dầu gì có lý do ‘tôi rất nghiêm túc, cố hết sức’ để giải thích." Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: "Cừu tổng là hài hước." Cừu Chính Khanh nhịn có hếch chân mày. Hài hước sao? . Nào có hài hước? Trong đầu chợt thoáng qua đoạn tin nhắn của Doãn Đình, ừ, mới vừa rồi, có lẽ lại bị đại thần hài hước ôm cái thôi. nghĩ như vậy, khóe mắt chợt thấy bóng dáng quen thuộc. Doãn Đình. Cừu Chính Khanh sợ hết hồn, cho là mình xuất ảo giác. Nếu sao mới nghĩ đến nhìn thấy . Cũng do bị hù dọa, khiến dưới chân Cừu Chính Khanh rối loạn, giẫm lên chân Thẩm Giai Kỳ. Cừu Chính Khanh vội vàng dừng lại xin lỗi, Thẩm Giai Kỳ nháy nháy mắt: "Được rồi, tôi lại khen mà. cần đạp tôi chứ?" Cừu Chính Khanh bị chọc cười, xin lỗi lần nữa, mình quả nhảy tốt. Hai người lại tiếp tục nhảy đoạn, khúc kết thúc, lúc này mới rời sàn nhảy. Bên này có người bạn buôn bán quen biết Cừu Chính Khanh gọi , Cừu Chính Khanh hướng Thẩm Giai Kỳ chào hỏi, cáo từ chuyển hướng người bên kia. Người gọi Cừu Chính Khanh qua là đám bạn hỏi về vấn đề đường dây hạng mục, Cừu Chính Khanh giới thiệu cho đối phương, lại đề cử hai người bạn. Người nọ mừng rỡ, cám ơn, lại cùng người bạn kia tìm người khác chuyện. Cừu Chính Khanh nhàn rỗi, nhìn chung quanh, thấy Doãn Đình. khỏi hoài nghi mình có phải gặp ảo giác hay . Loại trường hợp thương vụ này, chắc là Doãn Đình tới? Cừu Chính Khanh tới bên bàn ăn, lấy chút đồ ăn. Xiên miếng thịt bò bít tết , mới vừa bỏ vào trong miệng sau lưng chợt có thanh : "Giây tơ hồng tôi rất linh chứ?" Cừu Chính Khanh bị sợ đến thiếu chút nữa phun miếng thịt bò bít tết ra, cái mâm tay suýt nữa nắm chắc. Quay đầu nhìn lại, đúng là Doãn Đình. Cừu Chính Khanh dùng sức nhai, vất vả nuốt khối thịt bò bít tết kia xuống. Doãn Đình rất thân thiết đưa ly cho . Cừu Chính Khanh uống hớp lớn, rốt cuộc cũng chậm rãi . "Làm sao biết ở đây?" hỏi . " ăn thịt bò bít tết hả? Cái này ăn ngon. Tôi đều nếm thử, gân nhiều, khó nuốt. Mực nướng cuốn tệ, sườn lợn rán vẫn là ngon. Tỏi xào đùi dê cũng nên ăn. Salad muối rất tuyệt, có thể thử xem." Doãn Đình có chú ý vấn đề của , ngược lại nhiệt tình giới thiệu món ăn. Cừu Chính Khanh nhăn chân mày: "Được rồi, nhất định là trốn đến đây ăn gì." "Đúng thế." Doãn Đình hào phóng thừa nhận. Cừu Chính Khanh buồn cười lại cảm thấy ra buồn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng của Doãn Đình lại cười. "May khoác là nhà ấy mời đầu bếp siêu cấp làm, tôi đương nhiên phải nghiệm chứng xem siêu cấp thế nào." "May?" "Chính là người mới vừa rồi khiêu vũ với ." Doãn Đình quay đầu nhìn xung quanh, thấy Thẩm Giai Kỳ. "Oh." Cừu Chính Khanh hiểu. Từ góc độ buôn bán trong yến hội mà , Doãn Đình chắc là xuất . Nhưng là góc độ yến hội nhà chị em nhà bạn mà , Doãn Đình xuất cũng kỳ lạ. " khiêu vũ vừa nhìn biết thiếu luyện." Doãn Đình phê bình Cừu Chính Khanh từ thức ăn chuyển tới kỹ thuật nhảy. Cừu Chính Khanh im lặng, bởi vì người ta chưa nhảy khó coi, mà uyển chuyển thiếu luyện. có thể đúng sao? Đúng là thiếu luyện, cho nên khó coi. "Cám ơn đánh giá." Cừu Chính Khanh tức giận. "Chỉ là tơ hồng rất linh, mau cám ơn tôi ." "Linh chỗ nào?" Mới vừa rồi là có người muốn khai thác, còn hào phóng điều kiện tốt, miễn cưỡng có thể coi như là thần tài ôm , liên quan gì tới chuyện tơ hồng của Nguyệt lão? "May có ý với ." Doãn Đình tuyên bố. Cừu Chính Khanh bật cười: "Chỉ là lễ nghi xã giao, nhảy điệu với tôi mà thôi." "Vượt quá á." Doãn Đình lắc lắc ngón tay. "Theo trực giác phụ nữ của tôi, con mắt giỏi về phát tình , tôi với , ấy nhất định là thích . Coi như thể gọi là vừa thấy , vậy cũng nhất định là vừa thấy có cảm tình. Có phải rất có danh tiếng hay ? Nếu ấy nghe nhiều về chuyện giỏi giang, sau đó hôm nay vừa thấy mặt, hắc, người này dáng dấp tệ, tuấn tú lịch , trong lòng tự nhiên có ý nghĩ. Mới vừa rồi hai người khiêu vũ cái gì? chọc cho ấy vui vẻ, khẳng định ấy thích . có chú ý đến lúc ấy nhìn nét mặt của hay , ràng là thấy cái mình thích là thèm." Còn thấy cái mình thích là thèm! Dũng cả từ này! Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, nàng Doãn Đình bị bà đồng nhập vào thân sao? chế nhạo : "Mắt giỏi về phát tình vậy có giúp tìm được nam sinh trúng ý hay ?" "Có chứ. Tôi còn dũng cảm tiến tới, để xuống dè dặt, biểu đạt thái độ ngưỡng mộ của tôi. Nhưng mà trong lòng bọn họ hiển nhiên có năng lực thần kỳ cảm thụ tốt đẹp." Doãn Đình xong làm như có , làm cho Cừu Chính Khanh lại muốn cười. "Nhưng mà, tôi như đưa đám nhụt chí, mà tiếp tục cố gắng." vừa , vừa nhìn chung quanh. Cừu Chính Khanh chợt kịp phản ứng, ra là Doãn Đình tới chỗ này tham gia bữa tiệc, là hai tay bắt thức ăn ngon cùng đàn ông. "Có ai thích hợp sao?" " có. Hơn nữa chỉ xem chút nào biết thích hợp hay thích hợp, mới bắt đầu chỉ là mắt nhìn duyên. Vừa nhìn qua cảm thấy là đẹp mắt, rất thoải mái, sau đó tìm hiểu kỹ hơn." Cừu Chính Khanh vốn muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ tới lịch sử theo đuổi nam sinh thất bại bi thảm của Doãn Đình, vẫn là nhịn được chỉ điểm cho : "Nếu muốn đạt thành hợp tác, ích lợi thăng bằng là rất quan trọng. Mắt duyên là chuyện, nhưng thực lực của hai bên cùng nhu cầu ngang nhau cũng rất quan trọng. Hai bên đều có ích lợi, mới có thể hợp tác phát triển tiếp, hiểu chưa?" Doãn Đình có chút vờ ngớ ngẩn, muốn hiểu, xin đứng đắn chút, tiên sinh có thể đừng tiếp tục với ? hoàn toàn có hứng thú nghe. Nhưng nếu ràng, lại quá trái lương tâm, lương tâm đau đớn. Hai bên đều có ích lợi, hợp tác phát triển? xác định là cùng đề tài đương? Doãn Đình nháy mắt, nhìn Cừu Chính Khanh nghiêm chỉnh nhìn về phía mặt của , bỗng nhiên : "A, chúng ta đánh cược, May nhất định hẹn nữa." Cừu Chính Khanh tức giận, với Đông, kéo Tây. Quả nhiên đại thần có tim có phổi ôm ấp lấy chặt. " đánh cược với ." Doãn Đình lại tò mò: "Vậy, cảm thấy May và Zoe, ai tốt?" Ai tốt? Hai người này thể so sánh. Doãn Đình lại tiếp: "Đúng rồi, còn chưa có hỏi , Zoe là bạn chưa? Nếu như ấy đương, cũng thể chân đứng hai thuyền." " nghĩ quá nhiều." Cừu Chính Khanh rất muốn giống Doãn Thực gõ đầu Doãn Đình. "Zoe còn phải là bạn của tôi, mà Thẩm tiểu thư cũng còn ý định theo đuổi tôi." "Tôi tơ hồng rất linh, xem, bây giờ đóa hoa đào của nở rồi." Doãn Đình để ý tới lời của , mặt tranh công, đáng tiếc Cừu Chính Khanh có phản ứng. "Được rồi." Doãn Đình quyết định đổi cách : " tại đơn đặt hàng là còn được rất nhiều người mơ ước." Lần này Cừu Chính Khanh rốt cuộc có phản ứng. nhướng mí mắt, đáp lại: "Tôi đánh giá mục đích điều kiện của đối phương kỹ. Cám ơn ." xong nhịn cười được. Cái từ đơn đặt hàng bị ra làm sao mà lại rất khôi hài thế chứ. Doãn Đình nhăn mặt, buồn cười chỗ nào, nhìn cũng giống nụ cười hả hê vì được rất nhiều người theo đuổi. Như qua, sao tơ hồng đến trong tay người khác công hiệu lớn, mà trong tay sao linh? sao, có trắc trở sau này rất có phúc. Chớ nhục chí! Mấy ngày sau, hành động của Thẩm Giai Kỳ xác nhận trực giác của Doãn Đình kia, mắt giỏi về phát tình đúng là có mấy phần bén nhạy. . . .
      người qua đường thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8.1
      Edit: quacauphale LQĐ
      Đầu tiên là ngày hôm sau dạ tiệc, đó là thứ bảy. Cừu Chính Khanh như trước kia, làm việc xem văn kiện ở trong thư phòng nhà mình. Trong máy vi tính bỗng vang lên thanh nhắc nhở thư điện tử, xem hết tài liệu cầm tay, sau đó mở hộp thư ra, người vừa gửi thư điện tử viết tên May Shen. Thẩm Giai Kỳ? Cừu Chính Khanh nhìn thư điện tử, quả nhiên là Thẩm Giai Kỳ. cám ơn Cừu Chính Khanh nể mặt quang lâm bữa tiệc ở trong thư, còn trò chuyện với Cừu Chính Khanh rất vui vẻ, hy vọng có thể làm bạn bè. Trong thư viết tài khoản xã giao Internet dùng, hi vọng Cừu Chính Khanh thêm vào. Cừu Chính Khanh lập tức thêm. Đây cũng phải là do vội vàng, mà là thói quen thấy việc liền lập tức xử lý việc, nếu có quá nhiều việc, tạm buông đến lúc kéo dài chút liền dễ dàng sót mất. Sau khi thêm tài khoản xong rồi tiếp tục xem tài liệu của mình. Kết quả là tài khoản lập tức vang lên. Cừu Chính Khanh lại xem hết đoạn tài liệu, ngẩng đầu nhìn máy vi tính. Thẩm Giai Kỳ ở bên kia : " cư nhiên online?" "Đúng vậy." Cừu Chính Khanh hồi đáp. "Công việc?" "Đúng vậy." " chuyên nghiệp đấy." "Đúng vậy." Cừu Chính Khanh nghiêm túc đáp. Sau đó Thẩm Giai Kỳ gửi tới chuỗi dài "Ha ha ha ha ha ha", ngay sau đó thêm câu: " hài hước." Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, hiểu, hài hước chỗ nào? đúng là làm việc, đúng là chuyên nghiệp. Những lời này phải sao? vì vậy trả lời. Hài hước ở đâu? Cừu Chính Khanh biết nên hồi đáp thế nào, tạm thời để ý tới. Nhưng Thẩm Giai Kỳ lại gửi tới câu: "Khi người khác khen nên khiêm tốn chút chứ." Cừu Chính Khanh cảm thấy có thể đáp lại những lời này, muốn : "Nhưng lại khen nhầm", nhưng vừa nghĩ như vậy có phải lại khiêm nhường hay ? Vì vậy đổi lời: "Được." Sau đó Thẩm Giai Kỳ lại gửi tới chuỗi dài "Ha ha ha ha ha ha". Cừu Chính Khanh cau mày, rốt cuộc vì sao ha ha? Đối thoại này phải tiến hành thế nào? "Được rồi." Thẩm Giai Kỳ gõ qua hai chữ. Cừu Chính Khanh còn hiểu, "Được rồi" cái gì? chờ, quả nhiên lát sau Thẩm Giai Kỳ lại gửi tới câu : "Trò chuyện với người ngây thơ như vô cùng vui vẻ." Cừu Chính Khanh thầm nghĩ được rồi, tối thiểu giữa bọn họ còn có người vui vẻ. đáp lại: "Cám ơn." Nếu người ta khen hài hước, cám ơn là được. Kết quả lần này Thẩm Giai Kỳ có gửi tới tràng chữ "Ha ha ha" nữa, gửi tới vẻ mặt cười ngoác miệng. Cừu Chính Khanh có chút muốn để ý tới, còn có tài liệu phải xem, mà biết rốt cuộc này muốn cái gì. May là Thẩm Giai Kỳ cũng hiểu được có chừng có mực. hỏi: "Có phải bận hay ?" " xem tài liệu." Cừu Chính Khanh gửi ra những lời này sau dừng chút, dự định tiếp theo câu "Hôm nào rảnh rỗi tán gẫu" với . Chỉ là tốc độ viết chữ của Thẩm Giai Kỳ nhanh hơn , : "Chú Tần là may mắn, có thể mời được nhân tài có khả năng bán sức giống như . Vậy tôi quấy rầy nữa. Chốc nữa rảnh rỗi tán gẫu." Cừu Chính Khanh xóa bỏ sáu chữ vừa gõ , viết lại "Tốt, hẹn gặp lại." Gửi rồi, sau đó lập tức nhận được khuôn mặt tươi cười do Thẩm Giai Kỳ gửi tới, cộng thêm hai chữ "Gặp lại". Cừu Chính Khanh thở dài hơi, rốt cuộc có thể an tâm tiếp tục làm việc. tập trung tinh thần tiếp tục phê duyệt tài liệu, sau khi hoàn thành chợt nghĩ đến Doãn Đình cũng thích gửi "Ha ha ha ha ha", hiểu nổi con , vì sao cứ "HAAA" chứ? Kế tiếp của hôm nay cũng có việc gì. Lúc tối Cừu Chính Khanh đến GYM chuyến, sau đó trở về sớm ngủ. Cuộc sống của vô cùng quy luật, tuần hai lần tập thể dục, lần mua sắm, bảy ngày làm việc. Nhiều năm như vậy, ngày ngày như thế. Ngày hôm sau là chủ nhật, là ngày Cừu Chính Khanh siêu thị mua sắm. Đẩy shopping cart (xe mua hàng) dạo ở trong siêu thị, Cừu Chính Khanh mua đồ với hiệu suất rất cao. Cần gì nhóm tốt ra tờ đơn, chạy thẳng tới giá hàng. Chợ bán thức ăn cách siêu thị khá xa, hơn nữa rất ít nấu ở nhà, mình nấu cơm cũng tiện chuẩn bị, cho nên mua rất ít, giải quyết cả siêu thị. Cuối cùng muốn mua nước quả. lòng vòng, chọn vị táo, lê cùng nho, lúc chuẩn bị , thấy được trái bưởi. do dự liên hồi, nhưng mùi vị thơm ngon trong trí nhớ khiến vẫn nhịn được mua . Về đến nhà, đem sủi cảo mua từ siêu thị ra nấu, làm cơm tối. Sau đó nhìn chằm chằm trái bưởi kia, ăn trái bưởi xem ti vi hình như là lựa chọn rất tốt. làm như vậy. Vừa xem ti vi vừa thong thả ung dung bóc trái bưởi, bóc từng màng da màu trắng sạch , mặc dù rất phí thời gian, nhưng là thoải mái. Mới phát hóa ra bóc trái bưởi lại là vận động giải tỏa áp lực tốt đến thế. Rốt cuộc bóc xong. khá vui vẻ, bóc vài múi bày chỉnh tề, cảm thấy rất có cảm giác thành công. Trái bưởi lần này có to như của Doãn Đình cho, nhưng thu lượm kinh nghiệm, thể ăn no. Vì vậy nghiêm túc tách ra nửa, để nửa còn lại trong tủ lạnh. Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, trở lại trước bàn, nhìn mấy múi bưởi đều đặn, rất là mong đợi. Bóc múi ra cắn miếng lớn. . . . . . . Mặt của cứng ngắc, hàm răng reo hò tại sao làm thế với nó. Mùi vị đó chỉ có chữ —— chua. Vô cùng chua. Cừu Chính Khanh vẫn nuốt xuống. Mẹ kiếp. chửi bậy trong lòng, vừa mắng vừa nuốt. Đều là trái bưởi, tại sao có thể kém xa như vậy. vất vả mới ăn xong múi. nhìn chằm chằm mấy múi còn dư lại, hoàn toàn mất hết hứng thú ăn bọn nó, bày chỉnh tề như vậy cũng là đáng ghét. Nhưng đáng ghét hơn chính là, là đứa bé xuất thân từ con nhà nghèo, tuyệt lãng phí lương thực là tín điều* cuộc đời . *Tín điều: điều đặt ra để tin theo Mặc dù trái bưởi đáng ghét này tính là lương thực nhưng cũng thể lãng phí. Cừu Chính Khanh hạ quyết tâm, lại ăn múi. Ăn xong múi này trong lòng cũng chua. thể nhịn được nữa, đem chỗ còn dư lại ném vào tủ lạnh. Đóng cửa tủ lạnh, mắt thấy tâm vẫn còn phiền, muốn gọi điện thoại cho Doãn Đình kêu tới đây ăn trái bưởi. Nếu phải là dùng trái bưởi ngon lừa , cũng mua trái bưởi hư. Vốn là đời này cũng mua trái bưởi ăn, tất cả đều là bởi vì . Nhưng chuyện ngây thơ như vậy Cừu Chính Khanh chỉ nghĩ ở trong lòng thôi, thể làm. Buổi tối lúc ngủ, cảm thấy quả phải bưng bụng xót ruột ngã lên giường, hơn nữa trong đầu còn tính toán, ngày miễn cưỡng nuốt hai múi, vậy trái bưởi phải ăn mấy ngày trời! Ăn mấy ngày chính là chịu tội mấy ngày. Trong nhà chỉ có mình tốt. Thiếu người thích ăn trái bưởi. Thứ hai, làm. Bình thường đây là ngày may mắn của Cừu Chính Khanh. Nhưng hôm nay thế.
      người qua đường thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8.2
      Edit: quacauphale LQĐ
      Bởi vì có đồng nghiệp ôm ba trái bưởi tới công ty, là mang tới từ quê, vội cho mọi người nếm thử. Sau khi gọt xong ở phòng giải khá, mỗi đồng nghiệp đều cao hứng bừng bừng chia làm đôi. Tầng này có rất nhiều người làm việc, dĩ nhiên chia đều cho tất cả. Nhưng Cừu Chính Khanh xui xẻo là có chức vị cao nhất trong tầng lầu này cho nên được chia tận ba múi. Cừu Chính Khanh lễ phép mỉm cười cám ơn đồng nghiệp sau đó nhìn chằm chằm ba múi bưởi ở trong phòng làm việc, còn nỡ ăn với đồng nghiệp. Giờ phút này trong lòng chỉ có ý niệm, tại sao cảm thấy đem trái bưởi được bóc bóng bẩy cho đồng nghiệp ăn mất thể diện chứ? ! Sớm biết vứt mặt mũi , mang theo trái bưởi kia tới chỗ làm. Lúc đó còn có thể đem chúng trộn lẫn vào trong đống bưởi phân cho người khác! Thần biết quỷ hay, làm người ta vui sướng cõi lòng. Đáng tiếc, bọn nó còn nằm ở trong tủ lạnh nhà . Mà bây giờ còn phải nghĩ cách giải quyết ba múi này. Biện pháp giải quyết của Cừu Chính Khanh chính là, đường phòng giải khát rót nước, thừa dịp ai chú ý, đặt trái bưởi bàn đồng nghiệp, đồng nghiệp vừa đúng có ở đây, ai biết là ai đặt cả. Khi từ phòng giải khát trở về, nhìn thấy đồng nghiệp cầm múi bưởi gặm, thở phào nhõm. Nhưng vừa nghĩ tới khuya về nhà còn có nhiệm vụ hoàn thành hai nửa trái bưởi, lòng lại chua xót. Thứ ba, Cừu Chính Khanh cảm giác cả người đều là vị chua của trái bưởi, mãi cho đến buổi chiều cũng có tinh thần, trong lòng do dự có muốn lãng phí lần hay ? Nhưng như vậy quá nên. khiển trách mình. nghĩ như vậy thư ký gọi cú điện thoại vào, trước sảnh có vị tiểu thư tên Thẩm Giai Kỳ tới chơi, có hẹn trước, có muốn gặp hay ? Thẩm Giai Kỳ? Cư nhiên phải Doãn Đình sao? Cừu Chính Khanh có chút thất vọng biết từ đâu tới. Nếu như là Doãn Đình tốt, có thể nhân cơ hội xin tiêu diệt những múi bưởi kia, vì phải phụ trách kết quả dẫn dụ. "Mời ấy đến phòng khách ngồi tạm, pha ly cà phê." Cừu Chính Khanh dặn dò, trong đầu còn nghĩ tới Doãn Đình, lúc ấy ấy "rất ngọt" , nét mặt kia khiến nhớ cho đến bây giờ. Dĩ nhiên, nếu phải ăn phải quả chua, sợ là sớm quên. điều chỉnh tâm tư, phòng khách gặp Thẩm Giai Kỳ. Thẩm Giai Kỳ nhìn thấy liền cười: " có quấy rầy chứ?" " có, Thẩm Tổng đại giá quang lâm, sao là quấy rầy được." Cừu Chính Khanh khách khí, dắt lời khách sáo. "Tôi vừa đúng ngang qua nơi này liền lên tới thăm hỏi. Đưa sản phẩm mới của Công ty tới cho Cừu tổng nếm thử." Thẩm Giai Kỳ cầm túi giấy lên từ ghế bên cạnh, đưa cho Cừu Chính Khanh. Hoa Phú có dòng sản phẩm ăn uống, chẳng những chiếm lĩnh thị trường trong nước, cũng vươn ra nước ngoài. "Cám ơn." mặt Cừu Chính Khanh tiếp tục khách sáo, trong lòng suy nghĩ chỉ cần phải trái bưởi là được. "Còn có vài vấn đề buôn bán muốn thỉnh giáo Cừu tổng, nhưng mà bây giờ tiện tán gẫu, lát nữa tôi phải , hôm nào hẹn Cừu tổng, được ?" Thẩm Giai Kỳ khẽ cười duyên, Cừu Chính Khanh khó mà được. muốn đáp "Được" Tần Vũ Phi chợt qua. "Ơ, đây là ai vậy?" Tần Vũ Phi tựa vào cạnh cửa, có chút ít trút giận. Cừu Chính Khanh biến sắc, Hôm nay biết Tần Vũ Phi đại tiểu thư ăn sai bao thuốc nổ nào, cơn tức đặc biệt lớn. "Xin chào Vũ Phi. Tôi tới tìm Cừu tổng tâm ." Thẩm Giai Kỳ tự nhiên phóng khoáng, nhưng giọng cũng có chút tế nhị. "Khai thác à?" Bàn về gọn gàng dứt khoát nghẹn người, Tần Vũ Phi thua bất luận kẻ nào. "Nghĩ muốn, còn chưa có thành công." Nét mặt giọng của Thẩm Giai Kỳ khiến Cừu Chính Khanh xác định cố ý khiến Tần Vũ Phi khó coi. "Da mặt dày cũng là môn kỹ thuật, gọn gàng, rất tốt." Tần Vũ Phi rất khiêu khích. Cừu Chính Khanh thầm cau mày, nếu hai vị đại tiểu thư cãi vã ngay trước mặt rất khó coi. Kết quả Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: "Lúc ấy Tiểu Đình đợi nghĩ xong sang cho tôi biết, kết quả vẫn có tìm tôi." Cừu Chính Khanh nhíu chân mày chặt, chuyện gì liên quan đến Doãn Đình? Tần Vũ Phi tức giận: " phiền." Thẩm Giai Kỳ tiếp tục cười ha ha: "Ai bảo cười như thế, phản ứng rất chậm, nghẹn đến ra lời, muốn nhịn nhưng nghĩ ra đáp lời thế nào, bộ dạng đó mắc cười." " cũng gần thế." "Tốt lắm, tốt lắm, lần tới khi dễ ." Thẩm Giai Kỳ còn cười. Cừu Chính Khanh buông lỏng chân mày xuống, đợi chút, có chút hồ đồ, tại giọng điệu bạn chị em tốt là thế nào? Trước mặt phải mỉa mai lẫn nhau sao? "Cút nhanh lên , cho đào góc tường Vĩnh Khải chúng tôi, nếu tôi đào đất nhà ." Tần Vũ Phi hung ác, Thẩm Giai Kỳ hoàn toàn để ý, làm bộ : "Tôi là sợ." Sau đó lại cười, cười hồi : "Tốt lắm, chơi với , tôi còn có chuyện phải làm." chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Cừu tổng, bái bai, chúng tôi lại hẹn." Sau đó lại phất tay cái với Tần Vũ Phi: " đây, gặp lại." Sau đó . Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm bóng lưng , sau đó xoay đầu lại trợn mắt nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh hỏi: "Hai người hợp?" "Là bạn bè." Tần Vũ Phi đáp. "Oh." Biểu hữu nghị của phụ nữ đặc biệt. Cừu Chính Khanh có hứng thú bát quái quá nhiều, trở về phòng làm việc. Sau đó nhớ tới họ đến Doãn Đình, gì mà tiểu Đình nghĩ xong sang tìm ấy, cho nên tiểu Đình là bị lời công kích? Được rồi được rồi, muốn hỏi. thích bát quái. Kết quả lúc tối, Cừu Chính Khanh nhận được điện thoại của Doãn Đình, bát quái tự đưa tới cửa. "Tôi rồi, khẳng định ấy có ý với ." Lời dạo đầu của Doãn Đình là như vậy. Cừu Chính Khanh im lặng, nhưng thừa nhận quả cũng cảm nhận được chút "ý" này. Có lẽ là lòng hư vinh của phái nam quấy phá, có lẽ là do những lời đó của Doãn Đình ảnh hưởng, dù thế nào nữa cũng nhạy cảm. Chỉ là biết Thẩm Giai Kỳ là vì khai thác hay vì trò chơi. Trước khi Cừu Chính Khanh tan việc về nhà còn nhận được tin nhắn đáng mặt quỷ gửi tới. Có chút quá quen thuộc từ trước đến nay, quen thuộc đến cảm giác thân cận. "Tôi với rồi, nếu như ấy triển khai thế công mãnh liệt, nhất định phải dè dặt." Doãn Đình cư nhiên chỉ điểm cho . " ấy công ty tìm rồi, bước kế tiếp nhất định là hẹn ăn cơm, phải mượn cớ kéo dài với ấy, thể sảng khoái đồng ý." "Làm sao biết ấy tới công ty tìm tôi." "Vũ Phi cho tôi biết." Quả nhiên, con là quá bát quái. " ấy hẹn tôi ăn cơm tại sao thể sảng khoái đồng ý?" "Bởi vì trước kia ấy cười nhạo tôi theo đuổi nam sinh đều đuổi kịp. ấy : da mặt dày cũng là môn kỹ thuật, gọn gàng, rất tốt." Doãn Đình học giọng Thẩm Giai Kỳ. Hóa ra những lời này là Thẩm Giai Kỳ chê cười Doãn Đình, Cừu Chính Khanh hiểu. "Cho nên đừng sảng khoái đồng ý ấy, nếu tôi chua xót trong lòng." Cái từ chua xót trong lòng khiến Cừu Chính Khanh nhớ ra cái gì đó, nhưng lại nhất thời nhớ ra, trong đầu phản ứng là chuyện khác, với Doãn Đình: "Có vài người trời sinh da mặt dày, hoàn toàn cần tu." "Cái gì?" Doãn Đình mờ mịt. " phải là muốn câu đáp lễ ư." "Ồ! Đúng! Đúng!" Doãn Đình nhất thời hưng phấn, " lặp lại lần nữa." Cừu Chính Khanh than thở trong lòng, lặp lại lần. Doãn Đình cười ha ha: "Rất tốt, tôi lập tức gọi điện thoại cho ấy. Vậy cần giả bộ căng thẳng, sảng khoái đồng ý ấy thôi. Bái bai, cám ơn." đợi Cừu Chính Khanh chuyện, Doãn Đình cúp điện thoại. Cừu Chính Khanh tức giận nhìn chằm chằm điện thoại di động, cái gì gọi là giả bộ dè dặt? có thích hay có ý định. Hơn nữa người ta cũng chưa hẹn ! Còn có có đồng ý hay là chuyện của , cần phải tới chỉ huy. A! Đúng rồi! Cừu Chính Khanh nghĩ tới. Trái bưởi! Khó trách lúc nghe được chua xót trong lòng nhớ tới cái gì! Trái bưởi! Đem trái bưởi còn dư lại chuyển cho Doãn Đình quá đáng chứ? còn giúp suy nghĩ câu đáp lễ cho đối thủ đấy. Cừu Chính Khanh rất bất đắc dĩ lại gặm hai múi bưởi chua, vừa gặm vừa chua xót trong lòng. . . .
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.