1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hiuhiu vì a mà e bị thương roài, bắt đềnnnn :v
      haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 13: Ba


      Lâu Minh đưa ly nước ép dưa hấu đến trước mặt ăn như hổ đói, rồi ngồi xuống phía đối diện.

      có biết là suýt nữa hại chết tôi , bỗng nhiên sát khí lớn như vậy xuất làm gì chứ.” Trần Ngư uống ngụm nước dưa hấu, cũng lau miệng, xong tiếp tục cúi đầu ăn sandwich.

      Ưm, trong này có cho cái gì vậy ta, ăn ngon quá. Trần Ngư ăn vui vẻ, khóe miệng vừa dính tương ớt vừa dính nước dưa hấu nhìn vô cùng khôi hài.

      Lâu Minh phía đối diện nhìn nhóc ăn uống mà mỉm cười, vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, đứng lên vội vàng ra phòng khách, lấy nút ngọc đeo vào tay. Cả người vô cùng ảo não, sao lại chủ quan như thế chứ, quên mất thể chất đặc biệt của mình, nãy giờ quanh quẩn bên nhóc ngốc mà có nút ngọc lâu như vậy biết có bị ảnh hưởng gì hay .

      được rồi, nhất định phải đưa ấy rời khỏi đây ngay lập tức.

      Lâu Minh nghĩ xong, quay lại phòng ăn lần nữa, muốn há miệng Trần Ngư rời thấy Trần Ngư quay đầu lại, vẻ mặt ghét bỏ “Bây giờ thu sát khí lại mà làm cái gì, ác ma bị tôi thu rồi, mà nó lại chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”

      ảnh hưởng … đến em?” Lâu Minh kinh ngạc “Em là sát khí của tôi có tác dụng gì với em?”

      thừa.” Lúc tập quân bị tiêu hao thể lực, vừa rồi lại đánh nhau ác liệt với ác ma, lúc này Trần Ngư đói bụng, ăn liền lúc ba cái sandwich, lại uống ngụm nước dưa hấu, vỗ vỗ ngực rồi tiếp “Tôi đường đường là thầy trừ ma, nếu dễ dàng bị sát khí ảnh hưởng như vậy tôi còn bắt ma cái quỷ gì.”

      Lâu Minh kinh ngạc, từ khi hiểu biết về điều đặc biệt của cơ thể mình đến giờ, chưa bao giờ gặp được người nào mà sợ sát khí của . Ngay cả Mao đại sư, vị đại sư có tu vi uyên thâm trong giới huyền học cũng chỉ có thể ở bên lâu hơn người bình thường chút thôi, ở lâu cũng tốt với cơ thể ông.

      phải lần trước tôi với rồi sao, cẩn thận tôi thu .” Trần Ngư đưa miếng sandwich cuối cùng nuốt vào bụng, cầm khăn giấy lau lau tay, nhìn Lâu Minh “Nếu ngay cả sát khí của mà tôi xử lý được tôi thu làm sao.”

      Thần sắc của Lâu Minh từ từ trở nên phức tạp, yên lặng đem nút ngọc vừa đeo lên lần nữa cởi ra bỏ lên bàn.

      Trần Ngư nhìn thoáng qua nút ngọc, mặc dù có chút tò mò nhưng lấy lên mà tiếp tục lau miệng.

      “Em vừa em mới bắt con ác ma ở gần đây?” Lâu Minh lại ngồi đối diện với Trần Ngư.

      “Đúng thế!” đến đây, Trần Ngư tức giận rồi “Tôi vừa ở khu rừng phía sau khu biệt thự, tôi vừa mới khống chế được ác ma, muốn ra tay luồng sát khí đột nhiên thổi tới. biết chuyện gì xảy ra ?”

      Lâu Minh im lặng lắc đầu.

      “Con ác ma đó hấp thu sát khí người .” Trần Ngư điểm chính “Lúc đầu còn thoi thóp, sau đó lại nhảy nhót tưng bừng lên, nhìn tay tôi đây nè.”

      Trần Ngư đưa cánh tay bị thương cho Lâu Minh nhìn “Nhìn chuyện tốt mà làm nè.”

      Lâu Minh nhìn vết cào tay Trần Ngư, nhíu mày lại, muốn đưa tay xem xét vết thương của thấy Trần Ngư thu tay lại, tức giận hỏi “ nên bồi thường cho tôi như thế nào?”

      “Bồi thường?” Lâu Minh nghi ngờ.

      “Đúng!”

      “Em muốn tôi bồi thường em như thế nào?” Lâu Minh hứng thú nhìn Trần Ngư.

      “Tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ ra cho biết.” Trần Ngư vốn chỉ thuận miệng thôi nhưng thực muốn Lâu Minh bồi thường như thế nào, vẫn chưa nghĩ đến.

      “Được, khi nào em nghĩ xong lúc nào cũng có thể tìm tôi, nhưng mà …” Lâu Minh nhìn Trần Ngư, thong thả ung dung “Trước tiên chúng ta cần làm trách nhiệm ?”

      “Làm trách nhiệm?” Trần Ngư hiểu chớp chớp mắt.

      “Đầu tiên.” Lâu Minh hỏi Trần Ngư “ người vốn ở trong doanh trại quân đội tập quân , vì sao nửa đêm nửa hôm lại xuất ở đây?”

      “Nấc!” Trần Ngư nhịn được mà nấc cụt cái.

      “Tiếp theo, mặc dù tôi biết tại sao em lại chạy đến đây bắt ma nhưng mà, tôi cầu trước mười hai giờ đêm, tất cả khí, sát khi xung quanh biệt thự Hàn Sơn phải được tiêu trừ.” Lâu Minh chỉ vào nút ngọc “Khi tôi lấy nút ngọc xuống là mười hai giờ mười rồi.”

      “Nấc!” Trần Ngư che miệng, chột dạ ngồi lùi lại phía sau.

      “Cuối cùng, đây là nhà tôi, tôi ở nhà mình mà bỗng nhiên em lại chạy đến đây hỏi tội tôi. Như vậy gọi là cái gì? ‘Người ngồi trong nhà, họa từ trời rơi xuống’, em có đúng ?” Hai tay Lâu Minh ôm ngực, dựa vào ghế mỉm cười nhìn nhóc ngồi đối diện, ánh mắt bắt đầu đảo vòng quanh.

      Trần Ngư chột dạ, ánh mắt đảo quanh, hơi bối rối.

      Xong đời, xong đời rồi. Mình phải nghĩ ra sớm chứ. ‘Mưa bay tháng ba’ có nhân vật rất quan trọng đến ở, xung quanh núi Hàn Sơn này chỉ có căn biệt thự này, vậy chính là người đàn ông trước mắt này rồi.

      Lúc đầu mình trừ ma sau mười hai giờ có người nào biết, nhưng ai bảo mình não ngắn, tự động dâng đến cửa vậy chứ. Nếu bị ‘Mưa bay tháng ba’ biết, biết mình có nhận được hai trăm hai mươi vạn còn lại trời.

      Lâu Minh thấy nhóc bị dọa sợ đến mức trắng cả mặt thấy đành lòng, “Được rồi, lần này tôi so đo với em nữa, để tôi giúp em xử lý vết thương rồi kêu người đưa em xuống núi.”

      …” Trần Ngư định hỏi tính toán với chuông điện thoại của reo lên, Trần Ngư đành phải nghe trước.

      chuyện xong đến phòng khách nhé.” Lâu Minh xong, đứng dậy ra phòng khách.

      Đến lúc Trần Ngư chuyện điện thoại xong ra phòng khách, Lâu Minh lấy hộp y tế đặt bàn, thấy Trần Ngư ra “Em ngồi ở đây, cởi áo khoác ra nào.”

      “À.” Bị người ra tóm lấy hai trăm hai mươi vạn, Trần Ngư thành hơn nhiều.

      Bên trong áo khoác là chiếc áo thun trắng đơn giản, dưỡng được nước da trắng nõn, hai vết máu đen nổi bật chói mắt.

      “Sao máu lại màu đen?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.

      “Đó là do oán khí, oán khí của ác ma tương đối nặng.” Trần Ngư giải thích.

      “Vậy phải xử lý như thế nào?” Vết thương thông thường còn xử lý được, còn vết thương do oán khí gây ra chẳng biết phải làm sao.

      sao, để tôi làm cho.” Trần Ngư , nâng tay lên, tay phải áp vào vết thương, luồng linh khí nhàn nhạt xua oán khí bám xung quanh vết thương, vết thương vừa nãy còn đen thui dần dần trở thành vết máu đỏ bình thường.

      Mặc dù lúc trước cũng biết là nhóc này cũng có chút bản lĩnh nhưng tận mắt nhìn thấy màn này, Lâu Minh vẫn im lặng trong giây lát rồi mới cầm bông gòn xử lý vết thương cho Trần Ngư.

      “Vậy … à … vừa tiễn tôi về nhà hả?” Trần Ngư giọng xác nhận.

      “Ừm.” Lâu Minh vừa lau vết thương vừa nhàng ừ tiếng.

      “Vậy tốt quá.” Trần Ngư lập tức thở phào hơi “Lúc nãy bác tài xế vừa mới gọi phía chân núi đột nhiên bị trạm kiểm soát chặn lại, ông ấy lên đây được nên về trước rồi. Nếu đưa tôi về tôi về kịp tập quân .”

      Lâu Minh dừng tay bôi thuốc, cau mày “Em còn muốn chạy về tham gia tập quân nữa.”

      “Vâng.” Trần Ngư gật đầu.

      “Đêm nay là em leo trộm tường ra ngoài?” Lâu Minh hỏi

      “Làm sao biết tôi leo tường?” Trần Ngư kinh ngạc .

      Bởi vì lần leo tường đầu tiên của em là leo tường nhà tôi.

      “Ngày mai em báo bệnh xin nghỉ , đừng tập quân nữa.” Lâu Minh rửa vết thương, bắt đầu băng lại cho nhóc.

      sao, vết thương thôi.” Trần Ngư chẳng để ý.

      “Vậy để tôi nhờ người xin giúp em.” Lâu Minh phát hình như từ hồi về Đế Đô, nhóc này chưa an phận chút xíu nào.

      Nhờ người khác xin giúp tôi? Có ý gì? Là tí nữa tiễn tôi về xong cho người trực tiếp xin phép nghỉ cho sao? Vậy chẳng phải là việc lén nửa đêm trốn bại lộ sao?

      cần, cần, để tự tôi xin nghỉ, để tự …” Trần Ngư lo lắng lắc đầu liên tục.

      “Đừng nhúc nhích!” Lâu Minh đè cánh tay của nhóc quơ loạn xạ, băng gạc lại tốt rồi mới buông tay “Tự em xin?”

      “Ừ!” Trần Ngư sợ chết, xin nghỉ tập quân chỉ phải xin phép thầy giáo chứ còn lén trốn khỏi doanh trại quân đội là việc lớn à nha.

      “Mấy người của tôi thể lên núi, chút nữa em tự xuống núi, đến ngã ba có người đưa em về.” Lâu Minh cất dụng cụ y tế rồi bỏ vào ngăn kéo bàn.

      Trần Ngư giật giật cánh tay được băng bó kĩ, phát còn đau nữa, mặc áo khoác vào, nghĩ nghĩ rồi đến sau lưng Lâu Minh cảm ơn “Cám ơn nha! À, còn nữa, tôi vẫn chưa biết tên của , xem trong thời gian ngắn vậy mà chúng ta gặp nhau hai lần rồi, chúng ta làm quen chút, được chứ.”

      Lâu Minh xoay người.

      “Để tôi giới thiệu trước, tôi là Trần Ngư, có thể gọi tôi là Tây Thi hoặc là Tiểu mỹ nhân …” Trần Ngư tự giới thiệu.

      “Tiểu mỹ nhân?” Lâu Minh thể tin lặp lại.

      “Đúng rồi?” Trần Ngư rất tự giác trả lời.

      “Khụ …” Lâu Minh thực nhịn được, xoay người lấy tay đỡ cánh tủ nén cười đến gãy lưng.

      “A, đúng, thể để nam giới gọi tôi là tiểu mỹ nhân được, vẫn nên gọi tôi là Tây Thi , nếu nghe giống như đùa giỡn lưu manh.” Trần Ngư bổ sung.

      Lâu Minh dựa tay lên cánh tủ nén cười đau cả bụng, lúc lâu mới bình tĩnh lại.

      “Còn tên là gì?” Chẳng hề biết gì, Trần Ngư thấy đối phương lâu trả lời mình, thế là chủ động hỏi.

      “Lâu Minh.” Lâu Minh vất vả mới nén được cười, quay người nhìn nhóc đứng chỉ đến cằm mình “Em có thể gọi tôi là Ba.”

      “Lâu Minh, tên này có chút quen quen.” Trần Ngư suy tư ba giây, sau đó mắt sáng lên, ngón tay chỉ vào Lâu Minh, cả người kích động đến ngón tay cũng run run, lắp bắp “A, là người … cái nhà đó, tòa nhà phía bắc khu tập thể.”

      Lâu Minh dù bận vẫn ung dung nhìn dáng vẻ khiếp sợ thôi của nhóc này.

      “Đúng rồi, còn đưa cho tôi con gấu bông , đúng ?” Trần Ngư hỏi.

      Lâu Minh mỉm cười gật đầu.

      “Đúng là ?” Trần Ngư thể tin .

      “Là .” Lâu Minh gật đầu lần nữa.

      Ba!” Trần Ngư đột nhiên nhào đến, ôm cánh tay người nào đó buông, hai con mắt chớp chớp như con cún , nhấp nháy nhấp nháy như muốn làm nũng.

      Lâu Tam thiếu kinh ngạc nhướng mày, nhưng rồi dè dặt hất ra.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      " Ba!!! Cho la bàn của em hưởng ké linh khí nha~~"
      :yoyo60::yoyo60:
      A fanghaimap2346 thích bài này.

    4. chip123

      chip123 New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      Ba Ba cho em um 1 cái :hoho:
      Po1468haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chúc mừng đội tuyển Việt Nam vô địch AFF Cup!!!!

      Chương 14: Em muốn đến nhà chơi.


      bao nhiêu năm qua, trong kí ức của Lâu Minh chưa bao giờ tồn tại việc người nào đó “ hề kiêng nể gì” mà đụng chạm vào người . Cho nên cái cảm giác được người khác thân mật ôm chặt cánh tay làm cho cảm thấy mới lạ, mới lạ đến mức lập tức né tránh nhóc.

      Ba, ra chúng ta ở gần nhà nhau như vậy.” Trần Ngư tiếp tục làm quen.

      Trong lòng Lâu Minh hưởng thụ cảm giác nhiệt độ ấm áp từ cánh tay truyền đến lúc, ngẩn người, rồi nhàng đem tay thoát ra “Ừ.”

      “Vậy sao hôm nay lại chạy đến đây ở?” Hai mắt Trần Ngư xoay tròn “Em nhớ là nhà của có rất nhiều linh khí mà.”

      biết tại sao, lúc nghe được câu này, trong đầu Lâu Minh lại lên hình ảnh người nào đó nửa đêm vụng trộm chôn la bàn ở góc tường nhà .

      “Ở đây là phòng an toàn của .” Lâu Minh giải thích.

      “Phòng an toàn?” Trần Ngư hiểu hỏi.

      “Sát khí người mỗi ngày mạnh hơn, nếu bỏ mặc phát triển đến mức độ bùng phát.” Khi đến từ ‘bùng phát’, mặt Lâu Minh cũng trở nên căng thẳng.

      Trần Ngư tất nhiên là biết hậu quả của sát khí bùng phát, lông mày của nhăn chặt lại “Sát khí của nghiêm trọng đến vậy sao? Em gặp hai lần, sát khí của mặc dù nghiêm trọng nhưng cũng đến mức mất khống chế chứ.”

      “Đó là vì định kỳ phải phóng thích sát khí.” Lâu Minh ”Lần trước là ở đại học Đế Đô, lợi dụng ‘khí lành cản sát khí’ là chuyện hàng năm bắt buộc phải làm. Còn lại, chính là ở đây.”

      Lâu Minh nhìn xung quanh phòng, tiếp tục “Mười km quanh biệt thự ở Hàn Sơn này đều có bóng người, bố trí hai, ba nơi như thế này để phóng thích sát khí, định kỳ đều đến những nơi đó ở lại vài ngày.”

      “Vậy là trạm kiểm soát dưới núi cũng là cho làm?” Trần Ngư hỏi.

      “Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

      cho người phong tỏa đường, cho người tìm thầy trừ ma, thực ra là muốn làm tổn thương người khác, có phải .” đến đây, Trần Ngư bỗng nghĩ lại ngày đó ở trường đại học, lên mặt ra lệnh cho được ra ngoài gây họa cho người khác, lập tức vô cùng xấu hổ “À, … ngày hôm đó … em có ý gì đâu.”

      Lâu Minh nhướng mày, ra vẻ biết hỏi “Ngày nào?”

      “Chính là ngày đó đó, ở trường học đó.” Trần Ngư ngượng ngùng “Em nên như vậy.”

      “À.” Lâu Minh ra vẻ ‘bỗng nhiên nhận ra’, “Ngày mà em muốn thu á?”

      Khuôn mặt của Trần Ngư đỏ ửng lên “Em là em có ý gì mà.”

      “Vậy sao.” Lâu Minh nhịn được bật cười “Lúc vừa thấy em xuất ở biệt thự, còn tưởng em cố ý đến thu đó chứ, quả là giật cả mình mà.”

      “Đó là em dọa thôi, môn phái của em, nếu người ta trả tiền tùy tiện ra tay.” Trần Ngư .

      “Nên hôm đó, em hỏi tiền của , sau đó lại vẽ bùa trấn sát để trị .” Lâu Minh nhướng mày.

      “Ai da, em là hiểu lầm mà.” Trần Ngư thấy Lâu Minh nhất quyết bám vào đề tài này buông, hơi tức giận “Chuyện hôm đó cho qua , cùng lắm em trả lại cây bút máy là được chứ gì.”

      Lâu Minh nhìn nhóc vừa nãy còn là thái độ nịnh nọt lấy lòng mình, bỗng chốc liền tức giận, trong lòng thở dài, quả nhiên vẫn còn trẻ con, có kiên nhẫn chút nào.

      cần đâu.” Lâu Minh “Ngược lại, còn muốn chi tiền mời em chuyện đây.”

      “Mời em?” Trần Ngư nghi ngờ “Mời em làm gì? Trừ ma? Cũng như hôm nay, giúp diệt trừ các loại khí ở khu vực nhà an toàn của ?”

      phải.” Lâu Minh lắc đầu, giọng cũng trở nên nghiêm túc “ muốn nhờ em, sau này nếu sát khí của kiểm soát được, nhớ là đến thu .”

      Trần Ngư trừng mắt nhìn, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lâu Minh bừng tỉnh nhận ra “ là muốn em giúp trấn áp sát khí?”

      Thấy dáng vẻ nhàng của Trần Ngư, Lâu Minh cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai nhưng lại được chỗ nào đúng, vì thế đành gật đầu.

      “Em cho biết nha, phí em thu rất đắt đó, đặc biệt là người có sát khí nặng giống như càng phải mắc tiền hơn.” Trần Ngư chớp đôi mắt to, sợ người khác biết có ý định tinh quái gì.

      Vừa rồi, tâm tình của Lâu Minh còn có chút nặng nề, bị dáng vẻ của làm cho buồn cười, vậy là hứng thú nhìn nhóc tiếp tục dọa dẫm “Vậy em giá , xem có nổi tiền đưa cho em .”

      xem, sát khí của đều tăng lên mỗi ngày, cách khác em phải thường xuyên phải giúp trấn sát rồi.” Trần Ngư vạch ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

      Lâu Minh sững sờ, vừa rồi ý của mình là như vậy sao?

      “Nên phải thường xuyên mời em đến trấn sát, chi phí này đâu nha.” Trần Ngư tiếp, móc nối quan hệ “Nhưng mà, kể ra chúng ta cũng quen biết nhau từ .”

      Chỉ gặp hai lần cũng coi như là quen biết sao?

      “Chúng ta là hàng xóm, còn tặng quà cho em nữa, mẹ em khi còn bé chúng ta từng gặp nhau.”

      Nên?

      “Vì thế, em tính thế này có được ?”

      Lâu Minh thấy nhóc lượn quanh nãy giờ mà còn chưa đến điểm chính, rất phối hợp hỏi “Em muốn thế nào?”

      “Em thu tiền, trấn sát miễn phí cho , nhưng mà … khụ … có thể cho em thường xuyên đến nhà để hấp thụ linh khí ?” Trần Ngư suy nghĩ kĩ, giúp Lâu Minh trấn sát năm chắc chừng mấy lần thôi, nhưng nếu có thể đến nhà để cho la bàn hấp thu bổ sung linh khí, còn có thể để mình vẽ mấy lá bùa trừ ma nữa, đó mới là con đường phát tài a.

      Quả nhiên là nhìn trúng linh khí ở nhà mình, Lâu Minh chẳng có chút ngoài ý muốn nào.

      “Thực ra đâu có tổn thất gì, coi như là bạn bè đến nhà chơi .” Trần Ngư xong, ánh mắt mong đợi nhìn Lâu Minh.

      Coi như là bạn bè đến nhà chơi? Lâu Minh sững sờ, quay đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nhóc, tâm tình có chút phức tạp.

      Thêm người bạn sao?

      Reng reng reng …

      Tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá vỡ yên tĩnh trong phòng, Lâu Minh hoàn hồn, nhận điện thoại, giọng của trợ lý Điền Phi vọng tới “Tam thiếu, Trần tiểu thư còn chưa xuống núi, có thể xảy ra chuyện gì hay ?”

      có gì đâu, lát nữa ấy xuống.” Lâu Minh xong, để điện thoại xuống, đưa tay nhìn đồng hồ, phát gần hai giờ rồi, vì thế với Trần Ngư “Em nên về thôi, trời sáng bây giờ.”

      “Vậy … còn chuyện đó …” Trần Ngư cẩn thận hỏi “Chúng ta trao đổi số điện thoại và số Wechat , lúc nào về em đến nhà chào hỏi.”

      Đây là ép buộc mình đồng ý? Lâu Minh nhịn được cười khẽ, cuối cùng nỡ từ chối cám dỗ nơi đáy lòng, trao đổi số điện thoại và Wechat với Trần Ngư.

      Hơn hai mươi năm, người duy nhất bị sát khí của ảnh hưởng, có thể cần e dè mà tiếp xúc với bạn bè, hấp dẫn lớn mà.

      Trần Ngư hài lòng ra khỏi biệt thự, được Lâu Minh cho người đưa về gần doanh trại quân đội, sau đó vô cùng thuần thục leo tường, chuồn êm trở về kí túc xá.

      tuần sau, kì tập quân kết thúc đồng thời cũng nghênh đón kì nghỉ dài mười ngày, Trần Ngư trở về kí túc xá như các bạn học khác mà trực tiếp trở về nhà.

      Mẹ Trần gần tháng chưa gặp con , chuẩn bị sẵn bàn thức ăn ngon chờ . Lúc đầu bà còn nghĩ, con tập quân tháng chắc đen còn nhìn ra người, ngờ rằng khi gặp con người những đen thêm mà còn trắng ra. Mẹ Trần rất vui mừng khen ngợi thẩm mỹ viện mấy câu, hiển nhiên là coi việc Trần Ngư trắng ra là do công của sản phẩm làm đẹp của thẩm mỹ viện.

      Ăn cơm tối xong, mẹ Trần muốn cùng con tâm Sở Tiêu chạy đến tìm Trần Ngư.

      Trần Ngư hơi kỳ quái nhìn Sở Tiêu bỗng nhiên chạy đến cửa tìm , mặc dù lúc trước gặp nhau ở trang trại ngựa lần nhưng Trần Ngư cảm thấy quan hệ của hai bên tốt đến mức mà đến nhà thăm hỏi.

      “Sở Tiêu? Chị có chuyện tìm tôi sao?” Trần Ngư hỏi.

      “Ừ.” Sở Tiêu do dự nhìn thoáng qua mẹ Trần ngồi bên cạnh, giọng hỏi “Em Trần Ngư, có muốn đến nhà chị chơi ?”

      “Đến nhà chị?” Trần Ngư nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối “ được rồi, tôi vừa mới tập quân về xong, còn hơi mệt.”

      Sở Tiêu thấy Trần Ngư từ chối nóng lòng “Vậy … em có thể ra ngoài chút ?”

      Trần Ngư kinh ngạc nhìn Sở Tiêu

      Sở Tiêu xích lại gần Trần Ngư giọng “Văn Văn ở bên ngoài.”

      Trương Văn Văn? nhìn Sở Tiêu khó hiểu “Cậu ta tìm tôi làm gì?”

      “Lần trước phải là em , bả vai của em ấy có … có cái gì đó sao?” Khi Sở Tiêu đến cuối câu, giọng cũng tự động xuống.

      Con ma rơi xuống nước kia? Trần Ngư kinh ngạc nhíu mày, chẳng lẽ vẫn còn bám vào vai Trương Văn Văn?

      nén được tò mò, Trần Ngư theo Sở Tiêu ra ngoài, bên cạnh nhà đậu chiếc xe hơi màu đen, bên trong là Trương Văn Văn gầy cách kì cục, sắc mặt trắng bệch phối hợp với quầng thâm đen thui ở hai mắt, nhìn cậu ta còn dọa người hơn so với con ma vai.

      Trần Ngư nhìn thấy Trương Văn Văn, nhịn được nhíu mày “Cậu làm gì rồi?”

      “Ưm ưm.” Trương Văn Văn nôn nóng ưm ưm hai tiếng, sau đó lấy điện thoại ra bùm bùm đánh chữ rồi đưa di động cho Trần Ngư nhìn.

      Trần Ngư nhìn lướt qua điện thoại, thèm đọc kĩ nữa, dưới ánh mắt khó hiểu của hai người còn lại, đưa tay giật cái tay của con ma che miệng Trương Văn Văn ra.

      giờ cậu có thể chuyện.” Trần Ngư .

      Trương Văn Văn chỉ cảm thấy miệng mình được thả lỏng, thử há miệng, phát ra hai tiếng kêu, phát đúng là mình có thể chuyện, vì thế lập tức khóc òa lên.

      Sở Tiêu thấy Trần Ngư đưa tay từ bên miệng Trương Văn Văn lấy cái gì đó ra, sau đó Trương Văn Văn lập tức có thể chuyện, cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhịn được mà lui sau bước.

      “Cậu đừng có khóc, khóc là tôi giờ đó.” Trần Ngư .

      “Tôi … tôi …” Trương Văn Văn ngừng khóc, giọng nghẹn ngào “Em Trần Ngư, cậu giúp tôi , cậu giúp tôi tiễn nó .”

      Ánh mắt Trần Ngư chuyển qua nhóc ma nằm sấp vai Trương Văn Văn giương mắt đề phòng nhìn . Thấy vậy, lông mày của Trần Ngư nhíu chặt lại. Lúc trước khi trông thấy đứa này vẫn còn là nhóc ma ngây thơ, có ý thức, ba đến năm ngày là có thể tự động quay về phủ, sao tháng thấy mà người nó xuất lệ khí (ác khí) rồi.

      “Cậu làm gì nó rồi?” Trần Ngư nhìn Trương Văn Văn.


      Tác giả có lời muốn :

      Tây Thi: Đầu năm nay còn có người đưa tiền chủ động mời tôi đến thu ta!

      Tam thiếu: Mau đến thu !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :