1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 78: Cương thi ngàn năm

      “Trần đạo hữu?” Lúc này Lục Ninh cũng nhận ra Trần Ngư, lần nữa bị chấn động và kinh ngạc vì tu vi của .

      “Lục đạo hữu?” Lúc Trần Ngư trông thấy Lục Ninh cũng cảm thấy ngoài ý muốn “Tại sao lại ở đây?”

      “Tôi và mấy người bạn đến đây trừ ma.” Lục Ninh giải thích.

      “À.” Trần Ngư chỉ thuận miệng hỏi xã giao, đối với việc Lục Ninh xuất ở đây cũng tò mò, gật đầu rồi tiếp tục nhìn qua ‘Mưa bay tháng ba’ đứng sững sờ.

      Lương Vũ lấy lại tinh thần, là khách hàng quen thuộc lâu ngày nên cậu có thể hiểu được ý tứ trong mắt Trần Ngư, lúc này bảo đảm “Khi ra ngoài tôi chuyển khoản, ở đây tín hiệu tốt.”

      Lúc này Trần Ngư mới yên tâm gật đầu.

      “Chuyển khoản? Lương Vũ, em thiếu tiền của Trần đạo hữu sao?” Sao Trần đạo hữu vừa nhìn thấy Lương Vũ đòi tiền, chẳng lẽ Trần đạo hữu vì đòi nợ mà đuổi đến đây.

      phải …” Lương Vũ lắc đầu, trong thời gian ngắn biết phải giải thích thế nào, nếu cậu dùng tiền để mời đại thần đến cứu mạng, có phải là làm giảm hình tượng của đại thần quá .

      “Đây là phí dịch vụ.” giây sau, Trần Ngư phụ lòng ‘dụng tâm lương khổ’ của Lương Vũ “’Mưa bay tháng ba’ lên mạng tìm tôi cứu mạng, lúc nãy tôi dùng bảy lá bùa trừ ma cao cấp, mỗi lá triệu, tổng cộng là bảy triệu.”

      Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính lại


      “…” Lương Vũ cảm thấy đại thần là người thực tế, giảm hình tượng là cái gì, căn bản là người ta thèm để ý.

      “…” có chút chuẩn bị nào bỗng nhiên được nghe thấy giá cả mạng sống của mình, trong lòng Lục Ninh rất là đồng ý, thực ra nhà cậu ta rất có tiền, giá trị bản thân của cậu ta thể chỉ có triệu bốn trăm ngàn được.

      “Vị đạo hữu này, biết cách ra khỏi đây ?” Lương Quang đứng bên cạnh nghe hồi, mặc dù cậu ta đối với hành động thu phí của Trần Ngư cũng cảm thấy câm lặng, nhưng mà lúc này vấn đề cậu ta quan tâm hơn là làm cách nào thoát khỏi chỗ này.

      “Tôi biết.” Trần Ngư lắc đầu rất dứt khoát.

      “Em cũng biết cách ra khỏi đây sao?” Lục Ninh có chút thất vọng.

      “Tôi vừa vào đây nghe tiếng hét nên vội vàng chạy đến đây, chưa có thời gian tìm đường ra.” Trần Ngư .

      “Vậy chúng ta cùng nhau tìm .” Thiệu Kỳ đề nghị, bây giờ có thêm vị Thiên Sư có tu vi cao thâm như vậy, còn sợ phải gặp ác ma nữa.

      Tất cả mọi người đều có ý kiến, thế là sáu người mò mẫm tìm đường ra trong khe núi đen thẫm. Nhưng mà vòng qua vòng lại hai ba lần cũng tìm thấy đường ra.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì? ràng là chúng ta tới nhưng sao lại tìm thấy đường ra?” Lương Quang bực bội .

      “Nơi này có gì đó rất kỳ quái, cảnh trong khe núi cũng giống như với ban đầu chúng ta nhìn thấy.” Lục Ninh .

      “Đúng thế, trước khi chúng ta vào khe núi này, chúng ta đâu cảm nhận được trong này có sát khí.” Thiệu Kỳ , nếu có, có khả năng mấy người họ cảm nhận được.

      “Có khả năng chúng ta còn ở trong khe núi nữa rồi.” Bỗng nhiên Lương Vũ .

      “?” Đám người nhìn Lương Vũ hiểu.

      “Trước khi vào đây, ràng chúng ta nhìn thấy mấy cỏ hoa, cây cối bình thường, nhưng mọi người nhìn xem, bây giờ ở đây đen như mực, chỉ có ác ma và -sát khí mà thôi.” Lương Vũ vạch ra chứng cứ mình phát “Với lại, đại thần ‘xây đường’ phải rồi sao, vị trí của đại thần cách khe núi có năm trăm mét nhưng mà phải bỏ ròng rã hai mươi phút mới tới được đây.”

      “Ấy … cái đó …” Trần Ngư hơi lúng túng, ngắt lời “Qua hai mươi phút tôi mới nhìn thấy tin nhắn.”

      “…”

      trận gió thổi qua, bầu khí bỗng trở nên lúng túng.

      “Khụ …” Lục Ninh cố gắng sang chuyện khác “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao ra ngoài .”

      “Nhưng chúng ta tìm rất lâu rồi mà, căn bản là có đường ra.” Lương Quang “Nếu như nơi này vẫn là khe núi kia, vậy chỉ có cách giải thích, chúng ta ở trong trận pháp to lớn nào đó.”

      “Trận pháp?” Thiệu Kỳ được nhắc nhở, cảm thấy lời của Lương Quang rất có khả năng “Nhưng nếu là trận pháp chúng ta phải làm sao mới phá được trận đây?”

      Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời có ý kiến gì, ngay cả trận pháp là gì mà cũng biết làm sao mà phá trận.

      “Tôi có đề nghị.” Trần Ngư bỗng nhiên lên tiếng.

      “Trần đạo hữu, em có biện pháp sao?” Lục Ninh vui mừng , mấy người nhớ lại thực lực mạnh mẽ của Trần Ngư, vẻ mặt ai cũng chờ mong.

      “Chỉ là đề nghị thôi, chưa chắc thành công …” Trần Ngư “Tôi cảm thấy, nếu chúng ta tìm được đường ra ngoài, cũng biết cách phá trận, vậy trước mắt cứ làm điều cần làm trước .”

      “Chúng ta có thể làm gì?” Lục Ninh tò mò.

      “Trừ ma.” Trần Ngư phân tích “Chúng ta có thể diệt trừ ác ma, trừ -sát khí , xem thử trận pháp có thay đổi gì .”

      “Đó cũng coi như là biện pháp.” Lương Quang gật đầu đồng ý.

      “Nhưng mà …” Khi mọi người ở đây nhao nhao gật đầu, quyết định làm như thế trước thử xem bỗng nhiên Trần Ngư thòng thêm câu.

      “Sao thế?” Lục Ninh hỏi.

      “Nhưng mà như thế phải tăng thêm phí dịch vụ tôi cứu mọi người.” Trần Ngư tính toán “Mấy xem, lá bùa trừ ma cao cấp là triệu, như vậy chút nữa mà đuổi ma chắc chắn là phải dùng tới. Vậy là phí dịch vụ phải điều chỉnh chút chứ, phải ?”

      “…”

      “…”

      “Nếu tôi giảm giá cho mọi người?” Nghĩ đến việc mình ở bên trong cũng ra được, Trần Ngư quyết định giảm giá.

      cần!” Lương Quang nhiều tiền như nước (đại tài khí thô) trừng mắt nhìn Trần Ngư “Chỉ cần chúng ta ra khỏi đây được, chút tiền đó tính là gì.”

      Trần Ngư nhìn Lương Quang, hai mắt tỏa sáng, ra ‘thổ hào’ là người như thế này a.

      (thổ hào: Phú hào địa chủquyền thếnông thôn, trong xã hội .)
      Có quyết định, mọi người trì hoãn nữa, Thiệu Kỳ che chở Tần Quan Hải và Lương Vũ đứng sang bên, Trần Ngư mang theo Lương Quang và Lục Ninh dùng bùa trừ ma cao cấp giải quyết nốt số ác ma còn lại.

      Nhưng mà giải quyết hết ác ma, -sát khí trong khe núi cũng tiêu tán được chút nhưng trận pháp lại hầu như thay đổi gì, mọi người vẫn tìm được đường ra.

      Mọi việc lại trở về điểm xuất phát, đám người ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

      Trần Ngư nhìn đồng hồ, phát sắp ba giờ sáng rồi, nếu đến sáng mà chưa ra được chắc chắn ba mẹ lo lắng. khi lo lắng chắc chắn ba mẹ tìm ông nội, nếu ông lão tới, chắc chắn bị chế giễu, nghĩ đến đó là cảm thấy khó chịu rồi.

      “Tại sao mọi người lại tới nơi này?” Trần Ngư hỏi.

      Mọi người sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tần Quan Hải-người trở nên ít kể từ khi vào khe núi.

      (còn tiếp)

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Chắc cơ duyên nào đó, tìm đc ngọn nguồn phá đc chăng?
      haimap2346 thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ngư Ngư yên tâm. Ông nội Ngô sắp đến rồi. Còn cả Lâu nữa. :))))

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chuyện lúc giải lao:
      Thổ hào à, sau này a cần trừ diệt quái cứ liên hệ với tiểu Ngư tôi nhé!
      Tiểu Vũ à, "đại thần" k quan trọng bằng "xây đường" nhé! Nên thân quen chỉ lấy giá gốc thôi, k giảm giá đc đâu. À trừ thổ hào khách quen đc ưu tiên xếp lịch nhá! Haha.
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Hôm qua bận quá chưa post được phần tiếp theo của chương 78. Hôm nay mình post nhé.
      Ngày mai mình có việc bận nên biết có thời gian edit và post bài , các nàng đừng chờ nha. Nếu kịp thì mình sẽ post liền. các nàng! <3<3<3

      (tiếp theo)

      Tần Quan Hải thấy mọi người đều nhìn mình áy náy xin lỗi “Xin lỗi mọi người!”

      “Là cậu muốn tới?” Trần Ngư hỏi.

      “Thực xin lỗi!” Từ khi bước vào khe núi, Tần Quan Hải vẫn luôn tự trách, dọc đường dám nhiều, sợ làm phiền đến mọi người.

      “Em đừng tự trách mình, em nhắc bọn nơi này rất nguy hiểm. Muốn đến đây là quyết định của tất cả mọi người mà.” Lục Ninh an ủi.

      Lương Vũ rất muốn là lúc đó cậu ta phản đối nhưng mà mọi người nghe, cuối cùng còn phải dựa vào cậu ta là người vô tội nhất phải tốn tiền cứu mạng mọi người.

      “Từ từ … trước khi vào đây mọi người biết trong này nguy hiểm rồi?” Trần Ngư bắt được vấn đề quan trọng.

      “Đúng vậy. Giác quan thứ sáu của Quan Hải rất mạnh. Khi ở bên ngoài khe núi, Quan Hải cảm nhận được trong này có vật gì đó, muốn đến xem. Nhưng trước khi vào, em ấy cũng nhắc nhở mọi người là có nguy hiểm.” Lục Ninh khách quan “Là mọi người quá chủ quan.”

      “Vật? Vật gì?” Trần Ngư biết điều Tần Quan Hải cảm nhận chắc chắn phải là những ác ma này. Ở ngoài khe núi, khắp nơi đều có ác ma, cậu ta đến mức vì cảm nhận được ác ma mà đặc biệt chạy đến nơi này.

      Đó là gì Lục Ninh cũng biết, Tần Quan Hải do dự chút rồi “Em cũng biết, em chỉ cảm nhận được nơi này có vật gì đó rất mạnh, em đoán chắc là pháp khí lợi hại nào đó.”

      Pháp khí!

      Trần Ngư đứng dậy, giọng cũng cao lên “Đồ vật … phải … Cậu vẫn còn cảm nhận được đồ vật đó chứ?”

      “Vẫn còn!” Tần Quan Hải gật đầu.

      “Ở đâu?” Trần Ngư hỏi.

      “Bên kia!” Tần Quan Hải chỉ chỉ vào tảng đá lớn cách mọi người xa. Thực ra, sau khi vào khe núi, Tần Quan Hải có thể cảm nhận được vị trí của vật kia. Nhưng do mới vào khe núi, mọi người bị ác ma truy đuổi, bây giờ vẫn còn bị vây trong khe núi, biết có ra được hay . Cậu vô cùng hối hận nên cũng đề cập đến chuyện này.

      Trần Ngư nhảy dựng lên, đợi đám người phản ứng, chạy nhanh như bay đến bên tảng đá lớn.

      Còn lại năm người sững sờ, sau đó cũng đứng dậy đuổi theo.

      Đây là tảng đá vô cùng bình thường, đến gần mới có thể phát sợi dây leo bám đó, xung quanh mọi vật khô nứt mà có cây dây leo xanh mướt này là khác biệt. Cây dây leo vô cùng tươi tốt, cành lá xanh tươi, um tùm.

      Trần Ngư đến gần, cảm nhận được nguồn linh khí to lớn từ bên trong tảng đá tỏa ra.

      Quả nhiên là có cái gì đó!

      Trần Ngư giơ tay định sờ vào tảng đá, bỗng nhiên dải ánh sáng bảy màu từ trong tảng đá bắn ra.

      “Chính là ánh sáng này nè!” Lương Vũ kích động “Tín hiệu điện thoại.”

      Lương Vũ cúi đầu nhìn điện thoại tay, đáng tiếc chờ đến khi cậu ta nhìn vào màn hình điện thoại tín hiệu điện thoại lại bị mất lần nữa, tin nhắn soạn sẵn cũng thể gửi .

      “Tia sáng này lúc nãy chúng ta cũng gặp rồi.” Thiệu Kỳ nhớ lại.

      “Đúng vậy, lúc nãy mới gặp này.” Lục Ninh đứng cạnh Trần Ngư quan sát tảng đá nên cũng nhận ra “Xem ra chỗ này đúng là có thứ gì đó.”

      “Cái gì mới được chứ?” Mọi người nghi ngờ .

      Trần Ngư đứng trước tảng đá, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, cũng biết có phải là ảo giác hay , vừa rồi trong nháy mắt khi dải ánh sáng bảy màu xuất , cảm giác được hình như sát khí người mình giảm bớt. Nhưng thời gian xuất của ánh sáng bảy màu quá ngắn làm thể xác định sát khí giảm là do thân thể tự nhiên bay bớt hay là do ánh sáng bảy màu này hấp thu .

      Mang theo nghi vấn như vậy, Trần Ngư quyết định đưa tay ra thử lần.

      “Đừng nhúc nhích!” Đứng ở ngoài quan sát, Tần Quan Hải thấy Trần Ngư muốn đụng vào tảng đá, bỗng nhiên cảm nhận được mối nguy hiểm mãnh liệt, vội vàng lên tiếng ngăn cản nhưng rất tiếc muộn.

      Trong chớp mắt khi Trần Ngư đụng tay vào tảng đá, nguồn sát khí to lớn từ trong tảng đá vọt ra, tạo thành khối đen kịt giữa trung, dường như bị thứ gì đó ngăn trở, sau đó phân tán ra khắp nơi. Ngay sau đó, tiếng gầm thết nặng nề từ trong tảng đá truyền ra, mỏm núi đá cũng bắt đầu rung động kịch liệt, như có vật gì đó bị tảng đá đè nặng phía dưới, cố gắng đẩy tảng đá để thoát ra ngoài.

      “Đây là cái gì vậy?”Mọi người hoảng sợ nhìn tảng đá rung động.

      “Gào … Gào …”

      “Bên trong … hình như … có …”

      “Cương thi!” Trần Ngư kết luận “Từ nồng độ sát khí vừa nãy, xem ra là con cương thi ngàn năm!”

      Cương thi ngàn năm, trong nháy mắt, sắc mặt của năm người trắng bệch. Cương thi và ác ma căn bản phải là đồ vật gì đó, được ? Với thực lực của bọn họ như vậy làm sao có thể đánh lại cương thi ngàn năm.

      “Đại … Đại thần, có đánh thắng được cương thi ngàn năm ?” Lương Vũ ru giọng, hỏi người duy nhất coi như là bình tĩnh-Trần Ngư.

      đánh lại!” Trần Ngư dứt khoát lắc đầu, mặc dù lần đầu tiên gặp Lâu Minh, khoác với là mình có thể dễ dàng bắt cương thi ngàn năm, nhưng … đó là vì có ông lão bên cạnh a!

      “Vậy … vậy bây giờ phải làm sao?”

      “Chúng ta vẫn phải nghĩ cách làm sao ra ngoài .” Chỉ cần ra, tìm ông lão đến, tất cả mọi chuyện trở nên dễ dàng, Trần Ngư rồi quay người tiếp tục tìm lối ra.

      “Chỉ sợ là vô dụng thôi.” Lương Quang trầm mặt “Lúc trước, tôi vẫn còn thắc mắc ai lại bố trí trận pháp lớn như thế này ở đây, bây giờ xem ra có tám chín phần là để nhốt con cương thi này lại rồi. Nếu vậy, nếu diệt trừ được cương thi này, chúng ta có cách nào rời khỏi đây.”

      Nghĩ đến suy đoán của Lương Quang, sắc mặt mọi người lại trắng hơn mấy phần.

      “Gào … Gào …” Tảng đá càng ngày rung động càng mãnh liệt, tiếng rống của cương thi cũng càng thê lương hơn.

      “Rắc rắc!” Những tiếng vỡ vụ liên tiếp vang lên, trong tiếng rống của cương thi và tiếng rung động của tảng đá như tiếng sét rơi vào tai mọi người.

      Tảng đá nứt thành khe rồi!

      “Nó sắp ra rồi!” Mọi người bị dọa nhanh chóng lùi ra sau ba mét.

      “Em được đụng vào rồi mà.” Tần Quan Hải yếu ớt .

      “Ấy …” Kẻ cầm đầu-Trần Ngư cười khan “Con cương thi này cũng nhạy cảm quá đó, chạm vào cái mà tỉnh, ha ha …”

      ==

      Khi Lâu Minh và ông Ngô đến khe núi, Trình Bằng và Điền Phi nôn nóng chờ ở đó.

      “Tam thiếu!”

      “Tam thiếu!”

      Hai người vội vàng chạy ra đón.

      “Thi Thi biến mất ở chỗ nào?” Lâu Minh sốt ruột hỏi.

      “Ở chỗ này.” Trình Bằng cũng dám chần chừ, chỉ vào vị trí Trần Ngư đứng “Lúc đó, tôi và Điền Phi trốn sau thân cây cách đây mười mét, tiểu thư Trần Ngư đứng ở chỗ này. Hình như ấy muốn vào khe núi, nên về phía trước bước. Chỉ bước bước, sau đó cả người đều biến mất.”

      “Biến mất?” Lâu Minh thể tin hỏi.

      “Lúc đó tôi vẫn nhìn tiểu thư Trần Ngư, mắt cũng nháy cái, đúng là ấy chỉ bước bước, chắc chỉ trong khoảng hai giây, tiểu thư Trần Ngư hoàn toàn biến mất ngay dưới mắt tôi.”

      Lâu Minh nhíu mày, nhìn xung quanh khe núi sót thứ gì, hỏi “Các cậu tìm hết xung quanh chưa?”

      “Chúng tôi tìm từng gốc cây ngọn cỏ ở đây rồi nhưng vẫn thấy tiểu thư Trần Ngư.” Điền Phi chẳng những tìm được Trần Ngư mà còn tiện tay trừ ba con ác ma.

      “Ông Ngô …” Lâu Minh quay đầu định ông Ngô giúp, lại thấy ông Ngô đứng gò núi nhìn về phía trước sững người “Ông Ngô, có gì khác thường ạ?”

      “Giỏi …” Ông Ngô tấm tắc lấy làm lạ “Ở đây vậy mà có kết giới cơ à?”

      “Kết giới?” Lâu Minh đọc được trong sách những vấn đề liên quan đến kết giới nên biết đó là gì “Chẳng lẽ Thi Thi ở trong kết giới? Ông Ngô, ông có biện pháp nào phá bỏ kết giới ?”

      “Kết giới là loại trận pháp rất cao cấp, nay …” Ông Ngô “Người khác có biết hay ta biết, nhưng dù sao ta biết.”

      Ngay cả ông Ngô cũng giải được? Sắc mặt Lâu Minh trắng nhợt, tim như ngừng đập.

      “Để cháu gọi điện hỏi Mao đại sư?” Lâu Minh rồi định gọi điện thoại.

      “Nếu cậu ta có bản lĩnh này cũng phải bó tay có cách tách rời sát khí người cậu ra.” Ông Ngô dè bỉu.

      “Vậy phải làm sao bây giờ ạ?” Trong các đại sư mà Lâu Minh quen biết, Mao đại sư là người có tu vi cao nhất.

      “Để ta vào xem chút.” Ông Ngô trầm ngâm lát rồi “Hi vọng con bé còn chưa có việc gì.”

      “Cháu cùng với ông!” Lâu Minh lập tức .

      “Tùy ý cậu!” Ông Ngô để ý nhíu mày, quay người bước vào kết giới, sau đó cả người tan biến trong gian trước mắt mọi người.

      Trông thấy màn thần kỳ như vậy, cả đám người đều giật mình.

      Lâu Minh theo sát, vừa muốn nhảy vào, Hà Thất vội vàng ngăn lại “ Tam thiếu, thể vào.”

      “Hà Thất.”

      “Tam thiếu, vừa rồi ông Ngô , ông ấy giải được kết giới này, vào rồi có khả năng ra được, thể vào.” Hà Thất xong, những trợ lý khác cũng vội vàng ngăn cản.

      Lâu Minh dừng bước, ra lệnh cho Hà Thất tránh ra, mà trầm ngâm lát rồi “Các cậu chắc là nhận ra, tôi thích Thi Thi.”

      Cả đám sững sờ, hiểu tại sao Tam thiếu lại bày tỏ nỗi lòng trong lúc này.

      “Trách nhiệm của các cậu là bảo vệ an toàn cho tôi, tôi cũng biết chuyện tôi muốn làm bây giờ đối với các cậu là vô trách nhiệm, nhưng mà … Thi Thi ở bên trong.” Lâu Minh “Tôi muốn vào.”

      Hà Thất há to miệng, vô số lời ngăn cản chồng chất trong cổ họng bỗng nhiên có cách nào ra được.

      “Ông Ngô vào, chắc chắn ông ấy có biện pháp cứu tiểu thư Trần Ngư.” Trình Bằng thay Hà Thất.

      “Nhưng mà tôi đứng ở đây làm gì.” Lâu Minh hỏi “Nếu người các cậu thích gặp phải nguy hiểm, các cậu có thể đứng yên chỗ chờ người khác cứu ấy được ?”

      thể!

      Trong lòng mọi người đều xoẹt qua câu trả lời như thế.

      ==

      Ông Ngô đứng trong kết giới đợi Lâu Minh đến, mới ra vẻ ‘có phải là tôi quên rồi ’, hỏi “Ta với cậu, vào rồi có khả năng ra được ?”

      “Ông rồi.” Lâu Minh ôn hòa .


      Tác giả có lời muốn :

      Sau khi Lâu Minh tiến vào kết giới, nhóm trợ lý cũng nghĩ vào nhưng có cách nào vào được kết giới.

      Hà Thất kỳ quái : Tại sao họ có thể vào mà chúng ta thể vào?

      Trình Bằng: Ông Ngô là Thiên Sư.

      Hà Thất: Vậy còn Tam thiếu?

      Điền Phi: Tam thiếu là con rể nhà Thiên Sư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :